-
Chương 11-15
Chương 11: Lâm Dịch xuất hiện
"Anh Diệp Phong, anh đừng hiểu lầm, em đến đây để bàn hợp đồng."
Sau giây phút kinh ngạc, Cố Vân Tương vội vàng giải thích, nhưng càng sốt ruột tay chân lại càng luống cuống, không biết phải làm sao.
Diệp Phong buồn cười, trấn an cô ấy: "Yên tâm đi, sao anh lại không tin em chứ?"
Trong nguyên tác, Cố Vân Tương có thể vì Diệp Phong làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả hy sinh tính mạng mình.
Huống chi, cái tên Trương Trạch Hạo này, nếu mình là phụ nữ cũng không ưa anh ta!
Diệp Phong tiếp tục nói: "Anh chỉ cảm thấy, công ty do người mới vận hành sẽ xuất hiện nhiều vấn đề, em có gì khó khăn thì cứ nói với anh, đừng giữ cho riêng mình."
"Anh Diệp Phong, anh biết đó, em không muốn làm bình hoa."
Mắt Cố Vân Tương ánh lên vẻ kiên định, quả quyết: "Em muốn trở thành người phụ nữ khiến anh Diệp Phong phải lau mắt mà nhìn."
Suy nghĩ của Cố Vân Tương chịu ảnh hưởng từ gia đình cô ấy, cô ấy càng độc lập tự cường, có lòng tự tôn, càng dễ khiến người ta kính trọng.
Nếu không, với quan hệ của cô ấy với nhà họ Diệp, lại thêm bây giờ là bạn gái của Diệp Phong thì làm thiếu phu nhân có gì khó?
Nhưng nếu như cô ấy thật sự chịu dừng lại như vậy thì đã không phải Cố Vân Tương.
"Anh Diệp Phong nhìn đi, không phải đã ký được hợp đồng rồi sao, đơn hàng đầu tiên của công ty chúng em đấy."
Cố Vân Tương cầm hợp đồng trong tay, khoe khoang là thứ yếu, chủ yếu là muốn chia sẻ niềm vui với Diệp Phong.
Bỗng nhiên, Cố Vân Tương lấy lại tinh thần, nhớ tới Trương Trạch Hạo vừa bị bảo vệ lôi đi, sốt ruột hỏi: "Anh Diệp Phong, cậu Trương kia không sao chứ?"
Cô ấy sợ làm lớn chuyện sẽ gây phiền phức cho Diệp Phong.
"Anh ta da dày thịt béo thì bị gì được chứ, cùng lắm là chịu một trận đòn đau thôi."
Diệp Phong chép miệng một cái.
"Phụt."
Cố Vân Tương bật cười: "Anh Diệp Phong xấu xa thật đó, những bảo vệ vừa nãy là do anh sắp xếp đúng không?"
"Ài, em đừng hiểu lầm, bọn họ chỉ không muốn nhìn thấy cóc ăn thịt thiên nga mà thôi."
Diệp Phong khẽ nói.
"Cái gì chứ."
Cố Vân Tương liếc mắt: "Anh Diệp Phong, người em thích là anh, còn những người đàn ông khác, em không thèm để ý."
"Nếu thật sự muốn em bán sắc đẹp để nhận được hợp đồng, em thà rằng bỏ vụ làm ăn này."
Nhưng lời này nghe rất thoải mái, huống chi cũng là nói thật.
Diệp Phong vừa đến đã ngồi bên cạnh yên lặng theo dõi mọi việc, thái độ cứng rắn của Cố Vân Tương không cho Trương Trạch Hạo một cơ hội nào.
"Nếu như anh là tên nghèo rớt mồng tơi thì em vẫn thích anh hả?"
Diệp Phong trêu ghẹo hỏi.
"Đương nhiên."
Cố Vân Tương đáp không chút nghĩ ngợi: "Nếu như anh không có tiền, em sẽ nuôi anh cả đời, ai bảo gả cho gà thì theo gà..."
Nói đến đây, gương mặt xinh đẹp của Cố Vân Tương hơi căng lên, sắc mặt đỏ như nắng chiều.
Ngay sau đó cô ấy lập tức cảm thấy ngượng ngùng.
Trong nguyên tác, Cố Vân Tương thực sự làm được như những gì cô ấy nói.
Khi Diệp Phong bị Lâm Dịch khiến cho cửa nát nhà tan, Cố Vân Tương đã không bỏ rơi anh, thậm chí còn bởi vì Diệp Phong mà đánh mất tất cả, bao gồm cả tính mạng mình.
Thế giới này, tình cảm chân thật nhất chính là nói là làm.
"Được rồi, em cũng nghèo đến mức chỉ chọn hai món rau xanh, còn nuôi anh nữa hả?"
"Mau ăn cơm đi, thức ăn này đều do anh gọi, em cũng phải nể mặt anh chứ."
Diệp Phong ra vẻ bá đạo.
"Anh chọn cho em đó."
Cố Vân Tương bắt đầu động đũa, cô ấy ăn cơm nhanh hơn trước nhiều, có lẽ đói bụng rồi.
"Cơm nước xong xuôi, em trở về thay quần áo, đêm nay đến nhà họ Bạch với anh."
"Nhà họ Bạch?"
Cố Vân Tương vừa động não, người xuất hiện đầu tiên trong đầu là Bạch Tô Tô.
Nhưng Diệp Phong chưa hề nói nguyên do, Cố Vân Tương cũng không hỏi nhiều.
Nếu là bạn bè nam nữ, cô ấy có thể tin tưởng Diệp Phong vô điều kiện.
Bởi vì chuẩn bị tiệc mừng thọ sớm nên cả ngày Bạch Kiến Hào đều lo phát thiệp khắp nơi, sau giờ chạng vạng tối, khách mới lần lượt xuất hiện.
Mà Diệp Phong đến biệt thự nhà họ Bạch cách đó một con phố đồ cổ.
"Anh Diệp Phong, chúng ta tới nơi này làm gì?"
Cố Vân Tương tò mò hỏi, cô ấy mặc chiếc váy trắng cổ điển, trên ngón tay đeo Trái Tim Của Những Vì Sao.
Sự trang nhã và khí chất cao quý có vẻ không hợp với không khí buôn bán ở phố đồ cổ.
Phố đồ cổ là nơi hỗn loạn nhất Kim Lăng, có đủ loại phe phái trà trộn vào.
"Nhặt đồ quý."
Diệp Phong mỉm cười.
"Nhặt, nhặt đồ quý?"
Cố Vân Tương nhìn anh đầy khó tin, chưa nói đến chuyện có thể nhặt được đồ quý trước những thứ đồ chuyên lừa người ở phố đồ cổ này không.
Cho dù nhặt được thì ngươi nhà họ Diệp cũng không thiếu chút tiền đó.
"Yên tâm đi, anh có niềm tin vào bản thân mình."
Nếu như theo lẽ thường, chắc chắn Diệp Phong sẽ không chạy đến đây, bởi vì không thực tế.
Nhưng hôm nay không giống vậy, bởi vì nhân vật nam chính của bộ truyện, Lâm Dịch muốn đăng tràng ở đây.
Hơn nữa, anh ta là đứa con của vận may, đi cái là gặp đồ quý liền.
"Ông chủ, ông cứ phải bán tranh này giá ba trăm tệ hả? Hai trăm rưỡi được không?"
"Xùy, cậu mới đồ ngốc, anh bạn này, cậu không mua thì dẹp đi, mắng chửi người ta làm gì!" (*)
(Chú thích (*): Hai trăm rưỡi (二百五) trong tiếng trung cũng có nghĩa là đồ ngốc)
Cách đó không xa, một đôi già trẻ đang cò kè mặc cả.
Ông lão bày biện một sạp hàng, bán lấy các loại đồ cổ lung tung.
Người trẻ tuổi có nhan sắc trên mức trung, không đẹp trai như Diệp Phong, nhưng khiến người ta có cảm giác bị thu hút không rõ vì sao.
Người này chính là nam chính Lâm Dịch của truyện.
Anh ta để ý một bức tranh chữ.
"Ông chủ, tôi là một học sinh nghèo, vừa ra thực tập, tiền lương còn chưa được phát đây, tôi sắp trả không nổi tiền thuê nhà nữa đây. Hay là ông bán bức tranh này cho tôi giá hai trăm sáu đi."
Lâm Dịch đau khổ cầu xin.
Ông chủ sạp hàng suy tư một chút, vậy mà đồng ý một cách thần kỳ: "Cũng được, bớt bốn mươi tệ, xem như tôi chịu lỗ vậy."
Theo lẽ thường, ông chủ sẽ không bớt một hào, đây cũng là quy tắc của phố đồ cổ.
Lâm Dịch không có nối ba trăm, không có nghĩa là người khác không trả nổi.
Kim Lăng là là kinh đô cũ của sáu triều, có người muốn dựa vào sự chênh lệch giá của đồ cổ để kiếm tiền.
Mà đây cũng là mị lực cấp cao nhất của nam chính Lâm Dịch.
"Lâm Dịch, thật trùng hợp."
Diệp Phong đi đến, mỉm cười chào hỏi.
"Anh là Diệp Phong, thiếu gia nhà họ Diệp?"
Lâm Dịch nhìn Diệp Phong đang chậm rãi đi tới, anh ta hơi sửng sốt.
Anh ta biết rõ, Diệp Phong này là ai, hơn nữa anh còn chưa từng từ bỏ ý định với Bạch Tô Tô.
Lần trước Bạch Tô Tô lỡ hẹn đi xem phim cũng có liên quan đến Diệp Phong này.
Nghe nói lần này cha Bạch Tô Tô mừng thọ sớm cũng bởi vì Diệp Phong.
Lâm Dịch thực sự không thể có hảo cảm với Diệp Phong, nhưng theo đúng chuẩn mực, anh ta vẫn cười đáp lại: "Thật trùng hợp."
"Tình cờ thay, tôi cũng chuẩn bị mua bức tranh này đấy."
Nụ cười của Diệp Phong ngày càng sâu hơn, may mắn của Lâm Dịch ở phố đồ cổ này chính là bức tranh chữ trước mặt này.
Bức tranh chữ này hơi cũ kĩ, chắc chắn người bình thường sẽ không xem trọng nó.
Nhưng anh đọc thuộc lòng nguyên tác, lại có kỹ năng tinh thông tranh chữ nên đương nhiên biết, đây là tác phẩm « Thu Nhạn Lạc Hà đồ » cuối thời Nguyên đầu thời Minh, do họa sĩ lớn Nghê Toản để lại.
Diệp Phong hỏi: "Ông chủ, tranh chữ này ông bán thế nào?"
"Ba trăm tệ, nhưng mà bức này, tôi đã..."
Ông chủ còn chưa nói xong, Diệp Phong khẽ vung tay: "Tôi ra năm trăm."
"Anh bạn trẻ, hôm nay tôi coi bói nghe nói gặp được quý nhân, chắc hẳn chính là cậu rồi."
"Năm trăm tệ, chốt!"
Ông chủ sững sờ, tinh thần lập tức phấn chấn, cuốn tranh chữ lại, lấy từ chỗ Lâm Dịch đưa tới trước mặt Diệp Phong.
Chương 12: Nhan Văn Cảnh
"Ông chủ, rõ ràng ông đã nói sẽ bán bức tranh chữ này cho tôi, tại sao lại còn trao tay cho người khác?"
"Sao lại làm ăn mất chữ tín như vậy được?"
Lâm Dịch sốt ruột chất vấn.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó cậu dạy đời tôi đấy à?"
Ông chủ sạp hàng nhướn mày, chỉ vào khuôn mặt đang rất tức giận của Lâm Dịch, nói: "Để tôi không mang danh mất chữ tín, như vậy đi, xem như hôm nay tôi không kiếm món hời to nữa. Chỉ cần cậu có thể trả được ba trăm tệ thì tranh chữ này là của cậu."
"Tôi..."
"Sao, không có tiền?"
Ông chủ sạp hàng nói với vẻ đầy mỉa mai.
"Không phải đã nói hai trăm sáu sao?"
Lâm Dịch nghiến răng hỏi lại.
"Đùa gì vậy, tôi mua giá gốc cũng đã hai trăm chín, không lẽ tôi bán lỗ vốn cho cậu?"
Ông chủ sạp hàng cũng mặt dày, giá hai mươi tệ mà có thể nói khống lên gấp mười lần.
"Tổng cộng trên người tôi có hai trăm bảy, mua tranh chữ của ông hết hai trăm sáu, còn thừa mười tệ để tôi bắt xe về."
Sau khi Lâm Dịch móc tiền lẻ ra khỏi túi, chiếc túi trông còn sạch hơn cả mặt anh ta.
"Không có tiền thì đừng lằng nhằng."
Ông chủ sạp hàng rất khinh thường, sau đó lập tức tươi cười nói với Diệp Phong: "Anh bạn trẻ, tranh chữ này của cậu."
Ông chủ sạp hàng đang định đưa tranh chữ cho Diệp Phong, Lâm Dịch lại sốt ruột, bước lên nói: "Cậu Diệp Phong, nhà họ Diệp của anh là nhà giàu ở Kim Lăng, muốn có gì mà không được, sao phải tranh giành với một học sinh nghèo như tôi?"
"Bạn học Lâm Dịch này, có phải anh hiểu lầm rồi không?"
"Tôi mua tranh chữ này từ tay ông chủ, không phải cướp từ tay anh."
Diệp Phong nhẹ nhàng nói.
"Không sai, là tôi bán cho anh bạn trẻ này."
Ông chủ sạp hàng vội vàng gật đầu nói phải.
Trước mặt số tiền lớn năm trăm, mị lực cấp cao nhất của Lâm Dịch đã hoàn toàn mất hiệu lực.
Nhưng anh ta vẫn không muốn từ bỏ, sau khi hít vào một hơi, giọng điệu của Lâm Dịch trở nên mềm mỏng hơn: "Cậu Diệp, tranh chữ này rất quan trọng với tôi, vẫn xin anh nể mặt nhường nó cho tôi, ngày sau tôi vô cùng biết ơn."
"Bạn học Lâm, anh nói đùa sao, tôi cần mặt mũi của anh làm gì?"
"Lấy món đồ kia chùi đít còn không tốt bằng giấy vệ sinh."
Diệp Phong mỉm cười.
Quan sát tình hình đang diễn ra, Cố Vân Tương thấy hơi hiếu kỳ, cuối cùng bây giờ cô ấy cũng biết vì sao Diệp Phong muốn tới phố đồ cổ.
Rõ ràng là nhắm vào tên Lâm Dịch này.
Mặc dù Cố Vân Tương vừa về Kim Lăng, nhưng vì mối quan hệ với Diệp Phong nên cô ấy nghiên cứu không ít người.
Có vẻ Lâm Dịch rất thân thiết với Bạch Tô Tô.
Anh Diệp Phong đang trả đũa họ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Vân Tương cảm thấy hơi mất mát, sau đó cô ấy chợt lắc đầu.
Mình lại nghĩ gì vậy, mình mới là bạn gái của anh Diệp Phong, hơn nữa anh Diệp Phong đã nói, bớt xem phim thần tượng đi!
"Anh..."
Lâm Dịch rất tức giận, anh ta nghiến răng nói: "Cậu Diệp, anh đừng khinh người quá đáng!"
"Sao? Không lẽ anh muốn xẻ đôi ra?"
Diệp Phong cười to, không quan tâm Lâm Dịch nữa, anh nói với Cố Vân Tương: "Có năm trăm tệ không, anh không có tiền mặt."
"Có."
Cố Vân Tương lấy năm tờ tiền ra từ trong ví.
"Chốt."
Sau khi cất kỹ tranh chữ, Diệp Phong nắm tay Cố Vân Tương rời khỏi phố đồ cổ.
Lâm Dịch bất đắc dĩ đứng nguyên tại chỗ, quan sát một vòng mấy món đồ bày dưới đất, anh ta chỉ vào một cái bát sứ rồi hỏi: "Ông chủ, cái này giá bao nhiêu?"
"Hai trăm bảy, không bớt."
Ông chủ sạp hàng lập tức nói.
"Cái ông này. . ."
Lâm Dịch giận giữ: "Ông biết rõ trên người tôi chỉ có hai trăm bảy mà ông còn bán tôi cái giá này, rõ là muốn vớt luôn cả tiền tôi đón xe mà!"
"Mua thì mua không mua thì thôi!"
Ông chủ sạp hàng hất hàm, ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch.
...
Tại biệt thự nhà họ Bạch, xe cộ đi lại tấp nập, kèn trống tưng bừng.
Mặc dù nhà họ Bạch lung lay sắp đổ, nhưng đại thọ năm mươi của Bạch Kiến Hào vẫn có không ít người tới góp vui.
Một phần vì nể tình làm ăn bấy lâu, một phần vì nịnh bợ nhà họ Diệp.
Mọi người đều biết, Diệp Phong đau khổ theo đuổi Bạch Tô Tô nhiều năm, mặc dù không có kết quả, nhưng biết đâu Bạch Tô Tô nghĩ thông suốt, thành vợ cậu cả nhà họ Diệp thì sao?
Cho nên, cho dù nhà họ Bạch yếu thế, cũng không ai dám khinh thường, ngược lại còn muốn nịnh bợ, mở sẵn đường để ngày sau leo lên nhà họ Diệp.
"Cậu Diệp tới rồi."
"Cậu Diệp quả đúng là hạc trong bầy gà, phong lưu phóng khoáng mà."
"Ấy, cô gái bên cạnh cậu Diệp kia là ai, nhìn nhan sắc này chắc chắn không thua thiên kim của tổng giám đốc Bạch."
"Còn phải nói? Chắc chắn là bạn gái cậu Diệp chứ sao."
"Cậu Diệp người ta bằng 'Ức' người thân thiết, còn có bề ngoài đẹp trai như vậy, nếu tôi mà là nữ thì chắc chắn sẽ sinh cho anh ta cả một đội bóng."
"Đúng đúng, người muốn làm phu nhân nhà họ Diệp xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối đường, chỉ mong được cậu DIệp liếc mắt một cái để thỏa lòng nhung nhớ."
"Văn hay, văn hay!"
Nhìn thấy Diệp Phong đi tới, đám người tâng bốc tận trời.
Bạch Kiến Hào sa sầm mặt mày, những người này không khác gì một đám nịnh hót.
Mấy câu lấy lòng Diệp Phong của mình bị bọn họ át hết!
Càng hỏng bét hơn là, bên cạnh Diệp Phong lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp có thể sánh ngang con gái mình.
Hơn nữa nhìn điệu bộ thân mật của bọn họ, chắc chắn không phải bạn bè bình thường.
Bạch Kiến Hào hoảng sợ, đừng nhìn nhà họ Bạch đứng trên cành cao, nếu tiệc mời khách không có Diệp Phong, thì cành cao này sẽ gãy hẳn một nửa.
"Cậu Diệp, cậu tới rồi."
Bạch Kiến Hào chuyển sang tươi cười, đi đến tiếp đón, cố gắng không để ý đến Cố Vân Tương bên cạnh anh.
Nhưng cứ luôn có người không biết tốt xấu mà hỏi: "Cậu Diệp, quý cô đây là phu nhân nhà mình sao, giới thiệu cho mọi người chút đi."
Mặt Bạch Kiến Hào đen kịt lại.
Đúng là hết chuyện để nói!
"Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông chủ Bạch, tôi chỉ tới chúc thọ, mọi người đừng ồn ào vì tôi."
Dứt lời, Diệp Phong nắm tay Cố Vân Tương đi vào trong biệt thự.
Đám đông ỉu xìu, ý của Diệp Phong là không muốn đáp lời mọi người chứ sao.
Xì, nhà giàu số một Kim Lăng có gì hay?
Chảnh cái gì chứ!
"Mọi người vào nghỉ ngơi cả đi, tiếp sau đây tiệc sẽ bắt đầu."
Bạch Kiến Hào cười chào hỏi mọi người, vừa nãy ông ta đã suy nghĩ cẩn thận, dựa theo mức độ thích của Diệp Phong đối với con gái mình trước đây, chắc chắn không thể từ bỏ được.
Nếu như thật sự buông tay thì anh đã không đến tham gia buổi tiệc đêm nay.
Sở dĩ có lẽ anh dẫn theo cô gái kia đến là muốn tạo cảm giác bị đe dọa cho con gái mình.
Giải thích như thế là mọi chuyện đều trở nên hợp lý.
Nghĩ tới đây, Bạch Kiến Hào mới thực sự thải mái cười to, chỉ cần con gái mình có cơ hội, chắc chắn nhà họ Bạch sẽ có thể bắt đầu lại lần nữa, thậm chí còn bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng!
Sau khi đi vào biệt thự, Diệp Phong và Cố Vân Tương tìm một nơi vắng người để ngồi xuống.
Hôm nay mục đích anh tới đây không phải là để xã giao.
Ở đây, số người mà Diệp Phong quen có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoài bậc thầy dương cầm Hoàng Gia Tường, còn có cha con nhà họ Trần - một trong bốn gia tộc lớn.
Hoàng Gia Tường là thầy dương cầm mà Diệp Phong tìm cho Bạch Tô Tô, phải dùng toàn bộ thể diện nhà họ Diệp mới mời được ông ta nên nhà họ Diệp rất kính nể ông ta.
Nhà họ Trần và nhà họ Diệp cùng thuộc tầng lớp thượng lưu ở Kim Lăng, Diệp Phong và cậu ấm nhà họ Trần đã uống rượu với nhau không ít lần.
Nhưng điều Diệp Phong thực sự quan tâm là ông lão sáu mươi tuổi ăn mặc giản dị, hoàn toàn không có gì nổi bật đang đứng bên cạnh gia chủ Trần Thiên Lỗi của nhà họ Trần.
Trong nguyên tác, ông ấy chính là cơ duyên may mắn mà nam chính Lâm Dịch gặp được lần này, bậc thầy tranh Trung Quốc Nhan Văn Cảnh!
Chương 13: Trò giỏi thầy tài?
Nhan Văn Cảnh xuất thân từ dòng dõi trí thức, ngoài trình độ cao siêu trên lĩnh vực tranh Trung Quốc thì bản thân ông ấy còn rất tài hoa.
Ba ngàn học trò của ông ấy đều là những nhân tài trụ cột của đất nước.
Nhìn bề ngoài nhà họ Diệp hô mưa gọi gió ở Kim Lăng như vậy thôi, nhưng soi khắp Giang Nam, Giang Bắc thì đứng được vào mười vị trí đầu hay không lại là chuyện khác.
So với Nhan Văn Cảnh lại càng không đáng nhắc tới.
Trong nguyên tác, sở dĩ ngày trước Lâm Dịch có thể nhanh chóng phất lên, từ học sinh nghèo trở thành người nổi tiếng trong xã hội là nhờ sự giúp đỡ rất lớn của Nhan Văn Cảnh.
Nhưng ngay lát nữa thôi, Diệp Phong sẽ nhận lấy sự tán dương từ Nhan Văn Cảnh của nam chính Lâm Dịch.
"Cậu Diệp, nhìn cái gì đấy?"
Lúc này, thanh niên mặc nhã nhặn mặc âu phục đi đến bên cạnh Diệp Phong.
Người này chính là cậu ấm Trần Tử Huân của nhà họ Trần - một trong bốn dòng họ lớn ở Kim Lăng.
Khi anh ta nhìn thấy ánh mắt Diệp Phong nhìn về phía ông lão bên cạnh cha mình, Trần Tử Huân bèn nói: "Ông lão đó là bạn của cha tôi, có vẻ địa vị của ông ấy rất cao, nhưng tôi không tài nào làm thân được, cậu Diệp muốn làm quen hả?"
"Trần Tử Huân, sao cậu lại chạy đến chỗ tôi?"
Diệp Phong tò mò nhìn anh ta, mặc dù nhà họ Trần không quá thân thiết với nhà họ Diệp, nhưng người trong giới cậu ấm, Diệp Phong đã uống rượu với Trần Tử Huân mấy lần.
Nhưng gia giáo nhà họ Trần rất nghiêm ngặt, Trần Thiên Lỗi nghiêm cấm con trai qua lại với loại cậu ấm chơi bời như Diệp Phong.
Đồng thời, Trần Thiên Lỗi khẳng định, chỉ cần loại công tử bột như Diệp Phong đứng lên quản lý gia sản, chắc chắn nhà họ Diệp sẽ xuống dốc, giàu không quá đời thứ hai.
Nói rất đúng, nhưng Trần Thiên Lỗi không bao giờ ngờ được, nhà họ Diệp trong cốt truyện bị Diệp Phong phá nhà phá của, sau đó bị Lâm Dịch cho phá sản khi chưa đến một năm.
"Cha tôi cần xã giao ở đây nên không rảnh quan tâm đến tôi."
Trần Tử Huân nói với vẻ ranh mãnh.
Anh ta lớn lên qua những trận đòn roi nên rất sợ cha mình.
Khác với các cậu ấm đến công ty nhà mình đều vắt chéo chân uống cà phê, Trần Tử Huân không được tốt số như vậy.
Anh ta làm việc không nên thân sẽ bị cha mắng, từ lúc đi làm cho đến khi tan làm, về nhà lại mắng tiếp.
Việc khiến Trần Tử Huân bất lực nhất là cha còn quản cả việc kết giao bạn bè, mặc dù mình đã không phải con nít nữa.
Giờ khó lắm mới có cơ hội tiếp xúc với Diệp Phong.
Dù sao nhà họ Diệp như mặt trời ban trưa, nhà họ Trần còn kém xa, chẳng lẽ không được tạo mối quan hệ với người nối nghiệp tương lai của nhà họ Diệp?
Trần Tử Huân nhìn người đẹp bên cạnh Diệp Phong, cười hỏi: "Cậu Diệp, chắc đây là cô Cố Vân Tương."
"Cậu cũng biết nhiều đấy."
Diệp Phong nói.
"Làm sao được, bây giờ trong giới ai cũng đồn chuyện của cậu."
Trần Tử Huân cười nói.
"Vị này chắc là cậu Trần Tử Huân nhỉ, nhà họ Trần nổi tiếng trong bốn dòng họ lớn ở Kim Lăng, cậu Trần còn là người mà gia chủ nhìn trúng, người nối nghiệp tương lai của nhà họ Trần."
Cố Vân Tương nhẹ nhàng cười nói, đây gọi là biết người biết ta, hầu hết những người có máu mặt ở Kim Lăng, Cố Vân Tương đều có nghiên cứu.
Không chừng ngày nào đó sẽ có cơ hội hợp tác.
"Oa, chị dâu có mắt nhìn ghê."
Trần Tử Huân giật mình, sở dĩ anh ta biết Cố Vân Tương là vì muốn kết giao với Diệp Phong nên mới cố ý đi điều tra.
Nhưng Cố Vân Tương này vừa về Kim Lăng lại biết mình, chắc chắn người phụ nữ này không đơn giản!
Lúc này anh ta mới đáp: "Nhưng mà chị dâu quá khen, cũng do mấy anh em của tôi không nên thân nên cha mới chọn tôi. Dù sao nhà họ Trần tôi cũng chỉ là dòng họ bình thường, chỉ có nhà họ Diệp mới được xem là dòng họ giàu có."
"Bớt nịnh hót, nếu cậu không sợ cha mắng thì cứ đứng đây đợi đi."
Thật ra Diệp Phong không để tâm, Trần Thiên Lỗi không muốn qua lại với nhà họ Diệp, nhà họ Diệp chưa chắc đã muốn qua lại với ông ta.
Hai nhà không xung đột lợi ích, cũng không hợp tác làm ăn, kiểu nước sông không phạm nước giếng này cũng không có gì hại.
Nhưng trong truyện gốc, tên Trần Tử Huân này được miêu tả là người tinh ranh, khi Lâm Dịch đối đầu với Diệp Phong, anh ta đã hiến không ít kế sách cho Diệp Phong.
Chỉ tiếc, hào quang nhân vật chính của Lâm Dịch quá mạnh nên không ai chống lại được.
"Lát nữa tôi đi."
Trần Tử Huân vừa cười vừa nói, bỗng nhiên đổi chủ đề, đến sát bên tai Diệp Phong, hỏi: "Cậu Diệp, anh thật sự bỏ Bạch Tô Tô rồi hả?"
"Ấy, cô Bạch ra rồi."
"Oa, hôm nay cô Bạch ăn mặc xinh đẹp quá, không hổ là cô gái mà cậu Diệp theo đuổi nhiều năm."
"Ông chủ Bạch có được cô con gái như vậy đúng là đáng mừng."
"Nghe nói cô Bạch còn là học trò của bậc thầy Hoàng Gia Tường, có những ngón đàn rất sắc."
"Thật sao, đêm nay có thể đàn nhẹ một khúc không nhỉ?"
Trần Tử Huân vừa nói dứt câu đã nghe thấy tiếng ồn ào nơi sảnh chính biệt thự, sau đó bắt gặp Bạch Tô Tô mặc lễ phục dạ hội bước ra.
Dung nhan cô ta như vẽ, khí chất tuyệt hảo, mặc dù mới hai mươi tuổi, nhưng đã có nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cảnh tưởng này khiến Trần Tử Huân cũng phải ngây ra, trong lòng tự nhủ khó trách cậu Diệp lại theo đuổi cô gái này nhiều năm như vậy.
Đây là người mà anh bắt tay theo đuổi từ khi người ta mới mười sáu tuổi?
"Cảm ơn các chú các bác đã tới tham gia tiệc mừng thọ của cha cháu."
"Bữa tiệc sẽ bắt đầu ngay sau đây, cháu gái bất tài, đàn cho mọi người khúc « Chúc phúc », bêu xấu rồi."
Sau khi Bạch Tô Tô ra hiệu, nhân viên phục vụ của biệt thự đưa một chiếc đàn dương cầm lên.
Bạch Tô Tô lẳng lặng ngồi trước dương cầm giống như một công chúa, sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ như ngả mũ thán phục trước sắc đẹp của cô ta.
« Chúc phúc » là khúc dương cầm rất nổi tiếng, bản đàn này tặng cho quan khách, cũng là tặng cho cha cô ta.
Tiếng đàn tuyệt diệu khiến người không am hiểu về âm nhạc cũng cảm thấy êm ái, du dương.
Ba phút sau, khúc đàn đã xong, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
"Thật không hổ là cô Bạch, vóc người đẹp, không ngờ chơi đàn cũng rất hay."
"Dù sao người ta cũng là trò giỏi của bậc thầy Hoàng Gia Tường, thầy Hoàng nổi tiếng với con mắt nhìn người rất khắt khe đấy."
"Không sai, người ta là học trò của thầy Hoàng, sau này sẽ đi ra quốc tế rất nhiều lần."
"Sau này tương lai của cô Bạch chắc chắn sẽ rất rộng mở."
Mọi người dùng hết lời để khen ngợi Bạch Tô Tô, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được một chuyện, vì sao Diệp Phong lại si mê Bạch Tô Tô nhiều năm như vậy.
Cho dù là người khác, làm gì có ai không yêu mến cô ta?
Bây giờ cậu Diệp Phong có niềm vui mới, có lẽ không phải anh có mới nới cũ mà là yêu cầu của Bạch Tô Tô quá cao nên nhìn anh không vừa mắt.
Về chuyện nhà họ Bạch sắp phá sản, đám người này cũng không quan tâm.
Chỉ cần còn chưa thực sự phá sản, chỉ cần Bạch Tô Tô còn có thể lay động tâm trí Diệp Phong thì bất cứ lúc nào nhà họ Bạch cũng có thể khởi tử hoàn sinh.
"Mọi người khen quá lời rồi."
"Cháu nhà cũng chỉ có một chút năng khiếu, chủ yếu nhờ thầy Hoàng dốc lòng bồi dưỡng."
Bạch Kiến Hào cười tươi nở hoa, vừa rồi con gái thật sự khiến mình nở mày nở mặt!
Hoàng Gia Tường ngồi bên cạnh chỉ cười cho có lệ.
Nói trắng ra, ông ta đã gặp quá nhiều thiên tài âm nhạc, thậm chí là quỷ tài!
Năng khiếu của Bạch Tô Tô chỉ được xem như trên mức trung, nếu không phải cậu Diệp Phong cầu xin ba lần bốn lượt, chắc chắn ông ta sẽ không nhận cô ta làm học trò.
Đối với Bạch Tô Tô, nhìn thì Hoàng Gia Tường là thầy trò với cô ta, nhưng thực chất là một cuộc giao dịch.
Tiền cược chính là thể diện nhà họ Diệp.
"Vân Tương, anh nhớ em cũng học dương cầm từ tiểu học mà."
Ở nơi vắng người, Diệp Phong hỏi.
"Hả?"
Cố Vân Tương sững sờ, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Lên đàn một khúc đi, anh nhớ ngày còn bé chúng ta cùng học một lớp dương cầm, cuối cùng toàn là em về bổ túc cho anh."
"Bạch Tô Tô cũng chỉ đàn được đến đó, do những ông chủ này không có hiểu biết nên mới đứng đó tâng bốc."
"Chắc chắn em đàn hay hơn cô ta nhiều."
Diệp Phong đảo mắt một lượt, chợt nảy ra ý định xấu xa.
Chương 14: Hôn lễ trong mơ
Môn học tự chọn ở đại học của Cố Vân Tương là mỹ học và dương cầm.
Khi Bạch Tô Tô còn đang phát sầu vì kỳ thi dương cầm cấp sáu thì Cố Vân Tương đã thi dương cầm cấp tám từ lâu rồi.
Hơn nữa trên phương diện nhạc cụ, Cố Vân Tương rất có năng khiếu, chỉ cần hướng dẫn một chút là có thể học một biết mười.
Trong cốt truyện, Cố Vân Tương hoàn toàn lấn át sự tồn tại của Bạch Tô Tô, nhưng bởi vì Bạch Tô Tô là nữ chính, có hào quang quanh mình nên trong cuộc thi dương cầm Cố Vân Tương đã bị cô ta đánh bại thảm hại.
Đến cả Hoàng Gia Tường cũng nói, chắc chắn Cố Vân Tương là một thiên tài, nhưng Bạch Tô Tô cố gắng hết sức nên mới vượt được cô ấy.
Còn lâu Diệp Phong mới tin những gì tên tác giả bị tắc máu não kia viết, hack là hack, liên quan gì đến cố gắng?
"Anh Diệp Phong, làm vậy không hay lắm, đây là tiệc mừng thọ nhà người ta mà..."
Cố Vân Tương thấy không nên.
"Làm vậy thì sao?"
"Bây giờ em lập nghiệp, cần nhất là danh tiếng. Nếu em không chủ động thể hiện bản thân thì còn trông chờ gì vào việc những ông chủ không có mắt nhìn này chủ động đến tìm em?"
Nói đến chuyện lập nghiệp, Cố Vân Tương do dự, đây là chuyện mà cô ấy để ý nhất ngoài Diệp Phong.
Diệp Phong vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Trần Tử Huân, anh ta hiểu ngay tức khắc.
Anh ta đứng dậy, nói to: "Chư vị, vừa rồi có phải màn biểu diễn của cô Bạch vẫn chưa đã thèm không?"
"Bạn gái, cậu Diệp - cô Cố Vân Tương cũng học thêm dương cầm ở đại học, hơn nữa còn đã thi đậu kỳ thi dương cầm cấp tám."
"Chẳng bằng để cô ấy đàn một khúc, chúc thọ cho ông chủ Bạch, như vậy chẳng tốt quá hay sao?"
Trần Tử Huân vừa dứt lời, khắp hội trường chợt ồn ào.
"Bạn gái cậu Diệp còn có khả năng này ư? Tôi còn tưởng cô ấy chỉ là bình hoa di động."
"Quan tâm nhiều vậy làm gì, dù sao tôi cũng đến góp vui, càng vui càng tốt."
"Bạch Tô Tô người ta là học trò của bậc thầy Hoàng Gia Tường đấy, cô ấy làm vậy chẳng khác nào đến 'bêu xấu'."
"Ai biết được, dù sao tôi cũng muốn nhìn xem, bạn gái của cậu Diệp như thế nào so với cô Bạch Tô Tô?"
Mọi người chưa kết luận được.
Nghe nói như thế, mặt Bạch Kiến Hào tái mét, đàn một khúc chúc thọ gì chứ, có mà tới phá thì có.
Nhưng mà cô chưa thấy rõ thực lực của con gái tôi hả? Cô sánh được sao?
"Vậy không còn gì tốt hơn, xin đàn chị Cố chỉ dạy nhiều hơn."
Bạch Tô Tô cười thầm trong lòng, mình vừa khiến tất cả mọi người thán phục, Cố Vân Tương muốn làm nền, đương nhiên cô ta không có ý kiến.
"Vậy tôi bêu xấu rồi."
Đã nói đến mức này, Cố Vân Tương cũng chỉ có thể bước lên.
Cô ấy nhấc váy đi đến bục dương cầm, vừa thong dong mà ưu nhã.
"Ôi cha, cách cô Cố này đi đường rất giống người mẫu."
"Mọi người thấy gì không, chiếc váy trắng cổ điển trên người cô Cố rất hợp với khí chất của cô ấy, nhìn rất giống một ngôi sao lớn."
"Rốt cuộc mấy người nhìn đi đâu vậy? Không thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô Cố sao? Nếu như tôi đoán không lầm, đó là chiếc nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao đến từ Nam Phi đã bị tên nhà giàu nào đó giành được!"
Trước đây chỉ lo nịnh Diệp Phong, bây giờ bọn họ mới để ý kỹ nhan sắc của Cố Vân Tương.
Khí chất, khuôn mặt, dáng người này thực sự đặc biệt, khiến hoa nhường nguyệt thẹn.
Không hề kém cạnh Bạch Tô Tô!
Bạch Tô Tô và bạn thân Lâm Phượng Kiều chợt thấy hơi khó chịu.
Chiếc váy trắng cổ điển này vốn thuộc về Lâm Phượng Kiều.
Nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao vốn được tặng cho Bạch Tô Tô.
Bây giờ hai món đồ cao cấp cũng là hai vinh dự đặc biệt này đều dành cho Cố Vân Tương.
Nếu như nói vừa nãy Bạch Tô Tô là sao trời, như vậy bây giờ Cố Vân Tương là ánh trăng rằm.
Sao trời sao có thể tỏa sáng hơn ánh trăng rằm!
"Ca khúc mà tôi sắp biểu diễn đến từ thủ đô lãng mạn Paris, cũng là tác phẩm của bậc thầy Clayderman - « Hôn lễ trong mơ »."
"Tôi đã luyện ca khúc này rất nhiều lần, luôn muốn đàn cho người nào đó nghe nhưng chưa có cơ hội."
"Bêu xấu rồi."
Cố Vân Tương ngồi trên ghế điều chỉnh cảm xúc xong, mười ngón chạm vào phím đàn, chuẩn bị biểu diễn.
"Oa, đây là bản đàn bày tỏ với cậu Diệp Phong sao, lãng mạn quá!"
"Thổ lộ trong tiệc sinh nhật của người khác, cô Cố không hổ là bạn gái của cậu cả Diệp."
"Cô Cố quá đẹp, tôi quyết định rồi, tôi muốn làm kẻ bám đuôi của cô ấy!"
"Nghĩ bậy bạ gì vậy, anh còn không theo đuổi được cô trợ lý Trương Thúy Hoa của mình mà còn đèo chạy theo cô Cố?"
Trước khi tiếng đàn vang lên, mọi người đã thảo luận rất sôi nổi.
"Cô Cố người ta là bạn từ nhỏ với cậu Diệp đấy."
"Tôi nghe nói bọn họ đã được phụ huynh hai bên đính hôn từ lúc chưa ra đời."
Trần Tử Huân bắt đầu nói liên thiên, thêu dệt đủ thứ.
"Thật hay giả vậy, tình cảm sâu sắc đến vậy hả?"
"Nhìn như vậy thôi chứ cậu Diệp với Bạch. . . với cô nào đó chỉ là chơi đùa thôi, người trong lòng anh vẫn luôn là Cố Vân Tương đó."
"Đó là đương nhiên rồi, dung mạo người ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn là chính cung, hoàn toàn có thể là phu nhân tương lai nhà họ Diệp."
Đám người ngu ngốc hùa theo.
"Hâm mộ cậu Diệp thật, sự nghiệp và tình yêu đều bội thu."
"Mấy người nói tôi nghe, cái gì mới gọi là đỉnh cao cuộc đời!"
Vì giúp Diệp Phong tạo khí thế cho Cố Vân Tương, Trần Tử Huân nói không ngớt miệng.
Nhưng ồn ào một hồi, tự dưng lưng anh ta thấy lành lạnh.
Anh ta quay đầu nhìn, phát hiện cha Trần Thiên Lỗi đang nhìn mình chằm chằm.
Trần Tử Huân lập tức ngậm miệng.
Hội trường cũng yên tĩnh trở lại.
Cố Vân Tương chạm vào khóa đàn, khúc dương cầm tuyệt diệu mà thâm tình chậm rãi vang lên.
Hôn lễ trong mơ là mong ước sâu thẳm nhất nơi đáy lòng Cố Vân Tương.
Mỗi một nốt nhạc cô ấy đàn đều rất chính xác, mỗi một nốt đàn lại tuôn trào tình yêu.
Trong sảnh chính của biệt thự, tất cả mọi người phiêu theo khúc dương cầm, như lạc vào một hôn lễ rất lớn, quên mất đây là tiệc mừng thọ của ai đó.
Khúc đàn đã xong, hội trường vẫn lặng ngắt như tờ, bởi mọi người đều đang chìm đắm trong bản nhạc chất chứa bao cảm xúc này.
Mà quên vỗ tay.
Bỗng nhiên, một người đứng lên.
Mọi người phát hiện, Hoàng Gia Tường luôn khiêm tốn lại chậm rãi bước về phía Cố Vân Tương, kích động nói ra:
"Tôi đã từng dạy rất nhiều học sinh, có những người rất nổi tiếng, tuy âm nhạc của bọn họ lay động người đời, nhưng không lay động được tôi."
"Vậy mà bản đàn Hôn lễ trong mơ này của cô Cố lại khiến cho tôi bùi ngùi mãi không thôi."
Năm nay Hoàng Gia Tường bốn mươi tám tuổi, đã sắp đến tuổi biết số trời.
Ông ta từng có một người bạn gái với cuộc tình dài mười bốn năm, hai người đã tan rồi lại hợp mấy chục lần, cuối cùng không có duyên cùng nhau đi đến bạc đầu.
Mấy năm nay, Hoàng Gia Tường luôn độc thân, không tìm kiếm tình yêu mới.
Trên mạng có người phân tích rằng, ông ta khốn khổ vì tình yêu, ông ta là một danh nhân âm nhạc nhưng lại là một tù nhân của tình yêu.
Trong những giấc mơ hằng đêm của ông ta, có lẽ cũng có một hôn lễ chờ đợi được tiến hành.
"Cô Cố Vân Tương, cô là người duy nhất dùng âm nhạc lay động được tôi trong suốt mấy năm nay, hơn nữa còn đàn tác phẩm tiêu biểu có độ khó cao nhất của Claymander."
"Tôi muốn nhận cô làm học trò, dẫn cô đến Paris đào tạo sâu, tôi cam đoan tôi có khả năng truyền dạy và bồi dưỡng cho cô."
"Tương lai chắc chắn cô sẽ trở thành nghệ sĩ âm nhạc chấn động thế giới!"
Hoàng Gia Tường càng ngày càng kích động, không chỉ là bởi vì khúc dương cầm của Cố Vân Tương lay động trái tim ông ta, mà còn vì ông ta đã phát hiện ra một thiên tài.
Chỉ cần Cố Vân Tương đồng ý, cô ấy chính là học sinh ưu tú nhất của ông ta trong tương lai.
"Ôi trời ơi, chẳng phải bậc thầy Hoàng Gia Tường có tiêu chuẩn rất khắt khe, không phải thiên tài thì không nhận sao?"
"Hoàng Gia Tường là nghệ sĩ âm nhạc cấp thế giới hiếm có của đất nước, có thể làm học trò của ông ta thì thật may mắn."
Cảm xúc của tất cả mọi người lúc này là rung động không sao tả nổi.
Cố Vân Tương ngồi trên ghế dương cầm, đương nhiên cô ấy cũng động lòng, nếu có thể trở thành học trò của Hoàng Gia Tường, tương lai sẽ là một con đường rất tươi sáng và rất rộng mở.
"Đó chỉ do tôi đã luyện bản đàn này rất nhiều lần mà thôi."
"Có lẽ tôi không có năng khiếu đến vậy, cũng chưa chắc đã đáng để thầy lau mắt mà nhìn."
"Cho nên, tôi không định tới đi Paris đào tạo sâu, cũng không muốn phát triển trên con đường âm nhạc."
"Xin lỗi thầy ạ."
Cố Vân Tương nói xong, cô ấy chậm rãi bước xuống sân khấu, sau đó toàn bộ hội trường đã dậy sóng!
Chương 15: Vận mệnh trắc trở của nam chính
Cố Vân Tương lại từ chối lời mời của Hoàng Gia Tường.
Chuyện này cũng từ chối được sao?
Không phải đó chứ!
Mọi người ở đây đều thổn thức, tâm trạng Bạch Tô Tô cũng rất hụt hẫng.
Lúc trước cô ta đã bị Hoàng Gia Tường đóng cửa không tiếp mấy lần mới bái được ông ta làm thầy.
Cuối cùng nhờ Diệp Phong lấy danh nghĩa nhà họ Diệp mới khiến cho Hoàng Gia Tường miễn cưỡng nhận mình làm học trò.
Nhưng mà, theo học lâu như vậy, Hoàng Gia Tường chỉ dạy bình thường, đến cả một câu khen ngợi cũng không có.
Chứ đừng nói gì đến chuyện đưa mình ra nước ngoài bồi dưỡng.
Sao chuyện này có thể khiến Bạch Tô Tô không ghen ghét cho được?
Nhưng cũng may Cố Vân Tương lựa chọn từ bỏ nên mới khiến tâm trạng Bạch Tô Tô dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Hoàng Gia Tường cũng không muốn từ bỏ, ông ta đi về phía Diệp Phong: "Cậu Diệp, lúc trước cậu xin gặp tôi ba lần, hi vọng tôi có thể nhận cô Bạch Tô Tô làm học trò."
"Hôm nay, tôi cũng xin cậu, để cô Cố Vân Tương theo tôi học nhạc."
Sau phút suy tư, Hoàng Gia Tường tiếp tục nói: "Tôi có thể cam đoan với cậu, chỉ cần cô Cố Vân Tương theo học tôi, tôi hứa sẽ đưa cô Bạch Tô Tô đến học viện năng khiếu âm nhạc để bồi dưỡng."
Học viện năng khiếu âm nhạc là một trong những học viện âm nhạc đứng đầu trong nước, nhưng so ra thì đến Paris bồi dưỡng mới là lựa chọn tốt hơn.
"Trời ơi, thầy Hoàng thật sự trọng nhân tài, để nhận Cố Vân Tương làm học trò mà rất dụng tâm."
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thầy Hoàng nhận cô Bạch làm học trò chỉ là nể mặt cậu Diệp, không phải vì năng khiếu của cô Bạch hả?"
"Giờ anh mới biết?"
"Ngại ghê, ở trong núi mới ra."
"Nhưng mà cô Bạch Tô Tô cũng tốt số, Học viện năng khiếu âm nhạc đấy, người bình thường không thi đậu được đâu, cùng lắm là đến dự thính thôi, nhưng nếu là học trò thầy Hoàng thì lại khác."
Mọi người tấm tắc mãi không thôi.
Vẻ mặt Bạch Tô Tô càng ngày càng khó coi, cô ta rất tôn trọng Hoàng Gia Tường, cô ta cũng rất muốn đến học viện năng khiếu âm nhạc học tập.
Nhưng ông ta nói mình như vậy trước mặt mọi người khác gì bố thí lòng thương hại?
Khiến cho mình giống như quà tặng kèm của Cố Vân Tương!
Bạch Kiến Hào cũng rất xấu hổ, Cố Vân Tương vừa mới đánh đàn đã cướp hết danh tiếng của con gái mình thì thôi đi, Hoàng Gia Tường lại còn nhận học trò ở đây.
Nói cho rõ nhé, đây là tiệc mừng thọ của tôi mà!
"Cảm ơn sự ưu ái của thầy Hoàng, nhưng Vân Tương có suy nghĩ của riêng mình, mặc dù cô ấy là bạn gái tôi nhưng tôi tôn trọng quyết định của cô ấy."
"Hơn nữa, Vân Tương chủ yếu quan tâm đến lĩnh vực kinh doanh nên không muốn quan tâm chuyện khác."
"Nhưng nếu sau này cô ấy có thời gian rảnh, tôi đồng ý với thầy Hoàng sẽ khuyên bảo cô ấy."
Diệp Phong cười đáp, trong nguyên tác, Bạch Tô Tô trở thành nghệ sĩ nổi tiếng thế giới dưới sự hướng dẫn của Hoàng Gia Tường.
Mà thân phận này cũng giúp cho nhân vật nam chính Lâm Dịch có rất nhiều lợi ích, khiến anh ta vượt qua được cách biệt tầng lớp.
Bây giờ mặc dù nhà họ Diệp rất ghê gớm ở Kim Lăng nhưng phóng mắt ra khắp Giang Nam Giang Bắc, ra khắp cả nước, thậm chí ra toàn thế giới cũng không là gì cả.
Nhà họ Diệp muốn phát triển thì thực sự cần một nhân vật lớn có sức ảnh hưởng như nghệ sĩ nổi tiếng thế giới.
Nhưng đây là con đường dài nên Diệp Phong cũng không vội, dù sao nghệ sĩ âm nhạc cũng không phải con hát tầm thường.
Để Cố Vân Tương rèn dũa thêm trong giới kinh doanh cũng không có gì không tốt.
"Vậy được rồi."
Nghe anh trả lời như vậy, lúc này Hoàng Gia Tường mới không còn cưỡng cầu.
Ông ta phát hiện một người tài năng hơn cả mình, một thiên tai có thể bay xa hơn cả mình trong tương lai.
Ông ta không muốn bỏ lỡ như vậy, nhưng ông ta biết mọi việc không thể ép buộc, chỉ cần vẫn còn cơ hội là được.
"Còn cô Bạch Tô Tô, người ta có câu thầy chỉ dẫn vào cửa, rèn luyện là do bản thân, thầy Hoàng cứ thuận thế mà làm là được."
Diệp Phong còn nói thêm.
"Hửm?"
Anh vừa dứt lời, Hoàng Gia Tường lập tức sửng sốt.
Mọi người cũng sửng sốt.
Đây rõ là có ẩn ý trong lời nói.
Chẳng lẽ cậu Diệp có niềm vui mới nên tuyệt tình với người cũ như vậy sao?
Bạch Tô Tô bị dọa sợ ngay tức khắc, mặt mũi tái nhợt.
Nếu như Hoàng Gia Tường không còn nhận mình làm học trò, như vậy trong khu rừng âm nhạc đầy gai góc, xung quanh toàn là các đối thủ, mình sẽ bước tiếp như thế nào đây?
Cơ thể cô ta bất giác run lên.
Cô ta nhìn Diệp Phong, trong lòng cảm thấy khó hiểu, đây là sự trả thù của anh Diệp Phong ư?
Bởi vì mình từ chối xem phim với anh nên anh ghi hận trong lòng?
"Sau này vẫn mong thầy Hoàng để ý cháu nhà hơn."
Bạch Kiến Hào vội vàng cười hoà giải, so với con đường âm nhạc của cô gái thì ông ta quan tâm đến thái độ của nhà họ Diệp với nhà họ Bạch hơn.
Không có nhà họ Diệp, tòa cao ốc nhà họ Bạch sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Ừm."
Hoàng Gia Tường là người thông minh, sao lại không hiểu ẩn ý trong lời Diệp Phong, nhưng ông ta cũng chỉ gật đầu cho có lệ, xem như đáp lại Bạch Kiến Hào.
Đa phần những người xung quanh đến đây để thừa cơ nịnh bợ Diệp Phong.
Nhưng có vẻ Diệp Phong không còn si mê Bạch Tô Tô nữa.
Vậy có lẽ, qua đêm nay, nhà họ Bạch sẽ không còn ai qua lại nữa.
Tiệc mừng thọ năm mươi của Bạch Kiến Hào, cho đến khi bắt đầu buổi tiệc thì tất cẩ lời chúc tụng, lời mời rượu và cả sự hăng hái của ông ta, cũng đã không còn nữa.
Trong đầu ông ta bây giờ chỉ còn suy nghĩ nhà họ Bạch không được để ý nữa, nhà họ Bạch chết chắc rồi.
"Gia chủ, có người tự tiện xông vào biệt thự, bây giờ nên xử lý như thế nào?"
Lúc này, bỗng nhiên có bảo vệ đến báo.
"Chuyện này còn phải bày? Đám bảo vệ mấy người có tác dụng gì vậy?"
Bạch Kiến Hào nổi trận lôi đình.
"Nhưng mà chúng tôi không đánh lại được anh ta..."
Bảo vệ run rẩy nói.
Bạch Kiến Hào sửng sốt, chẳng lẽ là kẻ địch đến trả thù, ông ta vội hỏi lại: "Ai đến đó?"
"Một một học sinh nghèo."
Bảo vệ đáp.
"Người đó là anh Lâm Dịch, để con đi đón anh ấy."
Nghe vậy, Bạch Tô Tô vội vàng xông ra ngoài, Bạch Kiến Hào và Lâm Phượng Kiều ở phía sau cũng không kịp khuyên.
Không bao lâu, Lâm Dịch đi đến dưới sự dẫn đường của Bạch Tô Tô.
Sự nghèo túng của Lâm Dịch đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người ngay tức khắc.
Nhất là khi Bạch Tô Tô đứng với anh ta, nhìn rất thân thiết, rất gần gũi!
"Ông Bạch, thứ lỗi tôi nói thẳng, đây là do lỗi của bên ông, biết tại sao cậu Diệp thay lòng rồi chứ?"
"Đúng vậy đó lão Bạch, con rể vàng lại không ưng, ông thích một học sinh nghèo hả?"
Có người thì thầm khuyên nhủ.
Bạch Kiến Hào tái cả mặt, trách mắng con gái: "Bạch Tô Tô, có phải con xem lời cha nói như gió thoảng qua tai không hả?"
Bạch Kiến Hào vẫn luôn cấm Bạch Tô Tô qua lại với Lâm Dịch, cũng đã cảnh cáo vô số lần.
Lâm Dịch cũng biết như vậy.
"Chú Bạch, con tới chúc thọ cho chú, đây là quà mừng thọ của con."
Dứt lời, Lâm Dịch lấy ra chiếc bát mẻ mua được với giả hai trăm sáu mươi tệ ở sạp hàng trên phố đồ cổ.
Trên bát sứ còn có một lỗ hổng, Lâm Dịch đưa lên như tên ăn mày muốn tìm đại gia xin ăn.
"Đến chúc thọ hay đến ăn xin vậy?"
"Cười ngất, anh ta định dẫn ông chủ Bạch sau này đi ăn xin đó."
Mọi người ở đây đều bật cười
Mặt mày Bạch Kiến Hào càng lúc càng khó coi, Bạch Tô Tô đứng bên cạnh cũng rất xấu hổ, trong lòng tự nhủ anh Lâm Dịch, em biết anh nghèo, nhưng mà anh. . .
"Khá lắm, không hổ là nam chính của truyện, vận may không ai bì được."
"Không lấy được « Thu Nhạn Lạc Hà Đồ », lại vớ ngay được bát sứ thanh hoa thời Chính Đức triều Minh."
Diệp Phong phải tặc lưỡi.
Đồng thời, anh cũng phát hiện, bậc thầy tranh Trung Quốc Nhan Văn Cảnh đứng bên cạnh gia chủ Lý Thiên Lỗi nhà họ Lý cũng mở to mắt.
Vừa nãy khi Cố Vân Tương và Bạch Tô Tô đàn dương cầm, ông ấy không để tâm lắm, nhưng bây giờ, ông ấy lại thấy hứng thú.
"Cậu trêu tôi phải không?"
Bạch Kiến Hào vô cùng tức giận, nói to: "Bảo vệ, kéo tên này ra ngoài."
Bảo vệ đang chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên, một tiếng nói như tiếng chuông đồng vang lên: "Dừng tay, tôi cảm thấy rất có hứng thú với anh bạn trẻ này, để anh ta ở lại."
"Anh Diệp Phong, anh đừng hiểu lầm, em đến đây để bàn hợp đồng."
Sau giây phút kinh ngạc, Cố Vân Tương vội vàng giải thích, nhưng càng sốt ruột tay chân lại càng luống cuống, không biết phải làm sao.
Diệp Phong buồn cười, trấn an cô ấy: "Yên tâm đi, sao anh lại không tin em chứ?"
Trong nguyên tác, Cố Vân Tương có thể vì Diệp Phong làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả hy sinh tính mạng mình.
Huống chi, cái tên Trương Trạch Hạo này, nếu mình là phụ nữ cũng không ưa anh ta!
Diệp Phong tiếp tục nói: "Anh chỉ cảm thấy, công ty do người mới vận hành sẽ xuất hiện nhiều vấn đề, em có gì khó khăn thì cứ nói với anh, đừng giữ cho riêng mình."
"Anh Diệp Phong, anh biết đó, em không muốn làm bình hoa."
Mắt Cố Vân Tương ánh lên vẻ kiên định, quả quyết: "Em muốn trở thành người phụ nữ khiến anh Diệp Phong phải lau mắt mà nhìn."
Suy nghĩ của Cố Vân Tương chịu ảnh hưởng từ gia đình cô ấy, cô ấy càng độc lập tự cường, có lòng tự tôn, càng dễ khiến người ta kính trọng.
Nếu không, với quan hệ của cô ấy với nhà họ Diệp, lại thêm bây giờ là bạn gái của Diệp Phong thì làm thiếu phu nhân có gì khó?
Nhưng nếu như cô ấy thật sự chịu dừng lại như vậy thì đã không phải Cố Vân Tương.
"Anh Diệp Phong nhìn đi, không phải đã ký được hợp đồng rồi sao, đơn hàng đầu tiên của công ty chúng em đấy."
Cố Vân Tương cầm hợp đồng trong tay, khoe khoang là thứ yếu, chủ yếu là muốn chia sẻ niềm vui với Diệp Phong.
Bỗng nhiên, Cố Vân Tương lấy lại tinh thần, nhớ tới Trương Trạch Hạo vừa bị bảo vệ lôi đi, sốt ruột hỏi: "Anh Diệp Phong, cậu Trương kia không sao chứ?"
Cô ấy sợ làm lớn chuyện sẽ gây phiền phức cho Diệp Phong.
"Anh ta da dày thịt béo thì bị gì được chứ, cùng lắm là chịu một trận đòn đau thôi."
Diệp Phong chép miệng một cái.
"Phụt."
Cố Vân Tương bật cười: "Anh Diệp Phong xấu xa thật đó, những bảo vệ vừa nãy là do anh sắp xếp đúng không?"
"Ài, em đừng hiểu lầm, bọn họ chỉ không muốn nhìn thấy cóc ăn thịt thiên nga mà thôi."
Diệp Phong khẽ nói.
"Cái gì chứ."
Cố Vân Tương liếc mắt: "Anh Diệp Phong, người em thích là anh, còn những người đàn ông khác, em không thèm để ý."
"Nếu thật sự muốn em bán sắc đẹp để nhận được hợp đồng, em thà rằng bỏ vụ làm ăn này."
Nhưng lời này nghe rất thoải mái, huống chi cũng là nói thật.
Diệp Phong vừa đến đã ngồi bên cạnh yên lặng theo dõi mọi việc, thái độ cứng rắn của Cố Vân Tương không cho Trương Trạch Hạo một cơ hội nào.
"Nếu như anh là tên nghèo rớt mồng tơi thì em vẫn thích anh hả?"
Diệp Phong trêu ghẹo hỏi.
"Đương nhiên."
Cố Vân Tương đáp không chút nghĩ ngợi: "Nếu như anh không có tiền, em sẽ nuôi anh cả đời, ai bảo gả cho gà thì theo gà..."
Nói đến đây, gương mặt xinh đẹp của Cố Vân Tương hơi căng lên, sắc mặt đỏ như nắng chiều.
Ngay sau đó cô ấy lập tức cảm thấy ngượng ngùng.
Trong nguyên tác, Cố Vân Tương thực sự làm được như những gì cô ấy nói.
Khi Diệp Phong bị Lâm Dịch khiến cho cửa nát nhà tan, Cố Vân Tương đã không bỏ rơi anh, thậm chí còn bởi vì Diệp Phong mà đánh mất tất cả, bao gồm cả tính mạng mình.
Thế giới này, tình cảm chân thật nhất chính là nói là làm.
"Được rồi, em cũng nghèo đến mức chỉ chọn hai món rau xanh, còn nuôi anh nữa hả?"
"Mau ăn cơm đi, thức ăn này đều do anh gọi, em cũng phải nể mặt anh chứ."
Diệp Phong ra vẻ bá đạo.
"Anh chọn cho em đó."
Cố Vân Tương bắt đầu động đũa, cô ấy ăn cơm nhanh hơn trước nhiều, có lẽ đói bụng rồi.
"Cơm nước xong xuôi, em trở về thay quần áo, đêm nay đến nhà họ Bạch với anh."
"Nhà họ Bạch?"
Cố Vân Tương vừa động não, người xuất hiện đầu tiên trong đầu là Bạch Tô Tô.
Nhưng Diệp Phong chưa hề nói nguyên do, Cố Vân Tương cũng không hỏi nhiều.
Nếu là bạn bè nam nữ, cô ấy có thể tin tưởng Diệp Phong vô điều kiện.
Bởi vì chuẩn bị tiệc mừng thọ sớm nên cả ngày Bạch Kiến Hào đều lo phát thiệp khắp nơi, sau giờ chạng vạng tối, khách mới lần lượt xuất hiện.
Mà Diệp Phong đến biệt thự nhà họ Bạch cách đó một con phố đồ cổ.
"Anh Diệp Phong, chúng ta tới nơi này làm gì?"
Cố Vân Tương tò mò hỏi, cô ấy mặc chiếc váy trắng cổ điển, trên ngón tay đeo Trái Tim Của Những Vì Sao.
Sự trang nhã và khí chất cao quý có vẻ không hợp với không khí buôn bán ở phố đồ cổ.
Phố đồ cổ là nơi hỗn loạn nhất Kim Lăng, có đủ loại phe phái trà trộn vào.
"Nhặt đồ quý."
Diệp Phong mỉm cười.
"Nhặt, nhặt đồ quý?"
Cố Vân Tương nhìn anh đầy khó tin, chưa nói đến chuyện có thể nhặt được đồ quý trước những thứ đồ chuyên lừa người ở phố đồ cổ này không.
Cho dù nhặt được thì ngươi nhà họ Diệp cũng không thiếu chút tiền đó.
"Yên tâm đi, anh có niềm tin vào bản thân mình."
Nếu như theo lẽ thường, chắc chắn Diệp Phong sẽ không chạy đến đây, bởi vì không thực tế.
Nhưng hôm nay không giống vậy, bởi vì nhân vật nam chính của bộ truyện, Lâm Dịch muốn đăng tràng ở đây.
Hơn nữa, anh ta là đứa con của vận may, đi cái là gặp đồ quý liền.
"Ông chủ, ông cứ phải bán tranh này giá ba trăm tệ hả? Hai trăm rưỡi được không?"
"Xùy, cậu mới đồ ngốc, anh bạn này, cậu không mua thì dẹp đi, mắng chửi người ta làm gì!" (*)
(Chú thích (*): Hai trăm rưỡi (二百五) trong tiếng trung cũng có nghĩa là đồ ngốc)
Cách đó không xa, một đôi già trẻ đang cò kè mặc cả.
Ông lão bày biện một sạp hàng, bán lấy các loại đồ cổ lung tung.
Người trẻ tuổi có nhan sắc trên mức trung, không đẹp trai như Diệp Phong, nhưng khiến người ta có cảm giác bị thu hút không rõ vì sao.
Người này chính là nam chính Lâm Dịch của truyện.
Anh ta để ý một bức tranh chữ.
"Ông chủ, tôi là một học sinh nghèo, vừa ra thực tập, tiền lương còn chưa được phát đây, tôi sắp trả không nổi tiền thuê nhà nữa đây. Hay là ông bán bức tranh này cho tôi giá hai trăm sáu đi."
Lâm Dịch đau khổ cầu xin.
Ông chủ sạp hàng suy tư một chút, vậy mà đồng ý một cách thần kỳ: "Cũng được, bớt bốn mươi tệ, xem như tôi chịu lỗ vậy."
Theo lẽ thường, ông chủ sẽ không bớt một hào, đây cũng là quy tắc của phố đồ cổ.
Lâm Dịch không có nối ba trăm, không có nghĩa là người khác không trả nổi.
Kim Lăng là là kinh đô cũ của sáu triều, có người muốn dựa vào sự chênh lệch giá của đồ cổ để kiếm tiền.
Mà đây cũng là mị lực cấp cao nhất của nam chính Lâm Dịch.
"Lâm Dịch, thật trùng hợp."
Diệp Phong đi đến, mỉm cười chào hỏi.
"Anh là Diệp Phong, thiếu gia nhà họ Diệp?"
Lâm Dịch nhìn Diệp Phong đang chậm rãi đi tới, anh ta hơi sửng sốt.
Anh ta biết rõ, Diệp Phong này là ai, hơn nữa anh còn chưa từng từ bỏ ý định với Bạch Tô Tô.
Lần trước Bạch Tô Tô lỡ hẹn đi xem phim cũng có liên quan đến Diệp Phong này.
Nghe nói lần này cha Bạch Tô Tô mừng thọ sớm cũng bởi vì Diệp Phong.
Lâm Dịch thực sự không thể có hảo cảm với Diệp Phong, nhưng theo đúng chuẩn mực, anh ta vẫn cười đáp lại: "Thật trùng hợp."
"Tình cờ thay, tôi cũng chuẩn bị mua bức tranh này đấy."
Nụ cười của Diệp Phong ngày càng sâu hơn, may mắn của Lâm Dịch ở phố đồ cổ này chính là bức tranh chữ trước mặt này.
Bức tranh chữ này hơi cũ kĩ, chắc chắn người bình thường sẽ không xem trọng nó.
Nhưng anh đọc thuộc lòng nguyên tác, lại có kỹ năng tinh thông tranh chữ nên đương nhiên biết, đây là tác phẩm « Thu Nhạn Lạc Hà đồ » cuối thời Nguyên đầu thời Minh, do họa sĩ lớn Nghê Toản để lại.
Diệp Phong hỏi: "Ông chủ, tranh chữ này ông bán thế nào?"
"Ba trăm tệ, nhưng mà bức này, tôi đã..."
Ông chủ còn chưa nói xong, Diệp Phong khẽ vung tay: "Tôi ra năm trăm."
"Anh bạn trẻ, hôm nay tôi coi bói nghe nói gặp được quý nhân, chắc hẳn chính là cậu rồi."
"Năm trăm tệ, chốt!"
Ông chủ sững sờ, tinh thần lập tức phấn chấn, cuốn tranh chữ lại, lấy từ chỗ Lâm Dịch đưa tới trước mặt Diệp Phong.
Chương 12: Nhan Văn Cảnh
"Ông chủ, rõ ràng ông đã nói sẽ bán bức tranh chữ này cho tôi, tại sao lại còn trao tay cho người khác?"
"Sao lại làm ăn mất chữ tín như vậy được?"
Lâm Dịch sốt ruột chất vấn.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó cậu dạy đời tôi đấy à?"
Ông chủ sạp hàng nhướn mày, chỉ vào khuôn mặt đang rất tức giận của Lâm Dịch, nói: "Để tôi không mang danh mất chữ tín, như vậy đi, xem như hôm nay tôi không kiếm món hời to nữa. Chỉ cần cậu có thể trả được ba trăm tệ thì tranh chữ này là của cậu."
"Tôi..."
"Sao, không có tiền?"
Ông chủ sạp hàng nói với vẻ đầy mỉa mai.
"Không phải đã nói hai trăm sáu sao?"
Lâm Dịch nghiến răng hỏi lại.
"Đùa gì vậy, tôi mua giá gốc cũng đã hai trăm chín, không lẽ tôi bán lỗ vốn cho cậu?"
Ông chủ sạp hàng cũng mặt dày, giá hai mươi tệ mà có thể nói khống lên gấp mười lần.
"Tổng cộng trên người tôi có hai trăm bảy, mua tranh chữ của ông hết hai trăm sáu, còn thừa mười tệ để tôi bắt xe về."
Sau khi Lâm Dịch móc tiền lẻ ra khỏi túi, chiếc túi trông còn sạch hơn cả mặt anh ta.
"Không có tiền thì đừng lằng nhằng."
Ông chủ sạp hàng rất khinh thường, sau đó lập tức tươi cười nói với Diệp Phong: "Anh bạn trẻ, tranh chữ này của cậu."
Ông chủ sạp hàng đang định đưa tranh chữ cho Diệp Phong, Lâm Dịch lại sốt ruột, bước lên nói: "Cậu Diệp Phong, nhà họ Diệp của anh là nhà giàu ở Kim Lăng, muốn có gì mà không được, sao phải tranh giành với một học sinh nghèo như tôi?"
"Bạn học Lâm Dịch này, có phải anh hiểu lầm rồi không?"
"Tôi mua tranh chữ này từ tay ông chủ, không phải cướp từ tay anh."
Diệp Phong nhẹ nhàng nói.
"Không sai, là tôi bán cho anh bạn trẻ này."
Ông chủ sạp hàng vội vàng gật đầu nói phải.
Trước mặt số tiền lớn năm trăm, mị lực cấp cao nhất của Lâm Dịch đã hoàn toàn mất hiệu lực.
Nhưng anh ta vẫn không muốn từ bỏ, sau khi hít vào một hơi, giọng điệu của Lâm Dịch trở nên mềm mỏng hơn: "Cậu Diệp, tranh chữ này rất quan trọng với tôi, vẫn xin anh nể mặt nhường nó cho tôi, ngày sau tôi vô cùng biết ơn."
"Bạn học Lâm, anh nói đùa sao, tôi cần mặt mũi của anh làm gì?"
"Lấy món đồ kia chùi đít còn không tốt bằng giấy vệ sinh."
Diệp Phong mỉm cười.
Quan sát tình hình đang diễn ra, Cố Vân Tương thấy hơi hiếu kỳ, cuối cùng bây giờ cô ấy cũng biết vì sao Diệp Phong muốn tới phố đồ cổ.
Rõ ràng là nhắm vào tên Lâm Dịch này.
Mặc dù Cố Vân Tương vừa về Kim Lăng, nhưng vì mối quan hệ với Diệp Phong nên cô ấy nghiên cứu không ít người.
Có vẻ Lâm Dịch rất thân thiết với Bạch Tô Tô.
Anh Diệp Phong đang trả đũa họ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Vân Tương cảm thấy hơi mất mát, sau đó cô ấy chợt lắc đầu.
Mình lại nghĩ gì vậy, mình mới là bạn gái của anh Diệp Phong, hơn nữa anh Diệp Phong đã nói, bớt xem phim thần tượng đi!
"Anh..."
Lâm Dịch rất tức giận, anh ta nghiến răng nói: "Cậu Diệp, anh đừng khinh người quá đáng!"
"Sao? Không lẽ anh muốn xẻ đôi ra?"
Diệp Phong cười to, không quan tâm Lâm Dịch nữa, anh nói với Cố Vân Tương: "Có năm trăm tệ không, anh không có tiền mặt."
"Có."
Cố Vân Tương lấy năm tờ tiền ra từ trong ví.
"Chốt."
Sau khi cất kỹ tranh chữ, Diệp Phong nắm tay Cố Vân Tương rời khỏi phố đồ cổ.
Lâm Dịch bất đắc dĩ đứng nguyên tại chỗ, quan sát một vòng mấy món đồ bày dưới đất, anh ta chỉ vào một cái bát sứ rồi hỏi: "Ông chủ, cái này giá bao nhiêu?"
"Hai trăm bảy, không bớt."
Ông chủ sạp hàng lập tức nói.
"Cái ông này. . ."
Lâm Dịch giận giữ: "Ông biết rõ trên người tôi chỉ có hai trăm bảy mà ông còn bán tôi cái giá này, rõ là muốn vớt luôn cả tiền tôi đón xe mà!"
"Mua thì mua không mua thì thôi!"
Ông chủ sạp hàng hất hàm, ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch.
...
Tại biệt thự nhà họ Bạch, xe cộ đi lại tấp nập, kèn trống tưng bừng.
Mặc dù nhà họ Bạch lung lay sắp đổ, nhưng đại thọ năm mươi của Bạch Kiến Hào vẫn có không ít người tới góp vui.
Một phần vì nể tình làm ăn bấy lâu, một phần vì nịnh bợ nhà họ Diệp.
Mọi người đều biết, Diệp Phong đau khổ theo đuổi Bạch Tô Tô nhiều năm, mặc dù không có kết quả, nhưng biết đâu Bạch Tô Tô nghĩ thông suốt, thành vợ cậu cả nhà họ Diệp thì sao?
Cho nên, cho dù nhà họ Bạch yếu thế, cũng không ai dám khinh thường, ngược lại còn muốn nịnh bợ, mở sẵn đường để ngày sau leo lên nhà họ Diệp.
"Cậu Diệp tới rồi."
"Cậu Diệp quả đúng là hạc trong bầy gà, phong lưu phóng khoáng mà."
"Ấy, cô gái bên cạnh cậu Diệp kia là ai, nhìn nhan sắc này chắc chắn không thua thiên kim của tổng giám đốc Bạch."
"Còn phải nói? Chắc chắn là bạn gái cậu Diệp chứ sao."
"Cậu Diệp người ta bằng 'Ức' người thân thiết, còn có bề ngoài đẹp trai như vậy, nếu tôi mà là nữ thì chắc chắn sẽ sinh cho anh ta cả một đội bóng."
"Đúng đúng, người muốn làm phu nhân nhà họ Diệp xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối đường, chỉ mong được cậu DIệp liếc mắt một cái để thỏa lòng nhung nhớ."
"Văn hay, văn hay!"
Nhìn thấy Diệp Phong đi tới, đám người tâng bốc tận trời.
Bạch Kiến Hào sa sầm mặt mày, những người này không khác gì một đám nịnh hót.
Mấy câu lấy lòng Diệp Phong của mình bị bọn họ át hết!
Càng hỏng bét hơn là, bên cạnh Diệp Phong lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp có thể sánh ngang con gái mình.
Hơn nữa nhìn điệu bộ thân mật của bọn họ, chắc chắn không phải bạn bè bình thường.
Bạch Kiến Hào hoảng sợ, đừng nhìn nhà họ Bạch đứng trên cành cao, nếu tiệc mời khách không có Diệp Phong, thì cành cao này sẽ gãy hẳn một nửa.
"Cậu Diệp, cậu tới rồi."
Bạch Kiến Hào chuyển sang tươi cười, đi đến tiếp đón, cố gắng không để ý đến Cố Vân Tương bên cạnh anh.
Nhưng cứ luôn có người không biết tốt xấu mà hỏi: "Cậu Diệp, quý cô đây là phu nhân nhà mình sao, giới thiệu cho mọi người chút đi."
Mặt Bạch Kiến Hào đen kịt lại.
Đúng là hết chuyện để nói!
"Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông chủ Bạch, tôi chỉ tới chúc thọ, mọi người đừng ồn ào vì tôi."
Dứt lời, Diệp Phong nắm tay Cố Vân Tương đi vào trong biệt thự.
Đám đông ỉu xìu, ý của Diệp Phong là không muốn đáp lời mọi người chứ sao.
Xì, nhà giàu số một Kim Lăng có gì hay?
Chảnh cái gì chứ!
"Mọi người vào nghỉ ngơi cả đi, tiếp sau đây tiệc sẽ bắt đầu."
Bạch Kiến Hào cười chào hỏi mọi người, vừa nãy ông ta đã suy nghĩ cẩn thận, dựa theo mức độ thích của Diệp Phong đối với con gái mình trước đây, chắc chắn không thể từ bỏ được.
Nếu như thật sự buông tay thì anh đã không đến tham gia buổi tiệc đêm nay.
Sở dĩ có lẽ anh dẫn theo cô gái kia đến là muốn tạo cảm giác bị đe dọa cho con gái mình.
Giải thích như thế là mọi chuyện đều trở nên hợp lý.
Nghĩ tới đây, Bạch Kiến Hào mới thực sự thải mái cười to, chỉ cần con gái mình có cơ hội, chắc chắn nhà họ Bạch sẽ có thể bắt đầu lại lần nữa, thậm chí còn bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng!
Sau khi đi vào biệt thự, Diệp Phong và Cố Vân Tương tìm một nơi vắng người để ngồi xuống.
Hôm nay mục đích anh tới đây không phải là để xã giao.
Ở đây, số người mà Diệp Phong quen có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoài bậc thầy dương cầm Hoàng Gia Tường, còn có cha con nhà họ Trần - một trong bốn gia tộc lớn.
Hoàng Gia Tường là thầy dương cầm mà Diệp Phong tìm cho Bạch Tô Tô, phải dùng toàn bộ thể diện nhà họ Diệp mới mời được ông ta nên nhà họ Diệp rất kính nể ông ta.
Nhà họ Trần và nhà họ Diệp cùng thuộc tầng lớp thượng lưu ở Kim Lăng, Diệp Phong và cậu ấm nhà họ Trần đã uống rượu với nhau không ít lần.
Nhưng điều Diệp Phong thực sự quan tâm là ông lão sáu mươi tuổi ăn mặc giản dị, hoàn toàn không có gì nổi bật đang đứng bên cạnh gia chủ Trần Thiên Lỗi của nhà họ Trần.
Trong nguyên tác, ông ấy chính là cơ duyên may mắn mà nam chính Lâm Dịch gặp được lần này, bậc thầy tranh Trung Quốc Nhan Văn Cảnh!
Chương 13: Trò giỏi thầy tài?
Nhan Văn Cảnh xuất thân từ dòng dõi trí thức, ngoài trình độ cao siêu trên lĩnh vực tranh Trung Quốc thì bản thân ông ấy còn rất tài hoa.
Ba ngàn học trò của ông ấy đều là những nhân tài trụ cột của đất nước.
Nhìn bề ngoài nhà họ Diệp hô mưa gọi gió ở Kim Lăng như vậy thôi, nhưng soi khắp Giang Nam, Giang Bắc thì đứng được vào mười vị trí đầu hay không lại là chuyện khác.
So với Nhan Văn Cảnh lại càng không đáng nhắc tới.
Trong nguyên tác, sở dĩ ngày trước Lâm Dịch có thể nhanh chóng phất lên, từ học sinh nghèo trở thành người nổi tiếng trong xã hội là nhờ sự giúp đỡ rất lớn của Nhan Văn Cảnh.
Nhưng ngay lát nữa thôi, Diệp Phong sẽ nhận lấy sự tán dương từ Nhan Văn Cảnh của nam chính Lâm Dịch.
"Cậu Diệp, nhìn cái gì đấy?"
Lúc này, thanh niên mặc nhã nhặn mặc âu phục đi đến bên cạnh Diệp Phong.
Người này chính là cậu ấm Trần Tử Huân của nhà họ Trần - một trong bốn dòng họ lớn ở Kim Lăng.
Khi anh ta nhìn thấy ánh mắt Diệp Phong nhìn về phía ông lão bên cạnh cha mình, Trần Tử Huân bèn nói: "Ông lão đó là bạn của cha tôi, có vẻ địa vị của ông ấy rất cao, nhưng tôi không tài nào làm thân được, cậu Diệp muốn làm quen hả?"
"Trần Tử Huân, sao cậu lại chạy đến chỗ tôi?"
Diệp Phong tò mò nhìn anh ta, mặc dù nhà họ Trần không quá thân thiết với nhà họ Diệp, nhưng người trong giới cậu ấm, Diệp Phong đã uống rượu với Trần Tử Huân mấy lần.
Nhưng gia giáo nhà họ Trần rất nghiêm ngặt, Trần Thiên Lỗi nghiêm cấm con trai qua lại với loại cậu ấm chơi bời như Diệp Phong.
Đồng thời, Trần Thiên Lỗi khẳng định, chỉ cần loại công tử bột như Diệp Phong đứng lên quản lý gia sản, chắc chắn nhà họ Diệp sẽ xuống dốc, giàu không quá đời thứ hai.
Nói rất đúng, nhưng Trần Thiên Lỗi không bao giờ ngờ được, nhà họ Diệp trong cốt truyện bị Diệp Phong phá nhà phá của, sau đó bị Lâm Dịch cho phá sản khi chưa đến một năm.
"Cha tôi cần xã giao ở đây nên không rảnh quan tâm đến tôi."
Trần Tử Huân nói với vẻ ranh mãnh.
Anh ta lớn lên qua những trận đòn roi nên rất sợ cha mình.
Khác với các cậu ấm đến công ty nhà mình đều vắt chéo chân uống cà phê, Trần Tử Huân không được tốt số như vậy.
Anh ta làm việc không nên thân sẽ bị cha mắng, từ lúc đi làm cho đến khi tan làm, về nhà lại mắng tiếp.
Việc khiến Trần Tử Huân bất lực nhất là cha còn quản cả việc kết giao bạn bè, mặc dù mình đã không phải con nít nữa.
Giờ khó lắm mới có cơ hội tiếp xúc với Diệp Phong.
Dù sao nhà họ Diệp như mặt trời ban trưa, nhà họ Trần còn kém xa, chẳng lẽ không được tạo mối quan hệ với người nối nghiệp tương lai của nhà họ Diệp?
Trần Tử Huân nhìn người đẹp bên cạnh Diệp Phong, cười hỏi: "Cậu Diệp, chắc đây là cô Cố Vân Tương."
"Cậu cũng biết nhiều đấy."
Diệp Phong nói.
"Làm sao được, bây giờ trong giới ai cũng đồn chuyện của cậu."
Trần Tử Huân cười nói.
"Vị này chắc là cậu Trần Tử Huân nhỉ, nhà họ Trần nổi tiếng trong bốn dòng họ lớn ở Kim Lăng, cậu Trần còn là người mà gia chủ nhìn trúng, người nối nghiệp tương lai của nhà họ Trần."
Cố Vân Tương nhẹ nhàng cười nói, đây gọi là biết người biết ta, hầu hết những người có máu mặt ở Kim Lăng, Cố Vân Tương đều có nghiên cứu.
Không chừng ngày nào đó sẽ có cơ hội hợp tác.
"Oa, chị dâu có mắt nhìn ghê."
Trần Tử Huân giật mình, sở dĩ anh ta biết Cố Vân Tương là vì muốn kết giao với Diệp Phong nên mới cố ý đi điều tra.
Nhưng Cố Vân Tương này vừa về Kim Lăng lại biết mình, chắc chắn người phụ nữ này không đơn giản!
Lúc này anh ta mới đáp: "Nhưng mà chị dâu quá khen, cũng do mấy anh em của tôi không nên thân nên cha mới chọn tôi. Dù sao nhà họ Trần tôi cũng chỉ là dòng họ bình thường, chỉ có nhà họ Diệp mới được xem là dòng họ giàu có."
"Bớt nịnh hót, nếu cậu không sợ cha mắng thì cứ đứng đây đợi đi."
Thật ra Diệp Phong không để tâm, Trần Thiên Lỗi không muốn qua lại với nhà họ Diệp, nhà họ Diệp chưa chắc đã muốn qua lại với ông ta.
Hai nhà không xung đột lợi ích, cũng không hợp tác làm ăn, kiểu nước sông không phạm nước giếng này cũng không có gì hại.
Nhưng trong truyện gốc, tên Trần Tử Huân này được miêu tả là người tinh ranh, khi Lâm Dịch đối đầu với Diệp Phong, anh ta đã hiến không ít kế sách cho Diệp Phong.
Chỉ tiếc, hào quang nhân vật chính của Lâm Dịch quá mạnh nên không ai chống lại được.
"Lát nữa tôi đi."
Trần Tử Huân vừa cười vừa nói, bỗng nhiên đổi chủ đề, đến sát bên tai Diệp Phong, hỏi: "Cậu Diệp, anh thật sự bỏ Bạch Tô Tô rồi hả?"
"Ấy, cô Bạch ra rồi."
"Oa, hôm nay cô Bạch ăn mặc xinh đẹp quá, không hổ là cô gái mà cậu Diệp theo đuổi nhiều năm."
"Ông chủ Bạch có được cô con gái như vậy đúng là đáng mừng."
"Nghe nói cô Bạch còn là học trò của bậc thầy Hoàng Gia Tường, có những ngón đàn rất sắc."
"Thật sao, đêm nay có thể đàn nhẹ một khúc không nhỉ?"
Trần Tử Huân vừa nói dứt câu đã nghe thấy tiếng ồn ào nơi sảnh chính biệt thự, sau đó bắt gặp Bạch Tô Tô mặc lễ phục dạ hội bước ra.
Dung nhan cô ta như vẽ, khí chất tuyệt hảo, mặc dù mới hai mươi tuổi, nhưng đã có nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cảnh tưởng này khiến Trần Tử Huân cũng phải ngây ra, trong lòng tự nhủ khó trách cậu Diệp lại theo đuổi cô gái này nhiều năm như vậy.
Đây là người mà anh bắt tay theo đuổi từ khi người ta mới mười sáu tuổi?
"Cảm ơn các chú các bác đã tới tham gia tiệc mừng thọ của cha cháu."
"Bữa tiệc sẽ bắt đầu ngay sau đây, cháu gái bất tài, đàn cho mọi người khúc « Chúc phúc », bêu xấu rồi."
Sau khi Bạch Tô Tô ra hiệu, nhân viên phục vụ của biệt thự đưa một chiếc đàn dương cầm lên.
Bạch Tô Tô lẳng lặng ngồi trước dương cầm giống như một công chúa, sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ như ngả mũ thán phục trước sắc đẹp của cô ta.
« Chúc phúc » là khúc dương cầm rất nổi tiếng, bản đàn này tặng cho quan khách, cũng là tặng cho cha cô ta.
Tiếng đàn tuyệt diệu khiến người không am hiểu về âm nhạc cũng cảm thấy êm ái, du dương.
Ba phút sau, khúc đàn đã xong, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
"Thật không hổ là cô Bạch, vóc người đẹp, không ngờ chơi đàn cũng rất hay."
"Dù sao người ta cũng là trò giỏi của bậc thầy Hoàng Gia Tường, thầy Hoàng nổi tiếng với con mắt nhìn người rất khắt khe đấy."
"Không sai, người ta là học trò của thầy Hoàng, sau này sẽ đi ra quốc tế rất nhiều lần."
"Sau này tương lai của cô Bạch chắc chắn sẽ rất rộng mở."
Mọi người dùng hết lời để khen ngợi Bạch Tô Tô, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được một chuyện, vì sao Diệp Phong lại si mê Bạch Tô Tô nhiều năm như vậy.
Cho dù là người khác, làm gì có ai không yêu mến cô ta?
Bây giờ cậu Diệp Phong có niềm vui mới, có lẽ không phải anh có mới nới cũ mà là yêu cầu của Bạch Tô Tô quá cao nên nhìn anh không vừa mắt.
Về chuyện nhà họ Bạch sắp phá sản, đám người này cũng không quan tâm.
Chỉ cần còn chưa thực sự phá sản, chỉ cần Bạch Tô Tô còn có thể lay động tâm trí Diệp Phong thì bất cứ lúc nào nhà họ Bạch cũng có thể khởi tử hoàn sinh.
"Mọi người khen quá lời rồi."
"Cháu nhà cũng chỉ có một chút năng khiếu, chủ yếu nhờ thầy Hoàng dốc lòng bồi dưỡng."
Bạch Kiến Hào cười tươi nở hoa, vừa rồi con gái thật sự khiến mình nở mày nở mặt!
Hoàng Gia Tường ngồi bên cạnh chỉ cười cho có lệ.
Nói trắng ra, ông ta đã gặp quá nhiều thiên tài âm nhạc, thậm chí là quỷ tài!
Năng khiếu của Bạch Tô Tô chỉ được xem như trên mức trung, nếu không phải cậu Diệp Phong cầu xin ba lần bốn lượt, chắc chắn ông ta sẽ không nhận cô ta làm học trò.
Đối với Bạch Tô Tô, nhìn thì Hoàng Gia Tường là thầy trò với cô ta, nhưng thực chất là một cuộc giao dịch.
Tiền cược chính là thể diện nhà họ Diệp.
"Vân Tương, anh nhớ em cũng học dương cầm từ tiểu học mà."
Ở nơi vắng người, Diệp Phong hỏi.
"Hả?"
Cố Vân Tương sững sờ, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Lên đàn một khúc đi, anh nhớ ngày còn bé chúng ta cùng học một lớp dương cầm, cuối cùng toàn là em về bổ túc cho anh."
"Bạch Tô Tô cũng chỉ đàn được đến đó, do những ông chủ này không có hiểu biết nên mới đứng đó tâng bốc."
"Chắc chắn em đàn hay hơn cô ta nhiều."
Diệp Phong đảo mắt một lượt, chợt nảy ra ý định xấu xa.
Chương 14: Hôn lễ trong mơ
Môn học tự chọn ở đại học của Cố Vân Tương là mỹ học và dương cầm.
Khi Bạch Tô Tô còn đang phát sầu vì kỳ thi dương cầm cấp sáu thì Cố Vân Tương đã thi dương cầm cấp tám từ lâu rồi.
Hơn nữa trên phương diện nhạc cụ, Cố Vân Tương rất có năng khiếu, chỉ cần hướng dẫn một chút là có thể học một biết mười.
Trong cốt truyện, Cố Vân Tương hoàn toàn lấn át sự tồn tại của Bạch Tô Tô, nhưng bởi vì Bạch Tô Tô là nữ chính, có hào quang quanh mình nên trong cuộc thi dương cầm Cố Vân Tương đã bị cô ta đánh bại thảm hại.
Đến cả Hoàng Gia Tường cũng nói, chắc chắn Cố Vân Tương là một thiên tài, nhưng Bạch Tô Tô cố gắng hết sức nên mới vượt được cô ấy.
Còn lâu Diệp Phong mới tin những gì tên tác giả bị tắc máu não kia viết, hack là hack, liên quan gì đến cố gắng?
"Anh Diệp Phong, làm vậy không hay lắm, đây là tiệc mừng thọ nhà người ta mà..."
Cố Vân Tương thấy không nên.
"Làm vậy thì sao?"
"Bây giờ em lập nghiệp, cần nhất là danh tiếng. Nếu em không chủ động thể hiện bản thân thì còn trông chờ gì vào việc những ông chủ không có mắt nhìn này chủ động đến tìm em?"
Nói đến chuyện lập nghiệp, Cố Vân Tương do dự, đây là chuyện mà cô ấy để ý nhất ngoài Diệp Phong.
Diệp Phong vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Trần Tử Huân, anh ta hiểu ngay tức khắc.
Anh ta đứng dậy, nói to: "Chư vị, vừa rồi có phải màn biểu diễn của cô Bạch vẫn chưa đã thèm không?"
"Bạn gái, cậu Diệp - cô Cố Vân Tương cũng học thêm dương cầm ở đại học, hơn nữa còn đã thi đậu kỳ thi dương cầm cấp tám."
"Chẳng bằng để cô ấy đàn một khúc, chúc thọ cho ông chủ Bạch, như vậy chẳng tốt quá hay sao?"
Trần Tử Huân vừa dứt lời, khắp hội trường chợt ồn ào.
"Bạn gái cậu Diệp còn có khả năng này ư? Tôi còn tưởng cô ấy chỉ là bình hoa di động."
"Quan tâm nhiều vậy làm gì, dù sao tôi cũng đến góp vui, càng vui càng tốt."
"Bạch Tô Tô người ta là học trò của bậc thầy Hoàng Gia Tường đấy, cô ấy làm vậy chẳng khác nào đến 'bêu xấu'."
"Ai biết được, dù sao tôi cũng muốn nhìn xem, bạn gái của cậu Diệp như thế nào so với cô Bạch Tô Tô?"
Mọi người chưa kết luận được.
Nghe nói như thế, mặt Bạch Kiến Hào tái mét, đàn một khúc chúc thọ gì chứ, có mà tới phá thì có.
Nhưng mà cô chưa thấy rõ thực lực của con gái tôi hả? Cô sánh được sao?
"Vậy không còn gì tốt hơn, xin đàn chị Cố chỉ dạy nhiều hơn."
Bạch Tô Tô cười thầm trong lòng, mình vừa khiến tất cả mọi người thán phục, Cố Vân Tương muốn làm nền, đương nhiên cô ta không có ý kiến.
"Vậy tôi bêu xấu rồi."
Đã nói đến mức này, Cố Vân Tương cũng chỉ có thể bước lên.
Cô ấy nhấc váy đi đến bục dương cầm, vừa thong dong mà ưu nhã.
"Ôi cha, cách cô Cố này đi đường rất giống người mẫu."
"Mọi người thấy gì không, chiếc váy trắng cổ điển trên người cô Cố rất hợp với khí chất của cô ấy, nhìn rất giống một ngôi sao lớn."
"Rốt cuộc mấy người nhìn đi đâu vậy? Không thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô Cố sao? Nếu như tôi đoán không lầm, đó là chiếc nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao đến từ Nam Phi đã bị tên nhà giàu nào đó giành được!"
Trước đây chỉ lo nịnh Diệp Phong, bây giờ bọn họ mới để ý kỹ nhan sắc của Cố Vân Tương.
Khí chất, khuôn mặt, dáng người này thực sự đặc biệt, khiến hoa nhường nguyệt thẹn.
Không hề kém cạnh Bạch Tô Tô!
Bạch Tô Tô và bạn thân Lâm Phượng Kiều chợt thấy hơi khó chịu.
Chiếc váy trắng cổ điển này vốn thuộc về Lâm Phượng Kiều.
Nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao vốn được tặng cho Bạch Tô Tô.
Bây giờ hai món đồ cao cấp cũng là hai vinh dự đặc biệt này đều dành cho Cố Vân Tương.
Nếu như nói vừa nãy Bạch Tô Tô là sao trời, như vậy bây giờ Cố Vân Tương là ánh trăng rằm.
Sao trời sao có thể tỏa sáng hơn ánh trăng rằm!
"Ca khúc mà tôi sắp biểu diễn đến từ thủ đô lãng mạn Paris, cũng là tác phẩm của bậc thầy Clayderman - « Hôn lễ trong mơ »."
"Tôi đã luyện ca khúc này rất nhiều lần, luôn muốn đàn cho người nào đó nghe nhưng chưa có cơ hội."
"Bêu xấu rồi."
Cố Vân Tương ngồi trên ghế điều chỉnh cảm xúc xong, mười ngón chạm vào phím đàn, chuẩn bị biểu diễn.
"Oa, đây là bản đàn bày tỏ với cậu Diệp Phong sao, lãng mạn quá!"
"Thổ lộ trong tiệc sinh nhật của người khác, cô Cố không hổ là bạn gái của cậu cả Diệp."
"Cô Cố quá đẹp, tôi quyết định rồi, tôi muốn làm kẻ bám đuôi của cô ấy!"
"Nghĩ bậy bạ gì vậy, anh còn không theo đuổi được cô trợ lý Trương Thúy Hoa của mình mà còn đèo chạy theo cô Cố?"
Trước khi tiếng đàn vang lên, mọi người đã thảo luận rất sôi nổi.
"Cô Cố người ta là bạn từ nhỏ với cậu Diệp đấy."
"Tôi nghe nói bọn họ đã được phụ huynh hai bên đính hôn từ lúc chưa ra đời."
Trần Tử Huân bắt đầu nói liên thiên, thêu dệt đủ thứ.
"Thật hay giả vậy, tình cảm sâu sắc đến vậy hả?"
"Nhìn như vậy thôi chứ cậu Diệp với Bạch. . . với cô nào đó chỉ là chơi đùa thôi, người trong lòng anh vẫn luôn là Cố Vân Tương đó."
"Đó là đương nhiên rồi, dung mạo người ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn là chính cung, hoàn toàn có thể là phu nhân tương lai nhà họ Diệp."
Đám người ngu ngốc hùa theo.
"Hâm mộ cậu Diệp thật, sự nghiệp và tình yêu đều bội thu."
"Mấy người nói tôi nghe, cái gì mới gọi là đỉnh cao cuộc đời!"
Vì giúp Diệp Phong tạo khí thế cho Cố Vân Tương, Trần Tử Huân nói không ngớt miệng.
Nhưng ồn ào một hồi, tự dưng lưng anh ta thấy lành lạnh.
Anh ta quay đầu nhìn, phát hiện cha Trần Thiên Lỗi đang nhìn mình chằm chằm.
Trần Tử Huân lập tức ngậm miệng.
Hội trường cũng yên tĩnh trở lại.
Cố Vân Tương chạm vào khóa đàn, khúc dương cầm tuyệt diệu mà thâm tình chậm rãi vang lên.
Hôn lễ trong mơ là mong ước sâu thẳm nhất nơi đáy lòng Cố Vân Tương.
Mỗi một nốt nhạc cô ấy đàn đều rất chính xác, mỗi một nốt đàn lại tuôn trào tình yêu.
Trong sảnh chính của biệt thự, tất cả mọi người phiêu theo khúc dương cầm, như lạc vào một hôn lễ rất lớn, quên mất đây là tiệc mừng thọ của ai đó.
Khúc đàn đã xong, hội trường vẫn lặng ngắt như tờ, bởi mọi người đều đang chìm đắm trong bản nhạc chất chứa bao cảm xúc này.
Mà quên vỗ tay.
Bỗng nhiên, một người đứng lên.
Mọi người phát hiện, Hoàng Gia Tường luôn khiêm tốn lại chậm rãi bước về phía Cố Vân Tương, kích động nói ra:
"Tôi đã từng dạy rất nhiều học sinh, có những người rất nổi tiếng, tuy âm nhạc của bọn họ lay động người đời, nhưng không lay động được tôi."
"Vậy mà bản đàn Hôn lễ trong mơ này của cô Cố lại khiến cho tôi bùi ngùi mãi không thôi."
Năm nay Hoàng Gia Tường bốn mươi tám tuổi, đã sắp đến tuổi biết số trời.
Ông ta từng có một người bạn gái với cuộc tình dài mười bốn năm, hai người đã tan rồi lại hợp mấy chục lần, cuối cùng không có duyên cùng nhau đi đến bạc đầu.
Mấy năm nay, Hoàng Gia Tường luôn độc thân, không tìm kiếm tình yêu mới.
Trên mạng có người phân tích rằng, ông ta khốn khổ vì tình yêu, ông ta là một danh nhân âm nhạc nhưng lại là một tù nhân của tình yêu.
Trong những giấc mơ hằng đêm của ông ta, có lẽ cũng có một hôn lễ chờ đợi được tiến hành.
"Cô Cố Vân Tương, cô là người duy nhất dùng âm nhạc lay động được tôi trong suốt mấy năm nay, hơn nữa còn đàn tác phẩm tiêu biểu có độ khó cao nhất của Claymander."
"Tôi muốn nhận cô làm học trò, dẫn cô đến Paris đào tạo sâu, tôi cam đoan tôi có khả năng truyền dạy và bồi dưỡng cho cô."
"Tương lai chắc chắn cô sẽ trở thành nghệ sĩ âm nhạc chấn động thế giới!"
Hoàng Gia Tường càng ngày càng kích động, không chỉ là bởi vì khúc dương cầm của Cố Vân Tương lay động trái tim ông ta, mà còn vì ông ta đã phát hiện ra một thiên tài.
Chỉ cần Cố Vân Tương đồng ý, cô ấy chính là học sinh ưu tú nhất của ông ta trong tương lai.
"Ôi trời ơi, chẳng phải bậc thầy Hoàng Gia Tường có tiêu chuẩn rất khắt khe, không phải thiên tài thì không nhận sao?"
"Hoàng Gia Tường là nghệ sĩ âm nhạc cấp thế giới hiếm có của đất nước, có thể làm học trò của ông ta thì thật may mắn."
Cảm xúc của tất cả mọi người lúc này là rung động không sao tả nổi.
Cố Vân Tương ngồi trên ghế dương cầm, đương nhiên cô ấy cũng động lòng, nếu có thể trở thành học trò của Hoàng Gia Tường, tương lai sẽ là một con đường rất tươi sáng và rất rộng mở.
"Đó chỉ do tôi đã luyện bản đàn này rất nhiều lần mà thôi."
"Có lẽ tôi không có năng khiếu đến vậy, cũng chưa chắc đã đáng để thầy lau mắt mà nhìn."
"Cho nên, tôi không định tới đi Paris đào tạo sâu, cũng không muốn phát triển trên con đường âm nhạc."
"Xin lỗi thầy ạ."
Cố Vân Tương nói xong, cô ấy chậm rãi bước xuống sân khấu, sau đó toàn bộ hội trường đã dậy sóng!
Chương 15: Vận mệnh trắc trở của nam chính
Cố Vân Tương lại từ chối lời mời của Hoàng Gia Tường.
Chuyện này cũng từ chối được sao?
Không phải đó chứ!
Mọi người ở đây đều thổn thức, tâm trạng Bạch Tô Tô cũng rất hụt hẫng.
Lúc trước cô ta đã bị Hoàng Gia Tường đóng cửa không tiếp mấy lần mới bái được ông ta làm thầy.
Cuối cùng nhờ Diệp Phong lấy danh nghĩa nhà họ Diệp mới khiến cho Hoàng Gia Tường miễn cưỡng nhận mình làm học trò.
Nhưng mà, theo học lâu như vậy, Hoàng Gia Tường chỉ dạy bình thường, đến cả một câu khen ngợi cũng không có.
Chứ đừng nói gì đến chuyện đưa mình ra nước ngoài bồi dưỡng.
Sao chuyện này có thể khiến Bạch Tô Tô không ghen ghét cho được?
Nhưng cũng may Cố Vân Tương lựa chọn từ bỏ nên mới khiến tâm trạng Bạch Tô Tô dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Hoàng Gia Tường cũng không muốn từ bỏ, ông ta đi về phía Diệp Phong: "Cậu Diệp, lúc trước cậu xin gặp tôi ba lần, hi vọng tôi có thể nhận cô Bạch Tô Tô làm học trò."
"Hôm nay, tôi cũng xin cậu, để cô Cố Vân Tương theo tôi học nhạc."
Sau phút suy tư, Hoàng Gia Tường tiếp tục nói: "Tôi có thể cam đoan với cậu, chỉ cần cô Cố Vân Tương theo học tôi, tôi hứa sẽ đưa cô Bạch Tô Tô đến học viện năng khiếu âm nhạc để bồi dưỡng."
Học viện năng khiếu âm nhạc là một trong những học viện âm nhạc đứng đầu trong nước, nhưng so ra thì đến Paris bồi dưỡng mới là lựa chọn tốt hơn.
"Trời ơi, thầy Hoàng thật sự trọng nhân tài, để nhận Cố Vân Tương làm học trò mà rất dụng tâm."
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thầy Hoàng nhận cô Bạch làm học trò chỉ là nể mặt cậu Diệp, không phải vì năng khiếu của cô Bạch hả?"
"Giờ anh mới biết?"
"Ngại ghê, ở trong núi mới ra."
"Nhưng mà cô Bạch Tô Tô cũng tốt số, Học viện năng khiếu âm nhạc đấy, người bình thường không thi đậu được đâu, cùng lắm là đến dự thính thôi, nhưng nếu là học trò thầy Hoàng thì lại khác."
Mọi người tấm tắc mãi không thôi.
Vẻ mặt Bạch Tô Tô càng ngày càng khó coi, cô ta rất tôn trọng Hoàng Gia Tường, cô ta cũng rất muốn đến học viện năng khiếu âm nhạc học tập.
Nhưng ông ta nói mình như vậy trước mặt mọi người khác gì bố thí lòng thương hại?
Khiến cho mình giống như quà tặng kèm của Cố Vân Tương!
Bạch Kiến Hào cũng rất xấu hổ, Cố Vân Tương vừa mới đánh đàn đã cướp hết danh tiếng của con gái mình thì thôi đi, Hoàng Gia Tường lại còn nhận học trò ở đây.
Nói cho rõ nhé, đây là tiệc mừng thọ của tôi mà!
"Cảm ơn sự ưu ái của thầy Hoàng, nhưng Vân Tương có suy nghĩ của riêng mình, mặc dù cô ấy là bạn gái tôi nhưng tôi tôn trọng quyết định của cô ấy."
"Hơn nữa, Vân Tương chủ yếu quan tâm đến lĩnh vực kinh doanh nên không muốn quan tâm chuyện khác."
"Nhưng nếu sau này cô ấy có thời gian rảnh, tôi đồng ý với thầy Hoàng sẽ khuyên bảo cô ấy."
Diệp Phong cười đáp, trong nguyên tác, Bạch Tô Tô trở thành nghệ sĩ nổi tiếng thế giới dưới sự hướng dẫn của Hoàng Gia Tường.
Mà thân phận này cũng giúp cho nhân vật nam chính Lâm Dịch có rất nhiều lợi ích, khiến anh ta vượt qua được cách biệt tầng lớp.
Bây giờ mặc dù nhà họ Diệp rất ghê gớm ở Kim Lăng nhưng phóng mắt ra khắp Giang Nam Giang Bắc, ra khắp cả nước, thậm chí ra toàn thế giới cũng không là gì cả.
Nhà họ Diệp muốn phát triển thì thực sự cần một nhân vật lớn có sức ảnh hưởng như nghệ sĩ nổi tiếng thế giới.
Nhưng đây là con đường dài nên Diệp Phong cũng không vội, dù sao nghệ sĩ âm nhạc cũng không phải con hát tầm thường.
Để Cố Vân Tương rèn dũa thêm trong giới kinh doanh cũng không có gì không tốt.
"Vậy được rồi."
Nghe anh trả lời như vậy, lúc này Hoàng Gia Tường mới không còn cưỡng cầu.
Ông ta phát hiện một người tài năng hơn cả mình, một thiên tai có thể bay xa hơn cả mình trong tương lai.
Ông ta không muốn bỏ lỡ như vậy, nhưng ông ta biết mọi việc không thể ép buộc, chỉ cần vẫn còn cơ hội là được.
"Còn cô Bạch Tô Tô, người ta có câu thầy chỉ dẫn vào cửa, rèn luyện là do bản thân, thầy Hoàng cứ thuận thế mà làm là được."
Diệp Phong còn nói thêm.
"Hửm?"
Anh vừa dứt lời, Hoàng Gia Tường lập tức sửng sốt.
Mọi người cũng sửng sốt.
Đây rõ là có ẩn ý trong lời nói.
Chẳng lẽ cậu Diệp có niềm vui mới nên tuyệt tình với người cũ như vậy sao?
Bạch Tô Tô bị dọa sợ ngay tức khắc, mặt mũi tái nhợt.
Nếu như Hoàng Gia Tường không còn nhận mình làm học trò, như vậy trong khu rừng âm nhạc đầy gai góc, xung quanh toàn là các đối thủ, mình sẽ bước tiếp như thế nào đây?
Cơ thể cô ta bất giác run lên.
Cô ta nhìn Diệp Phong, trong lòng cảm thấy khó hiểu, đây là sự trả thù của anh Diệp Phong ư?
Bởi vì mình từ chối xem phim với anh nên anh ghi hận trong lòng?
"Sau này vẫn mong thầy Hoàng để ý cháu nhà hơn."
Bạch Kiến Hào vội vàng cười hoà giải, so với con đường âm nhạc của cô gái thì ông ta quan tâm đến thái độ của nhà họ Diệp với nhà họ Bạch hơn.
Không có nhà họ Diệp, tòa cao ốc nhà họ Bạch sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Ừm."
Hoàng Gia Tường là người thông minh, sao lại không hiểu ẩn ý trong lời Diệp Phong, nhưng ông ta cũng chỉ gật đầu cho có lệ, xem như đáp lại Bạch Kiến Hào.
Đa phần những người xung quanh đến đây để thừa cơ nịnh bợ Diệp Phong.
Nhưng có vẻ Diệp Phong không còn si mê Bạch Tô Tô nữa.
Vậy có lẽ, qua đêm nay, nhà họ Bạch sẽ không còn ai qua lại nữa.
Tiệc mừng thọ năm mươi của Bạch Kiến Hào, cho đến khi bắt đầu buổi tiệc thì tất cẩ lời chúc tụng, lời mời rượu và cả sự hăng hái của ông ta, cũng đã không còn nữa.
Trong đầu ông ta bây giờ chỉ còn suy nghĩ nhà họ Bạch không được để ý nữa, nhà họ Bạch chết chắc rồi.
"Gia chủ, có người tự tiện xông vào biệt thự, bây giờ nên xử lý như thế nào?"
Lúc này, bỗng nhiên có bảo vệ đến báo.
"Chuyện này còn phải bày? Đám bảo vệ mấy người có tác dụng gì vậy?"
Bạch Kiến Hào nổi trận lôi đình.
"Nhưng mà chúng tôi không đánh lại được anh ta..."
Bảo vệ run rẩy nói.
Bạch Kiến Hào sửng sốt, chẳng lẽ là kẻ địch đến trả thù, ông ta vội hỏi lại: "Ai đến đó?"
"Một một học sinh nghèo."
Bảo vệ đáp.
"Người đó là anh Lâm Dịch, để con đi đón anh ấy."
Nghe vậy, Bạch Tô Tô vội vàng xông ra ngoài, Bạch Kiến Hào và Lâm Phượng Kiều ở phía sau cũng không kịp khuyên.
Không bao lâu, Lâm Dịch đi đến dưới sự dẫn đường của Bạch Tô Tô.
Sự nghèo túng của Lâm Dịch đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người ngay tức khắc.
Nhất là khi Bạch Tô Tô đứng với anh ta, nhìn rất thân thiết, rất gần gũi!
"Ông Bạch, thứ lỗi tôi nói thẳng, đây là do lỗi của bên ông, biết tại sao cậu Diệp thay lòng rồi chứ?"
"Đúng vậy đó lão Bạch, con rể vàng lại không ưng, ông thích một học sinh nghèo hả?"
Có người thì thầm khuyên nhủ.
Bạch Kiến Hào tái cả mặt, trách mắng con gái: "Bạch Tô Tô, có phải con xem lời cha nói như gió thoảng qua tai không hả?"
Bạch Kiến Hào vẫn luôn cấm Bạch Tô Tô qua lại với Lâm Dịch, cũng đã cảnh cáo vô số lần.
Lâm Dịch cũng biết như vậy.
"Chú Bạch, con tới chúc thọ cho chú, đây là quà mừng thọ của con."
Dứt lời, Lâm Dịch lấy ra chiếc bát mẻ mua được với giả hai trăm sáu mươi tệ ở sạp hàng trên phố đồ cổ.
Trên bát sứ còn có một lỗ hổng, Lâm Dịch đưa lên như tên ăn mày muốn tìm đại gia xin ăn.
"Đến chúc thọ hay đến ăn xin vậy?"
"Cười ngất, anh ta định dẫn ông chủ Bạch sau này đi ăn xin đó."
Mọi người ở đây đều bật cười
Mặt mày Bạch Kiến Hào càng lúc càng khó coi, Bạch Tô Tô đứng bên cạnh cũng rất xấu hổ, trong lòng tự nhủ anh Lâm Dịch, em biết anh nghèo, nhưng mà anh. . .
"Khá lắm, không hổ là nam chính của truyện, vận may không ai bì được."
"Không lấy được « Thu Nhạn Lạc Hà Đồ », lại vớ ngay được bát sứ thanh hoa thời Chính Đức triều Minh."
Diệp Phong phải tặc lưỡi.
Đồng thời, anh cũng phát hiện, bậc thầy tranh Trung Quốc Nhan Văn Cảnh đứng bên cạnh gia chủ Lý Thiên Lỗi nhà họ Lý cũng mở to mắt.
Vừa nãy khi Cố Vân Tương và Bạch Tô Tô đàn dương cầm, ông ấy không để tâm lắm, nhưng bây giờ, ông ấy lại thấy hứng thú.
"Cậu trêu tôi phải không?"
Bạch Kiến Hào vô cùng tức giận, nói to: "Bảo vệ, kéo tên này ra ngoài."
Bảo vệ đang chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên, một tiếng nói như tiếng chuông đồng vang lên: "Dừng tay, tôi cảm thấy rất có hứng thú với anh bạn trẻ này, để anh ta ở lại."
Bình luận facebook