Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Ánh mắt si tình
Phó Cận Nam công việc bận rộn, ký duyệt hết giấy tờ này đến giấy tờ khác, trong khi người đối diện anh nhàn nhã nghịch cái bút trong tay.
"Cạch." Chiếc bút trên tay Kiều Hạo rơi xuống bàn, anh ta vội vàng đưa tay bắt lấy, nhưng tốc độ bút nhanh hơn phản xạ mình, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nó nằm dưới tầm mắt Phó Cận Nam.
"Tôi cho cậu tan ca sớm đấy, về nhanh cho tôi nhờ." Phó Cận Nam ngẩng mặt lên nhìn bạn tốt với ánh mắt không có mấy phần tình cảm, cậu ta không biết mình đang làm ảnh hưởng đến công việc của người khác ư?
"Đi ra ngoài uống chút rượu không?" Kiều Hạo chưa muốn về nhà, mẹ anh cả ngày cằn nhằn chuyện vợ con thực sự rất đau đầu.
Phó Cận Nam nâng tay lên xem đồng hồ, thấy đã tới giờ liền cất gọn đống giấy tờ đã ký sang một bên, chuẩn bị tan ca: "Hôm nay sinh nhật ông ngoại, để hôm khác đi."
"Haizz vậy tôi đi uống một mình." Kiều Hạo thở dài chán nản, đến cái tuổi này dường như mọi sở thích lúc trẻ đều bị thay đổi, những người phụ nữ bên ngoài dù có hấp dẫn đến mấy anh cũng không còn mặn mà.
Phó Cận Nam đứng lên đi tới giá treo đồ, cầm lấy áo khoác mặc vào, xong xuôi nhấc chân bước ra bên ngoài, hai người một trước một sau tiến vào thang máy.
"Bên phòng tôi vị trí Tĩnh Như vẫn luôn để trống, cậu gặp cô ấy thì hỏi giúp tôi bao giờ mới có thể đi làm lại?" Lâm Tĩnh Như từ khi kết hôn đi làm được vài buổi, lại lấy lý do sức khỏe yếu xin nghỉ, mà một lần nghỉ phép phải gần tháng mới quay trở lại làm việc, những nhân viên khác phải làm thêm việc của cô ta kêu ca rất nhiều.
"Nó lại nghỉ à?...Nói phòng nhân sự tuyển người khác đi." Phó Cận Nam nhíu mày, nghĩ ngợi một chút rồi quyết định. Nhân viên có chế độ nghỉ phép của nhân viên, trừ những trường hợp hy hữu ra tất cả đều phải làm theo, theo anh biết Lâm Tĩnh Như không nằm trong số được nhận cái phúc lợi đó, đã không làm được tốt nhất nên nhường cơ hội cho người khác.
Kiều Hạo quay sang nhìn bạn tốt tươi cười: "Cậu đuổi cô ấy không sợ người mợ kia lại tới làm phiền à?"
"Nể bà ta nhiều năm như vậy là quá đủ rồi." Giọng Phó Cận Nam bất chợt trở nên lạnh lẽo, nếu không phải còn ông và cậu ở đó, anh sẽ không bao giờ để bà ta lộng hành đến thế.
Chia tay Kiều Hạo ở bãi đỗ xe, Phó Cận Nam lái xe về nhà họ Lâm, ông nội không muốn bày vẽ mở rộng, nên chọn không gian trong vườn làm bữa tiệc nướng nhỏ.
Lúc Phó Cận Nam tới nơi bố anh đã ở đó, ông cùng ông nội đang vui vẻ chơi cờ. Anh mở cửa bước xuống xe đi lại phía hai người.
Sau khi mẹ Phó Cận Nam mất, ông Phó vẫn một lòng chung thủy, từ chối rất nhiều đối tượng tốt, ở vậy nuôi con đến tận bây giờ. Trong lòng anh bố luôn là người rất tuyệt vời, ngưỡng mộ tình cảm thiêng liêng sống chết không thay lòng của bố mẹ.
"Ông nội, bố."
"Cận Nam cháu đến thật đúng lúc, giúp ông nhìn xem nên đi thế nào?" Lâm Trạch đã cùng con rể chơi tổng cộng 10 ván cờ, nhưng số lần thắng lại chẳng thể gỡ lại ván thua, thấy cháu trai tới ánh mắt vui mừng cầu cứu.
"Ông đi nước này." Phó Cận Nam liếc mắt nhìn bố cúi người di chuyển quân cờ, thành công phá tuyến phòng thủ của ông Trạch.
"Không hổ là đứa cháu ông tự hào." Ông Lâm Trạch vì có thể thắng bất chấp ăn gian, giơ ngón tay cái lên khen ngợi cháu trai.
"Bố, anh rể bắt đầu tiệc thôi."
Nghe cậu út gọi, Phó Cận Nam đỡ ông nội đứng dậy, đi qua những viên gạch xếp có quy luật, tới khu vườn phía sau nhà, ở đó mọi người đã tập trung đông đủ, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp nơi.
Phó Cận Nam nhìn đến Lâm Tĩnh Như, cùng người chồng mới cưới của mình tâm trạng không được thỏa mái. Máu mủ ruột thịt khó mà bỏ được, nhưng người em họ này của anh chính là bị Trần Nguyệt dạy hư, nếu cứ tiếp tục sau này không biết sẽ mang đến tai họa gì cho nhà họ Lâm.
"Chúng ta ra chào anh họ em một tiếng đi." Từ Vũ Hằng ở bên này cũng đang nhìn Phó Cận Nam đăm chiêu, anh ta biết nhà họ Phó có sức ảnh hưởng lớn thế nào trong thành phố A này, quan hệ thân thiết sẽ giúp anh rất nhiều trong công việc lẫn dự tính tương lai.
Anh ta lôi kéo vợ mình đi đến trước mặt Phó Cận Nam chào hỏi: "Anh Cận Nam."
"Ừm." Phó Cận Nam phớt lờ cái bắt tay của Từ Vũ Hằng, chỉ gật đầu cho có.
"Cháu đừng để ý, nó trước giờ vẫn luôn kiệm lời." Ông Phó nhận ra sắc mặt Từ Vũ Hằng sạm đen khó coi, khôn khéo thay con trai giải thích.
"Dạ."
"Em đã nói rồi, thà đừng đến còn hơn." Chồng bị anh họ coi nhẹ, Lâm Tĩnh Như không vui cằn nhằn. Phó Cận Nam từ nhỏ tính tình đã khó ưa, lớn lên không những không thay đổi, mà còn cộng thêm một vài tính cách khó chịu nữa. Cô ta chưa bao giờ có thể cùng anh ấy ngồi xuống nói chuyện tử tế quá ba từ.
Từ Vũ Hằng bàn tay sau lưng nắm chặt lại, ngoài mặt thì tỏ vẻ không sao, nhưng trong lòng cực kỳ căm phẫn, bây giờ anh ta còn đang cầu người ta nên cố nín nhịn, sau này có được thứ mình muốn, xem ai còn sợ ai.
Ông Lâm Trạch ngồi ghế chính giữa, bên cạnh con cháu đông đủ nụ cười trên môi luôn hiện hữu, giá như con gái ông còn sống thì trọn vẹn biết bao.
"Xin lỗi cả nhà cháu tới muộn, ông nội chúc ông sinh nhật vui vẻ." Trịnh Yến Uyển trên người mặc chiếc váy trắng cổ cao thanh thuần gần giữ bữa tiệc mới tới, tỏ vẻ áy náy trước mặt mọi người nói lời xin lỗi, sau đó đi tới bên cạnh Ông cụ Lâm tặng quà.
Trịnh Yến Uyển cùng Lâm Tĩnh Như thân thiết chẳng khác nào chị em ruột, cách gọi ông cụ Lâm là theo bạn thân mà gọi.
Lâm Trạch vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trịnh Yến Uyển: "Con bé này tới là được còn mang theo quà."
"Yến Uyển lại đây ngồi đi con." Trần Nguyệt thân thiết vẫy Trịnh Yến Uyển, vừa hay bên cạnh bà có một ghế trống, và cũng trùng hợp chỗ trống đó lại sát bên cạnh Phó Cận Nam.
Trịnh Yến Uyển tỏ vẻ thẹn thùng, kéo ghế ngồi xuống đưa mắt nhìn Phó Cận Nam cắn môi: "Anh Cận Nam lâu rồi không gặp."
"Ừm cũng khá lâu rồi." Phó Cận Nam không muốn cho Trịnh Yến Uyển cơ hội cùng mình nói chuyện qua lại, máy móc trả lời xã giao.
Trịnh Yến Uyển vân vê vạt áo, những câu nói đã nghĩ trong lòng tự nhiên không thể thoát ra khỏi miêng.
Gia đình hai bên đều có ý tác thành cho bọn họ, nhưng mãi Phó Cận Nam đối với cô vẫn thờ ơ, không đặt tình cảm, một người ra sức lấy lòng người kia lại lạnh lùng đẩy đi, Trịnh Yến Uyển tự hỏi không biết đến khi nào mới bắt được nhịp đập trái tim anh.
Tan tiệc tất cả mọi người cùng nhau ra xe, Lâm Tĩnh Như đi bên cạnh Trịnh Yến Uyển cố ý hô lớn: "Yến Uyển xe cậu đâu?"
"Mình bảo dưỡng xe rồi, lái xe nhà đưa mình tới đây nhưng có việc đã đi rồi." Trịnh Yến Uyển dịu dàng lên tiếng.
"Cận Nam không phải cùng hướng với Yến Uyển sao, cháu chở con bé một đoạn đi." Ông cụ Lâm quý mến Trịnh Yến Uyển muốn cô ta trở thành cháu dâu của mình, thấy vậy quay sang bảo cháu trai.
"Bố cho cô ấy đi nhờ, con nhớ ra để quên tài liệu quan trọng ở công ty, giờ phải quay về lấy." Phó Cận Nam vội vàng lấy lý do từ chối, giống như sợ đi cùng rồi sau này sẽ không thoát khỏi cô ta.
Ông Phó nhìn theo bóng dáng con trai vội vàng lên xe âm thầm mắng, không biết làm gì khác ngoài nở nụ cười phúc hậu: "Yến Uyển nó cả ngày chỉ biết đến công việc thôi, bác đưa cháu về."
Trịnh Yến Uyển trao đổi ánh mắt với Lâm Tĩnh Như, kế hoạch hôm nay của hai người coi như thất bại, cô ta không mấy tình nguyện ngồi lên xe ông Phó.
Phó Cận Nam đi về hướng công ty, để câu nói của mình thêm phần chân thật, anh quyết định lên phòng làm việc ngồi một chút mới về nhà.
Anh đỗ xe luôn trước cửa công ty, đi theo cửa chính đi vào, đi tới nửa đường bất chợt hình bóng quen thuộc rơi vào trong tầm mắt, anh đứng đó chờ đợi cô tới gần.
"Tô Thiển em tăng ca."
"Phó tổng." Tô Thiển ngẩng đầu nhìn người trước mặt, có chút kinh ngạc thốt lên. Cô cứ nghĩ cả công ty giờ chỉ còn duy nhất mình, không ngờ người ngồi vị trí cao như Phó Cận Nam cũng phải tăng ca như mọi người.
"Thật trùng hợp, giờ này bắt xe rất khó, cũng tiện đường để tôi đưa em về." Phó Cận Nam rất tự nhiên thay đổi mục đích ban đầu của mình, còn không ngượng mồm nói mình tiện đường.
Cô không có cách nào từ chối lời đề nghị nhiệt tình của Phó Cận Nam, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Phó tổng."
Phó Cận Nam nghe được câu chấp thuận, sắc mặt vui vẻ hướng dẫn cô đi ra xe.
Ngồi trên xe Tô Thiển không tìm được chủ đề nói chuyện cùng Phó Cận Nam, quyết định im lặng ngắm cảnh đêm. Thật may cho cô anh ta chỉ tập trung lái xe, ngoài những câu trước khi lên xe ra, một lời cũng không nói.
"Phó tổng dừng ở đây được rồi, cảm ơn anh chuyện hôm nay và cả hôm đó nữa." Tô Thiển chỉ về phía trước, cách cổng nhà vài bước chân nói Phó Cận Nam cho mình xuống xe.
Phó Cận Nam quay đầu tầm mắt đặt trên gương mặt dịu dàng Tô Thiển, khóe miệng dần cong lên: "Nếu đã muốn cảm ơn, vậy cuối tuần em mời tôi ăn tối đi."
Như sợ Tô Thiển chỉ hứa suông, Phó Cận Nam xác định luôn thời gian, tới lúc đó anh đòi vừa hay thuận tiện.
"Vâng." Hai mắt Tô Thiển mở to dường như không nghĩ người như Phó Cận Nam sẽ chủ động đòi người khác mời cơm. Nhưng anh ta đã nói thế, cô từ chốt kiểu gì đây? Mình nợ người ta mà, một bữa ăn cũng keo kiệt là sao? Cô không mấy tình nguyện gật đầu.
"Trước khi đi tôi sẽ nhắn cho em địa điểm." Phó Cận Nam hài lòng thả Tô Thiển xuống xe, mang theo tia si tình nhìn cô thật lâu, tới khi bóng dáng mờ nhạt không còn thấy được nữa, mới luyến tiếc lái xe quay lại một đoạn xa.
Phó Cận Nam cười khổ, tự mình u mê trách ai đây?
"Cạch." Chiếc bút trên tay Kiều Hạo rơi xuống bàn, anh ta vội vàng đưa tay bắt lấy, nhưng tốc độ bút nhanh hơn phản xạ mình, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nó nằm dưới tầm mắt Phó Cận Nam.
"Tôi cho cậu tan ca sớm đấy, về nhanh cho tôi nhờ." Phó Cận Nam ngẩng mặt lên nhìn bạn tốt với ánh mắt không có mấy phần tình cảm, cậu ta không biết mình đang làm ảnh hưởng đến công việc của người khác ư?
"Đi ra ngoài uống chút rượu không?" Kiều Hạo chưa muốn về nhà, mẹ anh cả ngày cằn nhằn chuyện vợ con thực sự rất đau đầu.
Phó Cận Nam nâng tay lên xem đồng hồ, thấy đã tới giờ liền cất gọn đống giấy tờ đã ký sang một bên, chuẩn bị tan ca: "Hôm nay sinh nhật ông ngoại, để hôm khác đi."
"Haizz vậy tôi đi uống một mình." Kiều Hạo thở dài chán nản, đến cái tuổi này dường như mọi sở thích lúc trẻ đều bị thay đổi, những người phụ nữ bên ngoài dù có hấp dẫn đến mấy anh cũng không còn mặn mà.
Phó Cận Nam đứng lên đi tới giá treo đồ, cầm lấy áo khoác mặc vào, xong xuôi nhấc chân bước ra bên ngoài, hai người một trước một sau tiến vào thang máy.
"Bên phòng tôi vị trí Tĩnh Như vẫn luôn để trống, cậu gặp cô ấy thì hỏi giúp tôi bao giờ mới có thể đi làm lại?" Lâm Tĩnh Như từ khi kết hôn đi làm được vài buổi, lại lấy lý do sức khỏe yếu xin nghỉ, mà một lần nghỉ phép phải gần tháng mới quay trở lại làm việc, những nhân viên khác phải làm thêm việc của cô ta kêu ca rất nhiều.
"Nó lại nghỉ à?...Nói phòng nhân sự tuyển người khác đi." Phó Cận Nam nhíu mày, nghĩ ngợi một chút rồi quyết định. Nhân viên có chế độ nghỉ phép của nhân viên, trừ những trường hợp hy hữu ra tất cả đều phải làm theo, theo anh biết Lâm Tĩnh Như không nằm trong số được nhận cái phúc lợi đó, đã không làm được tốt nhất nên nhường cơ hội cho người khác.
Kiều Hạo quay sang nhìn bạn tốt tươi cười: "Cậu đuổi cô ấy không sợ người mợ kia lại tới làm phiền à?"
"Nể bà ta nhiều năm như vậy là quá đủ rồi." Giọng Phó Cận Nam bất chợt trở nên lạnh lẽo, nếu không phải còn ông và cậu ở đó, anh sẽ không bao giờ để bà ta lộng hành đến thế.
Chia tay Kiều Hạo ở bãi đỗ xe, Phó Cận Nam lái xe về nhà họ Lâm, ông nội không muốn bày vẽ mở rộng, nên chọn không gian trong vườn làm bữa tiệc nướng nhỏ.
Lúc Phó Cận Nam tới nơi bố anh đã ở đó, ông cùng ông nội đang vui vẻ chơi cờ. Anh mở cửa bước xuống xe đi lại phía hai người.
Sau khi mẹ Phó Cận Nam mất, ông Phó vẫn một lòng chung thủy, từ chối rất nhiều đối tượng tốt, ở vậy nuôi con đến tận bây giờ. Trong lòng anh bố luôn là người rất tuyệt vời, ngưỡng mộ tình cảm thiêng liêng sống chết không thay lòng của bố mẹ.
"Ông nội, bố."
"Cận Nam cháu đến thật đúng lúc, giúp ông nhìn xem nên đi thế nào?" Lâm Trạch đã cùng con rể chơi tổng cộng 10 ván cờ, nhưng số lần thắng lại chẳng thể gỡ lại ván thua, thấy cháu trai tới ánh mắt vui mừng cầu cứu.
"Ông đi nước này." Phó Cận Nam liếc mắt nhìn bố cúi người di chuyển quân cờ, thành công phá tuyến phòng thủ của ông Trạch.
"Không hổ là đứa cháu ông tự hào." Ông Lâm Trạch vì có thể thắng bất chấp ăn gian, giơ ngón tay cái lên khen ngợi cháu trai.
"Bố, anh rể bắt đầu tiệc thôi."
Nghe cậu út gọi, Phó Cận Nam đỡ ông nội đứng dậy, đi qua những viên gạch xếp có quy luật, tới khu vườn phía sau nhà, ở đó mọi người đã tập trung đông đủ, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp nơi.
Phó Cận Nam nhìn đến Lâm Tĩnh Như, cùng người chồng mới cưới của mình tâm trạng không được thỏa mái. Máu mủ ruột thịt khó mà bỏ được, nhưng người em họ này của anh chính là bị Trần Nguyệt dạy hư, nếu cứ tiếp tục sau này không biết sẽ mang đến tai họa gì cho nhà họ Lâm.
"Chúng ta ra chào anh họ em một tiếng đi." Từ Vũ Hằng ở bên này cũng đang nhìn Phó Cận Nam đăm chiêu, anh ta biết nhà họ Phó có sức ảnh hưởng lớn thế nào trong thành phố A này, quan hệ thân thiết sẽ giúp anh rất nhiều trong công việc lẫn dự tính tương lai.
Anh ta lôi kéo vợ mình đi đến trước mặt Phó Cận Nam chào hỏi: "Anh Cận Nam."
"Ừm." Phó Cận Nam phớt lờ cái bắt tay của Từ Vũ Hằng, chỉ gật đầu cho có.
"Cháu đừng để ý, nó trước giờ vẫn luôn kiệm lời." Ông Phó nhận ra sắc mặt Từ Vũ Hằng sạm đen khó coi, khôn khéo thay con trai giải thích.
"Dạ."
"Em đã nói rồi, thà đừng đến còn hơn." Chồng bị anh họ coi nhẹ, Lâm Tĩnh Như không vui cằn nhằn. Phó Cận Nam từ nhỏ tính tình đã khó ưa, lớn lên không những không thay đổi, mà còn cộng thêm một vài tính cách khó chịu nữa. Cô ta chưa bao giờ có thể cùng anh ấy ngồi xuống nói chuyện tử tế quá ba từ.
Từ Vũ Hằng bàn tay sau lưng nắm chặt lại, ngoài mặt thì tỏ vẻ không sao, nhưng trong lòng cực kỳ căm phẫn, bây giờ anh ta còn đang cầu người ta nên cố nín nhịn, sau này có được thứ mình muốn, xem ai còn sợ ai.
Ông Lâm Trạch ngồi ghế chính giữa, bên cạnh con cháu đông đủ nụ cười trên môi luôn hiện hữu, giá như con gái ông còn sống thì trọn vẹn biết bao.
"Xin lỗi cả nhà cháu tới muộn, ông nội chúc ông sinh nhật vui vẻ." Trịnh Yến Uyển trên người mặc chiếc váy trắng cổ cao thanh thuần gần giữ bữa tiệc mới tới, tỏ vẻ áy náy trước mặt mọi người nói lời xin lỗi, sau đó đi tới bên cạnh Ông cụ Lâm tặng quà.
Trịnh Yến Uyển cùng Lâm Tĩnh Như thân thiết chẳng khác nào chị em ruột, cách gọi ông cụ Lâm là theo bạn thân mà gọi.
Lâm Trạch vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trịnh Yến Uyển: "Con bé này tới là được còn mang theo quà."
"Yến Uyển lại đây ngồi đi con." Trần Nguyệt thân thiết vẫy Trịnh Yến Uyển, vừa hay bên cạnh bà có một ghế trống, và cũng trùng hợp chỗ trống đó lại sát bên cạnh Phó Cận Nam.
Trịnh Yến Uyển tỏ vẻ thẹn thùng, kéo ghế ngồi xuống đưa mắt nhìn Phó Cận Nam cắn môi: "Anh Cận Nam lâu rồi không gặp."
"Ừm cũng khá lâu rồi." Phó Cận Nam không muốn cho Trịnh Yến Uyển cơ hội cùng mình nói chuyện qua lại, máy móc trả lời xã giao.
Trịnh Yến Uyển vân vê vạt áo, những câu nói đã nghĩ trong lòng tự nhiên không thể thoát ra khỏi miêng.
Gia đình hai bên đều có ý tác thành cho bọn họ, nhưng mãi Phó Cận Nam đối với cô vẫn thờ ơ, không đặt tình cảm, một người ra sức lấy lòng người kia lại lạnh lùng đẩy đi, Trịnh Yến Uyển tự hỏi không biết đến khi nào mới bắt được nhịp đập trái tim anh.
Tan tiệc tất cả mọi người cùng nhau ra xe, Lâm Tĩnh Như đi bên cạnh Trịnh Yến Uyển cố ý hô lớn: "Yến Uyển xe cậu đâu?"
"Mình bảo dưỡng xe rồi, lái xe nhà đưa mình tới đây nhưng có việc đã đi rồi." Trịnh Yến Uyển dịu dàng lên tiếng.
"Cận Nam không phải cùng hướng với Yến Uyển sao, cháu chở con bé một đoạn đi." Ông cụ Lâm quý mến Trịnh Yến Uyển muốn cô ta trở thành cháu dâu của mình, thấy vậy quay sang bảo cháu trai.
"Bố cho cô ấy đi nhờ, con nhớ ra để quên tài liệu quan trọng ở công ty, giờ phải quay về lấy." Phó Cận Nam vội vàng lấy lý do từ chối, giống như sợ đi cùng rồi sau này sẽ không thoát khỏi cô ta.
Ông Phó nhìn theo bóng dáng con trai vội vàng lên xe âm thầm mắng, không biết làm gì khác ngoài nở nụ cười phúc hậu: "Yến Uyển nó cả ngày chỉ biết đến công việc thôi, bác đưa cháu về."
Trịnh Yến Uyển trao đổi ánh mắt với Lâm Tĩnh Như, kế hoạch hôm nay của hai người coi như thất bại, cô ta không mấy tình nguyện ngồi lên xe ông Phó.
Phó Cận Nam đi về hướng công ty, để câu nói của mình thêm phần chân thật, anh quyết định lên phòng làm việc ngồi một chút mới về nhà.
Anh đỗ xe luôn trước cửa công ty, đi theo cửa chính đi vào, đi tới nửa đường bất chợt hình bóng quen thuộc rơi vào trong tầm mắt, anh đứng đó chờ đợi cô tới gần.
"Tô Thiển em tăng ca."
"Phó tổng." Tô Thiển ngẩng đầu nhìn người trước mặt, có chút kinh ngạc thốt lên. Cô cứ nghĩ cả công ty giờ chỉ còn duy nhất mình, không ngờ người ngồi vị trí cao như Phó Cận Nam cũng phải tăng ca như mọi người.
"Thật trùng hợp, giờ này bắt xe rất khó, cũng tiện đường để tôi đưa em về." Phó Cận Nam rất tự nhiên thay đổi mục đích ban đầu của mình, còn không ngượng mồm nói mình tiện đường.
Cô không có cách nào từ chối lời đề nghị nhiệt tình của Phó Cận Nam, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Phó tổng."
Phó Cận Nam nghe được câu chấp thuận, sắc mặt vui vẻ hướng dẫn cô đi ra xe.
Ngồi trên xe Tô Thiển không tìm được chủ đề nói chuyện cùng Phó Cận Nam, quyết định im lặng ngắm cảnh đêm. Thật may cho cô anh ta chỉ tập trung lái xe, ngoài những câu trước khi lên xe ra, một lời cũng không nói.
"Phó tổng dừng ở đây được rồi, cảm ơn anh chuyện hôm nay và cả hôm đó nữa." Tô Thiển chỉ về phía trước, cách cổng nhà vài bước chân nói Phó Cận Nam cho mình xuống xe.
Phó Cận Nam quay đầu tầm mắt đặt trên gương mặt dịu dàng Tô Thiển, khóe miệng dần cong lên: "Nếu đã muốn cảm ơn, vậy cuối tuần em mời tôi ăn tối đi."
Như sợ Tô Thiển chỉ hứa suông, Phó Cận Nam xác định luôn thời gian, tới lúc đó anh đòi vừa hay thuận tiện.
"Vâng." Hai mắt Tô Thiển mở to dường như không nghĩ người như Phó Cận Nam sẽ chủ động đòi người khác mời cơm. Nhưng anh ta đã nói thế, cô từ chốt kiểu gì đây? Mình nợ người ta mà, một bữa ăn cũng keo kiệt là sao? Cô không mấy tình nguyện gật đầu.
"Trước khi đi tôi sẽ nhắn cho em địa điểm." Phó Cận Nam hài lòng thả Tô Thiển xuống xe, mang theo tia si tình nhìn cô thật lâu, tới khi bóng dáng mờ nhạt không còn thấy được nữa, mới luyến tiếc lái xe quay lại một đoạn xa.
Phó Cận Nam cười khổ, tự mình u mê trách ai đây?
Bình luận facebook