Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Vào công ty Đỉnh Phong
Trần Phong không khoác lác, anh có một vạn cách chơi gia tộc nhỏ giống như nhà họ
Hạ.
Nếu Hạ Vân Thịnh nghĩ ký xong hợp đồng khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền với Lâm
Tông Vĩ là có thể kê cao gối ngủ, vậy thì ông ta còn non nớt lắm.
Trần Phong cười khẩy sau đó gọi điện thoại cho Trần Trung.
Cao ốc Vân Thịnh.
Mới sáng ra Hạ Hạo đã đến công ty với tinh thần sảng khoái, để chúc mừng việc Hạ
Mộng Dao bị đuổi việc, đêm qua anh ta đã cố tình đi ngủ với hai cô em ở hộp đêm một
đêm, cho nên tâm trạng anh ta hôm nay cực kì thoải mái.
Không chỉ lấy về tất cả đội công trình mà còn trở thành người phụ trách của dự án
núi Ngọc Tuyền, việc duy nhất cần làm bây giờ là nằm xuống kiếm tiền thôi.
E rằng bây giờ con khốn Hạ Mộng Dao đang tức chết ở trong nhà rồi, Hạ Hạo đắc ý
nghĩ.
“Con trai, lát nữa con đi đến Công ty Đỉnh Phong với bố.” Nhìn thấy Hạ Hạo, sắc mặt
Hạ Khải Siêu cũng hồng hào.
“Dạ? Dự án đã đám phán xong rồi mà? Sao chúng ta phải đến đó nữa?” Hạ Hạo bất
giác ngơ ngác, lần trước đến Công ty Đỉnh Phong, Lâm Tông Vĩ đã để lại ám ảnh tâm lí
cho anh ta, khiến cho bây giờ cứ nghe thấy cái tên Đỉnh Phong là trong lòng anh ta lại
hoảng lên.
“Đã bàn xong chuyện dự án rồi nhưng công trình thi công cụ thể thế nào thì vẫn phải
bàn bạc.” Hạ Khải Siêu nói.
“Bố, không để chú hai đi được ạ?” Hạ Hạo yếu ớt hỏi.
Hạ Khải Siêu trừng mắt nhìn Hạ Hạo và nói: “Bây giờ con mới là người phụ trách dự
án núi Ngọc Tuyền, để chú hai con đi thì ra thể thống gì.”
“Bố biết con lo điều gì nhưng con yên tâm đi, lần này chúng ta có hợp đồng trong tay,
Lâm Tông Vĩ cũng không dám làm gì chúng ta đâu.”
“Con sợ Hạ Mộng Dao sẽ giở trò bảo Lâm Tông Vĩ gây rắc rối cho chúng ta.” Hạ Hạo
lo lắng nói.
“Hừ, đây không phải dự án mấy trăm nghìn hay mấy triệu, mà là dự án mấy trăm triệu.
Chỉ cần Lâm Tông Vĩ biết suy nghĩ thì sẽ không làm ra chuyện này. Cậu ta chỉ là người
phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền mà thôi, người thật sự nắm núi Ngọc Tuyền trong tay
là nhà họ Trần!”
“Nếu Lâm Tông Vĩ dám gây rắc rối cho chúng ta thì nhà họ Trần sẽ không tha cho cậu
ta!” Hạ Khải Siêu tự tin nói, nhưng e rằng có bị đánh chết ông ta cũng không ngờ
được là người thật sự nắm núi Ngọc Tuyền trong tay, không phải nhà họ Trần, mà là là
Trần Phong.
“Vậy chúng ta đi thôi bố.”
Hạ Hạo vẫn rất ngưỡng mộ nhà họ Trần, có nằm mơ anh ta cũng muốn nhà họ Hạ trở
thành nhà giàu có như nhà họ Trần, chỉ cần rung chân thôi đã có thể khiến cả Hoa Hạ
run rẩy.
Nhưng Hạ Hạo cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, nếu bạn không được sinh ra trong gia
tộc giống như nhà họ Trần, vậy thì cả đời này bạn đừng nghĩ đến việc đuổi theo nữa.
Bố con Hạ Khải Siêu lại một lần nữa đến Công ty Đỉnh Phong, nhưng thái độ của
người đẹp lễ tân Công ty Đỉnh Phong với họ khác hẳn vẻ lạnh nhạt, giống như họ có
cũng được, không có cũng chẳng sao vậy lần trước, lần này Hạ Hạo có thể cảm nhận
được một cách rõ ràng là ánh mắt của người đẹp lễ tân nhìn anh ta đã nhiệt tình hơn
rất nhiều.
Tâm trạng của anh ta lập tức tốt lên.
“Lâm tổng.”
Sau khi gõ cửa văn phòng Lâm Tông Vĩ, Hạ Khải Siêu khẽ cười chào hỏi.
Nhưng khi Lâm Tông Vĩ nhìn thấy hai người, sắc mặt lập tức xấu đi: “Hai người đến
đây làm gì?”
Sắc mặt Hạ Khải Siêu lập tức cứng lại, ông ta nói: “Lâm tổng, mấy ngày trước nhà họ
Hạ vừa ký họp đồng núi Ngọc Tuyền với công ty của cậu…”
“Ông là người ký hợp đồng sao?” Hạ Khải Siêu còn chưa nói xong, Lâm Tông Vĩ đã
hờ hững ngắt lời.
“Ừm… không phải.” Hạ Khải Siêu gượng cười nói: “Nhưng cho dù là ai ký thì cũng là
người nhà họ Hạ, vậy nên ai đến cũng được.”
“Nếu tôi cứ muốn người ký hợp đồng với tôi đến thì sao?” Lâm Tông Vĩ ngước mắt
lên nói.
“Lâm tổng việc gì phải làm khó người khác như vậy chứ?” Biểu cảm của Hạ Khải
Siêu hơi cứng lại, lúc này Hạ Mộng Dao đã bị đuổi việc rồi, sao có thể đến đây chứ.
Lâm Tông Vĩ khinh thường lắc đầu và nói: “Về đi, lúc nào cô Hạ đến đây, lúc đó chúng
ta nói chuyện.”
“Lâm tổng, khoảng thời gian này Mộng Dao có việc, thật sự không đến đây được.”
“Vậy đợi cô ấy hết bận rồi đến, tôi đợi được.” Lâm Tông Vĩ nói.
Thấy thái độ của Lâm Tông Vĩ cứng rắn, không nể mặt mình chút nào, sắc mặt của Hạ
Khải Siêu lập tức trở nên khó coi.
“Lâm tổng, chúng ta đã ký hợp đồng rồi.” Hạ Khải Siêu lại nói.
“Đúng vậy, Lâm tổng, anh vì lí do cá nhân gây ảnh hưởng đến tiến độ thi công của
khu nghĩ dưỡng núi Ngọc Tuyền thì không tốt đâu.” Hạ Hạo nói, trong ngữ khí của
anh ta thấp thoáng ý đe dọa.
Sắc mặt Lâm Tông Vĩ lập tức lạnh đi: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”
Sắc mặt Hạ Hạo thay đổi, anh ta chỉ có thể cắn răng thấp giọng nói: “Lâm tổng nói đùa
rồi, sao tôi dám uy hiếp anh chứ.”
“Hừ.”
Lâm Tông Vĩ hừ một tiếng và nói: “Không dám sao còn không cút đi!”
Sắc mặt bố con Hạ Khải Siêu tái mét, bọn họ không ngờ được là Lâm Tông Vĩ lại hống
hách như vậy, lẽ nào Lâm Tông Vĩ thật sự không sợ nhà họ Trần?
Thấy bố con Hạ Khải Siêu không nhúc nhích, Lâm Tông Vĩ lại hừ một tiếng và nói:
“Sao thế? Còn muốn tôi mời hai người ra ngoài?”
Nghe thấy lời này, bố con Hạ Khải Siêu không dám giả chết nữa mà vội vàng rời khỏi
văn phòng, họ không muốn bị Lâm Tông Vĩ “mời” ra khỏi văn phòng giống như lần
trước nữa.
Sau khi rời khỏi Công ty Đỉnh Phong, gương mặt của Hạ Hạo tràn đầy sự ác độc:
“Con mẹ nó, Lâm Tông Vĩ ăn gan hùm hay sao thế? Anh ta chỉ là một con chó của nhà
họ Trần, anh ta có tư cách gì mà ngang ngược như vậy?”
Hai lần liên tiếp bị Lông Tông Vĩ sỉ nhục, Hạ Hạo đã hoàn toàn mất đi lí trí.
“Lâm Tông Vĩ làm như vậy nhất định là có chỗ dựa nào đó, thậm chí có thể là cậu ta đã
có được sự đồng ý của nhà họ Trần.” Hạ Khải Siêu xanh mặt đoán.
“Đã như vậy thì chúng ta kiện họ đi, dù sao thì hợp đồng cũng có hiệu lực pháp luật,
nếu có một bên làm trái hợp đồng thì chỉ riêng tiền bồi thường hợp đồng thôi cũng
hơn ba trăm triệu rồi.”
“Đồ ngốc! Kiện nhà họ Trần, đầu con bị xe đâm vào à? Cho dù thắng kiện, nhà họ
Trần đưa cho con hơn ba trăm triệu thì con có dám lấy không?” Hạ Khải Siêu mắng.
Lời này giống như gáo nước lạnh, lập tức làm Hạ Hạo tỉnh táo, dám lấy tiền bồi
thường của nhà họ Trần, chỉ sợ ngày hôm sau nhà họ Hạ sẽ biến mất khỏi thế giới
này.
“Vậy phải làm thế nào?” Khuôn mặt Hạ Hạo tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Bố cũng không biết, về hỏi ông nội con đi.” Hạ Khải Siêu bất lực lắc đầu.
“Chỉ tại con khốn Hạ Mộng Dao, đêm qua chắc chắn nó lại ngủ với Lâm Tông Vĩ rồi!”
Hạ Hạo mắng, oán hận với Hạ Mộng Dao trong lòng anh ta lại càng sâu sắc hơn.
Sau khi trở về công ty, Hạ Khải Siêu nói lại toàn bộ lời của Lâm Tông Vĩ với Hạ Vân
Thịnh.
Khuôn mặt già nua của Hạ Vân Thịnh cũng nhăn nhúm lại.
Không chỉ Hạ Khải Siêu, mà ngay cả ông ta cũng không ngờ được Lâm Tông Vĩ lại
dám không quan tâm đến hợp đồng.
“Ông nội, chắc chắn đây là trò quỷ của Hạ Mộng Dao! Chắc chắn là nó hận quyết định
của ông ngày hôm qua!” Hạ Hạo ở một bên nói với ý đồ chia rẽ.
Hạ Vân Thịnh không nói gì mà chỉ cau chặt mày lại, không phải là không có khả năng
này, nhưng ông ta thấy đằng sau nhất định còn có nhân tố khác ảnh hưởng đến Lâm
Tông Vĩ, nếu không chỉ một mình Hạ Mộng Dao không hề đáng để Lâm Tông Vĩ như
vậy.
Chẳng lẽ là Trần Phong? Hình bóng của Trần Phong đột nhiên xuất hiện trong đầu Hạ
Vân Thịnh. Nhưng sau đó ông ta lại lắc đầu, nếu Trần Phong thật sự có sức mạnh lớn
như vậy thì sẽ không ở rể nhà họ Hạ rồi, càng sẽ không bị người ta giẫm lên đầu mà
không phản kháng lại.
“Hạo, chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể để chịu ấm ức vậy.” Hạ Vân Thịnh
nhìn Hạ Hạo và thở dài nói.
Sắc mặt Hạ Hạo thay đổi, anh ta nói: “Ông nội, ý của ông là…”
Hạ.
Nếu Hạ Vân Thịnh nghĩ ký xong hợp đồng khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền với Lâm
Tông Vĩ là có thể kê cao gối ngủ, vậy thì ông ta còn non nớt lắm.
Trần Phong cười khẩy sau đó gọi điện thoại cho Trần Trung.
Cao ốc Vân Thịnh.
Mới sáng ra Hạ Hạo đã đến công ty với tinh thần sảng khoái, để chúc mừng việc Hạ
Mộng Dao bị đuổi việc, đêm qua anh ta đã cố tình đi ngủ với hai cô em ở hộp đêm một
đêm, cho nên tâm trạng anh ta hôm nay cực kì thoải mái.
Không chỉ lấy về tất cả đội công trình mà còn trở thành người phụ trách của dự án
núi Ngọc Tuyền, việc duy nhất cần làm bây giờ là nằm xuống kiếm tiền thôi.
E rằng bây giờ con khốn Hạ Mộng Dao đang tức chết ở trong nhà rồi, Hạ Hạo đắc ý
nghĩ.
“Con trai, lát nữa con đi đến Công ty Đỉnh Phong với bố.” Nhìn thấy Hạ Hạo, sắc mặt
Hạ Khải Siêu cũng hồng hào.
“Dạ? Dự án đã đám phán xong rồi mà? Sao chúng ta phải đến đó nữa?” Hạ Hạo bất
giác ngơ ngác, lần trước đến Công ty Đỉnh Phong, Lâm Tông Vĩ đã để lại ám ảnh tâm lí
cho anh ta, khiến cho bây giờ cứ nghe thấy cái tên Đỉnh Phong là trong lòng anh ta lại
hoảng lên.
“Đã bàn xong chuyện dự án rồi nhưng công trình thi công cụ thể thế nào thì vẫn phải
bàn bạc.” Hạ Khải Siêu nói.
“Bố, không để chú hai đi được ạ?” Hạ Hạo yếu ớt hỏi.
Hạ Khải Siêu trừng mắt nhìn Hạ Hạo và nói: “Bây giờ con mới là người phụ trách dự
án núi Ngọc Tuyền, để chú hai con đi thì ra thể thống gì.”
“Bố biết con lo điều gì nhưng con yên tâm đi, lần này chúng ta có hợp đồng trong tay,
Lâm Tông Vĩ cũng không dám làm gì chúng ta đâu.”
“Con sợ Hạ Mộng Dao sẽ giở trò bảo Lâm Tông Vĩ gây rắc rối cho chúng ta.” Hạ Hạo
lo lắng nói.
“Hừ, đây không phải dự án mấy trăm nghìn hay mấy triệu, mà là dự án mấy trăm triệu.
Chỉ cần Lâm Tông Vĩ biết suy nghĩ thì sẽ không làm ra chuyện này. Cậu ta chỉ là người
phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền mà thôi, người thật sự nắm núi Ngọc Tuyền trong tay
là nhà họ Trần!”
“Nếu Lâm Tông Vĩ dám gây rắc rối cho chúng ta thì nhà họ Trần sẽ không tha cho cậu
ta!” Hạ Khải Siêu tự tin nói, nhưng e rằng có bị đánh chết ông ta cũng không ngờ
được là người thật sự nắm núi Ngọc Tuyền trong tay, không phải nhà họ Trần, mà là là
Trần Phong.
“Vậy chúng ta đi thôi bố.”
Hạ Hạo vẫn rất ngưỡng mộ nhà họ Trần, có nằm mơ anh ta cũng muốn nhà họ Hạ trở
thành nhà giàu có như nhà họ Trần, chỉ cần rung chân thôi đã có thể khiến cả Hoa Hạ
run rẩy.
Nhưng Hạ Hạo cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, nếu bạn không được sinh ra trong gia
tộc giống như nhà họ Trần, vậy thì cả đời này bạn đừng nghĩ đến việc đuổi theo nữa.
Bố con Hạ Khải Siêu lại một lần nữa đến Công ty Đỉnh Phong, nhưng thái độ của
người đẹp lễ tân Công ty Đỉnh Phong với họ khác hẳn vẻ lạnh nhạt, giống như họ có
cũng được, không có cũng chẳng sao vậy lần trước, lần này Hạ Hạo có thể cảm nhận
được một cách rõ ràng là ánh mắt của người đẹp lễ tân nhìn anh ta đã nhiệt tình hơn
rất nhiều.
Tâm trạng của anh ta lập tức tốt lên.
“Lâm tổng.”
Sau khi gõ cửa văn phòng Lâm Tông Vĩ, Hạ Khải Siêu khẽ cười chào hỏi.
Nhưng khi Lâm Tông Vĩ nhìn thấy hai người, sắc mặt lập tức xấu đi: “Hai người đến
đây làm gì?”
Sắc mặt Hạ Khải Siêu lập tức cứng lại, ông ta nói: “Lâm tổng, mấy ngày trước nhà họ
Hạ vừa ký họp đồng núi Ngọc Tuyền với công ty của cậu…”
“Ông là người ký hợp đồng sao?” Hạ Khải Siêu còn chưa nói xong, Lâm Tông Vĩ đã
hờ hững ngắt lời.
“Ừm… không phải.” Hạ Khải Siêu gượng cười nói: “Nhưng cho dù là ai ký thì cũng là
người nhà họ Hạ, vậy nên ai đến cũng được.”
“Nếu tôi cứ muốn người ký hợp đồng với tôi đến thì sao?” Lâm Tông Vĩ ngước mắt
lên nói.
“Lâm tổng việc gì phải làm khó người khác như vậy chứ?” Biểu cảm của Hạ Khải
Siêu hơi cứng lại, lúc này Hạ Mộng Dao đã bị đuổi việc rồi, sao có thể đến đây chứ.
Lâm Tông Vĩ khinh thường lắc đầu và nói: “Về đi, lúc nào cô Hạ đến đây, lúc đó chúng
ta nói chuyện.”
“Lâm tổng, khoảng thời gian này Mộng Dao có việc, thật sự không đến đây được.”
“Vậy đợi cô ấy hết bận rồi đến, tôi đợi được.” Lâm Tông Vĩ nói.
Thấy thái độ của Lâm Tông Vĩ cứng rắn, không nể mặt mình chút nào, sắc mặt của Hạ
Khải Siêu lập tức trở nên khó coi.
“Lâm tổng, chúng ta đã ký hợp đồng rồi.” Hạ Khải Siêu lại nói.
“Đúng vậy, Lâm tổng, anh vì lí do cá nhân gây ảnh hưởng đến tiến độ thi công của
khu nghĩ dưỡng núi Ngọc Tuyền thì không tốt đâu.” Hạ Hạo nói, trong ngữ khí của
anh ta thấp thoáng ý đe dọa.
Sắc mặt Lâm Tông Vĩ lập tức lạnh đi: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”
Sắc mặt Hạ Hạo thay đổi, anh ta chỉ có thể cắn răng thấp giọng nói: “Lâm tổng nói đùa
rồi, sao tôi dám uy hiếp anh chứ.”
“Hừ.”
Lâm Tông Vĩ hừ một tiếng và nói: “Không dám sao còn không cút đi!”
Sắc mặt bố con Hạ Khải Siêu tái mét, bọn họ không ngờ được là Lâm Tông Vĩ lại hống
hách như vậy, lẽ nào Lâm Tông Vĩ thật sự không sợ nhà họ Trần?
Thấy bố con Hạ Khải Siêu không nhúc nhích, Lâm Tông Vĩ lại hừ một tiếng và nói:
“Sao thế? Còn muốn tôi mời hai người ra ngoài?”
Nghe thấy lời này, bố con Hạ Khải Siêu không dám giả chết nữa mà vội vàng rời khỏi
văn phòng, họ không muốn bị Lâm Tông Vĩ “mời” ra khỏi văn phòng giống như lần
trước nữa.
Sau khi rời khỏi Công ty Đỉnh Phong, gương mặt của Hạ Hạo tràn đầy sự ác độc:
“Con mẹ nó, Lâm Tông Vĩ ăn gan hùm hay sao thế? Anh ta chỉ là một con chó của nhà
họ Trần, anh ta có tư cách gì mà ngang ngược như vậy?”
Hai lần liên tiếp bị Lông Tông Vĩ sỉ nhục, Hạ Hạo đã hoàn toàn mất đi lí trí.
“Lâm Tông Vĩ làm như vậy nhất định là có chỗ dựa nào đó, thậm chí có thể là cậu ta đã
có được sự đồng ý của nhà họ Trần.” Hạ Khải Siêu xanh mặt đoán.
“Đã như vậy thì chúng ta kiện họ đi, dù sao thì hợp đồng cũng có hiệu lực pháp luật,
nếu có một bên làm trái hợp đồng thì chỉ riêng tiền bồi thường hợp đồng thôi cũng
hơn ba trăm triệu rồi.”
“Đồ ngốc! Kiện nhà họ Trần, đầu con bị xe đâm vào à? Cho dù thắng kiện, nhà họ
Trần đưa cho con hơn ba trăm triệu thì con có dám lấy không?” Hạ Khải Siêu mắng.
Lời này giống như gáo nước lạnh, lập tức làm Hạ Hạo tỉnh táo, dám lấy tiền bồi
thường của nhà họ Trần, chỉ sợ ngày hôm sau nhà họ Hạ sẽ biến mất khỏi thế giới
này.
“Vậy phải làm thế nào?” Khuôn mặt Hạ Hạo tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Bố cũng không biết, về hỏi ông nội con đi.” Hạ Khải Siêu bất lực lắc đầu.
“Chỉ tại con khốn Hạ Mộng Dao, đêm qua chắc chắn nó lại ngủ với Lâm Tông Vĩ rồi!”
Hạ Hạo mắng, oán hận với Hạ Mộng Dao trong lòng anh ta lại càng sâu sắc hơn.
Sau khi trở về công ty, Hạ Khải Siêu nói lại toàn bộ lời của Lâm Tông Vĩ với Hạ Vân
Thịnh.
Khuôn mặt già nua của Hạ Vân Thịnh cũng nhăn nhúm lại.
Không chỉ Hạ Khải Siêu, mà ngay cả ông ta cũng không ngờ được Lâm Tông Vĩ lại
dám không quan tâm đến hợp đồng.
“Ông nội, chắc chắn đây là trò quỷ của Hạ Mộng Dao! Chắc chắn là nó hận quyết định
của ông ngày hôm qua!” Hạ Hạo ở một bên nói với ý đồ chia rẽ.
Hạ Vân Thịnh không nói gì mà chỉ cau chặt mày lại, không phải là không có khả năng
này, nhưng ông ta thấy đằng sau nhất định còn có nhân tố khác ảnh hưởng đến Lâm
Tông Vĩ, nếu không chỉ một mình Hạ Mộng Dao không hề đáng để Lâm Tông Vĩ như
vậy.
Chẳng lẽ là Trần Phong? Hình bóng của Trần Phong đột nhiên xuất hiện trong đầu Hạ
Vân Thịnh. Nhưng sau đó ông ta lại lắc đầu, nếu Trần Phong thật sự có sức mạnh lớn
như vậy thì sẽ không ở rể nhà họ Hạ rồi, càng sẽ không bị người ta giẫm lên đầu mà
không phản kháng lại.
“Hạo, chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể để chịu ấm ức vậy.” Hạ Vân Thịnh
nhìn Hạ Hạo và thở dài nói.
Sắc mặt Hạ Hạo thay đổi, anh ta nói: “Ông nội, ý của ông là…”
Bình luận facebook