Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
“Không sao thật chứ?” Lâm phu nhân hỏi tiếp.
Yến Hành không nghĩ nữa, cụp mắt: “Con không sao. Chỉ là con chưa bao giờ có huynh trư3ởng, nên đang nghĩ
xem sau này phải chung sống với họ thế nào.”
“Không cần căng thẳng quá.” Hắn quá giỏi kiềm chế, nên nét mặt Lâm1 phu nhân cũng thả lỏng hơn: “Họ đều lớn
rồi, chắc sẽ bàn chuyện cưới xin sau khi vào kinh không lâu. Rồi sẽ phải sống cuộc sống của mình.9”
“Nhưng dù sao đấy cũng là máu mủ của cha con, sau này con nên kính trọng họ, đừng làm việc tùy hứng nhé.”
Yến Hành nghĩ 3đến quan hệ với hai huynh đệ kia trong kiếp trước, không nhịn được mà nói: “Có lẽ trên đời này
không có tình cảm nào bền vững mãi đâu, mẹ 8đừng nghĩ cho cha suốt nữa.”
“Sao lại không có?” Lâm phu nhân nói: “Sau này con lấy vợ, đương nhiên phải chọn người trong lòng, chẳng lẽ
cưới xong lại thay lòng đổi dạ như người ta chắc?”
Yến Hành thoáng suy nghĩ: “Có lẽ con không thành thân đâu.”
Hòa thượng trong chùa Tướng Quốc nói, số hắn không lấy được vợ hiền, điều này cũng đã được xác minh ở kiếp
trước. Nếu lúc kết hôn chọn phải người hơi ngốc, chẳng phải sẽ xong chuyện ư?
“Đừng nói linh tinh!” Lâm phu nhân nói.
“Công tử.” A Man gõ cửa, đi kèm với đó là tiếng ho khẽ: “Vương gia tới ạ.”
Hai mẹ con nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm phu nhân nhếch môi: “Cầm áo choàng cho mẹ, ông ấy tới đón mẹ đấy.” Bà lại nghiêm mặt nói với hắn:
“Chuyện với Lý gia vẫn chưa xong đâu, tranh thủ thời gian để tự kiểm điểm mình! Ngoài ra không được nói với
người ngoài những lời vừa rồi đâu đấy.”
Yến Hành cắn nhẹ đầu lưỡi, nhìn bà đi ra ngoài.
Tĩnh vương thong thả bước đến cửa: “Hai mẹ con đang nói gì thế? Nhìn từ xa chỉ thấy miệng mấp máy liên tục
thôi.”
Lâm phu nhân cười tủm tỉm: “Nói xấu chàng đấy.”
Tĩnh vương liếc bà, đưa áo choàng tới: “Vậy nàng tự mặc đi.”
…
Lý Nam Phong chép kinh Phật đến khuya rồi nghỉ ngơi như thường lệ.
Hôm qua nàng mất ngủ cả đêm, lẽ ra phải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mới đúng, nhưng sau ba mươi tám năm
sóng gió, nàng không ngủ được sâu, bây giờ quay lại thời kỳ này, rất nhiều chuyện đã quên cũng hiển hiện trước
mắt, khiến nàng cứ trằn trọc.
Ngoài cửa sổ có trăng tròn, dưới ánh trăng là cảnh xuân, những tháng năm trong quá khứ cứ hiển hiện. Mới rời đi
một ngày, nàng đã bắt đầu nhớ nhung kiếp trước.
Nàng không biết sau khi nàng chết, Húc ca nhi có bình tĩnh xử lý không? Chẳng biết con cái nàng có tới nhìn xác
nàng một cái không nhỉ? Nàng nghĩ chắc không đâu, dù sao chúng nó vẫn hận nàng đã hại chết cha chúng nó.
Nàng lại nghĩ tới kiếp này, cứ ầm ĩ với mẹ đúng là hết sức phiền phức, suy nghĩ muốn thoát khỏi bà ấy cũng là thật,
nhưng đã là mẹ con, chưa đến lúc sinh ly tử biệt, sao có thể hoàn toàn thoát khỏi chứ?
Có lẽ lợi ích duy nhất của việc sống lại chính là nàng sẽ có cơ hội gặp mặt cha và anh.
Nhưng sự chờ đợi này lại mông lung như hoa trong gương, trăng trong nước, bởi vì sau cùng vẫn phải chia lìa…
Nàng mơ màng giữa hai kiếp một đêm, khi tỉnh dậy thì đã là sáng sớm.
“… Thay áo mới sạch sẽ, rửa mặt xong thì tới phòng thái thái.”
Nghe thấy có người đang dặn dò công việc, nàng vươn vai, vén màn lên: “Ai tới thế?”
Bên ngoài im bặt, sau đó Kim Bình và Sơ Hạ lần lượt bước vào: “Cô nương dậy rồi à? Thái thái bảo nô tỳ đến truyền
lời, hôm nay có nữ quyến mấy nhà sắp đến, chắc chắn sẽ qua chỗ chúng ta, trong số đó có cả Dư phu nhân, thái thái
bảo cô nương rửa mặt rồi cũng ra gặp khách ạ.”
Dư phu nhân được Lý phu nhân nhắc đến lúc này chỉ có thể là Ngụy thị – phu nhân giám chính Quốc Tử Giám Dư
Thị Phương.
Nam Phong cũng thấy hơi bất ngờ, bởi vì trong kiếp trước, tuy nàng không đánh nhau với Yến Hành nhưng cũng
bị phạt ở phòng chép kinh vì chạy ra sau núi, khi ấy Lý phu nhân cũng không gọi nàng ra gặp khách.
“Sao lại bảo ta đi?” Nàng vừa rời giường vừa hỏi.
Kim Bình nghe thấy thế thì bước tới, cầm quần áo lên giúp nàng, nói bằng giọng thành khẩn: “Cô nương đừng thế
nữa, tuy thái thái hơi nghiêm khắc, nhưng cũng vì tốt cho cô nương.”
“Đêm hôm trước cô cãi thái thái, sau đó thái thái thức trắng đêm, lúc trời sắp sáng, nô tỳ vẫn nghe thấy tiếng ho
khan trong phòng.”
“Trên đời này làm gì có người mẹ nào không thương con chứ? Nếu sau này cô nương có con thì cũng sẽ hiểu thôi.”
Cứ xem như những lời này là đúng, nhưng Nam Phong vẫn không hiểu tại sao mẹ lại chịu cho mình lộ mặt?
Kim Bình cũng bó tay trước việc nàng làm như không nghe thấy gì, chỉ mím môi, nói: “Cô cứ đi thì biết thôi.”
Phản ứng đầu tiên của Lý Nam Phong là đây không phải chuyện tốt lành gì.
Tính ra hôm nay đã là ngày thứ năm, có thêm nội quyến của bốn nhà quan nữa đến, bao gồm cả Thẩm phu nhân
của Tĩnh vương phủ. Tức là mười ba trong số mười tám nhà đã có mặt.
Theo phẩm cấp, đám mệnh phụ tương lai này đều phải tới đây thăm hỏi vị quận chúa kiêm phu nhân của thái sư,
tóm lại cho dù có giao tình thật không hay chỉ đơn giản vì thể diện, chắc chắn người đến sẽ không ít.
Vào lúc này mẹ lại bảo nàng ra ngoài, quá nửa là định nhân cơ hội này để lập ra quy tắc cho nàng. Bề ngoài là hỗ
trợ tiếp đón khách khứa, thực tế là dùng khuê tú xuất sắc của nhà khác để đả kích nàng… Chưa bàn đến việc về sau
ở Yến Kinh, đúng là có mấy tiểu thư khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc đấy.
Khi chải tóc, nàng thầm điểm lại những chuyện sắp tới một lượt.
Trong đám nội quyến nhà quan lần này, có cả nhà quan võ lẫn quan văn, phần lớn đều từng theo hoàng đế giành
thiên hạ, cũng có thể nói đây là đám người có địa vị hiển hách trong triều đình Đại Ninh sau này.
Hay nói cách khác, chỉ cần hôm nay không làm gì điên rồ, chắc chuyện sẽ tạm thời qua đi, đương nhiên không tính
đến lúc sau khi về kinh rồi.
Lập quy tắc thì lập quy tắc, kẻ già đời như nàng cũng chẳng đến nỗi sợ cảnh này.
Lý Nam Phong mặc quần áo rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong rồi qua nhà chính.
Khi nàng bước vào, đám nha hoàn quay sang, đều sáng mắt lên. Lý phu nhân cũng nhìn nàng một chút, sau đó
thản nhiên bảo nàng ngồi.
Dáng vẻ ăn cơm hoàn hảo của nàng khiến Lý phu nhân bớt lo lắng, thế nên bữa sáng xem như thuận lợi.
Đám nội quyến nhà quan còn chưa tới, Tứ thúc Lý Tế Thiện đã bước vào đúng lúc nàng buông bát đũa xuống.
Lý Cần cũng lách qua nách cha để chạy tới chỗ nàng. Cậu ta lấy một cái lồng nhốt dễ ra khỏi tay áo, chớp mắt ra hiệu nàng tìm chỗ
nào kín để dâng vật quý lên.
Lý Nam Phong dẫn cậu ta ra sau bức mành, vừa mờ lồng thì đã nghe thấy Lý Tế Thiện nói: “Nhị ca đã xin thánh chi, hoàng thượng
nói khi nào nội quyến nhà quan đến đủ thì cũng là lúc vào kinh.”
“Hồi nãy ta nghe ngóng ở chỗ Tĩnh vương, Tĩnh vương nhận được tin tức nhanh hơn mấy nhà khác. Nếu hoàng thượng đã có ý chi,
chắc cũng không định tổ chức tiệc tẩy trần. Xem ra mấy ngày nữa, chúng ta có thể sửa soạn lên đường.”
“Thế là tốt nhất.” Lý phu nhân nói. Bà tiện thể liếc Lý Nam Phong đang ngồi ngay ngắn ở bên kia bức mành.
Yến Hành không nghĩ nữa, cụp mắt: “Con không sao. Chỉ là con chưa bao giờ có huynh trư3ởng, nên đang nghĩ
xem sau này phải chung sống với họ thế nào.”
“Không cần căng thẳng quá.” Hắn quá giỏi kiềm chế, nên nét mặt Lâm1 phu nhân cũng thả lỏng hơn: “Họ đều lớn
rồi, chắc sẽ bàn chuyện cưới xin sau khi vào kinh không lâu. Rồi sẽ phải sống cuộc sống của mình.9”
“Nhưng dù sao đấy cũng là máu mủ của cha con, sau này con nên kính trọng họ, đừng làm việc tùy hứng nhé.”
Yến Hành nghĩ 3đến quan hệ với hai huynh đệ kia trong kiếp trước, không nhịn được mà nói: “Có lẽ trên đời này
không có tình cảm nào bền vững mãi đâu, mẹ 8đừng nghĩ cho cha suốt nữa.”
“Sao lại không có?” Lâm phu nhân nói: “Sau này con lấy vợ, đương nhiên phải chọn người trong lòng, chẳng lẽ
cưới xong lại thay lòng đổi dạ như người ta chắc?”
Yến Hành thoáng suy nghĩ: “Có lẽ con không thành thân đâu.”
Hòa thượng trong chùa Tướng Quốc nói, số hắn không lấy được vợ hiền, điều này cũng đã được xác minh ở kiếp
trước. Nếu lúc kết hôn chọn phải người hơi ngốc, chẳng phải sẽ xong chuyện ư?
“Đừng nói linh tinh!” Lâm phu nhân nói.
“Công tử.” A Man gõ cửa, đi kèm với đó là tiếng ho khẽ: “Vương gia tới ạ.”
Hai mẹ con nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm phu nhân nhếch môi: “Cầm áo choàng cho mẹ, ông ấy tới đón mẹ đấy.” Bà lại nghiêm mặt nói với hắn:
“Chuyện với Lý gia vẫn chưa xong đâu, tranh thủ thời gian để tự kiểm điểm mình! Ngoài ra không được nói với
người ngoài những lời vừa rồi đâu đấy.”
Yến Hành cắn nhẹ đầu lưỡi, nhìn bà đi ra ngoài.
Tĩnh vương thong thả bước đến cửa: “Hai mẹ con đang nói gì thế? Nhìn từ xa chỉ thấy miệng mấp máy liên tục
thôi.”
Lâm phu nhân cười tủm tỉm: “Nói xấu chàng đấy.”
Tĩnh vương liếc bà, đưa áo choàng tới: “Vậy nàng tự mặc đi.”
…
Lý Nam Phong chép kinh Phật đến khuya rồi nghỉ ngơi như thường lệ.
Hôm qua nàng mất ngủ cả đêm, lẽ ra phải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mới đúng, nhưng sau ba mươi tám năm
sóng gió, nàng không ngủ được sâu, bây giờ quay lại thời kỳ này, rất nhiều chuyện đã quên cũng hiển hiện trước
mắt, khiến nàng cứ trằn trọc.
Ngoài cửa sổ có trăng tròn, dưới ánh trăng là cảnh xuân, những tháng năm trong quá khứ cứ hiển hiện. Mới rời đi
một ngày, nàng đã bắt đầu nhớ nhung kiếp trước.
Nàng không biết sau khi nàng chết, Húc ca nhi có bình tĩnh xử lý không? Chẳng biết con cái nàng có tới nhìn xác
nàng một cái không nhỉ? Nàng nghĩ chắc không đâu, dù sao chúng nó vẫn hận nàng đã hại chết cha chúng nó.
Nàng lại nghĩ tới kiếp này, cứ ầm ĩ với mẹ đúng là hết sức phiền phức, suy nghĩ muốn thoát khỏi bà ấy cũng là thật,
nhưng đã là mẹ con, chưa đến lúc sinh ly tử biệt, sao có thể hoàn toàn thoát khỏi chứ?
Có lẽ lợi ích duy nhất của việc sống lại chính là nàng sẽ có cơ hội gặp mặt cha và anh.
Nhưng sự chờ đợi này lại mông lung như hoa trong gương, trăng trong nước, bởi vì sau cùng vẫn phải chia lìa…
Nàng mơ màng giữa hai kiếp một đêm, khi tỉnh dậy thì đã là sáng sớm.
“… Thay áo mới sạch sẽ, rửa mặt xong thì tới phòng thái thái.”
Nghe thấy có người đang dặn dò công việc, nàng vươn vai, vén màn lên: “Ai tới thế?”
Bên ngoài im bặt, sau đó Kim Bình và Sơ Hạ lần lượt bước vào: “Cô nương dậy rồi à? Thái thái bảo nô tỳ đến truyền
lời, hôm nay có nữ quyến mấy nhà sắp đến, chắc chắn sẽ qua chỗ chúng ta, trong số đó có cả Dư phu nhân, thái thái
bảo cô nương rửa mặt rồi cũng ra gặp khách ạ.”
Dư phu nhân được Lý phu nhân nhắc đến lúc này chỉ có thể là Ngụy thị – phu nhân giám chính Quốc Tử Giám Dư
Thị Phương.
Nam Phong cũng thấy hơi bất ngờ, bởi vì trong kiếp trước, tuy nàng không đánh nhau với Yến Hành nhưng cũng
bị phạt ở phòng chép kinh vì chạy ra sau núi, khi ấy Lý phu nhân cũng không gọi nàng ra gặp khách.
“Sao lại bảo ta đi?” Nàng vừa rời giường vừa hỏi.
Kim Bình nghe thấy thế thì bước tới, cầm quần áo lên giúp nàng, nói bằng giọng thành khẩn: “Cô nương đừng thế
nữa, tuy thái thái hơi nghiêm khắc, nhưng cũng vì tốt cho cô nương.”
“Đêm hôm trước cô cãi thái thái, sau đó thái thái thức trắng đêm, lúc trời sắp sáng, nô tỳ vẫn nghe thấy tiếng ho
khan trong phòng.”
“Trên đời này làm gì có người mẹ nào không thương con chứ? Nếu sau này cô nương có con thì cũng sẽ hiểu thôi.”
Cứ xem như những lời này là đúng, nhưng Nam Phong vẫn không hiểu tại sao mẹ lại chịu cho mình lộ mặt?
Kim Bình cũng bó tay trước việc nàng làm như không nghe thấy gì, chỉ mím môi, nói: “Cô cứ đi thì biết thôi.”
Phản ứng đầu tiên của Lý Nam Phong là đây không phải chuyện tốt lành gì.
Tính ra hôm nay đã là ngày thứ năm, có thêm nội quyến của bốn nhà quan nữa đến, bao gồm cả Thẩm phu nhân
của Tĩnh vương phủ. Tức là mười ba trong số mười tám nhà đã có mặt.
Theo phẩm cấp, đám mệnh phụ tương lai này đều phải tới đây thăm hỏi vị quận chúa kiêm phu nhân của thái sư,
tóm lại cho dù có giao tình thật không hay chỉ đơn giản vì thể diện, chắc chắn người đến sẽ không ít.
Vào lúc này mẹ lại bảo nàng ra ngoài, quá nửa là định nhân cơ hội này để lập ra quy tắc cho nàng. Bề ngoài là hỗ
trợ tiếp đón khách khứa, thực tế là dùng khuê tú xuất sắc của nhà khác để đả kích nàng… Chưa bàn đến việc về sau
ở Yến Kinh, đúng là có mấy tiểu thư khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc đấy.
Khi chải tóc, nàng thầm điểm lại những chuyện sắp tới một lượt.
Trong đám nội quyến nhà quan lần này, có cả nhà quan võ lẫn quan văn, phần lớn đều từng theo hoàng đế giành
thiên hạ, cũng có thể nói đây là đám người có địa vị hiển hách trong triều đình Đại Ninh sau này.
Hay nói cách khác, chỉ cần hôm nay không làm gì điên rồ, chắc chuyện sẽ tạm thời qua đi, đương nhiên không tính
đến lúc sau khi về kinh rồi.
Lập quy tắc thì lập quy tắc, kẻ già đời như nàng cũng chẳng đến nỗi sợ cảnh này.
Lý Nam Phong mặc quần áo rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong rồi qua nhà chính.
Khi nàng bước vào, đám nha hoàn quay sang, đều sáng mắt lên. Lý phu nhân cũng nhìn nàng một chút, sau đó
thản nhiên bảo nàng ngồi.
Dáng vẻ ăn cơm hoàn hảo của nàng khiến Lý phu nhân bớt lo lắng, thế nên bữa sáng xem như thuận lợi.
Đám nội quyến nhà quan còn chưa tới, Tứ thúc Lý Tế Thiện đã bước vào đúng lúc nàng buông bát đũa xuống.
Lý Cần cũng lách qua nách cha để chạy tới chỗ nàng. Cậu ta lấy một cái lồng nhốt dễ ra khỏi tay áo, chớp mắt ra hiệu nàng tìm chỗ
nào kín để dâng vật quý lên.
Lý Nam Phong dẫn cậu ta ra sau bức mành, vừa mờ lồng thì đã nghe thấy Lý Tế Thiện nói: “Nhị ca đã xin thánh chi, hoàng thượng
nói khi nào nội quyến nhà quan đến đủ thì cũng là lúc vào kinh.”
“Hồi nãy ta nghe ngóng ở chỗ Tĩnh vương, Tĩnh vương nhận được tin tức nhanh hơn mấy nhà khác. Nếu hoàng thượng đã có ý chi,
chắc cũng không định tổ chức tiệc tẩy trần. Xem ra mấy ngày nữa, chúng ta có thể sửa soạn lên đường.”
“Thế là tốt nhất.” Lý phu nhân nói. Bà tiện thể liếc Lý Nam Phong đang ngồi ngay ngắn ở bên kia bức mành.
Bình luận facebook