Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 793-794
Chương 793: Họp gia tộc
Đúng vậy!
Trần Anh Nhu tự cao tự đại điên rồi.
Trước khi đại hội võ thuật thế giới bắt đầu, Trần Bá Dung muốn lợi dụng nhà họ Cảnh trừ khử Trần Phong, nhà họ Cảnh cử Cảnh Đằng đánh một trận sống mái với Trần Phong. Kết quả là Cảnh Đằng bại trận, bị Trần Phong giẫm nát đầu, quy tiên.
Mà lúc ấy Trần Anh Nhu đang được trị liệu ở viện điều dưỡng sau khi biết kết quả thì tinh thần sa sút, miệng lẩm bà lẩm bẩm, cái đầu gật gù, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vặn vẹo, túm lấy y tá ở bên cạnh gào thét: Trần Phong chết rồi! Trần Phong cuối cùng cũng chết rồi.
Cái chết của Cảnh Đằng đã đề bẹp cọng rơm cuối cùng về mặt tinh thần của Trần Anh Nhu.
Giờ đây, Trần Bá Dung lợi dụng sức mạnh của gia tộc, đưa Trần Anh Nhu đến một bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở Yên Kinh để chữa trị.
Nhưng mà, chỉ cần sau khi thuốc an thần hết tác dụng thì Trần Anh Nhu sẽ gào thét khản cổ: Trần Phong chết rồi! Trần Phong chết rồi! Ha ha ha, Trần Phong cuối cùng mày cũng chết rồi!
Trần Anh Nhu ở trạng thái điên dại thời gian dài, không thể tự lo liệu cuộc sống nữa.
Trần Bá Dung phả ra một làn khói thuốc dày đặc, thở dài thườn thượt.
Trần Phong ngày trước trong mắt Trần Bá Dung chẳng qua chỉ là một con kiến khá cường tráng trong rất nhiều con kiến.
Nhưng bây giờ, sau khi Trần Phong giành được quán quân đại hội võ thuật thế giới thì mọi thứ thay đổi rồi. Giờ muốn gây sự với Trần Phong thì đều phải cân nhắc trước. Dù sao Trần Phong bây giờ đã khác xưa rồi.
"Cạch, cạch".
Đúng lúc Trần Bá Dung đang nghĩ đối sách thì ngoài cửa vang lên tiếng lanh lảnh liên tiếp, sau đó là tiếng giày cao gót tiếp xúc với sàn nhà.
Trần Bá Dung nghe ra được chủ nhân của tiếng bước chân rất sốt ruột, tiếng bước chân từ xa thoáng cái đã tới gần.
Cửa phòng làm việc bị người ta mở ra từ bên ngoài. Người đến chính là vợ của Trần Bá Dung - Vương Tú Lan.
"Khụ, khụ".
Khói thuốc đập vào mặt khiến Vương Tú Lan cảm thấy khó chịu, vừa ho vừa khua tay trước mũi.
"Có việc gì à?", Trần Bá Dung nhìn người vợ trước mặt hỏi.
Vương Tú Lan bịt miệng, nói ồm ồm: "Nhu khỏe rồi".
"Cái gì? Khỏe rồi? Là sao?", Trần Bá Dung sửng sốt, ông ta có thể đoán được lờ mờ vợ mình muốn nói gì, nhưng lại không dám xác nhận.
"Em nói, bệnh của Nhu khỏe rồi, khỏe rồi", giọng Vương Tú Lan tràn ngập xúc động.
Trần Bá Dung vui mừng, nhét điều thuốc không biết đã tắt từ lúc nào vào gạt tàn.
"Có chuyện gì thế? Bệnh của Nhu sao tự nhiên lại khỏi?"
"Xem anh nói gì kìa, chẳng lẽ con gái phải ở bệnh viện tâm thần cả đời anh mới vui à?", Vương Tú Lan hơi giận dỗi nhìn Trần Bá Dung một cái: "Chúng ta ra phòng khách bên ngoài nói chuyện".
Nói xong Vương Tú Lan bèn xoay người rời đi.
Trần Bá Dung vội vàng đi theo, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Ông ta vừa nãy còn phiền lòng vì chuyện của Trần Phong, giờ đột nhiên lại tươi tỉnh hẳn. Ít nhất có thể có một tin tốt.
Vương Tú Lan ngồi trên sofa phòng khách, cầm cốc trà lên nhấp mấy ngụm, mùi thuốc trong phòng làm việc khiến bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Bá Dung, em nói anh nghe, Nhu có thể khỏi nhanh vậy đều là nhờ công của em", Vương Tú Lan thấy Trần Bá Dung ngồi xuống đối diện bà ta thì mới lên tiếng.
"Là sao?", Trần Bá Dung hơi khó hiểu nhìn Vương Tú Lan.
Bao nhiêu chuyên gia nổi tiếng của Yên Kinh đều bó tay trước bệnh tình của con gái, giờ đột nhiên khỏe lại, vợ mình thế mà lại nói là công của bà ấy? Thế là sao?
"Thực ra em cũng chỉ nói với Nhu là thằng con hoang Trần Phong kia bị người ta đánh chết trong cuộc thi rồi", Vương Tú Lan thong thả nói sự thực.
"Cái gì?", Trần Bá Dung kinh ngạc đứng bật dậy, trợn to mắt.
"Đừng có sửng sốt thế”, Vương Tú Lan đi đến cạnh Trần Bá Dung, đỡ ông ta ngồi xuống rồi nói tiếp: "Bá Dung, anh nghĩ thử xem, Nhu điên điên khùng khùng đều tại thằng con hoang Trần Phong, mà em chỉ nhắm vào điểm này, nói với Nhu Trần Phong đã bị người ta đánh chết trong cuộc thi rồi".
"Em thử như vậy quả nhiên có hiệu quả, Nhu vốn còn đang giãy giụa gào thét chợt ngừng lại, thế mà lại hỏi em có phải thật không? Lúc ấy em mừng thầm trong bụng, có hi vọng. Vội vàng nói đúng vậy. Giờ con gái đã dần dần lấy lại bình tĩnh, chấp nhận điều trị".
Vương Tú Lan kể hết đầu cua tai nheo tình hình của Trần Anh Nhu cho Trần Bá Dung.
"Nhưng mà, cách này trị phần ngọn không trị được phần gốc, con gái sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi bệnh viện tâm thần, đến lúc đó vẫn sẽ biết Trần Phong không chết thật", Vương Tú Lan đột nhiên đổi chủ đề: "Để khiến con gái khỏi đúng nghĩa, thì Trần Phong phải chết".
Nghe thấy lời vợ mình nói, Trần Bá Dung chìm trong suy tư.
"Bá Dung, nhà họ Cảnh trước đây nợ nhà họ Trần chúng ta một cái ơn rất lớn, mà lần này việc nhà họ Cảnh đã hứa với nhà họ Trần chúng ta cũng không làm được, hơn nữa Cảnh Đằng của nhà họ Cảnh chẳng phải cũng chết trong tay Trần Phong sao? Chúng ta lại kích động tâm trạng người nhà họ Cảnh, em không tin bọn họ có thể nuốt được cục tức này", Vương Tú Lan nói ra suy nghĩ của bà ta.
Trần Bá Dung nheo mắt, cắn chặt răng.
"Được".
Ở một nơi khác của Yên Kinh, sâu trong nhà tổ của nhà họ Cảnh.
Cảnh Vân Sơn triệu tập tất cả thành viên cốt cán tài giỏi của nhà họ Cảnh, mở cuộc họp khẩn cấp. Trong số những người này còn có chi của Cảnh Vân Lâm.
"Hôm nay, tôi gọi mọi người đến đây mở cuộc họp gia tộc này chỉ vì một nguyên nhân: Chính là muốn bàn với mọi người việc đối phó với thằng ranh Trần Phong kia thế nào!".
"Tiếp theo sẽ do Thế Minh nói với mọi người tình hình hiện tại của Trần Phong", Cảnh Vân Phong ra hiệu cho Cảnh Thế Minh nói.
"Tôi tin là mọi người đã biết được tin bằng nhiều cách khác nhau, Trần Phong đã giành quán quân trong đại hội võ thuật thế giới. Hơn nữa, trong trận cuối đấu với William, cậu ta thế mà lại vượt qua giai đoạn đầu Hóa Kình, bước vào thực lực giai đoạn giữa Hóa Kình", Cảnh Thế Minh ngừng một lát, nói: "Sự thay đổi này khiến suy nghĩ muốn mượn tay những người trong đại hội võ thuật giết Trần Phong của chúng ta hoàn toàn thất bại".
Cảnh Thế Minh tiếp tục nói: "Theo tin tức mới nhất hiện tại, Trần Phong đã về đến Hoa Hạ. Do cái chết của Tiểu Đằng trước đó, nhà học Cảnh chúng ta đã rơi vào thế không chết không thôi với Trần Phong. Với cái tính có thù tất báo của thằng nhãi này, thì nhà họ Cảnh chúng ta chắc chắn sẽ đối mặt với mối nguy khổng lồ lần này".
Sau khi Cảnh Thế Minh nói xong, cả phòng họp chìm trong không khí khác lạ.
Mọi người trong phòng họp ai nấy đều không phát biểu ý kiến. Có thể ngồi ở đây thì đều là cáo già. Khi biết thực lực của Trần Phong bước vào giai đoạn giữa Hóa Kình, thì biết rất rõ muốn giết anh cần phải trả cái giá vô cùng đắt.
"Trước khi triệu tập mọi người đến cuộc họp này, Trần Bá Dung của nhà họ Trần đã không kiềm được mà gọi điện cho tôi, cậu ấy yêu cầu chúng ta phải dùng mọi thủ đoạn có thể trừ khử Trần Phong", lúc này Cảnh Vân Phong đột nhiên nói: "Chắc những người ngồi đây đều biết rõ, rất lâu trước đây, nhà họ Cảnh chúng ta từng nợ nhà họ Trần một cái ơn rất lớn, khiến chúng ta lúc đó giữ được nhà họ cảnh, mới có chúng ta ngày nay".
Chương 794: Lâm Uyển Thu
Nói đến đây, Cảnh Vân Phong thở dài thườn thượt: "Dù xuất phát từ yêu cầu của nhà họ Trần, hay do cái chết của Tiểu Đằng, thì việc nhà họ Cảnh chúng ta đối đầu với Trần Phong cũng là lựa chọn bắt buộc, chỉ có thể đấu đến cùng với cậu ta. Xem Trần Phong chết trước hay nhà họ Cảnh chúng ta sụp đổ trước".
Lúc này Cảnh Vân Lâm vẫn luôn im lặng đột nhiên xen ngang: "Anh cả, thằng ranh Trần Phong kia đánh bại nhiều thế hệ trẻ nước ngoài, giành được quán quân đại hội võ thuật thế giới, khiến cả giới võ thuật Hoa Hạ thoáng cái đứng phía trước cả thế giới, có thêm sự vinh quang này, nói Trần Phong là con cưng của giới võ thuật Hoa Hạ cũng không quá. Nếu chúng ta chọn ra tay vào thời điểm nhạy cảm này, thì nhà họ Cảnh chúng ta sẽ là kẻ thù với cả giới võ thuật Hoa Hạ. Như vậy dù chúng ta có thể đánh bại Trần Phong, thì nhà họ Cảnh chúng ta cũng không thể tiếp tục tồn tại ở Hoa Hạ".
Cảnh Vân Phong gật đầu, nhìn mọi người đang ngồi trong phòng nói: "Vân Lâm, điều chú nói vừa nãy tôi cũng đã nghĩ đến, cho nên tôi mới triệu tập mọi người đến, hi vọng mọi người có thể nghĩ ra diệu kế nào đó, vừa có thể giết được Trần Phong, mà lại có thể bảo vệ nhà họ Cảnh chúng ta".
"Còn một việc nữa đó là phía Trần Bá Dung vừa nãy cũng đã hứa với tôi, chỉ cần nhà họ Cảnh chúng ta có thể giết chết thằng ranh Trần Phong, thì nhà họ Trần bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ nhà họ Cảnh chúng ta", Cảnh Vân Phong lại bổ sung.
Cảnh Vân Lâm lại lần nữa hỏi dò: "Anh cả, có phải chúng ta chỉ còn lại cục diện không chết không thôi thế này không?".
"Đúng vậy", sát khí trên người Cảnh Vân Phong tuôn trào: "Cậu ta chết, nhà họ Cảnh chúng ta trường tồn, cậu ta sống, nhà họ Cảnh chúng ta diệt vong".
Cửa phòng tắm cạch một tiếng được kéo mở, Trần Phong cầm khăn tắm lau nước trên tóc, nhàn nhã đi ra từ phòng tắm đầy hơi nước.
Đã rất lâu rồi chưa được tắm thoải mái, thả lỏng thế này. Trong lúc thi đấu, tinh thần và thể xác vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng sắp ập tới.
Cho nên sau khi về, Trần Phong ngay lập tức vào phòng tắm, tắm nước nước thư giãn.
"Brừm, brừm".
Trần Phong vừa ngồi xuống sofa thì điện thoại ở bên cạnh rung lên.
Cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn Lâm Uyển Thu gửi tới.
Mở hộp tin nhắn ra, nhảy ra đầu tiên là biểu cảm ăn dưa được phóng to mấy lần, bên dưới là câu nói của Lâm Uyển Thu: "Cao thủ võ lâm, nghe nói anh đã tỏa sáng trong đại hội võ thuật thế giới, đi thẳng vào vòng trong, giành được quán quân. Xin hỏi bao giờ về Hoa Hạ kể cho tiểu nữ nghe thử biểu hiện anh dũng của anh?".
Trần Phong đọc nội dung tin nhắn thì sửng sốt, sau đó lại thoải mái rất nhanh. Mặc dù anh chưa nói với Lâm Uyển Thu việc mình tham gia đại hội võ thuật thế giới. Nhưng với thân phận và địa vị của Lâm Uyển Thu, muốn biết việc này cũng không khó.
Trần Phong gõ màn hình điện thoại, trả lời tin của Lâm Uyển Thu rất nhanh: Về chiều tối hôm nay, em đang làm gì?
Trần Phong còn chưa kịp buông điện thoại xuống, điện thoại đã lại rung lên.
Má! Cô nhóc này trả lời ngay lập tức à? Không phải cầm điện thoại chờ mình đấy chứ?
Mở hộp tin ra nhìn, đập vào mắt là biểu cảm mèo con đáng thương, mặt mày tủi thân.
Lâm Uyển Thu: "Sao về rồi mà không nói với em một tiếng? Muốn đến uống rượu không?".
Trần Phong trả lời Lâm Uyển Thu: Gửi định vị cho anh, anh qua luôn.
Lâm Uyển Thu lại trả lời tin nhắn ngay, vị trí định vị là một quán bar tên là Duyệt Phi.
Quán bar Duyệt Phi, một quán bar nằm ở trung tâm thành phố sầm uất của Yên Kinh. Vị trí cực kỳ tốt, giao thông thuận tiện, đồng thời có bãi đỗ xe riêng.
Sau khi màn đêm buông xuống, bãi đỗ xe ở cửa quán bar Duyệt Phi sẽ không thấy chỗ đỗ xe nào trống, bên trong đỗ đầy xe thể thao đặt làm riêng và xe sang các loại.
Việc làm ăn tốt thế nào nghĩ thôi cũng biết.
Khác với những quán bar chúng ta thường thấy, quán bar Duyệt Phi là một quán bar thuần âm nhạc, chủ yếu là âm nhạc và tình cảm, cực kỳ có phong cách. Tầng một của quán bar Duyệt Phi, bên trong đều là ghế dài, ở tầng hai, tầng ba thì là kiểu không gian mở.
Lâm Uyển Thu lúc này đang ngồi ghế dài tầng một. Ngồi với cô còn có ba bạn học của cô.
Hôm nay là sinh nhật một trong số ba bạn học của Lâm Uyển Thu, sau khi bốn người ăn tối xong, thấy vẫn còn rất sớm, nên bàn nhau quyết định đến quán bar Duyệt Phi uống chút rượu, nghe nhạc.
Hôm nay lúc mấy người bọn họ ra ngoài đã ăn diện kĩ càng, trang điểm tỉ mỉ, thay chiếc váy xinh đẹp gợi cảm, thay đổi hẳn vẻ nghiêm túc ngày trước, bọn họ lúc này lại thêm một phần kiều diễm của phụ nữ.
Đặc biệt là Lâm Uyển Thu.
Cô hôm nay mặc một chiếc váy liền ôm mông cổ chữ V màu tím bó sát, siết chặt lấy thân hình khiến người ta ngạc nhiên của cô, bộ ngực như muốn nảy ra, vòng eo mảnh đến mức một tay cũng ôm trọn, cặp mông hơi vểnh lên, khiến người ta không kiềm được mà liên tưởng. Mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai như thác nước, đồng tử sáng ngời trong veo, lông mày lá liễu cong cong, lông mi dài hơi rung lên, làn da trắng nõn không tì vết hơi ửng hổng, đôi môi mỏng mềm mại ướt át như cánh hoa hồng.
Nếu so bốn cô gái này với một đường phong cảnh đẹp không sao tả xiết vậy thì Lâm Uyển Thu chính là chỗ thu hút nhất trên đường phòng cảnh này. Trong quán bar, Lâm Uyển Thu như cây nến trong bóng đêm, thu hút mà chí mạng, hấp dẫn vô số đàn ông đến bắt chuyện, mời ghép bàn hoặc tặng rượu.
Nhưng đều bị Lâm Uyển Thu ngồi đây từ chối hết, không có ngoại lệ.
Một nữ sinh đột nhiên nhìn thấy Lâm Uyển Thu cầm điện thoại cười ngu ngơ, hỏi: "Uyển Thu, trúng số à? Sao lại cầm điện thoại vui vẻ cười ngu ở đó thế?".
Hai nữ sinh khác cũng phản ứng được, nhìn Lâm Uyển Thu với vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ trúng số thật?
Vì trước đó lúc ăn cơm, tâm trạng Lâm Uyển Thu có vẻ không vui lắm, hơi rầu rĩ ủ dột. Sau khi đến quán bar, gọi một chai vang đỏ, sau đó ngồi đó uống, cũng không nói chuyện gì mấy.
Nhưng Lâm Uyển Thu bây giờ thì như đổi thành người khác, trên mặt là nụ cười khó giấu. Ba nữ sinh cảm thấy Lâm Uyển Thu vui đến mức sắp chảy nước miếng rồi.
Bạn của Lâm Uyển Thu còn cố ý rút hai tờ giấy trong hộp trên bàn, lau tượng trưng cằm Lâm Uyển Thu.
"Ôi, không phải, là... là bạn mình sẽ đến tìm mình", Lâm Uyển Thu nhìn ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, xấu hổ nói.
"Haiz, con gái lớn rồi không giữ được".
"Vừa nãy còn là dáng vẻ oán phụ, nhưng giờ lại là dáng vẻ ngốc nghếch, ngọt ngào, ma lực của tình yêu thật thần kỳ".
"Cơm chó, vẫn là cơm chó, đến đâu cũng là cơm chó, bát cơm chó thật to, không được, tối nay mình phải khiến bạn trai cậu phải tốn một khoản ra trò, ai bảo các cậu nhét cơm chó vào miệng mình chứ".
Ba nữ sinh lần lượt trêu chọc Lâm Uyển Thu, trong lòng thì lại vô cùng tò mò, người đàn ông có thể khiến Lâm đại tiểu thư mê mẩn đến mất hồn mất vía rốt cuộc là người thế nào.
Đúng vậy!
Trần Anh Nhu tự cao tự đại điên rồi.
Trước khi đại hội võ thuật thế giới bắt đầu, Trần Bá Dung muốn lợi dụng nhà họ Cảnh trừ khử Trần Phong, nhà họ Cảnh cử Cảnh Đằng đánh một trận sống mái với Trần Phong. Kết quả là Cảnh Đằng bại trận, bị Trần Phong giẫm nát đầu, quy tiên.
Mà lúc ấy Trần Anh Nhu đang được trị liệu ở viện điều dưỡng sau khi biết kết quả thì tinh thần sa sút, miệng lẩm bà lẩm bẩm, cái đầu gật gù, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vặn vẹo, túm lấy y tá ở bên cạnh gào thét: Trần Phong chết rồi! Trần Phong cuối cùng cũng chết rồi.
Cái chết của Cảnh Đằng đã đề bẹp cọng rơm cuối cùng về mặt tinh thần của Trần Anh Nhu.
Giờ đây, Trần Bá Dung lợi dụng sức mạnh của gia tộc, đưa Trần Anh Nhu đến một bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở Yên Kinh để chữa trị.
Nhưng mà, chỉ cần sau khi thuốc an thần hết tác dụng thì Trần Anh Nhu sẽ gào thét khản cổ: Trần Phong chết rồi! Trần Phong chết rồi! Ha ha ha, Trần Phong cuối cùng mày cũng chết rồi!
Trần Anh Nhu ở trạng thái điên dại thời gian dài, không thể tự lo liệu cuộc sống nữa.
Trần Bá Dung phả ra một làn khói thuốc dày đặc, thở dài thườn thượt.
Trần Phong ngày trước trong mắt Trần Bá Dung chẳng qua chỉ là một con kiến khá cường tráng trong rất nhiều con kiến.
Nhưng bây giờ, sau khi Trần Phong giành được quán quân đại hội võ thuật thế giới thì mọi thứ thay đổi rồi. Giờ muốn gây sự với Trần Phong thì đều phải cân nhắc trước. Dù sao Trần Phong bây giờ đã khác xưa rồi.
"Cạch, cạch".
Đúng lúc Trần Bá Dung đang nghĩ đối sách thì ngoài cửa vang lên tiếng lanh lảnh liên tiếp, sau đó là tiếng giày cao gót tiếp xúc với sàn nhà.
Trần Bá Dung nghe ra được chủ nhân của tiếng bước chân rất sốt ruột, tiếng bước chân từ xa thoáng cái đã tới gần.
Cửa phòng làm việc bị người ta mở ra từ bên ngoài. Người đến chính là vợ của Trần Bá Dung - Vương Tú Lan.
"Khụ, khụ".
Khói thuốc đập vào mặt khiến Vương Tú Lan cảm thấy khó chịu, vừa ho vừa khua tay trước mũi.
"Có việc gì à?", Trần Bá Dung nhìn người vợ trước mặt hỏi.
Vương Tú Lan bịt miệng, nói ồm ồm: "Nhu khỏe rồi".
"Cái gì? Khỏe rồi? Là sao?", Trần Bá Dung sửng sốt, ông ta có thể đoán được lờ mờ vợ mình muốn nói gì, nhưng lại không dám xác nhận.
"Em nói, bệnh của Nhu khỏe rồi, khỏe rồi", giọng Vương Tú Lan tràn ngập xúc động.
Trần Bá Dung vui mừng, nhét điều thuốc không biết đã tắt từ lúc nào vào gạt tàn.
"Có chuyện gì thế? Bệnh của Nhu sao tự nhiên lại khỏi?"
"Xem anh nói gì kìa, chẳng lẽ con gái phải ở bệnh viện tâm thần cả đời anh mới vui à?", Vương Tú Lan hơi giận dỗi nhìn Trần Bá Dung một cái: "Chúng ta ra phòng khách bên ngoài nói chuyện".
Nói xong Vương Tú Lan bèn xoay người rời đi.
Trần Bá Dung vội vàng đi theo, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Ông ta vừa nãy còn phiền lòng vì chuyện của Trần Phong, giờ đột nhiên lại tươi tỉnh hẳn. Ít nhất có thể có một tin tốt.
Vương Tú Lan ngồi trên sofa phòng khách, cầm cốc trà lên nhấp mấy ngụm, mùi thuốc trong phòng làm việc khiến bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Bá Dung, em nói anh nghe, Nhu có thể khỏi nhanh vậy đều là nhờ công của em", Vương Tú Lan thấy Trần Bá Dung ngồi xuống đối diện bà ta thì mới lên tiếng.
"Là sao?", Trần Bá Dung hơi khó hiểu nhìn Vương Tú Lan.
Bao nhiêu chuyên gia nổi tiếng của Yên Kinh đều bó tay trước bệnh tình của con gái, giờ đột nhiên khỏe lại, vợ mình thế mà lại nói là công của bà ấy? Thế là sao?
"Thực ra em cũng chỉ nói với Nhu là thằng con hoang Trần Phong kia bị người ta đánh chết trong cuộc thi rồi", Vương Tú Lan thong thả nói sự thực.
"Cái gì?", Trần Bá Dung kinh ngạc đứng bật dậy, trợn to mắt.
"Đừng có sửng sốt thế”, Vương Tú Lan đi đến cạnh Trần Bá Dung, đỡ ông ta ngồi xuống rồi nói tiếp: "Bá Dung, anh nghĩ thử xem, Nhu điên điên khùng khùng đều tại thằng con hoang Trần Phong, mà em chỉ nhắm vào điểm này, nói với Nhu Trần Phong đã bị người ta đánh chết trong cuộc thi rồi".
"Em thử như vậy quả nhiên có hiệu quả, Nhu vốn còn đang giãy giụa gào thét chợt ngừng lại, thế mà lại hỏi em có phải thật không? Lúc ấy em mừng thầm trong bụng, có hi vọng. Vội vàng nói đúng vậy. Giờ con gái đã dần dần lấy lại bình tĩnh, chấp nhận điều trị".
Vương Tú Lan kể hết đầu cua tai nheo tình hình của Trần Anh Nhu cho Trần Bá Dung.
"Nhưng mà, cách này trị phần ngọn không trị được phần gốc, con gái sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi bệnh viện tâm thần, đến lúc đó vẫn sẽ biết Trần Phong không chết thật", Vương Tú Lan đột nhiên đổi chủ đề: "Để khiến con gái khỏi đúng nghĩa, thì Trần Phong phải chết".
Nghe thấy lời vợ mình nói, Trần Bá Dung chìm trong suy tư.
"Bá Dung, nhà họ Cảnh trước đây nợ nhà họ Trần chúng ta một cái ơn rất lớn, mà lần này việc nhà họ Cảnh đã hứa với nhà họ Trần chúng ta cũng không làm được, hơn nữa Cảnh Đằng của nhà họ Cảnh chẳng phải cũng chết trong tay Trần Phong sao? Chúng ta lại kích động tâm trạng người nhà họ Cảnh, em không tin bọn họ có thể nuốt được cục tức này", Vương Tú Lan nói ra suy nghĩ của bà ta.
Trần Bá Dung nheo mắt, cắn chặt răng.
"Được".
Ở một nơi khác của Yên Kinh, sâu trong nhà tổ của nhà họ Cảnh.
Cảnh Vân Sơn triệu tập tất cả thành viên cốt cán tài giỏi của nhà họ Cảnh, mở cuộc họp khẩn cấp. Trong số những người này còn có chi của Cảnh Vân Lâm.
"Hôm nay, tôi gọi mọi người đến đây mở cuộc họp gia tộc này chỉ vì một nguyên nhân: Chính là muốn bàn với mọi người việc đối phó với thằng ranh Trần Phong kia thế nào!".
"Tiếp theo sẽ do Thế Minh nói với mọi người tình hình hiện tại của Trần Phong", Cảnh Vân Phong ra hiệu cho Cảnh Thế Minh nói.
"Tôi tin là mọi người đã biết được tin bằng nhiều cách khác nhau, Trần Phong đã giành quán quân trong đại hội võ thuật thế giới. Hơn nữa, trong trận cuối đấu với William, cậu ta thế mà lại vượt qua giai đoạn đầu Hóa Kình, bước vào thực lực giai đoạn giữa Hóa Kình", Cảnh Thế Minh ngừng một lát, nói: "Sự thay đổi này khiến suy nghĩ muốn mượn tay những người trong đại hội võ thuật giết Trần Phong của chúng ta hoàn toàn thất bại".
Cảnh Thế Minh tiếp tục nói: "Theo tin tức mới nhất hiện tại, Trần Phong đã về đến Hoa Hạ. Do cái chết của Tiểu Đằng trước đó, nhà học Cảnh chúng ta đã rơi vào thế không chết không thôi với Trần Phong. Với cái tính có thù tất báo của thằng nhãi này, thì nhà họ Cảnh chúng ta chắc chắn sẽ đối mặt với mối nguy khổng lồ lần này".
Sau khi Cảnh Thế Minh nói xong, cả phòng họp chìm trong không khí khác lạ.
Mọi người trong phòng họp ai nấy đều không phát biểu ý kiến. Có thể ngồi ở đây thì đều là cáo già. Khi biết thực lực của Trần Phong bước vào giai đoạn giữa Hóa Kình, thì biết rất rõ muốn giết anh cần phải trả cái giá vô cùng đắt.
"Trước khi triệu tập mọi người đến cuộc họp này, Trần Bá Dung của nhà họ Trần đã không kiềm được mà gọi điện cho tôi, cậu ấy yêu cầu chúng ta phải dùng mọi thủ đoạn có thể trừ khử Trần Phong", lúc này Cảnh Vân Phong đột nhiên nói: "Chắc những người ngồi đây đều biết rõ, rất lâu trước đây, nhà họ Cảnh chúng ta từng nợ nhà họ Trần một cái ơn rất lớn, khiến chúng ta lúc đó giữ được nhà họ cảnh, mới có chúng ta ngày nay".
Chương 794: Lâm Uyển Thu
Nói đến đây, Cảnh Vân Phong thở dài thườn thượt: "Dù xuất phát từ yêu cầu của nhà họ Trần, hay do cái chết của Tiểu Đằng, thì việc nhà họ Cảnh chúng ta đối đầu với Trần Phong cũng là lựa chọn bắt buộc, chỉ có thể đấu đến cùng với cậu ta. Xem Trần Phong chết trước hay nhà họ Cảnh chúng ta sụp đổ trước".
Lúc này Cảnh Vân Lâm vẫn luôn im lặng đột nhiên xen ngang: "Anh cả, thằng ranh Trần Phong kia đánh bại nhiều thế hệ trẻ nước ngoài, giành được quán quân đại hội võ thuật thế giới, khiến cả giới võ thuật Hoa Hạ thoáng cái đứng phía trước cả thế giới, có thêm sự vinh quang này, nói Trần Phong là con cưng của giới võ thuật Hoa Hạ cũng không quá. Nếu chúng ta chọn ra tay vào thời điểm nhạy cảm này, thì nhà họ Cảnh chúng ta sẽ là kẻ thù với cả giới võ thuật Hoa Hạ. Như vậy dù chúng ta có thể đánh bại Trần Phong, thì nhà họ Cảnh chúng ta cũng không thể tiếp tục tồn tại ở Hoa Hạ".
Cảnh Vân Phong gật đầu, nhìn mọi người đang ngồi trong phòng nói: "Vân Lâm, điều chú nói vừa nãy tôi cũng đã nghĩ đến, cho nên tôi mới triệu tập mọi người đến, hi vọng mọi người có thể nghĩ ra diệu kế nào đó, vừa có thể giết được Trần Phong, mà lại có thể bảo vệ nhà họ Cảnh chúng ta".
"Còn một việc nữa đó là phía Trần Bá Dung vừa nãy cũng đã hứa với tôi, chỉ cần nhà họ Cảnh chúng ta có thể giết chết thằng ranh Trần Phong, thì nhà họ Trần bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ nhà họ Cảnh chúng ta", Cảnh Vân Phong lại bổ sung.
Cảnh Vân Lâm lại lần nữa hỏi dò: "Anh cả, có phải chúng ta chỉ còn lại cục diện không chết không thôi thế này không?".
"Đúng vậy", sát khí trên người Cảnh Vân Phong tuôn trào: "Cậu ta chết, nhà họ Cảnh chúng ta trường tồn, cậu ta sống, nhà họ Cảnh chúng ta diệt vong".
Cửa phòng tắm cạch một tiếng được kéo mở, Trần Phong cầm khăn tắm lau nước trên tóc, nhàn nhã đi ra từ phòng tắm đầy hơi nước.
Đã rất lâu rồi chưa được tắm thoải mái, thả lỏng thế này. Trong lúc thi đấu, tinh thần và thể xác vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng sắp ập tới.
Cho nên sau khi về, Trần Phong ngay lập tức vào phòng tắm, tắm nước nước thư giãn.
"Brừm, brừm".
Trần Phong vừa ngồi xuống sofa thì điện thoại ở bên cạnh rung lên.
Cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn Lâm Uyển Thu gửi tới.
Mở hộp tin nhắn ra, nhảy ra đầu tiên là biểu cảm ăn dưa được phóng to mấy lần, bên dưới là câu nói của Lâm Uyển Thu: "Cao thủ võ lâm, nghe nói anh đã tỏa sáng trong đại hội võ thuật thế giới, đi thẳng vào vòng trong, giành được quán quân. Xin hỏi bao giờ về Hoa Hạ kể cho tiểu nữ nghe thử biểu hiện anh dũng của anh?".
Trần Phong đọc nội dung tin nhắn thì sửng sốt, sau đó lại thoải mái rất nhanh. Mặc dù anh chưa nói với Lâm Uyển Thu việc mình tham gia đại hội võ thuật thế giới. Nhưng với thân phận và địa vị của Lâm Uyển Thu, muốn biết việc này cũng không khó.
Trần Phong gõ màn hình điện thoại, trả lời tin của Lâm Uyển Thu rất nhanh: Về chiều tối hôm nay, em đang làm gì?
Trần Phong còn chưa kịp buông điện thoại xuống, điện thoại đã lại rung lên.
Má! Cô nhóc này trả lời ngay lập tức à? Không phải cầm điện thoại chờ mình đấy chứ?
Mở hộp tin ra nhìn, đập vào mắt là biểu cảm mèo con đáng thương, mặt mày tủi thân.
Lâm Uyển Thu: "Sao về rồi mà không nói với em một tiếng? Muốn đến uống rượu không?".
Trần Phong trả lời Lâm Uyển Thu: Gửi định vị cho anh, anh qua luôn.
Lâm Uyển Thu lại trả lời tin nhắn ngay, vị trí định vị là một quán bar tên là Duyệt Phi.
Quán bar Duyệt Phi, một quán bar nằm ở trung tâm thành phố sầm uất của Yên Kinh. Vị trí cực kỳ tốt, giao thông thuận tiện, đồng thời có bãi đỗ xe riêng.
Sau khi màn đêm buông xuống, bãi đỗ xe ở cửa quán bar Duyệt Phi sẽ không thấy chỗ đỗ xe nào trống, bên trong đỗ đầy xe thể thao đặt làm riêng và xe sang các loại.
Việc làm ăn tốt thế nào nghĩ thôi cũng biết.
Khác với những quán bar chúng ta thường thấy, quán bar Duyệt Phi là một quán bar thuần âm nhạc, chủ yếu là âm nhạc và tình cảm, cực kỳ có phong cách. Tầng một của quán bar Duyệt Phi, bên trong đều là ghế dài, ở tầng hai, tầng ba thì là kiểu không gian mở.
Lâm Uyển Thu lúc này đang ngồi ghế dài tầng một. Ngồi với cô còn có ba bạn học của cô.
Hôm nay là sinh nhật một trong số ba bạn học của Lâm Uyển Thu, sau khi bốn người ăn tối xong, thấy vẫn còn rất sớm, nên bàn nhau quyết định đến quán bar Duyệt Phi uống chút rượu, nghe nhạc.
Hôm nay lúc mấy người bọn họ ra ngoài đã ăn diện kĩ càng, trang điểm tỉ mỉ, thay chiếc váy xinh đẹp gợi cảm, thay đổi hẳn vẻ nghiêm túc ngày trước, bọn họ lúc này lại thêm một phần kiều diễm của phụ nữ.
Đặc biệt là Lâm Uyển Thu.
Cô hôm nay mặc một chiếc váy liền ôm mông cổ chữ V màu tím bó sát, siết chặt lấy thân hình khiến người ta ngạc nhiên của cô, bộ ngực như muốn nảy ra, vòng eo mảnh đến mức một tay cũng ôm trọn, cặp mông hơi vểnh lên, khiến người ta không kiềm được mà liên tưởng. Mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai như thác nước, đồng tử sáng ngời trong veo, lông mày lá liễu cong cong, lông mi dài hơi rung lên, làn da trắng nõn không tì vết hơi ửng hổng, đôi môi mỏng mềm mại ướt át như cánh hoa hồng.
Nếu so bốn cô gái này với một đường phong cảnh đẹp không sao tả xiết vậy thì Lâm Uyển Thu chính là chỗ thu hút nhất trên đường phòng cảnh này. Trong quán bar, Lâm Uyển Thu như cây nến trong bóng đêm, thu hút mà chí mạng, hấp dẫn vô số đàn ông đến bắt chuyện, mời ghép bàn hoặc tặng rượu.
Nhưng đều bị Lâm Uyển Thu ngồi đây từ chối hết, không có ngoại lệ.
Một nữ sinh đột nhiên nhìn thấy Lâm Uyển Thu cầm điện thoại cười ngu ngơ, hỏi: "Uyển Thu, trúng số à? Sao lại cầm điện thoại vui vẻ cười ngu ở đó thế?".
Hai nữ sinh khác cũng phản ứng được, nhìn Lâm Uyển Thu với vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ trúng số thật?
Vì trước đó lúc ăn cơm, tâm trạng Lâm Uyển Thu có vẻ không vui lắm, hơi rầu rĩ ủ dột. Sau khi đến quán bar, gọi một chai vang đỏ, sau đó ngồi đó uống, cũng không nói chuyện gì mấy.
Nhưng Lâm Uyển Thu bây giờ thì như đổi thành người khác, trên mặt là nụ cười khó giấu. Ba nữ sinh cảm thấy Lâm Uyển Thu vui đến mức sắp chảy nước miếng rồi.
Bạn của Lâm Uyển Thu còn cố ý rút hai tờ giấy trong hộp trên bàn, lau tượng trưng cằm Lâm Uyển Thu.
"Ôi, không phải, là... là bạn mình sẽ đến tìm mình", Lâm Uyển Thu nhìn ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, xấu hổ nói.
"Haiz, con gái lớn rồi không giữ được".
"Vừa nãy còn là dáng vẻ oán phụ, nhưng giờ lại là dáng vẻ ngốc nghếch, ngọt ngào, ma lực của tình yêu thật thần kỳ".
"Cơm chó, vẫn là cơm chó, đến đâu cũng là cơm chó, bát cơm chó thật to, không được, tối nay mình phải khiến bạn trai cậu phải tốn một khoản ra trò, ai bảo các cậu nhét cơm chó vào miệng mình chứ".
Ba nữ sinh lần lượt trêu chọc Lâm Uyển Thu, trong lòng thì lại vô cùng tò mò, người đàn ông có thể khiến Lâm đại tiểu thư mê mẩn đến mất hồn mất vía rốt cuộc là người thế nào.
Bình luận facebook