Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
*Chương có nội dung hình ảnh
TRUYỆN: MỢ NHỎ NHÀ HỌ PHÓ.
CHƯƠNG 6.
Mấy ngày sau đó, Đình Đình không về nhà, cô có xin phép qua mẹ chồng là cô sẽ vắng nhà mấy hôm vì cô có lịch phải đi tác nghiệp ở tỉnh. Đình Đình đang rất phấn đấu để theo đuổi được mục tiêu của mình, việc phải lấy chồng trong thời gian này, cũng có thể xem là nằm ngoài dự kiến của cô.
Bà Phó Nhỏ xót con dâu, sợ con dâu không có người chăm sóc nên một hai bắt con dâu phải đưa bé Thị theo cùng. Hết cách từ chối, Đình Đình đành phải đưa bé Thị theo cô, nếu ai có hỏi thì cô bảo là em gái cô, đưa con bé theo để giúp đỡ cô một số việc.
Đình Đình đi rồi, Khiếu Trạch mỗi ngày về nhà đều cảm thấy trống trải trong lòng. Anh và cô vẫn nhắn tin qua lại mỗi ngày, chủ đề xoay quanh việc ăn ngủ các thứ, hoàn toàn không có những câu tình cảm dư thừa nào. Ngoài chuyện của Lý Lan Trúc thì chuyện tình cảm giữa anh và cô cũng khiến cho anh phiền muộn không thôi...
Buổi sáng ngày hôm nay, Khiếu Trạch đến bệnh viện thành phố để tham dự cuộc họp về dự án mà Phó Kỷ đầu tư vào lĩnh vực y học. Sau cuộc họp, Khiếu Trạch vô tình đụng mặt một vị bác sĩ nữ rất có tiếng trong giới y học, cô gái này cũng chính là bạn thân của Đình Đình. Đã lâu không gặp, cả hai liền nhính một chút thời gian để chào hỏi nhau.
Đặt trước mặt Khiếu Trạch một ly cà phê nóng, Vũ Lan nhìn anh, cô khách sáo nói:
- Anh uống cà phê tạm đi, lần sau sẽ mời anh một bữa rượu thịt đầy đủ. Đám cưới của anh và con nhóc đó tôi không đến được vì có ca cấp cứu nguy kịch. Mấy lần tôi bảo với Đình Đình muốn mời vợ chồng hai người đi ăn một bữa, con nhóc toàn bảo với tôi là anh bận. Phó thiếu gia, anh có thể nhính ra một chút thời gian quý báu của anh để tôi trả nợ cho vợ chồng anh được hay không? Tôi mà không mời được bữa cơm này, sau này tôi mà lấy chồng, con nhóc đó chắc chắn sẽ hành chết tôi đó!
Khiếu Trạch bật cười, anh nói:
- Vậy được, đợi khi nào Đình Đình đi công tác về, tôi nói lại với cô ấy, sau đó sắp xếp thời gian sẽ báo cho cô sau.
Vũ Lan gật đầu, cô nở một nụ cười hào sảng:
- Được đó, có một lời này của anh, tôi không sợ là mình không trả được nợ nữa. Con nhóc Đình Đình toàn sợ anh bận, lần nào nó cũng từ chối, tôi còn tưởng anh và nó không phải là vợ chồng nữa đấy.
Khiếu Trạch biết rõ về tình bạn của Đình Đình với Vũ Lan, hai cô gái này không phải là bạn thân, mà phải gọi là tri kỷ mới đúng. Đình Đình chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì với Vũ Lan, mà Vũ Lan cũng chưa bao giờ thôi không bảo vệ cho Đình Đình. Cậu út anh rất có hứng thú với cô bác sĩ này nhưng khổ nỗi là Vũ Lan ngoài bệnh nhân ra thì chỉ có Đình Đình mới có thể kéo cô ấy ra khỏi bệnh án. Vậy nên có vài chuyện, chỉ cần là Vũ Lan nói ra thì anh chắc chắn phải suy ngẫm lại, bởi vì cô ấy chưa bao giờ nói thừa thãi một vấn đề nào.
Khiếu Trạch cũng không ngần ngại với cô bạn thân này của vợ mình, anh thẳng thắn thừa nhận.
- Chắc là Đình Đình cũng có nói cho cô nghe về chuyện của tôi và cô ấy... bọn tôi... đang gây nhau.
Vũ Lan hớp một chút cà phê nóng trong ly giấy, cô nhìn Khiếu Trạch, ẩn sau cặp mắt kính dày cộm là đôi mắt cực kỳ tinh ý. Gương mặt tròn tròn xinh xắn nhưng giọng nói lại rất có lực:
- Anh và Đình Đình gây nhau đâu phải chuyện gì hiếm lạ, tôi thấy thà là hai người gây nhau, như vậy còn tốt hơn là mấy tháng trời không nói được với nhau một câu nào...
Đối diện với đôi mắt thâm thúy của Khiếu Trạch, Vũ Lan vẫn không kiên dè gì mà nói tiếp:
- Trước kia là nó theo đuổi anh, anh không chấp nhận, bây giờ nếu anh muốn nó hoàn toàn tin tưởng anh, vậy thì anh nên theo đuổi lại nó, như vậy mới là công bằng. Mà tôi nói thật nhé, con nhóc này nó yêu anh đến cố chấp, có khi anh chẳng cần phải theo đuổi nó thì nó cũng đã tự nguyện ngã vào lòng anh. Quan trọng là ở anh thôi, nếu anh muốn cuộc hôn nhân này biến chuyển từ ép buộc trở thành tự nguyện, vậy thì anh nên thể hiện thành ý của mình. Đình Đình có yêu anh nhiều đến đâu thì nó vẫn là con gái, hơn nữa còn chịu rất nhiều uất ức... nó sẽ không dại dột thể hiện tình cảm với anh thêm lần nào nữa. Vì nó sợ... anh rồi lại giống như năm ấy...
Biểu cảm của Khiếu Trạch trở nên trầm mặc, mặc cho mọi người đang đi đi lại lại, bàn tán xôn xao về sự xuất hiện của anh ở căn tin của nhân viên bệnh viện thì anh vẫn trước sau như một, chỉ tập trung phân tích những gì mà Vũ Lan vừa nói với anh.
Chớp khoé mi vài cái, giọng của Khiếu Trạch ẩn ý sự bất đắc dĩ.
- Chuyện của năm đó, cô cũng hiểu là tôi thật sự không cố ý...
Vũ Lan nhíu mày nhìn anh:
- Tôi hiểu thì cũng có tác dụng gì, quan trọng là Đình Đình nó không muốn hiểu. Phó tổng, mặc dù anh là người có quyền năng tối cao nhưng anh cũng không thể có cái quyền yêu cầu tất cả mọi người phải hiểu những việc mà anh làm. Hơn nữa chuyện của anh với Đình Đình nó lại là chuyện tình cảm, mà chuyện tình cảm của hai người nó còn rối hơn cuộn len vò nữa...
Dừng lại vài giây, Vũ Lan thoáng thở dài, giọng cô ấy rất dịu:
- Năm đó anh và nó xảy ra quan hệ, vào ngay thời điểm nó muốn rõ ràng với anh thì anh lại một lần nữa phụ lòng nó. Tất nhiên, chuyện anh bay sang Pháp để lo cho Hà Loan là chuyện chính đáng nhưng anh đây là đang bỏ lỡ cơ hội để bắt đầu một mối quan hệ tình cảm chính thức với Đình Đình. Cũng đâu phải đó là lần đầu tiên anh bỏ lại nó, nó chết tâm, anh cũng không thể nào trách con nhóc Đình Đình ích kỷ được. Với lại, tai nạn năm đó của Đình Đình, di chứng để lại đó, mãi mãi sẽ là một dấu ấn hiện hữu rõ ràng về vết thương lòng mà anh đem đến cho nó. Tôi trên cương vị là bạn thân của Đình Đình, tôi từng không ủng hộ việc nó lấy anh. Nhưng anh cũng thấy rồi đó, nó thà phụ lòng người yêu nó, cũng nhất quyết chọn người đã từng làm tổn thương mình. Nếu mà nói Đình Đình không còn yêu anh thì có đánh chết tôi, tôi cũng không tin.
Nhìn thấy biểu cảm sầu não của Khiếu Trạch, Vũ Lan cảm thấy có chút bất đắc dĩ cho người đàn ông này. Theo như nhận xét của riêng cô, cô vẫn cảm thấy là Khiếu Trạch không hề sai, việc anh ấy không thể yêu Đình Đình vào thời điểm trước đây là hoàn toàn đúng đắn và hợp lý. Nhưng trên cương vị là bạn thân của Đình Đình, cô tất nhiên phải đứng về phía bạn thân của mình, đâu thể nào hùa theo "kẻ địch" mà hạ thấp bạn thân mình được. Cô nhận ra được là Khiếu Trạch đã có tình cảm với Đình Đình từ rất lâu, chứ không phải là sau vụ tai nạn vào mấy năm trước mà anh mới bắt đầu yêu cô ấy. Chẳng qua là Khiếu Trạch cũng có nỗi khổ riêng, mà Đình Đình thì cũng giống như anh, cô ấy có rất nhiều bí mật không thể nói rõ ràng với ai được...
Khiếu Trạch khẽ thở dài, giọng anh khàn khàn, nghe ra rất là tâm trạng.
- Tôi không trách cô ấy, chưa bao giờ tôi trách Đình Đình vì sao lại lạnh nhạt với tôi. Nhưng nhìn cô ấy như thế, tôi thật lòng không chịu đựng nổi. Chắc cô cũng đã biết việc tôi giữ lại Lý Lan Trúc... Đình Đình vậy mà lại không hề phản đối. Cô ấy nói, cô ấy tôn trọng quyết định của tôi, cô ấy tôn trọng quy ước trước hôn nhân của hai người bọn tôi. Nhưng bảng quy ước đó, cô ấy chính là người soạn ra, tôi chưa từng muốn giữa hai người bọn tôi... lại phải có một bảng quy ước chết tiệt như vậy. Rốt cuộc thì cô ấy đã phải chịu đựng những tổn thương gì từ tôi... mà lại khiến cô ấy biến thành ra thế này?!
Vũ Lan thoáng giật mình trước câu hỏi tự vấn của Khiếu Trạch. Cô đột nhiên có cái nhìn khác hơn về người đàn ông hoàng kim này của nhà họ Phó. Đâu phải Phó Khiếu Trạch không quan tâm đến Đình Đình, là vì rất quan tâm nên mới có thể đem hết sai lầm đẩy cả vào bản thân mình như vậy. Nghĩ nghĩ một lát, Vũ Lan đột nhiên cất giọng trong trẻo nói với Khiếu Trạch.
- Ngày mai chính là buổi công chiếu bộ phim điện ảnh mà Đình Đình nhận lồng tiếng vai nữ chính. Con nhóc có đưa cho tôi một vé, nó hẹn tôi ngày mai đến rạp xem phim cùng nó. Theo tôi được biết thì đây là vé xem phim tình nhân, nó mua trước từ rất lâu rồi, cũng không phải là vé được tặng. Lát nữa anh bảo trợ lý đến phòng làm việc của tôi nhận vé, tôi cũng chỉ giúp anh được bấy nhiêu thôi... còn kết quả thế nào thì phải trông chờ vào anh vậy.
Khiếu Trạch khẽ nhíu mày, ánh mắt anh nhìn Vũ Lan có chút phức tạp, mà cũng có chút gì đó giống như hy vọng mong chờ. Trước khi Vũ Lan rời đi, cô ấy vẫn rất kiên nhẫn nói thêm với anh vài câu nữa.
- Khiếu Trạch, anh không thể nào hiểu được Đình Đình nó đã cố chấp để yêu anh nhiều như thế nào đâu... Tôi rất hy vọng quãng đời về sau, anh sẽ yêu thương nó, bảo vệ nó, bao dung cho nó, giống như những gì nó đã dành cho anh từ trước đến giờ.
Khiếu Trạch khẽ gật đầu, khoé môi hơi nhếch mang theo ý cười, anh chân thành đáp lại:
- Cảm ơn cô Vũ Lan, Đình Đình rất may mắn khi có được một người bạn tốt như cô.
Vũ Lan nở nụ cười hào sảng:
- Câu đó là quá dư thừa, kiếp trước chắc nó phải cứu được rất nhiều người nên kiếp này mới gặp được tôi làm bạn. Thôi, hẹn anh lần sau gặp mặt không say không về, tôi đi trước, lát nhớ bảo trợ lý đến phòng tôi lấy vé. Tôi đi đây!
Quay bước rời đi, nụ cười trên môi Vũ Lan lại nhạt hơn một chút. Nhớ đến cô bạn thân Đình Đình, trong lòng Vũ Lan lại bắt đầu cảm thấy phiền não. Cô thật sự rất muốn nói với Khiếu Trạch là Đình Đình không ổn, con nhóc ấy không hề ổn một chút nào!
______________________________
Đình Đình trở về nhà sớm hơn dự kiến, lúc cô về đến nhà chỉ mới là giữa trưa. Bé Thị giúp cô đem vali vào trong nhà, còn cô thì đi ở phía sau vì bận nghe một cuộc điện thoại. Vì đây là cuộc điện thoại của cấp trên nên cô đi thẳng ra vườn, tìm một chỗ vắng người để thuận tiện trao đổi công việc. Đình Đình vốn định đi đến gần bờ hồ nhỏ để lát nữa khi nghe xong điện thoại sẽ cho cá ăn nhưng nào ngờ đâu lúc này ở bờ hồ đã có người ngồi nghỉ mát từ lúc nào. Thấy có người, Đình Đình cũng không để ý, cô vốn định quay đi thì lại nhìn thấy Lan Trúc đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề trên ghế. Trong lòng cô cảm thấy có chút lạ, bởi vì Lan Trúc bình thường không đi ra khỏi phòng, thế quái nào hôm nay lại còn dám ra đây ngắm cá?
Lại nhìn kỹ thêm một chút, cô nhìn thấy có cả Lan Quyên và một vài người phụ nữ trông rất lạ mặt. Mà điều quan trọng nhất là Lan Trúc, cô ấy ngồi im trên ghế, đầu khẽ cúi, bộ dáng trông sợ sệt lắm. Mặc dù cô không muốn để ý đến Lan Trúc nhưng khi nhìn thấy Lan Trúc bị một người phụ nữ đánh vào mặt, cô tự dưng cảm thấy thương xót kèm theo lo lắng. Nói gì thì nói, Lan Trúc đang mang thai, có giận thì cũng phải nể nang phụ nữ đang mang thai chứ?
Mà Lan Trúc lúc này cũng phát hiện ra Đình Đình đang nhìn lén, cô ấy ngước đôi mắt long lanh ngấn nước lên nhìn cô. Trong một giây phút nào đó, Đình Đình có cảm giác như Lan Trúc đang muốn cầu cứu.
Bé Thị lúc này cũng đã trở ra, nhìn thấy Đình Đình đang tập trung về một hướng, con bé cũng tò mò nhìn theo. Vài giây sau, như nắm bắt được tình hình, con bé vội nói thầm vào tai cô:
- Mợ, ở kia là người nhà họ Lý. Lần trước bọn họ có tới đây một lần, em nghe mọi người kể lại là cô Lan Trúc bị đánh tới mấy cái.
Đình Đình khẽ gật, điện thoại trên tay cô cũng đã tắt cuộc thoại từ lúc nào. Suy nghĩ vài giây, lại nhớ đến ánh mắt đáng thương của Lan Trúc vừa nãy, cô vẫn là không nhịn được mà muốn đến giải vây cho Lan Trúc. Hết cách, ai bảo Lan Trúc đang mang thai, người lớn thù hằn nhau thế nào cũng được, còn đứa bé thì có tội tình gì đâu...
Cô khẽ xoay người, nói thầm vào tai bé Thị:
- Em chạy vào nhà mời bà Nhỏ ra đây, em nói là mợ có việc quan trọng. Nhớ kể sơ tình hình cho bà biết, mợ tới kia giúp Lan Trúc.
Bé Thị gật đầu:
- Dạ, để em đi mời bà chủ, em đi nha mợ.
Bé Thị đi rồi, Đình Đình cũng bước nhanh đến phía bờ hồ, cô vận dụng khả năng nghề nghiệp của mình vào thực tế, vờ như chỉ là vô tình đi đến bờ hồ mà thôi. Mục đích của cô là muốn giúp cho Lan Trúc, không muốn để cô ấy bị đánh trong khi mang thai. Còn về ân oán gì đó của cô ấy với nhà họ Lý, cô không muốn can thiệp vào.
Lúc cô đi đến, Lan Quyên nhìn thấy cô đầu tiên, cô ta cũng nhạy bén kéo áo người phụ nữ bên cạnh, ngăn cho bà ấy không tiếp tục đánh Lan Trúc. Nhìn hai bên má Lan Trúc sưng đỏ, cô đoán là cô ấy không phải chỉ bị đánh một cái, ít nhất là mỗi bên cũng phải hai cái mới có thể sưng đỏ như thế này. Cái đám người này ỷ đông ức hiếp một thai phụ, việc làm thiếu quân tử như vậy mà bọn họ cũng làm được, nhà họ Lý xem ra cũng quá thất đức rồi.
Lan Trúc nhìn thấy Đình Đình, cô ấy muốn đứng lên đi về phía cô nhưng lại bị người phụ nữ bên cạnh cản lại. Trong nhà mát lúc này có tổng cộng sáu bảy người, ngoài cô và Lan Trúc ra thì bên phía Lan Quyên có đến năm người. May là nhà mát có diện tích rộng chứ nếu nhỏ như cái đình nghỉ thì chắc chắn là không chứa đủ bao nhiêu đây người rồi.
Đình Đình nhìn Lan Trúc, cô gửi cho cô ấy một ánh nhìn trấn an, sau đó mới nhìn đến Lan Quyên, biểu cảm hoàn toàn là vui vẻ khách sáo.
- Em đi công tác mới về, nhớ lại là mấy ngày rồi chưa cho cá ăn, định ra đây cho tụi nó ăn một chút thì nhìn thấy chị Ba với mọi người. À, đây là...
Lan Quyên cười đáp lại, cô ấy giới thiệu:
- Đây là người nhà của chị, cũng là người nhà của Lan Trúc.
Đình Đình gật gật đầu, cô chào hỏi:
- Ra là người của Lý gia, vì tôi không biết nên không chào hỏi trước, mọi người thông cảm.
Người phụ nữ với tướng mạo ưa nhìn, gương mặt tròn tròn nhiều thịt, bà ấy tự xưng là mẹ của Lan Quyên, lên tiếng đáp lại lời của Đình Đình.
- Không có gì không có gì, cô là em dâu của Lan Quyên, sau này con bé ở đây có gì sai xót... mong cô thương tình con bé còn nhỏ mà bỏ qua cho...
Dừng đoạn, bà ấy cũng không quên nhắc đến Lan Trúc:
- À quên nữa, Lan Trúc gọi cô là chị, mặc dù thân phận hai người có khác biệt lớn, một chính một thiếp... nhưng mà nể tình đứa bé trong bụng Lan Trúc... mong cô Đình yêu thương mẹ con Lan Trúc nhiều hơn.
Đình Đình nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay đây là người phụ nữ thâm sâu khó dò. Bà ta là mẹ của Lan Quyên, là thím của Lan Trúc, Lan Trúc thành ra khờ khạo như vậy, chưa chắc là không có phần của bà ta. Đúng là mẹ hổ sinh ra con beo, Lan Quyên cũng đâu có vừa gì, từ thần thái cho đến tướng mạo đều có nét trông giống như mẹ mình. Bà ấy rõ ràng đâu có yêu thương gì Lan Trúc nhưng khi có người của Phó gia, bà ấy vẫn thể hiện mình là người công tư phân minh, yêu đồng thương đều cả đôi. Thâm sâu thật, muốn bắt lỗi cũng không được.
Đình Đình cười thân thiện đáp lời, cô vòng qua đám người nhà họ Lý, trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh Lan Trúc, tách riêng Lan Trúc và người phụ nữ trẻ trung mặt phấn môi son ra. Lại nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình, cô giả vờ hỏi:
- Còn đây là ai vậy ạ? Hôm đám cưới con không thấy rõ lắm nên không biết đây là ai để dễ dàng xưng hô.
Bà Lý đáp nhanh:
- À đây là cô của Lan Trúc, nghe tin con bé Trúc có thai nên mọi người muốn qua thăm.
Đình Đình gật gù, cô mời người nhà họ Lý ngồi xuống ghế, lại vờ như vừa thấy vết đỏ trên mặt Lan Trúc, cô tỏ ra hoảng hốt, vội quay sang hỏi cô ấy:
- Lan Trúc, mặt cô bị sao vậy? Sao sưng đỏ vậy nè? Cô bị bệnh ở đâu à? Mà khoan đã... sao lại có dấu tay ở trên má...
Dừng vài giây, Đình Đình lại tỏ ra kinh hãi, cô kêu lên:
- Cô bị đánh hả? Ai đánh cô vậy? Cô đang mang thai mà cũng có người dám đánh cô?
Lan Trúc ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn vào mắt Đình Đình, vô thức nước mắt chảy dài ra, khiến cho Đình Đình thật lòng cảm thấy sững sốt. Lan Trúc rõ ràng không phải là một cô gái bình thường như bọn cô, cô ấy giống hệt như một đứa trẻ vậy. Bị người ta đánh đau như thế này mà chỉ có thể ủy khuất rơi nước mắt, đến tức giận cũng không dám để lộ ra. Nói làm sao đây, đây là lần đầu tiên Đình Đình tiếp xúc gần với Lan Trúc như vậy. Ngoài thương xót thì cô cũng chỉ có xót xa, không hề ghét bỏ hay ganh tị gì được với một cô gái đáng thương như thế này.
Đình Đình chạm nhẹ vào da thịt Lan Trúc, cô thấy cô ấy run nhẹ lên, cõi lòng cô có chút phẫn nộ về hành vi quá đáng này của đám người họ Lý. Cô buông tay khỏi mặt Lan Trúc, thái độ khác hẳn với nét vui vẻ như vừa rồi, cô nhìn đám người nhà họ Lý, giọng điệu sắc nhọn chất vấn.
- Lan Trúc đang có thai con của chồng tôi, đứa bé trong bụng chỉ mới hơn một tháng, không biết là mọi người có hiềm khích gì với đứa bé này của nhà họ Phó mà lại nhẫn tâm ra tay đánh mẹ của đứa bé như vậy? Cái này, bà Lý có thể giải thích một chút được không ạ?
Bà Lý biết ngay là Đình Đình muốn bênh vực Lan Trúc, từ lúc nhìn thấy cô bước vào, bà đã có một dự cảm chẳng lành. Nếu biết sẽ gặp được Đình Đình ở đây, vậy thì lúc nãy bà đã không cho phép người của bà đánh con nhỏ đó. Giờ thì rắc rối rồi, không biết cô gái tên Đình Đình này có dễ dàng nói chuyện hay là không đây?
Nghĩ cách chống chế, bà Lý vội lên tiếng:
- Cô Đình thông cảm, con bé Lan Trúc này tính tình kỳ cục lạ lùng lắm. Mọi người đến thăm nó, vậy mà nó còn cắn mọi người. Tại vì nó cắn cô của nó, nên bọn tôi mới giận quá mà lỡ tay...
Người nhà họ Lý cũng hùa theo:
- Cái này là đúng đó cô Đình, cô coi, con Trúc nó cắn tay tôi nè... rướm máu luôn đó.
Vừa nói, người phụ nữ kia vừa đưa tay ra làm chứng, đúng thật là có một vết cắn vừa mới còn dấu tích rõ ràng. Chẳng qua là cô cũng không tin là do Lan Trúc gây sự trước, cái đám người này cũng đâu có vừa gì, biết đâu là vì tự vệ nên Lan Trúc mới như thế thì sao?
Đình Đình quay sang nhìn Lan Trúc, cô nhìn thấy được ánh mắt vừa sợ sệt vừa uất nghẹn của Lan Trúc khi nhìn về hướng người phụ nữ kia. Cô biết Lan Trúc bị ức hiếp nhưng ở đây toàn là người nhà họ Lý, cô chắc chắn nói không lại rồi.
Lý Lan Quyên nhìn thấy Đình Đình im lặng, cô ấy liền cất giọng ngọt ngào, giải thích với cô:
- Đình Đình, là vì em không biết con bé Lan Trúc này nó ngỗ nghịch với mọi người như thế nào đâu. Ba mẹ chị thương nó, lo cho nó, bỏ tiền ra chữa bệnh cho nó... mọi người cũng không cần nó cảm ơn đâu nhưng nó cứ luôn coi mọi người là kẻ thù, suốt ngày làm loạn khiến cho mọi người phải mệt mỏi vì nó. Bác Hai thương Lan Trúc nhất, mọi người cũng thương nó, mặc dù nó không gánh vác được trách nhiệm của Lý gia nhưng mọi người cũng đâu bỏ rơi nó. Phải em là chị em mới biết chị và mọi người khổ tâm như thế nào. Con bé Trúc thành ra như thế này, bọn chị là người mang tiếng nhất chứ ai.
Bà Lý cũng phụ họa theo con gái:
- Lan Quyên nói không sai đâu cô Đình, tôi là thím của Lan Trúc, tôi mang tiếng là hành hạ cháu của chồng... nỗi oan này khó mà giải thích được.
Đình Đình ngồi nhìn hai mẹ con Lan Quyên kẻ hát người khen hay mà cô hâm mộ hết sức. Bảo sao Lan Trúc không bị khờ, nếu là cô, chắc cô bị điên luôn với hai mẹ con nhà này chứ khờ thì có tính là gì.
Đình Đình tỏ ra rất thông cảm với "nỗi oan" của mẹ con Lan Quyên nhưng cô vẫn giữ nguyên thái độ của mình, cô nghiêm túc nói:
- Tôi thông cảm thay cho mọi người, nhưng mọi người đến Phó gia thăm người, có phải là không nên động tay động chân với người của Phó gia hay không? Chưa kể trong bụng Lan Trúc là con cháu của Phó gia, lỡ làm ảnh hưởng đến đứa bé, mọi người biết ăn nói thế nào với các vị tiền bối của Phó gia?
Người nhà họ Lý vừa nãy còn khóc kể thì bây giờ lại trở nên dè chừng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, giống như là ra hiệu ra ý gì đó. Bà Lý vốn định nói xin lỗi một tiếng cho êm chuyện thì Lý Lan Quyên đã nhanh miệng nói trước, chẳng qua là lời nói của cô ta rất không đồng nhất với ý định của mẹ mình.
- Đình Đình, chị thấy em cũng hơi quá rồi đó, dù sao thì Lan Trúc cũng là người nhà họ Lý, bọn chị hiểu rõ nó, bọn chị biết bọn chị làm đúng hay là làm sai. Hơn nữa em ở Phó gia cũng chỉ là em dâu của chị, ở đâu ra cái kiểu nói chuyện với người lớn nhà chị mà thái độ như em. Em vậy là quá coi thường nhà họ Lý rồi, dù sao thì Lý gia cũng là thông gia với Phó gia đó em dâu à?
Đình Đình còn chưa kịp trả lời thì một vị khác nóng tính cũng vội chen lấn phẫn nộ nói lên:
- Lan Trúc khó dạy khó bảo ở nhà họ Lý ai cũng biết, nếu không phải vì nó thì nhà họ Lý đâu có thảm hại đến như vậy. Bọn tôi là đến thăm Lan Quyên, nhưng vì sợ Phó gia nghĩ là bọn tôi thương con thương cháu không đồng đều nên mới gọi luôn Lan Trúc ra thăm hỏi sức khỏe. Còn cô chưa biết nó làm gì với bọn tôi mà chỉ trích như vậy, tôi thấy cô là muốn làm khó bọn tôi. Xét vai vế thì cô là em dâu của Lan Quyên, bọn tôi là người lớn của con bé, cô phải tôn trọng bọn tôi chứ? Hay là người nhà cô không phải là gia tộc của hào môn nên cô không được dạy dỗ phép tắt cư xử của nữ giới?
Đình Đình khẽ nhíu mày, trong lòng cô có lửa giận, tất nhiên là sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ miệng nhanh hơn não này rồi.
- Nói hay lắm, tôi mặc dù không phải là con cháu của hào môn nhưng tôi vẫn được dạy dỗ về đạo làm người từ bé. Mà đạo làm người là như thế nào, là không ức hiếp người yếu thế hơn mình, không bè phái hãm hại người, không đổ oan cho người khác, càng không được ra tay tàn nhẫn với phụ nữ có thai. Đáng lý là tôi cũng không tin những tin đồn ngoài kia đâu nhưng hôm nay nghe những lời này của bà, tôi mới thấy bọn họ đồn như vậy... cũng không sai tí nào.
Lý Lan Quyên bị mất mặt trước người nhà mình, cô ấy giận dữ, mà càng giận thì càng mất khôn, trực tiếp đối kháng với Đình Đình.
- Em dâu, cô ăn nói như vậy là ngậm máu phun người, cô dù sao cũng chỉ là em dâu của tôi, cô không có cái quyền thái độ với người nhà tôi như vậy. Cô mau xin lỗi, xin lỗi ngay!
Đình Đình cười nhạo:
- Tôi không ngậm máu, càng không chơi dơ ngậm trong miệng rồi phun vào mặt người khác. Tôi đang bảo vệ con cháu của Phó gia thôi, còn chị không phục thì đi theo tôi đến gặp ông nội. Nếu việc người nhà chị đánh Lan Trúc là đúng thì tôi thua, tôi sẵn sàng xin lỗi, còn nếu là sai, cả đám các người phải cúi đầu xin lỗi Lan Trúc cho tôi. Sao? Dám chơi không?
Lan Quyên trừng lớn mắt nhìn Đình Đình, rõ ràng là cô ta biết mình đang yếu thế, vậy nên cũng không dám nhận lời làm lớn chuyện. Nếu để chuyện này đến tai ông nội Phó, cô ta chắc chắn sẽ bị mắng, có khi còn bị phạt nữa kìa...
Thế nhưng người xưa nói cấm có sai, không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò... trong lúc mẹ con Lan Quyên im lặng vì sợ lớn chuyện thì một vị đồng đội nào đó liền mạnh mồm thách thức:
- Cô đi kiện đi, để coi cái loại ngu dốt phá hoại như con Trúc thì có được mọi người ủng hộ hay không. Cô đừng có quên là chính con Trúc cắn tay tôi trước, cái loại như nó thì bị đánh cũng là vừa. Người nhà họ Lý vô phúc lắm mới có một đứa cháu như nó, hết thảy đều là do con mẹ của nó bày mưu bày kế lừa gạt ba tôi. Cái gì mà sinh nó ra là cát nhân thiên tướng, nhà họ Lý một bước lên trời. Đúng là miệng chó thì không sủa ra được ngà voi, cũng tại vì nói cho cố nên con mẹ nó mới chết sớm, rồi đến ông anh bị trúng bùa mê thuốc lú cũng chết theo. Còn con Trúc thành ra điên điên khùng khùng cũng là do cái nghiệp của con mẹ nó, đồ yêu tinh yêu quái, đồ quỷ báo oan gia hiện lên phá nhà của tôi. Cô thì hay rồi, đi bênh vực cái loại quỷ yêu, cô trước sau gì cũng bị nó hại cho chết thảm mà thôi...
Bà Lý quá bất ngờ trước sự ngu dốt của đồng đội nhà mình, lại không thể ngờ là bà Phó Nhỏ đã tận tay nghe được không xót lấy một chữ. Bà Phó nhỏ còn chưa kịp bước đến để trợ giúp con dâu thì ở phía Lý Lan Trúc, cô ấy đã không thể nhịn được khi nghe người khác phỉ báng cha mẹ mình. Giọt nước tràn ly, cốc nước trà trên bàn vừa vặn đập thật mạnh vào trán của người phụ nữ độc mồm độc miệng vừa nãy. Chiếc cốc rơi xuống đất vỡ làm đôi, trên trán người phụ nữ bị rách một vết, máu tươi liền chảy ra.
Hai bên lửa giận bừng bừng, người phụ nữ kia chửi thề một tiếng rồi nhào đến phía Lan Trúc, bà ta muốn ăn thua đủ với cháu gái của mình. Mà Lan Trúc lúc này như được tiếp thêm sức mạnh, cô ấy đứng dậy, trừng mắt run rẩy, như muốn đánh nhau với người phụ nữ kia. Cũng phải thôi, là con người, dù có thần kinh không được tỉnh táo thì cũng không thể nào nhẫn nhịn khi bị người khác ức hiếp quá mức. Cũng vì Lan Trúc không được bình thường nên mới có thể chịu đựng cho đến ngày hôm nay, chứ nếu là người khác, chắc chắn là có án mạng xảy ra từ lâu rồi.
Vì tình huống tiến triển quá nhanh nên mọi người không kịp trở tay, Đình Đình bị kẹp ở giữa như cái nhân bánh bao, cô chỉ có thể dùng thân mình bảo vệ cho mẹ con Lan Trúc. Lan Trúc được Đình Đình bảo vệ mới có thể tránh khỏi những cú đánh tứ tung của người phụ nữ lực điền. Nhưng còn Đình Đình thì lại không được may mắn, cô gần như chịu trận. Mặc dù có người can nhưng cơ bản là cô vẫn bị đánh trúng vài cái. Hơn nữa còn là do người nhà họ Lý cố ý ôm Đình Đình lại để cho người phụ nữ kia đánh Đình Đình, chứ nếu cả hai đánh tay đôi với nhau, chưa chắc là Đình Đình sẽ bị thương.
Bà Phó Nhỏ với bé Thị chạy đến can ngăn, bà Nhỏ nhìn thấy con dâu bị đánh, bà tức sôi máu kéo tóc người phụ nữ lực điền kia ra. Mà người phụ nữ kia đang hung hăng chiến đấu, bà ta nào có thời gian nhìn xem thử bà Nhỏ là ai. Cứ thế mà bà ta thẳng tay tát bà Nhỏ một cái vào má, khiến bà xây xẩm lảo đảo té ngã xuống đất.
Sự tình tiến triển như thế này là nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Mẹ con Lan Quyên kinh hãi liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết có phải vì hiện trường quá mức hỗn loạn hay là vì một lý do nào đó mà Lý Lan Trúc đột nhiên ngã chúi về đằng sau, cơ thể cô ấy chỉ cách mặt nước của hồ cá một gang tay...
Lan Trúc cả kinh, một tay cô ấy ôm lấy bụng, tay còn lại cố sức với về đằng trước, như tìm kiếm hy vọng, tìm kiếm cánh tay ai đó có thể kéo cô ấy an toàn không bị rơi xuống nước.
Đình Đình nhìn thấy Lan Trúc ngã về phía sau, trong đầu cô không còn suy nghĩ được gì khác ngoài ý muốn cứu được Lan Trúc. Cô nhảy vọt đến trước mặt Lan Trúc, một tay kéo tay cô ấy, tay còn lại huơ đại ai đó đang đứng cạnh bên để làm điểm tựa. Cô cũng không biết mình kéo trúng ai, mà chuyện đó cũng không còn quan trọng với cô lúc này. Thế nhưng người bên cạnh cô lại không chịu "hợp tác", cô cảm nhận rõ được cái hất tay của người kia, cực kỳ mạnh mẽ và dứt khoát...
Vì không có điểm tựa, lại bị cú hất tay kia đẩy cô về phía trước, Đình Đình chắc mẩm cú này là cô và Lan Trúc kiểu gì rồi cũng sẽ rơi xuống hồ nước. Cảm thấy tức giận trước hành động của người bên cạnh, Đình Đình dùng chút sức lực cuối cùng của mình, cô huơ tay túm chặt vào áo người bên cạnh, kéo mạnh hết sức có thể. Nếu muốn dồn cô vào đường cùng, vậy thì nên cùng cô xuống địa ngục đi chứ?
Khung cảnh hỗn loạn, tiếng la hét kêu cứu vang vọng khắp Phó gia. Có tiếng nước vỗ, cũng có tiếng người nhảy ầm ầm xuống hồ cá để cứu người...
Cả cơ thể của Đình Đình đều ngập trong nước, cô không biết bơi nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy đập tay chờ người đến cứu. Trong cơn hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng gào khét của rất nhiều người, mặc dù rất sợ hãi nhưng cô vẫn cố mở mắt tìm kiếm bóng hình của Lan Trúc...
May quá, Lan Trúc được cứu rồi, có người vừa cứu cô ấy rồi!
Trong lúc vẫn còn vùng vẫy ngụp lặn dưới nước, Đình Đình nghe rất rõ được tiếng gào khét của ai đó, người kia hét lên từng tiếng khản đặc kinh hoàng, mà giọng nói này lại nghe rất quen tai...
- Trời ơi! Gọi cấp cứu... máu chảy... máu chảy... sảy thai rồi... cứu mạng... cứu mạng đi!
CHƯƠNG 6.
Mấy ngày sau đó, Đình Đình không về nhà, cô có xin phép qua mẹ chồng là cô sẽ vắng nhà mấy hôm vì cô có lịch phải đi tác nghiệp ở tỉnh. Đình Đình đang rất phấn đấu để theo đuổi được mục tiêu của mình, việc phải lấy chồng trong thời gian này, cũng có thể xem là nằm ngoài dự kiến của cô.
Bà Phó Nhỏ xót con dâu, sợ con dâu không có người chăm sóc nên một hai bắt con dâu phải đưa bé Thị theo cùng. Hết cách từ chối, Đình Đình đành phải đưa bé Thị theo cô, nếu ai có hỏi thì cô bảo là em gái cô, đưa con bé theo để giúp đỡ cô một số việc.
Đình Đình đi rồi, Khiếu Trạch mỗi ngày về nhà đều cảm thấy trống trải trong lòng. Anh và cô vẫn nhắn tin qua lại mỗi ngày, chủ đề xoay quanh việc ăn ngủ các thứ, hoàn toàn không có những câu tình cảm dư thừa nào. Ngoài chuyện của Lý Lan Trúc thì chuyện tình cảm giữa anh và cô cũng khiến cho anh phiền muộn không thôi...
Buổi sáng ngày hôm nay, Khiếu Trạch đến bệnh viện thành phố để tham dự cuộc họp về dự án mà Phó Kỷ đầu tư vào lĩnh vực y học. Sau cuộc họp, Khiếu Trạch vô tình đụng mặt một vị bác sĩ nữ rất có tiếng trong giới y học, cô gái này cũng chính là bạn thân của Đình Đình. Đã lâu không gặp, cả hai liền nhính một chút thời gian để chào hỏi nhau.
Đặt trước mặt Khiếu Trạch một ly cà phê nóng, Vũ Lan nhìn anh, cô khách sáo nói:
- Anh uống cà phê tạm đi, lần sau sẽ mời anh một bữa rượu thịt đầy đủ. Đám cưới của anh và con nhóc đó tôi không đến được vì có ca cấp cứu nguy kịch. Mấy lần tôi bảo với Đình Đình muốn mời vợ chồng hai người đi ăn một bữa, con nhóc toàn bảo với tôi là anh bận. Phó thiếu gia, anh có thể nhính ra một chút thời gian quý báu của anh để tôi trả nợ cho vợ chồng anh được hay không? Tôi mà không mời được bữa cơm này, sau này tôi mà lấy chồng, con nhóc đó chắc chắn sẽ hành chết tôi đó!
Khiếu Trạch bật cười, anh nói:
- Vậy được, đợi khi nào Đình Đình đi công tác về, tôi nói lại với cô ấy, sau đó sắp xếp thời gian sẽ báo cho cô sau.
Vũ Lan gật đầu, cô nở một nụ cười hào sảng:
- Được đó, có một lời này của anh, tôi không sợ là mình không trả được nợ nữa. Con nhóc Đình Đình toàn sợ anh bận, lần nào nó cũng từ chối, tôi còn tưởng anh và nó không phải là vợ chồng nữa đấy.
Khiếu Trạch biết rõ về tình bạn của Đình Đình với Vũ Lan, hai cô gái này không phải là bạn thân, mà phải gọi là tri kỷ mới đúng. Đình Đình chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì với Vũ Lan, mà Vũ Lan cũng chưa bao giờ thôi không bảo vệ cho Đình Đình. Cậu út anh rất có hứng thú với cô bác sĩ này nhưng khổ nỗi là Vũ Lan ngoài bệnh nhân ra thì chỉ có Đình Đình mới có thể kéo cô ấy ra khỏi bệnh án. Vậy nên có vài chuyện, chỉ cần là Vũ Lan nói ra thì anh chắc chắn phải suy ngẫm lại, bởi vì cô ấy chưa bao giờ nói thừa thãi một vấn đề nào.
Khiếu Trạch cũng không ngần ngại với cô bạn thân này của vợ mình, anh thẳng thắn thừa nhận.
- Chắc là Đình Đình cũng có nói cho cô nghe về chuyện của tôi và cô ấy... bọn tôi... đang gây nhau.
Vũ Lan hớp một chút cà phê nóng trong ly giấy, cô nhìn Khiếu Trạch, ẩn sau cặp mắt kính dày cộm là đôi mắt cực kỳ tinh ý. Gương mặt tròn tròn xinh xắn nhưng giọng nói lại rất có lực:
- Anh và Đình Đình gây nhau đâu phải chuyện gì hiếm lạ, tôi thấy thà là hai người gây nhau, như vậy còn tốt hơn là mấy tháng trời không nói được với nhau một câu nào...
Đối diện với đôi mắt thâm thúy của Khiếu Trạch, Vũ Lan vẫn không kiên dè gì mà nói tiếp:
- Trước kia là nó theo đuổi anh, anh không chấp nhận, bây giờ nếu anh muốn nó hoàn toàn tin tưởng anh, vậy thì anh nên theo đuổi lại nó, như vậy mới là công bằng. Mà tôi nói thật nhé, con nhóc này nó yêu anh đến cố chấp, có khi anh chẳng cần phải theo đuổi nó thì nó cũng đã tự nguyện ngã vào lòng anh. Quan trọng là ở anh thôi, nếu anh muốn cuộc hôn nhân này biến chuyển từ ép buộc trở thành tự nguyện, vậy thì anh nên thể hiện thành ý của mình. Đình Đình có yêu anh nhiều đến đâu thì nó vẫn là con gái, hơn nữa còn chịu rất nhiều uất ức... nó sẽ không dại dột thể hiện tình cảm với anh thêm lần nào nữa. Vì nó sợ... anh rồi lại giống như năm ấy...
Biểu cảm của Khiếu Trạch trở nên trầm mặc, mặc cho mọi người đang đi đi lại lại, bàn tán xôn xao về sự xuất hiện của anh ở căn tin của nhân viên bệnh viện thì anh vẫn trước sau như một, chỉ tập trung phân tích những gì mà Vũ Lan vừa nói với anh.
Chớp khoé mi vài cái, giọng của Khiếu Trạch ẩn ý sự bất đắc dĩ.
- Chuyện của năm đó, cô cũng hiểu là tôi thật sự không cố ý...
Vũ Lan nhíu mày nhìn anh:
- Tôi hiểu thì cũng có tác dụng gì, quan trọng là Đình Đình nó không muốn hiểu. Phó tổng, mặc dù anh là người có quyền năng tối cao nhưng anh cũng không thể có cái quyền yêu cầu tất cả mọi người phải hiểu những việc mà anh làm. Hơn nữa chuyện của anh với Đình Đình nó lại là chuyện tình cảm, mà chuyện tình cảm của hai người nó còn rối hơn cuộn len vò nữa...
Dừng lại vài giây, Vũ Lan thoáng thở dài, giọng cô ấy rất dịu:
- Năm đó anh và nó xảy ra quan hệ, vào ngay thời điểm nó muốn rõ ràng với anh thì anh lại một lần nữa phụ lòng nó. Tất nhiên, chuyện anh bay sang Pháp để lo cho Hà Loan là chuyện chính đáng nhưng anh đây là đang bỏ lỡ cơ hội để bắt đầu một mối quan hệ tình cảm chính thức với Đình Đình. Cũng đâu phải đó là lần đầu tiên anh bỏ lại nó, nó chết tâm, anh cũng không thể nào trách con nhóc Đình Đình ích kỷ được. Với lại, tai nạn năm đó của Đình Đình, di chứng để lại đó, mãi mãi sẽ là một dấu ấn hiện hữu rõ ràng về vết thương lòng mà anh đem đến cho nó. Tôi trên cương vị là bạn thân của Đình Đình, tôi từng không ủng hộ việc nó lấy anh. Nhưng anh cũng thấy rồi đó, nó thà phụ lòng người yêu nó, cũng nhất quyết chọn người đã từng làm tổn thương mình. Nếu mà nói Đình Đình không còn yêu anh thì có đánh chết tôi, tôi cũng không tin.
Nhìn thấy biểu cảm sầu não của Khiếu Trạch, Vũ Lan cảm thấy có chút bất đắc dĩ cho người đàn ông này. Theo như nhận xét của riêng cô, cô vẫn cảm thấy là Khiếu Trạch không hề sai, việc anh ấy không thể yêu Đình Đình vào thời điểm trước đây là hoàn toàn đúng đắn và hợp lý. Nhưng trên cương vị là bạn thân của Đình Đình, cô tất nhiên phải đứng về phía bạn thân của mình, đâu thể nào hùa theo "kẻ địch" mà hạ thấp bạn thân mình được. Cô nhận ra được là Khiếu Trạch đã có tình cảm với Đình Đình từ rất lâu, chứ không phải là sau vụ tai nạn vào mấy năm trước mà anh mới bắt đầu yêu cô ấy. Chẳng qua là Khiếu Trạch cũng có nỗi khổ riêng, mà Đình Đình thì cũng giống như anh, cô ấy có rất nhiều bí mật không thể nói rõ ràng với ai được...
Khiếu Trạch khẽ thở dài, giọng anh khàn khàn, nghe ra rất là tâm trạng.
- Tôi không trách cô ấy, chưa bao giờ tôi trách Đình Đình vì sao lại lạnh nhạt với tôi. Nhưng nhìn cô ấy như thế, tôi thật lòng không chịu đựng nổi. Chắc cô cũng đã biết việc tôi giữ lại Lý Lan Trúc... Đình Đình vậy mà lại không hề phản đối. Cô ấy nói, cô ấy tôn trọng quyết định của tôi, cô ấy tôn trọng quy ước trước hôn nhân của hai người bọn tôi. Nhưng bảng quy ước đó, cô ấy chính là người soạn ra, tôi chưa từng muốn giữa hai người bọn tôi... lại phải có một bảng quy ước chết tiệt như vậy. Rốt cuộc thì cô ấy đã phải chịu đựng những tổn thương gì từ tôi... mà lại khiến cô ấy biến thành ra thế này?!
Vũ Lan thoáng giật mình trước câu hỏi tự vấn của Khiếu Trạch. Cô đột nhiên có cái nhìn khác hơn về người đàn ông hoàng kim này của nhà họ Phó. Đâu phải Phó Khiếu Trạch không quan tâm đến Đình Đình, là vì rất quan tâm nên mới có thể đem hết sai lầm đẩy cả vào bản thân mình như vậy. Nghĩ nghĩ một lát, Vũ Lan đột nhiên cất giọng trong trẻo nói với Khiếu Trạch.
- Ngày mai chính là buổi công chiếu bộ phim điện ảnh mà Đình Đình nhận lồng tiếng vai nữ chính. Con nhóc có đưa cho tôi một vé, nó hẹn tôi ngày mai đến rạp xem phim cùng nó. Theo tôi được biết thì đây là vé xem phim tình nhân, nó mua trước từ rất lâu rồi, cũng không phải là vé được tặng. Lát nữa anh bảo trợ lý đến phòng làm việc của tôi nhận vé, tôi cũng chỉ giúp anh được bấy nhiêu thôi... còn kết quả thế nào thì phải trông chờ vào anh vậy.
Khiếu Trạch khẽ nhíu mày, ánh mắt anh nhìn Vũ Lan có chút phức tạp, mà cũng có chút gì đó giống như hy vọng mong chờ. Trước khi Vũ Lan rời đi, cô ấy vẫn rất kiên nhẫn nói thêm với anh vài câu nữa.
- Khiếu Trạch, anh không thể nào hiểu được Đình Đình nó đã cố chấp để yêu anh nhiều như thế nào đâu... Tôi rất hy vọng quãng đời về sau, anh sẽ yêu thương nó, bảo vệ nó, bao dung cho nó, giống như những gì nó đã dành cho anh từ trước đến giờ.
Khiếu Trạch khẽ gật đầu, khoé môi hơi nhếch mang theo ý cười, anh chân thành đáp lại:
- Cảm ơn cô Vũ Lan, Đình Đình rất may mắn khi có được một người bạn tốt như cô.
Vũ Lan nở nụ cười hào sảng:
- Câu đó là quá dư thừa, kiếp trước chắc nó phải cứu được rất nhiều người nên kiếp này mới gặp được tôi làm bạn. Thôi, hẹn anh lần sau gặp mặt không say không về, tôi đi trước, lát nhớ bảo trợ lý đến phòng tôi lấy vé. Tôi đi đây!
Quay bước rời đi, nụ cười trên môi Vũ Lan lại nhạt hơn một chút. Nhớ đến cô bạn thân Đình Đình, trong lòng Vũ Lan lại bắt đầu cảm thấy phiền não. Cô thật sự rất muốn nói với Khiếu Trạch là Đình Đình không ổn, con nhóc ấy không hề ổn một chút nào!
______________________________
Đình Đình trở về nhà sớm hơn dự kiến, lúc cô về đến nhà chỉ mới là giữa trưa. Bé Thị giúp cô đem vali vào trong nhà, còn cô thì đi ở phía sau vì bận nghe một cuộc điện thoại. Vì đây là cuộc điện thoại của cấp trên nên cô đi thẳng ra vườn, tìm một chỗ vắng người để thuận tiện trao đổi công việc. Đình Đình vốn định đi đến gần bờ hồ nhỏ để lát nữa khi nghe xong điện thoại sẽ cho cá ăn nhưng nào ngờ đâu lúc này ở bờ hồ đã có người ngồi nghỉ mát từ lúc nào. Thấy có người, Đình Đình cũng không để ý, cô vốn định quay đi thì lại nhìn thấy Lan Trúc đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề trên ghế. Trong lòng cô cảm thấy có chút lạ, bởi vì Lan Trúc bình thường không đi ra khỏi phòng, thế quái nào hôm nay lại còn dám ra đây ngắm cá?
Lại nhìn kỹ thêm một chút, cô nhìn thấy có cả Lan Quyên và một vài người phụ nữ trông rất lạ mặt. Mà điều quan trọng nhất là Lan Trúc, cô ấy ngồi im trên ghế, đầu khẽ cúi, bộ dáng trông sợ sệt lắm. Mặc dù cô không muốn để ý đến Lan Trúc nhưng khi nhìn thấy Lan Trúc bị một người phụ nữ đánh vào mặt, cô tự dưng cảm thấy thương xót kèm theo lo lắng. Nói gì thì nói, Lan Trúc đang mang thai, có giận thì cũng phải nể nang phụ nữ đang mang thai chứ?
Mà Lan Trúc lúc này cũng phát hiện ra Đình Đình đang nhìn lén, cô ấy ngước đôi mắt long lanh ngấn nước lên nhìn cô. Trong một giây phút nào đó, Đình Đình có cảm giác như Lan Trúc đang muốn cầu cứu.
Bé Thị lúc này cũng đã trở ra, nhìn thấy Đình Đình đang tập trung về một hướng, con bé cũng tò mò nhìn theo. Vài giây sau, như nắm bắt được tình hình, con bé vội nói thầm vào tai cô:
- Mợ, ở kia là người nhà họ Lý. Lần trước bọn họ có tới đây một lần, em nghe mọi người kể lại là cô Lan Trúc bị đánh tới mấy cái.
Đình Đình khẽ gật, điện thoại trên tay cô cũng đã tắt cuộc thoại từ lúc nào. Suy nghĩ vài giây, lại nhớ đến ánh mắt đáng thương của Lan Trúc vừa nãy, cô vẫn là không nhịn được mà muốn đến giải vây cho Lan Trúc. Hết cách, ai bảo Lan Trúc đang mang thai, người lớn thù hằn nhau thế nào cũng được, còn đứa bé thì có tội tình gì đâu...
Cô khẽ xoay người, nói thầm vào tai bé Thị:
- Em chạy vào nhà mời bà Nhỏ ra đây, em nói là mợ có việc quan trọng. Nhớ kể sơ tình hình cho bà biết, mợ tới kia giúp Lan Trúc.
Bé Thị gật đầu:
- Dạ, để em đi mời bà chủ, em đi nha mợ.
Bé Thị đi rồi, Đình Đình cũng bước nhanh đến phía bờ hồ, cô vận dụng khả năng nghề nghiệp của mình vào thực tế, vờ như chỉ là vô tình đi đến bờ hồ mà thôi. Mục đích của cô là muốn giúp cho Lan Trúc, không muốn để cô ấy bị đánh trong khi mang thai. Còn về ân oán gì đó của cô ấy với nhà họ Lý, cô không muốn can thiệp vào.
Lúc cô đi đến, Lan Quyên nhìn thấy cô đầu tiên, cô ta cũng nhạy bén kéo áo người phụ nữ bên cạnh, ngăn cho bà ấy không tiếp tục đánh Lan Trúc. Nhìn hai bên má Lan Trúc sưng đỏ, cô đoán là cô ấy không phải chỉ bị đánh một cái, ít nhất là mỗi bên cũng phải hai cái mới có thể sưng đỏ như thế này. Cái đám người này ỷ đông ức hiếp một thai phụ, việc làm thiếu quân tử như vậy mà bọn họ cũng làm được, nhà họ Lý xem ra cũng quá thất đức rồi.
Lan Trúc nhìn thấy Đình Đình, cô ấy muốn đứng lên đi về phía cô nhưng lại bị người phụ nữ bên cạnh cản lại. Trong nhà mát lúc này có tổng cộng sáu bảy người, ngoài cô và Lan Trúc ra thì bên phía Lan Quyên có đến năm người. May là nhà mát có diện tích rộng chứ nếu nhỏ như cái đình nghỉ thì chắc chắn là không chứa đủ bao nhiêu đây người rồi.
Đình Đình nhìn Lan Trúc, cô gửi cho cô ấy một ánh nhìn trấn an, sau đó mới nhìn đến Lan Quyên, biểu cảm hoàn toàn là vui vẻ khách sáo.
- Em đi công tác mới về, nhớ lại là mấy ngày rồi chưa cho cá ăn, định ra đây cho tụi nó ăn một chút thì nhìn thấy chị Ba với mọi người. À, đây là...
Lan Quyên cười đáp lại, cô ấy giới thiệu:
- Đây là người nhà của chị, cũng là người nhà của Lan Trúc.
Đình Đình gật gật đầu, cô chào hỏi:
- Ra là người của Lý gia, vì tôi không biết nên không chào hỏi trước, mọi người thông cảm.
Người phụ nữ với tướng mạo ưa nhìn, gương mặt tròn tròn nhiều thịt, bà ấy tự xưng là mẹ của Lan Quyên, lên tiếng đáp lại lời của Đình Đình.
- Không có gì không có gì, cô là em dâu của Lan Quyên, sau này con bé ở đây có gì sai xót... mong cô thương tình con bé còn nhỏ mà bỏ qua cho...
Dừng đoạn, bà ấy cũng không quên nhắc đến Lan Trúc:
- À quên nữa, Lan Trúc gọi cô là chị, mặc dù thân phận hai người có khác biệt lớn, một chính một thiếp... nhưng mà nể tình đứa bé trong bụng Lan Trúc... mong cô Đình yêu thương mẹ con Lan Trúc nhiều hơn.
Đình Đình nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay đây là người phụ nữ thâm sâu khó dò. Bà ta là mẹ của Lan Quyên, là thím của Lan Trúc, Lan Trúc thành ra khờ khạo như vậy, chưa chắc là không có phần của bà ta. Đúng là mẹ hổ sinh ra con beo, Lan Quyên cũng đâu có vừa gì, từ thần thái cho đến tướng mạo đều có nét trông giống như mẹ mình. Bà ấy rõ ràng đâu có yêu thương gì Lan Trúc nhưng khi có người của Phó gia, bà ấy vẫn thể hiện mình là người công tư phân minh, yêu đồng thương đều cả đôi. Thâm sâu thật, muốn bắt lỗi cũng không được.
Đình Đình cười thân thiện đáp lời, cô vòng qua đám người nhà họ Lý, trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh Lan Trúc, tách riêng Lan Trúc và người phụ nữ trẻ trung mặt phấn môi son ra. Lại nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình, cô giả vờ hỏi:
- Còn đây là ai vậy ạ? Hôm đám cưới con không thấy rõ lắm nên không biết đây là ai để dễ dàng xưng hô.
Bà Lý đáp nhanh:
- À đây là cô của Lan Trúc, nghe tin con bé Trúc có thai nên mọi người muốn qua thăm.
Đình Đình gật gù, cô mời người nhà họ Lý ngồi xuống ghế, lại vờ như vừa thấy vết đỏ trên mặt Lan Trúc, cô tỏ ra hoảng hốt, vội quay sang hỏi cô ấy:
- Lan Trúc, mặt cô bị sao vậy? Sao sưng đỏ vậy nè? Cô bị bệnh ở đâu à? Mà khoan đã... sao lại có dấu tay ở trên má...
Dừng vài giây, Đình Đình lại tỏ ra kinh hãi, cô kêu lên:
- Cô bị đánh hả? Ai đánh cô vậy? Cô đang mang thai mà cũng có người dám đánh cô?
Lan Trúc ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn vào mắt Đình Đình, vô thức nước mắt chảy dài ra, khiến cho Đình Đình thật lòng cảm thấy sững sốt. Lan Trúc rõ ràng không phải là một cô gái bình thường như bọn cô, cô ấy giống hệt như một đứa trẻ vậy. Bị người ta đánh đau như thế này mà chỉ có thể ủy khuất rơi nước mắt, đến tức giận cũng không dám để lộ ra. Nói làm sao đây, đây là lần đầu tiên Đình Đình tiếp xúc gần với Lan Trúc như vậy. Ngoài thương xót thì cô cũng chỉ có xót xa, không hề ghét bỏ hay ganh tị gì được với một cô gái đáng thương như thế này.
Đình Đình chạm nhẹ vào da thịt Lan Trúc, cô thấy cô ấy run nhẹ lên, cõi lòng cô có chút phẫn nộ về hành vi quá đáng này của đám người họ Lý. Cô buông tay khỏi mặt Lan Trúc, thái độ khác hẳn với nét vui vẻ như vừa rồi, cô nhìn đám người nhà họ Lý, giọng điệu sắc nhọn chất vấn.
- Lan Trúc đang có thai con của chồng tôi, đứa bé trong bụng chỉ mới hơn một tháng, không biết là mọi người có hiềm khích gì với đứa bé này của nhà họ Phó mà lại nhẫn tâm ra tay đánh mẹ của đứa bé như vậy? Cái này, bà Lý có thể giải thích một chút được không ạ?
Bà Lý biết ngay là Đình Đình muốn bênh vực Lan Trúc, từ lúc nhìn thấy cô bước vào, bà đã có một dự cảm chẳng lành. Nếu biết sẽ gặp được Đình Đình ở đây, vậy thì lúc nãy bà đã không cho phép người của bà đánh con nhỏ đó. Giờ thì rắc rối rồi, không biết cô gái tên Đình Đình này có dễ dàng nói chuyện hay là không đây?
Nghĩ cách chống chế, bà Lý vội lên tiếng:
- Cô Đình thông cảm, con bé Lan Trúc này tính tình kỳ cục lạ lùng lắm. Mọi người đến thăm nó, vậy mà nó còn cắn mọi người. Tại vì nó cắn cô của nó, nên bọn tôi mới giận quá mà lỡ tay...
Người nhà họ Lý cũng hùa theo:
- Cái này là đúng đó cô Đình, cô coi, con Trúc nó cắn tay tôi nè... rướm máu luôn đó.
Vừa nói, người phụ nữ kia vừa đưa tay ra làm chứng, đúng thật là có một vết cắn vừa mới còn dấu tích rõ ràng. Chẳng qua là cô cũng không tin là do Lan Trúc gây sự trước, cái đám người này cũng đâu có vừa gì, biết đâu là vì tự vệ nên Lan Trúc mới như thế thì sao?
Đình Đình quay sang nhìn Lan Trúc, cô nhìn thấy được ánh mắt vừa sợ sệt vừa uất nghẹn của Lan Trúc khi nhìn về hướng người phụ nữ kia. Cô biết Lan Trúc bị ức hiếp nhưng ở đây toàn là người nhà họ Lý, cô chắc chắn nói không lại rồi.
Lý Lan Quyên nhìn thấy Đình Đình im lặng, cô ấy liền cất giọng ngọt ngào, giải thích với cô:
- Đình Đình, là vì em không biết con bé Lan Trúc này nó ngỗ nghịch với mọi người như thế nào đâu. Ba mẹ chị thương nó, lo cho nó, bỏ tiền ra chữa bệnh cho nó... mọi người cũng không cần nó cảm ơn đâu nhưng nó cứ luôn coi mọi người là kẻ thù, suốt ngày làm loạn khiến cho mọi người phải mệt mỏi vì nó. Bác Hai thương Lan Trúc nhất, mọi người cũng thương nó, mặc dù nó không gánh vác được trách nhiệm của Lý gia nhưng mọi người cũng đâu bỏ rơi nó. Phải em là chị em mới biết chị và mọi người khổ tâm như thế nào. Con bé Trúc thành ra như thế này, bọn chị là người mang tiếng nhất chứ ai.
Bà Lý cũng phụ họa theo con gái:
- Lan Quyên nói không sai đâu cô Đình, tôi là thím của Lan Trúc, tôi mang tiếng là hành hạ cháu của chồng... nỗi oan này khó mà giải thích được.
Đình Đình ngồi nhìn hai mẹ con Lan Quyên kẻ hát người khen hay mà cô hâm mộ hết sức. Bảo sao Lan Trúc không bị khờ, nếu là cô, chắc cô bị điên luôn với hai mẹ con nhà này chứ khờ thì có tính là gì.
Đình Đình tỏ ra rất thông cảm với "nỗi oan" của mẹ con Lan Quyên nhưng cô vẫn giữ nguyên thái độ của mình, cô nghiêm túc nói:
- Tôi thông cảm thay cho mọi người, nhưng mọi người đến Phó gia thăm người, có phải là không nên động tay động chân với người của Phó gia hay không? Chưa kể trong bụng Lan Trúc là con cháu của Phó gia, lỡ làm ảnh hưởng đến đứa bé, mọi người biết ăn nói thế nào với các vị tiền bối của Phó gia?
Người nhà họ Lý vừa nãy còn khóc kể thì bây giờ lại trở nên dè chừng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, giống như là ra hiệu ra ý gì đó. Bà Lý vốn định nói xin lỗi một tiếng cho êm chuyện thì Lý Lan Quyên đã nhanh miệng nói trước, chẳng qua là lời nói của cô ta rất không đồng nhất với ý định của mẹ mình.
- Đình Đình, chị thấy em cũng hơi quá rồi đó, dù sao thì Lan Trúc cũng là người nhà họ Lý, bọn chị hiểu rõ nó, bọn chị biết bọn chị làm đúng hay là làm sai. Hơn nữa em ở Phó gia cũng chỉ là em dâu của chị, ở đâu ra cái kiểu nói chuyện với người lớn nhà chị mà thái độ như em. Em vậy là quá coi thường nhà họ Lý rồi, dù sao thì Lý gia cũng là thông gia với Phó gia đó em dâu à?
Đình Đình còn chưa kịp trả lời thì một vị khác nóng tính cũng vội chen lấn phẫn nộ nói lên:
- Lan Trúc khó dạy khó bảo ở nhà họ Lý ai cũng biết, nếu không phải vì nó thì nhà họ Lý đâu có thảm hại đến như vậy. Bọn tôi là đến thăm Lan Quyên, nhưng vì sợ Phó gia nghĩ là bọn tôi thương con thương cháu không đồng đều nên mới gọi luôn Lan Trúc ra thăm hỏi sức khỏe. Còn cô chưa biết nó làm gì với bọn tôi mà chỉ trích như vậy, tôi thấy cô là muốn làm khó bọn tôi. Xét vai vế thì cô là em dâu của Lan Quyên, bọn tôi là người lớn của con bé, cô phải tôn trọng bọn tôi chứ? Hay là người nhà cô không phải là gia tộc của hào môn nên cô không được dạy dỗ phép tắt cư xử của nữ giới?
Đình Đình khẽ nhíu mày, trong lòng cô có lửa giận, tất nhiên là sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ miệng nhanh hơn não này rồi.
- Nói hay lắm, tôi mặc dù không phải là con cháu của hào môn nhưng tôi vẫn được dạy dỗ về đạo làm người từ bé. Mà đạo làm người là như thế nào, là không ức hiếp người yếu thế hơn mình, không bè phái hãm hại người, không đổ oan cho người khác, càng không được ra tay tàn nhẫn với phụ nữ có thai. Đáng lý là tôi cũng không tin những tin đồn ngoài kia đâu nhưng hôm nay nghe những lời này của bà, tôi mới thấy bọn họ đồn như vậy... cũng không sai tí nào.
Lý Lan Quyên bị mất mặt trước người nhà mình, cô ấy giận dữ, mà càng giận thì càng mất khôn, trực tiếp đối kháng với Đình Đình.
- Em dâu, cô ăn nói như vậy là ngậm máu phun người, cô dù sao cũng chỉ là em dâu của tôi, cô không có cái quyền thái độ với người nhà tôi như vậy. Cô mau xin lỗi, xin lỗi ngay!
Đình Đình cười nhạo:
- Tôi không ngậm máu, càng không chơi dơ ngậm trong miệng rồi phun vào mặt người khác. Tôi đang bảo vệ con cháu của Phó gia thôi, còn chị không phục thì đi theo tôi đến gặp ông nội. Nếu việc người nhà chị đánh Lan Trúc là đúng thì tôi thua, tôi sẵn sàng xin lỗi, còn nếu là sai, cả đám các người phải cúi đầu xin lỗi Lan Trúc cho tôi. Sao? Dám chơi không?
Lan Quyên trừng lớn mắt nhìn Đình Đình, rõ ràng là cô ta biết mình đang yếu thế, vậy nên cũng không dám nhận lời làm lớn chuyện. Nếu để chuyện này đến tai ông nội Phó, cô ta chắc chắn sẽ bị mắng, có khi còn bị phạt nữa kìa...
Thế nhưng người xưa nói cấm có sai, không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò... trong lúc mẹ con Lan Quyên im lặng vì sợ lớn chuyện thì một vị đồng đội nào đó liền mạnh mồm thách thức:
- Cô đi kiện đi, để coi cái loại ngu dốt phá hoại như con Trúc thì có được mọi người ủng hộ hay không. Cô đừng có quên là chính con Trúc cắn tay tôi trước, cái loại như nó thì bị đánh cũng là vừa. Người nhà họ Lý vô phúc lắm mới có một đứa cháu như nó, hết thảy đều là do con mẹ của nó bày mưu bày kế lừa gạt ba tôi. Cái gì mà sinh nó ra là cát nhân thiên tướng, nhà họ Lý một bước lên trời. Đúng là miệng chó thì không sủa ra được ngà voi, cũng tại vì nói cho cố nên con mẹ nó mới chết sớm, rồi đến ông anh bị trúng bùa mê thuốc lú cũng chết theo. Còn con Trúc thành ra điên điên khùng khùng cũng là do cái nghiệp của con mẹ nó, đồ yêu tinh yêu quái, đồ quỷ báo oan gia hiện lên phá nhà của tôi. Cô thì hay rồi, đi bênh vực cái loại quỷ yêu, cô trước sau gì cũng bị nó hại cho chết thảm mà thôi...
Bà Lý quá bất ngờ trước sự ngu dốt của đồng đội nhà mình, lại không thể ngờ là bà Phó Nhỏ đã tận tay nghe được không xót lấy một chữ. Bà Phó nhỏ còn chưa kịp bước đến để trợ giúp con dâu thì ở phía Lý Lan Trúc, cô ấy đã không thể nhịn được khi nghe người khác phỉ báng cha mẹ mình. Giọt nước tràn ly, cốc nước trà trên bàn vừa vặn đập thật mạnh vào trán của người phụ nữ độc mồm độc miệng vừa nãy. Chiếc cốc rơi xuống đất vỡ làm đôi, trên trán người phụ nữ bị rách một vết, máu tươi liền chảy ra.
Hai bên lửa giận bừng bừng, người phụ nữ kia chửi thề một tiếng rồi nhào đến phía Lan Trúc, bà ta muốn ăn thua đủ với cháu gái của mình. Mà Lan Trúc lúc này như được tiếp thêm sức mạnh, cô ấy đứng dậy, trừng mắt run rẩy, như muốn đánh nhau với người phụ nữ kia. Cũng phải thôi, là con người, dù có thần kinh không được tỉnh táo thì cũng không thể nào nhẫn nhịn khi bị người khác ức hiếp quá mức. Cũng vì Lan Trúc không được bình thường nên mới có thể chịu đựng cho đến ngày hôm nay, chứ nếu là người khác, chắc chắn là có án mạng xảy ra từ lâu rồi.
Vì tình huống tiến triển quá nhanh nên mọi người không kịp trở tay, Đình Đình bị kẹp ở giữa như cái nhân bánh bao, cô chỉ có thể dùng thân mình bảo vệ cho mẹ con Lan Trúc. Lan Trúc được Đình Đình bảo vệ mới có thể tránh khỏi những cú đánh tứ tung của người phụ nữ lực điền. Nhưng còn Đình Đình thì lại không được may mắn, cô gần như chịu trận. Mặc dù có người can nhưng cơ bản là cô vẫn bị đánh trúng vài cái. Hơn nữa còn là do người nhà họ Lý cố ý ôm Đình Đình lại để cho người phụ nữ kia đánh Đình Đình, chứ nếu cả hai đánh tay đôi với nhau, chưa chắc là Đình Đình sẽ bị thương.
Bà Phó Nhỏ với bé Thị chạy đến can ngăn, bà Nhỏ nhìn thấy con dâu bị đánh, bà tức sôi máu kéo tóc người phụ nữ lực điền kia ra. Mà người phụ nữ kia đang hung hăng chiến đấu, bà ta nào có thời gian nhìn xem thử bà Nhỏ là ai. Cứ thế mà bà ta thẳng tay tát bà Nhỏ một cái vào má, khiến bà xây xẩm lảo đảo té ngã xuống đất.
Sự tình tiến triển như thế này là nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Mẹ con Lan Quyên kinh hãi liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết có phải vì hiện trường quá mức hỗn loạn hay là vì một lý do nào đó mà Lý Lan Trúc đột nhiên ngã chúi về đằng sau, cơ thể cô ấy chỉ cách mặt nước của hồ cá một gang tay...
Lan Trúc cả kinh, một tay cô ấy ôm lấy bụng, tay còn lại cố sức với về đằng trước, như tìm kiếm hy vọng, tìm kiếm cánh tay ai đó có thể kéo cô ấy an toàn không bị rơi xuống nước.
Đình Đình nhìn thấy Lan Trúc ngã về phía sau, trong đầu cô không còn suy nghĩ được gì khác ngoài ý muốn cứu được Lan Trúc. Cô nhảy vọt đến trước mặt Lan Trúc, một tay kéo tay cô ấy, tay còn lại huơ đại ai đó đang đứng cạnh bên để làm điểm tựa. Cô cũng không biết mình kéo trúng ai, mà chuyện đó cũng không còn quan trọng với cô lúc này. Thế nhưng người bên cạnh cô lại không chịu "hợp tác", cô cảm nhận rõ được cái hất tay của người kia, cực kỳ mạnh mẽ và dứt khoát...
Vì không có điểm tựa, lại bị cú hất tay kia đẩy cô về phía trước, Đình Đình chắc mẩm cú này là cô và Lan Trúc kiểu gì rồi cũng sẽ rơi xuống hồ nước. Cảm thấy tức giận trước hành động của người bên cạnh, Đình Đình dùng chút sức lực cuối cùng của mình, cô huơ tay túm chặt vào áo người bên cạnh, kéo mạnh hết sức có thể. Nếu muốn dồn cô vào đường cùng, vậy thì nên cùng cô xuống địa ngục đi chứ?
Khung cảnh hỗn loạn, tiếng la hét kêu cứu vang vọng khắp Phó gia. Có tiếng nước vỗ, cũng có tiếng người nhảy ầm ầm xuống hồ cá để cứu người...
Cả cơ thể của Đình Đình đều ngập trong nước, cô không biết bơi nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy đập tay chờ người đến cứu. Trong cơn hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng gào khét của rất nhiều người, mặc dù rất sợ hãi nhưng cô vẫn cố mở mắt tìm kiếm bóng hình của Lan Trúc...
May quá, Lan Trúc được cứu rồi, có người vừa cứu cô ấy rồi!
Trong lúc vẫn còn vùng vẫy ngụp lặn dưới nước, Đình Đình nghe rất rõ được tiếng gào khét của ai đó, người kia hét lên từng tiếng khản đặc kinh hoàng, mà giọng nói này lại nghe rất quen tai...
- Trời ơi! Gọi cấp cứu... máu chảy... máu chảy... sảy thai rồi... cứu mạng... cứu mạng đi!
Bình luận facebook