Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
CHƯƠNG 29.
Công ty nhà họ Đinh phá sản, Đinh gia chịu tội trước hội Đại Ngọc, tuyên bố rút khỏi hào môn, không cần đợi Phó gia chỉ tội. Về phần anh trai của Đinh Diệp Sương, hiện tại hắn ta đang được "chăm sóc đặc biệt" ở trại tạm giam. Hậu quả của hắn ta để lại quá nặng, Đinh gia chỉ còn biết cầu xin giảm tội cho con cháu của họ chứ không hề dám cầu xin được tha thứ. Chỉ là Phó Khiếu Trạch cương quyết sẽ không nhượng bộ, dù cho Đinh gia có quỳ trước cửa Phó gia ba ngày ba đêm anh cũng sẽ không bỏ qua.
Lan Trúc rơi vào hôn mê sâu, đứa bé không giữ được, Lý gia cũng bắt đầu có phản ứng. Mặc dù biết Lý gia không yêu thương gì Lan Trúc nhưng dù sao Lý Lan Trúc cũng mang họ Lý. Người họ Lý mà không có phản ứng gì thì thật đúng là đang tự mình vạch áo cho người xem lưng.
Đình Đình cố tình giấu ba cô về chuyện cô bị thương, nhưng ngày hôm đó sau khi ông nội Phó từ nhà cô trở về, ba của Đình Đình cũng đã biết chuyện. Chú Thuận tức tốc đón xe đến Phó gia, nhìn thấy con gái băng tai quấn vai, ông đau lòng muốn đứt từng đoạn ruột. Hết vú Ngọc rồi tới ông, cả hai luân phiên nhau mà đau lòng xót dạ cho bảo bối mà họ hết lòng nâng niu. Đối với hai người họ, Đình Đình chính là bảo bối, là tất cả cuộc đời họ...
Chú Thuận và vú Ngọc ở lại Phó gia, quản gia Á sắp xếp phòng của hai người họ ở gần với Đình Đình để tiện việc chăm sóc cho cô. Mà Đình Đình thật ra cũng không phải quá yếu, cô vẫn có thể tự sinh hoạt như bình thường, chỉ khác mỗi việc là trên vai có vết bỏng và thính giác giảm đi một nửa. Vì vậy khi tiếp xúc với cô, mọi người luôn cố gắng nói chuyện lớn hơn bình thường, cũng có khi phải hét lên thì cô mới nghe được. Vũ Lan nói, vết thương ở tai trái của Đình Đình không nặng, bác sĩ đã xử lý ở bên trong tai nhưng sợ sẽ mất thời gian để lành hẳn. Còn về việc có bị ảnh hưởng đến dây thần kinh thính giác hay không thì phải đợi kết quả kiểm tra một vài ngày nữa.
Đình Đình xin nghỉ bệnh ở nhà đài, lần này đích thân Phó gia Phó Khiếu Trạch gọi điện đến cho sếp tổng để xin cho vợ nghỉ làm. Anh cũng có căn dặn sếp tổng nên giữ kín chuyện này vì anh không muốn vợ anh khó xử. Tất nhiên là sếp tổng sẵn sàng nhận lời, còn về việc Đình Đình có khó xử hay không... vậy thì chắc chắn là sếp tổng sẽ không bao giờ để cho cô phải khó xử... chắc chắn là không bao giờ!
Kể từ ngày tai trái bị thương, sức khỏe của Đình Đình giảm sút, cô thường xuyên đau đầu, nôn mửa và khó ngủ. Vũ Lan nói đây là tình trạng chung của việc tai bị thương, đợi qua một thời gian nữa mọi thứ sẽ ổn. Tối nay cũng giống như vậy, Đình Đình ngủ được một giấc nhỏ lại giật mình tỉnh dậy, tóc tai hơi rối, cô nắm chặt chăn, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà. Đến gần năm phút sau, Khiếu Trạch ở bên cạnh mới phát giác ra được là vợ mình lại giật mình tỉnh giấc. Anh vội vàng quay sang ôm cô vào lòng, tì cằm lên đỉnh đầu cô, hôn nhẹ lên tóc cô, anh dịu giọng hỏi:
- Lại giật mình à em? Ngày mai đi khám, anh nói với bác sĩ nhé?
Đình Đình lắc đầu, giọng thều thào:
- Không sao mà anh, chắc là do hệ lụy của vết thương thôi, em nghĩ là từ từ sẽ hết.
Anh lại hỏi:
- Nhưng em cứ bị mất ngủ như thế này... thật sự không tốt đâu vợ à.
Đình Đình khẽ thở dài trong lòng anh, bị giật mình nửa đêm cũng không có gì đáng sợ, thứ khiến cô mệt mỏi nhất là đêm nào cô cũng gặp ác mộng. Ác mộng cứ lập đi lập lại, cảnh tượng kinh hoàng trong mơ luôn khiến cho cô ám ảnh không cách nào quên được...
Có phải là vì chuyện của Lan Trúc nên cô mới như thế này? Đêm nào cũng nằm mơ thấy có đứa bé vừa mới sinh chết? Thật sự là không ổn rồi, cô phải nói chuyện này với Vũ Lan, không thể cứ để mãi như vậy được!
________________________________
Đình Đình sau khi từ phòng của Vũ Lan đi ra, cô cố ý đi đến phòng của Lan Trúc để thăm cô ấy. Lan Trúc vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn hôn mê ở trên giường. Phúc Sinh thời gian này phải đến đoàn phim, anh ấy không thể đến thăm Lan Trúc mỗi ngày được.
Lan Trúc thật ra cũng rất đáng thương, Lý gia nháo nhào nói muốn đòi công bằng cho Lan Trúc là vậy, nhưng kể từ khi Lan Trúc hôn mê đến giờ, chỉ có duy nhất một lần ông bà Lý đến thăm. Bọn người Lý gia chỉ biết có Lý Lan Quyên, cô ấy ốm nhẹ thì bọn họ đã sốt ruột đi mời bác sĩ. Còn Lý Lan Trúc, cô ấy mà chết đi thật thì có khi bọn họ lại càng mừng, cũng chẳng có ai thật lòng quan tâm đến cô ấy...
Hành lang khu phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, thi thoảng chỉ thấy bác sĩ và y tá đi lại giữa các phòng. Đình Đình theo thói quen mở cửa bước vào, nhưng khác với những gì cô đã nghĩ, trong phòng bệnh lúc này lại có rất nhiều người. Mà những người này thì cô biết, bọn họ chính là nhóm người lần trước gây sự với cô ở nhà họ Phó...
Bà cô lần trước đánh nhau với Đình Đình lúc này đang đứng ở trước giường bệnh của Lan Trúc, tay bà ta đặt trên ống thở, dáng vẻ vô cùng khả nghi. Đình Đình hoảng hốt, cô sợ bà cô kia lại làm chuyện xấu với Lan Trúc, bà ta rất nhiều lần muốn Lan Trúc chết, bây giờ bà ta còn... Nghĩ không kịp nghĩ, Đình Đình liền chạy đến túm lấy tay của bà cô, cô quát lên:
- Bà làm cái gì vậy? Dừng tay chưa!
Bà cô giật mình, theo phản xạ hung hăng trước giờ, bà liền vung tay đẩy ngã Đình Đình. Đình Đình đang bị thương nên sức lực cũng giảm xuống hẳn, cô không giữ được thăng bằng nên liền loạng choạng ngã xuống đất. Lưng va vào cạnh bàn... đau điếng kêu lên thành tiếng.
Bà Lý cả kinh, bà vội vàng chạy tới đỡ lấy Đình Đình đứng dậy, vừa hay lúc này Phó Phúc Sinh cũng vừa bước vào. Nhìn thấy Đình Đình bị ngã, anh hoảng hồn, gấp gáp chạy nhanh đến đỡ lấy cô. Anh lo lắng nhìn cô một vòng từ trên xuống, chấn kinh hỏi lớn:
- Tiểu Đình, em có sao không? Có đau không? Lại đây ngồi xuống, ngồi xuống ghế... ngồi xuống.
Đình Đình đau đến không nói nên lời, cô vịn vào lưng mình, cố cắn răng nuốt cơn đau vào trong, cố chỉ tay về phía Lan Trúc:
- Anh coi... coi Lan Trúc...
Phúc Sinh đỡ Đình Đình ngồi tựa người vào ghế, anh lúc này mới nhìn đến giường bệnh của Lan Trúc. Đi đến gần hơn để kiểm tra, anh thấy mọi thứ vẫn rất ổn, ngoài chuyện trong phòng lúc này có hơi lộn xộn vì nhiều người ra thì cũng không có gì bất thường. Anh kiểm tra xong, thấy Lan Trúc vẫn rất tốt, đang định quay lưng nói chuyện với Đình Đình thì lại nghe được giọng đặc quánh khó chịu của bà cô bên phía Lý gia.
- Làm gì bị cái gì, lại diễn trò, đúng là làm quá!
Phúc Sinh từng nghe chuyện của nhà họ Lý với Đình Đình, lúc đó anh đã muốn trút giận cho cô nhưng lại bị Quế Hoa ngăn lại. Bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Lý còn dám gây chuyện ở đây, đúng là chán sống!
Anh quay người nhìn về nơi phát ra tiếng nói bất mãn vừa rồi, chân mày cau lại, khoé môi khẽ nhếch, anh gằn giọng:
- Bà nói gì cơ? Bà nói là ai diễn trò?
Bà cô kia bị bên Phó gia dọa một lần nên đã sợ, bà cũng biết rõ Phó Phúc Sinh cũng là con cháu của nhà họ Phó. Nhưng chẳng qua là bản tính trời sinh huênh hoang luôn coi trời bằng vung không chịu thua kém ai. Vậy nên lúc này bà ta liền cau có nhìn về phía Phúc Sinh, hai tay khoanh trước ngực, cười đểu:
- Tưởng là ai, hóa ra là cháu... ghẻ nhà họ Phó. Cậu tưởng cậu là Phó Khiếu Trạch hay Phó Duy Tân à mà to tiếng với tôi, cậu có biết tôi là ai hay không? Cái thứ con ghẻ!
Câu mắng quá nặng, nặng tới mức chọc thẳng đến điểm mấu chốt của Phúc Sinh. Sắc mặt của anh dần thay đổi, con ngươi như muốn chuyển thành màu đỏ rực. Chỉ trong vài giây mà từ một người chỉ hơi tức giận, anh lập tức chuyển thành người cọc tính. Đôi chân thoăn thoắt có lực bước nhanh đến trước mặt bà cô kia, một tay anh túm vào cổ bà tay, tay còn lại nắm cổ áo xách bổng bà ta lên không trung. Dưới sự giãy giụa gào khóc của bà cô nhà họ Lý, Phúc Sinh chỉ nở nụ cười ớn lạnh, anh nhếch môi, nói lạnh từng chữ:
- Bà... nói gì? Quỷ già, chết đi!
Từng câu từng chữ như mang lưỡi dao sắc bén muốn lấy đi mạng người. Đây không phải là dọa, đây rõ ràng là muốn giết người, lời nói lạnh buốt muốn người khác phải chết...
Bên nhà họ Lý hoảng loạn kêu lên, nhìn thấy gương mặt của bà cô kia dần chuyển sang trắng xanh, bọn họ sợ quá, tung cửa chạy đi tìm người giúp. Hai người còn lại túm chặt lấy tay của Phúc Sinh, người kéo người đấm nhưng vẫn không ngăn được đôi tay nổi đầy gân xanh đang muốn lấy mạng người của anh...
Đình Đình sợ đến điếng người, cô quên mất việc lưng mình đang bị đau, lúc này chỉ nghĩ đến Phúc Sinh, chỉ muốn giúp anh ấy, giúp anh ấy thoát khỏi vết đen của tội ác. Cô đứng bật dậy, chạy nhanh đến bên cạnh Phúc Sinh, hai tay cô ôm lấy mặt anh, gào lên trong hoảng loạn:
- Phúc Sinh! Nhìn em... nhìn em... không được giết người... Phúc Sinh!
Phúc Sinh đúng thật là có nhìn cô, nhưng anh lại như biến thành một người khác, anh nở nụ cười nham hiểm nói với cô:
- Kẻ nào nên chết thì chết sớm một chút cũng tốt, em lo gì, Phó gia lo được hết!
Đình Đình sợ đến tay chân rụng rời, cô biết Phúc Sinh bây giờ không còn là Phúc Sinh nữa rồi. Cố nén cảm giác khủng hoảng trong lòng mình xuống, cô dùng lực thật mạnh tát vào mặt anh, cô gào lên, vừa khóc vừa gào:
- Anh điên rồi! Anh tỉnh lại chưa? Tỉnh chưa?
Cô đánh anh, đánh rất mạnh, chẳng những anh đau mà cô cũng đau. Cô dồn hết lực, dồn hết những xúc cảm, dồn hết sự kích động mà tát liên tục vào mặt anh. Tát đến khi cả người cô không còn sức nữa... tát đến khi cô chỉ có thể bấu víu được vào quần áo của anh... bấu víu vào hy vọng mong manh cuối cùng này...
- Phúc... Sinh... đừng mà!
Bà Lý hoảng loạn hết sức, bà không biết phải làm thế nào. Một bên là em chồng, một bên là "dâu quý" của Phó gia, là bên nào thiệt hại thì bà cũng mang tội. Nhưng cuối cùng, trong hàng vạn suy nghĩ, bà lại chọn nghĩ cho Lan Quyên. Bà chọn không đỡ Đình Đình, bà chọn cứu em chồng đang sắp chết.
Rất may, ngay giây phút sinh tử cận kề của bà cô nhà họ Lý thì bảo an vừa kịp chạy đến. Ba bốn người đàn ông lực lưỡng ùa vào kéo tay Phúc Sinh lôi ra bên ngoài. Bác sĩ y tá chia nhau đưa hai người phụ nữ đi cấp cứu, một bị siết cổ thiếu không khí ngừng thở, một bị ngất không rõ nguyên nhân. Bên nào nặng bên nào nhẹ, tạm thời vẫn phải chờ vào kết quả cấp cứu.
Còn về Phó Phúc Sinh, chỉ duy nhất khoảnh khắc Đình Đình được bác sĩ cõng trên vai đưa đi cấp cứu thì trong đôi mắt đỏ rực kia mới hiện ra được một tia có nhân tính. Còn lại trong suốt quá trình bị giam giữ, bị đưa đi, trên môi anh lúc nào cũng là nụ cười ngạo nghễ, nụ cười hả hê chiến thắng. Phúc Sinh bây giờ... đã không còn là Phó Phúc Sinh nữa rồi!
.................................................
Lúc Phó Khiếu Trạch đến bệnh viện đã là chuyện của 15 phút sau, người nhà họ Phó đến rất đông, có cả ông nội Phó và ba của Đình Đình.
Sau quãng thời gian chờ đợi trong sợ hãi, cuối cùng bác sĩ cấp cứu cũng chịu xuất hiện. Vị bác sĩ đã nhận đuợc tin của cấp trên phải chăm lo cho bệnh nhân nữ bên trong hết sức cẩn trọng. Vì vị bệnh nhân nữ kia không chỉ là bạn thân của viện trưởng tương lai mà cô ấy còn là con dâu danh giá của nhà họ Phó. Chỉ nghe đến hai chữ "Phó gia" thôi cũng đủ khiến cho ông phải cố gắng đến không phần trăm cuối cùng chứ nói gì là bạn thân của viện trưởng. Cũng may là cô gái này không sao, thân của ông cũng được bảo toàn lành lặn.
Khiếu Trạch chạy vội đến chỗ bác sĩ, anh không thể chần chừ được nữa, lo lắng như muốn sốt cao, anh vồ vập hỏi liên tục:
- Bác sĩ, cho hỏi Đình Đình thế nào rồi? Cô ấy có tỉnh lại chưa? Có tìm người nhà không? Có ổn không?
Bác sĩ cấp cứu không dám khó chịu, ông vội vàng đáp lời:
- Cô Đình không sao, vì quá kích động nên mới ngất đi, khoảng chừng hai giờ đồng hồ sau sẽ tỉnh. Có điều sau lưng có vết thương, không thể chụp X Quang được nên không thể xem có ảnh hưởng đến xương hay không. Điều quan trọng nhất là mẹ khỏe, con hơi yếu, cần ở lại bệnh viện truyền dịch và tiêm thuốc nếu cần nhé.
Khiếu Trạch rối bời, anh chỉ nghe được cái gì mà X Quang, cái gì mà mẹ khỏe, cái gì mà...
Như chợt nhận ra có điều gì đó kỳ lạ, anh tròn mắt nhìn về phía bác sĩ, trạng thái kích động, biểu cảm quắn quéo, anh run rẩy hỏi:
- Bác sĩ nói... mẹ khỏe... con... tức là... Đình Đình có thai?
Vị bác sĩ cảm thấy thật vinh hạnh khi được thông báo thông tin chấn động này cho nhà họ Phó. Ông nở một nụ cười hân hoan, đưa tay bắt tay Khiếu Trạch, ông hào hứng nói thật lớn:
- Là cô Đình có thai, mặc dù sức khoẻ không tốt lắm nhưng có thể dưỡng tốt lại được. Xin chúc mừng Phó thiếu gia, vợ cậu có thai rồi, chúc mừng, chúc mừng!
Công ty nhà họ Đinh phá sản, Đinh gia chịu tội trước hội Đại Ngọc, tuyên bố rút khỏi hào môn, không cần đợi Phó gia chỉ tội. Về phần anh trai của Đinh Diệp Sương, hiện tại hắn ta đang được "chăm sóc đặc biệt" ở trại tạm giam. Hậu quả của hắn ta để lại quá nặng, Đinh gia chỉ còn biết cầu xin giảm tội cho con cháu của họ chứ không hề dám cầu xin được tha thứ. Chỉ là Phó Khiếu Trạch cương quyết sẽ không nhượng bộ, dù cho Đinh gia có quỳ trước cửa Phó gia ba ngày ba đêm anh cũng sẽ không bỏ qua.
Lan Trúc rơi vào hôn mê sâu, đứa bé không giữ được, Lý gia cũng bắt đầu có phản ứng. Mặc dù biết Lý gia không yêu thương gì Lan Trúc nhưng dù sao Lý Lan Trúc cũng mang họ Lý. Người họ Lý mà không có phản ứng gì thì thật đúng là đang tự mình vạch áo cho người xem lưng.
Đình Đình cố tình giấu ba cô về chuyện cô bị thương, nhưng ngày hôm đó sau khi ông nội Phó từ nhà cô trở về, ba của Đình Đình cũng đã biết chuyện. Chú Thuận tức tốc đón xe đến Phó gia, nhìn thấy con gái băng tai quấn vai, ông đau lòng muốn đứt từng đoạn ruột. Hết vú Ngọc rồi tới ông, cả hai luân phiên nhau mà đau lòng xót dạ cho bảo bối mà họ hết lòng nâng niu. Đối với hai người họ, Đình Đình chính là bảo bối, là tất cả cuộc đời họ...
Chú Thuận và vú Ngọc ở lại Phó gia, quản gia Á sắp xếp phòng của hai người họ ở gần với Đình Đình để tiện việc chăm sóc cho cô. Mà Đình Đình thật ra cũng không phải quá yếu, cô vẫn có thể tự sinh hoạt như bình thường, chỉ khác mỗi việc là trên vai có vết bỏng và thính giác giảm đi một nửa. Vì vậy khi tiếp xúc với cô, mọi người luôn cố gắng nói chuyện lớn hơn bình thường, cũng có khi phải hét lên thì cô mới nghe được. Vũ Lan nói, vết thương ở tai trái của Đình Đình không nặng, bác sĩ đã xử lý ở bên trong tai nhưng sợ sẽ mất thời gian để lành hẳn. Còn về việc có bị ảnh hưởng đến dây thần kinh thính giác hay không thì phải đợi kết quả kiểm tra một vài ngày nữa.
Đình Đình xin nghỉ bệnh ở nhà đài, lần này đích thân Phó gia Phó Khiếu Trạch gọi điện đến cho sếp tổng để xin cho vợ nghỉ làm. Anh cũng có căn dặn sếp tổng nên giữ kín chuyện này vì anh không muốn vợ anh khó xử. Tất nhiên là sếp tổng sẵn sàng nhận lời, còn về việc Đình Đình có khó xử hay không... vậy thì chắc chắn là sếp tổng sẽ không bao giờ để cho cô phải khó xử... chắc chắn là không bao giờ!
Kể từ ngày tai trái bị thương, sức khỏe của Đình Đình giảm sút, cô thường xuyên đau đầu, nôn mửa và khó ngủ. Vũ Lan nói đây là tình trạng chung của việc tai bị thương, đợi qua một thời gian nữa mọi thứ sẽ ổn. Tối nay cũng giống như vậy, Đình Đình ngủ được một giấc nhỏ lại giật mình tỉnh dậy, tóc tai hơi rối, cô nắm chặt chăn, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà. Đến gần năm phút sau, Khiếu Trạch ở bên cạnh mới phát giác ra được là vợ mình lại giật mình tỉnh giấc. Anh vội vàng quay sang ôm cô vào lòng, tì cằm lên đỉnh đầu cô, hôn nhẹ lên tóc cô, anh dịu giọng hỏi:
- Lại giật mình à em? Ngày mai đi khám, anh nói với bác sĩ nhé?
Đình Đình lắc đầu, giọng thều thào:
- Không sao mà anh, chắc là do hệ lụy của vết thương thôi, em nghĩ là từ từ sẽ hết.
Anh lại hỏi:
- Nhưng em cứ bị mất ngủ như thế này... thật sự không tốt đâu vợ à.
Đình Đình khẽ thở dài trong lòng anh, bị giật mình nửa đêm cũng không có gì đáng sợ, thứ khiến cô mệt mỏi nhất là đêm nào cô cũng gặp ác mộng. Ác mộng cứ lập đi lập lại, cảnh tượng kinh hoàng trong mơ luôn khiến cho cô ám ảnh không cách nào quên được...
Có phải là vì chuyện của Lan Trúc nên cô mới như thế này? Đêm nào cũng nằm mơ thấy có đứa bé vừa mới sinh chết? Thật sự là không ổn rồi, cô phải nói chuyện này với Vũ Lan, không thể cứ để mãi như vậy được!
________________________________
Đình Đình sau khi từ phòng của Vũ Lan đi ra, cô cố ý đi đến phòng của Lan Trúc để thăm cô ấy. Lan Trúc vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn hôn mê ở trên giường. Phúc Sinh thời gian này phải đến đoàn phim, anh ấy không thể đến thăm Lan Trúc mỗi ngày được.
Lan Trúc thật ra cũng rất đáng thương, Lý gia nháo nhào nói muốn đòi công bằng cho Lan Trúc là vậy, nhưng kể từ khi Lan Trúc hôn mê đến giờ, chỉ có duy nhất một lần ông bà Lý đến thăm. Bọn người Lý gia chỉ biết có Lý Lan Quyên, cô ấy ốm nhẹ thì bọn họ đã sốt ruột đi mời bác sĩ. Còn Lý Lan Trúc, cô ấy mà chết đi thật thì có khi bọn họ lại càng mừng, cũng chẳng có ai thật lòng quan tâm đến cô ấy...
Hành lang khu phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, thi thoảng chỉ thấy bác sĩ và y tá đi lại giữa các phòng. Đình Đình theo thói quen mở cửa bước vào, nhưng khác với những gì cô đã nghĩ, trong phòng bệnh lúc này lại có rất nhiều người. Mà những người này thì cô biết, bọn họ chính là nhóm người lần trước gây sự với cô ở nhà họ Phó...
Bà cô lần trước đánh nhau với Đình Đình lúc này đang đứng ở trước giường bệnh của Lan Trúc, tay bà ta đặt trên ống thở, dáng vẻ vô cùng khả nghi. Đình Đình hoảng hốt, cô sợ bà cô kia lại làm chuyện xấu với Lan Trúc, bà ta rất nhiều lần muốn Lan Trúc chết, bây giờ bà ta còn... Nghĩ không kịp nghĩ, Đình Đình liền chạy đến túm lấy tay của bà cô, cô quát lên:
- Bà làm cái gì vậy? Dừng tay chưa!
Bà cô giật mình, theo phản xạ hung hăng trước giờ, bà liền vung tay đẩy ngã Đình Đình. Đình Đình đang bị thương nên sức lực cũng giảm xuống hẳn, cô không giữ được thăng bằng nên liền loạng choạng ngã xuống đất. Lưng va vào cạnh bàn... đau điếng kêu lên thành tiếng.
Bà Lý cả kinh, bà vội vàng chạy tới đỡ lấy Đình Đình đứng dậy, vừa hay lúc này Phó Phúc Sinh cũng vừa bước vào. Nhìn thấy Đình Đình bị ngã, anh hoảng hồn, gấp gáp chạy nhanh đến đỡ lấy cô. Anh lo lắng nhìn cô một vòng từ trên xuống, chấn kinh hỏi lớn:
- Tiểu Đình, em có sao không? Có đau không? Lại đây ngồi xuống, ngồi xuống ghế... ngồi xuống.
Đình Đình đau đến không nói nên lời, cô vịn vào lưng mình, cố cắn răng nuốt cơn đau vào trong, cố chỉ tay về phía Lan Trúc:
- Anh coi... coi Lan Trúc...
Phúc Sinh đỡ Đình Đình ngồi tựa người vào ghế, anh lúc này mới nhìn đến giường bệnh của Lan Trúc. Đi đến gần hơn để kiểm tra, anh thấy mọi thứ vẫn rất ổn, ngoài chuyện trong phòng lúc này có hơi lộn xộn vì nhiều người ra thì cũng không có gì bất thường. Anh kiểm tra xong, thấy Lan Trúc vẫn rất tốt, đang định quay lưng nói chuyện với Đình Đình thì lại nghe được giọng đặc quánh khó chịu của bà cô bên phía Lý gia.
- Làm gì bị cái gì, lại diễn trò, đúng là làm quá!
Phúc Sinh từng nghe chuyện của nhà họ Lý với Đình Đình, lúc đó anh đã muốn trút giận cho cô nhưng lại bị Quế Hoa ngăn lại. Bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Lý còn dám gây chuyện ở đây, đúng là chán sống!
Anh quay người nhìn về nơi phát ra tiếng nói bất mãn vừa rồi, chân mày cau lại, khoé môi khẽ nhếch, anh gằn giọng:
- Bà nói gì cơ? Bà nói là ai diễn trò?
Bà cô kia bị bên Phó gia dọa một lần nên đã sợ, bà cũng biết rõ Phó Phúc Sinh cũng là con cháu của nhà họ Phó. Nhưng chẳng qua là bản tính trời sinh huênh hoang luôn coi trời bằng vung không chịu thua kém ai. Vậy nên lúc này bà ta liền cau có nhìn về phía Phúc Sinh, hai tay khoanh trước ngực, cười đểu:
- Tưởng là ai, hóa ra là cháu... ghẻ nhà họ Phó. Cậu tưởng cậu là Phó Khiếu Trạch hay Phó Duy Tân à mà to tiếng với tôi, cậu có biết tôi là ai hay không? Cái thứ con ghẻ!
Câu mắng quá nặng, nặng tới mức chọc thẳng đến điểm mấu chốt của Phúc Sinh. Sắc mặt của anh dần thay đổi, con ngươi như muốn chuyển thành màu đỏ rực. Chỉ trong vài giây mà từ một người chỉ hơi tức giận, anh lập tức chuyển thành người cọc tính. Đôi chân thoăn thoắt có lực bước nhanh đến trước mặt bà cô kia, một tay anh túm vào cổ bà tay, tay còn lại nắm cổ áo xách bổng bà ta lên không trung. Dưới sự giãy giụa gào khóc của bà cô nhà họ Lý, Phúc Sinh chỉ nở nụ cười ớn lạnh, anh nhếch môi, nói lạnh từng chữ:
- Bà... nói gì? Quỷ già, chết đi!
Từng câu từng chữ như mang lưỡi dao sắc bén muốn lấy đi mạng người. Đây không phải là dọa, đây rõ ràng là muốn giết người, lời nói lạnh buốt muốn người khác phải chết...
Bên nhà họ Lý hoảng loạn kêu lên, nhìn thấy gương mặt của bà cô kia dần chuyển sang trắng xanh, bọn họ sợ quá, tung cửa chạy đi tìm người giúp. Hai người còn lại túm chặt lấy tay của Phúc Sinh, người kéo người đấm nhưng vẫn không ngăn được đôi tay nổi đầy gân xanh đang muốn lấy mạng người của anh...
Đình Đình sợ đến điếng người, cô quên mất việc lưng mình đang bị đau, lúc này chỉ nghĩ đến Phúc Sinh, chỉ muốn giúp anh ấy, giúp anh ấy thoát khỏi vết đen của tội ác. Cô đứng bật dậy, chạy nhanh đến bên cạnh Phúc Sinh, hai tay cô ôm lấy mặt anh, gào lên trong hoảng loạn:
- Phúc Sinh! Nhìn em... nhìn em... không được giết người... Phúc Sinh!
Phúc Sinh đúng thật là có nhìn cô, nhưng anh lại như biến thành một người khác, anh nở nụ cười nham hiểm nói với cô:
- Kẻ nào nên chết thì chết sớm một chút cũng tốt, em lo gì, Phó gia lo được hết!
Đình Đình sợ đến tay chân rụng rời, cô biết Phúc Sinh bây giờ không còn là Phúc Sinh nữa rồi. Cố nén cảm giác khủng hoảng trong lòng mình xuống, cô dùng lực thật mạnh tát vào mặt anh, cô gào lên, vừa khóc vừa gào:
- Anh điên rồi! Anh tỉnh lại chưa? Tỉnh chưa?
Cô đánh anh, đánh rất mạnh, chẳng những anh đau mà cô cũng đau. Cô dồn hết lực, dồn hết những xúc cảm, dồn hết sự kích động mà tát liên tục vào mặt anh. Tát đến khi cả người cô không còn sức nữa... tát đến khi cô chỉ có thể bấu víu được vào quần áo của anh... bấu víu vào hy vọng mong manh cuối cùng này...
- Phúc... Sinh... đừng mà!
Bà Lý hoảng loạn hết sức, bà không biết phải làm thế nào. Một bên là em chồng, một bên là "dâu quý" của Phó gia, là bên nào thiệt hại thì bà cũng mang tội. Nhưng cuối cùng, trong hàng vạn suy nghĩ, bà lại chọn nghĩ cho Lan Quyên. Bà chọn không đỡ Đình Đình, bà chọn cứu em chồng đang sắp chết.
Rất may, ngay giây phút sinh tử cận kề của bà cô nhà họ Lý thì bảo an vừa kịp chạy đến. Ba bốn người đàn ông lực lưỡng ùa vào kéo tay Phúc Sinh lôi ra bên ngoài. Bác sĩ y tá chia nhau đưa hai người phụ nữ đi cấp cứu, một bị siết cổ thiếu không khí ngừng thở, một bị ngất không rõ nguyên nhân. Bên nào nặng bên nào nhẹ, tạm thời vẫn phải chờ vào kết quả cấp cứu.
Còn về Phó Phúc Sinh, chỉ duy nhất khoảnh khắc Đình Đình được bác sĩ cõng trên vai đưa đi cấp cứu thì trong đôi mắt đỏ rực kia mới hiện ra được một tia có nhân tính. Còn lại trong suốt quá trình bị giam giữ, bị đưa đi, trên môi anh lúc nào cũng là nụ cười ngạo nghễ, nụ cười hả hê chiến thắng. Phúc Sinh bây giờ... đã không còn là Phó Phúc Sinh nữa rồi!
.................................................
Lúc Phó Khiếu Trạch đến bệnh viện đã là chuyện của 15 phút sau, người nhà họ Phó đến rất đông, có cả ông nội Phó và ba của Đình Đình.
Sau quãng thời gian chờ đợi trong sợ hãi, cuối cùng bác sĩ cấp cứu cũng chịu xuất hiện. Vị bác sĩ đã nhận đuợc tin của cấp trên phải chăm lo cho bệnh nhân nữ bên trong hết sức cẩn trọng. Vì vị bệnh nhân nữ kia không chỉ là bạn thân của viện trưởng tương lai mà cô ấy còn là con dâu danh giá của nhà họ Phó. Chỉ nghe đến hai chữ "Phó gia" thôi cũng đủ khiến cho ông phải cố gắng đến không phần trăm cuối cùng chứ nói gì là bạn thân của viện trưởng. Cũng may là cô gái này không sao, thân của ông cũng được bảo toàn lành lặn.
Khiếu Trạch chạy vội đến chỗ bác sĩ, anh không thể chần chừ được nữa, lo lắng như muốn sốt cao, anh vồ vập hỏi liên tục:
- Bác sĩ, cho hỏi Đình Đình thế nào rồi? Cô ấy có tỉnh lại chưa? Có tìm người nhà không? Có ổn không?
Bác sĩ cấp cứu không dám khó chịu, ông vội vàng đáp lời:
- Cô Đình không sao, vì quá kích động nên mới ngất đi, khoảng chừng hai giờ đồng hồ sau sẽ tỉnh. Có điều sau lưng có vết thương, không thể chụp X Quang được nên không thể xem có ảnh hưởng đến xương hay không. Điều quan trọng nhất là mẹ khỏe, con hơi yếu, cần ở lại bệnh viện truyền dịch và tiêm thuốc nếu cần nhé.
Khiếu Trạch rối bời, anh chỉ nghe được cái gì mà X Quang, cái gì mà mẹ khỏe, cái gì mà...
Như chợt nhận ra có điều gì đó kỳ lạ, anh tròn mắt nhìn về phía bác sĩ, trạng thái kích động, biểu cảm quắn quéo, anh run rẩy hỏi:
- Bác sĩ nói... mẹ khỏe... con... tức là... Đình Đình có thai?
Vị bác sĩ cảm thấy thật vinh hạnh khi được thông báo thông tin chấn động này cho nhà họ Phó. Ông nở một nụ cười hân hoan, đưa tay bắt tay Khiếu Trạch, ông hào hứng nói thật lớn:
- Là cô Đình có thai, mặc dù sức khoẻ không tốt lắm nhưng có thể dưỡng tốt lại được. Xin chúc mừng Phó thiếu gia, vợ cậu có thai rồi, chúc mừng, chúc mừng!
Bình luận facebook