-
Chương 6
Chưa đợi A Thi Mã nói xong, ta đã chạy thẳng đến điện Cần Chính.
Tiếng quở trách của hoàng thượng vang ra tận ngoài điện.
Kỳ Hạc Hiên cởi trần, bị roi quất đến da thịt rách toạc, lưng ta cũng âm ỉ đau, cả lòng ta cũng đau theo.
"Trẫm phái ngươi đi đón dâu, ngươi lại dám nảy sinh tình cảm với tẩu tẩu tương lai của mình.”
Nếu không phải nể tình cả nhà Kỳ gia trung thành, trẫm thật muốn chém đầu ngươi!"
"Hoàng thượng, thần hết lòng yêu mến công chúa Lê Châu, xin hoàng thượng tác thành."
Tim ta đau thắt lại.
Hoàng thượng tức giận ném vỡ chén trà đang cầm trên tay.
"Hạc Hiên, sao ngươi lại cứng đầu như vậy?"
"Hoàng thượng, ta và công chúa Lê Châu đã..."
"Hoàng thượng."
Ta xông vào điện, quỳ xuống, "Xin hoàng thượng đừng làm khó Kỳ tiểu tướng quân, là ta nảy sinh tình cảm với hắn trước.”
“Ở Thổ Phồn chúng ta tình yêu nam nữ rất tự do, không bị ràng buộc bởi hôn ước.”
“Nếu hoàng thượng muốn phạt, hãy phạt cả ta nữa."
Hoàng thượng đập tay lên bàn, thở dài nặng nề: "Ngươi ngươi ngươi, thôi được rồi, tất cả đều loạn cả rồi."
Kỳ phủ phái người đến đón Kỳ Hạc Hiên về.
Ta phải nài nỉ rất lâu, hoàng hậu mới đồng ý cho ta đi theo.
Trên đường về Kỳ phủ, có một chiếc xe ngựa sang trọng theo sau chúng ta.
Ta hỏi gia nhân Kỳ phủ đó là ai.
Hắn nói: "Đó là xe ngựa của An Dương công chúa, công chúa và thiếu gia chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã..."
Thấy vẻ mặt ta biến sắc, hắn im bặt.
Ta đứng bên ngoài chờ ngự y bôi thuốc cho Kỳ Hạc Hiên.
Một cô nương xinh đẹp vội vã chạy đến, các gia nhân trong phủ đều quỳ xuống.
Đôi mắt rực rỡ của nàng nhìn chằm chằm vào ta: "Người Thổ Phồn các ngươi thật thô lỗ, gặp bổn công chúa mà không hành lễ."
"Ngươi là công chúa, ta cũng là công chúa, sao ta phải hành lễ với ngươi?"
Sắc mặt nàng ta thay đổi: "Ngươi có tin ta sẽ trị tội ngươi không?"
"Nếu công chúa không coi trọng tình hữu nghị giữa hai nước thì xin cứ tự nhiên."
Công chúa An Dương giơ tay lên chuẩn bị tát ta, lúc đó cửa kêu "két" một tiếng, ngự y bước ra: "Khải bẩm công chúa, Kỳ tiểu tướng quân chỉ bị thương ngoài da, không đáng lo ngại, chỉ cần dùng thuốc trị thương vài ngày sẽ bình phục trở lại.”
"Đa tạ ngự y."
Nàng ta muốn vào trong nhưng bị ngự y ngăn lại: "Công chúa, tướng quân chưa mặc y phục."
Ta bất chấp xông vào trong, công chúa An Dương hét lên sau lưng: "Ngươi thật không biết xấu hổ!"
Ta quay đầu lại, cười đắc ý chọc tức nàng ta: "Ta là thê tử tương lai của hắn."
Nàng ta tức giận đá vào bậc thang rồi kêu lên đau đớn.
Ta bịt miệng, cười đến run cả người.
Kỳ Hạc Hiên nằm sấp trên giường, nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn ta: "Bên ngoài ai đang kêu đau vậy?"
"Thanh mai trúc mã của ngươi, sao, đau lòng à?"
Hắn nắm lấy cổ tay ta, vì dùng lực mà động đến vết thương, đau đớn đến nhăn cả mặt.
"Lê Châu, trong lòng ta chỉ có nàng."
Mặt ta bỗng đỏ bừng, ta hỏi: "Phụ mẫu ngươi đâu, sao không thấy họ đến thăm ngươi?"
Kỳ Hạc Hiên buồn bã nói: "Sinh mẫu của ta đã mất từ lâu, ta lớn lên dưới sự chăm sóc của kế mẫu, bà ấy đối với ta chẳng qua chỉ là giả vờ quan tâm.
Phụ thân ta..."
Hắn cười tự giễu, "Trong mắt ông ấy chỉ có đại ca."
Trong đầu ta thoáng hiện hình ảnh tấm lệnh bài của kẻ bịt mặt: "Người hôm đó muốn bắt ta, là đại ca ngươi?"
Kỳ Hạc Hiên mím môi, suy nghĩ một lúc: "Có lẽ là vì ta muốn lấy nàng nên khiến đại ca nóng lòng rồi. Hắn nhất định phải lấy được nàng."
"Ta và hắn chưa từng gặp mặt, tại sao hắn lại nhất định phải lấy ta?"
"Đại Ngụy phái sứ thần đến cầu hôn với phụ vương nàng, người có đưa ra yêu cầu gì không?"
Ta cau mày, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nhớ lại ngày sứ thần đến cầu hôn, phụ vương ta tuyên bố: "Con gái ta là công chúa một nước, sao có thể gả cho thần tử Đại Ngụy, làm một thứ dân? Dù không phải là hoàng tử, cũng phải gả cho một thân vương."
Sứ thần nói: "Đại vương đừng lo, hoàng thượng nói rằng không lâu nữa sẽ phong Kỳ tướng quân làm Trấn Nam Vương, công chúa sẽ trở thành Trấn Nam Vương phi của Đại Ngụy."
Phụ Vương ta hài lòng gật đầu.
Tiếng quở trách của hoàng thượng vang ra tận ngoài điện.
Kỳ Hạc Hiên cởi trần, bị roi quất đến da thịt rách toạc, lưng ta cũng âm ỉ đau, cả lòng ta cũng đau theo.
"Trẫm phái ngươi đi đón dâu, ngươi lại dám nảy sinh tình cảm với tẩu tẩu tương lai của mình.”
Nếu không phải nể tình cả nhà Kỳ gia trung thành, trẫm thật muốn chém đầu ngươi!"
"Hoàng thượng, thần hết lòng yêu mến công chúa Lê Châu, xin hoàng thượng tác thành."
Tim ta đau thắt lại.
Hoàng thượng tức giận ném vỡ chén trà đang cầm trên tay.
"Hạc Hiên, sao ngươi lại cứng đầu như vậy?"
"Hoàng thượng, ta và công chúa Lê Châu đã..."
"Hoàng thượng."
Ta xông vào điện, quỳ xuống, "Xin hoàng thượng đừng làm khó Kỳ tiểu tướng quân, là ta nảy sinh tình cảm với hắn trước.”
“Ở Thổ Phồn chúng ta tình yêu nam nữ rất tự do, không bị ràng buộc bởi hôn ước.”
“Nếu hoàng thượng muốn phạt, hãy phạt cả ta nữa."
Hoàng thượng đập tay lên bàn, thở dài nặng nề: "Ngươi ngươi ngươi, thôi được rồi, tất cả đều loạn cả rồi."
Kỳ phủ phái người đến đón Kỳ Hạc Hiên về.
Ta phải nài nỉ rất lâu, hoàng hậu mới đồng ý cho ta đi theo.
Trên đường về Kỳ phủ, có một chiếc xe ngựa sang trọng theo sau chúng ta.
Ta hỏi gia nhân Kỳ phủ đó là ai.
Hắn nói: "Đó là xe ngựa của An Dương công chúa, công chúa và thiếu gia chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã..."
Thấy vẻ mặt ta biến sắc, hắn im bặt.
Ta đứng bên ngoài chờ ngự y bôi thuốc cho Kỳ Hạc Hiên.
Một cô nương xinh đẹp vội vã chạy đến, các gia nhân trong phủ đều quỳ xuống.
Đôi mắt rực rỡ của nàng nhìn chằm chằm vào ta: "Người Thổ Phồn các ngươi thật thô lỗ, gặp bổn công chúa mà không hành lễ."
"Ngươi là công chúa, ta cũng là công chúa, sao ta phải hành lễ với ngươi?"
Sắc mặt nàng ta thay đổi: "Ngươi có tin ta sẽ trị tội ngươi không?"
"Nếu công chúa không coi trọng tình hữu nghị giữa hai nước thì xin cứ tự nhiên."
Công chúa An Dương giơ tay lên chuẩn bị tát ta, lúc đó cửa kêu "két" một tiếng, ngự y bước ra: "Khải bẩm công chúa, Kỳ tiểu tướng quân chỉ bị thương ngoài da, không đáng lo ngại, chỉ cần dùng thuốc trị thương vài ngày sẽ bình phục trở lại.”
"Đa tạ ngự y."
Nàng ta muốn vào trong nhưng bị ngự y ngăn lại: "Công chúa, tướng quân chưa mặc y phục."
Ta bất chấp xông vào trong, công chúa An Dương hét lên sau lưng: "Ngươi thật không biết xấu hổ!"
Ta quay đầu lại, cười đắc ý chọc tức nàng ta: "Ta là thê tử tương lai của hắn."
Nàng ta tức giận đá vào bậc thang rồi kêu lên đau đớn.
Ta bịt miệng, cười đến run cả người.
Kỳ Hạc Hiên nằm sấp trên giường, nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn ta: "Bên ngoài ai đang kêu đau vậy?"
"Thanh mai trúc mã của ngươi, sao, đau lòng à?"
Hắn nắm lấy cổ tay ta, vì dùng lực mà động đến vết thương, đau đớn đến nhăn cả mặt.
"Lê Châu, trong lòng ta chỉ có nàng."
Mặt ta bỗng đỏ bừng, ta hỏi: "Phụ mẫu ngươi đâu, sao không thấy họ đến thăm ngươi?"
Kỳ Hạc Hiên buồn bã nói: "Sinh mẫu của ta đã mất từ lâu, ta lớn lên dưới sự chăm sóc của kế mẫu, bà ấy đối với ta chẳng qua chỉ là giả vờ quan tâm.
Phụ thân ta..."
Hắn cười tự giễu, "Trong mắt ông ấy chỉ có đại ca."
Trong đầu ta thoáng hiện hình ảnh tấm lệnh bài của kẻ bịt mặt: "Người hôm đó muốn bắt ta, là đại ca ngươi?"
Kỳ Hạc Hiên mím môi, suy nghĩ một lúc: "Có lẽ là vì ta muốn lấy nàng nên khiến đại ca nóng lòng rồi. Hắn nhất định phải lấy được nàng."
"Ta và hắn chưa từng gặp mặt, tại sao hắn lại nhất định phải lấy ta?"
"Đại Ngụy phái sứ thần đến cầu hôn với phụ vương nàng, người có đưa ra yêu cầu gì không?"
Ta cau mày, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nhớ lại ngày sứ thần đến cầu hôn, phụ vương ta tuyên bố: "Con gái ta là công chúa một nước, sao có thể gả cho thần tử Đại Ngụy, làm một thứ dân? Dù không phải là hoàng tử, cũng phải gả cho một thân vương."
Sứ thần nói: "Đại vương đừng lo, hoàng thượng nói rằng không lâu nữa sẽ phong Kỳ tướng quân làm Trấn Nam Vương, công chúa sẽ trở thành Trấn Nam Vương phi của Đại Ngụy."
Phụ Vương ta hài lòng gật đầu.
Bình luận facebook