Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Sao chị không nói gì nửa?
“Lát nữa tài xế sẽ đến.” Trần Phong bình thản đáp, tài xế Kiều Tiêu Nguyệt cử cho anh chắc
sẽ không không đáng tin cậy như vậy, có thể là đã xảy ra chuyện gì khác.
“Đợi một lát? Ha ha ha, ông anh à, đã đến lúc này rồi mà anh còn giả vờ?”
“Tôi thấy anh không hề có xe, rõ ràng là gọi xe đến đây, còn nói tài xế đợi ở bên ngoài cái gì,
ha ha, tôi khâm phục kẻ khoe khoang như anh.” Liễu Tử Ngang châm chọc nói.
Hạ Mộng Dao cũng hơi mất tự nhiên, chẳng lẽ lần này Trần Phong thật sự đang làm màu?
Nếu là thật thì sẽ họ sẽ mất hết mặt mũi.
Lúc này một chiếc xe Porsche màu trắng đi đến, khi nhìn thấy biển số xe của chiếc Porsche,
khuôn mặt Liễu Tử Ngang bất giác lộ ra vẻ vui mừng, cậu ta liếc nhìn Trần Phong, vẻ châm
chọc trên khóe miệng càng rõ ràng hơn: “Ông anh, mau xem, tài xế của anh lái Porsche đến
rồi.”
Hạ Mộng Dao cau mày, chiếc xe Porsche đến đón Trần Phong? Sao trông có vẻ không
giống?
Chiếc xe Porsche dừng trước mặt cả đám.
Một cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo sơ mi Gucci, dáng người cao ráo mảnh khảnh bước xuống
từ trên xe.
Cô gái vừa định tháo kính râm xuống thì một bóng dáng lọt vào tầm mắt lại khiến con ngươi
cô ta đột nhiên co lại.
Sao anh ta lại ở đây?
Thấy cô gái sửng sốt tại chỗ, Liễu Tử Ngang bước lên trước một bước và cười nói: “Chị làm
sao thế? Chẳng lẽ chị không quen em sao?”
Liễu Y Y không nói gì, lúc này cô ta hoàn toàn chú ý đến Trần Phong đang mặt không cảm
xúc, Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung ở bên cạnh Trần Phong cũng thu hút không ít sự chú ý
của cô ta.
“Chị?” Liễu Tử Ngang hơi không vui, bình thường người chị này của cậu ta hoạt bát lắm mà,
sao hôm nay vừa gặp mặt đã ngây người ra thế?
“Ừm.” Cuối cùng Liễu Y Y cũng hoàn hồn, nhưng cô ta vẫn hơi chột dạ. Thái độ của Trần
Phong với Liễu Y Y lần trước chắc chắn không phải thân thiết. Lại thêm lúc này bên cạnh
Trần Phong còn có hai cô gái còn xinh đẹp hơn cô ta, cô ta càng không dám chào hỏi Trần
Phong.
“Chị, sao chị không bảo tài xế lái chiếc xe Rolls Royce đến? Loại xe vớ vẩn như Porsche này
vẫn lái được sao?” Tuy miệng Liễu Tử Ngang nói là xe vớ vẩn nhưng trong giọng nói lại mang
theo vẻ khoe khoang rõ ràng, Liễu Tử Ngang chỉ sợ người khác không biết trong nhà cậu ta
còn có Rolls Royce.
“Bố lái chiếc Rolls Royce đi rồi.” Liễu Y Y vô thức trả lời, tiếp theo cô ta nhìn sang nhóm của
Trần Phong và thăm dò hỏi: “Tử Ngang, họ là… bạn em?”
“Bạn?” Liễu Tử Ngang cười khinh bỉ và nói: “Em không có loại bạn biết làm màu như vậy đâu
chị.”
“Tử Ngang, em… có ý gì?” Sắc mặt Liễu Y Y thay đổi sau đó cô ta lắp bắp hỏi, tất nhiên là cô
ta đã nghe ra ý tứ châm chọc trong giọng điệu của Liễu Tử Ngang, chẳng lẽ thằng em ngốc
nghếch này đắc tội với Trần Phong rồi?
“Chị không biết đâu, vừa nãy có một thằng ngốc quần áo trên người cộng lại không đến hai
trăm tệ, ấy vậy mà vừa vào sân bay đã khoác lác với em là anh ta có tài xế, còn có siêu xe.
Kết quả em vừa đi ra, cái gì cũng chả có chứ đừng nói là xe, chị nói xem người này có buồn
cười không?” Liễu Tử ngang bĩu môi nói.
Buồn cười sao? Ánh mắt của Liễu Y Y lộ ra vẻ hoảng sợ, cô ta thấy không buồn cười chút
nào. Bây giờ trong mắt cô ta Trần Phong là từ đại diện cho ác ma, cái thằng ngốc Liễu Tử
Ngang lại nói Trần Phong buồn cười.
“Chị, sao chị không nói gì nữa thế?” Liễu Tử Ngang ngạc nhiên, tại sao biểu cảm của chị gái
lại có vẻ hoảng sợ thế?
Hạ Mộng Dao cũng cảm thấy điểm bất thường, là phụ nữ, trực giác của cô ấy luôn rất nhạy
bén. Cô ấy phát hiện ra Liễu Y Y nhìn Trần Phong với ánh mắt rất hoảng sợ, chắc chắn giữa
hai người đã xảy ra chuyện gì đó.
Hạ Mộng Dao bỗng thấy hơi khó chịu, Trần Phong mới đến Kim Lăng một ngày, chẳng lẽ đã
có người đến quyến rũ anh.
Trên thực thế lúc này Trần Phong cũng rất đau đầu, sao anh đi đâu cũng có thể gặp người
phụ nữ ngu ngốc Liễu Y Y này thế? Đúng lúc Trần Phong đang nghĩ xem phải giải quyết việc
trước mắt này thế nào thì một chiếc xe Rolls Royce biển số B8888 chạy đến.
“Trời đất, Rolls Royce biển 8888?” Liễu Tử Ngang ngạc nhiên mở to mắt. Cậu ta hiểu rất rõ
về Rolls Royce, vì trong nhà cậu ta có một chiếc, nhưng chiếc trong nhà cậu ta chỉ là phiên
bản bình thường, giá chỉ hơn năm triệu.
Nhưng chiếc xe trước mắt này, cho dù là phun sơn hay là cấu hình thì đều là cao cấp nhất,
giá thị trường ít nhất là mười hai triệu, lại còn là có tiền cũng không mua được, sao Kim Lăng
lại có chiếc xe ở đẳng cấp này? Hơn nữa nhìn biển số xe còn là 8888, riêng tiền mua biển số
xe này đã đủ để mua một chiếc Ferrari chất lượng tốt rồi.
Liễu Tử Ngang hết sức ngưỡng mộ, nếu cậu ta có thể có chiếc siêu xe thế này thì cậu ta
muốn có người phụ nữ thế nào mà chẳng được?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Liễu Tử Ngang chưa được nửa giây, cậu ta liền phát
hiện ra chiếc Rolls Royce dừng lại ở trước mặt mình!
“Chị, chiếc xe này là của nhà mình?” Hơi thở của Liễu Tử Ngang dồn dập, cậu ta phấn khích
hỏi, vừa nãy cậu ta còn nghĩ mình có chiếc xe Rolls Royce thế này, vậy mà trong chớp mắt
chiếc xe Rolls Royce này đã dừng trước mặt cậu ta.
Nghe thấy câu này, Liễu Y Y xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, con
mắt nào của em nhìn thấy cái chiếc xe này là của nhà mình?
Không đợi Liễu Y Y mở lời, Liễu Tử Ngang đã đi đến trước xe Rolls Royce, chuẩn bị quan
sát kĩ chiếc Rolls Royce của “mình” này.
Sau đó cửa xe mở ra.
Một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ đi ra, chạy ngang qua mặt Liễu Tử Ngang đến
trước mặt Trần Phong và nói với vẻ hoảng sợ: “Thật sự xin lỗi Trần tiên sinh, vừa rồi bụng tôi
hơi khó chịu…”
Đoàng!
Trần tiên sinh?
Ba chữ này giống như sét đánh nổ tung trong đầu Liễu Tử Ngang, bước chân của cậu ta lập
tức khựng lại, sau đó tài xế nói gì, cậu ta đã nghe không rõ nữa, mà chỉ nghe thấy ba chữ
Trần tiên sinh!
“Không sao.” Trần Phong xua tay nói, ai mà chẳng có lúc đau bụng, chỉ cần không phải sai
sót về nguyên tắc, anh đều có thể tha thứ.
“Cảm ơn cậu Trần!” Tài xế trung niên vội vàng gật đầu và nói với vẻ cảm kích.
Lúc trước ở trên xe, Trần Phong đã dặn dò tài xế là đến đây không được gọi anh là cậu Trần
mà phải gọi là Trần tiên sinh. Tuy gấp gáp nhưng tài xế trung niên cũng không dám quên.
“Ông anh, cái xe này… là của anh?” Liễu Tử Ngang nuốt nước bọt và hỏi với vẻ không thể tin
được.
“Không phải, tôi thuê đấy.” Trần Phong lắc đầu và nghiêm túc nói.
Liễu Tử Ngang suýt nữa nôn ra máu, xe thuê? Ai lại cho thuê chiếc xe Rolls Royce biển
số 8888 hơn mười triệu?
Sắc mặt Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung cũng trở nên quái lạ, nếu không phải biển số xe là
8888, lại thêm đây là xe Rolls Royce, có khi họ thật sự tin lời của Trần Phong.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ sợ hãi của tài xế trung niên này, rõ ràng không phải Trần Phong đang
diễn kịch.
Vậy vấn đề đến rồi, Trần Phong lấy ở đâu ra chiếc xe Rolls Royce này? Hạ Mộng Dao và Từ
Phi Dung nhìn nhau, trong đầu hai người cùng có câu hỏi này.
Liễu Tử Ngang cười gượng nói: “Ông anh, anh đừng đùa nữa, người có thể mua được chiếc
xe này sao có thể cần mấy đồng tiền cho thuê xe chứ?”
sẽ không không đáng tin cậy như vậy, có thể là đã xảy ra chuyện gì khác.
“Đợi một lát? Ha ha ha, ông anh à, đã đến lúc này rồi mà anh còn giả vờ?”
“Tôi thấy anh không hề có xe, rõ ràng là gọi xe đến đây, còn nói tài xế đợi ở bên ngoài cái gì,
ha ha, tôi khâm phục kẻ khoe khoang như anh.” Liễu Tử Ngang châm chọc nói.
Hạ Mộng Dao cũng hơi mất tự nhiên, chẳng lẽ lần này Trần Phong thật sự đang làm màu?
Nếu là thật thì sẽ họ sẽ mất hết mặt mũi.
Lúc này một chiếc xe Porsche màu trắng đi đến, khi nhìn thấy biển số xe của chiếc Porsche,
khuôn mặt Liễu Tử Ngang bất giác lộ ra vẻ vui mừng, cậu ta liếc nhìn Trần Phong, vẻ châm
chọc trên khóe miệng càng rõ ràng hơn: “Ông anh, mau xem, tài xế của anh lái Porsche đến
rồi.”
Hạ Mộng Dao cau mày, chiếc xe Porsche đến đón Trần Phong? Sao trông có vẻ không
giống?
Chiếc xe Porsche dừng trước mặt cả đám.
Một cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo sơ mi Gucci, dáng người cao ráo mảnh khảnh bước xuống
từ trên xe.
Cô gái vừa định tháo kính râm xuống thì một bóng dáng lọt vào tầm mắt lại khiến con ngươi
cô ta đột nhiên co lại.
Sao anh ta lại ở đây?
Thấy cô gái sửng sốt tại chỗ, Liễu Tử Ngang bước lên trước một bước và cười nói: “Chị làm
sao thế? Chẳng lẽ chị không quen em sao?”
Liễu Y Y không nói gì, lúc này cô ta hoàn toàn chú ý đến Trần Phong đang mặt không cảm
xúc, Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung ở bên cạnh Trần Phong cũng thu hút không ít sự chú ý
của cô ta.
“Chị?” Liễu Tử Ngang hơi không vui, bình thường người chị này của cậu ta hoạt bát lắm mà,
sao hôm nay vừa gặp mặt đã ngây người ra thế?
“Ừm.” Cuối cùng Liễu Y Y cũng hoàn hồn, nhưng cô ta vẫn hơi chột dạ. Thái độ của Trần
Phong với Liễu Y Y lần trước chắc chắn không phải thân thiết. Lại thêm lúc này bên cạnh
Trần Phong còn có hai cô gái còn xinh đẹp hơn cô ta, cô ta càng không dám chào hỏi Trần
Phong.
“Chị, sao chị không bảo tài xế lái chiếc xe Rolls Royce đến? Loại xe vớ vẩn như Porsche này
vẫn lái được sao?” Tuy miệng Liễu Tử Ngang nói là xe vớ vẩn nhưng trong giọng nói lại mang
theo vẻ khoe khoang rõ ràng, Liễu Tử Ngang chỉ sợ người khác không biết trong nhà cậu ta
còn có Rolls Royce.
“Bố lái chiếc Rolls Royce đi rồi.” Liễu Y Y vô thức trả lời, tiếp theo cô ta nhìn sang nhóm của
Trần Phong và thăm dò hỏi: “Tử Ngang, họ là… bạn em?”
“Bạn?” Liễu Tử Ngang cười khinh bỉ và nói: “Em không có loại bạn biết làm màu như vậy đâu
chị.”
“Tử Ngang, em… có ý gì?” Sắc mặt Liễu Y Y thay đổi sau đó cô ta lắp bắp hỏi, tất nhiên là cô
ta đã nghe ra ý tứ châm chọc trong giọng điệu của Liễu Tử Ngang, chẳng lẽ thằng em ngốc
nghếch này đắc tội với Trần Phong rồi?
“Chị không biết đâu, vừa nãy có một thằng ngốc quần áo trên người cộng lại không đến hai
trăm tệ, ấy vậy mà vừa vào sân bay đã khoác lác với em là anh ta có tài xế, còn có siêu xe.
Kết quả em vừa đi ra, cái gì cũng chả có chứ đừng nói là xe, chị nói xem người này có buồn
cười không?” Liễu Tử ngang bĩu môi nói.
Buồn cười sao? Ánh mắt của Liễu Y Y lộ ra vẻ hoảng sợ, cô ta thấy không buồn cười chút
nào. Bây giờ trong mắt cô ta Trần Phong là từ đại diện cho ác ma, cái thằng ngốc Liễu Tử
Ngang lại nói Trần Phong buồn cười.
“Chị, sao chị không nói gì nữa thế?” Liễu Tử Ngang ngạc nhiên, tại sao biểu cảm của chị gái
lại có vẻ hoảng sợ thế?
Hạ Mộng Dao cũng cảm thấy điểm bất thường, là phụ nữ, trực giác của cô ấy luôn rất nhạy
bén. Cô ấy phát hiện ra Liễu Y Y nhìn Trần Phong với ánh mắt rất hoảng sợ, chắc chắn giữa
hai người đã xảy ra chuyện gì đó.
Hạ Mộng Dao bỗng thấy hơi khó chịu, Trần Phong mới đến Kim Lăng một ngày, chẳng lẽ đã
có người đến quyến rũ anh.
Trên thực thế lúc này Trần Phong cũng rất đau đầu, sao anh đi đâu cũng có thể gặp người
phụ nữ ngu ngốc Liễu Y Y này thế? Đúng lúc Trần Phong đang nghĩ xem phải giải quyết việc
trước mắt này thế nào thì một chiếc xe Rolls Royce biển số B8888 chạy đến.
“Trời đất, Rolls Royce biển 8888?” Liễu Tử Ngang ngạc nhiên mở to mắt. Cậu ta hiểu rất rõ
về Rolls Royce, vì trong nhà cậu ta có một chiếc, nhưng chiếc trong nhà cậu ta chỉ là phiên
bản bình thường, giá chỉ hơn năm triệu.
Nhưng chiếc xe trước mắt này, cho dù là phun sơn hay là cấu hình thì đều là cao cấp nhất,
giá thị trường ít nhất là mười hai triệu, lại còn là có tiền cũng không mua được, sao Kim Lăng
lại có chiếc xe ở đẳng cấp này? Hơn nữa nhìn biển số xe còn là 8888, riêng tiền mua biển số
xe này đã đủ để mua một chiếc Ferrari chất lượng tốt rồi.
Liễu Tử Ngang hết sức ngưỡng mộ, nếu cậu ta có thể có chiếc siêu xe thế này thì cậu ta
muốn có người phụ nữ thế nào mà chẳng được?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Liễu Tử Ngang chưa được nửa giây, cậu ta liền phát
hiện ra chiếc Rolls Royce dừng lại ở trước mặt mình!
“Chị, chiếc xe này là của nhà mình?” Hơi thở của Liễu Tử Ngang dồn dập, cậu ta phấn khích
hỏi, vừa nãy cậu ta còn nghĩ mình có chiếc xe Rolls Royce thế này, vậy mà trong chớp mắt
chiếc xe Rolls Royce này đã dừng trước mặt cậu ta.
Nghe thấy câu này, Liễu Y Y xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, con
mắt nào của em nhìn thấy cái chiếc xe này là của nhà mình?
Không đợi Liễu Y Y mở lời, Liễu Tử Ngang đã đi đến trước xe Rolls Royce, chuẩn bị quan
sát kĩ chiếc Rolls Royce của “mình” này.
Sau đó cửa xe mở ra.
Một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ đi ra, chạy ngang qua mặt Liễu Tử Ngang đến
trước mặt Trần Phong và nói với vẻ hoảng sợ: “Thật sự xin lỗi Trần tiên sinh, vừa rồi bụng tôi
hơi khó chịu…”
Đoàng!
Trần tiên sinh?
Ba chữ này giống như sét đánh nổ tung trong đầu Liễu Tử Ngang, bước chân của cậu ta lập
tức khựng lại, sau đó tài xế nói gì, cậu ta đã nghe không rõ nữa, mà chỉ nghe thấy ba chữ
Trần tiên sinh!
“Không sao.” Trần Phong xua tay nói, ai mà chẳng có lúc đau bụng, chỉ cần không phải sai
sót về nguyên tắc, anh đều có thể tha thứ.
“Cảm ơn cậu Trần!” Tài xế trung niên vội vàng gật đầu và nói với vẻ cảm kích.
Lúc trước ở trên xe, Trần Phong đã dặn dò tài xế là đến đây không được gọi anh là cậu Trần
mà phải gọi là Trần tiên sinh. Tuy gấp gáp nhưng tài xế trung niên cũng không dám quên.
“Ông anh, cái xe này… là của anh?” Liễu Tử Ngang nuốt nước bọt và hỏi với vẻ không thể tin
được.
“Không phải, tôi thuê đấy.” Trần Phong lắc đầu và nghiêm túc nói.
Liễu Tử Ngang suýt nữa nôn ra máu, xe thuê? Ai lại cho thuê chiếc xe Rolls Royce biển
số 8888 hơn mười triệu?
Sắc mặt Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung cũng trở nên quái lạ, nếu không phải biển số xe là
8888, lại thêm đây là xe Rolls Royce, có khi họ thật sự tin lời của Trần Phong.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ sợ hãi của tài xế trung niên này, rõ ràng không phải Trần Phong đang
diễn kịch.
Vậy vấn đề đến rồi, Trần Phong lấy ở đâu ra chiếc xe Rolls Royce này? Hạ Mộng Dao và Từ
Phi Dung nhìn nhau, trong đầu hai người cùng có câu hỏi này.
Liễu Tử Ngang cười gượng nói: “Ông anh, anh đừng đùa nữa, người có thể mua được chiếc
xe này sao có thể cần mấy đồng tiền cho thuê xe chứ?”
Bình luận facebook