• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full MỢ HAI NHÀ HỌ DƯƠNG (1 Viewer)

  • Chương 32

Chính Vũ kéo tay Chính Quân, chú ấy nhìn anh bằng ánh mắt lửa giận đùng đùng, giọng cũng không khá hơn được bao nhiêu:



– Anh Hai… ở trước mặt mọi người, anh có chuyện gì thì nói luôn đi. Anh hận ai, anh ghét ai, anh nghi ngờ ai hại anh thì anh nói luôn để mọi người cùng phân xử. Chứ em là em không chấp nhận được chuyện anh phóng hoả thiêu cháy phòng cúng, anh có biết đó là nơi nào hay không?



Chính Quân ngước mắt lên nhìn Chính Vũ, giọng anh nhàn nhạt cất lên:



– Chú có bằng chứng không? Nếu có bằng chứng thì đem ra đây?



Chính Vũ có hơi ngập ngừng:



– Bằng chứng… nếu có bằng chứng thì em đã bắt anh nhận tội chứ không phải chỉ là hỏi suông anh như vậy đâu.



Chính Quân cười nhạt:



– Nếu đã không có bằng chứng… chú có biết những gì chú nói nãy giờ được gọi là gì không? Là vu khống, là vu oan giá họa cho tôi đó, chú là người am hiểu luật pháp… chú nên thận trọng lời nói của mình.

– Anh Hai, bây giờ anh uy hiếp luôn cả người nhà của mình hay sao?



Chính Quân lúc này mới đứng dậy, biểu cảm trên mặt anh chưa bao giờ để lộ ra bất kỳ sợ hãi hay là lo lắng nào, giọng điệu trước sau vẫn giữ nguyên như vậy:



– Nếu chú không vu oan cho tôi thì tôi đã không uy hiếp chú, chú muốn bắt tội người khác mà không có bằng chứng… chú giỡn mặt với tôi đấy à?



Chú Ba Vũ nghẹn cứng, mặt chú ấy đỏ ngần lên:



– Được… cứ cho là em vu oan cho anh đi nhưng em hỏi anh một câu, anh có dám thề là anh không làm ra chuyện đó hay không?



Chính Quân nheo mày, giọng nghiêm nghị:



– Tại sao tôi phải thề? Chuyện vô lý như vậy cũng bắt tôi thề? Nếu đổi ngược lại là chú, ở đâu có người chạy tới bắt chú thề thì chú có thề hay không? Lời thề là thứ dễ nói ra đến như vậy à? Tôi không phải kiểu người cứ thấy sợ hãi là thề, chú quên chuyện đó đi.

Chính Vũ càng nói càng giận đến nghẹn:



– Anh Hai, anh…



Anh Cả lúc này mới lên tiếng giải hòa:



– Chính Vũ, Chính Quân nói đúng, nếu em có bằng chứng thì hãy đến hỏi anh em, chuyện phóng hỏa là chuyện nghiêm trọng, không phải là chuyện đùa giỡn mà em muốn nói thì nói, muốn thôi thì thôi.



Chính Vũ quay về phía Chính Uy, chú ấy quát nhẹ:



– Anh Cả… anh Hai là người như thế nào, chẳng lẽ anh không hiểu rõ hay sao? Đã là chuyện anh ấy làm mà muốn bắt tội được anh ấy… anh đùa em chắc?



Anh Cả chau mày giận dữ:



– Nếu đã có tội thì đều phải nhận tội…



“Bộp, bộp, bộp”, tiếng vỗ tay vang lên giòn vang, Chính Quân vừa vỗ vừa cười lớn, anh ấy nói:



– Đúng đúng đúng, anh Cả nói đúng, có tội là phải đền tội, phải đền tội…



Chính Quân dứt câu, tất cả mọi người ở đây đều chau mày tỏ vẻ khó chịu, nhất là ba chồng tôi, ông nhìn anh một hồi, lại nhịn không được mà cất giọng nghiêm trọng:

– Chính Quân, con lại bày ra trò gì, con không muốn để cho cái nhà này yên ổn hay sao?



Chính Quân nhìn ông, cha con đối diện lại như kẻ thù:



– Ba lại nghi ngờ con?



Ba chồng tôi nghiêm giọng:



– Ta không muốn nghi ngờ con nhưng thái độ của con khiến ta không thể không nghi ngờ.



Chính Quân cười khẩy, hai tay giơ nhẹ lên cao:



– Ba có nghi ngờ hay không thì cũng không nói được gì, còn về chuyện Chính Vũ nói… con vô can.



Tôi nhìn cha con bọn họ mà trong lòng không khỏi khó chịu, sao cha con ruột thịt lại nói chuyện với nhau kiểu như vậy? Tôi chưa từng thấy ba chồng tôi tin tưởng Chính Quân một lần nào, thật sự là chưa từng có…



Thấy mọi người im lặng, Chính Quân nhếch môi khẽ cười, anh gằn giọng:



– Sao các người không nghĩ là do oan hồn của Chính Thành quay trở về… trở về tìm người đã hại chết em ấy… sao các người không nghĩ là như vậy? Hả?

Tiếng quát vang lên, Má Nhỏ đột nhiên run rẩy làm rơi cả đũa đang cầm, bất giác, cả nhà đều quay sang nhìn bà ấy chăm chú. Thấy cả nhà nhìn chằm chằm, Má Nhỏ hốt hoảng đứng bật dậy, bà ấy run rẩy nói đến lấp bấp:



– Tôi… tôi không biết gì hết… không biết gì hết…



Chú Ba Vũ chạy tới đỡ Má Nhỏ, tinh thần bà ấy có vẻ hoảng loạn khi nghe nhắc đến oan hồn của Chính Thành. Tôi hết nhìn Má Nhỏ rồi lại nhìn sang Chính Quân, lại nghe được giọng anh nhàn nhạt cất lên:



– Sao Má Nhỏ lại hoảng sợ như vậy? Chính Thành có làm gì khiến má sợ hay sao? Em ấy đã làm gì đâu, chỉ là nhập hồn về cảnh cáo ai đã hại em ấy thôi mà?



Má Nhỏ nghe Chính Quân nói, tròng mắt bà ấy bắt đầu run rẩy, khoé mắt đỏ ửng lên, môi lấp bấp nói trong nghẹn:



– Không… tôi không liên quan… tôi làm gì có liên quan… không… không…

Chính Quân lại nói:



– Thì đã ai nói Má có liên quan đâu, từ đó đến giờ mọi người ở đây đều cho rằng là do con hại chết Chính Thành… chỉ buồn cười ở chỗ… lần này Chính Thành nhập hồn về cảnh cáo… lại không chỉ đến con. Ai chà, không biết ai ở đây liên quan đến cái chết của Chính Thành nhỉ… thật là tò mò quá đi mất.



Má Nhỏ càng nghe, tinh thần bà ấy càng tệ, mặt mày xuống sắc đến không còn chút máu nào. Nếu không có Chính Vũ với Châu Nhi đỡ, chắc bà ấy đã ngã quỵ xuống luôn rồi. Má Lớn kế bên mặt mày cũng không khá hơn, mỗi người ở đây đều mang một biểu cảm riêng không ai giống được với ai.



Chính Vũ xót mẹ mình, chú ấy gào lên:



– Anh im đi, anh không thấy mẹ em sợ đến như vậy hay sao?



Chính Quân trước sau vẫn giữ nguyên một biểu cảm, anh nhàn nhã nói:

– Sợ? Bà ấy không làm hại Chính Thành thì sợ cái gì?



Má Nhỏ nghe Chính Quân chất vấn, bà ấy hoảng loạn víu lấy tay của Chính Vũ rồi kéo chú ấy đi thẳng lên lầu trong ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người. Má Nhỏ đi đến không vững, phải nhờ có Châu Nhi đỡ một bên, bà ấy mới đi được lên trên lầu. Bữa cơm đầm ấm cuối cùng lại tiêu tan vì chuyện của Chính Thành, nhất thời mỗi người đều im lặng không ai nói với ai câu nào. Chính Quân kể từ lúc Má Nhỏ rời đi, anh ấy chỉ chau chặt mày nhìn chằm chằm về phía Má Lớn, biểu cảm còn đáng sợ hơn khi nãy nhìn Má Nhỏ. Ba chồng tôi nhìn đến chỗ Chính Quân, giọng ông ấy trầm xuống:



– Chính Quân, con nói thật đi… chuyện phóng hoả có phải do con làm hay không?



Chính Quân lúc này mới quay sang nhìn ba mình, biểu cảm của cả hai người giống y đúc:

– Lời của Chính Vũ không đáng tin, thật tiếc là lại thêm một lần nữa… ba vẫn là không tin ở con.



– Nhưng con… con…



Chính Quân đúc tay vào túi quần, trên môi là nụ cười nhẹ nhưng giọng lại uy nghiêm vô cùng:



– Ba nên tin con đi, rồi từ từ ba sẽ biết được… ai mới chính là kẻ đã ra tay tàn độc hại chết Chính Thành. Oan hồn Chính Thành hiện về, nhà cúng ngay ngày giỗ của em ấy thì bị cháy… con không tin là ba không có suy nghĩ giống con. Lời con nói thì ba có thể không tin nhưng lời người chết chẳng lẽ ba cũng không tin hay sao?



Nói đến đây, anh lại đột nhiên quay sang Má Lớn, anh nhàn nhạt hỏi:



– Má thấy con nói đúng không? Chẳng hạn giống như Má Nhỏ khi nãy… bà ấy không hiểu vì sao lại thành ra như vậy. Má, má nghĩ thử coi là nguyên nhân làm sao?



Má Lớn đáy mắt hơi dao động nhưng biểu cảm vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, bà ấy nhẹ giọng trả lời:

– Chuyện đó… Má nghĩ không ra, cũng có thể là do em ấy đang bệnh, cộng thêm chuyện hôm bữa làm em ấy sợ hãi… cho nên…



Chính Quân gật gù:



– Thì ra là như vậy, chỉ là con… con không nghĩ giống vậy đâu. Chính Thành nhập hồn về lần này… e là em ấy sẽ không để cho người hại chết em ấy được sống yên ổn thêm nữa, cũng hơn 20 năm rồi còn gì… sống vui vẻ như vậy là quá lâu, cũng đến lúc… kẻ có tội phải chịu tội.



Những lời nói này lại làm cho Má Lớn thay đổi biểu cảm, bà ấy nhất thời lại không trả lời, ánh nhìn nao núng cứ như là đang sợ hãi chuyện gì đó vậy. Hết Má Nhỏ rồi đến Má Lớn, bọn họ dường như rất sợ hãi chuyện Chính Thành nhập hồn về… nếu là một người sợ thì dễ nghĩ, đằng này cả hai người cùng sợ… nguyên nhân là do đâu?



Cả nhà lại im lặng thêm lần nữa, đúng lúc này thì điện thoại Thuỳ Trâm vang lên, đợi cô ấy nghe điện thoại xong, cô ấy lại đột nhiên đi tới gần Chính Quân rồi nói nhỏ gì đó vào tai anh ấy. Chính Quân nghe xong, anh lại quay sang nhìn ba chồng tôi, anh nghiêm giọng cất lên:

– Chỗ ba của Trâm xảy ra việc, con đi trước.



Ba chồng tôi gật đầu nhanh:



– Ừ, bên đó có việc thì con đi đi.



Nói xong, Chính Quân lại quay sang nhìn tôi, anh không nói gì nhưng ánh mắt lại ra hiệu cho tôi biết là anh đang có chuyện gấp. Thấy anh nhìn tôi như vậy, tôi không hỏi cũng không giữ anh ở lại, mắt dõi theo bóng lưng của anh và Trâm ra đến tận cửa. Hy vọng là không xảy ra chuyện gì đó tệ hại, hy vọng kế hoạch gì đó của anh… vẫn luôn nằm ở vùng an toàn.



…………………….



Chính Quân đi rồi, tôi mới lên phòng cho cu Gin ngủ rồi lại sang phòng mình, nhâm nhi tách cà phê sữa ngồi suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện vừa qua. Nếu theo như tình hình trước mắt thì cả Má Lớn và Má Nhỏ đều nằm trong diện tình nghi, Má Nhỏ thì có vẻ lo lắng sợ hãi hơn Má Lớn nhiều, khả năng bà ấy ra tay chủ mưu sát hại Chính Thành là cao hơn. Chỉ là, tôi vẫn có chút ý nghĩ… liệu rằng người năm đó hại chết Chính Thành… có phải là Má Lớn hay không? Nếu so giữa Má Lớn và Má Nhỏ thì khi Chính Thành chết, Má Lớn vẫn là người được lợi nhiều hơn, còn Má Nhỏ, dù Chính Thành hay Chính Quân có chết thì bà ấy vẫn không được lợi lộc gì quá nhiều. Vì Má Nhỏ là vợ bé, đến tên trong gia phả còn không được ghi vào, có đấu đá đến cuối đời thì cũng chẳng có danh phận gì rõ ràng cả. Ngược lại Má Lớn thì khác, chỉ cần không còn ai cản trở anh Cả thì cả gia tài này sẽ nằm gọn hết trong tay mẹ con bà ấy…

Chợt nghĩ đến một chuyện, tôi liền quay sang hỏi vú Hiền:



– Vú, vú nói bà Phương trước kia từng là gia sư của anh Cả… có phải không?



Vú Hiền quét dọn tủ sách của Chính Quân, bà ấy gật gù trả lời:



– Phải mợ, thân phận trước kia của mợ Phương là gia sư.



– Vậy… lý do vì sao Má Lớn lại đuổi bà ấy?



Vú Hiền suy nghĩ vài giây, bà mới trả lời:



– Chuyện này… tôi cũng không rành nữa.



Tôi lại hỏi:



– Vậy sau này khi bà Phương đã là mợ Năm, mối quan hệ của bà ấy với Má Lớn… vẫn tốt chứ hả vú?



Vú Hiền lắc đầu:



– Không tốt lắm, bà lớn không thích bà Phương, hai người bọn họ là bằng mặt chứ không bằng lòng.



– Kể cả là sau khi bà Phương sinh ra Chính Thành?



Vú Hiền lại gật:



– Phải mợ, bà lớn cho rằng bà Phương không xứng vào làm dâu ở nhà họ Dương, bà lớn luôn nghĩ là do bà Phương lợi dụng bà ấy để vào được Dương gia. Sau này khi đã sinh được cậu Thành, bà Phương mới ra mặt chống trả lại bà lớn, chứ trước kia lúc mới về làm mợ Năm, bà Phương coi như là khép nép yếu vế nhất nhà mà. Nói chung là cứ sinh được con trai thì được ông chủ cưng chiều, muốn gì cũng được.

Ái chà, nếu mà nói như vậy, xem ra là mối thù hận của Má Lớn với bà Phương mới là nhiều chứ Má Nhỏ thì chỉ được cái tính thích sân si với người khác mà thôi. Nhưng có một điều tôi vẫn còn thắc mắc… nếu Má Nhỏ không chủ mưu hại chết Chính Thành… vậy cớ làm sao mà bà ấy lại đổ bệnh ra như vậy?



– Chà, cậu Hai vẫn còn được tấm hình này… dễ thương ghê!



Nghe vú Hiền khen xuýt xoa, tôi mới đi tới chỗ bà ấy nhìn xem thử. Úi chu choa, đây là chồng tôi lúc nhỏ đây sao, trông tròn trĩnh đáng yêu vậy trời!



Tôi chỉ vào đứa bé đứng giữa hai đứa bé khác, tôi cười hỏi:



– Lúc này anh ấy bao nhiêu tuổi hả vú?



Vú Hiền suy nghĩ vài giây:



– Chắc là 5 tuổi, lúc nhỏ cậu Hai cũng vừa người, không bụ lắm đâu.



Tôi gật gật, lại chỉ vào tấm ảnh khác:



– Vậy lúc này… lúc này chắc là 8,9 tuổi hả vú?

– Cái này là 8 tuổi, từ nhỏ đã đẹp trai rồi mợ thấy không?



– Con công nhận, á, cái này là Chính Quân chụp với Má Lớn hả vú?



Vú Hiền cười nói:



– Đâu có, cậu Hai từ nhỏ có thân thiết với bà lớn đâu, đây là cậu Cả á chứ. Hồi nhỏ cậu Cả, cậu Hai với cậu Ba y hệt nhau à, người ngoài không biết cứ tưởng là chung một mẹ sinh ra không đó mợ.



Nghe vú Hiền nói, tôi mới nhìn kỹ hơn, lại phải nhìn thật kỹ mới nhìn ra được cậu nhóc đang xoay mặt lại trong ảnh kia không phải là Chính Quân. Hóa ra lúc nhỏ anh em bọn họ trông lại giống nhau tới như vậy, đến tôi nhìn còn nhầm nữa là. Ơ khoan, hai cái áo này… hai cái áo này…



Tôi lật về trước rồi lại lật về trang ảnh cũ, trong lòng không khỏi gấp gáp, tôi hỏi vú:



– Vú… hai cái áo này… là của Chính Quân… với anh Cả sao? Bọn họ có áo giống nhau phải không?

Nghe tôi hỏi, vú Hiền liền nhìn kỹ vào trong ảnh, bà ấy suy nghĩ vài giây sau rồi mới gật đầu nói với tôi:



– Phải mợ, cậu Ba cũng có luôn, đây là áo bà nội mua cho, mỗi cậu một cái…



Nói tới đây, bà ấy lại như chợt nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt bà ấy mở to, giọng cũng run run:



– Mợ… mợ… có phải là… có phải vậy không hả mợ?



Tim tôi đập thình thịch, tay nhắc máy gọi cho trợ lý Minh, miệng lẩm nhẩm:



– Đi vú, đưa con đi tìm chú Bá… đi vú… đi nhanh vú!



Chưa bao giờ mà trong lòng tôi lại lo lắng và hồi hộp như lúc này, Chính Quân… chỉ cần chú Bá nhận ra được người đi theo Chính Thành là ai… anh… anh nhất định sẽ được minh oan… nhất định sẽ được minh oan!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom