-
Chương 7
Nhớ lại mọi chuyện, ta rút tay khỏi tay Kỳ Hạc Hiên: "Người Trung Nguyên các ngươi, tâm tư thật thâm sâu.”
“Vì vương quyền phú quý, ngay cả huynh đệ ruột cũng hãm hại lẫn nhau."
"Chuyện này không có chứng cứ xác thực, ngàn vạn lần không được nói ra ngoài."
Kỳ Hạc Hiên nghiêm túc nhìn ta.
Ta gật đầu, nhìn vào vết thương của hắn, cả lưng đầy máu thịt be bét.
"Vì muốn lấy ta mà bị thương thế này, có đáng không?"
Ta cúi đầu, lén nhìn biểu cảm của hắn.
Kỳ Hạc Hiên bất ngờ ngồi dậy, nén đau đớn, hít sâu một hơi nói: "Đáng, vì nàng, tất cả đều đáng.”
“Lê Châu, ta luôn muốn xin lỗi nàng, hôm đó là ta đã thất lễ với nàng."
Hắn kể lại, hôm đó đến Thổ Phồn với ý định trải nghiệm phong tục Thổ Phồn, nào ngờ trong buổi tiệc bị hạ thuốc vào thức ăn.
Sau khi phát hiện, hắn cố gắng chạy đến sau núi, nhưng thuốc quá mạnh, hắn không gắng gượng được mà ngất xỉu bên suối.
Khi tỉnh dậy thấy ta nằm bên cạnh, tưởng rằng ta là đồng bọn của nhóm người muốn hại hắn nên đã ném túi bạc rồi rời đi.
Sau đó hắn suy nghĩ lại sự việc xảy ra, nhận ra đã hiểu lầm ta nên quay lại hang tìm ta để xin lỗi.
Nhưng hắn tìm khắp hang và cả các thôn làng lân cận vẫn không tìm thấy ta.
Vì không tiện ở lại Thổ Phồn quá lâu, nên hắn buộc phải trở về.
Sau này mới phát hiện, ta chính là công chúa hòa thân của Thổ Phồn.
Ánh mắt Kỳ Hạc Hiên nhìn ta say đắm: "Lê Châu, nàng gả cho ta, ta thật sự rất vui mừng.”
“Chỉ là phủ tướng quân không phải nơi an toàn, mà là sào huyệt của sói."
Ta cười nham hiểm: "Ngươi coi ta là gì? Ta không ngoan ngoãn như những nữ tử ở Trung Nguyên. Ta cũng là một con sói gian xảo đấy."
Hắn cưng chiều véo nhẹ má ta.
Chỉ dụ tứ hôn nhanh chóng được ban bố.
Hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành vào ngày mùng tám tháng sau, theo phong tục Trung Nguyên, trước đó ta và Kỳ Hạc Hiên không được gặp nhau.
Nhưng chúng ta vừa mới giải quyết xong hiểu lầm, vẫn còn nhiều điều muốn nói với nhau.
Kỳ Hạc Hiên bảo ta viết thư, hắn sẽ sắp xếp người đến lấy thư.
Hôm ấy ta đợi mãi không thấy thư gửi đến, các cửa trong cung điện đều được khóa kín, ngăn không cho ai tự ý ra vào.
Ta nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài, mở cửa ra thì một bức thư rơi xuống, trên đó viết: "Gặp nhau ở phía sau hòn non bộ trong hoa viên. Hiên."
Nét chữ trên thư rất lạ, ta không nhịn được thò đầu ra ngoài nhìn.
Không ngờ đầu ta bị một vật cứng đập trúng, ngất đi.
Khi mở mắt ra, cảnh vật trước mắt rất mơ hồ, tay chân ta đều bị trói.
Ta bị nhốt trong một ngôi nhà hoang.
Ngoài cửa có tiếng nam nhân vọng vào: "Chỉ cần giam nàng ta qua ngày mùng tám để chúng không thể cử hành hôn lễ là được."
"Đại công tử, chúng ta làm vậy lỡ không may khiến công chúa bị ch/3t vì đói thì sao?"
"Vậy phải xem số mạng của nàng ta."
Là Kỳ Hạc Minh, hắn đẩy cửa đi vào trong.
Kỳ Hạc Minh cúi người lấy miếng vải trong miệng ta ra: "Nàng yên tâm, ta sẽ không động đến nàng.”
“Ta còn phải dựa vào nàng, chỉ khi lấy được nàng ta mới trở thành Trấn Nam Vương.”
"Phì, khi nào gặp hoàng thượng ta nhất định sẽ vạch tội ngươi."
Hắn lạnh lùng cười: "Đợi ta xử lý xong Kỳ Hạc Hiên, rồi cắt lưỡi ngươi, chẳng phải như vậy là xong sao?"
"Đê tiện."
"Công chúa cứ mắng thoải mái, sau này sẽ không còn cơ hội."
Ta nghiến răng nói: "Ngươi đừng vội đắc ý, trời sáng hoàng hậu sẽ phát hiện ta mất tích. Người sẽ phái người đi tìm ta."
"Cấm quân đều trong tay ta, ta có thể bắt nàng ra ngoài, đương nhiên có thể che mắt mọi người."
Ta ch/3t đứng tại chỗ, cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Hắn muốn g.i.ế.t Kỳ Hạc Hiên, đồng nghĩa với việc g.i.ế.t ta.
“Vì vương quyền phú quý, ngay cả huynh đệ ruột cũng hãm hại lẫn nhau."
"Chuyện này không có chứng cứ xác thực, ngàn vạn lần không được nói ra ngoài."
Kỳ Hạc Hiên nghiêm túc nhìn ta.
Ta gật đầu, nhìn vào vết thương của hắn, cả lưng đầy máu thịt be bét.
"Vì muốn lấy ta mà bị thương thế này, có đáng không?"
Ta cúi đầu, lén nhìn biểu cảm của hắn.
Kỳ Hạc Hiên bất ngờ ngồi dậy, nén đau đớn, hít sâu một hơi nói: "Đáng, vì nàng, tất cả đều đáng.”
“Lê Châu, ta luôn muốn xin lỗi nàng, hôm đó là ta đã thất lễ với nàng."
Hắn kể lại, hôm đó đến Thổ Phồn với ý định trải nghiệm phong tục Thổ Phồn, nào ngờ trong buổi tiệc bị hạ thuốc vào thức ăn.
Sau khi phát hiện, hắn cố gắng chạy đến sau núi, nhưng thuốc quá mạnh, hắn không gắng gượng được mà ngất xỉu bên suối.
Khi tỉnh dậy thấy ta nằm bên cạnh, tưởng rằng ta là đồng bọn của nhóm người muốn hại hắn nên đã ném túi bạc rồi rời đi.
Sau đó hắn suy nghĩ lại sự việc xảy ra, nhận ra đã hiểu lầm ta nên quay lại hang tìm ta để xin lỗi.
Nhưng hắn tìm khắp hang và cả các thôn làng lân cận vẫn không tìm thấy ta.
Vì không tiện ở lại Thổ Phồn quá lâu, nên hắn buộc phải trở về.
Sau này mới phát hiện, ta chính là công chúa hòa thân của Thổ Phồn.
Ánh mắt Kỳ Hạc Hiên nhìn ta say đắm: "Lê Châu, nàng gả cho ta, ta thật sự rất vui mừng.”
“Chỉ là phủ tướng quân không phải nơi an toàn, mà là sào huyệt của sói."
Ta cười nham hiểm: "Ngươi coi ta là gì? Ta không ngoan ngoãn như những nữ tử ở Trung Nguyên. Ta cũng là một con sói gian xảo đấy."
Hắn cưng chiều véo nhẹ má ta.
Chỉ dụ tứ hôn nhanh chóng được ban bố.
Hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành vào ngày mùng tám tháng sau, theo phong tục Trung Nguyên, trước đó ta và Kỳ Hạc Hiên không được gặp nhau.
Nhưng chúng ta vừa mới giải quyết xong hiểu lầm, vẫn còn nhiều điều muốn nói với nhau.
Kỳ Hạc Hiên bảo ta viết thư, hắn sẽ sắp xếp người đến lấy thư.
Hôm ấy ta đợi mãi không thấy thư gửi đến, các cửa trong cung điện đều được khóa kín, ngăn không cho ai tự ý ra vào.
Ta nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài, mở cửa ra thì một bức thư rơi xuống, trên đó viết: "Gặp nhau ở phía sau hòn non bộ trong hoa viên. Hiên."
Nét chữ trên thư rất lạ, ta không nhịn được thò đầu ra ngoài nhìn.
Không ngờ đầu ta bị một vật cứng đập trúng, ngất đi.
Khi mở mắt ra, cảnh vật trước mắt rất mơ hồ, tay chân ta đều bị trói.
Ta bị nhốt trong một ngôi nhà hoang.
Ngoài cửa có tiếng nam nhân vọng vào: "Chỉ cần giam nàng ta qua ngày mùng tám để chúng không thể cử hành hôn lễ là được."
"Đại công tử, chúng ta làm vậy lỡ không may khiến công chúa bị ch/3t vì đói thì sao?"
"Vậy phải xem số mạng của nàng ta."
Là Kỳ Hạc Minh, hắn đẩy cửa đi vào trong.
Kỳ Hạc Minh cúi người lấy miếng vải trong miệng ta ra: "Nàng yên tâm, ta sẽ không động đến nàng.”
“Ta còn phải dựa vào nàng, chỉ khi lấy được nàng ta mới trở thành Trấn Nam Vương.”
"Phì, khi nào gặp hoàng thượng ta nhất định sẽ vạch tội ngươi."
Hắn lạnh lùng cười: "Đợi ta xử lý xong Kỳ Hạc Hiên, rồi cắt lưỡi ngươi, chẳng phải như vậy là xong sao?"
"Đê tiện."
"Công chúa cứ mắng thoải mái, sau này sẽ không còn cơ hội."
Ta nghiến răng nói: "Ngươi đừng vội đắc ý, trời sáng hoàng hậu sẽ phát hiện ta mất tích. Người sẽ phái người đi tìm ta."
"Cấm quân đều trong tay ta, ta có thể bắt nàng ra ngoài, đương nhiên có thể che mắt mọi người."
Ta ch/3t đứng tại chỗ, cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Hắn muốn g.i.ế.t Kỳ Hạc Hiên, đồng nghĩa với việc g.i.ế.t ta.
Bình luận facebook