Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-150
Chương 150 khiêm tốn
**********
Tôi nghe đại khái bọn họ đều nói về chuyện ngày xưa bố tôi và họ cùng nhau xây dựng sự nghiệp năm ấy đúng lúc cải cách xóa bỏ cấm vận, tất cả mọi người đều đi buôn Bố tôi đầu óc tỉnh hoạt, đầu tiên dần bọn họ mở một xưởng cá nhỏ, làm ấm mau chóng phát đạt. Ai ngờ vận may không tốt, bị đem xã hội đen ở địa phương theo dõi đời trần lột tiền bảo kê “Khi đó đời nào chúng ta chịu chứ? May người chúng ta và Trương Tuấn điều từ làng chài lên, chúng ta đều là hàng các bà ở làng chài lên thành phố saÓ CÓ THỂ đề mấy tên sống tạm bợ trong đó bài nạt được chức Mấy người chúng ta liền tự mình thành lập đội hào kề nhà xưởng Ha ha, lúc đó đúng là phần khich!" “Đúng vậy, mấy tên xã hội đen kia bị chúng ta tiêu đùa xoay mòng mòng tiền bảo kê không lấy được mà mỗi ngày còn phải cũng tiền thuốc men cho bệnh viện. Tuấn Từ đúng là phi phàm sao lại luôn có những chiều độc lạ như vậy chúng “Haizz, chẳng qua nếu lúc ấy chúng ta không chọc vào xã hội đen, không biết liệu sau này Tuấn Tử có thể không gặp chuyện hay không... Không biết ai nói lời này, cuộc thảo luận vui vẻ của mọi người bỗng chốc im bặt.
Trên gương mặt tôi không có vẻ gì quá khác thường, chỉ là dáng vẻ giả vờ không nghe thấy.
Bây giờ, tôi càng khẳng định chuyện của bố mẹ tôi tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn! Chuyện này đã không đủ để khiến tôi kinh ngạc nữa rồi. Hơn nữa, cho dù tôi nêu lên vấn đề ngay tại đây, bọn họ nhất định cũng không nói cho tôi biết. Bọn họ đều làm theo lời Hàn Khôn, những điều Hàn Khôn không cho bọn họ nói, họ sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Tôi nhận ra nhờ vị trí của bố tôi trong lòng họ, họ cũng rất coi trọng thiếu gia tôi đây, nhưng tôi cũng không dám khiêu chiến địa vị của Hàn Khôn trong công ty. Nhiều năm trôi qua như thế, Hàn Khôn đã có được một vị trí vững chắc trong công ty từ lâu. “Các chú các bác, cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người hôm nay. Nếu không có mọi người, cháu thật sự không biết phải làm thế nào nữa. Tôi chuyển đề tài nói.
Chuyện này, tôi sẽ lén lút tự điều tra, tuyệt đối không thể để Hàn Khôn biết.
Ông Cam len lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, bác ấy cũng cho rằng tôi không nghe thấy. “Thiếu gia à, cháu không cần phải khách sáo với các bác như vậy. Những người bọn bác đều là bạn già năm xưa tranh đấu giành thiên hạ cùng bố cháu, tình cảm của bọn bác với Trương Tuấn còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt đó!” “Đúng vậy! Còn thân hơn cả anh em ruột thịt!”
Mắt tôi không khỏi cay cay, trong lòng không khỏi xúc động, không ngờ bố tôi vậy mà lại có những người anh em sống chết có nhau như thế, đời này có được những người anh em như vậy thì còn gì phải nuối tiếc?
Tôi cũng bị tâm trạng của họ ảnh hưởng, xúc động nói: “Bác Cam, bác giới thiệu lại giúp cháu đi.” “Được! Người không có râu này, làm việc không có tổ chức, họ Mao, tên là Mao Khải, đồng thời là Phó Tổng giám đốc của công ty. Ông ấy là bạn cùng quê của bố cháu, năm xưa cùng nhau phát triển từ làng chài.”
Mọi người cười vang, Mao Khải hoàn toàn không tức giận, chỉ phất phất tay: “Phó Tổng giám đốc tôi đây chỉ là vật trang trí. Bây giờ tôi còn ngồi ở vị trí này vì tôi là anh em của Trương Tuấn. Tiểu Siêu cháu đã trở lại vậy thì tốt quá, bác cũng có thể giao lại trọng trách.”
Ông ấy nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, gương mặt dài nhọn, nhìn rất trẻ trung. Trên lông mày ông ấy có vết sẹo không rõ lắm, vừa rồi ông ấy nói mình là ác bá lúc còn ở làng chài, có lẽ không phải là nói đùa.
Ông ấy chỉ vừa dứt lời, ông chú họ Lý liền trêu ghẹo: “Ôi chà, ông còn biết khiêm tốn trước mặt đám trẻ cơ đấy? Giả vờ cũng giống lắm, thực sự có chút dáng vẻ người làm chủ đấy. Chẳng qua nếu ông không muốn số cổ phần này, có thể tặng cho tôi, chức vụ không muốn làm, cũng có thể để lại cho tôi này.”
Mọi người cười vang, Mao Khải cười đẩy ông ấy ra: “Ông đi chết đi.”
Ông Cam cười đến chảy cả nước mắt: “Đây là chú Lý của cháu, Lý Phong Thành, cực kỳ khéo, ông ấy cũng là người lính, cháu và chú ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều đề tài chung để tán gẫu.”
Lý Phong Thành nhìn qua chất phác hơn, đầu hơi tròn tròn, cái mũi đỏ bừng, ông ấy vội vàng khoát tay nói: “Tôi chỉ là binh sĩ chuyên lo bếp núc, không giống như Tiểu Siêu thực sự là bộ đội đặc chủng!”
Tôi nói: “Chú Lý, chủ không biết lúc cháu còn làm lính hâm mộ binh sĩ hậu cần cỡ nào đâu, mệt thế nào cũng không bị thiệt miệng.
Lý Phong Thành cười hiền hậu. Tiếp theo, một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, mái tóc rẽ ngôi hai tám cẩn thận, mặt mày xán lạn, nhìn khoảng sáu mươi tuổi đứng lên một cách quy củ và gật đầu chào tôi. “Chào Trương Siêu, bác tự giới thiệu một chút, bác là Chu Kế Phát.” “Ông Chu đây từng là thầy giáo của bố cháu.” Ông Cam giới thiệu.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách nhìn qua dáng vẻ của ông ấy lại thư sinh đến vậy.
Ông Cam nói tiếp: “Ngày trước bố cháu muốn gây dựng sự nghiệp, không có tiền, ông Chu đã bán một căn hộ để ủng hộ bố cháu đó.”
Thảo nào tôi thấy ông lão này nhìn qua không ăn nhập với những người khác, ông ấy bảo thủ như vậy, sao lại có thể ở cùng với bọn họ chứ. Nhưng dù nhìn thoáng qua ông ấy rất bảo thủ, nhưng mấy người còn lại cũng rất tôn trọng ông, thi thoảng rót thêm nước hoặc là giúp ông ấy sắp xếp tài liệu.
Tôi cúi người chào ông Chu, ông ấy xứng đáng nhận lời cảm tạ của tôi.
Không ngờ ông Chu lại nói: “Cháu không cần phải cảm ơn bác, bố cháu đã trả ơn bác rồi. Hơn nữa, sự đầu tư của bác là xứng đáng.”
Người ngồi bên cạnh Chu Kế Phát ngáp một cái và vặn vẹo bẻ cổ: “Đúng vậy, con mắt của thầy Chu cực kỳ tinh tường đó, các người không biết thôi, thầy Chu đã mua cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng, đây chính là thần cổ phiếu đó.”
Chu Kế Phát có hơi ngại ngùng, đẩy gọng kính lên nói: "Nếu lúc đi học cậu nghe tôi giảng tử tế, cậu cũng sẽ có được kiến thức như tôi. Tần Hạo, cậu và Trương Tuấn đều rất thông minh, nhưng cả hai người đều không thích học tập...
Tần Hạo giơ hai tay lên, dở khóc dở cười nói: “Ông trời ơi, con đã hơn năm mươi rồi, còn phải nghe thầy giảng nữa sao. Thầy Chu à, con sai rồi, thầy phạt con đi."
Thầy Chu vốn có gương mặt cứng nhắc nhưng lại nhẹ nhàng cười nói: “Vậy cậu chép tên mình nằm mươi làm đi
Mọi người cười phá lên, ông chủ cũng cười
Tôi chào hồi qua từng người bọn họ có một loại cảm giác thật kỳ điều tình nghĩa anh em của những người này, đã qua nhiều năm mà cũng không hề phai nhạt thật là không dễ dàng gì. “Chủ Hàm thì sao? Chủ ấy cũng là người cùng quê với mọi người sao?” Tôi hồi
Hàm Khêm rất ít khi nói với tôi chuyện của chủấy, tuy nhìn chủ ấy rất nhiệt tình, nhưng thực ra lại luôn cho người ta cảm giác bịần khó có thể tới gần “Hàn Khôn ồ ông ta là bạn thân từ nhỏ của mẹ châu” Mạo Khai thuận miệng nói.
Tôi sửng sẽ không khởi nghĩ tới những lời của Liễu Vĩnh ở trong nhà vệ sinh, Hàn Khôn vẫn luôn yêu thương mẹ tôi, nên mới không điều tra tai nạn xe của bố tôi. Nhưng nếu nói như vậy thì tại sao chú ấy lại không báo thù cho mẹ tôi chú?
Những người này cực kỳ tin tưởng vào Hàn Khôn, tôi cũng không dám hỏi thêm bọn họ, chỉ dám hỏi họ có biết gần đây Hàn Khôn đã xảy ra chuyện không.
Tôi vừa hỏi xong, vẻ mặt mọi người đều nghiêm trọng.
**********
Tôi nghe đại khái bọn họ đều nói về chuyện ngày xưa bố tôi và họ cùng nhau xây dựng sự nghiệp năm ấy đúng lúc cải cách xóa bỏ cấm vận, tất cả mọi người đều đi buôn Bố tôi đầu óc tỉnh hoạt, đầu tiên dần bọn họ mở một xưởng cá nhỏ, làm ấm mau chóng phát đạt. Ai ngờ vận may không tốt, bị đem xã hội đen ở địa phương theo dõi đời trần lột tiền bảo kê “Khi đó đời nào chúng ta chịu chứ? May người chúng ta và Trương Tuấn điều từ làng chài lên, chúng ta đều là hàng các bà ở làng chài lên thành phố saÓ CÓ THỂ đề mấy tên sống tạm bợ trong đó bài nạt được chức Mấy người chúng ta liền tự mình thành lập đội hào kề nhà xưởng Ha ha, lúc đó đúng là phần khich!" “Đúng vậy, mấy tên xã hội đen kia bị chúng ta tiêu đùa xoay mòng mòng tiền bảo kê không lấy được mà mỗi ngày còn phải cũng tiền thuốc men cho bệnh viện. Tuấn Từ đúng là phi phàm sao lại luôn có những chiều độc lạ như vậy chúng “Haizz, chẳng qua nếu lúc ấy chúng ta không chọc vào xã hội đen, không biết liệu sau này Tuấn Tử có thể không gặp chuyện hay không... Không biết ai nói lời này, cuộc thảo luận vui vẻ của mọi người bỗng chốc im bặt.
Trên gương mặt tôi không có vẻ gì quá khác thường, chỉ là dáng vẻ giả vờ không nghe thấy.
Bây giờ, tôi càng khẳng định chuyện của bố mẹ tôi tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn! Chuyện này đã không đủ để khiến tôi kinh ngạc nữa rồi. Hơn nữa, cho dù tôi nêu lên vấn đề ngay tại đây, bọn họ nhất định cũng không nói cho tôi biết. Bọn họ đều làm theo lời Hàn Khôn, những điều Hàn Khôn không cho bọn họ nói, họ sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Tôi nhận ra nhờ vị trí của bố tôi trong lòng họ, họ cũng rất coi trọng thiếu gia tôi đây, nhưng tôi cũng không dám khiêu chiến địa vị của Hàn Khôn trong công ty. Nhiều năm trôi qua như thế, Hàn Khôn đã có được một vị trí vững chắc trong công ty từ lâu. “Các chú các bác, cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người hôm nay. Nếu không có mọi người, cháu thật sự không biết phải làm thế nào nữa. Tôi chuyển đề tài nói.
Chuyện này, tôi sẽ lén lút tự điều tra, tuyệt đối không thể để Hàn Khôn biết.
Ông Cam len lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, bác ấy cũng cho rằng tôi không nghe thấy. “Thiếu gia à, cháu không cần phải khách sáo với các bác như vậy. Những người bọn bác đều là bạn già năm xưa tranh đấu giành thiên hạ cùng bố cháu, tình cảm của bọn bác với Trương Tuấn còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt đó!” “Đúng vậy! Còn thân hơn cả anh em ruột thịt!”
Mắt tôi không khỏi cay cay, trong lòng không khỏi xúc động, không ngờ bố tôi vậy mà lại có những người anh em sống chết có nhau như thế, đời này có được những người anh em như vậy thì còn gì phải nuối tiếc?
Tôi cũng bị tâm trạng của họ ảnh hưởng, xúc động nói: “Bác Cam, bác giới thiệu lại giúp cháu đi.” “Được! Người không có râu này, làm việc không có tổ chức, họ Mao, tên là Mao Khải, đồng thời là Phó Tổng giám đốc của công ty. Ông ấy là bạn cùng quê của bố cháu, năm xưa cùng nhau phát triển từ làng chài.”
Mọi người cười vang, Mao Khải hoàn toàn không tức giận, chỉ phất phất tay: “Phó Tổng giám đốc tôi đây chỉ là vật trang trí. Bây giờ tôi còn ngồi ở vị trí này vì tôi là anh em của Trương Tuấn. Tiểu Siêu cháu đã trở lại vậy thì tốt quá, bác cũng có thể giao lại trọng trách.”
Ông ấy nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, gương mặt dài nhọn, nhìn rất trẻ trung. Trên lông mày ông ấy có vết sẹo không rõ lắm, vừa rồi ông ấy nói mình là ác bá lúc còn ở làng chài, có lẽ không phải là nói đùa.
Ông ấy chỉ vừa dứt lời, ông chú họ Lý liền trêu ghẹo: “Ôi chà, ông còn biết khiêm tốn trước mặt đám trẻ cơ đấy? Giả vờ cũng giống lắm, thực sự có chút dáng vẻ người làm chủ đấy. Chẳng qua nếu ông không muốn số cổ phần này, có thể tặng cho tôi, chức vụ không muốn làm, cũng có thể để lại cho tôi này.”
Mọi người cười vang, Mao Khải cười đẩy ông ấy ra: “Ông đi chết đi.”
Ông Cam cười đến chảy cả nước mắt: “Đây là chú Lý của cháu, Lý Phong Thành, cực kỳ khéo, ông ấy cũng là người lính, cháu và chú ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều đề tài chung để tán gẫu.”
Lý Phong Thành nhìn qua chất phác hơn, đầu hơi tròn tròn, cái mũi đỏ bừng, ông ấy vội vàng khoát tay nói: “Tôi chỉ là binh sĩ chuyên lo bếp núc, không giống như Tiểu Siêu thực sự là bộ đội đặc chủng!”
Tôi nói: “Chú Lý, chủ không biết lúc cháu còn làm lính hâm mộ binh sĩ hậu cần cỡ nào đâu, mệt thế nào cũng không bị thiệt miệng.
Lý Phong Thành cười hiền hậu. Tiếp theo, một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, mái tóc rẽ ngôi hai tám cẩn thận, mặt mày xán lạn, nhìn khoảng sáu mươi tuổi đứng lên một cách quy củ và gật đầu chào tôi. “Chào Trương Siêu, bác tự giới thiệu một chút, bác là Chu Kế Phát.” “Ông Chu đây từng là thầy giáo của bố cháu.” Ông Cam giới thiệu.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách nhìn qua dáng vẻ của ông ấy lại thư sinh đến vậy.
Ông Cam nói tiếp: “Ngày trước bố cháu muốn gây dựng sự nghiệp, không có tiền, ông Chu đã bán một căn hộ để ủng hộ bố cháu đó.”
Thảo nào tôi thấy ông lão này nhìn qua không ăn nhập với những người khác, ông ấy bảo thủ như vậy, sao lại có thể ở cùng với bọn họ chứ. Nhưng dù nhìn thoáng qua ông ấy rất bảo thủ, nhưng mấy người còn lại cũng rất tôn trọng ông, thi thoảng rót thêm nước hoặc là giúp ông ấy sắp xếp tài liệu.
Tôi cúi người chào ông Chu, ông ấy xứng đáng nhận lời cảm tạ của tôi.
Không ngờ ông Chu lại nói: “Cháu không cần phải cảm ơn bác, bố cháu đã trả ơn bác rồi. Hơn nữa, sự đầu tư của bác là xứng đáng.”
Người ngồi bên cạnh Chu Kế Phát ngáp một cái và vặn vẹo bẻ cổ: “Đúng vậy, con mắt của thầy Chu cực kỳ tinh tường đó, các người không biết thôi, thầy Chu đã mua cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng, đây chính là thần cổ phiếu đó.”
Chu Kế Phát có hơi ngại ngùng, đẩy gọng kính lên nói: "Nếu lúc đi học cậu nghe tôi giảng tử tế, cậu cũng sẽ có được kiến thức như tôi. Tần Hạo, cậu và Trương Tuấn đều rất thông minh, nhưng cả hai người đều không thích học tập...
Tần Hạo giơ hai tay lên, dở khóc dở cười nói: “Ông trời ơi, con đã hơn năm mươi rồi, còn phải nghe thầy giảng nữa sao. Thầy Chu à, con sai rồi, thầy phạt con đi."
Thầy Chu vốn có gương mặt cứng nhắc nhưng lại nhẹ nhàng cười nói: “Vậy cậu chép tên mình nằm mươi làm đi
Mọi người cười phá lên, ông chủ cũng cười
Tôi chào hồi qua từng người bọn họ có một loại cảm giác thật kỳ điều tình nghĩa anh em của những người này, đã qua nhiều năm mà cũng không hề phai nhạt thật là không dễ dàng gì. “Chủ Hàm thì sao? Chủ ấy cũng là người cùng quê với mọi người sao?” Tôi hồi
Hàm Khêm rất ít khi nói với tôi chuyện của chủấy, tuy nhìn chủ ấy rất nhiệt tình, nhưng thực ra lại luôn cho người ta cảm giác bịần khó có thể tới gần “Hàn Khôn ồ ông ta là bạn thân từ nhỏ của mẹ châu” Mạo Khai thuận miệng nói.
Tôi sửng sẽ không khởi nghĩ tới những lời của Liễu Vĩnh ở trong nhà vệ sinh, Hàn Khôn vẫn luôn yêu thương mẹ tôi, nên mới không điều tra tai nạn xe của bố tôi. Nhưng nếu nói như vậy thì tại sao chú ấy lại không báo thù cho mẹ tôi chú?
Những người này cực kỳ tin tưởng vào Hàn Khôn, tôi cũng không dám hỏi thêm bọn họ, chỉ dám hỏi họ có biết gần đây Hàn Khôn đã xảy ra chuyện không.
Tôi vừa hỏi xong, vẻ mặt mọi người đều nghiêm trọng.