Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Ăn hết đèn đường
“Người họ muốn đón, là chủ tịch hội đồng quản trị của Bất động sản Đại Long!” Trang Hách
Nhân tự tin nói. “Chủ tịch hội đồng quản trị của Bất động sản Đại Long!” Lâm Đại Dũng mặt
đầy ngưỡng mộ: “Là người trong bảng xếp hạng của Forbes.” - “Nói thừa, tài sản ròng hơn
sáu chục tỉ, có thể không ở trong bảng xếp hạng của Forbes sao?” Trang Hách Nhân liếc
Lâm Đại Dũng một cái khinh thường nói. “Ha.” Lúc này, Trần Phong cười khinh bỉ.
“Mày cười cái gì? Đồ nhà quê? Sắp chết đến nơi rồi mày còn dám cười?” Trang Hách Nhân
ngoái đầu trừng mắt với Trần Phong nói. Trần Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi cười ông
não phẳng.” “Não phẳng?” Trang Hách Nhân hơi tức giận: “Ông đây não phẳng chỗ nào?”
“Người mà anh họ ông muốn đón rước, không phải là chủ tịch hội đồng quản trị của Bất động
sản Đại Long.” Trần Phong bình thản nói.
“Không phải là chủ tịch hội đồng quản trị của Bất động sản Đại Long? Mẹ kiếp não mày bị xe
nghiền rồi hay sao, nhiều nhân vật máu mặt xuất hiện như vậy, không tiếp đón chủ tịch chẳng
nhẽ tiếp đón mày sao?” Trang Hách Nhân mặt đầy khinh bỉ, trừ chủ tịch của Bất động sản
Đại Long ra, còn ai có tư cách điều động được năm con xe Rolls-Royce nữa. “Ông cũng
thông minh đấy.” Trần Phong mỉm cười.
Trang Hách Nhân nghẹn họng, tên ngốc này có phải bị điên rồi không? Ông ta chỉ nói vậy thôi,
tên ngốc này lại còn tưởng thật. “Trang tổng, anh xem thằng nhãi này bị dọa tới ngu người,
bắt đầu nói linh tinh rồi.” Lâm Đại Dũng cười chế giễu nói, quần áo trên người Trần Phong để
cho mấy người vác gạch ở công trường còn chê xấu, còn có thể khiến các cổ đông của bất
động sản Đại Long đến đón sao.
Trang Hách Nhân bĩu môi nói: “Thì ra gan mày cũng chỉ từng đó, mới chút đó đã là gì, sao đã
sợ tới tè ra quần rồi?” Trần Phong thở dài: “Ông thật sự không tin bọn họ tới đón tôi sao?” -
“Nếu bọn họ tới đón mày, tao sẽ ăn hết đèn đường này.” Trang Hách Nhân chỉ đèn đường ở
bên cạnh, cười chế giễu nói.
Trần Phong cười giả lả: “Vậy e là răng của ông không đủ cứng.” Lời vừa nói ra, một hàng
người đi về phía bên này. Đi đầu là một cô gái gợi cảm thân hình cao ráo mảnh mai, mặc váy
bó sát người, quần tất đen, mái tóc đen mượt búi cao, trang điểm rất già dặn, cả người toát
lên sự quyến rũ của một người đẹp thành thị trưởng thành.
“Đậu! Kiều Tiêu Nguyệt! Giám đốc điều hành của Bất động sản Đại Long!”, “Đây là một trong
mười người đẹp của Kim Lăng chúng ta đó, bình thường vẫn luôn ẩn dật, sao hôm nay lại
xuất hiện thế này?” - “Người có thể khiến Kiều đại mỹ nhân đón tiếp long trọng như vậy, rốt
cuộc là ai?” - “Chắc là chủ tịch chân chính của Bất động sản Đại Long.”
Không ít người qua đường có cùng suy nghĩ với Trang Hách Nhân, có điều đại đa số đều
không biết Kiều Tiêu Nguyệt là ai, điều những người qua đường này có thể làm đó là rút điện
thoại ra chụp ảnh quay phim điên cuồng, sau đó đăng trong vòng bạn bè.
“Anh họ.” Trang Hách Nhân tiến lên trước vài bước, cười tươi nghênh đón. Chu Cảnh Văn là
một người đàn ông trung niên đeo kính, nhìn có vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người
gầy còm, trên người ông ta toát lên một loại khí chất uy nghiêm, thấy Trang Hách Nhân, chỉ
chau mày nói: “Chú ở đây làm gì?”
“Anh họ, không có gì. Chỉ là có hai tên không có mắt gây sự với em trên tàu hỏa, em ở đây
để dạy dỗ bọn chúng thôi.” Trang Hách Nhân nịnh nọt cười nói. “Ừm”, Chu Cảnh Văn hơi cúi
đầu, dặn dò: “Ra tay phải chú ý một chút, đừng có gây ra chuyện chết người.”
“Anh yên tâm, em đã tính toán kĩ rồi.” Trang Hách Nhân vội vàng nói. “Phải rồi, anh họ, công ty
bên anh huy động nhiều nhân lực như vậy, có phải là muốn đón chủ tịch hội đồng quản trị của
công ty không?” Trang Hách Nhân hỏi.
Chu Cảnh Văn lắc đầu nói: “Không phải, là một người khác.” - “Là một người khác?” Trang
Hách Nhân sững sờ, ngay lập tức trong đầu xuất hiện một ý nghĩ không thể tin được, không
phải là tên ngốc kia thật chứ? Có điều ý nghĩ này xuất hiện không quả nửa giây đã bị Trang
Hách Nhân phủ nhận luôn, tên ngốc kia nếu có thế lực lớn như vậy, sẽ không ngồi tàu hỏa
đâu.
“Sao vậy?” Dường như nhìn ra được Trang Hách Nhân có gì không đúng, Chu Cảnh Văn
nghi ngờ hỏi. “Không có gì.” Trang Hách Nhân lắc đầu, cười nói: “Một trong hai tên không có
mắt vừa đắc tội em trên tàu hỏa kia, có một kẻ nói các anh tới là để đón cậu ta, ha ha ha ha,
anh họ, anh nói xem có buồn cười không?”
Trang Hách Nhân nói xong, còn cố ý nhìn vẻ mặt của Chu Cảnh Văn một cái, phát hiện Chu
Cảnh Văn không hề cười, ngược lại còn ngoác miệng ra, chỉ Trần Phong đang bị đám người
Lâm Đại Dũng bao vây, lắp bắp nói: “Hách… Hách Nhân, chú nói tên không có mắt kia, không
phải là cậu ấy chứ?”
Thấy ngón tay Chu Cảnh Văn hơi run rẩy, nụ cười trên mặt Trang Hách Nhân vụt tắt. “Chú…
chú nói đi.” Giọng của Chu Cảnh Văn hơi run rẩy, cho dù trong lòng đã có phỏng đoán, nhưng
ông ta vẫn không muốn tin, tên không có mắt mà Trang Hách Nhân nói kia chính là người có
thể khiến lãnh đạo cấp cao của toàn công ty kia phải ra mặt đón tiếp.
Trang Hách Nhân nuốt nước bọt, hỏi: “Anh họ, người của công ty các anh, có phải nhầm lẫn
gì không, kẻ không có mắt kia, chỉ là một thằng làm công đang tới Kim Lăng tìm việc thôi
mà.”, “Bốp!” Một cái tát vô cùng mạnh in lên mặt Trang Hách Nhân, đống thịt mỡ trên mặt
của Trang Hách Nhân rung lên.
“Thằng làm công cái con mẹ nhà mày! Trang Hách Nhân, cái đồ ngu xuẩn, mẹ kiếp!” Mắt
Chu Cảnh Văn đỏ rực, thằng làm công cái mẹ gì, giám đốc điều hành của công ty Kiều Tiêu
Nguyệt cũng đã cúi người trước mặt người ta rồi.
Ở nơi không xa, mặt của Liễu Y Y cũng trắng bệch, Kiều Tiêu Nguyệt cô ta biết, cho dù là ông
cô ta, cũng khen ngợi Kiều Tiêu Nguyệt không ngớt, cảm thấy Kiều Tiêu Nguyệt không hổ là
nữ hoàng trong giới kinh doanh, nói cô ta phải học tập Kiều Tiêu Nguyệt, lấy Kiều Tiêu Nguyệt
làm gương.
Nhưng bây giờ, tấm gương cô ta phải học tập lại đang cúi đầu trước một kẻ ngu ngốc mà cô
ta khinh thường! Liễu Y Y chịu cú sốc rất lớn, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
“Cậu Trần, ngại quá, tôi tới muộn rồi.” Kiều Tiêu Nguyệt cung kính nói, cô ấy là giám đốc
chuyên nghiệp nhà họ Trần đào tạo, không khác gì người làm của nhà họ Trần, sản nghiệp
của nhà họ Trần ở khu vực Kim Lăng, là do cô ấy phụ trách, người kế thừa tương lai của nhà
họ Trần muốn tới Kim Lăng, dĩ nhiên cô ấy thân là chủ nhà, phải ra mặt đón tiếp rồi.
“Không sao, tôi cũng vừa tới.” Trần Phong mỉm cười, nói. Thấy cảnh này, Lâm Đại Dũng và
mấy tên to con vừa nãy còn hống hách, lúc này trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, đến cả bắp chân
cũng đang run rẩy.
“Cậu Trần, những người này…”, đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tiêu Nguyệt nhìn mấy người Lâm
Đại Dũng, có thể chèo chống Bất động sản Đại Long, mắt cô ấy dĩ nhiên cũng không đến nỗi
nào, vậy nên rất rõ ràng có thể nhìn ra được, đám người Lâm Đại Dũng tới để gây sự với
Trần Phong.
Nhân tự tin nói. “Chủ tịch hội đồng quản trị của Bất động sản Đại Long!” Lâm Đại Dũng mặt
đầy ngưỡng mộ: “Là người trong bảng xếp hạng của Forbes.” - “Nói thừa, tài sản ròng hơn
sáu chục tỉ, có thể không ở trong bảng xếp hạng của Forbes sao?” Trang Hách Nhân liếc
Lâm Đại Dũng một cái khinh thường nói. “Ha.” Lúc này, Trần Phong cười khinh bỉ.
“Mày cười cái gì? Đồ nhà quê? Sắp chết đến nơi rồi mày còn dám cười?” Trang Hách Nhân
ngoái đầu trừng mắt với Trần Phong nói. Trần Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi cười ông
não phẳng.” “Não phẳng?” Trang Hách Nhân hơi tức giận: “Ông đây não phẳng chỗ nào?”
“Người mà anh họ ông muốn đón rước, không phải là chủ tịch hội đồng quản trị của Bất động
sản Đại Long.” Trần Phong bình thản nói.
“Không phải là chủ tịch hội đồng quản trị của Bất động sản Đại Long? Mẹ kiếp não mày bị xe
nghiền rồi hay sao, nhiều nhân vật máu mặt xuất hiện như vậy, không tiếp đón chủ tịch chẳng
nhẽ tiếp đón mày sao?” Trang Hách Nhân mặt đầy khinh bỉ, trừ chủ tịch của Bất động sản
Đại Long ra, còn ai có tư cách điều động được năm con xe Rolls-Royce nữa. “Ông cũng
thông minh đấy.” Trần Phong mỉm cười.
Trang Hách Nhân nghẹn họng, tên ngốc này có phải bị điên rồi không? Ông ta chỉ nói vậy thôi,
tên ngốc này lại còn tưởng thật. “Trang tổng, anh xem thằng nhãi này bị dọa tới ngu người,
bắt đầu nói linh tinh rồi.” Lâm Đại Dũng cười chế giễu nói, quần áo trên người Trần Phong để
cho mấy người vác gạch ở công trường còn chê xấu, còn có thể khiến các cổ đông của bất
động sản Đại Long đến đón sao.
Trang Hách Nhân bĩu môi nói: “Thì ra gan mày cũng chỉ từng đó, mới chút đó đã là gì, sao đã
sợ tới tè ra quần rồi?” Trần Phong thở dài: “Ông thật sự không tin bọn họ tới đón tôi sao?” -
“Nếu bọn họ tới đón mày, tao sẽ ăn hết đèn đường này.” Trang Hách Nhân chỉ đèn đường ở
bên cạnh, cười chế giễu nói.
Trần Phong cười giả lả: “Vậy e là răng của ông không đủ cứng.” Lời vừa nói ra, một hàng
người đi về phía bên này. Đi đầu là một cô gái gợi cảm thân hình cao ráo mảnh mai, mặc váy
bó sát người, quần tất đen, mái tóc đen mượt búi cao, trang điểm rất già dặn, cả người toát
lên sự quyến rũ của một người đẹp thành thị trưởng thành.
“Đậu! Kiều Tiêu Nguyệt! Giám đốc điều hành của Bất động sản Đại Long!”, “Đây là một trong
mười người đẹp của Kim Lăng chúng ta đó, bình thường vẫn luôn ẩn dật, sao hôm nay lại
xuất hiện thế này?” - “Người có thể khiến Kiều đại mỹ nhân đón tiếp long trọng như vậy, rốt
cuộc là ai?” - “Chắc là chủ tịch chân chính của Bất động sản Đại Long.”
Không ít người qua đường có cùng suy nghĩ với Trang Hách Nhân, có điều đại đa số đều
không biết Kiều Tiêu Nguyệt là ai, điều những người qua đường này có thể làm đó là rút điện
thoại ra chụp ảnh quay phim điên cuồng, sau đó đăng trong vòng bạn bè.
“Anh họ.” Trang Hách Nhân tiến lên trước vài bước, cười tươi nghênh đón. Chu Cảnh Văn là
một người đàn ông trung niên đeo kính, nhìn có vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người
gầy còm, trên người ông ta toát lên một loại khí chất uy nghiêm, thấy Trang Hách Nhân, chỉ
chau mày nói: “Chú ở đây làm gì?”
“Anh họ, không có gì. Chỉ là có hai tên không có mắt gây sự với em trên tàu hỏa, em ở đây
để dạy dỗ bọn chúng thôi.” Trang Hách Nhân nịnh nọt cười nói. “Ừm”, Chu Cảnh Văn hơi cúi
đầu, dặn dò: “Ra tay phải chú ý một chút, đừng có gây ra chuyện chết người.”
“Anh yên tâm, em đã tính toán kĩ rồi.” Trang Hách Nhân vội vàng nói. “Phải rồi, anh họ, công ty
bên anh huy động nhiều nhân lực như vậy, có phải là muốn đón chủ tịch hội đồng quản trị của
công ty không?” Trang Hách Nhân hỏi.
Chu Cảnh Văn lắc đầu nói: “Không phải, là một người khác.” - “Là một người khác?” Trang
Hách Nhân sững sờ, ngay lập tức trong đầu xuất hiện một ý nghĩ không thể tin được, không
phải là tên ngốc kia thật chứ? Có điều ý nghĩ này xuất hiện không quả nửa giây đã bị Trang
Hách Nhân phủ nhận luôn, tên ngốc kia nếu có thế lực lớn như vậy, sẽ không ngồi tàu hỏa
đâu.
“Sao vậy?” Dường như nhìn ra được Trang Hách Nhân có gì không đúng, Chu Cảnh Văn
nghi ngờ hỏi. “Không có gì.” Trang Hách Nhân lắc đầu, cười nói: “Một trong hai tên không có
mắt vừa đắc tội em trên tàu hỏa kia, có một kẻ nói các anh tới là để đón cậu ta, ha ha ha ha,
anh họ, anh nói xem có buồn cười không?”
Trang Hách Nhân nói xong, còn cố ý nhìn vẻ mặt của Chu Cảnh Văn một cái, phát hiện Chu
Cảnh Văn không hề cười, ngược lại còn ngoác miệng ra, chỉ Trần Phong đang bị đám người
Lâm Đại Dũng bao vây, lắp bắp nói: “Hách… Hách Nhân, chú nói tên không có mắt kia, không
phải là cậu ấy chứ?”
Thấy ngón tay Chu Cảnh Văn hơi run rẩy, nụ cười trên mặt Trang Hách Nhân vụt tắt. “Chú…
chú nói đi.” Giọng của Chu Cảnh Văn hơi run rẩy, cho dù trong lòng đã có phỏng đoán, nhưng
ông ta vẫn không muốn tin, tên không có mắt mà Trang Hách Nhân nói kia chính là người có
thể khiến lãnh đạo cấp cao của toàn công ty kia phải ra mặt đón tiếp.
Trang Hách Nhân nuốt nước bọt, hỏi: “Anh họ, người của công ty các anh, có phải nhầm lẫn
gì không, kẻ không có mắt kia, chỉ là một thằng làm công đang tới Kim Lăng tìm việc thôi
mà.”, “Bốp!” Một cái tát vô cùng mạnh in lên mặt Trang Hách Nhân, đống thịt mỡ trên mặt
của Trang Hách Nhân rung lên.
“Thằng làm công cái con mẹ nhà mày! Trang Hách Nhân, cái đồ ngu xuẩn, mẹ kiếp!” Mắt
Chu Cảnh Văn đỏ rực, thằng làm công cái mẹ gì, giám đốc điều hành của công ty Kiều Tiêu
Nguyệt cũng đã cúi người trước mặt người ta rồi.
Ở nơi không xa, mặt của Liễu Y Y cũng trắng bệch, Kiều Tiêu Nguyệt cô ta biết, cho dù là ông
cô ta, cũng khen ngợi Kiều Tiêu Nguyệt không ngớt, cảm thấy Kiều Tiêu Nguyệt không hổ là
nữ hoàng trong giới kinh doanh, nói cô ta phải học tập Kiều Tiêu Nguyệt, lấy Kiều Tiêu Nguyệt
làm gương.
Nhưng bây giờ, tấm gương cô ta phải học tập lại đang cúi đầu trước một kẻ ngu ngốc mà cô
ta khinh thường! Liễu Y Y chịu cú sốc rất lớn, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
“Cậu Trần, ngại quá, tôi tới muộn rồi.” Kiều Tiêu Nguyệt cung kính nói, cô ấy là giám đốc
chuyên nghiệp nhà họ Trần đào tạo, không khác gì người làm của nhà họ Trần, sản nghiệp
của nhà họ Trần ở khu vực Kim Lăng, là do cô ấy phụ trách, người kế thừa tương lai của nhà
họ Trần muốn tới Kim Lăng, dĩ nhiên cô ấy thân là chủ nhà, phải ra mặt đón tiếp rồi.
“Không sao, tôi cũng vừa tới.” Trần Phong mỉm cười, nói. Thấy cảnh này, Lâm Đại Dũng và
mấy tên to con vừa nãy còn hống hách, lúc này trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, đến cả bắp chân
cũng đang run rẩy.
“Cậu Trần, những người này…”, đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tiêu Nguyệt nhìn mấy người Lâm
Đại Dũng, có thể chèo chống Bất động sản Đại Long, mắt cô ấy dĩ nhiên cũng không đến nỗi
nào, vậy nên rất rõ ràng có thể nhìn ra được, đám người Lâm Đại Dũng tới để gây sự với
Trần Phong.
Bình luận facebook