-
Chương 436-441
Chương 436: Kẻ cướp phương Tây
Triệu Côn không ngừng cầu xin.
Nhưng dù ông ta có nói gì, Brad vẫn dửng dưng.
Đôi mắt Brad nhìn Triệu Côn như trêu tức.
Hắn giống như một con mèo.
Hắn đang chơi đùa với một con chuột sắp chết!
"Ông đã thấy cảnh một người bị thiêu chết chưa?"
"Chưa thấy thì ông may mắn đấy, ông sẽ được thấy ngay bây giờ!"
"Sau khi một người bị lửa thiêu đốt, anh ta sẽ không cảm thấy nóng ngay lập tức”.
"Mà sẽ cảm thấy lạnh!"
"Đó là do hệ thống miễn dịch của da, để bảo vệ con người”.
"Khi cơ chín, chúng sẽ có mùi của thịt nướng”.
"Vợ của ông trông đầy đặn như vậy, nên mùi hương có thể sẽ thơm hơn đấy”.
"Làm ơn! Xin hãy tha cho vợ con tôi!"
Brad dùng chân giẫm lên Trần Côn.
Ông ta như một con giòi, ra sức vặn vẹo cơ thể.
Tuy nhiên, dù cố gắng thế nào, thì đầu ông ta vẫn bị dẫm lên và không thể cử động được!
"Bàn giao tất cả các công thức mỹ phẩm của các người cho tôi”.
"Còn không thì cứ đợi mà xem vợ con ông chết cháy đi!"
Triệu Côn không còn cách nào khác đành phải hét lên với người bên cạnh.
"Đi lấy công thức! Đem tất cả công thức đến đây!"
Thư ký của Triệu Côn do dự một chút.
Một người đàn ông cường tráng bên cạnh Brad bất ngờ lao tới.
Thư ký chưa kịp phản ứng thì hắn đã nắm lấy bàn tay trái của thư ký và vặn mạnh!
"Rắc!"
"A--"
Hét lên!
Brad ngước mắt nhìn thư ký.
Ánh mắt sắc như đao!
"Thằng kia, vừa rồi mày nháy mắt hai cái, chứng tỏ mày có ý đồ gì đó?"
"Nhớ lấy, đừng có mà lươn lẹo với tao”.
"Nếu mày mang công thức giả ra thì tao sẽ tiễn mày và cả nhà mày lên chầu trời đấy!"
Vài phút sau.
Brad hài lòng bước ra khỏi văn phòng.
Trước khi lên xe, hắn nhìn sang một khu nhà xưởng cách đó không xa.
Hắn hỏi người bảo vệ đã sợ mất mật: "Nơi đó để làm gì?"
"Ở đó là công xưởng”.
"Đốt đi”.
"Hả?!"
Khi nhân viên bảo vệ còn đang ngây người ra, tay Brad đã nhanh chóng tóm cổ nhân viên bảo vệ và nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất.
"Tao xưa nay không nói lần hai”.
Hắn giống như một con sói.
Sói ăn thịt người!
Bảo vệ sợ đến mức đái cả ra quần.
Anh ta kẹp hai chân lại, cầm đuốc, lao vào nhà máy.
Lửa bốc lên tận trời!
Những công nhân bị đuổi ra khỏi nhà máy đứng nhìn ngọn lửa đang bùng cháy.
Âm thầm gạt nước mắt.
"Chúa ơi, sao chuyện này có thể xảy ra chứ?"
"Còn pháp luật, còn thiên lý không?"
Nhìn thấy công nhân than khóc.
Brad bất ngờ phá lên cười.
"Hahaha! Thấy chưa?"
"Những người này giống hệt những con khỉ thắt bím hơn một trăm năm trước!"
"Hèn mọn!"
"Nhu nhược!"
Brad cười lớn.
"Nước lớn ở phương Đông à, hừ!"
"Cũng chỉ là một trại nuôi lợn cho đại gia tộc chúng tao mà thôi!"
"Khi những con lợn này được vỗ béo, chúng tao có thể quay lại bất cứ lúc nào để giết một vài con mang đi!"
"Chúng mày đừng nản lòng, tiếp tục nghiên cứu đi”.
"Tao rất mong lần sau, chúng mày sẽ mang đến cho tao những thứ tốt hơn đấy".
"Hahahaha…”
Khi Hứa Mộc Tình và Lý Phong lái xe đến nhà máy, nhà máy đã bị đốt thành tro.
Brad đã lái xe đi, để lại một mớ hỗn độn.
"Tại sao? Tại sao những người này lại dám cướp trắng trợn như vậy chứ?!"
"Họ có còn là con người không?"
Hứa Mộc Tình tức giận siết chặt nắm đấm.
Lý Phong lẳng lặng đi tới gần Triệu Côn, hỏi ông ta: "Đối phương là ai?"
Triệu Côn lắc đầu: "Không biết, tôi chưa gặp bao giờ”.
"Hắn không nói tên”.
"Ba người bọn chúng là người nước ngoài”.
"Anh Lý, giám đốc Hứa, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, là tôi đáng chết!"
"Nếu không phải người nhà của tôi bị bọn chúng bắt làm con tin, tôi cũng sẽ không giao công thức ra đâu!"
Hứa Mộc Tình vội vàng an ủi ông ta.
"Đừng lo lắng, chúng ta đã đăng ký công thức này rồi, cho dù bọn họ mang đến đó cũng vô dụng”.
Lúc này Lý Phong xen vào: "Em coi thường bọn cướp Tây này quá rồi”.
"Ngoài sự kiêu ngạo, chúng còn có một điểm chung, đó là logic của những tên cướp".
"Chỉ cần vào tay bọn chúng, bọn chúng sẽ bịa ra đủ thứ dối trá”.
"Chứng minh rằng chúng mới là xác thực nhất, chúng mới là đúng”.
Hứa Mộc Tình hoảng sợ nhìn Lý Phong: "Làm sao bây giờ?"
"Bên nhà máy, ông tổ chức sản xuất trở lại càng sớm càng tốt, tôi sẽ lấy lại công thức”.
Hứa Mộc Tình sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: "Anh biết bọn chúng là ai không?"
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt anh.
"Ở giai đoạn này, chỉ có lũ Nicholas cứt chó mới dám nghênh ngang cướp giật như thế thôi”.
Lý Phong nói một câu mà Hứa Mộc Tình không hiểu, rồi xoay người dẫn Vương Tiểu Thất lên xe.
Ngay khi cửa xe vừa đóng lại, Hứa Mộc Tình vội vàng chạy tới.
"Chồng, không xong rồi!"
"Một vài người nước ngoài chạy đến khách sạn nơi Ngôn Hi đang ở và nói rằng họ muốn đưa cô ấy đến gặp một ông lớn nào đó!"
Lý Phong vốn đang ngồi ở ghế phụ.
Nghe thấy Hứa Mộc Tình nói vậy, liền nhanh chóng đổi vị trí với Vương Tiểu Thất.
Sau đó, là tiếng gầm rú của động cơ ô tô.
Do Lý Phong cầm lái, chiếc xe lăn đi trong làn khói bụi mù mịt!
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng khách sạn.
Hai người đàn ông lực lưỡng với nước da trắng, tóc vàng và mắt xanh đang sốt ruột đứng đó.
Họ đã chờ đợi gần hai mươi phút rồi.
Người đàn ông cao hơn bên trái tên là Thomson.
Hắn duỗi cánh tay phải đầy lông ra gõ mạnh vào cửa.
"Này, con kia! Đã hai mươi phút rồi đấy, mau đi ra đi!"
Trong phòng, Cố Ngôn Hi lo lắng đi đi lại lại.
Cố Ngôn Hi lúc đầu không hề chống cự.
Thay vào đó, cô ấy trì hoãn, nói rằng phải mất hai mươi phút để trang điểm.
Nhưng giờ thời gian đã hết, cô ấy không thể tìm thêm được cái cớ nào nữa.
Lúc này, cô ấy đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đây là tầng bảy, cô ấy không thể trèo xuống qua cửa sổ xuống được.
Nhưng nếu hai người đàn ông này ép cô ấy.
Cố Ngôn Hi thà chết chứ không để họ thành công.
Chỉ là trước khi chết, cô ấy vẫn muốn nhìn thấy Lý Phong lần cuối.
Cô ấy thích Lý Phong.
Nhưng cô ấy vẫn luôn giấu trong lòng.
Cô ấy sẽ không nói ra.
Cả đời này cũng sẽ không nói ra.
Cô ấy và Hứa Mộc Tình là bạn thân.
Cô ấy sẽ không, cũng không thể, cướp đi người đàn ông của Hứa Mộc Tình được.
Cô ấy sẽ đem bí mật này xuống mồ.
Nhưng vào lúc này, mong muốn lớn nhất trong lòng cô ấy là được gặp lại Lý Phong.
"Bùm!"
Cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra.
Thomson giận dữ bước vào.
Có một khí tức đáng sợ khắp người hắn.
Hắn khỏe như gấu.
Thomson bước nhanh đến chỗ Cố Ngôn Hi và hét vào mặt Cố Ngôn Hi.
"Con khỉ cái này! Mày dám nói dối tao!"
"Bốp!"
Thomson vung tay một cái.
Một vết đỏ ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Cố Ngôn Hi.
"Chó cái! Đi theo tao ngay lập tức!"
Chương 437: Quyết tâm của Cố Ngôn Hi
Thomson đưa tay ra muốn bắt Cố Ngôn Hi đi.
Khi tay hắn sắp chạm vào Cố Ngôn Hi, hắn đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.
Thomson đặt tay trước mắt mình.
Thấy có một vết thương đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Lúc này, Cố Ngôn Hi đang cầm một con dao gọt táo trên tay.
Cố Ngôn Hi giữ chặt con dao gọt táo bằng cả hai tay, cô ấy tiếp tục lùi lại.
Khi lưng chạm vào cửa sổ, đôi mắt đẹp của Cố Ngôn Hi mở to.
Ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
"Đừng ép tôi, nếu anh còn ép tôi, tôi sẽ nhảy xuống đấy!"
Thomson trông rất tức giận.
Hắn gầm gừ với Cố Ngôn Hi.
Hơi thở thở ra rất nặng và thối!
"Con khỉ cái chết tiệt!"
"Được ông chủ tao thích là phúc phận của mày rồi!"
"Cho dù mày có chết, tao cũng sẽ đem xác mày về cho ông chủ!"
Trong khi nói, Thomson ngay lập tức lao về phía Cố Ngôn Hi!
Đột nhiên!
Có một cơn gió!
Vù vù từ ngoài cửa thổi vào!
"Vù!"
Thomson lao về phía Cố Ngôn Hi và trực tiếp đâm vào một bóng đen.
Lúc này, hắn cảm thấy như mình vừa va phải một tấm sắt cứng!
Thomson che mũi và lùi lại vài bước.
Chợt thấy Lý Phong đã đứng trước mặt!
Thomson nhìn Lý Phong, bất giác mỉm cười.
"Tao đang tức chết mà không có chỗ giải tỏa, không ngờ có đứa tự mò đến".
"Không được động vào phụ nữ thì có thể giết đàn ông nhỉ”.
"Ha! Gặp phải tao là mày xui rồi con khỉ châu Á ạ!"
Trong lúc nói chuyện, nắm đấm của Thomson lao thẳng về phía mặt Lý Phong.
"Bùm!"
Không thấy máu.
Không có tiếng la hét.
Không thấy cầu xin lòng thương xót.
Không một cảnh tượng nào mà Thomson mong đợi trong đầu xuất hiện.
Bởi vì nắm đấm có thể xuyên qua tường của hắn.
Đã bị Lý Phong chặn lại.
Ngay khi Thomson đang chết lặng.
Thì năm ngón tay của Lý Phong đột nhiên nắm chặt lấy nắm đấm của Thomson.
"Rắc!"
"Rắc!"
"Rắc!"
Năm ngón tay của Lý Phong không ngừng bóp mạnh!
Cơn đau dữ dội cứ tăng lên gấp bội!
Đồng tử của Thomson giãn ra.
Kinh hoàng!
Miệng hắn mở ra.
Hét lên!
Lý Phong đã bóp nát hoàn toàn năm ngón tay của Thomson!
Miệng Thomson vừa hét lên một tiếng.
Thì tay phải của Lý Phong nhanh chóng đưa ra.
Ở vị trí khuỷu tay của Thomson.
Từ dưới lên.
Đập nhẹ một cái!
"Rắc rắc!"
Giống như một cành khô.
Gãy ngay giữa!
"Ahhhhh !!"
Trong cả căn phòng vang lên tiếng gào thét vô cùng thảm thương!
Về phần người đàn ông ngoài cửa kia.
Lúc này, hắn cũng đã nằm trên mặt đất từ lâu.
Vương Tiểu Thất giơ chân giẫm lên đầu hắn.
Chế giễu!
Từ miệng Thomson, Lý Phong ngoài nghe thấy cái tên Brad Nicholas ra.
Cũng nghe thấy tên của Hậu Thư Hạo.
Nếu là trước đây, Lý Phong có thể còn muốn vờn nhà họ Hậu một chút.
Nhưng hôm nay, Hậu Thư Hạo đã chạm đến ‘chốt bom’ của Lý Phong.
Hắn đã khiến Hứa Mộc Tình tức giận!
Khi Lý Phong chuẩn bị rời đi, Cố Ngôn Hi đột nhiên hét lên.
"Đợi một chút”.
Lý Phong quay đầu nhìn Cố Ngôn Hi.
"Sao vậy? Cô có bị thương không?"
Cố Ngôn Hi mím môi khẽ lắc đầu.
Cô ấy lấy hết can đảm nói với Lý Phong: "Cảm ơn anh”.
Lý Phong cười nhẹ nói: "Cô là bạn thân của Tình Tình, thì cũng là bạn thân của tôi, bạn bè với nhau không cần cảm ơn!"
Nói xong, Lý Phong bước nhanh rời khỏi tầm mắt của Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi nhìn bóng lưng cao lớn của Lý Phong.
Thất thần ...
Thiên Môn, biệt thự của gia đình họ Hậu.
Hậu Thư Hạo và Brad đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, uống rượu vang đỏ đắt tiền.
Brad vừa gửi công thức mà hắn lấy được từ công ty trách nghiệm hữu hạn mỹ phẩm Đông Phương đến một phòng thí nghiệm ở Châu Âu.
Phòng thí nghiệm này do gia đình Nicholas hắn mở ra.
Sau khi phân tích, các nhân viên phòng thí nghiệm đã trả lời Brad.
Các tinh chất và chiết xuất có trong các loại mỹ phẩm này thực sự sẽ đạt được một số tác dụng đối với làn da của con người.
Họ định bán cho một thương hiệu mỹ phẩm quốc tế lớn, mức trả giá của bên kia là 100 triệu euro.
Brad tăng gấp đôi giá.
200 triệu euro!
Tuy rằng bên kia nói cần thời gian cân nhắc.
Nhưng Brad biết rất rõ rằng cuộc làm ăn này đã được ký kết!
"Anh Brad, tôi thực sự ghen tị với anh. Anh chỉ tùy tiện ra tay mà cũng có thể thu về được một số tiền lớn như vậy”.
"Lần sau nếu có vụ làm ăn nào phải mang tôi theo đấy”.
Brad cười.
"Cậu Hậu, một gia tộc như anh còn thiếu tiền sao?"
"Tiền bạc chỉ là một con số đối với anh thôi”.
Khi nói, Brad không thể không nhìn về phía cửa.
"Nhắc mới nhớ, tại sao cô gái xinh đẹp tên Cố Ngôn Hi vẫn chưa xuất hiện?"
Hậu Thư Hạo mỉm cười và nói: "Anh Brad, đừng nóng”.
“Theo truyền thống phương Đông của chúng tôi, phụ nữ càng đến muộn càng xinh đẹp”.
"Cô Cố Ngôn Hi phải ăn mặc đẹp để có một đêm tuyệt vời với anh Brad chứ hả?"
Brad xua tay nói: "Không cần, không cần”.
"Phụ nữ ở đất nước của anh có đẹp hơn nữa”.
"Thì đối với tôi, cũng chỉ là một công cụ để ‘giải tỏa’ thôi”.
"Hơn nữa tất cả những người phụ nữ tôi từng chơi đều sẽ không thể quên tôi được đâu”.
Khi Brad nói điều này, hắn cố tình nâng eo lên để thể hiện sự nam tính của mình.
Hậu Thư Hạo nhanh chóng tâng bốc.
Từ đầu đến cuối, Trương Tam đều đứng ở góc khuất bên cạnh.
Đôi mắt ông ta hơi nhắm lại.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy Hậu Thư Hạo tâng bốc Brad.
Khóe mắt ông ta hiện lên vẻ khinh bỉ và sự coi thường tột cùng.
"Ding Dong…”
Chuông cửa đột ngột vang lên.
Hậu Thư Hạo vỗ tay và nói: "Có vẻ như đại minh tinh của chúng ta đã đến rồi đó!"
Brad nháy mắt với một tên đàn ông cường tráng bên cạnh.
Tên đàn ông mạnh mẽ gật đầu, lập tức nặng nề bước ra cổng.
"Cạch!"
Cửa đã được mở ra.
Thời điểm cửa được mở ra, tên đàn ông cường tráng mở cửa đột nhiên sửng sốt.
"Bùm!"
Một tiếng động lớn!
"Vù!"
Một bóng đen bay qua!
Tên đàn ông cường tráng vừa mở cửa đã bay qua trước mặt Brad và Hậu Thư Hạo.
"Ầm!"
Hắn bay đi đập mạnh vào bức tường của phòng khách làm nó lập tức đổ sập xuống!
Lúc này, hai mắt đang nhắm của Trương Tam.
Lập tức mở ra!
Ngoài cửa, một cơn gió lạnh lùa vào!
Sừng sững trong gió lạnh.
Có một người, cao lớn.
Anh hùng thanh cao.
Khí tức.
Khí tức cuồn cuộn.
Hậu Thư Hạo và Brad không thể mở mắt!
Chỉ có Trương Tam là có thể nhìn thấy dung mạo của người vừa đến.
Lý Phong!
Anh đến rồi!
Ngay lúc Hậu Thư Hạo nhìn thấy Lý Phong, hắn đột nhiên bật dậy, chỉ vào Lý Phong chửi rủa.
"Lý Phong! Mày cả gan xông vào nhà tao à!"
Sau khi ngạc nhiên, Hậu Thư Hạo đột nhiên phá lên cười.
"Đến cũng tốt! Đến cũng tốt!"
"Tao còn đang ngĩ cách để đầy đọa mày đến chết”.
"Không ngờ mày lại tự dẫn xác tới!"
Lý Phong từng bước tới gần.
Mỗi bước đi của anh đều rất vững chắc.
"Xoạch”.
"Xoạch”.
Tiếng giày da chậm rãi giẫm lên đá cẩm thạch vang vọng trong phòng khách.
Chương 438: Người nào vào Hoa Hạ, chém
Brad đã đứng dậy khỏi ghế sofa.
Người đàn ông lực lưỡng vừa ra mở cửa là tay đấu vật mạnh nhất trong đội của hắn.
Hắn có thể nâng vật nặng 400 kg.
Nhưng vừa rồi, hắn đã bị người ta đá bay chỉ bằng một cước!
Brad nhìn thẳng vào Lý Phong.
Không biết tại sao, lúc này trong lòng hắn có chút hoảng loạn!
Bởi vì bóng dáng của người đàn ông trước mặt, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quen thuộc.
Lúc này, Lý Phong lên tiếng.
"Ba năm trước, Edman Nicholas đã hứa với tao rằng đời này ông ta sẽ không bao giờ cử bất cứ ai đến Hoa Hạ nữa”.
"Một khi vào Hoa Hạ là chém!"
Đồng tử giãn nở!
Khi Brad nghe những lời này, đồng tử hắn giãn to ra.
Edman Nicholas là chú của Brad.
Đồng thời, ông ta cũng là trưởng tộc của gia tộc Nicholas hiện tại!
Ông ta cũng là một nhà quý tộc kỳ cựu ở Anh.
Bá tước!
Vị trưởng tộc ở ẩn này, đã nhiều năm chưa ra khỏi tòa thành của ông ta rồi.
Ngay cả Brad, một người cháu trai, cả năm cũng chả được thấy ông ta.
Mà ba năm trước, Edman Nicholas đã quả thực là đã thực hiện một chuyến đi dài.
Lần đó, ông ta đã đến Hồng Hải.
Kể từ ngày đó, tất cả con cháu trực hệ của gia tộc Nicholas đều nhận được lệnh nội bộ từ gia tộc.
Kể từ bây giờ, tất cả các thành viên trong gia tộc Nicholas tuyệt đối không được ra tay với người Hoa Hạ.
Không được vào Hoa Hạ.
Nếu không thì.
Chém!
Những người khác có thể không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Brad biết rằng đó là vì em họ của hắn đã đắc tội với vị thần của Hồng Hải!
Hồng Hải, đối với tất cả các gia tộc phương Tây mà nói.
Đó là cấm địa!
Bất cứ ai.
Thân phận có cao quý thế nào đi nữa.
Gia sản có nhiều cỡ nào đi nữa.
Mà vào Hồng Hải trái phép, đều sẽ bị chém chết!
Nhưng tại sao vị thần Hồng Hải lại xuất hiện ở đây?
Không thể nào!
Hồi đó, người em họ của hắn đã đích thân dẫn đầu 3.000 lính đánh thuê tinh nhuệ đến, thế mà vị thần kia chỉ cần một chiêu đã hạ gục hết 1/12 đám người đó.
Những tên lính đánh thuê này tan rã ngay lập tức.
Giải quyết rất nhẹ nhàng!
Nhiệm vụ bị hủy bỏ!
Người cao quý như anh ta sao lại ở đây được chứ?
Anh ta không thể ở đây được!
Nhưng……
Kinh dị!
Sợ hãi!
Đối mặt với Lý Phong.
Brad sợ hãi.
Run rẩy.
Run như cầy sấy.
Ánh sáng lạnh lẽo.
Lạnh lẽo như ở nơi âm ti địa ngục!
Lóe lên trong đôi mắt sắc bén của Lý Phong.
Sau khi chú của Brad trở về, ông ta đã tổ chức một cuộc họp gia đình.
Ông ta nói rằng trên thế giới này, không có mấy người từng thấy chiến thần mà còn sống sót cả.
Đặc biệt là ánh mắt của người đó.
Đó không phải là ánh mắt mà con người có!
Brad sợ hãi.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
Nhanh chóng ra khỏi đây!
Nhưng chân hắn không thể cử động được.
Ở trước mặt Lý Phong, hai chân hắn như có nam châm!
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có bao trùm khắp cơ thể hắn.
Trực giác mách bảo hắn rằng nếu hắn di chuyển tùy tiện vào lúc này.
Thì chỉ có một kết cục.
Chết!
"Con khỉ vàng, mày dám la lối trước mặt ông chủ của tao, mày chết đi!"
Một tên đàn ông cường tráng bên cạnh Brad gầm lên một tiếng, bước chân nặng nề, giơ nắm đấm mạnh mẽ lao về phía Lý Phong.
"Bùm!"
Một tên đàn ông cường tráng cao hơn hai mét và nặng hơn 120 kg.
Đột ngột!
Bay ngang qua Brad.
"Ầm!"
Một bức tường khác đã bị phá vỡ.
Mà tay phải vung nắm đấm của tên đàn ông cường tráng vừa nãy gào lên lao tới đã vỡ vụn hết!
Lần này, không chỉ có Brad.
Ngay cả Trương Tam, người đứng bên cạnh, nheo mắt cau mày, cũng bị sốc!
Người đàn ông cường tráng ra tay với Lý Phong vừa rồi cũng không phải dạng yếu đuối gì.
Trương Tam mặc dù tự tin có thể đánh bại mấy tên cường tráng trong vòng mười chiêu.
Nhưng tuyệt đối không thể đánh tàn phế tên đàn ông cường tráng này chỉ trong một cú đấm!
Quá nhanh!
Quá mạnh!
Chân của Brad lúc này run lên cầm cập.
Vừa rồi còn kiêu ngạo nghĩ cách chơi Cố Ngôn Hi sao cho thật quý tộc, giờ hắn đã khom cái lưng cao quý, cúi cái đầu ngạo nghễ của hắn xuống.
"Xin lỗi, tôi không biết đã đắc tội với anh, tôi đi ngay đây, lập tức đi ngay đây!"
Brad vội vàng đi ngang qua Lý Phong.
Tuy nhiên, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ đặt lên vai Brad.
"Rắc rắc!"
Năm ngón tay ấn nhẹ, xương vai của Brad lập tức bị nghiền nát.
Brad chưa kịp cầu xin sự thương xót thì đã nghe thấy Lý Phong nói với giọng lạnh như băng: "Tao trước giờ không nói hai lần”.
"Trưởng tộc của mày đã từng hứa với cá nhân tao rằng ông ta sẽ không bao giờ mạo phạm đến Hoa Hạ Nữa”.
"Nhưng từ Andre Nicholas trước đây đến mày bây giờ, đã có hai con chó đến đây”.
"Để đảm bảo rằng không có con chó thứ ba nào vào”.
"Tao phải dạy cho gia tộc mày một bài học”.
Nói xong, Lý Phong đặt tay lên trán Brad.
Thấy vậy, Hậu Thư Hạo nhanh chóng bật dậy chỉ vào Lý Phong và chửi: "Lý Phong, tên khốn, mày dám giết người trong nhà tao!?"
"Trương Tam, ông còn đứng đó làm gì? Lên cho tôi!?"
"Không phải nói giết Lý Phong cũng giống như giết gà sao? Ông mau bẻ gãy cái đầu gà của hắn cho tôi!"
Nghe vậy, khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.
Anh nói với Hậu Thư Hạo: "Đề nghị vừa rồi của mày rất hay”.
Vừa dứt lời.
"Rắc rắc!"
Lý Phong trực tiếp dùng hai tay bẻ gãy cổ Brad!
Cái cổ dài của Brad vặn vẹo bảy trăm hai mươi độ!
Trở thành một cái máy chèo!
Lý Phong vứt xác Brad như một đống rác.
Quay người bước từng bước về phía Hậu Thư Hạo.
"Mày định làm gì?"
"Đừng tới! Đừng qua đây!"
"Nếu mày còn qua đây, tao sẽ không khách sáo đâu!"
Hậu Thư Hạo sợ đến mức chạy nhanh ra sau Trương Tam.
"Ông làm gì vậy, lên đi!?"
"Đồ rùa rụt cổ, đồ rác rưởi!"
"Bốp!"
Tiếng bạt tai đột ngột vang lên khắp phòng khách.
Năm dấu tay đỏ ửng xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo điển trai của Hậu Thư Hạo.
Trương Tam tức giận tát một cái, Hậu Thư Hạo không kịp phản ứng.
"Đúng là đồ phế vật, thiên tài cái chó gì!"
"Từ đầu đến cuối, cũng chỉ làm được mấy cái trò ranh!"
"Tao nhổ vào!"
Trương Tam nhổ ra một lớp đờm đặc lên mặt Hậu Thư Hạo.
Hai tay Trương Tam nắm chặt thành nắm đấm, trừng mắt nhìn Lý Phong.
"Không ngờ cao thủ mà họ Lý luôn giấu trong bóng tối lại là mày, xem ra giáo chủ đã không nhìn ra rồi".
"Giáo chủ?"
Khi nghe thấy từ ngữ đặc biệt này, một tia sắc bén lóe lên trong mắt Lý Phong.
Anh cười nhạt, nhìn Trương Tam nói: "Ông đúng gu tôi đấy”.
"Với cái tát ban nãy, tôi nhiều nhất cũng chỉ làm nát một cánh tay của ông thôi”.
Trương Tam lớn tiếng chế nhạo: "Tuy rằng hậu sinh khả úy, nhưng trước khi nói lời này, mày hãy tự lượng sức mình đi!"
Vừa dứt lời, Trương Tam đã ra quyền.
Thân ảnh của ông ta, trong mắt mọi người, biến thành bóng đen nhanh như chớp!
Khi ánh mắt của những người khác kịp phản ứng, thì nắm đấm của Trương Tam đã ở trước mặt Lý Phong.
Nhanh quá!
Đứng sau Lý Phong, lần đầu tiên Vương Tiểu Thất cảm thấy sự nguy hiểm tột cùng.
Kể từ khi đi theo Lý Phong, thực lực của Vương Tiểu Thất không ngừng tăng lên.
Cậu ta cũng tin rằng mình đã trở thành một cao thủ ở một khía cạnh nào đó.
Tuy nhiên, cậu ta không thể đỡ được cú đấm này của Trương Tam!
"Bùm!"
Lý Phong đã đỡ được cú đấm thần tốc của Trương Tam.
Chương 439: Mày dám coi thường tao
Một ngón tay!
Lý Phong chỉ dùng một ngón tay!
Là đã có thể đỡ được nắm đấm của Trương Tam dễ như trở bàn tay.
Hai mắt Trương Tam đột nhiên mở ra, khí tức trên người ông ta tự nhiên tăng vọt!
"Thằng nhãi, mày dám coi thường tao!?"
Trương Tam giận dữ gầm lên một tiếng.
Tất cả khí thế được giải phóng, ngay lập tức cô đọng lại và ngưng tụ vào nắm đấm!
"Bát Cực Phá Sơn Băng!"
Tốc độ cú đấm này đã vượt qua tầm nhìn của con người.
Không nhìn thấy!
Thậm chí còn không thể nhìn thấy bóng của nó!
"Bah”.
Tuy nhiên, một cú đấm mạnh bạo như thế lại chả tạo ra âm thanh gì.
Có cảm giác như muốn đánh một quả rắm thật kêu.
Kìm nén hồi lâu, mặt đã đỏ bừng hết cả lên rồi.
Kết quả là khi thả ra.
Chỉ là một quả rắm xịt!
Thì ra Lý Phong đã dùng một ngón tay khác để đỡ đòn cực mạnh của Trương Tam!
Điếng người!
Không thể tin được!
Trương Tam trợn tròn mắt.
Nắm đấm của ông ta run lên.
"Không thể! Không thể thế được!"
Trương Tam hét lớn một tiếng.
Ông ta đấm liên tục vào Lý Phong.
Nhưng cú nào cũng bị Lý Phong chặn lại.
Lúc đó.
Chỉ thấy một ngón tay của Lý Phong không ngừng chuyển động.
Cuối cùng, ngón tay của Lý Phong khẽ búng ra.
Trương Tam bị sốc hết lần này đến lần khác.
Khi Trương Tam đã bình tĩnh lại, Lý Phong nhẹ nói.
"Nếu ông đã luyện Bát Cực Quyền”.
"Thì tôi sẽ cho ông xem thế nào là Bát Cực Phá Sơn Băng thật sự”.
Trong khi nói, Lý Phong bày ra tư thế giống hệt Trương Tam vừa rồi.
"Bát Cực…”
"Phá Sơn Băng!"
Hô lên!
Thân ảnh anh di chuyển!
"Vù!"
Ngay khoảnh khắc hai mí mắt của Trương Tam chạm vào nhau.
Lý Phong ra tay.
"Bùm!"
"Rắc! Rắc!"
Tay phải của Trương Tam, bắt đầu từ khớp ngón tay, đến xương bả vai đều vỡ nát!
Trương Tam lui về phía sau mấy bước.
Cuối cùng, một tiếng "ộc" phát ra, một ngụm máu lớn phun ra.
Ông ta kinh hãi nhìn Lý Phong.
Mặc dù xương tay phải đã tan nát, nhưng trong mắt Trương Tam không có một tia hận ý hay tức giận khi nhìn Lý Phong.
Có thì đó chỉ là một sự ngạc nhiên và kinh hãi sâu sắc!
"Tại sao mày không giết tao?"
Trương Tam biết vừa rồi Lý Phong hoàn toàn có khả năng giết chết ông ta chỉ bằng một cú đấm.
Sắc mặt Lý Phong lạnh nhạt.
"Nãy tôi nói rồi, cú tát lúc nãy của ông làm tôi thấy rất thoải mái nên tôi chỉ phế một cánh tay của ông thôi”.
Tay phải của Trương Tam hoàn toàn đã mất hết cảm giác.
Tay phải của ông ta đã tàn phế hoàn toàn!
Trương Tam nhìn thẳng vào Lý Phong: "Mày đã luyện thế nào vậy?"
"Hồi đó, sư phụ tao cũng không thể đạt tới trình độ của mày được!"
Lý Phong nhếch miệng cười: "Muốn biết, tôi có thể dạy cho ông, nhưng ông phải đồng ý với tôi một việc”.
Trương Tam là một võ sĩ.
Điều mà người võ sĩ quan tâm nhất là đột phá được chính mình.
Để đạt đến trình độ của sư phụ mình, thậm chí vượt xa sư phụ của mình.
Đây có thể coi là mong ước ấp ủ từ lâu của tất cả đệ tử.
Trương Tam nhìn tay phải của mình, thở dài nói: "Đáng tiếc, tay phải của tôi đã vô dụng rồi, cho dù anh có nói cho tôi biết thì cũng vô dụng thôi”.
"Tay phải hỏng rồi thì còn tay trái mà”.
"Bao năm qua ông toàn luyện tay phải, không để ý đến tay trái”.
"Theo phương pháp tôi đã nói, dựa vào điều kiện và khả năng lĩnh hội của ông, trong vòng một năm, ông sẽ đột phá”.
“Thật sao!?”, một tia sáng xẹt qua mắt Trương Tam.
Lý Phong cau mày: "Nhưng tôi còn chưa nói điều kiện mà”.
“Anh nói đi, điều kiện gì?”, Trương Tam hỏi đơn giản.
"Giáo chủ mà hắn nói là ai? Ở đâu?"
Khi Lý Phong hỏi câu này, ánh mắt Trương Tam chợt lóe lên.
Trương Tam đang do dự.
Đấu tranh!
Một lúc sau, Trương Tam thở dài nói: "Tôi không thể nói cho anh biết!"
"Ngay cả khi tôi nói ra, thì cũng sẽ không có lợi cho anh đâu”.
"Tuy rằng anh không hề yếu nhưng so với giáo chủ thì anh chỉ là con sâu cái kiến thôi!"
Người luyện võ rất kín miệng.
Lý Phong biết rất rõ ràng là không thể lấy được thông tin gì từ miệng Trương Tam.
Anh dừng lại một lúc, rồi nói.
"Nếu nói như vậy, thì điều kiện của tôi là ông bỏ giáo chủ của ông đi”.
Trương Tam cười lạnh một tiếng: "Tổ chức chúng tôi không cần phế vật”.
"Tay phải của tôi giờ đã vô dụng, cho dù tôi có quay lại cũng không có tác dụng gì nữa”.
"Không cần anh nói, tôi cũng sẽ rời đi”.
Lý Phong vỗ tay: "Tốt lắm”.
Nói xong, Lý Phong bước nhanh tới chỗ Trương Tam, nói nhỏ vài câu.
Lý Phong càng nói, con ngươi của Trương Tam càng giãn rộng ra.
Cuối cùng, ông ta chợt nhận ra.
Trương Tam nhìn Lý Phong bằng ánh mắt vô cùng cảm kích.
"Cảm ơn anh! Tôi không ngờ chỉ với vài câu nói, anh đã có thể giải quyết được vấn đề nan giải mà mấy chục năm nay môn phái tôi gặp phải!"
Trương Tam kinh ngạc nhìn Lý Phong.
"Anh là ai?"
"Tại sao anh lại biết tường tận về bí ẩn của Bát Cực Quyền chúng tôi như thế?"
Lý Phong bình thản nhìn Trương Tam: "Giống như ông vừa nói”.
"Ông không muốn nói cho tôi biết bí mật của giáo chủ thì tôi cũng sẽ không nói thêm cho ông biết”.
Sau khi nghe vậy, Trương Tam nhìn Lý Phong bằng ánh mắt rất phức tạp.
Sau đó ông ta đưa tay trái ra, làm động tác như "tạm biệt".
Xoay người một cái, Trương Tam nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ, biến mất trong nháy mắt!
Bây giờ, trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại Lý Phong và Hậu Thư Hạo.
Những người khác đã được đám Vương Tiểu Thất xử lý.
Lý Phong từng bước đến gần Hậu Thư Hạo.
"Đừng tới đây!"
Hậu Thư Hạo siết chặt nắm đấm và cố thủ trong tư thế chiến đấu.
Nhìn thấy bộ dạng của Hậu Thư Hạo, Lý Phong đột nhiên nở nụ cười.
"Mày dám cười tao!?"
"Xin lỗi, tao không nên cười nhạo mày, nhưng tao nhịn không được”.
"Không biết mày, với tư cách là một thiên tài, sẽ giải quyết vấn đề này tiếp theo như thế nào nhỉ?"
"Nếu đoán không lầm, Brad Nicholas đến Thiên Môn, chắc chắn không phải chỉ để đánh cắp công thức của công ty TNHH mỹ phẩm Đông Phương”.
"Hắn chắc là phải có nhiều việc quan trọng hơn phải làm”.
"Bây giờ hắn đã chết, hơn nữa còn chết trong biệt thự của mày”.
Lý Phong chỉ vào Hậu Thư Hạo: "Hắn chết là vì mày”.
"Mày phải chịu trách nghiệm về việc này”.
Nghe vậy, Hậu Thư Hạo đã bị sốc!
Hắn lo lắng đến mức đã quên mất sự ảnh hưởng của vụ việc này.
Bây giờ sau lời nhắc nhở của Lý Phong, Hậu Thư Hạo cuối cùng cũng đã tỉnh ra.
Hậu Thư Hạo quay lại nhìn Brad trên mặt đất.
Cơ thể của Brad đã lạnh ngắt rồi!
Hậu Thư Hạo hoảng sợ!
Cuống lên!
Lúc này, nụ cười tự tin trên gương mặt hắn đã biến mất từ lâu.
Đôi mắt đầy khí thế cũng trở nên vẩn đục.
Tay chân hắn bất giác co quắp lại.
Lo sợ tột cùng!
"Này, thiên tài, nghĩ xem, có cách nào giải quyết được cuộc khủng hoảng này không?"
"Nếu mày không thể nghĩ ra trong vòng mười phút, mày sẽ đứt đấy”.
Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.
"Lý Phong, đừng có mà đắc ý!"
Nhìn thấy Lý Phong rời đi, Hậu Thư Hạo nhảy dựng lên mắng Lý Phong.
"Tao là thiên tài!"
"Tao là thiên tài trăm năm mới có một của gia tộc họ Hậu!"
Chương 440: Là do Lý Phong làm
"Tao sẽ không chết!"
"Mày cứ chờ đấy!"
"Lần sau! Lần sau tao nhất định có thể giết mày!"
Lý Phong dừng lại, quay đầu nhìn Hậu Thư Hạo đầy ẩn ý.
Ánh mắt Lý Phong rất bình thản.
Nhưng từ sự bình thản này, Hậu Thư Hạo có thể đọc được rất nhiều thứ.
Coi thường!
Khinh bỉ!
Coi rẻ!
Chế giễu!
Sau khi Lý Phong rời đi, Hậu Thư Hạo không ngừng suy nghĩ trong đầu.
"Ta là thiên tài, ta là thiên tài, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách!"
Hậu Thư Hạo đi đi lại lại trong phòng khách.
Nhưng não hắn bây giờ giống như một đống hồ nhão, không nghĩ ra được, không nghĩ ra được gì hết!
Đúng lúc này, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.
"Hạo Nhi, anh Brad đã đến rồi, phải không?"
"Anh ấy đâu, con mau đưa bố đi gặp anh ấy đi”.
"Lát nữa con cũng phải nói tốt cho bố đấy”.
"Anh Brad này là một thành viên quan trọng của gia tộc Nicholas. Giáo chủ đã ra lệnh đặc biệt rằng phải …”
Hậu Thụy Niên vừa nói vừa bước vào.
Nhưng khi nói được nửa câu, ông ta liền thấy Brad nằm lạnh ngắt trên mặt đất.
Hậu Thụy Niên nhìn căn phòng khách bừa bộn.
Nhìn vào thi thể của mấy người nước ngoài.
Lập tức, ông ta cứng họng, chỉ có thể nhìn thẳng vào Hậu Thư Hạo.
"Hạo Nhi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến đây, nói cho bố biết chuyện gì đã xảy ra vậy!?"
Hậu Thư Hạo không ngờ Hậu Thụy Niên lại đến sớm như vậy.
Bây giờ hắn không kịp bịa ra bất kì cái cớ nào, nên chỉ có thể đổ lỗi cho Lý Phong.
Hậu Thư Hạo nhanh chóng nói với Hậu Thụy Niên: "Bố, tất cả đều do Lý Phong!"
"Brad đã xảy ra mâu thuẫn với Lý Phong vì một người phụ nữ”.
"Nên Lý Phong đã đem người tới đây giết anh ta”.
"Là Lý Phong, hắn giết anh Brad, trước mặt con luôn!"
Hậu Thụy Niên choáng váng.
Ông ta không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
Ông ta ước mình đang nằm mơ.
Bởi vì trước đây, giáo chủ đã nói rất rõ ràng.
Không được để đám người Brad xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Một cọng tóc cũng ko được!
Nếu Brad chết, gia tộc họ Hậu cũng đứt theo luôn.
Hậu Thụy Niên nhanh chóng bước đến bên xác Brad.
Ông ta nhìn cái cổ bị vẹo của Brad.
Ông ta bắt đầu run rẩy.
Răng ông ta không ngừng va vào nhau kêu ‘lập cập’.
Hậu Thụy Niên nhìn chằm chằm vào Hậu Thư Hạo và hỏi: "Brad, anh ta, anh ta thực sự đã chết rồi sao!?"
Hậu Thư Hạo quỳ xuống trước mặt Hậu Thụy Niên "phịch” một cái.
"Bố, chuyện này thật sự không liên quan gì đến con”.
"Là Brad dẫn người đi cướp công thức mỹ phẩm của tập đoàn Lăng Tiêu trước, sau đó Lý Phong mới đưa người tới!"
Hậu Thụy Niên nhìn chằm chằm vào Hậu Thư Hạo, giọng ông ta run run: "Con nói thật cho bố biết, ai giết Brad vậy?"
"Lý Phong!"
Hậu Thư Hạo vội la lên: "Là Lý Phong làm!"
"Lý Phong vặn đầu Brad thành như thế này trước mặt con!"
"Lý Phong cũng đích thân đánh bại hai cao thủ bên cạnh Brad”.
Khi Hậu Thư Hạo nói, hắn cũng chỉ vào hai cao thủ nước ngoài đang nằm trên đống gạch vỡ.
Lúc này, Hậu Thụy Niên không nói gì.
Ông ta chỉ nhìn Hậu Thư Hạo với ánh mắt khiến Hậu Thư Hạo cảm thấy rất lạ.
"Bố, có chuyện gì vậy?"
"Bố! Con chợt nghĩ ra cách rất hay để đối phó với Lý Phong rồi”.
"Lão già sư phụ của con có một đứa con trai tàn tật. Hai chân hắn bị què, chỉ có thể dùng xe lăn”.
"Nếu con đem Hứa Mộc Tình cho con trai của ông ta, sư phụ nhất định sẽ giúp con”.
"Chỉ cần sư phụ ra tay, thì Lý Phong sẽ chết chắc!"
"Bép!!"
Cái tát bất ngờ giáng xuống mặt Hậu Thư Hạo.
Năm dấu tay đỏ như máu xuất hiện trên má phải của Hậu Thư Hạo.
Dấu tay này và dấu tay trên má trái bị Trương Tam đánh trước đó bổ sung cho nhau.
“Rác rưởi!”, Hậu Thụy Niên gầm lên.
Hậu Thư Hạo mở to mắt và nhìn thẳng vào Hậu Thụy Niên.
"Bố, bố vừa nói cái gì?"
"Tao nói mày là đồ rác rưởi! Mày là nỗi sỉ nhục của nhà họ Hậu này!"
Gầm lên!
Gào thét!
Hậu Thụy Niên cuối cùng đã phát điên lên.
Ông ta chỉ tay vào trán Hậu Thư Hạo: "Sự ngu si của mày, đã đem đến tai họa cho cả cái gia tộc này!"
"Thằng ngu!"
"Đến nước này rồi mà mày còn có thể bịa ra cái cớ vô liêm sỉ đấy để lừa tao à”.
"Bố, con không lừa bố mà!"
"Bép !!"
Lại một cái tát nữa.
Cú tát của Hậu Thụy Niên khiến cho cơ thể Hậu Thư Hạo quay vòng vòng, sau đó ngã xuống bức tường cách đó vài mét.
"Còn nói không lừa tao à”.
Hậu Thụy Niên chỉ vào một cao thủ người nước ngoài dưới đống gạch vỡ cách đó không xa.
"Mày có biết biệt danh của anh ta là gì không?"
"Biệt danh anh ta là ‘xe tăng’ đấy".
"Anh ta đã luyện Thiết Bố Sam hơn hai mươi năm, những thanh kiếm bình thường thậm chí không thể cắt nổi da của anh ta!"
"Anh ta có thể đánh sập cửa an ninh bằng một cú đấm!"
"Giờ mày lại nói với tao anh ta bị Lý Phong đấm chết!?"
"Mày coi tao là đồ ngu à !?"
"Ai lại tin một lời nói dối tầm thường như vậy !?"
Hậu Thư Hạo sốc.
Sắc mặt hắn lo lắng, ánh mắt bối rối.
"Bố, con nói thật mà! Nếu bố không tin, thì có thể hỏi Trương Tam…”
Hậu Thư Hạo nói được một nửa, thì bộ não thiên tài của hắn lại nhảy số lần nữa.
Hắn nhanh chóng nói với Hậu Thụy Niên: " Đúng rồi, Trương Tam cũng đã phản bội giáo chủ”.
"Trương Tam bị Lý Phong, Lý Phong đánh hỏng tay phải!"
"Sau đó Lý Phong cũng kể cho Trương Tam nghe bí ẩn của Bát Cực Quyền”.
"Cuối cùng, Trương Tam ra đi với lòng biết ơn Lý Phong”.
"Ông ta đã phản bội giáo chủ, bố! Bố mau phái người đuổi theo Trương Tam đi”.
"Ông ta hẳn là biết rất nhiều bí mật của giáo chủ. Một khi Trương Tam trốn thoát, bí mật của giáo chủ rất có thể sẽ bị lộ ra ngoài, sau đó mọi chuyện sẽ …”
Hậu Thư Hạo không kịp nói hết câu.
Bởi vì Hậu Thụy Niên đã tóm lấy cổ Hậu Thư Hạo.
Hậu Thụy Niên nhấc cả người của Hậu Thư Hạo lên khỏi mặt đất.
"Khụ! Khụ!"
"Bố!"
"Bố!"
Hậu Thư Hạo không ngừng giãy dụa.
"Bố, những gì con nói là sự thật, là sự thật!"
Lúc này, ánh mắt Hậu Thụy Niên cực kỳ lạnh lùng!
Ánh mắt ông ta nhìn Hậu Thư Hạo, không còn sự cưng chiều hay tin tưởng nữa.
Có cũng chỉ là sự thất vọng và hận thù vô tận!
Câu nói sau đó của Hậu Thụy Niên đã khiến Hậu Thư Hạo run cả người.
Chỉ nghe Hậu Thụy Niên lạnh giọng nói: "Từ nhỏ mày đã nói dối rồi”.
"Lúc đó tao còn tưởng đó là cái tật của thiên tài”.
"Vậy nên tao dồn hết tâm sức vào mày”.
"Cùng không thèm quan tâm đến anh mày”.
"Từ nhỏ mày đã rất giỏi nịnh hót, mày rất biết cách làm hài lòng mẹ mày và tao”.
"Sau đó, mày sẽ có được mọi thứ mày muốn”.
"Lúc đó, tao quan sát nghĩ rằng chắc mày là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Hậu”.
"Bởi vì chả có đứa nhỏ nào đã lươn lẹo từ nhỏ như vậy”.
"Nhưng tao chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã sai”.
Nói đến đây, trong đôi mắt Hậu Thụy Niên nhìn Hậu Thư Hạo đã chả còn chút gì của sự cưng chiều ngày thường nữa.
Chỉ có sự lạnh lùng.
Còn có cả sát khí!
"Trong thời gian ở Mễ, một nửa thành tích mày đạt được đều là gian lận”.
Trong khoảnh khắc, đồng tử của Hậu Thư Hạo đột nhiên mở to.
Chương 441: Ra là phế vật
Hắn không ngờ rằng Hậu Thụy Niên biết về điều đó.
Theo quan điểm của hắn, những việc hắn đã làm trên đất Mễ có thể nói là sống để bụng chết mang đi!
Hậu Thụy Niên cười hả hê.
"Mày có thể đánh lừa lũ người nước ngoài đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia chứ đừng hòng mà qua mặt được tao”.
"Nực cười nhất là khi đó tao cứ nghĩ rằng đó cũng là mưu kế của mày”.
"Mày vẫn là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Hậu này”.
"Nhưng đến bây giờ tao mới nhận ra mày cũng chỉ là một thằng ngu thôi”.
Nói đến đây, trong mắt Hậu Thụy Niên chợt lóe lên một tia nghiêm nghị.
Bàn tay ông ta bóp cổ Hậu Thư Hạo ngày càng mạnh hơn.
"Bố, bố…”
"Để mày có thể tiếp quản gia tộc”.
"Để mày phát triển trong một môi trường an toàn”.
"Tao đã gửi anh trai của mày ra nước ngoài và để nó trải qua quá trình huấn luyện tàn nhẫn và vô tình nhất”.
"Nó vẫn sống sót trong một môi trường khắc nghiệt như vậy đấy”.
"So với mày, nó mới thực sự là thiên tài!"
"Mày cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi!"
"Ặc!"
Hậu Thư Hạo nắm chặt tay Hậu Thụy Niên.
Hắn hoảng sợ!
Hắn giãy dụa!
Hắn cầu xin sự thương xót!
Vì sợ hãi.
Vì khiếp sợ.
Từ đũng quần của hắn có một thứ chất lỏng hỗn hợp màu vàng vô cùng hôi hám chảy xuống.
Trong mắt Hậu Thụy Niên lại thêm một tia sáng khác.
Ghê tởm!
"Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thật của mày này!"
"Vừa gặp chuyện gì đấy bất trắc một cái là cuống lên ngay”.
"Cái loại mày là phế vật chứ thiên tài cái mẹ gì?"
Nước mắt Hậu Thư Hạo không ngừng tuôn trào.
Hắn van xin: "Bố, con sai rồi, tha cho con".
"Con sẽ ra nước ngoài để anh cả về. Con không cần gia sản gì hết”.
Hậu Thụy Niên đột nhiên phá lên cười.
"Hahahaha!"
"Mày tưởng rằng mày giết Brad rồi thì mày vẫn sống được chắc?"
"Nếu không phải do mày xen vào, thì anh Brad và Lý Phong làm sao có thể đối đầu với nhau được!"
"Anh ta làm sao có thể bị cao thủ nhà họ Lý giết chết được!"
"Còn cái loại ngu nhà mày, do thù hận mà còn bịa đặt ra”.
"Những cao thủ ngoại tộc này đều bị thằng rác rưởi Lý Phong giết chết”.
"Mày nghĩ tao ngu chắc !?"
"Tao sẽ tin mấy lời nói ngu xuẩn đó của mày chắc !?"
Tiếng gầm của Hậu Thụy Niên ngày càng lớn, lực bóp cổ Hậu Thư Hạo ngày càng mạnh.
"Bố, bố, bố, bố, bố…”
"Rắc!!"
Hậu Thụy Niên bẻ cổ Hậu Thư Hạo!
Ông ta ném Hậu Thư Hạo xuống đất và lạnh lùng nói: "Vì gia tộc, mày nhất định phải chết”.
"Nếu mày không chết, tao cũng không biết nói sao với giáo chủ”.
Nói xong, Hậu Thụy Niên lập tức hô lên.
"Người đâu!"
Quản gia vội vàng từ ngoài bước vào.
Khi nhìn thấy thi thể của Hậu Thư Hạo trên mặt đất, đồng tử của ông ta giãn ra, khuôn mặt ông ta tái đi.
Hậu Thụy Niên vô cảm nhìn quản gia: "Ông lập tức gửi tin con trai tôi bị Lý Phong giết chết cho sư môn của nó”.
"Đồng thời, cũng mang một bức ảnh và video của Hứa Mộc Tình theo”.
"Xem con trai của chưởng môn có hứng thú với Hứa Mộc Tình không?"
"Nếu có hứng thú, thì bảo bọn họ cử người qua, tôi sẽ làm mai cho con ông ta”.
"Vâng!"
Quản gia nhanh chóng xoay người rời đi.
"Chờ một chút”.
Hậu Thụy Niên lại nói: "Ông lập tức gửi một bức điện báo cho cậu cả Hậu Thư Du bảo nó về!"
...
Cố Ngôn Hi lại bị mất ngủ.
Vì hôm đó Lý Phong xông vào phòng khách sạn và cứu cô ấy.
Cô ấy đã mất ngủ mấy ngày nay rồi.
Chỉ cần cô ấy nhắm mắt lại, trong đầu sẽ bất giác hiện lên hình ảnh của Lý Phong.
Mặc dù trước đây cô ấy cũng thích Lý Phong.
Nhưng không quá như bây giờ.
Bây giờ, chỉ cần nghe thấy tên Lý Phong thôi, thì tim cô ấy lập tức đập nhanh hơn.
Lúc đi tắm, tâm trí cô ấy cũng tưởng tượng ra cơ thể cường tráng của Lý Phong.
Đôi khi, còn mơ đến cảnh Lý Phong cởi quần áo.
Mặc dù Cố Ngôn Hi đã nhiều lần nói với bản thân, cô ấy và Lý Phong tuyệt đối không thể.
Bởi vì trong mắt Lý Phong, chỉ có Hứa Mộc Tình.
Nhưng cô ấy vẫn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Cô ấy bị mất ngủ liên tục.
Cảm giác ngồi một mình trong bóng tối và chờ bình minh lên thật là đau khổ.
"Cạch!"
Có tiếng mở cửa, Phương Văn Văn đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của Cố Ngôn Hi, Phương Văn Văn rất xót xa.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Cố Ngôn Hi và nói: “Lại mất ngủ à?
Cố Ngôn Hi gật đầu.
Phương Văn Văn đưa tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của Cố Ngôn Hi.
Thở dài.
"Chị cứ như vậy không được đâu?"
"Bình thường cường độ làm việc cao, giờ lại không ngủ, kéo dài sẽ nhập viện đấy!"
Phương Văn Văn là người duy nhất biết tình trạng thực sự của Cố Ngôn Hi.
Cô ấy không chỉ là đại diện của Cố Ngôn Hi.
Đồng thời, cũng là người thân thiết nhất với Cố Ngôn Hi trên đời này.
Cô ấy biết nguyên nhân thực sự khiến Cố Ngôn Hi mất ngủ.
Nhìn thấy Cố Ngôn Hi ngày càng trở nên phờ phạc, Phương Văn Văn thì thầm.
"Chị đúng là kiểu hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình điển hình đó”.
"Thay vì ngày nào cũng yêu đơn phương, chi bằng chị nên dành chút thời gian để tìm một người bạn trai có cùng sở thích và có chung lý tưởng với mình thì hơn”.
Nghe được những lời của Phương Văn Văn, Cố Ngôn Hi không khỏi nở một nụ cười gượng gạo: "Đâu có đơn giản như vậy?"
"Giờ đàn ông tốt bị người ta chiếm hết rồi”.
"Hơn nữa, chúng ta còn làm trong ngành giải trí, tìm bạn trai quá khó”.
Trên thực tế, Cố Ngôn Hi cũng đã nghĩ đến việc tìm một người đàn ông tốt để có một mối quan hệ thực sự.
Tuy nhiên, cô ấy là người của công chúng.
Tìm bạn trai thật sự rất khó.
Quan trọng nhất là, trong tim cô ấy luôn có một tiếng nói nói với cô ấy rằng.
Trên đời này chỉ có Lý Phong là thích hợp với cô ấy nhất.
Phương Văn Văn vỗ ngực nói: "Em là người đại diện và cũng là bạn thân của chị”.
"Đừng lo lắng, em nhất định sẽ tìm được cho chị người thích hợp nhất!"
Sau khi kết thúc các hoạt động chính trong ngày.
Vào buổi tối, Cố Ngôn Hi lại tham dự một bữa tiệc.
Sau một ngày bận rộn, Cố Ngôn Hi đã rất mệt mỏi.
Mà đêm nay, bữa tiệc này lại rất quan trọng đối với sự nghiệp của cô ấy.
Nhiều ngôi sao và nhà sản xuất tên tuổi sẽ đến.
Vì vậy, ngay khi Cố Ngôn Hi xuống xe, cô ấy lập tức lấy lại thần thái, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
"Tách tách!"
"Tách tách!"
"Tách tách!"
Đôi giày cao gót của cô ấy chậm rãi bước đi trên thảm đỏ.
Hai bên trái phải đều là phóng viên, đèn flash liên tục nhấp nháy.
Cố Ngôn Hi, người đã quen với ánh đèn flash từ lâu, giờ phút này dường như bị chói mắt, cả người choáng váng.
Cố Ngôn Hi từng tiếp xúc với những người nổi tiếng và nhà sản xuất tên tuổi, cô ấy có trái tim mạnh mẽ nhưng cơ thể cô ấy lại không mạnh mẽ được như vậy.
Khi đang trò chuyện với một nhà sản xuất, Cố Ngôn Hi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, Phương Văn Văn liền dìu cô ấy đến bên cạnh để nghỉ ngơi.
“Chị có sao không?”, Phương Văn Văn xót xa nhìn Cố Ngôn Hi.
"Chị hơi khát, em mang giúp chị cốc nước với”.
Phương Văn Văn vừa rời đi, thì có người bên cạnh đưa cho cô ấy một chai nước khoáng.
Bao bì của chai nước khoáng này trông rất cao cấp, trên đó toàn là chữ nước ngoài.
Khi Cố Ngôn Hi quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai.
Trong lúc mơ màng, Cố Ngôn Hi cảm giác như mình đã nhìn thấy Lý Phong.
Triệu Côn không ngừng cầu xin.
Nhưng dù ông ta có nói gì, Brad vẫn dửng dưng.
Đôi mắt Brad nhìn Triệu Côn như trêu tức.
Hắn giống như một con mèo.
Hắn đang chơi đùa với một con chuột sắp chết!
"Ông đã thấy cảnh một người bị thiêu chết chưa?"
"Chưa thấy thì ông may mắn đấy, ông sẽ được thấy ngay bây giờ!"
"Sau khi một người bị lửa thiêu đốt, anh ta sẽ không cảm thấy nóng ngay lập tức”.
"Mà sẽ cảm thấy lạnh!"
"Đó là do hệ thống miễn dịch của da, để bảo vệ con người”.
"Khi cơ chín, chúng sẽ có mùi của thịt nướng”.
"Vợ của ông trông đầy đặn như vậy, nên mùi hương có thể sẽ thơm hơn đấy”.
"Làm ơn! Xin hãy tha cho vợ con tôi!"
Brad dùng chân giẫm lên Trần Côn.
Ông ta như một con giòi, ra sức vặn vẹo cơ thể.
Tuy nhiên, dù cố gắng thế nào, thì đầu ông ta vẫn bị dẫm lên và không thể cử động được!
"Bàn giao tất cả các công thức mỹ phẩm của các người cho tôi”.
"Còn không thì cứ đợi mà xem vợ con ông chết cháy đi!"
Triệu Côn không còn cách nào khác đành phải hét lên với người bên cạnh.
"Đi lấy công thức! Đem tất cả công thức đến đây!"
Thư ký của Triệu Côn do dự một chút.
Một người đàn ông cường tráng bên cạnh Brad bất ngờ lao tới.
Thư ký chưa kịp phản ứng thì hắn đã nắm lấy bàn tay trái của thư ký và vặn mạnh!
"Rắc!"
"A--"
Hét lên!
Brad ngước mắt nhìn thư ký.
Ánh mắt sắc như đao!
"Thằng kia, vừa rồi mày nháy mắt hai cái, chứng tỏ mày có ý đồ gì đó?"
"Nhớ lấy, đừng có mà lươn lẹo với tao”.
"Nếu mày mang công thức giả ra thì tao sẽ tiễn mày và cả nhà mày lên chầu trời đấy!"
Vài phút sau.
Brad hài lòng bước ra khỏi văn phòng.
Trước khi lên xe, hắn nhìn sang một khu nhà xưởng cách đó không xa.
Hắn hỏi người bảo vệ đã sợ mất mật: "Nơi đó để làm gì?"
"Ở đó là công xưởng”.
"Đốt đi”.
"Hả?!"
Khi nhân viên bảo vệ còn đang ngây người ra, tay Brad đã nhanh chóng tóm cổ nhân viên bảo vệ và nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất.
"Tao xưa nay không nói lần hai”.
Hắn giống như một con sói.
Sói ăn thịt người!
Bảo vệ sợ đến mức đái cả ra quần.
Anh ta kẹp hai chân lại, cầm đuốc, lao vào nhà máy.
Lửa bốc lên tận trời!
Những công nhân bị đuổi ra khỏi nhà máy đứng nhìn ngọn lửa đang bùng cháy.
Âm thầm gạt nước mắt.
"Chúa ơi, sao chuyện này có thể xảy ra chứ?"
"Còn pháp luật, còn thiên lý không?"
Nhìn thấy công nhân than khóc.
Brad bất ngờ phá lên cười.
"Hahaha! Thấy chưa?"
"Những người này giống hệt những con khỉ thắt bím hơn một trăm năm trước!"
"Hèn mọn!"
"Nhu nhược!"
Brad cười lớn.
"Nước lớn ở phương Đông à, hừ!"
"Cũng chỉ là một trại nuôi lợn cho đại gia tộc chúng tao mà thôi!"
"Khi những con lợn này được vỗ béo, chúng tao có thể quay lại bất cứ lúc nào để giết một vài con mang đi!"
"Chúng mày đừng nản lòng, tiếp tục nghiên cứu đi”.
"Tao rất mong lần sau, chúng mày sẽ mang đến cho tao những thứ tốt hơn đấy".
"Hahahaha…”
Khi Hứa Mộc Tình và Lý Phong lái xe đến nhà máy, nhà máy đã bị đốt thành tro.
Brad đã lái xe đi, để lại một mớ hỗn độn.
"Tại sao? Tại sao những người này lại dám cướp trắng trợn như vậy chứ?!"
"Họ có còn là con người không?"
Hứa Mộc Tình tức giận siết chặt nắm đấm.
Lý Phong lẳng lặng đi tới gần Triệu Côn, hỏi ông ta: "Đối phương là ai?"
Triệu Côn lắc đầu: "Không biết, tôi chưa gặp bao giờ”.
"Hắn không nói tên”.
"Ba người bọn chúng là người nước ngoài”.
"Anh Lý, giám đốc Hứa, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, là tôi đáng chết!"
"Nếu không phải người nhà của tôi bị bọn chúng bắt làm con tin, tôi cũng sẽ không giao công thức ra đâu!"
Hứa Mộc Tình vội vàng an ủi ông ta.
"Đừng lo lắng, chúng ta đã đăng ký công thức này rồi, cho dù bọn họ mang đến đó cũng vô dụng”.
Lúc này Lý Phong xen vào: "Em coi thường bọn cướp Tây này quá rồi”.
"Ngoài sự kiêu ngạo, chúng còn có một điểm chung, đó là logic của những tên cướp".
"Chỉ cần vào tay bọn chúng, bọn chúng sẽ bịa ra đủ thứ dối trá”.
"Chứng minh rằng chúng mới là xác thực nhất, chúng mới là đúng”.
Hứa Mộc Tình hoảng sợ nhìn Lý Phong: "Làm sao bây giờ?"
"Bên nhà máy, ông tổ chức sản xuất trở lại càng sớm càng tốt, tôi sẽ lấy lại công thức”.
Hứa Mộc Tình sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: "Anh biết bọn chúng là ai không?"
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt anh.
"Ở giai đoạn này, chỉ có lũ Nicholas cứt chó mới dám nghênh ngang cướp giật như thế thôi”.
Lý Phong nói một câu mà Hứa Mộc Tình không hiểu, rồi xoay người dẫn Vương Tiểu Thất lên xe.
Ngay khi cửa xe vừa đóng lại, Hứa Mộc Tình vội vàng chạy tới.
"Chồng, không xong rồi!"
"Một vài người nước ngoài chạy đến khách sạn nơi Ngôn Hi đang ở và nói rằng họ muốn đưa cô ấy đến gặp một ông lớn nào đó!"
Lý Phong vốn đang ngồi ở ghế phụ.
Nghe thấy Hứa Mộc Tình nói vậy, liền nhanh chóng đổi vị trí với Vương Tiểu Thất.
Sau đó, là tiếng gầm rú của động cơ ô tô.
Do Lý Phong cầm lái, chiếc xe lăn đi trong làn khói bụi mù mịt!
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng khách sạn.
Hai người đàn ông lực lưỡng với nước da trắng, tóc vàng và mắt xanh đang sốt ruột đứng đó.
Họ đã chờ đợi gần hai mươi phút rồi.
Người đàn ông cao hơn bên trái tên là Thomson.
Hắn duỗi cánh tay phải đầy lông ra gõ mạnh vào cửa.
"Này, con kia! Đã hai mươi phút rồi đấy, mau đi ra đi!"
Trong phòng, Cố Ngôn Hi lo lắng đi đi lại lại.
Cố Ngôn Hi lúc đầu không hề chống cự.
Thay vào đó, cô ấy trì hoãn, nói rằng phải mất hai mươi phút để trang điểm.
Nhưng giờ thời gian đã hết, cô ấy không thể tìm thêm được cái cớ nào nữa.
Lúc này, cô ấy đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đây là tầng bảy, cô ấy không thể trèo xuống qua cửa sổ xuống được.
Nhưng nếu hai người đàn ông này ép cô ấy.
Cố Ngôn Hi thà chết chứ không để họ thành công.
Chỉ là trước khi chết, cô ấy vẫn muốn nhìn thấy Lý Phong lần cuối.
Cô ấy thích Lý Phong.
Nhưng cô ấy vẫn luôn giấu trong lòng.
Cô ấy sẽ không nói ra.
Cả đời này cũng sẽ không nói ra.
Cô ấy và Hứa Mộc Tình là bạn thân.
Cô ấy sẽ không, cũng không thể, cướp đi người đàn ông của Hứa Mộc Tình được.
Cô ấy sẽ đem bí mật này xuống mồ.
Nhưng vào lúc này, mong muốn lớn nhất trong lòng cô ấy là được gặp lại Lý Phong.
"Bùm!"
Cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra.
Thomson giận dữ bước vào.
Có một khí tức đáng sợ khắp người hắn.
Hắn khỏe như gấu.
Thomson bước nhanh đến chỗ Cố Ngôn Hi và hét vào mặt Cố Ngôn Hi.
"Con khỉ cái này! Mày dám nói dối tao!"
"Bốp!"
Thomson vung tay một cái.
Một vết đỏ ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của Cố Ngôn Hi.
"Chó cái! Đi theo tao ngay lập tức!"
Chương 437: Quyết tâm của Cố Ngôn Hi
Thomson đưa tay ra muốn bắt Cố Ngôn Hi đi.
Khi tay hắn sắp chạm vào Cố Ngôn Hi, hắn đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.
Thomson đặt tay trước mắt mình.
Thấy có một vết thương đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Lúc này, Cố Ngôn Hi đang cầm một con dao gọt táo trên tay.
Cố Ngôn Hi giữ chặt con dao gọt táo bằng cả hai tay, cô ấy tiếp tục lùi lại.
Khi lưng chạm vào cửa sổ, đôi mắt đẹp của Cố Ngôn Hi mở to.
Ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
"Đừng ép tôi, nếu anh còn ép tôi, tôi sẽ nhảy xuống đấy!"
Thomson trông rất tức giận.
Hắn gầm gừ với Cố Ngôn Hi.
Hơi thở thở ra rất nặng và thối!
"Con khỉ cái chết tiệt!"
"Được ông chủ tao thích là phúc phận của mày rồi!"
"Cho dù mày có chết, tao cũng sẽ đem xác mày về cho ông chủ!"
Trong khi nói, Thomson ngay lập tức lao về phía Cố Ngôn Hi!
Đột nhiên!
Có một cơn gió!
Vù vù từ ngoài cửa thổi vào!
"Vù!"
Thomson lao về phía Cố Ngôn Hi và trực tiếp đâm vào một bóng đen.
Lúc này, hắn cảm thấy như mình vừa va phải một tấm sắt cứng!
Thomson che mũi và lùi lại vài bước.
Chợt thấy Lý Phong đã đứng trước mặt!
Thomson nhìn Lý Phong, bất giác mỉm cười.
"Tao đang tức chết mà không có chỗ giải tỏa, không ngờ có đứa tự mò đến".
"Không được động vào phụ nữ thì có thể giết đàn ông nhỉ”.
"Ha! Gặp phải tao là mày xui rồi con khỉ châu Á ạ!"
Trong lúc nói chuyện, nắm đấm của Thomson lao thẳng về phía mặt Lý Phong.
"Bùm!"
Không thấy máu.
Không có tiếng la hét.
Không thấy cầu xin lòng thương xót.
Không một cảnh tượng nào mà Thomson mong đợi trong đầu xuất hiện.
Bởi vì nắm đấm có thể xuyên qua tường của hắn.
Đã bị Lý Phong chặn lại.
Ngay khi Thomson đang chết lặng.
Thì năm ngón tay của Lý Phong đột nhiên nắm chặt lấy nắm đấm của Thomson.
"Rắc!"
"Rắc!"
"Rắc!"
Năm ngón tay của Lý Phong không ngừng bóp mạnh!
Cơn đau dữ dội cứ tăng lên gấp bội!
Đồng tử của Thomson giãn ra.
Kinh hoàng!
Miệng hắn mở ra.
Hét lên!
Lý Phong đã bóp nát hoàn toàn năm ngón tay của Thomson!
Miệng Thomson vừa hét lên một tiếng.
Thì tay phải của Lý Phong nhanh chóng đưa ra.
Ở vị trí khuỷu tay của Thomson.
Từ dưới lên.
Đập nhẹ một cái!
"Rắc rắc!"
Giống như một cành khô.
Gãy ngay giữa!
"Ahhhhh !!"
Trong cả căn phòng vang lên tiếng gào thét vô cùng thảm thương!
Về phần người đàn ông ngoài cửa kia.
Lúc này, hắn cũng đã nằm trên mặt đất từ lâu.
Vương Tiểu Thất giơ chân giẫm lên đầu hắn.
Chế giễu!
Từ miệng Thomson, Lý Phong ngoài nghe thấy cái tên Brad Nicholas ra.
Cũng nghe thấy tên của Hậu Thư Hạo.
Nếu là trước đây, Lý Phong có thể còn muốn vờn nhà họ Hậu một chút.
Nhưng hôm nay, Hậu Thư Hạo đã chạm đến ‘chốt bom’ của Lý Phong.
Hắn đã khiến Hứa Mộc Tình tức giận!
Khi Lý Phong chuẩn bị rời đi, Cố Ngôn Hi đột nhiên hét lên.
"Đợi một chút”.
Lý Phong quay đầu nhìn Cố Ngôn Hi.
"Sao vậy? Cô có bị thương không?"
Cố Ngôn Hi mím môi khẽ lắc đầu.
Cô ấy lấy hết can đảm nói với Lý Phong: "Cảm ơn anh”.
Lý Phong cười nhẹ nói: "Cô là bạn thân của Tình Tình, thì cũng là bạn thân của tôi, bạn bè với nhau không cần cảm ơn!"
Nói xong, Lý Phong bước nhanh rời khỏi tầm mắt của Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi nhìn bóng lưng cao lớn của Lý Phong.
Thất thần ...
Thiên Môn, biệt thự của gia đình họ Hậu.
Hậu Thư Hạo và Brad đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, uống rượu vang đỏ đắt tiền.
Brad vừa gửi công thức mà hắn lấy được từ công ty trách nghiệm hữu hạn mỹ phẩm Đông Phương đến một phòng thí nghiệm ở Châu Âu.
Phòng thí nghiệm này do gia đình Nicholas hắn mở ra.
Sau khi phân tích, các nhân viên phòng thí nghiệm đã trả lời Brad.
Các tinh chất và chiết xuất có trong các loại mỹ phẩm này thực sự sẽ đạt được một số tác dụng đối với làn da của con người.
Họ định bán cho một thương hiệu mỹ phẩm quốc tế lớn, mức trả giá của bên kia là 100 triệu euro.
Brad tăng gấp đôi giá.
200 triệu euro!
Tuy rằng bên kia nói cần thời gian cân nhắc.
Nhưng Brad biết rất rõ rằng cuộc làm ăn này đã được ký kết!
"Anh Brad, tôi thực sự ghen tị với anh. Anh chỉ tùy tiện ra tay mà cũng có thể thu về được một số tiền lớn như vậy”.
"Lần sau nếu có vụ làm ăn nào phải mang tôi theo đấy”.
Brad cười.
"Cậu Hậu, một gia tộc như anh còn thiếu tiền sao?"
"Tiền bạc chỉ là một con số đối với anh thôi”.
Khi nói, Brad không thể không nhìn về phía cửa.
"Nhắc mới nhớ, tại sao cô gái xinh đẹp tên Cố Ngôn Hi vẫn chưa xuất hiện?"
Hậu Thư Hạo mỉm cười và nói: "Anh Brad, đừng nóng”.
“Theo truyền thống phương Đông của chúng tôi, phụ nữ càng đến muộn càng xinh đẹp”.
"Cô Cố Ngôn Hi phải ăn mặc đẹp để có một đêm tuyệt vời với anh Brad chứ hả?"
Brad xua tay nói: "Không cần, không cần”.
"Phụ nữ ở đất nước của anh có đẹp hơn nữa”.
"Thì đối với tôi, cũng chỉ là một công cụ để ‘giải tỏa’ thôi”.
"Hơn nữa tất cả những người phụ nữ tôi từng chơi đều sẽ không thể quên tôi được đâu”.
Khi Brad nói điều này, hắn cố tình nâng eo lên để thể hiện sự nam tính của mình.
Hậu Thư Hạo nhanh chóng tâng bốc.
Từ đầu đến cuối, Trương Tam đều đứng ở góc khuất bên cạnh.
Đôi mắt ông ta hơi nhắm lại.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy Hậu Thư Hạo tâng bốc Brad.
Khóe mắt ông ta hiện lên vẻ khinh bỉ và sự coi thường tột cùng.
"Ding Dong…”
Chuông cửa đột ngột vang lên.
Hậu Thư Hạo vỗ tay và nói: "Có vẻ như đại minh tinh của chúng ta đã đến rồi đó!"
Brad nháy mắt với một tên đàn ông cường tráng bên cạnh.
Tên đàn ông mạnh mẽ gật đầu, lập tức nặng nề bước ra cổng.
"Cạch!"
Cửa đã được mở ra.
Thời điểm cửa được mở ra, tên đàn ông cường tráng mở cửa đột nhiên sửng sốt.
"Bùm!"
Một tiếng động lớn!
"Vù!"
Một bóng đen bay qua!
Tên đàn ông cường tráng vừa mở cửa đã bay qua trước mặt Brad và Hậu Thư Hạo.
"Ầm!"
Hắn bay đi đập mạnh vào bức tường của phòng khách làm nó lập tức đổ sập xuống!
Lúc này, hai mắt đang nhắm của Trương Tam.
Lập tức mở ra!
Ngoài cửa, một cơn gió lạnh lùa vào!
Sừng sững trong gió lạnh.
Có một người, cao lớn.
Anh hùng thanh cao.
Khí tức.
Khí tức cuồn cuộn.
Hậu Thư Hạo và Brad không thể mở mắt!
Chỉ có Trương Tam là có thể nhìn thấy dung mạo của người vừa đến.
Lý Phong!
Anh đến rồi!
Ngay lúc Hậu Thư Hạo nhìn thấy Lý Phong, hắn đột nhiên bật dậy, chỉ vào Lý Phong chửi rủa.
"Lý Phong! Mày cả gan xông vào nhà tao à!"
Sau khi ngạc nhiên, Hậu Thư Hạo đột nhiên phá lên cười.
"Đến cũng tốt! Đến cũng tốt!"
"Tao còn đang ngĩ cách để đầy đọa mày đến chết”.
"Không ngờ mày lại tự dẫn xác tới!"
Lý Phong từng bước tới gần.
Mỗi bước đi của anh đều rất vững chắc.
"Xoạch”.
"Xoạch”.
Tiếng giày da chậm rãi giẫm lên đá cẩm thạch vang vọng trong phòng khách.
Chương 438: Người nào vào Hoa Hạ, chém
Brad đã đứng dậy khỏi ghế sofa.
Người đàn ông lực lưỡng vừa ra mở cửa là tay đấu vật mạnh nhất trong đội của hắn.
Hắn có thể nâng vật nặng 400 kg.
Nhưng vừa rồi, hắn đã bị người ta đá bay chỉ bằng một cước!
Brad nhìn thẳng vào Lý Phong.
Không biết tại sao, lúc này trong lòng hắn có chút hoảng loạn!
Bởi vì bóng dáng của người đàn ông trước mặt, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quen thuộc.
Lúc này, Lý Phong lên tiếng.
"Ba năm trước, Edman Nicholas đã hứa với tao rằng đời này ông ta sẽ không bao giờ cử bất cứ ai đến Hoa Hạ nữa”.
"Một khi vào Hoa Hạ là chém!"
Đồng tử giãn nở!
Khi Brad nghe những lời này, đồng tử hắn giãn to ra.
Edman Nicholas là chú của Brad.
Đồng thời, ông ta cũng là trưởng tộc của gia tộc Nicholas hiện tại!
Ông ta cũng là một nhà quý tộc kỳ cựu ở Anh.
Bá tước!
Vị trưởng tộc ở ẩn này, đã nhiều năm chưa ra khỏi tòa thành của ông ta rồi.
Ngay cả Brad, một người cháu trai, cả năm cũng chả được thấy ông ta.
Mà ba năm trước, Edman Nicholas đã quả thực là đã thực hiện một chuyến đi dài.
Lần đó, ông ta đã đến Hồng Hải.
Kể từ ngày đó, tất cả con cháu trực hệ của gia tộc Nicholas đều nhận được lệnh nội bộ từ gia tộc.
Kể từ bây giờ, tất cả các thành viên trong gia tộc Nicholas tuyệt đối không được ra tay với người Hoa Hạ.
Không được vào Hoa Hạ.
Nếu không thì.
Chém!
Những người khác có thể không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Brad biết rằng đó là vì em họ của hắn đã đắc tội với vị thần của Hồng Hải!
Hồng Hải, đối với tất cả các gia tộc phương Tây mà nói.
Đó là cấm địa!
Bất cứ ai.
Thân phận có cao quý thế nào đi nữa.
Gia sản có nhiều cỡ nào đi nữa.
Mà vào Hồng Hải trái phép, đều sẽ bị chém chết!
Nhưng tại sao vị thần Hồng Hải lại xuất hiện ở đây?
Không thể nào!
Hồi đó, người em họ của hắn đã đích thân dẫn đầu 3.000 lính đánh thuê tinh nhuệ đến, thế mà vị thần kia chỉ cần một chiêu đã hạ gục hết 1/12 đám người đó.
Những tên lính đánh thuê này tan rã ngay lập tức.
Giải quyết rất nhẹ nhàng!
Nhiệm vụ bị hủy bỏ!
Người cao quý như anh ta sao lại ở đây được chứ?
Anh ta không thể ở đây được!
Nhưng……
Kinh dị!
Sợ hãi!
Đối mặt với Lý Phong.
Brad sợ hãi.
Run rẩy.
Run như cầy sấy.
Ánh sáng lạnh lẽo.
Lạnh lẽo như ở nơi âm ti địa ngục!
Lóe lên trong đôi mắt sắc bén của Lý Phong.
Sau khi chú của Brad trở về, ông ta đã tổ chức một cuộc họp gia đình.
Ông ta nói rằng trên thế giới này, không có mấy người từng thấy chiến thần mà còn sống sót cả.
Đặc biệt là ánh mắt của người đó.
Đó không phải là ánh mắt mà con người có!
Brad sợ hãi.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
Nhanh chóng ra khỏi đây!
Nhưng chân hắn không thể cử động được.
Ở trước mặt Lý Phong, hai chân hắn như có nam châm!
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có bao trùm khắp cơ thể hắn.
Trực giác mách bảo hắn rằng nếu hắn di chuyển tùy tiện vào lúc này.
Thì chỉ có một kết cục.
Chết!
"Con khỉ vàng, mày dám la lối trước mặt ông chủ của tao, mày chết đi!"
Một tên đàn ông cường tráng bên cạnh Brad gầm lên một tiếng, bước chân nặng nề, giơ nắm đấm mạnh mẽ lao về phía Lý Phong.
"Bùm!"
Một tên đàn ông cường tráng cao hơn hai mét và nặng hơn 120 kg.
Đột ngột!
Bay ngang qua Brad.
"Ầm!"
Một bức tường khác đã bị phá vỡ.
Mà tay phải vung nắm đấm của tên đàn ông cường tráng vừa nãy gào lên lao tới đã vỡ vụn hết!
Lần này, không chỉ có Brad.
Ngay cả Trương Tam, người đứng bên cạnh, nheo mắt cau mày, cũng bị sốc!
Người đàn ông cường tráng ra tay với Lý Phong vừa rồi cũng không phải dạng yếu đuối gì.
Trương Tam mặc dù tự tin có thể đánh bại mấy tên cường tráng trong vòng mười chiêu.
Nhưng tuyệt đối không thể đánh tàn phế tên đàn ông cường tráng này chỉ trong một cú đấm!
Quá nhanh!
Quá mạnh!
Chân của Brad lúc này run lên cầm cập.
Vừa rồi còn kiêu ngạo nghĩ cách chơi Cố Ngôn Hi sao cho thật quý tộc, giờ hắn đã khom cái lưng cao quý, cúi cái đầu ngạo nghễ của hắn xuống.
"Xin lỗi, tôi không biết đã đắc tội với anh, tôi đi ngay đây, lập tức đi ngay đây!"
Brad vội vàng đi ngang qua Lý Phong.
Tuy nhiên, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ đặt lên vai Brad.
"Rắc rắc!"
Năm ngón tay ấn nhẹ, xương vai của Brad lập tức bị nghiền nát.
Brad chưa kịp cầu xin sự thương xót thì đã nghe thấy Lý Phong nói với giọng lạnh như băng: "Tao trước giờ không nói hai lần”.
"Trưởng tộc của mày đã từng hứa với cá nhân tao rằng ông ta sẽ không bao giờ mạo phạm đến Hoa Hạ Nữa”.
"Nhưng từ Andre Nicholas trước đây đến mày bây giờ, đã có hai con chó đến đây”.
"Để đảm bảo rằng không có con chó thứ ba nào vào”.
"Tao phải dạy cho gia tộc mày một bài học”.
Nói xong, Lý Phong đặt tay lên trán Brad.
Thấy vậy, Hậu Thư Hạo nhanh chóng bật dậy chỉ vào Lý Phong và chửi: "Lý Phong, tên khốn, mày dám giết người trong nhà tao!?"
"Trương Tam, ông còn đứng đó làm gì? Lên cho tôi!?"
"Không phải nói giết Lý Phong cũng giống như giết gà sao? Ông mau bẻ gãy cái đầu gà của hắn cho tôi!"
Nghe vậy, khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.
Anh nói với Hậu Thư Hạo: "Đề nghị vừa rồi của mày rất hay”.
Vừa dứt lời.
"Rắc rắc!"
Lý Phong trực tiếp dùng hai tay bẻ gãy cổ Brad!
Cái cổ dài của Brad vặn vẹo bảy trăm hai mươi độ!
Trở thành một cái máy chèo!
Lý Phong vứt xác Brad như một đống rác.
Quay người bước từng bước về phía Hậu Thư Hạo.
"Mày định làm gì?"
"Đừng tới! Đừng qua đây!"
"Nếu mày còn qua đây, tao sẽ không khách sáo đâu!"
Hậu Thư Hạo sợ đến mức chạy nhanh ra sau Trương Tam.
"Ông làm gì vậy, lên đi!?"
"Đồ rùa rụt cổ, đồ rác rưởi!"
"Bốp!"
Tiếng bạt tai đột ngột vang lên khắp phòng khách.
Năm dấu tay đỏ ửng xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo điển trai của Hậu Thư Hạo.
Trương Tam tức giận tát một cái, Hậu Thư Hạo không kịp phản ứng.
"Đúng là đồ phế vật, thiên tài cái chó gì!"
"Từ đầu đến cuối, cũng chỉ làm được mấy cái trò ranh!"
"Tao nhổ vào!"
Trương Tam nhổ ra một lớp đờm đặc lên mặt Hậu Thư Hạo.
Hai tay Trương Tam nắm chặt thành nắm đấm, trừng mắt nhìn Lý Phong.
"Không ngờ cao thủ mà họ Lý luôn giấu trong bóng tối lại là mày, xem ra giáo chủ đã không nhìn ra rồi".
"Giáo chủ?"
Khi nghe thấy từ ngữ đặc biệt này, một tia sắc bén lóe lên trong mắt Lý Phong.
Anh cười nhạt, nhìn Trương Tam nói: "Ông đúng gu tôi đấy”.
"Với cái tát ban nãy, tôi nhiều nhất cũng chỉ làm nát một cánh tay của ông thôi”.
Trương Tam lớn tiếng chế nhạo: "Tuy rằng hậu sinh khả úy, nhưng trước khi nói lời này, mày hãy tự lượng sức mình đi!"
Vừa dứt lời, Trương Tam đã ra quyền.
Thân ảnh của ông ta, trong mắt mọi người, biến thành bóng đen nhanh như chớp!
Khi ánh mắt của những người khác kịp phản ứng, thì nắm đấm của Trương Tam đã ở trước mặt Lý Phong.
Nhanh quá!
Đứng sau Lý Phong, lần đầu tiên Vương Tiểu Thất cảm thấy sự nguy hiểm tột cùng.
Kể từ khi đi theo Lý Phong, thực lực của Vương Tiểu Thất không ngừng tăng lên.
Cậu ta cũng tin rằng mình đã trở thành một cao thủ ở một khía cạnh nào đó.
Tuy nhiên, cậu ta không thể đỡ được cú đấm này của Trương Tam!
"Bùm!"
Lý Phong đã đỡ được cú đấm thần tốc của Trương Tam.
Chương 439: Mày dám coi thường tao
Một ngón tay!
Lý Phong chỉ dùng một ngón tay!
Là đã có thể đỡ được nắm đấm của Trương Tam dễ như trở bàn tay.
Hai mắt Trương Tam đột nhiên mở ra, khí tức trên người ông ta tự nhiên tăng vọt!
"Thằng nhãi, mày dám coi thường tao!?"
Trương Tam giận dữ gầm lên một tiếng.
Tất cả khí thế được giải phóng, ngay lập tức cô đọng lại và ngưng tụ vào nắm đấm!
"Bát Cực Phá Sơn Băng!"
Tốc độ cú đấm này đã vượt qua tầm nhìn của con người.
Không nhìn thấy!
Thậm chí còn không thể nhìn thấy bóng của nó!
"Bah”.
Tuy nhiên, một cú đấm mạnh bạo như thế lại chả tạo ra âm thanh gì.
Có cảm giác như muốn đánh một quả rắm thật kêu.
Kìm nén hồi lâu, mặt đã đỏ bừng hết cả lên rồi.
Kết quả là khi thả ra.
Chỉ là một quả rắm xịt!
Thì ra Lý Phong đã dùng một ngón tay khác để đỡ đòn cực mạnh của Trương Tam!
Điếng người!
Không thể tin được!
Trương Tam trợn tròn mắt.
Nắm đấm của ông ta run lên.
"Không thể! Không thể thế được!"
Trương Tam hét lớn một tiếng.
Ông ta đấm liên tục vào Lý Phong.
Nhưng cú nào cũng bị Lý Phong chặn lại.
Lúc đó.
Chỉ thấy một ngón tay của Lý Phong không ngừng chuyển động.
Cuối cùng, ngón tay của Lý Phong khẽ búng ra.
Trương Tam bị sốc hết lần này đến lần khác.
Khi Trương Tam đã bình tĩnh lại, Lý Phong nhẹ nói.
"Nếu ông đã luyện Bát Cực Quyền”.
"Thì tôi sẽ cho ông xem thế nào là Bát Cực Phá Sơn Băng thật sự”.
Trong khi nói, Lý Phong bày ra tư thế giống hệt Trương Tam vừa rồi.
"Bát Cực…”
"Phá Sơn Băng!"
Hô lên!
Thân ảnh anh di chuyển!
"Vù!"
Ngay khoảnh khắc hai mí mắt của Trương Tam chạm vào nhau.
Lý Phong ra tay.
"Bùm!"
"Rắc! Rắc!"
Tay phải của Trương Tam, bắt đầu từ khớp ngón tay, đến xương bả vai đều vỡ nát!
Trương Tam lui về phía sau mấy bước.
Cuối cùng, một tiếng "ộc" phát ra, một ngụm máu lớn phun ra.
Ông ta kinh hãi nhìn Lý Phong.
Mặc dù xương tay phải đã tan nát, nhưng trong mắt Trương Tam không có một tia hận ý hay tức giận khi nhìn Lý Phong.
Có thì đó chỉ là một sự ngạc nhiên và kinh hãi sâu sắc!
"Tại sao mày không giết tao?"
Trương Tam biết vừa rồi Lý Phong hoàn toàn có khả năng giết chết ông ta chỉ bằng một cú đấm.
Sắc mặt Lý Phong lạnh nhạt.
"Nãy tôi nói rồi, cú tát lúc nãy của ông làm tôi thấy rất thoải mái nên tôi chỉ phế một cánh tay của ông thôi”.
Tay phải của Trương Tam hoàn toàn đã mất hết cảm giác.
Tay phải của ông ta đã tàn phế hoàn toàn!
Trương Tam nhìn thẳng vào Lý Phong: "Mày đã luyện thế nào vậy?"
"Hồi đó, sư phụ tao cũng không thể đạt tới trình độ của mày được!"
Lý Phong nhếch miệng cười: "Muốn biết, tôi có thể dạy cho ông, nhưng ông phải đồng ý với tôi một việc”.
Trương Tam là một võ sĩ.
Điều mà người võ sĩ quan tâm nhất là đột phá được chính mình.
Để đạt đến trình độ của sư phụ mình, thậm chí vượt xa sư phụ của mình.
Đây có thể coi là mong ước ấp ủ từ lâu của tất cả đệ tử.
Trương Tam nhìn tay phải của mình, thở dài nói: "Đáng tiếc, tay phải của tôi đã vô dụng rồi, cho dù anh có nói cho tôi biết thì cũng vô dụng thôi”.
"Tay phải hỏng rồi thì còn tay trái mà”.
"Bao năm qua ông toàn luyện tay phải, không để ý đến tay trái”.
"Theo phương pháp tôi đã nói, dựa vào điều kiện và khả năng lĩnh hội của ông, trong vòng một năm, ông sẽ đột phá”.
“Thật sao!?”, một tia sáng xẹt qua mắt Trương Tam.
Lý Phong cau mày: "Nhưng tôi còn chưa nói điều kiện mà”.
“Anh nói đi, điều kiện gì?”, Trương Tam hỏi đơn giản.
"Giáo chủ mà hắn nói là ai? Ở đâu?"
Khi Lý Phong hỏi câu này, ánh mắt Trương Tam chợt lóe lên.
Trương Tam đang do dự.
Đấu tranh!
Một lúc sau, Trương Tam thở dài nói: "Tôi không thể nói cho anh biết!"
"Ngay cả khi tôi nói ra, thì cũng sẽ không có lợi cho anh đâu”.
"Tuy rằng anh không hề yếu nhưng so với giáo chủ thì anh chỉ là con sâu cái kiến thôi!"
Người luyện võ rất kín miệng.
Lý Phong biết rất rõ ràng là không thể lấy được thông tin gì từ miệng Trương Tam.
Anh dừng lại một lúc, rồi nói.
"Nếu nói như vậy, thì điều kiện của tôi là ông bỏ giáo chủ của ông đi”.
Trương Tam cười lạnh một tiếng: "Tổ chức chúng tôi không cần phế vật”.
"Tay phải của tôi giờ đã vô dụng, cho dù tôi có quay lại cũng không có tác dụng gì nữa”.
"Không cần anh nói, tôi cũng sẽ rời đi”.
Lý Phong vỗ tay: "Tốt lắm”.
Nói xong, Lý Phong bước nhanh tới chỗ Trương Tam, nói nhỏ vài câu.
Lý Phong càng nói, con ngươi của Trương Tam càng giãn rộng ra.
Cuối cùng, ông ta chợt nhận ra.
Trương Tam nhìn Lý Phong bằng ánh mắt vô cùng cảm kích.
"Cảm ơn anh! Tôi không ngờ chỉ với vài câu nói, anh đã có thể giải quyết được vấn đề nan giải mà mấy chục năm nay môn phái tôi gặp phải!"
Trương Tam kinh ngạc nhìn Lý Phong.
"Anh là ai?"
"Tại sao anh lại biết tường tận về bí ẩn của Bát Cực Quyền chúng tôi như thế?"
Lý Phong bình thản nhìn Trương Tam: "Giống như ông vừa nói”.
"Ông không muốn nói cho tôi biết bí mật của giáo chủ thì tôi cũng sẽ không nói thêm cho ông biết”.
Sau khi nghe vậy, Trương Tam nhìn Lý Phong bằng ánh mắt rất phức tạp.
Sau đó ông ta đưa tay trái ra, làm động tác như "tạm biệt".
Xoay người một cái, Trương Tam nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ, biến mất trong nháy mắt!
Bây giờ, trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại Lý Phong và Hậu Thư Hạo.
Những người khác đã được đám Vương Tiểu Thất xử lý.
Lý Phong từng bước đến gần Hậu Thư Hạo.
"Đừng tới đây!"
Hậu Thư Hạo siết chặt nắm đấm và cố thủ trong tư thế chiến đấu.
Nhìn thấy bộ dạng của Hậu Thư Hạo, Lý Phong đột nhiên nở nụ cười.
"Mày dám cười tao!?"
"Xin lỗi, tao không nên cười nhạo mày, nhưng tao nhịn không được”.
"Không biết mày, với tư cách là một thiên tài, sẽ giải quyết vấn đề này tiếp theo như thế nào nhỉ?"
"Nếu đoán không lầm, Brad Nicholas đến Thiên Môn, chắc chắn không phải chỉ để đánh cắp công thức của công ty TNHH mỹ phẩm Đông Phương”.
"Hắn chắc là phải có nhiều việc quan trọng hơn phải làm”.
"Bây giờ hắn đã chết, hơn nữa còn chết trong biệt thự của mày”.
Lý Phong chỉ vào Hậu Thư Hạo: "Hắn chết là vì mày”.
"Mày phải chịu trách nghiệm về việc này”.
Nghe vậy, Hậu Thư Hạo đã bị sốc!
Hắn lo lắng đến mức đã quên mất sự ảnh hưởng của vụ việc này.
Bây giờ sau lời nhắc nhở của Lý Phong, Hậu Thư Hạo cuối cùng cũng đã tỉnh ra.
Hậu Thư Hạo quay lại nhìn Brad trên mặt đất.
Cơ thể của Brad đã lạnh ngắt rồi!
Hậu Thư Hạo hoảng sợ!
Cuống lên!
Lúc này, nụ cười tự tin trên gương mặt hắn đã biến mất từ lâu.
Đôi mắt đầy khí thế cũng trở nên vẩn đục.
Tay chân hắn bất giác co quắp lại.
Lo sợ tột cùng!
"Này, thiên tài, nghĩ xem, có cách nào giải quyết được cuộc khủng hoảng này không?"
"Nếu mày không thể nghĩ ra trong vòng mười phút, mày sẽ đứt đấy”.
Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.
"Lý Phong, đừng có mà đắc ý!"
Nhìn thấy Lý Phong rời đi, Hậu Thư Hạo nhảy dựng lên mắng Lý Phong.
"Tao là thiên tài!"
"Tao là thiên tài trăm năm mới có một của gia tộc họ Hậu!"
Chương 440: Là do Lý Phong làm
"Tao sẽ không chết!"
"Mày cứ chờ đấy!"
"Lần sau! Lần sau tao nhất định có thể giết mày!"
Lý Phong dừng lại, quay đầu nhìn Hậu Thư Hạo đầy ẩn ý.
Ánh mắt Lý Phong rất bình thản.
Nhưng từ sự bình thản này, Hậu Thư Hạo có thể đọc được rất nhiều thứ.
Coi thường!
Khinh bỉ!
Coi rẻ!
Chế giễu!
Sau khi Lý Phong rời đi, Hậu Thư Hạo không ngừng suy nghĩ trong đầu.
"Ta là thiên tài, ta là thiên tài, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách!"
Hậu Thư Hạo đi đi lại lại trong phòng khách.
Nhưng não hắn bây giờ giống như một đống hồ nhão, không nghĩ ra được, không nghĩ ra được gì hết!
Đúng lúc này, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.
"Hạo Nhi, anh Brad đã đến rồi, phải không?"
"Anh ấy đâu, con mau đưa bố đi gặp anh ấy đi”.
"Lát nữa con cũng phải nói tốt cho bố đấy”.
"Anh Brad này là một thành viên quan trọng của gia tộc Nicholas. Giáo chủ đã ra lệnh đặc biệt rằng phải …”
Hậu Thụy Niên vừa nói vừa bước vào.
Nhưng khi nói được nửa câu, ông ta liền thấy Brad nằm lạnh ngắt trên mặt đất.
Hậu Thụy Niên nhìn căn phòng khách bừa bộn.
Nhìn vào thi thể của mấy người nước ngoài.
Lập tức, ông ta cứng họng, chỉ có thể nhìn thẳng vào Hậu Thư Hạo.
"Hạo Nhi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến đây, nói cho bố biết chuyện gì đã xảy ra vậy!?"
Hậu Thư Hạo không ngờ Hậu Thụy Niên lại đến sớm như vậy.
Bây giờ hắn không kịp bịa ra bất kì cái cớ nào, nên chỉ có thể đổ lỗi cho Lý Phong.
Hậu Thư Hạo nhanh chóng nói với Hậu Thụy Niên: "Bố, tất cả đều do Lý Phong!"
"Brad đã xảy ra mâu thuẫn với Lý Phong vì một người phụ nữ”.
"Nên Lý Phong đã đem người tới đây giết anh ta”.
"Là Lý Phong, hắn giết anh Brad, trước mặt con luôn!"
Hậu Thụy Niên choáng váng.
Ông ta không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
Ông ta ước mình đang nằm mơ.
Bởi vì trước đây, giáo chủ đã nói rất rõ ràng.
Không được để đám người Brad xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Một cọng tóc cũng ko được!
Nếu Brad chết, gia tộc họ Hậu cũng đứt theo luôn.
Hậu Thụy Niên nhanh chóng bước đến bên xác Brad.
Ông ta nhìn cái cổ bị vẹo của Brad.
Ông ta bắt đầu run rẩy.
Răng ông ta không ngừng va vào nhau kêu ‘lập cập’.
Hậu Thụy Niên nhìn chằm chằm vào Hậu Thư Hạo và hỏi: "Brad, anh ta, anh ta thực sự đã chết rồi sao!?"
Hậu Thư Hạo quỳ xuống trước mặt Hậu Thụy Niên "phịch” một cái.
"Bố, chuyện này thật sự không liên quan gì đến con”.
"Là Brad dẫn người đi cướp công thức mỹ phẩm của tập đoàn Lăng Tiêu trước, sau đó Lý Phong mới đưa người tới!"
Hậu Thụy Niên nhìn chằm chằm vào Hậu Thư Hạo, giọng ông ta run run: "Con nói thật cho bố biết, ai giết Brad vậy?"
"Lý Phong!"
Hậu Thư Hạo vội la lên: "Là Lý Phong làm!"
"Lý Phong vặn đầu Brad thành như thế này trước mặt con!"
"Lý Phong cũng đích thân đánh bại hai cao thủ bên cạnh Brad”.
Khi Hậu Thư Hạo nói, hắn cũng chỉ vào hai cao thủ nước ngoài đang nằm trên đống gạch vỡ.
Lúc này, Hậu Thụy Niên không nói gì.
Ông ta chỉ nhìn Hậu Thư Hạo với ánh mắt khiến Hậu Thư Hạo cảm thấy rất lạ.
"Bố, có chuyện gì vậy?"
"Bố! Con chợt nghĩ ra cách rất hay để đối phó với Lý Phong rồi”.
"Lão già sư phụ của con có một đứa con trai tàn tật. Hai chân hắn bị què, chỉ có thể dùng xe lăn”.
"Nếu con đem Hứa Mộc Tình cho con trai của ông ta, sư phụ nhất định sẽ giúp con”.
"Chỉ cần sư phụ ra tay, thì Lý Phong sẽ chết chắc!"
"Bép!!"
Cái tát bất ngờ giáng xuống mặt Hậu Thư Hạo.
Năm dấu tay đỏ như máu xuất hiện trên má phải của Hậu Thư Hạo.
Dấu tay này và dấu tay trên má trái bị Trương Tam đánh trước đó bổ sung cho nhau.
“Rác rưởi!”, Hậu Thụy Niên gầm lên.
Hậu Thư Hạo mở to mắt và nhìn thẳng vào Hậu Thụy Niên.
"Bố, bố vừa nói cái gì?"
"Tao nói mày là đồ rác rưởi! Mày là nỗi sỉ nhục của nhà họ Hậu này!"
Gầm lên!
Gào thét!
Hậu Thụy Niên cuối cùng đã phát điên lên.
Ông ta chỉ tay vào trán Hậu Thư Hạo: "Sự ngu si của mày, đã đem đến tai họa cho cả cái gia tộc này!"
"Thằng ngu!"
"Đến nước này rồi mà mày còn có thể bịa ra cái cớ vô liêm sỉ đấy để lừa tao à”.
"Bố, con không lừa bố mà!"
"Bép !!"
Lại một cái tát nữa.
Cú tát của Hậu Thụy Niên khiến cho cơ thể Hậu Thư Hạo quay vòng vòng, sau đó ngã xuống bức tường cách đó vài mét.
"Còn nói không lừa tao à”.
Hậu Thụy Niên chỉ vào một cao thủ người nước ngoài dưới đống gạch vỡ cách đó không xa.
"Mày có biết biệt danh của anh ta là gì không?"
"Biệt danh anh ta là ‘xe tăng’ đấy".
"Anh ta đã luyện Thiết Bố Sam hơn hai mươi năm, những thanh kiếm bình thường thậm chí không thể cắt nổi da của anh ta!"
"Anh ta có thể đánh sập cửa an ninh bằng một cú đấm!"
"Giờ mày lại nói với tao anh ta bị Lý Phong đấm chết!?"
"Mày coi tao là đồ ngu à !?"
"Ai lại tin một lời nói dối tầm thường như vậy !?"
Hậu Thư Hạo sốc.
Sắc mặt hắn lo lắng, ánh mắt bối rối.
"Bố, con nói thật mà! Nếu bố không tin, thì có thể hỏi Trương Tam…”
Hậu Thư Hạo nói được một nửa, thì bộ não thiên tài của hắn lại nhảy số lần nữa.
Hắn nhanh chóng nói với Hậu Thụy Niên: " Đúng rồi, Trương Tam cũng đã phản bội giáo chủ”.
"Trương Tam bị Lý Phong, Lý Phong đánh hỏng tay phải!"
"Sau đó Lý Phong cũng kể cho Trương Tam nghe bí ẩn của Bát Cực Quyền”.
"Cuối cùng, Trương Tam ra đi với lòng biết ơn Lý Phong”.
"Ông ta đã phản bội giáo chủ, bố! Bố mau phái người đuổi theo Trương Tam đi”.
"Ông ta hẳn là biết rất nhiều bí mật của giáo chủ. Một khi Trương Tam trốn thoát, bí mật của giáo chủ rất có thể sẽ bị lộ ra ngoài, sau đó mọi chuyện sẽ …”
Hậu Thư Hạo không kịp nói hết câu.
Bởi vì Hậu Thụy Niên đã tóm lấy cổ Hậu Thư Hạo.
Hậu Thụy Niên nhấc cả người của Hậu Thư Hạo lên khỏi mặt đất.
"Khụ! Khụ!"
"Bố!"
"Bố!"
Hậu Thư Hạo không ngừng giãy dụa.
"Bố, những gì con nói là sự thật, là sự thật!"
Lúc này, ánh mắt Hậu Thụy Niên cực kỳ lạnh lùng!
Ánh mắt ông ta nhìn Hậu Thư Hạo, không còn sự cưng chiều hay tin tưởng nữa.
Có cũng chỉ là sự thất vọng và hận thù vô tận!
Câu nói sau đó của Hậu Thụy Niên đã khiến Hậu Thư Hạo run cả người.
Chỉ nghe Hậu Thụy Niên lạnh giọng nói: "Từ nhỏ mày đã nói dối rồi”.
"Lúc đó tao còn tưởng đó là cái tật của thiên tài”.
"Vậy nên tao dồn hết tâm sức vào mày”.
"Cùng không thèm quan tâm đến anh mày”.
"Từ nhỏ mày đã rất giỏi nịnh hót, mày rất biết cách làm hài lòng mẹ mày và tao”.
"Sau đó, mày sẽ có được mọi thứ mày muốn”.
"Lúc đó, tao quan sát nghĩ rằng chắc mày là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Hậu”.
"Bởi vì chả có đứa nhỏ nào đã lươn lẹo từ nhỏ như vậy”.
"Nhưng tao chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã sai”.
Nói đến đây, trong đôi mắt Hậu Thụy Niên nhìn Hậu Thư Hạo đã chả còn chút gì của sự cưng chiều ngày thường nữa.
Chỉ có sự lạnh lùng.
Còn có cả sát khí!
"Trong thời gian ở Mễ, một nửa thành tích mày đạt được đều là gian lận”.
Trong khoảnh khắc, đồng tử của Hậu Thư Hạo đột nhiên mở to.
Chương 441: Ra là phế vật
Hắn không ngờ rằng Hậu Thụy Niên biết về điều đó.
Theo quan điểm của hắn, những việc hắn đã làm trên đất Mễ có thể nói là sống để bụng chết mang đi!
Hậu Thụy Niên cười hả hê.
"Mày có thể đánh lừa lũ người nước ngoài đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia chứ đừng hòng mà qua mặt được tao”.
"Nực cười nhất là khi đó tao cứ nghĩ rằng đó cũng là mưu kế của mày”.
"Mày vẫn là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Hậu này”.
"Nhưng đến bây giờ tao mới nhận ra mày cũng chỉ là một thằng ngu thôi”.
Nói đến đây, trong mắt Hậu Thụy Niên chợt lóe lên một tia nghiêm nghị.
Bàn tay ông ta bóp cổ Hậu Thư Hạo ngày càng mạnh hơn.
"Bố, bố…”
"Để mày có thể tiếp quản gia tộc”.
"Để mày phát triển trong một môi trường an toàn”.
"Tao đã gửi anh trai của mày ra nước ngoài và để nó trải qua quá trình huấn luyện tàn nhẫn và vô tình nhất”.
"Nó vẫn sống sót trong một môi trường khắc nghiệt như vậy đấy”.
"So với mày, nó mới thực sự là thiên tài!"
"Mày cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi!"
"Ặc!"
Hậu Thư Hạo nắm chặt tay Hậu Thụy Niên.
Hắn hoảng sợ!
Hắn giãy dụa!
Hắn cầu xin sự thương xót!
Vì sợ hãi.
Vì khiếp sợ.
Từ đũng quần của hắn có một thứ chất lỏng hỗn hợp màu vàng vô cùng hôi hám chảy xuống.
Trong mắt Hậu Thụy Niên lại thêm một tia sáng khác.
Ghê tởm!
"Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thật của mày này!"
"Vừa gặp chuyện gì đấy bất trắc một cái là cuống lên ngay”.
"Cái loại mày là phế vật chứ thiên tài cái mẹ gì?"
Nước mắt Hậu Thư Hạo không ngừng tuôn trào.
Hắn van xin: "Bố, con sai rồi, tha cho con".
"Con sẽ ra nước ngoài để anh cả về. Con không cần gia sản gì hết”.
Hậu Thụy Niên đột nhiên phá lên cười.
"Hahahaha!"
"Mày tưởng rằng mày giết Brad rồi thì mày vẫn sống được chắc?"
"Nếu không phải do mày xen vào, thì anh Brad và Lý Phong làm sao có thể đối đầu với nhau được!"
"Anh ta làm sao có thể bị cao thủ nhà họ Lý giết chết được!"
"Còn cái loại ngu nhà mày, do thù hận mà còn bịa đặt ra”.
"Những cao thủ ngoại tộc này đều bị thằng rác rưởi Lý Phong giết chết”.
"Mày nghĩ tao ngu chắc !?"
"Tao sẽ tin mấy lời nói ngu xuẩn đó của mày chắc !?"
Tiếng gầm của Hậu Thụy Niên ngày càng lớn, lực bóp cổ Hậu Thư Hạo ngày càng mạnh.
"Bố, bố, bố, bố, bố…”
"Rắc!!"
Hậu Thụy Niên bẻ cổ Hậu Thư Hạo!
Ông ta ném Hậu Thư Hạo xuống đất và lạnh lùng nói: "Vì gia tộc, mày nhất định phải chết”.
"Nếu mày không chết, tao cũng không biết nói sao với giáo chủ”.
Nói xong, Hậu Thụy Niên lập tức hô lên.
"Người đâu!"
Quản gia vội vàng từ ngoài bước vào.
Khi nhìn thấy thi thể của Hậu Thư Hạo trên mặt đất, đồng tử của ông ta giãn ra, khuôn mặt ông ta tái đi.
Hậu Thụy Niên vô cảm nhìn quản gia: "Ông lập tức gửi tin con trai tôi bị Lý Phong giết chết cho sư môn của nó”.
"Đồng thời, cũng mang một bức ảnh và video của Hứa Mộc Tình theo”.
"Xem con trai của chưởng môn có hứng thú với Hứa Mộc Tình không?"
"Nếu có hứng thú, thì bảo bọn họ cử người qua, tôi sẽ làm mai cho con ông ta”.
"Vâng!"
Quản gia nhanh chóng xoay người rời đi.
"Chờ một chút”.
Hậu Thụy Niên lại nói: "Ông lập tức gửi một bức điện báo cho cậu cả Hậu Thư Du bảo nó về!"
...
Cố Ngôn Hi lại bị mất ngủ.
Vì hôm đó Lý Phong xông vào phòng khách sạn và cứu cô ấy.
Cô ấy đã mất ngủ mấy ngày nay rồi.
Chỉ cần cô ấy nhắm mắt lại, trong đầu sẽ bất giác hiện lên hình ảnh của Lý Phong.
Mặc dù trước đây cô ấy cũng thích Lý Phong.
Nhưng không quá như bây giờ.
Bây giờ, chỉ cần nghe thấy tên Lý Phong thôi, thì tim cô ấy lập tức đập nhanh hơn.
Lúc đi tắm, tâm trí cô ấy cũng tưởng tượng ra cơ thể cường tráng của Lý Phong.
Đôi khi, còn mơ đến cảnh Lý Phong cởi quần áo.
Mặc dù Cố Ngôn Hi đã nhiều lần nói với bản thân, cô ấy và Lý Phong tuyệt đối không thể.
Bởi vì trong mắt Lý Phong, chỉ có Hứa Mộc Tình.
Nhưng cô ấy vẫn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Cô ấy bị mất ngủ liên tục.
Cảm giác ngồi một mình trong bóng tối và chờ bình minh lên thật là đau khổ.
"Cạch!"
Có tiếng mở cửa, Phương Văn Văn đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của Cố Ngôn Hi, Phương Văn Văn rất xót xa.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Cố Ngôn Hi và nói: “Lại mất ngủ à?
Cố Ngôn Hi gật đầu.
Phương Văn Văn đưa tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của Cố Ngôn Hi.
Thở dài.
"Chị cứ như vậy không được đâu?"
"Bình thường cường độ làm việc cao, giờ lại không ngủ, kéo dài sẽ nhập viện đấy!"
Phương Văn Văn là người duy nhất biết tình trạng thực sự của Cố Ngôn Hi.
Cô ấy không chỉ là đại diện của Cố Ngôn Hi.
Đồng thời, cũng là người thân thiết nhất với Cố Ngôn Hi trên đời này.
Cô ấy biết nguyên nhân thực sự khiến Cố Ngôn Hi mất ngủ.
Nhìn thấy Cố Ngôn Hi ngày càng trở nên phờ phạc, Phương Văn Văn thì thầm.
"Chị đúng là kiểu hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình điển hình đó”.
"Thay vì ngày nào cũng yêu đơn phương, chi bằng chị nên dành chút thời gian để tìm một người bạn trai có cùng sở thích và có chung lý tưởng với mình thì hơn”.
Nghe được những lời của Phương Văn Văn, Cố Ngôn Hi không khỏi nở một nụ cười gượng gạo: "Đâu có đơn giản như vậy?"
"Giờ đàn ông tốt bị người ta chiếm hết rồi”.
"Hơn nữa, chúng ta còn làm trong ngành giải trí, tìm bạn trai quá khó”.
Trên thực tế, Cố Ngôn Hi cũng đã nghĩ đến việc tìm một người đàn ông tốt để có một mối quan hệ thực sự.
Tuy nhiên, cô ấy là người của công chúng.
Tìm bạn trai thật sự rất khó.
Quan trọng nhất là, trong tim cô ấy luôn có một tiếng nói nói với cô ấy rằng.
Trên đời này chỉ có Lý Phong là thích hợp với cô ấy nhất.
Phương Văn Văn vỗ ngực nói: "Em là người đại diện và cũng là bạn thân của chị”.
"Đừng lo lắng, em nhất định sẽ tìm được cho chị người thích hợp nhất!"
Sau khi kết thúc các hoạt động chính trong ngày.
Vào buổi tối, Cố Ngôn Hi lại tham dự một bữa tiệc.
Sau một ngày bận rộn, Cố Ngôn Hi đã rất mệt mỏi.
Mà đêm nay, bữa tiệc này lại rất quan trọng đối với sự nghiệp của cô ấy.
Nhiều ngôi sao và nhà sản xuất tên tuổi sẽ đến.
Vì vậy, ngay khi Cố Ngôn Hi xuống xe, cô ấy lập tức lấy lại thần thái, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
"Tách tách!"
"Tách tách!"
"Tách tách!"
Đôi giày cao gót của cô ấy chậm rãi bước đi trên thảm đỏ.
Hai bên trái phải đều là phóng viên, đèn flash liên tục nhấp nháy.
Cố Ngôn Hi, người đã quen với ánh đèn flash từ lâu, giờ phút này dường như bị chói mắt, cả người choáng váng.
Cố Ngôn Hi từng tiếp xúc với những người nổi tiếng và nhà sản xuất tên tuổi, cô ấy có trái tim mạnh mẽ nhưng cơ thể cô ấy lại không mạnh mẽ được như vậy.
Khi đang trò chuyện với một nhà sản xuất, Cố Ngôn Hi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, Phương Văn Văn liền dìu cô ấy đến bên cạnh để nghỉ ngơi.
“Chị có sao không?”, Phương Văn Văn xót xa nhìn Cố Ngôn Hi.
"Chị hơi khát, em mang giúp chị cốc nước với”.
Phương Văn Văn vừa rời đi, thì có người bên cạnh đưa cho cô ấy một chai nước khoáng.
Bao bì của chai nước khoáng này trông rất cao cấp, trên đó toàn là chữ nước ngoài.
Khi Cố Ngôn Hi quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai.
Trong lúc mơ màng, Cố Ngôn Hi cảm giác như mình đã nhìn thấy Lý Phong.
Bình luận facebook