Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Đến trước cửa khách sạn, tôi dắt tay cu Gin đi vào trong, sau khi xác định được đối tượng, tôi mới chỉ cho cu Gin chỗ mà Chính Quân đang ngồi. Ái chà chà, đúng thật là anh ta đang ăn sáng cùng với Trâm, bộ quần áo anh ta đang mặc trên người là do đích thân tôi chuẩn bị ấy chứ. Cũng không chắc là hai người bọn họ có gì mờ ám với nhau hay không nhưng trước tiên tôi cứ phải đi đến tìm ba cho con trai tôi cái đã.
Cu Gin đi trước, tôi đi theo sau, còn cách tầm 3 mét nữa là đến bàn ăn của Chính Quân, cu cậu liền phấn khích reo lên:
– Ba… ba… Gin đây nè… Gin ở đây nè.
Nghe giọng con, Chính Quân liền quay sang nhìn thằng bé, ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng sau đó là sự vui mừng thấy rõ. Anh ta đứng dậy rồi đi tới bồng con trai lên cao, cười vui vẻ hỏi thằng bé:
– Sao con biết ba ở đây mà tới? Ai đưa con tới?
Cu Gin nhìn về phía tôi, cười hí hửng:
– Mẹ đưa Gin tới, mẹ nói đưa Gin đi chơi, đi tìm ba nữa.
Chính Quân cau mày nhìn thằng bé:
– Đi tìm ba sao?
– Dạ.
Nhận được câu trả lời từ cu Gin, anh ta lại quay sang nhìn tôi, biểu cảm có chút không vui. Tôi cứ mặc kệ anh ta, nếu anh ta hỏi thì tôi nói, còn nếu không hỏi… tôi liền bồng con đến bàn kế bên kêu thức ăn để ăn cho bỏ ghét.
Thấy tôi vẫn đứng nguyên vị trí cũ không nhúc nhích, Chính Quân cuối cùng vẫn bồng cu Gin đi tới. Đứng trước mặt tôi, anh ta cất giọng khàn khàn rất ấm:
– Sáng sớm bày trò gì vậy? Theo dõi tôi sao?
Tôi cười, trả lời:
– Nghe nói anh bận đến nổi không có thời gian về nhà, cũng không có thời gian thay quần áo nên tôi đưa con đến tìm anh, sẵn tiện đem quần áo mới đến cho anh thay.
– Vậy quần áo đâu?
Tôi chỉ tay ra cửa:
– Trong xe, anh muốn thay luôn thì để tôi nói anh lái xe đem vô cho anh.
Cu Gin nghe bọn tôi nói chuyện, thằng bé kéo kéo vai áo của Chính Quân, giọng buồn bã:
– Ba… hôm qua ba không về ngủ ạ? Gin tìm không thấy ba?
Nghe con trai hỏi, anh ta vội vàng trả lời:
– Ba bận làm việc ở công ty, lát nữa ba rảnh, ba đưa Gin về, chịu không?
Cu Gật gật gật:
– Chịu chịu.
Trong lúc cha con hai người đang nói chuyện, tôi liền nhích người nhìn về phía bàn ăn, Trâm thấy tôi nhìn, cô ta liền vui vẻ cười với tôi, giọng ngọt ngào:
– Chị Lâm, đến đây ngồi luôn đi.
Nghe Trâm kêu, Chính Quân cũng quay sang nói với tôi:
– Đã tới rồi thì đến ngồi luôn đi, cô ăn sáng chưa?
Tôi nhìn anh ta, cười hỏi:
– Có làm phiền đến anh và Trâm không vậy?
Chính Quân nheo nheo mắt:
– Ý cô là sao?
Tôi nhún vai:
– Ý tôi là thế đó, anh nghe mà không hiểu à?
Tôi và anh ta nhìn nhau, hai người hai biểu cảm, một vui vẻ, một trầm mặc, không ai chịu nhường cảm xúc của mình cho ai. Đang căng thẳng, Trâm từ xa đi tới, cô ấy khoác tay tôi, cười tinh nghịch:
– Chị Lâm đến ăn sáng luôn đi, em với anh Quân vừa ăn xong rồi, chị đưa cu Gin đến ăn đi.
Ăn sáng xong rồi mà còn bảo tôi đến ăn đi, tôi ăn cho hai người nhìn miệng à?
Tôi quay mặt nhìn sang cô ấy, tôi lắc đầu, vẫn giữ thái độ hết sức vui vẻ:
– Chị ăn rồi, cảm ơn em.
Trâm lại luôn miệng:
– Thức ăn sáng ở đây ngon lắm, chị ăn một chút đi, cho cu Gin ăn nữa.
Tôi khẽ đẩy tay cô ta ra một chút, vẫn rất lịch sự mà từ chối:
– Chị có thói quen ăn cơm ở nhà, ăn cơm chắc bụng, vừa tốt vừa no lâu nữa, ăn thức ăn ngoài… dù có ngon nhưng không sạch… không tốt Trâm à.
Tôi nói đến thế không biết cô Trâm nghe có hiểu được chút nào hay không, ai thân đâu mà cứ ôm tay với cả ôm chân. Trong lúc chờ cô Trâm lên tiếng, Chính Quân lại lên tiếng nói trước:
– Nếu em ăn rồi vậy để anh đưa em về.
Tôi đi tới gần chồng tôi, cười dịu dàng nói:
– Em hứa với con lát nữa đưa con đi siêu thị, anh đi cùng được không?
– Bây giờ luôn sao?
– Vâng, cu Gin muốn mua đồ chơi, em đã hứa với con rồi. Còn nếu anh bận… anh cứ giải quyết công việc trước đi, em đưa con đi cũng được, không sao.
Chính Quân nhìn tôi, đôi mắt sáng quắc kia như muốn dò xem ý tứ của tôi rốt cuộc là như thế nào. Mà tôi cũng không để lộ chút khó chịu hay là không vui nào cả, tôi là muốn để cho anh ta quyết định xem có muốn đưa vợ con đi chơi không, hay là lại muốn ăn sáng tình tứ với “em gái mưa bong bóng”. Chồng tôi chưa kịp trả lời thì cô Trâm đã lên tiếng:
– Anh Quân, anh đưa chị Lâm với cu Gin đi chơi đi, hiếm mới có dịp anh được nghỉ một ngày mà. Hai người đi trước, lát em ngồi taxi về sau.
Tôi quay sang nhìn cô ta, đúng là người đẹp nên nói ra toàn lời hay ý đẹp nhỉ, khiêm nhường ghê luôn ý.
Cô Trâm đã nói như vậy, tôi đây làm sao phụ lòng cô ấy được, tôi liền cười nói với cô ta:
– Vậy… anh chị đi trước, lát em về sau nhé Trâm.
Đúng là trong giây phút tôi nói vợ chồng tôi đi trước, biểu cảm trên mặt Trâm có vài giây bất mãn, thật sự rất bất mãn. Ai gu, cuối cùng thì cũng chịu để lộ thái độ rồi đấy à, tôi không tin là cô ta không có “tình ý” gì với chồng tôi đâu.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trâm lại quay về vẻ vui tươi, cô ta lại nói:
– Dạ, anh chị đi trước đi, đi chơi vui vẻ nha.
Tôi cười cười, lại đúng là em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn để phần thiệt thòi về mình, dù có buồn nhưng vẫn không làm “anh trai” khó xử. Eo ơi, kiểu nữ chính đáng thương là đây sao?
Quay sang Chính Quân, tôi dịu giọng hỏi:
– Anh đi không hay là để khi khác?
Chính Quân không suy nghĩ, anh ta trả lời ngay:
– Để anh đưa hai mẹ con đi.
Tôi khá là hài lòng trước đáp án này của anh ta, nụ cười nhạt trên môi đã được thay bằng nụ cười rạng rỡ. Ít ra thì cũng phải vậy, phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ để mà chọn lựa chứ.
Khoác tay Chính Quân, tôi nhìn sang Trâm rồi cười một phát thật là hạnh phúc mới chịu rời đi. Thấy tôi khoác tay, chồng tôi nhìn tôi chăm chăm nhưng vẫn để cho tôi khoác chứ không có ý bài xích tiếp xúc thân mật với tôi. Một tay bồng con, một tay khoác tay với vợ, eo ơi, gia đình hạnh phúc kiểu mẫu là đây chứ đâu, mới diễn có một chút xíu mà người ta đi ngang nhìn quá trời nhìn, ngại ghê!
Đấy, chính thất thì nó phải như vậy, chả cần biết có hạnh phúc thật sự hay không nhưng trước tiên phải đường hoàng mà xuất hiện bên cạnh chồng. Để cho mấy con có ý định tòm tem nhìn vào, gì thì gì nó vẫn có chút sợ hãi e dè, còn về chuyện chồng mình có muốn cho nó “giật” hay không, đó lại phải nói sang một vấn đề khác, vấn đề đạo đức của một người đàn ông.
Ra tới trước cửa, tôi liền rụt tay mình về, Chính Quân lúc này cũng thả cu Gin xuống đất, thấy tôi buông tay, anh ta quay sang tôi, môi hơi cong:
– Sao thả tay ra rồi?
Tôi nhìn lơ đễnh:
– Mỏi tay.
Anh ta cười nhạt:
– Diễn trò!
Tôi liếc mắt rồi cũng mặc kệ anh ta, diễn trò thì diễn trò, tôi thấy vui là được, cần gì anh ta phải lên tiếng.
Xe tới, tôi bồng cu Gin ngồi vào ghế phụ lái rồi tự mình thắt dây an toàn cho hai mẹ con, không đợi người đàn ông bên cạnh phải làm giúp. Chính Quân nhìn nhìn tôi tự thắt dây an toàn, cũng không có ý sẽ nói gì, anh ta cho xe chạy thẳng đến siêu thị. Cu Gin dọc đường phấn khích cười nói pha trò, náo loạn suốt một quãng đường. Đến siêu thị chơi trò chơi trước rồi mới mua đồ chơi về, trên đường về cu cậu lại ngủ mất, thành ra không khí trong xe lúc này có hơi trầm mặc.
Tôi ngồi yên vị ở ghế phụ lái, hai mắt thoáng lim dim thì lại nghe người bên cạnh nhàn nhạt cất tiếng:
– Nghe nói hôm qua… cô và A Mỹ gây nhau?
Anh ta biết à? Chà, cô Mỹ cũng lanh lợi dữ ha?
Tôi gật đầu:
– Ừ, tôi không vừa ý cách cô ấy ép cu Gin ăn quá nhiều.
Chính Quân lại nói:
– Có gì thì cứ góp ý, cũng không nhất thiết phải đuổi cô ấy… cu Gin là do một tay A Mỹ chăm sóc từ bé đến giờ, cô ấy rất thương thằng bé.
Tôi nhìn anh ta, nói tiếp:
– Tôi cũng không có nói là cô ấy ghét cu Gin, tôi chỉ cảm thấy cô ấy… không thích tôi làm mẹ của thằng bé.
Chính Quân lúc này mới quay sang nhìn tôi, giọng nghiêm hơn chút:
– Cô đừng nghĩ sự việc theo chiều hướng xấu như vậy, A Mỹ khen cô rất nhiều, cô ấy rất thích cô.
Tôi ôm cu Gin vào lòng, mắt rũ xuống nhìn thằng bé, giọng nghiêm túc, tôi nói thật lòng:
– Người ta thích tôi hay không, tôi tự cảm nhận được, tôi chỉ muốn tốt cho cu Gin, nếu anh đã giao thằng bé lại cho tôi, hy vọng anh cũng nên giao quyền làm mẹ lại cho tôi. Còn nếu anh không tin tưởng tôi, tôi không dám nhận trọng trách cao cả này. Con anh… giao lại cho người anh tin tưởng vậy.
Chính Quân im lặng, tôi không nhìn anh ta nên cũng không biết biểu cảm trên mặt anh ta trông như thế nào. Chỉ là một lát sau, tôi lại nghe được giọng trầm trầm, rất ấm:
– Tôi tin tưởng cô… tôi cũng tin tưởng A Mỹ.
Tôi lúc này mới quay lên nhìn anh ta, chỉ thấy được gương mặt có chút nặng nề khó xử. Tôi… thật ra tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của anh ta lúc này. Nói gì thì nói, tôi chỉ mới đến được vài tháng, bì làm sao được với người đã ở trước đó hơn bốn năm. Hai bọn tôi cưới nhau lại có chút ép buộc, nói đúng hơn là không có tình yêu, tôi không tin tưởng anh ta, mà anh ta cũng chưa chắc đã tin tưởng tôi hoàn toàn. Chuyện này… cũng nên thông cảm cho anh ta một chút.
Suy nghĩ một lát, tôi lại nói, giọng cũng dịu hơn:
– Tôi gả cho anh, nói gì thì nói trên danh nghĩa cũng là vợ của anh, không có tình thì có nghĩa, tôi hứa với anh sẽ chăm sóc cho cu Gin thật đàng hoàng… đấy là lời hứa có trọng lượng nhất mà tôi từng thốt ra, tuyệt đối không phải hứa suông hứa bừa bãi. Tôi cũng không muốn đuổi A Mỹ, chỉ là nếu cô ấy cứ muốn chống đối tôi, tôi không chắc sẽ nhịn cô ấy mãi được. Nếu lỡ như cu Gin gặp chuyện gì không may, người chịu trách nhiệm sẽ là tôi chứ không phải là cô ấy. Làm tổn hại đến cháu nối dõi của nhà họ Dương, cái tội này… tôi gánh không nổi.
Chính Quân nghe qua những lời này, anh ta nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khác, lại như suy nghĩ chuyện gì đó, lát sau, tôi lại nghe anh ta nghiêm túc cất tiếng:
– Tôi hiểu, cô cứ làm những chuyện cô cho là đúng, là tốt cho cu Gin. Còn về những vấn đề khác cứ báo với tôi một tiếng, tôi thay cô giải quyết.
Môi khẽ mỉm cười, tôi gật gật:
– Vậy… được.
Chính Quân nói như vậy, xem ra anh ta chịu để tôi quyết định mọi chuyện rồi. Dù không đuổi A Mỹ nhưng vị trí của cô ta cũng không lấn áp tôi được, kết quả như vậy, xem ra cũng là tốt. A Mỹ không phải là người không hiểu chuyện, không hiểu nguyên tắc, nhưng chắc do mấy năm vừa qua, Chính Quân giao cho cô ta quá nhiều quyền lực nên khi tôi xuất hiện, cô ta tạm thời không tiếp nhận được. Mà cũng đúng thôi, bất ngờ bị hạn chế quyền hành, đối với ai cũng không phải là chuyện dễ dàng chấp nhận được. Chớ có nghĩ bảo mẫu ở nhà họ Dương là người thấp kém, vị trí và phúc lợi của A Mỹ so với những người khác là hơi bị đẳng cấp đấy.
– Tôi với Trâm… chỉ là anh em bình thường thôi, cô đừng nghĩ nhiều. Đêm qua tôi có chuyện gấp phải làm, bận quá nên không gọi cho cô được. Sáng định về sớm thì Trâm gọi đến nói muốn ăn sáng cùng vì có vài chuyện liên quan đến công ty cần bàn. Tôi nói từ nãy tới giờ… chắc cô hiểu hết rồi đúng không?
Tôi nhìn về phía trước, tim đập có hơi nhanh hơn bình thường một chút, tự nhiên có chút cảm giác thoải mái là lạ khó tả. Cái này, là chồng tôi đang muốn giải thích chuyện khi nãy với tôi á? Ý anh nói… anh và Trâm không có chuyện gì, kêu tôi đứng suy nghĩ vu vơ á?
Chồi chồi, Chính Quân cao ngạo như vậy mà cũng chịu giải thích với tôi… vinh hạnh dữ thần vậy trời?!
Tôi tằng hắng nhẹ một phát, vờ như là bình thường để che đậy cảm xúc náo loạn trong lòng mình, tôi nói:
– Ờ… tôi biết rồi, tôi hiểu mà.
Chồng tôi gật gật, nụ cười trên môi đậm hơn một chút, giọng ấm áp trở lại:
– Hiểu là tốt, tôi không nɠɵạı ŧìиɦ, chuyện này cô tin tôi được.
Tôi thoáng sững sờ rồi mới hiểu ra rồi lại tiếp thu hết vào trong đầu. Cái câu này, tôi có nên tin tưởng hoàn toàn không nhỉ? Đàn ông của nhà họ Dương quyền lực không nɠɵạı ŧìиɦ… tin được à?!
………………………..
A Mỹ chiều hôm đó quay về lại Dương gia, cô ấy có xin lỗi tôi về chuyện hôm qua, cũng hứa sẽ lắng nghe những gì tôi góp ý. Thấy cô ấy nhận lỗi, tôi cơ bản cũng không muốn làm khó. Mà chắc là Chính Quân có nói gì với cô ấy nên cô ấy mới thay đổi thái độ với tôi như vậy. Oầy, thế này cũng tốt, tôi cũng không muốn đuổi người được việc như A Mỹ, thời buổi bây giờ tìm bảo mẫu uy tín như cô ấy cũng gọi là khó khăn. Chỉ hy vọng mối quan hệ của tôi và cô ấy sẽ đuợc cải thiện tốt hơn, cu Gin cũng quý A Mỹ rất nhiều.
Mà sau chuyện tôi đưa cu Gin đến tìm Chính Quân bữa sáng hôm đó, Trâm đối xử với tôi có chút khác trước kia, cụ thể là xa cách hơn một chút. Nghe nói dạo gần đây cô ấy khá là bận, hai bên công ty của nhà cô ấy và công ty của ba chồng tôi có làm ăn với nhau nên cô ấy thường xuyên phải tiếp xúc với Chính Quân. Chuyện cô ấy tiếp xúc với chồng tôi cũng không có gì đáng để nói, mà thứ cần bàn đến ở đây là mối quan hệ từ trước của bọn họ. Nghe bảo Trâm là thanh mai trúc mã với cả ba anh em nhà họ Dương, trước kia từng có thời gian sống ở nhà chồng tôi trước khi theo gia đình sang Mỹ. Tôi cũng chỉ là nghe bé Thà kể lại như vậy chứ tôi cũng không rành lắm, mà con bé cũng chỉ biết có thế thôi vì thời gian con bé làm ở đâu cũng không quá lâu. Chuyện trước kia của bọn họ, tôi vẫn có hơi tò mò một chút. Theo tôi đoán, Trâm là có tình cảm với chồng tôi, thứ tình cảm nam nữ chứ không phải là tình cảm anh trai em gái thông thường.
Trời về khuya, tôi đêm nay nhớ nhà nên khó ngủ, thấy khí trời mát mẻ, tôi mới kêu bé Thà đi làm chút nước gì đó ngon ngon để nhâm nhi cho đỡ buồn. Ở vườn nhà có cái xích đu rất đẹp, tôi cũng hay ra đó ngồi đung đưa hóng mát. Ngồi được một lát thì chú Ba Vũ đi ra, thấy tôi, chú ấy đi tới gần rồi lại cười hỏi:
– Chị Hai, chị chờ anh Hai à, chắc đêm nay anh ấy về trễ đó.
Tôi nhìn Chính Vũ, chú ấy có vẻ say, mặt hơi ửng đỏ. Thấy chú Ba đã say, tôi mới nói:
– Chú Ba, chú uống say hả, để tôi kêu người lên kêu thím Ba nha.
Chính Vũ xua xua tay:
– Không cần đâu chị Hai, em còn thấy đường để đi mà… em không sao đâu.
– Vậy… chú có muốn uống chút trà giải rượu không, tôi nói nhà bếp làm cho chú.
Chú Ba nhìn tôi, đầu gật gật:
– Cũng… cũng được, cảm ơn chị trước.
Thấy chú ấy đồng ý, tôi liền kêu người xuống bếp pha trà lên cho cậu Ba rồi sẵn tiện lên kêu Châu Nhi một tiếng. Hiếm khi thấy Chính Vũ trong bộ dạng như thế này vì bình thường chú ấy vô cùng vô cùng quan trọng vẻ bề ngoài của mình, dễ gì mà thoải mái được như lúc này đâu. Phải nói trong ba anh em nhà này, anh Cả nghiêm túc nhất, Chính Quân thì khó gần, còn Chính Vũ lại khá là khó tính. Trông chú ấy vậy thôi chứ khó tính vô cùng, tôi vẫn hay nghe Châu Nhi phàn nàn với Má Nhỏ về chú Ba, đại khái là nói chú ấy rất hay xét nét mọi chuyện. Vợ chồng chú Ba hạnh phúc thì hạnh phúc thật chứ cũng hay gây nhau lắm, mà nghĩ cũng đúng, vợ chồng son mà, không gây nhau thì làm sao hiểu được nhau.
Người làm đem trà lên, chú Ba thổi thổi mấy hơi liền cầm ly lên uống sạch không còn giọt nào, uống xong, chú ấy lại quay sang tôi, giọng dịu hẳn:
– Chị Hai… chị quen với nhà mình chưa?
Tôi cười tươi nhìn chú ấy, trả lời:
– Tôi cũng quen dần rồi chú Ba.
Chính Vũ lại nhìn tôi, hai mắt khẽ híp hờ:
– Anh Hai… anh ấy có tốt với chị không?
Tôi có chút ngạc nhiên với câu hỏi này nhưng vẫn trả lời chú ấy:
– Anh Hai chú ấy hả… tốt, anh ấy đối xử với tôi rất tốt.
Chú Ba Vũ gật gù vài cái, mặt cúi xuống như muốn gục, chú ấy nói nhỏ xíu trong miệng, rất khó nghe:
– Tốt là được… em cũng mừng cho chị… mà tiếc quá…
Tôi nheo mắt nhìn về phía chú ấy, tôi hỏi lại:
– Chú nói gì tôi nghe không rõ, bộ có chuyện gì hả chú Ba?
Chính Vũ ngước mặt lên nhìn tôi, hai mắt mơ màng, chú ấy ngã đầu về sau, thở ra một hơi, nói gì đó nghe rất khó hiểu:
– Anh Hai vậy mà hay… em theo không kịp… theo không kịp.
Tôi thiệt sự không hiểu chú ấy đang nói gì, tôi liền cười nhẹ, hỏi vơ:
– Chú Ba… chú say lắm rồi hả? Chú nói gì nãy giờ chị nghe không hiểu gì hết… hay để chị kêu người đưa chú lên phòng nghỉ ngơi nha.
Chính Vũ lại quay sang nhìn tôi, chú ấy cười, nụ cười rỗng tuếch:
– Chị Hai… chị không có biết đâu… ba anh em bọn em từng tranh giành nhau chị đó… cuối cùng em thua… thua đậm. Chị thấy em vậy chứ em chẳng làm được tích sự gì hết…
Tôi cả kinh nhìn chú ấy, cơ bản là như không tin vào tai mình… cái gì mà giành… chú Ba chú ấy nói điên cái gì vậy?
Thấy tôi nhìn chăm chăm không chớp mắt, chú Ba liền chống tay đứng dậy, chú ấy nhìn tôi, ánh nhìn chứa sự phức tạp kỳ lạ, câu từ phát ra còn kỳ lạ hơn bội lần:
– Mà chị cứ an tâm đi, Dương Chính Vũ này đã thích cái gì là sẽ làm đến cùng… chị Hai… chị cứ yên tâm!
_____________________
TƯƠNG TÁC GIẢM QUÁ CẢ NHÀ ƠI, CHỊ EM MÌNH ĐỌC TRUYỆN THÌ NHỚ LIKE + SHARE CHO EM NHAAA. CHỨ TT GIẢM QUÁ EM BUỒN LẮM, EM UP CŨNG ĐỀU MÀ HUHU. TRÊN 3K7 LIKE + 100 SHARE ĐI CHỨ CHỊ EM MÌNH UIIII
Cu Gin đi trước, tôi đi theo sau, còn cách tầm 3 mét nữa là đến bàn ăn của Chính Quân, cu cậu liền phấn khích reo lên:
– Ba… ba… Gin đây nè… Gin ở đây nè.
Nghe giọng con, Chính Quân liền quay sang nhìn thằng bé, ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng sau đó là sự vui mừng thấy rõ. Anh ta đứng dậy rồi đi tới bồng con trai lên cao, cười vui vẻ hỏi thằng bé:
– Sao con biết ba ở đây mà tới? Ai đưa con tới?
Cu Gin nhìn về phía tôi, cười hí hửng:
– Mẹ đưa Gin tới, mẹ nói đưa Gin đi chơi, đi tìm ba nữa.
Chính Quân cau mày nhìn thằng bé:
– Đi tìm ba sao?
– Dạ.
Nhận được câu trả lời từ cu Gin, anh ta lại quay sang nhìn tôi, biểu cảm có chút không vui. Tôi cứ mặc kệ anh ta, nếu anh ta hỏi thì tôi nói, còn nếu không hỏi… tôi liền bồng con đến bàn kế bên kêu thức ăn để ăn cho bỏ ghét.
Thấy tôi vẫn đứng nguyên vị trí cũ không nhúc nhích, Chính Quân cuối cùng vẫn bồng cu Gin đi tới. Đứng trước mặt tôi, anh ta cất giọng khàn khàn rất ấm:
– Sáng sớm bày trò gì vậy? Theo dõi tôi sao?
Tôi cười, trả lời:
– Nghe nói anh bận đến nổi không có thời gian về nhà, cũng không có thời gian thay quần áo nên tôi đưa con đến tìm anh, sẵn tiện đem quần áo mới đến cho anh thay.
– Vậy quần áo đâu?
Tôi chỉ tay ra cửa:
– Trong xe, anh muốn thay luôn thì để tôi nói anh lái xe đem vô cho anh.
Cu Gin nghe bọn tôi nói chuyện, thằng bé kéo kéo vai áo của Chính Quân, giọng buồn bã:
– Ba… hôm qua ba không về ngủ ạ? Gin tìm không thấy ba?
Nghe con trai hỏi, anh ta vội vàng trả lời:
– Ba bận làm việc ở công ty, lát nữa ba rảnh, ba đưa Gin về, chịu không?
Cu Gật gật gật:
– Chịu chịu.
Trong lúc cha con hai người đang nói chuyện, tôi liền nhích người nhìn về phía bàn ăn, Trâm thấy tôi nhìn, cô ta liền vui vẻ cười với tôi, giọng ngọt ngào:
– Chị Lâm, đến đây ngồi luôn đi.
Nghe Trâm kêu, Chính Quân cũng quay sang nói với tôi:
– Đã tới rồi thì đến ngồi luôn đi, cô ăn sáng chưa?
Tôi nhìn anh ta, cười hỏi:
– Có làm phiền đến anh và Trâm không vậy?
Chính Quân nheo nheo mắt:
– Ý cô là sao?
Tôi nhún vai:
– Ý tôi là thế đó, anh nghe mà không hiểu à?
Tôi và anh ta nhìn nhau, hai người hai biểu cảm, một vui vẻ, một trầm mặc, không ai chịu nhường cảm xúc của mình cho ai. Đang căng thẳng, Trâm từ xa đi tới, cô ấy khoác tay tôi, cười tinh nghịch:
– Chị Lâm đến ăn sáng luôn đi, em với anh Quân vừa ăn xong rồi, chị đưa cu Gin đến ăn đi.
Ăn sáng xong rồi mà còn bảo tôi đến ăn đi, tôi ăn cho hai người nhìn miệng à?
Tôi quay mặt nhìn sang cô ấy, tôi lắc đầu, vẫn giữ thái độ hết sức vui vẻ:
– Chị ăn rồi, cảm ơn em.
Trâm lại luôn miệng:
– Thức ăn sáng ở đây ngon lắm, chị ăn một chút đi, cho cu Gin ăn nữa.
Tôi khẽ đẩy tay cô ta ra một chút, vẫn rất lịch sự mà từ chối:
– Chị có thói quen ăn cơm ở nhà, ăn cơm chắc bụng, vừa tốt vừa no lâu nữa, ăn thức ăn ngoài… dù có ngon nhưng không sạch… không tốt Trâm à.
Tôi nói đến thế không biết cô Trâm nghe có hiểu được chút nào hay không, ai thân đâu mà cứ ôm tay với cả ôm chân. Trong lúc chờ cô Trâm lên tiếng, Chính Quân lại lên tiếng nói trước:
– Nếu em ăn rồi vậy để anh đưa em về.
Tôi đi tới gần chồng tôi, cười dịu dàng nói:
– Em hứa với con lát nữa đưa con đi siêu thị, anh đi cùng được không?
– Bây giờ luôn sao?
– Vâng, cu Gin muốn mua đồ chơi, em đã hứa với con rồi. Còn nếu anh bận… anh cứ giải quyết công việc trước đi, em đưa con đi cũng được, không sao.
Chính Quân nhìn tôi, đôi mắt sáng quắc kia như muốn dò xem ý tứ của tôi rốt cuộc là như thế nào. Mà tôi cũng không để lộ chút khó chịu hay là không vui nào cả, tôi là muốn để cho anh ta quyết định xem có muốn đưa vợ con đi chơi không, hay là lại muốn ăn sáng tình tứ với “em gái mưa bong bóng”. Chồng tôi chưa kịp trả lời thì cô Trâm đã lên tiếng:
– Anh Quân, anh đưa chị Lâm với cu Gin đi chơi đi, hiếm mới có dịp anh được nghỉ một ngày mà. Hai người đi trước, lát em ngồi taxi về sau.
Tôi quay sang nhìn cô ta, đúng là người đẹp nên nói ra toàn lời hay ý đẹp nhỉ, khiêm nhường ghê luôn ý.
Cô Trâm đã nói như vậy, tôi đây làm sao phụ lòng cô ấy được, tôi liền cười nói với cô ta:
– Vậy… anh chị đi trước, lát em về sau nhé Trâm.
Đúng là trong giây phút tôi nói vợ chồng tôi đi trước, biểu cảm trên mặt Trâm có vài giây bất mãn, thật sự rất bất mãn. Ai gu, cuối cùng thì cũng chịu để lộ thái độ rồi đấy à, tôi không tin là cô ta không có “tình ý” gì với chồng tôi đâu.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trâm lại quay về vẻ vui tươi, cô ta lại nói:
– Dạ, anh chị đi trước đi, đi chơi vui vẻ nha.
Tôi cười cười, lại đúng là em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn để phần thiệt thòi về mình, dù có buồn nhưng vẫn không làm “anh trai” khó xử. Eo ơi, kiểu nữ chính đáng thương là đây sao?
Quay sang Chính Quân, tôi dịu giọng hỏi:
– Anh đi không hay là để khi khác?
Chính Quân không suy nghĩ, anh ta trả lời ngay:
– Để anh đưa hai mẹ con đi.
Tôi khá là hài lòng trước đáp án này của anh ta, nụ cười nhạt trên môi đã được thay bằng nụ cười rạng rỡ. Ít ra thì cũng phải vậy, phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ để mà chọn lựa chứ.
Khoác tay Chính Quân, tôi nhìn sang Trâm rồi cười một phát thật là hạnh phúc mới chịu rời đi. Thấy tôi khoác tay, chồng tôi nhìn tôi chăm chăm nhưng vẫn để cho tôi khoác chứ không có ý bài xích tiếp xúc thân mật với tôi. Một tay bồng con, một tay khoác tay với vợ, eo ơi, gia đình hạnh phúc kiểu mẫu là đây chứ đâu, mới diễn có một chút xíu mà người ta đi ngang nhìn quá trời nhìn, ngại ghê!
Đấy, chính thất thì nó phải như vậy, chả cần biết có hạnh phúc thật sự hay không nhưng trước tiên phải đường hoàng mà xuất hiện bên cạnh chồng. Để cho mấy con có ý định tòm tem nhìn vào, gì thì gì nó vẫn có chút sợ hãi e dè, còn về chuyện chồng mình có muốn cho nó “giật” hay không, đó lại phải nói sang một vấn đề khác, vấn đề đạo đức của một người đàn ông.
Ra tới trước cửa, tôi liền rụt tay mình về, Chính Quân lúc này cũng thả cu Gin xuống đất, thấy tôi buông tay, anh ta quay sang tôi, môi hơi cong:
– Sao thả tay ra rồi?
Tôi nhìn lơ đễnh:
– Mỏi tay.
Anh ta cười nhạt:
– Diễn trò!
Tôi liếc mắt rồi cũng mặc kệ anh ta, diễn trò thì diễn trò, tôi thấy vui là được, cần gì anh ta phải lên tiếng.
Xe tới, tôi bồng cu Gin ngồi vào ghế phụ lái rồi tự mình thắt dây an toàn cho hai mẹ con, không đợi người đàn ông bên cạnh phải làm giúp. Chính Quân nhìn nhìn tôi tự thắt dây an toàn, cũng không có ý sẽ nói gì, anh ta cho xe chạy thẳng đến siêu thị. Cu Gin dọc đường phấn khích cười nói pha trò, náo loạn suốt một quãng đường. Đến siêu thị chơi trò chơi trước rồi mới mua đồ chơi về, trên đường về cu cậu lại ngủ mất, thành ra không khí trong xe lúc này có hơi trầm mặc.
Tôi ngồi yên vị ở ghế phụ lái, hai mắt thoáng lim dim thì lại nghe người bên cạnh nhàn nhạt cất tiếng:
– Nghe nói hôm qua… cô và A Mỹ gây nhau?
Anh ta biết à? Chà, cô Mỹ cũng lanh lợi dữ ha?
Tôi gật đầu:
– Ừ, tôi không vừa ý cách cô ấy ép cu Gin ăn quá nhiều.
Chính Quân lại nói:
– Có gì thì cứ góp ý, cũng không nhất thiết phải đuổi cô ấy… cu Gin là do một tay A Mỹ chăm sóc từ bé đến giờ, cô ấy rất thương thằng bé.
Tôi nhìn anh ta, nói tiếp:
– Tôi cũng không có nói là cô ấy ghét cu Gin, tôi chỉ cảm thấy cô ấy… không thích tôi làm mẹ của thằng bé.
Chính Quân lúc này mới quay sang nhìn tôi, giọng nghiêm hơn chút:
– Cô đừng nghĩ sự việc theo chiều hướng xấu như vậy, A Mỹ khen cô rất nhiều, cô ấy rất thích cô.
Tôi ôm cu Gin vào lòng, mắt rũ xuống nhìn thằng bé, giọng nghiêm túc, tôi nói thật lòng:
– Người ta thích tôi hay không, tôi tự cảm nhận được, tôi chỉ muốn tốt cho cu Gin, nếu anh đã giao thằng bé lại cho tôi, hy vọng anh cũng nên giao quyền làm mẹ lại cho tôi. Còn nếu anh không tin tưởng tôi, tôi không dám nhận trọng trách cao cả này. Con anh… giao lại cho người anh tin tưởng vậy.
Chính Quân im lặng, tôi không nhìn anh ta nên cũng không biết biểu cảm trên mặt anh ta trông như thế nào. Chỉ là một lát sau, tôi lại nghe được giọng trầm trầm, rất ấm:
– Tôi tin tưởng cô… tôi cũng tin tưởng A Mỹ.
Tôi lúc này mới quay lên nhìn anh ta, chỉ thấy được gương mặt có chút nặng nề khó xử. Tôi… thật ra tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của anh ta lúc này. Nói gì thì nói, tôi chỉ mới đến được vài tháng, bì làm sao được với người đã ở trước đó hơn bốn năm. Hai bọn tôi cưới nhau lại có chút ép buộc, nói đúng hơn là không có tình yêu, tôi không tin tưởng anh ta, mà anh ta cũng chưa chắc đã tin tưởng tôi hoàn toàn. Chuyện này… cũng nên thông cảm cho anh ta một chút.
Suy nghĩ một lát, tôi lại nói, giọng cũng dịu hơn:
– Tôi gả cho anh, nói gì thì nói trên danh nghĩa cũng là vợ của anh, không có tình thì có nghĩa, tôi hứa với anh sẽ chăm sóc cho cu Gin thật đàng hoàng… đấy là lời hứa có trọng lượng nhất mà tôi từng thốt ra, tuyệt đối không phải hứa suông hứa bừa bãi. Tôi cũng không muốn đuổi A Mỹ, chỉ là nếu cô ấy cứ muốn chống đối tôi, tôi không chắc sẽ nhịn cô ấy mãi được. Nếu lỡ như cu Gin gặp chuyện gì không may, người chịu trách nhiệm sẽ là tôi chứ không phải là cô ấy. Làm tổn hại đến cháu nối dõi của nhà họ Dương, cái tội này… tôi gánh không nổi.
Chính Quân nghe qua những lời này, anh ta nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khác, lại như suy nghĩ chuyện gì đó, lát sau, tôi lại nghe anh ta nghiêm túc cất tiếng:
– Tôi hiểu, cô cứ làm những chuyện cô cho là đúng, là tốt cho cu Gin. Còn về những vấn đề khác cứ báo với tôi một tiếng, tôi thay cô giải quyết.
Môi khẽ mỉm cười, tôi gật gật:
– Vậy… được.
Chính Quân nói như vậy, xem ra anh ta chịu để tôi quyết định mọi chuyện rồi. Dù không đuổi A Mỹ nhưng vị trí của cô ta cũng không lấn áp tôi được, kết quả như vậy, xem ra cũng là tốt. A Mỹ không phải là người không hiểu chuyện, không hiểu nguyên tắc, nhưng chắc do mấy năm vừa qua, Chính Quân giao cho cô ta quá nhiều quyền lực nên khi tôi xuất hiện, cô ta tạm thời không tiếp nhận được. Mà cũng đúng thôi, bất ngờ bị hạn chế quyền hành, đối với ai cũng không phải là chuyện dễ dàng chấp nhận được. Chớ có nghĩ bảo mẫu ở nhà họ Dương là người thấp kém, vị trí và phúc lợi của A Mỹ so với những người khác là hơi bị đẳng cấp đấy.
– Tôi với Trâm… chỉ là anh em bình thường thôi, cô đừng nghĩ nhiều. Đêm qua tôi có chuyện gấp phải làm, bận quá nên không gọi cho cô được. Sáng định về sớm thì Trâm gọi đến nói muốn ăn sáng cùng vì có vài chuyện liên quan đến công ty cần bàn. Tôi nói từ nãy tới giờ… chắc cô hiểu hết rồi đúng không?
Tôi nhìn về phía trước, tim đập có hơi nhanh hơn bình thường một chút, tự nhiên có chút cảm giác thoải mái là lạ khó tả. Cái này, là chồng tôi đang muốn giải thích chuyện khi nãy với tôi á? Ý anh nói… anh và Trâm không có chuyện gì, kêu tôi đứng suy nghĩ vu vơ á?
Chồi chồi, Chính Quân cao ngạo như vậy mà cũng chịu giải thích với tôi… vinh hạnh dữ thần vậy trời?!
Tôi tằng hắng nhẹ một phát, vờ như là bình thường để che đậy cảm xúc náo loạn trong lòng mình, tôi nói:
– Ờ… tôi biết rồi, tôi hiểu mà.
Chồng tôi gật gật, nụ cười trên môi đậm hơn một chút, giọng ấm áp trở lại:
– Hiểu là tốt, tôi không nɠɵạı ŧìиɦ, chuyện này cô tin tôi được.
Tôi thoáng sững sờ rồi mới hiểu ra rồi lại tiếp thu hết vào trong đầu. Cái câu này, tôi có nên tin tưởng hoàn toàn không nhỉ? Đàn ông của nhà họ Dương quyền lực không nɠɵạı ŧìиɦ… tin được à?!
………………………..
A Mỹ chiều hôm đó quay về lại Dương gia, cô ấy có xin lỗi tôi về chuyện hôm qua, cũng hứa sẽ lắng nghe những gì tôi góp ý. Thấy cô ấy nhận lỗi, tôi cơ bản cũng không muốn làm khó. Mà chắc là Chính Quân có nói gì với cô ấy nên cô ấy mới thay đổi thái độ với tôi như vậy. Oầy, thế này cũng tốt, tôi cũng không muốn đuổi người được việc như A Mỹ, thời buổi bây giờ tìm bảo mẫu uy tín như cô ấy cũng gọi là khó khăn. Chỉ hy vọng mối quan hệ của tôi và cô ấy sẽ đuợc cải thiện tốt hơn, cu Gin cũng quý A Mỹ rất nhiều.
Mà sau chuyện tôi đưa cu Gin đến tìm Chính Quân bữa sáng hôm đó, Trâm đối xử với tôi có chút khác trước kia, cụ thể là xa cách hơn một chút. Nghe nói dạo gần đây cô ấy khá là bận, hai bên công ty của nhà cô ấy và công ty của ba chồng tôi có làm ăn với nhau nên cô ấy thường xuyên phải tiếp xúc với Chính Quân. Chuyện cô ấy tiếp xúc với chồng tôi cũng không có gì đáng để nói, mà thứ cần bàn đến ở đây là mối quan hệ từ trước của bọn họ. Nghe bảo Trâm là thanh mai trúc mã với cả ba anh em nhà họ Dương, trước kia từng có thời gian sống ở nhà chồng tôi trước khi theo gia đình sang Mỹ. Tôi cũng chỉ là nghe bé Thà kể lại như vậy chứ tôi cũng không rành lắm, mà con bé cũng chỉ biết có thế thôi vì thời gian con bé làm ở đâu cũng không quá lâu. Chuyện trước kia của bọn họ, tôi vẫn có hơi tò mò một chút. Theo tôi đoán, Trâm là có tình cảm với chồng tôi, thứ tình cảm nam nữ chứ không phải là tình cảm anh trai em gái thông thường.
Trời về khuya, tôi đêm nay nhớ nhà nên khó ngủ, thấy khí trời mát mẻ, tôi mới kêu bé Thà đi làm chút nước gì đó ngon ngon để nhâm nhi cho đỡ buồn. Ở vườn nhà có cái xích đu rất đẹp, tôi cũng hay ra đó ngồi đung đưa hóng mát. Ngồi được một lát thì chú Ba Vũ đi ra, thấy tôi, chú ấy đi tới gần rồi lại cười hỏi:
– Chị Hai, chị chờ anh Hai à, chắc đêm nay anh ấy về trễ đó.
Tôi nhìn Chính Vũ, chú ấy có vẻ say, mặt hơi ửng đỏ. Thấy chú Ba đã say, tôi mới nói:
– Chú Ba, chú uống say hả, để tôi kêu người lên kêu thím Ba nha.
Chính Vũ xua xua tay:
– Không cần đâu chị Hai, em còn thấy đường để đi mà… em không sao đâu.
– Vậy… chú có muốn uống chút trà giải rượu không, tôi nói nhà bếp làm cho chú.
Chú Ba nhìn tôi, đầu gật gật:
– Cũng… cũng được, cảm ơn chị trước.
Thấy chú ấy đồng ý, tôi liền kêu người xuống bếp pha trà lên cho cậu Ba rồi sẵn tiện lên kêu Châu Nhi một tiếng. Hiếm khi thấy Chính Vũ trong bộ dạng như thế này vì bình thường chú ấy vô cùng vô cùng quan trọng vẻ bề ngoài của mình, dễ gì mà thoải mái được như lúc này đâu. Phải nói trong ba anh em nhà này, anh Cả nghiêm túc nhất, Chính Quân thì khó gần, còn Chính Vũ lại khá là khó tính. Trông chú ấy vậy thôi chứ khó tính vô cùng, tôi vẫn hay nghe Châu Nhi phàn nàn với Má Nhỏ về chú Ba, đại khái là nói chú ấy rất hay xét nét mọi chuyện. Vợ chồng chú Ba hạnh phúc thì hạnh phúc thật chứ cũng hay gây nhau lắm, mà nghĩ cũng đúng, vợ chồng son mà, không gây nhau thì làm sao hiểu được nhau.
Người làm đem trà lên, chú Ba thổi thổi mấy hơi liền cầm ly lên uống sạch không còn giọt nào, uống xong, chú ấy lại quay sang tôi, giọng dịu hẳn:
– Chị Hai… chị quen với nhà mình chưa?
Tôi cười tươi nhìn chú ấy, trả lời:
– Tôi cũng quen dần rồi chú Ba.
Chính Vũ lại nhìn tôi, hai mắt khẽ híp hờ:
– Anh Hai… anh ấy có tốt với chị không?
Tôi có chút ngạc nhiên với câu hỏi này nhưng vẫn trả lời chú ấy:
– Anh Hai chú ấy hả… tốt, anh ấy đối xử với tôi rất tốt.
Chú Ba Vũ gật gù vài cái, mặt cúi xuống như muốn gục, chú ấy nói nhỏ xíu trong miệng, rất khó nghe:
– Tốt là được… em cũng mừng cho chị… mà tiếc quá…
Tôi nheo mắt nhìn về phía chú ấy, tôi hỏi lại:
– Chú nói gì tôi nghe không rõ, bộ có chuyện gì hả chú Ba?
Chính Vũ ngước mặt lên nhìn tôi, hai mắt mơ màng, chú ấy ngã đầu về sau, thở ra một hơi, nói gì đó nghe rất khó hiểu:
– Anh Hai vậy mà hay… em theo không kịp… theo không kịp.
Tôi thiệt sự không hiểu chú ấy đang nói gì, tôi liền cười nhẹ, hỏi vơ:
– Chú Ba… chú say lắm rồi hả? Chú nói gì nãy giờ chị nghe không hiểu gì hết… hay để chị kêu người đưa chú lên phòng nghỉ ngơi nha.
Chính Vũ lại quay sang nhìn tôi, chú ấy cười, nụ cười rỗng tuếch:
– Chị Hai… chị không có biết đâu… ba anh em bọn em từng tranh giành nhau chị đó… cuối cùng em thua… thua đậm. Chị thấy em vậy chứ em chẳng làm được tích sự gì hết…
Tôi cả kinh nhìn chú ấy, cơ bản là như không tin vào tai mình… cái gì mà giành… chú Ba chú ấy nói điên cái gì vậy?
Thấy tôi nhìn chăm chăm không chớp mắt, chú Ba liền chống tay đứng dậy, chú ấy nhìn tôi, ánh nhìn chứa sự phức tạp kỳ lạ, câu từ phát ra còn kỳ lạ hơn bội lần:
– Mà chị cứ an tâm đi, Dương Chính Vũ này đã thích cái gì là sẽ làm đến cùng… chị Hai… chị cứ yên tâm!
_____________________
TƯƠNG TÁC GIẢM QUÁ CẢ NHÀ ƠI, CHỊ EM MÌNH ĐỌC TRUYỆN THÌ NHỚ LIKE + SHARE CHO EM NHAAA. CHỨ TT GIẢM QUÁ EM BUỒN LẮM, EM UP CŨNG ĐỀU MÀ HUHU. TRÊN 3K7 LIKE + 100 SHARE ĐI CHỨ CHỊ EM MÌNH UIIII
Bình luận facebook