-
Chương 22-25
Chương 22: Cứng hay mềm tùy anh
“Triệu Văn Quyền, chuyện này lại khiến anh ta xuất hiện rồi.”
“Không hổ là tổng giám đốc Triệu, nói chuyện bình tĩnh hơn nhiều, không giống vài người nào đó trong nhóm, chỉ biết bám víu Diệp Phong.”
“Cậu Diệp, hay là cho tổng giám đốc Triệu thể diện chút đi, Trương Trạch Hạo chỉ là một cái chày gỗ, tôi tìm người xử hắn một trận cho ngài.”
Triệu Văn Quyền là nhân vật phái thực quyền của nhà họ Triệu, nhà họ Triệu còn là một trong bốn gia tộc lớn ở Kim Lăng.
Sự xuất hiện của anh ta, cũng kéo ra rất nhiều người giấu mình, bọn họ gần như đều có quan hệ hợp tác trên thương trường với nhà họ Triệu.
Mà với nhà họ Diệp, thì không có bất kỳ quan hệ nào.
Người ủng hộ Diệp Phong và người ủng hộ Triệu Văn Quyền bắt đầu “giao lưu” với nhau.
Khung cảnh khá hoà hợp, chủ đề xoay quanh cũng là “rốt cuộc có nên tha cho Trương Trạch Hạo không”.
“@Trương Trạch Hạo.”
“Mày quản cũng khá rộng đấy, ở đây có việc vặt của mày à, mày nhờn tao rồi đúng không?”
“Nhà họ Diệp của ông đây hành chết tên họ Trương như giẫm chết một con kiến.”
“Họ Triệu mày thì là cái thá gì, cũng dám kêu tao hả giận?!”
Tin nhắn của Diệp Phong vừa gửi đi, nhóm chat liền trở nên im lặng.
Tên nhóc được lắm, cậu Diệp còn bắt đầu đối đầu với Triệu Văn Quyền, người đang cố gắng khuyên nhủ rồi.
Triệu Văn Quyền: “...”
“Làm phiền rồi.”
Một lúc lâu sau, Triệu Văn Quyền mới trả lời lại hai tin nhắn.
Mọi người suy đoán, Triệu Văn Quyền chắc chắn rất bực tức, cả đời này e rằng anh ta chưa từng bị ai mắng chửi như vậy.
Nhưng không phục thì không được, mặc dù Triệu Văn Quyền là nhân vật phái thực quyền của nhà họ Triệu, nhưng so với nhà họ Diệp thì nhà họ Triệu vẫn thua kém.
Hơn nữa Diệp Phong còn là con trai độc nhất của nhà họ Diệp, muốn dùng năng lực tài nguyên của gia tộc thì nhất định thắng được Triệu Văn Quyền.
Không lâu sau, Triệu Văn Quyền đã lặn mất.
Đến cả tay chân của anh ta cũng hoàn toàn bay hơi, đùa cái gì thế, ai rảnh mà đi chọc nhà họ Diệp?
Bản thân cũng không phải tên ngốc Trương Trạch Hạo.
Trên xe.
Diệp Phong đặt điện thoại xuống, Lưu Văn Báo ở bên cạnh nói: “Cậu Diệp, tiếp theo chúng ta đi đâu đây, nếu đến Trương thị, tôi sẽ gọi thêm vài người để đảm bảo hơn chút.”
“Đến đó làm gì, đánh Trương Trạch Hạo một trận sao?”
Diệp Phong nhìn anh ta, nếu thực sự phải đánh anh ta, một mình Diệp Phong đi là được, nếu Trương Trạch Hạo dám đánh trả, tên Diệp Phong thì sẽ viết ngược..
Nhưng thứ Diệp Phong muốn, đương nhiên không chỉ đơn giản là đánh anh ta một trận.
Vừa rồi ở trong nhóm, Diệp Phong ngoài mặt thì mắng Trương Trạch Hạo, nhưng trên thực tế đang nói với những người ở Kim Lăng một tin tức.
Nhà họ Trương đã động đến nhà họ Diệp.
Theo lẽ thường, nếu nhà họ Diệp mạo hiểm tiến vào thị trường thời trang để giành thị phần, chắc chắn sẽ bị mọi người phản đối.
Không phải ngoài mặt thì sẽ là trong bóng tối.
Nhưng bây giờ thì khác, Diệp Phong hoàn toàn không thèm báo thù nhà họ Trương!
Đây cũng là thủ thuật Diệp Phong biết được sau khi học “Chuyên môn thương nghiệp”.
Lưu Văn Báo nhìn Diệp Phong, cảm thấy kỳ lạ, bởi vì người này hoàn toàn khác với cậu Diệp mà anh ta quen trước đây.
Nếu đổi lại là Diệp Phong trước đây, chắc chắn sẽ ngay lập tức tìm người đánh lại.
Nhưng bây giờ, Diệp Phong không những trở nên thâm sâu tính kế, mà còn mưu đồ rất lớn.
Thứ anh muốn, e rằng là tiến quân vào thị trường thời trang, chiếm lấy thị phần nhà họ Trương.
Chỉ là, nhà họ Trương sở hữu sáu mươi phần trăm thị phần trong ngành thời trang ở Kim Lăng, e rằng không dễ lấy như vậy.
Nhưng bất luận thắng hay bại, điều này đã đủ dạy cho nhà họ Trương một bài học rồi!
Tổng bộ thời trang Trương thị.
Trong văn phòng, Triệu Văn Quyền đặt điện thoại xuống, cũng tháo kính, ông ta là một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi.
Ông ta nói đầy thâm sâu: “Cậu Trương, phiền phức của cậu lớn rồi, Diệp Phong sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Ha ha, anh ta muốn làm cứng hay mềm?”
Trương Trạch Hạo khinh thường, nhìn vệ sĩ đứng canh ngoài cửa, một đám đen kịt khoảng hơn năm mươi người.
“Nếu Diệp Phong muốn cứng, ở đây tôi có nhiều vệ sĩ như vậy, tôi còn phải sợ anh ta?”
“Cho dù tôi không dám đánh Diệp Phong, nhưng tổng giám đốc Triệu, ông cảm thấy Diệp Phong có thể đánh tôi được sao?”
“Nếu anh ta muốn mềm, vậy được, xin hỏi anh ta định làm gì, thời trang của Trương thị tôi không có chút liên quan nào với nhà họ Diệp của anh ta.”
“Nếu anh ta muốn lợi dụng uy thế của nhà họ Diệp để tiến hành các biện pháp trừng phạt kinh tế với nhà họ Trương tôi, vậy cũng chỉ là nhất thời. Đến cuối cùng, thứ mà nhà họ Diệp mất đi là uy thế của nhà bọn họ, đối với nhà họ Trương của chúng tôi mà nói, còn mang lại lợi ích.”
“Hơn nữa, nếu nhà họ Trương chúng tôi thực sự không đấu lại nhà họ Diệp bọn họ, không phải còn có nhà họ Triệu các ông chống lưng cho chúng tôi sao?”
Trương Trạch Hạo cười ha ha nói với Triệu Văn Quyền.
Cách đây không lâu, để tìm kiếm sự phát triển trong các ngành khác, nhà họ Trương đã ký kết một hợp đồng chiến lược với nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu hứa xoá bỏ rào cản với tư bản của nhà họ Trương, kiếm tiền cùng nhà họ Trương, nhưng cái giá phải trả là, thời trang Trương thị phải nhường mười phần trăm thị trường cho nhà họ Triệu.
Vì thế, Trương Trạch Hạo mới có can đảm đấu lại Diệp Phong.
Cũng cho anh ta lá gan báo thù người phụ nữ đáng ghét Cố Vân Tương kia!
“Cậu Trương, nói như vậy không sai, nhưng Diệp Phong là con trai độc nhất của nhà họ Diệp, trước giờ làm việc không e ngại gì, nếu anh ta tới thật, cậu nhất định phải cẩn thận.”
“Gia tộc phái tôi tới bàn chuyện hợp tác với cậu, nhưng cậu cũng biết, quyền lực của tôi ở nhà họ Triệu có hạn, tài nguyên có thể điều động cũng có hạn.”
“Cậu có vấn đề gì thì tốt nhất là liên lạc với thiếu gia của chúng tôi.”
Triệu Văn Quyền lạnh nhạt nói, ông ta đã có kinh nghiệm chinh chiến, thành thật mà nói, ông ta không coi trọng tên công tử Trương Trạch Hạo này lắm.
Anh ta còn không phải Diệp Phong, không có vốn liếng lớn như nhà họ Diệp.
Nhưng mười phần trăm thị phần của thời trang Trương thị vẫn khá hấp dẫn, anh cả cũng rất coi trọng.
Vì thế, Triệu Văn Quyền mới tốt tính nhắc nhở.
“Tổng giám đốc Triệu yên tâm, cách đây không lâu tôi mới gọi điện cho Triệu thiếu gia, ngày mai cậu ấy sẽ quay về Kim Lăng.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ đón tiếp cậu ấy thật tốt.”
Trương Trạch Hạo cười nói, nhà họ Trương tốn một số tiền lớn như vậy để bám vào nhà họ Triệu, bản thân chắc chắn phải lấy lòng người kế nhiệm tương lai của bọn họ rồi!
Hơn nữa, nếu có thể giành được sự ủng hộ của Triệu thiếu gia, đến lúc Diệp Phong bắt đầu báo thù, bản thân không phải cũng sẽ có thêm quân bài sao?
Diệp Phong thực sự cho rằng có nhà họ Diệp chống lưng thì anh ta có thể muốn làm gì thì làm sao?
…
“Cậu Trần, buổi chiều chúng ta đã uống trà chiều, bây giờ cậu lại gọi tôi tới uống rượu là có chuyện gì?”
Tám giờ tối, khách sạn Minh Quang, Trần Tử Huân mời cơm.
“Cậu Diệp, không phải cậu bảo tôi tìm khách hàng cho chị dâu sao?”
Trần Tử Huân đứng dậy đón tiếp, anh ta cười nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông trung niên đầu hơi trọc nói: “Vị này là tổng giám đốc Lý, Lý Vĩnh Hoa, đến từ Giang Bắc, bây giờ mới tới.”
“Tổng giám đốc Diệp, nghe tên đã lâu.”
Lý Vĩnh Hoa cười tươi rói, cầm lấy một bản hợp đồng trên bàn, tiến lên nói: “Cậu Trần đã kể cho tôi về chuyện của cậu rồi, vừa hay công ty chúng tôi cũng chuẩn bị cho ra mắt một lô quần áo mới, công việc thiết kế, chúng tôi tin tưởng người phụ nữ của cậu Diệp.”
“Cậu Diệp, công việc làm ăn trong ngành thời trang ở Giang Bắc của tổng giám đốc Lý người ta không hề kém nhà họ Trương đâu.”
“Chuyện của cậu, tôi đã nghiêm túc làm giúp cậu rồi đó.”
Trần Tử Huân cười nói thêm một câu.
“Thiết kế thời trang gì đó, đều là chuyện nhỏ.”
Diệp Phong không vội, bình tĩnh gạt hợp đồng sang một bên, nói: “Hôm nay tổng giám đốc Lý qua đây, vừa hay chúng ta bàn một chuyện lớn nữa.”
“Chuyện lớn?”
Lý Vĩnh Hoa và Trần Tử Huân nhất thời sững sờ, trước đây Diệp Phong không hề nhắc đến chuyện này.
“Bên phía Giang Bắc cũng có rất nhiều gia tộc, các thị phần thị trường cũng bị chiếm cứ kha khá rồi đúng không?”
Diệp Phong khẽ cười, trịnh trọng nói: “Tổng giám đốc Lý có hứng thú tiến quân vào thị trường thời trang Kim Lăng không?”
Chương 23: Lắm mưu nhiều kế
Vừa nghe Diệp Phong nói xong, hai người lập tức cảm thấy choáng váng.
“Cậu Diệp, cậu đừng nói giỡn mà, tôi biết cậu không thích Trương Trạch Hạo, thế nhưng cũng không cần phải làm như vậy đâu.”
Trần Tử Huân đột nhiên lắc đầu, hôm nay Diệp Phong không những chỉ trích Trương Trạch Hạo mà còn gây sự với Triệu Văn Quyền, chuyện này đã lan truyền khắp giới doanh nhân và tài phiệt thế hệ hai trong vòng.
Chỉ là hận thù cá nhân mà thôi, chắc không đến mức vậy chứ.
“Khụ khụ.”
Lý Vĩnh Hoa lớn tuổi hơn một chút nên tính tình cũng điềm đạm hơn, anh ấy ho khan nhằm phá vỡ bầu không khí lúng túng, sau đó nói: “Cậu Diệp, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nhà họ Trương chiếm 60% thị phần trong ngành sản xuất quần áo ở Kim Lăng.”
“Còn lại 40% cũng được chia đều cho các nhà khác, nếu bây giờ chúng ta tham gia vào thị trường thì nhiều nhất cũng chỉ kiếm được một ít vật liệu còn thừa, mà với bằng đó thì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”
“Nếu cậu Diệp thật sự muốn đầu tư kinh doanh thì hãy đến Giang Bắc, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu thể hiện bản lĩnh của mình.”
Lời nói của Lý Vĩnh Hoa vô cùng uyển chuyển, khôn khéo.
Nếu chỉ là một cái hợp đồng thiết kế trang phục thì cho dù có sai sót chút cũng không sao, cứ xem như là kết giao với nhà họ Diệp.
Thế nhưng muốn tham gia vào thị trường quần áo và giành lấy mối làm ăn của người khác thì mọi việc không còn đơn giản như vậy nữa.
Nếu như làm không tốt thì chẳng những không kiếm được một đồng nào mà bản thân còn bị cuốn vào bên trong mớ hỗn độn.
“Tổng giám đốc Lý, tôi đề cập chuyện này với anh là vì bản thân đã có tính toán vẹn toàn cả rồi.”
Phản ứng của Lý Vĩnh Hoa và Trần Tử Huân không ngoài dự đoán của Diệp Phong, anh dừng lại một chút rồi nói: “Sở dĩ nhà họ Trương có thể thăng tiến trong thời gian mấy năm ngắn ngủn là hoàn toàn là dựa vào việc cha của Trương Trạch Hạo là Trương Viễn Sơn lấy được một người vợ tốt.”
“Đối phương không chỉ là con gái một mà còn là tái hôn, sau khi hai nhà sát nhập mới có được con số 60% kia.”
“Nhưng nếu xét về thực lực, dù là tiền bạc hay là quan hệ thì nhà họ Trương hoàn toàn không phải là đối thủ của nhà họ Diệp tôi.”
“Lúc này đây, vì muốn xử lý nhà họ Trương để gia nhập vào thị trường quần áo nên tôi mới cố ý biến mâu thuẫn hai bên trở thành hận thù cá nhân.”
“Ở trong mắt người khác thì mục tiêu của tôi là Trương thị chứ không phải là toàn bộ ngành may mặc, thêm vào đó là những người kinh doanh may mặc khác, e là bọn họ còn mong chờ tôi mau chóng xử lý nhà họ Trương để cùng nhau chia chác miếng thịt béo bở này.”
Những lời Diệp Phong nói cực kỳ hấp dẫn và kích thích, hai người họ nghe xong thì hoàn toàn sửng sốt.
Trần Tử Huân dụi dụi mắt, đây thật sự vẫn là cậu Diệp mà anh ta biết hả?
Người đàn ông mưu mô như thế hoàn toàn không giống một thanh niên chỉ mới hai mươi tư tuổi.
“Cậu Diệp, đương nhiên là tôi tin rằng nhà họ Trương không phải là đối thủ của nhà họ Diệp cậu, thế nhưng vấn đề là những người kinh doanh may mặc khác cũng không phải là đồ ngốc, sao cậu có thể đảm bảo rằng họ sẽ không hợp tác với nhau để đối phó chúng ta?”
Lý Vĩnh Hoa trầm giọng nói, anh ấy không thể không thừa nhận là bản thân mình đã có chút xem thường cậu chủ nhà giàu trước mặt đây.
Diệp Phong cũng không phải là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng giống như lời đồn.
Mới đầu, khi Trần Tử Huân nói về việc tối qua Diệp Phong có ánh mắt cực tốt đã mua tranh chữ được Nhan Văn Cảnh đánh giá cao thì Lý Vĩnh Hoa còn cho rằng anh ta đang khoác lác.
Bây giờ xem ra là đúng thật cũng có vài phần đáng tin.
Thế nhưng ở trong giới kinh doanh, người cùng ngành may mặc thì có thể tùy ý xâu xé lẫn nhau, thế nhưng họ tuyệt đối sẽ không để người ngoài tùy ý nhúng tay vào.
Suy cho cùng thì cũng không ai có thể đảm bảo rằng sau khi những người đứng đầu bị xử lý xong thì những nhà đứng tầm trung, tầm cuối như họ cũng có thể bị kéo theo hay không.
Đạo lý môi hở răng lạnh trong thời buổi hiện này, không ai là không hiểu.
Hơn nữa, một khi số định mức thị trường đã được xác định, chỉ cần không xuất hiện biến cố quá lớn thì cũng không có gì đáng lo ngại.
Nếu như Diệp Phong chỉ nhắm vào những nhà ở tầm trung và cuối thì hẳn là không khó, dù sao thì những nhà đứng đầu cũng không dễ dàng lộ diện.
Tuy nhiên nếu làm thế thì lợi nhuận kiếm được lại không quá lớn.
Nhưng trong trường hợp Diệp Phong muốn đối phó với nhà họ Trương mà nói thì không khác gì anh đang khiêu chiến với toàn bộ ngành may mặc, đây hoàn toàn là sự thật chứ không phải nói điêu.
“Làm sao để đảm bảo những người kinh doanh may mặc khác sẽ không hợp tác với nhau để đối phó chúng ta?”
“Vấn đề này rất đơn giản, tôi sẽ khiến cho bọn họ tin rằng cái đích mà tôi nhắm tới quả thật chỉ là nhà họ Trương.”
“Tôi sẽ không động tới số định mức mà bọn họ chiếm được trên thị trường, tôi chỉ cần xử lý nhà họ Trương là được, thậm chí cũng có thể làm cho bọn họ tự mình chém giết lẫn nhau.”
“Chỉ cần nhà họ Trương ngã xuống thì những người còn lại hoàn toàn không đáng kể, hẳn là tổng giám đốc Lý cũng biết, Tần diệt lục quốc cũng là dựa vào ‘xa thân đánh gần’, liên minh để tấn công.”
Diệp Phong nói năng rất hùng hồn, thuyết phục.
Lý Vĩnh Hoa và Trần Tử Huân lại lần nữa há hốc mồm, bọn họ thật sự bị sốc mất rồi.
Trình độ kinh doanh này của Diệp Phong, dù là nói lợi hại hơn cả cha anh Diệp Long Chu - doanh nhân số một Kim Lăng cũng không phải là nói quá.
Hơn nữa, những lời anh nói có sức thuyết phục vô cùng lớn, trái tim Lý Vĩnh Hoa và Trần Tử Huân đã bắt đầu nhảy thình thịch.
Khóe miệng Diệp Phong cong lên, có kỹ năng “chuyên môn kinh doanh” thì trình độ kinh doanh của anh có thể sánh ngang với người đứng đầu mười đế quốc kinh doanh hàng đầu trong nước rồi.
Kỹ năng “mê hoặc” có thể xuyên thấu lòng người, giúp cho Diệp Phong gia tăng xác suất thành công qua lời nói.
“Cậu Diệp, nếu như thế thì việc giải quyết nhà họ Trương có lẽ không còn khó nữa.”
Lý Vĩnh Hoa uống miếng nước để xoa dịu sự kích động trong lòng.
Anh ấy cho rằng có lẽ người khác cũng đã nghĩ đến cách mà Diệp Phong vừa nhắc đến, thế nhưng bọn họ lại thiếu một vài yếu tố.
Tuy nhiên sau lưng Diệp Phong là nhà họ Diệp, lại còn có hận thù cá nhân với Trương Trách Hào làm hỏa mù.
Nhưng Lý Vĩnh Hoa vẫn thấy khó hiểu một chuyện: “Cậu Diệp, tại sao cậu lại tìm đến tôi? Dựa vào thực lực của nhà họ Diệp thì hẳn là không thiếu những kẻ có tiền muốn nhào vào.”
“Quan hệ của nhà họ Diệp đúng là rất rộng, thế nhưng không có ai kinh doanh may mặc.”
“Giữa các ngành luôn có rào cản để phòng thủ, nếu như tùy tiện xông vào ngành khác thì có khi bản thân chết thế nào cũng không biết.”
“Tuy rằng nhà họ Diệp có tiền có quyền, thế những cũng không phải là liều thuốc chữa được bách bệnh.”
Diệp Phong nói xong lại chỉ vào đầu mình: “Nếu muốn phá hủy rào cản các ngành thì cần phải dựa vào đầu óc.”
“Vậy nên, ở trong lòng tôi thì tổng giám đốc Lý là một ứng cử viên hoàn hảo.”
“Được!”
Lý Vĩnh Hoa phấn khích giơ bình giữ nhiệt của mình lên: “Tôi kính cậu Diệp một ly, nên làm thế nào thì chỉ cần cậu Diệp phân phó là được.”
“Hai người nói như thế là xong à?”
Trần Tử Huân nhấp môi, nói: “Tôi cũng muốn tham gia.”
“Trong trận chiến này, số tiền đầu tư là khoảng trăm triệu, nếu cậu có thuyết phục cha mình đầu tư thì cũng có thể tham gia.”
Diệp Phong khẽ nói.
“Thôi quên đi, nếu là mấy ngàn vạn thì cha tôi còn có thể bỏ ra để tôi thử một chút.”
“Còn nếu tôi mà chạy đến chỗ ông ta đòi mấy trăm triệu thì chắc chắn ngày hôm sau ông ta sẽ bắt tôi quay lại làm việc đấy.”
Trần Tử Huân cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Trần Thiên Lỗi cha anh ta là một người rất khéo léo trong kinh doanh, khi còn trẻ cũng là một người rất nhiệt huyết, dám đánh dám thua.
Nhưng suy cho cùng thì tuổi cũng lớn rồi, tâm lý cũng có xu hướng bảo thủ, không muốn tiếp tục mạo hiểm.
“Cậu Diệp, tôi lại hỏi cậu thêm một câu, cậu cảm thấy phần thắng của chúng ta là bao nhiêu?”
Sau khi tâm trạng Lý Vĩnh Hoa dần ổn định thì anh ấy lại hỏi.
“Nếu tôi nói là trăm phần trăm thì e là anh cho rằng tôi đang khoác lác.”
“Trên đời này, việc mà trăm phần trăm đạt được lợi ích thường là người làm công có được chứ không phải là những người đầu tư kinh doanh.”
“Tổng giám đốc Lý cũng là người kinh doanh nên hẳn là hiểu được, mạo hiểm càng lớn thì phần thưởng nhận được cũng càng lớn.”
“Tôi chỉ có thể nói, chúng ta có tám phần thắng.”
Diệp Phong suy tư một chút, tám phần hẳn là một con số đảm bảo hợp lý.
“Tám, tám phần?”
Lý Vĩnh Hoa ngơ ngẩn, cao dữ vậy hả?
Phải biết rằng, nếu là năm phần thì bạn đã có thể thử rồi chứ đừng nói đến tám phần, thế thì có khác gì kiếm được lợi nhuận mà không cần phải bỏ vốn không?
Nhưng anh ấy cảm thấy dựa vào dáng vẻ này của Diệp Phong thì dường như tám phần còn có hơi khiếm tốn.
“Tuy nhiên tôi có một điều kiện.”
“Mời cậu Diệp.”
Thái độ Lý Vĩnh Hoa đột nhiên trở nên cung kính hẳn.
“Tổng giám đốc Lý và tôi hợp tác đầu tư, tỉ là là năm năm, nhưng cổ phần chia bảy ba, tôi bảy, anh ba.”
“Đồng thời, tổng giám đốc Lý cần phải đảm nhiệm vai trò tổng giám đốc, chịu trách nhiệm hết tất cả mọi việc!”
Sau khi Lý Vĩnh Hoa nghe Diệp Phong nói xong thì bình giữ nhiệt trong tay anh ấy rơi ngay xuống đất làm phát ra tiếng vang chói tai.
Mọi người đều ngẩn ra.
Chương 24: Tranh giành thiên hạ cùng Diệp thiếu gia
Lý Vĩnh Hoa có thể chấp nhận tỷ lệ bỏ vốn và chia cổ phần, vì dù sao Diệp Phong và nhà họ Diệp sau lưng anh mới là cốt lõi.
Thế nhưng một mình gánh vác mọi việc thì đúng là có hơi quá.
Phải biết là phần lớn việc làm ăn và tinh thần của anh ấy đều ở Giang Bắc.
Lý Vĩnh Hoa nói: “Cậu Diệp, cấp dưới của tôi cũng không ít người tài giỏi, cậu có thể chọn một trong số họ để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.”
“Chỉ e là tôi không đủ sức để đảm nhiệm vai trò kia.”
“Tổng giám đốc Lý, nếu như anh không đến thì ai sẽ trấn áp thị trường may mặc Kim Lăng cùng những người ở tầm giữa và cuối?”
“Tuy rằng nhà họ Diệp của tôi mạnh, nhưng tôi không quá am hiểu về thị trường may mặc, nếu thật sự đạp đổ nhà họ Trương thì chẳng phải là may áo cưới giúp những người khác sao?”
Diệp Phong cau mày nói.
Một câu này lập tức đánh thức Lý Vĩnh Hoa.
Một trong số những chiến lược của Diệp Phong là kéo những người khác tham dự vào trong cuộc chiến “chém giết” nhà họ Trương.
Sau đó đợi đến khi nhà họ Trương ngã xuống thì bọn họ lại đánh bại từng nhà một rồi thu hồi lại số định mức.
Đây là bước quan trọng nhất của chiến lược lần này.
Dựa vào danh tiếng của Lý Vĩnh Hoa, chỉ cần có anh ấy trấn áp thì nhất định những tên yêu ma quỷ quái kia sẽ không dám làm bừa, đề phòng bọn họ đục nước béo cò.
Nhưng nếu không có anh ấy thì không cần tính nữa.
“Cứ vậy đi cậu Diệp, tôi sẽ ở lại Kim Lăng, cùng với cậu Diệp, chiếm lĩnh thị trường may mặc!”
Lý Vĩnh Hoa hùng hồn nói.
Ngày hôm sau.
Diệp Phong lấy hai trăm năm mươi triệu từ tài khoản nhà họ Diệp ra, kết hợp với Lý Vĩnh Hoa đầu tư tổng cộng là năm trăm triệu để thành lập may mặc Diệp thị.
Diệp Phong trực tiếp đăng lên báo “Tạp chí kinh doanh Kim Lăng” nhằm tuyên chiến với nhà họ Trương, đồng thời tố cáo Trương Trạch Hạo phá hoại công ty của bạn gái mình, nhà họ Trương là một gia tộc làm ăn mờ ám.
Diệp Phong anh muốn báo thù nhà họ Trương cho bạn gái mình!
Ngay khi báo vừa ra lò, toàn bộ giới kinh doanh Kim Lăng lập tức dậy sóng.
“Trời má, tôi còn tưởng hôm qua cậu Diệp mắng Trương Trạch Hạo xong là đã nguôi giận rồi, mẹ kiếp, không ngờ giờ lại có hành động như vậy.”
“Tôi cũng vậy, tôi cho rằng cùng lắm thì cậu Diệp lại đánh Trương Trạch Hạo một trận, giờ thì hay rồi, ông trời con này thiếu điều muốn đào mồ cuốc mả tổ tiên người ta lên luôn rồi.”
“Nhà họ Diệp có khối tài sản khổng lồ, là gia tộc giàu có nhất Kim Lăng, e là lần này nhà họ Trương toang rồi.”
“Cũng không thể nói vậy, tuy rằng nhà họ Trương có hơi kém nhà họ Diệp và bốn gia tộc lớn kia, thế nhưng bọn họ cũng là đầu rồng trong thị trường may mặc Kim Lăng, chưa chắc nhà họ Diệp có thể cạnh tranh với người ta ngay khi đang ở trên ‘sân nhà’ của họ đâu.”
“Đúng nha đúng nha, trước đây Mao Hùng lợi hại như thế, tới cuối cùng cũng không phải là thua ngay tại nghĩa địa đế quốc sao?”
“Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, dù nhà họ Diệp hay nhà họ Trương thắng thì tôi cũng chỉ cần hóng hớt là được.”
“Ăn len thôi các anh em, bầu trời Kim Lăng sắp thay đổi rồi, chúng ta cầm theo tiền đến đến chỗ cậu Diệp để báo thù nhà họ Trương thôi.”
“Đúng vậy, ngành may mặc do nhà họ Trương làm chủ cũng đủ lâu rồi.”
“Tôi đã sớm không thích Trương Viễn Sơn người đứng đầu nhà họ Trương rồi, góa phụ mà ông ta cũng cưới, đúng là không biết xấu hổ!”
……
Hầu hết mọi người trong giới kinh doanh đều cho rằng Diệp Phong “phẫn nộ vì hồng nhan”, quyết tâm trả thù cho bạn gái.
Nhưng không ai biê, tổng giám đốc của may mặc Diệp thị là ông lớn Giang Bắc là Lý Vĩnh Hoa.
Thậm chí khi tra cứu tên cổ đông cũng không thấy tên của Lý Vĩnh Hoa.
Cổ phần của anh ấy được người khác đứng tên.
Cùng lúc đó, Diệp Phong rất nhanh đã đánh vào điểm yếu của nhà họ Trương.
Mặt khác, Diệp Phong cử người đến đàm phán với tất cả các xưởng sản xuất hợp tác với nhà họ Trương, lấy giá cao hơn giá của nhà họ và cướp được đơn đặt hàng.
Hợp đồng hợp tác với thời hạn là một năm, hơn nữa cấm xưởng cung cấp hàng hóa cho nhà họ Trương.
Phần lớn các xưởng đều vui vẻ chấp nhận, có tiền mà không kiếm là đồ ngu.
Nhưng cũng có một vài xưởng có quan hệ mật thiết với nhà họ Trương nên không muốn hợp tác, những người này đều bị Diệp Phong xếp vào danh sách tiêu trừ trong kế hoạch giữa.
Về phần những người bằng mặt không bằng lòng, trước mặt thì tiếp nhận những ưu đãi Diệp Phong đưa, sau lưng âm thầm cung cấp hàng cho nhà họ Trương thì Diệp Phong sẽ để cho nhóm pháp lý của mình uống trà cùng bọn họ.
Ở một khía cạnh khác, mục tiêu tiếp theo Diệp Phong nhắm đến là các cửa hàng thuộc sở hữu của nhà họ Trương ở Kim Lăng, anh làm cho chủ nhà vi phạm hợp đồng, tiền vi phạm sẽ do may mặc Diệp thi chi ra, hơn nữa giá thuê của cửa hàng cũng cao hơn.
Chủ nhà của các cửa hàng cũng bị cấm bán đồ cho nhà họ Trương.
Còn các cửa hàng trực tuyến thì Diệp Phong cũng đã thành lập một bộ phận thương mại điện tử đặc biệt để chuẩn bị tấn công nhà họ Trương.
Trong phút chốc, toàn bộ thị trường kinh doanh Kim Lăng trở nên hỗn loạn.
Diệp Phong vậy mà lại nghiêm túc!
Anh thế mà lại đoạt các làm ăn của nhà họ Trương và thu mua toàn bộ các cửa hàng của họ.
“Chỉ có nhà họ Diệp có tiền mới dám chơi như vậy.”
“Không ngờ cậu Diệp còn biết chơi như vậy, lần này sợ là nhà họ Trương gặp rắc rối lớn rồi.”
“Đừng vội kết luận, tao ngược lại muốn xem thử một kẻ ăn chơi trác táng như Diệp Phong có thể đốt tiền tới khi nào.”
“Thôi mày nín mẹ đi, mày dám xem thường cậu Diệp nhà tao à? Nhà họ Diệp muốn bóp chết nhà họ Trương cũng chỉ giống như bóp chết một con kiến hôi mà thôi, chày gỗ như mày thì hiểu cái đách gì!”
Mặc dù có không ít người ủng hộ nhà họ Diệp và không ít kẻ mong chờ nhà họ Trương sụp đổ, thế nhưng hầu hết mọi người đều không cho rằng Diệp Phong có thể đánh bại nhà họ Trương.
Trong ấn tượng của bọn họ thì Diệp Phong chỉ là một tên nhà giàu bốc đồng.
Trong trận chiến này, kết cục có khả năng xảy ra nhất chính là đốt tiền đến mức nhà họ Trương hoảng hốt, sau đó đền thường và xin lỗi.
Tuy nhiên đây lại là kết cục song phương đều thua.
Nhưng dựa vào tính cách của Diệp Phong thì đây là một việc thường tình.
Cũng không thể chỉ vì hôm nay Diệp Phông thông minh hơn một tẹo mà thay đổi được gì.
Ngay cả Trương Trạch Hạo ngồi bên trong văn phòng hưởng thụ thư ký mát xa cũng cho rằng như thế.
“Cái tên phá của Diệp Phong này muốn đốt tiền đúng không? Vậy thì cứ từ từ mà đốt.”
Trương Trạch Hào không hề hoảng sợ tí nào, tuy rằng việc sản xuất và buôn bán bị cản trở khiến việc làm ăn của nhà họ Trương bị đình trệ, thế nhưng anh ta chẳng lo lắng chút nào.
Gia tộc thậm chí còn không tổ chức cuộc họp nào.
Muốn gây chuyện đúng không? Diệp Phong muốn nói thì để cho nói, bản thân anh ta vẫn không động, Diệp Phong muốn đào thì để cho đào, anh ta chỉ việc nằm trong nhà cười ha hả!
“Cậu Trương, cậu cho rằng Diệp Phong có thể đốt tiền như thế đến khi nào? Em nghe nói tài sản nhà họ Diệp lên đến mấy chục chữ số lận nha!”
Nữ thư ký vừa bóp vai và “cọ” vừa lo lắng hỏi.
“Tôi không quan tâm, dù sao cũng không phải tiền của tôi.”
Trương Trạch Hạo trợn mắt nói: “Tôi bảo cô nhéo vai tôi à? Một chút chuyện cũng làm không xong, có còn muốn tăng lương không hả?”
“Cậu Trương bớt giận.”
Nữ thư ký vội vàng xin lỗi, sau đó ánh mắt liếc về phía khóa kéo Trương Trạch Hạo.”
……
Sau một ngày bận rộn, bảy giờ tối Diệp Phong mới về đến nhà.
Giờ phút này, Diệp Long Chu cha đang ngồi trên bàn cơm, trên bàn có một cái đĩa đậu phộng, một vài món nhắm và hai chai bia.
Ông thấy Diệp Phong về thì vẫy tay: “Diệp Phong, lại đây uống với cha một ly.”
“Hôm nay cha tan làm sớm vậy?”
Diệp Phong tò mò hỏi, Diệp Long Chu cha chính là một người cuồng công việc điển hình, bình thường đều tăng ca đến hơn mười giờ tối.
“Con thành lập may mặc Diệp thị chắc đầu tư khoảng năm trăm triệu nhỉ?”
“Hai trăm năm mươi triệu kia hẳn là tiền của vị Lý Vĩnh Hoa Giang Bắc chi ra?”
Diệp Long Chu nhàn nhạt nói ra, trước này ông đều trầm mặc ít nói, trầm ổn giỏi giang, được mệnh danh là thiên tài số một trong giới kinh doanh Kim Lăng.
Chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra mấu chốt vấn đề.
“Không hổ là cha con, thật đúng là bị cha đoán trúng rồi.”
Diệp Phong chời nói, không ai ở Kim Lăng biết được chuyện Lý Vĩnh Hoa nhập cổ.
Anh ấy là át chủ bài mà Diệp Phong che giấu, giai đoạn đầu là làm tê liệt việc kinh doanh của nhà họ Trương và các nhà khác, giai đoạn sau có thể tọa trấn may mặc Diệp thị, trấn áp những tên có ý đồ xấu xa.
Tuy nhiên đây không phải việc gì khó đối với Diệp Long Chu, bởi vì nòng cốt của may mặc Diệp thị đều được điều động từ tập đoàn Diệp thị đến đây.
Diệp Long Chu luôn không lộ buồn vui đột nhiên nở nụ cười, ông vỗ bả vai Diệp Phong, nói: “Cứ vậy đi, con cố gắng lên, nếu hai trăm năm mươi triệu quá ít thì có thể tiếp tục ném thêm.”
“Ấy, có phải cha già say rồi không?”
Diệp Phong tò mò, trước đây cha anh đâu có như vậy.
Ông chắc chắn sẽ mắng một câu “thằng phá của”, sau đó âm thầm dung túng hành động của Diệp Phong.
Nhưng hôm nay có hơi kỳ lạ.
Chương 25: Cố Vân Tương, bé hói đầu
“Say?”
Diệp Long Chu bật cười, ông chỉ mới uống một lon thôi.
Ông tiếp tục nói: “Chỉ là cha cảm thấy, nếu ngay cả Lý Vĩnh Hoa cũng tham dự thì xem ra không phải con đang làm bậy làm bạ.”
“Việc làm ăn của nhà họ Diệp chúng ta năm năm trở lại đây không có mở rộng thêm, nếu nhưng con thành công thì coi như chúng ta đang mở rộng lãnh thổ.”
“Thêm vào đó tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng cần phải rèn luyện một chút, dù là mệt cũng không sao, chỉ cần con có năng lực thì tương lai nhà họ Diệp mới có hy vọng.”
“Con có biết những người đó đã cười nhạo sau lưng cha thế nào không? Họ nói Diệp Long Chu cha một đời anh dũng, cuối cùng người thừa kế lại là một kẻ phế vật, nhà họ Diệp chúng ta sẽ diệt vong ở đời thứ hai!”
Diệp Long Chu nói đến đây thì rõ ràng tâm trạng có hơi kích động.
“Cha yên tâm, con nhất định sẽ thành công.”
“Giải quyết nhà họ Trương và chiếm lấy thị trường may mặc không chỉ đơn giản là giúp Vân Tương báo thủ mà còn là vì nhà họ Diệp mà mở rộng.”
Diệp Phong cũng có phần cảm động, tuy rằng là thế giới trong sách, thế nhưng anh lại thấy được một người cha âm thầm chịu đựng hết tất cả, vất vả vì người nhà.
Điều mà họ cung cấp không chỉ là về vật chất mà còn là tình thân đã lâu chưa cảm nhận được.
“Ha ha, đương nhiên là cha tin tưởng con.”
“Nào, uống rượu.”
Diệp Long Chu cười to, cầm lấy bia, sau đó uống.
Trong lòng Diệp Phong cũng vui vẻ nên tự nhiên ở lại uống cùng ông.
Thế là hai cha con uống hết một thùng bia.
Khi Chu Tuyết Hoa mẹ về đến nhà thì nhìn thấy lon bia tán loạn khắp nơi, còn có hai cha con nằm trên sô pha ngủ ngáy quên hết trời đất.
Bà nhíu mày giận dữ nói: “Cha say rượu ngủ quên, con cũng say bét nhè, còn làm cho nhà cửa lộn xộn cả lên.”
Bởi vì trong nhà chỉ có ba người nên nhà họ Diệp cũng không thuê giúp việc, vậy nên Chu Tuyết Hoa bắt đầu thu dọn lon bia.
Nhưng trong lòng Chu Tuyết Hoa lại rất vui, đã lâu rồi cha con hai người họ chưa hoà thuận vui vẻ như vậy.
Trước đây Diệp Phong không nên thân, Diệp Long Chu cũng chỉ mắng “thằng trời đánh”.
Nhưng bây giờ, Diệp Phong chẳng những yêu đương đàng hoàng với Cố Vân Tương mà còn bắt tay vào công việc làm ăn.
Cho dù thành bại thế nào thì từ đáy lòng Chu Tuyết Hoa cũng đã cảm thấy vui mừng.
……
Sáng hôm sau, Diệp Long Chu đứng dậy khỏi sô pha đi làm.
Diệp Phong cũng không lười biếng mà tỉnh ngủ đã đi đến công ty, bữa sáng ăn hai miếng bánh mì cũng xong.
Vì hôm qua đã đàm phán với không ít xưởng và chủ cửa hàng nên công ty bận rộn vô cùng, cũng mai có Lý Vĩnh Hoa phụ trách.
Lý Vĩnh Hoa không hổ là ông lớn Giang Bắc, làm việc gọn gàng ngăn nắp khiến Diệp Phong không nhịn được mà. cảm thán dân trong nghề có khác.
“Cậu Diệp, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp tục cử người đi đàm phán với chủ xưởng và các cửa hàng, còn các cửa hàng đã đàm phán thành công vào hôm qua đã trang trí sẵn sàng, đã có thể trực tiếp mở cửa buôn bán.”
“Tôi đã chuyển một lô quần áo từ phía Giang Bắc bên kia đến để bổ sung số lượng trước.”
“Bước tiếp theo chúng ta cần làm đó là xây dựng thương hiệu của riêng mình, về vấn đề thiết kế thì vẫn nên để cậu xử lý đi.”
Lý Vĩnh Hoa nói, anh ấy có thể tìm được rất nhiều công ty thiết kế để hợp tác, nhưng rõ ràng, Diệp Phong có ý tưởng khác cho việc này.
Ngoài bản hợp đồng Lý Vĩnh Hoa mang đến lần trước, bản thân may mặc Diệp thị cũng có nhu cầu thiết kế rất lớn.
“Ừm, lát nữa tôi sẽ đi tìm Vân Tương.”
Diệp Phong khẽ gật đầu, đã hứa trong vòng ba ngày sẽ đưa đơn đặt hàng mới đến công ty cho Vân Tương, đương nhiên anh không thể thất hứa.
“Cậu Diệp.”
Đúng lúc này, thư ký Diệp Phong là Đường Tuyết Lan đi vào văn phòng nói: “Người đứng đầu nhà họ Bạch, Bạch Kiến Hào đang chờ ở bên ngoài.”
“Không tiếp.”
Diệp Phong quả quyết từ chối.
“Vâng, tôi sẽ nói anh đang bận.”
Đường Tuyết Lan lập tức đi làm, cô ấy là người được Diệp Phong điều từ tập đoàn Diệp thị đến, năng lực vô cùng vượt trội.
Ngoài ra vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp, cô ấy chỉ cần mặc trang phục công sở cũng đã là một cảnh tuyệt đẹp trong công ty.
“Nhà họ Bạch kinh doanh vật liệu xây dựng, tôi nghe nói nhà họ Bạch sắp phá sản rồi, tới tìm cậu Diệp tám phần là để đầu tư.”
Lý Vĩnh Hoa khẽ tặc lưỡi, đồng thời nhắc nhở Diệp Phong, đầu tư thì không nên, nhưng bọn họ có thể thu mua.
Tuy rằng ngành sản xuất vật liệu xây dựng không còn nổi tiếng như thế kỷ trước, thế nhưng bây giờ vẫn là một ngành sản xuất có thể sinh lợi nhuận.
“Không cần vội.”
Diệp Phong khẽ mỉm cười, anh cũng không có bất cứ thiện cảm gì với Bạch Kiến Hào, về phần Bạch Tô Tô con gái ông ta, làm ơn đi, anh cũng không phải chó con của cô ta.
Điều duy nhất khiến Diệp Phong hứng thú đối với bọn họ chính là công ty vật liệu xây dựng kia.
Nhưng mà, như người ta thường nói “chỉ khi bệnh tật đến mới đúng là hết thuốc chữa”, nếu nhà họ Bạch không đến bước đường cùng thì họ tuyệt đối sẽ không bán rẻ công ty.
Diệp Phong cầm tài liệu thiết kế đến công ty Cố Vân Tương.
Hay lắm, một đống bản thiết kế, nếu đi bán giấy vụn thì kiếm được khoảng năm mươi đồng một cân, đống này chắc kiếm được khoảng tầm hai tệ.
“Anh Diệp Phong, cái này có phải nhiều quá rồi không?”
Cố Vân Tương giật mình, cô tin rằng Diệp Phong có thể đem đơn đặt hàng đến cho mình, thế nhưng cũng không có nghe nói là nhiều như vậy nha.
Cô e rằng mình phải tăng ca đến trọc đầu mới có thể làm xong mất.
“Cậu Diệp, cậu cũng độc ác quá đi mất, công ty này của chúng tôi toàn là những cô gái yếu đuối thôi.”
“Tổng giám đốc Cố, hay là chúng ta tuyển thêm người đi, tôi còn trẻ lắm, chưa muốn làm bà già hói đầu đâu.”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Cố xinh đẹp như thế, nếu trở thành bé hói thì thật sự rất đáng tiếc.”
Mọi người nhìn Cố Vấn Tương đáng thương vô cùng, đồng thời khiếp sợ với năng lực làm việc của Diệp Phong.
Bạn trai này của tổng giám đốc Cố, quá đỉnh!
“Tăng ca cũng được, tuyển thêm người cho công ty cũng được, hành động mau lên, sau đó thiết kế ra bản vẽ tốt nhất cho công ty mới được nha.”
Diệp Phong cười nói, rất nhiều xưởng đã đàm phán xong xuôi, bọn họ cũng đã bắt đầu từ chối đơn đặt hàng của may mặc Trương thị, Diệp Phong cũng không thể để cho bọn họ rảnh rỗi mãi được. Bắt tay vào càng sớm thì càng có lợi cho đôi bên.
Tuy nhiên, trong công ty Cố Vấn Tương, ngoại từ cô thì chỉ có năm nữ thiết kế khác, mà khối lượng công việc khổng lồ như thế thì quả thật làm khác các cô ấy.
“Tuyển thêm người đi!”
Cố Vân Tương lớn tiếng nói: “Anh Diệp Phong, mọi chuyện cứ giao em, em sẽ không làm cho anh thất vọng.”
Cố Vân Tương rất vui, cuối cùng thì bản thân cô cũng có thể giúp cho anh Diệp Phong rồi.
Hơn nữa công ty mình cũng không phải đến mức chỉ vì một ngàn vạn lần trước mà phải rải rác khắp nơi.
Những chiếc bàn ghế, thiết bị máy tính bị Trương Trạch Hạo sai người đập phá hai ngày trước cũng đã được đổi mới, cả văn phòng rực rỡ hẳn lên để chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Cố lên nhé, tôi cũng không làm phiền mọi người nữa.”
Diệp Phong cười nói, sau khi Cố Vân Tương đăng thông tin tuyển dụng thì cũng bắt tay vào thiết kế bản vẽ.
“Cậu Diệp.”
Diệp Phong vừa bước ra khỏi tòa văn phòng Cố Vân Tương thì lập tức gặp Bạch Kiến Hào.
“Sao ông lại ở đây?”
Diệp Phong sửng sốt.
“Tôi biết cậu vội nên đứng đợi cậu.”
Bạch Kiến Hào lộ ra nụ cười lấy lòng, nói: “Cậu Diệp, tôi cảm thấy chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc chuyện đầu tư lần trước.”
“Hôm khác đi, giờ tôi còn có việc.”
Diệp Phong nói xong định rời đi
“Cậu Diệp, tôi biết cậu không chịu cho chúng tôi đầu tư là bởi vì đã hết hy vọng với con nhóc Bạch Tô Tô, nhưng mà tôi cũng đã dạy dỗ con bé một trận ra trò rồi.”
“Cậu Diệp, chúng tôi cũng biết bây giờ cậu đã có bạn gái, tôi cũng biết con bé Tô Tô không bằng cô Cố.”
“Nhưng chỉ cần cậu và Tô Tô có tình cảm với nhau thì chúng tôi không ngại đến việc cô Cố làm bạn gái cậu!”
Bạch Kiến Hào sốt ruột, ông ta vừa chạy theo vừa nói.
Diệp Phong sửng sốt, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Ý của ông già Bạch Kiến Hào này là muốn để con gái mình làm tình nhân cho anh sao?
“Triệu Văn Quyền, chuyện này lại khiến anh ta xuất hiện rồi.”
“Không hổ là tổng giám đốc Triệu, nói chuyện bình tĩnh hơn nhiều, không giống vài người nào đó trong nhóm, chỉ biết bám víu Diệp Phong.”
“Cậu Diệp, hay là cho tổng giám đốc Triệu thể diện chút đi, Trương Trạch Hạo chỉ là một cái chày gỗ, tôi tìm người xử hắn một trận cho ngài.”
Triệu Văn Quyền là nhân vật phái thực quyền của nhà họ Triệu, nhà họ Triệu còn là một trong bốn gia tộc lớn ở Kim Lăng.
Sự xuất hiện của anh ta, cũng kéo ra rất nhiều người giấu mình, bọn họ gần như đều có quan hệ hợp tác trên thương trường với nhà họ Triệu.
Mà với nhà họ Diệp, thì không có bất kỳ quan hệ nào.
Người ủng hộ Diệp Phong và người ủng hộ Triệu Văn Quyền bắt đầu “giao lưu” với nhau.
Khung cảnh khá hoà hợp, chủ đề xoay quanh cũng là “rốt cuộc có nên tha cho Trương Trạch Hạo không”.
“@Trương Trạch Hạo.”
“Mày quản cũng khá rộng đấy, ở đây có việc vặt của mày à, mày nhờn tao rồi đúng không?”
“Nhà họ Diệp của ông đây hành chết tên họ Trương như giẫm chết một con kiến.”
“Họ Triệu mày thì là cái thá gì, cũng dám kêu tao hả giận?!”
Tin nhắn của Diệp Phong vừa gửi đi, nhóm chat liền trở nên im lặng.
Tên nhóc được lắm, cậu Diệp còn bắt đầu đối đầu với Triệu Văn Quyền, người đang cố gắng khuyên nhủ rồi.
Triệu Văn Quyền: “...”
“Làm phiền rồi.”
Một lúc lâu sau, Triệu Văn Quyền mới trả lời lại hai tin nhắn.
Mọi người suy đoán, Triệu Văn Quyền chắc chắn rất bực tức, cả đời này e rằng anh ta chưa từng bị ai mắng chửi như vậy.
Nhưng không phục thì không được, mặc dù Triệu Văn Quyền là nhân vật phái thực quyền của nhà họ Triệu, nhưng so với nhà họ Diệp thì nhà họ Triệu vẫn thua kém.
Hơn nữa Diệp Phong còn là con trai độc nhất của nhà họ Diệp, muốn dùng năng lực tài nguyên của gia tộc thì nhất định thắng được Triệu Văn Quyền.
Không lâu sau, Triệu Văn Quyền đã lặn mất.
Đến cả tay chân của anh ta cũng hoàn toàn bay hơi, đùa cái gì thế, ai rảnh mà đi chọc nhà họ Diệp?
Bản thân cũng không phải tên ngốc Trương Trạch Hạo.
Trên xe.
Diệp Phong đặt điện thoại xuống, Lưu Văn Báo ở bên cạnh nói: “Cậu Diệp, tiếp theo chúng ta đi đâu đây, nếu đến Trương thị, tôi sẽ gọi thêm vài người để đảm bảo hơn chút.”
“Đến đó làm gì, đánh Trương Trạch Hạo một trận sao?”
Diệp Phong nhìn anh ta, nếu thực sự phải đánh anh ta, một mình Diệp Phong đi là được, nếu Trương Trạch Hạo dám đánh trả, tên Diệp Phong thì sẽ viết ngược..
Nhưng thứ Diệp Phong muốn, đương nhiên không chỉ đơn giản là đánh anh ta một trận.
Vừa rồi ở trong nhóm, Diệp Phong ngoài mặt thì mắng Trương Trạch Hạo, nhưng trên thực tế đang nói với những người ở Kim Lăng một tin tức.
Nhà họ Trương đã động đến nhà họ Diệp.
Theo lẽ thường, nếu nhà họ Diệp mạo hiểm tiến vào thị trường thời trang để giành thị phần, chắc chắn sẽ bị mọi người phản đối.
Không phải ngoài mặt thì sẽ là trong bóng tối.
Nhưng bây giờ thì khác, Diệp Phong hoàn toàn không thèm báo thù nhà họ Trương!
Đây cũng là thủ thuật Diệp Phong biết được sau khi học “Chuyên môn thương nghiệp”.
Lưu Văn Báo nhìn Diệp Phong, cảm thấy kỳ lạ, bởi vì người này hoàn toàn khác với cậu Diệp mà anh ta quen trước đây.
Nếu đổi lại là Diệp Phong trước đây, chắc chắn sẽ ngay lập tức tìm người đánh lại.
Nhưng bây giờ, Diệp Phong không những trở nên thâm sâu tính kế, mà còn mưu đồ rất lớn.
Thứ anh muốn, e rằng là tiến quân vào thị trường thời trang, chiếm lấy thị phần nhà họ Trương.
Chỉ là, nhà họ Trương sở hữu sáu mươi phần trăm thị phần trong ngành thời trang ở Kim Lăng, e rằng không dễ lấy như vậy.
Nhưng bất luận thắng hay bại, điều này đã đủ dạy cho nhà họ Trương một bài học rồi!
Tổng bộ thời trang Trương thị.
Trong văn phòng, Triệu Văn Quyền đặt điện thoại xuống, cũng tháo kính, ông ta là một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi.
Ông ta nói đầy thâm sâu: “Cậu Trương, phiền phức của cậu lớn rồi, Diệp Phong sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Ha ha, anh ta muốn làm cứng hay mềm?”
Trương Trạch Hạo khinh thường, nhìn vệ sĩ đứng canh ngoài cửa, một đám đen kịt khoảng hơn năm mươi người.
“Nếu Diệp Phong muốn cứng, ở đây tôi có nhiều vệ sĩ như vậy, tôi còn phải sợ anh ta?”
“Cho dù tôi không dám đánh Diệp Phong, nhưng tổng giám đốc Triệu, ông cảm thấy Diệp Phong có thể đánh tôi được sao?”
“Nếu anh ta muốn mềm, vậy được, xin hỏi anh ta định làm gì, thời trang của Trương thị tôi không có chút liên quan nào với nhà họ Diệp của anh ta.”
“Nếu anh ta muốn lợi dụng uy thế của nhà họ Diệp để tiến hành các biện pháp trừng phạt kinh tế với nhà họ Trương tôi, vậy cũng chỉ là nhất thời. Đến cuối cùng, thứ mà nhà họ Diệp mất đi là uy thế của nhà bọn họ, đối với nhà họ Trương của chúng tôi mà nói, còn mang lại lợi ích.”
“Hơn nữa, nếu nhà họ Trương chúng tôi thực sự không đấu lại nhà họ Diệp bọn họ, không phải còn có nhà họ Triệu các ông chống lưng cho chúng tôi sao?”
Trương Trạch Hạo cười ha ha nói với Triệu Văn Quyền.
Cách đây không lâu, để tìm kiếm sự phát triển trong các ngành khác, nhà họ Trương đã ký kết một hợp đồng chiến lược với nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu hứa xoá bỏ rào cản với tư bản của nhà họ Trương, kiếm tiền cùng nhà họ Trương, nhưng cái giá phải trả là, thời trang Trương thị phải nhường mười phần trăm thị trường cho nhà họ Triệu.
Vì thế, Trương Trạch Hạo mới có can đảm đấu lại Diệp Phong.
Cũng cho anh ta lá gan báo thù người phụ nữ đáng ghét Cố Vân Tương kia!
“Cậu Trương, nói như vậy không sai, nhưng Diệp Phong là con trai độc nhất của nhà họ Diệp, trước giờ làm việc không e ngại gì, nếu anh ta tới thật, cậu nhất định phải cẩn thận.”
“Gia tộc phái tôi tới bàn chuyện hợp tác với cậu, nhưng cậu cũng biết, quyền lực của tôi ở nhà họ Triệu có hạn, tài nguyên có thể điều động cũng có hạn.”
“Cậu có vấn đề gì thì tốt nhất là liên lạc với thiếu gia của chúng tôi.”
Triệu Văn Quyền lạnh nhạt nói, ông ta đã có kinh nghiệm chinh chiến, thành thật mà nói, ông ta không coi trọng tên công tử Trương Trạch Hạo này lắm.
Anh ta còn không phải Diệp Phong, không có vốn liếng lớn như nhà họ Diệp.
Nhưng mười phần trăm thị phần của thời trang Trương thị vẫn khá hấp dẫn, anh cả cũng rất coi trọng.
Vì thế, Triệu Văn Quyền mới tốt tính nhắc nhở.
“Tổng giám đốc Triệu yên tâm, cách đây không lâu tôi mới gọi điện cho Triệu thiếu gia, ngày mai cậu ấy sẽ quay về Kim Lăng.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ đón tiếp cậu ấy thật tốt.”
Trương Trạch Hạo cười nói, nhà họ Trương tốn một số tiền lớn như vậy để bám vào nhà họ Triệu, bản thân chắc chắn phải lấy lòng người kế nhiệm tương lai của bọn họ rồi!
Hơn nữa, nếu có thể giành được sự ủng hộ của Triệu thiếu gia, đến lúc Diệp Phong bắt đầu báo thù, bản thân không phải cũng sẽ có thêm quân bài sao?
Diệp Phong thực sự cho rằng có nhà họ Diệp chống lưng thì anh ta có thể muốn làm gì thì làm sao?
…
“Cậu Trần, buổi chiều chúng ta đã uống trà chiều, bây giờ cậu lại gọi tôi tới uống rượu là có chuyện gì?”
Tám giờ tối, khách sạn Minh Quang, Trần Tử Huân mời cơm.
“Cậu Diệp, không phải cậu bảo tôi tìm khách hàng cho chị dâu sao?”
Trần Tử Huân đứng dậy đón tiếp, anh ta cười nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông trung niên đầu hơi trọc nói: “Vị này là tổng giám đốc Lý, Lý Vĩnh Hoa, đến từ Giang Bắc, bây giờ mới tới.”
“Tổng giám đốc Diệp, nghe tên đã lâu.”
Lý Vĩnh Hoa cười tươi rói, cầm lấy một bản hợp đồng trên bàn, tiến lên nói: “Cậu Trần đã kể cho tôi về chuyện của cậu rồi, vừa hay công ty chúng tôi cũng chuẩn bị cho ra mắt một lô quần áo mới, công việc thiết kế, chúng tôi tin tưởng người phụ nữ của cậu Diệp.”
“Cậu Diệp, công việc làm ăn trong ngành thời trang ở Giang Bắc của tổng giám đốc Lý người ta không hề kém nhà họ Trương đâu.”
“Chuyện của cậu, tôi đã nghiêm túc làm giúp cậu rồi đó.”
Trần Tử Huân cười nói thêm một câu.
“Thiết kế thời trang gì đó, đều là chuyện nhỏ.”
Diệp Phong không vội, bình tĩnh gạt hợp đồng sang một bên, nói: “Hôm nay tổng giám đốc Lý qua đây, vừa hay chúng ta bàn một chuyện lớn nữa.”
“Chuyện lớn?”
Lý Vĩnh Hoa và Trần Tử Huân nhất thời sững sờ, trước đây Diệp Phong không hề nhắc đến chuyện này.
“Bên phía Giang Bắc cũng có rất nhiều gia tộc, các thị phần thị trường cũng bị chiếm cứ kha khá rồi đúng không?”
Diệp Phong khẽ cười, trịnh trọng nói: “Tổng giám đốc Lý có hứng thú tiến quân vào thị trường thời trang Kim Lăng không?”
Chương 23: Lắm mưu nhiều kế
Vừa nghe Diệp Phong nói xong, hai người lập tức cảm thấy choáng váng.
“Cậu Diệp, cậu đừng nói giỡn mà, tôi biết cậu không thích Trương Trạch Hạo, thế nhưng cũng không cần phải làm như vậy đâu.”
Trần Tử Huân đột nhiên lắc đầu, hôm nay Diệp Phong không những chỉ trích Trương Trạch Hạo mà còn gây sự với Triệu Văn Quyền, chuyện này đã lan truyền khắp giới doanh nhân và tài phiệt thế hệ hai trong vòng.
Chỉ là hận thù cá nhân mà thôi, chắc không đến mức vậy chứ.
“Khụ khụ.”
Lý Vĩnh Hoa lớn tuổi hơn một chút nên tính tình cũng điềm đạm hơn, anh ấy ho khan nhằm phá vỡ bầu không khí lúng túng, sau đó nói: “Cậu Diệp, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nhà họ Trương chiếm 60% thị phần trong ngành sản xuất quần áo ở Kim Lăng.”
“Còn lại 40% cũng được chia đều cho các nhà khác, nếu bây giờ chúng ta tham gia vào thị trường thì nhiều nhất cũng chỉ kiếm được một ít vật liệu còn thừa, mà với bằng đó thì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”
“Nếu cậu Diệp thật sự muốn đầu tư kinh doanh thì hãy đến Giang Bắc, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu thể hiện bản lĩnh của mình.”
Lời nói của Lý Vĩnh Hoa vô cùng uyển chuyển, khôn khéo.
Nếu chỉ là một cái hợp đồng thiết kế trang phục thì cho dù có sai sót chút cũng không sao, cứ xem như là kết giao với nhà họ Diệp.
Thế nhưng muốn tham gia vào thị trường quần áo và giành lấy mối làm ăn của người khác thì mọi việc không còn đơn giản như vậy nữa.
Nếu như làm không tốt thì chẳng những không kiếm được một đồng nào mà bản thân còn bị cuốn vào bên trong mớ hỗn độn.
“Tổng giám đốc Lý, tôi đề cập chuyện này với anh là vì bản thân đã có tính toán vẹn toàn cả rồi.”
Phản ứng của Lý Vĩnh Hoa và Trần Tử Huân không ngoài dự đoán của Diệp Phong, anh dừng lại một chút rồi nói: “Sở dĩ nhà họ Trương có thể thăng tiến trong thời gian mấy năm ngắn ngủn là hoàn toàn là dựa vào việc cha của Trương Trạch Hạo là Trương Viễn Sơn lấy được một người vợ tốt.”
“Đối phương không chỉ là con gái một mà còn là tái hôn, sau khi hai nhà sát nhập mới có được con số 60% kia.”
“Nhưng nếu xét về thực lực, dù là tiền bạc hay là quan hệ thì nhà họ Trương hoàn toàn không phải là đối thủ của nhà họ Diệp tôi.”
“Lúc này đây, vì muốn xử lý nhà họ Trương để gia nhập vào thị trường quần áo nên tôi mới cố ý biến mâu thuẫn hai bên trở thành hận thù cá nhân.”
“Ở trong mắt người khác thì mục tiêu của tôi là Trương thị chứ không phải là toàn bộ ngành may mặc, thêm vào đó là những người kinh doanh may mặc khác, e là bọn họ còn mong chờ tôi mau chóng xử lý nhà họ Trương để cùng nhau chia chác miếng thịt béo bở này.”
Những lời Diệp Phong nói cực kỳ hấp dẫn và kích thích, hai người họ nghe xong thì hoàn toàn sửng sốt.
Trần Tử Huân dụi dụi mắt, đây thật sự vẫn là cậu Diệp mà anh ta biết hả?
Người đàn ông mưu mô như thế hoàn toàn không giống một thanh niên chỉ mới hai mươi tư tuổi.
“Cậu Diệp, đương nhiên là tôi tin rằng nhà họ Trương không phải là đối thủ của nhà họ Diệp cậu, thế nhưng vấn đề là những người kinh doanh may mặc khác cũng không phải là đồ ngốc, sao cậu có thể đảm bảo rằng họ sẽ không hợp tác với nhau để đối phó chúng ta?”
Lý Vĩnh Hoa trầm giọng nói, anh ấy không thể không thừa nhận là bản thân mình đã có chút xem thường cậu chủ nhà giàu trước mặt đây.
Diệp Phong cũng không phải là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng giống như lời đồn.
Mới đầu, khi Trần Tử Huân nói về việc tối qua Diệp Phong có ánh mắt cực tốt đã mua tranh chữ được Nhan Văn Cảnh đánh giá cao thì Lý Vĩnh Hoa còn cho rằng anh ta đang khoác lác.
Bây giờ xem ra là đúng thật cũng có vài phần đáng tin.
Thế nhưng ở trong giới kinh doanh, người cùng ngành may mặc thì có thể tùy ý xâu xé lẫn nhau, thế nhưng họ tuyệt đối sẽ không để người ngoài tùy ý nhúng tay vào.
Suy cho cùng thì cũng không ai có thể đảm bảo rằng sau khi những người đứng đầu bị xử lý xong thì những nhà đứng tầm trung, tầm cuối như họ cũng có thể bị kéo theo hay không.
Đạo lý môi hở răng lạnh trong thời buổi hiện này, không ai là không hiểu.
Hơn nữa, một khi số định mức thị trường đã được xác định, chỉ cần không xuất hiện biến cố quá lớn thì cũng không có gì đáng lo ngại.
Nếu như Diệp Phong chỉ nhắm vào những nhà ở tầm trung và cuối thì hẳn là không khó, dù sao thì những nhà đứng đầu cũng không dễ dàng lộ diện.
Tuy nhiên nếu làm thế thì lợi nhuận kiếm được lại không quá lớn.
Nhưng trong trường hợp Diệp Phong muốn đối phó với nhà họ Trương mà nói thì không khác gì anh đang khiêu chiến với toàn bộ ngành may mặc, đây hoàn toàn là sự thật chứ không phải nói điêu.
“Làm sao để đảm bảo những người kinh doanh may mặc khác sẽ không hợp tác với nhau để đối phó chúng ta?”
“Vấn đề này rất đơn giản, tôi sẽ khiến cho bọn họ tin rằng cái đích mà tôi nhắm tới quả thật chỉ là nhà họ Trương.”
“Tôi sẽ không động tới số định mức mà bọn họ chiếm được trên thị trường, tôi chỉ cần xử lý nhà họ Trương là được, thậm chí cũng có thể làm cho bọn họ tự mình chém giết lẫn nhau.”
“Chỉ cần nhà họ Trương ngã xuống thì những người còn lại hoàn toàn không đáng kể, hẳn là tổng giám đốc Lý cũng biết, Tần diệt lục quốc cũng là dựa vào ‘xa thân đánh gần’, liên minh để tấn công.”
Diệp Phong nói năng rất hùng hồn, thuyết phục.
Lý Vĩnh Hoa và Trần Tử Huân lại lần nữa há hốc mồm, bọn họ thật sự bị sốc mất rồi.
Trình độ kinh doanh này của Diệp Phong, dù là nói lợi hại hơn cả cha anh Diệp Long Chu - doanh nhân số một Kim Lăng cũng không phải là nói quá.
Hơn nữa, những lời anh nói có sức thuyết phục vô cùng lớn, trái tim Lý Vĩnh Hoa và Trần Tử Huân đã bắt đầu nhảy thình thịch.
Khóe miệng Diệp Phong cong lên, có kỹ năng “chuyên môn kinh doanh” thì trình độ kinh doanh của anh có thể sánh ngang với người đứng đầu mười đế quốc kinh doanh hàng đầu trong nước rồi.
Kỹ năng “mê hoặc” có thể xuyên thấu lòng người, giúp cho Diệp Phong gia tăng xác suất thành công qua lời nói.
“Cậu Diệp, nếu như thế thì việc giải quyết nhà họ Trương có lẽ không còn khó nữa.”
Lý Vĩnh Hoa uống miếng nước để xoa dịu sự kích động trong lòng.
Anh ấy cho rằng có lẽ người khác cũng đã nghĩ đến cách mà Diệp Phong vừa nhắc đến, thế nhưng bọn họ lại thiếu một vài yếu tố.
Tuy nhiên sau lưng Diệp Phong là nhà họ Diệp, lại còn có hận thù cá nhân với Trương Trách Hào làm hỏa mù.
Nhưng Lý Vĩnh Hoa vẫn thấy khó hiểu một chuyện: “Cậu Diệp, tại sao cậu lại tìm đến tôi? Dựa vào thực lực của nhà họ Diệp thì hẳn là không thiếu những kẻ có tiền muốn nhào vào.”
“Quan hệ của nhà họ Diệp đúng là rất rộng, thế nhưng không có ai kinh doanh may mặc.”
“Giữa các ngành luôn có rào cản để phòng thủ, nếu như tùy tiện xông vào ngành khác thì có khi bản thân chết thế nào cũng không biết.”
“Tuy rằng nhà họ Diệp có tiền có quyền, thế những cũng không phải là liều thuốc chữa được bách bệnh.”
Diệp Phong nói xong lại chỉ vào đầu mình: “Nếu muốn phá hủy rào cản các ngành thì cần phải dựa vào đầu óc.”
“Vậy nên, ở trong lòng tôi thì tổng giám đốc Lý là một ứng cử viên hoàn hảo.”
“Được!”
Lý Vĩnh Hoa phấn khích giơ bình giữ nhiệt của mình lên: “Tôi kính cậu Diệp một ly, nên làm thế nào thì chỉ cần cậu Diệp phân phó là được.”
“Hai người nói như thế là xong à?”
Trần Tử Huân nhấp môi, nói: “Tôi cũng muốn tham gia.”
“Trong trận chiến này, số tiền đầu tư là khoảng trăm triệu, nếu cậu có thuyết phục cha mình đầu tư thì cũng có thể tham gia.”
Diệp Phong khẽ nói.
“Thôi quên đi, nếu là mấy ngàn vạn thì cha tôi còn có thể bỏ ra để tôi thử một chút.”
“Còn nếu tôi mà chạy đến chỗ ông ta đòi mấy trăm triệu thì chắc chắn ngày hôm sau ông ta sẽ bắt tôi quay lại làm việc đấy.”
Trần Tử Huân cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Trần Thiên Lỗi cha anh ta là một người rất khéo léo trong kinh doanh, khi còn trẻ cũng là một người rất nhiệt huyết, dám đánh dám thua.
Nhưng suy cho cùng thì tuổi cũng lớn rồi, tâm lý cũng có xu hướng bảo thủ, không muốn tiếp tục mạo hiểm.
“Cậu Diệp, tôi lại hỏi cậu thêm một câu, cậu cảm thấy phần thắng của chúng ta là bao nhiêu?”
Sau khi tâm trạng Lý Vĩnh Hoa dần ổn định thì anh ấy lại hỏi.
“Nếu tôi nói là trăm phần trăm thì e là anh cho rằng tôi đang khoác lác.”
“Trên đời này, việc mà trăm phần trăm đạt được lợi ích thường là người làm công có được chứ không phải là những người đầu tư kinh doanh.”
“Tổng giám đốc Lý cũng là người kinh doanh nên hẳn là hiểu được, mạo hiểm càng lớn thì phần thưởng nhận được cũng càng lớn.”
“Tôi chỉ có thể nói, chúng ta có tám phần thắng.”
Diệp Phong suy tư một chút, tám phần hẳn là một con số đảm bảo hợp lý.
“Tám, tám phần?”
Lý Vĩnh Hoa ngơ ngẩn, cao dữ vậy hả?
Phải biết rằng, nếu là năm phần thì bạn đã có thể thử rồi chứ đừng nói đến tám phần, thế thì có khác gì kiếm được lợi nhuận mà không cần phải bỏ vốn không?
Nhưng anh ấy cảm thấy dựa vào dáng vẻ này của Diệp Phong thì dường như tám phần còn có hơi khiếm tốn.
“Tuy nhiên tôi có một điều kiện.”
“Mời cậu Diệp.”
Thái độ Lý Vĩnh Hoa đột nhiên trở nên cung kính hẳn.
“Tổng giám đốc Lý và tôi hợp tác đầu tư, tỉ là là năm năm, nhưng cổ phần chia bảy ba, tôi bảy, anh ba.”
“Đồng thời, tổng giám đốc Lý cần phải đảm nhiệm vai trò tổng giám đốc, chịu trách nhiệm hết tất cả mọi việc!”
Sau khi Lý Vĩnh Hoa nghe Diệp Phong nói xong thì bình giữ nhiệt trong tay anh ấy rơi ngay xuống đất làm phát ra tiếng vang chói tai.
Mọi người đều ngẩn ra.
Chương 24: Tranh giành thiên hạ cùng Diệp thiếu gia
Lý Vĩnh Hoa có thể chấp nhận tỷ lệ bỏ vốn và chia cổ phần, vì dù sao Diệp Phong và nhà họ Diệp sau lưng anh mới là cốt lõi.
Thế nhưng một mình gánh vác mọi việc thì đúng là có hơi quá.
Phải biết là phần lớn việc làm ăn và tinh thần của anh ấy đều ở Giang Bắc.
Lý Vĩnh Hoa nói: “Cậu Diệp, cấp dưới của tôi cũng không ít người tài giỏi, cậu có thể chọn một trong số họ để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.”
“Chỉ e là tôi không đủ sức để đảm nhiệm vai trò kia.”
“Tổng giám đốc Lý, nếu như anh không đến thì ai sẽ trấn áp thị trường may mặc Kim Lăng cùng những người ở tầm giữa và cuối?”
“Tuy rằng nhà họ Diệp của tôi mạnh, nhưng tôi không quá am hiểu về thị trường may mặc, nếu thật sự đạp đổ nhà họ Trương thì chẳng phải là may áo cưới giúp những người khác sao?”
Diệp Phong cau mày nói.
Một câu này lập tức đánh thức Lý Vĩnh Hoa.
Một trong số những chiến lược của Diệp Phong là kéo những người khác tham dự vào trong cuộc chiến “chém giết” nhà họ Trương.
Sau đó đợi đến khi nhà họ Trương ngã xuống thì bọn họ lại đánh bại từng nhà một rồi thu hồi lại số định mức.
Đây là bước quan trọng nhất của chiến lược lần này.
Dựa vào danh tiếng của Lý Vĩnh Hoa, chỉ cần có anh ấy trấn áp thì nhất định những tên yêu ma quỷ quái kia sẽ không dám làm bừa, đề phòng bọn họ đục nước béo cò.
Nhưng nếu không có anh ấy thì không cần tính nữa.
“Cứ vậy đi cậu Diệp, tôi sẽ ở lại Kim Lăng, cùng với cậu Diệp, chiếm lĩnh thị trường may mặc!”
Lý Vĩnh Hoa hùng hồn nói.
Ngày hôm sau.
Diệp Phong lấy hai trăm năm mươi triệu từ tài khoản nhà họ Diệp ra, kết hợp với Lý Vĩnh Hoa đầu tư tổng cộng là năm trăm triệu để thành lập may mặc Diệp thị.
Diệp Phong trực tiếp đăng lên báo “Tạp chí kinh doanh Kim Lăng” nhằm tuyên chiến với nhà họ Trương, đồng thời tố cáo Trương Trạch Hạo phá hoại công ty của bạn gái mình, nhà họ Trương là một gia tộc làm ăn mờ ám.
Diệp Phong anh muốn báo thù nhà họ Trương cho bạn gái mình!
Ngay khi báo vừa ra lò, toàn bộ giới kinh doanh Kim Lăng lập tức dậy sóng.
“Trời má, tôi còn tưởng hôm qua cậu Diệp mắng Trương Trạch Hạo xong là đã nguôi giận rồi, mẹ kiếp, không ngờ giờ lại có hành động như vậy.”
“Tôi cũng vậy, tôi cho rằng cùng lắm thì cậu Diệp lại đánh Trương Trạch Hạo một trận, giờ thì hay rồi, ông trời con này thiếu điều muốn đào mồ cuốc mả tổ tiên người ta lên luôn rồi.”
“Nhà họ Diệp có khối tài sản khổng lồ, là gia tộc giàu có nhất Kim Lăng, e là lần này nhà họ Trương toang rồi.”
“Cũng không thể nói vậy, tuy rằng nhà họ Trương có hơi kém nhà họ Diệp và bốn gia tộc lớn kia, thế nhưng bọn họ cũng là đầu rồng trong thị trường may mặc Kim Lăng, chưa chắc nhà họ Diệp có thể cạnh tranh với người ta ngay khi đang ở trên ‘sân nhà’ của họ đâu.”
“Đúng nha đúng nha, trước đây Mao Hùng lợi hại như thế, tới cuối cùng cũng không phải là thua ngay tại nghĩa địa đế quốc sao?”
“Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, dù nhà họ Diệp hay nhà họ Trương thắng thì tôi cũng chỉ cần hóng hớt là được.”
“Ăn len thôi các anh em, bầu trời Kim Lăng sắp thay đổi rồi, chúng ta cầm theo tiền đến đến chỗ cậu Diệp để báo thù nhà họ Trương thôi.”
“Đúng vậy, ngành may mặc do nhà họ Trương làm chủ cũng đủ lâu rồi.”
“Tôi đã sớm không thích Trương Viễn Sơn người đứng đầu nhà họ Trương rồi, góa phụ mà ông ta cũng cưới, đúng là không biết xấu hổ!”
……
Hầu hết mọi người trong giới kinh doanh đều cho rằng Diệp Phong “phẫn nộ vì hồng nhan”, quyết tâm trả thù cho bạn gái.
Nhưng không ai biê, tổng giám đốc của may mặc Diệp thị là ông lớn Giang Bắc là Lý Vĩnh Hoa.
Thậm chí khi tra cứu tên cổ đông cũng không thấy tên của Lý Vĩnh Hoa.
Cổ phần của anh ấy được người khác đứng tên.
Cùng lúc đó, Diệp Phong rất nhanh đã đánh vào điểm yếu của nhà họ Trương.
Mặt khác, Diệp Phong cử người đến đàm phán với tất cả các xưởng sản xuất hợp tác với nhà họ Trương, lấy giá cao hơn giá của nhà họ và cướp được đơn đặt hàng.
Hợp đồng hợp tác với thời hạn là một năm, hơn nữa cấm xưởng cung cấp hàng hóa cho nhà họ Trương.
Phần lớn các xưởng đều vui vẻ chấp nhận, có tiền mà không kiếm là đồ ngu.
Nhưng cũng có một vài xưởng có quan hệ mật thiết với nhà họ Trương nên không muốn hợp tác, những người này đều bị Diệp Phong xếp vào danh sách tiêu trừ trong kế hoạch giữa.
Về phần những người bằng mặt không bằng lòng, trước mặt thì tiếp nhận những ưu đãi Diệp Phong đưa, sau lưng âm thầm cung cấp hàng cho nhà họ Trương thì Diệp Phong sẽ để cho nhóm pháp lý của mình uống trà cùng bọn họ.
Ở một khía cạnh khác, mục tiêu tiếp theo Diệp Phong nhắm đến là các cửa hàng thuộc sở hữu của nhà họ Trương ở Kim Lăng, anh làm cho chủ nhà vi phạm hợp đồng, tiền vi phạm sẽ do may mặc Diệp thi chi ra, hơn nữa giá thuê của cửa hàng cũng cao hơn.
Chủ nhà của các cửa hàng cũng bị cấm bán đồ cho nhà họ Trương.
Còn các cửa hàng trực tuyến thì Diệp Phong cũng đã thành lập một bộ phận thương mại điện tử đặc biệt để chuẩn bị tấn công nhà họ Trương.
Trong phút chốc, toàn bộ thị trường kinh doanh Kim Lăng trở nên hỗn loạn.
Diệp Phong vậy mà lại nghiêm túc!
Anh thế mà lại đoạt các làm ăn của nhà họ Trương và thu mua toàn bộ các cửa hàng của họ.
“Chỉ có nhà họ Diệp có tiền mới dám chơi như vậy.”
“Không ngờ cậu Diệp còn biết chơi như vậy, lần này sợ là nhà họ Trương gặp rắc rối lớn rồi.”
“Đừng vội kết luận, tao ngược lại muốn xem thử một kẻ ăn chơi trác táng như Diệp Phong có thể đốt tiền tới khi nào.”
“Thôi mày nín mẹ đi, mày dám xem thường cậu Diệp nhà tao à? Nhà họ Diệp muốn bóp chết nhà họ Trương cũng chỉ giống như bóp chết một con kiến hôi mà thôi, chày gỗ như mày thì hiểu cái đách gì!”
Mặc dù có không ít người ủng hộ nhà họ Diệp và không ít kẻ mong chờ nhà họ Trương sụp đổ, thế nhưng hầu hết mọi người đều không cho rằng Diệp Phong có thể đánh bại nhà họ Trương.
Trong ấn tượng của bọn họ thì Diệp Phong chỉ là một tên nhà giàu bốc đồng.
Trong trận chiến này, kết cục có khả năng xảy ra nhất chính là đốt tiền đến mức nhà họ Trương hoảng hốt, sau đó đền thường và xin lỗi.
Tuy nhiên đây lại là kết cục song phương đều thua.
Nhưng dựa vào tính cách của Diệp Phong thì đây là một việc thường tình.
Cũng không thể chỉ vì hôm nay Diệp Phông thông minh hơn một tẹo mà thay đổi được gì.
Ngay cả Trương Trạch Hạo ngồi bên trong văn phòng hưởng thụ thư ký mát xa cũng cho rằng như thế.
“Cái tên phá của Diệp Phong này muốn đốt tiền đúng không? Vậy thì cứ từ từ mà đốt.”
Trương Trạch Hào không hề hoảng sợ tí nào, tuy rằng việc sản xuất và buôn bán bị cản trở khiến việc làm ăn của nhà họ Trương bị đình trệ, thế nhưng anh ta chẳng lo lắng chút nào.
Gia tộc thậm chí còn không tổ chức cuộc họp nào.
Muốn gây chuyện đúng không? Diệp Phong muốn nói thì để cho nói, bản thân anh ta vẫn không động, Diệp Phong muốn đào thì để cho đào, anh ta chỉ việc nằm trong nhà cười ha hả!
“Cậu Trương, cậu cho rằng Diệp Phong có thể đốt tiền như thế đến khi nào? Em nghe nói tài sản nhà họ Diệp lên đến mấy chục chữ số lận nha!”
Nữ thư ký vừa bóp vai và “cọ” vừa lo lắng hỏi.
“Tôi không quan tâm, dù sao cũng không phải tiền của tôi.”
Trương Trạch Hạo trợn mắt nói: “Tôi bảo cô nhéo vai tôi à? Một chút chuyện cũng làm không xong, có còn muốn tăng lương không hả?”
“Cậu Trương bớt giận.”
Nữ thư ký vội vàng xin lỗi, sau đó ánh mắt liếc về phía khóa kéo Trương Trạch Hạo.”
……
Sau một ngày bận rộn, bảy giờ tối Diệp Phong mới về đến nhà.
Giờ phút này, Diệp Long Chu cha đang ngồi trên bàn cơm, trên bàn có một cái đĩa đậu phộng, một vài món nhắm và hai chai bia.
Ông thấy Diệp Phong về thì vẫy tay: “Diệp Phong, lại đây uống với cha một ly.”
“Hôm nay cha tan làm sớm vậy?”
Diệp Phong tò mò hỏi, Diệp Long Chu cha chính là một người cuồng công việc điển hình, bình thường đều tăng ca đến hơn mười giờ tối.
“Con thành lập may mặc Diệp thị chắc đầu tư khoảng năm trăm triệu nhỉ?”
“Hai trăm năm mươi triệu kia hẳn là tiền của vị Lý Vĩnh Hoa Giang Bắc chi ra?”
Diệp Long Chu nhàn nhạt nói ra, trước này ông đều trầm mặc ít nói, trầm ổn giỏi giang, được mệnh danh là thiên tài số một trong giới kinh doanh Kim Lăng.
Chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra mấu chốt vấn đề.
“Không hổ là cha con, thật đúng là bị cha đoán trúng rồi.”
Diệp Phong chời nói, không ai ở Kim Lăng biết được chuyện Lý Vĩnh Hoa nhập cổ.
Anh ấy là át chủ bài mà Diệp Phong che giấu, giai đoạn đầu là làm tê liệt việc kinh doanh của nhà họ Trương và các nhà khác, giai đoạn sau có thể tọa trấn may mặc Diệp thị, trấn áp những tên có ý đồ xấu xa.
Tuy nhiên đây không phải việc gì khó đối với Diệp Long Chu, bởi vì nòng cốt của may mặc Diệp thị đều được điều động từ tập đoàn Diệp thị đến đây.
Diệp Long Chu luôn không lộ buồn vui đột nhiên nở nụ cười, ông vỗ bả vai Diệp Phong, nói: “Cứ vậy đi, con cố gắng lên, nếu hai trăm năm mươi triệu quá ít thì có thể tiếp tục ném thêm.”
“Ấy, có phải cha già say rồi không?”
Diệp Phong tò mò, trước đây cha anh đâu có như vậy.
Ông chắc chắn sẽ mắng một câu “thằng phá của”, sau đó âm thầm dung túng hành động của Diệp Phong.
Nhưng hôm nay có hơi kỳ lạ.
Chương 25: Cố Vân Tương, bé hói đầu
“Say?”
Diệp Long Chu bật cười, ông chỉ mới uống một lon thôi.
Ông tiếp tục nói: “Chỉ là cha cảm thấy, nếu ngay cả Lý Vĩnh Hoa cũng tham dự thì xem ra không phải con đang làm bậy làm bạ.”
“Việc làm ăn của nhà họ Diệp chúng ta năm năm trở lại đây không có mở rộng thêm, nếu nhưng con thành công thì coi như chúng ta đang mở rộng lãnh thổ.”
“Thêm vào đó tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng cần phải rèn luyện một chút, dù là mệt cũng không sao, chỉ cần con có năng lực thì tương lai nhà họ Diệp mới có hy vọng.”
“Con có biết những người đó đã cười nhạo sau lưng cha thế nào không? Họ nói Diệp Long Chu cha một đời anh dũng, cuối cùng người thừa kế lại là một kẻ phế vật, nhà họ Diệp chúng ta sẽ diệt vong ở đời thứ hai!”
Diệp Long Chu nói đến đây thì rõ ràng tâm trạng có hơi kích động.
“Cha yên tâm, con nhất định sẽ thành công.”
“Giải quyết nhà họ Trương và chiếm lấy thị trường may mặc không chỉ đơn giản là giúp Vân Tương báo thủ mà còn là vì nhà họ Diệp mà mở rộng.”
Diệp Phong cũng có phần cảm động, tuy rằng là thế giới trong sách, thế nhưng anh lại thấy được một người cha âm thầm chịu đựng hết tất cả, vất vả vì người nhà.
Điều mà họ cung cấp không chỉ là về vật chất mà còn là tình thân đã lâu chưa cảm nhận được.
“Ha ha, đương nhiên là cha tin tưởng con.”
“Nào, uống rượu.”
Diệp Long Chu cười to, cầm lấy bia, sau đó uống.
Trong lòng Diệp Phong cũng vui vẻ nên tự nhiên ở lại uống cùng ông.
Thế là hai cha con uống hết một thùng bia.
Khi Chu Tuyết Hoa mẹ về đến nhà thì nhìn thấy lon bia tán loạn khắp nơi, còn có hai cha con nằm trên sô pha ngủ ngáy quên hết trời đất.
Bà nhíu mày giận dữ nói: “Cha say rượu ngủ quên, con cũng say bét nhè, còn làm cho nhà cửa lộn xộn cả lên.”
Bởi vì trong nhà chỉ có ba người nên nhà họ Diệp cũng không thuê giúp việc, vậy nên Chu Tuyết Hoa bắt đầu thu dọn lon bia.
Nhưng trong lòng Chu Tuyết Hoa lại rất vui, đã lâu rồi cha con hai người họ chưa hoà thuận vui vẻ như vậy.
Trước đây Diệp Phong không nên thân, Diệp Long Chu cũng chỉ mắng “thằng trời đánh”.
Nhưng bây giờ, Diệp Phong chẳng những yêu đương đàng hoàng với Cố Vân Tương mà còn bắt tay vào công việc làm ăn.
Cho dù thành bại thế nào thì từ đáy lòng Chu Tuyết Hoa cũng đã cảm thấy vui mừng.
……
Sáng hôm sau, Diệp Long Chu đứng dậy khỏi sô pha đi làm.
Diệp Phong cũng không lười biếng mà tỉnh ngủ đã đi đến công ty, bữa sáng ăn hai miếng bánh mì cũng xong.
Vì hôm qua đã đàm phán với không ít xưởng và chủ cửa hàng nên công ty bận rộn vô cùng, cũng mai có Lý Vĩnh Hoa phụ trách.
Lý Vĩnh Hoa không hổ là ông lớn Giang Bắc, làm việc gọn gàng ngăn nắp khiến Diệp Phong không nhịn được mà. cảm thán dân trong nghề có khác.
“Cậu Diệp, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp tục cử người đi đàm phán với chủ xưởng và các cửa hàng, còn các cửa hàng đã đàm phán thành công vào hôm qua đã trang trí sẵn sàng, đã có thể trực tiếp mở cửa buôn bán.”
“Tôi đã chuyển một lô quần áo từ phía Giang Bắc bên kia đến để bổ sung số lượng trước.”
“Bước tiếp theo chúng ta cần làm đó là xây dựng thương hiệu của riêng mình, về vấn đề thiết kế thì vẫn nên để cậu xử lý đi.”
Lý Vĩnh Hoa nói, anh ấy có thể tìm được rất nhiều công ty thiết kế để hợp tác, nhưng rõ ràng, Diệp Phong có ý tưởng khác cho việc này.
Ngoài bản hợp đồng Lý Vĩnh Hoa mang đến lần trước, bản thân may mặc Diệp thị cũng có nhu cầu thiết kế rất lớn.
“Ừm, lát nữa tôi sẽ đi tìm Vân Tương.”
Diệp Phong khẽ gật đầu, đã hứa trong vòng ba ngày sẽ đưa đơn đặt hàng mới đến công ty cho Vân Tương, đương nhiên anh không thể thất hứa.
“Cậu Diệp.”
Đúng lúc này, thư ký Diệp Phong là Đường Tuyết Lan đi vào văn phòng nói: “Người đứng đầu nhà họ Bạch, Bạch Kiến Hào đang chờ ở bên ngoài.”
“Không tiếp.”
Diệp Phong quả quyết từ chối.
“Vâng, tôi sẽ nói anh đang bận.”
Đường Tuyết Lan lập tức đi làm, cô ấy là người được Diệp Phong điều từ tập đoàn Diệp thị đến, năng lực vô cùng vượt trội.
Ngoài ra vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp, cô ấy chỉ cần mặc trang phục công sở cũng đã là một cảnh tuyệt đẹp trong công ty.
“Nhà họ Bạch kinh doanh vật liệu xây dựng, tôi nghe nói nhà họ Bạch sắp phá sản rồi, tới tìm cậu Diệp tám phần là để đầu tư.”
Lý Vĩnh Hoa khẽ tặc lưỡi, đồng thời nhắc nhở Diệp Phong, đầu tư thì không nên, nhưng bọn họ có thể thu mua.
Tuy rằng ngành sản xuất vật liệu xây dựng không còn nổi tiếng như thế kỷ trước, thế nhưng bây giờ vẫn là một ngành sản xuất có thể sinh lợi nhuận.
“Không cần vội.”
Diệp Phong khẽ mỉm cười, anh cũng không có bất cứ thiện cảm gì với Bạch Kiến Hào, về phần Bạch Tô Tô con gái ông ta, làm ơn đi, anh cũng không phải chó con của cô ta.
Điều duy nhất khiến Diệp Phong hứng thú đối với bọn họ chính là công ty vật liệu xây dựng kia.
Nhưng mà, như người ta thường nói “chỉ khi bệnh tật đến mới đúng là hết thuốc chữa”, nếu nhà họ Bạch không đến bước đường cùng thì họ tuyệt đối sẽ không bán rẻ công ty.
Diệp Phong cầm tài liệu thiết kế đến công ty Cố Vân Tương.
Hay lắm, một đống bản thiết kế, nếu đi bán giấy vụn thì kiếm được khoảng năm mươi đồng một cân, đống này chắc kiếm được khoảng tầm hai tệ.
“Anh Diệp Phong, cái này có phải nhiều quá rồi không?”
Cố Vân Tương giật mình, cô tin rằng Diệp Phong có thể đem đơn đặt hàng đến cho mình, thế nhưng cũng không có nghe nói là nhiều như vậy nha.
Cô e rằng mình phải tăng ca đến trọc đầu mới có thể làm xong mất.
“Cậu Diệp, cậu cũng độc ác quá đi mất, công ty này của chúng tôi toàn là những cô gái yếu đuối thôi.”
“Tổng giám đốc Cố, hay là chúng ta tuyển thêm người đi, tôi còn trẻ lắm, chưa muốn làm bà già hói đầu đâu.”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Cố xinh đẹp như thế, nếu trở thành bé hói thì thật sự rất đáng tiếc.”
Mọi người nhìn Cố Vấn Tương đáng thương vô cùng, đồng thời khiếp sợ với năng lực làm việc của Diệp Phong.
Bạn trai này của tổng giám đốc Cố, quá đỉnh!
“Tăng ca cũng được, tuyển thêm người cho công ty cũng được, hành động mau lên, sau đó thiết kế ra bản vẽ tốt nhất cho công ty mới được nha.”
Diệp Phong cười nói, rất nhiều xưởng đã đàm phán xong xuôi, bọn họ cũng đã bắt đầu từ chối đơn đặt hàng của may mặc Trương thị, Diệp Phong cũng không thể để cho bọn họ rảnh rỗi mãi được. Bắt tay vào càng sớm thì càng có lợi cho đôi bên.
Tuy nhiên, trong công ty Cố Vấn Tương, ngoại từ cô thì chỉ có năm nữ thiết kế khác, mà khối lượng công việc khổng lồ như thế thì quả thật làm khác các cô ấy.
“Tuyển thêm người đi!”
Cố Vân Tương lớn tiếng nói: “Anh Diệp Phong, mọi chuyện cứ giao em, em sẽ không làm cho anh thất vọng.”
Cố Vân Tương rất vui, cuối cùng thì bản thân cô cũng có thể giúp cho anh Diệp Phong rồi.
Hơn nữa công ty mình cũng không phải đến mức chỉ vì một ngàn vạn lần trước mà phải rải rác khắp nơi.
Những chiếc bàn ghế, thiết bị máy tính bị Trương Trạch Hạo sai người đập phá hai ngày trước cũng đã được đổi mới, cả văn phòng rực rỡ hẳn lên để chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Cố lên nhé, tôi cũng không làm phiền mọi người nữa.”
Diệp Phong cười nói, sau khi Cố Vân Tương đăng thông tin tuyển dụng thì cũng bắt tay vào thiết kế bản vẽ.
“Cậu Diệp.”
Diệp Phong vừa bước ra khỏi tòa văn phòng Cố Vân Tương thì lập tức gặp Bạch Kiến Hào.
“Sao ông lại ở đây?”
Diệp Phong sửng sốt.
“Tôi biết cậu vội nên đứng đợi cậu.”
Bạch Kiến Hào lộ ra nụ cười lấy lòng, nói: “Cậu Diệp, tôi cảm thấy chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc chuyện đầu tư lần trước.”
“Hôm khác đi, giờ tôi còn có việc.”
Diệp Phong nói xong định rời đi
“Cậu Diệp, tôi biết cậu không chịu cho chúng tôi đầu tư là bởi vì đã hết hy vọng với con nhóc Bạch Tô Tô, nhưng mà tôi cũng đã dạy dỗ con bé một trận ra trò rồi.”
“Cậu Diệp, chúng tôi cũng biết bây giờ cậu đã có bạn gái, tôi cũng biết con bé Tô Tô không bằng cô Cố.”
“Nhưng chỉ cần cậu và Tô Tô có tình cảm với nhau thì chúng tôi không ngại đến việc cô Cố làm bạn gái cậu!”
Bạch Kiến Hào sốt ruột, ông ta vừa chạy theo vừa nói.
Diệp Phong sửng sốt, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Ý của ông già Bạch Kiến Hào này là muốn để con gái mình làm tình nhân cho anh sao?
Bình luận facebook