Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 Đây quả thực là quá kỳ diệu rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Đây quả thực là quá kỳ diệu rồi.
Còn bọn họ trước đó lại còn chê cười Diệp Thu cầm hai cây củ cải trắng tới tặng lễ.
Vừa nghĩ tới đây.
Lâm Quốc Đống, một nhà ba người Lâm Vĩ, cùng với tất cả mọi người ở đây.
Bọn họ chỉ cảm thấy hình như có một cái bạt tai vô hình, đang hung hăng tát lên mặt bọn họ, hơn nữa còn vang lên bôm bốp.
Trong lúc nhất thời, mặt bọn họ đều đỏ rồi! Nhất là Lâm Vĩ, vừa nãy cậu ta còn xông lên mỉm mai gay gắt nhất.
Bây giờ khuôn mặt sắp bị đánh sưng rồi.
Hơn nữa trước đó cậu còn trào phúng Lâm Thanh Nhã, nói lễ vật mừng thọ của Lâm Thanh Nhã giá cả còn chỉ bằng một phần năm so với Đại Hồng Bào mà cậu tặng.
Nhưng giờ thì sao, có cầm Đại Hồng Bào của cậu và tuyết sâm ngàn năm trị giá hai tỷ của Diệp Thu đi so.
Qủa thực là bị ngược thành cặn bã rồi! Điều này làm cho Lâm Vĩ hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
Mà so với việc mọi người khiếp sợ.
Giờ phút này Lâm Thanh Nhã cũng ngẩn tò te lặng người đứng im tại chỗ.
Hiển nhiên là cô cũng không ngờ ông chồng ăn bám của mình, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì lại kinh người như vậy.
Nhưng Diệp Thu lấy tuyết sâm ngàn năm ở đâu ra vậy?
Cái đó những hai tỷ a, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Nhã rất tò mò, cô định đợi khi quay về sẽ hỏi Diệp Thu.
Nhìn mọi người đang sợ ngây người trước mặt.
Diệp Thu cũng lắc đầu cười, sau đó nhìn về phía Lâm Quốc Đống, mỉm cười nói: "Ông nội tâm, nếu ông đã chướng mắt lễ vật mừng thọ của cháu, thế thì cháu cũng không làm khó ông nữa. Món quà này, cháu đành phải thu về thôi!"
Nói xong, Diệp Thu lại cầm hai cây tuyết sâm ngàn năm bỏ vào trong túi rác màu đen, sau đó lại một lần nữa nhét vào túi.
Thấy một màn này.
Khóe miệng Lâm Quốc Đống kịch liệt run rẩy.
Ông ta vội vàng khoát tay, muốn bảo Diệp Thu đợi đã.
Nhưng Diệp Thu nhìn cũng không thèm nhìn ông ta một cái, trực tiếp xoay người đi về bên cạnh Lâm Thanh Nhã.
Giờ khắc này.
Trái tim Lâm Quốc Đống đang nhỏ máu.
Tuyết sâm ngàn năm gía trị hai tỷ, có thể kéo dài tuổi thọ, tăng thêm tuổi thọ, cứ thế bay mất rồi.
Còn là bị mình chính tay từ chối.
Điều này làm cho ông ta càng nghĩ càng đau lòng, hối hận đến xanh cả ruột rồi.
Mà lúc này.
Cát Hồng Viễn không biết là cố ý hay vô ý.
Ông ta nhìn Lâm Quốc Đống, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Lâm gia chủ, lễ vật mừng thọ là tuyết sâm ngàn năm mà ông cũng chướng mắt ư?
Ánh mắt của ông không khỏi cũng cao quá rồi đấy?"
Nghe thấy lời này.
Lâm Quốc Đống suýt nữa thì tức đến hộc máu ngay tại trận.
Nhưng mà, việc đã đến nước này, ông ta cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể khoát tay, miễn cưỡng cười vui giải thích: "Cát thần y đã hiểu lầm tôi rồi, không phải tôi chướng mắt, chỉ là không muốn để bọn trẻ tốn nhiều tiền như vậy. Cậu ấy vẫn còn trẻ, tiền giữ lại trong tay có thể dùng cho nhiều cái khác nữa!".
"Xem ra Lâm gia chủ thật đúng là suy nghĩ cho hậu bối a, bái phục bái phục!"
Cát Hồng Viễn giơ ngón tay cái lên với Lâm Quốc Đống.
Lâm Quốc Đông thấy vậy, thật sự là sắp khóc ra nước mắt rồi, nhưng trên mặt chỉ có thể giả bộ mỉm cười, vừa gật đầu vừa nói: "Nên làm, đều là chuyện nên làm!"
Mà đúng lúc này.
Diệp Thu lại đi trở về.
Thấy vậy, trước mắt Lâm Quốc Đống sáng ngời, còn tưởng là Diệp Thu đã thay đổi chủ ý, vội vàng nhìn Diệp Thu, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Tiểu Diệp à, có phải là cháu có đồ gì đó quên muốn giao cho ông không?
Đây quả thực là quá kỳ diệu rồi.
Còn bọn họ trước đó lại còn chê cười Diệp Thu cầm hai cây củ cải trắng tới tặng lễ.
Vừa nghĩ tới đây.
Lâm Quốc Đống, một nhà ba người Lâm Vĩ, cùng với tất cả mọi người ở đây.
Bọn họ chỉ cảm thấy hình như có một cái bạt tai vô hình, đang hung hăng tát lên mặt bọn họ, hơn nữa còn vang lên bôm bốp.
Trong lúc nhất thời, mặt bọn họ đều đỏ rồi! Nhất là Lâm Vĩ, vừa nãy cậu ta còn xông lên mỉm mai gay gắt nhất.
Bây giờ khuôn mặt sắp bị đánh sưng rồi.
Hơn nữa trước đó cậu còn trào phúng Lâm Thanh Nhã, nói lễ vật mừng thọ của Lâm Thanh Nhã giá cả còn chỉ bằng một phần năm so với Đại Hồng Bào mà cậu tặng.
Nhưng giờ thì sao, có cầm Đại Hồng Bào của cậu và tuyết sâm ngàn năm trị giá hai tỷ của Diệp Thu đi so.
Qủa thực là bị ngược thành cặn bã rồi! Điều này làm cho Lâm Vĩ hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
Mà so với việc mọi người khiếp sợ.
Giờ phút này Lâm Thanh Nhã cũng ngẩn tò te lặng người đứng im tại chỗ.
Hiển nhiên là cô cũng không ngờ ông chồng ăn bám của mình, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì lại kinh người như vậy.
Nhưng Diệp Thu lấy tuyết sâm ngàn năm ở đâu ra vậy?
Cái đó những hai tỷ a, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Nhã rất tò mò, cô định đợi khi quay về sẽ hỏi Diệp Thu.
Nhìn mọi người đang sợ ngây người trước mặt.
Diệp Thu cũng lắc đầu cười, sau đó nhìn về phía Lâm Quốc Đống, mỉm cười nói: "Ông nội tâm, nếu ông đã chướng mắt lễ vật mừng thọ của cháu, thế thì cháu cũng không làm khó ông nữa. Món quà này, cháu đành phải thu về thôi!"
Nói xong, Diệp Thu lại cầm hai cây tuyết sâm ngàn năm bỏ vào trong túi rác màu đen, sau đó lại một lần nữa nhét vào túi.
Thấy một màn này.
Khóe miệng Lâm Quốc Đống kịch liệt run rẩy.
Ông ta vội vàng khoát tay, muốn bảo Diệp Thu đợi đã.
Nhưng Diệp Thu nhìn cũng không thèm nhìn ông ta một cái, trực tiếp xoay người đi về bên cạnh Lâm Thanh Nhã.
Giờ khắc này.
Trái tim Lâm Quốc Đống đang nhỏ máu.
Tuyết sâm ngàn năm gía trị hai tỷ, có thể kéo dài tuổi thọ, tăng thêm tuổi thọ, cứ thế bay mất rồi.
Còn là bị mình chính tay từ chối.
Điều này làm cho ông ta càng nghĩ càng đau lòng, hối hận đến xanh cả ruột rồi.
Mà lúc này.
Cát Hồng Viễn không biết là cố ý hay vô ý.
Ông ta nhìn Lâm Quốc Đống, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Lâm gia chủ, lễ vật mừng thọ là tuyết sâm ngàn năm mà ông cũng chướng mắt ư?
Ánh mắt của ông không khỏi cũng cao quá rồi đấy?"
Nghe thấy lời này.
Lâm Quốc Đống suýt nữa thì tức đến hộc máu ngay tại trận.
Nhưng mà, việc đã đến nước này, ông ta cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể khoát tay, miễn cưỡng cười vui giải thích: "Cát thần y đã hiểu lầm tôi rồi, không phải tôi chướng mắt, chỉ là không muốn để bọn trẻ tốn nhiều tiền như vậy. Cậu ấy vẫn còn trẻ, tiền giữ lại trong tay có thể dùng cho nhiều cái khác nữa!".
"Xem ra Lâm gia chủ thật đúng là suy nghĩ cho hậu bối a, bái phục bái phục!"
Cát Hồng Viễn giơ ngón tay cái lên với Lâm Quốc Đống.
Lâm Quốc Đông thấy vậy, thật sự là sắp khóc ra nước mắt rồi, nhưng trên mặt chỉ có thể giả bộ mỉm cười, vừa gật đầu vừa nói: "Nên làm, đều là chuyện nên làm!"
Mà đúng lúc này.
Diệp Thu lại đi trở về.
Thấy vậy, trước mắt Lâm Quốc Đống sáng ngời, còn tưởng là Diệp Thu đã thay đổi chủ ý, vội vàng nhìn Diệp Thu, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Tiểu Diệp à, có phải là cháu có đồ gì đó quên muốn giao cho ông không?
Bình luận facebook