• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một Lời Hứa (3 Viewers)

  • Chương 442-446

Chương 442: Chân trời nào mà chả có cỏ thơm

Tuy nhiên, khi Cố Ngôn Hi nhìn rõ, mới phát hiện ta một người đàn ông có khuôn mặt điển trai và dáng vẻ lịch lãm trong bộ vest trắng đang đứng bên cạnh mình.

Cố Ngôn Hi xua xua tay với người đàn ông nọ, cười nói: "Trợ lý của tôi đã đi lấy nước rồi, cám ơn lòng tốt của anh”.

Anh chàng điển trai mỉm cười ngồi bên Cố Ngôn Hi.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi lỗ mãng quá”.

"Là một quý cô thanh lịch, thực sự không nên nhận nước từ một người đàn ông lạ nhỉ”.

"Không, không, tôi không có ý đó”.

Lúc này người đó cũng cười nói: "Kỳ thật tôi cũng không có ý đó”.

Nói xong, trên mặt anh ta nở một nụ cười rất tươi.

Khi cười sẽ xuất hiện một chiếc lúm đồng tiền sâu trên má trái.

Khi Lý Phong cười, anh cũng có.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Ngôn Hi và người đàn ông này đã ngồi xuống và trò chuyện cùng nhau.

Ngay sau đó, Phương Văn Văn đến.

Khi Phương Văn Văn nhìn thấy người đàn ông này, cô ấy không khỏi ngạc nhiên.

"Anh Viên, sao anh lại ở đây?"

Phương Văn Văn vội vàng đến gần và giới thiệu người đàn ông đẹp trai trước mặt cho Cố Ngôn Hi.

Người này tên là Viên Tuấn Khải.

Là dòng máu trực hệ của nhà họ Viên.

Họ Viên là một trong bốn thế gia lớn ở thủ đô.

Nhưng họ khác với ba gia tộc còn lại.

Hầu hết hoạt động kinh doanh của họ là ở thế giới nổi và ở nước ngoài.

Mọi dòng máu trực hệ trong gia đình đều rất xuất sắc.

Viên Tuấn Khải có nhiều danh hiệu.

Hôm nay, anh ta đang tham dự bữa tiệc với tư cách là nhà sản xuất.

Khi Cố Ngôn Hi trò chuyện với Viên Tuấn Khải, cô ấy luôn cảm thấy mình có thể nhìn thấy bóng dáng của Lý Phong từ người đàn ông này.

Từ từ, tình cảm của cô ấy dành cho Viên Tuấn Khải ngày càng mạnh hơn.

Sau khi tàn tiệc, Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn bắt xe trở về khách sạn.

Phương Văn Văn thấp giọng hỏi Cố Ngôn Hi: "Vừa rồi Viên Tuấn Khải thế nào?"

"Em chưa bao giờ thấy chị nói chuyện với một người đàn ông lâu như vậy”.

"Nếu chị thấy anh này hợp, thì thử quen anh đó đi”.

"Có lẽ, chị có thể thoát khỏi cái bóng của Lý Phong đó”.

Cố Ngôn Hi không nói gì.

Phương Văn Văn làm sao mà biết lý do Cố Ngôn Hi nói chuyện với Viên Tuấn Khải là vì cô ấy nhìn thấy bóng dáng của Lý Phong trong đó cơ chứ.

Lúc này, điện thoại di động của Phương Văn Văn khẽ rung lên.

Phương Văn Văn lấy điện thoại ra và nhìn thoáng qua.

Sau đó cô ấy cười với Cố Ngôn Hi và nói: "Sáng mai, sẽ có một sự kiện khác, Viên Tuấn Khải cũng sẽ tham gia”.

"Mai lại gặp anh ấy nói chuyện nhé”.

Một biểu cảm phức tạp lóe lên trong mắt Cố Ngôn Hi.

Khẽ gật đầu: "Ừ”.

...

Tòa nhà văn phòng Thiên Môn của tập đoàn Lăng Tiêu.

Phòng họp trên tầng bảy.

Vừa rồi, Hứa Mộc Tình đã tổ chức một cuộc họp.

Tại cuộc họp, quyết định mới nhất của các giám đốc điều hành cấp cao nhất của tập đoàn Lăng Tiêu đã được thông qua.

Âu Dương Diểu Diểu được Hứa Mộc Tình bổ nhiệm làm tổng phụ trách khu vực Thành Hải.

Cô ấy sẽ dẫn đội quay trở lại Thành Hải.

Thông qua nền tảng quốc tế của Thành Hải, mỹ phẩm Đông Phương sẽ được quảng bá ra thị trường quốc tế.

Hứa Mộc Tình nhìn về phía Âu Dương Diểu Diểu: "Diểu Diểu, mặc dù mọi người đều rất kỳ vọng vào em”.

"Nhưng em phải chú ý sức khỏe nhé”.

"Đừng thức khuya, đừng tham công tiếc việc quá”.

Âu Dương Diểu Diểu gật đầu liên tục.

Hứa Mộc Tình không chỉ sở hữu khí chất của một người thành đạt.

Đồng thời, cô cũng là một người rất tốt bụng và chu đáo.

Trước mặt nhân viên, cô không bao giờ khoác lên mình tư thế của giám đốc mà luôn đối xử tử tế với người khác.

Cả tập đoàn đều vui vẻ hòa thuận.

Tất cả mọi người cùng làm việc vì một ngày mai tốt đẹp hơn cho tập đoàn Lăng Tiêu.

"Chị Tình, đừng lo lắng, em nhớ rồi mà”.

Hứa Mộc Tình đang định nói thì cánh cửa phòng họp đột nhiên bị đá tung ra.

"Bùm!"

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Lý Phong đã đứng ở cửa.

Lúc này, Lý Phong đang cầm một túi khoai tây chiên lớn trên tay.

Anh vừa ăn khoai tây chiên "rột rột" vừa nói: "Tôi chỉ đá thay người ta thôi”.

"Chính chủ ở đây này”.

Đang nói chuyện, thì Hứa Hạo Nhiên tức giận từ ngoài cửa bước vào.

Hứa Hạo Nhiên nhìn thẳng vào Âu Dương Diểu Diểu: "Tại sao đột nhiên chị lại trở về Thành Hải?"

"Mấy ngày trước không phải nói muốn cùng em đi xem Vạn Lý Trường Thành sao?"

"Chúng ta cũng đã thống nhất cùng nhau cưỡi ngựa đi trên đồng cỏ”.

Hứa Mộc Tình nháy mắt với những người khác trong phòng họp.

Mọi người đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Không bao lâu, trong phòng họp chỉ còn lại có bốn người Lý Phong.

Lý Phong đang dựa vào cửa phòng họp, Hứa Mộc Tình cũng đi tới, cầm lấy khoai tây chiên trên tay Lý Phong, hé mở đôi môi đỏ mọng gợi cảm.

"Rột rột!"

"Rột rột!"

Hai vợ chồng đứng ở cửa.

Ăn uống vui vẻ.

Âu Dương Diểu Diểu nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Có một sự phức tạp trong mắt cô ấy.

Âu Dương Diểu Diểu nói với Hứa Hạo Nhiên.

"Chị với em không giống nhau”.

Ngay khi Âu Dương Diểu Diểu nói vậy, biểu cảm của Hứa Hạo Nhiên đột ngột thay đổi.

"Khác ở chỗ nào?"

"Chúng ta đều có hai tay và hai chân!"

Hứa Hạo Nhiên tỏ ra rất sốt sắng.

Bất cứ khi nào cậu ta cuống lên, cậu ta sẽ nói linh tinh.

"Chị đang chê em đúng không?"

"Chị cho rằng em không xứng với chị à?"

Âu Dương Diểu Diểu lắc đầu.

"Chị lớn lên trong một môi trường khác với em”.

"Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, những người thân trong gia đình đã luôn bảo vệ và chăm sóc em”.

"Em không cần phải quá nỗ lực cũng có thể sống rất thoải mái”.

"Vì cha mẹ, chị gái và anh rể của em đã thay em gánh vác hết rồi”.

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay của Âu Dương Diểu Diểu.

"Em biết, chị nghĩ là em ngây thơ đúng không”.

"Nhưng, em đã thay đổi rồi mà”.

"Mấy ngày nay em đều ngoan ngoãn ngồi ở văn phòng làm việc”.

"Em cũng đang học cách quản lý từ những người khác!"

Âu Dương Diểu Diểu yên lặng nhìn Hứa Hạo Nhiên: "Đó không phải là em, đó không phải kiểu của em”.

"Ước mơ lớn nhất của em không phải là ca hát và trở thành ca sĩ sao?"

"Chị không muốn vì chị mà em trở thành kiểu người em không thích”.

"Hơn nữa, chị cũng có lý tưởng của riêng mình”.

"Chị không muốn hai chúng ta trở thành vật cản của nhau”.

"Chị……"

Âu Dương Diểu Diểu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng câu ra đến đầu môi rồi lại không thể thốt ra được nữa.

Mắt Hứa Hạo Nhiên đã đỏ hoe.

Âu Dương Diểu Diểu chưa nói hết lời, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, trực tiếp lao ra khỏi văn phòng.

Khi nhìn thấy vậy, Hứa Mộc Tình vội vã muốn đuổi theo.

Nhưng Lý Phong đã đặt tay lên vai cô.

Khi Hứa Mộc Tình quay đầu lại, Lý Phong đã đút một miếng khoai tây chiên vào miệng Hứa Mộc Tình.

"Em ở đây đi, anh sẽ đuổi theo”.

Nói xong, Lý Phong đưa khoai tây chiên cho Hứa Mộc Tình.

Anh đi về phía trước vài bước, sau lưng anh đột nhiên vang lên giọng nói của Hứa Mộc Tình.

"Chồng”.

Lý Phong dừng bước, quay đầu lại.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong bằng ánh mắt trìu mến.

Hai cánh môi mọng nước từ từ hé mở.

"Em ăn hết khoai tây chiên rồi, mua thêm vài gói nữa đi”.

...

"A!!!"

"Tại sao!!"

"Tại sao ah !!!"

Phố ẩm thực.

Hứa Hạo Nhiên điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng.

Vừa ăn vừa gào thét.

Những người đi qua khi nhìn thấy biểu cảm của Hứa Hạo Nhiên đều biết người này đã thất tình rồi.

Ai ai cũng đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt đồng cảm.

Lúc này Lý Phong vươn tay lên vỗ vai Hứa Hạo Nhiên.

“Chân trời nào mà không có cỏ thơm”.

"Thỏ không ăn cỏ gần hang”.

Mồm Hứa Hạo Nhiên nhét thức ăn, buồn bã ngẩng đầu nhìn Lý Phong rơm rớm nước mắt.

"Anh rễ (rể), ại ao (tại sao), ại ao ứ (tại sao chứ)?"

"Ại ao iem uôn à ười ịu au ổ ong ình êu ậy (Tại sao em luôn là người chịu khổ trong tình yêu vậy)?"

Chương 443: Anh hùng cứu mỹ nhân

Lý Phong đưa cho Hứa Hạo Nhiên một tờ giấy ăn.

Hứa Hạo Nhiên vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi.

Lý Phong: "Mấy lần thất tình rồi?"

Hứa Hạo Nhiên giơ hai ngón tay lên.

"Mới có hai lần, không sao?"

"Em là ông chủ nhỏ của tập đoàn Lăng Tiêu đấy”.

"Cô gái xinh đẹp kiểu gì mà chả kiếm được, tiếp tục cố gắng đi”.

Hứa Hạo Nhiên chu mỏ, lắc đầu.

"Anh rể, không phải lần thứ hai đâu”.

"Tính cả lần này, em đã bị đá hai mươi lần rồi”.

Lý Phong thở dài nói: "Đừng ăn nữa. Rượu chè quá độ sẽ hỏng bụng đấy”.

"Đi, đi chỗ khác đi, anh dẫn em đi giải tỏa”.

Khi Lý Phong đang nói, thì cách đó không xa, đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

Quay đầu nhìn sang, chính là mấy tên côn đồ từng bị anh đánh ở tiệm bánh kếp mấy ngày trước.

Những tên côn đồ này đang vây quanh hai cô gái.

"Em gái, em xinh quá!"

Tên bị Lý Phong đánh gãy tay rõ ràng tay hắn đang bó bột và treo trên cổ.

Nhưng khi đối mặt với cô gái xinh đẹp kia, hắn vẫn diễu võ giương oai, bày ra vẻ mặt rất gợi đòn.

"Các người mau đi đi, không đi là tôi la lên đấy”.

Một trong hai cô gái cảnh cáo.

"Hahahaha!"

Tên lưu manh cười lớn.

"Em gái, em có biết anh là ai không?"

"Có biết tất cả các cửa hàng trên con phố này đều do anh đây bảo kê không?"

"Anh nói cho em biết, nếu không có sự cho phép của anh đây, hai em đừng hòng mà ra được khỏi con phố này hôm nay”.

"Còn em? Bây giờ nếu em gọi một tiếng, anh đây …”

"Bốp!"

Tên lưu manh có cánh tay bị băng bó chưa kịp nói hết câu thì đã bị ăn một phát tát.

"Thằng khốn, mày dám đánh tao!?"

Đúng lúc tên này giơ tay lên.

Thì nghe thấy Hứa Hạo Nhiên hét lớn.

"Ừng ay (dừng tay)!"

Chân của Hứa Hạo Nhiên lao đi.

Dù mồm vẫn đầy thức ăn.

Hứa Hạo Nhiên vẫn lao tới không chút do dự.

Tăng tốc!

Nhảy!

Nhấc chân lên!

Đá bay!

Toàn bộ các hành động được thực hiện rất ăn khớp.

Hứa Hạo Nhiên giống như một người bay, chuyển động rất uyển chuyển.

Tung một cú đá trúng tay phải đang bó bột của tên cầm đầu.

"A!!"

Hét lên!

Tiếng hét của vết thương chồng vế thương càng thảm thiết hơn.

"Thằng khốn, chết đi! Chết đi! Chết đi!"

Hứa Hạo Nhiên, như thể phát điên, lao đến chỗ tên cầm đầu, đấm móc trái!

Đấm móc phải!

Đấm mãi không ngừng.

Tên lưu manh liên tục kêu la thảm thiết.

Bọn côn đồ bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, thì đại ca của chúng đã bị Hứa Hạo Nhiên đánh cho ngã lăn ra đất.

"Đại ca, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có gì thì từ từ nói”.

Tên lưu manh cầm đầu vội vã cầu xin sự thương xót.

Trong khi đang cầu xin lòng thương xót, tay trái của hắn đã rút một con dao găm từ thắt lưng của mình ra.

Hừ!

Đồ khốn!

Khi mày không chú ý, tao sẽ dùng con dao găm này đâm chết mày!

Thể hiện sự yếu đuối trước, sau đó giáng cho đối thủ một đòn chí mạng.

Đây là cách sinh tồn của những kẻ lưu manh.

Hắn đã dùng loại thủ đoạn này để có được vị trí hiện tại.

Vừa rồi, khi cầu xin lòng thương xót, tên cầm đầu vẫn luôn cúi đầu.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, cố ép ra một giọt nước mắt đục ngầu.

Nam nhi không dễ dàng rơi lệ.

Bất cứ kẻ nào đang đánh hắn đều sẽ dừng lại ngay khi nhìn thấy giọt nước mắt của tên cầm đầu, thậm chí có người còn sững sờ.

Lúc đó chính là thời điểm thích hợp nhất để tên lưu manh ra tay!

Lúc này, tên cầm đầu đã ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Chỉ là thứ nghênh đón hắn lại là chân của Hứa Hạo Nhiên!

Đế giày!

Một miếng kẹo cao su dính vào đế giày của Hứa Hạo Nhiên.

Màu sắc của miếng kẹo cao su này có phần giống với miếng mà tên cầm đầu nhổ xuống đất vừa nãy.

Chỉ là bây giờ hắn sao mà biết được.

Vì đế giày của Hứa Hạo Nhiên đã đá mạnh vào mặt hắn.

“Á!”, tên lưu manh kêu lên.

"Cầu xin vào lúc này thì có tác dụng gì?"

"Thằng khốn!"

"Thằng khốn!"

"Thằng khốn!"

Một cước, hai cước, ba cước!

Hứa Hạo Nhiên giẫm lên người của tên lưu manh, giẫm ngày càng mạnh hơn, những tên lưu manh bên cạnh nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Tàn nhẫn.

Quá nhẫn tâm.

Chưa bao giờ thấy một tên đàn ông nào hung hăng như vậy!

Tên cầm đầu vội cầu xin sự thương xót: "Đại ca, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám thế nữa!"

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tên cầm đầu, Hứa Hạo Nhiên cũng an tâm.

Khi đã mệt vì đá, cậu ta mới thở dài một hơi.

Cậu ta chộp lấy ly trà sữa từ tay một cô gái mập ú bên cạnh.

"Ực”.

"Ực”.

Dưới sự ngỡ ngàng của cô nàng béo ú, Hứa Hạo Nhiên “ừng ực” mấy ngụm, uống hết sạch nửa cốc trà sữa còn lại của cô ấy.

"Ợ!"

Hứa Hạo Nhiên cuối cùng còn nấc lên một tiếng.

Vứt cốc trà sữa đã cạn đi.

Cốc trà sữa vẽ một vòng cung rất đẹp trên không trung.

Sau đó đã hạ cánh rất chính xác vào một thùng rác cách đó mười mét.

"Oa!"

Cô gái mập ú ôm trái tim, mơ màng nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Cô gái mập này cao khoảng một mét sáu.

Đối với nữ, chiều cao này không phải là thấp.

Tuy nhiên, tổng thể của cô ấy phát triển theo chiều ngang, cánh tay của cô ấy còn thô hơn đùi của những người đàn ông bình thường!

Thoạt nhìn, ít nhất cũng phải một trăm cân!

Bên cạnh cô gái mập mạp còn có một cô gái trẻ trung xinh đẹp ăn mặc như búp bê Barbie.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên coi như cô ta chả hề tồn tại.

Cậu ta vừa thất tình nên cho rằng tất cả phụ nữ trên đời đều giống nhau!

Hứa Hạo Nhiên dường như không nhìn thấy cô gái xinh đẹp, vì vậy cậu ta nói với cô gái béo nặng một trăm cân.

"Em gái, sau này nếu có ai dám bắt nạt em, em cứ gọi anh đây một tiếng!"

"Nếu hắn còn dám giở trò, anh sẽ xử hắn!"

Trong khi Hứa Hạo Nhiên nói, cậu ta giơ chân lên và đá vào người tên cầm đầu.

"Ai da!"

Tên lưu manh đang ngồi trên mặt đất, chật vật nhìn Hứa Hạo Nhiên.

"Đại ca, tôi đã nhận sai rồi, tại sao lại đá tôi?"

Từ Hạo Nhiên trừng mắt một cái: "Ai bảo mày ngẩng mặt lên làm gì?"

"Xấu quá thì ở nhà đi, ra ngoài đường làm gì?"

"Cút ngay!"

"Vâng vâng!"

Nhìn đám lưu manh ôm đầu vội vã chạy đi.

Ánh mắt cô gái béo nhìn Hứa Hạo Nhiên tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Ngầu quá!

Đẹp trai quá!

Chất quá!

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên hất mấy sợi tóc ngắn lên, rồi vênh váo đi về phía Lý Phong.

"Anh rể, em thấy nhẹ người rồi, đi thôi”.

Hứa Hạo Nhiên tiến lên vài bước, cô gái mập mạp đột nhiên hét lên: "Tôi tên là Viên Đa Đa, anh tên là gì!?"

Hứa Hạo Nhiên không nhìn lại mà giơ tay lên.

Gió thổi bay mấy sợi tóc ngắn của cậu ta.

Thổi đôi mi nhướng lên của cậu ta.

"Tôi tên là Lôi Phong”.

Chương 444: Định mệnh

Tòa nhà tập đoàn Đương Quy, văn phòng tầng cao nhất.

Viên Đa Đa lắc lư đống mỡ toàn thân rồi vui vẻ mở cửa ra.

"Chị ơi, em tìm được rồi! Cuối cùng em cũng tìm được rồi!"

Viên Đa Đa chạy đến chỗ Vũ Khuynh Mặc, cô ấy nắm chặt tay mình đầy phấn khích, nói với Vũ Khuynh Mặc: "Chị ơi, em cuối cùng đã tìm được định mệnh của mình”.

Vũ Khuynh Mặc giơ ngón tay mảnh khảnh lên, nho nhã rót một tách trà đen cho Viên Đa Đa, cười nói: "Người em đầy mồ hôi kìa, uống ít nước cho ấm họng này”.

Viên Đa Đa "ừng ực" vài cái đã uống hết cốc nước lớn.

"Chị ơi, chị còn nhớ người xem tướng lúc trước đã nói gì với em không?"

"Ông ấy kể, sẽ có một ngày, khi em đang đi trên đường với một cô gái xinh đẹp, chúng em bị một nhóm côn đồ bắt nạt”.

"Nếu một người đàn ông xuất hiện bảo vệ em”.

"Hơn nữa anh ấy chỉ nhìn em, không quan tâm đến cô gái xinh đẹp bên cạnh”.

"Vậy thì người này chính là định mệnh của em”.

Viên Đa Đa kể lại chuyện vừa rồi với Vũ Khuynh Mặc.

Nụ cười trên khuôn mặt của Vũ Khuynh Mặc ban đầu có vẻ rất bình thường.

Nhưng nghe rồi, cô ta dường như nghe thấy một tầng thông tin khác.

Vũ Khuynh Mặc lập tức ngoắc ngoắc tay về phía thư ký cách đó không xa.

Nữ thư ký xinh đẹp liền đưa máy tính bảng cho Vũ Khuynh Mặc.

Vũ Khuynh Mặc nhanh chóng bấm vào bức ảnh của Hứa Hạo Nhiên và đưa cho Viên Đa Đa: "Người mà em đang nói đến là cậu ta?"

"Vâng, vâng! Chị ơi, chị cũng biết anh ấy à?"

Vũ Khuynh Mặc không ngờ rằng trên đời lại có sự trùng hợp như vậy.

Đôi mắt của cô ta, giống như bầu trời đầy sao rộng lớn, chớp chớp vài cái.

Sau đó, cô ta nắm lấy tay Viên Đa Đa: "Người mà em nói tới này thực sự tốt như vậy sao?"

"Vâng!"

Trong khi Viên Đa Đa gật đầu, cô ấy nhìn Vũ Khuynh Mặc lo lắng.

"Chị ơi, chị không thích người này sao?"

"Chị ơi, chị không phải đã nói nếu không phải anh Phong thì cả đời này sẽ không kết hôn sao?"

"A! Chẳng lẽ anh ấy là anh Phong?"

Tính cách hấp tấp của Viên Đa Đa đúng là một sự kết hợp hoàn hảo với Hứa Hạo Nhiên.

Vũ Khuynh Mặc cười và giải thích: "Người mà em đang nói đến, cậu ta tên là Hứa Hạo Nhiên, cậu ta là em vợ anh Phong”.

"Ồ, anh ấy là em trai của Hứa Mộc Tình”.

Khuôn mặt của Viên Đa Đa bất giác lộ ra vẻ mất mát.

"Ài, vậy phải sao bây giờ?"

"Anh ấy là em trai của kẻ thù của chúng ta”.

"Như thế này, sao em và anh ấy có thể đến với nhau được?"

Trong tâm trí Viên Đa Đa giờ đã đầy hình bóng của Hứa Hạo Nhiên.

Ý nghĩ của cô ấy cũng rất đơn giản.

Tất cả những gì bản thân cô ấy nghĩ đến là sự ngọt ngào khi ở với Hứa Hạo Nhiên.

Không nghĩ về việc Hứa Hạo Nhiên thực sự cảm thấy thế nào về cô ấy?

Với tính cách của Viên Đa Đa và ngoại hình hiện tại của cô ấy.

Đàn ông bình thường không thể chấp nhận được.

Chưa kể, Hứa Hạo Nhiên bình thường nhìn thấy mỹ nữ đã lập tức đứng hình.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Vũ Khuynh Mặc đã tiến hành một cuộc điều tra rất cẩn thận về mọi người xung quanh Hứa Mộc Tình.

Cô ta phát hiện ra rằng, vô hình chung xung quanh Hứa Mộc Tình đã dần dần thành lập một đội tinh nhuệ.

Lòng trung thành của đội tinh nhuệ này đối với Hứa Mộc Tình là rất cao.

Họ dường như coi mình như người thân của Hứa Mộc Tình.

Mọi người đều hết lòng vì công việc, rất khó để mua chuộc họ.

Tuy nhiên, Vũ Khuynh Mặc cũng đã tìm ra một bước đột phá.

Đó là Hứa Hạo Nhiên!

Hứa Hạo Nhiên là một tên ngốc chính hiệu.

Đây là sự đồng thuận của tất cả những người biết Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên cũng giống như bao thanh niên khác.

Cậu ta thích phụ nữ đẹp, càng đẹp, cậu ta càng thích.

Hơn nữa, nếu người đẹp đó có bộ ngực khủng nữa.

Thì chỉ cần lắc lư vài lần trước mặt Hứa Hạo Nhiên, mắt cậu ta sẽ lồi ra.

Vũ Khuynh Mặc đã yêu cầu một số người đẹp của mình thử cách này, nó đều đem lại hiệu quả như nhau.

Chỉ là Hứa Hạo Nhiên tốt hơn những cậu ấm nhà giàu lái xe thể thao và thích chơi gái một chút thôi.

Ít nhất, cậu ta còn có lý trí, không ham mê sắc dục.

Vũ Khuynh Mặc nắm tay Viên Đa Đa, với ánh mắt đầy mưu trí.

"Đa Đa, duyên phận là thứ không thể cầu, một khi đã xuất hiện, nhất định phải nắm lấy”.

Viên Đa Đa gật đầu liên tục.

"Chị ơi, em phải làm sao bây giờ?"

Vũ Khuynh Mặc kề sát đôi môi gợi cảm của mình lại gần tai Viên Đa Đa, thì thầm.

Viên Đa Đa nghe xong, đột nhiên che miệng mặt đầy kinh ngạc.

Khuôn mặt mập mạp lập tức đỏ bừng lên.

"Chị ơi, làm thế có được không?"

Vũ Khuynh Mặc mỉm cười, đôi mi mảnh mai khẽ lay động.

"Em nghĩ sao?"

Viên Đa Đa hơi cúi đầu, ngượng ngùng, cuối cùng mím môi nói: "Vậy thì em sẽ nghe lời chị”.

...

Vào buổi tối, tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu.

Một chiếc xe thể thao Ferrari màu trắng dừng trước cửa đại sảnh.

Viên Tuấn Khải mặc một bộ vest chỉnh tề, đầu tóc bóng láng bước ra khỏi xe.

Anh ta giống như một siêu sao tầm cỡ quốc tế.

Khi bước đi, đầu anh ta hơi ngẩng lên, trên môi mang theo nụ cười tự tin.

Cùng với gió.

Lãng tử.

Sự xuất hiện của Viên Tuấn Khải đã thu hút sự chú ý của rất nhiều chị em phụ nữ.

Bước đi của anh ta rắn chắc, trong ánh mắt mê ly của người khác đi đến phòng họp tầng bốn.

Lúc này cửa phòng họp mở ra.

Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình bước ra khỏi phòng họp.

Khoảnh khắc Viên Tuấn Khải nhìn thấy hai người phụ nữ, mắt anh ta đột nhiên sáng lên.

Trong mắt anh ta hiện lên một tia nhìn mà không ai có thể phát hiện ra.

Lúc Cố Ngôn Hi nhìn thấy Viên Tuấn Khải, cô ấy không khỏi sững sờ: "Anh Viên, sao anh lại ở đây?"

Viên Tuấn Khải lúc này duỗi tay ra, khẽ lắc một cái, trên tay lập tức xuất hiện một đóa hồng rất đẹp.

Viên Tuấn Khải rất lịch sự trao bông hồng này cho Cố Ngôn Hi.

"Cô Cố, tôi đến đón cô”.

Cố Ngôn Hi cầm bông hồng với khuôn mặt đỏ bừng.

Đồng thời, nhanh chóng giới thiệu Viên Tuấn Khải với Hứa Mộc Tình.

Khi Cố Ngôn Hi giới thiệu Viên Tuấn Khải, có một chút bối rối trong mắt cô ấy.

Sự bối rối này không phải vì Viên Tuấn Khải đến.

Mà là vì Cố Ngôn Hi không muốn việc mình thích Lý Phong bị Hứa Mộc Tình biết.

Ngoại trừ Phương Văn Văn ra, Hứa Mộc Tình là bạn thân nhất của Cố Ngôn Hi trên đời này.

Cô ấy không muốn đánh mất tình bạn này.

May mắn thay, Hứa Mộc Tình không có hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ Lý Phong.

Sau vài cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Cố Ngôn Hi và Viên Tuấn Khải rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Hứa Mộc Tình cười nói: "Đúng là trai tài gái sắc”.

"Chị, chị nên nói là sài lang hổ báo chứ?"

Giọng của Hứa Hạo Nhiên đột ngột vang lên từ phía sau.

Khi Hứa Mộc Tình quay lại, cô thấy Hứa Hạo Nhiên đang đứng với vẻ mặt không vui.

Biểu cảm của cậu ta.

Giống như bị táo bón mười ngày rồi vậy.

Hứa Mộc Tình tức giận nói: "Em đang nói cái gì vậy, anh Viên là một nhà sản xuất lớn, hiểu biết rộng, có tư cách, rất hợp với Ngôn Hi đấy!"

"Chị à, chị không để ý ánh mắt vừa rồi của người ta à”.

"Khi hắn nhìn thấy chị, biểu cảm trong mắt hắn giống như sắp nuốt chửng chị vậy”.

"Em chắc chắn, thằng này nhất định không phải loại tốt đẹp gì!"

Chương 445: Lôi Phong, anh cũng ở đây à

Hứa Hạo Nhiên càng nói càng tức giận.

"Không được, em nhất định không thể để nữ thần của em bị thứ cặn bã này cướp đi được!"

Nói xong, Hứa Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo.

Hứa Hạo Nhiên lái theo sau chiếc Ferrari màu trắng.

Qua những con phố tấp nập, cuối cùng cũng đến một nhà hàng Pháp cao cấp.

Nhìn Viên Tuấn Khải và Cố Ngôn Hi vào nhà hàng cùng nhau.

Hứa Hạo Nhiên, đang ngồi trong xe, không ngừng lắc đầu.

"Nhà hàng Pháp này, có vấn đề, ở đây nhất định có vấn đề”.

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên đẩy cửa xe và định đi theo.

Thì giọng một cô gái đột nhiên phát ra gần đó.

"Lôi Phong, anh cũng ở đây à!"

Hứa Hạo Nhiên cảm thấy giọng nói này nghe rất quen.

Quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái mập mạp mặc váy hoa, đang mỉm cười đứng cách đó không xa.

Hứa Hạo Nhiên chớp mắt nhìn Viên Đa Đa, nặng hơn một trăm ký trước mặt.

Viên Đa Đa rất béo và có đường nét tương đối tròn trịa.

Tuy nhiên, có vẻ như nó không làm cho người ta khó chịu mà lại thấy khá đáng yêu.

"Lôi Phong, sao anh lại ở đây? Đi ăn cơm với bạn à?"

Giọng Viên Đa Đa rất to.

Hứa Hạo Nhiên lo lắng rằng giọng nói của Viên Đa Đa sẽ thu hút sự chú ý của Cố Ngôn Hi và Viên Tuấn Khải, nên nhanh chóng đưa tay che miệng Viên Đa Đa lại.

"Người đẹp à, nói nhỏ chút được không?"

Đây là lần đầu tiên trong đời có một người đàn ông che miệng Viên Đa Đa.

Cô ấy đỏ mặt và khẽ gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên buông tay, sau đó thu mình lại đi theo Cố Ngôn Hi và Viên Tuấn Khải.

Viên Đa Đa cũng học theo tư thế của Hứa Hạo Nhiên.

Hai người cùng nhau bước vào nhà hàng Pháp cao cấp.

Viên Tuấn Khải và Cố Ngôn Hi vào một phòng đặt trước.

Nến đỏ, thức ăn tinh tế.

Trai xinh gái đẹp.

Mọi thứ trong phòng đều có vẻ rất lãng mạn.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngôn Hi và Viên Tuấn Khải hẹn riêng.

Để quên được Lý Phong, Cố Ngôn Hi đã phải quyết tâm rất nhiều.

Cậu chủ nhà họ Viên trước mặt trông rất nho nhã, có tư chất.

Anh ta là sự lựa chọn tốt nhất của nhiều phụ nữ.

So sánh kỹ càng với đám cậu ấm lái xe thể thao, thích chơi gái kia.

Viên Tuấn Khải trông thật hoàn hảo.

Dưới ánh nến lãng mạn.

Viên Tuấn Khải nhìn Cố Ngôn Hi với ánh mắt trong veo.

Anh ta trông rất lịch lãm.

Anh ta cười thật quyến rũ.

Viên Tuấn Khải nhìn Cố Ngôn Hi trìu mến cười nói: "Cô Cố, đêm nay cô như bước ra từ một bức tranh vậy. Tôi rất vinh dự được ăn tối với cô”.

Cố Ngôn Hi cũng nở một nụ cười ngọt ngào.

Cô nhìn Viên Tuấn Khải và cố gắng loại bỏ Lý Phong ra khỏi tâm trí.

Cả hai nói chuyện vui vẻ.

Viên Tuấn Khải cũng nhiều lần nói rằng anh ta sẽ đầu tư vào một bộ phim lớn.

Hy vọng Cố Ngôn Hi có thể trở thành nữ chính của bộ phim này.

Cố Ngôn Hi vẫn rất thận trọng.

Không từ chối, và cũng không đồng ý ngay lập tức.

Lúc này, Viên Tuấn Khải gọi người phục vụ bên cạnh đến.

"Làm phiền mở một chai Lafite năm 1986”.

Người phục vụ quay lưng rời đi.

Vừa mở cửa, anh ta không khỏi giật mình.

Bởi vì sau cánh cửa, có hai người đang trốn!

Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đưa tay bịt miệng người phục vụ và kéo người phục vụ sang một bên.

Hứa Hạo Nhiên nhét một trăm nhân dân tệ vào túi người phục vụ. Nói với anh ta.

"Người anh em, chúng tôi đang phải đảm nhiệm một nhiệm vụ rất quan trọng”.

"Cậu phải coi như chúng tôi không tồn tại”.

"Hiểu chưa?"

Người phục vụ gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên tỏ vẻ hung dữ và đặt tay lên đũng quần của người phục vụ.

"Nếu còn không hiểu”.

"Thì chết với tôi!"

Người phục vụ sợ đến mức sống lưng lạnh toát, chân run lập cập.

Anh ta nhanh chóng gật đầu, chật vật bỏ chạy trong ánh mắt đe dọa của Hứa Hạo Nhiên.

Ngay sau đó, người phục vụ đi bưng một chai rượu vang đỏ đến.

Hứa Hạo Nhiên chộp lấy chai rượu đỏ: "Trong chai này không bỏ thuốc đúng không?"

Người phục vụ lắc đầu mạnh.

Hứa Hạo Nhiên nghiêm mặt nhìn người phục vụ: "Tôi không tin, cậu mở ra uống một ngụm đi!"

"Chai rượu này còn nguyên đai nguyên kiện, không thể mở được”.

Hứa Hạo Nhiên trông không tin tưởng.

Sau khi Viên Đa Đa giải thích, Hứa Hạo Nhiên mới để anh ta đi.

Tuy nhiên, cậu ta vẫn ghé ở mép cửa, nhìn thẳng vào đôi nam nữ trong phòng.

"Lôi Phong, anh thích Cố Ngôn Hi à?"

"Cô ấy là nữ thần của tôi, tôi không cho phép bất kỳ người đàn ông nào làm ô uế cô ấy!"

"Nếu người đàn ông này đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ không nói gì”.

"Nhưng nếu hắn giở trò, thì …”

Hứa Hạo Nhiên bày ra biểu cảm rất lạnh lùng.

"Đến lúc đó, tôi sẽ cho hắn nếm thử nắm đấm của tôi cứng như thế nào”.

Viên Đa Đa nhìn Hứa Hạo Nhiên đầy ngưỡng mộ.

Đúng là định mệnh rồi.

Ngầu quá!

Đẹp trai quá!

Nam tính quá.

"Có vấn đề, nhìn xem! Có vấn đề!"

Ngay khi Viên Đa Đa còn đang ngây ngốc, Hứa Hạo Nhiên chỉ vào Viên Tuấn Khải bên trong qua khe cửa.

Khi Viên Đa Đa nhìn vào phòng, thấy rượu vang đã được mở ra.

Khi Viên Tuấn Khải mượn người phục vụ rót rượu.

Anh ta ở một góc mà Cố Ngôn Hi không thể nhìn thấy.

Bí mật rút một thứ bột màu trắng từ móng tay ra và đổ vào ly rượu vang đỏ của Cố Ngôn Hi.

Một khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hứa Hạo Nhiên làm sao có thể chịu được?

"Ầm!" một tiếng.

Hứa Hạo Nhiên đá tung cửa đi vào.

Cậu ta chỉ vào Viên Tuấn Khải và hét lên: "Thằng khốn nạn, nhìn bề ngoài thì hiền lành nhã nhặn!"

"Không ngờ lại làm mấy chuyện bẩn thỉu như vậy sau lưng!"

Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đi vào, Cố Ngôn Hi giật mình.

"Cậu Hứa, sao cậu lại ở đây?"

"Chị Ngôn Hi, đừng lo lắng, em sẽ bảo vệ chị!"

Nói xong, Hứa Hạo Nhiên xắn tay áo lên.

Lúc này, Viên Tuấn Khải vẫn mang nụ cười tao nhã đó trên mặt.

Anh ta nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Anh Hứa, anh có hiểu lầm gì không?"

“Tôi hiểu lầm cái con khỉ!

Hứa Hạo Nhiên chỉ vào ly rượu của Cố Ngôn Hi.

"Vừa rồi tôi đã tận mắt chứng kiến anh cho bột trắng vào ly rượu này”.

"Anh nói gì vậy?"

Sắc mặt Viên Tuấn Khải hơi thay đổi.

Anh ta nhanh chóng nói: "Anh Hứa này, anh đừng nói linh tinh, nếu không, tôi sẽ kiện anh tội vu khống đấy”.

Hứa Hạo Nhiên chế nhạo.

"Tôi biết anh sẽ nói vậy mà”.

"Nếu như anh không thẹn với lương tâm thì hãy tự mình uống cạn ly rượu này đi”.

Hứa Hạo Nhiên ngửa đầu, thái độ cứng rắn.

Viên Tuấn Khải không ngờ rằng sẽ có một kẻ phá đám như vậy, đột nhiên nhảy vào rồi làm hỏng việc tốt của mình.

Bây giờ sự việc đã được phơi bày, Viên Tuấn Khải không hề giấu giếm mà cười lạnh một tiếng.

"Vì mày đã phát hiện ra, nên tao sẽ không giấu diếm nữa”.

"Tao đã bỏ thuốc vào đấy, vậy thì sao nào?"

Hứa Hạo Nhiên cười lớn, vỗ tay.

"Ngoài mặt thì nói lời ngọt ngào, đằng sau thì lại giấu dao à!"

"Hoho, tôi đã nói rồi mà! Mấy thằng đẹp trai không tin được đâu!"

Trong khi nói, Hứa Hạo Nhiên đã xắn tay áo lên.

Cậu ta vào tư thế chiến đấu.

Viên Đa Đa đứng bên cạnh Hứa Hạo Nhiên.

Cô ấy say mê nhìn Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt cô ấy lấp lánh.

Đẹp trai quá!

Chương 446: Cặn bã

“Thằng nhãi, bây giờ nếu mày quỳ gối, dập đầu nhận sai thì vẫn còn kịp đấy”.

“Nếu không đợi đến lúc đó, khi tao đấm một đấm, mày sẽ không chịu được mà khóc rống lên đấy”.

Viên Tuấn Khải ngồi bất động ở đó, nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng lạnh.

Cố Ngôn Hi nhìn Viên Tuấn Khải đầy hoài nghi: “Anh Viên, sao anh có thể làm như vậy được?”

Hành động này của Viên Tuấn Khải đã khiến Cố Ngôn Hi cảm thấy bị đả kích rất lớn.

Cô ấy vốn có chút tình cảm với Viên Tuấn Khải.

Cô ấy vốn định nhờ Viên Tuấn Khải để hoàn toàn quên đi Lý Phong.

Tuy nhiên, cô ấy không ngờ rằng Viên Tuấn Khải cũng giống như những cậu ấm con nhà giàu khác.

Đều là loại mặt người dạ thú.

Viên Tuấn Khải cười.

Anh ta cười rất khoái chí.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Hi, nói: “Cô Cố, cô cũng là người trong giới”.

“Có một số chuyện không cần tôi nói ra, chắc cô cũng tự hiểu”.

“Tối nay, cô đến nhà hàng này dùng bữa cùng với tôi”.

“Không phải là muốn được ngủ với tôi sao?”

“Anh nói linh tinh gì vậy! Tôi không có!”

Cố Ngôn Hi đột nhiên đứng dậy.

“Đừng ngụy biện nữa”.

“Nếu như đã ở trong cái giới này thì nên hiểu rõ các quy tắc của giới này chứ”.

“Mặc dù cô có chút tiếng tăm, nhưng muốn trở thành nữ chính của bộ phim này mà không phải trải qua một hai thủ tục là không được đâu nhé".

“Tôi chính là thủ tục đầu tiên”.

“Đợi sau khi hai chúng ta ngủ cùng nhau, tôi nếm thử ‘vị ngon” của cô xong, tôi sẽ đẩy cô cho ông chủ lớn phía sau”.

“Ông ta chính là thủ tục thứ hai”.

“Chỉ cần cô vượt qua cửa ải này, từ nay về sau, con đường tương lai của cô sẽ rực rỡ sán lạn!”

“Nổi tiếng từ Bắc vào Nam”.

Cố Ngôn Hi run lên vì tức giận, dùng những ngón tay mảnh mai chỉ vào mặt Viên Tuấn Khải.

“Đồ không biết xấu hổ!”

“Từ nay về sau tôi không muốn gặp anh nữa!”

Nói xong, Cố Ngôn Hi quay người bước đi.

“Đi?”

“Cô đã đến đây rồi, cô nghĩ liệu mình có đi được không?”

Viên Tuấn Khải nói xong, đột nhiên vỗ tay.

Ngay sau đó, hàng chục tên đàn ông cường tráng bất ngờ ập vào.

Cố Ngôn Hi sợ hãi lùi lại.

“Các người muốn làm gì?”

Viên Tuấn Khải đứng dậy, từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.

“Vừa nãy tôi đã nói rồi, cô đã đến đây rồi, vậy thì thủ tục đầu tiên đã bắt đầu”.

Tham lam.

Đôi mắt Viên Tuấn Khải tràn đầy dục vọng mãnh liệt.

Anh ta đã không nhịn được nữa rồi.

Anh ta thè lưỡi ra, liếm láp đôi môi khô nứt nẻ của mình.

Anh ta nở nụ cười đầy dâm dục, bước từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.

Cố Ngôn Hi sợ hãi, liên tục lùi lại phía sau.

Lúc này cô ấy đã lùi đến bên cạnh cửa sổ.

Không còn đường lui!

“Này! Anh nghĩ tôi là người vô hình đấy hả?”

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên gầm lên một tiếng, cậu ta nắm chặt tay.

Trợn trừng hai mắt.

Nhìn chằm chằm!

“Có tôi ở đây! Kẻ nào dám động vào nữ thần của tôi!”

Viên Tuấn Khải hừ lạnh và nháy mắt với mười mấy tên cường tráng đó.

Đám đán ông vạm vỡ lập tức nở nụ cười nham hiểm đi về phía Hứa Hạo Nhiên.

“Dựa vào đám cà chua thối chim không thèm ăn này mà dám khoa chân múa tay trước mặt ông đây à, chúng mày đúng là tự tìm đường chết!”

Vừa nói, Hứa Hạo Nhiên vừa hét lên một tiếng, vung nắm đấm và lao lên phía trước.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Sau một vài cú đấm.

“A ui!”

“Đừng đánh vào mặt!”

“Ái da!”

“Đã bảo đừng đánh vào mặt cơ mà! Tôi dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm đấy!”

“Hu hu đau quá!”

“Đám khốn nạn, dám tát vào mặt ông đây!?”

Hứa Hạo Nhiên đã dành một vài ngày ở căn cứ huấn luyện.

Lúc đó hăng máu như cắt tiết gà.

Nhưng cậu ta sinh ra không phải để tập võ.

Lúc bắt đầu, còn nhiệt huyết được một lúc.

Nhưng dần dần, thì ba ngày đánh cá, hai ngày thả lưới.

Những đòn kungfu mèo cào của Hứa Hạo Nhiên đối phó với mấy tên lưu manh còn được.

Nhưng mười mấy người cường tráng này đều là đám côn đồ đích thực.

Ngay lập tức, Hứa Hạo Nhiên bị đánh sưng tấy, bầm dập mặt mũi.

“Mấy cậu dừng lại cho tôi”.

Viên Đa Đa vội vàng xông đến, đứng chắn trước mặt Hứa Hạo Nhiên,

“Con béo này, tránh ra mau”.

Trong số đó có một người đàn ông không nói gì, trực tiếp đấm vào mặt Viên Đa Đa.

“Bộp!”

Nắm đấm của tên này không chạm vào Viên Đa Đa.

Mà đấm thẳng vào mặt Hứa Hạo Nhiên vừa xông lên từ phía sau.

Mặc dù bị đánh rất dã man.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn gầm lên: “Chúng mày muốn đánh thì đánh tao này! Tới đây!”

Viên Tuấn Khải đang ở bên cạnh xem kịch hay.

Mặc dù Viên Tuấn Khải là dòng dõi trực hệ của gia tộc Viên Thị, xét về thân phận, thì anh ta là anh họ của Viên Đa Đa.

Tuy nhiên, Viên Đa Đa thường ở nước ngoài.

Viên Tuấn Khải không quá thân thiết với Viên Đa Đa.

Lúc này, anh ta đột nhiên vỗ tay nói: “Tôi đột nhiên phát hiện ra, con béo ngu ngốc này và thằng nhãi không biết trời cao đất dày kia rất đẹp đôi”.

“Hai người hãy uống ly rượu vang này”.

“Hôm nay, tôi đến đây làm người mai mối, tác hợp cho đôi chim sẻ này”.

Vừa dứt lời, tên đàn ông cường tráng bóp miệng Hứa Hạo Nhiên và đổ rượu vang vào.

Viên Tuấn Khải lấy một ít chất bột màu trắng ra, đổ vào miệng của Viên Đa Đa.

“Khụ! Khụ khụ khụ khụ!”

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên không biết sức lực ở đâu ra mà đẩy được một tên vạm vỡ ra.

Cậu ta nắm lấy tay Viên Đa Đa, hai người vội vàng chạy về phía Cố Ngôn Hi.

Hứa Hạo Nhiên hét lên với Cố Ngôn Hi: “Chị Ngôn Hi, chị mau chạy đi! Mau chạy đi!”

Viên Tuấn Khải dắt theo đám người bao vây bọn họ.

“Chạy? Hừ, chúng mày chạy được không?”

“Đây là tầng năm, nếu như nhảy xuống, chúng mày sẽ tan xương nát thịt”.

“Ha ha ha, con béo này, tao đã cho mày uống thuốc rồi, thuốc khá mạnh đấy”.

“Bây giờ chúng mày chắc đang cảm thấy cơ thể mình rất nóng đúng không”.

“Mau tìm một phòng mà đi “hey hey’ với nhau đi, thuốc đó hiệu nghiệm lắm đấy”.

Trong khi nói chuyện, anh ta đã đổ chất bột màu trắng đó vào ly rượu vang đỏ.

Anh ta cầm ly rượu một cách tao nhã và bước từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.

“Cô Cố, việc đã đến bước này rồi, cô không cần trốn trốn tránh tránh nữa”.

“Biết điều chút, ngoan ngoãn đứng ra đây, uống hết ly rượu này đi”.

“Cô yên tâm, đừng nhìn tôi ôn nhu ấm áp như vậy, nhưng thật ra ở trên giường, tôi vô cùng mạnh mẽ đó”.

“Tôi nhất định sẽ khiến cô ngây ngất”.

“Rất nhiều ngôi sao sau khi được tôi chơi xong, sau đó không ngừng gọi điện thoại cho tôi, chủ động hẹn tôi đấy nhé”.

Cố Ngôn Hi đang đứng dựa cả người vào cửa sổ.

Cô ấy vịn chặt tay vào cửa sổ.

Thất vọng.

Đau khổ.

Còn có một nỗi tuyệt vọng không thể xóa nhòa.

Cô ấy cứ nghĩ đó sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.

Không ngờ rằng, thế giới này nham hiểm hơn cô ấy tưởng tượng rất nhiều.

Tuyệt vọng!

Cố Ngôn Hi hạ quyết tâm!

Cô ấy nhìn Viên Tuấn Khải bằng vẻ mặt lạnh lùng.

Cho dù có chết tôi cũng không để anh làm nhục!”

Nói xong .

Cố Ngôn Hi đột ngột quay người!

Nhảy xuống!

Cô ấy nhảy ra ngoài cửa sổ, giống như một con chim vươn đến khát vọng tự do.

Khoảnh khắc này, cô ấy cảm thấy được tự do.

Mặc dù trong đầu cô ấy bây giờ không ngừng hiện lên hình bóng của Lý Phong!

Nhưng, cô ấy từ bỏ rồi.

Thích một người.

Chỉ cần khắc cốt ghi tâm hình bóng của người đó trong lòng là được rồi.

Cô ấy sẽ giữ kín tình yêu đẹp đẽ này.

Đến một thế giới khác!

Một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt Cố Ngôn Hi.

Cô ấy nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi không rơi thẳng xuống nền đất lạnh buốt cứng ngắc như cô nghĩ.

Đột nhiên!

Có một bóng đen!

Từ trong không trung bay tới.

Một bàn tay!

Trong không trung, ôm chặt lấy cơ thể yêu kiều của cô ấy vào trong lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom