-
Chương 116-120
Chương 116: Ông cụ Trần
Trần Dương không biết, Vu Lan đã dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời này.
Nhưng cho dù là vậy, anh cũng không muốn cứu Tào Bảo!
Ban ngày chuyện tên nhãi ranh này làm suýt chút thì gây ra họa lớn, anh lại không phải đức mẹ, sao có thể hết lần này đến lần này tha thứ cho hắn.
Vì thế lần này anh đã quyết tâm, mặc cho Vu Lan có nói tốt thế nào anh cũng sẽ không mềm lòng.
Tào Bảo trong hang núi nghe thấy vị hôn thê của mình dường như đang nũng nịu nắm lấy cánh tay Trần Dương, lòng đố kị tựa như đã thiêu rụi lý trí của hắn, hắn quen biết Vu Lan lâu như vậy, nhưng trước giờ cô chưa từng nói những lời đó với hắn.
Có điều đứng giữa bờ vực sống chết, hắn cũng không dám nói nhiều.
Nhìn dáng vẻ mặt lạnh lùng của Trần Dương, Vu Lan biết Tào Bảo đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông này.
Trong lòng cô thật ra cũng vô cùng tức giận cái tên Tào Bảo thành công không đủ thất bại có thừa này, nhưng cũng không thể để hắn thật sự chết trong hang động chứ?
Vu Lan nghiến răng nghiến lợi, dường như nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt mỉm cười thoáng chốc trở nên đỏ bừng, ngay cả mang tai và chiếc cổ trắng nõn cũng ửng đỏ.
Trần Dương xoay người muốn nhảy xuống, kết quả vừa xoay người liền cảm giác trên mặt mát lạnh, truyền đến mùi thơm cơ thể rung động lòng người.
Anh ngây người, ngơ ngác nhìn Vu Lan cúi đầu mặt đỏ bừng không dám nhìn mình.
Chết tiệt, mình vậy mà lại bị cưỡng hôn rồi!
Trong lòng anh hoảng hốt, thầm nghĩ, lần này mình không đưa ra yêu cầu gì vô lý mà.
Vu Lan vốn xinh đẹp, đây là lần đầu tiên Trần Dương nhìn thấy dáng vẻ e thẹn này của cô, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô khan, không khỏi liếm khóe môi, lúng túng ngượng ngùng nói: “Cái đó... lần này tôi không nhắc...”
Anh còn chưa nói xong, Vu Lan ngước đầu lên, một đôi mắt long lanh dưới màn sương mù mờ ảo, cắn răng nói: “Trần Dương... xin anh đó, xin hãy cứu anh ấy. . .”
Trần Dương cười gượng gạo, người phụ nữ này đã như vậy rồi, cho dù anh cứng rắn đến mức nào cũng bị mềm lòng trước cô.
Thở dài một hơi, tự mình ném dây thừng xuống, cứu Tào Bảo lên.
Sau khi Tào Bảo được cứu, Trần Dương chán ghét, xoay người nhảy xuống tảng đá lớn, biến mất trong bóng đêm.
Trần Dương đi đến chỗ Tô Diệu, nhìn thấy hai người phụ nữ đang ở đó đợi mình, Tô Diệu vui mừng đi đến: “Trần Dương, anh thật lợi hại!”
Cô thật sự kích động, vừa nãy sau khi những người khác qua đây, cô đã hỏi thăm mới biết rằng Trần Dương đã cứu từng người bọn họ thoát khỏi chỗ chết.
Lúc đó mọi người thay nhau cảm ơn cô, cô cũng cảm thấy mơ hồ.
Đây vẫn là ông chồng không ra gì của mình sao?
Sao lại có thay đổi lớn như thế, giống như trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó được anh?
Trần Dương nở nụ cười nói: “Chuyện nhỏ, đã muộn lắm rồi, mau về nghỉ ngơi thôi!”
Hôm nay chuyện xảy ra quá nhiều, Trần Dương cũng cảm thấy không chống đỡ nổi.
Tô Diệu thấy trong giọng nói của anh lộ ra sự mệt mỏi, cũng biết anh thật sự đã mệt, liền kéo Từ Tiểu Nhu đi ngủ.
Chẳng mấy chốc, Trần Dương ngủ thiếp đi, ai biết được đang lúc ngủ say, điện thoại trong túi quần anh ‘vù vù’ rung lên không ngừng!
Đệch, nửa đêm rồi có thể để người khác yên tĩnh chút không hả?
Trần Dương cũng cạn lời, tại sao điện thoại người khác không có tín hiệu mà điện thoại mình lại có, lẽ nào điện thoại hàng nhái của mình bắt sóng còn mạnh hơn điện thoại thông minh sao?
Thầm mắng chửi hai câu, Trần Dương tức giận lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Lưu Nhị gửi đến.
“Anh Dương, bức ảnh tôi gửi cho anh đã nhận được chưa? Những bức ảnh này đều là cô giáo Đỗ bảo tôi gửi cho anh. Cô ấy cũng muốn trở thành nghệ sĩ, vì thế muốn tôi tiến cử, anh thấy điều kiện của cô giáo Đỗ, có thể vào tập đoàn Huyễn Ngu của chúng ta không?
Cái gì? Đỗ Lôi cũng muốn làm nghệ sĩ?
Trần Dương sững sờ nhìn tin nhắn, con người Đỗ Lôi này thanh cao như vậy, sao lại muốn làm minh tinh chứ?
Anh là lớp trưởng, thường xuyên tiếp xúc với Đỗ Lôi, vì thế biết được vài thứ.
Anh biết Đỗ Lôi luôn không quá coi trọng minh tinh, với cô ấy mà nói, minh tinh nếu ở cổ đại chẳng qua chỉ là người có địa vị thấp kém thôi, lời nói cao ngạo kiêu căng như vậy khiến anh không thể nào quên.
Tuy nói đã nhiều năm trôi qua, nhưng anh vẫn nhớ rõ mồn một.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, mấy năm không gặp, Đỗ Lôi này ngày càng thú vị, bản thân chính là một cô gái xinh đẹp cực phẩm, lại cộng thêm mấy năm dạy học, phong thái tri thức trên người càng sâu sắc, cả hai hợp lại càng tôn lên khí chất hơn người của cô.
Anh vuốt cằm, cũng tiền đồ đấy, loại hình nữ minh tinh như Đỗ Lôi trong giới giải trí gần như không có.
Bây giờ không thịnh hành kiểu phụ nữ tài năng trưởng thành gì đó, thân phận giáo viên cấp ba của Đỗ Lôi chính là một điểm sáng, là một mánh khóe để làm điểm nhấn, nói không chừng sau khi vào giới giải trí, thật sự có thể nổi tiếng chăng?
Suy nghĩ một hồi, trong lòng Trần Dương đưa ra chủ ý, anh trả lời tin nhắn: “Tôi đồng ý, ngày mai cô nói với Mễ Tuyết, bảo cô ấy sắp xếp phỏng vấn Đỗ Lôi.”
Sau khi bị đánh thức, Trần Dương không ngủ được nữa.
Đột nhiên anh nhớ đến quả Ma La khiến Tống Huyên trúng độc trước đây, không phải ở trên sườn núi trước mặt sao?
Quả Ma La đó có thể điều chế được không ít đan dược.
Nghĩ đến đây, Trần Dương liền đứng dậy, đi đến sườn núi cách đó không xa.
Theo ánh trăng sáng, quả nhiên Trần Dương đã tìm được quả Ma La trên sườn núi.
Quả Ma La này trông rất giống trái dứa dại, nhưng điểm khác là quả Ma La này màu đỏ.
Đi vào nhìn thấy ở đây có tới hơn hai mươi cây Ma La, Trần Dương cảm thấy kích động.
Ha ha, thật là sảng khoái, lại có nhiều như vậy, lời to rồi!
Một cây. . .
Hai cây. . .
Ba cây. . .
...
Hôm nay nhà họ Trần xảy ra chuyện lớn!
Ông cụ Trần đóng cửa tu luyện hơn ba năm đã ra ngoài!
Ông cụ Trần này là ông nội của Trần Dương, cũng là gia chủ của Nhà họ Trần.
Ba năm trước đóng cửa tu luyện, ngày này ba năm sau mới ra ngoài!
Nếu như nói tộc trưởng Nhà họ Trần là con dê đầu đàn của nhà họ Trần, vậy thì ông cụ Trần có thể nói là người quan trọng định hướng mọi việc ở nhà họ Trần.
Sau khi biết được tin tức ông cụ Trần ra ngoài, mọi người của Nhà họ Trần đều mau chóng trở về, không chỉ thế, còn mời không ít lãnh đạo trong giới kinh doanh và giới chính trị đến.
Ở thành phố Tây xuyên có rất nhiều nhân vật truyền kỳ, ông cụ Trần này, là một trong những nhân vật sáng chói nhất trong đó.
Nhà họ Trần bắt nguồn từ cuối nhà Thanh, trước đây vẫn luôn sống bình lặng, cho đến khi ông cụ Trần làm chủ gia tộc, lúc này mới được rạng rỡ, trở thành gia tộc nhất nhì của thành phố Tây xuyên.
Có điều tám năm trước, ông cụ Trần đã giao quyền hành trong gia tộc cho Trần Thiên Diệu bố của Trần Dương.
Ông cụ Trần dần không còn chú ý tới thế giới bên ngoài, mà ông cụ Trần trong những năm ở nhà, một lòng hướng đạo, mê muội không cách nào kiềm chế được.
Đương nhiên trong mắt người ngoài là vậy, nhưng không ai biết ông cụ Trần học đạo là để hóa giải thù hận trong lòng.
Đạo gia chú trọng thuận theo tự nhiên, thuận theo lẽ trời, ông cụ Trần lăn lộn trong nghề mấy chục năm, trải qua vô số sóng to gió lớn, cũng làm không ít chuyện trái với lương tâm, điều này khiến lòng ông không dễ chịu, mới nghĩ đến việc tìm kiếm cách giải thoát từ trong đạo pháp.
Ba năm trước, ông cụ Trần có một người bạn là hòa thượng Nguyên Chẩn phái Thiếu Lâm, biết ông cụ Trần một lòng hướng đạo, liền tiến cử ông gia nhập phái Võ Đang.
Phái Thiếu Lâm này có quan hệ sâu sắc với phái Võ Đang, tôn sư Trương Tam Phong mở ra phái Võ Đang ban đầu chính là hòa thượng của Thiếu Lâm Tự.
Nể mặt của hòa thượng Nguyên Chẩn, phái Võ Đang phá lệ cho ông cụ Trần tu luyện , thứ mà chỉ có đệ tử trong môn phái mới có thể tu luyện.
này chính là công pháp của tôn sư Trương Chân Nhân, người lập nên phái Võ Đang lúc sinh thần một trăm tuổi đã tạo ra, bên trong chứa rất nhiều đạo lý, mà ông cụ Trần trải qua sóng gió mấy chục năm, tất nhiên sẽ cảm nhận được sâu sắc, từ đó mê muội tiến sâu hơn.
Ai biết được thời gian thấm thoát, ba năm đã trôi qua, ông cũng được coi là có chút lĩnh ngộ, do đó quyết định hôm nay ra ngoài.
Mà người quan trọng như ông cụ Trần của nhà họ Trần ra ngoài, tin tức này đương nhiên đã bị con cháu Nhà họ Trần lan truyền khắp nơi, nhất thời gây ra chấn động trong mọi tầng lớp của thành phố Tây Xuyên, bọn họ thay nhau phái người đến chúc mừng.
Lúc này, trong trang viên của nhà họ Trần bày đầy yến tiệc, thứ bay lên trời, vật bơi trong biển, cái gì cũng có.
Chính vào lúc mọi người đều mong đợi, ông cụ Trần cuối cùng cũng bước ra từ phòng tu luyện.
Bộ quần áo màu trắng cùng chòm râu bạc dài được chải chuốt từng sợi, sắc mặt hòa nhã, tựa như tiên trong tranh, khiến người khác kính nể.
Chương 117: Giận sôi máu
“Chào mừng ông nội đã ra ngoài!"
Con cháu nhà họ Trần đứng ngay ngắn hai bên đường dẫn vào căn phòng tu luyện kín, tất cả đều cung kính cúi đầu trước ông cụ Trần, gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ vui mừng và kích động.
Bây giờ ông cụ đã ra ngoài, người đứng đầu quyết định mọi việc của nhà họ Trần đã quay trở lại, dựa vào mạng lưới quan hệ của ông cụ, Nhà họ Trần nhất định có thể bước lên một tầng cao mới.
Sau khi thấy ông cụ, mọi người đến để chúc mừng đều tiến lên phía trước chào hỏi.
Ông cụ Trần cười gật đầu.
Ngay lập tức nhìn đám con cháu của Nhà họ Trần, thấy mọi người đều có tinh thần tốt, ông cụ Trần cũng vui vẻ, ông nhìn mọi người và nói: “Không tệ, tinh thần tràn đầy năng lượng, đây là trạng thái tinh thần mà con cháu Nhà họ Trần nên có.”
Ông lại nói tiếp: “Tôi đóng cửa tu luyện ba năm, trong gia tộc có xảy gia chuyện gì không?”
Ông đảo mắt nhìn quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Trần Dương đâu, không phải chứ, phải biết rằng trong đám con cháu nhà của Nhà họ Trần, cháu trai lớn Trần Dương là người mà ông thương yêu nhất.
Nhìn thấy lúc này Trần Dương không có ở đây, trong lòng ông thắc mắc khó hiểu, hôm nay là ngay ông ra ngoài sau thời gian dài tu luyện, việc lớn như vậy nhưng đứa cháu cưng này lại không ở mặt ở đây?
Khi ông đặt câu hỏi, sắc mặt mọi người Nhà họ Trần đột nhiên trở nên phức tạp.
Đó không chỉ là một việc nhỏ, mà là một việc lớn!
Thấy biểu cảm của mọi người đều không đúng lắm, một dự cảm không lành đột nhiên dâng lên trong lòng ông cụ: "Sao, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ông nội, quả thực là đã xảy ra một số chuyện.”
Lúc này, Lương Khiết bước lên trước nói: "Ông nội, cả ba người nhà Trần Dương đều bị chúng cháu trục xuất khỏi gia tộc rồi!”
Cái gì?
Trục xuất khỏi gia tộc?
Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Trần bỗng thay đổi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trước khi ông đóng cửa tu luyện, ông còn trao quyền tiếp quản gia tộc tạm thời cho con trai trưởng, ai có thể đuổi nó ra khỏi gia tộc?
Sắc mặt ông nghiêm trọng hỏi Lương Khiết: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Con trai trưởng của ông là người khiêm tốn, giải quyết mọi chuyện rõ ràng minh bạch, còn con dâu Cố Phương cũng khá hòa nhã hiền lành, sao có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc được chứ?
Hơn nữa, cháu trai trưởng Trần Dương còn thông minh linh hoạt, bất luận về mặt tài năng trí tuệ hay năng lực kinh doanh đều đứng thứ nhất, tại sao lại bị đuổi khỏi gia tộc?
Lương Khiết nhìn thấy phản ứng này của ông cụ, đúng như dự đoán của cô ta, cô ta thầm cười nhạo trong lòng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: “Thưa ông nội, không lâu sau khi ông nội bế quan, Trần Dương dùng danh nghĩa để đầu tư, chiếm dụng trái phép công quỹ của gia tộc, đầu tư vào nguồn tài nguyên mới, những việc làm tổn hại đến lợi ích của gia tộc, chúng cháu đương nhiên không thể giữ anh ta lại, vì vậy chúng cháu đã đuổi anh ta ra khỏi gia tộc. Ai ngờ rằng sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc, anh ta không những không suy xét về lỗi lầm của mình mà ngược lại đắm mình trong trụy lạc và trở thành con rể của Tô gia, nhưng thật không may mắn, cổ phiếu đầu tư nguồn tài nguyên mới mua ba năm trước của anh ta tăng vọt, một thời gian trước, nguồn quỹ của gia tộc đã đứt đoạn nên anh giả vờ lấy ra năm mươi tỷ, còn lừa gạt công ty giải trí triển vọng nhất của nhà họ Tô. "
Nói đến đây, sắc mặt của Lương Khiết thay đổi, cô ta buồn bã nói: "Ông nội, nhân lúc gia tộc nguy cấp, anh ta lại không báo đáp cống hiến cho gia tộc, giúp gia tộc vượt qua khó khăn mà lại còn muốn mổ xẻ gia tộc của mình, thật là một con sói vong ân phụ nghĩa. Còn chưa kể, khoảng thời gian trước, Tiểu Lỗi kết hôn... anh ta... anh ta còn nhân cơ hội Tiểu Lỗi uống say, làm vấy bẩn vợ mới cưới của Tiểu Lỗi...”
Cái gì!
Đại thiếu gia của nhà họ Trần lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Mọi người đến đây để chúc mừng đều bất ngờ nhìn nhau, bàng hoàng khi nghe tin này!
Làm ra loại chuyện vô lương tâm làm nhục anh em trong nhà như vậy, tên Trần Dương này quả thực là một tên cặn bã không ra gì.
Đây là một vụ bê bối, tuyệt đối là một vụ bê bối, nếu tin tức này bị lan ra, thì bộ mặt của nhà họ Trần sẽ bị mất sạch bởi thằng cháu vô lương tâm này.
Tuy rằng mọi người đều thầm mắng chửi không ngớt, nhưng bọn họ cũng không có gan nói chuyện này trước mặt ông cụ, dù sao ông cụ uy danh lừng lẫy, bọn họ làm sao dám nhiều lời.
Đặc biệt trong đám người có mặt ở đây cũng có một vài người là tu sĩ, bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận của ông cụ đang lan tỏa ra, hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới Thiên Tiên trung cấp, thực lực này quả thực không hề yếu..
Lương Khiết vừa nói xong lại muốn nói tiếp, nhưng cảm nhận được sự tức giận cực lớn phát ra từ phía ông cụ, cô ta bị luồng khí mạnh mẽ này làm cho khiếp sợ không thốt nên lời.
Uy lực áp bức của Tiên Thiên trung cấp quả thực không hề nhỏ.
Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh đến chết lặng, đặc biệt là những tu sĩ còn chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên trung cấp, tận mắt cảm nhận được áp lực đáng sợ đó, khiến bọn họ nghĩ rằng nếu không đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.
Lúc này, sắc mặt ông cụ Trần cũng khó coi đến cực điểm, dưới sự chất vấn mọi người, giọng nói của ông xen lẫn sự chân thực: "Cô nói cái gì?"
Trần Dương là đứa cháu yêu thích của ông, từ nhỏ anh đã đi theo ông, tính tình của anh như thế nào,chẳng lẽ người làm ông nội này lại không biết, ông không tin Trần Dương sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú.
Lương Khiết là người đầu tiên chịu đòn, cả người đều bị khí thế của ông dọa cho khiếp sợ, trong lòng càng thêm bối rối: "Ông nội... Ông nội, sao cháu lại dám nói dối ông? Nếu không tin thì có thể hỏi mọi người..."
Cô ta sợ hãi trước giọng điệu khí thế cao ngất của ông cụ, không dám nói thêm lời nào nữa, đành trút gánh nặng cho mọi người.
“Ông nội, chị dâu nói đúng, sau khi Trần Dương bị đuổi khỏi nhà, anh ta trở thành con rể nhà Tô gia. Đây là chuyện mà cả thành phố Tây Xuyên đều biết! Mà chuyện mà anh ta làm ô uế vợ Trần Lỗi thì sớm đã lan truyền khắp gia tộc rồi, chúng cháu đều có thể làm chứng cho chị dâu!”
Trần Nguyên ở một bên vội vàng lên tiếng, giải biện giúp Lương Khiết.
Mà những con cháu khác khi nghe thấy Trần Nguyên nói vậy thì cũng đều gật đầu tán thành.
Ông cụ Trần tức giận đến mức run rẩy, có thể thấy rằng ông đang vô cùng phẫn nộ, ông cụ liếc sang nhìn con trai thứ hai là Trần Thiên Tông đang đứng bên cạnh: “Có phải như vậy không?”
Trần Thiên Tông vội vàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt xấu hổ nói: "Bố, là con không tốt, con thân là em trai nhưng lại không giúp đỡ anh cả, mới khiến cho gia đình anh cả rơi vào tình trạng này. Mà bản thân là chú hai của Trần Dương, nó làm ra việc điên cuồng như vậy, con cũng có trách nhiệm trong chuyện này, là con không làm tốt vai trò trưởng gia tộc, là con không dạy dỗ tốt con cháu trong nhà.”
Ông cụ Trần ánh mắt u ám liếc mắt nhìn con trai thứ hai, không nói gì, trước khi bế quan tu luyện ông đã giao vị trí trưởng tộc cho con trai cả, cho dù Trần Dương chiếm đoạt công quỹ của gia tộc, nhiều nhất cũng chỉ xử lý theo quy tắc của gia tộc, sao có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc chứ?
Trong chuyện này có mờ ám, mà lúc này ông cũng chưa muốn nhúng tay vào, điều khiến ông thực sự đau lòng là hai chuyện Trần Dương đi ở rể nhà người ta và làm ô uế em dâu của mình!
Ở rể làm mất thể diện nhà họ Trần, làm nhục em dâu, chuyện này chính là làm mất nền nếp gia phong hàng trăm năm của Nhà họ Trần.
Ông cụ thở dài không nói nên lời, Trần Dương sao có thể làm ra chuyện như vậy!
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ông cụ, Lương Khiết lại muốn tận dụng thời cơ thừa nước đục thả câu, nói: "Ông nội, tục ngữ có câu con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, bố mẹ anh ta cũng không phải là loại tốt đẹp gì!"
Chỉ một câu này thôi cũng khiến ông cụ Trần tính khí tốt đến đâu cũng không thể nhẫn nhịn được, trước tiên ông trừng mắt nhìn Lương Khiết, rồi nói: "Không tôn trọng bề trên, cô có thân phân gì? Dù họ có như thế nào, thì họ cũng là bác trai bác gái của cô, bản thân cô là một người thế hệ sau vậy là lại nói ra những lời này.”
Đừng nhìn ông cụ lúc ra ngoài mặt mũi hiền lành, cũng đừng quên ông cũng là một người đã từng trải qua những năm tháng đầy sóng gió, dù những thù hận trong xương tủy đã hao mòn nhiều theo năm tháng nhưng những dấu ấn đó đã in sâu vào trong linh hồn, không thể nào gạt bỏ được.
Ông cụ nói như vậy, Lương Khiết suýt nữa bật khóc, cô ta một phút kích động, quên rằng ông cụ là người bảo thủ nhất, quy tắc đầu tiên trong gia tộc chính là phải kính già, yêu trẻ.
Nếu theo tính cách trước đây của ông cụ, thì Lương Khiết sớm đã bị ăn tát vào miệng, nhưng đã qua nhiều năm nghiên cứu Đạo pháp, tính tình của ông cũng đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa lại thêm chuyện của Trần Dương khiến ông giận sôi máu, cho nên ông cũng không còn tâm trí đâu mà tính toán với cô ta, đột nhiên ông cụ phẫn nộ đập tay lên bàn rồi nói: "Mau đi bắt hai người nhà Trần Thiên Diệu đến đây, tôi muốn hỏi bọn họ xem họ dạy dỗ con trai họ như thế nào.”
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của ông cụ Trần, hai chị em Lý Hổ và Lý Lâm đang ngồi bên cạnh liếc nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.
Bọn họ đều đã từng quen biết qua lại với Trần Dương, có ấn tượng rất tốt với Trần Dương, nhận thấy anh là một người có năng lực, lại là người gan dạ sáng suốt.
Nhưng không ngờ Trần Dương lại có thể làm ra loại chuyện vô lương tâm như vậy.
Người như vậy không phải cầm thú, thì còn là gì nữa?
Chương 118: Ba anh em
Ngày hôm sau, Vịnh Tây La.
Bình minh lên, vì tối hôm qua bị hoảng sợ nên tinh thần của mọi người đều có vẻ uể oải.
Tối hôm qua xảy ra chuyện như thế nên chẳng ai còn tâm trạng mà du ngoạn nữa. Nhà họ Tào không còn cách nào khác đành phải hủy bỏ toàn bộ chương trình còn lại rồi chuẩn bị xe buýt tới đây từ sớm.
Tối hôm qua hang động bị sập khiến không ít người bị ám ảnh, chỉ sợ là mọi người sẽ gặp ác mộng trong một thời gian dài.
Đặc biệt là mấy cậu ấm cô chiêu con nhà giàu bị đá rơi trúng làm bị thương. Mặc dù vết thương đã được xử lý nhưng bọn họ vẫn không yên tâm nổi, muốn nhanh chóng tới bệnh viện kiểm tra toàn diện. Lỡ như có vết thương ngầm nào thì bọn họ bị thiệt lớn rồi.
Mọi người vừa thấy xe buýt tới liền tranh nhau lên xe, sợ là mình sẽ phải quay về thành phố chậm hơn người khác.
Mấy người Trần Dương và Từ Tiểu Nhu không bị thương nên bọn họ chọn chiếc xe cuối cùng.
Sau khi tất cả mọi người lên xe xong thì cũng đã gần tới bữa trưa, nhưng ai nấy đều rất chán chường chẳng muốn ăn uống gì. Dưới sự yêu cầu gay gắt của mọi người, xe buýt chầm chậm di chuyển chạy về phía thành phố.
Vì con đường dẫn vào vịnh Tây La tương đối hẹp nên xe buýt di chuyển khá chậm chạp, với tốc độ này thì chỉ sợ là phải ba, bốn tiếng đồng hồ nữa tới vào tới thành phố.
Đi xe đường dài như vậy thật sự rất nhàm chán, mấy cậu ấm cô chiêu con nhà giàu không nhịn nổi liền lấy bộ bài Tây ra đánh "Ngưu Ngưu".
Tào Bảo cũng tham gia, nhưng hắn chơi không tốt cho lắm. Điểm của Tào Bảo khá nhỏ, hắn liên tục nhận được mấy lá "không ngưu" hoặc chỉ có một, hai điểm khiến Tào Bảo tức tối đến mức muốn đập bàn.
Không chịu thua, Tào Bảo lại chơi thêm một ván nữa. Lá bài thứ nhất là Hoa, lá thứ hai là Hoa, lá thứ ba cũng là Hoa, lá thứ tư: Lại vẫn là hoa!
Lần này Tào Bảo cực kỳ kích động, ôi trời không phải hắn có "Ngũ Hoa Ngưu" đấy chứ. Tào Bảo từ từ mở lá bài thứ năm, vừa nhìn thấy đường viền của lá bài Hoa trái tim hắn liền đập mạnh.
Trời ạ, đúng là Ngũ Hoa Ngưu!
Ngay trong lúc Tào Bảo định ngả bài thì xe buýt phanh gấp, Tào Bảo không kịp đề phòng nên mấy lá bài trên tay đều rơi tung tóe rồi lẫn vào những lá bài còn lại. Tào Bảo vội vàng tìm lại mấy lá bài của mình thì bị những người khác ngăn lại.
"Này này, bài bị rơi rồi. Ván này không tính!"
"Đúng vậy, đúng vậy, không tính..."
Tào Bảo tức tối đứng bật dậy, mắng tài xế xe buýt: "Lái xe cái kiểu gì đấy hả, anh có biết ông đây mới có Ngũ Hoa Ngưu không. Mẹ nó, suýt nữa thì ông đây kiếm được một trăm nghìn tệ rồi!"
Nghe Tào Bảo nói vậy, mấy cậu ấm cô chiêu con nhà giàu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xe phanh lại thật đúng lúc, nếu không thì vừa rồi bọn họ thua chắc rồi!
Tài xế xe buýt nghe Tào Bảo nói vậy thì cũng không dám cãi lại, vô tội nhìn hắn, nói: "Thiếu gia, thật sự không thể trách tôi được. Phía trước đột nhiên có mấy người xông ra chặn xe, tôi không phanh lại thì sẽ đâm trúng người ta mất."
Cái gì?
Kẻ nào ăn gan hùm mật báo mà dám chặn đoàn xe của nhà họ Tào?
Tào Bảo vốn đã tức giận lại càng tức giận hơn. Hắn bước hai, ba bước vọt tới chỗ tài xế thì nhìn thấy có hai nam một nữ đang đứng trước xe buýt.
Hai người đàn ông này trông giống nhau như đúc, vừa nhìn đã biết là sinh đôi. Điều khiến người ta không nhịn cười nổi là hai người bọn họ một người lông mày xếch, một người mắt xếch.
Hai anh em bọn họ đang bế một cô gái máu me đầy người, chân còn buộc mấy cây gỗ. Nhìn qua là biết chân của cô gái này đang bị thương.
"Cầu xin mọi người, cứu em gái tôi với...chân của con bé bị gãy rồi..."
Hai anh em này không chỉ xấu xí mà còn nói chuyện lắp bắp, nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì hẳn là người nhà quê.
"Những người tốt bụng, cầu...cầu xin mọi người. Ở...ở đây rừng núi hoang vắng, không...không có xe đi ngang qua..."
Tài xế thở dài, trên xe đều là các thiếu gia, tiểu thư giàu có nổi danh ở thành phố Tây Xuyên. Để ba người đi chân đất này lên xe là chuyện tuyệt đối không thể được.
"Mau tránh ra, đừng có ngáng đường!" Tài xế quát ba anh em kia.
"Đừng...đừng mà...anh...anh tài xế, cầu xin anh, giúp chúng tôi một tay đi..."
Thấy cửa sổ chỗ tài xế không đóng, hai anh em kia sốt ruột bế em gái tới trước cửa sổ cầu xin.
"Không phải tôi không chở mấy người mà là trên xe đã đủ người rồi, tôi thật sự không thể chở quá tải được!" Tài xế nói.
Lúc này có mấy cô gái không chịu được, bọn họ đứng dậy chỉ trích tài xế: "Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ, không thấy cô gái kia đang bị thương nghiêm trọng sao?"
Tài xế bị bọn họ chỉ trích thì mặt mũi đỏ bừng lên, chuyện quái gì thế này. Mấy tiểu thư này thật khó hầu hạ, rốt cuộc ông đây nên nghe ai chứ?
Tài xế không còn cách nào khác đành phải mở cửa sổ ra, hỏi: "Rốt cuộc mấy người muốn gì hả?"
Hai anh em này nói ngọng, câu cú cứ đứt quãng liên tục. Bọn họ nói cả nửa ngày mọi người mới nghe hiểu có chuyện gì.
Thì ra ba người này là ba anh em sống ở gần vịnh Tây La. Khi cô em gái đi chăn dê không cẩn thận bị ngã xuống sườn núi, gãy chân.
Nơi này xa xôi hẻo lánh, cũng chẳng có xe cộ gì đi ngang qua. Không còn cách nào khác bọn họ đành phải cản đường xe buýt.
Theo lời kể của hai anh em mọi người biết tên của ba người, anh cả là Hùng Đại Mao, em trai là Hùng Nhị Mao, em gái là Hùng Tiểu Mỹ.
Nhìn ba anh em thật thà chất phác kia trong xe có không ít người thương cảm.
"Tài xế, mau mở cửa xe cho bọn họ lên đi." Vu Lan hiểu được tình huống liền nói với tài xế.
Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Cô gái kia máu me đầy người, nếu không được cứu chữa kịp thời thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tài xế gật đầu, định nhấn nút mở cửa.
Hai anh em Hùng Đại Mao lập tức vui vẻ, cúi đầu với tài xế liên tục: "Người tốt...cảm ơn anh..."
Nói rồi, hai người bế cô em gái tới trước cửa xe.
Đúng lúc đó, Trần Dương đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình: "Đừng mở cửa vội, tôi thấy chúng ta vẫn nên gọi xe cứu thương giúp bọn họ thì hơn."
Cái gì?
Tại sao chứ?
Vu Lan thắc mắc nhìn Trần Dương, cực kỳ nghi ngờ.
Trần Dương mỉm cười nói: "Cô xem trên xe cũng đã đủ người rồi, không có chỗ cho bọn họ ngồi."
Đây mà là lý do sao?
Trần Dương không thấy cô gái kia đang bị thương nghiêm trọng đến mức nào sao?
Sao anh ta có thể máu lạnh vô tình đến thế cơ chứ!
Trần Dương vừa nói xong, mọi người trên xe đều có chút tức giận.
"Sao anh có thể như vậy được chứ. Nơi hẻo lánh thế này, đợi xe cứu thương tới nơi thì cô gái kia đã không qua nổi từ lâu rồi."
"Phải đấy, phải đấy..."
Nghe mọi người nói vậy, Trần Dương bất đắc dĩ thở dài. Thật sự không phải anh máu lạnh vô tình, cũng không phải anh không thông cảm cho người ta.
Mà là ba anh em này xuất hiện quá đột ngột.
Ở cái nơi heo hút không một bóng người này thì lấy đâu ra thôn làng chứ? Vừa rồi trên đường đi Trần Dương đều nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, nơi này chỉ có đồi núi, vốn dĩ chẳng có thôn làng nào cả. Vì vậy có thể nhận định rằng bọn họ đang nói dối.
Hơn nữa Trần Dương đã quan sát kỹ cô em gái kia rồi. Mặc dù trông cô ta có vẻ rất đau đớn nhưng ánh mắt thì không thể giả được, ánh mắt của cô ta không hề biểu hiện sự đau đớn mà còn có chút chế nhạo.
Cho nên cô ta đang giả vờ.
Hai anh em Hùng Đại Mao, Hùng Nhị Mao cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Mặc dù bọn họ mặc đồ bẩn nhưng da dẻ lại trắng trẻo.
Thử hỏi một người nhà quê kiếm ăn từ mặt đất như bọn họ thì làm sao da dẻ có thể trắng được?
Mặc dù Trần Dương không biết tại sao ba người này lại cản xe buýt nhưng khi ra ngoài, điều đầu tiên phải nhớ chính là an toàn là số một!
Trong lòng Trần Dương hiểu rõ cho dù anh nói thẳng những gì anh nghĩ ra thì mấy người trên xe cũng không tin. Vì vậy lý do thế nào không quan trọng, chỉ cần không cho bọn họ lên xe là được.
Không phải chỉ là làm người xấu thôi sao, trong mắt bọn họ Trần Dương vốn đã là người xấu rồi.
Nhưng điều Trần Dương không nghĩ tới là Vu Lan ngốc nghếch lại đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, nói: "Không sao, tôi nhường chỗ cho bọn họ thì chẳng phải có chỗ ngồi rồi sao?"
Giọng điệu của Vu Lan có vẻ không vui, rõ ràng là cô đã hiểu nhầm Trần Dương.
Vu Lan vốn tưởng rằng Trần Dương là một người đàn ông chân chính, nhưng từ chuyện này xem ra biểu biết của cô về Trần Dương quá ít rồi.
Trần Dương cười khổ một tiếng, rốt cuộc làm thế nào mà Vu Lan lên tới chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự vậy. Điểm đáng ngờ rõ ràng thế này mà cô ấy lại không hề phát hiện.
Nhưng Trần Dương đã quyết tâm rồi, anh chẳng còn cách nào khác đành phải lạnh lùng nói với tài xế: "Sư phụ, lái xe đi. Đừng mở cửa xe ra."
Trần Dương vừa nói xong, mọi người trên xe đều đùng đùng nổi giận.
Ai nấy đều nhìn Trần Dương như thể anh là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ vậy. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Trần Dương đã sớm bị mọi người dùng ánh mắt lăng trì rồi!
Chương 119: Ăn cướp
“Trần Dương, mày đúng là máu lạnh!” Tào Bảo nhảy ra chỉ vào mặt Trần Dương nói: “Chẳng trách lại sống thảm như vậy, tao cũng xấu hổ khi ngồi cùng một chiếc xe với đứa mất nhân tính như mày.”
Con mẹ nó, hắn đang sầu không biết làm sao thay đổi ấn tượng của Vu Lan đối với mình, tên nhóc này lại đưa cơ hội tới cửa rồi, nếu mình không lợi dụng nó cho tốt thì thật không còn gì để nói.
Phụ nữ mà, ai chẳng có lòng nhân ái, đồng cảm, cũng giống như khi nhìn thấy những con vật nhỏ bé đáng thương.
Mặc dù tính cách của Vu Lan kiêu ngạo hơn người khác một chút, nhưng cũng không vượt ra khỏi phạm vi này.
Quả nhiên như vậy, sau khi Tào Bảo nhảy ra nói những lời đó, ánh mắt Vu Lan nhìn hắn đã dịu dàng hơn không ít.
Cùng lúc đó, Sở Thâm ở bên cạnh cũng nhảy ra, cười lạnh nói: “Mày mù à?? Không thấy trên người cô gái kia toàn là máu không à? Nơi này hoang vắng như vậy, căn bản không có xe chạy ngang qua đây, mày lại nhẫn tâm bỏ mặc bọn họ, đúng là còn vô tình hơn cả động vật máu lạnh!”
Lời nói của Tào Bảo và Sở Thâm giống như đốm lửa rơi vào thùng xăng, đám đông bùng nổ trong nháy mắt!
“Đúng vậy, nhà họ Tô sao lại cưới một người máu lạnh như vậy về làm con rể chứ?”
“Chỉ biết tư lợi, ngồi chung xe với loại người này cũng thấy mất mặt!”
Người ngồi trên xe đồng loạt chỉ trích Trần Dương một cách ngang ngược, ngón tay như sắp chọc vào mặt anh đến nơi.
Cho dù tính cách Trần Dương hướng nội, tu dưỡng tốt, lần này anh cũng không nhịn được nữa.
Anh siết chặt nắm tay, tức giận nói: “Mấy người không có đầu óc sao? Nếu tôi thật sự là người máu lạnh, lại không biết đồng cảm thì sao tối hôm qua tôi phải mạo hiểm đi cứu các người?”
Một câu nói ra khiến đám người nọ nghẹn họng không thốt nên lời, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai nấy đều có vẻ hơi lúng túng.
Đúng vậy, nếu không nhờ Trần Dương, e là bọn họ…
Ngay lúc này, Tô Hải lại cười lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi ghế ngồi, lạnh lùng nói: “Làm ơn rồi tự đề cao mình, Trần Dương, quả nhiên mày lộ đuôi hồ ly rồi!”
Anh ta đi ra, cười nhạt: “Trước kia tao đã thấy lạ, vì sao một hang núi đang yên đang lành nói sụp là sụp, ngay cả một dấu hiệu báo trước cũng không có, bây giờ xem ra chuyện hang núi sụp đổ tám chín phần là do mày giở trò quỷ sau lưng!”
Tô Hải vừa nói xong, trên mặt bọn họ lại hiện lên vẻ nghi hoặc!
Đúng rồi, hang núi này nói sụp là sụp cũng đáng nghi lắm. Tại sao sớm không sụp muộn không sụp mà lại sụp ngay sau khi Trần Dương nói chứ?
Mẹ nó, chẳng lẽ là do Trần Dương giở trò thật?
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của đám đông, Trần Dương giận quá hóa cười: “Các người đủ rồi đấy, nghe gió tưởng mưa, bốn vách hang núi đó toàn là đá hoa cương cứng chắc, tôi có năng lực gì mà phá đổ hang núi khi tất cả mọi người đều ở trong đó, các người nói nghe thử xem!”
Tượng đất còn có ba phần lửa nóng tạo thành huống hồ là Trần Dương.
Nghe Trần Dương nói vậy, mọi người đều ngẩn ra.
Phải rồi, lúc đó mấy trăm người đều ở trong hang núi, anh ta có nhẹ tay nhẹ chân tới mức nào cũng không thể giở trò trước mắt mọi người.
Thấy mọi người đã bắt đầu bối rối, Tô Hải hừ lạnh một tiếng, nói: “Bớt lắm lời, bọn tao chắc chắn cứu ba anh em nhà này, nếu mày không đồng ý thì xuống xe đi, dù sao tao cũng ngại ngồi cùng xe với mày!”
Đúng lúc này, Tô Diệu ngồi cạnh Trần Dương cũng kéo cánh tay anh, cắn môi nói: “Trần Dương, hay là chúng ta giúp bọn họ đi, anh nhìn xem ba anh em họ đáng thương là vậy…”
Tô Diệu vốn có tâm địa lương thiện, nhìn thấy Hùng Tiểu Mỹ máu me đầy mình, lòng thương cảm đã dâng lên từ lâu, cô thật sự không thể nào làm như không thấy.
Trần Dương hít một hơi thật sâu, vỗ lên bàn tay cô, lắc đầu.
Khi Tô Diệu đang muốn nói gì đó, Tào Bảo ở bên đột nhiên la lên: “Mọi người dài dòng với hắn làm gì cho lãng phí nước bọt? Lần này là nhà họ Tào tôi tổ chức dã ngoại, cả đoàn xe cũng là nhà họ Tào tôi thuê, tôi muốn cho họ lên thì lên, muốn đuổi thì đuổi.”
Nói rồi, Tào Bảo đi đến ghế lái chính ấn chốt mở cửa xe.
Thế nhưng, ngay khi cửa xe vừa mở ra, Hùng Đại Mao lập tức xông lên xe, lấy con dao mang theo người ra đặt lên cổ Tào Bảo, sau đó hét lớn: “Tất cả ngồi… ngồi yên đó cho tao, không được động đậy!”
Khoảnh khắc Hùng Đại Mao bắt Tào Bảo, Hùng Nhị Mao méo miệng bước lên xe.
Gã móc ra một khẩu súng, méo miệng lắp bắp nói: “Tất… tất cả… con mẹ nó… thành thật một chút cho tao, bọn… bọn tao là cướp… cướp đây!”
Bộ dạng buồn cười của Hùng Nhị Mao kết hợp với câu nói cà lăm thực sự có chút khôi hài, nhưng những người trên xe lại không ai cười nổi.
Bọn họ đều bị một màn trước mắt dọa sợ. Nhìn họng súng đen ngòm chỉ vào mình, vài người phụ nữ ở trên xe sợ đến nỗi phát khóc.
Nhìn hai anh em trước mắt phối hợp với nhau ăn ý thế kia rõ ràng là đã phạm tội nhiều lần.
Anh thầm than một tiếng trong lòng, chuyện quái gì đây chứ, sao mình cứ hết lần này đến lần khác gặp phải cướp vậy chứ!
Năm hạn mà!
Thấy bọn họ sợ đến mức co rúm tại chỗ run rẩy như con chim cút, Hùng Nhị Mao không kiềm được cười lên ha hả: “Anh… anh hai, đám… đám con nhà giàu này cũng thật… thật là ngu ngốc, tùy ý là giải quyết được rồi!”
Hùng Nhị Mao mở miệng đã nói ra thân phận con nhà giàu của những người này, rõ ràng là một vụ cướp có kế hoạch.
Hùng Đại Mao nghe em trai nói vậy thì bật cười gật đầu, sau đó ghì sát con dao trên cổ Tào Bảo, dọa Tào Bảo phải vội vàng xin tha: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!”
“Khà khà, thứ vô dụng nhát gan như chuột!” Hùng Đại Mao cười lạnh một tiếng, hét lên với đám người trong buồng xe: “Tao chỉ cướp của… không… không giết người, không muốn chết thì… thì lấy tiền chuộc… chuộc mạng!”
“Nếu… nếu không, đừng trách bọn… bọn tao không khách khí.” Hùng Nhị Mao áng chừng khẩu súng trong tay, méo miệng nói.
Lúc này, con dao trong tay Hùng Đại Mao dí sát cổ họng của Tào Bảo, Tào Bảo sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Hảo… hảo hán, chúng tôi đều đang ra ngoài du ngoạn… trên người căn… căn bản không mang theo tiền…”
Tào Bảo sợ hãi, cảm nhận được cái lạnh trên cổ, hắn không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ mình bị thương.
Nhưng hắn nói không sai, hiện tại ai ra đường còn mang theo tiền mặt chứ!
“Mẹ… mẹ kiếp, lại… lại dám bắt chước hai… hai anh em bọn tao nói chuyện!” Nói rồi, bàn tay to như cái quạt của Hùng Đại Mao tát thẳng lên mặt Tào Bảo, trên mặt Tào Bảo lập tức hiện dấu tay đỏ ửng.
Tào Bảo bị cái bạt tai đột ngột giáng xuống làm cho mắt nổ đom đóm, trong miệng đột nhiên có chút tanh tanh. Hắn “phụt” một tiếng, phun hai cái răng từ trong miệng ra.
“Đáng… đáng đánh!” Hùng Nhị Mao phỉ nhổ hắn một câu, sau đó lấy một cái máy POS từ trên người ra, đưa đến trước mặt Tào Bảo nói: “Thằng… thằng ngu, thời đại nào rồi, ai còn… còn mang theo tiền mặt, mau quẹt thẻ. Bắt… bắt đầu từ mày, mỗi… mỗi người quẹt… quẹt một trăm triệu cho tao!”
Cái gì?
Mỗi người quẹt một trăm triệu?
Trên xe có hai, ba chục người, vậy là được hai, ba tỷ rồi. Má nó, ba anh em nhà này cũng ác thật, có lẽ cướp xong đợt này là rửa tay gác kiếm luôn ấy nhỉ?
Nghe Hùng Nhị Mao nói vậy, người trong xe đều tròn mắt, mẹ kiếp bọn họ đào đâu ra nhiều tiền như thế?
Phải, mặc dù nhà bọn họ rất giàu, nhưng mà một trăm triệu cũng là một khoản tiền lớn đó.
Có điều bây giờ bọn họ đã là cá nằm trên thớt, không thể không quẹt thẻ.
Tào Bảo đã sớm bị đánh đến ngu người, thấy hắn không có phản ứng, Hùng Đại Mao cười lạnh, dao găm sắc bén cứa nhẹ một đường trên cổ hắn.
Vết thương không sâu, vừa đủ cứa rách da mà thôi.
Nhưng cần cổ vốn dĩ khá yếu ớt mẫn cảm, cơn đau kịch liệt làm Tào Bảo tỉnh lại, thấy trên cổ đau rát suýt thì ướt ra quần, hắn nào còn dám phí lời, đành thành thật quẹt hết tất cả tiền trong thẻ ngân hàng.
Những người khác thấy Hùng Đại Mao thật sự ra tay cũng sợ vô cùng, người nào người nấy thành thật lấy thẻ ngân hàng ra.
Nhìn thấy Hùng Nhị Mao lấy máy POS ra, Trần Dương không khỏi cảm khái: “Chà, cướp bây giờ cũng chuyên nghiệp thật.”
Chuyện này khiến anh nhớ tới tên côn đồ cướp ngân hàng trước đây không lâu, so sánh hai bên thì hoàn toàn là một trời một vực.
“Này, anh bạn được đấy, chuyên nghiệp ghê luôn!” Trần Dương nghĩ ngợi hỏi: “Nhưng các người dùng máy POS không sợ để lại chứng cứ sao? Phải biết là máy POS có lịch sử giao dịch đấy, đến lúc tra là ra ngay.”
“Chuyện… chuyện này thì mày… không… không biết rồi.” Hùng Nhị Mao méo miệng đắc ý nói: “Máy… máy POS của bọn tao là do cao thủ lắp ráp cho… căn… căn bản sẽ không để lại chứng… chứng cứ…”
Chương 120: Trúng đạn
"Cái quái gì thế tiểu tử kia, mày...mày dám bẫy.. bọn tao." Hùng Nhị Mao hồi phục tinh thần, hắn nhìn Trần Dương bằng ánh mắt không hề thân thiện: "Đừng có mẹ kiếp phí lời, mau quẹt thẻ ngân hàng..."
Aiz, hai anh em này đúng là buồn cười thật. Nhìn dáng vẻ chọc cười của bọn họ có lẽ anh sẽ cười cả ngày mất.
"Tao...tao cảnh cáo chúng mày, đừng...đừng có mẹ kiếp giở...giở trò, chỉ cần thiếu một chữ...tao sẽ lấy mạng của nó...". Hùng Đại Mao còn chưa nói dứt lời thì nhíu mày, bước mấy bước vọt tới trước mặt Tô Hải, kề dao lên cổ anh ta.
Tô Hải sợ đến mức run cả tay, suýt thì làm rơi điện thoại di động đang cầm xuống.
"Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn báo cảnh sát đâu, chỉ...chỉ là tôi không đem theo thẻ ngân hàng nên muốn dùng điện thoại di động chuyển khoản cho anh thôi..."
"Chuyển mẹ nó..." Hùng Đại Mao giật lấy điện thoại di động của Tô Hải rồi ném mạnh vào mặt anh ta: "Mày coi tao là trẻ...trẻ con chắc?"
Chẳng phải dùng điện thoại di động chuyển khoản thì sẽ có ghi chép lại giao dịch hay sao? Sau đó cảnh sát điều tra nguồn gốc tài khoản thì sẽ tìm được bọn họ. Mẹ kiếp, tiểu tử này mặt mũi gian xảo vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt đẹp gì!
"A!"
Tô Hải kêu gào thảm thiết, anh ta bị đánh sưng mặt bầm mũi, chảy cả máu mũi.
"Đừng đánh, đừng đánh, tôi thật sự không mang thẻ ngân hàng mà."
Nhưng Hùng Đại Mao đã xác định Tô Hải không phải hạng tốt đẹp gì, hắn không hề có ý định dừng tay.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng máu me này thì sợ đến mức lặng lẽ rút bàn tay đang định lấy điện thoại trong túi quần ra lại. Tên Hùng Đại Mao này thật sự quá độc ác, bọn họ không muốn bị đánh như Tô Hải đâu.
Lúc này Vu Lan đã sốt ruột tới không chịu nổi nữa rồi, cô không khỏi tức giận.
Ba anh em này quá gian xảo, để tranh thủ lòng thương hại của mọi người mà tạo ra một màn "gãy chân" giả.
Vu Lan không khỏi hối hận.Trần Dương nhiều lần cứu cô khi gặp phải tình cảnh nguy nan, tại sao cô lại không tin Trần Dương chứ?
Vu Lan nhớ lại từng hình ảnh xảy ra ngày hôm nay, biết vậy thì ban đầu đã chẳng giúp đỡ ba anh em kia làm gì. Bây giờ thì hay rồi, đều trách cô quá cố chấp, có nói gì thì cũng muộn rồi.
Ngoài Vu Lan ra, người xấu hổ nhất, hối hận nhất đương nhiên là Tô Diệu.
Sự áy náy nuốt chửng Tô Diệu, tại sao trong những thời điểm then chốt cô cứ nghi ngờ anh chứ?
Điều này khiến Tô Diệu không khỏi hối hận.
Bây giờ thì hay rồi, Tô Hải bị người ta đánh bầm dập đau đớn đến thế nào chứ.
Hiện giờ mọi người trên xe đều bị dọa sợ, ai nấy ngoan ngoãn lấy thẻ ngân hàng ra, cực kỳ nghe lời.
Hai mươi, ba mươi người trên xe chỉ cần một lát là quẹt thẻ xong.
Hùng Nhị Mao thỏa mãn nhếch miệng mỉm cười. Sau khi cất máy pos đi, hắn nhìn về phía Tô Diệu và Vu Lan, ánh mắt hắn sáng lên, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
"Oa...đúng là người...người đẹp!"
Hùng Nhị Mao thấy người đẹp thì nảy lòng tham, hắn không nhịn được mà đi tới cầm tay Vu Lan lên sờ nhẹ.
Khà khà!
Thiên kim con nhà giàu đúng là thiên kim con nhà giàu, bàn tay nhỏ nhắn này thật là mềm mại biết mấy.
Tên Hùng Nhị Mao này khiến người ta ghét bỏ như vậy, Vu Lan sắp nôn ra tới nơi. Cô giãy giụa muốn hất tay hắn ra nhưng lại bị hắn nắm chặt lại.
Hùng Nhị Mao nhếch miệng mỉm cười đầy quái gở: "Lại còn...còn nhiệt tình thế này, nhưng mà, đừng...đừng có làm loạn đấy, súng của tao mà nổ một tiếng thì...thì chẳng vui vẻ gì nữa đâu..."
Nhìn họng súng đen ngòm trên tay Hùng Nhị Mao, đồng tử Vu Lan thu nhỏ lại, không khỏi khiến cô cảm thấy bứt rứt.
Cô đường đường là đại sư tỷ của Nga My, đã luyện tới Tiên Thiên sơ kỳ mà lại bị người ta ức hiếp thế này. Nếu không phải cô sợ rằng Hùng Nhị Mao dùng súng ngộ thương những người khác thì Vu Lan đã sớm phản kích rồi.
Nhưng trong xe có nhiều người, Vu Lan không dám mạo hiểm.
Vu Lan không nhịn được mà quay sang nhìn Tào Bảo, hy vọng hắn có thể tới cứu cô.
Nhưng cô không khỏi thất vọng, Tào Bảo đã sợ mất mật từ lâu. Hắn đang ngoan ngoãn ngồi ở đó đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ Hùng Đại Mao sẽ lại kề dao lên cổ hắn.
"Em...em trai, bên này cũng...cũng có một người đẹp!" Hùng Đại Mao cười khà khà nhìn về phía Tống Huyên ở bên cạnh Lý Thiên Bá.
Tống Huyên rất xinh đẹp lại có khí chất đại tỷ, càng kích thích dục vọng của đàn ông.
Hùng Đại Mao nhìn cô, thèm thuồng nuốt một ngụm nước bọt. Mẹ kiếp, người phụ nữ này thật có khí chất. Hôm nay nhất định hắn phải chinh phục được người phụ nữ này, cho cô ấy biết sự lợi hại của hắn.
Hùng Nhị Mao đột nhiên buông Vu Lan ra rồi đi tới ghé vào tai Hùng Nhị Mao nói thầm mấy câu. Hùng Đại Mao nghe xong thì vui vẻ ra mặt, nói: "Được...được..."
Sau đó hắn lần lượt chỉ vào bốn cô gái Tô Diệu, Từ Tiểu Nhu, Vu Lan, Tống Huyên rồi quay về phía ngoài xe nói với Hùng Tiểu Mỹ: "Em gái, mau tới đây. Hôm nay anh cả và anh hai muốn nếm thử mùi vị tiểu thư nhà giàu, em mau tới đây trông chừng mấy tên thiếu gia này đi. Đại ca và nhị ca chơi đùa một chút rồi sẽ về ngay."
Nghe đại ca hắn nói vậy Hùng Nhị Mao mừng rỡ tới mức hoa chân múa tay, hắn dùng súng chỉ vào mấy cô gái rồi nói: "Không...không nghe thấy...đại ca tao nói gì sao? Mau...mau xuống xe ngay, đừng, đừng ép tao nổ súng..."
Hôm nay đúng là sảng khoái mà, không những phát tài mà còn được vui vẻ với mấy cô tiểu thư nhà giàu. Mẹ nó đúng là sung sướng.
Mấy cô gái kia bị dọa sợ, đặc biệt là Từ Tiểu Nhu và Tô Diệu sợ hãi tới nỗi sắc mặt trắng bệch. Mặc dù bọn họ không hề tình nguyện chút nào nhưng mạng của sống đang nằm trong tay người khác, bọn không cũng không thể nói không được.
Vu Lan là người cuối cùng xuống xe. Khi cô đi tới cửa xe, Tào Bảo đột nhiên nói với cô một câu: "Lan Lan...em đừng sợ, anh sẽ nghĩ cách...cứu em."
Hắn giữ chặt vết thương trên cổ, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, giọng nói cũng run rẩy.
Vu Lan quay đầu lại liếc nhìn Tào Bảo, trong lòng có chút ấm áp. Không cần biết Tào Bảo có dũng khí tới cứu cô thật hay không, chỉ cần hắn dám nói câu này với cô đã là can đảm lắm rồi.
Sau khi bốn cô gái xuống xe thì bị hai anh em kia trói vào một cây đại thụ ở cạnh đường. Cây đại thụ này lớn tới mức hai, ba người ôm không xuể, trói vừa bốn cô gái thành một vòng.
Những người trên xe thấy bốn cô gái bị trói vào thân cây thì không khỏi hối hận. Có những người đàn ông đau khổ nắm chặt tóc của mình, tự cảm thấy xấu hổ vì sự bất lực của mình.
Đều là bọn họ sai, sớm biết thế này thì bọn họ nên nghe lời Trần Dương không để đám người kia lên xe mới phải.
Nhưng trên đời này đâu có thuốc hối hận.
Nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy vẻ mặt bỉ ổi của hai anh em Hùng Đại Mao và dáng vẻ hãi hùng tới biến sắc của bốn cô gái kia.
Lúc này Hùng Tiểu Mỹ đang ở trên xe lại không khỏi sốt ruột.
Lần này bọn họ đã lên kế hoạch rất kín đáo cũng tính toán thời gian rất chặt chẽ, nhất định không thể quá nửa tiếng đồng hồ.
Vốn dĩ sau khi quẹt xong toàn bộ thẻ ngân hàng là sẽ đủ thời gian để ba người bọn họ rút lui, nào ngờ hai người anh trai của cô ta vừa nhìn thấy gái đẹp là không đi nổi, phải làm thế nào đây.
Kéo dài thời gian như vậy xe phía trước không thấy chiếc xe này theo kịp chắc chắn sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó bọn họ sẽ gặp phiền phức.
Nghĩ tới đây Hùng Tiểu Mỹ hạ kính xe xuống rồi thò đầu ra, nói: "Anh cả, anh hai, hai người phải tranh thủ thời gian đấy..."
Thấy Hùng Tiểu Mỹ ló đầu ra ngoài cửa sổ, Trần Dương lập tức đứng bật dậy.
Cơ hội tốt, bây giờ không ra tay thì còn đợi tới bao giờ!
Trần Dương bước một bước tới chỗ Hùng Tiểu Mỹ rồi đánh một chưởng vào lưng cô ta.
Trần Dương đã từng uống Long Hổ Đan, sức mạnh của anh vốn đã rất lớn lại thêm cả nội lực trong người nên chỉ cần một chưởng đã đánh Hùng Tiểu Mỹ ngã ra ngoài xe.
Rầm một tiếng, Hùng Tiểu Mỹ ngã xuống mặt đường. Cô ta cảm thấy cổ họng có chút ngọt ngọt sau đó phun ra một ngụm máu lớn.
Cùng lúc đó Lý Thiên Bá cũng nhanh nhẹn đứng dậy xông tới nhặt cây súng lục Hùng Tiểu Mỹ làm rơi.
Hùng Tiểu Mỹ phun ra một ngụm máu thì hôn mê tại chỗ.
"Không...không ổn, anh cả, hình như Tiểu...Tiểu Mỹ xảy...xảy ra chuyện rồi!" Hùng Nhị Mao nhìn thấy Hùng Tiểu Mỹ ngã xuống đất rồi ngất tại chỗ thì lập tức lắp bắp nói.
"Cái gì!" Hùng Đại Mao vội vàng lao tới. Hắn nhìn thấy em gái mình hôn mê thì ngửa mặt lên trời hét lớn: "Dám làm em gái tao bị thương...tao lấy mạng mày!"
Cha mẹ bọn họ mất sớm, ba anh em nương tựa lẫn nhau mà lớn lên nên tình cảm rất sâu đậm.
Hùng Đại Mao nói xong liền rút một cây súng lục ra "Đoàng đoàng đoàng" bắn về phía xe buýt.
Cửa sổ xe buýt bị bắn vỡ nát, mảnh kính vỡ bay tung tóe lên những người trong xe khiến mọi người đều hoảng sợ. Bọn họ đều là các tiểu thư, công tử đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng gặp phải tình cảnh này bao giờ nên ai nấy đều sợ hãi nằm sấp trên mặt đất run rẩy.
Không ổn, không thể ở trên xe được. Không gian trên xe quá nhỏ, nếu không chịu xuống xe thì mọi người bên trong đều gặp tai họa mất.
Nghĩ vậy Trần Dương liền nhắm mắt xông ra ngoài.
Kết quả, ngay trong khoảnh khắc anh lao ra khỏi cửa xe thì đột nhiên dừng lại, một viên đạn bay tới đâm vào vai của Trần Dương.
Tiếp đó là cảm giác vô cùng đau đớn trào dâng. Chuyện quái gì thế này, viên đạn này bắn trúng vị trí vết thương cũ của anh khiến anh càng bị thương nặng hơn. Cho dù Trần Dương có mạnh mẽ tới đâu thì cũng vì đau đớn mà không ngừng thở dốc.
Máu lập tức nhuộm đỏ áo của Trần Dương. Thấy vậy Lý Thiên Bá nổi giận hét lên: "Tiểu Dương, tôi tới cứu anh!"
Nói xong Lý Thiên Bá xông ra ngoài như một viên đạn rồi đột nhiên đánh hai quyền vào huyệt thái dương của hai anh em Hùng Đại Mao.
Lý Thiên Bá là dân anh chị nên ra tay rất dứt khoát, chỉ cần một quyền đã đánh hai anh em Hùng Đại Mao ngất đi.
Mặc dù Lý Thiên Bá mới chỉ đạt tới Hậu Thiên viên mãn nhưng huyệt thái dương là một trong số các tử huyệt trên cơ thể người. Lý Thiên Bá đánh vào huyệt thái dương của bọn họ mà không đánh chết đã là nhẹ tay rồi.
"Tiểu Dương, anh phải nhất định phải cố gắng chịu đựng, không sao đâu..." Lý Thiên Bá hoảng hốt nói. Khó khăn lắm mới tìm được một người anh em, không thể nhìn Trần Dương cứ thế ra đi được.
Không nghe thấy tiếng súng nữa, những người trên xe lần lượt đứng dậy. Thấy Trần Dương trúng đạn ngã xuống đất, ai nấy đều choáng váng.
Đúng lúc này, Tào Bảo thấy thời cơ đã tới liền nhanh chóng lao xuống xe chạy về phía bốn cô gái đang bị trói vào cây đại thụ: "Lan Lan, đừng sợ, anh tới cứu em!"
Trần Dương không biết, Vu Lan đã dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời này.
Nhưng cho dù là vậy, anh cũng không muốn cứu Tào Bảo!
Ban ngày chuyện tên nhãi ranh này làm suýt chút thì gây ra họa lớn, anh lại không phải đức mẹ, sao có thể hết lần này đến lần này tha thứ cho hắn.
Vì thế lần này anh đã quyết tâm, mặc cho Vu Lan có nói tốt thế nào anh cũng sẽ không mềm lòng.
Tào Bảo trong hang núi nghe thấy vị hôn thê của mình dường như đang nũng nịu nắm lấy cánh tay Trần Dương, lòng đố kị tựa như đã thiêu rụi lý trí của hắn, hắn quen biết Vu Lan lâu như vậy, nhưng trước giờ cô chưa từng nói những lời đó với hắn.
Có điều đứng giữa bờ vực sống chết, hắn cũng không dám nói nhiều.
Nhìn dáng vẻ mặt lạnh lùng của Trần Dương, Vu Lan biết Tào Bảo đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông này.
Trong lòng cô thật ra cũng vô cùng tức giận cái tên Tào Bảo thành công không đủ thất bại có thừa này, nhưng cũng không thể để hắn thật sự chết trong hang động chứ?
Vu Lan nghiến răng nghiến lợi, dường như nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt mỉm cười thoáng chốc trở nên đỏ bừng, ngay cả mang tai và chiếc cổ trắng nõn cũng ửng đỏ.
Trần Dương xoay người muốn nhảy xuống, kết quả vừa xoay người liền cảm giác trên mặt mát lạnh, truyền đến mùi thơm cơ thể rung động lòng người.
Anh ngây người, ngơ ngác nhìn Vu Lan cúi đầu mặt đỏ bừng không dám nhìn mình.
Chết tiệt, mình vậy mà lại bị cưỡng hôn rồi!
Trong lòng anh hoảng hốt, thầm nghĩ, lần này mình không đưa ra yêu cầu gì vô lý mà.
Vu Lan vốn xinh đẹp, đây là lần đầu tiên Trần Dương nhìn thấy dáng vẻ e thẹn này của cô, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô khan, không khỏi liếm khóe môi, lúng túng ngượng ngùng nói: “Cái đó... lần này tôi không nhắc...”
Anh còn chưa nói xong, Vu Lan ngước đầu lên, một đôi mắt long lanh dưới màn sương mù mờ ảo, cắn răng nói: “Trần Dương... xin anh đó, xin hãy cứu anh ấy. . .”
Trần Dương cười gượng gạo, người phụ nữ này đã như vậy rồi, cho dù anh cứng rắn đến mức nào cũng bị mềm lòng trước cô.
Thở dài một hơi, tự mình ném dây thừng xuống, cứu Tào Bảo lên.
Sau khi Tào Bảo được cứu, Trần Dương chán ghét, xoay người nhảy xuống tảng đá lớn, biến mất trong bóng đêm.
Trần Dương đi đến chỗ Tô Diệu, nhìn thấy hai người phụ nữ đang ở đó đợi mình, Tô Diệu vui mừng đi đến: “Trần Dương, anh thật lợi hại!”
Cô thật sự kích động, vừa nãy sau khi những người khác qua đây, cô đã hỏi thăm mới biết rằng Trần Dương đã cứu từng người bọn họ thoát khỏi chỗ chết.
Lúc đó mọi người thay nhau cảm ơn cô, cô cũng cảm thấy mơ hồ.
Đây vẫn là ông chồng không ra gì của mình sao?
Sao lại có thay đổi lớn như thế, giống như trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó được anh?
Trần Dương nở nụ cười nói: “Chuyện nhỏ, đã muộn lắm rồi, mau về nghỉ ngơi thôi!”
Hôm nay chuyện xảy ra quá nhiều, Trần Dương cũng cảm thấy không chống đỡ nổi.
Tô Diệu thấy trong giọng nói của anh lộ ra sự mệt mỏi, cũng biết anh thật sự đã mệt, liền kéo Từ Tiểu Nhu đi ngủ.
Chẳng mấy chốc, Trần Dương ngủ thiếp đi, ai biết được đang lúc ngủ say, điện thoại trong túi quần anh ‘vù vù’ rung lên không ngừng!
Đệch, nửa đêm rồi có thể để người khác yên tĩnh chút không hả?
Trần Dương cũng cạn lời, tại sao điện thoại người khác không có tín hiệu mà điện thoại mình lại có, lẽ nào điện thoại hàng nhái của mình bắt sóng còn mạnh hơn điện thoại thông minh sao?
Thầm mắng chửi hai câu, Trần Dương tức giận lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Lưu Nhị gửi đến.
“Anh Dương, bức ảnh tôi gửi cho anh đã nhận được chưa? Những bức ảnh này đều là cô giáo Đỗ bảo tôi gửi cho anh. Cô ấy cũng muốn trở thành nghệ sĩ, vì thế muốn tôi tiến cử, anh thấy điều kiện của cô giáo Đỗ, có thể vào tập đoàn Huyễn Ngu của chúng ta không?
Cái gì? Đỗ Lôi cũng muốn làm nghệ sĩ?
Trần Dương sững sờ nhìn tin nhắn, con người Đỗ Lôi này thanh cao như vậy, sao lại muốn làm minh tinh chứ?
Anh là lớp trưởng, thường xuyên tiếp xúc với Đỗ Lôi, vì thế biết được vài thứ.
Anh biết Đỗ Lôi luôn không quá coi trọng minh tinh, với cô ấy mà nói, minh tinh nếu ở cổ đại chẳng qua chỉ là người có địa vị thấp kém thôi, lời nói cao ngạo kiêu căng như vậy khiến anh không thể nào quên.
Tuy nói đã nhiều năm trôi qua, nhưng anh vẫn nhớ rõ mồn một.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, mấy năm không gặp, Đỗ Lôi này ngày càng thú vị, bản thân chính là một cô gái xinh đẹp cực phẩm, lại cộng thêm mấy năm dạy học, phong thái tri thức trên người càng sâu sắc, cả hai hợp lại càng tôn lên khí chất hơn người của cô.
Anh vuốt cằm, cũng tiền đồ đấy, loại hình nữ minh tinh như Đỗ Lôi trong giới giải trí gần như không có.
Bây giờ không thịnh hành kiểu phụ nữ tài năng trưởng thành gì đó, thân phận giáo viên cấp ba của Đỗ Lôi chính là một điểm sáng, là một mánh khóe để làm điểm nhấn, nói không chừng sau khi vào giới giải trí, thật sự có thể nổi tiếng chăng?
Suy nghĩ một hồi, trong lòng Trần Dương đưa ra chủ ý, anh trả lời tin nhắn: “Tôi đồng ý, ngày mai cô nói với Mễ Tuyết, bảo cô ấy sắp xếp phỏng vấn Đỗ Lôi.”
Sau khi bị đánh thức, Trần Dương không ngủ được nữa.
Đột nhiên anh nhớ đến quả Ma La khiến Tống Huyên trúng độc trước đây, không phải ở trên sườn núi trước mặt sao?
Quả Ma La đó có thể điều chế được không ít đan dược.
Nghĩ đến đây, Trần Dương liền đứng dậy, đi đến sườn núi cách đó không xa.
Theo ánh trăng sáng, quả nhiên Trần Dương đã tìm được quả Ma La trên sườn núi.
Quả Ma La này trông rất giống trái dứa dại, nhưng điểm khác là quả Ma La này màu đỏ.
Đi vào nhìn thấy ở đây có tới hơn hai mươi cây Ma La, Trần Dương cảm thấy kích động.
Ha ha, thật là sảng khoái, lại có nhiều như vậy, lời to rồi!
Một cây. . .
Hai cây. . .
Ba cây. . .
...
Hôm nay nhà họ Trần xảy ra chuyện lớn!
Ông cụ Trần đóng cửa tu luyện hơn ba năm đã ra ngoài!
Ông cụ Trần này là ông nội của Trần Dương, cũng là gia chủ của Nhà họ Trần.
Ba năm trước đóng cửa tu luyện, ngày này ba năm sau mới ra ngoài!
Nếu như nói tộc trưởng Nhà họ Trần là con dê đầu đàn của nhà họ Trần, vậy thì ông cụ Trần có thể nói là người quan trọng định hướng mọi việc ở nhà họ Trần.
Sau khi biết được tin tức ông cụ Trần ra ngoài, mọi người của Nhà họ Trần đều mau chóng trở về, không chỉ thế, còn mời không ít lãnh đạo trong giới kinh doanh và giới chính trị đến.
Ở thành phố Tây xuyên có rất nhiều nhân vật truyền kỳ, ông cụ Trần này, là một trong những nhân vật sáng chói nhất trong đó.
Nhà họ Trần bắt nguồn từ cuối nhà Thanh, trước đây vẫn luôn sống bình lặng, cho đến khi ông cụ Trần làm chủ gia tộc, lúc này mới được rạng rỡ, trở thành gia tộc nhất nhì của thành phố Tây xuyên.
Có điều tám năm trước, ông cụ Trần đã giao quyền hành trong gia tộc cho Trần Thiên Diệu bố của Trần Dương.
Ông cụ Trần dần không còn chú ý tới thế giới bên ngoài, mà ông cụ Trần trong những năm ở nhà, một lòng hướng đạo, mê muội không cách nào kiềm chế được.
Đương nhiên trong mắt người ngoài là vậy, nhưng không ai biết ông cụ Trần học đạo là để hóa giải thù hận trong lòng.
Đạo gia chú trọng thuận theo tự nhiên, thuận theo lẽ trời, ông cụ Trần lăn lộn trong nghề mấy chục năm, trải qua vô số sóng to gió lớn, cũng làm không ít chuyện trái với lương tâm, điều này khiến lòng ông không dễ chịu, mới nghĩ đến việc tìm kiếm cách giải thoát từ trong đạo pháp.
Ba năm trước, ông cụ Trần có một người bạn là hòa thượng Nguyên Chẩn phái Thiếu Lâm, biết ông cụ Trần một lòng hướng đạo, liền tiến cử ông gia nhập phái Võ Đang.
Phái Thiếu Lâm này có quan hệ sâu sắc với phái Võ Đang, tôn sư Trương Tam Phong mở ra phái Võ Đang ban đầu chính là hòa thượng của Thiếu Lâm Tự.
Nể mặt của hòa thượng Nguyên Chẩn, phái Võ Đang phá lệ cho ông cụ Trần tu luyện , thứ mà chỉ có đệ tử trong môn phái mới có thể tu luyện.
này chính là công pháp của tôn sư Trương Chân Nhân, người lập nên phái Võ Đang lúc sinh thần một trăm tuổi đã tạo ra, bên trong chứa rất nhiều đạo lý, mà ông cụ Trần trải qua sóng gió mấy chục năm, tất nhiên sẽ cảm nhận được sâu sắc, từ đó mê muội tiến sâu hơn.
Ai biết được thời gian thấm thoát, ba năm đã trôi qua, ông cũng được coi là có chút lĩnh ngộ, do đó quyết định hôm nay ra ngoài.
Mà người quan trọng như ông cụ Trần của nhà họ Trần ra ngoài, tin tức này đương nhiên đã bị con cháu Nhà họ Trần lan truyền khắp nơi, nhất thời gây ra chấn động trong mọi tầng lớp của thành phố Tây Xuyên, bọn họ thay nhau phái người đến chúc mừng.
Lúc này, trong trang viên của nhà họ Trần bày đầy yến tiệc, thứ bay lên trời, vật bơi trong biển, cái gì cũng có.
Chính vào lúc mọi người đều mong đợi, ông cụ Trần cuối cùng cũng bước ra từ phòng tu luyện.
Bộ quần áo màu trắng cùng chòm râu bạc dài được chải chuốt từng sợi, sắc mặt hòa nhã, tựa như tiên trong tranh, khiến người khác kính nể.
Chương 117: Giận sôi máu
“Chào mừng ông nội đã ra ngoài!"
Con cháu nhà họ Trần đứng ngay ngắn hai bên đường dẫn vào căn phòng tu luyện kín, tất cả đều cung kính cúi đầu trước ông cụ Trần, gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ vui mừng và kích động.
Bây giờ ông cụ đã ra ngoài, người đứng đầu quyết định mọi việc của nhà họ Trần đã quay trở lại, dựa vào mạng lưới quan hệ của ông cụ, Nhà họ Trần nhất định có thể bước lên một tầng cao mới.
Sau khi thấy ông cụ, mọi người đến để chúc mừng đều tiến lên phía trước chào hỏi.
Ông cụ Trần cười gật đầu.
Ngay lập tức nhìn đám con cháu của Nhà họ Trần, thấy mọi người đều có tinh thần tốt, ông cụ Trần cũng vui vẻ, ông nhìn mọi người và nói: “Không tệ, tinh thần tràn đầy năng lượng, đây là trạng thái tinh thần mà con cháu Nhà họ Trần nên có.”
Ông lại nói tiếp: “Tôi đóng cửa tu luyện ba năm, trong gia tộc có xảy gia chuyện gì không?”
Ông đảo mắt nhìn quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Trần Dương đâu, không phải chứ, phải biết rằng trong đám con cháu nhà của Nhà họ Trần, cháu trai lớn Trần Dương là người mà ông thương yêu nhất.
Nhìn thấy lúc này Trần Dương không có ở đây, trong lòng ông thắc mắc khó hiểu, hôm nay là ngay ông ra ngoài sau thời gian dài tu luyện, việc lớn như vậy nhưng đứa cháu cưng này lại không ở mặt ở đây?
Khi ông đặt câu hỏi, sắc mặt mọi người Nhà họ Trần đột nhiên trở nên phức tạp.
Đó không chỉ là một việc nhỏ, mà là một việc lớn!
Thấy biểu cảm của mọi người đều không đúng lắm, một dự cảm không lành đột nhiên dâng lên trong lòng ông cụ: "Sao, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ông nội, quả thực là đã xảy ra một số chuyện.”
Lúc này, Lương Khiết bước lên trước nói: "Ông nội, cả ba người nhà Trần Dương đều bị chúng cháu trục xuất khỏi gia tộc rồi!”
Cái gì?
Trục xuất khỏi gia tộc?
Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Trần bỗng thay đổi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trước khi ông đóng cửa tu luyện, ông còn trao quyền tiếp quản gia tộc tạm thời cho con trai trưởng, ai có thể đuổi nó ra khỏi gia tộc?
Sắc mặt ông nghiêm trọng hỏi Lương Khiết: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Con trai trưởng của ông là người khiêm tốn, giải quyết mọi chuyện rõ ràng minh bạch, còn con dâu Cố Phương cũng khá hòa nhã hiền lành, sao có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc được chứ?
Hơn nữa, cháu trai trưởng Trần Dương còn thông minh linh hoạt, bất luận về mặt tài năng trí tuệ hay năng lực kinh doanh đều đứng thứ nhất, tại sao lại bị đuổi khỏi gia tộc?
Lương Khiết nhìn thấy phản ứng này của ông cụ, đúng như dự đoán của cô ta, cô ta thầm cười nhạo trong lòng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: “Thưa ông nội, không lâu sau khi ông nội bế quan, Trần Dương dùng danh nghĩa để đầu tư, chiếm dụng trái phép công quỹ của gia tộc, đầu tư vào nguồn tài nguyên mới, những việc làm tổn hại đến lợi ích của gia tộc, chúng cháu đương nhiên không thể giữ anh ta lại, vì vậy chúng cháu đã đuổi anh ta ra khỏi gia tộc. Ai ngờ rằng sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc, anh ta không những không suy xét về lỗi lầm của mình mà ngược lại đắm mình trong trụy lạc và trở thành con rể của Tô gia, nhưng thật không may mắn, cổ phiếu đầu tư nguồn tài nguyên mới mua ba năm trước của anh ta tăng vọt, một thời gian trước, nguồn quỹ của gia tộc đã đứt đoạn nên anh giả vờ lấy ra năm mươi tỷ, còn lừa gạt công ty giải trí triển vọng nhất của nhà họ Tô. "
Nói đến đây, sắc mặt của Lương Khiết thay đổi, cô ta buồn bã nói: "Ông nội, nhân lúc gia tộc nguy cấp, anh ta lại không báo đáp cống hiến cho gia tộc, giúp gia tộc vượt qua khó khăn mà lại còn muốn mổ xẻ gia tộc của mình, thật là một con sói vong ân phụ nghĩa. Còn chưa kể, khoảng thời gian trước, Tiểu Lỗi kết hôn... anh ta... anh ta còn nhân cơ hội Tiểu Lỗi uống say, làm vấy bẩn vợ mới cưới của Tiểu Lỗi...”
Cái gì!
Đại thiếu gia của nhà họ Trần lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Mọi người đến đây để chúc mừng đều bất ngờ nhìn nhau, bàng hoàng khi nghe tin này!
Làm ra loại chuyện vô lương tâm làm nhục anh em trong nhà như vậy, tên Trần Dương này quả thực là một tên cặn bã không ra gì.
Đây là một vụ bê bối, tuyệt đối là một vụ bê bối, nếu tin tức này bị lan ra, thì bộ mặt của nhà họ Trần sẽ bị mất sạch bởi thằng cháu vô lương tâm này.
Tuy rằng mọi người đều thầm mắng chửi không ngớt, nhưng bọn họ cũng không có gan nói chuyện này trước mặt ông cụ, dù sao ông cụ uy danh lừng lẫy, bọn họ làm sao dám nhiều lời.
Đặc biệt trong đám người có mặt ở đây cũng có một vài người là tu sĩ, bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận của ông cụ đang lan tỏa ra, hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới Thiên Tiên trung cấp, thực lực này quả thực không hề yếu..
Lương Khiết vừa nói xong lại muốn nói tiếp, nhưng cảm nhận được sự tức giận cực lớn phát ra từ phía ông cụ, cô ta bị luồng khí mạnh mẽ này làm cho khiếp sợ không thốt nên lời.
Uy lực áp bức của Tiên Thiên trung cấp quả thực không hề nhỏ.
Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh đến chết lặng, đặc biệt là những tu sĩ còn chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên trung cấp, tận mắt cảm nhận được áp lực đáng sợ đó, khiến bọn họ nghĩ rằng nếu không đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thì cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.
Lúc này, sắc mặt ông cụ Trần cũng khó coi đến cực điểm, dưới sự chất vấn mọi người, giọng nói của ông xen lẫn sự chân thực: "Cô nói cái gì?"
Trần Dương là đứa cháu yêu thích của ông, từ nhỏ anh đã đi theo ông, tính tình của anh như thế nào,chẳng lẽ người làm ông nội này lại không biết, ông không tin Trần Dương sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú.
Lương Khiết là người đầu tiên chịu đòn, cả người đều bị khí thế của ông dọa cho khiếp sợ, trong lòng càng thêm bối rối: "Ông nội... Ông nội, sao cháu lại dám nói dối ông? Nếu không tin thì có thể hỏi mọi người..."
Cô ta sợ hãi trước giọng điệu khí thế cao ngất của ông cụ, không dám nói thêm lời nào nữa, đành trút gánh nặng cho mọi người.
“Ông nội, chị dâu nói đúng, sau khi Trần Dương bị đuổi khỏi nhà, anh ta trở thành con rể nhà Tô gia. Đây là chuyện mà cả thành phố Tây Xuyên đều biết! Mà chuyện mà anh ta làm ô uế vợ Trần Lỗi thì sớm đã lan truyền khắp gia tộc rồi, chúng cháu đều có thể làm chứng cho chị dâu!”
Trần Nguyên ở một bên vội vàng lên tiếng, giải biện giúp Lương Khiết.
Mà những con cháu khác khi nghe thấy Trần Nguyên nói vậy thì cũng đều gật đầu tán thành.
Ông cụ Trần tức giận đến mức run rẩy, có thể thấy rằng ông đang vô cùng phẫn nộ, ông cụ liếc sang nhìn con trai thứ hai là Trần Thiên Tông đang đứng bên cạnh: “Có phải như vậy không?”
Trần Thiên Tông vội vàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt xấu hổ nói: "Bố, là con không tốt, con thân là em trai nhưng lại không giúp đỡ anh cả, mới khiến cho gia đình anh cả rơi vào tình trạng này. Mà bản thân là chú hai của Trần Dương, nó làm ra việc điên cuồng như vậy, con cũng có trách nhiệm trong chuyện này, là con không làm tốt vai trò trưởng gia tộc, là con không dạy dỗ tốt con cháu trong nhà.”
Ông cụ Trần ánh mắt u ám liếc mắt nhìn con trai thứ hai, không nói gì, trước khi bế quan tu luyện ông đã giao vị trí trưởng tộc cho con trai cả, cho dù Trần Dương chiếm đoạt công quỹ của gia tộc, nhiều nhất cũng chỉ xử lý theo quy tắc của gia tộc, sao có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc chứ?
Trong chuyện này có mờ ám, mà lúc này ông cũng chưa muốn nhúng tay vào, điều khiến ông thực sự đau lòng là hai chuyện Trần Dương đi ở rể nhà người ta và làm ô uế em dâu của mình!
Ở rể làm mất thể diện nhà họ Trần, làm nhục em dâu, chuyện này chính là làm mất nền nếp gia phong hàng trăm năm của Nhà họ Trần.
Ông cụ thở dài không nói nên lời, Trần Dương sao có thể làm ra chuyện như vậy!
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ông cụ, Lương Khiết lại muốn tận dụng thời cơ thừa nước đục thả câu, nói: "Ông nội, tục ngữ có câu con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, bố mẹ anh ta cũng không phải là loại tốt đẹp gì!"
Chỉ một câu này thôi cũng khiến ông cụ Trần tính khí tốt đến đâu cũng không thể nhẫn nhịn được, trước tiên ông trừng mắt nhìn Lương Khiết, rồi nói: "Không tôn trọng bề trên, cô có thân phân gì? Dù họ có như thế nào, thì họ cũng là bác trai bác gái của cô, bản thân cô là một người thế hệ sau vậy là lại nói ra những lời này.”
Đừng nhìn ông cụ lúc ra ngoài mặt mũi hiền lành, cũng đừng quên ông cũng là một người đã từng trải qua những năm tháng đầy sóng gió, dù những thù hận trong xương tủy đã hao mòn nhiều theo năm tháng nhưng những dấu ấn đó đã in sâu vào trong linh hồn, không thể nào gạt bỏ được.
Ông cụ nói như vậy, Lương Khiết suýt nữa bật khóc, cô ta một phút kích động, quên rằng ông cụ là người bảo thủ nhất, quy tắc đầu tiên trong gia tộc chính là phải kính già, yêu trẻ.
Nếu theo tính cách trước đây của ông cụ, thì Lương Khiết sớm đã bị ăn tát vào miệng, nhưng đã qua nhiều năm nghiên cứu Đạo pháp, tính tình của ông cũng đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa lại thêm chuyện của Trần Dương khiến ông giận sôi máu, cho nên ông cũng không còn tâm trí đâu mà tính toán với cô ta, đột nhiên ông cụ phẫn nộ đập tay lên bàn rồi nói: "Mau đi bắt hai người nhà Trần Thiên Diệu đến đây, tôi muốn hỏi bọn họ xem họ dạy dỗ con trai họ như thế nào.”
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của ông cụ Trần, hai chị em Lý Hổ và Lý Lâm đang ngồi bên cạnh liếc nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.
Bọn họ đều đã từng quen biết qua lại với Trần Dương, có ấn tượng rất tốt với Trần Dương, nhận thấy anh là một người có năng lực, lại là người gan dạ sáng suốt.
Nhưng không ngờ Trần Dương lại có thể làm ra loại chuyện vô lương tâm như vậy.
Người như vậy không phải cầm thú, thì còn là gì nữa?
Chương 118: Ba anh em
Ngày hôm sau, Vịnh Tây La.
Bình minh lên, vì tối hôm qua bị hoảng sợ nên tinh thần của mọi người đều có vẻ uể oải.
Tối hôm qua xảy ra chuyện như thế nên chẳng ai còn tâm trạng mà du ngoạn nữa. Nhà họ Tào không còn cách nào khác đành phải hủy bỏ toàn bộ chương trình còn lại rồi chuẩn bị xe buýt tới đây từ sớm.
Tối hôm qua hang động bị sập khiến không ít người bị ám ảnh, chỉ sợ là mọi người sẽ gặp ác mộng trong một thời gian dài.
Đặc biệt là mấy cậu ấm cô chiêu con nhà giàu bị đá rơi trúng làm bị thương. Mặc dù vết thương đã được xử lý nhưng bọn họ vẫn không yên tâm nổi, muốn nhanh chóng tới bệnh viện kiểm tra toàn diện. Lỡ như có vết thương ngầm nào thì bọn họ bị thiệt lớn rồi.
Mọi người vừa thấy xe buýt tới liền tranh nhau lên xe, sợ là mình sẽ phải quay về thành phố chậm hơn người khác.
Mấy người Trần Dương và Từ Tiểu Nhu không bị thương nên bọn họ chọn chiếc xe cuối cùng.
Sau khi tất cả mọi người lên xe xong thì cũng đã gần tới bữa trưa, nhưng ai nấy đều rất chán chường chẳng muốn ăn uống gì. Dưới sự yêu cầu gay gắt của mọi người, xe buýt chầm chậm di chuyển chạy về phía thành phố.
Vì con đường dẫn vào vịnh Tây La tương đối hẹp nên xe buýt di chuyển khá chậm chạp, với tốc độ này thì chỉ sợ là phải ba, bốn tiếng đồng hồ nữa tới vào tới thành phố.
Đi xe đường dài như vậy thật sự rất nhàm chán, mấy cậu ấm cô chiêu con nhà giàu không nhịn nổi liền lấy bộ bài Tây ra đánh "Ngưu Ngưu".
Tào Bảo cũng tham gia, nhưng hắn chơi không tốt cho lắm. Điểm của Tào Bảo khá nhỏ, hắn liên tục nhận được mấy lá "không ngưu" hoặc chỉ có một, hai điểm khiến Tào Bảo tức tối đến mức muốn đập bàn.
Không chịu thua, Tào Bảo lại chơi thêm một ván nữa. Lá bài thứ nhất là Hoa, lá thứ hai là Hoa, lá thứ ba cũng là Hoa, lá thứ tư: Lại vẫn là hoa!
Lần này Tào Bảo cực kỳ kích động, ôi trời không phải hắn có "Ngũ Hoa Ngưu" đấy chứ. Tào Bảo từ từ mở lá bài thứ năm, vừa nhìn thấy đường viền của lá bài Hoa trái tim hắn liền đập mạnh.
Trời ạ, đúng là Ngũ Hoa Ngưu!
Ngay trong lúc Tào Bảo định ngả bài thì xe buýt phanh gấp, Tào Bảo không kịp đề phòng nên mấy lá bài trên tay đều rơi tung tóe rồi lẫn vào những lá bài còn lại. Tào Bảo vội vàng tìm lại mấy lá bài của mình thì bị những người khác ngăn lại.
"Này này, bài bị rơi rồi. Ván này không tính!"
"Đúng vậy, đúng vậy, không tính..."
Tào Bảo tức tối đứng bật dậy, mắng tài xế xe buýt: "Lái xe cái kiểu gì đấy hả, anh có biết ông đây mới có Ngũ Hoa Ngưu không. Mẹ nó, suýt nữa thì ông đây kiếm được một trăm nghìn tệ rồi!"
Nghe Tào Bảo nói vậy, mấy cậu ấm cô chiêu con nhà giàu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xe phanh lại thật đúng lúc, nếu không thì vừa rồi bọn họ thua chắc rồi!
Tài xế xe buýt nghe Tào Bảo nói vậy thì cũng không dám cãi lại, vô tội nhìn hắn, nói: "Thiếu gia, thật sự không thể trách tôi được. Phía trước đột nhiên có mấy người xông ra chặn xe, tôi không phanh lại thì sẽ đâm trúng người ta mất."
Cái gì?
Kẻ nào ăn gan hùm mật báo mà dám chặn đoàn xe của nhà họ Tào?
Tào Bảo vốn đã tức giận lại càng tức giận hơn. Hắn bước hai, ba bước vọt tới chỗ tài xế thì nhìn thấy có hai nam một nữ đang đứng trước xe buýt.
Hai người đàn ông này trông giống nhau như đúc, vừa nhìn đã biết là sinh đôi. Điều khiến người ta không nhịn cười nổi là hai người bọn họ một người lông mày xếch, một người mắt xếch.
Hai anh em bọn họ đang bế một cô gái máu me đầy người, chân còn buộc mấy cây gỗ. Nhìn qua là biết chân của cô gái này đang bị thương.
"Cầu xin mọi người, cứu em gái tôi với...chân của con bé bị gãy rồi..."
Hai anh em này không chỉ xấu xí mà còn nói chuyện lắp bắp, nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì hẳn là người nhà quê.
"Những người tốt bụng, cầu...cầu xin mọi người. Ở...ở đây rừng núi hoang vắng, không...không có xe đi ngang qua..."
Tài xế thở dài, trên xe đều là các thiếu gia, tiểu thư giàu có nổi danh ở thành phố Tây Xuyên. Để ba người đi chân đất này lên xe là chuyện tuyệt đối không thể được.
"Mau tránh ra, đừng có ngáng đường!" Tài xế quát ba anh em kia.
"Đừng...đừng mà...anh...anh tài xế, cầu xin anh, giúp chúng tôi một tay đi..."
Thấy cửa sổ chỗ tài xế không đóng, hai anh em kia sốt ruột bế em gái tới trước cửa sổ cầu xin.
"Không phải tôi không chở mấy người mà là trên xe đã đủ người rồi, tôi thật sự không thể chở quá tải được!" Tài xế nói.
Lúc này có mấy cô gái không chịu được, bọn họ đứng dậy chỉ trích tài xế: "Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ, không thấy cô gái kia đang bị thương nghiêm trọng sao?"
Tài xế bị bọn họ chỉ trích thì mặt mũi đỏ bừng lên, chuyện quái gì thế này. Mấy tiểu thư này thật khó hầu hạ, rốt cuộc ông đây nên nghe ai chứ?
Tài xế không còn cách nào khác đành phải mở cửa sổ ra, hỏi: "Rốt cuộc mấy người muốn gì hả?"
Hai anh em này nói ngọng, câu cú cứ đứt quãng liên tục. Bọn họ nói cả nửa ngày mọi người mới nghe hiểu có chuyện gì.
Thì ra ba người này là ba anh em sống ở gần vịnh Tây La. Khi cô em gái đi chăn dê không cẩn thận bị ngã xuống sườn núi, gãy chân.
Nơi này xa xôi hẻo lánh, cũng chẳng có xe cộ gì đi ngang qua. Không còn cách nào khác bọn họ đành phải cản đường xe buýt.
Theo lời kể của hai anh em mọi người biết tên của ba người, anh cả là Hùng Đại Mao, em trai là Hùng Nhị Mao, em gái là Hùng Tiểu Mỹ.
Nhìn ba anh em thật thà chất phác kia trong xe có không ít người thương cảm.
"Tài xế, mau mở cửa xe cho bọn họ lên đi." Vu Lan hiểu được tình huống liền nói với tài xế.
Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Cô gái kia máu me đầy người, nếu không được cứu chữa kịp thời thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tài xế gật đầu, định nhấn nút mở cửa.
Hai anh em Hùng Đại Mao lập tức vui vẻ, cúi đầu với tài xế liên tục: "Người tốt...cảm ơn anh..."
Nói rồi, hai người bế cô em gái tới trước cửa xe.
Đúng lúc đó, Trần Dương đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình: "Đừng mở cửa vội, tôi thấy chúng ta vẫn nên gọi xe cứu thương giúp bọn họ thì hơn."
Cái gì?
Tại sao chứ?
Vu Lan thắc mắc nhìn Trần Dương, cực kỳ nghi ngờ.
Trần Dương mỉm cười nói: "Cô xem trên xe cũng đã đủ người rồi, không có chỗ cho bọn họ ngồi."
Đây mà là lý do sao?
Trần Dương không thấy cô gái kia đang bị thương nghiêm trọng đến mức nào sao?
Sao anh ta có thể máu lạnh vô tình đến thế cơ chứ!
Trần Dương vừa nói xong, mọi người trên xe đều có chút tức giận.
"Sao anh có thể như vậy được chứ. Nơi hẻo lánh thế này, đợi xe cứu thương tới nơi thì cô gái kia đã không qua nổi từ lâu rồi."
"Phải đấy, phải đấy..."
Nghe mọi người nói vậy, Trần Dương bất đắc dĩ thở dài. Thật sự không phải anh máu lạnh vô tình, cũng không phải anh không thông cảm cho người ta.
Mà là ba anh em này xuất hiện quá đột ngột.
Ở cái nơi heo hút không một bóng người này thì lấy đâu ra thôn làng chứ? Vừa rồi trên đường đi Trần Dương đều nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, nơi này chỉ có đồi núi, vốn dĩ chẳng có thôn làng nào cả. Vì vậy có thể nhận định rằng bọn họ đang nói dối.
Hơn nữa Trần Dương đã quan sát kỹ cô em gái kia rồi. Mặc dù trông cô ta có vẻ rất đau đớn nhưng ánh mắt thì không thể giả được, ánh mắt của cô ta không hề biểu hiện sự đau đớn mà còn có chút chế nhạo.
Cho nên cô ta đang giả vờ.
Hai anh em Hùng Đại Mao, Hùng Nhị Mao cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Mặc dù bọn họ mặc đồ bẩn nhưng da dẻ lại trắng trẻo.
Thử hỏi một người nhà quê kiếm ăn từ mặt đất như bọn họ thì làm sao da dẻ có thể trắng được?
Mặc dù Trần Dương không biết tại sao ba người này lại cản xe buýt nhưng khi ra ngoài, điều đầu tiên phải nhớ chính là an toàn là số một!
Trong lòng Trần Dương hiểu rõ cho dù anh nói thẳng những gì anh nghĩ ra thì mấy người trên xe cũng không tin. Vì vậy lý do thế nào không quan trọng, chỉ cần không cho bọn họ lên xe là được.
Không phải chỉ là làm người xấu thôi sao, trong mắt bọn họ Trần Dương vốn đã là người xấu rồi.
Nhưng điều Trần Dương không nghĩ tới là Vu Lan ngốc nghếch lại đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, nói: "Không sao, tôi nhường chỗ cho bọn họ thì chẳng phải có chỗ ngồi rồi sao?"
Giọng điệu của Vu Lan có vẻ không vui, rõ ràng là cô đã hiểu nhầm Trần Dương.
Vu Lan vốn tưởng rằng Trần Dương là một người đàn ông chân chính, nhưng từ chuyện này xem ra biểu biết của cô về Trần Dương quá ít rồi.
Trần Dương cười khổ một tiếng, rốt cuộc làm thế nào mà Vu Lan lên tới chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự vậy. Điểm đáng ngờ rõ ràng thế này mà cô ấy lại không hề phát hiện.
Nhưng Trần Dương đã quyết tâm rồi, anh chẳng còn cách nào khác đành phải lạnh lùng nói với tài xế: "Sư phụ, lái xe đi. Đừng mở cửa xe ra."
Trần Dương vừa nói xong, mọi người trên xe đều đùng đùng nổi giận.
Ai nấy đều nhìn Trần Dương như thể anh là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ vậy. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Trần Dương đã sớm bị mọi người dùng ánh mắt lăng trì rồi!
Chương 119: Ăn cướp
“Trần Dương, mày đúng là máu lạnh!” Tào Bảo nhảy ra chỉ vào mặt Trần Dương nói: “Chẳng trách lại sống thảm như vậy, tao cũng xấu hổ khi ngồi cùng một chiếc xe với đứa mất nhân tính như mày.”
Con mẹ nó, hắn đang sầu không biết làm sao thay đổi ấn tượng của Vu Lan đối với mình, tên nhóc này lại đưa cơ hội tới cửa rồi, nếu mình không lợi dụng nó cho tốt thì thật không còn gì để nói.
Phụ nữ mà, ai chẳng có lòng nhân ái, đồng cảm, cũng giống như khi nhìn thấy những con vật nhỏ bé đáng thương.
Mặc dù tính cách của Vu Lan kiêu ngạo hơn người khác một chút, nhưng cũng không vượt ra khỏi phạm vi này.
Quả nhiên như vậy, sau khi Tào Bảo nhảy ra nói những lời đó, ánh mắt Vu Lan nhìn hắn đã dịu dàng hơn không ít.
Cùng lúc đó, Sở Thâm ở bên cạnh cũng nhảy ra, cười lạnh nói: “Mày mù à?? Không thấy trên người cô gái kia toàn là máu không à? Nơi này hoang vắng như vậy, căn bản không có xe chạy ngang qua đây, mày lại nhẫn tâm bỏ mặc bọn họ, đúng là còn vô tình hơn cả động vật máu lạnh!”
Lời nói của Tào Bảo và Sở Thâm giống như đốm lửa rơi vào thùng xăng, đám đông bùng nổ trong nháy mắt!
“Đúng vậy, nhà họ Tô sao lại cưới một người máu lạnh như vậy về làm con rể chứ?”
“Chỉ biết tư lợi, ngồi chung xe với loại người này cũng thấy mất mặt!”
Người ngồi trên xe đồng loạt chỉ trích Trần Dương một cách ngang ngược, ngón tay như sắp chọc vào mặt anh đến nơi.
Cho dù tính cách Trần Dương hướng nội, tu dưỡng tốt, lần này anh cũng không nhịn được nữa.
Anh siết chặt nắm tay, tức giận nói: “Mấy người không có đầu óc sao? Nếu tôi thật sự là người máu lạnh, lại không biết đồng cảm thì sao tối hôm qua tôi phải mạo hiểm đi cứu các người?”
Một câu nói ra khiến đám người nọ nghẹn họng không thốt nên lời, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai nấy đều có vẻ hơi lúng túng.
Đúng vậy, nếu không nhờ Trần Dương, e là bọn họ…
Ngay lúc này, Tô Hải lại cười lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi ghế ngồi, lạnh lùng nói: “Làm ơn rồi tự đề cao mình, Trần Dương, quả nhiên mày lộ đuôi hồ ly rồi!”
Anh ta đi ra, cười nhạt: “Trước kia tao đã thấy lạ, vì sao một hang núi đang yên đang lành nói sụp là sụp, ngay cả một dấu hiệu báo trước cũng không có, bây giờ xem ra chuyện hang núi sụp đổ tám chín phần là do mày giở trò quỷ sau lưng!”
Tô Hải vừa nói xong, trên mặt bọn họ lại hiện lên vẻ nghi hoặc!
Đúng rồi, hang núi này nói sụp là sụp cũng đáng nghi lắm. Tại sao sớm không sụp muộn không sụp mà lại sụp ngay sau khi Trần Dương nói chứ?
Mẹ nó, chẳng lẽ là do Trần Dương giở trò thật?
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của đám đông, Trần Dương giận quá hóa cười: “Các người đủ rồi đấy, nghe gió tưởng mưa, bốn vách hang núi đó toàn là đá hoa cương cứng chắc, tôi có năng lực gì mà phá đổ hang núi khi tất cả mọi người đều ở trong đó, các người nói nghe thử xem!”
Tượng đất còn có ba phần lửa nóng tạo thành huống hồ là Trần Dương.
Nghe Trần Dương nói vậy, mọi người đều ngẩn ra.
Phải rồi, lúc đó mấy trăm người đều ở trong hang núi, anh ta có nhẹ tay nhẹ chân tới mức nào cũng không thể giở trò trước mắt mọi người.
Thấy mọi người đã bắt đầu bối rối, Tô Hải hừ lạnh một tiếng, nói: “Bớt lắm lời, bọn tao chắc chắn cứu ba anh em nhà này, nếu mày không đồng ý thì xuống xe đi, dù sao tao cũng ngại ngồi cùng xe với mày!”
Đúng lúc này, Tô Diệu ngồi cạnh Trần Dương cũng kéo cánh tay anh, cắn môi nói: “Trần Dương, hay là chúng ta giúp bọn họ đi, anh nhìn xem ba anh em họ đáng thương là vậy…”
Tô Diệu vốn có tâm địa lương thiện, nhìn thấy Hùng Tiểu Mỹ máu me đầy mình, lòng thương cảm đã dâng lên từ lâu, cô thật sự không thể nào làm như không thấy.
Trần Dương hít một hơi thật sâu, vỗ lên bàn tay cô, lắc đầu.
Khi Tô Diệu đang muốn nói gì đó, Tào Bảo ở bên đột nhiên la lên: “Mọi người dài dòng với hắn làm gì cho lãng phí nước bọt? Lần này là nhà họ Tào tôi tổ chức dã ngoại, cả đoàn xe cũng là nhà họ Tào tôi thuê, tôi muốn cho họ lên thì lên, muốn đuổi thì đuổi.”
Nói rồi, Tào Bảo đi đến ghế lái chính ấn chốt mở cửa xe.
Thế nhưng, ngay khi cửa xe vừa mở ra, Hùng Đại Mao lập tức xông lên xe, lấy con dao mang theo người ra đặt lên cổ Tào Bảo, sau đó hét lớn: “Tất cả ngồi… ngồi yên đó cho tao, không được động đậy!”
Khoảnh khắc Hùng Đại Mao bắt Tào Bảo, Hùng Nhị Mao méo miệng bước lên xe.
Gã móc ra một khẩu súng, méo miệng lắp bắp nói: “Tất… tất cả… con mẹ nó… thành thật một chút cho tao, bọn… bọn tao là cướp… cướp đây!”
Bộ dạng buồn cười của Hùng Nhị Mao kết hợp với câu nói cà lăm thực sự có chút khôi hài, nhưng những người trên xe lại không ai cười nổi.
Bọn họ đều bị một màn trước mắt dọa sợ. Nhìn họng súng đen ngòm chỉ vào mình, vài người phụ nữ ở trên xe sợ đến nỗi phát khóc.
Nhìn hai anh em trước mắt phối hợp với nhau ăn ý thế kia rõ ràng là đã phạm tội nhiều lần.
Anh thầm than một tiếng trong lòng, chuyện quái gì đây chứ, sao mình cứ hết lần này đến lần khác gặp phải cướp vậy chứ!
Năm hạn mà!
Thấy bọn họ sợ đến mức co rúm tại chỗ run rẩy như con chim cút, Hùng Nhị Mao không kiềm được cười lên ha hả: “Anh… anh hai, đám… đám con nhà giàu này cũng thật… thật là ngu ngốc, tùy ý là giải quyết được rồi!”
Hùng Nhị Mao mở miệng đã nói ra thân phận con nhà giàu của những người này, rõ ràng là một vụ cướp có kế hoạch.
Hùng Đại Mao nghe em trai nói vậy thì bật cười gật đầu, sau đó ghì sát con dao trên cổ Tào Bảo, dọa Tào Bảo phải vội vàng xin tha: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!”
“Khà khà, thứ vô dụng nhát gan như chuột!” Hùng Đại Mao cười lạnh một tiếng, hét lên với đám người trong buồng xe: “Tao chỉ cướp của… không… không giết người, không muốn chết thì… thì lấy tiền chuộc… chuộc mạng!”
“Nếu… nếu không, đừng trách bọn… bọn tao không khách khí.” Hùng Nhị Mao áng chừng khẩu súng trong tay, méo miệng nói.
Lúc này, con dao trong tay Hùng Đại Mao dí sát cổ họng của Tào Bảo, Tào Bảo sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Hảo… hảo hán, chúng tôi đều đang ra ngoài du ngoạn… trên người căn… căn bản không mang theo tiền…”
Tào Bảo sợ hãi, cảm nhận được cái lạnh trên cổ, hắn không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ mình bị thương.
Nhưng hắn nói không sai, hiện tại ai ra đường còn mang theo tiền mặt chứ!
“Mẹ… mẹ kiếp, lại… lại dám bắt chước hai… hai anh em bọn tao nói chuyện!” Nói rồi, bàn tay to như cái quạt của Hùng Đại Mao tát thẳng lên mặt Tào Bảo, trên mặt Tào Bảo lập tức hiện dấu tay đỏ ửng.
Tào Bảo bị cái bạt tai đột ngột giáng xuống làm cho mắt nổ đom đóm, trong miệng đột nhiên có chút tanh tanh. Hắn “phụt” một tiếng, phun hai cái răng từ trong miệng ra.
“Đáng… đáng đánh!” Hùng Nhị Mao phỉ nhổ hắn một câu, sau đó lấy một cái máy POS từ trên người ra, đưa đến trước mặt Tào Bảo nói: “Thằng… thằng ngu, thời đại nào rồi, ai còn… còn mang theo tiền mặt, mau quẹt thẻ. Bắt… bắt đầu từ mày, mỗi… mỗi người quẹt… quẹt một trăm triệu cho tao!”
Cái gì?
Mỗi người quẹt một trăm triệu?
Trên xe có hai, ba chục người, vậy là được hai, ba tỷ rồi. Má nó, ba anh em nhà này cũng ác thật, có lẽ cướp xong đợt này là rửa tay gác kiếm luôn ấy nhỉ?
Nghe Hùng Nhị Mao nói vậy, người trong xe đều tròn mắt, mẹ kiếp bọn họ đào đâu ra nhiều tiền như thế?
Phải, mặc dù nhà bọn họ rất giàu, nhưng mà một trăm triệu cũng là một khoản tiền lớn đó.
Có điều bây giờ bọn họ đã là cá nằm trên thớt, không thể không quẹt thẻ.
Tào Bảo đã sớm bị đánh đến ngu người, thấy hắn không có phản ứng, Hùng Đại Mao cười lạnh, dao găm sắc bén cứa nhẹ một đường trên cổ hắn.
Vết thương không sâu, vừa đủ cứa rách da mà thôi.
Nhưng cần cổ vốn dĩ khá yếu ớt mẫn cảm, cơn đau kịch liệt làm Tào Bảo tỉnh lại, thấy trên cổ đau rát suýt thì ướt ra quần, hắn nào còn dám phí lời, đành thành thật quẹt hết tất cả tiền trong thẻ ngân hàng.
Những người khác thấy Hùng Đại Mao thật sự ra tay cũng sợ vô cùng, người nào người nấy thành thật lấy thẻ ngân hàng ra.
Nhìn thấy Hùng Nhị Mao lấy máy POS ra, Trần Dương không khỏi cảm khái: “Chà, cướp bây giờ cũng chuyên nghiệp thật.”
Chuyện này khiến anh nhớ tới tên côn đồ cướp ngân hàng trước đây không lâu, so sánh hai bên thì hoàn toàn là một trời một vực.
“Này, anh bạn được đấy, chuyên nghiệp ghê luôn!” Trần Dương nghĩ ngợi hỏi: “Nhưng các người dùng máy POS không sợ để lại chứng cứ sao? Phải biết là máy POS có lịch sử giao dịch đấy, đến lúc tra là ra ngay.”
“Chuyện… chuyện này thì mày… không… không biết rồi.” Hùng Nhị Mao méo miệng đắc ý nói: “Máy… máy POS của bọn tao là do cao thủ lắp ráp cho… căn… căn bản sẽ không để lại chứng… chứng cứ…”
Chương 120: Trúng đạn
"Cái quái gì thế tiểu tử kia, mày...mày dám bẫy.. bọn tao." Hùng Nhị Mao hồi phục tinh thần, hắn nhìn Trần Dương bằng ánh mắt không hề thân thiện: "Đừng có mẹ kiếp phí lời, mau quẹt thẻ ngân hàng..."
Aiz, hai anh em này đúng là buồn cười thật. Nhìn dáng vẻ chọc cười của bọn họ có lẽ anh sẽ cười cả ngày mất.
"Tao...tao cảnh cáo chúng mày, đừng...đừng có mẹ kiếp giở...giở trò, chỉ cần thiếu một chữ...tao sẽ lấy mạng của nó...". Hùng Đại Mao còn chưa nói dứt lời thì nhíu mày, bước mấy bước vọt tới trước mặt Tô Hải, kề dao lên cổ anh ta.
Tô Hải sợ đến mức run cả tay, suýt thì làm rơi điện thoại di động đang cầm xuống.
"Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn báo cảnh sát đâu, chỉ...chỉ là tôi không đem theo thẻ ngân hàng nên muốn dùng điện thoại di động chuyển khoản cho anh thôi..."
"Chuyển mẹ nó..." Hùng Đại Mao giật lấy điện thoại di động của Tô Hải rồi ném mạnh vào mặt anh ta: "Mày coi tao là trẻ...trẻ con chắc?"
Chẳng phải dùng điện thoại di động chuyển khoản thì sẽ có ghi chép lại giao dịch hay sao? Sau đó cảnh sát điều tra nguồn gốc tài khoản thì sẽ tìm được bọn họ. Mẹ kiếp, tiểu tử này mặt mũi gian xảo vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt đẹp gì!
"A!"
Tô Hải kêu gào thảm thiết, anh ta bị đánh sưng mặt bầm mũi, chảy cả máu mũi.
"Đừng đánh, đừng đánh, tôi thật sự không mang thẻ ngân hàng mà."
Nhưng Hùng Đại Mao đã xác định Tô Hải không phải hạng tốt đẹp gì, hắn không hề có ý định dừng tay.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng máu me này thì sợ đến mức lặng lẽ rút bàn tay đang định lấy điện thoại trong túi quần ra lại. Tên Hùng Đại Mao này thật sự quá độc ác, bọn họ không muốn bị đánh như Tô Hải đâu.
Lúc này Vu Lan đã sốt ruột tới không chịu nổi nữa rồi, cô không khỏi tức giận.
Ba anh em này quá gian xảo, để tranh thủ lòng thương hại của mọi người mà tạo ra một màn "gãy chân" giả.
Vu Lan không khỏi hối hận.Trần Dương nhiều lần cứu cô khi gặp phải tình cảnh nguy nan, tại sao cô lại không tin Trần Dương chứ?
Vu Lan nhớ lại từng hình ảnh xảy ra ngày hôm nay, biết vậy thì ban đầu đã chẳng giúp đỡ ba anh em kia làm gì. Bây giờ thì hay rồi, đều trách cô quá cố chấp, có nói gì thì cũng muộn rồi.
Ngoài Vu Lan ra, người xấu hổ nhất, hối hận nhất đương nhiên là Tô Diệu.
Sự áy náy nuốt chửng Tô Diệu, tại sao trong những thời điểm then chốt cô cứ nghi ngờ anh chứ?
Điều này khiến Tô Diệu không khỏi hối hận.
Bây giờ thì hay rồi, Tô Hải bị người ta đánh bầm dập đau đớn đến thế nào chứ.
Hiện giờ mọi người trên xe đều bị dọa sợ, ai nấy ngoan ngoãn lấy thẻ ngân hàng ra, cực kỳ nghe lời.
Hai mươi, ba mươi người trên xe chỉ cần một lát là quẹt thẻ xong.
Hùng Nhị Mao thỏa mãn nhếch miệng mỉm cười. Sau khi cất máy pos đi, hắn nhìn về phía Tô Diệu và Vu Lan, ánh mắt hắn sáng lên, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
"Oa...đúng là người...người đẹp!"
Hùng Nhị Mao thấy người đẹp thì nảy lòng tham, hắn không nhịn được mà đi tới cầm tay Vu Lan lên sờ nhẹ.
Khà khà!
Thiên kim con nhà giàu đúng là thiên kim con nhà giàu, bàn tay nhỏ nhắn này thật là mềm mại biết mấy.
Tên Hùng Nhị Mao này khiến người ta ghét bỏ như vậy, Vu Lan sắp nôn ra tới nơi. Cô giãy giụa muốn hất tay hắn ra nhưng lại bị hắn nắm chặt lại.
Hùng Nhị Mao nhếch miệng mỉm cười đầy quái gở: "Lại còn...còn nhiệt tình thế này, nhưng mà, đừng...đừng có làm loạn đấy, súng của tao mà nổ một tiếng thì...thì chẳng vui vẻ gì nữa đâu..."
Nhìn họng súng đen ngòm trên tay Hùng Nhị Mao, đồng tử Vu Lan thu nhỏ lại, không khỏi khiến cô cảm thấy bứt rứt.
Cô đường đường là đại sư tỷ của Nga My, đã luyện tới Tiên Thiên sơ kỳ mà lại bị người ta ức hiếp thế này. Nếu không phải cô sợ rằng Hùng Nhị Mao dùng súng ngộ thương những người khác thì Vu Lan đã sớm phản kích rồi.
Nhưng trong xe có nhiều người, Vu Lan không dám mạo hiểm.
Vu Lan không nhịn được mà quay sang nhìn Tào Bảo, hy vọng hắn có thể tới cứu cô.
Nhưng cô không khỏi thất vọng, Tào Bảo đã sợ mất mật từ lâu. Hắn đang ngoan ngoãn ngồi ở đó đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ Hùng Đại Mao sẽ lại kề dao lên cổ hắn.
"Em...em trai, bên này cũng...cũng có một người đẹp!" Hùng Đại Mao cười khà khà nhìn về phía Tống Huyên ở bên cạnh Lý Thiên Bá.
Tống Huyên rất xinh đẹp lại có khí chất đại tỷ, càng kích thích dục vọng của đàn ông.
Hùng Đại Mao nhìn cô, thèm thuồng nuốt một ngụm nước bọt. Mẹ kiếp, người phụ nữ này thật có khí chất. Hôm nay nhất định hắn phải chinh phục được người phụ nữ này, cho cô ấy biết sự lợi hại của hắn.
Hùng Nhị Mao đột nhiên buông Vu Lan ra rồi đi tới ghé vào tai Hùng Nhị Mao nói thầm mấy câu. Hùng Đại Mao nghe xong thì vui vẻ ra mặt, nói: "Được...được..."
Sau đó hắn lần lượt chỉ vào bốn cô gái Tô Diệu, Từ Tiểu Nhu, Vu Lan, Tống Huyên rồi quay về phía ngoài xe nói với Hùng Tiểu Mỹ: "Em gái, mau tới đây. Hôm nay anh cả và anh hai muốn nếm thử mùi vị tiểu thư nhà giàu, em mau tới đây trông chừng mấy tên thiếu gia này đi. Đại ca và nhị ca chơi đùa một chút rồi sẽ về ngay."
Nghe đại ca hắn nói vậy Hùng Nhị Mao mừng rỡ tới mức hoa chân múa tay, hắn dùng súng chỉ vào mấy cô gái rồi nói: "Không...không nghe thấy...đại ca tao nói gì sao? Mau...mau xuống xe ngay, đừng, đừng ép tao nổ súng..."
Hôm nay đúng là sảng khoái mà, không những phát tài mà còn được vui vẻ với mấy cô tiểu thư nhà giàu. Mẹ nó đúng là sung sướng.
Mấy cô gái kia bị dọa sợ, đặc biệt là Từ Tiểu Nhu và Tô Diệu sợ hãi tới nỗi sắc mặt trắng bệch. Mặc dù bọn họ không hề tình nguyện chút nào nhưng mạng của sống đang nằm trong tay người khác, bọn không cũng không thể nói không được.
Vu Lan là người cuối cùng xuống xe. Khi cô đi tới cửa xe, Tào Bảo đột nhiên nói với cô một câu: "Lan Lan...em đừng sợ, anh sẽ nghĩ cách...cứu em."
Hắn giữ chặt vết thương trên cổ, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, giọng nói cũng run rẩy.
Vu Lan quay đầu lại liếc nhìn Tào Bảo, trong lòng có chút ấm áp. Không cần biết Tào Bảo có dũng khí tới cứu cô thật hay không, chỉ cần hắn dám nói câu này với cô đã là can đảm lắm rồi.
Sau khi bốn cô gái xuống xe thì bị hai anh em kia trói vào một cây đại thụ ở cạnh đường. Cây đại thụ này lớn tới mức hai, ba người ôm không xuể, trói vừa bốn cô gái thành một vòng.
Những người trên xe thấy bốn cô gái bị trói vào thân cây thì không khỏi hối hận. Có những người đàn ông đau khổ nắm chặt tóc của mình, tự cảm thấy xấu hổ vì sự bất lực của mình.
Đều là bọn họ sai, sớm biết thế này thì bọn họ nên nghe lời Trần Dương không để đám người kia lên xe mới phải.
Nhưng trên đời này đâu có thuốc hối hận.
Nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy vẻ mặt bỉ ổi của hai anh em Hùng Đại Mao và dáng vẻ hãi hùng tới biến sắc của bốn cô gái kia.
Lúc này Hùng Tiểu Mỹ đang ở trên xe lại không khỏi sốt ruột.
Lần này bọn họ đã lên kế hoạch rất kín đáo cũng tính toán thời gian rất chặt chẽ, nhất định không thể quá nửa tiếng đồng hồ.
Vốn dĩ sau khi quẹt xong toàn bộ thẻ ngân hàng là sẽ đủ thời gian để ba người bọn họ rút lui, nào ngờ hai người anh trai của cô ta vừa nhìn thấy gái đẹp là không đi nổi, phải làm thế nào đây.
Kéo dài thời gian như vậy xe phía trước không thấy chiếc xe này theo kịp chắc chắn sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó bọn họ sẽ gặp phiền phức.
Nghĩ tới đây Hùng Tiểu Mỹ hạ kính xe xuống rồi thò đầu ra, nói: "Anh cả, anh hai, hai người phải tranh thủ thời gian đấy..."
Thấy Hùng Tiểu Mỹ ló đầu ra ngoài cửa sổ, Trần Dương lập tức đứng bật dậy.
Cơ hội tốt, bây giờ không ra tay thì còn đợi tới bao giờ!
Trần Dương bước một bước tới chỗ Hùng Tiểu Mỹ rồi đánh một chưởng vào lưng cô ta.
Trần Dương đã từng uống Long Hổ Đan, sức mạnh của anh vốn đã rất lớn lại thêm cả nội lực trong người nên chỉ cần một chưởng đã đánh Hùng Tiểu Mỹ ngã ra ngoài xe.
Rầm một tiếng, Hùng Tiểu Mỹ ngã xuống mặt đường. Cô ta cảm thấy cổ họng có chút ngọt ngọt sau đó phun ra một ngụm máu lớn.
Cùng lúc đó Lý Thiên Bá cũng nhanh nhẹn đứng dậy xông tới nhặt cây súng lục Hùng Tiểu Mỹ làm rơi.
Hùng Tiểu Mỹ phun ra một ngụm máu thì hôn mê tại chỗ.
"Không...không ổn, anh cả, hình như Tiểu...Tiểu Mỹ xảy...xảy ra chuyện rồi!" Hùng Nhị Mao nhìn thấy Hùng Tiểu Mỹ ngã xuống đất rồi ngất tại chỗ thì lập tức lắp bắp nói.
"Cái gì!" Hùng Đại Mao vội vàng lao tới. Hắn nhìn thấy em gái mình hôn mê thì ngửa mặt lên trời hét lớn: "Dám làm em gái tao bị thương...tao lấy mạng mày!"
Cha mẹ bọn họ mất sớm, ba anh em nương tựa lẫn nhau mà lớn lên nên tình cảm rất sâu đậm.
Hùng Đại Mao nói xong liền rút một cây súng lục ra "Đoàng đoàng đoàng" bắn về phía xe buýt.
Cửa sổ xe buýt bị bắn vỡ nát, mảnh kính vỡ bay tung tóe lên những người trong xe khiến mọi người đều hoảng sợ. Bọn họ đều là các tiểu thư, công tử đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng gặp phải tình cảnh này bao giờ nên ai nấy đều sợ hãi nằm sấp trên mặt đất run rẩy.
Không ổn, không thể ở trên xe được. Không gian trên xe quá nhỏ, nếu không chịu xuống xe thì mọi người bên trong đều gặp tai họa mất.
Nghĩ vậy Trần Dương liền nhắm mắt xông ra ngoài.
Kết quả, ngay trong khoảnh khắc anh lao ra khỏi cửa xe thì đột nhiên dừng lại, một viên đạn bay tới đâm vào vai của Trần Dương.
Tiếp đó là cảm giác vô cùng đau đớn trào dâng. Chuyện quái gì thế này, viên đạn này bắn trúng vị trí vết thương cũ của anh khiến anh càng bị thương nặng hơn. Cho dù Trần Dương có mạnh mẽ tới đâu thì cũng vì đau đớn mà không ngừng thở dốc.
Máu lập tức nhuộm đỏ áo của Trần Dương. Thấy vậy Lý Thiên Bá nổi giận hét lên: "Tiểu Dương, tôi tới cứu anh!"
Nói xong Lý Thiên Bá xông ra ngoài như một viên đạn rồi đột nhiên đánh hai quyền vào huyệt thái dương của hai anh em Hùng Đại Mao.
Lý Thiên Bá là dân anh chị nên ra tay rất dứt khoát, chỉ cần một quyền đã đánh hai anh em Hùng Đại Mao ngất đi.
Mặc dù Lý Thiên Bá mới chỉ đạt tới Hậu Thiên viên mãn nhưng huyệt thái dương là một trong số các tử huyệt trên cơ thể người. Lý Thiên Bá đánh vào huyệt thái dương của bọn họ mà không đánh chết đã là nhẹ tay rồi.
"Tiểu Dương, anh phải nhất định phải cố gắng chịu đựng, không sao đâu..." Lý Thiên Bá hoảng hốt nói. Khó khăn lắm mới tìm được một người anh em, không thể nhìn Trần Dương cứ thế ra đi được.
Không nghe thấy tiếng súng nữa, những người trên xe lần lượt đứng dậy. Thấy Trần Dương trúng đạn ngã xuống đất, ai nấy đều choáng váng.
Đúng lúc này, Tào Bảo thấy thời cơ đã tới liền nhanh chóng lao xuống xe chạy về phía bốn cô gái đang bị trói vào cây đại thụ: "Lan Lan, đừng sợ, anh tới cứu em!"
Bình luận facebook