Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Phần 30
Thằng bé vừa trợn mắt vừa phát ra giọng âm trì lạnh lẽo, dứt câu, nó lại nhìn về phía mọi người mà phá lên cười như điên dại. Tôi nhìn thằng bé mà sóng lưng lạnh toát, bất giác quên mất luôn mình vừa mới từ cơn biển lửa thoát được ra ngoài. Xung quanh bỗng chốc vang lên tiếng xì xào bàn tán, đặc biệt là tiếng nấc lên đầy hốt hoảng của Má Nhỏ. Nhìn về phía mọi người, ai nấy trên mặt đều mang vẻ hoảng loạn đến cực điểm, giống như là không tin vào mắt vào tai mình vậy.
Ba chồng tôi chau mày đi tới, ông quát:
– Ở đây giả điên giả khùng cái gì? Mày là ai?
Thằng bé bị quát nhưng nó không hề giật mình sợ hãi, ngược lại, nó còn nhíu chặt mày, lộ rõ vẻ tức giận, hoàn toàn không có chút xíu nào là sợ ba chồng tôi. Ba chồng tôi có vẻ sửng sốt, ông nhìn thằng bé, biểu cảm dần dần lộ ra sự căng thẳng khác thường. Ông bước đến gần thêm vài bước, thằng bé lại há hốc mồm thở nặng nhọc mà lùi lại sau. Ba thằng bé thấy vậy, ông ấy liền chạy tới lắc lư con trai mình, ông ấy gào lên:
– Bin… con sao vậy Bin? Con tỉnh lại coi, tỉnh lại coi…
Vừa gào, ông ấy vừa hoảng loạn vả vào má thằng bé vài cái đến đỏ hết cả mặt. Ba chồng tôi lúc này mới chạy nhanh tới, ông ngăn ba thằng bé lại, giọng ông gấp rút:
– Chú làm cái gì vậy?
Ba thằng bé quýnh quáng:
– Con tôi bị làm sao rồi ông chủ… nó bị làm sao rồi…
Thằng bé mắt vẫn trợn trắng, miệng méo mó trông giận dữ như ai nhập vào vậy. Trong lúc ba chồng tôi vẫn còn can ngăn ba thằng bé thì đột nhiên thằng bé ngã khuỵu xuống đất, cả người co giật đến quéo hết cả tay chân. Y tá cùng với mọi người chạy tới định cấp cứu cho thằng bé nhưng chỉ vài giây sau thôi, thằng bé đã trở lại trạng thái bình thường như lúc trước. Mọi người đỡ nhóc Bin ngồi dậy, nhóc lại nhìn xung quanh dáo dác, tròng mắt long lanh, biểu cảm dè chừng, nhóc ngơ ngác hỏi ba mình:
– Ba… sao người ta bu quanh con đông vậy?
Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, nhất thời không ai nói với ai câu nào, mà có nói cũng không biết phải nói cái gì bây giờ nữa. Tôi với vú Hiền cũng hoảng hết cả lên, tôi nhìn bà, bà nhìn tôi, cả hai cùng lặng im suy ngẫm. Nếu tôi đoán không nhầm thì nhóc Bin vừa mới bị… oan hồn nhập!
Thấy mọi người đang hoang mang, ông nội liền tiến lên vài bước, ông nghiêm giọng quát lên:
– Tập trung cứu hỏa, chuyện khác tính sau.
Vì có tiếng quát của ông nội, mọi người mới giật mình quay lại công tác cứu hỏa, cu Bin thì được ba mình bồng ra phía xa hỏi han đủ thứ. Tôi gắng gượng đưa mắt nhìn về xung quanh, trên gương mặt các vị chủ nhân ở đây, mỗi người lại mang một biểu cảm khác lạ. Ngoài tôi với chị Loan ra thì chẳng có ai mà không đắm chìm vào tâm tư của riêng mình. Bất giác, tôi không thể lý giải được lý do vì sao mọi người lại trầm ngâm, là vì nhà cúng bị cháy hay là vì chuyện vừa nãy của cu Bin?
Lửa cháy càng lúc càng yếu đi vì được mọi người ra sức dập tắt, đợi đến lúc xe cứu hỏa tới thì đám cháy cũng đã được khống chế an toàn. Nhìn về phía nhà cúng, trong lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn, mới thấy trang nghiêm đó mà giờ đã cháy đến rụi, thiệt đáng sợ.
Xe cứu thương đến, bác sĩ đưa chị Loan, anh Cả, tôi với chú Ba Vũ đến bệnh viện. Anh Cả với chị Loan nằm ở xe cứu thương, còn tôi với Chính Vũ nhẹ hơn thì đi xe nhà tới bệnh viện. Ngồi trên xe, Chính Vũ quay sang nhìn tôi, chú ấy hỏi:
– Chị Hai… chị thấy khỏe hơn chút nào chưa?
Tôi gật gật, giọng nhỏ xíu thều thào:
– Đỡ rồi chú…
– Nãy giờ đã gọi cho anh Hai chưa?
Tôi lắc đầu:
– Tôi không biết nữa… chắc vú gọi rồi.
– Ừm.
Vì còn mệt nên tôi trả lời xong cũng liền ngã người ra sau dựa vào ghế, xe thì vẫn bám sát theo sau xe cứu thương với tốc độ cực nhanh. Chính Vũ ngồi kế bên tôi, chú ấy lại khàn giọng nói:
– May là anh Cả cứu chị kịp thời…
Chú ấy nhắc tới chuyện khi nãy trong đám cháy, tôi mới chợt nhớ đến chị Loan, khẽ hỏi:
– À chú Ba… sao chị Loan lại bị thương vậy?
Chú Ba nhìn tôi, giọng cũng dịu xuống:
– Chị Loan bị thanh gỗ đè trúng chân, cũng còn hên là không bị bỏng nặng lắm…
– Tội chị ấy… lúc mọi người chạy hết ra ngoài… chỉ còn lại tôi với chị Loan. Tôi định là chạy sang chỗ chị ấy… nhưng lửa cháy dữ quá mà khói lại nhiều che hết tầm nhìn… may là được anh Cả vào cứu.
Nói tới đây, giọng chú Ba đột nhiên nhỏ lại, ánh mắt chú ấy nhìn tôi có hơi nghiêm trọng:
– Lúc đó… em chạy theo sau anh Cả… là em đưa chị Loan ra ngoài…
Tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, bởi trong lúc hỗn loạn, tôi có nghe được giọng của Chính Vũ gọi tôi.
– Nhưng mà có chuyện này… em cũng muốn nói cho chị biết…
Thấy vẻ mặt chú ấy nghiêm trọng, tôi liền hỏi:
– Là chuyện gì vậy chú Ba?
Chính Vũ nhíu mày nhìn tôi, vài giây sau, chú ấy khẽ ghé vào tai tôi, nói nhỏ:
– Thanh gỗ cháy đó… đáng lẽ không rơi trúng chân chị Loan… mà là do chị Loan muốn cứu anh Cả nên mới bị bỏng tới như vậy. Chị ấy thấy thanh gỗ rơi xuống nên chạy đến muốn đỡ cho anh Uy, chỉ là… anh Uy né trước được, còn chị Loan… chị ấy xui xẻo lại bị thanh gỗ đè trúng.
Tôi sững người, gấp gáp hỏi:
– Anh Cả… anh ấy có biết chuyện đó không?
Chính Vũ lắc đầu:
– Không… anh ấy không biết chị Loan định cứu anh ấy, chỉ có em đi theo sau là thấy được chuyện đó thôi…
Tôi ngớ người, nếu như những gì chú Ba nói, tức là anh Cả liều mình vào trong biển lửa không phải để cứu chị Loan mà là muốn cứu tôi sao?
Chú Ba lại nói:
– Em nói cho chị biết vì không muốn chị không biết những chuyện đáng được biết, còn về anh Cả… anh ấy có tình cảm gì với chị chắc em không cần nói chị cũng biết mà. Thôi, chị nghỉ ngơi đi, sắp đến bệnh viện rồi.
Tôi gật gật đầu, mắt nhắm lại nhưng trong lòng lại hỗn loạn hết sức. Tôi không nghĩ là anh Cả lại liều mạng vì tôi tới như vậy, rõ ràng là vợ anh ấy vẫn còn nguy hiểm trong biển lửa… vậy mà anh ấy lại chỉ chạy đến cứu một mình tôi. Loại chuyện này… tôi nên tiếp nhận như thế nào thì mới phải đây?
Xe đến bệnh viện, tôi với chú Ba được y bác sĩ đưa vào sơ cứu kiểm tra. Chính Quân lúc này cũng đã tới, vừa thấy tôi, anh ấy liền đi gấp tới rồi bồng tôi đi thẳng vào cửa phòng cấp cứu trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Tôi được anh ấy bồng trên cao, mặt dựa sát vào lồng ngực rộng lớn, hai tay thì choàng trên cổ anh, lại nghe được nhịp tim đang đập thật nhanh thật mạnh. Tôi liếc mắt nhìn anh, chỉ thấy loáng thoáng được vẻ mặt nghiêm trọng của anh, ánh nhìn của anh toát ra sự lạnh lẽo kỳ lạ. Thả tôi xuống băng ca, anh để cho bác sĩ đến kiểm tra cho tôi, anh lúc này mới chịu nói chuyện:
– Cố gắng một chút, bác sĩ kiểm tra cho em nhanh thôi mà.
Tôi gật gật đầu rồi lại để cho bác sĩ đưa đi kiểm tra các thứ các thứ, mãi tới khi bác sĩ Đăng tới, anh ấy bảo là tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da thì lúc đó Chính Quân mới yên tâm mà tha cho mấy vị bác sĩ đang làm việc. Tôi sau đó được xuất viện về nhà, trước lúc về tôi có tới xem tình hình của chị Loan với anh Cả. Thấy mọi người đến đông quá, ba chồng tôi mới kêu Chính Quân đưa tôi về nhà trước, có gì ông sẽ gọi báo sau. Chính Quân đưa tôi về nhà, suốt buổi ngồi trên xe, anh cứ trầm mặc không nói gì. Tôi cũng không biết biểu cảm này là như thế nào, nghĩ nghĩ một lát, tôi mới ngước mắt lên nhìn anh, tôi hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Chính Quân khẽ lắc đầu, giọng anh khàn đục:
– Không có gì…
– Gương mặt này mà không có gì… anh có biết là mấy cô y tá sợ anh đến run cả tay luôn không?
Anh có chút ngạc nhiên, khẽ hỏi:
– Trông anh đáng sợ đến như vậy à?
Tôi cười trừ:
– Anh đưa điện thoại đây, em chụp cho anh một tấm ảnh, anh xem lại là biết chứ gì.
Chính Quân khẽ cười, anh dịu giọng:
– Lúc anh nghiêm túc thường là như vậy, trước giờ không nghe ai phàn nàn gì nên anh cũng không biết biểu cảm của mình đáng sợ tới như vậy.
Ngồi sát vào cạnh tôi, anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, anh khẽ nói:
– Lúc nghe tin em bị kẹt ở trong đám cháy… anh tức tốc chạy về nhưng không kịp. May là em không sao, chứ nếu không… anh ân hận cả đời cũng thấy không đủ.
Tôi ôm lấy eo anh, thủ thỉ:
– Nếu có anh ở đó thì anh đã cứu được em rồi, đừng nghĩ như vậy… là chuyện xui rủi mà.
– Nhưng anh… mà thôi đi, chỉ cần em không sao là được rồi. Thấy em bình an là anh yên tâm rồi, cảm ơn em thật nhiều.
Tôi mỉm cười chứ không trả lời, bất giác trong lòng sinh ra một loại ấm áp lạ kỳ. Đúng là những đứa yêu nhau thường hay sến, hồi đó tôi không tin chứ giờ tôi tin rồi, tin sái cả cổ.
……………………..
Chị Loan nằm viện hai ngày thì được về, về nhà vẫn phải theo dõi và có bác sĩ tới thăm khám mỗi ngày cho chị. Anh Cả với chú Ba Vũ cũng giống như tôi, bị bỏng và bị thương ngoài da chứ không bị nặng như chị Loan. Những người còn lại sức khoẻ đều ổn, chỉ có tâm lý là hơi hoảng loạn một chút. Riêng nhóc Bin, sau bữa cháy đó, thằng bé vẫn ăn ngủ bình thường, sáng tô cháo gà, trưa cơm đùi gà, chiều gà rán kèm theo ly trà sữa đầy đủ topping. Sức khoẻ không hề giảm sút một chút nào, ngược lại còn được ba chồng tôi nuôi tới béo ú trắng trịa. Lúc tôi tới thăm cậu, lại thấy cậu đang ăn bánh uống nước ngọt, nhìn thấy tôi, nhóc liền reo lên:
– Mợ Hai… mợ tới rồi hả?
Tôi đặt túi gà viên với cá viên chiên xuống bàn, tôi cười nói:
– Ừ, mợ sợ Bin đói… ai dè đâu Bin ăn no rồi.
Thằng bé đưa mắt nhìn phía sau lưng tôi tìm kiếm, biết là cậu đang tìm cu Gin, tôi liền cười nói:
– Cu Gin ngủ rồi, mai mợ đưa em tới chơi với Bin.
Nhóc Bin có chút tiếc nuối nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu “dạ” một tiếng thật ngoan. Nói chuyện với nhóc xong, tôi lại quay sang chú Quang làm vườn, tôi hỏi chuyện:
– Thằng bé vẫn không nhớ gì chuyện bữa đó hả chú?
Chú Quang lắc đầu thở dài:
– Dạ không mợ, nó không nhớ gì hết, suốt ngày chỉ ăn với ngủ.
Mặc dù có chút tiếc tiếc nhưng tôi vẫn không lấy làm khó chịu, tôi nhàn nhạt nói:
– Nếu cu Bin đã không nhớ được thì chú cũng đừng ép em ấy, con cũng chỉ muốn tìm hiểu thêm thôi… được hay không cũng không quan trọng đâu.
– Dạ Mợ, cha con tôi cũng cố gắng hết sức rồi… mà tôi nói thiệt, bà nhà tôi đi coi bói… thầy bói nói nó bị người ta “nhập”. Mà nhập xong rồi thoát ra thì có đánh chết nó nó cũng không nhớ chuyện gì. Tôi định ở hết tuần này rồi xin phép bác Thuận cho tôi nghỉ việc luôn.
– Sao vậy chú? Công việc vẫn tốt mà?
Chú Quang thở dài bất lực nhìn nhóc Bin:
– Bà nhà tôi lo cho thằng nhỏ, bả không có chịu cho nó ở đây nữa… bả sợ nó bị “nhập” lần nữa thì chết. Mợ cũng thông cảm cho tôi, người làm cha làm mẹ như tụi tôi… gì thì gì chứ không có dám để con mình liều mạng.
Tôi khẽ gật:
– Con hiểu mà… chỉ tiếc cho công việc của chú đang làm thôi. Mà thôi, chú thím tính vậy cũng được, quan trọng vẫn là sức khỏe của cu Bin.
– Dạ Mợ… mà tôi nói cái này không phải nịnh nọt gì mợ đâu… ở nhà họ Dương này, tính tình mợ là tốt nhất với người làm tụi tôi. Mấy bữa nay thấy mợ quan tâm tới cu Bin mà không ép uổng gì nó, nhiêu đó thôi cũng thấy mợ tốt tính rồi. Cậu Hai tốt phước lắm mới có được vợ như mợ đó chứ, chứ cái nhà này… tôi còn lạ gì đàn bà ở đây.
Tôi cười:
– Ra là chú cũng rành nhà này dữ ha?
Chú Quang cười cười:
– Rành thì tôi không dám nhận chứ biết này biết kia thì tôi biết, hồi đó cha tôi sống ở đây mà mợ. Mấy cậu ở nhà này coi như là theo tôi lớn lên luôn đó, nói chung là phức tạp mưu mô lắm, kể mà người ít học như tôi chắc sống không được với nhà này đâu.
– Ba chú cũng từng làm ở đây hả chú?
Chú Quang gật gù:
– Làm từ đời ông nội tôi á chứ, nói chung thì nhà họ Dương được cái đối xử rất tốt với người làm, mà vào làm được ở đây thì cũng không phải dễ, lương cũng cao nữa… đáng lý tôi không định nghỉ đâu, mà thôi, coi như là nghỉ hưu sớm về quê trồng lúa luôn cho đỡ xô bồ, sẵn tiện gần vợ gần con luôn.
– Dạ, cũng được chú, sống bên cạnh vợ con mới là hạnh phúc đó chú.
Từ chỗ chú Quang về, tôi lại gặp được trợ lý Minh, thấy tôi, anh ta mừng như bắt được vàng, vội nói:
– Phu nhân, may quá… tôi tìm được cô rồi.
– Có chuyện gì mà anh tìm tôi?
Trợ lý Minh gãi gãi đầu, giọng cũng ngập ngừng:
– Tôi… tôi gặp phu nhân để nói xin lỗi… chuyện bữa đó, tôi…
Thấy anh ta ấp úng tới đỏ mặt, tôi liền nói:
– Xin lỗi cái gì, bộ anh phóng hỏa hả mà anh tới xin lỗi tôi?
Trợ lý Minh giật mình, anh ta vội vàng nói:
– Phu nhân… tôi làm gì dám phóng hoả…
– Tôi nói đùa ấy mà, anh thì làm gì có gan phóng hỏa nhà tôi… ý tôi muốn nói là anh không có lỗi gì mà phải xin lỗi tôi hết đó, hiểu chưa?
Anh ta lại nhìn tôi, trong mắt hiện rõ sự áy náy, giọng cũng trầm xuống:
– Nói chung là tôi vẫn muốn xin lỗi phu nhân, là tôi sơ ý… không bảo vệ được cô an toàn… xin lỗi cô… xin lỗi cô thật nhiều.
Anh ta vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi, tôi nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào. Mãi tới lúc trợ lý Minh rời đi, tôi vẫn không biết phải nên khuyên nhủ anh ta ra làm sao, nhìn bóng lưng kia của anh ta, trông đơn độc kinh khủng. Cái này chắc là do Chính Quân làm khó nên mới khiến anh ta cảm thấy áy náy tới như vậy, nhìn biểu cảm hôm bữa của anh ấy cũng đủ thấy anh ấy tức giận đến mức nào rồi. Tội nghiệp cho trợ lý Minh, ăn được đồng lương của Chính Quân cũng đến trầy da tróc vảy.
Kết quả điều tra từ phía công an cũng đã có, nguyên nhân dẫn đến cháy là do tai nạn hi hữu chứ không phải là do có người cố tình phóng hỏa. Ba chồng tôi hợp tác với công an điều tra, danh sách người ra người vào đều được kiểm tra nghiêm ngặt và chứng minh rõ ràng, hoàn toàn không có người lạ mặt trà trộn vào được. Tôi cũng có nói đến chuyện từng thấy một người đàn ông khả nghi ở trong vườn, ba chồng tôi gấp gáp điều tra người làm thêm một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả khác kết quả cũ. Sau mấy ngày làm việc vất vả, kết quả cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở nguyên nhân “tai nạn”.
Mà sau chuyện của nhóc Bin bữa đó, Má Nhỏ đột nhiên lăn ra ốm nặng. Mặc dù chú Ba Vũ đã giấu nhẹm mọi chuyện nhưng vú Hiền vẫn nhìn ra được ở chỗ Má Nhỏ có vấn đề. Cụ thể là ở chỗ bà có mời bác sĩ tâm lý đến khám bệnh, còn về bệnh gì, e là chỉ có mình bà ấy biết. Nếu bà ấy mời bác sĩ tâm lý công khai đến khám thì đã không nói, đằng này, bà ấy lại yêu cầu vị bác sĩ kia phải giấu chuyên môn của mình. Giấu đầu lại lòi đui, vô tình sao vú Hiền lại biết được vị bác sĩ kia là ai. Đến mức này, tôi có thể lờ mờ xác định được một chuyện… Má Nhỏ dường như là có liên quan đến chuyện cũ năm đó của Chính Thành!
Thằng bé vừa trợn mắt vừa phát ra giọng âm trì lạnh lẽo, dứt câu, nó lại nhìn về phía mọi người mà phá lên cười như điên dại. Tôi nhìn thằng bé mà sóng lưng lạnh toát, bất giác quên mất luôn mình vừa mới từ cơn biển lửa thoát được ra ngoài. Xung quanh bỗng chốc vang lên tiếng xì xào bàn tán, đặc biệt là tiếng nấc lên đầy hốt hoảng của Má Nhỏ. Nhìn về phía mọi người, ai nấy trên mặt đều mang vẻ hoảng loạn đến cực điểm, giống như là không tin vào mắt vào tai mình vậy.
Ba chồng tôi chau mày đi tới, ông quát:
– Ở đây giả điên giả khùng cái gì? Mày là ai?
Thằng bé bị quát nhưng nó không hề giật mình sợ hãi, ngược lại, nó còn nhíu chặt mày, lộ rõ vẻ tức giận, hoàn toàn không có chút xíu nào là sợ ba chồng tôi. Ba chồng tôi có vẻ sửng sốt, ông nhìn thằng bé, biểu cảm dần dần lộ ra sự căng thẳng khác thường. Ông bước đến gần thêm vài bước, thằng bé lại há hốc mồm thở nặng nhọc mà lùi lại sau. Ba thằng bé thấy vậy, ông ấy liền chạy tới lắc lư con trai mình, ông ấy gào lên:
– Bin… con sao vậy Bin? Con tỉnh lại coi, tỉnh lại coi…
Vừa gào, ông ấy vừa hoảng loạn vả vào má thằng bé vài cái đến đỏ hết cả mặt. Ba chồng tôi lúc này mới chạy nhanh tới, ông ngăn ba thằng bé lại, giọng ông gấp rút:
– Chú làm cái gì vậy?
Ba thằng bé quýnh quáng:
– Con tôi bị làm sao rồi ông chủ… nó bị làm sao rồi…
Thằng bé mắt vẫn trợn trắng, miệng méo mó trông giận dữ như ai nhập vào vậy. Trong lúc ba chồng tôi vẫn còn can ngăn ba thằng bé thì đột nhiên thằng bé ngã khuỵu xuống đất, cả người co giật đến quéo hết cả tay chân. Y tá cùng với mọi người chạy tới định cấp cứu cho thằng bé nhưng chỉ vài giây sau thôi, thằng bé đã trở lại trạng thái bình thường như lúc trước. Mọi người đỡ nhóc Bin ngồi dậy, nhóc lại nhìn xung quanh dáo dác, tròng mắt long lanh, biểu cảm dè chừng, nhóc ngơ ngác hỏi ba mình:
– Ba… sao người ta bu quanh con đông vậy?
Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, nhất thời không ai nói với ai câu nào, mà có nói cũng không biết phải nói cái gì bây giờ nữa. Tôi với vú Hiền cũng hoảng hết cả lên, tôi nhìn bà, bà nhìn tôi, cả hai cùng lặng im suy ngẫm. Nếu tôi đoán không nhầm thì nhóc Bin vừa mới bị… oan hồn nhập!
Thấy mọi người đang hoang mang, ông nội liền tiến lên vài bước, ông nghiêm giọng quát lên:
– Tập trung cứu hỏa, chuyện khác tính sau.
Vì có tiếng quát của ông nội, mọi người mới giật mình quay lại công tác cứu hỏa, cu Bin thì được ba mình bồng ra phía xa hỏi han đủ thứ. Tôi gắng gượng đưa mắt nhìn về xung quanh, trên gương mặt các vị chủ nhân ở đây, mỗi người lại mang một biểu cảm khác lạ. Ngoài tôi với chị Loan ra thì chẳng có ai mà không đắm chìm vào tâm tư của riêng mình. Bất giác, tôi không thể lý giải được lý do vì sao mọi người lại trầm ngâm, là vì nhà cúng bị cháy hay là vì chuyện vừa nãy của cu Bin?
Lửa cháy càng lúc càng yếu đi vì được mọi người ra sức dập tắt, đợi đến lúc xe cứu hỏa tới thì đám cháy cũng đã được khống chế an toàn. Nhìn về phía nhà cúng, trong lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn, mới thấy trang nghiêm đó mà giờ đã cháy đến rụi, thiệt đáng sợ.
Xe cứu thương đến, bác sĩ đưa chị Loan, anh Cả, tôi với chú Ba Vũ đến bệnh viện. Anh Cả với chị Loan nằm ở xe cứu thương, còn tôi với Chính Vũ nhẹ hơn thì đi xe nhà tới bệnh viện. Ngồi trên xe, Chính Vũ quay sang nhìn tôi, chú ấy hỏi:
– Chị Hai… chị thấy khỏe hơn chút nào chưa?
Tôi gật gật, giọng nhỏ xíu thều thào:
– Đỡ rồi chú…
– Nãy giờ đã gọi cho anh Hai chưa?
Tôi lắc đầu:
– Tôi không biết nữa… chắc vú gọi rồi.
– Ừm.
Vì còn mệt nên tôi trả lời xong cũng liền ngã người ra sau dựa vào ghế, xe thì vẫn bám sát theo sau xe cứu thương với tốc độ cực nhanh. Chính Vũ ngồi kế bên tôi, chú ấy lại khàn giọng nói:
– May là anh Cả cứu chị kịp thời…
Chú ấy nhắc tới chuyện khi nãy trong đám cháy, tôi mới chợt nhớ đến chị Loan, khẽ hỏi:
– À chú Ba… sao chị Loan lại bị thương vậy?
Chú Ba nhìn tôi, giọng cũng dịu xuống:
– Chị Loan bị thanh gỗ đè trúng chân, cũng còn hên là không bị bỏng nặng lắm…
– Tội chị ấy… lúc mọi người chạy hết ra ngoài… chỉ còn lại tôi với chị Loan. Tôi định là chạy sang chỗ chị ấy… nhưng lửa cháy dữ quá mà khói lại nhiều che hết tầm nhìn… may là được anh Cả vào cứu.
Nói tới đây, giọng chú Ba đột nhiên nhỏ lại, ánh mắt chú ấy nhìn tôi có hơi nghiêm trọng:
– Lúc đó… em chạy theo sau anh Cả… là em đưa chị Loan ra ngoài…
Tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, bởi trong lúc hỗn loạn, tôi có nghe được giọng của Chính Vũ gọi tôi.
– Nhưng mà có chuyện này… em cũng muốn nói cho chị biết…
Thấy vẻ mặt chú ấy nghiêm trọng, tôi liền hỏi:
– Là chuyện gì vậy chú Ba?
Chính Vũ nhíu mày nhìn tôi, vài giây sau, chú ấy khẽ ghé vào tai tôi, nói nhỏ:
– Thanh gỗ cháy đó… đáng lẽ không rơi trúng chân chị Loan… mà là do chị Loan muốn cứu anh Cả nên mới bị bỏng tới như vậy. Chị ấy thấy thanh gỗ rơi xuống nên chạy đến muốn đỡ cho anh Uy, chỉ là… anh Uy né trước được, còn chị Loan… chị ấy xui xẻo lại bị thanh gỗ đè trúng.
Tôi sững người, gấp gáp hỏi:
– Anh Cả… anh ấy có biết chuyện đó không?
Chính Vũ lắc đầu:
– Không… anh ấy không biết chị Loan định cứu anh ấy, chỉ có em đi theo sau là thấy được chuyện đó thôi…
Tôi ngớ người, nếu như những gì chú Ba nói, tức là anh Cả liều mình vào trong biển lửa không phải để cứu chị Loan mà là muốn cứu tôi sao?
Chú Ba lại nói:
– Em nói cho chị biết vì không muốn chị không biết những chuyện đáng được biết, còn về anh Cả… anh ấy có tình cảm gì với chị chắc em không cần nói chị cũng biết mà. Thôi, chị nghỉ ngơi đi, sắp đến bệnh viện rồi.
Tôi gật gật đầu, mắt nhắm lại nhưng trong lòng lại hỗn loạn hết sức. Tôi không nghĩ là anh Cả lại liều mạng vì tôi tới như vậy, rõ ràng là vợ anh ấy vẫn còn nguy hiểm trong biển lửa… vậy mà anh ấy lại chỉ chạy đến cứu một mình tôi. Loại chuyện này… tôi nên tiếp nhận như thế nào thì mới phải đây?
Xe đến bệnh viện, tôi với chú Ba được y bác sĩ đưa vào sơ cứu kiểm tra. Chính Quân lúc này cũng đã tới, vừa thấy tôi, anh ấy liền đi gấp tới rồi bồng tôi đi thẳng vào cửa phòng cấp cứu trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Tôi được anh ấy bồng trên cao, mặt dựa sát vào lồng ngực rộng lớn, hai tay thì choàng trên cổ anh, lại nghe được nhịp tim đang đập thật nhanh thật mạnh. Tôi liếc mắt nhìn anh, chỉ thấy loáng thoáng được vẻ mặt nghiêm trọng của anh, ánh nhìn của anh toát ra sự lạnh lẽo kỳ lạ. Thả tôi xuống băng ca, anh để cho bác sĩ đến kiểm tra cho tôi, anh lúc này mới chịu nói chuyện:
– Cố gắng một chút, bác sĩ kiểm tra cho em nhanh thôi mà.
Tôi gật gật đầu rồi lại để cho bác sĩ đưa đi kiểm tra các thứ các thứ, mãi tới khi bác sĩ Đăng tới, anh ấy bảo là tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da thì lúc đó Chính Quân mới yên tâm mà tha cho mấy vị bác sĩ đang làm việc. Tôi sau đó được xuất viện về nhà, trước lúc về tôi có tới xem tình hình của chị Loan với anh Cả. Thấy mọi người đến đông quá, ba chồng tôi mới kêu Chính Quân đưa tôi về nhà trước, có gì ông sẽ gọi báo sau. Chính Quân đưa tôi về nhà, suốt buổi ngồi trên xe, anh cứ trầm mặc không nói gì. Tôi cũng không biết biểu cảm này là như thế nào, nghĩ nghĩ một lát, tôi mới ngước mắt lên nhìn anh, tôi hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Chính Quân khẽ lắc đầu, giọng anh khàn đục:
– Không có gì…
– Gương mặt này mà không có gì… anh có biết là mấy cô y tá sợ anh đến run cả tay luôn không?
Anh có chút ngạc nhiên, khẽ hỏi:
– Trông anh đáng sợ đến như vậy à?
Tôi cười trừ:
– Anh đưa điện thoại đây, em chụp cho anh một tấm ảnh, anh xem lại là biết chứ gì.
Chính Quân khẽ cười, anh dịu giọng:
– Lúc anh nghiêm túc thường là như vậy, trước giờ không nghe ai phàn nàn gì nên anh cũng không biết biểu cảm của mình đáng sợ tới như vậy.
Ngồi sát vào cạnh tôi, anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, anh khẽ nói:
– Lúc nghe tin em bị kẹt ở trong đám cháy… anh tức tốc chạy về nhưng không kịp. May là em không sao, chứ nếu không… anh ân hận cả đời cũng thấy không đủ.
Tôi ôm lấy eo anh, thủ thỉ:
– Nếu có anh ở đó thì anh đã cứu được em rồi, đừng nghĩ như vậy… là chuyện xui rủi mà.
– Nhưng anh… mà thôi đi, chỉ cần em không sao là được rồi. Thấy em bình an là anh yên tâm rồi, cảm ơn em thật nhiều.
Tôi mỉm cười chứ không trả lời, bất giác trong lòng sinh ra một loại ấm áp lạ kỳ. Đúng là những đứa yêu nhau thường hay sến, hồi đó tôi không tin chứ giờ tôi tin rồi, tin sái cả cổ.
……………………..
Chị Loan nằm viện hai ngày thì được về, về nhà vẫn phải theo dõi và có bác sĩ tới thăm khám mỗi ngày cho chị. Anh Cả với chú Ba Vũ cũng giống như tôi, bị bỏng và bị thương ngoài da chứ không bị nặng như chị Loan. Những người còn lại sức khoẻ đều ổn, chỉ có tâm lý là hơi hoảng loạn một chút. Riêng nhóc Bin, sau bữa cháy đó, thằng bé vẫn ăn ngủ bình thường, sáng tô cháo gà, trưa cơm đùi gà, chiều gà rán kèm theo ly trà sữa đầy đủ topping. Sức khoẻ không hề giảm sút một chút nào, ngược lại còn được ba chồng tôi nuôi tới béo ú trắng trịa. Lúc tôi tới thăm cậu, lại thấy cậu đang ăn bánh uống nước ngọt, nhìn thấy tôi, nhóc liền reo lên:
– Mợ Hai… mợ tới rồi hả?
Tôi đặt túi gà viên với cá viên chiên xuống bàn, tôi cười nói:
– Ừ, mợ sợ Bin đói… ai dè đâu Bin ăn no rồi.
Thằng bé đưa mắt nhìn phía sau lưng tôi tìm kiếm, biết là cậu đang tìm cu Gin, tôi liền cười nói:
– Cu Gin ngủ rồi, mai mợ đưa em tới chơi với Bin.
Nhóc Bin có chút tiếc nuối nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu “dạ” một tiếng thật ngoan. Nói chuyện với nhóc xong, tôi lại quay sang chú Quang làm vườn, tôi hỏi chuyện:
– Thằng bé vẫn không nhớ gì chuyện bữa đó hả chú?
Chú Quang lắc đầu thở dài:
– Dạ không mợ, nó không nhớ gì hết, suốt ngày chỉ ăn với ngủ.
Mặc dù có chút tiếc tiếc nhưng tôi vẫn không lấy làm khó chịu, tôi nhàn nhạt nói:
– Nếu cu Bin đã không nhớ được thì chú cũng đừng ép em ấy, con cũng chỉ muốn tìm hiểu thêm thôi… được hay không cũng không quan trọng đâu.
– Dạ Mợ, cha con tôi cũng cố gắng hết sức rồi… mà tôi nói thiệt, bà nhà tôi đi coi bói… thầy bói nói nó bị người ta “nhập”. Mà nhập xong rồi thoát ra thì có đánh chết nó nó cũng không nhớ chuyện gì. Tôi định ở hết tuần này rồi xin phép bác Thuận cho tôi nghỉ việc luôn.
– Sao vậy chú? Công việc vẫn tốt mà?
Chú Quang thở dài bất lực nhìn nhóc Bin:
– Bà nhà tôi lo cho thằng nhỏ, bả không có chịu cho nó ở đây nữa… bả sợ nó bị “nhập” lần nữa thì chết. Mợ cũng thông cảm cho tôi, người làm cha làm mẹ như tụi tôi… gì thì gì chứ không có dám để con mình liều mạng.
Tôi khẽ gật:
– Con hiểu mà… chỉ tiếc cho công việc của chú đang làm thôi. Mà thôi, chú thím tính vậy cũng được, quan trọng vẫn là sức khỏe của cu Bin.
– Dạ Mợ… mà tôi nói cái này không phải nịnh nọt gì mợ đâu… ở nhà họ Dương này, tính tình mợ là tốt nhất với người làm tụi tôi. Mấy bữa nay thấy mợ quan tâm tới cu Bin mà không ép uổng gì nó, nhiêu đó thôi cũng thấy mợ tốt tính rồi. Cậu Hai tốt phước lắm mới có được vợ như mợ đó chứ, chứ cái nhà này… tôi còn lạ gì đàn bà ở đây.
Tôi cười:
– Ra là chú cũng rành nhà này dữ ha?
Chú Quang cười cười:
– Rành thì tôi không dám nhận chứ biết này biết kia thì tôi biết, hồi đó cha tôi sống ở đây mà mợ. Mấy cậu ở nhà này coi như là theo tôi lớn lên luôn đó, nói chung là phức tạp mưu mô lắm, kể mà người ít học như tôi chắc sống không được với nhà này đâu.
– Ba chú cũng từng làm ở đây hả chú?
Chú Quang gật gù:
– Làm từ đời ông nội tôi á chứ, nói chung thì nhà họ Dương được cái đối xử rất tốt với người làm, mà vào làm được ở đây thì cũng không phải dễ, lương cũng cao nữa… đáng lý tôi không định nghỉ đâu, mà thôi, coi như là nghỉ hưu sớm về quê trồng lúa luôn cho đỡ xô bồ, sẵn tiện gần vợ gần con luôn.
– Dạ, cũng được chú, sống bên cạnh vợ con mới là hạnh phúc đó chú.
Từ chỗ chú Quang về, tôi lại gặp được trợ lý Minh, thấy tôi, anh ta mừng như bắt được vàng, vội nói:
– Phu nhân, may quá… tôi tìm được cô rồi.
– Có chuyện gì mà anh tìm tôi?
Trợ lý Minh gãi gãi đầu, giọng cũng ngập ngừng:
– Tôi… tôi gặp phu nhân để nói xin lỗi… chuyện bữa đó, tôi…
Thấy anh ta ấp úng tới đỏ mặt, tôi liền nói:
– Xin lỗi cái gì, bộ anh phóng hỏa hả mà anh tới xin lỗi tôi?
Trợ lý Minh giật mình, anh ta vội vàng nói:
– Phu nhân… tôi làm gì dám phóng hoả…
– Tôi nói đùa ấy mà, anh thì làm gì có gan phóng hỏa nhà tôi… ý tôi muốn nói là anh không có lỗi gì mà phải xin lỗi tôi hết đó, hiểu chưa?
Anh ta lại nhìn tôi, trong mắt hiện rõ sự áy náy, giọng cũng trầm xuống:
– Nói chung là tôi vẫn muốn xin lỗi phu nhân, là tôi sơ ý… không bảo vệ được cô an toàn… xin lỗi cô… xin lỗi cô thật nhiều.
Anh ta vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi, tôi nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào. Mãi tới lúc trợ lý Minh rời đi, tôi vẫn không biết phải nên khuyên nhủ anh ta ra làm sao, nhìn bóng lưng kia của anh ta, trông đơn độc kinh khủng. Cái này chắc là do Chính Quân làm khó nên mới khiến anh ta cảm thấy áy náy tới như vậy, nhìn biểu cảm hôm bữa của anh ấy cũng đủ thấy anh ấy tức giận đến mức nào rồi. Tội nghiệp cho trợ lý Minh, ăn được đồng lương của Chính Quân cũng đến trầy da tróc vảy.
Kết quả điều tra từ phía công an cũng đã có, nguyên nhân dẫn đến cháy là do tai nạn hi hữu chứ không phải là do có người cố tình phóng hỏa. Ba chồng tôi hợp tác với công an điều tra, danh sách người ra người vào đều được kiểm tra nghiêm ngặt và chứng minh rõ ràng, hoàn toàn không có người lạ mặt trà trộn vào được. Tôi cũng có nói đến chuyện từng thấy một người đàn ông khả nghi ở trong vườn, ba chồng tôi gấp gáp điều tra người làm thêm một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả khác kết quả cũ. Sau mấy ngày làm việc vất vả, kết quả cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở nguyên nhân “tai nạn”.
Mà sau chuyện của nhóc Bin bữa đó, Má Nhỏ đột nhiên lăn ra ốm nặng. Mặc dù chú Ba Vũ đã giấu nhẹm mọi chuyện nhưng vú Hiền vẫn nhìn ra được ở chỗ Má Nhỏ có vấn đề. Cụ thể là ở chỗ bà có mời bác sĩ tâm lý đến khám bệnh, còn về bệnh gì, e là chỉ có mình bà ấy biết. Nếu bà ấy mời bác sĩ tâm lý công khai đến khám thì đã không nói, đằng này, bà ấy lại yêu cầu vị bác sĩ kia phải giấu chuyên môn của mình. Giấu đầu lại lòi đui, vô tình sao vú Hiền lại biết được vị bác sĩ kia là ai. Đến mức này, tôi có thể lờ mờ xác định được một chuyện… Má Nhỏ dường như là có liên quan đến chuyện cũ năm đó của Chính Thành!
Bình luận facebook