-
Chương 1-5
Chương 1: Xuyên thành nhân vật phản diện
"Ôi vãi, mọi người nghe nói gì chưa, cậu cả nhà họ Diệp - Diệp Phong đã đầu tư cho tập đoàn Bạch thị hẳn hai trăm triệu chỉ để theo đuổi Bạch Tô Tô đấy."
"Tập đoàn Bạch thị không có năng lực, mấy năm nay luôn tụt dốc, đã sắp phá sản đến nơi, giờ làm như vậy không phải ném tiền qua cửa sổ hay sao?"
"Kiểu thể hiện của mấy đứa con trai độc đinh nhà giàu đấy à?"
"Thứ phá nhà phá của như Diệp Phong, kiểu gì cũng có ngày khiến cha anh ta tức chết."
"Hết cách rồi, việc này cũng không thể trách cậu Diệp mù quáng được, vì cô Bạch Tô Tô thực sự quá xinh đẹp!"
Trên phố kinh doanh Kim Lăng, ở nhà hàng Ý Vị Hiên, Diệp Phong đang đi ăn tối với Bạch Tô Tô và bạn thân của cô ta.
Tin nhảm đồn nhanh, Diệp Phong là cậu ấm số một Kim Lăng nên dẫn tới không ít quần chúng hóng hớt kéo đến xem.
Bản hợp đồng đầu tư hai trăm triệu kia được đặt trên bàn, thu hút không ít ánh nhìn của quần chúng xung quanh.
Liệu cậu cả Diệp Phong mạnh tay chi hai trăm triệu có ôm được người đẹp về hay không?
Hay là anh ta lại trở thành kẻ bám đuôi chính hiệu!
........
"Con mẹ nó, mình xuyên không rồi sao?"
Diệp Phong mở to hai mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh với vẻ mặt hoang mang.
Không bao lâu sau, ký ức chợt đổ dồn vào đầu anh.
"Khá lắm, con mẹ nó mình cũng khá lắm, vậy mà lại xuyên thành nhân vật phản diện trong tiểu thuyết."
Diệp Phong không còn gì để nói, vị trí của thế giới hiện giờ anh đang ở là trong một bộ tiểu thuyết đô thị theo kiểu mì ăn liền.
Không may là anh đã từng đọc cuốn tiểu thuyết mì ăn liền mất não tên « Tung Hoành Hoa Đô » này.
Truyện kể về nam chính Lâm Dịch, dưới sự buff vận may của nhân vật chính đã gặp gỡ nữ chính Bạch Tô Tô, cả quá trình giấu nghề và vả mặt, đi đến đỉnh cao của đời người.
Diệp Phong làm trùm phản diện trong sách, mặc dù cao to đẹp trai nhiều tiền, nhưng lại cứ lẽo đẽo theo Bạch Tô Tô, không phải cô ta thì không cưới. Cuối cùng, Bạch Tô Tô và Lâm Dịch lại thành đôi.
Diệp Phong tức giận khôn nguôi, bắt đầu trả thù nam chính Lâm Dịch, nhưng chỉ nhận lại sự thất bại thảm hại, bị vả mặt đủ kiểu, thậm chí còn chịu cảnh nhà tan cửa nát.
Đáng sợ nhất là nhân vật nữ chính Bạch Tô Tô còn nói với Diệp Phong, nếu như anh thật sự thích em thì nên chúc em hạnh phúc chứ không phải để ý người em thích là ai!
Chỉ một câu trà xanh như vậy, Diệp Phong chẳng những tiếp tục yên lặng thích cô ta, mà còn buông bỏ hận thù, chạy tới làm tay sai cho Lâm Dịch.
"Kịch bản ngu ngốc, buồn nôn thật chứ."
Diệp Phong ớn lạnh một phen, cảm giác trí thông minh bị sỉ nhục.
Rõ ràng mình cao to đẹp trai nhiều tiền, làm thiếu tổng giám đốc của tập đoàn Diệp thị, ôm ấp mấy em chân dài nõn nà không được hả, sao cứ phải chạy tới vây lấy cô ta?
Không lẽ lúc nhỏ ăn sữa bột Tam Lộc nhiều quá lú rồi!
"Ting, chúc mừng ký chủ ràng buộc với hệ thống đảo ngược của nhân vật phản diện, xin ký chủ hãy đánh bại nam chính Lâm Dịch, thay đổi vận mệnh của mình."
Trong đầu chợt vang lên một âm thanh trong trẻo.
"Hệ thống?"
Trong lòng Diệp Phong cảm thấy vui mừng.
"Đúng vậy, bổn hệ thống tận tuỵ chuẩn bị bắt đầu đảo ngược cho ngài."
"Khi ký chủ thay đổi kịch bản định sẵn của tiểu thuyết và cướp đoạt vận may, địa vị, hậu cung của nam chính Lâm Dịch, ngài sẽ có thể nhận được giá trị vô cùng to lớn."
"Đảo ngược giá trị có thể đổi lấy các loại kỹ năng, vật phẩm, khiến ký chủ trở nên mạnh hơn, đi đến đỉnh cao của cuộc đời."
Sau khi hệ thống giải thích xong, trong lòng Diệp Phong thầm kêu một tiếng nice.
Anh cũng không muốn làm tên đần nào đó như trong sách.
Vận mệnh của mình, tự mình làm chủ!
"Dựa vào diễn biến tiếp theo của cốt truyện, có lẽ Bạch Tô Tô sắp từ chối lời mời xem phim tối nay của mình."
Dựa theo thiết lập trong nguyên tác, sau khi đầu tư số tiền hai trăm triệu, Diệp Phong mời Bạch Tô Tô đi xem phim, sau đó muốn nhân cơ hội thổ lộ.
Nhưng sau đó mọi người đều biết, dù kế hoạch rất tốt đẹp, nhưng bước đầu tiên đã thất bại, Bạch Tô Tô vốn không đồng ý đi xem phim.
Thân là nhân vật nữ chính trong sách, bình thường Bạch Tô Tô môi hồng răng trắng, mỹ mạo phi phàm với làn tóc đen nhánh thanh thoát như thác nước rủ trên nếp váy.
Có sao nói vậy, Bạch Tô Tô cực kỳ xinh đẹp, chỉ tính riêng cặp chân dài kia là đã mỹ miều đến mức khó tin rồi.
Bạch Tô Tô khẽ mở miệng, từ chối với vẻ khó xử:
"Anh Diệp Phong thông cảm, lát nữa em phải đi dạo phố với bạn thân nên không đi xem phim với anh được."
Nói xong, vẫn không quên đánh mắt ra hiệu với cô bạn thân Lâm Phượng Kiều.
"Đúng vậy đó, cậu Diệp, lát nữa chúng tôi phải đi dạo phố."
Lâm Phượng Kiều vội vàng gật đầu, nhưng có hơi chột dạ.
Dạo phố?
Diệp Phong cười thầm trong lòng, nghĩ mình dễ lừa đến thế à?
Diệp Phong đọc thuộc lòng nguyên tác nên đương nhiên biết, sau khi Bạch Tô Tô rời khỏi đây sẽ đi tìm nam chính Lâm Dịch đi dạo phố.
Muốn cuỗm không của mình hai trăm triệu tiền đầu tư?
Khi quần chúng vây xem đang định nói cậu cả Diệp lỗ mất hai trăm triệu, đột nhiên, Diệp Phong vươn tay ra, lấy lại hợp đồng đầu tư.
Anh nói ngay: "Vậy cô cứ đi dạo với bạn thân đi, còn chuyện đầu tư cho nhà họ Bạch các cô thì tôi phải suy nghĩ cẩn thận."
"Anh Diệp Phong, sao anh có thể như thế được?"
"Anh biết rất rõ hai trăm triệu này rất quan trọng với nhà họ Bạch chúng em."
"Em tin tưởng anh đến thế, nhưng sao chuyện anh đã đồng ý làm rồi lại còn đổi ý?"
Thấy hợp đồng bị lấy lại, Bạch Tô Tô sốt ruột, đứng dậy hỏi dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vừa tức giận vừa tủi thân.
Diệp Phong cười ha ha, ui cha, đây là giẫm phải đuôi cô ta rồi đấy.
"Tôi cược một bao que cay, nhìn thấy Bạch Tô Tô tức giận, chắc chắn Diệp Phong phải sợ."
"Có thể tự tin một chút được không, cược mười bao que cay không được hả?"
"Tôi cược một quả trứng luộc, cá chắc Diệp Phong sẽ ngoan ngoãn trả hợp đồng lại, kịch bản này tôi lại quen quá."
Quần chúng hóng chuyện thi nhau suy đoán, dựa theo tính cách của Diệp Phong, chắc chắn anh sẽ làm như vậy.
Nếu là Diệp Phong trong sách thì sẽ làm như vậy thật, thậm chí còn có thể nghĩ đến chuyện lần sau tiếp tục lấy lòng Bạch Tô Tô.
Nhưng Diệp Phong bây giờ đã khác xưa.
"Cô Bạch Tô Tô này, cô cảm thấy tôi đầu tư cho nhà họ Bạch các cô là vì điều gì?"
Diệp Phong bật cười, nói.
"Chẳng lẽ không phải bởi vì coi trọng tiềm lực và tương lai tươi sáng của nhà họ Bạch chúng em nên anh Diệp Phong mới đầu tư sao?"
Bạch Tô Tô trợn to đôi mắt ngập nước, đáp lại.
Quần chúng hóng chuyện: "? ? ?"
Diệp Phong: "? ? ?"
Lâm Phượng Kiều: "? ? ?"
Con mẹ nó chứ, nhà họ Bạch có tiềm lực gì, tiềm lực phá sản hả?
Như thế cũng xứng được đầu tư sao? Đương nhiên không rồi, nhà họ Bạch của cô không có tư cách này, biết chưa!
"Tô Tô, hay là cậu cứ đồng ý đi xem phim với cậu Diệp đi, cũng đâu mất miếng thịt nào."
Lâm Phượng Kiều kéo váy cô bạn thân, ghé tai cô ta nói thầm.
Dù là một đứa ngu cũng nhận ra, sở dĩ Diệp Phong chịu đầu tư là vì Bạch Tô Tô.
"Vậy không phải mình thành ăn xin rồi sao?"
Bạch Tô Tô nhìn bạn thân của mình, cảm thấy rất tức giận, cô ta có lòng tự tôn của bản thân mình.
Lâm Phượng Kiều còn đang định nói gì đó nhưng Bạch Tô Tô đã chống tay lên bàn, nói như chém đinh chặt sắt:
"Anh Diệp Phong này, anh đối xử với em rất tốt, trước kia cũng rất quan tâm em, em rất biết ơn anh."
"Nhà họ Bạch thực sự cần hai trăm triệu đầu tư này, anh có thể giúp đỡ em lúc hoạn nạn, em rất vui."
"Tuy nhiên, đêm nay em không thể đi xem phim với anh được."
"Nhưng nếu như anh đồng ý đưa hợp đồng cho em, em có thể phá lệ một lần, để anh tiễn em về nhà."
Bạch Tô Tô làm như vừa đưa ra quyết định gì khó khăn lắm, cô ta đã lớn như vậy mà còn chưa bao giờ để con trai đưa mình về.
Ngoại trừ đàn anh Lâm Dịch...
Nhưng đối với Diệp Phong, đây là ranh giới cuối cùng và duy nhất mà cô ta có thể khoan nhượng.
Nhìn thấy bạn thân như thế, cuối cùng lo lắng trong lòng Lâm Phượng Kiều cũng giảm bớt.
Nhưng mà một cô gái như Bạch Tô Tô cũng đã nói đến vậy, tên Diệp Phong này cũng nên bày tỏ gì đó đi chứ.
Chương 2: Nhà họ Bạch của cô không xứng được đầu tư hai trăm triệu
"Cậu Diệp, đưa Tô Tô về nhà là cơ hội tốt ngàn năm có một đó."
Nhìn thấy Diệp Phong chẳng ư hử gì, Lâm Phượng Kiều nháy mắt ra hiệu với anh, ám chỉ liên tục.
Cô ta biết rất rõ Diệp Phong chạy theo Bạch Tô Tô vất vả như thế nào.
Tuy tình cảnh đêm nay không đúng lắm, nhưng dù sao kẻ bám đuôi cũng chỉ mãi là kẻ bám đuôi, Tô Tô người ta cũng đã xuống nước, chẳng lẽ anh thật sự nỡ để mất cơ hội tốt?
Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy Diệp Phong nhếch môi, nở nụ cười.
Trong lòng Lâm Phượng Kiều thầm kêu một tiếng good, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, Diệp Phong phải đi theo lẽ thường.
Nhưng càng cười, Diệp Phong càng trở nên khác thường, trong nụ cười tươi lại chất chứa ba phần lạnh nhạt, ba phần khôi hài, và cả ba phần hờ hững!
Lâm Phượng Kiều: “?”
“Chắc cô đang chọc cười tôi, tôi chi hai trăm triệu chỉ để đưa gái về nhà?”
Diệp Phong cười khùng, cậu ấm đưa gái về nhà mà còn phải tự cảm thấy vinh hạnh hả?
Logic gì đấy?
Chợt, ánh mắt của Diệp Phong liếc sang quần chúng hóng chuyện ở xung quanh.
Mọi người sửng sốt, trong lòng giật mình thanh minh, chúng tôi chỉ hóng hớt, anh nhìn chúng tôi làm gì?
Chúng tôi cũng không ủng hộ anh làm kẻ bám đuôi người ta!
“Nơi này có không ít cậu ấm, cô Bạch không ngại nhìn xem, ai đồng ý chi hai trăm triệu để đưa cô về nhà, dù sao tôi cũng không có hứng thú.”
“Hơn nữa, thứ cho tôi nói thẳng, tiền của nhà họ Diệp tôi không dễ lấy như vậy đâu, nhà họ Bạch của cô vẫn chưa xứng được đầu tư hai trăm triệu.”
“Đi trước.”
Nói xong, Diệp Phong lập tức bỏ đi, còn hợp đồng thì tiện tay xé thành hai mảnh, ném vào thùng rác.
“Trời ơi, Diệp Phong này đổi tính rồi hả?”
“Có sao nói vậy, nếu như tôi mà chi hai trăm triệu chỉ để đưa gái về nhà thì chắc chắn cha tôi sẽ kéo tôi đi xét nghiệm ADN.”
“Bạch Tô Tô xinh đẹp thật, nhưng mẹ nó dù có là gái xinh cũng không đáng giá hai trăm triệu.”
“Bạch Tô Tô ỷ vào việc cậu cả Diệp theo đuổi cô ta nên luôn vờn người ta, cuối cùng bây giờ chơi quá trớn rồi.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, tuy rằng Bạch Tô Tô rất xinh đẹp, nhưng không ai đồng ý chơi với cô ta đâu.
Giỡn mặt chắc, đó là hai trăm triệu tiền tươi thóc thật chứ không phải hai trăm triệu nhiễm sắc thể ông cha truyền lại.
Bạch Tô Tô sững sờ ngay tại chỗ, tính sỉ nhục trong câu nói kia của Diệp Phong cực kỳ lớn, cô ta có cảm giác muốn khóc.
Cô ta suy nghĩ vài phút, nhưng có nghĩ như thế nào cũng hiểu, vì sao Diệp Phong lại đối xử với mình như vậy.
Trước đây, Diệp Phong luôn ngoan ngoãn phục tùng mình kia mà!
“Tô Tô, hay là cậu cứ đi xem phim với cậu Diệp đi.”
“Cậu ấy chỉ giận cậu như vậy thôi, chứ thực ra trong lòng cậu ấy vẫn yêu cậu.”
“Cậu đã quên rồi sao, lúc trước cậu thi dương cầm, chính cậu ấy tự đến Bắc Kinh, trả cái giá rất đắt để mời thầy giỏi giúp cậu đó.”
“Còn cả lần cậu bị bệnh phải nằm viện, cậu Diệp Phong đã lo lắng đến mức thức trắng cả đêm.”
Lâm Phượng Kiều khuyên nhủ chân thành, sợ bạn thân thật sự chơi quá trớn.
Kiểu cậu ấm siêu cấp vừa si tình vừa nhiều tiền như Diệp Phong, có tìm khắp cả Kim Lăng cũng chẳng được mấy người.
“Kiều Kiều, cậu nói bậy gì đó, mình chỉ coi Diệp Phong là anh trai, hơn nữa, bây giờ mình cũng không có tâm trạng cân nhắc chuyện tình cảm nam nữ.”
Bạch Tô Tô vừa ấm ức vừa bực mình.
“Được được được, cậu coi như mình nói bậy đi.”
Lâm Phượng Kiều cũng cạn lời, Bạch Tô Tô cậu luôn miệng nói không thích Diệp Phong, nhưng vì sao lại không từ chối đồ tốt do anh tặng?
Hơn nữa nói đến tình cảm, Bạch Tô Tô cậu cũng đừng giả vờ ngây thơ, cậu không chỉ đi xem phim với đàn anh Lâm Dịch mà còn tự nấu cơm cho anh ta ăn đấy.
Tuy rằng bạn thân vừa sống không ra gì vừa sợ người ta chửi mắng, nhưng Lâm Phượng Kiều cũng sợ cô ta thật sự chơi quá trớn. Phải biết rằng, khi Diệp Phong theo đuổi Bạch Tô Tô, anh cũng hối lộ mình không ít.
Cô ta chỉ hận chỉ mong người Diệp Phong theo đuổi là mình.
Vì giúp bạn thân giữ gìn tình cảm, Lâm Phượng Kiều đã gửi cho Diệp Phong hai tin nhắn:
“Cậu Diệp, cậu đừng nóng giận, Tô Tô chỉ lú lẫn trong phút chốc, chờ cô ấy nghĩ thông suốt sẽ chấp nhận cậu.”
“Tôi sẽ giúp cậu khuyên nhủ Tô Tô, nha nha!”
Nhìn tin nhắn, Diệp Phong bấm xoá rồi kéo vào danh sách đen, nghĩ mình nghiện làm kẻ bám đuôi thật chắc?
Hơn nữa Lâm Phượng Kiều này cũng không phải thứ gì tốt, cô ta chỉ là một người phụ nữ hám tiền, chỉ chăm chăm kiếm lợi cho mình.
Trong nguyên tác, mình có tiền nên cô ta bám lấy mình, sau đó vai chính Lâm Dịch thắng thế, cô ta lập tức chạy đến đu bám Lâm Dịch, thậm chí còn chủ động gia nhập hậu cung của Lâm Dịch.
Khi Diệp Phong đang định rời đi, âm thanh của hệ thống vang lên lần nữa: “Chúc mừng ký chủ thay đổi cốt truyện gốc, sinh ra ảnh hưởng với nguyên tác, nhận được 1000 giá trị đảo ngược.”
“Giá trị đảo ngược này có thể đổi những gì?”
Diệp Phong hỏi.
“Cái gì cũng đổi được, nhưng bởi vì thiết lập trong nguyên tác nên giá trị mị lực của ký chủ không cao, kiến nghị đổi giá trị mị lực.”
“Hiện tại giá trị mị lực của ký chủ là 100, là mức bình thường của các cậu ấm, 1000 giá trị đảo ngược đổi được 200 điểm giá trị mị lực, 300 điểm giá trị mị lực là mức độ nam thần.”
“Ký chủ đổi hay không?”
Diệp Phong cạn lời, thiết lập của mình là cao to đẹp trai nhiều tiền mà giá trị mị lực lại thấp như vậy?
Quả nhiên tiểu thuyết não tàn không thể nói lý.
“Đổi.”
Không bao lâu, hình tượng khí chất của Diệp Phong đã xảy ra thay đổi từ gốc rễ, anh lấy điện thoại xem dáng vẻ của mình, bất chợt kêu lên đầy kinh ngạc.
Khí chất anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, quả thực không khác gì minh tinh.
Ở trong thế giới cũ, trai đẹp như vậy sẽ có rất nhiều người mê muội xếp hàng ngay tại chỗ.
“Hệ thống, giá trị mị lực của nam chính Lâm Dịch là bao nhiêu?” Diệp Phong tò mò hỏi.
“Thân phận bây giờ của Lâm Dịch là học sinh nghèo, giá trị mị lực cũng là 100.”
Nghe đến đó, Diệp Phong không biết nói gì hơn, một học sinh nghèo như anh ta có thể so kè mị lực với con người được miêu tả là đẹp trai nhiều tiền như mình?
Tiếp theo, hệ thống lại nói: “Nhưng mà Lâm Dịch là vai chính nên có sẵn 900 giá trị mị lực ẩn, 1000 giá trị mị lực là vận may để thay đổi vận mệnh.”
“Vãi, thiết lập này quá não tàn.”
Diệp Phong chửi thề trong lòng.
“Ký chủ có thể làm suy yếu giá trị mị lực ẩn này, kéo anh ta xuống vực thẳm thông qua việc cướp vận may, bảo vật, hậu cung của nam chính Lâm Dịch.”
“Cái này được.”
…
Hiện tại là bảy giờ tối, Diệp Phong chuẩn bị lái xe rời đi.
Lúc này, mẹ Chu Tuyết Hoa bỗng gọi điện thoại tới.
Bà hét lớn: “Diệp Phong, tôi mặc kệ bây giờ anh đang ở đâu và làm gì, lập tức đến phố kinh doanh ngay cho tôi!”
“Con đang ở phố kinh doanh mà.”
Diệp Phong trả lời.
“Vậy anh nhanh chân đến Từ Trúc Hiên cho tôi.”
Nói xong, mẹ Chu Tuyết Hoa cúp máy “rụp” một cái, có thể dễ dàng nhận ra bà ấy đang rất tức giận.
Tử Trúc Hiên là một trong những dấu hiệu nhận diện của phố kinh doanh Kim Lăng, cũng là câu lạc bộ giải trí cao cấp nhất toàn bộ Kim Lăng.
Mà chủ nhân đứng sau nó chính là mẹ Diệp Phong, Chu Tuyết Hoa.
Trong phòng bao, Chu Tuyết Hoa cau mày, trên bàn đặt một ly Thiết Quan m đang bốc hơi nghi ngút.
Diệp Phong đi vào, hỏi: “Mẹ, mẹ tìm con làm gì vậy?”
“Ấy, tôi kêu anh lại đây là anh tới đây ngay, anh nghe lời như thế từ khi nào vậy?”
“Không phải anh vung tay quá trán chi hai trăm triệu để theo đuổi đứa con gái nhà họ Bạch kia sao, sao không cho thêm hai trăm triệu nữa đi?”
“Sao, sợ nhà họ Diệp không đủ dòng tiền à?”
Chu Tuyết Hoa nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép, thằng con hư này không khi nào không chọc cho bà tức giận.
Khi biết con trai đưa hai trăm triệu tiền vốn của công ty cho nhà họ Bạch, Chu Tuyết Hoa suýt tức giận đến mức thăng ngay tại chỗ.
Bỗng nhiên, bà cảm thấy ngực nhói đau, giống như bị thằng con trời đánh Diệp Phong này chọc tức mà đổ bệnh.
Chương 3: Cố Vân Tương
"Hai trăm triệu gì, mẹ nghe đồn ở đâu đấy?"
Diệp Phong không hề cảm thấy chột dạ, anh nói tiếp: "Mẹ, không phải bác sĩ nói tim mẹ không tốt, không thể tức giận hay sao?"
"Nếu như mẹ cứ hở ra lại tức giận như thế này thì sớm muộn gì cũng bị bệnh tim, mẹ hiểu không?"
Trong nguyên tác, mẹ Chu Tuyết Hoa đang bình thường thì bị đồ táng gia bại sản "Diệp Phong" này chọc tức đến mức mắc bệnh tim.
"Mẹ tức giận?"
Chu Tuyết Hoa giận run lên, khi nào mới làm cha mẹ yên lòng được đây hả? Bà chất vấn: "Diệp Phong, mẹ hỏi con, con có đưa hai trăm triệu của công ty cho Bạch Tô Tô hay không?"
"Không hề."
Diệp Phong trả lời đơn giản mà quả quyết.
Chu Tuyết Hoa: "..."
"Thật sự không đưa?"
Chu Tuyết Hoa nửa tin nửa ngờ, bà rất hiểu thằng con trai của mình, phá phách là phá phách nhưng phá xong vẫn dám nhận.
Trong giới truyền tai nhau với tốc độ chóng mặt, Diệp Phong đang rất si mê Bạch Tô Tô. Bà cũng từng khuyên nhủ Diệp Phong đừng nên treo cổ trên một cành cây.
Nhưng Diệp Phong hoàn toàn không nghe khuyên bảo, ngược lại còn làm dữ hơn, càng điên cuồng lấy lòng Bạch Tô Tô.
Chu Tuyết Hoa chỉ hận lúc trước không sinh hai đứa, nếu không sao giờ phải tốn nhiều nước mắt như thế này.
Nhưng bây giờ Diệp Phong lại bác bỏ thẳng thừng, chẳng lẽ nó đổi tính rồi?
"Có hay không thì hai ngày nữa mẹ gọi cho tài vụ hỏi là biết ngay mà?"
Diệp Phong bất đắc dĩ.
"Mẹ sẽ hỏi."
Chu Tuyết Hoa chuyển chủ đề, bà nói tiếp: "Nhưng hôm nay kêu con đến dây là có chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Xem mắt!"
Mong muốn của Chu Tuyết Hoa là nhanh chóng tìm cho Diệp Phong một cô vợ trẻ, cắt đứt con đường yêu đương mù quáng không lối về của anh.
...
"Dì Chu, anh Diệp Phong, ngại quá, công ty hơi bận nên bây giờ con mới tan tầm."
Không bao lâu, một cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng, giữa đôi mày có một nốt ruồi chu sa rảo bước vào phòng bao.
Dung mạo của cô ấy rất sắc sảo, đường nét đoan trang thanh tú, hiển nhiên là đã được sửa soạn cẩn thận.
Nhưng do đi vội nên nhịp thở của cô ấy hơi rối loạn, lồng ngực phập phồng liên tục.
"Vân Tương tới rồi, mau đến đây ngồi."
"Gần đây công ty thế nào hả?"
Chu Tuyết Hoa thay đổi hình tượng người mẹ nghiêm khắc vừa rồi, kéo tay Cố Vân Tương ngồi bên cạnh bà một cách đầy thân thiết.
Đây là con gái của bạn thân bà, cũng là nửa thanh mai trúc mã với Diệp Phong và là đối tượng hẹn hò lần này.
Nhưng từ sau khi khi Cố Vân Tương đi học đại học ở Bắc Kinh, hai người đã nhiều năm không gặp nhau.
Lần này trở lại Kim Lăng, Cố Vân Tương mở một công ty thiết kế, trước mắt đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp.
"Vẫn tốt ạ, tất cả đều thuận lợi, chỉ có điều là khá bận rộn nên cháu cũng không có nhiều thời gian."
Cố Vân Tương vừa cười vừa nói, nhìn cô ấy có vẻ căng thẳng và ngại ngùng.
"Có gì khó khăn là nhớ phải nói với dì Chu, chúng ta đâu phải người ngoài."
Chu Tuyết Hoa nói với vẻ rất hiền hoà, từ khi Cố Vân Tương còn nhỏ, bà đã đối xử với cô ấy như con gái ruột của mình. Bây giờ bà lại được đằng chân lân đằng đầu, muốn mang cô ấy về nhà làm con dâu của mình.
So với đứa trà xanh Bạch Tô Tô luôn trêu đùa con trai mình kia, bà hiểu rõ cô nhóc Cố Vân Tương này hơn, lại có tình cảm thân thiết, khiến bà càng nhìn càng thích.
"Con biết rồi, thưa dì Chu."
Cố Vân Tương lễ phép nói.
"Vậy được rồi, mấy đứa thanh niên các con nói chuyện đi, mẹ ra ngoài pha trà cho hai đứa."
Chu Tuyết Hoa cười ha ha đứng dậy, để lại không gian riêng tư cho Diệp Phong và Cố Vân Tương.
"Anh, anh Diệp Phong, đã lâu không gặp."
Tự dưng ở riêng với nhau, Cố Vân Tương không biết nên làm gì.
"Đã lâu không gặp."
Diệp Phong cười trả lời, đồng thời không nhịn được mà mắng chửi bản thân ở trong sách: "Cô gái tốt như vậy mà tên Diệp Phong ngu ngốc này lại không biết trân trọng."
Trong nguyên tác, Cố Vân Tương là nhân vật bi thảm nhất, cô ấy và Bạch Tô Tô đều là nhân vật cấp nữ thần, nhưng số phận hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Sau khi Cố Vân Tương tốt nghiệp đại học đã bắt đầu lập nghiệp, sau hành trình xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trải qua gian khổ, cuối cùng đạt được thành công trong sự nghiệp.
Vì Chu Tuyết Hoa luôn muốn nhận cô ấy làm con dâu nên từng đề nghị giúp đỡ nhiều lần, tuy nhiên Cố Vân Tương không nhận.
Cô ấy thích Diệp Phong, nhưng cô ấy muốn dựa vào thực lực của mình để trở thành con dâu nhà họ Diệp, chứ không phải là một bình hoa chỉ biết nhận quà.
Cố Vân Tương thích Diệp Phong đến mức si mê, cho dù Diệp Phong không thích cô ấy, cũng nhiều lần tỏ ra chán ghét nhưng không thể khiến Cố Vân Tương chùn bước.
Thậm chí sau khi nhà họ Diệp phá sản, cô ấy đã lấy tất cả những gì mình tích góp được giúp Diệp Phong làm lại từ đầu.
Dường như chỉ cần là thứ mà Diệp Phong cần thì Cố Vân Tương sẽ cố gắng hết sức.
Tiếc rằng, Diệp Phong trong sách không hề biết trọng cô gái tốt như vậy, chẳng những xem cô ấy như vật thay thế của Bạch Tô Tô và công cụ phát tiết dục vọng mà còn lợi dụng trí thông minh của cô ấy để đối đầu với Lâm Dịch.
Nhưng cuối cùng, Cố Vân Tương phá sản, thứ duy nhất còn lại là giọt máu của cô ấy và Diệp Phong ở trong bụng.
Nhưng tên khốn Diệp Phong trong nguyên tác lại thờ ơ với điều đó, sau khi đá Cố Vân Tương lại tiếp tục đeo bám Bạch Tô Tô, còn làm tay sai cho đối thủ Lâm Dịch.
Cuối cùng, Cố Vân Tương mất hết ý chí, buông mình rơi xuống từ trên nhà cao tầng, một xác hai mạng.
"Móa, cái kịch bản này mới tưởng tượng thôi đã thấy tức."
Diệp Phong cảm giác mình bắt đầu tức giận rồi đó, cô gái tốt như vậy, có điểm nào kém hơn ả trà xanh Bạch Tô Tô kia chứ?
Phàm là người bình thường thì đều biết Cố Vân Tương mới là cô gái tốt!
Suy nghĩ trở lại hiện tại, bởi vì Cố Vân Tương đang ở trước mặt Diệp Phong, tính cách cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng. Vì đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau nhiều năm nên bầu không khí khá ngột ngạt.
"Chắc em chưa ăn cơm tối nhỉ, để anh gọt hoa quả cho em."
Nói đoạn, Diệp Phong gọt quả táo đưa cho cô ấy.
"Cảm ơn anh Diệp Phong."
Cố Vân Tương nhận lấy quả táo rất lễ phép.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phong chủ động từ trước tới nay.
Quả táo rất ngọt, nhưng lòng Cố Vân Tương còn ngọt ngào hơn.
"Ấy… bắt chuyện nhanh vậy sao, có lẽ mẹ đến không đúng lúc rồi."
Chu Tuyết Hoa bưng ấm trà đi vào phòng bao, thấy cảnh này thì mừng thầm trong lòng.
Bà còn lo Diệp Phong không thích Cố Vân Tương, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ mình cả nghĩ quá rồi.
"Dì Chu, con..."
Mặt Cố Vân Tương đỏ hơn cả trái táo.
"Được rồi, mấy đứa thanh niên các con tự chơi với nhau đi, mẹ làm việc tiếp đây."
"Diệp Phong, con dẫn Vân Tương ra ngoài dạo chơi, tiện thì đi xem phim các kiểu."
Chu Tuyết Hoa lại ám chỉ, sao không nhân lúc này để hâm nóng tình cảm?
"Được, vậy thì đi xem phim."
Khóe miệng Diệp Phong mỉm cười, anh vẫn nhớ rõ, tối hôm nay Bạch Tô Tô sẽ có hẹn đi xem phim với Lâm Dịch ở phố kinh doanh.
Đây chính là cơ hội tuyệt vời để "phản công".
Chỉ có cố gắng vượt lên nghịch cảnh, thay đổi cốt truyện vốn có trong sách, cướp lấy vận may của nhân vật chính Lâm Dịch thì mới có thể thay đổi số phận của mình và Cố Vân Tương.
Sau khi rời khỏi Tử Trúc Hiên, Diệp Phong dẫn Cố Vân Tương tới cửa hàng.
Theo như nội dung trong sách viết, buổi tối hôm nay, Bạch Tô Tô đi hẹn hò, xem phim với Lâm Dịch ở đây.
Vừa thay đổi vận mệnh, vừa tán gái, Diệp Phong cũng đã mua xong vé xem phim.
Anh nhìn lại Cố Vân Tương, người ấy trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ váy trắng, đẹp không sao tả xiết.
Nhất là nốt ruồi chu sa giữa đôi lông mày kia, tạo thêm nét kiên cường cho khuôn mặt dịu dàng của cô ấy.
"Vân Tương, nếu anh nhớ không lầm, chắc cái váy này của em là phong cách của năm ngoái nhỉ."
Cuối cùng, ánh mắt Diệp Phong dừng lại trên váy Cố Vân Tương, nói xong tim người phía sau bỗng đập mạnh.
Cô ấy cảm thấy hơi sợ hãi.
Chương 4: Nhà giàu số một Kim Lăng
“Anh Diệp Phong, em…”
Cố Vân Tường hoảng sợ, cô ấy giải thích: “Bình thường em chỉ biết đọc sách, không biết cách ăn diện.”
Không có cô gái nào không thích ăn diện, đặc biệt là người xinh đẹp như Cố Vân Tường.
Nhưng gia cảnh của cô ấy chỉ ở mức bình thường, việc gây dựng sự nghiệp đã dùng không ít tiền của gia đình nên bản nhân cô ấy càng cố gắng kiếm tiền hơn nữa.
Mặc dù là đồ trang điểm hằng ngày, nhưng thứ gì bớt được thì sẽ bớt.
Thật ra kiểu váy trắng của năm ngoái khoác lên người cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng Cố Vân Tường lại rất lo lắng, cô ấy sợ Diệp Phong nhìn gái xinh quen rồi sẽ vì vậy mà ghét mình.
Cho nên Cố Vân Tường càng muốn che giấu lại càng căng thẳng!
“Không ăn diện sao mà được, như thế khác gì bỏ phí nhan sắc xinh đẹp của em?”
Đương nhiên, Diệp Phong không muốn như vậy, anh kéo bàn tay nhỏ nhắn của Cố Vân Tường, đi về phía cửa hàng đồ nữ Gucci ở bên cạnh: “Chúng ta vào đây chọn quần áo.”
“Anh Diệp Phong, chuyện này không hay lắm đâu.”
Cố Vân Tường lập tức dừng bước chân, hai chữ “Gucci” khiến cô ấy nhìn thôi đã thấy sợ.
Bản thân cô ấy là một nhà thiết kế, đã từng tiếp xúc với không ít đồ cao cấp, thương hiệu Gucci này nổi tiếng thế giới, một bộ quần áo rẻ nhất cũng phải vài vạn.
Mà bộ quần áo đắt nhất Cố Vân Tường từng mặc cũng chỉ hơn một ngàn tệ.
“Vì sao?”
Diệp Phong ngạc nhiên hỏi: “Người ta thường nói phụ nữ ăn diện vì người mình thích, chẳng lẽ em không muốn mặc đẹp cho anh xem?”
“Không phải như thế!”
Cố Vân Tường vội vàng xua tay, đương nhiên cô ấy muốn ăn diện cho Diệp Phong xem. Cô ấy đã thích Diệp Phong từ rất nhiều năm trước.
Nhưng quần áo trong cửa hàng Gucci thật sự quá đắt…
Mặc dù nhà họ Diệp rất giàu nhưng Cố Vân Tường cũng không muốn để Diệp Phong tiêu quá nhiều tiền vì mình.
“Nếu không thì đi vào với anh thôi.”
Không đợi Cố Vân Tường giải thích, Diệp Phong đã kéo cô ấy vào cửa hàng Gucci.
“Chào quý ngài, quý cô, hoan nghênh ghé thăm.”
Nhân viên nữ của cửa hàng Gucci tươi cười bước lên chào đón.
Khi nhìn đủ loại quần áo sặc sỡ muôn màu, Cố Vân Tường hơi ngây ra, Diệp Phong đặt mông ngồi trên sô pha, vắt chéo đôi chân dài, nói: “Giới thiệu cho quý cô đây mấy bộ đồ nữ, phải là đồ tốt nhất trong cửa hàng các cô.”
“Được, xin chờ một lát.”
Vài cô nhân viên nữ có đôi mắt tinh tường quan sát rồi thảo luận, sau đó gợi ý cho Cố Vân Tường mấy bộ váy trắng.
Quần áo rất đẹp, Cố Vân Tường có nước da trắng và khuôn mặt xinh đẹp, đương nhiên mặc vào rất tôn dáng, cô ấy cũng rất thích.
Nhưng Diệp Phong không hài lòng, giá của những chiếc váy trắng này cũng chỉ hai ba vạn, toàn là phân khúc thấp nhất.
Cái gì gọi là hàng hiệu?
Phải đẹp, phải là đồ đắt tiền.
Đây không phải ngầm khinh người sao!
“Quý ngài, xin hỏi có gì dặn dò?”
Nữ nhân viên xem mặt đoán ý, nhận ra Diệp Phong không vui.
“Tôi hỏi các cô có ý gì, sợ chúng tôi không trả được tiền hả?”
Diệp Phong đen mặt.
“À, chuyện này……”
Nữ nhân viên ngẩn ra, phải biết rằng, váy trắng trên người Cố Vân Tường là kiểu dáng của năm ngoái, hơn nữa giá cả cũng chưa đến một ngàn tệ.
Chẳng lẽ quần áo hai ba vạn còn cảm thấy rẻ tiền?
Thật ra, chuyện này không thể trách nữ nhân viên, danh tiếng của cậu cả Diệp Phong nhà họ Diệp cũng chỉ vang dội như sấm trong giới cậu ấm ở Kim Lăng.
Hơn nữa, quần áo mấy vạn tệ là đã rất đắt rồi.
“Tôi nói, muốn quần áo tốt nhất trong cửa hàng các cô, ông đây trả được tất.”
“Nếu các cô không muốn lấy số tiền này thì tôi có thể sang mấy cửa hàng bên cạnh xem, họ cũng bán hàng hiệu.”
Diệp Phong vẫn đen mặt.
“Xin quý ngài chờ một lát!”
Vừa nghe thấy vậy, đám nhân viên nữ đều sốt ruột, bọn họ làm trong cửa hàng đồ cao cấp, một là bọn họ không khai trương, hoặc đã khai trương là phải ăn đủ.
Dù khách hàng chỉ đến ngắm đồ cũng không thể lơ là.
Rất nhanh, mấy nhân viên nữ thay phiên nhau đưa bảo bối của cửa hàng lên cho Cố Vân Tường thử.
Dáng người Cố Vân Tường cao gầy, cô ấy có làn da trắng nõn kết hợp với khí chất đoan chính trang nhã, các kiểu váy và quần áo phối trên người cô ấy đều vô cùng hoàn hảo.
Tựa như một con ma nơ canh biết đi.
“Quý cô, cô thật sự quá xinh đẹp, nếu tôi có một nửa sự xinh đẹp của cô thôi thì đã không đến mức làm nhân viên cửa hàng.”
“Quý cô đây may mắn thật đó, bạn trai cô tốt với cô ghê.”
Mấy cô nhân viên khen ngợi thật lòng, sắc đẹp của Cố Vân Tường khiến bọn họ ngưỡng mộ.
Nhưng thứ khiến họ hâm mộ hơn cả là bạn trai cô không chỉ đẹp trai mà còn bằng lòng tiêu tiền vì cô.
Nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ chứ không dám có bất kỳ sự ghen ghét nào.
“Quý ngài, anh thấy thế nào?”
Nhân viên nữ bước lên dò hỏi, nhưng Diệp Phong ngồi trên sô pha vẫn thờ ơ.
“Hay là cứ mua cái váy em đang mặc đi.”
Cố Vân Tường khuyên, giá của cái váy này là mười hai vạn, ở trong mắt cô, đây chính là giá trên trời.
Tuy rằng trong cửa hàng vẫn còn thứ đắt hơn, nhưng cô không muốn để Diệp Phong tiêu pha quá nhiều vì mình.
“Không vội, một lát nữa phim mới bắt đầu mà.”
Diệp Phong lắc đầu cười, nói: “Người đẹp tôn quý nhất, đương nhiên phải cần quần áo trang sức quý giá nhất mới có thể xứng đôi, gợi ý thứ khác đi.”
“Gợi ý thứ khác…”
Mấy cô nhân viên hoa mắt váng đầu, mười hai vạn không hề rẻ đâu đó?
Cậu ấm bình thường thì đến mức độ này sẽ gần như không xem thêm mức giá cao hơn nữa.
Chẳng lẽ, anh chính là một trong bốn cậu ấm nhà Chu, Trần, Vương, Triệu ở Kim Lăng?
Bốn cậu ấm đứng đầu Kim Lăng tương ứng với bốn dòng họ thượng lưu ở Kim Lăng, nhưng cộng cả bốn dòng họ lại cũng không bằng một nhà họ Diệp.
Ngay sau đó, hành động của Diệp Phong khiến bọn họ lại há hốc mồm lần nữa.
Diệp Phong chỉ vào một bộ váy trắng cổ điển không đính kèm giá, nói: “Tôi muốn cái này.”
Anh vừa dứt lời, Cố Vân Tường cũng ngây ra.
Tuy bộ váy trắng này không được niêm yết giá, nhưng trực giác của một nhà thiết kế nói với cô ấy rằng chất liệu thủ công và cả kiểu dáng của bộ váy này là cao cấp nhất.
Hơn nữa nơi làn váy có một hàng các ký tự chữ ký giống nhau, Cố Vân Tường nhận ra cái tên đó, là nhà thiết kế người Ý nổi danh - Capucci.
Capucci là nhà thiết kế thiên tài, tác phẩm của cô ấy nhận được vô số giải thưởng. Hơn nữa, cô ấy chỉ thiết kế quần áo cho các thiên kim danh giá giới thượng lưu.
Chiếc váy trắng cổ điển này được đặt ở đây, chứng tỏ nó đã có chủ.
Bên cạnh đó, thân phận của người sở hữu nó cực kỳ cao quý.
“Cứ lấy cái này, tôi thấy rất vừa lòng.”
Diệp Phong cười nói, đương nhiên anh biết này chiếc váy do ai thiết kế, cũng biết bộ đồ đã có chủ.
Nhưng anh là cậu ấm đứng đầu Kim Lăng, thứ mà Diệp Phong coi trọng thì nhất định phải đến tay.
Hơn nữa trong lòng Diệp Phong, cũng chỉ có chiếc váy trắng cổ điển này mới có thể xứng đôi với Cố Vân Tường.
“Quý ngài, hay là đổi bộ khác đi.”
Nữ nhân viên vội vàng khuyên nhủ.
“Giá cả bao nhiêu, tôi mua lại từ chủ nhân của nó, có thể thêm tiền.”
Diệp Phong bình tĩnh nói, tuy là cậu ấm đứng trên đỉnh cao, nhưng anh không thích trọng nữ khinh nam.
“Quý ngài, thật sự không thể, chúng tôi không làm chủ được.”
Cửa hàng trường tận tình khuyên bảo.
Nhưng Diệp Phong vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài cổ điển đó không rời mắt.
Một nhân viên nữ hết kiên nhẫn, muốn để Diệp Phong biết khó mà lui, nên bèn nói:
“Thưa anh, không nói đến chiếc váy này được người khác đặt may riêng, chúng tôi không thể tự ý bán.”
“Mà hơn nữa, anh biết bộ váy này do ai đặt không?”
“Tôi biết anh có rất nhiều tiền, nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh biết, bộ váy này được cậu cả Diệp Phong của nhà họ Diệp nhờ người may riêng.”
“Cứ cho là anh không quen cậu chủ Diệp Phong nhưng nhà họ Diệp ở Kim Lăng thì chắc anh biết.”
“Là nhà họ Diệp được mệnh danh nhà giàu số một Kim Lăng!”
Chương 5: Tôi muốn xem ai điên đến vậy
Khi nhắc đến nhà họ Diệp, mặt mày cô nhân viên có vẻ rất tự hào, giấc mơ của cô ta là gả vào nhà giàu.
Tuy rằng rất nhiều cậu ấm là hoa thơm đã có chủ, nhưng cô ta có thể làm người thứ ba.
Cố Vân Tường không lên tiếng, nhưng sắc mặt cô ấy lại trắng bệch trong phút chốc, ngón tay cô ấy siết chặt lấy làn váy, mặt mày ủ rũ, trở nên rất mất tự nhiên.
Khi trở lại Kim Lăng, cô ấy đã từng nghe nói, hình như anh Diệp Phong rất thích một cô gái tên Bạch Tô Tô.
Mặc dù anh Diệp Phong tìm nhà thiết kế Capucci đặt may chiếc váy này, nhưng có lẽ cũng không phải cho mình mặc.
Diệp Phong trợn mắt, anh lập tức sửng sốt.
Anh lục lọi ký ức trong đầu, xác nhận đi xác nhận lại, chủ cũ của cơ thể này thực sự chưa từng đặt may chiếc váy trắng cổ điển này.
“Quý ngày đây có nhất quyết muốn mua bộ váy đó nữa không?”
Vẻ mặt nữ nhân viên kia đầy ngạo nghễ, mình mới chỉ nhắc đến nhà họ Diệp thôi mà đã doạ hai người này xa xẩm mặt mày.
Nhưng mà phóng mắt ra khắp Kim Lăng, có mấy người dám so ngang hàng với nhà họ Diệp chứ?
“Đừng hiểu lầm, anh cũng chỉ mới vừa biết chuyện này.”
Diệp Phong lập tức giải thích với Cố Vân Tường, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, không phải hiểu lầm rồi đó chứ.
Nữ nhân viên kia cười thầm, trong lòng nói tên này bắt đầu rối rồi.
Khi cô ta đang tự cảm thấy may mắn cho mình, dựa vào trí thông minh của bản thân để giải quyết khách hàng phiền phức này, Diệp Phong chợt quay đầu.
Anh hỏi: “Số điện thoại của ông chủ các cô là gì?”
“Hả?”
Nữ nhân viên sửng sốt, nói với vẻ nghiêm nghị: “Tôi nói anh này, sao anh lại như thế? Không phải tôi đã nói rồi ư, bộ váy này được cậu Diệp đặt may, dù anh có định gọi cho ông chủ của chúng tôi cũng vô dụng.”
“Nói nhiều với cô cũng vô ích.”
Diệp Phong lấy điện thoại ra, tìm thẳng phương thức liên lạc của chủ cửa hàng Gucci trên vòng bạn bè.
Anh kết nối WeChat, sau đó trò chuyện vài câu.
Không lâu sau, ông chủ đã gọi điện cho cô nhân viên kia.
“Alo, hả? Mau đưa bộ váy trắng cổ điển do Capucci thiết kế cho tổng giám đốc Diệp.”
“Ơ, đó không phải đồ được cậu Diệp nhờ người may riêng sao?”
Đầu óc nữ nhân viên đứng hình trong chốc lát, vẫn chưa nhận ra tổng giám đốc Diệp trong lời ông chủ chính là cậu cả Diệp Phong.
Cậu cả Diệp là cách mọi người ở Kim Lăng gọi anh, còn xưng hô chính thức của anh là thiếu tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị.
“Cô bị ngu hả, không hiểu tôi đang nói gì à?”
Giọng nói quát tháo của ông chủ vang lên: “Mau đưa đồ cho người ta, hơn nữa giảm giá 50%, nếu như còn chậm trễ thì cô chết chắc!”
Vì cái váy mà Diệp Phong lại phải tự đến dò hỏi, đương nhiên đây là dấu hiệu muốn gây sự với người khác.
Nhà họ Diệp và thiếu tổng giám đốc Diệp là người có thể đắc tội được sao?
Chắc chắn không thể!
Cúp điện thoại, nữ nhân viên kia vẫn ngẩn ngơ, chỉ hậm hực cảm thấy ông chủ ghê gớm, dám đắc tội với cả cậu Diệp.
Cuối cùng vẫn là cửa hàng trưởng nhạy bén, nhận lỗi với Diệp Phong, còn sửa hoá đơn, bán chiếc váy trắng cổ điển với cái giá bằng nửa giá gốc.
Cố Vân Tường thông minh, cô ấy suy nghĩ cẩn thận uẩn khúc trong đó, biết chắc chiếc váy này không phải do Diệp Phong đặt may.
Toàn bộ Kim Lăng không có đến vài người có thể khiến đại sư Capucci tự may đồ riêng.
Chắc chắn có người dùng danh nghĩa của anh Diệp Phong làm ra hành động đó.
Chiếc váy có giá 30 vạn, Diệp Phong mua chỉ tốn 15 vạn, còn do chính tay bậc thầy Capucci may.
Sau khi mặc bộ váy dài cổ điển, tâm trạng Cố Vân Tường tốt hơn hẳn.
…
“Tô Tô, nhanh chân lên một chút, mình dẫn cậu đi xem bảo bối.”
“Bảo bối gì, mình còn phải chờ anh Lâm Dịch đi xem phim đó, cậu dẫn mình tới chỗ này làm gì?”
Bạch Tô Tô đứng ở cửa của cửa hàng Gucci, nhìn bạn thân đầy khó hiểu.
Cô ta đang uống trà sữa chờ Lâm Dịch, chuẩn bị vui sướng trải qua đêm nay, kết quả bị bạn thân Lâm Phượng Kiều tự dưng kéo đến đây.
“Mình đặt bậc thầy thiết kế người Ý Capucci may riêng một bộ váy trắng, tổng cộng phải tốn 30 vạn đó.”
Lâm Phượng Kiều đắc ý nói.
“30 vạn, cậu kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Bạch Tô Tô cảm thấy tò mò, sau đó đột nhiên lắc đầu: “Không đúng, sao cậu tìm được bậc thầy Capucci, mình nhớ là muốn tìm cô ấy may đồ riêng đâu dễ.”
“Chuyện này cũng nhờ phúc của cậu đấy.”
Lâm Phượng Kiều nở nụ cười xấu xa.
“Mình?”
Không lâu sau, Bạch Tô Tô đã hiểu rõ đầu đuôi, hoá ra cô bạn thân này của mình dùng danh nghĩa của anh Diệp Phong tới cửa hàng Gucci này, tìm đại sư Capucci may riêng.
Cũng khó trách sao cô ta làm như vậy, bởi vì trong toàn bộ Kim Lăng, ngoài nhà họ Diệp ra thì số người có tư cách mời được bậc thầy Capucci phải đếm trên đầu ngón tay.
Giới kinh doanh Kim Lăng có vô số người muốn đặt quan hệ với nhà Diệp, thậm chí bởi vì quan hệ cá nhân của mình và anh Diệp Phong không tệ mà có không ít người còn cố ý muốn bắc cầu từ phía mình.
Cho nên, cô bạn thân Lâm Phượng Kiều mới có thể dễ dàng bảo chủ cửa hàng Gucci làm việc.
Tuy rằng cảm thấy không hay lắm nhưng Bạch Tô Tô cũng không nói gì thêm.
“Mau vào đi trời, vào xem chiếc váy của mình, mình nôn lắm rồi.”
Lâm Phượng Kiều vô cùng hồi hộp, lần trước ở vũ hội, cô ta bị so sánh với loại trà xanh, gái điếm.
Sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, cô ta chi 30 vạn, phí không ít công sức mới tìm được bậc thầy thiết kế Capucci, đặt may váy dài cổ điển cho mình.
Đêm nay, cô ta cố ý lại đây lấy váy.
Vào cửa hàng Gucci, nhiệt huyết nồng nàn của Lâm Phượng Kiều lập tức bị dội một chậu nước lạnh. Cô ta được cho biết, váy dài cổ điển được người khác mua rồi.
“Cô nói cái gì?”
Lâm Phượng Kiều mở to hai mắt, cảm thấy khó tin.
“Ngại quá, bộ váy dài kia của cô đã bị người ta mua rồi.”
Cửa hàng trường tạ lỗi.
“Cô không đùa tôi đó chứ, váy tôi đặt may bị người khác mua mất rồi?”
Lâm Phượng Kiều ngây ra một lúc, mới phản ứng lại, tức giận nói: “Không phải tôi đã nói với ông chủ mấy người rồi sao, không phải tôi cần chiếc váy này mà là cậu cả Diệp Phong cần, rốt cuộc mấy người có ý gì?”
“Mấy người làm như vậy là rất quá đáng, kêu ông chủ của các cô lại đây giải thích đi.”
Bạch Tô Tô cũng hơi chau mày, bênh vực bạn thân.
“Xin lỗi, đây là lệnh của ông chủ.”
Cửa hàng trưởng nói với vẻ xấu hổ nhưng vẫn đúng chuẩn mực.
“Ấy, cửa hàng trưởng của mấy người ghê gớm đấy.”
Lâm Phượng Kiều giận dữ: “Tôi muốn xem xem, là tên nào điên như vậy, dám kêu ông chủ của mấy người bán chiếc váy mà cậu Diệp đặt may!”
“Họ vẫn đang ở đằng kia, sau khi mua quần áo xong, họ ngồi trên ghế nói chuyện.”
Nữ nhân viên vừa bị ông chủ mắng vì chiếc váy đã nhân cơ hội chỉ tay ra phía cửa.
Quả nhiên, cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài cổ điển vẫn đang ngồi chỗ đó nói chuyện với người đàn ông mặc âu phục đầy phong độ ở bên cạnh.
“Tôi muốn xem là ai mà còn ghê gớm hơn cả cậu Diệp.”
Lâm Phượng Kiều vén tay áo lên, đi thẳng ra ngoài.
Khóe mắt nữ nhân viên cong lên đầy ranh ma, cô ta muốn xem “tổng giám đốc gì đó” trong lời ông chủ ghê gớm đến đâu.
Khiến ông chủ vì vậy mà mắng mình?
“Tên nhóc kia, cũng to gan đấy nhỉ, dám ép mua cả váy mà cậu Diệp đặt may riêng.”
“Xem ra anh rất thân với ông chủ cửa hàng Gucci.”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh thức thời thì mau trả lại váy, đây chính là Diệp… Diệp, Diệp…”
Khi Lâm Phượng Kiều thấy rõ người đó là Diệp Phong, cô ta lập tức hoảng hồn, vô cùng sợ hãi, chỉ biết kêu “Diệp...Diệp...”.
"Ôi vãi, mọi người nghe nói gì chưa, cậu cả nhà họ Diệp - Diệp Phong đã đầu tư cho tập đoàn Bạch thị hẳn hai trăm triệu chỉ để theo đuổi Bạch Tô Tô đấy."
"Tập đoàn Bạch thị không có năng lực, mấy năm nay luôn tụt dốc, đã sắp phá sản đến nơi, giờ làm như vậy không phải ném tiền qua cửa sổ hay sao?"
"Kiểu thể hiện của mấy đứa con trai độc đinh nhà giàu đấy à?"
"Thứ phá nhà phá của như Diệp Phong, kiểu gì cũng có ngày khiến cha anh ta tức chết."
"Hết cách rồi, việc này cũng không thể trách cậu Diệp mù quáng được, vì cô Bạch Tô Tô thực sự quá xinh đẹp!"
Trên phố kinh doanh Kim Lăng, ở nhà hàng Ý Vị Hiên, Diệp Phong đang đi ăn tối với Bạch Tô Tô và bạn thân của cô ta.
Tin nhảm đồn nhanh, Diệp Phong là cậu ấm số một Kim Lăng nên dẫn tới không ít quần chúng hóng hớt kéo đến xem.
Bản hợp đồng đầu tư hai trăm triệu kia được đặt trên bàn, thu hút không ít ánh nhìn của quần chúng xung quanh.
Liệu cậu cả Diệp Phong mạnh tay chi hai trăm triệu có ôm được người đẹp về hay không?
Hay là anh ta lại trở thành kẻ bám đuôi chính hiệu!
........
"Con mẹ nó, mình xuyên không rồi sao?"
Diệp Phong mở to hai mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh với vẻ mặt hoang mang.
Không bao lâu sau, ký ức chợt đổ dồn vào đầu anh.
"Khá lắm, con mẹ nó mình cũng khá lắm, vậy mà lại xuyên thành nhân vật phản diện trong tiểu thuyết."
Diệp Phong không còn gì để nói, vị trí của thế giới hiện giờ anh đang ở là trong một bộ tiểu thuyết đô thị theo kiểu mì ăn liền.
Không may là anh đã từng đọc cuốn tiểu thuyết mì ăn liền mất não tên « Tung Hoành Hoa Đô » này.
Truyện kể về nam chính Lâm Dịch, dưới sự buff vận may của nhân vật chính đã gặp gỡ nữ chính Bạch Tô Tô, cả quá trình giấu nghề và vả mặt, đi đến đỉnh cao của đời người.
Diệp Phong làm trùm phản diện trong sách, mặc dù cao to đẹp trai nhiều tiền, nhưng lại cứ lẽo đẽo theo Bạch Tô Tô, không phải cô ta thì không cưới. Cuối cùng, Bạch Tô Tô và Lâm Dịch lại thành đôi.
Diệp Phong tức giận khôn nguôi, bắt đầu trả thù nam chính Lâm Dịch, nhưng chỉ nhận lại sự thất bại thảm hại, bị vả mặt đủ kiểu, thậm chí còn chịu cảnh nhà tan cửa nát.
Đáng sợ nhất là nhân vật nữ chính Bạch Tô Tô còn nói với Diệp Phong, nếu như anh thật sự thích em thì nên chúc em hạnh phúc chứ không phải để ý người em thích là ai!
Chỉ một câu trà xanh như vậy, Diệp Phong chẳng những tiếp tục yên lặng thích cô ta, mà còn buông bỏ hận thù, chạy tới làm tay sai cho Lâm Dịch.
"Kịch bản ngu ngốc, buồn nôn thật chứ."
Diệp Phong ớn lạnh một phen, cảm giác trí thông minh bị sỉ nhục.
Rõ ràng mình cao to đẹp trai nhiều tiền, làm thiếu tổng giám đốc của tập đoàn Diệp thị, ôm ấp mấy em chân dài nõn nà không được hả, sao cứ phải chạy tới vây lấy cô ta?
Không lẽ lúc nhỏ ăn sữa bột Tam Lộc nhiều quá lú rồi!
"Ting, chúc mừng ký chủ ràng buộc với hệ thống đảo ngược của nhân vật phản diện, xin ký chủ hãy đánh bại nam chính Lâm Dịch, thay đổi vận mệnh của mình."
Trong đầu chợt vang lên một âm thanh trong trẻo.
"Hệ thống?"
Trong lòng Diệp Phong cảm thấy vui mừng.
"Đúng vậy, bổn hệ thống tận tuỵ chuẩn bị bắt đầu đảo ngược cho ngài."
"Khi ký chủ thay đổi kịch bản định sẵn của tiểu thuyết và cướp đoạt vận may, địa vị, hậu cung của nam chính Lâm Dịch, ngài sẽ có thể nhận được giá trị vô cùng to lớn."
"Đảo ngược giá trị có thể đổi lấy các loại kỹ năng, vật phẩm, khiến ký chủ trở nên mạnh hơn, đi đến đỉnh cao của cuộc đời."
Sau khi hệ thống giải thích xong, trong lòng Diệp Phong thầm kêu một tiếng nice.
Anh cũng không muốn làm tên đần nào đó như trong sách.
Vận mệnh của mình, tự mình làm chủ!
"Dựa vào diễn biến tiếp theo của cốt truyện, có lẽ Bạch Tô Tô sắp từ chối lời mời xem phim tối nay của mình."
Dựa theo thiết lập trong nguyên tác, sau khi đầu tư số tiền hai trăm triệu, Diệp Phong mời Bạch Tô Tô đi xem phim, sau đó muốn nhân cơ hội thổ lộ.
Nhưng sau đó mọi người đều biết, dù kế hoạch rất tốt đẹp, nhưng bước đầu tiên đã thất bại, Bạch Tô Tô vốn không đồng ý đi xem phim.
Thân là nhân vật nữ chính trong sách, bình thường Bạch Tô Tô môi hồng răng trắng, mỹ mạo phi phàm với làn tóc đen nhánh thanh thoát như thác nước rủ trên nếp váy.
Có sao nói vậy, Bạch Tô Tô cực kỳ xinh đẹp, chỉ tính riêng cặp chân dài kia là đã mỹ miều đến mức khó tin rồi.
Bạch Tô Tô khẽ mở miệng, từ chối với vẻ khó xử:
"Anh Diệp Phong thông cảm, lát nữa em phải đi dạo phố với bạn thân nên không đi xem phim với anh được."
Nói xong, vẫn không quên đánh mắt ra hiệu với cô bạn thân Lâm Phượng Kiều.
"Đúng vậy đó, cậu Diệp, lát nữa chúng tôi phải đi dạo phố."
Lâm Phượng Kiều vội vàng gật đầu, nhưng có hơi chột dạ.
Dạo phố?
Diệp Phong cười thầm trong lòng, nghĩ mình dễ lừa đến thế à?
Diệp Phong đọc thuộc lòng nguyên tác nên đương nhiên biết, sau khi Bạch Tô Tô rời khỏi đây sẽ đi tìm nam chính Lâm Dịch đi dạo phố.
Muốn cuỗm không của mình hai trăm triệu tiền đầu tư?
Khi quần chúng vây xem đang định nói cậu cả Diệp lỗ mất hai trăm triệu, đột nhiên, Diệp Phong vươn tay ra, lấy lại hợp đồng đầu tư.
Anh nói ngay: "Vậy cô cứ đi dạo với bạn thân đi, còn chuyện đầu tư cho nhà họ Bạch các cô thì tôi phải suy nghĩ cẩn thận."
"Anh Diệp Phong, sao anh có thể như thế được?"
"Anh biết rất rõ hai trăm triệu này rất quan trọng với nhà họ Bạch chúng em."
"Em tin tưởng anh đến thế, nhưng sao chuyện anh đã đồng ý làm rồi lại còn đổi ý?"
Thấy hợp đồng bị lấy lại, Bạch Tô Tô sốt ruột, đứng dậy hỏi dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vừa tức giận vừa tủi thân.
Diệp Phong cười ha ha, ui cha, đây là giẫm phải đuôi cô ta rồi đấy.
"Tôi cược một bao que cay, nhìn thấy Bạch Tô Tô tức giận, chắc chắn Diệp Phong phải sợ."
"Có thể tự tin một chút được không, cược mười bao que cay không được hả?"
"Tôi cược một quả trứng luộc, cá chắc Diệp Phong sẽ ngoan ngoãn trả hợp đồng lại, kịch bản này tôi lại quen quá."
Quần chúng hóng chuyện thi nhau suy đoán, dựa theo tính cách của Diệp Phong, chắc chắn anh sẽ làm như vậy.
Nếu là Diệp Phong trong sách thì sẽ làm như vậy thật, thậm chí còn có thể nghĩ đến chuyện lần sau tiếp tục lấy lòng Bạch Tô Tô.
Nhưng Diệp Phong bây giờ đã khác xưa.
"Cô Bạch Tô Tô này, cô cảm thấy tôi đầu tư cho nhà họ Bạch các cô là vì điều gì?"
Diệp Phong bật cười, nói.
"Chẳng lẽ không phải bởi vì coi trọng tiềm lực và tương lai tươi sáng của nhà họ Bạch chúng em nên anh Diệp Phong mới đầu tư sao?"
Bạch Tô Tô trợn to đôi mắt ngập nước, đáp lại.
Quần chúng hóng chuyện: "? ? ?"
Diệp Phong: "? ? ?"
Lâm Phượng Kiều: "? ? ?"
Con mẹ nó chứ, nhà họ Bạch có tiềm lực gì, tiềm lực phá sản hả?
Như thế cũng xứng được đầu tư sao? Đương nhiên không rồi, nhà họ Bạch của cô không có tư cách này, biết chưa!
"Tô Tô, hay là cậu cứ đồng ý đi xem phim với cậu Diệp đi, cũng đâu mất miếng thịt nào."
Lâm Phượng Kiều kéo váy cô bạn thân, ghé tai cô ta nói thầm.
Dù là một đứa ngu cũng nhận ra, sở dĩ Diệp Phong chịu đầu tư là vì Bạch Tô Tô.
"Vậy không phải mình thành ăn xin rồi sao?"
Bạch Tô Tô nhìn bạn thân của mình, cảm thấy rất tức giận, cô ta có lòng tự tôn của bản thân mình.
Lâm Phượng Kiều còn đang định nói gì đó nhưng Bạch Tô Tô đã chống tay lên bàn, nói như chém đinh chặt sắt:
"Anh Diệp Phong này, anh đối xử với em rất tốt, trước kia cũng rất quan tâm em, em rất biết ơn anh."
"Nhà họ Bạch thực sự cần hai trăm triệu đầu tư này, anh có thể giúp đỡ em lúc hoạn nạn, em rất vui."
"Tuy nhiên, đêm nay em không thể đi xem phim với anh được."
"Nhưng nếu như anh đồng ý đưa hợp đồng cho em, em có thể phá lệ một lần, để anh tiễn em về nhà."
Bạch Tô Tô làm như vừa đưa ra quyết định gì khó khăn lắm, cô ta đã lớn như vậy mà còn chưa bao giờ để con trai đưa mình về.
Ngoại trừ đàn anh Lâm Dịch...
Nhưng đối với Diệp Phong, đây là ranh giới cuối cùng và duy nhất mà cô ta có thể khoan nhượng.
Nhìn thấy bạn thân như thế, cuối cùng lo lắng trong lòng Lâm Phượng Kiều cũng giảm bớt.
Nhưng mà một cô gái như Bạch Tô Tô cũng đã nói đến vậy, tên Diệp Phong này cũng nên bày tỏ gì đó đi chứ.
Chương 2: Nhà họ Bạch của cô không xứng được đầu tư hai trăm triệu
"Cậu Diệp, đưa Tô Tô về nhà là cơ hội tốt ngàn năm có một đó."
Nhìn thấy Diệp Phong chẳng ư hử gì, Lâm Phượng Kiều nháy mắt ra hiệu với anh, ám chỉ liên tục.
Cô ta biết rất rõ Diệp Phong chạy theo Bạch Tô Tô vất vả như thế nào.
Tuy tình cảnh đêm nay không đúng lắm, nhưng dù sao kẻ bám đuôi cũng chỉ mãi là kẻ bám đuôi, Tô Tô người ta cũng đã xuống nước, chẳng lẽ anh thật sự nỡ để mất cơ hội tốt?
Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy Diệp Phong nhếch môi, nở nụ cười.
Trong lòng Lâm Phượng Kiều thầm kêu một tiếng good, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, Diệp Phong phải đi theo lẽ thường.
Nhưng càng cười, Diệp Phong càng trở nên khác thường, trong nụ cười tươi lại chất chứa ba phần lạnh nhạt, ba phần khôi hài, và cả ba phần hờ hững!
Lâm Phượng Kiều: “?”
“Chắc cô đang chọc cười tôi, tôi chi hai trăm triệu chỉ để đưa gái về nhà?”
Diệp Phong cười khùng, cậu ấm đưa gái về nhà mà còn phải tự cảm thấy vinh hạnh hả?
Logic gì đấy?
Chợt, ánh mắt của Diệp Phong liếc sang quần chúng hóng chuyện ở xung quanh.
Mọi người sửng sốt, trong lòng giật mình thanh minh, chúng tôi chỉ hóng hớt, anh nhìn chúng tôi làm gì?
Chúng tôi cũng không ủng hộ anh làm kẻ bám đuôi người ta!
“Nơi này có không ít cậu ấm, cô Bạch không ngại nhìn xem, ai đồng ý chi hai trăm triệu để đưa cô về nhà, dù sao tôi cũng không có hứng thú.”
“Hơn nữa, thứ cho tôi nói thẳng, tiền của nhà họ Diệp tôi không dễ lấy như vậy đâu, nhà họ Bạch của cô vẫn chưa xứng được đầu tư hai trăm triệu.”
“Đi trước.”
Nói xong, Diệp Phong lập tức bỏ đi, còn hợp đồng thì tiện tay xé thành hai mảnh, ném vào thùng rác.
“Trời ơi, Diệp Phong này đổi tính rồi hả?”
“Có sao nói vậy, nếu như tôi mà chi hai trăm triệu chỉ để đưa gái về nhà thì chắc chắn cha tôi sẽ kéo tôi đi xét nghiệm ADN.”
“Bạch Tô Tô xinh đẹp thật, nhưng mẹ nó dù có là gái xinh cũng không đáng giá hai trăm triệu.”
“Bạch Tô Tô ỷ vào việc cậu cả Diệp theo đuổi cô ta nên luôn vờn người ta, cuối cùng bây giờ chơi quá trớn rồi.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, tuy rằng Bạch Tô Tô rất xinh đẹp, nhưng không ai đồng ý chơi với cô ta đâu.
Giỡn mặt chắc, đó là hai trăm triệu tiền tươi thóc thật chứ không phải hai trăm triệu nhiễm sắc thể ông cha truyền lại.
Bạch Tô Tô sững sờ ngay tại chỗ, tính sỉ nhục trong câu nói kia của Diệp Phong cực kỳ lớn, cô ta có cảm giác muốn khóc.
Cô ta suy nghĩ vài phút, nhưng có nghĩ như thế nào cũng hiểu, vì sao Diệp Phong lại đối xử với mình như vậy.
Trước đây, Diệp Phong luôn ngoan ngoãn phục tùng mình kia mà!
“Tô Tô, hay là cậu cứ đi xem phim với cậu Diệp đi.”
“Cậu ấy chỉ giận cậu như vậy thôi, chứ thực ra trong lòng cậu ấy vẫn yêu cậu.”
“Cậu đã quên rồi sao, lúc trước cậu thi dương cầm, chính cậu ấy tự đến Bắc Kinh, trả cái giá rất đắt để mời thầy giỏi giúp cậu đó.”
“Còn cả lần cậu bị bệnh phải nằm viện, cậu Diệp Phong đã lo lắng đến mức thức trắng cả đêm.”
Lâm Phượng Kiều khuyên nhủ chân thành, sợ bạn thân thật sự chơi quá trớn.
Kiểu cậu ấm siêu cấp vừa si tình vừa nhiều tiền như Diệp Phong, có tìm khắp cả Kim Lăng cũng chẳng được mấy người.
“Kiều Kiều, cậu nói bậy gì đó, mình chỉ coi Diệp Phong là anh trai, hơn nữa, bây giờ mình cũng không có tâm trạng cân nhắc chuyện tình cảm nam nữ.”
Bạch Tô Tô vừa ấm ức vừa bực mình.
“Được được được, cậu coi như mình nói bậy đi.”
Lâm Phượng Kiều cũng cạn lời, Bạch Tô Tô cậu luôn miệng nói không thích Diệp Phong, nhưng vì sao lại không từ chối đồ tốt do anh tặng?
Hơn nữa nói đến tình cảm, Bạch Tô Tô cậu cũng đừng giả vờ ngây thơ, cậu không chỉ đi xem phim với đàn anh Lâm Dịch mà còn tự nấu cơm cho anh ta ăn đấy.
Tuy rằng bạn thân vừa sống không ra gì vừa sợ người ta chửi mắng, nhưng Lâm Phượng Kiều cũng sợ cô ta thật sự chơi quá trớn. Phải biết rằng, khi Diệp Phong theo đuổi Bạch Tô Tô, anh cũng hối lộ mình không ít.
Cô ta chỉ hận chỉ mong người Diệp Phong theo đuổi là mình.
Vì giúp bạn thân giữ gìn tình cảm, Lâm Phượng Kiều đã gửi cho Diệp Phong hai tin nhắn:
“Cậu Diệp, cậu đừng nóng giận, Tô Tô chỉ lú lẫn trong phút chốc, chờ cô ấy nghĩ thông suốt sẽ chấp nhận cậu.”
“Tôi sẽ giúp cậu khuyên nhủ Tô Tô, nha nha!”
Nhìn tin nhắn, Diệp Phong bấm xoá rồi kéo vào danh sách đen, nghĩ mình nghiện làm kẻ bám đuôi thật chắc?
Hơn nữa Lâm Phượng Kiều này cũng không phải thứ gì tốt, cô ta chỉ là một người phụ nữ hám tiền, chỉ chăm chăm kiếm lợi cho mình.
Trong nguyên tác, mình có tiền nên cô ta bám lấy mình, sau đó vai chính Lâm Dịch thắng thế, cô ta lập tức chạy đến đu bám Lâm Dịch, thậm chí còn chủ động gia nhập hậu cung của Lâm Dịch.
Khi Diệp Phong đang định rời đi, âm thanh của hệ thống vang lên lần nữa: “Chúc mừng ký chủ thay đổi cốt truyện gốc, sinh ra ảnh hưởng với nguyên tác, nhận được 1000 giá trị đảo ngược.”
“Giá trị đảo ngược này có thể đổi những gì?”
Diệp Phong hỏi.
“Cái gì cũng đổi được, nhưng bởi vì thiết lập trong nguyên tác nên giá trị mị lực của ký chủ không cao, kiến nghị đổi giá trị mị lực.”
“Hiện tại giá trị mị lực của ký chủ là 100, là mức bình thường của các cậu ấm, 1000 giá trị đảo ngược đổi được 200 điểm giá trị mị lực, 300 điểm giá trị mị lực là mức độ nam thần.”
“Ký chủ đổi hay không?”
Diệp Phong cạn lời, thiết lập của mình là cao to đẹp trai nhiều tiền mà giá trị mị lực lại thấp như vậy?
Quả nhiên tiểu thuyết não tàn không thể nói lý.
“Đổi.”
Không bao lâu, hình tượng khí chất của Diệp Phong đã xảy ra thay đổi từ gốc rễ, anh lấy điện thoại xem dáng vẻ của mình, bất chợt kêu lên đầy kinh ngạc.
Khí chất anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, quả thực không khác gì minh tinh.
Ở trong thế giới cũ, trai đẹp như vậy sẽ có rất nhiều người mê muội xếp hàng ngay tại chỗ.
“Hệ thống, giá trị mị lực của nam chính Lâm Dịch là bao nhiêu?” Diệp Phong tò mò hỏi.
“Thân phận bây giờ của Lâm Dịch là học sinh nghèo, giá trị mị lực cũng là 100.”
Nghe đến đó, Diệp Phong không biết nói gì hơn, một học sinh nghèo như anh ta có thể so kè mị lực với con người được miêu tả là đẹp trai nhiều tiền như mình?
Tiếp theo, hệ thống lại nói: “Nhưng mà Lâm Dịch là vai chính nên có sẵn 900 giá trị mị lực ẩn, 1000 giá trị mị lực là vận may để thay đổi vận mệnh.”
“Vãi, thiết lập này quá não tàn.”
Diệp Phong chửi thề trong lòng.
“Ký chủ có thể làm suy yếu giá trị mị lực ẩn này, kéo anh ta xuống vực thẳm thông qua việc cướp vận may, bảo vật, hậu cung của nam chính Lâm Dịch.”
“Cái này được.”
…
Hiện tại là bảy giờ tối, Diệp Phong chuẩn bị lái xe rời đi.
Lúc này, mẹ Chu Tuyết Hoa bỗng gọi điện thoại tới.
Bà hét lớn: “Diệp Phong, tôi mặc kệ bây giờ anh đang ở đâu và làm gì, lập tức đến phố kinh doanh ngay cho tôi!”
“Con đang ở phố kinh doanh mà.”
Diệp Phong trả lời.
“Vậy anh nhanh chân đến Từ Trúc Hiên cho tôi.”
Nói xong, mẹ Chu Tuyết Hoa cúp máy “rụp” một cái, có thể dễ dàng nhận ra bà ấy đang rất tức giận.
Tử Trúc Hiên là một trong những dấu hiệu nhận diện của phố kinh doanh Kim Lăng, cũng là câu lạc bộ giải trí cao cấp nhất toàn bộ Kim Lăng.
Mà chủ nhân đứng sau nó chính là mẹ Diệp Phong, Chu Tuyết Hoa.
Trong phòng bao, Chu Tuyết Hoa cau mày, trên bàn đặt một ly Thiết Quan m đang bốc hơi nghi ngút.
Diệp Phong đi vào, hỏi: “Mẹ, mẹ tìm con làm gì vậy?”
“Ấy, tôi kêu anh lại đây là anh tới đây ngay, anh nghe lời như thế từ khi nào vậy?”
“Không phải anh vung tay quá trán chi hai trăm triệu để theo đuổi đứa con gái nhà họ Bạch kia sao, sao không cho thêm hai trăm triệu nữa đi?”
“Sao, sợ nhà họ Diệp không đủ dòng tiền à?”
Chu Tuyết Hoa nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép, thằng con hư này không khi nào không chọc cho bà tức giận.
Khi biết con trai đưa hai trăm triệu tiền vốn của công ty cho nhà họ Bạch, Chu Tuyết Hoa suýt tức giận đến mức thăng ngay tại chỗ.
Bỗng nhiên, bà cảm thấy ngực nhói đau, giống như bị thằng con trời đánh Diệp Phong này chọc tức mà đổ bệnh.
Chương 3: Cố Vân Tương
"Hai trăm triệu gì, mẹ nghe đồn ở đâu đấy?"
Diệp Phong không hề cảm thấy chột dạ, anh nói tiếp: "Mẹ, không phải bác sĩ nói tim mẹ không tốt, không thể tức giận hay sao?"
"Nếu như mẹ cứ hở ra lại tức giận như thế này thì sớm muộn gì cũng bị bệnh tim, mẹ hiểu không?"
Trong nguyên tác, mẹ Chu Tuyết Hoa đang bình thường thì bị đồ táng gia bại sản "Diệp Phong" này chọc tức đến mức mắc bệnh tim.
"Mẹ tức giận?"
Chu Tuyết Hoa giận run lên, khi nào mới làm cha mẹ yên lòng được đây hả? Bà chất vấn: "Diệp Phong, mẹ hỏi con, con có đưa hai trăm triệu của công ty cho Bạch Tô Tô hay không?"
"Không hề."
Diệp Phong trả lời đơn giản mà quả quyết.
Chu Tuyết Hoa: "..."
"Thật sự không đưa?"
Chu Tuyết Hoa nửa tin nửa ngờ, bà rất hiểu thằng con trai của mình, phá phách là phá phách nhưng phá xong vẫn dám nhận.
Trong giới truyền tai nhau với tốc độ chóng mặt, Diệp Phong đang rất si mê Bạch Tô Tô. Bà cũng từng khuyên nhủ Diệp Phong đừng nên treo cổ trên một cành cây.
Nhưng Diệp Phong hoàn toàn không nghe khuyên bảo, ngược lại còn làm dữ hơn, càng điên cuồng lấy lòng Bạch Tô Tô.
Chu Tuyết Hoa chỉ hận lúc trước không sinh hai đứa, nếu không sao giờ phải tốn nhiều nước mắt như thế này.
Nhưng bây giờ Diệp Phong lại bác bỏ thẳng thừng, chẳng lẽ nó đổi tính rồi?
"Có hay không thì hai ngày nữa mẹ gọi cho tài vụ hỏi là biết ngay mà?"
Diệp Phong bất đắc dĩ.
"Mẹ sẽ hỏi."
Chu Tuyết Hoa chuyển chủ đề, bà nói tiếp: "Nhưng hôm nay kêu con đến dây là có chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Xem mắt!"
Mong muốn của Chu Tuyết Hoa là nhanh chóng tìm cho Diệp Phong một cô vợ trẻ, cắt đứt con đường yêu đương mù quáng không lối về của anh.
...
"Dì Chu, anh Diệp Phong, ngại quá, công ty hơi bận nên bây giờ con mới tan tầm."
Không bao lâu, một cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng, giữa đôi mày có một nốt ruồi chu sa rảo bước vào phòng bao.
Dung mạo của cô ấy rất sắc sảo, đường nét đoan trang thanh tú, hiển nhiên là đã được sửa soạn cẩn thận.
Nhưng do đi vội nên nhịp thở của cô ấy hơi rối loạn, lồng ngực phập phồng liên tục.
"Vân Tương tới rồi, mau đến đây ngồi."
"Gần đây công ty thế nào hả?"
Chu Tuyết Hoa thay đổi hình tượng người mẹ nghiêm khắc vừa rồi, kéo tay Cố Vân Tương ngồi bên cạnh bà một cách đầy thân thiết.
Đây là con gái của bạn thân bà, cũng là nửa thanh mai trúc mã với Diệp Phong và là đối tượng hẹn hò lần này.
Nhưng từ sau khi khi Cố Vân Tương đi học đại học ở Bắc Kinh, hai người đã nhiều năm không gặp nhau.
Lần này trở lại Kim Lăng, Cố Vân Tương mở một công ty thiết kế, trước mắt đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp.
"Vẫn tốt ạ, tất cả đều thuận lợi, chỉ có điều là khá bận rộn nên cháu cũng không có nhiều thời gian."
Cố Vân Tương vừa cười vừa nói, nhìn cô ấy có vẻ căng thẳng và ngại ngùng.
"Có gì khó khăn là nhớ phải nói với dì Chu, chúng ta đâu phải người ngoài."
Chu Tuyết Hoa nói với vẻ rất hiền hoà, từ khi Cố Vân Tương còn nhỏ, bà đã đối xử với cô ấy như con gái ruột của mình. Bây giờ bà lại được đằng chân lân đằng đầu, muốn mang cô ấy về nhà làm con dâu của mình.
So với đứa trà xanh Bạch Tô Tô luôn trêu đùa con trai mình kia, bà hiểu rõ cô nhóc Cố Vân Tương này hơn, lại có tình cảm thân thiết, khiến bà càng nhìn càng thích.
"Con biết rồi, thưa dì Chu."
Cố Vân Tương lễ phép nói.
"Vậy được rồi, mấy đứa thanh niên các con nói chuyện đi, mẹ ra ngoài pha trà cho hai đứa."
Chu Tuyết Hoa cười ha ha đứng dậy, để lại không gian riêng tư cho Diệp Phong và Cố Vân Tương.
"Anh, anh Diệp Phong, đã lâu không gặp."
Tự dưng ở riêng với nhau, Cố Vân Tương không biết nên làm gì.
"Đã lâu không gặp."
Diệp Phong cười trả lời, đồng thời không nhịn được mà mắng chửi bản thân ở trong sách: "Cô gái tốt như vậy mà tên Diệp Phong ngu ngốc này lại không biết trân trọng."
Trong nguyên tác, Cố Vân Tương là nhân vật bi thảm nhất, cô ấy và Bạch Tô Tô đều là nhân vật cấp nữ thần, nhưng số phận hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Sau khi Cố Vân Tương tốt nghiệp đại học đã bắt đầu lập nghiệp, sau hành trình xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trải qua gian khổ, cuối cùng đạt được thành công trong sự nghiệp.
Vì Chu Tuyết Hoa luôn muốn nhận cô ấy làm con dâu nên từng đề nghị giúp đỡ nhiều lần, tuy nhiên Cố Vân Tương không nhận.
Cô ấy thích Diệp Phong, nhưng cô ấy muốn dựa vào thực lực của mình để trở thành con dâu nhà họ Diệp, chứ không phải là một bình hoa chỉ biết nhận quà.
Cố Vân Tương thích Diệp Phong đến mức si mê, cho dù Diệp Phong không thích cô ấy, cũng nhiều lần tỏ ra chán ghét nhưng không thể khiến Cố Vân Tương chùn bước.
Thậm chí sau khi nhà họ Diệp phá sản, cô ấy đã lấy tất cả những gì mình tích góp được giúp Diệp Phong làm lại từ đầu.
Dường như chỉ cần là thứ mà Diệp Phong cần thì Cố Vân Tương sẽ cố gắng hết sức.
Tiếc rằng, Diệp Phong trong sách không hề biết trọng cô gái tốt như vậy, chẳng những xem cô ấy như vật thay thế của Bạch Tô Tô và công cụ phát tiết dục vọng mà còn lợi dụng trí thông minh của cô ấy để đối đầu với Lâm Dịch.
Nhưng cuối cùng, Cố Vân Tương phá sản, thứ duy nhất còn lại là giọt máu của cô ấy và Diệp Phong ở trong bụng.
Nhưng tên khốn Diệp Phong trong nguyên tác lại thờ ơ với điều đó, sau khi đá Cố Vân Tương lại tiếp tục đeo bám Bạch Tô Tô, còn làm tay sai cho đối thủ Lâm Dịch.
Cuối cùng, Cố Vân Tương mất hết ý chí, buông mình rơi xuống từ trên nhà cao tầng, một xác hai mạng.
"Móa, cái kịch bản này mới tưởng tượng thôi đã thấy tức."
Diệp Phong cảm giác mình bắt đầu tức giận rồi đó, cô gái tốt như vậy, có điểm nào kém hơn ả trà xanh Bạch Tô Tô kia chứ?
Phàm là người bình thường thì đều biết Cố Vân Tương mới là cô gái tốt!
Suy nghĩ trở lại hiện tại, bởi vì Cố Vân Tương đang ở trước mặt Diệp Phong, tính cách cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng. Vì đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau nhiều năm nên bầu không khí khá ngột ngạt.
"Chắc em chưa ăn cơm tối nhỉ, để anh gọt hoa quả cho em."
Nói đoạn, Diệp Phong gọt quả táo đưa cho cô ấy.
"Cảm ơn anh Diệp Phong."
Cố Vân Tương nhận lấy quả táo rất lễ phép.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phong chủ động từ trước tới nay.
Quả táo rất ngọt, nhưng lòng Cố Vân Tương còn ngọt ngào hơn.
"Ấy… bắt chuyện nhanh vậy sao, có lẽ mẹ đến không đúng lúc rồi."
Chu Tuyết Hoa bưng ấm trà đi vào phòng bao, thấy cảnh này thì mừng thầm trong lòng.
Bà còn lo Diệp Phong không thích Cố Vân Tương, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ mình cả nghĩ quá rồi.
"Dì Chu, con..."
Mặt Cố Vân Tương đỏ hơn cả trái táo.
"Được rồi, mấy đứa thanh niên các con tự chơi với nhau đi, mẹ làm việc tiếp đây."
"Diệp Phong, con dẫn Vân Tương ra ngoài dạo chơi, tiện thì đi xem phim các kiểu."
Chu Tuyết Hoa lại ám chỉ, sao không nhân lúc này để hâm nóng tình cảm?
"Được, vậy thì đi xem phim."
Khóe miệng Diệp Phong mỉm cười, anh vẫn nhớ rõ, tối hôm nay Bạch Tô Tô sẽ có hẹn đi xem phim với Lâm Dịch ở phố kinh doanh.
Đây chính là cơ hội tuyệt vời để "phản công".
Chỉ có cố gắng vượt lên nghịch cảnh, thay đổi cốt truyện vốn có trong sách, cướp lấy vận may của nhân vật chính Lâm Dịch thì mới có thể thay đổi số phận của mình và Cố Vân Tương.
Sau khi rời khỏi Tử Trúc Hiên, Diệp Phong dẫn Cố Vân Tương tới cửa hàng.
Theo như nội dung trong sách viết, buổi tối hôm nay, Bạch Tô Tô đi hẹn hò, xem phim với Lâm Dịch ở đây.
Vừa thay đổi vận mệnh, vừa tán gái, Diệp Phong cũng đã mua xong vé xem phim.
Anh nhìn lại Cố Vân Tương, người ấy trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ váy trắng, đẹp không sao tả xiết.
Nhất là nốt ruồi chu sa giữa đôi lông mày kia, tạo thêm nét kiên cường cho khuôn mặt dịu dàng của cô ấy.
"Vân Tương, nếu anh nhớ không lầm, chắc cái váy này của em là phong cách của năm ngoái nhỉ."
Cuối cùng, ánh mắt Diệp Phong dừng lại trên váy Cố Vân Tương, nói xong tim người phía sau bỗng đập mạnh.
Cô ấy cảm thấy hơi sợ hãi.
Chương 4: Nhà giàu số một Kim Lăng
“Anh Diệp Phong, em…”
Cố Vân Tường hoảng sợ, cô ấy giải thích: “Bình thường em chỉ biết đọc sách, không biết cách ăn diện.”
Không có cô gái nào không thích ăn diện, đặc biệt là người xinh đẹp như Cố Vân Tường.
Nhưng gia cảnh của cô ấy chỉ ở mức bình thường, việc gây dựng sự nghiệp đã dùng không ít tiền của gia đình nên bản nhân cô ấy càng cố gắng kiếm tiền hơn nữa.
Mặc dù là đồ trang điểm hằng ngày, nhưng thứ gì bớt được thì sẽ bớt.
Thật ra kiểu váy trắng của năm ngoái khoác lên người cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng Cố Vân Tường lại rất lo lắng, cô ấy sợ Diệp Phong nhìn gái xinh quen rồi sẽ vì vậy mà ghét mình.
Cho nên Cố Vân Tường càng muốn che giấu lại càng căng thẳng!
“Không ăn diện sao mà được, như thế khác gì bỏ phí nhan sắc xinh đẹp của em?”
Đương nhiên, Diệp Phong không muốn như vậy, anh kéo bàn tay nhỏ nhắn của Cố Vân Tường, đi về phía cửa hàng đồ nữ Gucci ở bên cạnh: “Chúng ta vào đây chọn quần áo.”
“Anh Diệp Phong, chuyện này không hay lắm đâu.”
Cố Vân Tường lập tức dừng bước chân, hai chữ “Gucci” khiến cô ấy nhìn thôi đã thấy sợ.
Bản thân cô ấy là một nhà thiết kế, đã từng tiếp xúc với không ít đồ cao cấp, thương hiệu Gucci này nổi tiếng thế giới, một bộ quần áo rẻ nhất cũng phải vài vạn.
Mà bộ quần áo đắt nhất Cố Vân Tường từng mặc cũng chỉ hơn một ngàn tệ.
“Vì sao?”
Diệp Phong ngạc nhiên hỏi: “Người ta thường nói phụ nữ ăn diện vì người mình thích, chẳng lẽ em không muốn mặc đẹp cho anh xem?”
“Không phải như thế!”
Cố Vân Tường vội vàng xua tay, đương nhiên cô ấy muốn ăn diện cho Diệp Phong xem. Cô ấy đã thích Diệp Phong từ rất nhiều năm trước.
Nhưng quần áo trong cửa hàng Gucci thật sự quá đắt…
Mặc dù nhà họ Diệp rất giàu nhưng Cố Vân Tường cũng không muốn để Diệp Phong tiêu quá nhiều tiền vì mình.
“Nếu không thì đi vào với anh thôi.”
Không đợi Cố Vân Tường giải thích, Diệp Phong đã kéo cô ấy vào cửa hàng Gucci.
“Chào quý ngài, quý cô, hoan nghênh ghé thăm.”
Nhân viên nữ của cửa hàng Gucci tươi cười bước lên chào đón.
Khi nhìn đủ loại quần áo sặc sỡ muôn màu, Cố Vân Tường hơi ngây ra, Diệp Phong đặt mông ngồi trên sô pha, vắt chéo đôi chân dài, nói: “Giới thiệu cho quý cô đây mấy bộ đồ nữ, phải là đồ tốt nhất trong cửa hàng các cô.”
“Được, xin chờ một lát.”
Vài cô nhân viên nữ có đôi mắt tinh tường quan sát rồi thảo luận, sau đó gợi ý cho Cố Vân Tường mấy bộ váy trắng.
Quần áo rất đẹp, Cố Vân Tường có nước da trắng và khuôn mặt xinh đẹp, đương nhiên mặc vào rất tôn dáng, cô ấy cũng rất thích.
Nhưng Diệp Phong không hài lòng, giá của những chiếc váy trắng này cũng chỉ hai ba vạn, toàn là phân khúc thấp nhất.
Cái gì gọi là hàng hiệu?
Phải đẹp, phải là đồ đắt tiền.
Đây không phải ngầm khinh người sao!
“Quý ngài, xin hỏi có gì dặn dò?”
Nữ nhân viên xem mặt đoán ý, nhận ra Diệp Phong không vui.
“Tôi hỏi các cô có ý gì, sợ chúng tôi không trả được tiền hả?”
Diệp Phong đen mặt.
“À, chuyện này……”
Nữ nhân viên ngẩn ra, phải biết rằng, váy trắng trên người Cố Vân Tường là kiểu dáng của năm ngoái, hơn nữa giá cả cũng chưa đến một ngàn tệ.
Chẳng lẽ quần áo hai ba vạn còn cảm thấy rẻ tiền?
Thật ra, chuyện này không thể trách nữ nhân viên, danh tiếng của cậu cả Diệp Phong nhà họ Diệp cũng chỉ vang dội như sấm trong giới cậu ấm ở Kim Lăng.
Hơn nữa, quần áo mấy vạn tệ là đã rất đắt rồi.
“Tôi nói, muốn quần áo tốt nhất trong cửa hàng các cô, ông đây trả được tất.”
“Nếu các cô không muốn lấy số tiền này thì tôi có thể sang mấy cửa hàng bên cạnh xem, họ cũng bán hàng hiệu.”
Diệp Phong vẫn đen mặt.
“Xin quý ngài chờ một lát!”
Vừa nghe thấy vậy, đám nhân viên nữ đều sốt ruột, bọn họ làm trong cửa hàng đồ cao cấp, một là bọn họ không khai trương, hoặc đã khai trương là phải ăn đủ.
Dù khách hàng chỉ đến ngắm đồ cũng không thể lơ là.
Rất nhanh, mấy nhân viên nữ thay phiên nhau đưa bảo bối của cửa hàng lên cho Cố Vân Tường thử.
Dáng người Cố Vân Tường cao gầy, cô ấy có làn da trắng nõn kết hợp với khí chất đoan chính trang nhã, các kiểu váy và quần áo phối trên người cô ấy đều vô cùng hoàn hảo.
Tựa như một con ma nơ canh biết đi.
“Quý cô, cô thật sự quá xinh đẹp, nếu tôi có một nửa sự xinh đẹp của cô thôi thì đã không đến mức làm nhân viên cửa hàng.”
“Quý cô đây may mắn thật đó, bạn trai cô tốt với cô ghê.”
Mấy cô nhân viên khen ngợi thật lòng, sắc đẹp của Cố Vân Tường khiến bọn họ ngưỡng mộ.
Nhưng thứ khiến họ hâm mộ hơn cả là bạn trai cô không chỉ đẹp trai mà còn bằng lòng tiêu tiền vì cô.
Nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ chứ không dám có bất kỳ sự ghen ghét nào.
“Quý ngài, anh thấy thế nào?”
Nhân viên nữ bước lên dò hỏi, nhưng Diệp Phong ngồi trên sô pha vẫn thờ ơ.
“Hay là cứ mua cái váy em đang mặc đi.”
Cố Vân Tường khuyên, giá của cái váy này là mười hai vạn, ở trong mắt cô, đây chính là giá trên trời.
Tuy rằng trong cửa hàng vẫn còn thứ đắt hơn, nhưng cô không muốn để Diệp Phong tiêu pha quá nhiều vì mình.
“Không vội, một lát nữa phim mới bắt đầu mà.”
Diệp Phong lắc đầu cười, nói: “Người đẹp tôn quý nhất, đương nhiên phải cần quần áo trang sức quý giá nhất mới có thể xứng đôi, gợi ý thứ khác đi.”
“Gợi ý thứ khác…”
Mấy cô nhân viên hoa mắt váng đầu, mười hai vạn không hề rẻ đâu đó?
Cậu ấm bình thường thì đến mức độ này sẽ gần như không xem thêm mức giá cao hơn nữa.
Chẳng lẽ, anh chính là một trong bốn cậu ấm nhà Chu, Trần, Vương, Triệu ở Kim Lăng?
Bốn cậu ấm đứng đầu Kim Lăng tương ứng với bốn dòng họ thượng lưu ở Kim Lăng, nhưng cộng cả bốn dòng họ lại cũng không bằng một nhà họ Diệp.
Ngay sau đó, hành động của Diệp Phong khiến bọn họ lại há hốc mồm lần nữa.
Diệp Phong chỉ vào một bộ váy trắng cổ điển không đính kèm giá, nói: “Tôi muốn cái này.”
Anh vừa dứt lời, Cố Vân Tường cũng ngây ra.
Tuy bộ váy trắng này không được niêm yết giá, nhưng trực giác của một nhà thiết kế nói với cô ấy rằng chất liệu thủ công và cả kiểu dáng của bộ váy này là cao cấp nhất.
Hơn nữa nơi làn váy có một hàng các ký tự chữ ký giống nhau, Cố Vân Tường nhận ra cái tên đó, là nhà thiết kế người Ý nổi danh - Capucci.
Capucci là nhà thiết kế thiên tài, tác phẩm của cô ấy nhận được vô số giải thưởng. Hơn nữa, cô ấy chỉ thiết kế quần áo cho các thiên kim danh giá giới thượng lưu.
Chiếc váy trắng cổ điển này được đặt ở đây, chứng tỏ nó đã có chủ.
Bên cạnh đó, thân phận của người sở hữu nó cực kỳ cao quý.
“Cứ lấy cái này, tôi thấy rất vừa lòng.”
Diệp Phong cười nói, đương nhiên anh biết này chiếc váy do ai thiết kế, cũng biết bộ đồ đã có chủ.
Nhưng anh là cậu ấm đứng đầu Kim Lăng, thứ mà Diệp Phong coi trọng thì nhất định phải đến tay.
Hơn nữa trong lòng Diệp Phong, cũng chỉ có chiếc váy trắng cổ điển này mới có thể xứng đôi với Cố Vân Tường.
“Quý ngài, hay là đổi bộ khác đi.”
Nữ nhân viên vội vàng khuyên nhủ.
“Giá cả bao nhiêu, tôi mua lại từ chủ nhân của nó, có thể thêm tiền.”
Diệp Phong bình tĩnh nói, tuy là cậu ấm đứng trên đỉnh cao, nhưng anh không thích trọng nữ khinh nam.
“Quý ngài, thật sự không thể, chúng tôi không làm chủ được.”
Cửa hàng trường tận tình khuyên bảo.
Nhưng Diệp Phong vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài cổ điển đó không rời mắt.
Một nhân viên nữ hết kiên nhẫn, muốn để Diệp Phong biết khó mà lui, nên bèn nói:
“Thưa anh, không nói đến chiếc váy này được người khác đặt may riêng, chúng tôi không thể tự ý bán.”
“Mà hơn nữa, anh biết bộ váy này do ai đặt không?”
“Tôi biết anh có rất nhiều tiền, nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh biết, bộ váy này được cậu cả Diệp Phong của nhà họ Diệp nhờ người may riêng.”
“Cứ cho là anh không quen cậu chủ Diệp Phong nhưng nhà họ Diệp ở Kim Lăng thì chắc anh biết.”
“Là nhà họ Diệp được mệnh danh nhà giàu số một Kim Lăng!”
Chương 5: Tôi muốn xem ai điên đến vậy
Khi nhắc đến nhà họ Diệp, mặt mày cô nhân viên có vẻ rất tự hào, giấc mơ của cô ta là gả vào nhà giàu.
Tuy rằng rất nhiều cậu ấm là hoa thơm đã có chủ, nhưng cô ta có thể làm người thứ ba.
Cố Vân Tường không lên tiếng, nhưng sắc mặt cô ấy lại trắng bệch trong phút chốc, ngón tay cô ấy siết chặt lấy làn váy, mặt mày ủ rũ, trở nên rất mất tự nhiên.
Khi trở lại Kim Lăng, cô ấy đã từng nghe nói, hình như anh Diệp Phong rất thích một cô gái tên Bạch Tô Tô.
Mặc dù anh Diệp Phong tìm nhà thiết kế Capucci đặt may chiếc váy này, nhưng có lẽ cũng không phải cho mình mặc.
Diệp Phong trợn mắt, anh lập tức sửng sốt.
Anh lục lọi ký ức trong đầu, xác nhận đi xác nhận lại, chủ cũ của cơ thể này thực sự chưa từng đặt may chiếc váy trắng cổ điển này.
“Quý ngày đây có nhất quyết muốn mua bộ váy đó nữa không?”
Vẻ mặt nữ nhân viên kia đầy ngạo nghễ, mình mới chỉ nhắc đến nhà họ Diệp thôi mà đã doạ hai người này xa xẩm mặt mày.
Nhưng mà phóng mắt ra khắp Kim Lăng, có mấy người dám so ngang hàng với nhà họ Diệp chứ?
“Đừng hiểu lầm, anh cũng chỉ mới vừa biết chuyện này.”
Diệp Phong lập tức giải thích với Cố Vân Tường, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, không phải hiểu lầm rồi đó chứ.
Nữ nhân viên kia cười thầm, trong lòng nói tên này bắt đầu rối rồi.
Khi cô ta đang tự cảm thấy may mắn cho mình, dựa vào trí thông minh của bản thân để giải quyết khách hàng phiền phức này, Diệp Phong chợt quay đầu.
Anh hỏi: “Số điện thoại của ông chủ các cô là gì?”
“Hả?”
Nữ nhân viên sửng sốt, nói với vẻ nghiêm nghị: “Tôi nói anh này, sao anh lại như thế? Không phải tôi đã nói rồi ư, bộ váy này được cậu Diệp đặt may, dù anh có định gọi cho ông chủ của chúng tôi cũng vô dụng.”
“Nói nhiều với cô cũng vô ích.”
Diệp Phong lấy điện thoại ra, tìm thẳng phương thức liên lạc của chủ cửa hàng Gucci trên vòng bạn bè.
Anh kết nối WeChat, sau đó trò chuyện vài câu.
Không lâu sau, ông chủ đã gọi điện cho cô nhân viên kia.
“Alo, hả? Mau đưa bộ váy trắng cổ điển do Capucci thiết kế cho tổng giám đốc Diệp.”
“Ơ, đó không phải đồ được cậu Diệp nhờ người may riêng sao?”
Đầu óc nữ nhân viên đứng hình trong chốc lát, vẫn chưa nhận ra tổng giám đốc Diệp trong lời ông chủ chính là cậu cả Diệp Phong.
Cậu cả Diệp là cách mọi người ở Kim Lăng gọi anh, còn xưng hô chính thức của anh là thiếu tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị.
“Cô bị ngu hả, không hiểu tôi đang nói gì à?”
Giọng nói quát tháo của ông chủ vang lên: “Mau đưa đồ cho người ta, hơn nữa giảm giá 50%, nếu như còn chậm trễ thì cô chết chắc!”
Vì cái váy mà Diệp Phong lại phải tự đến dò hỏi, đương nhiên đây là dấu hiệu muốn gây sự với người khác.
Nhà họ Diệp và thiếu tổng giám đốc Diệp là người có thể đắc tội được sao?
Chắc chắn không thể!
Cúp điện thoại, nữ nhân viên kia vẫn ngẩn ngơ, chỉ hậm hực cảm thấy ông chủ ghê gớm, dám đắc tội với cả cậu Diệp.
Cuối cùng vẫn là cửa hàng trưởng nhạy bén, nhận lỗi với Diệp Phong, còn sửa hoá đơn, bán chiếc váy trắng cổ điển với cái giá bằng nửa giá gốc.
Cố Vân Tường thông minh, cô ấy suy nghĩ cẩn thận uẩn khúc trong đó, biết chắc chiếc váy này không phải do Diệp Phong đặt may.
Toàn bộ Kim Lăng không có đến vài người có thể khiến đại sư Capucci tự may đồ riêng.
Chắc chắn có người dùng danh nghĩa của anh Diệp Phong làm ra hành động đó.
Chiếc váy có giá 30 vạn, Diệp Phong mua chỉ tốn 15 vạn, còn do chính tay bậc thầy Capucci may.
Sau khi mặc bộ váy dài cổ điển, tâm trạng Cố Vân Tường tốt hơn hẳn.
…
“Tô Tô, nhanh chân lên một chút, mình dẫn cậu đi xem bảo bối.”
“Bảo bối gì, mình còn phải chờ anh Lâm Dịch đi xem phim đó, cậu dẫn mình tới chỗ này làm gì?”
Bạch Tô Tô đứng ở cửa của cửa hàng Gucci, nhìn bạn thân đầy khó hiểu.
Cô ta đang uống trà sữa chờ Lâm Dịch, chuẩn bị vui sướng trải qua đêm nay, kết quả bị bạn thân Lâm Phượng Kiều tự dưng kéo đến đây.
“Mình đặt bậc thầy thiết kế người Ý Capucci may riêng một bộ váy trắng, tổng cộng phải tốn 30 vạn đó.”
Lâm Phượng Kiều đắc ý nói.
“30 vạn, cậu kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Bạch Tô Tô cảm thấy tò mò, sau đó đột nhiên lắc đầu: “Không đúng, sao cậu tìm được bậc thầy Capucci, mình nhớ là muốn tìm cô ấy may đồ riêng đâu dễ.”
“Chuyện này cũng nhờ phúc của cậu đấy.”
Lâm Phượng Kiều nở nụ cười xấu xa.
“Mình?”
Không lâu sau, Bạch Tô Tô đã hiểu rõ đầu đuôi, hoá ra cô bạn thân này của mình dùng danh nghĩa của anh Diệp Phong tới cửa hàng Gucci này, tìm đại sư Capucci may riêng.
Cũng khó trách sao cô ta làm như vậy, bởi vì trong toàn bộ Kim Lăng, ngoài nhà họ Diệp ra thì số người có tư cách mời được bậc thầy Capucci phải đếm trên đầu ngón tay.
Giới kinh doanh Kim Lăng có vô số người muốn đặt quan hệ với nhà Diệp, thậm chí bởi vì quan hệ cá nhân của mình và anh Diệp Phong không tệ mà có không ít người còn cố ý muốn bắc cầu từ phía mình.
Cho nên, cô bạn thân Lâm Phượng Kiều mới có thể dễ dàng bảo chủ cửa hàng Gucci làm việc.
Tuy rằng cảm thấy không hay lắm nhưng Bạch Tô Tô cũng không nói gì thêm.
“Mau vào đi trời, vào xem chiếc váy của mình, mình nôn lắm rồi.”
Lâm Phượng Kiều vô cùng hồi hộp, lần trước ở vũ hội, cô ta bị so sánh với loại trà xanh, gái điếm.
Sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, cô ta chi 30 vạn, phí không ít công sức mới tìm được bậc thầy thiết kế Capucci, đặt may váy dài cổ điển cho mình.
Đêm nay, cô ta cố ý lại đây lấy váy.
Vào cửa hàng Gucci, nhiệt huyết nồng nàn của Lâm Phượng Kiều lập tức bị dội một chậu nước lạnh. Cô ta được cho biết, váy dài cổ điển được người khác mua rồi.
“Cô nói cái gì?”
Lâm Phượng Kiều mở to hai mắt, cảm thấy khó tin.
“Ngại quá, bộ váy dài kia của cô đã bị người ta mua rồi.”
Cửa hàng trường tạ lỗi.
“Cô không đùa tôi đó chứ, váy tôi đặt may bị người khác mua mất rồi?”
Lâm Phượng Kiều ngây ra một lúc, mới phản ứng lại, tức giận nói: “Không phải tôi đã nói với ông chủ mấy người rồi sao, không phải tôi cần chiếc váy này mà là cậu cả Diệp Phong cần, rốt cuộc mấy người có ý gì?”
“Mấy người làm như vậy là rất quá đáng, kêu ông chủ của các cô lại đây giải thích đi.”
Bạch Tô Tô cũng hơi chau mày, bênh vực bạn thân.
“Xin lỗi, đây là lệnh của ông chủ.”
Cửa hàng trưởng nói với vẻ xấu hổ nhưng vẫn đúng chuẩn mực.
“Ấy, cửa hàng trưởng của mấy người ghê gớm đấy.”
Lâm Phượng Kiều giận dữ: “Tôi muốn xem xem, là tên nào điên như vậy, dám kêu ông chủ của mấy người bán chiếc váy mà cậu Diệp đặt may!”
“Họ vẫn đang ở đằng kia, sau khi mua quần áo xong, họ ngồi trên ghế nói chuyện.”
Nữ nhân viên vừa bị ông chủ mắng vì chiếc váy đã nhân cơ hội chỉ tay ra phía cửa.
Quả nhiên, cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài cổ điển vẫn đang ngồi chỗ đó nói chuyện với người đàn ông mặc âu phục đầy phong độ ở bên cạnh.
“Tôi muốn xem là ai mà còn ghê gớm hơn cả cậu Diệp.”
Lâm Phượng Kiều vén tay áo lên, đi thẳng ra ngoài.
Khóe mắt nữ nhân viên cong lên đầy ranh ma, cô ta muốn xem “tổng giám đốc gì đó” trong lời ông chủ ghê gớm đến đâu.
Khiến ông chủ vì vậy mà mắng mình?
“Tên nhóc kia, cũng to gan đấy nhỉ, dám ép mua cả váy mà cậu Diệp đặt may riêng.”
“Xem ra anh rất thân với ông chủ cửa hàng Gucci.”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh thức thời thì mau trả lại váy, đây chính là Diệp… Diệp, Diệp…”
Khi Lâm Phượng Kiều thấy rõ người đó là Diệp Phong, cô ta lập tức hoảng hồn, vô cùng sợ hãi, chỉ biết kêu “Diệp...Diệp...”.
Bình luận facebook