Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 492 – Không biết điều?
Người có suy nghĩ tặng rượu cho Hạ Mộng Dao, ngoài Tần Minh ra còn có nhiều nhân vật thành công.
Sau khi thấy rượu Tần Minh tặng thì những nhân vật thành công này không có ngoại lệ đều gọi rượu của mình về.
Người con gái Tần Minh vừa ý, họ… không dám cướp!
“Phía nhà họ Trần giờ thế nào rồi?”, sau khi gọi món xong, Hạ Mộng Dao đặt thực đơn xuống, bình tĩnh hỏi một câu.
“Phía nhà họ Trần tạm thời không có vấn đề gì”, ngập ngừng một lát, Trần Phong mỉm cười nói, với nhà họ Trần, thực ra Hạ Mộng Dao không hiểu nhiều, điều Hạ Mộng Dao hỏi bây giờ chắc là vấn đề an toàn của anh, đổi cách nói khác thì là nhà họ Trần có động thủ với anh không.
Hạ Mộng Dao khẽ khàng gật đầu, sau đó nói: “Mẹ em có nói việc kết hôn lại với anh không?”.
“Có nói”.
“Ừm, lời bà ấy nói anh đừng để trong lòng, việc kết hôn lại… tạm thời không vội”, Hạ Mộng Dao dịu dàng nói, ngày trước Tần Tuyết Nhu đã nói rõ lợi và hại với cô rồi, trước khi xóa bỏ được sự uy hiếp của nhà họ Trần, nếu cô và Trần Phong kết hôn lại, chỉ có thể tạo thành gánh nặng cho Trần Phong.
Nhà họ Trần có thể sẽ tìm kiếm điểm đột phá từ cô.
Không vội sao?
Trần Phong cười gượng, anh sao có thể không vội được, ngày nào còn chưa kết hôn lại với Hạ Mộng Dao thì ngày đó còn biến số.
Việc anh phế Trần Anh Nhu chỉ là chuyện nhỏ, nhà họ Trần sớm muốn gì cũng muốn gây chuyện với anh, sở dĩ bây giờ nhẫn nhịn anh chẳng qua là vì Trần Trấn Nam còn chưa xuất quan, một khi Trần Trấn Nam xuất quan thì việc anh phế Trần Anh Nhu chắc chắn phải được đưa ra nói chuyện.
“Đúng rồi, anh và cô Tần có quan hệ gì?”, dường như nhớ ra cái gì, Hạ Mộng Dao đột nhiên hỏi.
“Bà ta là mẹ kế của anh”, Trần Phong nói thật, cô Tần trong miệng Hạ Mộng Dao đương nhiên là Tần Tuyết Nhu.
“Tại sao lại hỏi việc này?”, Trần Phong hỏi.
“Không có gì, chỉ là tò mò thôi”, Hạ Mộng Dao lắc đầu, sau đó cô lại nói: “Cô Tần đối xử với em rất tốt, dạy cho em rất nhiều việc liên quan đến kinh doanh, nhưng em lại không biết rõ quan hệ giữa anh và bà ấy…”.
“Bà ta tạm thời đáng để tín nhiệm”, dường như biết Hạ Mộng Dao muốn nói gì, Trần Phong mỉm cười ngắt lời, ý của Hạ Mộng Dao rất đơn giản, cô không biết giữa Tần Tuyết Nhu và anh là địch hay bạn, nên không thể kiểm soát được quan hệ với Tần Tuyết Nhu.
Nhưng mà như Trần Phong nói, Tần Tuyết Nhu tạm thời đáng tín nhiệm, vì giữa họ có chung một kẻ thù – Trần Bá Dung!
“Tần Tuyết Nhu vốn có một người con trai, chính xác mà nói thì con trai bà ta là em trai anh…”, Trần Phong thở dài, việc xưa này anh vốn không định nhắc lại, nhưng giờ Hạ Mộng Dao đã hỏi thì anh đương nhiên phải cho Hạ Mộng Dao biết.
Thực ra việc rất đơn giản, Tần Tuyết Nhu vốn có một người con trai, nhưng người con trai này chưa đến năm tuổi đã chết.
Chết do sự cố.
Với người ngoài nhà họ Trần nói như vậy.
Nhưng nội bộ nhà họ Trần lại có nhiều người cảm thấy cái chết của con trai Tần Tuyết Nhu có liên quan đến nhánh của Trần Bá Dung.
Tần Tuyết Nhu cũng tự điều tra, mặc dù không có manh mối rõ ràng nào, nhưng nhánh của Trần Bá Dung đúng là rất đáng nghi.
Từ đó, Tần Tuyết Nhu đã để ý Trần Bá Dung.
Một người mẹ mất con trai không có việc gì là không làm được.
Từ lúc bắt đầu, Tần Tuyết Nhu đã có suy nghĩ đồng quy vu tận với Trần Bá Dung, nên bà ta mới sẽ đứng ra sau khi Trần Phong phế Trần Anh Nhu, âm thầm giúp đỡ Trần Phong chống lại Trần Bá Dung.
Còn về khả năng Tần Tuyết Nhu đóng kịch…
Trần Phong cũng từng nghĩ tới, nhưng cuối cùng lại bị anh phủ nhận, anh không thấy Tần Tuyết Nhu có thể đóng kịch nhiều năm như vậy.
“Thì ra cô Tần từng gặp chuyện như vậy…”, Hạ Mộng Dao hơi lặng đi, ấn tượng mà Tần Tuyết Nhu cho cô bao lâu nay là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không ngờ, phía sau người phụ nữ mạnh mẽ ấy lại có chuyện xưa đau lòng như vậy.
“Phía Tần Tuyết Nhu, em phải chung sống với bà ta thì nào thì chung sống như vậy…”.
“Thưa cô, chào cô”.
Đúng lúc này, một phục vụ xinh đẹp bưng khay đến, trên khay đặt một chai Lafite: “Đây là rượu cậu Tần mời cô uống”.
Nói rồi, phục vụ xinh đẹp bèn nhấc chai Lafite hơn ba mươi nghìn khỏi khay, đặt xuống bàn.
“Tặng rượu?”, Hạ Mộng Dao và Trần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn theo ánh mắt của phục vụ xinh đẹp, lại thấy một thanh niên tuấn tú mặc cả bộ Amarni mỉm cười gật đầu, bên cạnh thanh niên này còn có sáu, bảy nam nữ ăn mặc gọn gàng, lúc này, những nam nữ này đều nhìn Trần Phong với Hạ Mộng Dao bằng vẻ mặt thích thú.
“Ngại quá, tôi không biết anh ta, mang về đi”, không hề do dự, Hạ Mộng Dao từ chối ý tốt của đối phương luôn.
“Việc này…”.
Nhân viên phục vụ xinh đẹp cau mày: “Cô này, cậu Tần rất ít khi nhiệt tình như vậy, cô là người con gái đầu tiên khiến cậu ấy tặng rượu, tôi mong cô có thể nhận”.
“Tôi nói lại lần nữa, mang rượu về đi, tôi không biết anh ta”, giọng điệu Hạ Mộng Dao vẫn bình tĩnh.
Nhân viên phục vụ xinh đẹp cau mày chặt hơn: “Cô này, cô có thể vẫn chưa biết thân phận thực sự của cậu Tần, cậu ấy là thiếu gia của nhà họ Tần – một trong bốn gia tộc lớn của Trung Hải, ba chữ nhà họ Tần có nghĩa là gì trong lòng cô phải biết rõ, bình thường, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn móc nối quan hệ với cậu Tần mà không có cửa đâu. Hôm nay, cậu Tần có thể hạ mình tặng rượu vang cho cô, cô phải cảm thấy vinh dự mới đúng”.
Nhân viên phục vụ xinh đẹp cau mày nhìn Hạ Mộng Dao, theo cô ta thấy, Hạ Mộng Dao đúng là không biết điều, người tặng rượu cho cô là Tần Minh đó!
Là một trong mấy người con nhà giàu đẳng cấp nhất trong giới con nhà giàu Trung Hải.
Dù bây giờ vẫn chưa thừa kế nhà họ Tần, nhưng giá trị con người Tần Minh cũng phải ở đẳng cấp hơn chục tỉ.
Chiếc Bugatti Veyron hơn hai chục triệu ở cửa nhà hàng chính là chiếc xe Tần Minh lái hôm nay.
Chàng trai đẹp trai, giàu có như Tần Minh, có thể nói là đối tượng mà mọi cô gái đều ao ước, nhưng Hạ Mộng Dao lại dám từ chối ý tốt của Tần Minh, thế không phải không biết điều thì là gì?
“Cô bị điếc à? Tôi nói mang rượu về đi!”.
Giọng Hạ Mộng Dao hoàn toàn lạnh đi, dù tính tình cô có tốt hơn nữa thì cũng hơi khó chấp nhận thái độ của nhân viên phục vụ xinh đẹp này.
“Mang rượu về đi, cô ấy không thích uống rượu”, lúc này, Trần Phong lạnh nhạt nói, vừa nãy anh không ngăn cản ngay là vì anh và Hạ Mộng Dao giờ đã không còn quan hệ vợ chồng, nên Hạ Mộng Dao không tỏ thái độ thì anh cũng không thể lên tiếng.
Nhưng bây giờ, Hạ Mộng Dao đã tỏ thái độ rồi, anh đương nhiên không còn lo lắng gì nữa.
“Cô ấy không thích uống rượu?”.
Nhân viên phục vụ cau mày nhìn Trần Phong một cái, cô ta hơi khó phán đoán quan hệ của Trần Phong và Hạ Mộng Dao, nói hai người là quan hệ bạn trai bạn gái, thì cái hai người thể hiện ra lại không có sự thân mật của ngươi yêu, nhưng nói hai người là bạn bè bình thường thì biểu hiện của hai người lại rõ ràng không giống…
Nhưng mà dù là kiểu nào thì cũng không trong phạm vi quan tâm của cô ta.
Người phải quan tâm việc này là Tần Minh.
Dù hai người thực sự là người yêu thì Tần Minh cũng có vô vàn cách để cướp người của Trần Phong.
Sau khi thấy rượu Tần Minh tặng thì những nhân vật thành công này không có ngoại lệ đều gọi rượu của mình về.
Người con gái Tần Minh vừa ý, họ… không dám cướp!
“Phía nhà họ Trần giờ thế nào rồi?”, sau khi gọi món xong, Hạ Mộng Dao đặt thực đơn xuống, bình tĩnh hỏi một câu.
“Phía nhà họ Trần tạm thời không có vấn đề gì”, ngập ngừng một lát, Trần Phong mỉm cười nói, với nhà họ Trần, thực ra Hạ Mộng Dao không hiểu nhiều, điều Hạ Mộng Dao hỏi bây giờ chắc là vấn đề an toàn của anh, đổi cách nói khác thì là nhà họ Trần có động thủ với anh không.
Hạ Mộng Dao khẽ khàng gật đầu, sau đó nói: “Mẹ em có nói việc kết hôn lại với anh không?”.
“Có nói”.
“Ừm, lời bà ấy nói anh đừng để trong lòng, việc kết hôn lại… tạm thời không vội”, Hạ Mộng Dao dịu dàng nói, ngày trước Tần Tuyết Nhu đã nói rõ lợi và hại với cô rồi, trước khi xóa bỏ được sự uy hiếp của nhà họ Trần, nếu cô và Trần Phong kết hôn lại, chỉ có thể tạo thành gánh nặng cho Trần Phong.
Nhà họ Trần có thể sẽ tìm kiếm điểm đột phá từ cô.
Không vội sao?
Trần Phong cười gượng, anh sao có thể không vội được, ngày nào còn chưa kết hôn lại với Hạ Mộng Dao thì ngày đó còn biến số.
Việc anh phế Trần Anh Nhu chỉ là chuyện nhỏ, nhà họ Trần sớm muốn gì cũng muốn gây chuyện với anh, sở dĩ bây giờ nhẫn nhịn anh chẳng qua là vì Trần Trấn Nam còn chưa xuất quan, một khi Trần Trấn Nam xuất quan thì việc anh phế Trần Anh Nhu chắc chắn phải được đưa ra nói chuyện.
“Đúng rồi, anh và cô Tần có quan hệ gì?”, dường như nhớ ra cái gì, Hạ Mộng Dao đột nhiên hỏi.
“Bà ta là mẹ kế của anh”, Trần Phong nói thật, cô Tần trong miệng Hạ Mộng Dao đương nhiên là Tần Tuyết Nhu.
“Tại sao lại hỏi việc này?”, Trần Phong hỏi.
“Không có gì, chỉ là tò mò thôi”, Hạ Mộng Dao lắc đầu, sau đó cô lại nói: “Cô Tần đối xử với em rất tốt, dạy cho em rất nhiều việc liên quan đến kinh doanh, nhưng em lại không biết rõ quan hệ giữa anh và bà ấy…”.
“Bà ta tạm thời đáng để tín nhiệm”, dường như biết Hạ Mộng Dao muốn nói gì, Trần Phong mỉm cười ngắt lời, ý của Hạ Mộng Dao rất đơn giản, cô không biết giữa Tần Tuyết Nhu và anh là địch hay bạn, nên không thể kiểm soát được quan hệ với Tần Tuyết Nhu.
Nhưng mà như Trần Phong nói, Tần Tuyết Nhu tạm thời đáng tín nhiệm, vì giữa họ có chung một kẻ thù – Trần Bá Dung!
“Tần Tuyết Nhu vốn có một người con trai, chính xác mà nói thì con trai bà ta là em trai anh…”, Trần Phong thở dài, việc xưa này anh vốn không định nhắc lại, nhưng giờ Hạ Mộng Dao đã hỏi thì anh đương nhiên phải cho Hạ Mộng Dao biết.
Thực ra việc rất đơn giản, Tần Tuyết Nhu vốn có một người con trai, nhưng người con trai này chưa đến năm tuổi đã chết.
Chết do sự cố.
Với người ngoài nhà họ Trần nói như vậy.
Nhưng nội bộ nhà họ Trần lại có nhiều người cảm thấy cái chết của con trai Tần Tuyết Nhu có liên quan đến nhánh của Trần Bá Dung.
Tần Tuyết Nhu cũng tự điều tra, mặc dù không có manh mối rõ ràng nào, nhưng nhánh của Trần Bá Dung đúng là rất đáng nghi.
Từ đó, Tần Tuyết Nhu đã để ý Trần Bá Dung.
Một người mẹ mất con trai không có việc gì là không làm được.
Từ lúc bắt đầu, Tần Tuyết Nhu đã có suy nghĩ đồng quy vu tận với Trần Bá Dung, nên bà ta mới sẽ đứng ra sau khi Trần Phong phế Trần Anh Nhu, âm thầm giúp đỡ Trần Phong chống lại Trần Bá Dung.
Còn về khả năng Tần Tuyết Nhu đóng kịch…
Trần Phong cũng từng nghĩ tới, nhưng cuối cùng lại bị anh phủ nhận, anh không thấy Tần Tuyết Nhu có thể đóng kịch nhiều năm như vậy.
“Thì ra cô Tần từng gặp chuyện như vậy…”, Hạ Mộng Dao hơi lặng đi, ấn tượng mà Tần Tuyết Nhu cho cô bao lâu nay là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không ngờ, phía sau người phụ nữ mạnh mẽ ấy lại có chuyện xưa đau lòng như vậy.
“Phía Tần Tuyết Nhu, em phải chung sống với bà ta thì nào thì chung sống như vậy…”.
“Thưa cô, chào cô”.
Đúng lúc này, một phục vụ xinh đẹp bưng khay đến, trên khay đặt một chai Lafite: “Đây là rượu cậu Tần mời cô uống”.
Nói rồi, phục vụ xinh đẹp bèn nhấc chai Lafite hơn ba mươi nghìn khỏi khay, đặt xuống bàn.
“Tặng rượu?”, Hạ Mộng Dao và Trần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn theo ánh mắt của phục vụ xinh đẹp, lại thấy một thanh niên tuấn tú mặc cả bộ Amarni mỉm cười gật đầu, bên cạnh thanh niên này còn có sáu, bảy nam nữ ăn mặc gọn gàng, lúc này, những nam nữ này đều nhìn Trần Phong với Hạ Mộng Dao bằng vẻ mặt thích thú.
“Ngại quá, tôi không biết anh ta, mang về đi”, không hề do dự, Hạ Mộng Dao từ chối ý tốt của đối phương luôn.
“Việc này…”.
Nhân viên phục vụ xinh đẹp cau mày: “Cô này, cậu Tần rất ít khi nhiệt tình như vậy, cô là người con gái đầu tiên khiến cậu ấy tặng rượu, tôi mong cô có thể nhận”.
“Tôi nói lại lần nữa, mang rượu về đi, tôi không biết anh ta”, giọng điệu Hạ Mộng Dao vẫn bình tĩnh.
Nhân viên phục vụ xinh đẹp cau mày chặt hơn: “Cô này, cô có thể vẫn chưa biết thân phận thực sự của cậu Tần, cậu ấy là thiếu gia của nhà họ Tần – một trong bốn gia tộc lớn của Trung Hải, ba chữ nhà họ Tần có nghĩa là gì trong lòng cô phải biết rõ, bình thường, không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn móc nối quan hệ với cậu Tần mà không có cửa đâu. Hôm nay, cậu Tần có thể hạ mình tặng rượu vang cho cô, cô phải cảm thấy vinh dự mới đúng”.
Nhân viên phục vụ xinh đẹp cau mày nhìn Hạ Mộng Dao, theo cô ta thấy, Hạ Mộng Dao đúng là không biết điều, người tặng rượu cho cô là Tần Minh đó!
Là một trong mấy người con nhà giàu đẳng cấp nhất trong giới con nhà giàu Trung Hải.
Dù bây giờ vẫn chưa thừa kế nhà họ Tần, nhưng giá trị con người Tần Minh cũng phải ở đẳng cấp hơn chục tỉ.
Chiếc Bugatti Veyron hơn hai chục triệu ở cửa nhà hàng chính là chiếc xe Tần Minh lái hôm nay.
Chàng trai đẹp trai, giàu có như Tần Minh, có thể nói là đối tượng mà mọi cô gái đều ao ước, nhưng Hạ Mộng Dao lại dám từ chối ý tốt của Tần Minh, thế không phải không biết điều thì là gì?
“Cô bị điếc à? Tôi nói mang rượu về đi!”.
Giọng Hạ Mộng Dao hoàn toàn lạnh đi, dù tính tình cô có tốt hơn nữa thì cũng hơi khó chấp nhận thái độ của nhân viên phục vụ xinh đẹp này.
“Mang rượu về đi, cô ấy không thích uống rượu”, lúc này, Trần Phong lạnh nhạt nói, vừa nãy anh không ngăn cản ngay là vì anh và Hạ Mộng Dao giờ đã không còn quan hệ vợ chồng, nên Hạ Mộng Dao không tỏ thái độ thì anh cũng không thể lên tiếng.
Nhưng bây giờ, Hạ Mộng Dao đã tỏ thái độ rồi, anh đương nhiên không còn lo lắng gì nữa.
“Cô ấy không thích uống rượu?”.
Nhân viên phục vụ cau mày nhìn Trần Phong một cái, cô ta hơi khó phán đoán quan hệ của Trần Phong và Hạ Mộng Dao, nói hai người là quan hệ bạn trai bạn gái, thì cái hai người thể hiện ra lại không có sự thân mật của ngươi yêu, nhưng nói hai người là bạn bè bình thường thì biểu hiện của hai người lại rõ ràng không giống…
Nhưng mà dù là kiểu nào thì cũng không trong phạm vi quan tâm của cô ta.
Người phải quan tâm việc này là Tần Minh.
Dù hai người thực sự là người yêu thì Tần Minh cũng có vô vàn cách để cướp người của Trần Phong.
Bình luận facebook