• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MỢ HAI NHÀ HỌ DƯƠNG (8 Viewers)

  • Chương 11

Chiều hôm đó, cu Gin sốt khá cao, cả người thằng bé nóng hừng hực, cứ ngủ được một lát lại dậy khóc toáng lên dỗ mãi cũng không chịu nín. Thấy tình hình căng thẳng, tôi mới gọi tài xế đưa thằng bé đến bệnh viện khám. Bác sĩ khám xong cũng chỉ nói là sốt bình thường, không có triệu chứng gì nguy hiểm nên cho về nhà nghỉ ngơi. Ngặt nỗi cu Gin về nhà cứ khóc suốt, hai mắt thằng bé lờ đờ trông thương không chịu được. Vú Lệ vừa bồng thằng bé vừa dỗ dành, nhìn thằng bé lả đi vì mệt, tôi vừa xót vừa lo, nghĩ nghĩ liền quyết định gọi cho Chính Quân, báo tình hình cho anh ta biết. Tầm một lát sau thì anh ta về, quần áo cũng chưa kịp thay đã chạy vội vào thăm con. Sau khi xem tình hình của cu Gin xong, anh ta dặn dò vú Lệ với A Mỹ vài câu rồi đi ra ngoài, tôi biết ý cũng liền đi theo sau.

Chính Quân ngồi ngả người trên ghế, thấy anh ta có vẻ mệt, tôi mới rót cho anh ta chút nước lọc, đưa tới trước mặt anh ta, tôi dịu giọng, nói:



– Anh uống chút nước đi.



– Ừ, cảm ơn em.



Uống một hơi cạn, anh ta mới khẽ hỏi tôi:



– Bác sĩ nói thằng bé không sao phải không?



Tôi gật gật:



– Không sao, tôi có nói bác sĩ kiểm tra cho thằng bé, cơ thể con vẫn tốt, bây giờ cũng hạ sốt rồi. Nhưng không hiểu sao, con cứ mê man lờ đờ như vậy, ngủ được một chút thì giật mình khóc thét lên, khó khăn lắm mới dỗ con ngủ lại được.



Chính Quân chau mày, nghĩ một lát rồi lại hỏi:



– Sáng vẫn rất tốt mà… sao giờ lại ra như vậy?



Với câu hỏi này, tôi có hơi chột dạ một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là do anh ta quan tâm tới thằng bé thôi, cũng không trách được…



– Sáng giờ vẫn bình thường… chỉ là…

Thấy tôi ấp úng, Chính Quân liền hỏi tới:



– Chỉ là thế nào?



Tôi im lặng vài giây rồi mới trả lời:



– Lúc sáng, tôi có dắt thằng bé ra vườn chơi… thằng bé nói… nó gặp được bạn ở ngoài vườn… bạn đi theo nó…



– Bạn ở ngoài vườn?



– Phải. Tôi nghe sợ quá nên dắt cu Gin vào nhà liền, đến chiều ngủ dậy thì con sốt… ban đầu tôi không nghĩ là do nguyên nhân này nên…



Tôi nói còn chưa hết câu, Chính Quân đã giận dữ quát lên:



– Sao em đưa con tôi ra ngoài vườn chơi? Tôi có cho em đưa thằng bé ra vườn hay sao?



Tôi giật mình bất ngờ trước thái độ giận dữ này của Chính Quân, nhất thời vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ lại vừa tủi thân, tôi lúng túng ngồi im ru trên ghế không biết phải nói thế nào. Tôi nhìn anh ta, nhìn đến hai mắt đỏ lên, nhìn đến nghẹn lòng không biết diễn tả bằng lời như thế nào. Chốc lát, tôi xoay mặt đi, hít vào một hơi thật sâu, tôi nghẹn giọng, nói:

– Tôi… tôi không biết chuyện đó…



Dường như biết mình quá lời, anh ta đột nhiên dịu giọng xuống, nói năng có chút ngập ngừng:



– Tôi… không cố ý…



Không cố ý, tôi biết là anh ta không cố ý… chỉ là…



– Không sao, tôi hiểu mà, anh cũng là lo cho cu Gin thôi…



Nghe tôi nói như vậy, Chính Quân dường như yên tâm hơn được chút, anh ta vỗ nhè nhẹ lên vai tôi, giọng điệu an ủi:



– Em làm tốt lắm rồi… tôi biết em thương thằng bé mà…



Tôi chỉ gật gật đầu chứ không nói gì, vì thật ra tôi cũng không biết phải trả lời lại anh ta như thế nào. Nói sao bây giờ nhỉ, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào cả, nói gì cũng bằng thừa…



– Em mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi với A Mỹ lo cho cu Gin là được rồi. Vất vả cả ngày, nghỉ ngơi… nghỉ một chút cho khỏe.

Tôi lại gật đầu, mắt cũng không nhìn lên, mãi tới khi Chính Quân rời đi, tôi mới khẽ ngước nhìn về phía anh ta. Bóng lưng cao to đó chính là chồng tôi, người mà sống với tôi cả đời này, nhưng sao… tôi cảm thấy tôi và anh ta càng lúc càng xa cách quá. Anh ta đã từng ngỏ ý muốn bọn tôi hòa hợp với nhau nhưng liệu bọn tôi có thể nên duyên như những cặp đôi bình thường khác được không? Ở giữa tôi và Chính Quân luôn có một khoảng cách… mà khoảng cách này biết đến khi nào mới rút ngắn lại được đây? Liệu rằng… quyết định về đây làm vợ, làm mẹ của tôi… có thật sự đúng đắn?!



Chính Quân muốn tôi về phòng nghỉ ngơi nhưng tôi làm sao mà nghỉ ngơi được khi cu Gin vẫn còn đang mê man kia chứ. Mặc dù buồn anh ta nhưng tôi vẫn không bỏ thằng bé được, hết sang bồng rồi lại dỗ ngủ, mãi một lát sau, Chính Quân với mọi người mới đi tới. Ông Nội đi vội tới chỗ tôi với cu Gin, ông gấp gáp nói với tôi:

– An Lâm, để thằng nhỏ xuống giường đi con.



Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông, tôi vội vàng đặt cu Gin xuống giường. Ông Nội đi theo sau tôi, ông ngồi xuống giường rồi nắm lấy tay thằng bé, ông hỏi:



– Gin… hồi trưa này con thấy ai? Con nói cho cố nghe đi con.



Cu Gin hai mắt lờ đờ, thằng bé mếu máo, khóc không thành tiếng. Thấy con như vậy, tôi chịu không được mới đi tới ôm con dỗ dành, tôi nói khẽ với thằng bé:



– Gin… con nói cho ông cố nghe đi con…



Cu Gin có hơi giãy giụa, nước mắt giàn trên mặt, cu cậu khóc nháo lên chứ nhất quyết không chịu nói. Cả tôi, Má Lớn, Chính Quân phải tới dỗ dành cả buổi thì thằng bé mới chịu nằm im không khóc nữa. Ôm cu Gin vào trong lòng, tôi vừa dỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, vừa lo lắng nói:



– Lúc sáng, con có nói A Mỹ đưa cu Gin xuống vườn chơi, dắt thằng bé đi lòng vòng trong vườn, con cứ tưởng là thằng bé chạy theo mấy con bướm… chứ con đâu có ngờ được… thằng bé bị “người ta” dắt đi. Lúc con biết, con bồng thằng bé vào trong nhà liền, hai mẹ con vừa chạy vừa run. Con cũng có hỏi cu Gin là “bạn” có đi theo con không… cu Gin nói là không… con cũng nghĩ như vậy là thôi nên không báo cho mọi người biết… tới chiều thì cu Gin bị sốt…

Ông Nội nghe xong thì trầm ngâm, Má Nhỏ lại có ý trách móc:



– Sao con để cho em ra vườn chơi, đã dặn là không cho em ra vườn rồi mà.



Tôi nhìn bà ấy, khẽ rũ mắt:



– Con… con không biết…



Bà ấy lại nhàn nhạt nói:



– Cu Gin nó yếu từ nhỏ, vừa sinh non lại vừa không có mẹ… con đáng lẽ phải kỹ càng chăm sóc cho thằng nhỏ chứ Lâm? Lúc trước A Mỹ nó chăm cu Gin… có bị như vậy đâu… Con được gả vào đây thì phải biết rõ thân phận của mình chứ con?



Bị Má Nhỏ bắt chẹt, tôi ức lắm nhưng nhịn xuống không muốn trả lời lại. Ở đây có đông người, toàn là bậc trưởng bối, tốt nhất không nên nói gì, dù sao thì cu Gin cũng là con của tôi, thằng bé xảy ra chuyện gì không tốt, nhà họ trách xuống, tôi cũng không nói được. Ai biểu tôi vào làm dâu nhà họ Dương làm gì, được sung túc an nhàn thì phải chịu đánh đổi thôi, quy luật rồi.

Ba chồng tôi thấy tôi rũ mặt buồn rầu, ông liếc nhìn Má Nhỏ, giọng nghiêm nghiêm nói:



– Nói ít ít thôi, chuyện đã rồi, không phải lỗi của con dâu.



Má Nhỏ có vẻ không dám chống lại, bà ấy dịu giọng xuống:



– Thì em cũng nói vậy thôi chứ không có ý gì, dặn dò con cái cẩn thận hơn thôi, quan trọng là sức khỏe của cu Gin, thằng nhỏ mà khỏe mạnh thì ai dám nói gì con dâu đâu.



Ba chồng tôi không trả lời lại Má Nhỏ, ông trực tiếp đi tới chỗ tôi, nắm lấy tay thằng bé, ông dịu giọng hỏi:



– Gin… nói Ông Nội nghe… con thấy không khỏe ở đâu?



Cu Gin mặc dù ít tiếp xúc với ông nội nhưng cu cậu vẫn rất ngoan, ba chồng tôi hỏi là thằng bé trả lời ngay. Vừa nói vừa vỗ vỗ lên đầu, giọng mếu máo:



– Gin đau chỗ này… bạn cứ nằm ở trong đây không chịu đi.



Cả nhà nghe vậy liền giật mình, ai ai cũng đưa mắt nhìn nhau, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Ba chồng tôi nghe vậy, ông lại hỏi tiếp:

– Vậy… bạn nói gì với Gin? Gin nói cho Nội nghe đi, được không Gin?



Cu Gin lúc này sợ sệt, thằng bé siết chặt tay ba chồng tôi, nước mắt rơi lã chã:



– Bạn rủ con đi chơi… mà bạn xấu quá… Gin sợ.



Chính Quân cũng đi tới, anh ta ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi:



– Bạn xấu sao con?



Cu Gin thút thít vỗ nhè nhẹ vào mặt:



– Chỗ này của bạn… chảy máu… Gin sợ lắm… bạn xấu… bạn máu me không… Gin không chơi với bạn nữa đâu… bạn xấu…



Nói xong, cu Gin khóc toáng lên, tôi với Chính Quân thi nhau dỗ dành con mãi con mới nín. Ông Nội nghe qua từ nãy giờ, Ông thở dài ra một hơi, giọng trầm nghiêm nghị:



– Chính Tân… kêu người báo cho cô Lý một tiếng, nói cu Gin bị như vậy… như vậy… bà ấy nghe qua sẽ hiểu nên làm gì.



Dừng một chút, ông lại nhìn về phía Chính Quân, ông chau mày, lạnh giọng:

– Chính Quân… đi theo ông tới gặp dì Phương.



Chính Quân vừa nghe nhắc đến tên dì Phương nào đó, anh ta liền phản đối:



– Không, con không đến gặp bà ấy, không bao giờ.



Ông Nội trầm giọng không vui:



– Chính Quân… con biết rõ chuyện này là như thế nào mà… nghe Nội.



Chính Quân đứng phắt dậy, anh lạnh giọng:



– Chỉ cần nói với bà Lý là được, bà ấy có cách cứu cu Gin, con nghĩ chuyện này không liên quan gì tới bà Phương hết, con không muốn gặp bà ta.



Má Lớn đi tới gần chồng tôi, bà khuyên ngăn:



– Chính Quân, con phải vì con trai của con chứ… con tới gặp em Phương cũng đâu có nghĩa chuyện năm đó của Chính Thành là do con làm.



Hai chữ “Chính Thành” vừa được nhắc đến, cả nhà tôi ai nấy đều chuyển đổi sắc mặt, chỉ duy nhất có tôi và Châu Nhi là không hiểu chuyện gì. Chính Quân lúc này có phần khó chịu thật sự, anh ta nhìn Má Lớn bằng ánh mắt sát thủ, giọng gầm nhẹ:

– Má Lớn… má nói vậy là có ý gì… sao Má lại nhắc chuyện đến Chính Thành?



Má Lớn có vẻ lúng túng trước ánh nhìn kia của Chính Quân, bà lùi về sau vài bước, giọng nhạt đi hẳn:



– Ờ Má… Má không có ý gì, Má chỉ muốn khuyên con…



Không đợi Má Lớn nói hết câu, Chính Quân đã vội cắt ngang:



– Con biết con nên làm gì, không cần Má phải khuyên. Phần khác, con không có lý gì phải đi tới gặp bà Phương, đến nhắc tên con còn sợ dơ miệng… hừ… lý gì con phải đến gặp bà ấy, các người đùa con à?



Anh Cả nghe Chính Quân nói nặng lời với Má Lớn, anh ấy liền lên tiếng chỉnh em trai:



– Chính Quân, mẹ anh cũng là có ý tốt, em muốn nghe thì nghe, không nghe thì bỏ qua… sao em lại nói nặng bà ấy như vậy?



Chính Quân cười nhếch môi, hai mắt nghiêm lại, giọng lạnh tanh:



– Ở đây ai thế nào… em nhìn sơ qua cũng đoán được hết… chuyện năm xưa… chắc cũng không ít người biết mà không nói đâu.

Một câu kia của Chính Quân đột nhiên làm cho anh Cả im bặt, tựa hồ như anh ấy đang lo lắng sững sờ vì điều gì đó. Tôi thấy tay anh ấy giữ chặt vào tay cầm xe lăn, ánh nhìn run run… run run…



Hết nhìn anh Cả rồi nhìn Chính Quân, chốc lát tôi lại nhìn những thành viên còn lại trong nhà, ngay cả ba chồng tôi vốn luôn điềm tĩnh mà bây giờ mặt mày cũng bắt đầu khó coi. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ, Chính Thành là ai? Dì Phường nào đó là ai?



Sau một hồi im lặng, ba chồng tôi lại nói, giọng cực kỳ khó chịu:



– Chính Quân, chuyện qua lâu rồi, con nhắc lại là muốn gây chuyện với mọi người phải không?



Chính Quân hừ nhẹ, anh khàn giọng:



– Gây chuyện? Ba có thấy là do bọn họ nhắc đến trước hay không?



Ba chồng tôi bước tới gần Chính Quân, ông nói:



– Má Lớn với Chính Uy cũng là khuyên ngăn con, ta chưa nghe ai đá động gì đến con hết… con thái độ như vậy là có ý gì?

Chính Quân cho hai tay vào túi quần, anh ta mắt đối mắt với ba mình, hai gương mặt căng thẳng tột độ:



– Con thái độ gì, không lẽ ba nhìn không biết? Con không thích nghe ai nhắc đến tên Chính Thành và bà Phương, là bọn họ biết nhưng cố ý. Chẳng lẽ các người quên… trước kia con từng bị bà ta đối xử thế nào à? Các người quên hết rồi à, quên hết rồi sao?



Ông Nội rầu rĩ thở dài, ông nhàn nhạt lên tiếng:



– Nếu con đã không thích đi thì thôi… Nội không ép, ông chỉ nghĩ là con… đã quên hết rồi.



Chính Quân cười khẩy, anh nhìn thẳng vào ba mình, ánh nhìn sắc bén đến lạnh cả người nhưng giọng nói lại nghe rõ được sự mất mát:



– Quên… làm sao con quên được, có chết con cũng không quên, không bao giờ quên. Con sống được đến ngày hôm nay là nhờ vào vú Hiền, còn các người… các người có để ý đến con?

Ba chồng tôi càng lúc càng không nhịn được, Ông gằn giọng với con trai mình:



– Dương Chính Quân… con muốn làm loạn đúng không? Con trước giờ luôn chống đối ta… có phải vì con luôn ghi hận chuyện năm xưa hay không?



Chính Quân cũng không vừa gì, anh ta trực tiếp quát lớn:



– Nếu phải thì sao mà không phải thì sao, ba có coi con là con trai của ba không? Có không? Hay trong lòng ba chỉ có anh Cả, Chính Vũ và Chính Thành… còn con… con là tội đồ, là đứa con tệ hại? Lúc đó ba không tin con, đến bây giờ… ba vẫn chưa lần nào tin con? Lúc thấy con nằm thoi thóp dưới nền đất lạnh lẽo… ba có xót xa không? Ba có không? Có không? Ba biết con hận bà Phương nhưng ba vẫn giữ bà ta lại trong nhà… ba có ý gì… có phải ba nghĩ là con gϊếŧ chết Chính Thành hay không?



Ba chồng tôi trừng to mắt nhìn Chính Quân, ông hét lên một tiếng khiến tôi giật bắn người, cu Gin cũng vì vậy giật mình tỉnh giấc khóc thét:

– Phải, ta nghĩ là do con gϊếŧ Chính Thành, con vì ghen tỵ mà gϊếŧ nó… ta nghĩ là như vậy… ta giữ bà Phương lại cũng vì như vậy… vừa lòng con chưa?



Tôi ôm cu Gin mà run run, sao hai người bọn họ lại thành ra thế này? Chính Thành bị gϊếŧ… là do Chính Quân gϊếŧ… nhưng Chính Thành… là… là ai?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom