Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Đồ nhà quê
Bạch Quảng Nghĩa lắc đầu nói: “Không cần đâu, chú Liễu, là hai tên nhà quê đến từ Thương
Châu, cháu có thể đối phó được.” - “Ừm, vậy thì tốt.” Liễu Chí Châu khẽ gật đầu. Từ Thương
Châu tới?
Sau khi Liễu Y Y nghe được câu này, sắc mặt bất giác trở nên rất kì lạ, vừa nãy thanh niên
khiến Kiều Tiêu Nguyệt phải tiếp đón kia, hình như cũng tới từ Thương Châu, không phải
trùng hợp đến thế chứ?
Chắc là không đâu, Liễu Y Y âm thầm tự an ủi mình, nhưng không biết vì sao, cô ta lại hơi
mong chờ việc hai tên nhà quê mà Bạch Quảng Nghĩa nói đúng là hai người cô ta đã gặp
trên tàu hỏa.
“Quảng Nghĩa này, lát nữa cháu xử lý xong việc thì đưa Y Y ra ngoài chơi đi, mấy người trẻ
tuổi các cháu, cũng có chung chủ đề.” Liễu Chí Châu cười nói. “Để xem em Y Y có đồng ý đi
cùng cháu không đã.”
Bạch Quảng Nghĩa mừng ra mặt, nhìn Liễu Y Y bên cạnh. Hắn vẫn rất hài lòng với Liễu Y Y, là
hoa khôi của Đại học Kim Lăng, không chỉ xinh đẹp mà gia thế cũng rất được, đủ để xứng
với hắn. Liễu Y Y cười gượng một cái, đang định nói đồng ý. Lúc này, một giọng nói lo lắng
vang lên: “Liễu tổng, bên ngoài có người nói tới tìm cậu Bạch.”
“Ồ?” Liễu Chí Châu nhìn Bạch Quảng Nghĩa một cái, cười hỏi: “Quảng Nghĩa, hai tên nhà quê
đến từ Thương Châu mà cháu nói tới rồi, có cần chú đuổi bọn họ đi giúp cháu không?”
“Chú Liễu, không cần đâu, để bọn họ vào, cháu đang đau đầu vì không tìm được bọn họ đây.”
Bạch Quảng Nghĩa mỉm cười, trên mặt xẹt qua vẻ hung ác. “Để bọn họ vào.” Liễu Chí Châu
khua tay, nói.
Ngay sau đó, Trần Phong và A Hào thong dong bước vào. Khoảnh khắc nhìn thấy hai người,
đồng tử Liễu Y Y co lại, hô hấp cũng hơi dồn dập, quả nhiên đúng là hai người trên tàu hỏa!
Liễu Chí Châu nhìn Trần Phong và A Hào một cái như nhìn người chết, rồi thu lại ánh nhìn,
bắt đầu nhâm nhi trà, theo ông ta thấy, đắc tội với Bạch Quảng Nghĩa đã có thể phán hai
người này tử hình rồi.
Bạch Quảng Nghĩa đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn Trần Phong và A Hào hỏi: “Hai tên không
biết sống chết bọn mày, tới để cứu con chó già Cố Đông Thâm sao?” - “Mày đã làm gì anh
Thâm rồi?” A Hào bước lên trước một bước, lạnh lùng hỏi.
“Anh Thâm? Ha ha ha.” Bạch Quảng Nghĩa cười lớn hai tiếng, sau đó tắt hẳn: “Cái lão già đó,
ông đây băm vụn cho chó ăn lâu rồi!” Nghe thấy câu này, trán A Hào đột nhiên nổi gân xanh,
tức giận không thôi: “Mày… muốn… chết!”
Vừa dứt lời, A Hào bước ngay đến trước mặt Bạch Quảng Nghĩa, quả đấm thép như đạn bay
khỏi nóng đập lên mặt Bạch Quảng Nghĩa. Nắm đấm như cây đao cứa vào mặt Bạch Quảng
Nghĩa khiến hắn đau đớn, nhưng Bạch Quảng Nghĩa vẫn không chớp mắt. Ngay lập tức, một
thân hình cao lớn như cột điện sắt chặn ngay trước mặt hắn.
Một bàn tay to vươn ra, dễ dàng chặn đứng được quả đấm phẫn nộ này của A Hào. Ánh mắt
Trần Phong tập trung, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên, tên cột điện thép này
hình như là một võ sĩ?
Đồng tử A Hào co lại, cảm giác cú đấm này của mình, như đấm trên sắt thép vậy. Tên cột
điện thép này cười nham hiểm, nắm đấm lại đập mạnh vào huyệt thái dương của A Hào. Cú
đấm này rất mạnh, e là huyệt thái dương của A Hào sẽ bị nổ tung mất!
Có điều A Hào cũng là kẻ tàn ác đứng ở lằn ranh giữa sống và chết nhiều năm, phản ứng
của anh ta cực nhanh! Linh hoạt lắc mình một cái, né được một đấm của tên cột điện thép
này.
Thấy cú đấm nắm chắc phần thắng của mình không giết chết được con bọ nhỏ A Hào này,
vẻ mặt tên cột điện thép bỗng hơi khó coi, hắn gầm lên một tiếng, dứt khoát húc mạnh đầu
gối vào bụng dưới của A Hào.
“Dừng tay!” Lúc này, một giọng nói lanh lảnh khiến mọi người đều ngạc nhiên vang lên. Mọi
người quay đầu nhìn thấy người thốt lên câu đó chính là Liễu Y Y! Bạch Quảng Nghĩa khó
hiểu nhìn Liễu Y Y, không hiểu tại sao Liễu Y Y lại hét dừng tay, cô ta muốn cứu A Hào?
“Y Y, con hét gì vậy?” Liễu Chí Châu nghiêm khắc quát một tiếng. Liễu Y Y lén nhìn Trần
Phong một cái, bất chấp nói: “Bố, hai người này, là bạn con.” - “Vớ vẩn! Bạn bè gì! Trước kia
sao bố không nghe thấy con nói con có người bạn này!” Liễu Chí Châu hơi tức giận nói.
Sắc mặt Bạch Quảng Nghĩa cũng trở nên hơi khó coi, Liễu Y Y là cô vợ đã được chỉ định cho
hắn, hôm nay lại nói đỡ cho người đàn ông khác. “Bố, bọn họ… thật sự là bạn của con, bố
có thể kêu cậu Bạch tha cho họ một con đường sống không?” Liễu Y Y cầu xin, hiện giờ cô
ta có nỗi khổ không nói ra được, không phải cô ta thật sự muốn cứu Trần Phong và A Hào,
mà là sợ Trần Phong và A Hào chết ở đây, người phía sau Trần Phong sẽ không tha cho nhà
họ Liễu của cô ta, sẽ xem nhà họ Liễu là đồng phạm.
Bạch Quảng Nghĩa rõ ràng không biết thân phận thật của Trần Phong, đó là nhân vật đến
Kiều Tiêu Nguyệt cũng phải đối xử cung kính. Cô ta mong sao Bạch Quảng Nghĩa tự tìm cái
chết nhưng lại không muốn Bạch Quảng Nghĩa liên lụy tới nhà họ Liễu.
“Y Y, những chuyện khác tôi có thể đồng ý với em, nhưng chuyện này, không được! Hai
người bạn này của em, hôm nay chắc chắn phải trả giá đắt!” Sắc mặt Bạch Quảng Nghĩa tối
sầm lại nói, vốn dĩ hắn không định giết Trần Phong và A Hào, nhưng Liễu Y Y làm vậy, lại kích
động ý muốn giết người của hắn.
“Cậu Bạch…” Liễu Y Y vẫn còn muốn cầu xin, nhưng Liễu Chí Châu đã lạnh lùng mở miệng:
“Im miệng! Còn nói thêm câu nữa, thì con cút ra ngoài cho bố!” Liễu Y Y tuy uất ức nhưng
cũng không dám nói thêm gì nữa, hiện giờ cô ta chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, Trần
Phong sẽ nể mặt cô ta cầu xin cho anh mà sau khi xong chuyện thì tha cho nhà họ Liễu một
đường sống.
Trần Phong mỉm cười, con nhỏ này cũng không ngốc như mình tưởng. “Cổ Hùng! Ra tay!”
Bạch Quảng Nghĩa căn bản không nghĩ nhiều như vậy, bảo luôn tên cột điện thép ra tay.
Cổ Hùng cao gần hai mét cười dữ tợn, giẫm mạnh chân lên nền đất một cái, mượn lực đập
về phía A Hào, khung xương to lớn của hắn, cộng thêm cơ bắp chắc nịch, hình thành lực va
chạm, không kém gì lực va chạm khi một con trâu khỏe dốc hết sức chạy.
Nếu A Hào bị hắn đụng trúng, e là sẽ gãy xương luôn! Mặt A Hào biến sắc, so về sức mạnh,
thật sự anh ta không phải đối thủ của Cổ Hùng! Nhưng lúc này, anh ta cũng không thể né
tránh, một khi né tránh sẽ rơi vào tiết tấu tấn công của Cổ Hùng, như vậy, anh ta chắc chắn
sẽ thua! Đúng lúc A Hào đang đắn đo thì một giọng nói uể oải vang lên sau lưng.
“Bên dưới.” Trần Phong chỉ nói hai chữ, nhưng mắt A Hào lại bừng sáng. Bên dưới! Điểm
yếu của Cổ Hùng ở bên dưới! Trần Phong nhìn ra được!
A Hào không kịp nghĩ nhiều Trần Phong làm sao nhìn ra được, vội vàng ra tay, tập trung tấn
công vào nhược điểm của Cổ Hùng. Nhược điểm bị phát hiện, chiêu thức của Cổ Hùng bắt
đầu trở nên dè dặt hơn, không thoải mái như trước nữa.
Thực lực của hắn vốn không cao hơn A Hào bao nhiêu, chẳng qua có sức lực trời ban, mới
có thể trên cơ A Hào một chút. Nhưng sau khi bị A Hào tấn công nhược điểm, ưu thế của
hắn đã không còn tồn tại nữa, lúc nào cũng phải phòng thủ đòn tấn công vào nhược điểm
của A Hào.
Châu, cháu có thể đối phó được.” - “Ừm, vậy thì tốt.” Liễu Chí Châu khẽ gật đầu. Từ Thương
Châu tới?
Sau khi Liễu Y Y nghe được câu này, sắc mặt bất giác trở nên rất kì lạ, vừa nãy thanh niên
khiến Kiều Tiêu Nguyệt phải tiếp đón kia, hình như cũng tới từ Thương Châu, không phải
trùng hợp đến thế chứ?
Chắc là không đâu, Liễu Y Y âm thầm tự an ủi mình, nhưng không biết vì sao, cô ta lại hơi
mong chờ việc hai tên nhà quê mà Bạch Quảng Nghĩa nói đúng là hai người cô ta đã gặp
trên tàu hỏa.
“Quảng Nghĩa này, lát nữa cháu xử lý xong việc thì đưa Y Y ra ngoài chơi đi, mấy người trẻ
tuổi các cháu, cũng có chung chủ đề.” Liễu Chí Châu cười nói. “Để xem em Y Y có đồng ý đi
cùng cháu không đã.”
Bạch Quảng Nghĩa mừng ra mặt, nhìn Liễu Y Y bên cạnh. Hắn vẫn rất hài lòng với Liễu Y Y, là
hoa khôi của Đại học Kim Lăng, không chỉ xinh đẹp mà gia thế cũng rất được, đủ để xứng
với hắn. Liễu Y Y cười gượng một cái, đang định nói đồng ý. Lúc này, một giọng nói lo lắng
vang lên: “Liễu tổng, bên ngoài có người nói tới tìm cậu Bạch.”
“Ồ?” Liễu Chí Châu nhìn Bạch Quảng Nghĩa một cái, cười hỏi: “Quảng Nghĩa, hai tên nhà quê
đến từ Thương Châu mà cháu nói tới rồi, có cần chú đuổi bọn họ đi giúp cháu không?”
“Chú Liễu, không cần đâu, để bọn họ vào, cháu đang đau đầu vì không tìm được bọn họ đây.”
Bạch Quảng Nghĩa mỉm cười, trên mặt xẹt qua vẻ hung ác. “Để bọn họ vào.” Liễu Chí Châu
khua tay, nói.
Ngay sau đó, Trần Phong và A Hào thong dong bước vào. Khoảnh khắc nhìn thấy hai người,
đồng tử Liễu Y Y co lại, hô hấp cũng hơi dồn dập, quả nhiên đúng là hai người trên tàu hỏa!
Liễu Chí Châu nhìn Trần Phong và A Hào một cái như nhìn người chết, rồi thu lại ánh nhìn,
bắt đầu nhâm nhi trà, theo ông ta thấy, đắc tội với Bạch Quảng Nghĩa đã có thể phán hai
người này tử hình rồi.
Bạch Quảng Nghĩa đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn Trần Phong và A Hào hỏi: “Hai tên không
biết sống chết bọn mày, tới để cứu con chó già Cố Đông Thâm sao?” - “Mày đã làm gì anh
Thâm rồi?” A Hào bước lên trước một bước, lạnh lùng hỏi.
“Anh Thâm? Ha ha ha.” Bạch Quảng Nghĩa cười lớn hai tiếng, sau đó tắt hẳn: “Cái lão già đó,
ông đây băm vụn cho chó ăn lâu rồi!” Nghe thấy câu này, trán A Hào đột nhiên nổi gân xanh,
tức giận không thôi: “Mày… muốn… chết!”
Vừa dứt lời, A Hào bước ngay đến trước mặt Bạch Quảng Nghĩa, quả đấm thép như đạn bay
khỏi nóng đập lên mặt Bạch Quảng Nghĩa. Nắm đấm như cây đao cứa vào mặt Bạch Quảng
Nghĩa khiến hắn đau đớn, nhưng Bạch Quảng Nghĩa vẫn không chớp mắt. Ngay lập tức, một
thân hình cao lớn như cột điện sắt chặn ngay trước mặt hắn.
Một bàn tay to vươn ra, dễ dàng chặn đứng được quả đấm phẫn nộ này của A Hào. Ánh mắt
Trần Phong tập trung, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên, tên cột điện thép này
hình như là một võ sĩ?
Đồng tử A Hào co lại, cảm giác cú đấm này của mình, như đấm trên sắt thép vậy. Tên cột
điện thép này cười nham hiểm, nắm đấm lại đập mạnh vào huyệt thái dương của A Hào. Cú
đấm này rất mạnh, e là huyệt thái dương của A Hào sẽ bị nổ tung mất!
Có điều A Hào cũng là kẻ tàn ác đứng ở lằn ranh giữa sống và chết nhiều năm, phản ứng
của anh ta cực nhanh! Linh hoạt lắc mình một cái, né được một đấm của tên cột điện thép
này.
Thấy cú đấm nắm chắc phần thắng của mình không giết chết được con bọ nhỏ A Hào này,
vẻ mặt tên cột điện thép bỗng hơi khó coi, hắn gầm lên một tiếng, dứt khoát húc mạnh đầu
gối vào bụng dưới của A Hào.
“Dừng tay!” Lúc này, một giọng nói lanh lảnh khiến mọi người đều ngạc nhiên vang lên. Mọi
người quay đầu nhìn thấy người thốt lên câu đó chính là Liễu Y Y! Bạch Quảng Nghĩa khó
hiểu nhìn Liễu Y Y, không hiểu tại sao Liễu Y Y lại hét dừng tay, cô ta muốn cứu A Hào?
“Y Y, con hét gì vậy?” Liễu Chí Châu nghiêm khắc quát một tiếng. Liễu Y Y lén nhìn Trần
Phong một cái, bất chấp nói: “Bố, hai người này, là bạn con.” - “Vớ vẩn! Bạn bè gì! Trước kia
sao bố không nghe thấy con nói con có người bạn này!” Liễu Chí Châu hơi tức giận nói.
Sắc mặt Bạch Quảng Nghĩa cũng trở nên hơi khó coi, Liễu Y Y là cô vợ đã được chỉ định cho
hắn, hôm nay lại nói đỡ cho người đàn ông khác. “Bố, bọn họ… thật sự là bạn của con, bố
có thể kêu cậu Bạch tha cho họ một con đường sống không?” Liễu Y Y cầu xin, hiện giờ cô
ta có nỗi khổ không nói ra được, không phải cô ta thật sự muốn cứu Trần Phong và A Hào,
mà là sợ Trần Phong và A Hào chết ở đây, người phía sau Trần Phong sẽ không tha cho nhà
họ Liễu của cô ta, sẽ xem nhà họ Liễu là đồng phạm.
Bạch Quảng Nghĩa rõ ràng không biết thân phận thật của Trần Phong, đó là nhân vật đến
Kiều Tiêu Nguyệt cũng phải đối xử cung kính. Cô ta mong sao Bạch Quảng Nghĩa tự tìm cái
chết nhưng lại không muốn Bạch Quảng Nghĩa liên lụy tới nhà họ Liễu.
“Y Y, những chuyện khác tôi có thể đồng ý với em, nhưng chuyện này, không được! Hai
người bạn này của em, hôm nay chắc chắn phải trả giá đắt!” Sắc mặt Bạch Quảng Nghĩa tối
sầm lại nói, vốn dĩ hắn không định giết Trần Phong và A Hào, nhưng Liễu Y Y làm vậy, lại kích
động ý muốn giết người của hắn.
“Cậu Bạch…” Liễu Y Y vẫn còn muốn cầu xin, nhưng Liễu Chí Châu đã lạnh lùng mở miệng:
“Im miệng! Còn nói thêm câu nữa, thì con cút ra ngoài cho bố!” Liễu Y Y tuy uất ức nhưng
cũng không dám nói thêm gì nữa, hiện giờ cô ta chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, Trần
Phong sẽ nể mặt cô ta cầu xin cho anh mà sau khi xong chuyện thì tha cho nhà họ Liễu một
đường sống.
Trần Phong mỉm cười, con nhỏ này cũng không ngốc như mình tưởng. “Cổ Hùng! Ra tay!”
Bạch Quảng Nghĩa căn bản không nghĩ nhiều như vậy, bảo luôn tên cột điện thép ra tay.
Cổ Hùng cao gần hai mét cười dữ tợn, giẫm mạnh chân lên nền đất một cái, mượn lực đập
về phía A Hào, khung xương to lớn của hắn, cộng thêm cơ bắp chắc nịch, hình thành lực va
chạm, không kém gì lực va chạm khi một con trâu khỏe dốc hết sức chạy.
Nếu A Hào bị hắn đụng trúng, e là sẽ gãy xương luôn! Mặt A Hào biến sắc, so về sức mạnh,
thật sự anh ta không phải đối thủ của Cổ Hùng! Nhưng lúc này, anh ta cũng không thể né
tránh, một khi né tránh sẽ rơi vào tiết tấu tấn công của Cổ Hùng, như vậy, anh ta chắc chắn
sẽ thua! Đúng lúc A Hào đang đắn đo thì một giọng nói uể oải vang lên sau lưng.
“Bên dưới.” Trần Phong chỉ nói hai chữ, nhưng mắt A Hào lại bừng sáng. Bên dưới! Điểm
yếu của Cổ Hùng ở bên dưới! Trần Phong nhìn ra được!
A Hào không kịp nghĩ nhiều Trần Phong làm sao nhìn ra được, vội vàng ra tay, tập trung tấn
công vào nhược điểm của Cổ Hùng. Nhược điểm bị phát hiện, chiêu thức của Cổ Hùng bắt
đầu trở nên dè dặt hơn, không thoải mái như trước nữa.
Thực lực của hắn vốn không cao hơn A Hào bao nhiêu, chẳng qua có sức lực trời ban, mới
có thể trên cơ A Hào một chút. Nhưng sau khi bị A Hào tấn công nhược điểm, ưu thế của
hắn đã không còn tồn tại nữa, lúc nào cũng phải phòng thủ đòn tấn công vào nhược điểm
của A Hào.
Bình luận facebook