• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long tế Full dịch (235 Viewers)

  • Chương 654: Kinh thiên chuyển nghịch!

Một giây sau.
Hai âm thanh gần như vang lên cùng lúc.
Trần Phong đánh một quyền vào ngực của Cảnh Đằng, nội kình khủng khiếp tiến phát, phá hủy lớp nội kình phòng ngự của Cảnh Đằng như cỏ khô gỗ mục, xuyên thẳng vào bên trong cơ thể, khiến cho xương cốt của Cảnh Đằng trong phút chốc vỡ vụn!
“Hự….”
Cảnh Đằng bay ra ngoài giống như một quả bóng chày vừa bị đánh, lồng ngực lún vào, máu thịt lẫn lộn, máu tươi trong miệng xối xả phun ra, chẳng khác nào một cơn mưa máu.
“Ặc…”
Một tình huống xảy ra bất ngờ, hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người chấn động, bao gồm cả Cảnh Vân Phong và Cảnh Thế Minh!
Dưới ánh hoàng hôn, bọn họ tròn xoe mắt, ngây ngốc nhìn Cảnh Đằng bay ra xa, máu me tuôn trào trong không trung, gần như không dám tin đây là sự thật!
Bọn họ không thể tin nổi, Cảnh Đằng vừa mới lật ngược được tình thế, hoàn toàn chiếm thế thượng phong, khí thế áp đảo, rõ ràng là chuẩn bị giết được Trần Phong rồi, kết quả vừa chớp mắt đã bị Trần Phong một quyền đánh bay ra ngoài, thương tổn nặng nề!
Thời khắc này, bọn họ thậm chí còn nghi ngờ mình bị ảo giác!
Ảo giác sao?
“Bộp!”
Cùng với âm thanh vang lên, là cơ thể của Cảnh Đằng rơi xuống đất, cả người cuộn tròn lại như con tôm, phần ngực dập nát đầy máu, miệng cũng không ngừng phun ra máu.
Bởi vì anh ta lúc này, ngoài xương cốt vỡ vụn ra, thì kinh mạch cũng đứt hết, lục phủ ngũ tạng bị đánh cho tơi tả, đừng nói là đứng dậy tiếp tục chiến đấu với Trần Phong, nếu như không kịp thời xử lý vết thương, thì đến cái mạng cũng chẳng còn.
“Việc này…”
“Tôi… tôi không nhìn nhầm chứ? Chỉ trong chớp mắt, Cảnh Đằng đã bị Trần Phong một quyền đánh bay sao?”
“Không chỉ đơn giản là bay ra ngoài đâu, nhìn bộ dạng của Cảnh Đằng mà xem, rõ ràng là bị thương rất nặng!”
“Thật không ngờ, một trận chiến đấu kịch liệt, chỉ sau hai chiêu đã có thể phân thắng bại, đúng là khiến người ta ngỡ ngàng!”
Nhìn Cảnh Đằng rơi xuống đất, mọi người hoàn hồn sau sự kinh ngạc, trong đó trên con tàu thứ nhất, các con trời đến từ các môn phái khác vẫn thế, vẫn là những người đầu tiên thảo luận, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Trận đấu sinh tử này thật là biến đổi vô thường, khiến cho người ta không ngờ tới”.
“Phải đấy, lúc chúng ta cho rằng bọn họ đã tung ra chiêu mạnh nhất rồi, thì bọn họ đều giữ lại một con át chủ bài, mà con át chủ bài của ai cũng đều quá mạnh”.
“Không sai, sức mạnh của bọn họ giống như là không có giới hạn, mà trận chiến này, có thể nói đây là trận đấu đỉnh cao của giới thanh niên trong mười mấy năm trở lại đây!”
Cùng lúc đó, trên con tàu thứ hai, những đại sư võ học cũng không ngừng cảm thán.
Trong mắt bọn họ, màn quyết đấu cuối cùng ban nãy giữa Trần Phong và Cảnh Đằng giống như tàu lượn siêu tốc, hai người không ngừng hoán đổi từ thiên đường xuống địa ngục, khiến bọn họ cảm thấy rất kích thích.
“Thật không ngờ, mới có ít ngày không gặp, sức mạnh của Trần Phong lại được nâng cao đến thế”.
Không chỉ các đại sư võ học bình thường, đến cả chưởng môn Bát Quái Môn Triệu Vô Đạo cũng không nhịn được mà cảm thán.
“Chiêu cậu ta dùng sau cùng là võ công gì vậy, cảm giác hơi quen, nhưng cũng rất lạ”. Chưởng môn phái Võ Đang Trương thiên sư mặt lại rất đăm chiêu.
“Nhìn không ra là võ công gì, nhưng có thể khẳng định một điều, tính thực chiến rất mạnh, lực sát thương vô song!”, Không Minh đại sư cũng phát biểu ý kiến của bản thân.
Hai người Quản Nam Thiên và Võ Chí Châu thì không nói gì, bọn họ đều là người phía chính phủ, không tiện bình luận vào thời điểm này, mà chỉ để ý đến hai người Cảnh Vân Phong và Cảnh Thế Minh.
Bọn họ lo lắng Cảnh Vân Phong và Cảnh Thế Minh sẽ ra tay can dự!
Mà một khi tình huống đó xảy ra, bọn họ sẽ phải lập tức ngăn cản!
Tuy nhiên – bất luận là bố của Cảnh Đằng là Cảnh Thế Minh, hay Cảnh Vân Phong sức mạnh đã lên đến cấp bậc tông sư võ thuật, thì đều ngẩn người.
Dưới ánh hoàng hôn, bọn họ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Cảnh Đằng đang bị thương nặng, giống như hai tác phẩm điêu khắc bằng đá sống động, trên mặt hiện rõ biểu cảm không thể tin nổi!
Không thể tin sao?
Đúng vậy!
Bọn họ không thể tin được, sau khi Cảnh Đằng sử dụng sát chiêu Âm dương sát đánh bị thương Trần Phong, rồi lại dùng Âm dương sát định giết Trần Phong kết thúc trận đấu, thì lại bị Trần Phong lật ngược tình thế.
Ngược lại, theo bọn họ thấy, Cảnh Đằng đáng ra phải đánh cho Trần Phong tơi bời, chỉ dùng một chiêu giết chết Trần Phong mới đúng!
Không thể tin được sao?
“Tuyệt!”
“Trần sư thúc uy vũ!”
Hồi đáp Cảnh Vân Phong và Cảnh Thế Minh là tiếng reo hò của đám người Vũ Văn Bác, Trần Trạch Lý.
Vốn dĩ bọn họ vì nhìn thấy Trần Phong bị thương, trong lòng đều rất lo lắng Trần Phong sẽ thất bại, nhưng giây phút này nhìn thấy Trần Phong một quyền đánh bay Cảnh Đằng, khiến Cảnh Đằng nằm ở đó như một con chó sắp chết, sao có thể không phấn khích chứ?
Không chỉ có bọn họ phấn khích, mà còn có cả đám người Sở Thanh Từ, Hạ Mộng Dao và Vũ Văn Thiến nữa!
Giây phút này, bọn họ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng thấp thỏm cũng giảm xuống.
Trần Phong thắng rồi!
Mà đám lão đại giang hồ do Lư Chính Phong ở Nam Cảng và Giả Vạn Hào ở Tây Nam đại diện, sau khi nhìn thấy tình trạng bi thảm của Cảnh Đằng, cũng vừa kinh ngạc cảm thán sức mạnh khủng bố của Trần Phong, vừa lần lượt đưa ra phán đoán như vậy.
“Tình… tình huống gì vậy?”
Cùng lúc đó, Cảnh Nhân lúc trước bị Trần Phong ném xuống hồ mở mắt ra, vừa hay xem được cảnh này, giống như gặp ma giữa ban ngày, đầu tiên thì vẻ mặt sững sờ ngồi xuống đất, sau đó ra sức dụi mắt, dường như để bản thân nhìn rõ hơn.
Sau đó nhìn thấy rõ rồi.
Anh ta nhìn thấy rõ là, Cảnh Đằng toàn thân đầy máu đang nằm co quắp ở đó, run cầm cập, cảm giác như có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“Sao… sao có thể chứ?”
Phát hiện này khiến Cảnh Nhân ngây ra như phỗng.
Cảnh Nhân còn như vậy, huống gì là bản thân Cảnh Đằng?
Trên boong tàu, Cảnh Đằng đã dừng phun ra máu, anh ta khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Trần Phong cách đó không xa, khuôn mặt nhợt nhạt hoàn toàn bị chiếm trọn bởi biểu cảm không dám tin, cảm giác như đang hỏi: Cậu ta… cậu ta làm cách nào thế?
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Đáp lại Cảnh Đằng là tiếng bước chân nặng nề.
Trần Phong sải bước về phía Cảnh Đằng, bước chân trầm ổn vững chắc, khoảng cách giữa các bước gần như là bằng nhau, cứ như là dùng thước để đo vậy.
Một bước, hai bước, ba bước…
Trước con mắt dõi theo của mọi người, Trần Phong từng bước lại gần Cảnh Đằng.
“Hự… cậu… chiêu cuối cùng cậu dùng võ công gì vậy?”, Cảnh Đằng lại ho ra máu, rồi buột miệng hỏi, khoảng giữa lông mày cau lại không cam tâm, cảm giác như nếu không có được đáp án, thì cho dù có xuống âm tào địa phủ cũng không cam tâm.
“Võ công để giết anh!”, Trần Phong lạnh lùng trả lời, sau đó giơ chân lên, chuẩn bị kết thúc trận chiến, tiễn Cảnh Đằng đi gặp Diêm Vương.
“Không…”
Nhìn thấy cảnh này, mặt Cảnh Đằng biến sắc, giữa hai mắt chứa đầy sự sợ hãi, sự sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn!
Thời khắc này.
Anh ta đã quên rằng lúc xuất quan, anh ta đã tự đại và ngông cuồng như thế nào – hoàn toàn coi Trần Phong như một người chết!
Anh ta cũng quên, lúc Trần Phong không có động tĩnh gì, anh ta đã khoa trương và độc địa như thế nào, còn vì để ép Trần Phong ra mặt, mà không tiếc bảo võ đồng Mục Dương bắt Hạ Mộng Dao làm hầu gái!
Anh ta càng quên là trước khi trận đấu bắt đầu, đã từng buông lời cay độc: Sẽ ném Trần Phong xuống hồ cho cá ăn!
Giây phút này, là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được cái chết cận kề là như thế nào, mong muốn sống sót mãnh liệt đã khiến anh ta không kìm được mà gào lên, hạ ý thức vùng vẫy ngồi dậy, kết quả là tác động vào vết thương, không ngừng phun ra máu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom