Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 382: Giày vò tinh thần
Nhưng Lưu Thiếu Bác bị treo trên không thì lại không bình tĩnh được như Trần Phong.
Hắn đã cảm nhận được sự bất thường của mặt nước bên dưới cơ thể từ sớm, trước khi Lý Nhạc hét cẩn thận, hắn đã chuyển mắt về phía mặt nước.
Nghĩ thôi cũng biết, khoảnh khắc cá sấu trồi lên khỏi mặt nước, hắn sẽ thấy cái gì.
Không nghi ngờ gì, Lưu Thiếu Bác bị dọa cho tè ra quần.
Khi thấy cái miệng đỏ lòm ấy lao về phía mình để cắn, hồn phách Lưu Thiếu Bác bay lên mây luôn.
Thậm chí hắn còn ngửi được hơi thở hôi thối, tanh nồng trong miệng cá sấu.
“Á!”.
Tiếng hét cực kì thê lương vang lên từ miệng Lưu Thiếu Bác, sau đó cả người hắn bắt đầu lắc lư trên không, định tránh phát cắn chí mạng của cá sấu.
“Cạp!”.
Hàm trên và hàm dưới của cá sấu cắn mạnh vào nhau, nhưng chỉ cắn được không khí chứ không chạm được vào Lưu Thiếu Bác chút nào.
Mặc dù cả người từ trên xuống dưới không mất miếng thịt nào, nhưng cái cắn này lại khiến Lưu Thiếu Bác sợ đến tè ra quần luôn.
Có thể thấy rõ chỗ đũng quần của Lưu Thiếu Bác ướt một mảng.
Đồng thời còn có mùi khai lan tỏa trong không gian.
Trần Phong nhìn Lưu Thiếu Bác một cái đầy ghét bỏ, sau đó nhảy xuống khỏi cây liễu, về lại mặt đất.
Nhưng con cá sấu trong nước thì lại không hề ghét bỏ Lưu Thiếu Bác, ngược lại, sau khi ngửi được mùi khai thì nó lại càng thích thú hơn.
Không ngừng vọt cao khỏi mặt nước, sau đó cắn mạnh vào vị trí mông của Lưu Thiếu Bác.
Mặc dù lần nào cũng chỉ cách nửa centimet, nhưng cá sấu hiển nhiên không định bỏ cuộc, Lưu Thiếu Bác gào khóc ngày càng thê thảm, cá sấu lại càng bền bỉ.
Cảnh này bỗng chốc khiến Lý Nhạc ở bờ hồ nhìn đến ngu người.
Giờ cậu ta cuối cùng cũng hiểu sao Trần Phong lại dẫn Lưu Thiếu Bác đến đây rồi.
“Cứu mạng! Ông ơi! Ông ơi! Tôi sắp chết rồi! Cứu tôi!”.
Lưu Thiếu Bác vừa liều mạng lắc lư cơ thể, tránh việc bị cái miệng rộng của cá sấu cắn, vừa thê thảm cầu xin Trần Phong.
Trần Phong ở bờ hồ lại hoàn toàn không có ý định cứu Lưu Thiếu Bác, ngược lại, cười rất vui vẻ.
Hôm qua sau khi bị người đàn ông mũ lưỡi trai đưa đến đây, anh đã phát hiện hồ nhỏ cạnh công xưởng và con cá sấu ẩn nấp trong hồ.
Lúc đó mặc dù trong lòng Trần Phong thấy kì quái, tại sao chỗ này lại có cá sấu, nhưng lại không nghĩ nhiều, chỉ để ý chút thôi.
Không ngờ, chút để ý hôm qua lại có ích cho hôm nay.
Có cách gì có thể hành hạ một người hơn là để hắn lởn vởn ở bờ vực của sự sống và cái chết chứ?
Hiển nhiên chính là cách này!
Lưu Thiếu Bác lúc này đúng là chỉ cách cái chết một đường kẻ.
Nếu hắn từ bỏ giãy giụa, con cá sấu trong hồ chắc chắn có thể cắn được hắn.
Nếu hắn không bỏ cuộc, thì chỉ có thể đọ sức với cá sấu, xem bên nào bền bỉ hơn.
Trần Phong tin, bài học này chắc chắn có thể khiến Lưu Thiếu Bác nhớ suốt đời.
Thứ đáng sợ hơn cái chết đó là sống không bằng chết!
“Anh Phong, chiêu này của anh… đỉnh thật!”, Lý Nhạc nuốt nước bọt, đã không biết nói gì với Trần Phong rồi.
Cậu ta không biết Trần Phong và Lưu Thiếu Bác có thù oán gì mà phải hành hạ Lưu Thiếu Bác như vậy.
Nhưng cậu ta biết, Trần Phong đạt được mục đích rồi.
Lưu Thiếu Bác hiện giờ chắc chắn còn khó chịu hơn cả chết.
Chỉ một phút ngắn ngủi, trong đũng quần của Lưu Thiếu Bác đều là phân và nước tiểu, hiển nhiên đã bị con cá sấu không ngừng nhảy nhót bên dưới dọa cho mất kiểm soát.
“Đmm! Mả cha nhà mày!”.
Sau khi thấy cầu xin không có hi vọng gì, Lưu Thiếu Bác bắt đầu chửi ầm lên, đến tận giờ hắn vẫn không biết tên của Trần Phong, càng không biết rốt cuộc hắn làm gì đắc tội Trần Phong.
Hắn chỉ biết, sau khi cùng vào một cái thang máy với Trần Phong thì Trần Phong tự nhiên lại động thủ với hắn, còn đưa hắn đến chỗ này để hành hạ hắn.
Lưu Thiếu Bác cũng muốn bỏ cuộc không giãy giụa nữa, nhưng vừa nghĩ đến hậu quả của việc ngừng giãy giụa thì sẽ bị cá xấu cắn xé, nuốt từng miếng vào bụng.
Cách chết này quá thê thảm, hắn căn bản không chấp nhận được.
Với việc mắng chửi của Lưu Thiếu Bác, Trần Phong không bận tâm.
Lưu Thiếu Bác cũng thức thời, sau khi mắng vài câu thì biết Trần Phong hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng.
Nên Lưu Thiếu Bác lại đổi đối sách khác, ăn nói khép nép xin Trần Phong tha, đồng thời khuyên bảo Trần Phong hết nước hết cái đừng làm chuyện ngốc nghếch.
Với những cách làm cũ rích này, Trần Phong đương nhiên không có cảm giác gì.
“Đi thôi”, Trần Phong mỉm cười nhìn Lý Nhạc một cái.
“Đi?”, Lý Nhạc sửng sốt: “Anh Phong, chúng ta đi rồi thì Lưu Thiếu Bác phải làm thế nào?”.
“Để hắn tự sinh tự diệt”.
Câu trả lời của Trần Phong khiến Lý Nhạc câm nín, Lý Nhạc nói: “Anh Phong, chẳng phải lúc trước anh nói không giết Lưu Thiếu Bác sao?”.
“Tôi nói không giết hắn, nhưng tôi không bảo không cho cá sấu giết hắn mà, hắn chết trong bụng cá sấu, không liên quan gì đến tôi nhỉ?”, Trần Phong nhún vai.
Lý Nhạc trố mắt nhìn, còn có thể thế này?
“Được rồi, đi thôi, Lưu Thiếu Bác không chết đâu”.
Trần Phong mỉm cười, cất bước đi trước, trước khi trói Lưu Thiếu Bác anh đã tính đại khái sức bật của cá sấu.
Thực tế, dù Lưu Thiếu Bác không tránh thì hắn cũng sẽ không bị cá sấu cắn chết.
Nhưng vì ám thị tâm lí hoặc là nói vì nỗi sợ nên Lưu Thiếu Bác cứ cảm thấy mình nếu không tránh thì chắc chắn sẽ bị cá sấu cắn chết, nên hắn liều mạng lắc lư ở đó, lộ mọi vẻ xấu xí, làm trò cười cho thiên hạ.
Cũng không biết sau khi hắn lắc lư như vậy lại nhận ra sự cố gắng của mình chỉ là toi công thì sẽ có phản ứng gì.
Đương nhiên, Trần Phong không phải thần tiên nên lúc Lưu Thiếu Bác chiến đấu với cá sấu, rất có thể sẽ có dây thừng bị tuột, hoặc cá sấu đột nhiên bật lên, bật cao hơn vị trí dự đoán.
Nếu tình trạng đó xảy ra thật thì Trần Phong chỉ có thể nói, Lưu Thiếu Bác xui xẻo quá, số trời đã định không thoát được kiếp nạn này.
Khi thấy Trần Phong bỏ đi không ngoảnh đầu lại, Lưu Thiếu Bác chợt thấy tuyệt vọng.
Bắt đầu mắng chửi té tát khàn cả giọng, bao nhiêu tiếng chửi bới khó nghe đều bật ra khỏi miệng hắn.
Nhưng lúc này, có thể nghe thấy được mắng chửi của hắn chỉ có cá sấu trong hồ thôi.
Lưu Thiếu Bác mắng chửi càng ác thì con cá sấu trong hồ nhảy càng cao.
Mấy phút sau, Lưu Thiếu Bác cuối cùng cũng cạn kiệt sức lực, cả người rơi vào trạng thái tê liệt.
Còn con cá sấu trong hồ thì rõ ràng vẫn dư sức.
Thấy Lưu Thiếu Bác dừng phản kháng, trong đôi mắt u tối của cá sấu xẹt qua sự hưng phấn, nó lại nhảy cao lên, cắn mạnh vào vị trí mông của Lưu Thiếu Bác.
“Cạp!”.
Tiếng cắn giòn tan vang lên, cả người Lưu Thiếu Bác không nhịn được giật thót, nhưng đợi mãi cũng không thấy cảm giác đau đớn dưới người.
Chẳng lẽ…
Lưu Thiếu Bác đột nhiên nghĩ đến một khả năng, mắt hắn ngay lập tức trợn tròn, cả người suýt thì tức đến nổ tung.
Cá sấu trong hồ căn bản không cắn được hắn!
Mọi việc đều do tâm lí sợ hãi của hắn làm hại!
“Ha, ha, ha, ha!”.
Lưu Thiếu Bác đột nhiên phá lên cười thê lương, cười ra nước mắt.
Giày vò tinh thần!
Giày vò tinh thần thực sự!
Từ lúc bắt đầu, Trần Phong căn bản đã không định giết hắn.
Trần Phong làm vậy chỉ là từng bước phá hủy phòng tuyến trong lòng hắn, khiến hắn tự sinh ra sợ hãi.
Hắn khiến bản thân mình sợ đến mức tè dầm!
Hắn khiến bản thân mình sợ đến mức lộ mọi vẻ xấu xí!
Hắn đã cảm nhận được sự bất thường của mặt nước bên dưới cơ thể từ sớm, trước khi Lý Nhạc hét cẩn thận, hắn đã chuyển mắt về phía mặt nước.
Nghĩ thôi cũng biết, khoảnh khắc cá sấu trồi lên khỏi mặt nước, hắn sẽ thấy cái gì.
Không nghi ngờ gì, Lưu Thiếu Bác bị dọa cho tè ra quần.
Khi thấy cái miệng đỏ lòm ấy lao về phía mình để cắn, hồn phách Lưu Thiếu Bác bay lên mây luôn.
Thậm chí hắn còn ngửi được hơi thở hôi thối, tanh nồng trong miệng cá sấu.
“Á!”.
Tiếng hét cực kì thê lương vang lên từ miệng Lưu Thiếu Bác, sau đó cả người hắn bắt đầu lắc lư trên không, định tránh phát cắn chí mạng của cá sấu.
“Cạp!”.
Hàm trên và hàm dưới của cá sấu cắn mạnh vào nhau, nhưng chỉ cắn được không khí chứ không chạm được vào Lưu Thiếu Bác chút nào.
Mặc dù cả người từ trên xuống dưới không mất miếng thịt nào, nhưng cái cắn này lại khiến Lưu Thiếu Bác sợ đến tè ra quần luôn.
Có thể thấy rõ chỗ đũng quần của Lưu Thiếu Bác ướt một mảng.
Đồng thời còn có mùi khai lan tỏa trong không gian.
Trần Phong nhìn Lưu Thiếu Bác một cái đầy ghét bỏ, sau đó nhảy xuống khỏi cây liễu, về lại mặt đất.
Nhưng con cá sấu trong nước thì lại không hề ghét bỏ Lưu Thiếu Bác, ngược lại, sau khi ngửi được mùi khai thì nó lại càng thích thú hơn.
Không ngừng vọt cao khỏi mặt nước, sau đó cắn mạnh vào vị trí mông của Lưu Thiếu Bác.
Mặc dù lần nào cũng chỉ cách nửa centimet, nhưng cá sấu hiển nhiên không định bỏ cuộc, Lưu Thiếu Bác gào khóc ngày càng thê thảm, cá sấu lại càng bền bỉ.
Cảnh này bỗng chốc khiến Lý Nhạc ở bờ hồ nhìn đến ngu người.
Giờ cậu ta cuối cùng cũng hiểu sao Trần Phong lại dẫn Lưu Thiếu Bác đến đây rồi.
“Cứu mạng! Ông ơi! Ông ơi! Tôi sắp chết rồi! Cứu tôi!”.
Lưu Thiếu Bác vừa liều mạng lắc lư cơ thể, tránh việc bị cái miệng rộng của cá sấu cắn, vừa thê thảm cầu xin Trần Phong.
Trần Phong ở bờ hồ lại hoàn toàn không có ý định cứu Lưu Thiếu Bác, ngược lại, cười rất vui vẻ.
Hôm qua sau khi bị người đàn ông mũ lưỡi trai đưa đến đây, anh đã phát hiện hồ nhỏ cạnh công xưởng và con cá sấu ẩn nấp trong hồ.
Lúc đó mặc dù trong lòng Trần Phong thấy kì quái, tại sao chỗ này lại có cá sấu, nhưng lại không nghĩ nhiều, chỉ để ý chút thôi.
Không ngờ, chút để ý hôm qua lại có ích cho hôm nay.
Có cách gì có thể hành hạ một người hơn là để hắn lởn vởn ở bờ vực của sự sống và cái chết chứ?
Hiển nhiên chính là cách này!
Lưu Thiếu Bác lúc này đúng là chỉ cách cái chết một đường kẻ.
Nếu hắn từ bỏ giãy giụa, con cá sấu trong hồ chắc chắn có thể cắn được hắn.
Nếu hắn không bỏ cuộc, thì chỉ có thể đọ sức với cá sấu, xem bên nào bền bỉ hơn.
Trần Phong tin, bài học này chắc chắn có thể khiến Lưu Thiếu Bác nhớ suốt đời.
Thứ đáng sợ hơn cái chết đó là sống không bằng chết!
“Anh Phong, chiêu này của anh… đỉnh thật!”, Lý Nhạc nuốt nước bọt, đã không biết nói gì với Trần Phong rồi.
Cậu ta không biết Trần Phong và Lưu Thiếu Bác có thù oán gì mà phải hành hạ Lưu Thiếu Bác như vậy.
Nhưng cậu ta biết, Trần Phong đạt được mục đích rồi.
Lưu Thiếu Bác hiện giờ chắc chắn còn khó chịu hơn cả chết.
Chỉ một phút ngắn ngủi, trong đũng quần của Lưu Thiếu Bác đều là phân và nước tiểu, hiển nhiên đã bị con cá sấu không ngừng nhảy nhót bên dưới dọa cho mất kiểm soát.
“Đmm! Mả cha nhà mày!”.
Sau khi thấy cầu xin không có hi vọng gì, Lưu Thiếu Bác bắt đầu chửi ầm lên, đến tận giờ hắn vẫn không biết tên của Trần Phong, càng không biết rốt cuộc hắn làm gì đắc tội Trần Phong.
Hắn chỉ biết, sau khi cùng vào một cái thang máy với Trần Phong thì Trần Phong tự nhiên lại động thủ với hắn, còn đưa hắn đến chỗ này để hành hạ hắn.
Lưu Thiếu Bác cũng muốn bỏ cuộc không giãy giụa nữa, nhưng vừa nghĩ đến hậu quả của việc ngừng giãy giụa thì sẽ bị cá xấu cắn xé, nuốt từng miếng vào bụng.
Cách chết này quá thê thảm, hắn căn bản không chấp nhận được.
Với việc mắng chửi của Lưu Thiếu Bác, Trần Phong không bận tâm.
Lưu Thiếu Bác cũng thức thời, sau khi mắng vài câu thì biết Trần Phong hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng.
Nên Lưu Thiếu Bác lại đổi đối sách khác, ăn nói khép nép xin Trần Phong tha, đồng thời khuyên bảo Trần Phong hết nước hết cái đừng làm chuyện ngốc nghếch.
Với những cách làm cũ rích này, Trần Phong đương nhiên không có cảm giác gì.
“Đi thôi”, Trần Phong mỉm cười nhìn Lý Nhạc một cái.
“Đi?”, Lý Nhạc sửng sốt: “Anh Phong, chúng ta đi rồi thì Lưu Thiếu Bác phải làm thế nào?”.
“Để hắn tự sinh tự diệt”.
Câu trả lời của Trần Phong khiến Lý Nhạc câm nín, Lý Nhạc nói: “Anh Phong, chẳng phải lúc trước anh nói không giết Lưu Thiếu Bác sao?”.
“Tôi nói không giết hắn, nhưng tôi không bảo không cho cá sấu giết hắn mà, hắn chết trong bụng cá sấu, không liên quan gì đến tôi nhỉ?”, Trần Phong nhún vai.
Lý Nhạc trố mắt nhìn, còn có thể thế này?
“Được rồi, đi thôi, Lưu Thiếu Bác không chết đâu”.
Trần Phong mỉm cười, cất bước đi trước, trước khi trói Lưu Thiếu Bác anh đã tính đại khái sức bật của cá sấu.
Thực tế, dù Lưu Thiếu Bác không tránh thì hắn cũng sẽ không bị cá sấu cắn chết.
Nhưng vì ám thị tâm lí hoặc là nói vì nỗi sợ nên Lưu Thiếu Bác cứ cảm thấy mình nếu không tránh thì chắc chắn sẽ bị cá sấu cắn chết, nên hắn liều mạng lắc lư ở đó, lộ mọi vẻ xấu xí, làm trò cười cho thiên hạ.
Cũng không biết sau khi hắn lắc lư như vậy lại nhận ra sự cố gắng của mình chỉ là toi công thì sẽ có phản ứng gì.
Đương nhiên, Trần Phong không phải thần tiên nên lúc Lưu Thiếu Bác chiến đấu với cá sấu, rất có thể sẽ có dây thừng bị tuột, hoặc cá sấu đột nhiên bật lên, bật cao hơn vị trí dự đoán.
Nếu tình trạng đó xảy ra thật thì Trần Phong chỉ có thể nói, Lưu Thiếu Bác xui xẻo quá, số trời đã định không thoát được kiếp nạn này.
Khi thấy Trần Phong bỏ đi không ngoảnh đầu lại, Lưu Thiếu Bác chợt thấy tuyệt vọng.
Bắt đầu mắng chửi té tát khàn cả giọng, bao nhiêu tiếng chửi bới khó nghe đều bật ra khỏi miệng hắn.
Nhưng lúc này, có thể nghe thấy được mắng chửi của hắn chỉ có cá sấu trong hồ thôi.
Lưu Thiếu Bác mắng chửi càng ác thì con cá sấu trong hồ nhảy càng cao.
Mấy phút sau, Lưu Thiếu Bác cuối cùng cũng cạn kiệt sức lực, cả người rơi vào trạng thái tê liệt.
Còn con cá sấu trong hồ thì rõ ràng vẫn dư sức.
Thấy Lưu Thiếu Bác dừng phản kháng, trong đôi mắt u tối của cá sấu xẹt qua sự hưng phấn, nó lại nhảy cao lên, cắn mạnh vào vị trí mông của Lưu Thiếu Bác.
“Cạp!”.
Tiếng cắn giòn tan vang lên, cả người Lưu Thiếu Bác không nhịn được giật thót, nhưng đợi mãi cũng không thấy cảm giác đau đớn dưới người.
Chẳng lẽ…
Lưu Thiếu Bác đột nhiên nghĩ đến một khả năng, mắt hắn ngay lập tức trợn tròn, cả người suýt thì tức đến nổ tung.
Cá sấu trong hồ căn bản không cắn được hắn!
Mọi việc đều do tâm lí sợ hãi của hắn làm hại!
“Ha, ha, ha, ha!”.
Lưu Thiếu Bác đột nhiên phá lên cười thê lương, cười ra nước mắt.
Giày vò tinh thần!
Giày vò tinh thần thực sự!
Từ lúc bắt đầu, Trần Phong căn bản đã không định giết hắn.
Trần Phong làm vậy chỉ là từng bước phá hủy phòng tuyến trong lòng hắn, khiến hắn tự sinh ra sợ hãi.
Hắn khiến bản thân mình sợ đến mức tè dầm!
Hắn khiến bản thân mình sợ đến mức lộ mọi vẻ xấu xí!
Bình luận facebook