Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346: Tổng giám đốc mới nhậm chức
“Thì là… mọi người trong công ty hôm nay đều không tập trung đó”, Lý Nhạc hơi tò mò nhìn Trần Phong một cái, cậu ta nhận ra từ khi Trần Phong ngồi vào ghế thì ánh mắt chưa từng rời khỏi bàn làm việc, chẳng nhìn các đồng nghiệp khác lấy một cái, cứ như với anh những đồng nghiệp khác là vô hình vậy.
“Không tập trung?”, khóe môi Trần Phong nhếch lên tạo thành nụ cười: “Rồi sao?”.
“Rồi sao? Thì anh không muốn biết sao họ lại không tập trung sao?”, Lý Nhạc vẫn chưa từ bỏ hỏi.
“Không muốn biết”, Trần Phong lắc đầu.
“Được rồi”.
Lý Nhạc hơi cạn lời: “Anh Phong, thực ra tôi muốn nói với anh là hôm nay công ty sẽ có một tổng giám đốc mới đến nhận chức”.
“Ừ”, Trần Phong gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty chẳng có quan hệ gì với anh hết, anh đến đây phần lớn là để cho qua ngày thôi, đợi mấy hôm giải quyết xong việc của Hoàng Lão Tam, anh có thể sẽ về Thương Châu.
“Nghe nói tổng giám đốc mới là nữ đó”.
“Nữ?”, Trần Phong bất giác ngẩng đầu lên, anh đột nhiên nhớ ra, tối qua Tần Tuyết Nhu hình như nói với anh, hôm nay Hạ Mộng Dao sẽ đến công ty bà ta làm tổng giám đốc, công ty mà Tần Tuyết Nhu nói không phải là Y dược Khang Mỹ chứ?
Trong não Trần Phong đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ khó tin.
Thấy biểu cảm của Trần Phong đột nhiên thay đổi, Lý Nhạc không nhịn được hơi đắc ý, cậu ta còn tưởng Trần Phong thực sự là kiểu thanh tâm quả dục, là thánh nhân không có nhu cầu gì với mọi việc chứ, thì ra là giả vờ.
Vừa nghe thấy tổng giám đốc công ty là nữ thì sắc mặt thay đổi hẳn.
“Cậu biết chủ tịch của Y dược Khang Mỹ là ai không?”, Trần Phong vội vàng hỏi, muốn biết Y dược Khang Mỹ có phải là công ty của Tần Tuyết Nhu không chỉ cần biết chủ tịch của Y dược Khang Mỹ là ai là được.
“Chủ tịch?”, Lý Nhạc không kiềm được nhìn Trần Phong với ánh mắt nghi ngờ, Trần Phong hỏi việc này làm gì?
“Lưu Nguyên Khánh, anh Phong, anh hỏi việc này làm gì?”.
“Lưu Nguyên Khánh?”, Trần Phong cau mày, không phải họ Tần?
Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều rồi?
Trần Phong đang định lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tuyết Nhu hỏi thử thì lúc này cả tầng lại ồn ào.
“Tổng giám đốc mới đến rồi!”, có người kinh ngạc hét lên.
Các nhân nhiên lần lượt đứng dậy, kiễng chân nhìn ngó.
Trần Phong cũng không nhịn được nhìn về chỗ xôn xao.
Cái nhìn này khiến tim Trần Phong bỗng chốc ngừng đập, đơ cả người tại chỗ,
Mặc dù bóng lưng đó chỉ lướt qua đã biến mất ở góc rẽ, nhưng Trần Phong lại vẫn nhận ra.
Bóng người đó… chính là Hạ Mộng Dao!
Tâm trạng Trần Phong rối rắm, không biết phải nói gì lúc này, anh không biết đây là định mệnh hay là trùng hợp.
Anh và Hạ Mộng Dao mới chia xa hai ngày nhưng lại đoàn tụ.
Hơn nữa… còn là với hình thức kịch tính thế này.
Anh trở thành nhân viên quèn tầng chót, còn Hạ Mộng Dao lại là nữ tổng giám đốc dưới một người, trên vạn người.
Khóe môi Trần Phong lộ nụ cười gượng gạo, đúng là… ông trời trêu người mà.
“Anh Phong, anh thấy rõ nữ tổng giám đốc mới của chúng ta trông thế nào không, cô ấy hình như rất đẹp”, tâm trạng của Lý Nhạc hơi quá khích, dù sao nữ tổng giám đốc công ty nhà mình là đại mỹ nữ, kể ra thì hơn hẳn là mấy ông già rồi.
“Cô ấy đúng là rất đẹp”, Trần Phong hít sâu một hơi, giọng lại khôi phục bình tĩnh.
“Anh Phong, hay là hai chúng ta đi xem thêm đi?”.
Trần Phong không nói còn đỡ, vừa nói trong lòng Lý Nhạc lại càng ngứa ngáy hơn cứ như bị trăm nghìn chú mèo con cào vậy.
“Được, đi xem đi”, do dự một lúc, Trần Phong gật đầu, mặc dù chỉ xa Hạ Mộng Dao hai ngày, nhưng có câu nói một ngày không gặp như cách ba thu.
Hai hôm nay với Trần Phong mà nói chẳng khác gì hai năm.
Sau khi Hạ Mộng Dao vào công ty thì lên thẳng phòng họp ở tầng cao nhất.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhậm chức, đương nhiên phải gặp mặt tất cả quản lý cấp cao của công ty.
Sau khi thang máy mở ra, Lý Nhạc ngơ ngẩn mất mấy giây, sau đó lại cười gượng gạo đóng thang máy, lộ gương mặt đau khổ: “Anh Phong, người có cùng suy nghĩ với chúng ta rất nhiều”.
Trần Phong khẽ gật đầu, không nói gì, không cần nói nhiều, lúc này thang máy cả công ty đều ở trạng thái kín hết chỗ, người muốn nhìn Hạ Mộng Dao quá nhiều.
“Anh Phong, hay là không nhìn nữa, chúng ta về đi?”, Lý Nhạc hỏi dò, dù sao tương lai còn nhiều thời gian, sau này còn rất nhiều cơ hội gặp tổng giám đốc mới, không cần phải chen chúc lúc này.
“Không về”, Trần Phong lắc đầu, giọng nói kiên định: “Chúng ta leo thang bộ”.
“Hả? Leo thang bộ? Phòng họp ở tầng 36 đấy! Leo thang bộ chẳng phải sẽ mệt chết sao?”, mắt Lý Nhạc trợn to, trên mặt viết đầy không thể tin nổi, Trần Phong điên rồi à?
Chẳng phải chỉ là một người con gái sao? Có cần phải thế không?
Mặc dù người con gái này là tổng giám đốc mới của công ty, nhưng việc này thì… có liên quan gì với Trần Phong chứ?
Nếu không có gì bất ngờ thì cả đời này Trần Phong cũng sẽ không có quan hệ gì với tổng giám đốc mới cả.
Lý Nhạc còn đang nghĩ sao Trần Phong lại điên cuồng như vậy thì đã thấy Trần Phong sải bước lên thang bộ.
Thấy thế Lý Nhạc chỉ đành cắn răng đi theo.
Thể lực của Trần Phong đương nhiên mạnh đến mức khỏi cần nghi ngờ, chỉ dùng không đền hai phút đã leo lên tầng 36.
Còn Lý Nhạc lúc này vẫn đang thở hồng hộc ở tầng 18, cả người mệt như con chó chết rồi.
Sau khi đến tầng 36, Trần Phong ngay lập tức khóa chặt vào vị trí phòng họp.
Nhưng lúc này cửa phòng họp lại đóng chặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng vỗ tay vang dội như sấm rền thỉnh thoảng truyền ra.
Ở ngoài cửa, nhân viên giống Trần Phong còn rất nhiều, nhưng lúc này lại không ai dám đẩy cánh cửa đó ra.
Dù sao họ cũng không phải quản lý cấp cao của công ty, nếu dám đẩy cửa vào trước mặt mọi người thì hôm sau chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Nên rất nhiều người chỉ nhìn nhìn cửa phòng họp một cái rồi lắc đầu thở dài bỏ đi.
Khóe môi Trần Phong lộ nụ cười gượng, anh có thể đẩy cánh cửa đó không?
Đương nhiên là được.
Nhưng ngay lúc này anh dùng thân phận gì để đẩy cánh cửa đó chứ?
Nhân viên tầng chót của Khang Mỹ?
Hay là chồng cũ của Hạ Mộng Dao?
Trần Phong lắc đầu, hai thân phận này đều không phù hợp.
Giờ vẫn chưa phải lúc gặp Hạ Mộng Dao.
Thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong định rời đi.
Lúc này Lý Nhạc lại thở hồng hộc lên đến nơi.
“Anh… anh Phong, anh… là siêu nhân sao? Sao tốc độ nhanh vậy?”, Lý Nhạc thở gấp, nói cũng không lưu loát.
Trần Phong mỉm cười, không nói gì, Lý Nhạc này là một nhân viên công sở nơi thành thị bình thường, mặc dù nói hơi nhiều nhưng lại không có mưu mô gì.
“Gặp… tổng giám đốc mới chưa?”, Lý Nhạc tiếp tục thở gấp hỏi.
“Chưa”, Trần Phong lắc đầu.
“Chưa?”, Lý Nhạc nhìn Trần Phong với vẻ ngờ vực, sau khi thấy cánh cửa phòng họp đóng chặt thì cậu ta chợt hiểu ra.
“Không tập trung?”, khóe môi Trần Phong nhếch lên tạo thành nụ cười: “Rồi sao?”.
“Rồi sao? Thì anh không muốn biết sao họ lại không tập trung sao?”, Lý Nhạc vẫn chưa từ bỏ hỏi.
“Không muốn biết”, Trần Phong lắc đầu.
“Được rồi”.
Lý Nhạc hơi cạn lời: “Anh Phong, thực ra tôi muốn nói với anh là hôm nay công ty sẽ có một tổng giám đốc mới đến nhận chức”.
“Ừ”, Trần Phong gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty chẳng có quan hệ gì với anh hết, anh đến đây phần lớn là để cho qua ngày thôi, đợi mấy hôm giải quyết xong việc của Hoàng Lão Tam, anh có thể sẽ về Thương Châu.
“Nghe nói tổng giám đốc mới là nữ đó”.
“Nữ?”, Trần Phong bất giác ngẩng đầu lên, anh đột nhiên nhớ ra, tối qua Tần Tuyết Nhu hình như nói với anh, hôm nay Hạ Mộng Dao sẽ đến công ty bà ta làm tổng giám đốc, công ty mà Tần Tuyết Nhu nói không phải là Y dược Khang Mỹ chứ?
Trong não Trần Phong đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ khó tin.
Thấy biểu cảm của Trần Phong đột nhiên thay đổi, Lý Nhạc không nhịn được hơi đắc ý, cậu ta còn tưởng Trần Phong thực sự là kiểu thanh tâm quả dục, là thánh nhân không có nhu cầu gì với mọi việc chứ, thì ra là giả vờ.
Vừa nghe thấy tổng giám đốc công ty là nữ thì sắc mặt thay đổi hẳn.
“Cậu biết chủ tịch của Y dược Khang Mỹ là ai không?”, Trần Phong vội vàng hỏi, muốn biết Y dược Khang Mỹ có phải là công ty của Tần Tuyết Nhu không chỉ cần biết chủ tịch của Y dược Khang Mỹ là ai là được.
“Chủ tịch?”, Lý Nhạc không kiềm được nhìn Trần Phong với ánh mắt nghi ngờ, Trần Phong hỏi việc này làm gì?
“Lưu Nguyên Khánh, anh Phong, anh hỏi việc này làm gì?”.
“Lưu Nguyên Khánh?”, Trần Phong cau mày, không phải họ Tần?
Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều rồi?
Trần Phong đang định lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tuyết Nhu hỏi thử thì lúc này cả tầng lại ồn ào.
“Tổng giám đốc mới đến rồi!”, có người kinh ngạc hét lên.
Các nhân nhiên lần lượt đứng dậy, kiễng chân nhìn ngó.
Trần Phong cũng không nhịn được nhìn về chỗ xôn xao.
Cái nhìn này khiến tim Trần Phong bỗng chốc ngừng đập, đơ cả người tại chỗ,
Mặc dù bóng lưng đó chỉ lướt qua đã biến mất ở góc rẽ, nhưng Trần Phong lại vẫn nhận ra.
Bóng người đó… chính là Hạ Mộng Dao!
Tâm trạng Trần Phong rối rắm, không biết phải nói gì lúc này, anh không biết đây là định mệnh hay là trùng hợp.
Anh và Hạ Mộng Dao mới chia xa hai ngày nhưng lại đoàn tụ.
Hơn nữa… còn là với hình thức kịch tính thế này.
Anh trở thành nhân viên quèn tầng chót, còn Hạ Mộng Dao lại là nữ tổng giám đốc dưới một người, trên vạn người.
Khóe môi Trần Phong lộ nụ cười gượng gạo, đúng là… ông trời trêu người mà.
“Anh Phong, anh thấy rõ nữ tổng giám đốc mới của chúng ta trông thế nào không, cô ấy hình như rất đẹp”, tâm trạng của Lý Nhạc hơi quá khích, dù sao nữ tổng giám đốc công ty nhà mình là đại mỹ nữ, kể ra thì hơn hẳn là mấy ông già rồi.
“Cô ấy đúng là rất đẹp”, Trần Phong hít sâu một hơi, giọng lại khôi phục bình tĩnh.
“Anh Phong, hay là hai chúng ta đi xem thêm đi?”.
Trần Phong không nói còn đỡ, vừa nói trong lòng Lý Nhạc lại càng ngứa ngáy hơn cứ như bị trăm nghìn chú mèo con cào vậy.
“Được, đi xem đi”, do dự một lúc, Trần Phong gật đầu, mặc dù chỉ xa Hạ Mộng Dao hai ngày, nhưng có câu nói một ngày không gặp như cách ba thu.
Hai hôm nay với Trần Phong mà nói chẳng khác gì hai năm.
Sau khi Hạ Mộng Dao vào công ty thì lên thẳng phòng họp ở tầng cao nhất.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhậm chức, đương nhiên phải gặp mặt tất cả quản lý cấp cao của công ty.
Sau khi thang máy mở ra, Lý Nhạc ngơ ngẩn mất mấy giây, sau đó lại cười gượng gạo đóng thang máy, lộ gương mặt đau khổ: “Anh Phong, người có cùng suy nghĩ với chúng ta rất nhiều”.
Trần Phong khẽ gật đầu, không nói gì, không cần nói nhiều, lúc này thang máy cả công ty đều ở trạng thái kín hết chỗ, người muốn nhìn Hạ Mộng Dao quá nhiều.
“Anh Phong, hay là không nhìn nữa, chúng ta về đi?”, Lý Nhạc hỏi dò, dù sao tương lai còn nhiều thời gian, sau này còn rất nhiều cơ hội gặp tổng giám đốc mới, không cần phải chen chúc lúc này.
“Không về”, Trần Phong lắc đầu, giọng nói kiên định: “Chúng ta leo thang bộ”.
“Hả? Leo thang bộ? Phòng họp ở tầng 36 đấy! Leo thang bộ chẳng phải sẽ mệt chết sao?”, mắt Lý Nhạc trợn to, trên mặt viết đầy không thể tin nổi, Trần Phong điên rồi à?
Chẳng phải chỉ là một người con gái sao? Có cần phải thế không?
Mặc dù người con gái này là tổng giám đốc mới của công ty, nhưng việc này thì… có liên quan gì với Trần Phong chứ?
Nếu không có gì bất ngờ thì cả đời này Trần Phong cũng sẽ không có quan hệ gì với tổng giám đốc mới cả.
Lý Nhạc còn đang nghĩ sao Trần Phong lại điên cuồng như vậy thì đã thấy Trần Phong sải bước lên thang bộ.
Thấy thế Lý Nhạc chỉ đành cắn răng đi theo.
Thể lực của Trần Phong đương nhiên mạnh đến mức khỏi cần nghi ngờ, chỉ dùng không đền hai phút đã leo lên tầng 36.
Còn Lý Nhạc lúc này vẫn đang thở hồng hộc ở tầng 18, cả người mệt như con chó chết rồi.
Sau khi đến tầng 36, Trần Phong ngay lập tức khóa chặt vào vị trí phòng họp.
Nhưng lúc này cửa phòng họp lại đóng chặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng vỗ tay vang dội như sấm rền thỉnh thoảng truyền ra.
Ở ngoài cửa, nhân viên giống Trần Phong còn rất nhiều, nhưng lúc này lại không ai dám đẩy cánh cửa đó ra.
Dù sao họ cũng không phải quản lý cấp cao của công ty, nếu dám đẩy cửa vào trước mặt mọi người thì hôm sau chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
Nên rất nhiều người chỉ nhìn nhìn cửa phòng họp một cái rồi lắc đầu thở dài bỏ đi.
Khóe môi Trần Phong lộ nụ cười gượng, anh có thể đẩy cánh cửa đó không?
Đương nhiên là được.
Nhưng ngay lúc này anh dùng thân phận gì để đẩy cánh cửa đó chứ?
Nhân viên tầng chót của Khang Mỹ?
Hay là chồng cũ của Hạ Mộng Dao?
Trần Phong lắc đầu, hai thân phận này đều không phù hợp.
Giờ vẫn chưa phải lúc gặp Hạ Mộng Dao.
Thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong định rời đi.
Lúc này Lý Nhạc lại thở hồng hộc lên đến nơi.
“Anh… anh Phong, anh… là siêu nhân sao? Sao tốc độ nhanh vậy?”, Lý Nhạc thở gấp, nói cũng không lưu loát.
Trần Phong mỉm cười, không nói gì, Lý Nhạc này là một nhân viên công sở nơi thành thị bình thường, mặc dù nói hơi nhiều nhưng lại không có mưu mô gì.
“Gặp… tổng giám đốc mới chưa?”, Lý Nhạc tiếp tục thở gấp hỏi.
“Chưa”, Trần Phong lắc đầu.
“Chưa?”, Lý Nhạc nhìn Trần Phong với vẻ ngờ vực, sau khi thấy cánh cửa phòng họp đóng chặt thì cậu ta chợt hiểu ra.
Bình luận facebook