Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Nổi giận vì giai nhân
Tất nhiên là Chu Lị nhìn ra sự ghen tị của người phụ nữ xinh đẹp, thế là cô ta vội vàng nói với
Hạ Mộng Dao: “Tránh ra, cô chắn đường rồi.” Trong giọng điệu của Chu Lị có vẻ mất kiên
nhẫn.
Trong lòng Chu Lị nghĩ rất rõ ràng, lúc này cô ta bắt buộc phải thể hiện với người phụ nữ xinh
đẹp để lấy lòng cô ta. Hoa hồng tháng này của Chu Lị còn phải dựa vào người phụ nữ xinh
đẹp. Còn về Hạ Mộng Dao đẹp thì đẹp thật, nhưng đứng trước thành tích thì xin lỗi nhé, cút
càng xa càng tốt cho tôi.
Hạ Mộng Dao cau mày, cô ấy có chắn đường đâu nhỉ?
“Vị khách này, phiền cô tránh ra được không?” Giọng điệu của Chu Lị càng thêm mất kiên
nhẫn, là một người bán hàng, cô ta ghét nhất là người chỉ ngắm mà không mua.
“Tôi đang xem cái túi xách này.” Tuy trong lòng Hạ Mộng Dao hơi khó chịu nhưng cô vẫn rất
kiên nhẫn giải thích.
“Xem cái gì mà xem? Cô có mua được không?” Chu Lị khinh thường nói một câu, tuy quần
áo của Hạ Mộng Dao cao cấp hơn Trần Phong, nhưng cộng lại cũng chỉ có mấy nghìn tệ,
không hề giống phụ nữ mua được Prada.
“Cô có ý gì?” Lúc này gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao đanh lại, tính cách của cô ấy rất
tốt, nhưng cũng không tốt đến mức bị người khác châm chọc mà còn có thể làm ngơ được.
“Tôi có ý gì cô còn không rõ sao?” Chu Lị khoanh hai tay trước ngực khinh thường cười nói:
“Cô và thằng người yêu ất ơ kia của cô chỉ là học sinh thôi phải không? Hai học sinh muốn
mua Prada có khác gì cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga không?”
“Cái túi Prada màu đỏ bây giờ cô đang xem có giá là 99.999 tệ, cô lấy cái gì để mua? Bảo
thằng người yêu ất ở của cô mua? Anh ta đã chạy từ lâu rồi.”
Hạ Mộng Dao cau mày, lúc này cô mới phát hiện ra Trần Phong biến mất rồi, nhưng có lẽ là
anh ra ngoài đi vệ sinh, Trần Phong không phải kiểu người sẽ bỏ chạy, ngược lại cô nhân
viên bán hàng này khiến cô rất tức giận.
“Sao cô biết tôi không mua được?” Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Chu Lị hỏi, làm người phải
có khí phách, tuy giá của mẫu túi này đúng là hơi đắt, nhưng lần này cô ấy nhất định phải trị
tật xấu khinh thường người khác của Chu Lị.
“Ha ha, nếu cô mua được thì tôi sẽ ăn cái cây lau nhà này!” Giọng nói của Chu Lị lớn tiếng
châm chọc.
“Được, quẹt thẻ!” Hạ Mộng Dao cười khẩy, cô móc một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra,
bên trong có một triệu tệ, lần trước Cố Đông Thâm bồi thường cho cô ấy một triệu năm trăm
nghìn tệ, cô ấy tiêu năm trăm nghìn tệ mua xe, vẫn còn dư một triệu tệ.
“Trong thẻ của cô có tiền không? Cô đừng lấy thẻ rỗng ra hù dọa người khác.” Lúc này Chu
Lị không bình thản nữa, cô ta chỉ muốn chọc giận Hạ Mộng Dao, ai ngờ Hạ Mộng Dao lấy thẻ
ngân hàng ra thật. Nếu trong cái thẻ này có tiền, chẳng lẽ cô ta thật sự phải ăn cây lau nhà?
“Cô thử là biết ngay có tiền hay không.” Hạ Mộng Dao bình tĩnh nói, vốn dĩ theo tính cách của
Hạ Mộng Dao thì cô ấy sẽ không so đo với Chu Lị, nhưng cô ta không nên mắng Trần Phong
là đồ ất ơ.
Lần này Chu Lị bị khó xử rồi, cô ta không dám đánh cược, chẳng may trong thẻ của Hạ Mộng
Dao thật sự có tiền thì hôm nay cô ta sẽ mất hết thể diện.
Lúc này người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh lên tiếng, cô ta chỉ luôn vào cái túi Prada màu đỏ
và nói: “Tôi lấy cái túi này, cô gói lại cho tôi.”
Chu Lị thoáng cái mừng húm, cô ta vội vàng gật đầu: “Được, người đẹp, bây giờ tôi sẽ gói lại
cho chị.” Chu Lị hiểu rằng người phụ nữ xinh đẹp này đang thưởng cho cô ta vì vừa nãy cô ta
châm chọc Hạ Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao hơi khó chịu, người phụ nữ xinh đẹp này tham gia vào làm gì.
“Chị gì ơi, tôi để ý đến cái túi này trước.” Hạ Mộng Dao nói.
“Cô để ý đến trước thì nó là của cô à?” Người phụ nữ xinh đẹp khinh thường cong khóe môi
lên.
“Chị phải biết thứ tự trước sau chứ.” Hạ Mộng Dao hơi tức giận.
Người phụ nữ xinh đẹp cười khẩy và nói: “Tôi không quan tâm đến thứ tự trước sau đấy, cô
làm gì được tôi?”
Người phụ nữ xinh đẹp gây chuyện làm Hạ Mộng Dao lập tức nổi giận, nhưng lúc này Trần
Phong không có ở đây, không ai nói giúp cô ấy.
Sau khi kính cẩn gói xong chiếc túi, Chu Lị đưa cho người phụ nữ xinh đẹp, sau đó nhìn Hạ
Mộng Dao bằng ánh mắt khiêu khích và khoe khoang. Con khốn này, có tiền thì đã sao? Bà
đây không bán cho mày đấy.
Việc này làm Hạ Mộng Dao vô cùng tức giận.
Hạ Mộng Dao cũng không muốn dây dưa nữa, cô cầm cốc trà sữa lên chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này người phụ nữ xinh đẹp lại lắc cái eo thon như rắn nước đi về phía Hạ Mộng Dao, sau
đó ra vẻ vô tình đụng vào cốc trà sữa trong tay cô ấy.
“Bịch.”
Cốc trà sữa bị văng xuống đất, trà sữa socola đen bắn lên người Hạ Mộng Dao, cũng bắn
không ít lên người người phụ nữ xinh đẹp.
Hạ Mộng Dao còn chưa nói gì…
“Bốp.”
Người phụ nữ xinh đẹp lại giơ tay lên trước và tát một cái vào mặt Hạ Mộng Dao.
“Cô đi đường không có mắt à?” Người phụ nữ xinh đẹp hùng hổ nói.
Hạ Mộng Dao sắp tức điên rồi, rõ ràng là người phụ nữ xinh đẹp này tự mình va vào, giờ còn
mắng cô ấy là không có mắt.
Hạ Mộng Dao tức giận giơ tay lên, chuẩn bị tát lại.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp đã có chuẩn bị từ trước, nên đạp luôn vào bụng dưới của Hạ
Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao bị đạp đến mức đứng không vững, rầm một tiếng, gáy cô ấy đập mạnh vào giá
hàng và ngất đi.
“Con khốn, còn dám ra tay với bà không?” Người phụ nữ xinh đẹp hả dạ mắng.
“Người đẹp, chị không sao chứ?” Chu Lị vội vàng bước lên trước nhưng không nhìn Hạ Mộng
Dao một cái, chỉ hết sức quan tâm đến người phụ nữ xinh đẹp.
“Không sao, cô đi qua đó, tát con khốn đó mấy cái, một tát thưởng mười nghìn, càng mạnh
càng tốt.” Người phụ nữ xinh đẹp chỉ vào Hạ Mộng Dao và nói, nếu có thể hủy hoại khuôn
mặt khiến cô ta ghen tị của Hạ Mộng Dao thì thật tốt.
“Bao nhiêu cái cũng được phải không?” Chu Lị lập tức nổi lòng tham, một cái tát mười nghìn
tệ, còn kiếm được nhiều tiền hơn cô ta bán hàng.
“Bao nhiêu cái cũng được, tát đến khi nào cô không tát được nữa thì thôi.” Người phụ nữ
xinh đẹp cười, cô ta có nhiều tiền lắm.
“Ha ha, bây giờ tôi sẽ đi tát con khốn này.” Chu Lị phấn khích đi qua đó, lúc này cô ta bỏ qua
hết mấy lời như là khách hàng là thượng đế, xin lỗi, tiền mới là thượng đế!
“Bốp.”
Chu Lị giơ tay lên, hung hăng tát một cái, khuôn mặt Hạ Mộng Dao lập tức xuất hiện một dấu
tay đỏ.
“Cô có mười ngàn tệ.” Chu Lị phấn khích đến mức suýt nữa ngất, cô ta chưa bao giờ nghĩ
kiếm tiền lại dễ như thế.
“Bốp.”
Chu Lị lại tát thêm một cái vào mặt Hạ Mộng Dao.
Lúc này Trần Phong vừa gọi điện thoại xong đi vào.
Nhưng khung cảnh trước mắt này lại khiến anh lập tức tức nổ đom đóm mắt.
Mắt Hạ Mộng Dao nhắm chặt, gáy cô ấy còn có vết máu chảy ra, còn Chu Lị lại cười như ác
ma tát vào mặt Hạ Mộng Dao.
Phẫn nộ!
Cực kì phẫn nộ!
Mắt Trần Phong đỏ lên, chưa bao giờ anh lại tức giận như lúc này!
“Muốn chết?” Trần Phong gần như là rít ra hai chữ này qua khe hở của hàm răng.
Bỗng chốc, người phụ nữ xinh đẹp - Nghiêm Xuân Mai và Chu Lị chỉ cảm thấy không khí xung
quanh đột nhiên lạnh đi, giống như là cô ta vừa bước vào địa ngục vô biên.
Một luồng sát khi cực kì lạnh lẽo ập đến.
Hạ Mộng Dao: “Tránh ra, cô chắn đường rồi.” Trong giọng điệu của Chu Lị có vẻ mất kiên
nhẫn.
Trong lòng Chu Lị nghĩ rất rõ ràng, lúc này cô ta bắt buộc phải thể hiện với người phụ nữ xinh
đẹp để lấy lòng cô ta. Hoa hồng tháng này của Chu Lị còn phải dựa vào người phụ nữ xinh
đẹp. Còn về Hạ Mộng Dao đẹp thì đẹp thật, nhưng đứng trước thành tích thì xin lỗi nhé, cút
càng xa càng tốt cho tôi.
Hạ Mộng Dao cau mày, cô ấy có chắn đường đâu nhỉ?
“Vị khách này, phiền cô tránh ra được không?” Giọng điệu của Chu Lị càng thêm mất kiên
nhẫn, là một người bán hàng, cô ta ghét nhất là người chỉ ngắm mà không mua.
“Tôi đang xem cái túi xách này.” Tuy trong lòng Hạ Mộng Dao hơi khó chịu nhưng cô vẫn rất
kiên nhẫn giải thích.
“Xem cái gì mà xem? Cô có mua được không?” Chu Lị khinh thường nói một câu, tuy quần
áo của Hạ Mộng Dao cao cấp hơn Trần Phong, nhưng cộng lại cũng chỉ có mấy nghìn tệ,
không hề giống phụ nữ mua được Prada.
“Cô có ý gì?” Lúc này gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao đanh lại, tính cách của cô ấy rất
tốt, nhưng cũng không tốt đến mức bị người khác châm chọc mà còn có thể làm ngơ được.
“Tôi có ý gì cô còn không rõ sao?” Chu Lị khoanh hai tay trước ngực khinh thường cười nói:
“Cô và thằng người yêu ất ơ kia của cô chỉ là học sinh thôi phải không? Hai học sinh muốn
mua Prada có khác gì cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga không?”
“Cái túi Prada màu đỏ bây giờ cô đang xem có giá là 99.999 tệ, cô lấy cái gì để mua? Bảo
thằng người yêu ất ở của cô mua? Anh ta đã chạy từ lâu rồi.”
Hạ Mộng Dao cau mày, lúc này cô mới phát hiện ra Trần Phong biến mất rồi, nhưng có lẽ là
anh ra ngoài đi vệ sinh, Trần Phong không phải kiểu người sẽ bỏ chạy, ngược lại cô nhân
viên bán hàng này khiến cô rất tức giận.
“Sao cô biết tôi không mua được?” Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Chu Lị hỏi, làm người phải
có khí phách, tuy giá của mẫu túi này đúng là hơi đắt, nhưng lần này cô ấy nhất định phải trị
tật xấu khinh thường người khác của Chu Lị.
“Ha ha, nếu cô mua được thì tôi sẽ ăn cái cây lau nhà này!” Giọng nói của Chu Lị lớn tiếng
châm chọc.
“Được, quẹt thẻ!” Hạ Mộng Dao cười khẩy, cô móc một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra,
bên trong có một triệu tệ, lần trước Cố Đông Thâm bồi thường cho cô ấy một triệu năm trăm
nghìn tệ, cô ấy tiêu năm trăm nghìn tệ mua xe, vẫn còn dư một triệu tệ.
“Trong thẻ của cô có tiền không? Cô đừng lấy thẻ rỗng ra hù dọa người khác.” Lúc này Chu
Lị không bình thản nữa, cô ta chỉ muốn chọc giận Hạ Mộng Dao, ai ngờ Hạ Mộng Dao lấy thẻ
ngân hàng ra thật. Nếu trong cái thẻ này có tiền, chẳng lẽ cô ta thật sự phải ăn cây lau nhà?
“Cô thử là biết ngay có tiền hay không.” Hạ Mộng Dao bình tĩnh nói, vốn dĩ theo tính cách của
Hạ Mộng Dao thì cô ấy sẽ không so đo với Chu Lị, nhưng cô ta không nên mắng Trần Phong
là đồ ất ơ.
Lần này Chu Lị bị khó xử rồi, cô ta không dám đánh cược, chẳng may trong thẻ của Hạ Mộng
Dao thật sự có tiền thì hôm nay cô ta sẽ mất hết thể diện.
Lúc này người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh lên tiếng, cô ta chỉ luôn vào cái túi Prada màu đỏ
và nói: “Tôi lấy cái túi này, cô gói lại cho tôi.”
Chu Lị thoáng cái mừng húm, cô ta vội vàng gật đầu: “Được, người đẹp, bây giờ tôi sẽ gói lại
cho chị.” Chu Lị hiểu rằng người phụ nữ xinh đẹp này đang thưởng cho cô ta vì vừa nãy cô ta
châm chọc Hạ Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao hơi khó chịu, người phụ nữ xinh đẹp này tham gia vào làm gì.
“Chị gì ơi, tôi để ý đến cái túi này trước.” Hạ Mộng Dao nói.
“Cô để ý đến trước thì nó là của cô à?” Người phụ nữ xinh đẹp khinh thường cong khóe môi
lên.
“Chị phải biết thứ tự trước sau chứ.” Hạ Mộng Dao hơi tức giận.
Người phụ nữ xinh đẹp cười khẩy và nói: “Tôi không quan tâm đến thứ tự trước sau đấy, cô
làm gì được tôi?”
Người phụ nữ xinh đẹp gây chuyện làm Hạ Mộng Dao lập tức nổi giận, nhưng lúc này Trần
Phong không có ở đây, không ai nói giúp cô ấy.
Sau khi kính cẩn gói xong chiếc túi, Chu Lị đưa cho người phụ nữ xinh đẹp, sau đó nhìn Hạ
Mộng Dao bằng ánh mắt khiêu khích và khoe khoang. Con khốn này, có tiền thì đã sao? Bà
đây không bán cho mày đấy.
Việc này làm Hạ Mộng Dao vô cùng tức giận.
Hạ Mộng Dao cũng không muốn dây dưa nữa, cô cầm cốc trà sữa lên chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này người phụ nữ xinh đẹp lại lắc cái eo thon như rắn nước đi về phía Hạ Mộng Dao, sau
đó ra vẻ vô tình đụng vào cốc trà sữa trong tay cô ấy.
“Bịch.”
Cốc trà sữa bị văng xuống đất, trà sữa socola đen bắn lên người Hạ Mộng Dao, cũng bắn
không ít lên người người phụ nữ xinh đẹp.
Hạ Mộng Dao còn chưa nói gì…
“Bốp.”
Người phụ nữ xinh đẹp lại giơ tay lên trước và tát một cái vào mặt Hạ Mộng Dao.
“Cô đi đường không có mắt à?” Người phụ nữ xinh đẹp hùng hổ nói.
Hạ Mộng Dao sắp tức điên rồi, rõ ràng là người phụ nữ xinh đẹp này tự mình va vào, giờ còn
mắng cô ấy là không có mắt.
Hạ Mộng Dao tức giận giơ tay lên, chuẩn bị tát lại.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp đã có chuẩn bị từ trước, nên đạp luôn vào bụng dưới của Hạ
Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao bị đạp đến mức đứng không vững, rầm một tiếng, gáy cô ấy đập mạnh vào giá
hàng và ngất đi.
“Con khốn, còn dám ra tay với bà không?” Người phụ nữ xinh đẹp hả dạ mắng.
“Người đẹp, chị không sao chứ?” Chu Lị vội vàng bước lên trước nhưng không nhìn Hạ Mộng
Dao một cái, chỉ hết sức quan tâm đến người phụ nữ xinh đẹp.
“Không sao, cô đi qua đó, tát con khốn đó mấy cái, một tát thưởng mười nghìn, càng mạnh
càng tốt.” Người phụ nữ xinh đẹp chỉ vào Hạ Mộng Dao và nói, nếu có thể hủy hoại khuôn
mặt khiến cô ta ghen tị của Hạ Mộng Dao thì thật tốt.
“Bao nhiêu cái cũng được phải không?” Chu Lị lập tức nổi lòng tham, một cái tát mười nghìn
tệ, còn kiếm được nhiều tiền hơn cô ta bán hàng.
“Bao nhiêu cái cũng được, tát đến khi nào cô không tát được nữa thì thôi.” Người phụ nữ
xinh đẹp cười, cô ta có nhiều tiền lắm.
“Ha ha, bây giờ tôi sẽ đi tát con khốn này.” Chu Lị phấn khích đi qua đó, lúc này cô ta bỏ qua
hết mấy lời như là khách hàng là thượng đế, xin lỗi, tiền mới là thượng đế!
“Bốp.”
Chu Lị giơ tay lên, hung hăng tát một cái, khuôn mặt Hạ Mộng Dao lập tức xuất hiện một dấu
tay đỏ.
“Cô có mười ngàn tệ.” Chu Lị phấn khích đến mức suýt nữa ngất, cô ta chưa bao giờ nghĩ
kiếm tiền lại dễ như thế.
“Bốp.”
Chu Lị lại tát thêm một cái vào mặt Hạ Mộng Dao.
Lúc này Trần Phong vừa gọi điện thoại xong đi vào.
Nhưng khung cảnh trước mắt này lại khiến anh lập tức tức nổ đom đóm mắt.
Mắt Hạ Mộng Dao nhắm chặt, gáy cô ấy còn có vết máu chảy ra, còn Chu Lị lại cười như ác
ma tát vào mặt Hạ Mộng Dao.
Phẫn nộ!
Cực kì phẫn nộ!
Mắt Trần Phong đỏ lên, chưa bao giờ anh lại tức giận như lúc này!
“Muốn chết?” Trần Phong gần như là rít ra hai chữ này qua khe hở của hàm răng.
Bỗng chốc, người phụ nữ xinh đẹp - Nghiêm Xuân Mai và Chu Lị chỉ cảm thấy không khí xung
quanh đột nhiên lạnh đi, giống như là cô ta vừa bước vào địa ngục vô biên.
Một luồng sát khi cực kì lạnh lẽo ập đến.
Bình luận facebook