Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43 "Lời nói đùa?"
Diệp Thu lắc đầu, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
"Người nào?
Hứa hẹn cái gì?"
Lâm Quốc Đống ngẩn người, vẻ mặt hoài nghi.
Còn Lâm Vĩ, và cả bà mẹ Lưu Phương lại thay đổi sắc mặt.
Bởi vì trước đó hai người họ đã nói cần nói bậy.
Nếu Diệp Thu lấy ra đúng là Tuyết sâm ngàn năm.
Thế thì Lâm Vĩ sẽ đi ăn cứt, còn Lưu Phương sẽ ăn sô pha ở phòng khách.
Bây giờ, Diệp Thu bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.
Điều này làm cho hai người dâng lên một dự cảm không rõ trong lòng...
Đúng lúc này.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, quay đầu nhìn Lâm Vĩ và Lưu Phương, khuôn mặt nghiền ngẫm nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì các người một người nói muốn ăn cứt, một người nói muốn ăn sô pha đúng không?
Thế thì sao, bây giờ bắt đầu à?"
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt của hai người lập tức thay đổi.
"Diệp Thu, cậu dừng có mà quá đáng quá. Tôi là cháu trai chi trưởng của nhà họ Lâm, tương lai thừa tự nhà họ Lâm, anh lại bảo tôi đi ăn cứt ư?"
Lâm Vĩ trừng mắt nhìn Diệp Thu, thẹn quá hóa giận quát.
"Đúng thế, tôi dầu gì cũng là phu nhân của nhị thiếu gia nhà họ Lâm, mẹ ruột của người nối nghiệp tương lai nhà họ Lâm, cậu bảo tôi đi ăn sô pha ư?
Tôi thấy cậu điên rồi!"
Lưu Phương cũng hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói.
"Xem ra hai bị đang chuẩn bị nuốt lời à?"
Diệp Thu híp mắt, cười lạnh hỏi.
"Chúng tôi không ăn đấy, cậu bắt chúng tôi thế nào được?
Đừng quên, đây là nhà họ Lâm, cậu chẳng qua chỉ là con rể ở rể của nhà họ Lâm mà thôi, hiểu chưa?"
Lâm Vĩ trừng mắt nhìn Diệp Thu, hung hăng nói.
Diệp Thu nghiền ngẫm gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Quốc Đống, mỉm cười hỏi: "Ông nội Lâm, ông đã nghe thấy rồi, bọn họ muốn nuốt lời, ông xem, phải làm sao?"
Lâm Quốc Đống nhíu mày.
Trong lòng tất nhiên là ông ta thiên về phía Lâm Vĩ rồi, cho nên nói gì, ông cũng sẽ không để Lâm Vĩ đi ăn cứt.
Vì thế, Lâm Quốc Đông nhìn Diệp Thu, giảng hòa nói: "Tiểu Diệp à, chúng ta đều là người một nhà, lời nói đùa thì đừng coi là thật chứ?"
"Lời nói đùa?"
Vừa nãy lúc chúng cháu nói chuyện, nhưng đều nói năng có khí phách, đã có kỹ năng nói chuyện, thì sẽ có năng lực đi làm, làm người phải giữ chữ tín, cháu nói có đúng không?"
Diệp Thu cười lạnh hỏi.
Lâm Quốc Đóng nhíu mày, đang định mở miệng phản bác.
Thế nhưng đúng lúc này, Cát Hồng Viễn ngồi ở một bên lại giành trước nói: "Nói đúng quá đi, làm người giữ chữ tín!"
Nói xong
Cát Hồng Viễn quay đầu nhìn Lâm Quốc Đống, cực kỳ nghiêm túc nói: "Lâm gia chủ, làm người, nói ra thì phải giữ lời. Lẽ ra đây là chuyện nhà các ông, tôi không nên can thiệp, nhưng nếu như hậu bối nhà họ Lâm đều là người nói lời mà không giữ chữ tín như này, vậy thì chứng tỏ gia phong của các ông có vấn đề, sau này tôi phải cân nhắc giảm bớt qua lại với nhà họ Lâm thôi!"
Cát Hồng Viễn nói ra câu này.
Khuôn mặt Lâm Quốc Đông biến sắc.
Lời của Diệp Thu, ông ta có thể coi nhẹ.
Nhưng Cát Hồng Viễn thì không được.
Dù sao bản thân ông ta thân mang bệnh nặng, ông ta toàn là nhờ vào Cát Hồng Viễn chữa bệnh bảo vệ tính mạng cho ông ta.
Nếu vì chuyện này mà về sau Cát Hồng Viện không đến nữa.
Vậy chẳng phải là ông ta chết chắc rồi sao?
Vừa nghĩ tới đây.
Lâm Quốc Đống vội vàng khoát tay, chê cười nói: "Cát thần y hiểu lầm rồi, nhà họ Lâm chúng tôi sao có thể có người nói mà không giữ lời chứ?
Nếu như có người như vậy, tôi tuyệt đối sẽ trục xuất ngay ra khỏi nhà họ Lâm!"
Nói xong,
Lâm Quốc Đống nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Lâm Vĩ và Lưu Phương, lạnh giọng nói: "Hai người vừa nãy đã hứa hẹn cái gì, còn không mau thực hiện đi?"
"Người nào?
Hứa hẹn cái gì?"
Lâm Quốc Đống ngẩn người, vẻ mặt hoài nghi.
Còn Lâm Vĩ, và cả bà mẹ Lưu Phương lại thay đổi sắc mặt.
Bởi vì trước đó hai người họ đã nói cần nói bậy.
Nếu Diệp Thu lấy ra đúng là Tuyết sâm ngàn năm.
Thế thì Lâm Vĩ sẽ đi ăn cứt, còn Lưu Phương sẽ ăn sô pha ở phòng khách.
Bây giờ, Diệp Thu bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.
Điều này làm cho hai người dâng lên một dự cảm không rõ trong lòng...
Đúng lúc này.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, quay đầu nhìn Lâm Vĩ và Lưu Phương, khuôn mặt nghiền ngẫm nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì các người một người nói muốn ăn cứt, một người nói muốn ăn sô pha đúng không?
Thế thì sao, bây giờ bắt đầu à?"
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt của hai người lập tức thay đổi.
"Diệp Thu, cậu dừng có mà quá đáng quá. Tôi là cháu trai chi trưởng của nhà họ Lâm, tương lai thừa tự nhà họ Lâm, anh lại bảo tôi đi ăn cứt ư?"
Lâm Vĩ trừng mắt nhìn Diệp Thu, thẹn quá hóa giận quát.
"Đúng thế, tôi dầu gì cũng là phu nhân của nhị thiếu gia nhà họ Lâm, mẹ ruột của người nối nghiệp tương lai nhà họ Lâm, cậu bảo tôi đi ăn sô pha ư?
Tôi thấy cậu điên rồi!"
Lưu Phương cũng hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói.
"Xem ra hai bị đang chuẩn bị nuốt lời à?"
Diệp Thu híp mắt, cười lạnh hỏi.
"Chúng tôi không ăn đấy, cậu bắt chúng tôi thế nào được?
Đừng quên, đây là nhà họ Lâm, cậu chẳng qua chỉ là con rể ở rể của nhà họ Lâm mà thôi, hiểu chưa?"
Lâm Vĩ trừng mắt nhìn Diệp Thu, hung hăng nói.
Diệp Thu nghiền ngẫm gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Quốc Đống, mỉm cười hỏi: "Ông nội Lâm, ông đã nghe thấy rồi, bọn họ muốn nuốt lời, ông xem, phải làm sao?"
Lâm Quốc Đống nhíu mày.
Trong lòng tất nhiên là ông ta thiên về phía Lâm Vĩ rồi, cho nên nói gì, ông cũng sẽ không để Lâm Vĩ đi ăn cứt.
Vì thế, Lâm Quốc Đông nhìn Diệp Thu, giảng hòa nói: "Tiểu Diệp à, chúng ta đều là người một nhà, lời nói đùa thì đừng coi là thật chứ?"
"Lời nói đùa?"
Vừa nãy lúc chúng cháu nói chuyện, nhưng đều nói năng có khí phách, đã có kỹ năng nói chuyện, thì sẽ có năng lực đi làm, làm người phải giữ chữ tín, cháu nói có đúng không?"
Diệp Thu cười lạnh hỏi.
Lâm Quốc Đóng nhíu mày, đang định mở miệng phản bác.
Thế nhưng đúng lúc này, Cát Hồng Viễn ngồi ở một bên lại giành trước nói: "Nói đúng quá đi, làm người giữ chữ tín!"
Nói xong
Cát Hồng Viễn quay đầu nhìn Lâm Quốc Đống, cực kỳ nghiêm túc nói: "Lâm gia chủ, làm người, nói ra thì phải giữ lời. Lẽ ra đây là chuyện nhà các ông, tôi không nên can thiệp, nhưng nếu như hậu bối nhà họ Lâm đều là người nói lời mà không giữ chữ tín như này, vậy thì chứng tỏ gia phong của các ông có vấn đề, sau này tôi phải cân nhắc giảm bớt qua lại với nhà họ Lâm thôi!"
Cát Hồng Viễn nói ra câu này.
Khuôn mặt Lâm Quốc Đông biến sắc.
Lời của Diệp Thu, ông ta có thể coi nhẹ.
Nhưng Cát Hồng Viễn thì không được.
Dù sao bản thân ông ta thân mang bệnh nặng, ông ta toàn là nhờ vào Cát Hồng Viễn chữa bệnh bảo vệ tính mạng cho ông ta.
Nếu vì chuyện này mà về sau Cát Hồng Viện không đến nữa.
Vậy chẳng phải là ông ta chết chắc rồi sao?
Vừa nghĩ tới đây.
Lâm Quốc Đống vội vàng khoát tay, chê cười nói: "Cát thần y hiểu lầm rồi, nhà họ Lâm chúng tôi sao có thể có người nói mà không giữ lời chứ?
Nếu như có người như vậy, tôi tuyệt đối sẽ trục xuất ngay ra khỏi nhà họ Lâm!"
Nói xong,
Lâm Quốc Đống nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Lâm Vĩ và Lưu Phương, lạnh giọng nói: "Hai người vừa nãy đã hứa hẹn cái gì, còn không mau thực hiện đi?"
Bình luận facebook