• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long tế chí tôn (1 Viewer)

  • Chương 126-130

Chương 126: Chết đi cho tôi

Lúc này, ông cụ Trần lại đứng lên, nghiêm nghị nói: "Nghịch tử, ta hỏi con lại lần nữa, con có nhận sai không?"

Đây là đứa con trai cả mà ông yêu thương nhất, chỉ cần nó chịu nhận lỗi, thì có thể tránh được hình phạt tàn khốc này.

"Bố à, con vẫn câu nói đó, Tiểu Dương không thể nào làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế." Trần Thiên Diệu nghiến răng nói: "Con trai của con không sai, sao con có thể thừa nhận được!"

"Được, được lắm, để ta xem miệng con cứng hay là cây kim này cứng!" Lúc này ông cụ Trần hoàn toàn tuyệt vọng, quát lớn: "Hành hình cho ta!"

"Vâng, ông nội!"

Đệ tử hành hình của Trần gia từ bên cạnh bước ra, đè sát Trần Thiên Diệu xuống đất, cởi giày và tất của ông ra.

Những người này ngay cả ngón chân cũng không bỏ qua, thực sự quá tàn nhẫn.

"Bố, đừng mà..."

Cố Phương điên cuồng khóc thét.

Ông cụ Trần nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: "Con hư tại mẹ, Trần Dương sa ngã đến bước đường ngày hôm nay, người làm mẹ như cô cũng không tránh khỏi trách nhiệm."

"Đi, đem cái kẹp từ phòng hành hình đến đây cho tôi."

Ông cụ Trần nói xong, liền có một đệ tử của Trần gia bước ra từ đám đông, chạy đến phòng hành hình.

"Bố à, tha cho Phương Phương đi, bà ấy đâu có làm sai chuyện gì đâu." Trần Thiên Diệu khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bố mình.

"Các người chết hết rồi sao, còn không mau hành hình!" Ông cụ Trần lòng dạ cứng như sắt đá, quát đệ tử hành hình.

Nhìn thấy ông cụ Trần tức giận, đệ tử hành hình bên cạnh rút ra một cây kim mỏng, dồn lực đâm về phía móng tay của Trần Thiên Diệu!

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết của Trần Thiên Diệu vang lên trong đại sảnh, một số cô gái nhìn thấy bộ dạng thảm thương của ông, bị dọa đến nỗi nhắm mắt lại, thật quá tàn nhẫn, quá đáng sợ!

"Các người nhìn kĩ cho tôi, sau này trong gia tộc đệ tử nào dám đi theo vết xe đổ này, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ!" Ông cụ Trần đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.

Đệ tử của Trần gia lần lượt cúi đầu, không dám nhìn thẳng ông cụ.

Tiếng hét thảm thương lọt vào tai bọn họ, thực sự quá tàn nhẫn.

Đặc biệt là Trần Toàn, càng bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệnh, nhưng vẫn còn tốt, chuyện lần này nhờ Trần Dương che đậy cho, nếu không người đang kêu thảm thương hiện giờ chính là hắn.

"Tiếp đi, muốn dùng hình bức cung sao, con sẽ không thừa nhận đâu!" Trần Thiên Diệu khàn giọng ra sức hét lên: "Con trai của con vô tội, nó vô tội... A..."

Ông chưa nói xong, ngón chân liền truyền tới cơn đau như bị dao cắt, suýt nữa khiến ông ngất đi, nhưng ngay vào lúc ông đang đau đến sắp bất tỉnh nhân sự, lại bị cơn đau đâm vào tim làm cho tỉnh lại.

"Bụp!"

Ngực của Trần Thiên Diệu chảy ra một lượng máu lớn, vết thương trên tim hoàn toàn bị nứt toác, đến cả chỉ phẫu thuật cũng bị đứt.

"Thiên Diệu..."

Cố Phương quỳ trên mặt đất, đầu tóc rối bời, muốn đi qua đó, nhưng lại bị đệ tử của Trần gia đè sát xuống đất, cho dù bà có giãy dụa như thế nào cũng vô dụng.

Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của bà, bà nhìn thấy đệ tử hành hình của Trần gia đem theo kẹp chạy tới.

"Kẹp cô ta đi!"

Đệ tử hành hình ở bên cạnh sau khi nghe thấy mệnh lệnh, duỗi thẳng mười ngón tay của Cố Phương ra, đặt vào trong kẹp, sau đó ra sức kéo.

"Cót két!"

Âm thanh của cái kẹp phát ra khiến người nghe cảm thấy chua chát.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết, giống như chim cu gáy khóc ra máu, bầu không khí bi thương bao trùm khắp nơi không tan biến.

Thảm, thực sự quá thê thảm, không ít đệ tử của Trần gia đều quay đầu đi, không dám nhìn.

"A... Các người đều đáng chết!"

Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gào thét phẫn nộ, mọi người nhìn theo giọng nói, thấy Trần Dương một tay cầm dao, tay còn lại cầm thanh kiếm, hai mắt đỏ hoe, điên cuồng lao về phía đám người.

Lý Thiên Bá ở phía sau nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng kinh ngạc, đưa theo hàng trăm người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen bước vào.

"Các người là đồ cầm thú, đáng chết, tôi muốn lấy mạng của các người!"

Nhìn thấy bố bị kim châm đầy ở tay và chân, còn mẹ bị kẹp gãy hai tay, Trần Dương nổi điên, cực kì điên loạn, con dã thú hung dữ bị nhốt hoàn toàn được giải phóng.

Cây dao sắc bén dễ dàng đâm xuyên cơ thể của đệ tự hành hình nhà họ Trần, lúc này thanh kiếm càng chắc chắn, vung tay cắt đứt vũ khí trong tay bọn họ.

Bây giờ trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ, giết chết những kẻ cầm thú này.

Nhìn thấy Trần Dương giết người, ông cụ Trần tức đến mức suýt ngất xỉu.

"Nghịch tử, đúng là nghịch tử, lại có thể giết hại anh em trong gia tộc!" Ông cụ Trần chỉ vào Trần Dương quát: "Đi, mau bắt tên nghịch tử đó lại cho tôi."

Ông cụ Trần vừa dứt lời, các đệ tử của nhà họ Trần liền vây quanh Trần Dương.

Lý Thiên Bá nhìn thấy đàn em của mình bị bao vây, sắc mặt u ám, khua tay: "Lên cho tôi!"

Mệnh lệnh đưa xuống, hàng trăm người giống như bầy sói đói lao ra, chiến đấu với đệ tử của Trần gia.

Sau khi Trần Dương đâm chết tên đệ tử nhà họ Trần đã dùng hình với bố mẹ mình, liền ôm lấy hai người họ, nước mắt lập tức rơi xuống.

Anh nhanh chóng rút cây kim nhỏ trên người bố mình ra, rồi tháo chiếc kẹp trên tay của mẹ.

Cố Phương bị kẹp mười đầu ngón tay, đau đớn đến ngất đi.

Còn Trần Thiên Diệu cũng đang hấp hối, rõ ràng đang yếu ớt đến cực điểm.

"Tiểu... Tiểu Dương, nói cho bố biết, con có..."

"Bố, con không có, con thề con thực sự không làm!" Không chờ Trần Thiên Diệu nói xong, Trần Dương lập tức thề thốt.

"Như vậy, bố yên tâm rồi..."

Trần Thiên Diệu nghe thấy đáp án mà mình muốn, không thể chống đỡ được nữa, nhắm mắt lại, áo bệnh nhân màu trắng trên người ông đã bị thấm thành màu máu.

"Bố, bố tỉnh lại đi, bố, không được ngủ!" Trần Dương sợ hãi lay người bố mình: "Đi, đứng dậy nào bố, cùng con về nhà..."

Nhưng cho dù Trần Dương có lay như thế nào, có hét ra sao, Trần Thiên Diệu vẫn bất động.

"Trần Dương, tự tạo nghiệt không thể sống, đây là báo ứng!" Khoảnh khắc này Lương Khiết cuối cùng cũng chờ được nữa, cô ta không tiếp tục nhẫn nhịn, liền nhảy ra chỉ tay vào Trần Dương chửi rủa: "Anh là tên súc sinh, vô ơn bội nghĩa, nhà họ Trần sinh ra anh nuôi dưỡng anh, anh lại ra tay giết hại anh em trong gia tộc, còn đưa theo người ngoài đến ức hiếp người trong nhà, bố của anh chết là đáng đời, nếu như tôi có đứa con như anh, cũng sẽ bị anh làm cho tức chết!"

"Mẹ, mẹ ở cạnh bố trước, con sẽ báo thù cho hai người!" Trần Dương thì thầm vào tai người mẹ đang bất tỉnh của mình.

Nói xong, anh đứng lên, nhìn về phía Lương Khiết với con mắt đỏ ngầu, trong mắt anh ngoại trừ sự hung tợn ác ý ra, không có bất kì cảm xúc nào khác.

Lương Khiết thề rằng trong cuộc đời cô ta từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy.

"Anh muốn làm gì? Anh làm ô uế một đưa em dâu thì đã đành, lẽ nào đứa em dâu khác anh cũng không tha..."

Lương Khiết chưa nói xong, Trần Dương đã xông tới.

Một tiếng "Bốp" vang lên.

Mặt cô ta đau nhức, cả người ngay lập tức bay lên.

Người phụ nữ độc ác này, hai năm trước là do cô ta ở giữa khiêu khích, ngày hôm nay, cô ta lại dám nói vậy. Nếu đã như thế, thù mới hận cũ sẽ cùng tính một thể.

Cái tát này của Trần Dương không chút dè dặt, thậm chí còn dùng thêm nội lực, chỉ thấy Lương Khiết giống như con búp bê tàn tạ, bay cách xa khoảng mười mét, sau đó nặng nề ngã xuống.

Cú ngã này khiến Lương Khiết suýt chút nữa đứt hơi, chỉ thấy miệng cô ta đột nhiên phun ra một vũng máu lớn, sắc mặt vốn dĩ xinh xắn sưng lên như đầu heo.

Chỉ là cái tát này làm sao có thể giải tỏa cơn giận, Trần Dương đã nhảy đến trước mặt Lương Khiết, tát liên tiếp vào mặt cô ta.

"Cái tát này, là tôi thay bố tôi đánh."

"Cái tát này, là thay cho mẹ tôi."

"Cái tát này là thay cho chính bản thân tôi..."

Mỗi lần tát, Trần Dương đều nói một câu, hai năm qua anh đã quá khổ sở rồi, trong lòng đè nén rất nhiều uất ức, mặc dù bình thường không có gì, nhưng giờ phút này hoàn toàn đã khơi dậy nỗi oan ức và oán hận anh kìm nén trong hơn hai năm qua.

"Nghịch tử, đúng là nghịch tử!" Ông cụ Trần muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy đầu óc choáng váng, thực sự không đứng dậy nổi.

Lúc này, Trần Toàn nhìn thấy vợ của mình bị Trần Dương đánh, cũng nổi điên lên, hắn không biết từ lúc nào cầm một con dao rựa trong tay lao đến: "Trần Dương anh đánh vợ tôi, tôi sẽ lấy mạng của anh..."

Nói xong, con dao rựa trên tay hắn chém về phía lưng của Trần Dương.

Một dao này nếu như chém xuống, Trần Dương không chết cùng thành tàn phế.

Đúng lúc đó, Trần Dương đột nhiên xoay người, dùng tay nắm lấy lưỡi dao, máu tươi ngay lập tức từ trong lòng bàn tay anh chảy nhỏ giọt xuống đất.

Trần Toàn chưa kịp phản ứng lại, cả người liền bay lên không trung.

Trần Dương một chân đá lên bụng hắn, khiến hắn bay ra xa bốn năm mét, sau đó nặng nề ngã xuống.

Người hắn cong lên, giống như con tôm bị luộc chín.

Lúc này, Trần Dương đi qua đó, bóp cổ hắn, giống như bóp cổ một con gà, xách hắn từ dưới đất lên.

Trần Dương cười hung tợn, lòng bàn tay anh tăng thêm lực, Trần Toàn đột nhiên đấm đá loạn xạ, hắn không thể thở được, sắp ngạt thở đến chết, cứu mạng, cứu mạng... Trần Dương muốn bóp chết hắn.

"Em trai tốt của tôi, hai năm trước vợ chồng cậu khiêu khích người trong gia tộc nói tôi chiếm dụng công quỹ, vì lợi ích của bản thân, mượn cớ này ép bố tôi từ chức trưởng gia tộc, còn đuổi gia đình tôi ra khỏi gia tộc." Nói đến đây, Trần Dương lại tăng thêm lực ở tay: "Rõ ràng cậu biết, hai mươi triệu tệ kia là tiền của tôi, tôi đã dành dụm từng chút một, không hề liên quan đến nửa đồng của gia tộc."

Sắc mặt của Trần Toàn biến thành màu gan lợn, đâu thể nghe thấy lời anh nói, nếu như Trần Dương không buông tay, hắn thực sự sẽ chết ngạt.

Nhưng điều khiến hắn tuyệt vọng là Trần Dương không buông tay, còn tiếp tục nói: "Ba tháng trước, chú hai tốt của tôi tìm đến cửa cầu xin tôi, nói tôi giúp đỡ cho gia tộc năm tỷ, các người nói tôi ép các người đi mua tập đoàn Huyễn Ngu. Nhưng các người không biết rằng, đó là bố của cậu cầu xin tôi làm như thế."

"Một tháng trước, ngày Tiểu Lỗi kết hôn, cô dâu bị người khác làm nhục, các người không phân rõ trắng đen phải trái liền đổ tội lên người tôi!" Trần Dương điền cuồng gào thét: "Tôi với Tiểu Lỗi không phải anh em ruột, nhưng còn thân hơn cả anh em ruột, tôi làm sao có thể làm ra chuyện như thế, các người là lũ khốn nạn, tôi muốn bình yên sống qua ngày, là các người cứ muốn ép tôi."

"Được thôi, không để tôi sống yên, vậy thì chết đi cho tôi."
Chương 127: Toàn tộc tu luyện

Ý muốn giết người đã hoàn toàn che mờ lý trí của Trần Dương.

Trần Toàn co giật toàn thân, mắt trợn trắng, sắp không sống nổi nữa.

Ngay thời điểm mấu chốt, Lý Thiên Bá xông tới xô Trần Dương ra.

“Tiểu Dương, mau tỉnh lại!” Lý Thiên Bá vỗ vỗ vào mặt Trần Dương, hết sức sốt ruột. Nếu Trần Dương thật sự bóp cổ Trần Toàn chết, sự việc giết em trai này sẽ đẩy Trần Dương xuống vực sâu.

Trần Dương lắc đầu, tinh thần có chút bàng hoàng. Anh nhìn sang Trần Toàn đang nằm trên đất thở dốc, lại nhìn sang Lý Thiên Bá, nói với anh ta: “Thiên Bá, cám ơn!”

Vừa rồi anh đã có hành động điên rồ, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma.

Lý Thiên Bá thấy Trần Dương đã tỉnh lại, không nói gì, thở phào một hơi.

Ngay sau đó, Trần Dương quỳ xuống trước mặt ông cụ nhà họ Trần: “Ông nội, cháu được ông một tay nuôi dưỡng, ơn dưỡng dục của ông cháu không dám quên, hôm nay cháu xin dập đầu ba lần với ông.”

“Bụp bụp bụp!”

Nói rồi, Trần Dương dập đầu ba cái trên mặt đất.

Sau đó anh đứng dậy, ôm mẹ mình trong lòng, cõng bố sau lưng.

“Từ nay về sau, hãy xóa bỏ tên của cả nhà tôi ra khỏi gia phả, từ nay Trần Dương không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trần nữa!” Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn đám người nhà họ Trần: “Các người tốt nhất thắp hương bái phật cầu nguyện bố mẹ tôi không sao, bằng không tôi nhất định sẽ khiến toàn bộ người nhà họ Trần chết không có đất chôn!”

Nói xong, Trần Dương đi ra khỏi cổng chính của nhà họ Trần mà không quay đầu lại.

“Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà, nhà họ Trần trăm năm thế gia không ngờ lại sinh ra một tên nghiệp chướng…”

Ông cụ nhà họ Trần ngã ngồi trên ghế, than thở với trời. Rốt cuộc ông ta đã nuôi nên một tên nghiệp chướng gì đây, lẽ nào một gia tộc trăm năm như nhà họ Trần lại bị hủy trong tay tên nghiệp chướng này...

Đợi đến khi Trần Dương đi rồi, Lý Thiên Bá vỗ tay gọi người đến, sau đó lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Trần đang căm thù nhìn mình: “Nói cho các người biết, hôm nay Lý Thiên Bá tôi tuyên bố tại đây, Trần Dương là anh em chí cốt của tôi, các người chèn ép cậu ấy chính là chèn ép tôi. Các người tốt nhất nên cầu cho cô chú không sao đi, nếu không tôi cũng không ngại tắm máu nhà họ Trần các người đâu...”

Lý Thiên Bá cười nhạt một tiếng, nói ra những lời khiến người khác sởn gai ốc.

Mặc dù Lý Thiên Bá nói chuyện rất khó nghe, nhưng nhà họ Trần lại không ai dám phản bác. Lý Thiên Bá của nhà họ Lý ở thành phố Tây Xuyên có thể nói là có tiếng tăm lẫy lừng như sấm đánh bên tai, có người của gia tộc nào không biết đến chứ?

Tuy nhà họ Trần là gia tộc hạng nhất, nhưng cũng chỉ là ở dưới chót trong các gia tộc hạng nhất.

Còn nhà họ Lý lại là gia tộc đứng thứ ba trong các gia tộc hạng nhất, nhà họ Trần tuyệt đối không thể chống lại được.

Đám người nhà họ Trần im lặng, nhìn Lý Thiên Bá bá đạo, không dám nói lời nào.

“Tôi phỉ nhổ, gia tộc như vậy cũng xứng là gia tộc hạng nhất? Nhà họ Lý tôi xấu hổ thay khi phải xếp cùng nhóm với nhà họ Trần các người!” Lý Thiên Bá nói rồi phỉ nhổ một tiếng, phất tay dẫn mọi người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của đám người Lý Thiên Bá rời đi, sắc mặt của đám người nhà họ Trần vô cùng khó coi, mặt ai nấy đen xì.

Bọn họ không thể ngờ Trần Dương lại kết giao bạn bè với Lý Thiên Bá.

Ông cụ nhìn lại con cháu nhà họ Trần đang nằm trên đất không ngừng kêu rên, đau lòng nói: “Mau, mau cứu người...”

Lúc này Trần Lỗi chật vật từ dưới đất đứng dậy, cậu ta ôm cánh tay bị thương, tâm trạng như tro tàn.

Cậu ta không thể nào ngờ tới người anh cả mà mình kính mến lại dẫn người ngoài đến tấn công gia tộc, hơn nữa còn đánh bị thương nhiều đệ tử trong tộc như vậy.

Vả lại suýt nữa đã bóp chết anh hai, đánh chết chị hai, tất cả đều lọt vào mắt Trần Lỗi, khiến cậu ta nghĩ rằng đây là Trần Dương chột dạ muốn giết người diệt khẩu, càng chứng thực những chuyện dơ bẩn anh làm.

Cậu ta siết chặt nắm tay, trong lòng gào thét: “Trần Dương, kẻ nào dâm ô vợ người, vợ kẻ đó nhất định sẽ bị người dâm ô. Trần Lỗi tôi thề rằng, tôi nhất định sẽ đem nỗi nhục mà tôi phải chịu trả lại cho anh gấp đôi!”

Trần Lỗi đi đến bên cạnh Trần Toàn, đỡ hắn từ dưới đất dậy. Nhìn dấu vết bị bóp trên cổ anh hai, nỗi hận trong lòng cậu ta càng thêm sâu.

Trần Dương lại độc ác như vậy, ngay cả anh em lớn lên cùng nhau cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như thế, còn có chuyện gì là anh không thể làm ra được!

Cùng lúc đó, trong phòng bế quan.

Trần Thiên Tông quỳ thụp xuống, khóc lớn không dứt với ông cụ nhà họ Trần: “Bố, con trai vô dụng, khiến gia tộc hổ thẹn rồi! Xin bố trách phạt...”

Trần Thiên Tông cảm thấy vô cùng thấp thỏm, nhà họ Trần đã có hàng trăm năm nay lại bị người ta phá tan cửa nhà trong tay mình, còn để người ta đánh bị thương nhiều đệ tử, có thể nói là nhà họ Trần đã bị ông ta làm mất hết mặt mũi.

Ông ta biết nếu lúc này mình trốn tránh trách nhiệm mới thật sự sẽ làm ông cụ tức giận, huống hồ vị trí tộc trưởng của ông ta còn là cướp từ tay anh cả. Ông cụ có tư tưởng truyền thống, nếu không phải gia đình anh cả phạm phải tội lớn như vậy thì vị trí tộc trưởng của ông ta chắc chắn sẽ bị anh cả giành về lại.

Thấy con trai thứ hai của mình nước mắt giàn giụa, khóc lóc xin tội, ông cụ thở dài một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đàn ông khóc lóc còn ra thể thống gì! Mau đứng lên đi, lẽ nào còn muốn ta đỡ con dậy?”

“Không dám, con đứng lên ngay đây!” Trần Thiên Tông giả vờ lau nước mắt, bò dậy khỏi mặt đất, ông ta biết ông cụ sẽ không trừng phạt mình.

Thấy sắc mặt của ông cụ có chút khó coi, Trần Thiên Tông muốn nói gì đó lại thôi.

“Có gì muốn nói cứ nói, úp úp mở mở làm gì?” Ông cụ không vui nói. Thật ra ông cụ không mấy thích người con trai thứ hai, bởi vì ông ta quá tư lợi, lại làm việc do dự không quyết đoán, không phù hợp với tính cách của ông cụ.

Mà con trai lớn thì bất kể là tính cách hay thủ đoạn đều hơn con trai thứ hai không ít, nhưng bây giờ... haizz, không nói vậy.

“Vâng, bố!” Trần Thiên Tông chắp tay nói: “Bố, hiện tại nhà Trần Dương có nhà họ Lý chống lưng, nhà chúng ta nên làm gì tiếp theo? Lẽ nào nhà họ Trần chúng ta cứ bị động chịu đòn?”

Ông cụ nhà họ Trần vuốt râu, trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Sai người theo dõi sát sao nhà họ Lý, có bất cứ động tĩnh nào nhất định phải báo cáo kịp thời.”

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhà họ Trần ta là gia tộc trăm năm, sao có thể bị động chịu đòn. Ta quyết định rồi, từ ngày hôm nay trở đi, tất cả con cháu của nhà họ Trần ta đều phải tu luyện. Thế giới này người có tiền thì sợ người có quyền, người có quyền thì sợ người liều mạng. Sở dĩ nhà họ Lý ngang ngược còn không phải vì bọn họ vừa có tiền vừa liều mạng hay sao?”

Chuyện hôm nay đã kích động ông cụ nhà họ Trần một cách sâu sắc, một gia tộc muốn phát triển lâu dài sâu xa thì có tiền là một chuyện, quan trọng hơn vẫn là có thực lực. Bằng không sớm muộn cũng bị người ta cắn nuốt không còn một mảnh vụn!

Ông cụ nhà họ Trần vốn là tu sĩ tiên thiên trung kỳ, đương nhiên có thể nhìn ra được những đệ tử nhà họ Lý ít nhiều gì cũng có tu luyện võ đạo, đó cũng là lý do vì sao đệ tử nhà họ Trần bị bọn họ đánh đến mức sợ hãi tột độ.

Trần Thiên Tông nghe được câu nói của ông cụ mà cảm thấy mông lung.

Cái gì?

Toàn bộ gia tộc tu luyện?

Nhà họ Trần có mấy trăm khẩu, muốn toàn bộ gia tộc tu luyện thì cần phải trả cái giá lớn đến mức nào chứ.

Ông ta có bán cả nhà họ Trần cũng không gom được nhiều tiền như thế để mua đan dược cần cho việc tu luyện.

“Bố, có phải bố quyết định quá nhanh chóng rồi không?” Trần Thiên Tông chắp tay, thận trọng nói: “Hiện tại tài nguyên tu luyện thiếu thốn như vậy, chỉ riêng Trúc Cơ Đan đắt đỏ, với tài lực hiện nay của nhà họ Trần chúng ta cũng không mua được nhiều. Huống hồ chúng ta cũng không quen biết người trong giới tu luyện.”

“Chuyện này con không cần lo lắng.” Ông cụ nhà họ Trần khoát tay: “Bố tự có cách, nếu tài lực của gia tộc không đủ thì con hãy lựa người ưu tú, chọn ra những con cháu thông minh lanh lợi trong gia tộc là được.”

Dựa vào giao tình giữa ông cụ nhà họ Trần và hòa thượng Nguyên Thận, lại thêm thân phận đệ tử núi Võ Đang, thế nào ông cụ cũng có thể kiếm được Trúc Cơ Đan về.

Trần Thiên Tông thấy ông cụ đầy vẻ tự tin, đột nhiên nhớ tới hòa thượng Nguyên Thận đã tiến cử ông cụ lên núi Võ Đang vào hai năm trước. Ông ta thầm mắng một tiếng hồ đồ, sao ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên được.

Ông ta nghĩ ngợi một lúc, cung kính chắp tay với ông cụ: “Vâng thưa bố, con sẽ đi sắp xếp ngay!”

“Đi đi...”
Chương 128: Lại xảy ra mâu thuẫn

Trước cửa bệnh viện Nhân Dân số năm ở thành phố Tây Xuyên.

Tô Diệu bất đắc dĩ nhìn Đường Tĩnh, nói: "Mẹ, dù sao mẹ cũng tới đây rồi. Vào trong thăm hỏi một chút đi."

"Có gì đáng thăm chứ?" Đường Tĩnh đeo kính râm, khoanh tay trước ngực trông có vẻ như đang bị ép buộc.

"Coi như con gái cầu xin mẹ vậy..." Tô Diệu khổ sở cầu xin.

Hôm qua sau khi nhận điện thoại Trần Dương vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Lý. Cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho Trần Dương cũng không được.

Sau một hồi buồn bực Tô Diệu không khỏi có chút bận tâm, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì đó rồi hay không. Vậy là sáng hôm nay cô nhận được tin bố mẹ Trần Dương đều đang nằm viện.

Vì vậy hôm nay Tô Diệu không đi làm, mới sáng sớm đã kéo mẹ cô ra ngoài đến bệnh viện thăm hỏi "bố mẹ chồng" mà cô chưa từng gặp.

Chuyện này khiến Tô Diệu rất bối rối. Rõ ràng cô đã kết hôn với Trần Dương hơn hai năm vậy mà cô chưa từng gặp mặt bố mẹ chồng, chuyện này cũng quá kỳ lạ. Hơn nữa Tô Diệu còn có chút ngượng nghịu, cảm giác giống như đi ra mắt bố mẹ chồng vậy.

Dù sao thì hiện giờ tình cảm giữa cô và Trần Dương đã ngày càng sâu đậm, Tô Diệu cảm thấy người làm con dâu như cô có trách nhiệm phải tới bệnh viện chăm sóc bố mẹ chồng.

"Mấy người quê mùa ở nông thôn thì có gì đáng thăm chứ?" Đường Tĩnh vênh mặt, nói: "Nếu để mấy người bạn thân của mẹ biết chuyện thông gia nhà chúng ta là người nhà quê, không biết bọn họ sẽ chê cười mẹ thế nào đây."

Thấy Đường Tĩnh càng nói càng quá đáng, Tô Diệu cũng không khỏi sốt ruột: "Mẹ, mẹ nói gì vậy. Dù sao bọn họ cũng là bố mẹ chồng của con, mẹ nói như vậy con gái biết phải làm sao đây..."

"Được rồi, được rồi. Mẹ chỉ liếc mắt một cái rồi đi thôi đấy." Đường Tĩnh bực bội, nói: "Hôm nay mẹ đã hẹn mấy người bạn thân đi chơi mạt chược rồi, đến muộn là không có chỗ cho mẹ nữa đâu."

"Được!" Tô Diệu vội vàng gật đầu, cô kéo tay mẹ đi tới phòng bệnh.

Hai người vừa đi tới cửa phòng bệnh thì nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện.

"Có người ở trong sao?" Đường Tĩnh tháo kính râm xuống rồi nhìn Tô Diệu: "Nghe giọng thì có vẻ là một cô gái trẻ tuổi."

"Mẹ, có lẽ là nhân viên chăm sóc bệnh nhân của bệnh viện!" Tô Diệu nói.

"Nhân viên chăm sóc?" Đường Tĩnh cười khẩy, bà ta nhìn qua khe cửa chỉ vào trong phòng mà nói: "Con đã từng gặp cô nhân viên chăm sóc bệnh nhân nào xinh đẹp trẻ trung thế này chưa?"

Theo hướng Đường Tĩnh chỉ, Tô Diệu nhìn vào phòng rồi không khỏi giật mình.

Khe cửa mở không lớn nên Tô Diệu không nhìn rõ, nhưng dù vậy cô vẫn nhận ra được ngoại hình của cô gái trong phòng không hề thua kém cô.

Sắc mặt Tô Diệu lập tức xấu đi, cô quay người nói với Đường Tĩnh: "Mẹ, chúng ta đi thôi!"

"Đi sao?" Đường Tĩnh kéo tay Tô Diệu lại, lạnh lùng nói: "Tên Trần Dương này đúng là có bản lĩnh đấy, dám vụng trộm với người khác sau lưng con gái mẹ. Đi, mẹ giúp con dạy dỗ bọn họ!"

Nói rồi, Đường Tĩnh kéo Tô Diệu đẩy cửa phòng bệnh ra.

"Rầm!" Một tiếng động vang lên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra đập vào tường.

Bốn người trong phòng bị giật mình, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Thì thấy Đường Tĩnh kéo tay Tô Diệu bước vào trong.

Trần Dương vừa thấy Tô Diệu tới thì lập tức vui vẻ hẳn. Anh đứng dậy định nói chuyện thì lại thấy Đường Tĩnh hung hăng đi về phía mình sau đó giơ tay lên định tát anh một cái.

Trần Dương hoảng hốt, anh vội vàng lùi về phía sau mấy bước rồi thắc mắc nhìn Đường Tĩnh: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"

Đường Tĩnh tát trượt, thẹn quá hóa giận. Bà ta giơ tay lên nhào tới chỗ Trần Dương.

Trần Dương không khỏi bối rối, Đường Tĩnh bị điên đấy à. Bà ta vào phòng còn chưa nói câu nào đã muốn đánh anh, thấy anh tránh đi mà còn không buông tha.

Đến cả người rộng lượng như Trần Dương cũng có chút bực bội, anh xoay người né tránh Đường Tĩnh rồi nhìn sang Tô Diệu đang cau mày đứng bên cạnh: "Diệu Diệu, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Tô Diệu cắn môi, cô chỉ tay vào Lam Khê rồi nói: "Cô gái này là ai?"

Trần Dương nghe Tô Diệu hỏi xong thì suýt té xỉu, anh lập tức hiểu ra tại sao mẹ vợ của anh lại hành động chẳng khác nào ăn phải pháo nổ như thế. Trần Dương cười khổ một tiếng rồi giới thiệu: "Diệu Diệu, đây chính là viện trưởng Lam, viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số năm!"

Sao cơ?

Viện trưởng?

Đường Tĩnh bối rối, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này mà lại là viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số năm ư!

Chẳng lẽ, bà nhầm lẫn rồi sao?

Tô Diệu không khỏi lúng túng, khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng lên. Ồn ào cả nửa ngày, thì ra là cô nhầm lẫn.

Đường Tĩnh thấy Trần Dương dám tránh cú đánh của bà thì thẹn quá hóa giận, bà ta hung hăng nói với Trần Dương: "Cậu đừng có nói bậy, viện trưởng cái gì chứ. Rõ ràng viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số năm là nam, tôi vừa nhìn là biết cô gái này là tình nhân của cậu!"

Lam Khê bối rối, chuyện gì thế này. Cô chỉ đến thăm bố mẹ của Trần Dương thôi mà đã bị mẹ vợ của Trần Dương coi là con giáp thứ mười ba rồi sao, chuyện này cô không gánh vác nổi đâu. Lam Khê vội vàng giải thích: "Cô ơi, viện trưởng cũ đã chuyển đi rồi, cháu là viện trưởng mới nhậm chức. Nếu không tin cô có thể tới đại sảnh bệnh viện xem phần bố cáo chuyên gia, có ảnh và chức vụ của cháu ở đó. Còn nữa, cháu và Trần Dương chỉ là bạn bè thôi, cô thật sự hiểu lầm rồi!"

"Lại còn chuyên gia cơ đấy? Ha ha!" Đường Tĩnh khinh thường, nói: "Tôi thấy chuyên môn của cô là quyến rũ đàn ông thì có!"

Lam Khê nghe Đường Tĩnh nói vậy thì suýt ngất xỉu tại chỗ, tại sao bà ta không chịu nghe lời giải thích của cô chứ. Lam Khê còn đang định nói tiếp thì nghe thấy Trần Thiên Diệu đang nằm trên giường bệnh nói: "Chị này, sao chị lại nói xấu người ta như thế? Con trai tôi và viện trưởng Lam trong sạch!"

"Phải đấy, sao chị chưa làm rõ mọi chuyện mà đã đánh người như thế chứ?" Cố Phương nằm trên giường bệnh sốt sắng bảo vệ con trai mình, nói: "Chị là ai thế hả?"

"Hai người nhà quê các người câm miệng đi!" Đường Tĩnh quát Trần Thiên Diệu và Cố Phương.

Đường Tĩnh vừa nói vậy sắc mặt Trần Dương lập tức xấu đi. Anh quay sang nhìn Tô Diệu còn đang bối rối, nói: "Tô Diệu, rốt cuộc hôm nay em tới đây thăm bố mẹ anh hay là tới đây quấy rối?"

"Không...không phải như vậy đâu. Không phải đâu Trần Dương, em tới thăm bố mẹ..." Tô Diệu thấy Trần Dương gọi thẳng tên cô chứ không còn gọi là "Diệu Diệu" nữa thì lập tức hoảng hốt.

"Trần Dương, cậu được lắm. Cậu lén lút tìm người phụ nữ khác sau lưng Diệu Diệu mà còn dám hùng hổ như thế ư?" Đường Tĩnh vội vàng đi tới bên cạnh Tô Diệu, để Tô Diệu đứng sau lưng bà ta giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con vậy: "Đồ không biết xấu hổ, cậu dám bắt nạt con gái tôi có tin tôi cào chết cậu không!"

"Mẹ..." Tô Diệu sốt ruột, cô không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này. Trước mặt bố mẹ chồng mà mẹ cô vừa đánh vừa mắng Trần Dương, nhất định bố mẹ chồng sẽ cho rằng cô là một người phụ nữ đanh đá, không biết cô đã bắt nạt con trai của bọn họ thế nào rồi.

Lần này chắc chắn ấn tượng của cô trong mắt bố mẹ chồng sẽ xuống dốc không phanh cho mà xem. Đặc biệt là Trần Dương, hôm nay ánh mắt anh rất lạnh lùng. Từ trước tới nay Trần Dương chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt thế này.

Lúc này Trần Thiên Diệu cũng tỉnh táo lại rồi. Hình như vừa rồi ông nghe thấy Trần Dương gọi "người phụ nữ đanh đá" này là "mẹ", chẳng lẽ đây chính là bà thông gia sao?

Trần Thiên Diệu vội vàng hỏi: "Tiểu Dương, rốt cuộc hai người này là..."

Trần Dương hít sâu một hơi cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, nói: "Bố, đây là Tô Diệu, con dâu của hai người. Còn đây chính là mẹ vợ của con!"

Nghe Trần Dương giới thiệu xong, sắc mặt Trần Thiên Diệu và Cố Phương đều có chút khó coi.

Người đàn bà đanh đá này còn chưa làm rõ mọi chuyện đã vừa đánh vừa mắng con trai trước hai người, khiến hai người khó mà chấp nhận nổi.

Sắc mặt Cố Phương liên tục thay đổi. Bà nhớ tới chuyện Trần Dương ở nhà của bọn họ hơn hai năm thì đau lòng không thôi, hai năm nay con trai bà ở nhà của bọn họ nhất định đã phải chịu không ít khổ sở.

Lam Khê cũng trầm mặc, cô ngạc nhiên nhìn Đường Tĩnh. Không ngờ mẹ vợ của Trần Dương trông thì giống như quý bà mà lại hung hăng thế này, nói một câu không hợp là cấu xé người ta. Thật là chẳng khác gì một người phụ nữ đanh đá ngoài chợ.

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo. Tình huống này hoàn toàn khác với cảnh con dâu đi ra mắt bố mẹ chồng mà Tô Diệu tưởng tượng, bởi vì cô hoàn toàn không nhìn thấy chút vui mừng nào trên mặt bố mẹ chồng cả, ngược lại hai người còn có chút lạnh nhạt.

"Cái gì mà con dâu chứ?" Đường Tĩnh cười khẩy: "Các người xứng chắc? Con trai của các người là thứ phế vật, làm sao có thể xứng với con gái tôi được. Tôi nói cho các người biết, nếu con trai của các người đã thích con hồ ly tinh này thì cũng tốt. Hôm nay tôi tác thành cho các người."

Đường Tĩnh cười lạnh, nói: "Thế này đi, chọn ngày không bằng gặp ngày. Hôm nay lập tức tới Cục dân chính làm thủ tục ly hôn, sau đó con trai của hai người kết hôn với cô "chuyên gia" này đi. Như vậy tôi có thể chính thức đi tìm một cậu con rể tốt!"
Chương 129: Gia tăng mâu thuẫn

Sắc mặt Trần Dương hết sức khó coi, cứ tưởng hai người Tô Diệu đến đây là để thăm hỏi, không ngờ bọn họ đến đây là để gây rối, lại còn nói những lời gây tổn thương trước mặt bố mẹ anh.

Trần Dương tự hỏi bản thân mình, chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với nhà họ Tô, đánh mắng anh thì đã đành, giờ ngay cả bố mẹ anh bọn họ cũng mắng chửi. Nếu như anh còn nhẫn nhịn thì anh đúng là đã trở thành con nhà người ta rồi.

Người làm anh tuyệt vọng nhất chính là Tô Diệu, mẹ cô ấy nói ra lời nói khó nghe đến như vậy, mà cô ấy thân làm một người con dâu lẽ nào không đứng ra ngăn cản giảng hòa sao?

Cho dù là hiểu lầm, thì vừa rồi cũng đã giải thích rõ ràng, thậm chí Lam Khê cũng đã bị liên lụy, lẽ nào không nên xin lỗi người khác ư?

“Đồ bỏ đi, đến ở nhà họ Tô hơn hai năm nay, cái ăn chỗ ở đều là của nhà họ Tô, không cống hiến được gì cho nhà họ Tô thì không nói làm gì, bây giờ lại đi học thói lăng nhăng, đúng là có bản lĩnh nhỉ.” Đường Tĩnh châm chọc nói: “Nhìn mà xem, đây chính là con trai tốt của mấy người, tôi thực sự mất mặt thay cho mấy người đó!”

Khi nghe thấy lời này, khuôn mặt của Trần Thiên Diệu liền đỏ bừng, vết thương trên ngực lại bắt đầu đau nhức.

Hôm qua, Lam Khê đã tốn rất nhiều công sức khâu vết thương mới giật lại được Trần Thiên Diệu từ tay thần chết, lúc này nhìn thấy ông ấy lại thở dốc liền vội vàng nói: "Chú Trần, cẩn thận vết thương."

“Đủ rồi!” Trần Dương trầm giọng nói: “Mẹ nghĩ là nếu như không có con, thì con gái mẹ có thể nhận được 50% cổ phần sao?”

Vừa dứt lời, Đường Tĩnh liền chế nhạo, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: "Nhìn xem, đã vào đường cùng rồi còn học cách khoác lác. Ai cho cậu sức mạnh để nói ra những lời này chứ?”

“Ha ha…” Trần Dương cười lạnh lùng: “Con gái mẹ đang ở bên cạnh, mẹ cũng có miệng sao không tự mình đi hỏi?”

Nói xong anh bước nhanh đến bên giường của bố mình, lo lắng nhìn ông rồi nói: "Bố, bố đừng nóng giận, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”

“Ồ, nhìn bộ dạng này không phải là bị bệnh nan y chứ?” Đường Tĩnh nhếch miệng nói.

“Bà nói xong chưa?” Lam Khê thực sự không chịu nổi nữa, cô cũng hiểu rõ tình hình bây giờ bố của Trần Dương, tối hôm qua nếu như đưa đến muộn vài phút nữa thôi, thì chỉ sợ rằng thực sự đã về trời xanh rồi.

“Bà không nhìn thấy bệnh nhân bây giờ bị bà chọc giận thành bộ dạng này rồi hay sao? Nếu bà còn tiếp tục, tôi sẽ gọi bảo vệ!” Lúc này, Lam Khê lấy danh nghĩa một viện trưởng ra để nói với bà ta.

Vốn tưởng rằng Đường Tĩnh sẽ rút lui khi nghe những lời này, nhưng những lời này lại càng làm bà ta tức giận, lập tức dựng hết tóc gáy lên nói: “Cái con hồ ly tinh này, mau câm miệng lại cho tôi, cô có tư cách để nói chuyện ở đây sao? Cô rõ ràng biết Trần Dương có gia đình rồi, lại còn dở trò mập mờ không rõ với nó, thật không biết xấu hổ.”

Sau khi mắng Lam Khê, Đường Tĩnh lại liếc nhìn giường bệnh: "Sao nào, nói vài câu mà cũng khiến người ta chết được sao? Cô xem kìa không phải ông ta vẫn còn đang sống sờ sờ đó à?”

“Câm miệng cho tôi, cút ra ngoài!”

Trần Dương lúc này không thể chịu đựng được nữa, bố mẹ chính là ranh giới cuối cùng của anh, không ai có thể động chạm đến.

Khi anh gầm lên, Đường Tĩnh sửng sốt, ngay cả Tô Diệu cũng đần mặt ra.

Trong mắt Đường Tĩnh, Trần Dương chỉ là một thứ rác rưởi chỉ biết nhẫn nhịn chịu đừng, dù có đánh hay mắng anh thì anh đều có thể nhịn được.

Nhưng lúc này, bà ta như chết lặng, Trần Dương lại dám nổi giận với bà ta, lại còn đuổi bà ta ra ngoài!

Câu nói của Trần Dương càng khiến Tô Diệu bực bội, thế mà anh lại kêu mẹ con họ đi ra ngoài!

“Trần Dương anh điên rồi sao, sao anh lại nói như vậy với mẹ?” Tô Diệu từ phía sau Đường Tĩnh tiến lên phía trước chất vấn anh.

“Đừng để tôi nói lần thứ hai!” Trần Dương lạnh lùng nói.

Thật ra, nhiều khi không phải do Trần Dương ngốc, mà là do bọn họ chưa chạm vào ranh giới cuối cùng của anh mà thôi, cho nên anh mới không thèm đoái hoài tới lời nói của bọn họ.

Mà bố mẹ anh chính là ranh giới cuối cùng, không ai được phép động đến.

Tô Diệu cảm thấy đau nhói, cô ấy khịt mũi vài cái, sau đó nói với Đường Tĩnh: “Mẹ, nếu như người ta đã không hoan nghênh chúng ta, vậy thì chúng ta đi thôi.”

Nói xong hai người họ rời khỏi phòng cũng không ngoảnh đầu lại.

Sau khi hai người đó rời đi, Lam Khê hơi ngượng ngùng đi đến, cô nói: “Trần Dương, đều là do tôi không tốt, nếu như không phải do tôi, thì bọn họ cũng không hiểu lầm anh.”

Lam Khê cảm thấy rất khó chịu, nếu như bởi vì liên quan đến cô, mà khiến gia đình anh tan nát, điều này khiến cho Lam Khê cảm thấy mình thực sự có lỗi lớn.

Trần Dương lắc đầu nói: "Chuyện này không liên quan đến cô.”

Thực ra anh cũng biết rõ tính cách của mẹ con nhà họ Tô như thế nào, dù anh có làm gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng không bao giờ thay đổi cách nghĩ của họ.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi thở dài.

Mặc dù Trần Dương đã nói như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy không hay lắm.

Nhìn thấy bộ dạng bị "bắt gian" khiến cô sợ hãi, Trần Dương lắc đầu cười: "Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến cô đâu, mà ngược lại tôi phải xin lỗi cô mới đúng, hại cô chịu phải tai họa không đáng có.”

Lam Khê vội xua tay: "Không, không có..."

“Được rồi.” Trần Dương ngắt lời cô nói: “Để tỏ lòng thành thật sự muốn xin lỗi, chờ cô tan ca, tôi sẽ mời cô một bữa!”

Thứ nhất là anh muốn xin lỗi Lam Khê vì chuyện vừa rồi, thứ hai đó là vì cô đã cố gắng cứu bố của anh, nếu như không phải cô hết lần này đến lần khác cố gắng kéo bố anh khỏi ranh giới cái chết, thì có lẽ anh thực sự không biết bây giờ mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

“Chuyện này… Chuyện này không ổn lắm?” Lam Khê lo sợ, chuyện hôm nay cô đã không giải thích rõ ràng được rồi, nếu như lại để người ta bắt gặp cảnh cô cùng Trần Dương đi ăn cơm, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà, cô cũng không rửa hết tội.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.” Trần Dương an ủi cô: “"Người trong sạch không cần nói ra thì cũng sẽ vô tội, còn người xấu cho dù có tìm mọi cách để phủ nhận việc làm đó thì nó vẫn là một người xấu từ xương tủy mà thôi, cho nên cô mặc kệ người ta nói gì đi.”

“Vậy…được rồi…”

...

Cùng lúc đó, bên trong sảnh bệnh viện.

Đường Tĩnh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng liên tục, bà ta nói: “Con thấy chưa, nó thế mà lại kêu chúng ta ra ngoài, loại phế vật như vậy, mẹ thực sự không hiểu nổi sao con lại còn lưu luyến nó làm gì cơ chứ.”

Nghĩ lại lúc vừa rồi Trần Dương quát bà ta trong phòng bệnh, Đường Tĩnh càng tức giận hơn, được thôi, sau này khéo còn muốn lật tung trời lên nữa cũng nên.

“Không được, mẹ nói này, hai đứa mau chóng ly hôn đi, nếu không sớm muộn gì mẹ cũng sẽ bị cái đứa vô dụng đó chọc cho tức chết mất!” Đường Tĩnh kéo tay Tô Diệu nói: “Con nghe mẹ, con sẽ không hối hận đâu.”

Vốn dĩ Tô Diệu cũng đang thấy phiền, lúc này mẹ lại cứ nhắc đi nhắc lại không ngừng nghỉ, khiến cô lại càng thêm bực bội hơn: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chuyện này con sẽ cân nhắc kĩ.”

Lúc này, trong lòng cô giống như một cái bình bị lật ngược, với nhiều hương vị lẫn lộn, cảm giác khó chịu không thể tả được.

Nhất là khi vừa nhìn thấy Trần Dương trò chuyện thân mật sôi nổi với người tên là Lam Khê kia qua khe cửa, càng khiến cô không thể chịu nổi.

Mà điều khiến cô cảm thấy ớn lạnh là khi cô ấy bước vào, bố mẹ chồng đều không chào đón cô, thậm chí không nhìn thèm liếc nhìn cô một cái, ngược lại ra sức bảo vệ cô gái khác, điều này khiến cô rất tủi thân.

Hai người đi tới bãi đậu xe, vừa định lên xe thì chuông điện thoại của Tô Diệu vang lên, là cuộc gọi đến của Tô Hải.

Lẽ nào bởi vì công ty có chuyện quan trọng cần mình trở về giải quyết?

Tô Diệu cau mày trả lời điện thoại.

“Alo, Tô Diệu, cô đi đâu vậy? Mau chóng về ngay!” Vừa bắt máy thì điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của Tô Hải: “Bà nội bị bệnh rồi, nhanh chóng về đi!”

Nói xong, điện thoại lại vang đến âm thanh nhiễu sóng.

Tô Diệu và Đường Tĩnh nhìn nhau, bà nội bị bệnh rồi.

Không cần suy nghĩ nhiều, Tô Diệu nhanh chóng khởi động xe, chạy thẳng về trang viên nhà họ Tô.

Mười phút sau, Tô Diệu lái xe đến trang viên nhà họ Tô, sau khi đổ xe, hai người vội vàng đi vào.

Khoảnh khắc hai người vừa bước vào phòng khách, khiến hai mẹ con đều sững sờ.

Bà Tô sắc mặt hồng hào ngồi trên ghế, có nữ giúp việc đứng ở sau lưng xoa bóp vai, còn có một nữ giúp việc khác ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho bà. Dáng vẻ hưởng thụ, đâu giống bị bệnh nặng gì đâu.

“Tô Hải, không phải nói bà nội bị bệnh sao?” Tô Diệu nhìn Tô Hải đang bên cạnh bà Tô, hỏi: “Tại sao phải nói dối?”

Tô Hải thản nhiên cười: "Đương nhiên là để cho cô mau chóng trở về, không thể để cho mọi người ở đây chờ một mình cô được, đúng chứ?”

“Được rồi, Diệu Diệu, nhanh như vậy cháu đã về đến đây rồi, chứng tỏ cháu thực sự rất quan tâm người bà nội này, bà nội rất vui.” Bà Tô vẫy tay với Tô Diệu: “Nào, đến cạnh bà nội.”

Tô Diệu đi đến bên cạnh bà nội, nhẹ giọng hỏi: “Bà nội, bà gọi cháu về gấp như vậy là có việc gì quan trọng sao?”

Bà Tô nắm lấy tay Tô Diệu, thở dài nói: "Diệu Diệu, từ sau khi cháu trở thành chủ tịch, bà nội cũng không quản chuyện trong gia tộc nhiều nữa, bà nội cũng biết cháu là người có năng lực, cho nên cũng rất yên tâm để cháu quản lý.”

Nói đến đây, bà Tô nhìn Tô Diệu với ánh mắt tán thưởng, trong lòng Tô Diệu thầm vui mừng, bản thân mình cố gắng làm thật tốt có được sự công nhận của bà nội, chuyện này quả thực quá tốt rồi.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp vui mừng, thì câu nói phía sau của bà nội liền khiến cô choáng váng.

“Nhưng mọi người trong gia tộc phản ánh với ta rằng, ngoài chuyện chăm chút cho Lưu Nhị mà cháu làm tốt ra, thì tất cả những việc kinh doanh khác đều bị giảm sút so với trước đây, chuyện này khiến mọi người phê bình chỉ trích.”

"Đương nhiên không thể phủ nhận công lao của cháu được, nhưng trong khoảng thời gian này, sau khi khảo sát năng lực của cháu, ta cảm thấy đặt trọng trách của gia tộc lên vai cháu quả thực quá là làm khó cháu rồi. Tất cả mọi việc đều để một người phụ nữ như cháu gánh vác, chuyện này thật không công bằng với cháu.” Bà Tô dùng lời lẽ nhẹ nhàng xen lẫn tình cảm và lí trí, nói: “Hay là thế này đi, cháu lấy một ít cổ phần của mình ra, để cho vài con cháu khác trong gia tộc gánh vác chia sẻ công việc cùng cháu, chứ một người phụ nữ như cháu nắm giữ nhiều cổ phần như vậy cũng không có tác dụng!”
Chương 130: Bức vua thoái vị

Lúc này, Tô Diệu đã biết họ lừa cô quay về là muốn ép cô giao cổ phần trong tay ra.

Tô Diệu khổ sở nói: "Bà, cổ phần công ty là do đích thân sếp Đinh chuyển nhượng cho cháu, giờ tự ý chia ra, nếu anh ta biết, sợ là..."

Mọi người nghe Tô Diệu nhắc đến Đinh Kiệt thì đều cười lạnh.

"Diệu Diệu, bà biết cháu khó xử!" Bà Tô nói: "Nhưng giờ cổ phần công ty trên danh nghĩa là của cháu, nhà họ Tô chúng ta không còn bất cứ liên quan gì đến Đinh Kiệt đó nữa, cậu ta biết thì sao?"

"Chuyện này..."

Môi Tô Diệu run run, nói không nên lời.

Lúc này, Tô Hải đứng ra cười lạnh nói: "Tô Diệu, cô được lắm, còn lôi cả Đinh Kiệt ra để uy hiếp chúng tôi cơ đấy!"

"Không phải, không phải thế..."

Thật ra ý của Tô Diệu không phải như thế, nhưng dù sao số cổ phần này cũng là Đinh Kiệt tặng cô, là dùng tiền thật giá thật mua lại rồi tặng cô. Nếu anh ta biết cô cho người khác thì chẳng phải đắc tội với anh ta rồi sao?

Cô nghĩ vậy, nhưng người khác không nghĩ vậy.

Đinh Kiệt làm khó nhà họ Tô trong lúc bọn họ khó khăn nhất, khiến nhà họ Tô phải nhục nhã bán 51% cổ phần đi. Chuyện này chính là sự sỉ nhục đối với họ.

Trước đây, Đinh Kiệt là chủ tịch của nhà họ Tô, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn. Nhưng giờ chủ tịch là Tô Diệu, đương nhiên bọn họ không còn nghe lời nữa.

Trước đây Tô Diệu chỉ là một nhân vật thấp cổ bé họng trong gia tộc, giờ lại thành chủ tịch. Làm sao bọn họ có thể chấp nhận được?

"Tô Diệu, cô bớt nhắc đến cái tên Đinh Kiệt đục nước béo cò đó đi."

"Đúng vậy, chúng tôi sẽ không thỏa hiệp đâu."

"Năng lực của cô không đủ để dẫn dắt gia tộc. Tôi khuyên cô tốt nhất là ngoan ngoãn giao cổ phần công ty ra đây, nói không chừng chúng tôi có thể cho cô giữ lại một chút."

...

Mọi người mỗi người một câu, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến như thể chuyện Tô Diệu phải giao cổ phần công ty ra là hiển nhiên.

Đối mặt với sự bức ép của mọi người, thân thể mềm mại của Tô Diệu run lên. Cô nhìn bà Tô nói: "Bà, chẳng lẽ cháu cứ phải nhượng lại cổ phần công ty thì bà mới hài lòng?"

"Haiz."

Bà Tô thở dài, hơi khó xử nói: "Diệu Diệu, thật ra ta cũng không muốn như vậy nhưng thật sự cháu khó mà gánh vác được trọng trách nặng nề như thế. Ta thương cháu, không muốn cháu chịu áp lực lớn như vậy."

"Hơn nữa, phụ nữ suốt ngày xuất hiện ở bên ngoài cũng không tốt, chuyện làm ăn vẫn nên để đàn ông. Vậy nên, cháu cũng nên thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta."

Bà Tô trông thì có vẻ đang lo lắng cho Tô Diệu, nhưng thật ra ý bà ta là: Ngoan ngoãn lấy cổ phần công ty ra đây, phụ nữ thì phải yên phận.

Sao Tô Diệu lại không hiểu ý bà ta cho được?

Trong lòng cô vô cùng cay đắng. Cô sớm đã biết sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ nó lại tới nhanh đến thế.

Thấy Tô Diệu không nói gì, bà Tô có chút không vui, nhưng bà ta vẫn kiềm chế sự giận dữ trong lòng xuống, làm bộ thành khẩn nói: "Diệu Diệu, bà già rồi, không sống được thêm mấy năm nữa. Hy vọng duy nhất của ta là con cháu nhà họ Tô có thể gánh vác được trọng trách của gia tộc, khiến nhà họ Tô phát triển. Như vậy dù có chết ta cũng có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Tô."

"Bà…"

Tô Diệu cầm tay bà Tô, an ủi: "Không đâu, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Bà Tô vỗ vỗ tay cô, vẻ mặt vui mừng nói: "Bà biết cháu là đứa ngoan ngoãn hiếu thuận, cháu nhất định sẽ giúp bà hoàn thành tâm nguyện đúng không? Chỉ khi con cháu nhà họ Tô chúng ta đều trưởng thành, gia tộc chúng ta mới có thể phát triển không ngừng."

Bà Tô nói xong, Tô Hải rục rịch muốn nói nhưng lại bị bà Tô dùng ánh mắt ngăn lại.

Bà ta hiểu rất rõ Tô Diệu, hiếu thuận là ưu điểm của cô, cũng là nhược điểm lớn nhất của cô. Bây giờ vẻ mặt Tô Diệu bối rối, rõ ràng là đã bị bà ta thuyết phục.

"Diệu Diệu, bà biết nỗi băn khoăn của cháu, cháu yên tâm, dù cháu có nhượng cổ phần thì cháu vẫn là chủ tịch của nhà họ Tô chúng ta!" Bà Tô dùng giọng điệu sâu xa nói.

"Bà..."

Tô Hải ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn bà Tô. Thấy bà Tô khẽ lắc đầu, hắn liền hiểu ý bà ta nói.

Trong lòng nín cười, hắn nghĩ thầm gừng càng già càng cay. Chỉ cần chuyển nhượng xong cổ phần trong tay bọn họ sẽ nhiều hơn Tô Diệu, muốn hủy bỏ thân phận chủ tịch của cô không phải quá dễ sao.

Giờ phút này, tất cả mọi người nhà họ Tô đều nhìn chằm chằm vào Tô Diệu, bầu không khí đông cứng lại.

"Phù ~"

Tô Diệu thở dài một hơi, phá vỡ sự yên lặng: "Vậy... Cháu sẽ làm theo lời bà."

Cô biết mình không giữ được số cổ phần này, bà nội đã nói thế rồi, nếu cô từ chối thì chính là bất hiếu, thử hỏi một người bất hiếu thì nhân phẩm tốt chỗ nào?

Nếu chuyện này truyền ra, còn ai dám làm ăn với cô nữa?

Bọn họ đã nắm được thóp, nên mới không kiêng nể gì như thế.

"Quả nhiên là cháu gái ngoan của ta, không uổng công ta thương cháu mà." Bà Tô thấy Tô Diệu đồng ý nhượng lại cổ phần thì mỉm cười.

Ha ha ha!

Tô Hải bên cạnh suýt thì nhảy dựng lên.

Sau đó, bà Tô lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty ra, bảo Tô Diệu ký tên...

...

"Trần Dương... Xin lỗi, đều tại tôi không tốt, nếu không phải tôi lái xe của anh..."

"Được rồi, không sao đâu." Trần Dương quay đầu nói với Lam Khê đằng sau: "Người mới đều như vậy mà, va chạm là chuyện rất bình thường."

"Nhưng mà..."

"Được rồi, không có nhưng nhị gì cả, nói nữa là tôi giận đấy." Trần Dương cố ý nghiêm mặt nhấn mạnh.

"Được rồi, tôi không nói nữa."

"Như vậy mới đúng chứ." Trần Dương cười nói: "Cũng lâu rồi tôi không cưỡi con lừa nhỏ này, thỉnh thoảng dùng nó đi hóng gió cũng khá thoải mái."

"Phụt!"

Nhìn tóc Trần Dương bay loạn trong gió, Lam Khê không nhịn được bật cười.

Cô vốn xinh đẹp, lúc bật cười thì lại càng đẹp hơn, thu hút ánh mắt của mọi người trên đường.

"Mẹ nó, thằng chó này chạy xe điện mà cũng được đèo mỹ nữ xinh đẹp như vậy, đúng là vô lý." Một người lái BMW đi qua Trần Dương nhìn thấy Lam Khê phía sau anh liền trợn mắt.

Bình thường, Lam Khê ở bệnh viện đều mặc áo khoác trắng rộng rãi, còn hôm nay cô mặc một cái áo phông trắng và quần short jean, lộ ra đùi đẹp thon dài, da thịt trắng như sứ còn hơi chói mắt dưới ánh mặt trời.

Lam Khê buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, trông rất xinh đẹp trẻ trung không hề giống một người phụ nữ gần ba mươi tuổi.

Trần Dương thấy cô ăn mặc như vậy cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Cứ như vậy, Trần Dương đi tới cửa tập đoàn Huyễn Ngu trong ánh mắt ghen tị của mọi người.

Nhìn dãy xe sang trọng trước cửa, rồi nhìn lại con xe điện Emma của mình, anh không nhịn được cười khổ.

Anh cũng đâu muốn đi xe điện chứ, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu vậy mà lại đi xe điện đi làm, nếu bị nhân viên trong công ty nhìn thấy nhất định anh sẽ bị cười nhạo.

Có điều con xe này không phải của anh mà là của Lam Khê.

Đêm qua, lúc anh mời Lam Khê ăn cơm nói chuyện, cô đã nói với anh là muốn mua xe. Dù sao bây giờ cô cũng là viện trưởng của bệnh viện số 5, là người dẫn đầu.

Dù keo kiệt thế nào cũng không thể đi xe điện đi làm được.

Nếu bị cấp dưới nhìn thấy, họ nhất định sẽ cười nhạo sau lưng cô.

Cho nên cô mới hỏi Trần Dương xem nên mua xe gì. Trần Dương có chút nghiên cứu về xe, nên thao thao bất tuyệt giới thiệu cho cô.

Sau khi giới thiệu xong, Lam Khê lại buồn rầu, mấy năm trước cô đã thi đậu bằng lái xe rồi nhưng từ đó đến nay không hề lái, vậy nên cô không dám chắc mình có thể lái xe ra đường không.

Nghe thế, Trần Dương liền đưa chìa khóa chiếc xe Mercedes cho Lam Khê, bảo cô lấy xe mình mà luyện tập.

Theo lý thuyết thì có Trần Dương chỉ bảo, cô lái xe sẽ không xảy ra vấn đề gì. Ai ngờ đang yên đang lành thì phía trước đột nhiên có một con mèo hoang nhảy ra. Lam Khê sợ hãi đạp nhầm chân phanh thành chân ga, khiến chiếc xe đâm thẳng vào cây đại thụ ven đường.

Nhớ tới cảnh tượng tối qua, anh vẫn còn sợ hãi, phụ nữ lái xe đúng là đáng sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom