-
Chương 3
Đã hai ngày chúng ta ở lại biệt viện, có nhiều lần ta thấy Kỳ Hạc Hiên trộm nhìn ta từ xa, ánh mắt chạm vào nhau trong chốc lát, ta trừng mắt nhìn lại cho đến khi không còn thấy bóng lưng của hắn.
Đã định nghỉ ngơi năm ngày rồi mới lên đường, nhưng sáng ngày thứ hai khi ta vừa trang điểm xong, trong viện vang lên tiếng ồn ào
"Có chuyện gì vậy?" Ta chặn một tên lính đang khuân vác hỏi.
“Bẩm công chúa điện hạ, hoàng thượng vừa hạ chỉ, ba ngày nữa phải về kinh.”
"Có chuyện gì xảy ra?"
Hắn ngượng ngùng, quỳ xuống đất: "Kỳ, Kỳ tiểu tướng quân đã dâng tấu sớ xin hoàng thượng cưới công chúa. Hoàng thượng giận dữ, lệnh tướng quân về kinh chịu phạt."
"Sao lại như vậy?"
"Trong tấu sớ, tướng quân nói vừa gặp đã nảy sinh tình cảm với người, không thể không cưới. Lão phu nhân Kỳ gia nghe tin đã ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh."
Tim ta đập mạnh, không ngờ Kỳ Hạc Hiên lại dùng cách này để làm khó ta.
Ta xông vào phòng hắn, lúc đó hắn đang thu dọn hành lý. Trông thấy ta, nét mặt hắn khựng lại: ta "chát" một cái tát vào mặt hắn, các hạ nhân trong phòng liền quỳ xuống.
"Tất cả ra ngoài."
"Chúng nô tì xin cáo lui."
Kỳ Hạc Hiên lau khóe miệng rỉ máu: "Lực tay của công chúa mạnh thật, người đã nguôi giận hơn chưa?"
"Chưa."
"Vậy công chúa cứ tiếp tục đánh."
Ta liếc nhìn hắn, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc.
"Kỳ Hạc Hiên, ta đã nói rõ ràng với ngươi chưa? Ta sẽ không lấy ngươi."
"Công chúa, người có biết nếu chuyện này bại lộ, cả Kỳ gia và phụ vương của người đều sẽ bị liên lụy." Hắn căng thẳng nói.
“Ngươi dâng tấu lên hoàng thượng, chẳng phải Kỳ gia cũng bị liên lụy sao?”
"Ít nhất người chịu phạt chỉ có ta."
Ta bỗng cảm thấy động lòng, hắn không phải là người vô liêm sỉ như ta đã nghĩ.
"Ở Đại Ngụy, cưỡng đoạt thê tử của huynh trưởng đáng tội gì?"
Hắn trầm giọng đáp: "Tội ch/3t."
"Kỳ Hạc Hiên, ngươi không sợ ch/3t sao?"
Hắn cười với vẻ mặt khổ sở: "Công chúa thì sao? Nếu công chúa kiên quyết gả cho đại ca ta, chẳng phải sẽ làm hỏng mối quan hệ hai nước, người muốn bách tính chịu khổ vì chiến tranh sao?"
"Ta không ngờ người Trung Nguyên các ngươi lại cổ hủ như vậy, trinh tiết của nữ nhân nằm ở tâm hồn, không phải ở thể xác."
Hắn nghiêm mặt: "Ngày đó sau khi từ biệt công chúa, ta..."
“Bẩm tướng quân, mọi thứ đã sẵn sàng, có thể lên đường bất cứ lúc nào." Tiếng binh sĩ bên ngoài ngắt lời chúng ta.
Kỳ Hạc Hiên quay người hành lễ với ta: "Công chúa, chúng ta xuất phát thôi."
Vì có lệnh vua nên Kỳ Hạc Hiên không dám chậm trễ, đành phải đi đường tắt về kinh. Khi đi qua một con đường nhỏ, bên trong bụi cây phát ra tiếng động.
Kỳ Hạc Hiên cưỡi ngựa song song với cỗ xe ngựa của ta, vén màn xe lên: "Có bất thường, hãy cảnh giác." Nói xong, hắn cưỡi ngựa đi lên phía trước thông báo với các binh sĩ.
Bất ngờ, vài tảng đá lớn từ sườn núi lăn xuống, một nhóm người bịt mặt xông ra. Tên dẫn đầu hét lên: "Bắt sống công chúa Thổ Phồn!"
Một nhóm người vung đao chém loạn xạ lên xe ngựa của ta. Ngựa bị hoảng sợ, không kiểm soát được mà chạy điên cuồng. Kỳ Hạc Hiên vừa cưỡi ngựa vừa vung đao, mở đường máu lao về phía ta. Hắn nhảy lên đầu xe, nắm chặt dây cương, xe ngựa dần ổn định trở lại.
Không ngờ, bọn cướp chém thủng nóc xe, nhảy xuống định bắt ta đi. Kỳ Hạc Hiên buông dây cương lao tới.
Kẻ cướp đâm một nhát vào ngực hắn, hắn dùng chân trái đạp mạnh, đá kẻ cướp ngã xuống xe.
"Ngươi sao rồi?" Ta giúp hắn che vết thương lại nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Đôi môi tái nhợt của hắn run rẩy nói: "Mau, mau giữ dây cương, phía trước là vực thẳm." Ta nghe vậy lao lên đầu xe, ghì chặt dây cương, ngựa đã kịp dừng lại.
Các binh sĩ xông đến, vị tướng đứng đầu là Từ Sách, hắn lo lắng nói: "Tướng quân, vết thương của ngài không nhẹ."
Kỳ Hạc Hiên vẫy tay: "Chúng có võ công cao cường, không giống bọn thổ phỉ bình thường."
Từ Sách quan sát xung quanh sau đó đến gần ta nói nhỏ: "Thuộc hạ tìm được vật này trên người chúng." Hắn nhét vào tay ta, ta nhìn ra đó là lệnh bài của Kỳ gia.
"Người trong phủ ngươi sao lại muốn bắt ta?"
Đã định nghỉ ngơi năm ngày rồi mới lên đường, nhưng sáng ngày thứ hai khi ta vừa trang điểm xong, trong viện vang lên tiếng ồn ào
"Có chuyện gì vậy?" Ta chặn một tên lính đang khuân vác hỏi.
“Bẩm công chúa điện hạ, hoàng thượng vừa hạ chỉ, ba ngày nữa phải về kinh.”
"Có chuyện gì xảy ra?"
Hắn ngượng ngùng, quỳ xuống đất: "Kỳ, Kỳ tiểu tướng quân đã dâng tấu sớ xin hoàng thượng cưới công chúa. Hoàng thượng giận dữ, lệnh tướng quân về kinh chịu phạt."
"Sao lại như vậy?"
"Trong tấu sớ, tướng quân nói vừa gặp đã nảy sinh tình cảm với người, không thể không cưới. Lão phu nhân Kỳ gia nghe tin đã ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh."
Tim ta đập mạnh, không ngờ Kỳ Hạc Hiên lại dùng cách này để làm khó ta.
Ta xông vào phòng hắn, lúc đó hắn đang thu dọn hành lý. Trông thấy ta, nét mặt hắn khựng lại: ta "chát" một cái tát vào mặt hắn, các hạ nhân trong phòng liền quỳ xuống.
"Tất cả ra ngoài."
"Chúng nô tì xin cáo lui."
Kỳ Hạc Hiên lau khóe miệng rỉ máu: "Lực tay của công chúa mạnh thật, người đã nguôi giận hơn chưa?"
"Chưa."
"Vậy công chúa cứ tiếp tục đánh."
Ta liếc nhìn hắn, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc.
"Kỳ Hạc Hiên, ta đã nói rõ ràng với ngươi chưa? Ta sẽ không lấy ngươi."
"Công chúa, người có biết nếu chuyện này bại lộ, cả Kỳ gia và phụ vương của người đều sẽ bị liên lụy." Hắn căng thẳng nói.
“Ngươi dâng tấu lên hoàng thượng, chẳng phải Kỳ gia cũng bị liên lụy sao?”
"Ít nhất người chịu phạt chỉ có ta."
Ta bỗng cảm thấy động lòng, hắn không phải là người vô liêm sỉ như ta đã nghĩ.
"Ở Đại Ngụy, cưỡng đoạt thê tử của huynh trưởng đáng tội gì?"
Hắn trầm giọng đáp: "Tội ch/3t."
"Kỳ Hạc Hiên, ngươi không sợ ch/3t sao?"
Hắn cười với vẻ mặt khổ sở: "Công chúa thì sao? Nếu công chúa kiên quyết gả cho đại ca ta, chẳng phải sẽ làm hỏng mối quan hệ hai nước, người muốn bách tính chịu khổ vì chiến tranh sao?"
"Ta không ngờ người Trung Nguyên các ngươi lại cổ hủ như vậy, trinh tiết của nữ nhân nằm ở tâm hồn, không phải ở thể xác."
Hắn nghiêm mặt: "Ngày đó sau khi từ biệt công chúa, ta..."
“Bẩm tướng quân, mọi thứ đã sẵn sàng, có thể lên đường bất cứ lúc nào." Tiếng binh sĩ bên ngoài ngắt lời chúng ta.
Kỳ Hạc Hiên quay người hành lễ với ta: "Công chúa, chúng ta xuất phát thôi."
Vì có lệnh vua nên Kỳ Hạc Hiên không dám chậm trễ, đành phải đi đường tắt về kinh. Khi đi qua một con đường nhỏ, bên trong bụi cây phát ra tiếng động.
Kỳ Hạc Hiên cưỡi ngựa song song với cỗ xe ngựa của ta, vén màn xe lên: "Có bất thường, hãy cảnh giác." Nói xong, hắn cưỡi ngựa đi lên phía trước thông báo với các binh sĩ.
Bất ngờ, vài tảng đá lớn từ sườn núi lăn xuống, một nhóm người bịt mặt xông ra. Tên dẫn đầu hét lên: "Bắt sống công chúa Thổ Phồn!"
Một nhóm người vung đao chém loạn xạ lên xe ngựa của ta. Ngựa bị hoảng sợ, không kiểm soát được mà chạy điên cuồng. Kỳ Hạc Hiên vừa cưỡi ngựa vừa vung đao, mở đường máu lao về phía ta. Hắn nhảy lên đầu xe, nắm chặt dây cương, xe ngựa dần ổn định trở lại.
Không ngờ, bọn cướp chém thủng nóc xe, nhảy xuống định bắt ta đi. Kỳ Hạc Hiên buông dây cương lao tới.
Kẻ cướp đâm một nhát vào ngực hắn, hắn dùng chân trái đạp mạnh, đá kẻ cướp ngã xuống xe.
"Ngươi sao rồi?" Ta giúp hắn che vết thương lại nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Đôi môi tái nhợt của hắn run rẩy nói: "Mau, mau giữ dây cương, phía trước là vực thẳm." Ta nghe vậy lao lên đầu xe, ghì chặt dây cương, ngựa đã kịp dừng lại.
Các binh sĩ xông đến, vị tướng đứng đầu là Từ Sách, hắn lo lắng nói: "Tướng quân, vết thương của ngài không nhẹ."
Kỳ Hạc Hiên vẫy tay: "Chúng có võ công cao cường, không giống bọn thổ phỉ bình thường."
Từ Sách quan sát xung quanh sau đó đến gần ta nói nhỏ: "Thuộc hạ tìm được vật này trên người chúng." Hắn nhét vào tay ta, ta nhìn ra đó là lệnh bài của Kỳ gia.
"Người trong phủ ngươi sao lại muốn bắt ta?"
Bình luận facebook