• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long tế chí tôn (2 Viewers)

  • Chương 121-125

Chương 121: Cướp công

Tào Bảo cực kỳ căng thẳng. Thấy cả bốn cô gái quần áo chỉnh tề, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Còn may là bọn họ chưa bị hai kẻ kia làm vấy bẩn, nếu không thì hắn chết chắc rồi. Lý Thiên Bá sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.

Tào Bảo thở phào nhẹ nhõm sau đó hắn cởi trói cho bốn cô gái.

Vu Lan cực kỳ ngạc nhiên, cô không ngờ người chạy tới lại là Tào Bảo: "Ba anh em kia sao rồi?"

Ba người bọn họ có súng, hơn nữa vừa rồi cô nghe thấy tiếng nổ súng rất kịch liệt. Rõ ràng là vừa có bắn nhau.

Chẳng lẽ Tào Bảo liều mình vượt qua mưa bom bão đạn chạy tới cứu cô ư?

Tào Bảo mỉm cười nói: "Em bị bọn họ bắt lại khiến anh nóng lòng như lửa đốt, làm gì còn nghĩ ngợi nhiều như thế. Cho nên anh liều cái mạng này lao ra ngoài. Lý Thiên Bá và Trần Dương cũng có thể coi là có chút can đảm, bọn họ giúp anh thu hút sự chú ý của ba anh em kia nên mới hạ gục được bọn họ."

Nói xong, Tào Bảo dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lan Lan, lát nữa em bắt ba anh em kia tới sở cảnh sát là lại lập được công lớn rồi!"

Thấy Tào Bảo nói vậy Vu Lan không khỏi cảm động: "Tào Bảo, cảm ơn anh. Anh thật sự...rất can đảm!"

Vu Lan không ngờ Tào Bảo lại dám đối mặt trực tiếp với ba anh em kia, đây đúng là chuyện ngoài dự đoán của mọi người.

Tô Diệu thấy người tới cứu là Tào Bảo chứ không phải Trần Dương thì trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Cùng lúc đó, trên xe buýt.

Vết thương cũ lại thêm vết thương mới khiến Trần Dương chảy máu không ngừng. Vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt anh trở nên trắng bệch, chân tay cũng bắt đầu lạnh ngắt.

"Tiểu Dương, anh không được ngủ, nhất định phải chịu đựng. Tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện đâu!" Lý Thiên Bá đỏ cả mắt, không ngừng cổ vũ Trần Dương chịu đựng, không cho Trần Dương ngủ.

Nếu Trần Dương ngủ thiếp đi thì xong thật rồi.

Đúng lúc đó Tô Diệu lên xe thì nhìn thấy Trần Dương nằm trên sàn máu me đầy người, cô lập tức hoảng hốt: "Trần Dương, anh làm sao thế này!"

Rốt cuộc chuyện này là thế nào, không phải Tào Bảo nói hắn đã đánh gục ba kẻ xấu kia rồi sao? Tại sao Trần Dương lại bị thương chứ?

Nhìn chỗ máu tươi đang không ngừng chảy ra, Tô Diệu sợ tới phát khóc.

Trần Dương muốn giơ tay lên lau nước mắt ở khóe mắt Tô Diệu nhưng lần này anh mất quá nhiều máu, đã không còn sức lực giơ tay lên nổi nữa rồi. Trần Dương chỉ có thể gắng gượng mỉm cười để Tô Diệu yên tâm.

Đúng lúc đó Tào Bảo cũng lên xe, hắn bĩu môi rồi nói: "Chẳng phải do anh ta muốn khoe mẽ sao? Tự cho là mình giỏi, không có năng lực mà còn muốn trêu chọc mấy kẻ kia. Anh ta bị thương chẳng phải chuyện rất bình thường ư? Hơn nữa nếu không bị anh ta quấy rầy thì tôi đã sớm khống chế được bọn họ rồi."

Tào Bảo nhận hết mọi công lao về phía hắn rồi thuận miệng chỉ trích Trần Dương đang bị thương là người muốn khoe mẽ.

Nghe Tào Bảo nói xong Tô Diệu càng khóc to hơn.

Nhưng những gì Tào Bảo nói đã chọc giận Lý Thiên Bá, anh ta chỉ vào Tào Bảo mắng lớn: "Thứ chó má, anh còn nói hươu nói vượn ông đây xé nát cái miệng của anh đấy!"

Tên tiểu tử này đúng là giỏi diễn kịch, vừa rồi khi mấy cô gái bị hai anh em họ Hùng kia dẫn xuống xe hắn còn sợ sệt chẳng khác nào một con chim cút. Nếu không nhờ Trần Dương thì chỉ sợ là vợ của hắn cũng bị người ta làm nhục rồi. Hắn không chỉ ôm hết công lao về phía mình mà còn ngang nhiên đổi trắng thay đen sự thật.

Nếu không phải hiện giờ Trần Dương đang bị thương nặng thì nhất định anh ta sẽ dạy dỗ Tào Bảo cho ra trò.

Trần Dương nghe Tào Bảo cướp hết mọi công lao rồi bôi nhọ anh thì tức không chịu nổi.

Anh đang định lên tiếng thì lại cảm thấy mọi thứ trước mắt dần dần biến thành màu đen rồi ngất đi.

"Mau, mau lái xe đi!" Lý Thiên Bá quay về phía tài xế mà hô lớn.

Tài xế sợ tới nỗi gật đầu lia lịa rồi vội vàng nổ máy...

Bệnh viện Nhân Dân số năm.

Trần Thiên Diệu đang uống canh gà do vợ ông tự tay nấu. Trong lòng ông có cảm giác gì đó rất khó chịu, đã uống mấy ngụm canh mà vẫn không trôi.

Mấy hôm trước bệnh tim của ông tái phát, được Lam Khê phẫu thuật nên giờ đã hồi phục được bảy, tám phần. Chờ thêm vài hôm nữa là có thể cắt chỉ, nếu không có vấn đề gì lớn thì có thể xuất viện.

Lam Khê giờ đã trở thành viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số năm nên cũng không cần phải quay về bệnh viện Nhân Dân số một nữa.

Từ một trưởng khoa, Lam Khê liên tục thăng chức rồi trở thành viện trưởng một bệnh viện. Đây đều là công lao của Trần Dương vì vậy Lam Khê rất cảm kích anh.

Nhưng đã mấy ngày nay cô không thấy Trần Dương đâu cả, chỉ có thể thay Trần Dương chăm sóc bố mẹ anh nhiều một chút. Mỗi khi công việc rảnh rỗi Lam Khê lại tới phòng bệnh tìm bố mẹ của Trần Dương.

Trưa hôm nay, Cố Phương đang trò chuyện với Trần Thiên Diệu thì nghe thấy có người gõ cửa.

"Ồ, viện trưởng Lam tới rồi, để tôi mở cửa!" Cố Phương tưởng rằng người tới là Lam Khê nên cực kỳ vui vẻ đi mở cửa.

Bà còn chưa kịp bước tới cửa thì cửa phòng bệnh đã "rầm" một tiếng bị người ở bên ngoài đạp tung ra. Một nhóm những người đàn ông cao lớn mặc âu phục đi giày da tràn vào phòng bệnh, cầm đầu là Trần Nguyên!

"Này, hai người bị điếc đấy hả? Không nghe thấy có người gõ cửa sao?"

Vừa bước vào phòng Trần Nguyên đã hét vào mặt hai người.

Nói xong hắn nhìn quanh phòng bệnh một chút. Hai ông bà già này lại ở phòng bệnh tốt thế này cơ đấy, đồ điện gia dụng cũng đầy đủ cả. Vừa nhìn là biết đây là phòng bệnh VIP cao cấp nhất.

"Các người muốn làm gì?" Trần Thiên Diệu lạnh giọng, nói: "Nếu các người muốn tìm Tiểu Dương thì ra ngoài mà tìm, mấy hôm nay Tiểu Dương không tới đây!"

Có lẽ tiểu tử này chính là Trần Nguyên. Hắn dám lớn tiếng hò hét trước mặt một người bác như ông, còn dám đạp cửa, đúng là không có phép tắc gì cả.

Trần Nguyên cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ai muốn tìm thằng con trai không bằng loài súc sinh kia của ông chứ. Hôm nay tôi tới đây tìm các người!"

"Các người muốn làm gì?" Cố Phương biến sắc, vội vàng chắn trước mặt Trần Thiên Diệu.

"Còn ngoan cố à." Trần Nguyên cười lạnh rồi quay lại nhìn mấy người đàn ông cao lớn mặc áo đen kia, nói: "Mau lên, trói hai ông bà già không biết xấu hổ này lại!"

"Cậu dám!"

Trần Thiên Diệu ôm ngực, mặt mũi đỏ bừng cả lên. Ông chỉ vào Trần Nguyên mà nói: "Tôi là bác cả của cậu, sao cậu có thể ăn nói với tôi như thế? Gia giáo nhà họ Trần ở đâu? Quy củ gia tộc ở đâu hả? Cậu còn dám dẫn người tới đây gây sự, không mau cút ra ngoài ngay!"

Nhưng lời nói của ông cũng chẳng có tác dụng gì, mấy người đàn ông cao lớn mặc áo đen kia đã bao vây Trần Thiên Diệu và Cố Phương lại sau đó khống chế hai người rồi.

Lúc này, Lam Khê nghe thấy tiếng động nên cũng chạy tới phòng bệnh của Trần Thiên Diệu. Cô đi giày cao gót, nhanh chân bước tới phòng bệnh. Lam Khê nhìn thấy đám người kia thì biến sắc, quát lớn: "Các người muốn làm gì, đây là bệnh viện! Các người còn không thả người ra tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Trần Nguyên nghe thấy có người nói chuyện thì quay lại nhìn. Thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp mặc áo blouse trắng đứng trước cửa phòng bệnh, mắt hắn lập tức sáng lên: "Đây chẳng phải viện trưởng Lam đó sao? Đã lâu không gặp, tôi là Trần Nguyên của nhà họ Trần, cô còn nhớ tôi chứ?"

Thành phố Tây Xuyên nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Mặc dù Lam Khê mới chỉ được thăng chức lên làm viện trưởng được mấy ngày nhưng Trần Nguyên là con nhà giàu nên đã biết được tin tức này từ sớm.

"Không nhớ." Lam Khê lạnh lùng đáp: "Anh mau thả hai người đó ra ngay. Vết thương của chú Trần vẫn chưa hồi phục, không thể xảy ra sơ suất được."

Trước mặt nhiều người thế này mà Lam Khê nói không quen biết Trần Nguyên khiến hắn cực kỳ mất mặt.

Mẹ kiếp, không phải chỉ là một viện trưởng thôi sao, sớm muộn gì cũng có ngày Trần Nguyên này chà đạp cô!

Trần Nguyên nghĩ vậy rồi lạnh lùng nói: "Không được, lão gia nhà chúng tôi còn phải gặp bọn họ!"

Cái gì?

Lão gia?

Trần Thiên Diệu không khỏi hoảng hốt: "Bố ra ngoài rồi sao?"

"Mong ông chú ý từ ngữ của minh, hiện giờ ông đã không còn là người nhà họ Trần nữa rồi!" Trần Nguyên lạnh lùng nói: "Sau khi biết được Trần Dương đã làm gì, ông nội cực kỳ tức giận nên bảo tôi tới đây bắt các người lại. Ông muốn trực tiếp hỏi các người, các người làm thế nào mà dạy dỗ ra một thứ không bằng súc sinh như Trần Dương!"

Cái gì?

Bố ông nói như vậy thật sao?

Khoảnh khắc này, Trần Thiên Diệu cảm thấy dường như trái tim của ông lại nhói đau.

Bố à, tại sao đến cả bố cũng không tin Tiểu Dương chứ. Làm sao Tiểu Dương có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến thế, Tiểu Dương vốn do một tay bố nuôi nấng mà!

Nhưng Trần Thiên Diệu còn chưa kịp nói gì thì đã bị mấy người đàn ông cao lớn kéo xuống khỏi giường bệnh, lôi ra khỏi cửa...
Chương 122: Mày không có tư cách

Cùng lúc đó, Trần Dương trọng thương hôn mê chậm rãi mở mắt.

Anh liếm đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói: "Nước… tôi khát nước..."

"Trần Dương, anh tỉnh rồi!"

Tô Diệu canh chừng bên cạnh vui mừng đứng lên, nghe thấy Trần Dương nói muốn uống nước liền vội vàng bưng cốc nước gần đó lên, đỡ Trần Dương dậy cẩn thận giúp anh uống nước.

Uống hết hai cốc nước Trần Dương mới cảm thấy cổ họng khô rát đỡ hơn một chút.

"Vợ ơi, sao mắt em sưng thế này." Trần Dương nhìn đôi mắt sưng đỏ của Tô Diệu, rõ ràng là khóc nên mới thành như vậy.

Anh đau lòng nói: "Vợ tốt vợ ngoan của anh, anh tỉnh lại rồi nè, em đừng lo lắng, anh không sao."

Trần Dương nói không sao nhưng trong lòng lại phiền muộn muốn chết, vài ngày ngắn ngủi anh đã bị thương hai lần, còn đều cùng một chỗ, suýt chút nữa khiến anh đau chết.

"Ai lo lắng cho anh, bụi bay vào mắt em thôi..." Tô Diệu xoa nước mắt vương trên khóe mắt, mạnh miệng nói.

Bị thương thành như thế này còn cậy mạnh!

Nghĩ tới Trần Dương không màng đến nguy hiểm tính mạng lao tới cô liền thấy sợ hãi.

“Trần Dương, chuyện anh và Lý Thiên Bá cứu mọi người bọn em đều biết.” Tô Diệu cảm thấy mình ngốc nên mới tin lời Tào Bảo, hắn sợ chết như thế sao có thể mạo hiểm tính mạng đi cứu mọi người được, cô nên nhận ra sớm mới phải.

Tô Diệu thở dài, sâu kín nói: "Sao anh liều mạng thế hả, chẳng lẽ anh không biết bọn chúng có súng hay sao? Nếu anh thực sự xảy ra chuyện, em biết làm thế nào..."

Dường như nhớ tới chuyện gì đó, Tô Diệu đỏ mặt không nói nữa.

Trần Dương nghe Tô Diệu nói vậy trong lòng ấm áp, nói: "Em là vợ của anh, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mệnh anh cũng bằng lòng."

Trần Dương nói xong, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng hai người.

Nhưng Trần Dương nhanh chóng phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này, anh cắn răng ngồi dậy dò hỏi: "Vợ ơi đây là đâu?"

Căn phòng xa hoa thế này không thể là trong bệnh viện được, cũng không phải nhà họ Tô.

"Đây là nhà Lý Thiên Bá, là anh ấy gọi bác sĩ cứu anh." Tô Diệu nhẹ giọng nói.

Trần Dương gật đầu, yên lặng ghi nhớ trong lòng.

"Đúng rồi, Lý Thiên Bá đâu?"

"Ở dưới đại sảnh tiếp khách!" Tô Diệu dịu dàng nói: "Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội Lý Thiên Bá, có một số người không tới tham dự được nên hôm nay đến chúc mừng trước."

Ông cụ Lý tên đầy đủ là Lý Thế Hùng, vài năm trước ông ta giao quyền quản lý sản nghiệp gia tộc cho Lý Thiên Bá xong thì liền thoái ẩn giang hồ.

Mặc dù hiện tại ông ta không quan tâm chuyện đời nhưng lời nói vẫn rất có sức ảnh hưởng, giậm chân một cái cũng có thể khiến cả thành phố Tây Xuyên chấn động.

Đại thọ bảy mươi chính là chuyện lớn, không ít gia tộc phái người tới chúc mừng.

Nghe Tô Diệu nói vậy, Trần Dương vội vàng nói: "Vậy để anh đi xem xem, không thì thất lễ quá."

Anh và Lý Thiên Bá là bạn bè, ông nội anh ta mừng đại thọ bảy mươi đương nhiên anh không thể thất lễ được.

Trần Dương nén đau xuống giường.

Thấy sắc mặt Trần Dương trắng bệch, Tô Diệu nhanh chóng đỡ anh, lo lắng nói: "Anh đã thế này rồi thì nên nằm trên giường nghỉ ngơi đi."

Người này bị thương nặng còn không chịu nghỉ ngơi, thật sự khiến cho người ta lo lắng.

Sau khi đứng vững Trần Dương vỗ tay cô, cố gắng nở một nụ cười, trêu chọc: "Không sao, không cần đỡ anh, nhìn anh yếu vậy thôi chứ lại đến một con cá mập nữa anh cũng có thể đánh chết nó!"

"Hừ, khoác lác!" Tô Diệu trợn mắt, nhớ tới cảnh tượng Trần Dương chiến đấu với cá mập dưới biển, nhất thời liền ngẩn người.

Khi cô tỉnh táo lại thì thấy Trần Dương đang nhìn mình với vẻ mặt nghiền ngẫm, Tô Diệu ngay lập tức đỏ mặt.

Thấy Tô Diệu đỏ mặt Trần Dương rất vui vẻ, anh tin tưởng không bao lâu nữa cô sẽ yêu anh.

Nghĩ vậy Trần Dương cảm thấy vết thương cũng không còn đau như trước nữa, cả người đều tràn trề sức lực.

Lúc này trong đại sảnh lầu một đã có không ít người.

Những người này đều là nhân vật có quyền thế ở Tây Xuyên, bởi vì ngày mai có việc gấp không thể tham gia tiệc mừng thọ cho nên tới đây chúc mừng ông cụ Lý trước.

Một ông cụ tóc bạc trắng gương mặt hồng hào ngồi trên ghế, người này chính là Lý Thế Hùng.

Năm nay bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là chăm chỉ tập dưỡng sinh.

Trần Dương đi xuống cầu thang, không ngờ đến gần thì phát hiện ra người quen.

Bạn học cấp ba, Vương Hải.

Có thể đến tặng quà cho ông cụ Lý đều là những nhân vật có tiếng tăm, Trần Dương học cùng Vương Hải ba năm đương nhiên biết giới hạn của hắn, căn bản không đủ tư cách.

Chuyện này có vẻ hay, không biết hắn vào bằng cách nào?

Trần Dương vừa xuống, Lý Thiên Bá đã tinh mắt nhận ra, thấy Trần Dương đã tỉnh anh ta rất vui: "Tiểu Dương, cuối cùng anh cũng tỉnh, thật tốt quá, mau tới đây ngồi!"

"Trần Dương?"

Vương Hải nhìn theo tức khắc sửng sốt, sao thằng này lại ở đây?

Không thể nào, đây chính là nhà họ Lý, gia tộc số một số hai Tây Xuyên, một thằng vô dụng tầm thường như nó sao lại có tư cách tới tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ Lý được?

Vương Hải không hiểu được, hắn có thể tới đây là nhờ vào chị nuôi mình, nếu không phải do chị nuôi quá bận không thể đến được thì cũng không tới lượt hắn đi tặng quà mừng thọ.

Sau khi tới nhà họ Lý hắn hưng phấn không chịu được, có thể đến tặng quà cho ông cụ Lý là một chuyện vô cùng đáng kiêu ngạo, đủ để hắn đi khoe khoang với họ hàng và bạn học một thời gian dài.

Hắn không ngờ tới thằng vô dụng Trần Dương cũng ở đây.

Nhưng khi hắn thấy được Tô Diệu bên cạnh Trần Dương thì liền hiểu ra.

Ồ, thì ra là đi theo vợ đến mừng thọ.

Biết ngay mà, một thằng vô dụng như nó ngoài bám váy vợ ra thì làm gì có tư cách tới đây.

Có điều thằng này cũng có phúc ghê, vợ nó thật xinh đẹp, gương mặt tuyệt mỹ, vòng eo mảnh khảnh, chân dài miên man, không chỗ nào là không thu hút ánh mắt của hắn.

Chẳng qua nghe nói bọn họ kết hôn sắp ba năm nhưng đến tay còn chưa nắm, cưới vợ mà có khác gì hòa thượng đâu ha ha, đúng là thứ vô dụng.

Người ở đây thấy Lý Thiên Bá thân thiết gọi Trần Dương thì đều tò mò nhìn anh.

Trần Dương cười gật đầu với Lý Thiên Bá sau đó đi đến bên cạnh Vương Hải nói: "Lâu rồi không gặp nha, Vương Hải!"

"Hai người quen biết?" Lý Thiên Bá ngạc nhiên hỏi.

"Ừ..."

Trần Dương vừa định nói chuyện Vương Hải liền cười lạnh một tiếng nói chen vào: "Ở rể nhà họ Tô mà thôi, tên tuổi vang dội như thế cả Tây Xuyên làm gì có ai không biết!"

Con mẹ nó, tại chỗ toàn người thượng lưu như thế này mà nhận quen biết với thằng như nó thì đúng là hạ thấp cấp bậc của bản thân.

Nghe Vương Hải nói vậy, Trần Dương nhíu mày, thằng này làm sao vậy, lần trước họp lớp đã đối xử với anh chẳng ra sao, anh cũng đâu có trêu chọc hắn,việc gì phải như thế?

Người xung quanh nghe được lời của Vương Hải thì đều cười trộm.

Còn tưởng nhân vật lớn nào, hóa ra là thằng ở rể vô dụng nhà họ Tô.

"Trần Dương, anh ta là ai thế?" Tô Diệu kéo tay Trần Dương, nhẹ giọng hỏi.

Trần Dương vỗ mu bàn tay cô: "Đừng lo, một thằng hề nhảy nhót mà thôi."

Nếu đã trở mặt rõ ràng thì Trần Dương cũng không cần nể mặt hắn.

Á à, thằng vô dụng này, thứ ở rể ăn hại lại còn dám nói xỏ mình? Mất não rồi à!

Ông cụ Lý đang nói chuyện với khách nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng không nhịn được nhìn qua.

Người thanh niên này chính là Trần Dương mà cháu mình nói phải không?

Ông ta vuốt râu, hứng thú nhìn Trần Dương.

Nhớ lời cháu trai nói, ông ta cũng muốn xem xem Trần Dương này có đủ tư cách làm bạn với cháu trai ông ta hay không.

"Loại vô dụng như mày có tư cách gì nói tao là thằng hề nhảy nhót?"

Vương Hải thẹn quá hóa giận: "Mày nghĩ mày là ai? Chỉ là thứ ăn bám vợ, nếu không nhờ vợ mày thì mày có tư cách gì tới đây? Tao nhổ vào, không có nhà họ Tô thì mày còn không bằng một con chó."

"Ha ha" Trần Dương cười lạnh: "Nghe giọng điệu này của cậu thì cũng là tới mừng thọ ông cụ Lý?"

Thấy Trần Dương nói vậy, Vương Hải ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý: "Tao thay chị tao đến tặng quà, mày biết chị nuôi tao là ai không? Nói ra sợ dọa mày tè ra quần mất."

Chị nuôi?

Hóa ra thằng này cũng chỉ là chân chạy vặt mà thôi.

Đúng là mặt dày, chỉ làm chân sai vặt thôi mà còn bày đặt kiêu ngạo, ai cho nó cảm giác ưu việt vậy?

Nghe Vương Hải nói vậy Trần Dương vui vẻ, nghiền ngẫm nhìn hắn nói: "Ồ, nghe cậu nói có vẻ rất lợi hại, tôi lại càng muốn biết!"

Vương Hải hừ lạnh: "Tao nói cho mày biết, mày không đủ tư cách biết chị nuôi tao là ai!"
Chương 123: Ngọc bội Dương Chi

Mọi người đều tán thành lời của Vương Hải.

Vừa rồi lúc hắn tặng quà mừng thọ bọn họ đều thấy được tên người tặng.

Chị nuôi của người này đúng là một nhân vật lớn.

Thằng ở rể nhà họ Tô này thật là ngu xuẩn không thấy người ta có chỗ dựa sao? Vì tôn nghiêm đáng buồn cười mà châm biếm lại người ta, đúng là không có đầu óc.

Xã hội này chính là như vậy, không thực lực không địa vị người ta vả mày một cái, mày không những phải chịu đựng mà còn phải mỉm cười đưa nốt bên còn lại cho người ta đánh.

Cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, trong lòng Vương Hải rất thỏa mãn.

"Thấy không, kia chính là quà mừng thọ của chị nuôi tao!" Vương Hải chỉ vào bên cạnh, không nén nổi tự hào.

Mọi người nhìn theo hướng tay hắn liền thấy một pho tượng ông Thọ ôm quả đào cực kỳ tinh xảo.

Vừa nhìn qua Trần Dương liền nhận ra đây là hàng thật, hẳn là đồ cổ từ thời Minh Thanh, ít nhất cũng phải mấy triệu.

Xem ra chị nuôi của Vương Hải quả thật rất giàu có.

Trần Dương cười lạnh, bảo sao Vương Hải đột nhiên có tiền, thì là là bám được một chị gái giàu có.

"Được đấy, bức tượng này đúng là bảo bối hiếm có!" Trần Dương tán thưởng.

Nghe vậy Vương Hải càng kiêu ngạo, mặt cũng sắp ngửa lên trời tới nơi: "Coi như mày còn có mắt nhìn."

Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Vương Hải, Trần Dương nhịn không được lắc đầu cười: "Đồ tuy tốt nhưng có liên quan gì tới cậu? Cũng không phải là cậu tặng, kiêu ngạo thế làm gì?"

Trần Dương vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Vương Hải.

Mặt thằng này cũng dày gớm, cầm đồ của chị gái mà còn ra vẻ, ai không biết còn tưởng đây là quà nó tặng chứ.

Mọi người thấy náo nhiệt không chê chuyện lớn, đều hứng thú nhìn hai người.

Cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, Vương Hải tức ngực, muốn phát hỏa nhưng lại không được.

Hắn đảo mắt nghĩ ra một cách, cười lạnh nói: "Sao mày biết tao không có quà?"

Sau đó hắn lấy ra một hộp quà nhỏ tinh xảo, đi đến trước mặt Lý Thiên Bá, cung kính nói: "Chủ tịch Lý, ngày mai chính là đại thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Lý, đây là chút lòng thành của tôi, chúc ông cụ Lý phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Nói xong hắn mở hộp quà, trong nháy mắt mọi người không hẹn mà cùng đứng lên.

Khi bọn họ nhìn thấy đồ trong hộp không nhịn được phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.

"Dương Chi Bạch Ngọc này thật đẹp."

Có người không nhịn được tiến lên xem, tán thưởng nói: "Lần đầu tiên tôi thấy ngọc Dương Chi tinh khiết như thế này đấy!"

"Được đó, có vẻ là ngọc cổ thời nhà Thanh."

Những người ở đây đều thuộc giới thượng lưu, có chút hiểu biết về đồ cổ.

Nghe bọn họ nói vậy những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Ngọc bội Dương Chi này ít nhất cũng phải hai triệu, nếu mang bán đấu giá có lẽ còn có thể lên tới ba triệu.

Vốn tưởng rằng chỉ là tên chạy vặt, hiện tại xem ra người này cũng rất quyết đoán, không làm mất mặt chị nuôi mình.

Nghe được lời khen của mọi người, Vương Hải mỉm cười: "Anh nói rất đúng, ngọc này đúng là từ thời nhà Thanh. Tôi biết ông cụ Lý thích sưu tầm ngọc cổ nên mua miếng ngọc này từ một người sưu tầm đồ cổ, hy vọng ông cụ Lý sẽ thích."

Người Hoa Hạ có sự yêu thích trời sinh đối với ngọc, đặc biệt là ngọc dương chi, cho dù là người không am hiểu đồ cổ cũng biết miếng ngọc này chính là bảo bối.

Lúc này bên cạnh đột nhiên có người hỏi: “Ngọc bội này mua mất bao nhiêu tiền vây?”

"Cũng không đáng bao nhiêu tiền!"

Chỉ thấy Vương Hải làm động tác gọi điện thoại, thản nhiên nói: "Chỉ có sáu triệu mà thôi!"

Gì cơ!

Sáu triệu?

Như vậy tính giá trị quà hắn và chị nuôi hắn tặng lên tới gần mười triệu?

Shhh!

Mọi người không nhịn được hít một hơi lạnh, hẳn mười triệu, đúng là một số tiền lớn.

Nhưng mọi người đều hiểu, nếu dùng mười triệu mà đổi được quan hệ với nhà họ Lý thì cũng đáng!

Ánh mắt những người đang ngồi nhìn Vương Hải đều thay đổi, khôi ai coi hắn thành kẻ sai vặt nữa.

Nghe mọi người tán thưởng Tô Diệu không nhịn được nhìn miếng ngọc kia vài lần, cảm thấy đúng là cực kỳ tuyệt đẹp.

Vương Hải rất thích cảm giác được mọi người chú ý như thế này, nhưng Trần Dương đứng một bên không nhịn được bật cười.

Tiếng cười này rơi vào tai Vương Hải cực kỳ khó nghe, anh ta sầm mặt: "Mày cười cái gì?"

"Không có gì, đột nhiên nhớ tới một chuyện thú vị, không nhịn được bật cười."

Sau đó Trần Dương nhìn Vương Hải nói: "Đúng rồi, cậu vừa nói cậu mua miếng ngọc này hết bao nhiêu tiền?"

"Mày điếc à? Tao vừa nói sáu triệu rồi cơ mà." Vương Hải mỉa mai: "Mày có ở rể thêm một trăm năm nữa cũng không kiếm được nhiều tiền như thế đâu."

"Sáu triệu?" Trần Dương cười ha ha: "Cậu mua đắt rồi."

"Trần Dương..." Tô Diệu kéo tay Trần Dương, nhẹ lắc đầu ý bảo anh đừng nói lung tung.

Tuy anh là bạn của Lý Thiên Bá nhưng dù sao người ta cũng tới mừng thọ ông cụ Lý, anh chỉ là khách không nên nhiều lời.

Hơn nữa ở đây đều là những người có quyền thế, bọn họ đều nói miếng ngọc này rất tốt, anh lại nói không tốt thì có khác nào vả vào mặt bọn họ đâu.

Sao có thể nói ra những lời làm mất lòng người khác như thế chứ?

Trần Dương vừa dứt lời, mọi người đều không nhịn được nhìn về phía anh.

Có ý gì?

Miếng ngọc này không đáng giá sáu triệu sao?

Không phải chứ, bất kể là phẩm chất hay niên đại của ngọc bội này đều đáng giá, cho dù mua đắt một chút, dựa theo giá thị trường của ngọc Dương Chi hiện tai, qua hai năm nữa giá trị sẽ tăng, thế nào cũng không lỗ được!

Vương Hải không vui nói: "Trần Dương, mày không biết gì thì đừng nói linh tinh!"

"Tôi nói linh tinh?" Trần Dương chỉ chính mình, cười thành tiếng.

Tiếng cười này trong mắt Vương Hải chính là cười nhạo trắng trợn, hắn muốn nổi giận nhưng nhớ tới đây là nhà họ Lý, liền cố nén cơn tức lạnh giọng nói: "Vậy mày nói xem ngọc bội này đáng giá bao nhiêu tiền!"

Trần Dương cười giơ lên một ngón tay.

Cái gì?

"Một triệu?" Vương Hải tức giận đến bật cười: "Đúng là thằng vô dụng thiếu hiểu biết, đây là ngọc cổ thời nhà Thanh, chỉ có một triệu, mắt mày mù rồi à?"

Trần Dương mỉm cười, đang định nói chuyện thì Vương Hải tức giận lao tới chỉ vào mặt anh: "Trần Dương, mày thì biết cái gì, đây chính là đồ tao dùng giá cao mua được, mày còn xàm nữa tao xé miệng mày ra!"

Thằng ngu ngốc này, miếng ngọc bội này hắn mua được của bác mình.

Đây là đồ cổ bác hắn giữ hơn mười năm, hắn dùng hai triệu mới mua được, hắn nói sáu triệu để làm màu mà thôi.

Nhưng Trần Dương nói ngọc bội này chỉ đáng giá một triệu chắc chắn chỉ là nói xàm.

Trần Dương lắc đầu: "Ngọc Dương Chi chân chính sao lại nhợt nhạt thế này được?"

Trần Dương nhìn miếng ngọc trắng bệch trong hộp quà nói: "Ngọc Dương Chi thật trắng thuần trơn bóng, dưới ánh đèn chiếu rọi sẽ phát ra ánh sáng ấm dịu nhẹ giống như mỡ đặc. Ngọc Dương Chi cao cấp gần như hoàn hảo giống mỡ dê vừa mới cắt ra."

Nói xong, Trần Dương dừng một chút lại tiếp tục: "Mọi người nhìn xem, màu sắc của ngọc bội này rất nhạt, phát ra ánh sáng lạnh dưới ánh đèn, sờ vào cũng không có cảm giác ấm áp. Hơn nữa vết điêu khắc chạm vào còn thấy thô ráp, chắc chắn là do máy móc hiện đại mài ra, cho nên tôi kết luận miếng ngọc này là đồ giả."

Giọng của Trần Dương không lớn nhưng người ở đây đều nghe rõ ràng.

Lúc này tất cả đều sửng sốt.

"Nếu mọi người không tin có thể lên mạng tra xem, chắc chắn sẽ có rất nhiều thông tin về ngọc Dương Chi." Trần Dương thản nhiên nói: "Còn nữa, ngọc dưỡng người, nếu miếng ngọc này có niên đại từ thời nhà Thanh, trải qua nhiều thế hệ nuôi dưỡng bề mặt phải vô cùng mượt mà mới đúng, sao lại thô ráp thế này được."

Trần Dương vừa dứt lời tất cả đều lấy điện thoại ra tìm kiếm.

Thông tin trên mạng hoàn toàn khớp với lời Trần Dương, mọi người hai mặt nhìn nhau, có lẽ ngọc này đúng là hàng giả?
Chương 124: Nhận sai

Vương Hải không có hiểu biết về ngọc, ngọc bội này hắn mua của bác mình, sao có thể giả được.

Nhưng hiện giờ Trần Dương nói chắc chắn như thế hắn cũng hoảng, giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống.

"Còn nữa, vừa rồi tôi không nói là một triệu!"

Trần Dương tiến lên từng bước, cười tủm tỉm nhìn Vương Hải.

"Không phải một triệu?"

Mọi người lại sửng sốt!

Trần Dương lại giơ một ngón tay: "Tôi giơ một ngón tay không phải nói giá một triệu. Ý tôi là ngọc bội này chỉ có giá một trăm tệ!"

"Này, không tin cậu xem!" Nói xong Trần Dương lấy ngọc bội ném xuống đất.

"Choang" một tiếng, ngọc bội vỡ nát!

Bây giờ mọi người đều thấy rõ ràng giữa những mảnh vỡ còn có sợi tơ nối liền, lại gần mới phát hiện đó là keo dính, ngọc bội này chính là hàng giả.

Con rể nhà họ Tô nói một trăm tệ là đã cao lắm rồi, thứ này cùng lắm chỉ đáng giá mười tệ!

Giờ phút này người trong đại sảnh đều có chút xấu hổ, hình ảnh bọn họ khen ngợi ngọc bội này vẫn còn ngay trước mắt, không ngờ tới vài phút sau bọn họ đã bị vả mặt.

Vương Hải đau thắt tim, hai triệu của hắn đã vỡ nát mất rồi.

Sắc mặt hắn khó coi không khác gì bố chết.

"Nói hay lắm!"

Ngay lúc đó Tống Huyên không nhịn được vỗ tay, sau đó Tô Diệu, Lý Thiên Bá cũng vỗ.

Những người còn lại tuy hơi xấu hổ nhưng cũng vỗ theo.

Aiz, bọn họ rất hối hận, sớm biết vậy đã không nói, đều tại thằng sai vặt này, không có tiền còn bày đặt ra vẻ, mang đồ giả đến, giờ thì hay rồi, bại lộ ngay trước mặt ông Lý.

Tiếng vỗ tay như sấm dậy truyền vào tai Vương Hải tựa như dao cắt, hắn cảm thấy mình sắp phát điên rồi, bỏ ra hai triệu vậy mà lại mua phải hàng giả, tất cả đều tại thằng Trần Dương ngu ngốc này, tất cả là tại nó, mày khiến tao chật vật như thế này thì đừng mong tao để mày được dễ chịu.

"Trần Dương, mày là đồ tiểu nhân, mày thì sao? Mày có quà tặng ông cụ Lý không? Quà của tao tuy là đồ giả nhưng ít ra cũng có, mày dựa vào nhà họ Tô tới đây cũng không thể đi tay không đúng chứ?"

Vương Hải nhìn chằm chằm Trần Dương, hận không thể lao lên cắn một miếng thịt.

Trần Dương mỉm cười nhìn hắn: "Cậu nghĩ sai cho tôi rồi, lần này tôi có mang quà đến!"

Vừa rồi khi xuống lầu Trần Dương đã gửi tin nhắn sai người chuẩn bị quà.

Xem thời gian có vẻ sắp tới rồi.

Cái gì?

Vương Hải ngớ người, nó có mang quà đến?

Lúc này Tô Diệu nôn nóng kéo tay Trần Dương: "Trần Dương, anh vừa mới tỉnh thì lấy quà ở đâu ra?"

Trần Dương hôn mê vừa mới tỉnh lại, làm gì có quà nào.

Bây giờ nói vậy lát nữa không lấy được quà ra chắc chắn sẽ bị cười nhạo, Trần Dương nói vậy không chỉ đại diện cho cá nhân mà còn liên quan đến cả nhà họ Tô.

Cho dù anh là bạn của Lý Thiên Bá thì cũng không thể ăn nói lung tung được.

"Trần Dương, tao thấy mày đang chém gió thì có, đến vợ mày còn không tin mày thì mày đào đâu ra quà?" Vương Hải lại kích động nói: "Quà của mày đâu? Mau lấy ra cho mọi người xem đi!"

"Gấp cái gì?" Trần Dương lấy điện thoại ra xem giờ: "Tôi đang cho người mang tới đây."

"Mày đủ rồi đó, một thằng vô dụng đi xe điện đến họp lớp như mày thì ai thèm giúp mày mang quà đến hả, không phải là shipper đấy chứ. . ." Vương Hải nhịn không được cười ha hả, thằng này ra vẻ giỏi phết, nếu hắn không biết rõ tình hình thực tế chắc cũng sẽ bị lừa.

Vương Hải vừa dứt lời quản gia ngoài cửa liền hô: "Giám đốc Trương đến!"

Tất cả mọi người ngay lập tức nhìn ra cửa.

Một mỹ nhân dáng người nóng bỏng mặc đồ công sở, đi tất da chân giẫm giày cao gót bước vào.

Đó không phải là Trương Lệ Nhân thì còn là ai!

Vài năm trước đây hoàn cảnh của Trương Lệ Nhân cũng coi như là được nhưng hoàn toàn không thể so sánh với hiện tại, khi đó cô ta chẳng qua chỉ là một nhân viên nghiệp vụ nhỏ, bây giờ chính là chị đại nổi tiếng cả nước.

Tập đoàn Lệ Nhân hiện giờ đã lọt vào top ba tập đoàn đứng đầu ngành mỹ phẩm cả nước, có thể thấy được địa vị xã hội của cô ta cao bao nhiêu.

Nhưng lúc này nhìn Trương Lệ Nhân rất lo lắng.

Vương Hải thấy người đến thì mờ mịt, theo bản năng đứng lên gọi: "Chị, sao chị lại tới đây?"

Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?

Chị nuôi nói hôm nay công ty có hội nghị quan trọng mà, sao bây giờ lại tới đây rồi?

Có điều Trương Lệ Nhân chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái trực tiếp lướt qua hắn sau đó đặt hộp quà lên bàn.

Trong hộp chứa loại trà cao cấp nhất.

"Đây… đây là lá trà trên cây trà gốc ở Vũ Di Sơn, trời ạ, đây chính là thứ có tiền cũng không mua được đó..."

"Sao giám đốc Trương lại tới đây, không phải sai em nuôi đi thay à, giờ lại tới tặng thêm..."

Nhìn Trương Lệ Nhân đang lo lắng, mọi người đều khó hiểu, đầu tiên là tượng ông Thọ ôm đào trị giá vài triệu. Hiện giờ là trà Vũ Di Sơn cao cấp, tặng nhiều ghê.

Ngay tại lúc mọi người không hiểu ra sao, Trương Lệ Nhân tới trước mặt Trần Dương cung kính nói: "Trần thiếu gia, thật xin lỗi, vì tắc đường nên khiến anh đợi lâu, quà anh bảo tôi chuẩn bị tôi đã đặt ở trên bàn."

Cô ta nói chuyện rất nhỏ nhẹ, thái độ cung kính cẩn thận.

Shhh!

Thấy hình ảnh này tất cả đều trợn tròn mắt, há to miệng không khác gì gặp quỷ!

Trương Lệ Nhân lại… lại gọi anh ta là Trần thiếu gia!

Trời ơi, thế giới này điên rồi, chủ tịch tập đoàn Lệ Nhân gọi Trần Dương là thiếu gia, lại còn ra vẻ kính cẩn lễ phép.

Giờ phút này mọi người cảm thấy thế giới quan của mình đã sụp đổ.

Đặc biệt là Tô Diệu, cô cảm thấy mình bị chấn động không nhẹ, đây chính là chủ tịch tập đoàn Lệ Nhân đó, không ngờ cô ta lại nói chuyện cung kính với chồng cô như thế.

Tô Diệu cảm thấy chân mình mềm nhũn, đây… đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Cô không khỏi nhìn về phía Trần Dương.

Chỉ thấy vẻ mặt Trần Dương rất thản nhiên giống như chuyện này vốn nên như vậy.

Vương Hải đứng một bên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Chị nuôi gọi nó là Trần thiếu gia!

Trời ạ, hắn không nhìn lầm chứ?

Vương Hải liều mạng xoa mắt, phát hiện ra đây là sự thật, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

Hai năm trước hắn vô tình cứu Trương Lệ Nhân trong một vụ tai nạn giao thông, tuy rằng tai nạn không nghiêm trọng, Trương Lệ Nhân cũng không bị thương. Khi biết được Trương Lệ Nhân là chủ tịch tập đoàn Lệ Nhân hắn liền mặt dày mày dạn muốn nhận Trương Lệ Nhân làm chị nuôi.

Tri ân báo đáp là nguyên tắc sống của Trương Lệ Nhân cho nên cũng nhận hắn làm em trai.

Hai năm nay, nếu không nhờ Trương Lệ Nhân thì hắn chẳng là cái thá gì, nếu không có sự giúp đỡ của chị nuôi thì hắn làm gì mua nổi Porsche.

Hơn nữa đi theo Trương Lệ Nhân hai năm hắn cũng quen biết được nhiều người quyền thế, nhưng hắn chưa thấy chị nuôi khách khí với ai như vậy bao giờ.

Nghĩ tới đây Vương Hải lại càng sợ...

"Không sao, đến rất đúng lúc!" Trần Dương gật đầu, thản nhiên nói: "Vương Hải là em nuôi của cô?"

"Đúng vậy thưa thiếu gia!" Trương Lệ Nhân cung kính trả lời.

Cô ta quen biết Trần Dương nhiều năm như vậy biết rõ tính cách của anh, nếu không có chuyện chắc chắn anh sẽ không hỏi loại vấn đề này.

Cô ta không khỏi nghiêng đầu trừng mắt nhìn Vương Hải một cái.

"Em trai cô đúng là rất giỏi! Lấy danh nghĩa của cô ra ngoài lừa bịp, ngông cuồng vênh váo, không thèm để ai vào mắt."

Trần Dương nói rất chậm, giọng nói cũng rất bình thản nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự bất mãn và tức giận.

Trương Lệ Nhân vừa nghe đã biết xong rồi, thiếu gia thật sự tức giận.

Thằng vô lại này đã làm chuyện gì khiến thiếu gia tức giận như thế này?

Cô ta rất hiểu biết Trần Dương, Trần Dương càng tức giận thì nói chuyện lại càng bình tĩnh, hiện giờ vẻ mặt anh lạnh nhạt, ngữ khí cũng rất hờ hững có thể thấy được anh thực sự tức giận.

Nghĩ vậy Trương Lệ Nhân sợ đến nhũn cả chân, gương mặt tinh xảo trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Cô ta vội vàng tới trước mặt Trần Dương: "Xin lỗi thiếu gia, là lỗi của tôi, tôi không trông coi tốt người của mình khiến anh tức giận."

"Chị, chị phải giải thích với nó làm gì, nó chỉ là thằng ở rể nhà họ Tô, sao chị phải..."

"Bốp!"

Tiếng bạt tai vang lên trong đại sảnh, Vương Hải che mặt khó tin nhìn Trương Lệ Nhân.

Cái tát này rất mạnh, nửa mặt của hắn đã tê rần.

"Chị… sao… sao chị lại đánh em..."

Vương Hải ấm ức không chịu được, hai năm nay chị nuôi đối với hắn rất tốt, coi hắn như em ruột, chưa bao giờ lớn tiếng với hắn,nhưng hiện giờ chị nuôi lại đánh hắn trước mặt bao nhiêu người.

"Bốp!"

Hắn mới nói xong Trương Lệ Nhân đã tát thêm một cú, khiến nửa khuôn mặt còn lại của hắn cũng sưng lên nốt.

"Đồ ngu, mày có biết suýt chút nữa mày đã gây ra họa lớn rồi không?" Trương Lệ Nhân tức giận nghiến răng nói.

Thứ ngu xuẩn này lại dám động đến Trần thiếu gia, không có Trần thiếu gia sẽ không có Trương Lệ Nhân ngày hôm nay! Có thể nói tất cả những thứ hiện giờ của cô ta đều là Trần thiếu gia cho.

"Nhanh, quỳ xuống nhận sai với Trần thiếu gia đi!" Trương Lệ Nhân chỉ vào mặt Vương Hải nói.

Vương Hải đã bị đánh ngu người sao còn dám nói không, ôm mặt quỳ gối cung kính dập đầu với Trần Dương, nặn ra một gương mặt tươi cười nói: "Trần thiếu gia, tôi sai rồi, xin anh tha thứ..."

Thấy hình ảnh này tất cả mọi người ở đây nhịn không được hít một hơi lạnh.
Chương 125: Hình phạt châm kim

Lúc mọi người đang không hiểu ra sao thì điện thoại của Trần Dương đổ chuông.

Lấy ra xem thì là điện thoại của mẹ anh gọi tới.

Hỏng rồi, hai ngày nay chỉ lo chơi quên không tới bệnh viện thăm bố mẹ, người làm con như anh cũng tự cảm thấy xấu hổ.

Anh vội vàng nhận điện thoại: "Mẹ. . ."

Điện thoại vừa tiếp tiếng khóc của mẹ anh liền truyền đến: "Tiểu Dương, con mau tới đây, có chuyện lớn rồi!"

Lời mẹ nói khiến trái tim Trần Dương thắt lại, anh vội nói: "Mẹ, có chuyện gì vậy, bệnh tình của bố chuyển biến xấu ạ. . ."

"Không phải, bố mẹ đang ở nhà họ Trần, con mau tới đây, nếu còn không đến bố con liền. . ."

Bà còn chưa kịp nói hết thì điện thoại đã ngắt.

Đầu óc Trần Dương trở nên trống rỗng. . .

Cùng lúc đó, trong đại sảnh trang viên nhà họ Trần.

Ông cụ Trần nghiêm mặt ngồi trên ghế thái sư nhìn đứa con cả của mình bị ấn quỳ trên đất, ông ta nói với gã cầm roi bên cạnh: "Hết cách dạy con, đánh thứ nghiệp chướng này cho ta!"

"Vâng thưa ông!"

Gã kia hơi khom người, đi đến phía sau Trần Thiên Diệu. Soạt một tiếng, tiếng roi vang lên.

Sau đó roi quất mạnh lên người Trần Thiên Diệu.

"A!" Trần Thiên Diệu hét thảm, nơi bị roi quất nhanh chóng chảy ra máu tươi.

"Bố, bố đừng làm vậy. . ." Cố Phương quỳ trên mặt đất liều mạng cầu xin ông cụ Trần tha thứ nhưng ông ta kiên quyết phải trừng phạt Trần Thiên Diệu trước mặt người nhà họ Trần, hoàn toàn không để ý tới bà.

"Bộp, bộp, bộp!"

Hơn mười roi liên tiếp, lưng Trần Thiệu Diệu đã chảy máu đầm đìa. Vết thương trên ngực ông còn chưa lành, hiện giờ bị kích thích như vậy miệng vết thương đã sắp nứt ra.

"Đồ bất hiếu, trước khi ta bế quan đã giao gia tộc cho con, con đã nói với ta thế nào?" Ông cụ Trần vô cùng đau đớn nhìn con cả: "Con không chỉ đánh mất vị trí tộc trưởng, còn nuôi dạy ra một thằng súc sinh đến cả em dâu cũng không buông tha. Nề nếp trăm năm của nhà họ Trần đều bị hai bố con các người làm mất hết rồi."

Trần Thiên Diệu đau khổ nói: "Bố, bố là người nuôi lớn Tiểu Dương mà, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy được. Không thể nào!"

"Đồ bất hiếu, bây giờ mà con còn nói đỡ cho thứ nghiệp chướng kia sao. Nói mau, Trần Dương đang ở đâu?"

Chính vì ông cụ Trần là người nuôi lớn Trần Dương cho nên ông ta mới tức giận như thế này. Trần Dương là cháu đích tôn nhà họ Trần, là người thừa kế hoàn mỹ nhất trong gia tộc.

Ông ta vẫn luôn kỳ vọng vào đứa cháu này. Không ngờ ông ta vừa xuất quan, thứ nghiệp chướng này không những đi ở rể mà còn làm vấy bẩn em dâu của chính mình. Danh tiếng nhà họ Trần xây dựng cả trăm năm đều bị nó phá hỏng không còn lấy một chút.

Lúc này Lương Khiết còn muốn thừa cơ nói vài câu nhưng trước đó ông cụ Trần đã mắng cô ta, bây giờ cô ta cũng không dám nói chuyện để tránh ông cụ Trần nói cô ta không biết trên dưới.

Suy nghĩ một chút, Lương Khiết nói thầm với Trần Toàn hai câu.

Trần Toàn nghe xong liền gật đầu, nhịn không được giơ ngón cái với cô ta.

"Ông nội bớt giận." Lúc này Trần Toàn đi đến bên cạnh đỡ ông cụ Trần, nói: "Sức khỏe của ông là quan trọng nhất!"

Nói xong, hắn nhìn về phía Trần Thiên Diệu: "Bác cả, tuy rằng bác là trưởng bối của cháu nhưng đây là sự thật. Chuyện Trần Dương làm vấy bẩn em dâu cả nhà họ Trần đều đã xác nhận. Không thể nào có chuyện tất cả mọi người đều đang nói dối đúng không? Bác xem ông nội đã bị bác làm tức giận rồi, bác vẫn nên kịp thời nhận lỗi đi."

"Nhận? Tại sao tôi phải nhận?" Trần Thiên Diệu lạnh lùng cười: "Tôi lặp lại lần nữa, con tôi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy."

"Đồ bất hiếu, còn dám mạnh miệng!" Ông cụ Trần tức đến run người: "Đánh, đánh cho ta, đánh tới khi nó thừa nhận mới thôi!"

Lúc này Trần Toàn vờ vịt nói: "Ông nội, đừng đánh nữa, nếu đánh nữa bác cả sẽ. . ."

"Không được nói đỡ cho đồ bất hiếu này." Ông cụ Trần đẩy tay Trần Toàn ra lạnh giọng nói: "Dạy con không được thì bố phải chịu, hôm nay ta sẽ dạy nó làm người."

"Còn ngẩn ra đấy làm gì, đánh, đánh cho ta!" Ông cụ Trần quát gã cầm roi.

"Vâng, thưa ông!"

Gã cầm roi không biết phải làm sao, đành phải tiếp tục đánh.

Thấy vậy Trần Toàn không nhịn được nhìn vợ, Lương Khiết mỉm cười giơ ngón cái với hắn. Đương nhiên không có ai nhìn thấy chuyện này.

"Bộp, bộp, bộp!"

Liên tiếp hơn mười roi, Trần Thiên Diệu cắn chặt răng không kêu một tiếng.

Ông không tin con trai mình sẽ làm chuyện như vậy, cho dù bị đánh chết ông cũng sẽ không thừa nhận!

"Bố, con xin bố tha cho Thiên Diệu đi, anh ấy vừa mới phẫu thuật xong, chỉ còn chưa tiêu!"

Cố Phương quỳ gối bị người giữ chặt không thể động đậy, khóc lóc cầu xin ông cụ Trần tha thứ.

"Cô đừng tưởng rằng tôi sẽ mềm lòng." Ông cụ Trần cai quản nhà họ Trần nhiều năm, đưa nhà họ Trần từ một gia tộc hạng ba trở thành gia tộc hạng nhất. Chuyện ông ta đã quyết ai cũng không thể thay đổi.

"Bố, đừng đánh nữa, xin bố đừng đánh nữa. . ."

Lúc này vết thương ở ngực Trần Thiên Diệu đã nứt ra một vết nhỏ, máu tươi từ từ chảy ra thấm ướt áo trắng

.

Nếu đánh tiếp, miệng vết thương nứt ra có thể sẽ thật sự mất mạng.

"Aiz, thật sự là chết đến nơi rồi còn cứng miệng không chịu nhận sai lại muốn tìm cách giành lấy sự thương hại của mọi người, đúng là buồn cười." Lương Khiết ở một bên thêm dầu vào vào lửa.

Nhưng lúc này cô ta đã biết điều hơn không đứng ra, cũng không chỉ đích danh ai. Ông cụ Trần muốn giáo huấn cô ta cũng không có lý do.

Quả nhiên ông cụ Trần chỉ liếc cô ta một cái chứ không nói gì.

"Hừ, lòng thương hại của chúng ta chỉ dành cho người nhà!"

"Đúng vậy, nhà Trần Dương ăn cây táo rào cây sung, đã sớm bị trục xuất ra khỏi gia tộc. Bọn họ không phải người nhà họ Trần!"

Mỗi người góp vào một câu, lúc này không biết ai nói: "Ông nội, ba người nhà Trần Dương làm bại hoại gia phong, nếu không ngăn chặn chỉ e danh dự trăm năm của nhà họ Trần sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt."

"Xin ông nội nghiêm trị ba người nhà Trần Dương."

"Xin ông nội nghiêm trị. . ."

Người nhà họ Trần đồng loạt xin ông cụ Trần nghiêm trị cả nhà Trần Dương.

Nghe mọi người nói vậy, ngực ông cụ Trần thắt lại. Ba người nhà Trần Dương rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì mới có thể khiến cả nhà họ Trần đều yêu cầu nghiêm trị. Lúc này ông cụ Trần đã hoàn toàn tin tưởng Trần Dương gây ra lỗi lầm lớn.

"Người đâu, dùng tộc pháp!"

Gì cơ!

Không ngờ ông nội dùng đến cả tộc pháp.

Sắc mặt Trần Thiên Diệu trắng bệch. Ông đã từng làm tộc trưởng, sao có thể không biết sự đáng sợ của tộc pháp được.

Nhà họ Trần là gia tộc trăm năm lịch sử, có hai bộ gia quy.

Bộ thứ nhất là gia pháp nhà họ Trần, do ông nội Trần Thiên Diệu lập ra, nếu có người trong gia tộc vi phạm sẽ phải chịu gia pháp.

Bộ thứ hai là tộc pháp, bắt nguồn từ cuối thời nhà Thanh, khi đó triều đại phong kiến chưa chấm dứt, người trong tộc phạm phải tội ác mất hết tính người sẽ bị xử lý theo tộc pháp.

Có thể nói sự sống chết của người trong tộc đều do tộc trưởng quyết định.

Sau khi ông cụ Trần nắm quyền, mấy chục năm qua tộc pháp chưa hề được dùng đến, không ngờ hôm nay ông cụ Trần lại dùng đến tộc pháp.

Người nhà họ Trần từ nhỏ đã phải học thuộc lòng cả hai bộ gia quy đương nhiên biết sự đáng sợ của tộc pháp!

Ba chém sáu đâm, nhốt lồng heo, bồn bọ cạp, cắt lưỡi, xăm mặt. . .

Có thể nói đây là tộc pháp tàn ác nhất.

Dựa theo tộc pháp, người trong tộc làm vấy bẩn em dâu sẽ bị nhốt lồng heo.

Nhưng Trần Thiên Diệu là bố chịu thay con, tội không đáng chết, cho nên phải chịu hình phạt châm kim!

Hình phạt châm kim cũng gọi là cắm châm, dùng một cây châm nhỏ dài đâm vào kẽ ngón tay.

Mười ngón tay dẫn thẳng tới tim, tay nhức tim đau. Loại hình phạt này nghĩ đến thôi cũng đã đủ đáng sợ.

Có người nhanh chóng mang kim châm cần thiết cho hình phạt tới.

Trong khay có một loạt những cây châm vừa dài vừa nhỏ, mọi người vừa thấy liền câm như hến. Bọn họ muốn trừng phạt cả nhà Trần Dương nhưng cũng không nghĩ tới mức này, trực tiếp dùng tộc pháp.

Hình phạt này có thể người ta đau đớn đến chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom