• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Liên Tâm Cổ (2 Viewers)

  • Chương 8

Ta điên cuồng cười lớn: "Kỳ tướng quân, ngươi thông minh cả đời rốt cuộc cũng tính sai một bước."

"Cái gì?"

"Ta còn hận Kỳ Hạc Hiên hơn ngươi."

Ta nửa thật nửa giả kể với Kỳ Hạc Minh chuyện trong hang động đêm đó.

Ánh mắt hắn nhìn ta đầy nghi hoặc, dường như không hoàn toàn tin tưởng.

"Hắn đã hủy hoại trinh tiết của ta, lại còn dùng bạc để sỉ nhục ta.”

“Ta vốn định bỏ trốn vào ngày đại hôn, để hắn bị người Trung Nguyên cười chê."

Hắn nhếch mép cười gian ác: "Chỉ là bỏ trốn thôi sao?"

"Nếu có sự giúp đỡ của ngươi, ta muốn giết hắn."

Ta cố ý tỏ ra hung ác, nét mặt hắn dần dịu đi.

"Người Thổ Phồn các ngươi vốn xảo trá, ta làm sao tin được ngươi?"

"Vậy thì cứ trói ta ở đây đi.”

“Kỳ Hạc Hiên võ công cao cường, có rất nhiều thân tín, ngươi muốn tiếp cận hắn không dễ dàng đâu.”

“Một vị tướng quân ch/3t không rõ nguyên nhân, hoàng thượng chắc chắn sẽ ban lệnh điều tra toàn bộ những người có liên quan, ngươi có chắc mình sẽ thoát tội được không?"

Mỗi lời ta nói đều trúng tim đen của hắn: “Chúng ta liên minh cả hai đều có lợi. Nếu thành công ngươi sẽ trở thành Trấn Nam Vương, có phụ vương ta làm chỗ dựa chắc chắn ngươi sẽ leo lên vị trí cao hơn, dưới một người, trên vạn người.”

Đôi mắt Kỳ Hạc Minh sáng lên, ta biết hắn đã dao động.

Kỳ Hạc Minh rút dao cởi dây trói cho ta.

Khi ta vừa đứng dậy, hắn nhét vào tay ta một chiếc phi tiêu, giọng trầm lại nói: "Dùng cái này, đâm vào ngực Kỳ Hạc Hiên."

Ta khẽ phất tay ra, lạnh lùng đáp: "Không cần ngươi dạy ta làm việc, ta tự có tính toán."

Ta đứng lên, đi về phía cửa, hắn liền kéo ngược lại, khiến ta va vào ngực hắn.

Kỳ Hạc Minh bóp chặt cằm ta: "Đừng có giở trò."

"Yên tâm đi. Chẳng phải ngươi đã nói khắp hoàng cung đều có tai mắt của ngươi."

Ta bước một chân ra cửa, quay đầu nói với hắn: "Còn đứng đó làm gì, mau đưa ta về cung."

Mãi cho đến khi bước vào tẩm điện của mình, đóng kín cửa lại ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Hạc Minh biết dùng thư để dụ ta ra ngoài, chắc chắn đã biết việc ta và Kỳ Hạc Hiên có thư từ qua lại.

Hắn phái người giám sát ta, ta không thể thông báo cho Kỳ Hạc Hiên.

Ta chợt nghĩ đến công chúa An Dương, có lẽ nàng có thể giúp ta.

Khi ta bước vào Trường Xuân cung, công chúa An Dương đang thưởng thức hòa tấu.

Nàng ta lườm một cái: "Ai để kẻ chướng mắt này vào đây?"

Ta bước tới, đẩy nàng ngã ra, mắng: "Ngươi nói ai chướng mắt?"

Nàng ta không phục, xô ngã ta, đứng dậy túm tóc ta, chúng ta quấn lấy nhau, đánh đấm túi bụi.

Nhân lúc không ai chú ý, ta lén nhét tờ giấy vào tay nàng.

Công chúa tròn mắt nhìn, rồi hiểu ý ta.

Nàng đứng dậy chỉnh lại y phục.

"Người đâu, giúp ta trói tên Thổ Phồn man rợ này lại."

"Điện hạ, nàng ta là công chúa Thổ Phồn."

"Các ngươi đều thấy chính nàng ra tay trước.”

“Đây là tẩm cung của bổn công chúa, ta nói gì phải nghe nấy, mau trói lại."

Công chúa An Dương kéo ta về phòng ngủ của nàng.

Nàng xoay lọ hoa trên án thư, một cánh cửa trên tường mở ra, ta bị đẩy vào một lối đi bí mật.

*Án thư: là thuật ngữ chỉ cái bàn hoặc bàn viết trong văn hóa TQ cổ đại.

"Nói, có chuyện gì?"

Ta kể rõ kế hoạch của Kỳ Hạc Minh: "Hắn phái người giám sát ta, ta đành phải ra tay với cô.

Cô có thể giúp ta báo cho Kỳ..."

An Dương ngắt lời, khóe miệng khẽ nhếch: "Cô và Hiên ca ca của ta thật là tâm đầu ý hợp."

"Gì cơ?"

“Hiên ca ca muốn gặp cô."

Dưới sự giúp đỡ của An Dương công chúa, ta và Kỳ Hạc Hiên gặp lại nhau trong mật thất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom