Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Quay lại làm việc
Kết thúc ngày cuối tuần trong vui vẻ, Tô Thiển tắm rửa xong thấy mới có 9 giờ tối. Cô đi lại giá sách, đưa tay lấy đại một quyển ngôn tình đô thị mua từ thời sinh viên, ngồi dựa vào thành giường lật trang đầu tiên chăm chú đọc.
Nhân vật chính trong truyện là Hiểu Lâm, cô gái được sinh ra trong gia đình nghèo đông anh chị em, học hết cấp hai liền nghỉ học ra ngoài kiếm sống, dành cơ hội học lại cho chị gái. Cứ như vậy một người cực khổ kiếm tiền, một người chăm chỉ học hành, người chị đỗ đại học ra ngoài xin được công việc văn phòng ở công ty lớn, còn người em bao năm vẫn chỉ là một nhân viên phục vụ nhà hàng.
Số phận cũng thật khéo biết trêu đùa, hai chị em sau này lại thích cùng một người đàn ông, chị gái tham lam mưu mô thay đổi cả lý lịch của mình, với mục đích bước chân vào giới thượng lưu, làm con dâu nhà giàu đến người thân cũng không nhận.
Nam chính nhất kiến chung tình, một lòng hướng về người em, không ngại buông bỏ mọi thứ. Nam chính càng tỏ ra thích cô em, cô chị càng căm phẫn dùng mọi thủ đoạn, quên đi tất cả những thứ tốt đẹp trước kia.
Tô Thiển gấp sách lại, trầm tư nhìn ra bên ngoài cửa sổ, con người lòng tham vô đáy không chuyện gì là không làm, khi đứng trước đồng tiền, tình thân, tình yêu có là gì. Trước kia cô giống như những cô gái mới lớn khác thường hay mơ mộng viển vông, rất thích đọc những cuốn truyện ngôn tình, mong sau này mình cũng giống như nữ chính gặp được người đàn ông tốt, chỉ yêu duy nhất một người.
Dần trưởng thành, bao lần vấp ngã cô nhận ra những câu chuyện đó chỉ là vô thực mà thôi, trong đời sống bon chen này làm gì có ai vì ai hy sinh nhiều tới vậy. Tình yêu không có vĩnh viễn, khi chưa gặp được đối tượng hơn đó là chung thủy, gặp được rồi tìm đủ lý do để ruồng bỏ người kia.
Tô Thiển đưa tay chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, trong lúc lơ đãng nhìn xuống bàn chân mình, nhớ lại hình ảnh gặp gỡ Phó Cận Nam. Anh ta vì sao lại đối tốt với cô như vậy? Hết lần này tới lần khác ra tay giúp đỡ, hay với người nào cũng nhiệt tình như nhau?
Trong mắt cô Phó Cận Nam không phải người xấu, chỉ là do thân phận và quan hệ với nhà họ Lâm, nên sinh ra một vài cảm tình không tốt. Tô Thiển nằm trên giường nghĩ ngợi, quyết định quay lại Vạn Long làm việc, đó dù sao cũng là ước mơ từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường của cô.
Cứng rắn quá đôi khi cũng không phải chuyện tốt, so về mặt bằng trung lương thưởng ở Vạn Long hơn hẳn các công ty khác, ai có thể khẳng định được mình không thích nhiều tiền chứ? Đây còn là tiền trong sạch đổ mồ hôi công sức và cả chất xám ra mà có được.
Sáng thứ hai Tô Thiển vừa đến cửa công ty đã thấy giám đốc Triệu đứng đó tươi cười nhiệt tình tiếp đón, nhìn bộ dạng ông ta giống như coi cô là khách quý vậy.
"Cô Tô tôi thay mặt cho cả gia đình tôi cảm ơn cô." Giám đốc Triệu tay bắt mặt mừng, chủ động bước tới bên cạnh Tô Thiển, chỉ còn thiếu điều tặng hoa trao bằng nữa thôi.
"Giám đốc Triệu quá lời rồi, ông nói như vậy khiến tôi cảm thấy mình tự cao rồi." Tô Thiển không muốn người khác để ý đến mình, cúi thấp đầu xuống gượng gạo nói nhỏ.
"Không tôi sao có thể nghĩ như vậy, cô quay lại đây chính là giúp tôi và cả gia đình tôi rồi." Giám đốc Triệu xua tay, thân hình mập mạp bước nhanh nhấn nút mở thang máy. Tiếp đón Tô Thiển xong ông ta còn phải lên phòng tổng báo cáo lại sự việc, lấy lại niềm tin trong mắt Phó tổng.
Tô Thiển nhìn theo bóng dáng Triệu Vương vội vã rời đi, khuôn mặt nhăn nhó không biết phải làm sao? Sau này tốt nhất ông ấy đừng tới gặp mình nữa thì hơn.
"Tô Thiển thấy mày tao mừng quá." Hà Hiểu Tâm bước vào phòng làm việc, thấy Tô Thiển ngồi đó xúc động chạy lại ôm bạn tốt, như xa cách lâu ngày không gặp.
"Tao với mày hôm qua mới gặp mặt đấy." Tô Thiển bị Hà Hiểu Tâm ôm đến khó thở, ghét bỏ muốn đẩy cô ấy ra.
"Đâu có giống nhau." Hà Hiểu Tâm chu môi nói, hôm qua gặp bên ngoài, còn đây ở công ty phải khác rồi, sau này cô không còn phải lủi thủi ăn cơm một mình nữa.
Miệng nói là như vậy, nhưng trong lòng Tô Thiển cũng rất vui, hai người bọn cô còn thân thiết hơn chị em ruột thịt, đồng hành cùng nhau bao nhiêu năm, có lẽ sự dịu dàng ông trời dành cho cô chính là gặp được người bạn tốt như cô ấy.
Phải đánh đổi biết bao nhiêu duyên phận mới gặp được một người bạn tri kỷ, bạn thân đôi khi còn hơn cả người yêu, quan tâm chăm sóc san sẻ, nhất là rất hiểu mình.
Tại tầng 18, Triệu Vương nghiêm chỉ đứng bên chờ Phó Cận Nam nói chuyện điện thoại.
"Giám đốc Triệu có chuyện gì sao?" Phó Cận Nam tay cầm điện thoại buông xuống, xoay ghế lại hướng Triệu Vương chậm rãi nhả từ.
"Cái đó, Phó tổng cô Tô ở bộ phận kinh doanh hôm nay đã quay lại làm việc." Giám đốc Triệu ấp úng.
Nhìn phó Phó Cận Nam im lặng, Triệu Vương gấp gáp: "Vị trí của tôi...?"
"Giám đốc Triệu nể tình ông vì Vạn Long cống hiến nhiều năm, lần này tôi bỏ qua còn có lần sau..."
Phó Cận Nam liếc ông ta cảnh cáo, qua sự việc này không phải mỗi ông ta, mà còn nhiều người khác nữa tốt nhất nên nhớ mình đang đứng ở đâu, ăn cơm nhà ai. Trong công ty này anh biết có một số người là nhờ quan hệ với Trần Nguyệt mà vào được, chỉ là chưa muốn sờ đến mà thôi.
Phụ nữ đáng sợ nhất chính là loại có dã tâm như bà ta, chỗ nào cũng muốn vươn nhánh, tham lam hết phần người khác.
Giám đốc Triệu hoảng loạn liên tục lắc đầu: "Không không, sẽ không có lần sau nữa."
Buổi chiều tan ca, Tô Thiển đi xe buýt đến điểm siêu thị thì xuống xe. Tô Mạch còn hơn một tháng nữa sẽ đi thực tập cô muốn mua cho cậu ấy một hai cái áo sơ mi.
Tô Thiển xách túi đồ mới mua được từ trong cửa hàng quần áo đi ra, chợt nhìn thấy người không muốn gặp, lùi lại vài bước quay mặt đi, tránh đụng mặt bọn họ.
"Vũ Hằng hình như em béo lên rồi, quần áo cái nào cũng thấy kích người." Lâm Tĩnh Như ôm cánh tay chồng mới cưới, nũng nịu xoa xoa cái bụng bầu nhỏ của mình.
"Không có em vẫn rất xinh đẹp." Từ Vũ Hằng sủng nịnh nhéo nhẹ má Lâm Tĩnh Như, ân ân ái ái đúng chuẩn vợ chồng son hạnh phúc.
Tô Thiển đứng đó nhìn tiếng cười nói xa dần, lúc này mới từ trong góc bước ra. Sau hôm chị em cô náo loạn hôn lễ đến nay mới gặp lại đôi tâm đầu ý hợp đó, không rõ bọn họ có gặp vấn đề gì hay không, nhưng nghe cách nói chuyện có vẻ vẫn đang hạnh phúc lắm.
Cô không muốn đụng mặt bọn họ thêm, đồ cũng đã mua xong liền đi ra siêu thị bắt xe về nhà.
"Con có bưu phẩm, mẹ để ở trên bàn đấy." Mẹ Tô nhặt rau ở trong bếp, nghe tiếng bước chân ngó đầu ra xem, thấy là con gái về lên tiếng.
Tô Thiển dừng lại nói: "Dạ, con thay đồ xong xuống thụ mẹ nấu cơm."
Cô lên phòng thay bộ quần áo thỏa mái ở nhà xong, mới đến bàn cầm bưu phẩm lên xem, bên ngoài có ghi địa chỉ gửi là tòa án, cô dường như đã đoán được nội dung bên trong là gì vội mở ra xem.
Sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi, cuối cùng ngày này cũng tới, hai người không còn ràng buộc thỏa mái tự do.
Nhân vật chính trong truyện là Hiểu Lâm, cô gái được sinh ra trong gia đình nghèo đông anh chị em, học hết cấp hai liền nghỉ học ra ngoài kiếm sống, dành cơ hội học lại cho chị gái. Cứ như vậy một người cực khổ kiếm tiền, một người chăm chỉ học hành, người chị đỗ đại học ra ngoài xin được công việc văn phòng ở công ty lớn, còn người em bao năm vẫn chỉ là một nhân viên phục vụ nhà hàng.
Số phận cũng thật khéo biết trêu đùa, hai chị em sau này lại thích cùng một người đàn ông, chị gái tham lam mưu mô thay đổi cả lý lịch của mình, với mục đích bước chân vào giới thượng lưu, làm con dâu nhà giàu đến người thân cũng không nhận.
Nam chính nhất kiến chung tình, một lòng hướng về người em, không ngại buông bỏ mọi thứ. Nam chính càng tỏ ra thích cô em, cô chị càng căm phẫn dùng mọi thủ đoạn, quên đi tất cả những thứ tốt đẹp trước kia.
Tô Thiển gấp sách lại, trầm tư nhìn ra bên ngoài cửa sổ, con người lòng tham vô đáy không chuyện gì là không làm, khi đứng trước đồng tiền, tình thân, tình yêu có là gì. Trước kia cô giống như những cô gái mới lớn khác thường hay mơ mộng viển vông, rất thích đọc những cuốn truyện ngôn tình, mong sau này mình cũng giống như nữ chính gặp được người đàn ông tốt, chỉ yêu duy nhất một người.
Dần trưởng thành, bao lần vấp ngã cô nhận ra những câu chuyện đó chỉ là vô thực mà thôi, trong đời sống bon chen này làm gì có ai vì ai hy sinh nhiều tới vậy. Tình yêu không có vĩnh viễn, khi chưa gặp được đối tượng hơn đó là chung thủy, gặp được rồi tìm đủ lý do để ruồng bỏ người kia.
Tô Thiển đưa tay chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, trong lúc lơ đãng nhìn xuống bàn chân mình, nhớ lại hình ảnh gặp gỡ Phó Cận Nam. Anh ta vì sao lại đối tốt với cô như vậy? Hết lần này tới lần khác ra tay giúp đỡ, hay với người nào cũng nhiệt tình như nhau?
Trong mắt cô Phó Cận Nam không phải người xấu, chỉ là do thân phận và quan hệ với nhà họ Lâm, nên sinh ra một vài cảm tình không tốt. Tô Thiển nằm trên giường nghĩ ngợi, quyết định quay lại Vạn Long làm việc, đó dù sao cũng là ước mơ từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường của cô.
Cứng rắn quá đôi khi cũng không phải chuyện tốt, so về mặt bằng trung lương thưởng ở Vạn Long hơn hẳn các công ty khác, ai có thể khẳng định được mình không thích nhiều tiền chứ? Đây còn là tiền trong sạch đổ mồ hôi công sức và cả chất xám ra mà có được.
Sáng thứ hai Tô Thiển vừa đến cửa công ty đã thấy giám đốc Triệu đứng đó tươi cười nhiệt tình tiếp đón, nhìn bộ dạng ông ta giống như coi cô là khách quý vậy.
"Cô Tô tôi thay mặt cho cả gia đình tôi cảm ơn cô." Giám đốc Triệu tay bắt mặt mừng, chủ động bước tới bên cạnh Tô Thiển, chỉ còn thiếu điều tặng hoa trao bằng nữa thôi.
"Giám đốc Triệu quá lời rồi, ông nói như vậy khiến tôi cảm thấy mình tự cao rồi." Tô Thiển không muốn người khác để ý đến mình, cúi thấp đầu xuống gượng gạo nói nhỏ.
"Không tôi sao có thể nghĩ như vậy, cô quay lại đây chính là giúp tôi và cả gia đình tôi rồi." Giám đốc Triệu xua tay, thân hình mập mạp bước nhanh nhấn nút mở thang máy. Tiếp đón Tô Thiển xong ông ta còn phải lên phòng tổng báo cáo lại sự việc, lấy lại niềm tin trong mắt Phó tổng.
Tô Thiển nhìn theo bóng dáng Triệu Vương vội vã rời đi, khuôn mặt nhăn nhó không biết phải làm sao? Sau này tốt nhất ông ấy đừng tới gặp mình nữa thì hơn.
"Tô Thiển thấy mày tao mừng quá." Hà Hiểu Tâm bước vào phòng làm việc, thấy Tô Thiển ngồi đó xúc động chạy lại ôm bạn tốt, như xa cách lâu ngày không gặp.
"Tao với mày hôm qua mới gặp mặt đấy." Tô Thiển bị Hà Hiểu Tâm ôm đến khó thở, ghét bỏ muốn đẩy cô ấy ra.
"Đâu có giống nhau." Hà Hiểu Tâm chu môi nói, hôm qua gặp bên ngoài, còn đây ở công ty phải khác rồi, sau này cô không còn phải lủi thủi ăn cơm một mình nữa.
Miệng nói là như vậy, nhưng trong lòng Tô Thiển cũng rất vui, hai người bọn cô còn thân thiết hơn chị em ruột thịt, đồng hành cùng nhau bao nhiêu năm, có lẽ sự dịu dàng ông trời dành cho cô chính là gặp được người bạn tốt như cô ấy.
Phải đánh đổi biết bao nhiêu duyên phận mới gặp được một người bạn tri kỷ, bạn thân đôi khi còn hơn cả người yêu, quan tâm chăm sóc san sẻ, nhất là rất hiểu mình.
Tại tầng 18, Triệu Vương nghiêm chỉ đứng bên chờ Phó Cận Nam nói chuyện điện thoại.
"Giám đốc Triệu có chuyện gì sao?" Phó Cận Nam tay cầm điện thoại buông xuống, xoay ghế lại hướng Triệu Vương chậm rãi nhả từ.
"Cái đó, Phó tổng cô Tô ở bộ phận kinh doanh hôm nay đã quay lại làm việc." Giám đốc Triệu ấp úng.
Nhìn phó Phó Cận Nam im lặng, Triệu Vương gấp gáp: "Vị trí của tôi...?"
"Giám đốc Triệu nể tình ông vì Vạn Long cống hiến nhiều năm, lần này tôi bỏ qua còn có lần sau..."
Phó Cận Nam liếc ông ta cảnh cáo, qua sự việc này không phải mỗi ông ta, mà còn nhiều người khác nữa tốt nhất nên nhớ mình đang đứng ở đâu, ăn cơm nhà ai. Trong công ty này anh biết có một số người là nhờ quan hệ với Trần Nguyệt mà vào được, chỉ là chưa muốn sờ đến mà thôi.
Phụ nữ đáng sợ nhất chính là loại có dã tâm như bà ta, chỗ nào cũng muốn vươn nhánh, tham lam hết phần người khác.
Giám đốc Triệu hoảng loạn liên tục lắc đầu: "Không không, sẽ không có lần sau nữa."
Buổi chiều tan ca, Tô Thiển đi xe buýt đến điểm siêu thị thì xuống xe. Tô Mạch còn hơn một tháng nữa sẽ đi thực tập cô muốn mua cho cậu ấy một hai cái áo sơ mi.
Tô Thiển xách túi đồ mới mua được từ trong cửa hàng quần áo đi ra, chợt nhìn thấy người không muốn gặp, lùi lại vài bước quay mặt đi, tránh đụng mặt bọn họ.
"Vũ Hằng hình như em béo lên rồi, quần áo cái nào cũng thấy kích người." Lâm Tĩnh Như ôm cánh tay chồng mới cưới, nũng nịu xoa xoa cái bụng bầu nhỏ của mình.
"Không có em vẫn rất xinh đẹp." Từ Vũ Hằng sủng nịnh nhéo nhẹ má Lâm Tĩnh Như, ân ân ái ái đúng chuẩn vợ chồng son hạnh phúc.
Tô Thiển đứng đó nhìn tiếng cười nói xa dần, lúc này mới từ trong góc bước ra. Sau hôm chị em cô náo loạn hôn lễ đến nay mới gặp lại đôi tâm đầu ý hợp đó, không rõ bọn họ có gặp vấn đề gì hay không, nhưng nghe cách nói chuyện có vẻ vẫn đang hạnh phúc lắm.
Cô không muốn đụng mặt bọn họ thêm, đồ cũng đã mua xong liền đi ra siêu thị bắt xe về nhà.
"Con có bưu phẩm, mẹ để ở trên bàn đấy." Mẹ Tô nhặt rau ở trong bếp, nghe tiếng bước chân ngó đầu ra xem, thấy là con gái về lên tiếng.
Tô Thiển dừng lại nói: "Dạ, con thay đồ xong xuống thụ mẹ nấu cơm."
Cô lên phòng thay bộ quần áo thỏa mái ở nhà xong, mới đến bàn cầm bưu phẩm lên xem, bên ngoài có ghi địa chỉ gửi là tòa án, cô dường như đã đoán được nội dung bên trong là gì vội mở ra xem.
Sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi, cuối cùng ngày này cũng tới, hai người không còn ràng buộc thỏa mái tự do.
Bình luận facebook