-
Chương 26: Cô ấy là thuốc trị Diệp Phong
“Cậu Diệp, cậu có muốn tôi gọi Tô Tô đến không? Bây giờ cũng gần trưa rồi, hai người cũng vừa kịp lúc có thể ăn bữa trưa dưới ánh nến!”
Bạch Kiến Hào kính cẩn nịnh nọt, giống như sợ Diệp Phong sẽ nói không.
Ông ta thấy Diệp Phong không nói gì thì lấy hết can đảm gọi cho Bạch Tô Tô.
“Tô Tô, con đang ở đâu?”
“Hồ Huyền Vũ? Không có việc gì lại đột nhiên đến hồ Huyền Vũ làm gì?”
“Cái con bé này, con mau đến đây cho cha!”
Sau khi Bạch Kiến Hào cúp điện thoại thì lại tiếp tục giương khuôn mặt tươi cười nịnh nọt lên, nói: “Cậu Diệp, bây giờ Tô Tô lập tức đến ngay, xin cậu chờ một lát.”
“Cô ấy ở hồ Huyền Vũ đúng không? Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đến tìm cô ấy.”
Diệp Phong nói.
“Được được được, tôi sẽ lập tức kêu con bé gửi địa chỉ ngay.”
Bạch Kiến Hào nói xong thì gọi lại cho con gái ông ta, bảo cô ta ở yên đó không cần phải đi nữa, đồng thời gửi địa chỉ cho Diệp Phong.
Không lâu sau, Diệp Phong đã nhận được vị trí mà Bạch Tô Tô chia sẻ qua WeChat.
“Quả nhiên cậu Diệp vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Tô Tô.”
“Con gái ngoan của ta, lần này con phải nắm lấy cơ hội cho thật tốt nha.”
Bạch Kiến Hào nhìn theo bóng dáng Diệp Phong rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu chưa xuất hiện.
Tuy rằng Diệp Phong còn chưa đồng ý chuyện đầu tư, thế nhưng anh chịu đi hẹn hò với Bạch Tô Tô đã đủ để chứng minh tất cả.
Về phần có làm tình nhân hay không thì Bạch Kiến Hào cảm thấy chả sao cả, dù sao thì đa phần những kẻ nhà giàu đều rất đào hoa, chỉ cần Tô Tô có thể xử lý Cố Vân Tương là đã có thể giành được vị trí chính thất.
Trong lòng Diệp Phong lại đang suy nghĩ đến một việc khác.
Dựa theo cốt truyện gốc thì ngay lúc này đây Lâm Dịch đang ở hồ Huyền Vũ và đã giành được một cơ hội tốt.
Mà sở dĩ nguyên nhân chính khiến Bạch Tô Tô đến hồ Huyền Vũ cũng là để hẹn hò với Lâm Dịch.
Chỉ là bây giờ Diệp Phong muốn qua đó để giành lấy chuyện tốt kia.
Hai ngày này anh chỉ mãi bận việc công ty nên suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Cũng may có Bạch Kiến Hào nhắc nhở!
……
“Tô Tô à, bạn thân tốt của tôi ơi, cậu Diệp đã sắp đến đây rồi mà sao cậu còn ngồi đó để nhắn tin với Lâm Dịch vậy?”
“Đừng nhắn tin nữa!”
Lâm Phượng Kiều nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ này của bạn thân thì thực sự tức muốn nổ phổi.
Cô ta vươn tay muốn giật lấy điện thoại, thế nhưng Bạch Tô Tô đã có cảnh giác nên cô ta không cướp được.
“Phượng Kiều, mình nhớ rằng chẳng phải cậu đã nói cậu siêu chán ghét Diệp Phong vì anh ấy đã chặn cậu hay sao?”
Bạch Tô Tô cảm thấy khó hiểu nhìn cô ta.
“Chuyện này…”
Lâm Phượng Kiều nghe thấy Bạch Tô Tô nhắc lại chuyện này thì khuôn mặt già lập tức đỏ rần, lần trước cô ta chất vấn Diệp Phong ngay trong tiệc mừng thọ nhà họ Bạch, đó đúng thật là sai lầm trong sai lầm.
Nhưng cô ta làm thế cũng không phải vì cảm thấy tức giận với Diệp Phong mà chỉ vì anh có bạn gái, không còn làm một con chó theo đuôi Bạch Tô Tô nữa.
Thế mà giờ Diệp Phong lại chủ động nói muốn đến hồ Huyền Vũ để tìm Bạch Tô Tô, rõ ràng anh vẫn chưa bỏ cuộc.
Suy cho cùng thì đây cũng là một loại bệnh tâm thần.
Một thời gian ngắn không theo đuôi nữa thì cảm thấy đầu óc sáng suốt, thế giới rực rỡ, thế nhưng nếu không được đuôi trong thời gian dài thì sẽ cảm thấy khó chịu giống như mắc bệnh nan y.
Mà Bạch Tô Tô chính là liều thuốc chữa bệnh cho Diệp Phong.
Lâm Phượng Kiều xoa xoa vòng veo nhỏ nhắn của mình, nói năng đầy lý lẽ thuyết phục: “Chuyện này thì khác, mình ghét Diệp Phong thì đúng là có ghét, thế nhưng mình làm vậy còn không phải là vì hạnh phúc của cậu sao?”
“Cậu nghĩ kỹ lại xem, bây giờ nhà họ Bạch của cậu đang ở trong tình cảnh thế nào rồi? Cứ lấy tiệc mừng thọ của cha cậu làm ví dụ đi, khi cậu không chịu đến gặp Diệp Phong để nói chuyện đầu tư thì cha cậu đã nổi giận đến mức nào, thậm chí còn muốn cắt đứt quan hệ cha con với cậu nữa.”
“Bạn thân tốt của tôi ơi, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chịu suy nghĩ như vậy?”
“Cho dù cậu không có hứng thú với Diệp Phong đi nữa, thì anh ta cũng vẫn mạnh hơn một kẻ thua cuộc như Lâm Dịch mà, đúng không?”
“Anh Lâm Dịch không phải là kẻ thua cuộc!”
Bạch Tô Tô vội vàng bác bỏ, cô ta còn bổ sung: “Phượng Kiều, không phải mình đã nói với cậu rồi sao, mình chỉ xem anh Diệp Phong như anh trai, còn về phần mình và anh Lâm Dịch cũng chỉ là bạn bè mà thôi.”
“Tại sao cả cậu và cha mình, ai cũng muốn ép mình phải ở bên cạnh anh Diệp Phong vậy?”
“Hạnh phúc của mình phải do bản thân mình làm chủ!”
Lâm Phượng Kiều cạn lời mẹ luôn, cô bạn thân này của cô ta không thể kiếm một lý do nào mới mẻ hơn hả?
Hơn nữa ngày nào cũng nhắn tin trò chuyện với Lâm Dịch, còn siêng hơn cả nhắn cho cô ta, sao không mạnh dạn thừa nhận bản thân thích Lâm Dịch đi trời?
Cô ta cảm thấy rất mệt mỏi, tận thế mau đến đi!
“A, cậu Diệp đến!”
Lâm Phượng Kiều liếc mắt vừa lúc nhìn thấy Rolls-Royce Diệp Phong đậu ở bên đường, tinh thần cô ta lập tức trở nên phấn khởi.
Để đảm bảo cuộc hẹn hò diễn ra thuận lời, cô ta nhân lúc Bạch Tô Tô không chú ý mà giật lấy điện thoại.
Đề phòng Bạch Tô Tô tiếp tục tình chàng ý thiếp với Lâm Dịch, phá hỏng niềm vui của cậu Diệp!
“Phượng Kiều, cậu!”
Bạch Tô Tô tức điên.
Lâm Phượng Kiều bỏ điện thoại vào trong túi, không thèm để ý đến Bạch Tô Tô nữa, cô ta thấy Diệp Phong đến thì vội vàng tiến lên chào hỏi: “Cậu Diệp, cậu tới rồi.”
“Để mọi người chờ lâu.”
Diệp Phong khẽ mỉm cười.
“Không sao, không sao, là việc nên làm!”
Lâm Phượng Kiều thấy Diệp Phong dễ tính như vậy thì có hơi lo sợ, xem ra anh không hề tức giận với mình vì chuyện lần trước.
Mà cũng phải, dựa vào địa vị của Diệp Phong, nếu thật sự so đo với cô ta thì chẳng phải là đang hạ thấp thân phận của anh xuống à?
Thế là Lâm Phượng Kiều lập tức chuyển từ chế độ antifan sang fan ngay tại chỗ.
Đương nhiên Diệp Phong vẫn còn nhớ rõ chuyện Lâm Phượng Kiều đã giúp Lâm Dịch đến để chất vấn mình, thế nhưng cô ta là cái thá gì, chỉ cần một cái hắt hơi của anh cũng đủ để khiến cô ta bay tới Thái Bình Dương.
Giữ lại người xem như công cụ cũng được coi là tái chế rác thải.
“Cậu Diệp, hôm nay trời đẹp, thời tiết lại không nóng, chúng ta đi dạo đi.”
Lâm Phượng Kiều nịnh nọt, đồng thời điên cuồng nháy mắt ra hiệu Bạch Tô Tô mau vào việc.
Thời tiết đầu tháng năm rất đẹp, phong cảnh Giang Nam vừa lúc, hoa thơm chim hót.
Hồ Huyền Vũ dưới chân núi Tử Kim là vườn thượng uyển lớn nhất thời cổ đại và đồng thời cũng là vườn thượng uyển duy nhất còn sót lại của lâm viên hoàng gia Giang Nam khi xưa.
Đến nay hồ đã có lịch sử hơn một ngàn năm trăm năm.
Mặc dù Kim Lăng xếp cuối về kinh doanh trong tỉnh, thế nhưng nói thế nào thì đây cũng là cố đô lục triều, danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử cũng không ít đâu!
“Được, đi dạo đi.”
Diệp Phong trả lời, nói thì nói thế nhưng anh vẫn bất động không nhúc nhích, bởi vì “vai chính” quan trọng còn chưa lên sân khấu đâu.
Lâm Phượng Kiều thấy thế còn tưởng rằng Diệp Phong bất mãn với thái độ không chủ động của Bạch Tô Tô.
Ngay khi cô ta đang muốn làm công tác tư tưởng thì điện thoại trong túi vang lên.
Là điện thoại của Bạch Tô Tô.
Người gọi đến đúng là Lâm Dịch.
“Anh Lâm Dịch.”
Khuôn mặt Bạch Tô Tô lập tức trở nên vui vẻ, cô ta muốn lấy điện thoại của mình.
Lâm Phượng Kiều nhanh tay lẹ mắt thẳng thừng tắt điện thoại.
“Là bạn học Lâm Dịch gọi à? Sao lại không nhấc máy?”
Đuôi lông mày Diệp Phong cũng hiện lên sự vui vẻ.
“A, cậu Diệp, cậu…”
Lâm Phượng Kiều còn cho rằng mình nghe nhầm, đây thực sự là lời do Diệp Phong nói chứ không phải ảo giác của cô ta hả?
Gì vậy trời? Lâm Dịch là tình địch của anh đó!
Lâm Phượng Kiều còn chưa kịp nghĩ xong thì cái tên Lâm Dịch khiến người ta chán ghét lại gọi đến.
“Nhấc máy đi.”
“Hôm nay thời tiết đẹp, thêm một người đi dạo hồ thì càng thêm náo nhiệt.”
Diệp Phong khẽ cười.
Bạch Tô Tô nghe vậy thì cầm lấy điện thoại, anh Diệp Phong còn chưa nói gì thì Phượng Kiều còn lo gì chứ?
Cô bạn này của cô ta đúng thật là lo chuyện bao đồng!
“Anh Lâm Dịch, tụi em đang ở…”
“Sao? Anh nhìn thấy em hả?”
Bạch Tô Tô đặt điện thoại xuống, quả nhiên Lâm Dịch đang đứng cách đó không xa vẫy tay với cô ta.
“Tô Tô, Phượng Kiều, chúng ta đi thôi.”
Lâm Dịch cười bước đến, đột nhiên anh ta phát hiện bên cạnh còn có thêm một người đàn ông trông rất quen mắt.
Lâm Dịch mở to mắt, kinh ngạc thốt lên: “Cậu cả Diệp? Sao anh cũng ở đây?”
Bạch Kiến Hào kính cẩn nịnh nọt, giống như sợ Diệp Phong sẽ nói không.
Ông ta thấy Diệp Phong không nói gì thì lấy hết can đảm gọi cho Bạch Tô Tô.
“Tô Tô, con đang ở đâu?”
“Hồ Huyền Vũ? Không có việc gì lại đột nhiên đến hồ Huyền Vũ làm gì?”
“Cái con bé này, con mau đến đây cho cha!”
Sau khi Bạch Kiến Hào cúp điện thoại thì lại tiếp tục giương khuôn mặt tươi cười nịnh nọt lên, nói: “Cậu Diệp, bây giờ Tô Tô lập tức đến ngay, xin cậu chờ một lát.”
“Cô ấy ở hồ Huyền Vũ đúng không? Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đến tìm cô ấy.”
Diệp Phong nói.
“Được được được, tôi sẽ lập tức kêu con bé gửi địa chỉ ngay.”
Bạch Kiến Hào nói xong thì gọi lại cho con gái ông ta, bảo cô ta ở yên đó không cần phải đi nữa, đồng thời gửi địa chỉ cho Diệp Phong.
Không lâu sau, Diệp Phong đã nhận được vị trí mà Bạch Tô Tô chia sẻ qua WeChat.
“Quả nhiên cậu Diệp vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Tô Tô.”
“Con gái ngoan của ta, lần này con phải nắm lấy cơ hội cho thật tốt nha.”
Bạch Kiến Hào nhìn theo bóng dáng Diệp Phong rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu chưa xuất hiện.
Tuy rằng Diệp Phong còn chưa đồng ý chuyện đầu tư, thế nhưng anh chịu đi hẹn hò với Bạch Tô Tô đã đủ để chứng minh tất cả.
Về phần có làm tình nhân hay không thì Bạch Kiến Hào cảm thấy chả sao cả, dù sao thì đa phần những kẻ nhà giàu đều rất đào hoa, chỉ cần Tô Tô có thể xử lý Cố Vân Tương là đã có thể giành được vị trí chính thất.
Trong lòng Diệp Phong lại đang suy nghĩ đến một việc khác.
Dựa theo cốt truyện gốc thì ngay lúc này đây Lâm Dịch đang ở hồ Huyền Vũ và đã giành được một cơ hội tốt.
Mà sở dĩ nguyên nhân chính khiến Bạch Tô Tô đến hồ Huyền Vũ cũng là để hẹn hò với Lâm Dịch.
Chỉ là bây giờ Diệp Phong muốn qua đó để giành lấy chuyện tốt kia.
Hai ngày này anh chỉ mãi bận việc công ty nên suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Cũng may có Bạch Kiến Hào nhắc nhở!
……
“Tô Tô à, bạn thân tốt của tôi ơi, cậu Diệp đã sắp đến đây rồi mà sao cậu còn ngồi đó để nhắn tin với Lâm Dịch vậy?”
“Đừng nhắn tin nữa!”
Lâm Phượng Kiều nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ này của bạn thân thì thực sự tức muốn nổ phổi.
Cô ta vươn tay muốn giật lấy điện thoại, thế nhưng Bạch Tô Tô đã có cảnh giác nên cô ta không cướp được.
“Phượng Kiều, mình nhớ rằng chẳng phải cậu đã nói cậu siêu chán ghét Diệp Phong vì anh ấy đã chặn cậu hay sao?”
Bạch Tô Tô cảm thấy khó hiểu nhìn cô ta.
“Chuyện này…”
Lâm Phượng Kiều nghe thấy Bạch Tô Tô nhắc lại chuyện này thì khuôn mặt già lập tức đỏ rần, lần trước cô ta chất vấn Diệp Phong ngay trong tiệc mừng thọ nhà họ Bạch, đó đúng thật là sai lầm trong sai lầm.
Nhưng cô ta làm thế cũng không phải vì cảm thấy tức giận với Diệp Phong mà chỉ vì anh có bạn gái, không còn làm một con chó theo đuôi Bạch Tô Tô nữa.
Thế mà giờ Diệp Phong lại chủ động nói muốn đến hồ Huyền Vũ để tìm Bạch Tô Tô, rõ ràng anh vẫn chưa bỏ cuộc.
Suy cho cùng thì đây cũng là một loại bệnh tâm thần.
Một thời gian ngắn không theo đuôi nữa thì cảm thấy đầu óc sáng suốt, thế giới rực rỡ, thế nhưng nếu không được đuôi trong thời gian dài thì sẽ cảm thấy khó chịu giống như mắc bệnh nan y.
Mà Bạch Tô Tô chính là liều thuốc chữa bệnh cho Diệp Phong.
Lâm Phượng Kiều xoa xoa vòng veo nhỏ nhắn của mình, nói năng đầy lý lẽ thuyết phục: “Chuyện này thì khác, mình ghét Diệp Phong thì đúng là có ghét, thế nhưng mình làm vậy còn không phải là vì hạnh phúc của cậu sao?”
“Cậu nghĩ kỹ lại xem, bây giờ nhà họ Bạch của cậu đang ở trong tình cảnh thế nào rồi? Cứ lấy tiệc mừng thọ của cha cậu làm ví dụ đi, khi cậu không chịu đến gặp Diệp Phong để nói chuyện đầu tư thì cha cậu đã nổi giận đến mức nào, thậm chí còn muốn cắt đứt quan hệ cha con với cậu nữa.”
“Bạn thân tốt của tôi ơi, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chịu suy nghĩ như vậy?”
“Cho dù cậu không có hứng thú với Diệp Phong đi nữa, thì anh ta cũng vẫn mạnh hơn một kẻ thua cuộc như Lâm Dịch mà, đúng không?”
“Anh Lâm Dịch không phải là kẻ thua cuộc!”
Bạch Tô Tô vội vàng bác bỏ, cô ta còn bổ sung: “Phượng Kiều, không phải mình đã nói với cậu rồi sao, mình chỉ xem anh Diệp Phong như anh trai, còn về phần mình và anh Lâm Dịch cũng chỉ là bạn bè mà thôi.”
“Tại sao cả cậu và cha mình, ai cũng muốn ép mình phải ở bên cạnh anh Diệp Phong vậy?”
“Hạnh phúc của mình phải do bản thân mình làm chủ!”
Lâm Phượng Kiều cạn lời mẹ luôn, cô bạn thân này của cô ta không thể kiếm một lý do nào mới mẻ hơn hả?
Hơn nữa ngày nào cũng nhắn tin trò chuyện với Lâm Dịch, còn siêng hơn cả nhắn cho cô ta, sao không mạnh dạn thừa nhận bản thân thích Lâm Dịch đi trời?
Cô ta cảm thấy rất mệt mỏi, tận thế mau đến đi!
“A, cậu Diệp đến!”
Lâm Phượng Kiều liếc mắt vừa lúc nhìn thấy Rolls-Royce Diệp Phong đậu ở bên đường, tinh thần cô ta lập tức trở nên phấn khởi.
Để đảm bảo cuộc hẹn hò diễn ra thuận lời, cô ta nhân lúc Bạch Tô Tô không chú ý mà giật lấy điện thoại.
Đề phòng Bạch Tô Tô tiếp tục tình chàng ý thiếp với Lâm Dịch, phá hỏng niềm vui của cậu Diệp!
“Phượng Kiều, cậu!”
Bạch Tô Tô tức điên.
Lâm Phượng Kiều bỏ điện thoại vào trong túi, không thèm để ý đến Bạch Tô Tô nữa, cô ta thấy Diệp Phong đến thì vội vàng tiến lên chào hỏi: “Cậu Diệp, cậu tới rồi.”
“Để mọi người chờ lâu.”
Diệp Phong khẽ mỉm cười.
“Không sao, không sao, là việc nên làm!”
Lâm Phượng Kiều thấy Diệp Phong dễ tính như vậy thì có hơi lo sợ, xem ra anh không hề tức giận với mình vì chuyện lần trước.
Mà cũng phải, dựa vào địa vị của Diệp Phong, nếu thật sự so đo với cô ta thì chẳng phải là đang hạ thấp thân phận của anh xuống à?
Thế là Lâm Phượng Kiều lập tức chuyển từ chế độ antifan sang fan ngay tại chỗ.
Đương nhiên Diệp Phong vẫn còn nhớ rõ chuyện Lâm Phượng Kiều đã giúp Lâm Dịch đến để chất vấn mình, thế nhưng cô ta là cái thá gì, chỉ cần một cái hắt hơi của anh cũng đủ để khiến cô ta bay tới Thái Bình Dương.
Giữ lại người xem như công cụ cũng được coi là tái chế rác thải.
“Cậu Diệp, hôm nay trời đẹp, thời tiết lại không nóng, chúng ta đi dạo đi.”
Lâm Phượng Kiều nịnh nọt, đồng thời điên cuồng nháy mắt ra hiệu Bạch Tô Tô mau vào việc.
Thời tiết đầu tháng năm rất đẹp, phong cảnh Giang Nam vừa lúc, hoa thơm chim hót.
Hồ Huyền Vũ dưới chân núi Tử Kim là vườn thượng uyển lớn nhất thời cổ đại và đồng thời cũng là vườn thượng uyển duy nhất còn sót lại của lâm viên hoàng gia Giang Nam khi xưa.
Đến nay hồ đã có lịch sử hơn một ngàn năm trăm năm.
Mặc dù Kim Lăng xếp cuối về kinh doanh trong tỉnh, thế nhưng nói thế nào thì đây cũng là cố đô lục triều, danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử cũng không ít đâu!
“Được, đi dạo đi.”
Diệp Phong trả lời, nói thì nói thế nhưng anh vẫn bất động không nhúc nhích, bởi vì “vai chính” quan trọng còn chưa lên sân khấu đâu.
Lâm Phượng Kiều thấy thế còn tưởng rằng Diệp Phong bất mãn với thái độ không chủ động của Bạch Tô Tô.
Ngay khi cô ta đang muốn làm công tác tư tưởng thì điện thoại trong túi vang lên.
Là điện thoại của Bạch Tô Tô.
Người gọi đến đúng là Lâm Dịch.
“Anh Lâm Dịch.”
Khuôn mặt Bạch Tô Tô lập tức trở nên vui vẻ, cô ta muốn lấy điện thoại của mình.
Lâm Phượng Kiều nhanh tay lẹ mắt thẳng thừng tắt điện thoại.
“Là bạn học Lâm Dịch gọi à? Sao lại không nhấc máy?”
Đuôi lông mày Diệp Phong cũng hiện lên sự vui vẻ.
“A, cậu Diệp, cậu…”
Lâm Phượng Kiều còn cho rằng mình nghe nhầm, đây thực sự là lời do Diệp Phong nói chứ không phải ảo giác của cô ta hả?
Gì vậy trời? Lâm Dịch là tình địch của anh đó!
Lâm Phượng Kiều còn chưa kịp nghĩ xong thì cái tên Lâm Dịch khiến người ta chán ghét lại gọi đến.
“Nhấc máy đi.”
“Hôm nay thời tiết đẹp, thêm một người đi dạo hồ thì càng thêm náo nhiệt.”
Diệp Phong khẽ cười.
Bạch Tô Tô nghe vậy thì cầm lấy điện thoại, anh Diệp Phong còn chưa nói gì thì Phượng Kiều còn lo gì chứ?
Cô bạn này của cô ta đúng thật là lo chuyện bao đồng!
“Anh Lâm Dịch, tụi em đang ở…”
“Sao? Anh nhìn thấy em hả?”
Bạch Tô Tô đặt điện thoại xuống, quả nhiên Lâm Dịch đang đứng cách đó không xa vẫy tay với cô ta.
“Tô Tô, Phượng Kiều, chúng ta đi thôi.”
Lâm Dịch cười bước đến, đột nhiên anh ta phát hiện bên cạnh còn có thêm một người đàn ông trông rất quen mắt.
Lâm Dịch mở to mắt, kinh ngạc thốt lên: “Cậu cả Diệp? Sao anh cũng ở đây?”
Bình luận facebook