Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288: Một nhà hai tông sư
“Chú Nghĩa, chặn nó lại!”.
Trần Anh Nhu bụm mặt, vừa sợ vừa tức.
“Đồ mất dạy, đừng có lầm lỡ!”
Trần Nghĩa tức giận quát, lại lần nữa lao mình lên, dùng hết sức chặn Trần Phong.
Trần Phong cười khinh thường, đập một chưởng, Trần Nghĩa bay ra như một quả bóng da, đập vào tường, tạo thành một vết nứt trên mặt tường.
Trần Phong bước một bước đến trước mặt Trần Anh Nhu, trịch thượng nhìn Trần Anh Nhu: “Cô nói tôi động vào một sợi tóc của cô thì phải chết?”.
“Bốp!”.
Không đợi Trần Anh Nhu đáp lời, Trần Phong đã vả một cái vào mặt Trần Anh Nhu, tát cho răng Trần Anh Nhu bay khỏi miệng.
“Giờ tôi tát cô một cái, sao tôi vẫn chưa chết?”.
“Đồ con hoang, mày chết…”.
“Bốp!”.
“Tôi lại tát cô một cái sao tôi vẫn chưa chết chứ?”.
“Bốp!”.
…
Trần Phong tát cả trái lẫn phải, chỉ một phút ngắn ngủi đã tát cho Trần Anh Nhu ba mươi mấy cái.
Khiến gương mặt Trần Anh Nhu bị tát sưng như đầu lợn!
Răng trong miệng chẳng còn cái nào!
“Đồ con hoang, tao giết mày, tao giết mày!”
Trần Anh Nhu tóc tai rối bù, điên cuồng gào thét, càm ràm mắng chửi Trần Phong.
Trần Phong cười khẩy: “Giết tôi? Được thôi! Tôi đợi cô đến giết tôi!”.
“Nhưng trước khi giết tôi, thì tôi sẽ trả lại gấp trăm lần việc cô làm với Mộng Dao trước!”.
Nói rồi, Trần Phong bèn giẫm lên mu bàn tay của Trần Anh Nhu.
Nghiến mạnh một cái.
Xương tay Trần Anh Nhu vỡ vụn!
“A!”
Trần Anh Nhu gào thét như lợn bị chọc tiết, trợn ngược mắt, đau đớn ngất đi.
Trần Phong không hề nương tay, mà làm như cũ, cũng phá hỏng một tay khác của Trần Anh Nhu với cách đó.
Sau khi phế bỏ hai tay của Trần Anh Nhu, trong mắt Trần Phong ánh lên vẻ lạnh lùng, trực tiếp vận chuyển kình khí, đạp mạnh một cái lên bụng dưới của Trần Anh Nhu.
“Răng rắc” một tiếng.
Đan điền của Trần Anh Nhu vỡ nát hoàn toàn, kình khí tu luyện hơn hai mươi năm thoáng cái mất sạch.
Trần Phong đã phế bỏ Trần Anh Nhu hoàn toàn!
So với đan điền, thì cái tát trên mặt và mu bàn tay bị nghiền nát chẳng là gì cả.
Đá vỡ đan điền của Trần Anh Nhu cũng có nghĩa là Trần Anh Nhu đã rút khỏi vòng nòng cốt của nhà họ Trần hoàn toàn, không còn là nhân vật nòng cốt của nhà họ Trần.
Trong gia tộc lớn giàu có như nhà họ Trần, cảnh giới tu vi vĩnh viễn được đặt ở vị trí đầu tiên!
“Nghiệp chướng!”
“Đồ nghiệp chướng!”
Ở phía sau, ông lão mặc bộ đồ trắng gào khóc, ông ta là người chứng kiến Trần Anh Nhu trưởng thành, mặc dù tính cách Trần Anh Nhu ương bướng, đối nhân xử thế kiêu căng, nhưng ông ta vẫn vô cùng yêu thương Trần Anh Nhu, trong mắt ông ta, Trần Anh Nhu như là một nửa con gái của ông ta.
Nhưng bây giờ Trần Phong lại phế bỏ Trần Anh Nhu hoàn toàn trước mặt ông ta!
Nghĩ thôi cũng biết, sau này Trần Anh Nhu sẽ sống cuộc đời tăm tối thế nào ở nhà họ Trần.
Sự giày vò mà thủ đoạn này của Trần Phong mang đến cho Trần Anh Nhu còn gấp trăm, gấp nghìn lần giết cô ta!
“Nghiệp chướng?”.
“Lúc con khốn này hành hạ Mộng Dao, sao ông không nói cô ta là nghiệp chướng?”.
Trần Phong nghiến răng nghiến lợi, nếu anh không nhớ nhầm, thì ông lão đồ trắng này là Trần Nghĩa – quản gia của phòng hai nhà họ Trần, địa vị kém hơn Trần Trung một chút, nhưng cũng coi như là nhân vật có quyền trong phòng hai.
Lần này nhà họ Trần bảo ông ta và Trần Anh Nhu cùng đến chắc là muốn ông ta giám sát Trần Anh Nhu, để Trần Anh Nhu chú ý chừng mực.
Nhưng lão già này từ đầu tới cuối lại thờ ơ với việc Trần Anh Nhu hành hạ Hạ Mộng Dao.
Nếu lúc Trần Anh Nhu hành hạ Hạ Mộng Dao ông ta ngăn cản một chút thì sự việc cũng không đến mức này!
“Cậu…”
Trần Nghĩa vô cùng tức giận, trực tiếp ói máu, ông ta chỉ Hạ Mộng Dao, gào thét như sấm:
– Thứ đê tiện thế này, cô ta có tư cách gì mà so với cơ thể đáng giá ngàn vàng của cô chủ? Mười nghìn cái mạng của cô ta cũng không đáng giá bằng một sợi tóc của cô chủ!
“Bốp!”.
Trần Phong quăng luôn một cái bạt tai vào gương mặt già nua của Trần Nghĩa, anh túm cổ áo Trần Nghĩa, tức giận nói:
– Lão già, có lẽ trong mắt ông, con khốn Trần Anh Nhu là cơ thể đáng giá vạn vàng, nhưng trong mắt ông đây, cô ta không bằng cả cứt chó! Cô ta dám làm Mộng Dao bị thương thì phải trả cái giá xứng đáng!
“Đồ mất dạy! Cậu làm như vậy không sợ nguyên lão phòng hai của bọn tôi lột da rút gân sao?”, Trần Nghĩa tức giận trợn trừng mắt, lần này trước khi đến Thương Châu, nhà họ Trần căn bản chưa từng nghĩ đến việc Trần Phong sẽ động thủ.
Vì chỉ cần Trần Phong có đầu óc một chút, thì phải hiểu nhà họ Trần là sự tồn tại thế nào.
Một nhà hai tông sư!
Nhà họ Trần có hai tông sư, sức mạnh như vậy dù là Liên minh võ sĩ cũng không dám động vào!
Hơn nữa phòng hai của Trần Anh Nhu còn là phòng nắm quyền lực thực sự trong mười ba phòng (1) của nhà họ Trần.
Bố của Trần Anh Nhu – Trần Bá Dung còn là giai đoạn cuối Hóa Kình.
Một trong những đại sư võ học đỉnh cao nhất bây giờ.
Phế bỏ Trần Anh Nhu thì cơn giận của phòng hai không phải thứ Trần Phong có thể chống lại được.
“Sợ? Ha ha ha, ông đây còn chẳng sợ chết mà phải sợ phòng hai các người sao?”.
“Muốn lột da rút gân, thì người phòng hai các người cứ đến, ông đây muốn xem thử phòng hai các ngươi lột da, rút gân ông đây thế nào đó!”.
Trần Phong ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, anh vốn muốn âm thầm tích lũy lực lượng, đợi thời cơ chín muồi rồi lại cứng đối cứng với nhà họ Trần, nhưng sự xuất hiện của Trần Anh Nhu lần này đã làm loạn mọi sắp xếp của anh.
Anh không thể nuốt trôi được cục tức này, anh phải phế bỏ Trần Anh Nhu!
Không thể nhịn nổi nữa thì khỏi cần nhịn!
Dù là phải đón nhận màn trả thù điên cuồng của nhà họ Trần, anh cũng không để ý, dù mất mạng anh cũng phải khiến nhà họ Trần be bét máu!
“Điên rồi! Điên rồi! Đồ mất dạy, cậu đúng là điên rồi!”.
Trần Nghĩa tức đến mức run hết cả người, ông ta không ngờ, Trần Phong sẽ nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, dám trực tiếp khiêu khích nhà họ Trần.
Tưởng thân phận người thừa kế Trần Trấn Nam cho cậu ta là kim bài miễn tử thật sao?
“Cút!”.
Trần Phong lạnh lùng quát, đạp một phát lên ngực Trần Nghĩa, đá bay Trần Nghĩa.
“Về bảo với Trần Bá Dung, muốn thăm dò thực lực của tôi thì đích thân đến, còn cử loại chó, mèo chư Trần Anh Nhu đến thì gặp một người tôi phế một người!”, Trần Phong lạnh lùng nói, lần này Trần Anh Nhu đến, mặc dù từ đầu đến cuối không nói rõ mục đích cô ta đến là gì.
Nhưng trong lòng Trần Phong lại hiểu rõ.
Thăm dò!
Chính là thăm dò!
Nhà họ Trần muốn thăm dò thực lực hiện tại của mình rốt cuộc đến mức độ nào, và suy nghĩ thực sự của mình với thân phận người thừa kế này rốt cuộc là gì!
Họ không đoán được Trần Trấn Nam nghĩ gì, nên chỉ có thể nhắm vào mình.
Nhà họ Trần tổng cộng có mười ba phòng, tình hình nội bộ cực kì rối rắm, phức tạp.
Trần Trấn Nam là chủ của phòng lớn, đồng thời cũng là gia chủ của nhà họ Trần, địa vị của ông ta ở nhà họ Trần ngang với thần!
Lời ông ta nói, quyết định ông ta đưa ra, không ai trong nhà họ Trần dám cãi lại.
Dù là hai tháng trước, ông ta lập Trần Phong – một đứa con riêng làm người thừa kế nhà họ Trần.
Nhà họ Trần cũng không có ai dám nói gì.
Nhưng không nói không với Trần Trấn Nam không có nghĩa là họ không dám nói không với Trần Phong!
Dù thế nào, họ cũng không chấp nhận được một đứa con riêng như Trần Phong trở thành người thừa kế nhà họ Trần.
———————
Trần Anh Nhu bụm mặt, vừa sợ vừa tức.
“Đồ mất dạy, đừng có lầm lỡ!”
Trần Nghĩa tức giận quát, lại lần nữa lao mình lên, dùng hết sức chặn Trần Phong.
Trần Phong cười khinh thường, đập một chưởng, Trần Nghĩa bay ra như một quả bóng da, đập vào tường, tạo thành một vết nứt trên mặt tường.
Trần Phong bước một bước đến trước mặt Trần Anh Nhu, trịch thượng nhìn Trần Anh Nhu: “Cô nói tôi động vào một sợi tóc của cô thì phải chết?”.
“Bốp!”.
Không đợi Trần Anh Nhu đáp lời, Trần Phong đã vả một cái vào mặt Trần Anh Nhu, tát cho răng Trần Anh Nhu bay khỏi miệng.
“Giờ tôi tát cô một cái, sao tôi vẫn chưa chết?”.
“Đồ con hoang, mày chết…”.
“Bốp!”.
“Tôi lại tát cô một cái sao tôi vẫn chưa chết chứ?”.
“Bốp!”.
…
Trần Phong tát cả trái lẫn phải, chỉ một phút ngắn ngủi đã tát cho Trần Anh Nhu ba mươi mấy cái.
Khiến gương mặt Trần Anh Nhu bị tát sưng như đầu lợn!
Răng trong miệng chẳng còn cái nào!
“Đồ con hoang, tao giết mày, tao giết mày!”
Trần Anh Nhu tóc tai rối bù, điên cuồng gào thét, càm ràm mắng chửi Trần Phong.
Trần Phong cười khẩy: “Giết tôi? Được thôi! Tôi đợi cô đến giết tôi!”.
“Nhưng trước khi giết tôi, thì tôi sẽ trả lại gấp trăm lần việc cô làm với Mộng Dao trước!”.
Nói rồi, Trần Phong bèn giẫm lên mu bàn tay của Trần Anh Nhu.
Nghiến mạnh một cái.
Xương tay Trần Anh Nhu vỡ vụn!
“A!”
Trần Anh Nhu gào thét như lợn bị chọc tiết, trợn ngược mắt, đau đớn ngất đi.
Trần Phong không hề nương tay, mà làm như cũ, cũng phá hỏng một tay khác của Trần Anh Nhu với cách đó.
Sau khi phế bỏ hai tay của Trần Anh Nhu, trong mắt Trần Phong ánh lên vẻ lạnh lùng, trực tiếp vận chuyển kình khí, đạp mạnh một cái lên bụng dưới của Trần Anh Nhu.
“Răng rắc” một tiếng.
Đan điền của Trần Anh Nhu vỡ nát hoàn toàn, kình khí tu luyện hơn hai mươi năm thoáng cái mất sạch.
Trần Phong đã phế bỏ Trần Anh Nhu hoàn toàn!
So với đan điền, thì cái tát trên mặt và mu bàn tay bị nghiền nát chẳng là gì cả.
Đá vỡ đan điền của Trần Anh Nhu cũng có nghĩa là Trần Anh Nhu đã rút khỏi vòng nòng cốt của nhà họ Trần hoàn toàn, không còn là nhân vật nòng cốt của nhà họ Trần.
Trong gia tộc lớn giàu có như nhà họ Trần, cảnh giới tu vi vĩnh viễn được đặt ở vị trí đầu tiên!
“Nghiệp chướng!”
“Đồ nghiệp chướng!”
Ở phía sau, ông lão mặc bộ đồ trắng gào khóc, ông ta là người chứng kiến Trần Anh Nhu trưởng thành, mặc dù tính cách Trần Anh Nhu ương bướng, đối nhân xử thế kiêu căng, nhưng ông ta vẫn vô cùng yêu thương Trần Anh Nhu, trong mắt ông ta, Trần Anh Nhu như là một nửa con gái của ông ta.
Nhưng bây giờ Trần Phong lại phế bỏ Trần Anh Nhu hoàn toàn trước mặt ông ta!
Nghĩ thôi cũng biết, sau này Trần Anh Nhu sẽ sống cuộc đời tăm tối thế nào ở nhà họ Trần.
Sự giày vò mà thủ đoạn này của Trần Phong mang đến cho Trần Anh Nhu còn gấp trăm, gấp nghìn lần giết cô ta!
“Nghiệp chướng?”.
“Lúc con khốn này hành hạ Mộng Dao, sao ông không nói cô ta là nghiệp chướng?”.
Trần Phong nghiến răng nghiến lợi, nếu anh không nhớ nhầm, thì ông lão đồ trắng này là Trần Nghĩa – quản gia của phòng hai nhà họ Trần, địa vị kém hơn Trần Trung một chút, nhưng cũng coi như là nhân vật có quyền trong phòng hai.
Lần này nhà họ Trần bảo ông ta và Trần Anh Nhu cùng đến chắc là muốn ông ta giám sát Trần Anh Nhu, để Trần Anh Nhu chú ý chừng mực.
Nhưng lão già này từ đầu tới cuối lại thờ ơ với việc Trần Anh Nhu hành hạ Hạ Mộng Dao.
Nếu lúc Trần Anh Nhu hành hạ Hạ Mộng Dao ông ta ngăn cản một chút thì sự việc cũng không đến mức này!
“Cậu…”
Trần Nghĩa vô cùng tức giận, trực tiếp ói máu, ông ta chỉ Hạ Mộng Dao, gào thét như sấm:
– Thứ đê tiện thế này, cô ta có tư cách gì mà so với cơ thể đáng giá ngàn vàng của cô chủ? Mười nghìn cái mạng của cô ta cũng không đáng giá bằng một sợi tóc của cô chủ!
“Bốp!”.
Trần Phong quăng luôn một cái bạt tai vào gương mặt già nua của Trần Nghĩa, anh túm cổ áo Trần Nghĩa, tức giận nói:
– Lão già, có lẽ trong mắt ông, con khốn Trần Anh Nhu là cơ thể đáng giá vạn vàng, nhưng trong mắt ông đây, cô ta không bằng cả cứt chó! Cô ta dám làm Mộng Dao bị thương thì phải trả cái giá xứng đáng!
“Đồ mất dạy! Cậu làm như vậy không sợ nguyên lão phòng hai của bọn tôi lột da rút gân sao?”, Trần Nghĩa tức giận trợn trừng mắt, lần này trước khi đến Thương Châu, nhà họ Trần căn bản chưa từng nghĩ đến việc Trần Phong sẽ động thủ.
Vì chỉ cần Trần Phong có đầu óc một chút, thì phải hiểu nhà họ Trần là sự tồn tại thế nào.
Một nhà hai tông sư!
Nhà họ Trần có hai tông sư, sức mạnh như vậy dù là Liên minh võ sĩ cũng không dám động vào!
Hơn nữa phòng hai của Trần Anh Nhu còn là phòng nắm quyền lực thực sự trong mười ba phòng (1) của nhà họ Trần.
Bố của Trần Anh Nhu – Trần Bá Dung còn là giai đoạn cuối Hóa Kình.
Một trong những đại sư võ học đỉnh cao nhất bây giờ.
Phế bỏ Trần Anh Nhu thì cơn giận của phòng hai không phải thứ Trần Phong có thể chống lại được.
“Sợ? Ha ha ha, ông đây còn chẳng sợ chết mà phải sợ phòng hai các người sao?”.
“Muốn lột da rút gân, thì người phòng hai các người cứ đến, ông đây muốn xem thử phòng hai các ngươi lột da, rút gân ông đây thế nào đó!”.
Trần Phong ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, anh vốn muốn âm thầm tích lũy lực lượng, đợi thời cơ chín muồi rồi lại cứng đối cứng với nhà họ Trần, nhưng sự xuất hiện của Trần Anh Nhu lần này đã làm loạn mọi sắp xếp của anh.
Anh không thể nuốt trôi được cục tức này, anh phải phế bỏ Trần Anh Nhu!
Không thể nhịn nổi nữa thì khỏi cần nhịn!
Dù là phải đón nhận màn trả thù điên cuồng của nhà họ Trần, anh cũng không để ý, dù mất mạng anh cũng phải khiến nhà họ Trần be bét máu!
“Điên rồi! Điên rồi! Đồ mất dạy, cậu đúng là điên rồi!”.
Trần Nghĩa tức đến mức run hết cả người, ông ta không ngờ, Trần Phong sẽ nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, dám trực tiếp khiêu khích nhà họ Trần.
Tưởng thân phận người thừa kế Trần Trấn Nam cho cậu ta là kim bài miễn tử thật sao?
“Cút!”.
Trần Phong lạnh lùng quát, đạp một phát lên ngực Trần Nghĩa, đá bay Trần Nghĩa.
“Về bảo với Trần Bá Dung, muốn thăm dò thực lực của tôi thì đích thân đến, còn cử loại chó, mèo chư Trần Anh Nhu đến thì gặp một người tôi phế một người!”, Trần Phong lạnh lùng nói, lần này Trần Anh Nhu đến, mặc dù từ đầu đến cuối không nói rõ mục đích cô ta đến là gì.
Nhưng trong lòng Trần Phong lại hiểu rõ.
Thăm dò!
Chính là thăm dò!
Nhà họ Trần muốn thăm dò thực lực hiện tại của mình rốt cuộc đến mức độ nào, và suy nghĩ thực sự của mình với thân phận người thừa kế này rốt cuộc là gì!
Họ không đoán được Trần Trấn Nam nghĩ gì, nên chỉ có thể nhắm vào mình.
Nhà họ Trần tổng cộng có mười ba phòng, tình hình nội bộ cực kì rối rắm, phức tạp.
Trần Trấn Nam là chủ của phòng lớn, đồng thời cũng là gia chủ của nhà họ Trần, địa vị của ông ta ở nhà họ Trần ngang với thần!
Lời ông ta nói, quyết định ông ta đưa ra, không ai trong nhà họ Trần dám cãi lại.
Dù là hai tháng trước, ông ta lập Trần Phong – một đứa con riêng làm người thừa kế nhà họ Trần.
Nhà họ Trần cũng không có ai dám nói gì.
Nhưng không nói không với Trần Trấn Nam không có nghĩa là họ không dám nói không với Trần Phong!
Dù thế nào, họ cũng không chấp nhận được một đứa con riêng như Trần Phong trở thành người thừa kế nhà họ Trần.
———————
Bình luận facebook