Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 664: Thiên kiêu cùng thời
Thiên Sơn là một trong bảy dãy núi lớn trên thế giới, nằm trong vùng trung bộ của nội địa Âu Á, trải dài qua bốn nước từ Đông sang Tây bao gồm cả Hoa Hạ, là dãy núi địa đới độc lập lớn nhất thế giới, cũng là dãy núi cách biển xa nhất và là dãy núi lớn nhất khu vực khô cằn trên thế giới.
Ở Hoa Hạ, Thiên Sơn được gọi là núi Tuyết, vì tuyết rơi quanh năm, nhưng rất nhiều người dân địa phương lại gọi là Thánh Sơn, có rất nhiều những câu chuyện thần thoại đặc sắc, ví dụ như tổ miếu Tây Vương Mẫu.
Ngoài ra, Thiên Sơn từ xưa đến nay đã rất nổi tiếng trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Tất cả đều là vì sự tồn tại của Thiên Sơn Kiếm Phái.
Thiên Sơn Kiếm Phái trước nay luôn là một trong những thế lực lớn mạnh của giới võ thuật Hoa Hạ, chỉ là do cách Trung Nguyên quá xa, nên rất ít tham dự vào võ lâm tranh đấu, lưu truyền ít, nhưng cũng từng có ‘Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn’ chấn động giới võ thuật Hoa Hạ.
Từ sau khi bước vào xã hội hiện đại, Thiên Sơn Kiếm Phái đã mai danh ẩn tích, ngoài những đại sư võ học cao tuổi, rất ít người biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Vào lúc sáng sớm, mặt trời vừa ló rạng, những tia nắng rọi chiếu khắp các hướng đông tây, ánh ban mai chiếu xuống ngọn núi phủ đầy tuyết, giống như trải một lớp sợi vàng lên ngọn núi tuyết trắng phau, đẹp đẽ và tráng lệ.
Trên sườn núi phủ đầy tuyết, mấy căn nhà gỗ thưa thớt được dựng lên, ẩn mình trong rừng núi, gần như bị các cành cây um tùm che khuất, cho dù là nhìn từ trên cao xuống cũng khó mà thấy được.
Đây chính là nơi ở của Thiên Sơn Kiếm Phái, đã tồn tại được hàng nghìn năm, giống như thế ngoại đào viên, không tranh đấu với đời.
Trên một ngọn núi nhỏ cách Thiên Sơn Kiếm Phái mười mấy kilomet ra bên ngoài, có một chàng thanh niên để tóc dài, mặc một bộ áo trắng, ngồi bắt chéo chân trên một tảng đá, hai mắt nhắm lại, hướng mặt về phía mặt trời hít thở, lồng ngực lúc thì phồng lên, lúc thì xẹp xuống giống như một con cóc, trông rất kỳ lạ.
Một thanh bảo kiếm màu đen đặt bên cạnh anh ta, toàn bộ bao kiếm đều màu đen, trên chuôi kiếm khắc một con chim, vừa giống chim ưng vừa giống đại bàng, nhưng kỳ thực lại là phượng hoàng trong truyền thuyết.
Phượng Hoàng Kiếm, bảo kiếm truyền thế của Thiên Sơn Kiếm Phái.
Một nghìn năm trước, thanh bảo kiếm này không có tên như vậy, sau một lần bị gãy, phải đúc và sửa sang lại, thì được đổi tên thành Phượng Hoàng Kiếm, ngụ ý là Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh.
Lúc này, thanh bảo kiếm đặt bên cạnh chàng thanh niên, đủ để chứng tỏ thân phận và địa vị của anh ta ở Thiên Sơn Kiếm Phái.
Anh ta họ Thiên tên Ưng, là truyền nhân đương thời của Thiên Sơn Kiếm Phái.
“Loạt… xoạt…”. Vào lúc Thiên Ưng đang nhắm mắt hít thở, thì xung quanh truyền đến một tiếng vang nhỏ, nghi là tiếng bước chân của dã thú.
Ấy vậy mà Thiên Ưng dường như hoàn toàn không nghe thấy, giống như nhà sư ngồi thiền, không hề nhúc nhích.
Dần dần, âm thanh trở nên to hơn, mấy chục con sói xuất hiện từ các hướng, bao vây lại gần Thiên Ưng.
Chó sói bản tính hung tàn, là động vật sống thành bầy đàn, đóng vai trò vô cùng quan trọng trong chuỗi sinh học của tự nhiên, gần như là phân bố ở khắp nơi trên thế giới.
Theo lẽ thường, một con sói thì không mang lại quá nhiều nguy hiểm cho các động vật khác, cho dù là con người cũng có thể không sợ, nhưng gặp phải một đàn sói, cho dù là chúa sơn lâm cũng phải bỏ chạy!
Lúc này, mấy chục con sói từ các hướng tiến về phía Thiên Ưng, trong mắt chúng ánh lên sự khát máu.
Một tiếng “À hú~~” bất ngờ vang lên, con sói đầu đàn hú lên, hạ mệnh lệnh tấn công.
Xoạt xoạt xoạt…
Theo mệnh lệnh của sói đầu đàn, mấy chục con sói xông về phía Thiên Ưng như thủy triều, bắt đầu tấn công.
Xoạt!
Đúng vào lúc đó… Thiên Ưng đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng rực lên, một luồng sát khí từ trong cơ thể toát ra, lấy cơ thể làm trung tâm, tỏa ra xung quanh.
Anh ta nghe được âm thanh bầy sói chạy phát ra, cũng nhìn thấy từng con sói đang khát máu.
Dưới ánh bình minh, anh cầm thanh kiếm lên, nhưng không rút kiếm, mà chỉ từ từ đứng dậy.
Vừa dứng dậy, sát khí tỏa ra từ người anh ta lập tức bùng nổ, cả người giống như một thanh bảo kiếm tuyệt thế, sắc nhọn vô cùng.
Một giây sau, gần như tất cả những con sói muốn lại gần Thiên Ưng đều bị sát khí khủng bố vừa bùng phát của anh ta làm cho kinh sợ.
Bọn chúng đồng loạt dừng bước, móng vuốt cắm xuống đất, cảnh giác lo sợ nhìn Thiên Ưng.
Bọn chúng ăn thịt lâu năm, cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm trên người Thiên Ưng, khiến bọn chúng vô cùng bất an, mặc cho sói đầu đàn đã ra hiệu lệnh tấn công, cũng không dám mạo muội xông vào.
Sau đó, trước cái nhìn của bầy sói, Thiên Ứng cầm bảo kiếm đi xuống núi, thái độ tùy ý đó dường như không phải là đang bị bầy sói tấn công, mà là đang tận hưởng phong cảnh của núi non.
“À hú!”, nhìn thấy cảnh đó, bầy sói bất an hú lên, nhưng không dám lại gần tấn công Thiên Ưng, mà ngược lại còn lùi về sau một cách vô định.
“Hú!!”. Đột nhiên, sói đầu đàn hú lên một tiếng gấp gáp, mấy chục con sói đều quay người chạy, nhanh chóng cách xa Thiên Ưng.
Một người, một kiếm.
Anh ta chưa từng rút kiếm ra, mà đã dọa được bầy sói, đây chính là cuộc sống hàng ngày của Thiên Ưng, truyền nhân đương thời của Thiên Sơn Kiếm Phái.
Một tiếng sau, Thiên Ưng về đến Thiên Sơn Kiếm Phái, sau đó được chưởng môn của Thiên Sơn Kiếm Phái gọi vào phòng.
“Tiểu Thiên, con chuẩn bị đi, ngày mai cùng sư huynh của con đi Yên Kinh”. Chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái mở cửa nhìn núi rồi nói.
“Chưởng môn, chúng con được xuất thế rồi sao?”, Thiên Ưng nghe vậy, mắt sáng lên, anh ta đợi ngày này đã lâu rồi.
“Ừ, đại hội võ thuật toàn cầu sắp bắt đầu rồi, Đại hội lần này, các thế lực và môn phái khắp nơi đều cử truyền nhân mạnh nhất tham dự. Đây là thời cơ đẹp nhất để Thiên Sơn Kiếm Phái chúng ta xuất thế”. Chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái gật đầu.
“Xin chưởng môn yên tâm, con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người, giúp cho Thiên Sơn Kiếm Phái nổi danh trong giới võ thuật toàn cầu!”. Thiên Ưng mặt đầy tự tin nói.
“Ừ” . Chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái khẽ vuốt cằm, rồi phẩy tay ra hiệu cho Thiên Ưng rời đi.
Ông ta không dặn dò gì Thiên Ưng, cũng không nói cho Thiên Ưng biết chuyện truyền nhân nhà họ Cảnh bị giết chết – những việc này đối với ông ta đều là thừa thãi!
Ông ta có lòng tin tuyệt đối vào Thiên Ưng!
……
Cùng lúc đó, tại Vũ Di Sơn ở Đông Nam, đất tổ của nhà họ Cơ.
Gia chủ nhà họ Cơ cũng gọi truyền nhân đương thời là Cơ Uẩn đến phòng.
“Cháu chuẩn bị đi, ngày mai đi cùng bố cháu đến Yên Kinh”. Gia chủ nhà họ Cơ cũng sắp xếp y như vậy.
“Ông ơi, ông muốn cháu đi đăng ký tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu sao ạ?”
Không giống với Thiên Ưng, Cơ Uẩn mặc dù chưa xuất thế bao giờ, nhưng vì nhà họ Cơ có sản nghiệp trong giới thế tục, bản thân thông qua tin tức của Hoa Hạ vẫn biết rất rõ về động thái của Đại hội võ thuật toàn cầu.
“Ừ”. Gia chủ nhà họ Cơ gật đầu.
“Haizz… Truyền nhân nhà họ Cảnh chết rồi, thật là đáng tiếc. Cháu còn định sau khi xuất thế, sẽ xử truyền nhân nhà họ Cảnh đầu tiên cơ”. Cơ Uẩn tiếc nuối nói.
Cùng xuất thân từ gia tộc võ học trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhà họ Cơ và nhà họ Cảnh có mối quan hệ cạnh tranh, trong lịch sử đã từng đối đầu hai lần, mỗi bên thắng một lần, mối thù tích tụ hàng nghìn năm, một khi xuất thế là sẽ đối lập nhau.
“Hứ, điều này chỉ có thể chứng minh nhà họ Cảnh không có ai thừa kế!”. Gia chủ nhà họ Cơ cười khẩy một cái, việc truyền nhân nhà họ Cảnh bị Trần Phong giết khiến ông ta rất vui.
“Ông nội nói không sai, truyền nhân đời này nhà họ Cảnh đúng là một tên vô dụng, để cho một tên võ sĩ vô danh tiểu tốt giết hại, đúng là nỗi xấu hổ của nhà họ Cảnh!”
Cơ Uẩn châm biếm nói, anh ta biết đến sự tồn tại của Trần Phong qua tin tức của gia tộc, mặc dù biết được một số sự tích về Trần Phong, nhưng vẫn không xem Trần Phong ra gì. “Mặc dù cháu không thể đích thân giết truyền nhân nhà họ Cảnh, nhưng chỉ cần cháu đánh bại được tên Trần Phong đã giết hắn, cũng coi như gián tiếp chứng minh tên vô dụng nhà họ Cảnh đó rất kém cỏi!”
Ở Hoa Hạ, Thiên Sơn được gọi là núi Tuyết, vì tuyết rơi quanh năm, nhưng rất nhiều người dân địa phương lại gọi là Thánh Sơn, có rất nhiều những câu chuyện thần thoại đặc sắc, ví dụ như tổ miếu Tây Vương Mẫu.
Ngoài ra, Thiên Sơn từ xưa đến nay đã rất nổi tiếng trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Tất cả đều là vì sự tồn tại của Thiên Sơn Kiếm Phái.
Thiên Sơn Kiếm Phái trước nay luôn là một trong những thế lực lớn mạnh của giới võ thuật Hoa Hạ, chỉ là do cách Trung Nguyên quá xa, nên rất ít tham dự vào võ lâm tranh đấu, lưu truyền ít, nhưng cũng từng có ‘Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn’ chấn động giới võ thuật Hoa Hạ.
Từ sau khi bước vào xã hội hiện đại, Thiên Sơn Kiếm Phái đã mai danh ẩn tích, ngoài những đại sư võ học cao tuổi, rất ít người biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Vào lúc sáng sớm, mặt trời vừa ló rạng, những tia nắng rọi chiếu khắp các hướng đông tây, ánh ban mai chiếu xuống ngọn núi phủ đầy tuyết, giống như trải một lớp sợi vàng lên ngọn núi tuyết trắng phau, đẹp đẽ và tráng lệ.
Trên sườn núi phủ đầy tuyết, mấy căn nhà gỗ thưa thớt được dựng lên, ẩn mình trong rừng núi, gần như bị các cành cây um tùm che khuất, cho dù là nhìn từ trên cao xuống cũng khó mà thấy được.
Đây chính là nơi ở của Thiên Sơn Kiếm Phái, đã tồn tại được hàng nghìn năm, giống như thế ngoại đào viên, không tranh đấu với đời.
Trên một ngọn núi nhỏ cách Thiên Sơn Kiếm Phái mười mấy kilomet ra bên ngoài, có một chàng thanh niên để tóc dài, mặc một bộ áo trắng, ngồi bắt chéo chân trên một tảng đá, hai mắt nhắm lại, hướng mặt về phía mặt trời hít thở, lồng ngực lúc thì phồng lên, lúc thì xẹp xuống giống như một con cóc, trông rất kỳ lạ.
Một thanh bảo kiếm màu đen đặt bên cạnh anh ta, toàn bộ bao kiếm đều màu đen, trên chuôi kiếm khắc một con chim, vừa giống chim ưng vừa giống đại bàng, nhưng kỳ thực lại là phượng hoàng trong truyền thuyết.
Phượng Hoàng Kiếm, bảo kiếm truyền thế của Thiên Sơn Kiếm Phái.
Một nghìn năm trước, thanh bảo kiếm này không có tên như vậy, sau một lần bị gãy, phải đúc và sửa sang lại, thì được đổi tên thành Phượng Hoàng Kiếm, ngụ ý là Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh.
Lúc này, thanh bảo kiếm đặt bên cạnh chàng thanh niên, đủ để chứng tỏ thân phận và địa vị của anh ta ở Thiên Sơn Kiếm Phái.
Anh ta họ Thiên tên Ưng, là truyền nhân đương thời của Thiên Sơn Kiếm Phái.
“Loạt… xoạt…”. Vào lúc Thiên Ưng đang nhắm mắt hít thở, thì xung quanh truyền đến một tiếng vang nhỏ, nghi là tiếng bước chân của dã thú.
Ấy vậy mà Thiên Ưng dường như hoàn toàn không nghe thấy, giống như nhà sư ngồi thiền, không hề nhúc nhích.
Dần dần, âm thanh trở nên to hơn, mấy chục con sói xuất hiện từ các hướng, bao vây lại gần Thiên Ưng.
Chó sói bản tính hung tàn, là động vật sống thành bầy đàn, đóng vai trò vô cùng quan trọng trong chuỗi sinh học của tự nhiên, gần như là phân bố ở khắp nơi trên thế giới.
Theo lẽ thường, một con sói thì không mang lại quá nhiều nguy hiểm cho các động vật khác, cho dù là con người cũng có thể không sợ, nhưng gặp phải một đàn sói, cho dù là chúa sơn lâm cũng phải bỏ chạy!
Lúc này, mấy chục con sói từ các hướng tiến về phía Thiên Ưng, trong mắt chúng ánh lên sự khát máu.
Một tiếng “À hú~~” bất ngờ vang lên, con sói đầu đàn hú lên, hạ mệnh lệnh tấn công.
Xoạt xoạt xoạt…
Theo mệnh lệnh của sói đầu đàn, mấy chục con sói xông về phía Thiên Ưng như thủy triều, bắt đầu tấn công.
Xoạt!
Đúng vào lúc đó… Thiên Ưng đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng rực lên, một luồng sát khí từ trong cơ thể toát ra, lấy cơ thể làm trung tâm, tỏa ra xung quanh.
Anh ta nghe được âm thanh bầy sói chạy phát ra, cũng nhìn thấy từng con sói đang khát máu.
Dưới ánh bình minh, anh cầm thanh kiếm lên, nhưng không rút kiếm, mà chỉ từ từ đứng dậy.
Vừa dứng dậy, sát khí tỏa ra từ người anh ta lập tức bùng nổ, cả người giống như một thanh bảo kiếm tuyệt thế, sắc nhọn vô cùng.
Một giây sau, gần như tất cả những con sói muốn lại gần Thiên Ưng đều bị sát khí khủng bố vừa bùng phát của anh ta làm cho kinh sợ.
Bọn chúng đồng loạt dừng bước, móng vuốt cắm xuống đất, cảnh giác lo sợ nhìn Thiên Ưng.
Bọn chúng ăn thịt lâu năm, cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm trên người Thiên Ưng, khiến bọn chúng vô cùng bất an, mặc cho sói đầu đàn đã ra hiệu lệnh tấn công, cũng không dám mạo muội xông vào.
Sau đó, trước cái nhìn của bầy sói, Thiên Ứng cầm bảo kiếm đi xuống núi, thái độ tùy ý đó dường như không phải là đang bị bầy sói tấn công, mà là đang tận hưởng phong cảnh của núi non.
“À hú!”, nhìn thấy cảnh đó, bầy sói bất an hú lên, nhưng không dám lại gần tấn công Thiên Ưng, mà ngược lại còn lùi về sau một cách vô định.
“Hú!!”. Đột nhiên, sói đầu đàn hú lên một tiếng gấp gáp, mấy chục con sói đều quay người chạy, nhanh chóng cách xa Thiên Ưng.
Một người, một kiếm.
Anh ta chưa từng rút kiếm ra, mà đã dọa được bầy sói, đây chính là cuộc sống hàng ngày của Thiên Ưng, truyền nhân đương thời của Thiên Sơn Kiếm Phái.
Một tiếng sau, Thiên Ưng về đến Thiên Sơn Kiếm Phái, sau đó được chưởng môn của Thiên Sơn Kiếm Phái gọi vào phòng.
“Tiểu Thiên, con chuẩn bị đi, ngày mai cùng sư huynh của con đi Yên Kinh”. Chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái mở cửa nhìn núi rồi nói.
“Chưởng môn, chúng con được xuất thế rồi sao?”, Thiên Ưng nghe vậy, mắt sáng lên, anh ta đợi ngày này đã lâu rồi.
“Ừ, đại hội võ thuật toàn cầu sắp bắt đầu rồi, Đại hội lần này, các thế lực và môn phái khắp nơi đều cử truyền nhân mạnh nhất tham dự. Đây là thời cơ đẹp nhất để Thiên Sơn Kiếm Phái chúng ta xuất thế”. Chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái gật đầu.
“Xin chưởng môn yên tâm, con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người, giúp cho Thiên Sơn Kiếm Phái nổi danh trong giới võ thuật toàn cầu!”. Thiên Ưng mặt đầy tự tin nói.
“Ừ” . Chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái khẽ vuốt cằm, rồi phẩy tay ra hiệu cho Thiên Ưng rời đi.
Ông ta không dặn dò gì Thiên Ưng, cũng không nói cho Thiên Ưng biết chuyện truyền nhân nhà họ Cảnh bị giết chết – những việc này đối với ông ta đều là thừa thãi!
Ông ta có lòng tin tuyệt đối vào Thiên Ưng!
……
Cùng lúc đó, tại Vũ Di Sơn ở Đông Nam, đất tổ của nhà họ Cơ.
Gia chủ nhà họ Cơ cũng gọi truyền nhân đương thời là Cơ Uẩn đến phòng.
“Cháu chuẩn bị đi, ngày mai đi cùng bố cháu đến Yên Kinh”. Gia chủ nhà họ Cơ cũng sắp xếp y như vậy.
“Ông ơi, ông muốn cháu đi đăng ký tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu sao ạ?”
Không giống với Thiên Ưng, Cơ Uẩn mặc dù chưa xuất thế bao giờ, nhưng vì nhà họ Cơ có sản nghiệp trong giới thế tục, bản thân thông qua tin tức của Hoa Hạ vẫn biết rất rõ về động thái của Đại hội võ thuật toàn cầu.
“Ừ”. Gia chủ nhà họ Cơ gật đầu.
“Haizz… Truyền nhân nhà họ Cảnh chết rồi, thật là đáng tiếc. Cháu còn định sau khi xuất thế, sẽ xử truyền nhân nhà họ Cảnh đầu tiên cơ”. Cơ Uẩn tiếc nuối nói.
Cùng xuất thân từ gia tộc võ học trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhà họ Cơ và nhà họ Cảnh có mối quan hệ cạnh tranh, trong lịch sử đã từng đối đầu hai lần, mỗi bên thắng một lần, mối thù tích tụ hàng nghìn năm, một khi xuất thế là sẽ đối lập nhau.
“Hứ, điều này chỉ có thể chứng minh nhà họ Cảnh không có ai thừa kế!”. Gia chủ nhà họ Cơ cười khẩy một cái, việc truyền nhân nhà họ Cảnh bị Trần Phong giết khiến ông ta rất vui.
“Ông nội nói không sai, truyền nhân đời này nhà họ Cảnh đúng là một tên vô dụng, để cho một tên võ sĩ vô danh tiểu tốt giết hại, đúng là nỗi xấu hổ của nhà họ Cảnh!”
Cơ Uẩn châm biếm nói, anh ta biết đến sự tồn tại của Trần Phong qua tin tức của gia tộc, mặc dù biết được một số sự tích về Trần Phong, nhưng vẫn không xem Trần Phong ra gì. “Mặc dù cháu không thể đích thân giết truyền nhân nhà họ Cảnh, nhưng chỉ cần cháu đánh bại được tên Trần Phong đã giết hắn, cũng coi như gián tiếp chứng minh tên vô dụng nhà họ Cảnh đó rất kém cỏi!”
Bình luận facebook