Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Tiền lương giao hàng
“Phi Dung, cậu đừng nói nữa, có lẽ trong mắt các cậu, Trần Phong thế này không tốt
thế kia cũng không tốt, không xứng với mình. Nhưng trong mắt mình, anh ấy lại là
người đàn ông xuất sắc nhất trên thế giới này. Nếu nói đến chuyện xứng đôi, cũng là
mình không xứng với anh ấy, không phải anh ấy không xứng với mình.”
“Được thôi…” Từ Phi Dung còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm
nghiêm túc hiếm thấy trên gương mặt nhỏ của Hạ Mộng Dao, Từ Phi Dung không nói
những lời phía sau nữa.
Sau khi ba người ra khỏi sân bay, Hạ Mộng Dao vươn tay ra bắt xe ở trên đường.
“Mộng Dao, cậu… không có xe sao?” Từ Phi Dung lên tiếng nói với vẻ nghi ngờ.
Hạ Mộng Dao lắc đầu nói: “Không, mình không có bằng lái xe.”
“Vậy Trần Phong thì sao? Anh ta cũng không biết mua một chiếc à?” Từ Phi Dung
không nhịn được nhìn Trần Phong đứng ở bên cạnh.
“Trần Phong…” Hạ Mộng Dao còn muốn giải vây cho Trần Phong thì anh đã lên tiếng
trước rồi: “Tôi không có tiền, không mua được.”
Đôi lông mày lá liễu của Từ Phi Dung cau lại, cô ấy không biết phải nói gì, một người
đàn ông không có nổi một chiếc xe đi lại, đi đón người khác còn phải bắt xe.
Hạ Mộng Dao thầm thở dài, khi nào kiếm được tiền từ dự án núi Ngọc Tuyền cô ấy
nhất định sẽ mua cho Trần Phong một chiếc xe tốt, không thể để anh ấy mất mặt như
vậy nữa.
Ba người gọi xe đến cửa một nhà hàng.
Để tiếp đãi Từ Phi Dung, Hạ Mộng Dao cố tình đến nhà hàng có tên là Cổ Nguyệt Sơn
Trang này, nghe nói đầu bếp chính của nhà hàng là con cháu của đầu bếp thời nhà
Thanh, nấu ăn rất ngon.
Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung tay nắm tay đi ở phía trước, Trần Phong đi theo sau.
Nội thất trong nhà hàng được bày biện theo phong cách cổ, bàn ghế đều được làm từ
gỗ lim đen, tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.
“Xin chào, xin hỏi bên trong còn phòng không?” Hạ Mộng Dao lịch sự lên tiếng.
“Thưa quý khách, rất xin lỗi, phòng hôm nay đã được đặt hết rồi.” Người đẹp lễ tân
nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Hạ Mộng Dao hơi thất vọng, sau đó cô ấy lại hỏi: “Vậy đại sảnh thì sao?”
Người đẹp lễ tân lại lắc đầu nói: “Xin lỗi, đại sảnh cũng hết rồi.”
“Thôi, Mộng Dao, chúng ta đổi nhà hàng khác đi.” Từ Phi Dung nói.
“Ừ, chỉ có thể như vậy thôi.” Hạ Mộng Dao gật đầu, đúng lúc họ chuẩn bị rời đi thì lại
có ba người đàn ông thân hình khác nhau, ăn mặc khác nhau đi đến trước mặt bọn
họ.
“Tống Quân?” Có vẻ như Từ Phi Dung biết người thanh niên cao to cầm đầu trong
ba người.
Người thanh niên cao to quay đầu, trên khuôn mặt khôi ngô lộ ra vẻ bất ngờ: “Phi
Dung, cô về lúc nào thế?”
“Tôi vừa mới về.” Từ Phi Dung hững hờ nói.
“Sao không bảo tôi đến đón cô?” Thái độ của Tống Quân lại rất nhiệt tình, sau đó anh
ta nhìn Trần Phong và Hạ Mộng Dao. Trần Phong ăn mặc bình thường bị anh ta bỏ
qua luôn, nhưng khi nhìn thấy Hạ Mộng Dao, trong mắt của Tống Quân lại lóe lên vẻ
sửng sốt, sau đó anh ta đảo mắt hỏi: “Ba người cũng đến đây ăn à?”
Từ Phi Dung gật đầu nói: “Đáng tiếc là hết chỗ rồi.”
“Vậy dễ giải quyết, tôi đã đặt một phòng lớn ở bên trong, đúng lúc còn chỗ ngồi. Phi
Dung, nếu cô không chê thì ăn cơm với chúng tôi đi.” Tống Quân cười nói.
“Không cần…” Hạ Mộng Dao vô thức muốn từ chối, cô ấy phát hiện ra ánh mắt mấy
người bạn của Tống Quân nhìn mình có chút không bình thường, cô ấy không muốn
gây rắc rối cho Trần Phong.
Nhưng ai ngờ Hạ Mộng Dao còn chưa nói xong thì Từ Phi Dung đã đồng ý: “Được.”
Hạ Mộng Dao nhìn Trần Phong với vẻ hơi khó xử, dường như là muốn hỏi ý kiến của
anh.
Đương nhiên là Trần Phong đọc được ý tứ trong mắt của Hạ Mộng Dao, cô ấy sợ gây
rắc rối cho anh, nhưng mấy cậu ấm này còn chưa có tư cách để anh để ý đến. Vậy là
Trần Phong khẽ cười gật đầu, ra hiệu bằng mắt với Hạ Mộng Dao là cô hãy yên tâm.
Cả nhóm người đi vào một căn phòng xa hoa ở tầng ba, sau khi ngồi xuống, Tống
Quân nhìn Hạ Mộng Dao và Trần Phong sau đó khẽ cười hỏi: “Phi Dung, hai người
này là?”
“Cô ấy tên là Hạ Mộng Dao, bạn thân của tôi.” Từ Phi Dung hờ hững lên tiếng, cô ấy
chỉ nói đến Hạ Mộng Dao, lại không nhắc đến Trần Phong, không biết là có ý gì.
Đôi lông mày lá liễu của Hạ Mộng Dao cau lại, trong lòng hơi không vui.
Trần Phong lại không quan tâm, anh đã đoán được phần nào suy nghĩ của Từ Phi
Dung. Có lẽ cô ấy muốn mượn tay Tống Quân làm anh khó xử, để anh biết khó mà lui.
Trần Phong chỉ có thể nói là Từ Phi Dung nghĩ nhiều rồi.
Hạ Mộng Dao?
Mắt của Tống Quân bất giác sáng lên, đây là nhân vật mới nổi gần đây ở thành phố
Thương Châu đấy. Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên Hạ Mộng Dao ngoài
đời còn đẹp hơn trong lời đồn mấy lần!
Ánh mắt của Tống Quân lập tức nhiệt tình hơn: “Chào cô Hạ, tôi tên là Tống Quân, là
giám đốc điều hành của Tập đoàn Quân Thịnh.”
“Chào anh.” Hạ Mộng Dao lịch sự trả lời.
Tập đoàn Quân Thịnh là tập đoàn khai thác phát triển chuỗi khách sạn, rất nhiều
khách sạn lớn ở thành phố Thương Châu đều do Tập đoàn Quân Thịnh khai thác.
Khách sạn Thương Châu nơi Hạ Vân Thịnh tổ chức tiệc mừng công cho Hạ Mộng
Dao mấy ngày trước, chính là một trong số khách sạn Tập đoàn Quân Thịnh khai thác
phát triển.
Có lẽ giá trị con người của Tống Quân này ít nhất phải hơn một tỉ.
Sau đó Tống Quân lại giới thiệu với đám Hạ Mộng Dao về thân phận của hai người
bạn đi cùng với anh ta, hai người này đều là con cháu nhà quyền quý đúng chuẩn.
Người đàn ông cao gầy đeo kính tên là Vương Hải Đào, con trai của chủ tịch quận Tây
Thành thành phố Thương Châu.
Người đàn ông thân hình mập mạp, từ đầu đến cuối đều nheo mắt nhìn Hạ Mộng Dao
tên là Triệu Nhạc, nhà buôn đá quý, ba cửa hàng đá quý ở quận Tây Thành đều là của
nhà Triệu Nhạc.
Sau khi giới thiệu xong, Trần Phong phát hiện ra, thần thái của hai người này rõ ràng
là cao ngạo hơn nhiều.
Tống Quân lại hướng ánh mắt về phía Trần Phong. Lúc trước anh ta thấy Trần Phong
ăn mặc bình thường, còn tưởng Trần Phong là vệ sĩ hay tài xế gì đó, nhưng sau đó
Trần Phong lại ngồi với Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung, thêm nữa Từ Phi Dung không
nói rõ thân phận của Trần Phong, Tống Quân đã đoán được phần nào thân phận của
người đàn ông trước mặt này.
Nhưng đoán cũng chỉ là đoán, anh ta vẫn phải xác nhận lại.
“Người anh em này là?” Tống Quân cười híp mắt lên tiếng hỏi.
“Trần Phong.” Trần Phong khẽ cười nói.
Biểu cảm trên mặt Tống Quân không thay đổi, nhưng trong lòng anh ta lại khinh
thường cười, đúng là thằng rể vô dụng của nhà họ Hạ.
“Trần Phong?” Triệu Nhạc ngồi ở bên cạnh nheo mắt lại hỏi: “Chính là chồng của cô
Hạ?”
“Đúng vậy.” Trần Phong bình thản trả lời.
“Nghe nói anh đang làm nghề giao hàng?” Triệu Nhạc cười giả lả hỏi, cũng không
biết là anh ta vô tình hay cố ý.
“Sao thế? Có vấn đề gì không?” Trần Phong mỉm cười hỏi ngược lại.
Triệu Nhạc lắc đầu nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi là một tháng anh giao hàng
được bao nhiêu tiền thôi?”
“Bốn năm nghìn, khi nào giao nhiều hàng thì có thể được sáu bảy nghìn.” Trần Phong
thật thà trả lời.
“Ha ha, vậy là cao rồi, sắp được một nửa tiền lương của nhân viên trong mấy cửa
hàng đá quý của nhà tôi rồi.”
Nghe giọng điệu châm chọc rất rõ ràng của Triệu Nhạc, mặt Hạ Mộng Dao bất giác lộ
vẻ tức giận.
“Triệu Nhạc, cửa hàng đá quý của nhà cậu còn thiếu người không? Nếu thiếu thì hỏi
ý của anh Trần xem, cho anh ấy đến đó làm việc.” Trên mặt Tống Quân tràn đầy vẻ
nhiệt tình, giống như là anh ta thật sự suy nghĩ cho Trần Phong vậy.
Mỡ trên mặt Triệu Nhạc rung lên, anh ta cười nói: “Thiếu! Thiếu nhiều người lắm!
Nếu anh Trần chịu đến làm thì tôi sẽ cho anh ấy một tháng mười lăm nghìn, không, hai
mươi nghìn!”
thế kia cũng không tốt, không xứng với mình. Nhưng trong mắt mình, anh ấy lại là
người đàn ông xuất sắc nhất trên thế giới này. Nếu nói đến chuyện xứng đôi, cũng là
mình không xứng với anh ấy, không phải anh ấy không xứng với mình.”
“Được thôi…” Từ Phi Dung còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm
nghiêm túc hiếm thấy trên gương mặt nhỏ của Hạ Mộng Dao, Từ Phi Dung không nói
những lời phía sau nữa.
Sau khi ba người ra khỏi sân bay, Hạ Mộng Dao vươn tay ra bắt xe ở trên đường.
“Mộng Dao, cậu… không có xe sao?” Từ Phi Dung lên tiếng nói với vẻ nghi ngờ.
Hạ Mộng Dao lắc đầu nói: “Không, mình không có bằng lái xe.”
“Vậy Trần Phong thì sao? Anh ta cũng không biết mua một chiếc à?” Từ Phi Dung
không nhịn được nhìn Trần Phong đứng ở bên cạnh.
“Trần Phong…” Hạ Mộng Dao còn muốn giải vây cho Trần Phong thì anh đã lên tiếng
trước rồi: “Tôi không có tiền, không mua được.”
Đôi lông mày lá liễu của Từ Phi Dung cau lại, cô ấy không biết phải nói gì, một người
đàn ông không có nổi một chiếc xe đi lại, đi đón người khác còn phải bắt xe.
Hạ Mộng Dao thầm thở dài, khi nào kiếm được tiền từ dự án núi Ngọc Tuyền cô ấy
nhất định sẽ mua cho Trần Phong một chiếc xe tốt, không thể để anh ấy mất mặt như
vậy nữa.
Ba người gọi xe đến cửa một nhà hàng.
Để tiếp đãi Từ Phi Dung, Hạ Mộng Dao cố tình đến nhà hàng có tên là Cổ Nguyệt Sơn
Trang này, nghe nói đầu bếp chính của nhà hàng là con cháu của đầu bếp thời nhà
Thanh, nấu ăn rất ngon.
Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung tay nắm tay đi ở phía trước, Trần Phong đi theo sau.
Nội thất trong nhà hàng được bày biện theo phong cách cổ, bàn ghế đều được làm từ
gỗ lim đen, tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.
“Xin chào, xin hỏi bên trong còn phòng không?” Hạ Mộng Dao lịch sự lên tiếng.
“Thưa quý khách, rất xin lỗi, phòng hôm nay đã được đặt hết rồi.” Người đẹp lễ tân
nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Hạ Mộng Dao hơi thất vọng, sau đó cô ấy lại hỏi: “Vậy đại sảnh thì sao?”
Người đẹp lễ tân lại lắc đầu nói: “Xin lỗi, đại sảnh cũng hết rồi.”
“Thôi, Mộng Dao, chúng ta đổi nhà hàng khác đi.” Từ Phi Dung nói.
“Ừ, chỉ có thể như vậy thôi.” Hạ Mộng Dao gật đầu, đúng lúc họ chuẩn bị rời đi thì lại
có ba người đàn ông thân hình khác nhau, ăn mặc khác nhau đi đến trước mặt bọn
họ.
“Tống Quân?” Có vẻ như Từ Phi Dung biết người thanh niên cao to cầm đầu trong
ba người.
Người thanh niên cao to quay đầu, trên khuôn mặt khôi ngô lộ ra vẻ bất ngờ: “Phi
Dung, cô về lúc nào thế?”
“Tôi vừa mới về.” Từ Phi Dung hững hờ nói.
“Sao không bảo tôi đến đón cô?” Thái độ của Tống Quân lại rất nhiệt tình, sau đó anh
ta nhìn Trần Phong và Hạ Mộng Dao. Trần Phong ăn mặc bình thường bị anh ta bỏ
qua luôn, nhưng khi nhìn thấy Hạ Mộng Dao, trong mắt của Tống Quân lại lóe lên vẻ
sửng sốt, sau đó anh ta đảo mắt hỏi: “Ba người cũng đến đây ăn à?”
Từ Phi Dung gật đầu nói: “Đáng tiếc là hết chỗ rồi.”
“Vậy dễ giải quyết, tôi đã đặt một phòng lớn ở bên trong, đúng lúc còn chỗ ngồi. Phi
Dung, nếu cô không chê thì ăn cơm với chúng tôi đi.” Tống Quân cười nói.
“Không cần…” Hạ Mộng Dao vô thức muốn từ chối, cô ấy phát hiện ra ánh mắt mấy
người bạn của Tống Quân nhìn mình có chút không bình thường, cô ấy không muốn
gây rắc rối cho Trần Phong.
Nhưng ai ngờ Hạ Mộng Dao còn chưa nói xong thì Từ Phi Dung đã đồng ý: “Được.”
Hạ Mộng Dao nhìn Trần Phong với vẻ hơi khó xử, dường như là muốn hỏi ý kiến của
anh.
Đương nhiên là Trần Phong đọc được ý tứ trong mắt của Hạ Mộng Dao, cô ấy sợ gây
rắc rối cho anh, nhưng mấy cậu ấm này còn chưa có tư cách để anh để ý đến. Vậy là
Trần Phong khẽ cười gật đầu, ra hiệu bằng mắt với Hạ Mộng Dao là cô hãy yên tâm.
Cả nhóm người đi vào một căn phòng xa hoa ở tầng ba, sau khi ngồi xuống, Tống
Quân nhìn Hạ Mộng Dao và Trần Phong sau đó khẽ cười hỏi: “Phi Dung, hai người
này là?”
“Cô ấy tên là Hạ Mộng Dao, bạn thân của tôi.” Từ Phi Dung hờ hững lên tiếng, cô ấy
chỉ nói đến Hạ Mộng Dao, lại không nhắc đến Trần Phong, không biết là có ý gì.
Đôi lông mày lá liễu của Hạ Mộng Dao cau lại, trong lòng hơi không vui.
Trần Phong lại không quan tâm, anh đã đoán được phần nào suy nghĩ của Từ Phi
Dung. Có lẽ cô ấy muốn mượn tay Tống Quân làm anh khó xử, để anh biết khó mà lui.
Trần Phong chỉ có thể nói là Từ Phi Dung nghĩ nhiều rồi.
Hạ Mộng Dao?
Mắt của Tống Quân bất giác sáng lên, đây là nhân vật mới nổi gần đây ở thành phố
Thương Châu đấy. Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên Hạ Mộng Dao ngoài
đời còn đẹp hơn trong lời đồn mấy lần!
Ánh mắt của Tống Quân lập tức nhiệt tình hơn: “Chào cô Hạ, tôi tên là Tống Quân, là
giám đốc điều hành của Tập đoàn Quân Thịnh.”
“Chào anh.” Hạ Mộng Dao lịch sự trả lời.
Tập đoàn Quân Thịnh là tập đoàn khai thác phát triển chuỗi khách sạn, rất nhiều
khách sạn lớn ở thành phố Thương Châu đều do Tập đoàn Quân Thịnh khai thác.
Khách sạn Thương Châu nơi Hạ Vân Thịnh tổ chức tiệc mừng công cho Hạ Mộng
Dao mấy ngày trước, chính là một trong số khách sạn Tập đoàn Quân Thịnh khai thác
phát triển.
Có lẽ giá trị con người của Tống Quân này ít nhất phải hơn một tỉ.
Sau đó Tống Quân lại giới thiệu với đám Hạ Mộng Dao về thân phận của hai người
bạn đi cùng với anh ta, hai người này đều là con cháu nhà quyền quý đúng chuẩn.
Người đàn ông cao gầy đeo kính tên là Vương Hải Đào, con trai của chủ tịch quận Tây
Thành thành phố Thương Châu.
Người đàn ông thân hình mập mạp, từ đầu đến cuối đều nheo mắt nhìn Hạ Mộng Dao
tên là Triệu Nhạc, nhà buôn đá quý, ba cửa hàng đá quý ở quận Tây Thành đều là của
nhà Triệu Nhạc.
Sau khi giới thiệu xong, Trần Phong phát hiện ra, thần thái của hai người này rõ ràng
là cao ngạo hơn nhiều.
Tống Quân lại hướng ánh mắt về phía Trần Phong. Lúc trước anh ta thấy Trần Phong
ăn mặc bình thường, còn tưởng Trần Phong là vệ sĩ hay tài xế gì đó, nhưng sau đó
Trần Phong lại ngồi với Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung, thêm nữa Từ Phi Dung không
nói rõ thân phận của Trần Phong, Tống Quân đã đoán được phần nào thân phận của
người đàn ông trước mặt này.
Nhưng đoán cũng chỉ là đoán, anh ta vẫn phải xác nhận lại.
“Người anh em này là?” Tống Quân cười híp mắt lên tiếng hỏi.
“Trần Phong.” Trần Phong khẽ cười nói.
Biểu cảm trên mặt Tống Quân không thay đổi, nhưng trong lòng anh ta lại khinh
thường cười, đúng là thằng rể vô dụng của nhà họ Hạ.
“Trần Phong?” Triệu Nhạc ngồi ở bên cạnh nheo mắt lại hỏi: “Chính là chồng của cô
Hạ?”
“Đúng vậy.” Trần Phong bình thản trả lời.
“Nghe nói anh đang làm nghề giao hàng?” Triệu Nhạc cười giả lả hỏi, cũng không
biết là anh ta vô tình hay cố ý.
“Sao thế? Có vấn đề gì không?” Trần Phong mỉm cười hỏi ngược lại.
Triệu Nhạc lắc đầu nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi là một tháng anh giao hàng
được bao nhiêu tiền thôi?”
“Bốn năm nghìn, khi nào giao nhiều hàng thì có thể được sáu bảy nghìn.” Trần Phong
thật thà trả lời.
“Ha ha, vậy là cao rồi, sắp được một nửa tiền lương của nhân viên trong mấy cửa
hàng đá quý của nhà tôi rồi.”
Nghe giọng điệu châm chọc rất rõ ràng của Triệu Nhạc, mặt Hạ Mộng Dao bất giác lộ
vẻ tức giận.
“Triệu Nhạc, cửa hàng đá quý của nhà cậu còn thiếu người không? Nếu thiếu thì hỏi
ý của anh Trần xem, cho anh ấy đến đó làm việc.” Trên mặt Tống Quân tràn đầy vẻ
nhiệt tình, giống như là anh ta thật sự suy nghĩ cho Trần Phong vậy.
Mỡ trên mặt Triệu Nhạc rung lên, anh ta cười nói: “Thiếu! Thiếu nhiều người lắm!
Nếu anh Trần chịu đến làm thì tôi sẽ cho anh ấy một tháng mười lăm nghìn, không, hai
mươi nghìn!”
Bình luận facebook