Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 685: Hòa thượng trong quán bar
Còn Tam Giới thì vẫn là biểu cảm chẳng quan tâm, anh ta vốn đã không có hứng thú với việc này, ai dành được suất cuối cùng thì cũng chẳng có liên quan gì đến anh ta, anh ta chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này, sau đó ra thế giới bên ngoài tự do sung sướng.
“Được, nếu đã không có ý kiến gì thì quyết vậy rồi, tôi sẽ báo việc này với tổ chức, để họ đưa ra quyết định cuối cùng!”.
Võ Chí Châu trầm ngâm một lúc, tiếp tục nói: “Vậy tuyển chọn hôm nay đến đây kết thúc! Mọi người, tôi xin phép!”.
Võ Chí Châu chắp tay với mọi người, sau đó xoay người rời đi.
Vừa nãy mặc dù Trần Phong không ép Cơ Uẩn quyết đấu với anh, nhưng Cơ Vô Thường vẫn hơi muối mặt, mọi người hiểu rõ trong lòng, Cơ Vô Thường không dám quyết đấu với Trần Phong, nên chùn bước, còn thái độ của Trần Phong cũng không phải quá cứng rắn, nể mặt Cơ Vô Thường, lúc này ông ta cũng không muốn ở lại thêm nữa.
“Trần Phong, tôi rất nể cậu, thực lực của cậu rất mạnh, nhưng tôi cũng sẽ không cam lòng cách quá xa với cậu, tôi hi vọng một ngày nào đó chúng ta có thể quyết đấu một lần!”.
Thiên Ưng im lặng một lúc rồi nói với Trần Phong.
“Ha, ha, anh Thiên Ưng quá lời rồi, có cơ hội chúng ta sẽ so chiêu!”.
Với Thiên Ưng, Trần Phong vẫn rất có hảo cảm, anh cảm thấy đối phương là một võ sĩ chân chính.
Nghe thấy câu trả lời của Trần Phong, Thiên Ưng nở nụ cười, gật đầu, sau đó Thương Bác chắp tay với mọi người, dẫn Thiên Ưng rời khỏi đây.
Thấy mọi người đã đi hết, Tam Giới đã sốt ruột từ lâu, đến bên cạnh Trần Phong nói: “Tôi nói này người anh em Trần Phong, bao giờ chúng ta đi chơi?”.
Thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của Tam Giới, mặt Phương Chính xám xịt, chỉ muốn tiến lên đập mấy phát lên cái đầu trọc của anh ta.
“Việc này, người anh em, tôi còn có chút việc phải giải quyết, anh về trước, buổi chiều tôi liên lạc với anh, chúng ta sẽ đi uống một bình!”.
Trần Phong tươi cười nói với Tam Giới.
Khỏi nói lúc này Tam Giới hưng phấn thế nào, cảm giác này đúng là còn vui hơn cả trúng xổ số.
Phương Chính đại sư dẫn Tam Giới đi, nơi này chỉ còn lại ba người Trần Phong, Kinh Nhất và Quản Nam Thiên.
“Trần Phong, vừa nãy em đồng ý khiêu chiến với Vương Nhất Đao, thực sự quá liều lĩnh”.
Kinh Nhất cau mày, lo lắng ra mặt.
“Đúng vậy, mặc dù Vương Nhất Đao đã cụt một tay, nhưng năng lực chiến đấu của cậu ta lại không bị ảnh hưởng quá nhiều, cậu ta đã đến đỉnh cao giai đoạn cuối Hóa Kình, quyết đấu với cậu ta, cậu không có chút phần thắng nào, hơn nữa Vương Nhất Đao chắc chắn sẽ không mắc sai lầm trẻ con như vậy!”.
Quản Nam Thiên thở dài, cũng cho rằng hành động này của Trần Phong hơi không thỏa đáng.
Trần Phong vẫn ở bên cạnh nghe, trước đó anh nhìn ra vẻ lo lắng và muốn nói lại thôi của sư huynh và Quản Nam Thiên, anh đã biết là có việc.
“Sư huynh, Quản tiền bối, hai người không phải lo, tôi làm vậy là có nguyên nhân, Vương Nhất Đao có thù với sư huynh, để trả thù, ông ta đã tốn rất nhiều công sức và thời gian, nhưng đồ đệ duy nhất của ông ta hôm nay lại chết trong tay tôi, nỗi hận của ông ta với tôi đã ngút trời, trong tình hình này, tôi cực kì nguy hiểm, sư huynh và tiền bối cũng không thể kè kè bảo vệ tôi, nên tôi nói cái hẹn nửa năm, hơn nữa các tiền bối đều ở đây, trong tình hình này, nguy hiểm của tôi sẽ được giảm rất nhiều!”.
“Ừm, đúng vậy!”.
Kinh Nhất và Quản Nam Thiên nghe thấy lời giải thích của Trần Phong xong thì lặng lẽ gật đầu, đúng là từ biểu hiện vừa nãy của Vương Nhất Đao, nếu không phải có mấy đại sư và Võ Chí Châu ở đây thì Trần Phong có lẽ sẽ bị đối phương xử đẹp ngay.
“Còn một điều nữa, chính là sở dĩ tôi chọn khiêu chiến ông ta cũng là muốn tạo áp lực cho mình, tôi nghĩ tôi sẽ không có tạp niệm gì trong lòng dưới áp lực thế này, một lòng nâng cao cảnh giới võ học của mình, nếu có thể nhân cơ hội này đột phá cũng không phải là việc xấu, hơn nữa cuộc thi cấp thế giới lần này, điều kì lạ là những người mạnh ẩn cư kia thế mà không có ai cả, việc này khiến người ta phải nghi ngờ, cuộc thi lần này hơi kì quặc, tôi cứ cảm thấy sắp có chuyện, thế giới sắp xảy ra một việc lớn, có lẽ sẽ đại loạn!”.
“Ừm, đúng vậy!”.
Trần Phong nhận được rất nhiều tin tức từ chỗ Võ Chí Châu, mà sau khi phân tích nhưng tin tức này, khiến người ta chợt có cảm giác bị mây đen bủa vậy, Trần Phong bây giờ là người mạnh trong lớp trẻ chân chính, chỉ có điều đạt được điều này, không khiến anh mừng thầm, ngược lại áp lực ngày càng lớn, cái gọi là năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng nặng, Trần Phong sau này sẽ không thể thích gì làm nấy như trước nữa.
“Trần Phong em cũng đừng nghĩ nhiều quá, áp lực quá lớn, sốt ruột đạt kết quả ngược lại sẽ trở nên tầm thường, mọi việc không thẹn với lòng là được!”.
Trần Phong đưa sư huynh và Quản Nam Thiên về chỗ ở, trước khi đi, sư huynh hơi lo lắng nhắc nhở.
“Sư huynh, anh yên tâm đi!”.
Trần Phong gật đầu, xoay người đi.
Quản Nam Thiên từng nói, giới võ học thế giới tương lai có lẽ thực sự sắp thay đổi lớn rồi.
Mùa hè, thời tiết oi bức, dù đã đến tối, nhiệt độ vẫn rất cao, trừ khi trốn trong nhà có điều hòa, còn không thì đi trên đường cứ như miếng thịt nướng di động.
Có điều mùa hè đối với đa phần đàn ông mà nói vẫn rất tốt, bởi vì lúc này bạn có thể thấy được nhưng cô gái ăn mặc hở hang, đi trên phố, trở thành một phong cảnh xinh đẹp của thành phố này.
“Woa, anh xem xem mỹ nữ kia, xinh đẹp biết bao, ối giời, anh xem mỹ nữ chân dài kia, chỉ là mặc ít quá, quần còn không to bằng quần lót của tôi!”.
Tam Giới đi trên phố hưng phấn không thôi, mỹ nữ trên phố, anh ta chỉ cảm thấy hai mắt mình không nhìn hết được.
Không bao lâu, mấy người Tam Giới, Vũ Văn Bác, Trần Phong ra khỏi khách sạn, mặ ai cũng đỏ bừng.
Sau khi Vũ Văn Bác gặp Tam Giới, rồi uống mấy chén, chỉ cảm thấy chỉ gặp nhau quá muộn, hai người uống khá nhiều rượu, còn Trần Phong thì không uống mấy, chỉ chạm cốc với họ tượng trưng mấy cái.
Sau khi bữa cơm kết thúc, không giải tán, mà Vũ Văn Bác gọi cuộc điện thoại, kêu một chiếc xe đến, sau đó dẫn Tam Giới, Trần Phong đi một quán bar CWA lớn nhất Tây Lương.
CWA là quán bar khá nổi tiếng của Tây Lương thậm chí là Hoa Hạ, diện tích chiếm mười mấy mẫu, dù là cơ sở vật chất bên trong hay trang trí đều hiếm thấy, vừa đến tối thì nơi đây chính là thiên đường của người trẻ tuổi, nhiều nam thanh nữ tú tụ tập ở đây nhảy nhót.
Có điều điểm đặc sắc nhất trong này chính là những cô nàng tiếp rượu, mấy cô em ở đây ai cũng đẹp như hoa, da căng mọng, hơn nữa mỹ nữ như vậy đều đến từ những chỗ khác nhau, các nơi trên thế giới, có thể nói là thủ đoạn kinh doanh chính của quán bar.
Vốn dĩ quán bar như thế này, bình thường quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng quán bar này lại chưa từng bị điều tra, niêm phong, thậm chí hiếm khi có người đến đây gây sự, bỗng chốc ông chủ đứng sau quán bar này trở thành một câu đố trong miệng mọi người, rất nhiều người đoán ô dù của ông ta cực kì to.
Khoảng 11 rưỡi tối, một chiếc xe xịn đỗ ở cửa quán bar, Trần Phong, Vũ Văn Bác, Tam Giới bước ra khỏi xe.
“Văn Bác, cậu đúng là tri kỉ của tôi, bạn của tôi có khác!”, Tam Giới nhìn quán bar trang hoàng lộng lẫy, đã kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.
“Được, nếu đã không có ý kiến gì thì quyết vậy rồi, tôi sẽ báo việc này với tổ chức, để họ đưa ra quyết định cuối cùng!”.
Võ Chí Châu trầm ngâm một lúc, tiếp tục nói: “Vậy tuyển chọn hôm nay đến đây kết thúc! Mọi người, tôi xin phép!”.
Võ Chí Châu chắp tay với mọi người, sau đó xoay người rời đi.
Vừa nãy mặc dù Trần Phong không ép Cơ Uẩn quyết đấu với anh, nhưng Cơ Vô Thường vẫn hơi muối mặt, mọi người hiểu rõ trong lòng, Cơ Vô Thường không dám quyết đấu với Trần Phong, nên chùn bước, còn thái độ của Trần Phong cũng không phải quá cứng rắn, nể mặt Cơ Vô Thường, lúc này ông ta cũng không muốn ở lại thêm nữa.
“Trần Phong, tôi rất nể cậu, thực lực của cậu rất mạnh, nhưng tôi cũng sẽ không cam lòng cách quá xa với cậu, tôi hi vọng một ngày nào đó chúng ta có thể quyết đấu một lần!”.
Thiên Ưng im lặng một lúc rồi nói với Trần Phong.
“Ha, ha, anh Thiên Ưng quá lời rồi, có cơ hội chúng ta sẽ so chiêu!”.
Với Thiên Ưng, Trần Phong vẫn rất có hảo cảm, anh cảm thấy đối phương là một võ sĩ chân chính.
Nghe thấy câu trả lời của Trần Phong, Thiên Ưng nở nụ cười, gật đầu, sau đó Thương Bác chắp tay với mọi người, dẫn Thiên Ưng rời khỏi đây.
Thấy mọi người đã đi hết, Tam Giới đã sốt ruột từ lâu, đến bên cạnh Trần Phong nói: “Tôi nói này người anh em Trần Phong, bao giờ chúng ta đi chơi?”.
Thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của Tam Giới, mặt Phương Chính xám xịt, chỉ muốn tiến lên đập mấy phát lên cái đầu trọc của anh ta.
“Việc này, người anh em, tôi còn có chút việc phải giải quyết, anh về trước, buổi chiều tôi liên lạc với anh, chúng ta sẽ đi uống một bình!”.
Trần Phong tươi cười nói với Tam Giới.
Khỏi nói lúc này Tam Giới hưng phấn thế nào, cảm giác này đúng là còn vui hơn cả trúng xổ số.
Phương Chính đại sư dẫn Tam Giới đi, nơi này chỉ còn lại ba người Trần Phong, Kinh Nhất và Quản Nam Thiên.
“Trần Phong, vừa nãy em đồng ý khiêu chiến với Vương Nhất Đao, thực sự quá liều lĩnh”.
Kinh Nhất cau mày, lo lắng ra mặt.
“Đúng vậy, mặc dù Vương Nhất Đao đã cụt một tay, nhưng năng lực chiến đấu của cậu ta lại không bị ảnh hưởng quá nhiều, cậu ta đã đến đỉnh cao giai đoạn cuối Hóa Kình, quyết đấu với cậu ta, cậu không có chút phần thắng nào, hơn nữa Vương Nhất Đao chắc chắn sẽ không mắc sai lầm trẻ con như vậy!”.
Quản Nam Thiên thở dài, cũng cho rằng hành động này của Trần Phong hơi không thỏa đáng.
Trần Phong vẫn ở bên cạnh nghe, trước đó anh nhìn ra vẻ lo lắng và muốn nói lại thôi của sư huynh và Quản Nam Thiên, anh đã biết là có việc.
“Sư huynh, Quản tiền bối, hai người không phải lo, tôi làm vậy là có nguyên nhân, Vương Nhất Đao có thù với sư huynh, để trả thù, ông ta đã tốn rất nhiều công sức và thời gian, nhưng đồ đệ duy nhất của ông ta hôm nay lại chết trong tay tôi, nỗi hận của ông ta với tôi đã ngút trời, trong tình hình này, tôi cực kì nguy hiểm, sư huynh và tiền bối cũng không thể kè kè bảo vệ tôi, nên tôi nói cái hẹn nửa năm, hơn nữa các tiền bối đều ở đây, trong tình hình này, nguy hiểm của tôi sẽ được giảm rất nhiều!”.
“Ừm, đúng vậy!”.
Kinh Nhất và Quản Nam Thiên nghe thấy lời giải thích của Trần Phong xong thì lặng lẽ gật đầu, đúng là từ biểu hiện vừa nãy của Vương Nhất Đao, nếu không phải có mấy đại sư và Võ Chí Châu ở đây thì Trần Phong có lẽ sẽ bị đối phương xử đẹp ngay.
“Còn một điều nữa, chính là sở dĩ tôi chọn khiêu chiến ông ta cũng là muốn tạo áp lực cho mình, tôi nghĩ tôi sẽ không có tạp niệm gì trong lòng dưới áp lực thế này, một lòng nâng cao cảnh giới võ học của mình, nếu có thể nhân cơ hội này đột phá cũng không phải là việc xấu, hơn nữa cuộc thi cấp thế giới lần này, điều kì lạ là những người mạnh ẩn cư kia thế mà không có ai cả, việc này khiến người ta phải nghi ngờ, cuộc thi lần này hơi kì quặc, tôi cứ cảm thấy sắp có chuyện, thế giới sắp xảy ra một việc lớn, có lẽ sẽ đại loạn!”.
“Ừm, đúng vậy!”.
Trần Phong nhận được rất nhiều tin tức từ chỗ Võ Chí Châu, mà sau khi phân tích nhưng tin tức này, khiến người ta chợt có cảm giác bị mây đen bủa vậy, Trần Phong bây giờ là người mạnh trong lớp trẻ chân chính, chỉ có điều đạt được điều này, không khiến anh mừng thầm, ngược lại áp lực ngày càng lớn, cái gọi là năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng nặng, Trần Phong sau này sẽ không thể thích gì làm nấy như trước nữa.
“Trần Phong em cũng đừng nghĩ nhiều quá, áp lực quá lớn, sốt ruột đạt kết quả ngược lại sẽ trở nên tầm thường, mọi việc không thẹn với lòng là được!”.
Trần Phong đưa sư huynh và Quản Nam Thiên về chỗ ở, trước khi đi, sư huynh hơi lo lắng nhắc nhở.
“Sư huynh, anh yên tâm đi!”.
Trần Phong gật đầu, xoay người đi.
Quản Nam Thiên từng nói, giới võ học thế giới tương lai có lẽ thực sự sắp thay đổi lớn rồi.
Mùa hè, thời tiết oi bức, dù đã đến tối, nhiệt độ vẫn rất cao, trừ khi trốn trong nhà có điều hòa, còn không thì đi trên đường cứ như miếng thịt nướng di động.
Có điều mùa hè đối với đa phần đàn ông mà nói vẫn rất tốt, bởi vì lúc này bạn có thể thấy được nhưng cô gái ăn mặc hở hang, đi trên phố, trở thành một phong cảnh xinh đẹp của thành phố này.
“Woa, anh xem xem mỹ nữ kia, xinh đẹp biết bao, ối giời, anh xem mỹ nữ chân dài kia, chỉ là mặc ít quá, quần còn không to bằng quần lót của tôi!”.
Tam Giới đi trên phố hưng phấn không thôi, mỹ nữ trên phố, anh ta chỉ cảm thấy hai mắt mình không nhìn hết được.
Không bao lâu, mấy người Tam Giới, Vũ Văn Bác, Trần Phong ra khỏi khách sạn, mặ ai cũng đỏ bừng.
Sau khi Vũ Văn Bác gặp Tam Giới, rồi uống mấy chén, chỉ cảm thấy chỉ gặp nhau quá muộn, hai người uống khá nhiều rượu, còn Trần Phong thì không uống mấy, chỉ chạm cốc với họ tượng trưng mấy cái.
Sau khi bữa cơm kết thúc, không giải tán, mà Vũ Văn Bác gọi cuộc điện thoại, kêu một chiếc xe đến, sau đó dẫn Tam Giới, Trần Phong đi một quán bar CWA lớn nhất Tây Lương.
CWA là quán bar khá nổi tiếng của Tây Lương thậm chí là Hoa Hạ, diện tích chiếm mười mấy mẫu, dù là cơ sở vật chất bên trong hay trang trí đều hiếm thấy, vừa đến tối thì nơi đây chính là thiên đường của người trẻ tuổi, nhiều nam thanh nữ tú tụ tập ở đây nhảy nhót.
Có điều điểm đặc sắc nhất trong này chính là những cô nàng tiếp rượu, mấy cô em ở đây ai cũng đẹp như hoa, da căng mọng, hơn nữa mỹ nữ như vậy đều đến từ những chỗ khác nhau, các nơi trên thế giới, có thể nói là thủ đoạn kinh doanh chính của quán bar.
Vốn dĩ quán bar như thế này, bình thường quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng quán bar này lại chưa từng bị điều tra, niêm phong, thậm chí hiếm khi có người đến đây gây sự, bỗng chốc ông chủ đứng sau quán bar này trở thành một câu đố trong miệng mọi người, rất nhiều người đoán ô dù của ông ta cực kì to.
Khoảng 11 rưỡi tối, một chiếc xe xịn đỗ ở cửa quán bar, Trần Phong, Vũ Văn Bác, Tam Giới bước ra khỏi xe.
“Văn Bác, cậu đúng là tri kỉ của tôi, bạn của tôi có khác!”, Tam Giới nhìn quán bar trang hoàng lộng lẫy, đã kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.
Bình luận facebook