Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 670: Kẻ thù gặp mặt
Sau khi chiếc xe đầu tiên tới, hai người đàn ông đeo bảo kiếm bước xuống xe trước, người đàn ông trẻ tuổi trong đó cũng mặc trường bào màu trắng như Cơ Uẩn, nhưng thân hình cao gầy, khí vũ hiên ngang, khí chất lấn át Cơ Uẩn.
Anh ta không phải ai khác mà chính là truyền nhân đời này của Thiên Sơn Kiếm Phái – Thiên Ưng!
Đi cùng với Thiên Ưng là truyền nhân đời trước của Thiên Sơn Kiếm Phái – Thương Bác.
Thấy Thiên Ưng thế mà lại mặc trường bào màu trắng giống mình, hơn nữa khí chất hơn xa mình, trong lòng Cơ Uẩn ghen tị không thôi, ánh mắt nhìn Thiên Ưng rất bất thiện.
Thiên Ưng cảm nhận được ánh mắt bực bội của Cơ Uẩn, nhưng lại chỉ mỉm cười, sau đó theo Thương Bác lần lượt chào hỏi mấy người Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu và Kinh Nhất.
Cả quá trình, Thiên Ưng không những luôn nở nụ cười, mà còn rất tôn trọng tất cả các trưởng bối, tạo cho người ta cảm giác như đắm mình trong gió xuân, khiến người khác trong lòng có hảo cảm.
Kiếm khách áo trắng, quân tử nhẹ nhàng.
Đây chính là miêu tả chân thực của anh ta.
“Người này rất mạnh!”.
Nhìn thấy hàng loạt hành động của Thiên Ưng, Trần Phong không nhịn được mà cảm thán trong lòng.
Bao lâu nay, anh đều cảm thấy, sức mạnh chân chính của một người nằm ở sức mạnh nội tâm, ý chí kiên cường, chứ không phải sự mạnh mẽ ngoại vật tô điểm ra.
Bởi vì, sự mạnh mẽ ngoại vật tô điểm ra, rất phù phiếm, đứng trước khó khăn thực sự thì luôn không chịu nổi một kích.
Mà nhìn vào biểu hiện vừa nãy của Thiên Ưng, tâm cảnh của anh ta đã đạt đến một mức rất cao, vượt xa kiểu thiên tài kiêu căng cậy có giá trị vũ lực mạnh mẽ như Cơ Uẩn, cũng nguy hiểm hơn Tam Giới bất cần đời.
“Chắc cậu là Trần Phong – sư đệ của Kinh Nhất đại sư nhỉ?”, dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Phong, Thiên Ưng đi thẳng tới, mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy”, Trần Phong gật đầu.
“Tôi là Thiên Ưng, đến từ Thiên Sơn Kiếm Phái”, nụ cười trên mặt Thiên Ưng không nhạt đi, nói: “Trước đó, tôi vẫn luôn bế quan luyện võ, đến tận sau khi rời khỏi Thiên Sơn, đi đâu cũng nghe nói về sự tích của cậu mới biết giới võ học Hoa Hạ chúng ta xuất hiện một nhân vật như cậu, thực sự là phúc của giới võ học Hoa Hạ. Rất vui được quen biết cậu”.
Vừa dứt lời, thì Thiên Ưng chủ động giơ tay ra.
“Người anh em Thiên Ưng quá khen rồi”, Trần Phong bắt tay với Thiên Ưng, thể hiện rất khiêm tốn.
Sau đó, hai người buông tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía chiếc xe cuối cùng kia.
Xe dừng lại, Vương Nhất Đao dẫn Sở Hà xuống xe.
Dưới ánh bình minh, Sở Hà mặc một chiếc trường bào màu đỏ rực, xách bảo đao Hiên Viên sát khí lạnh lẽo kia, kết hợp với sát ý do vô số máu tươi tích tụ trên người anh ta, cả người cứ như một sát thần, tạo cho người ta cảm giác cực kì nguy hiểm.
Khác với Thiên Ưng, sau khi Sở Hà xuống xe thì không chào hỏi nhóm Quản Nam Thiên, thậm chí không nhìn những trưởng bối kia lấy một cái, mà khóa chặt ánh mắt khát máu vào Trần Phong, cảm giác ấy cứ như Trần Phong là con mồi của anh ta, một con mồi dù chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát được anh ta.
Cảm nhận được sát ý điên cuồng trong ánh mắt Sở Hà, biểu cảm của Trần Phong như một cái giếng cổ, không một gợn sóng, nhưng ánh mắt hơi nheo lại, đại diện cho suy nghĩ chân thực nhất trong lòng anh, Sở Hà muốn chết, thì anh chắc chắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của đối phương.
“Thằng vô dụng này có tư cách gì cạnh tranh suất tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu với bọn tôi? Cậu ta có thể đỡ được ba đao của tôi sao?”, ngay sau đó, khi ánh mắt mọi người bị hai thầy trò Vương Nhất Đao, Sở Hà thu hút thì Sở Hà cất tiếng, ánh mắt nhìn Trần Phong cứ như đang nhìn một người chết.
Kẻ thù gặp mặt, cực kì tức giận. Sở Hà vừa xuất hiện thì đã gây sự với Trần Phong, muốn đẩy Trần Phong vào chỗ chết!
Nếu nói Cơ Uẩn chỉ là kiêu ngạo, bướng bỉnh, vậy Sở Hà hoàn toàn có thể dùng tự cao tự đại để hình dung.
Sau khi anh ta xuống xe thì lờ đi tất cả mọi người, trực tiếp gây khó dễ với Trần Phong, định khích Trần Phong đấu với anh ta một trận, sau đó trước khi chọn suất tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu, chém chết Trần Phong, vừa đạt được mục đích rửa nhục cho Vương Nhất Đao, lại vừa có thể dọa người khác, có thể nói là lòng dạ độc ác. “Sở Hà, đến trước được trước, anh đừng có cướp. Tôi đã đặt gạch đưa anh ta về nhà trước rồi!”. Sau khi Sở Hà dứt lời thì không đợi Trần Phong đáp lại, Cơ Uẩn đã không nhịn được mà nói trước, trong giọng nói tràn ngập bất mãn, cảm giác cứ như Sở Hà muốn cướp con mồi vốn thuộc về anh ta.
“Mối thù của tôi và cậu ta là không đội trời chung, đầu cậu ta tôi đã đặt trước, các anh ai cướp với tôi thì tôi chính là không chết không thôi với tôi!”, Sở Hà nghe vậy thì tức giận trừng Cơ Uẩn, sát khí ngùn ngụt.
“…”.
Nhìn dáng vẻ khát máu của Sở Hà, cảm nhận được sát ý nồng nặc trên người Sở Hà, yết hầu Cơ Uẩn chuyển động, cuối cùng không nói gì.
Mặc dù anh ta có tự tin với thực lực bản thân, nhưng cũng không muốn không chết không thôi với Sở Hà vì làm màu.
Cùng lúc đó, Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Thương Bác và Cơ Vô Thường đều cau mày nhìn Sở Hà, bọn họ đều không thích tác phong làm việc của Sở Hà, trong đó Võ Chí Châu còn tiến lên một bước, định nói gì đó.
Song, không đợi Võ Chí Châu cất tiếng, có người đã nói trước.
Trần Phong.
“Nếu anh đã vội đi đầu thai vậy thì giờ tôi sẽ tiễn anh lên đường!”.
Dưới ánh nắng ban mai, Trần Phong buông xe lăn của Kinh Nhất ra, tiến lên trước hai bước, nheo mắt nhìn Sở Hà, sát khí cả người bùng nổ.
Bỏ qua ân oán hai bên, Sở Hà vừa xuất hiện đã kêu gào muốn giết Trần Phong, việc này khiến Trần Phong hoàn toàn tức giận rồi!
Khoảnh khắc này, anh đã nổi sát khí, chuẩn bị đánh Sở Hà tơi bời trước mặt mọi người.
“Cậu muốn chết!”.
Bên tai vang lên lời nói mạnh mẽ của Trần Phong, Sở Hà quát to một tiếng, bỗng nhiên bước ra một bước, định rút đao, động thủ.
“Hỗn xược!”.
Đúng lúc này, Võ Chí Châu đột nhiên quát to, như tiếng sấm nổ vang, khiến mọi người có mặt đều giật mình: “Các cậu coi đây là chỗ nào? Trụ sở của Liên minh võ sĩ là nơi các cậu có thể tùy tiện giở trò lưu manh sao?”.
Vừa dứt lời, ánh mắt Võ Chí Châu đã nhìn quét Trần Phong, Cơ Uẩn cuối cùng là rơi xuống người Sở Hà.
Trần Phong im lặng lùi về phía sau Kinh Nhất, Cơ Uẩn biết điều ngậm chặt miệng, không dám hó hé, còn Sở Hà thì lại không biết sống chết là gì mà nhìn thẳng Võ Chí Châu.
“Vương Nhất Đao, ông dạy đệ tử kiểu gì thế? Đệ tử của ông đến cả tư cách ứng viên Liên minh võ sĩ chọn cũng dám nghi ngờ? Chẳng lẽ nhà họ Vương các ông cho rằng có thể không phục tùng sự quản lý của Liên minh võ sĩ, thậm chí là muốn đè đầu Liên minh võ sĩ?”.
Võ Chí Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hà mấy giây, đến tận khi da đầu Sở Hà tê dại, trong lòng hoảng sợ, mới dời mắt đi, nhìn sang Vương Nhất Đao.
Xẹt!
Lời Võ Chí Châu nói vang lên bên tai, sắc mặt Vương Nhất Đao hơi thay đổi, sau đó giải thích: “Xin lỗi, Võ trưởng lão, bình thường tôi dạy dỗ đệ tử không nghiêm!”.
“Tiểu Sở, quay lại!”, vừa dứt lời, Vương Nhất Đao đã vẫy tay với Sở Hà, sợ Sở Hà tiếp tục không biết sống chết mà làm ầm ĩ, khiêu khích Liên minh võ sĩ.
Như vậy, nhà họ Vương rất có thể sẽ bị Liên minh võ sĩ chụp cho cái mũ “đè đầu Liên minh võ sĩ”, đó không phải việc tốt lành gì với nhà họ Vương!
“Đồ con kiến, tôi cho cậu nhảy nhót một lúc. Lúc kết thúc tuyển chọn cũng chính là lúc tôi bắt đầu phát động trận chiến sinh tử với cậu, hi vọng cậu đừng làm rùa rụt cổ!”, Sở Hà mỉm cười lạnh lùng với Trần Phong, sau đó mới lùi lại về bên cạnh Vương Nhất Đao, trong lời nói tràn ngập sát khí lạnh lẽo, cảm giác cứ như hôm nay dù thế nào cũng phải giết Trần Phong.
Anh ta không phải ai khác mà chính là truyền nhân đời này của Thiên Sơn Kiếm Phái – Thiên Ưng!
Đi cùng với Thiên Ưng là truyền nhân đời trước của Thiên Sơn Kiếm Phái – Thương Bác.
Thấy Thiên Ưng thế mà lại mặc trường bào màu trắng giống mình, hơn nữa khí chất hơn xa mình, trong lòng Cơ Uẩn ghen tị không thôi, ánh mắt nhìn Thiên Ưng rất bất thiện.
Thiên Ưng cảm nhận được ánh mắt bực bội của Cơ Uẩn, nhưng lại chỉ mỉm cười, sau đó theo Thương Bác lần lượt chào hỏi mấy người Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu và Kinh Nhất.
Cả quá trình, Thiên Ưng không những luôn nở nụ cười, mà còn rất tôn trọng tất cả các trưởng bối, tạo cho người ta cảm giác như đắm mình trong gió xuân, khiến người khác trong lòng có hảo cảm.
Kiếm khách áo trắng, quân tử nhẹ nhàng.
Đây chính là miêu tả chân thực của anh ta.
“Người này rất mạnh!”.
Nhìn thấy hàng loạt hành động của Thiên Ưng, Trần Phong không nhịn được mà cảm thán trong lòng.
Bao lâu nay, anh đều cảm thấy, sức mạnh chân chính của một người nằm ở sức mạnh nội tâm, ý chí kiên cường, chứ không phải sự mạnh mẽ ngoại vật tô điểm ra.
Bởi vì, sự mạnh mẽ ngoại vật tô điểm ra, rất phù phiếm, đứng trước khó khăn thực sự thì luôn không chịu nổi một kích.
Mà nhìn vào biểu hiện vừa nãy của Thiên Ưng, tâm cảnh của anh ta đã đạt đến một mức rất cao, vượt xa kiểu thiên tài kiêu căng cậy có giá trị vũ lực mạnh mẽ như Cơ Uẩn, cũng nguy hiểm hơn Tam Giới bất cần đời.
“Chắc cậu là Trần Phong – sư đệ của Kinh Nhất đại sư nhỉ?”, dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Phong, Thiên Ưng đi thẳng tới, mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy”, Trần Phong gật đầu.
“Tôi là Thiên Ưng, đến từ Thiên Sơn Kiếm Phái”, nụ cười trên mặt Thiên Ưng không nhạt đi, nói: “Trước đó, tôi vẫn luôn bế quan luyện võ, đến tận sau khi rời khỏi Thiên Sơn, đi đâu cũng nghe nói về sự tích của cậu mới biết giới võ học Hoa Hạ chúng ta xuất hiện một nhân vật như cậu, thực sự là phúc của giới võ học Hoa Hạ. Rất vui được quen biết cậu”.
Vừa dứt lời, thì Thiên Ưng chủ động giơ tay ra.
“Người anh em Thiên Ưng quá khen rồi”, Trần Phong bắt tay với Thiên Ưng, thể hiện rất khiêm tốn.
Sau đó, hai người buông tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía chiếc xe cuối cùng kia.
Xe dừng lại, Vương Nhất Đao dẫn Sở Hà xuống xe.
Dưới ánh bình minh, Sở Hà mặc một chiếc trường bào màu đỏ rực, xách bảo đao Hiên Viên sát khí lạnh lẽo kia, kết hợp với sát ý do vô số máu tươi tích tụ trên người anh ta, cả người cứ như một sát thần, tạo cho người ta cảm giác cực kì nguy hiểm.
Khác với Thiên Ưng, sau khi Sở Hà xuống xe thì không chào hỏi nhóm Quản Nam Thiên, thậm chí không nhìn những trưởng bối kia lấy một cái, mà khóa chặt ánh mắt khát máu vào Trần Phong, cảm giác ấy cứ như Trần Phong là con mồi của anh ta, một con mồi dù chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát được anh ta.
Cảm nhận được sát ý điên cuồng trong ánh mắt Sở Hà, biểu cảm của Trần Phong như một cái giếng cổ, không một gợn sóng, nhưng ánh mắt hơi nheo lại, đại diện cho suy nghĩ chân thực nhất trong lòng anh, Sở Hà muốn chết, thì anh chắc chắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của đối phương.
“Thằng vô dụng này có tư cách gì cạnh tranh suất tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu với bọn tôi? Cậu ta có thể đỡ được ba đao của tôi sao?”, ngay sau đó, khi ánh mắt mọi người bị hai thầy trò Vương Nhất Đao, Sở Hà thu hút thì Sở Hà cất tiếng, ánh mắt nhìn Trần Phong cứ như đang nhìn một người chết.
Kẻ thù gặp mặt, cực kì tức giận. Sở Hà vừa xuất hiện thì đã gây sự với Trần Phong, muốn đẩy Trần Phong vào chỗ chết!
Nếu nói Cơ Uẩn chỉ là kiêu ngạo, bướng bỉnh, vậy Sở Hà hoàn toàn có thể dùng tự cao tự đại để hình dung.
Sau khi anh ta xuống xe thì lờ đi tất cả mọi người, trực tiếp gây khó dễ với Trần Phong, định khích Trần Phong đấu với anh ta một trận, sau đó trước khi chọn suất tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu, chém chết Trần Phong, vừa đạt được mục đích rửa nhục cho Vương Nhất Đao, lại vừa có thể dọa người khác, có thể nói là lòng dạ độc ác. “Sở Hà, đến trước được trước, anh đừng có cướp. Tôi đã đặt gạch đưa anh ta về nhà trước rồi!”. Sau khi Sở Hà dứt lời thì không đợi Trần Phong đáp lại, Cơ Uẩn đã không nhịn được mà nói trước, trong giọng nói tràn ngập bất mãn, cảm giác cứ như Sở Hà muốn cướp con mồi vốn thuộc về anh ta.
“Mối thù của tôi và cậu ta là không đội trời chung, đầu cậu ta tôi đã đặt trước, các anh ai cướp với tôi thì tôi chính là không chết không thôi với tôi!”, Sở Hà nghe vậy thì tức giận trừng Cơ Uẩn, sát khí ngùn ngụt.
“…”.
Nhìn dáng vẻ khát máu của Sở Hà, cảm nhận được sát ý nồng nặc trên người Sở Hà, yết hầu Cơ Uẩn chuyển động, cuối cùng không nói gì.
Mặc dù anh ta có tự tin với thực lực bản thân, nhưng cũng không muốn không chết không thôi với Sở Hà vì làm màu.
Cùng lúc đó, Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Thương Bác và Cơ Vô Thường đều cau mày nhìn Sở Hà, bọn họ đều không thích tác phong làm việc của Sở Hà, trong đó Võ Chí Châu còn tiến lên một bước, định nói gì đó.
Song, không đợi Võ Chí Châu cất tiếng, có người đã nói trước.
Trần Phong.
“Nếu anh đã vội đi đầu thai vậy thì giờ tôi sẽ tiễn anh lên đường!”.
Dưới ánh nắng ban mai, Trần Phong buông xe lăn của Kinh Nhất ra, tiến lên trước hai bước, nheo mắt nhìn Sở Hà, sát khí cả người bùng nổ.
Bỏ qua ân oán hai bên, Sở Hà vừa xuất hiện đã kêu gào muốn giết Trần Phong, việc này khiến Trần Phong hoàn toàn tức giận rồi!
Khoảnh khắc này, anh đã nổi sát khí, chuẩn bị đánh Sở Hà tơi bời trước mặt mọi người.
“Cậu muốn chết!”.
Bên tai vang lên lời nói mạnh mẽ của Trần Phong, Sở Hà quát to một tiếng, bỗng nhiên bước ra một bước, định rút đao, động thủ.
“Hỗn xược!”.
Đúng lúc này, Võ Chí Châu đột nhiên quát to, như tiếng sấm nổ vang, khiến mọi người có mặt đều giật mình: “Các cậu coi đây là chỗ nào? Trụ sở của Liên minh võ sĩ là nơi các cậu có thể tùy tiện giở trò lưu manh sao?”.
Vừa dứt lời, ánh mắt Võ Chí Châu đã nhìn quét Trần Phong, Cơ Uẩn cuối cùng là rơi xuống người Sở Hà.
Trần Phong im lặng lùi về phía sau Kinh Nhất, Cơ Uẩn biết điều ngậm chặt miệng, không dám hó hé, còn Sở Hà thì lại không biết sống chết là gì mà nhìn thẳng Võ Chí Châu.
“Vương Nhất Đao, ông dạy đệ tử kiểu gì thế? Đệ tử của ông đến cả tư cách ứng viên Liên minh võ sĩ chọn cũng dám nghi ngờ? Chẳng lẽ nhà họ Vương các ông cho rằng có thể không phục tùng sự quản lý của Liên minh võ sĩ, thậm chí là muốn đè đầu Liên minh võ sĩ?”.
Võ Chí Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hà mấy giây, đến tận khi da đầu Sở Hà tê dại, trong lòng hoảng sợ, mới dời mắt đi, nhìn sang Vương Nhất Đao.
Xẹt!
Lời Võ Chí Châu nói vang lên bên tai, sắc mặt Vương Nhất Đao hơi thay đổi, sau đó giải thích: “Xin lỗi, Võ trưởng lão, bình thường tôi dạy dỗ đệ tử không nghiêm!”.
“Tiểu Sở, quay lại!”, vừa dứt lời, Vương Nhất Đao đã vẫy tay với Sở Hà, sợ Sở Hà tiếp tục không biết sống chết mà làm ầm ĩ, khiêu khích Liên minh võ sĩ.
Như vậy, nhà họ Vương rất có thể sẽ bị Liên minh võ sĩ chụp cho cái mũ “đè đầu Liên minh võ sĩ”, đó không phải việc tốt lành gì với nhà họ Vương!
“Đồ con kiến, tôi cho cậu nhảy nhót một lúc. Lúc kết thúc tuyển chọn cũng chính là lúc tôi bắt đầu phát động trận chiến sinh tử với cậu, hi vọng cậu đừng làm rùa rụt cổ!”, Sở Hà mỉm cười lạnh lùng với Trần Phong, sau đó mới lùi lại về bên cạnh Vương Nhất Đao, trong lời nói tràn ngập sát khí lạnh lẽo, cảm giác cứ như hôm nay dù thế nào cũng phải giết Trần Phong.
Bình luận facebook