Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372: Bành Diễm Phương vô sỉ
“Ha, ha, ha, tôi không nói nhiều nữa, tôi chỉ nói một câu thôi: Người anh em Trần Phong, chăm chỉ cố gắng, kiên trì nỗ lực! Tranh thủ trước năm sau lấy được vị trí tổ trưởng tổ kinh doanh của tổ cậu! Nếu cậu lấy được thì đến lúc đó chúng ta sẽ bày một bàn tiệc mừng cho cậu ở Khách sạn Cẩm Thái!”.
“Được”, Trần Phong mỉm cười nhìn Lý Thế Bình một cái, lời này của Lý Thế Bình đúng là có trình độ, ngoài mặt thì như đang chúc anh, thực tế lại đang nói với mọi người, Trần Phong cậu có giỏi thế nào thì tôi cũng là cấp trên trực tiếp của cậu, cậu vĩnh viễn không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.
Sau khi Lý Thế Bình nói xong thì Bành Diễm Phương lại cười ha hả tiếp lời: “Hoằng Nghị, tôi nói chứ, hoa hồng tám trăm nghìn này của Trần Phong có một nửa công lao của Thế Bình”.
“Bác gái, bác quá lời rồi, năng lực nghiệp vụ của người anh em Trần Phong rất xuất sắc, không có cháu cậu ấy cũng có thể lấy được tám trăm nghìn đó”, Lý Thế Bình cười “khiêm tốn”.
“Hừ”, Bành Diễm Phương bĩu môi khinh thường, sau đó mỉm cười nhìn Lý Thế Bình: “Thế Bình, ở đây đều là người nhà, không có người ngoài, cháu không cần nể mặt thằng này đâu. Đơn hàng mười triệu của thằng ranh đó nhất định là do cháu âm thầm giúp đỡ lấy được nhỉ?”.
Lý Thế Bình hơi sửng sốt, lời này của Bành Diễm Phương… là có ý gì?
Bà ta sẽ không tưởng mình giúp Trần Phong đấy chứ?
Lý Thế Bình không nói gì, Bành Diễm Phương coi như Lý Thế Bình ngầm thừa nhận, bà ta tiếp tục cười nói: “Thế Bình, bác gái biết cháu muốn giúp Trần Phong, cháu muốn Trần Phong được những người khác trong công ty công nhận. Nhưng sau này ít làm những việc như vậy thì tốt cho cháu hơn, có một số bùn nhão không trát nổi tường đâu, cháu làm vậy không những không thể giúp bùn nhão, mà biết đâu còn làm bẩn mình”.
“Diễm Phương, ăn nói kiểu gì thế?”, giọng Vương Hoằng Nghị trầm xuống, Bành Diễm Phương nói vậy đúng là không hề coi Trần Phong ra gì, hoàn toàn phủ nhận công lao của Trần Phong.
Dù Lý Thế Bình có âm thầm giúp Trần Phong thật thì ông ấy cũng không tin, đơn hàng mười triệu đó không có quan hệ gì với Trần Phong hết.
“Làm sao? Tôi nói sai à?”.
Bành Diễm Phương nhếch mép khinh bỉ: “Hoằng Nghị, chắc ông không tưởng đơn hàng lớn giá trị chục triệu đó là do thằng vô dụng này tự đàm phán được thật đấy chứ? Ông mở công ty thương mại, chẳng lẽ ông không biết một nhân viên kinh doanh vừa vào công ty, không có quan hệ gì muốn đàm phán một vụ làm ăn khó thế nào sao?”.
Vương Hoằng Nghị cứng họng, lời này của Bành Diễm Phương ông ấy đúng là không phản bác được, ông ấy biết rõ một nhân viên kinh doanh vừa vào công ty, không có quan hệ gì muốn đàm phán đơn hàng mười triệu khó thế nào.
Thậm chí không thể nói là khó, phải nói là không bao giờ có chuyện đó, nên đơn hàng mười triệu này của Trần Phong, có lẽ Lý Thế Bình thực sự đã âm thầm giúp rất nhiều.
Sắc mặt Vương Thi Viện quái dị, Bành Diễm Phương nghĩ như vậy cô ta cũng không ngờ được, nhưng lúc này cô ta sẽ không nói ra, dù cô ta biết Trần Phong đám phán được đơn hàng mười triệu đó hoàn toàn dựa vào bản thân.
Cô ta muốn Bành Diễm Phương và Vương Hoằng Nghị hiểu nhầm, chỉ có như vậy Bành Diễm Phương và Vương Hoằng Nghị mới sẽ coi trọng Lý Thế Bình hơn.
Vương Thi Viện không nói, Lý Thế Bình đương nhiên lại càng không nói, dù sao đây công lao nhét vào tay hắn.
Không lấy thì phí của.
Trần Phong mỉm cười, nhìn hết biểu cảm của mọi người, với lời nói của Bành Diễm Phương, Trần Phong không định giải thích, vẫn là câu nói đó, anh không thèm so đo với người nhỏ nhen như Bành Diễm Phương, mất giá quá.
“Cậu cười cái gì, chẳng lẽ tôi nói không đúng?”, thấy Trần Phong còn dám cười, Bành Diễm Phương ngay lập tức bực mình, da mặt thằng vô dụng này sao dày vậy? Nhờ người khác mà có đơn hàng, bị vạch trần thế mà còn cười được?
“Cô Bành, cô nói đúng, đơn hàng đúng là do giám đốc Lý giúp cháu đàm phán”, Trần Phong hờ hững nói, với loại ngu như này cách tốt nhất là kẻ ngu nói gì thì mình phối hợp là được, cũng tự biến mình thành kẻ ngốc luôn.
Nghe thấy Trần Phong thừa nhận, sắc mặt Bành Diễm Phương mới thoải mái hơn.
Nhưng trong lòng Lý Thế Bình thì lại bắt đầu bất an, Trần Phong trong ấn tượng của hắn không phải là kẻ bị thiệt còn có thể nhẫn nhịn.
“Nếu đơn hàng đã do Thế Bình giúp cậu đàm phán được vậy vấn đề hoa hồng tám trăm nghìn kia của cậu thuộc về ai có phải chúng nên nói chuyện hẳn hoi không?”, trong mắt Bành Diễm Phương ánh lên vẻ gian xảo, câu nói này mới là mục đích chính của bà ta, phía trước nói nhiều vậy đều là để làm bước đệm cho câu này.
Trần Phong cau mày, đồ ngu Bành Diễm Phương này chắc không phải muốn anh cho Lý Thế Bình hoa hồng tám trăm nghìn đó chứ?
“Diễm Phương, bà nói vậy là có ý gì?! Mặc dù đơn hàng mười triệu kia của Tiểu Phong, Thế Bình có giúp không ít, nhưng Tiểu Phong cũng không phải không làm gì cả…”, Vương Hoằng Nghị lạnh giọng nói, ông ấy biết Bành Diễm Phương vẫn luôn voi Lý Thế Bình là con rể tương lai, nên việc gì cũng nghĩ cho Lý Thế Bình, nhưng Bành Diễm Phương bây giờ thế này cũng hơi quá đáng rồi, một câu nói là muốn chia hoa hồng tám trăm nghìn của Trần Phong, có ai bắt nạt người ta thế không?
“Cậu ta làm gì rồi? Cậu ta có thể làm gì chứ?”, Bành Diễm Phương không hề nể mặt mà ngắt lời Vương Hoằng Nghị.
“Nếu không có Thế Bình thì giờ không biết cậu ta lưu lạc ở đâu đấy, đừng nói là đám phán được đơn hàng mười triệu, cậu ta có vào được Tập đoàn Khang Mỹ không cũng là cả vấn đề. Tóm lại, đơn hàng trị giá mười triệu cậu ta có thể đàm phán được toàn bộ đều là công lao của Thế Bình, không có quan hệ gì với cậu ta hết. Nên hoa hồng tám trăm nghìn đó đương nhiên có một phần của Thế Bình”, Bành Diễm Phương nói năng hùng hồn, mặt rất hiên ngang.
“Cô Bành muốn cháu cho giám đốc Lý bao nhiêu?”, Trần Phong cười nhìn Bành Diễm Phương một cái.
“Bảy trăm nghìn!”, Bành Diễm Phương lạnh lùng nói ra một con số, chuyển mắt sang Trần Phong: “Ít nhất cũng phải cho Thế Bình bảy trăm nghìn! Vì nếu không có Thế Bình thì cậu chẳng kiếm được xu nào cả”.
“Thế à?”, Trần Phong lười biếng nheo mắt.
“Chẳng lẽ không phải? Không có Thế Bình đưa cậu vào công ty, không có Thế Bình âm thầm giúp cậu thì cậu nghĩ mình có thể lấy được đơn hàng mười triệu không? Bảo cậu cho Thế Bình bảy trăm nghìn còn là ít đó. Theo tôi thấy hoa hồng tám trăm nghìn cậu phải giao cho Thế Bình hết, nhưng nể tình cậu chạy vặt cho Thế Bình, có thể để cho cậu giữ một trăm nghìn coi như tiền mất sức của cậu”, giọng Bành Diễm Phương trịch thượng, trong giọng nói tràn ngập vẻ bố thí.
“Diễm Phương, bà quá quắt lắm rồi đấy!”, Vương Hoằng Nghị tức giận ra mặt, ông ấy không tin, trong đơn hàng mười triệu kia, tác dụng duy nhất của Trần Phong là chạy vặt, Trần Phong tất nhiên còn làm việc khác, nếu đơn hàng mười triệu dễ lấy thế thì trước khi Trần Phong vào Khang Mỹ, Lý Thế Bình đã lấy được đơn hàng rồi.
Nhưng đến chỗ Bành Diễm Phương thì lại thành công lao của Lý Thế Bình hết.
“Được”, Trần Phong mỉm cười nhìn Lý Thế Bình một cái, lời này của Lý Thế Bình đúng là có trình độ, ngoài mặt thì như đang chúc anh, thực tế lại đang nói với mọi người, Trần Phong cậu có giỏi thế nào thì tôi cũng là cấp trên trực tiếp của cậu, cậu vĩnh viễn không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.
Sau khi Lý Thế Bình nói xong thì Bành Diễm Phương lại cười ha hả tiếp lời: “Hoằng Nghị, tôi nói chứ, hoa hồng tám trăm nghìn này của Trần Phong có một nửa công lao của Thế Bình”.
“Bác gái, bác quá lời rồi, năng lực nghiệp vụ của người anh em Trần Phong rất xuất sắc, không có cháu cậu ấy cũng có thể lấy được tám trăm nghìn đó”, Lý Thế Bình cười “khiêm tốn”.
“Hừ”, Bành Diễm Phương bĩu môi khinh thường, sau đó mỉm cười nhìn Lý Thế Bình: “Thế Bình, ở đây đều là người nhà, không có người ngoài, cháu không cần nể mặt thằng này đâu. Đơn hàng mười triệu của thằng ranh đó nhất định là do cháu âm thầm giúp đỡ lấy được nhỉ?”.
Lý Thế Bình hơi sửng sốt, lời này của Bành Diễm Phương… là có ý gì?
Bà ta sẽ không tưởng mình giúp Trần Phong đấy chứ?
Lý Thế Bình không nói gì, Bành Diễm Phương coi như Lý Thế Bình ngầm thừa nhận, bà ta tiếp tục cười nói: “Thế Bình, bác gái biết cháu muốn giúp Trần Phong, cháu muốn Trần Phong được những người khác trong công ty công nhận. Nhưng sau này ít làm những việc như vậy thì tốt cho cháu hơn, có một số bùn nhão không trát nổi tường đâu, cháu làm vậy không những không thể giúp bùn nhão, mà biết đâu còn làm bẩn mình”.
“Diễm Phương, ăn nói kiểu gì thế?”, giọng Vương Hoằng Nghị trầm xuống, Bành Diễm Phương nói vậy đúng là không hề coi Trần Phong ra gì, hoàn toàn phủ nhận công lao của Trần Phong.
Dù Lý Thế Bình có âm thầm giúp Trần Phong thật thì ông ấy cũng không tin, đơn hàng mười triệu đó không có quan hệ gì với Trần Phong hết.
“Làm sao? Tôi nói sai à?”.
Bành Diễm Phương nhếch mép khinh bỉ: “Hoằng Nghị, chắc ông không tưởng đơn hàng lớn giá trị chục triệu đó là do thằng vô dụng này tự đàm phán được thật đấy chứ? Ông mở công ty thương mại, chẳng lẽ ông không biết một nhân viên kinh doanh vừa vào công ty, không có quan hệ gì muốn đàm phán một vụ làm ăn khó thế nào sao?”.
Vương Hoằng Nghị cứng họng, lời này của Bành Diễm Phương ông ấy đúng là không phản bác được, ông ấy biết rõ một nhân viên kinh doanh vừa vào công ty, không có quan hệ gì muốn đàm phán đơn hàng mười triệu khó thế nào.
Thậm chí không thể nói là khó, phải nói là không bao giờ có chuyện đó, nên đơn hàng mười triệu này của Trần Phong, có lẽ Lý Thế Bình thực sự đã âm thầm giúp rất nhiều.
Sắc mặt Vương Thi Viện quái dị, Bành Diễm Phương nghĩ như vậy cô ta cũng không ngờ được, nhưng lúc này cô ta sẽ không nói ra, dù cô ta biết Trần Phong đám phán được đơn hàng mười triệu đó hoàn toàn dựa vào bản thân.
Cô ta muốn Bành Diễm Phương và Vương Hoằng Nghị hiểu nhầm, chỉ có như vậy Bành Diễm Phương và Vương Hoằng Nghị mới sẽ coi trọng Lý Thế Bình hơn.
Vương Thi Viện không nói, Lý Thế Bình đương nhiên lại càng không nói, dù sao đây công lao nhét vào tay hắn.
Không lấy thì phí của.
Trần Phong mỉm cười, nhìn hết biểu cảm của mọi người, với lời nói của Bành Diễm Phương, Trần Phong không định giải thích, vẫn là câu nói đó, anh không thèm so đo với người nhỏ nhen như Bành Diễm Phương, mất giá quá.
“Cậu cười cái gì, chẳng lẽ tôi nói không đúng?”, thấy Trần Phong còn dám cười, Bành Diễm Phương ngay lập tức bực mình, da mặt thằng vô dụng này sao dày vậy? Nhờ người khác mà có đơn hàng, bị vạch trần thế mà còn cười được?
“Cô Bành, cô nói đúng, đơn hàng đúng là do giám đốc Lý giúp cháu đàm phán”, Trần Phong hờ hững nói, với loại ngu như này cách tốt nhất là kẻ ngu nói gì thì mình phối hợp là được, cũng tự biến mình thành kẻ ngốc luôn.
Nghe thấy Trần Phong thừa nhận, sắc mặt Bành Diễm Phương mới thoải mái hơn.
Nhưng trong lòng Lý Thế Bình thì lại bắt đầu bất an, Trần Phong trong ấn tượng của hắn không phải là kẻ bị thiệt còn có thể nhẫn nhịn.
“Nếu đơn hàng đã do Thế Bình giúp cậu đàm phán được vậy vấn đề hoa hồng tám trăm nghìn kia của cậu thuộc về ai có phải chúng nên nói chuyện hẳn hoi không?”, trong mắt Bành Diễm Phương ánh lên vẻ gian xảo, câu nói này mới là mục đích chính của bà ta, phía trước nói nhiều vậy đều là để làm bước đệm cho câu này.
Trần Phong cau mày, đồ ngu Bành Diễm Phương này chắc không phải muốn anh cho Lý Thế Bình hoa hồng tám trăm nghìn đó chứ?
“Diễm Phương, bà nói vậy là có ý gì?! Mặc dù đơn hàng mười triệu kia của Tiểu Phong, Thế Bình có giúp không ít, nhưng Tiểu Phong cũng không phải không làm gì cả…”, Vương Hoằng Nghị lạnh giọng nói, ông ấy biết Bành Diễm Phương vẫn luôn voi Lý Thế Bình là con rể tương lai, nên việc gì cũng nghĩ cho Lý Thế Bình, nhưng Bành Diễm Phương bây giờ thế này cũng hơi quá đáng rồi, một câu nói là muốn chia hoa hồng tám trăm nghìn của Trần Phong, có ai bắt nạt người ta thế không?
“Cậu ta làm gì rồi? Cậu ta có thể làm gì chứ?”, Bành Diễm Phương không hề nể mặt mà ngắt lời Vương Hoằng Nghị.
“Nếu không có Thế Bình thì giờ không biết cậu ta lưu lạc ở đâu đấy, đừng nói là đám phán được đơn hàng mười triệu, cậu ta có vào được Tập đoàn Khang Mỹ không cũng là cả vấn đề. Tóm lại, đơn hàng trị giá mười triệu cậu ta có thể đàm phán được toàn bộ đều là công lao của Thế Bình, không có quan hệ gì với cậu ta hết. Nên hoa hồng tám trăm nghìn đó đương nhiên có một phần của Thế Bình”, Bành Diễm Phương nói năng hùng hồn, mặt rất hiên ngang.
“Cô Bành muốn cháu cho giám đốc Lý bao nhiêu?”, Trần Phong cười nhìn Bành Diễm Phương một cái.
“Bảy trăm nghìn!”, Bành Diễm Phương lạnh lùng nói ra một con số, chuyển mắt sang Trần Phong: “Ít nhất cũng phải cho Thế Bình bảy trăm nghìn! Vì nếu không có Thế Bình thì cậu chẳng kiếm được xu nào cả”.
“Thế à?”, Trần Phong lười biếng nheo mắt.
“Chẳng lẽ không phải? Không có Thế Bình đưa cậu vào công ty, không có Thế Bình âm thầm giúp cậu thì cậu nghĩ mình có thể lấy được đơn hàng mười triệu không? Bảo cậu cho Thế Bình bảy trăm nghìn còn là ít đó. Theo tôi thấy hoa hồng tám trăm nghìn cậu phải giao cho Thế Bình hết, nhưng nể tình cậu chạy vặt cho Thế Bình, có thể để cho cậu giữ một trăm nghìn coi như tiền mất sức của cậu”, giọng Bành Diễm Phương trịch thượng, trong giọng nói tràn ngập vẻ bố thí.
“Diễm Phương, bà quá quắt lắm rồi đấy!”, Vương Hoằng Nghị tức giận ra mặt, ông ấy không tin, trong đơn hàng mười triệu kia, tác dụng duy nhất của Trần Phong là chạy vặt, Trần Phong tất nhiên còn làm việc khác, nếu đơn hàng mười triệu dễ lấy thế thì trước khi Trần Phong vào Khang Mỹ, Lý Thế Bình đã lấy được đơn hàng rồi.
Nhưng đến chỗ Bành Diễm Phương thì lại thành công lao của Lý Thế Bình hết.
Bình luận facebook