Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Lý Cần bắt kịp nàng: “Sao thế?”
“Vợ cả của Tĩnh vương phủ và hai đứa con trai đến rồi.”
Lý Cần gãi đầu, nhìn qua đó: “Họ đến thì 3sao?”
“Đến rồi thì kiếp này, Tĩnh vương phủ lại có thêm một tên nhãi ranh nham hiểm độc ác.”
Lý Nam Phong híp mắt nhìn đám người1 đang bước vào chính đường ở phía Đông.
Yến Hành lớn lên trong quân ngũ, đương nhiên Lý Tồn Duệ cũng biết hắn. Hồi ông còn sống, Lý Nam 9Phong từng
nghe ông khen Tam tiểu tử của Tĩnh vương phủ thông minh lanh lợi, lắm mưu nhiều kế, là nhân tài có thể đào tạo
được. Nhưng sau này, h3ắn lại trở thành kẻ ác dùng mọi thủ đoạn để giành được tước vị.
Lý Tồn Duệ là quân sư, giỏi nắm bắt lòng người, đương nhiên Lý Nam Phong8 sẽ tin lời ông nói.
Nếu Thẩm phu nhân không quay lại, chính phi vẫn là Lâm phu nhân, nếu Lâm phu nhân không rời khỏi vương
phủ, có lẽ Yến Hành đã không thay đổi theo hướng cực đoan như thế, ít nhất hắn vẫn phải kiêng dè vì có mẹ của
mình.
Lâm phu nhân sẽ đi xin lỗi vì con, cho dù bị người ta lạnh nhạt, còn Lý phu nhân thì không bao giờ thế. Bà ấy chỉ
biết hỏi có chuyện gì, rồi chế giễu con gái bà ấy còn thấp kém hơn cả bụi đất.
Tên Yến Hành này đúng là ăn may, có người mẹ tốt.
“Đi thôi, xe ngựa của Dư gia đến rồi.”
Lý Cần kéo tay áo nàng.
Nàng nhìn đoàn người kia thêm một lát rồi mới quay đi.
Chuyện của Yến gia – hay biến cố mà Lâm phu nhân gặp phải lần này vốn không liên quan tới Lý Nam Phong,
nhưng việc Thẩm phu nhân lên làm chính phi lại gián tiếp dẫn đến cảnh ngộ của nàng sau này.
…
Lần này Tam lão gia Thẩm gia cũng vào kinh với mẹ con Thẩm phu nhân, đó là Thẩm Tê Vân – ca ca của Thẩm thị.
Ở chính đường, Tĩnh vương bảo Thẩm phu nhân ngồi xuống, Thẩm Tê Vân dẫn vợ con đến hành lễ.
Con trưởng của Thẩm Tê Vân – Thẩm Đình đã lấy vợ sinh con. Trong số hai muội muội của y, một người đang chờ
xuất giá, tên Thẩm Phù, còn người kia mới mười hai, tên Thẩm Ngu.
Vì mẹ con Thẩm thị được Thẩm gia chăm sóc nhiều năm, nên Tĩnh vương cũng hết sức ôn hòa với gia đình Thẩm
Tê Vân. Thẩm Ngu bằng tuổi Yến Hành, ông ta còn dặn họ phải chung sống hòa thuận.
Yến Hành đã nắm rõ tương lai của người Thẩm gia, thản nhiên ứng phó cho xong.
Lâm phu nhân thu xếp xong xuôi rồi dẫn hắn về phòng trước.
Thẩm phu nhân và huynh đệ Yến Hoằng cùng tiến vào viện, sau khi sắp xếp xong việc, đến lúc nghỉ ngơi, Yến Trì
bước đến, không cầm lò sưởi tay theo, cũng cởi áo choàng ra, dáng vẻ đi chậm rãi của cậu ta trông hơi yếu đuối.
Thẩm phu nhân sờ tay cậu ta: “Con có lạnh không? Uống thuốc chưa thế?”
Yến Trì lắc đầu, cầm chén trà của Thẩm phu nhân lên uống: “Mẹ thấy khó chịu thì cứ ở một mình, không cần quan
tâm đến con đâu.”
“Ai nói mẹ khó chịu?”
“Mẹ không thấy hồi nãy, cha và vị kia phu xướng phụ tùy à?”
“Không.”
Yến Trì cười: “Sao mẹ phải lừa mình dối người chứ. Trong mắt hai người kia chỉ có đối phương, cử chỉ lời lẽ cũng
không có vẻ bất hòa. Năm đó mẹ và cha cũng như thế chắc?”
Cậu ta co chân lên ghế dựa, đây không phải động tác mạnh nhưng vẫn khiến cậu ta ho khẽ hai tiếng.
Cậu ta cứ như không thấy sắc mặt dần tái nhợt của Thẩm phu nhân, thở đều rồi nói: “Thế này thì xem ra, cho dù
mẹ làm chính phi, trái tim của cha cũng không quay về.”
“Cũng dễ hiểu thôi, trái tim cha đã bị người phụ nữ khác lấy đi mười bảy năm, nếu mẹ muốn nó về bên mẹ, nói
nghe thì dễ đấy?”
“Người ta hay nói cha thường nghe mẹ kế, mẹ nhìn thể trạng của Yến Hành xem, mới mười ba tuổi mà đã gần bằng
thiếu niên mười sáu mười bảy rồi, có thể thấy cha đã dốc lòng bồi dưỡng nó.”
“Như con thì không tính, nhưng Đại ca là đích trưởng tử của cha, thế mà cha vẫn không để trong lòng.”
Thẩm phu nhân: “Do ông ấy không ở bên các con thôi.”
“Đúng là thế, nhưng nếu đã không ở bên, chẳng phải giờ càng nên bù đắp à? Mẹ quên lúc trước, mẹ đã đưa con và
Đại ca chạy trốn thế nào ư? Con đã mắc bệnh trong khoảng thời gian bôn ba, rồi mắc căn bệnh này thế nào chứ?”
“Bây giờ, ngay cả vị trí thế tử cha cũng không muốn cho Đại ca. Theo ý con, so với việc cố bám lấy tình cảm trong
quá khứ, thà tranh giành thêm chút lợi ích còn hơn.”
Thẩm phu nhân nắm chặt khăn: “Chuyện đã quyết rồi, đừng nói nữa.”
Yến Trì cụp mắt, không nói gì thêm.
Ngày hôm nay cũng tính là bình yên, ai cũng hết sức chu đáo về mặt lễ nghĩa, cử chỉ đúng mực, Yến Hành thấy họ
chẳng khác gì mấy lão hồ ly nghìn năm cả.
Chuyện ở nội trạch tạm thời vẫn do Lâm phu nhân xử lý.
Yến Hành im lặng cả quá trình, quan sát họ hòa nhập.
Hắn không thể thăm dò được suy nghĩ thực sự trong lòng Lâm phu nhân, cũng chẳng biết rốt cuộc Tĩnh vương có
tâm trạng gì khi nghênh đón vợ cả và hai đứa con trai của ông ta. Nhưng cho dù thật giả ra sao, lần hai phe ở
vương phủ chạm mặt nhau này cũng xem như “bình yên” kết thúc.
Ba người mà hắn bảo A Man tìm đều được coi là tử sĩ trung thành với hắn sau này, bởi vì hắn hiểu rõ điểm yếu của
đối phương, tuy lúc này hơi gấp nhưng cũng không khó để thu nhận họ về dưới trướng.
Hắn vừa triệu tập người và dặn dò xong, A Man đã lặng lẽ bước vào: “Vương gia đến phòng Thẩm phu nhân ạ!”
…
Hôm nay không có nhiều việc phải làm lắm, trước giờ nếu rảnh rỗi, Tĩnh vương sẽ ở chính đường, nhưng hôm nay
ông ta lại ở thư phòng cả ngày, ăn cơm luôn ở đó.
Sơ Tễ thấy ông ta không vui, bèn chơi hai ván cờ với ông ta. Tĩnh vương vẫn mất tập trung, ngồi im một lát rồi
đứng dậy đi về phía hậu viện.
Chỗ ở của hai người Lâm – Thẩm đều nằm sau chính đường, cách nhau một vườn hoa, có lẽ trước kia là để chủ
nhân cũ của nội trạch sử dụng.
Khi Tĩnh vương đến chỗ Thẩm phu nhân, chắc vì thấy ông ta đang đi về phía này nên ở hành lang đã có nha hoàn
cầm đèn lồng đợi sẵn.
Tĩnh vương nói: “Phu nhân đâu?”
Nha hoàn cúi đầu: “Phu nhân đang chờ vương gia trong phòng ạ.”
Tĩnh vương bước vào, quả nhiên thấy Thẩm phu nhân đang đứng dưới ánh đèn.
Tĩnh vương đứng đấy nhìn bà ta một lúc rồi nói: “Nàng biết ta sẽ đến à?”
Thẩm phu nhân gật đầu: “Dù sao cũng phải gặp.”
Tĩnh vương không nói gì, ngồi xuống.
Thẩm phu nhân ra hiệu cho nha hoàn đóng cửa ra ngoài rồi mới ngồi đối diện ông ta.
Trong phòng hơi im ắng, là kiểu im ắng khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên. Tĩnh vương đặt tay lên đầu gối, ngồi
thẳng lại: “Mấy năm nay nàng thế nào? Trong lần đi thăm mẹ con nàng mấy năm trước, ta có nghe nàng nói nàng bị
đau do phong thấp, đã chữa dứt chưa?”
“Sao có thể chữa dứt loại bệnh này được chứ? Chuyển biến tốt hơn đã không tệ rồi.” Thẩm phu nhân cười khổ,
chậm rãi ngẩng đầu lên: “Còn chàng thì sao? Nghe nói chàng bị trúng tên, trúng đao, chắc những năm qua cũng
phải chịu khổ nhiều lắm.”
Tĩnh vương mỉm cười, khoát tay: “Hành quân đánh trận, sao tránh được việc bị thương chứ? Ta cũng khá may mắn,
Tiểu Oanh giỏi y thuật, cũng rất chu đáo, luôn chăm sóc ta, lần nào ta cũng khỏi nhanh nhất so với mọi người.”
Thẩm phu nhân mỉm cười chua chát: “Thế thì tốt.”
Bà ta ngồi im một lát, lại nói: “Có phải chàng trách ta không?”
Tĩnh vương ngẩng đầu lên.
Bà ta siết nắm tay: “Khi chàng chịu khổ, ta lại không ở bên chăm sóc, chàng không trách ta à?”
Tĩnh vương cầm chén trà một lúc lâu rồi mới từ tốn nói: “Trong mấy chục năm chinh chiến, ta phải chịu cảnh cửa nát nhà tan, cận kề
cái chết, cũng mất niềm tin rất nhiều lần, may mà có Tiều Oanh không ngại khó khăn, đồng sinh cộng từ với ta, nên ta mới được như
bây giờ.”
“Nếu không có mẹ con nàng ấy, có lẽ ta đã không chịu được đến ngày hôm nay.”
“… Nhưng nàng chăm sóc hai đứa bé cũng không dễ dàng,
tóm lại mọi người đều bình an là chuyện tốt.”
Ông ta cúi đầu uống một ngụm trà rồi đặt chén xuống: “Không cần nhắc lại chuyện quá khứ đâu.”
“Vợ cả của Tĩnh vương phủ và hai đứa con trai đến rồi.”
Lý Cần gãi đầu, nhìn qua đó: “Họ đến thì 3sao?”
“Đến rồi thì kiếp này, Tĩnh vương phủ lại có thêm một tên nhãi ranh nham hiểm độc ác.”
Lý Nam Phong híp mắt nhìn đám người1 đang bước vào chính đường ở phía Đông.
Yến Hành lớn lên trong quân ngũ, đương nhiên Lý Tồn Duệ cũng biết hắn. Hồi ông còn sống, Lý Nam 9Phong từng
nghe ông khen Tam tiểu tử của Tĩnh vương phủ thông minh lanh lợi, lắm mưu nhiều kế, là nhân tài có thể đào tạo
được. Nhưng sau này, h3ắn lại trở thành kẻ ác dùng mọi thủ đoạn để giành được tước vị.
Lý Tồn Duệ là quân sư, giỏi nắm bắt lòng người, đương nhiên Lý Nam Phong8 sẽ tin lời ông nói.
Nếu Thẩm phu nhân không quay lại, chính phi vẫn là Lâm phu nhân, nếu Lâm phu nhân không rời khỏi vương
phủ, có lẽ Yến Hành đã không thay đổi theo hướng cực đoan như thế, ít nhất hắn vẫn phải kiêng dè vì có mẹ của
mình.
Lâm phu nhân sẽ đi xin lỗi vì con, cho dù bị người ta lạnh nhạt, còn Lý phu nhân thì không bao giờ thế. Bà ấy chỉ
biết hỏi có chuyện gì, rồi chế giễu con gái bà ấy còn thấp kém hơn cả bụi đất.
Tên Yến Hành này đúng là ăn may, có người mẹ tốt.
“Đi thôi, xe ngựa của Dư gia đến rồi.”
Lý Cần kéo tay áo nàng.
Nàng nhìn đoàn người kia thêm một lát rồi mới quay đi.
Chuyện của Yến gia – hay biến cố mà Lâm phu nhân gặp phải lần này vốn không liên quan tới Lý Nam Phong,
nhưng việc Thẩm phu nhân lên làm chính phi lại gián tiếp dẫn đến cảnh ngộ của nàng sau này.
…
Lần này Tam lão gia Thẩm gia cũng vào kinh với mẹ con Thẩm phu nhân, đó là Thẩm Tê Vân – ca ca của Thẩm thị.
Ở chính đường, Tĩnh vương bảo Thẩm phu nhân ngồi xuống, Thẩm Tê Vân dẫn vợ con đến hành lễ.
Con trưởng của Thẩm Tê Vân – Thẩm Đình đã lấy vợ sinh con. Trong số hai muội muội của y, một người đang chờ
xuất giá, tên Thẩm Phù, còn người kia mới mười hai, tên Thẩm Ngu.
Vì mẹ con Thẩm thị được Thẩm gia chăm sóc nhiều năm, nên Tĩnh vương cũng hết sức ôn hòa với gia đình Thẩm
Tê Vân. Thẩm Ngu bằng tuổi Yến Hành, ông ta còn dặn họ phải chung sống hòa thuận.
Yến Hành đã nắm rõ tương lai của người Thẩm gia, thản nhiên ứng phó cho xong.
Lâm phu nhân thu xếp xong xuôi rồi dẫn hắn về phòng trước.
Thẩm phu nhân và huynh đệ Yến Hoằng cùng tiến vào viện, sau khi sắp xếp xong việc, đến lúc nghỉ ngơi, Yến Trì
bước đến, không cầm lò sưởi tay theo, cũng cởi áo choàng ra, dáng vẻ đi chậm rãi của cậu ta trông hơi yếu đuối.
Thẩm phu nhân sờ tay cậu ta: “Con có lạnh không? Uống thuốc chưa thế?”
Yến Trì lắc đầu, cầm chén trà của Thẩm phu nhân lên uống: “Mẹ thấy khó chịu thì cứ ở một mình, không cần quan
tâm đến con đâu.”
“Ai nói mẹ khó chịu?”
“Mẹ không thấy hồi nãy, cha và vị kia phu xướng phụ tùy à?”
“Không.”
Yến Trì cười: “Sao mẹ phải lừa mình dối người chứ. Trong mắt hai người kia chỉ có đối phương, cử chỉ lời lẽ cũng
không có vẻ bất hòa. Năm đó mẹ và cha cũng như thế chắc?”
Cậu ta co chân lên ghế dựa, đây không phải động tác mạnh nhưng vẫn khiến cậu ta ho khẽ hai tiếng.
Cậu ta cứ như không thấy sắc mặt dần tái nhợt của Thẩm phu nhân, thở đều rồi nói: “Thế này thì xem ra, cho dù
mẹ làm chính phi, trái tim của cha cũng không quay về.”
“Cũng dễ hiểu thôi, trái tim cha đã bị người phụ nữ khác lấy đi mười bảy năm, nếu mẹ muốn nó về bên mẹ, nói
nghe thì dễ đấy?”
“Người ta hay nói cha thường nghe mẹ kế, mẹ nhìn thể trạng của Yến Hành xem, mới mười ba tuổi mà đã gần bằng
thiếu niên mười sáu mười bảy rồi, có thể thấy cha đã dốc lòng bồi dưỡng nó.”
“Như con thì không tính, nhưng Đại ca là đích trưởng tử của cha, thế mà cha vẫn không để trong lòng.”
Thẩm phu nhân: “Do ông ấy không ở bên các con thôi.”
“Đúng là thế, nhưng nếu đã không ở bên, chẳng phải giờ càng nên bù đắp à? Mẹ quên lúc trước, mẹ đã đưa con và
Đại ca chạy trốn thế nào ư? Con đã mắc bệnh trong khoảng thời gian bôn ba, rồi mắc căn bệnh này thế nào chứ?”
“Bây giờ, ngay cả vị trí thế tử cha cũng không muốn cho Đại ca. Theo ý con, so với việc cố bám lấy tình cảm trong
quá khứ, thà tranh giành thêm chút lợi ích còn hơn.”
Thẩm phu nhân nắm chặt khăn: “Chuyện đã quyết rồi, đừng nói nữa.”
Yến Trì cụp mắt, không nói gì thêm.
Ngày hôm nay cũng tính là bình yên, ai cũng hết sức chu đáo về mặt lễ nghĩa, cử chỉ đúng mực, Yến Hành thấy họ
chẳng khác gì mấy lão hồ ly nghìn năm cả.
Chuyện ở nội trạch tạm thời vẫn do Lâm phu nhân xử lý.
Yến Hành im lặng cả quá trình, quan sát họ hòa nhập.
Hắn không thể thăm dò được suy nghĩ thực sự trong lòng Lâm phu nhân, cũng chẳng biết rốt cuộc Tĩnh vương có
tâm trạng gì khi nghênh đón vợ cả và hai đứa con trai của ông ta. Nhưng cho dù thật giả ra sao, lần hai phe ở
vương phủ chạm mặt nhau này cũng xem như “bình yên” kết thúc.
Ba người mà hắn bảo A Man tìm đều được coi là tử sĩ trung thành với hắn sau này, bởi vì hắn hiểu rõ điểm yếu của
đối phương, tuy lúc này hơi gấp nhưng cũng không khó để thu nhận họ về dưới trướng.
Hắn vừa triệu tập người và dặn dò xong, A Man đã lặng lẽ bước vào: “Vương gia đến phòng Thẩm phu nhân ạ!”
…
Hôm nay không có nhiều việc phải làm lắm, trước giờ nếu rảnh rỗi, Tĩnh vương sẽ ở chính đường, nhưng hôm nay
ông ta lại ở thư phòng cả ngày, ăn cơm luôn ở đó.
Sơ Tễ thấy ông ta không vui, bèn chơi hai ván cờ với ông ta. Tĩnh vương vẫn mất tập trung, ngồi im một lát rồi
đứng dậy đi về phía hậu viện.
Chỗ ở của hai người Lâm – Thẩm đều nằm sau chính đường, cách nhau một vườn hoa, có lẽ trước kia là để chủ
nhân cũ của nội trạch sử dụng.
Khi Tĩnh vương đến chỗ Thẩm phu nhân, chắc vì thấy ông ta đang đi về phía này nên ở hành lang đã có nha hoàn
cầm đèn lồng đợi sẵn.
Tĩnh vương nói: “Phu nhân đâu?”
Nha hoàn cúi đầu: “Phu nhân đang chờ vương gia trong phòng ạ.”
Tĩnh vương bước vào, quả nhiên thấy Thẩm phu nhân đang đứng dưới ánh đèn.
Tĩnh vương đứng đấy nhìn bà ta một lúc rồi nói: “Nàng biết ta sẽ đến à?”
Thẩm phu nhân gật đầu: “Dù sao cũng phải gặp.”
Tĩnh vương không nói gì, ngồi xuống.
Thẩm phu nhân ra hiệu cho nha hoàn đóng cửa ra ngoài rồi mới ngồi đối diện ông ta.
Trong phòng hơi im ắng, là kiểu im ắng khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên. Tĩnh vương đặt tay lên đầu gối, ngồi
thẳng lại: “Mấy năm nay nàng thế nào? Trong lần đi thăm mẹ con nàng mấy năm trước, ta có nghe nàng nói nàng bị
đau do phong thấp, đã chữa dứt chưa?”
“Sao có thể chữa dứt loại bệnh này được chứ? Chuyển biến tốt hơn đã không tệ rồi.” Thẩm phu nhân cười khổ,
chậm rãi ngẩng đầu lên: “Còn chàng thì sao? Nghe nói chàng bị trúng tên, trúng đao, chắc những năm qua cũng
phải chịu khổ nhiều lắm.”
Tĩnh vương mỉm cười, khoát tay: “Hành quân đánh trận, sao tránh được việc bị thương chứ? Ta cũng khá may mắn,
Tiểu Oanh giỏi y thuật, cũng rất chu đáo, luôn chăm sóc ta, lần nào ta cũng khỏi nhanh nhất so với mọi người.”
Thẩm phu nhân mỉm cười chua chát: “Thế thì tốt.”
Bà ta ngồi im một lát, lại nói: “Có phải chàng trách ta không?”
Tĩnh vương ngẩng đầu lên.
Bà ta siết nắm tay: “Khi chàng chịu khổ, ta lại không ở bên chăm sóc, chàng không trách ta à?”
Tĩnh vương cầm chén trà một lúc lâu rồi mới từ tốn nói: “Trong mấy chục năm chinh chiến, ta phải chịu cảnh cửa nát nhà tan, cận kề
cái chết, cũng mất niềm tin rất nhiều lần, may mà có Tiều Oanh không ngại khó khăn, đồng sinh cộng từ với ta, nên ta mới được như
bây giờ.”
“Nếu không có mẹ con nàng ấy, có lẽ ta đã không chịu được đến ngày hôm nay.”
“… Nhưng nàng chăm sóc hai đứa bé cũng không dễ dàng,
tóm lại mọi người đều bình an là chuyện tốt.”
Ông ta cúi đầu uống một ngụm trà rồi đặt chén xuống: “Không cần nhắc lại chuyện quá khứ đâu.”
Bình luận facebook