-
Chương 473-480
Chương 473: Mưu kế năm xưa
Hậu Thụy Niên đảo mắt.
Đột nhiên nói: "Ông bạn già à! Ông nói như vậy là không đúng rồi".
"Không phải tôi giết em dâu, mà là Lý Tấn!"
"Tôi nghĩ ông hiểu rõ hơn tôi, trong lòng em dâu luôn có hình bóng của lão già khốn kiếp Lý Tấn".
"Hồi đó bà ấy cưới ông…"
Vũ Thế Huân xua tay: "Câm miệng!"
Tâm trạng Vũ Thế Huân vốn đã không tốt rồi.
Khi Hậu Thụy Niên đến, nói đến mấy chuyện này làm ông ta càng khó chịu hơn.
Phải biết cả nhà họ Vũ, không ai dám nhắc đến người vợ đầu của ông ta trước mặt Vũ Thế Huân.
Bởi vì đối với Vũ Thế Huân, người vợ đầu là nỗi đau trong tim ông ta.
Như Hậu Thụy Niên đã nói, vợ của Vũ Thế Huân, Sở Vận Hề, vốn yêu Lý Tấn.
Bà ấy cũng là tiểu thư của một gia tộc lớn.
Từ khi còn nhỏ, bà ấy đã được rất nhiều người theo đuổi.
Vũ Thế Huân cũng là một trong những người theo đuổi Sở Vận Hề.
Tuy nhiên, Vũ Thế Huân từ khi còn nhỏ đã rất tầm thường, ông ta hoàn toàn khác với Lý Tấn, người đã xuất sắc từ khi còn nhỏ.
Khi Lý Tấn còn rất trẻ, ông ta đã là một tài tử nổi tiếng ở thủ đô.
Tài năng hơn người và đẹp trai tuấn tú.
Có thể nói ông ta và Sở Vận Hề là một đôi trai tài gái sắc, là một cặp trời sinh.
Vốn dĩ, Vũ Thế Huân chỉ tưởng tượng thôi, chưa bao giờ dám nghĩ sẽ kết hôn với Sở Vận Hề, người phụ nữ đẹp nhất thủ đô.
Nhưng một ngày.
Sở Vận Hề đột nhiên chủ động tìm đến Vũ Thế Huân.
Bà ấy hỏi Vũ Thế Huân, có dám kết hôn với bà ấy không?
Vũ Thế Huân đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.
Khoảng thời gian sau khi kết hôn là khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất đối với Vũ Thế Huân.
Nhưng sau này, dần dần.
Vũ Thế Huân biết một nội tình bên trong.
Hóa ra Lý Tấn đã yêu một cô gái bình thường.
Sở Vận Hề khi đau lòng đã coi Vũ Thế Huân như một chiếc lốp dự phòng.
Dù chỉ là lốp dự phòng nhưng Vũ Thế Huân có cuộc sống rất hạnh phúc.
Ít nhất thì bề ngoài họ cũng tôn trọng nhau.
Hơn nữa, Sở Vận Hề còn sinh một con trai và một con gái cho Vũ Thế Huân.
Mặc dù ban ngày Vũ Thế Huân rất bận rộn với việc gia tộc.
Nhưng khi trời tối, ông ta nhất định sẽ trở về nhà cùng vợ con.
Có thể nói ông ta là một người chồng mẫu mực tiêu chuẩn.
Vốn dĩ Vũ Thế Huân có thể hạnh phúc mãi như vậy.
Nhưng một ngày nọ, Vũ Thế Huân nhận được một tin dữ.
Vợ ông ta đã nhảy xuống sông tự vẫn!
Không ai nghĩ rằng sẽ xảy ra một chuyện như vậy.
Đến bây giờ, tâm trí của Vũ Thế Huân vẫn có thể hiện rõ cảnh đêm trước khi vợ tự tử.
Hai người họ vẫn còn mặn nồng.
Nói lời đường mật với nhau.
Uống rượu, anh anh em em.
Ông ta không hiểu tại sao Sở Vận Hề lại tự sát?
Sau đó, có rất nhiều tin đồn liên quan đến vấn đề này.
Trong đó, được nhắc đến nhiều nhất là tình cảm giữa Sở Vận Hề và Lý Tấn.
Mọi người đều cho rằng mặc dù Sở Vận Hề đã sinh cho Vũ Thế Huân một trai và một gái.
Nhưng trong thâm tâm, bà ấy vẫn luôn yêu Lý Tấn.
Hơn nữa, Sở Vận Hề đã gặp Lý Tấn trước khi tự sát.
Tin đồn này ngày càng lan rộng.
Ngay cả thế lực của nhà họ Vũ cũng không thể che giấu hết được.
Vì vấn đề này, Vũ Thế Huân và Lý Tấn đã từ mặt nhau.
Vốn dĩ, mối quan hệ giữa Vũ Thế Huân và Lý Tấn khá tốt đẹp.
Để biết được sự thật về vụ tự sát của vợ mình, Vũ Thế Huân thậm chí còn đánh nhau với Lý Tấn.
Nhưng Lý Tấn có chết cũng không nói hôm đó ông ta và Sở Vận Hề đã nói gì?
Điều này cũng làm cho Vũ Thế Huân nghi ngờ về chuyện đó.
Về phần Vũ Thế Huân vừa rồi nói rằng cái chết của Sở Vận Hề có liên quan đến Hậu Thụy Niên.
Đó là bởi vì nơi Sở Vận Hề nhảy xuống sông là trên địa bàn của gia tộc họ Hậu.
Hơn nữa, ngày hôm đó Hậu Thụy Niên và Vũ Thế Huân đang thảo luận về công việc kinh doanh gần đó!
Hậu Thụy Niên chậm rãi bước đến chỗ Vũ Thế Huân.
Trước tiên ông ta thở dài, sau đó nói: "Ông bạn già à! Hai chúng ta đã làm bạn với nhau hàng chục năm rồi".
"Để tôi kể cho ông nghe một câu đau lòng nhé".
"Những gì đã xảy ra với em dâu thực sự không liên quan gì đến tôi".
"Muốn trách thì trách Lý Tấn ấy".
"Nếu Lý Tấn không liên quan gì đến cái chết của em dâu, thì tại sao ông ta lại một mực giấu ông chuyện xảy ra hôm đó?"
"Nếu ông ta không thẹn với lòng, tại sao khi hai nhà chúng ta liên thủ lại đối phó với ông ta, còn giết chết con trai lớn của ông ta mà ông ta cũng không thèm đến tìm ông?"
Vũ Thế Huân hung hăng nhìn chằm chằm Hậu Thụy Niên: "Đó là bởi vì tôi không hề giết con trai ông ta!"
"Tôi chỉ là người ngoài cuộc!"
"Người ra tay chính là ông!"
Sự hùng hổ của Vũ Thế Huân khiến Hậu Thụy Niên rất bực bội.
Nhưng ngoài mặt, ông ta vẫn nở một nụ cười tươi tắn.
"Người anh em à, năm đó Lý Mộc rất nổi".
"Lý Mộc này là một thiên tài thực sự. Khi còn trẻ, nó đã gánh vác nửa gia tộc".
"Dưới sự lãnh đạo của nó, nhà họ Lý nhất định sẽ đứng đầu trong bốn gia tộc lớn chúng ta".
"Cục diện thủ đô cũng sẽ bị phá bỏ".
"Nếu nó còn sống, gia tộc chúng ta có thể sống thoải mái như bây giờ không?"
Bực bội.
Giờ cứ nhìn thấy Hậu Thụy Niên là Vũ Thế Huân lại thấy tức.
Nếu không phải nể tình bạn cũ nhiều năm, thì e rằng ông ta đã đuổi Hậu Thụy Niên ra ngoài lâu rồi.
"Tôi không muốn nói chuyện phiếm với ông, có gì muốn nói thì cứ huỵch toẹt ra đi!"
Hậu Thụy Niên nói với Vũ Thế Huân: "Tôi muốn nhờ ông làm giúp tôi một việc".
"Không giúp!"
"Tôi còn chưa nói là chuyện gì cơ mà, sao ông đã nói là không giúp rồi?"
Vũ Thế Huân hừ lạnh một tiếng: "Bao năm qua tôi đã giúp ông rất nhiều chuyện, vậy mà có chỗ nào tốt đâu?"
"Sao lại nói thế chứ bạn tôi".
Sau khi nói xong, Hậu Thụy Niên cố tình đến bên tai Vũ Thế Huân và thì thầm vài câu.
Vũ Thế Huân không khỏi cau mày.
"Có thật không!?"
Hậu Thụy Niên cười lạnh, trong mắt hung tợn, nghiến răng nghiến lợi!
"Con trai tôi đã chết, một phần của tinh hoa đã hao tổn vì nhà họ Lý. Mối hận này không thể hóa giải được!"
"Ông biết tính tình của tôi, đã làm thì phải làm đến cùng!"
"Lần này nhất định phải nhổ tận gốc nhà họ Lý!"
Ánh mắt Vũ Thế Huân lóe lên.
Ông ta có vẻ do dự.
Suy cho cùng, chuyện này có liên quan đến sự thăng trầm của cả gia tộc họ.
Hậu Thụy Niên đổ thêm dầu vào lửa.
"Bạn già, nghe nói con gái của ông lại xuất ngoại rồi à?"
"Lần này rời đi, khi nào có thể trở lại?"
Hai từ nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng khi đến tai Vũ Thế Huân, chúng lại giống như sét đánh ngang tai vậy!
Vũ Thế Huân tức giận hét lên!
"Được rồi! Vậy tôi sẽ giúp ông lần cuối cùng!"
Hậu Thụy Niên khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia gian xảo!
...
"Anh rể, hỏng rồi, hỏng rồi!"
Sáng sớm, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên la lối xông vào văn phòng .
Trong văn phòng.
Lý Phong đang dùng đũa kẹp bánh bao đút cho Hứa Mộc Tình.
"Nào, mở miệng ra, ah—"
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, ánh mắt ngượng ngùng, hai má ửng hồng.
"Để em tự làm".
Lý Phong nghiêm túc.
Lời nói chính nghĩa.
"Vợ anh quản lý mọi thứ hàng ngày, cô ấy bận trăm công ngàn việc".
"Việc đút cơm này hiển nhiên phải do kẻ nhàn dỗi anh đây làm rồi".
"Nào, mở miệng".
Hứa Mộc Tình miễn cưỡng mở đôi môi đỏ mọng ra.
Cô cảm thấy mình hoàn toàn bị Lý Phong chiều hư rồi.
Chương 474: Béo chỗ nào, đưa anh sờ thử xem nào
Cả hai người đút kẻ ăn.
Anh anh em em ngọt sớt.
Hoàn toàn coi như Hứa Hạo Nhiên không tồn tại.
"E hèm!"
Hứa Hạo Nhiên ho.
"E hèm!"
Hứa Hạo Nhiên lại ho.
Hứa Mộc Tình và Lý Phong vẫn phớt lờ cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên chán chường đứng ở cửa.
Cậu ta trực tiếp xông vào, nói với hai con người đang chim chuột với nhau: “Hai người có nghe em nói không đấy? Toang đến nơi rồi kia kìa!"
Hứa Mộc Tình sờ bụng, nhìn Lý Phong: "Ông xã, em ăn no rồi, ăn không nổi nữa".
"Ăn thêm cái nữa đi, ngoan".
Chờ Hứa Mộc Tình ăn cái bánh bao cuối cùng.
Hứa Mộc Tình bất lực nói: "Em đã tăng ba cân trong tháng này rồi đấy".
"Chỗ nào béo đâu? Để anh sờ xem nào".
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong lập tức vươn tay về phía chiếc eo thon của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình giật mình, nhanh chóng tránh đi.
Nếu chỉ có hai người thôi thì chim chuột còn chấp nhận được.
Nhưng bây giờ Hứa Hạo Nhiên đang đứng ở cửa xem.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đổi chủ đề, nói với Hứa Hạo Nhiên: "Em vừa nói gì?"
Hứa Hạo Nhiên nói với bất lực: "Em vừa nhận được một cuộc gọi, mẹ đã ngồi máy bay đến Đông Hải rồi".
“Bọn chị biết rồi!”, Hứa Mộc Tình nói như một chuyện hiển nhiên.
Lý Phong cũng gật đầu: "Tối hôm qua bố đã gọi điện thoại nói cho bọn anh rồi".
Hứa Hạo Nhiên há hốc mồm, một lúc sau mới phản ứng lại được: "Tại sao không ai nói cho em biết?"
Lý Phong toét miệng cười: "Bởi vì tối hôm qua anh gọi điện thoại cho em, em đang hôn Viên Đa Đa trong rạp chiếu phim cơ mà?"
Hứa Hạo Nhiên đưa tay che trán: "Toi rồi, toi rồi! Toi thật rồi".
Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhìn nhau.
Đôi vợ chồng cùng tỏ ra hả hê trước nỗi đau của Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng cầu cứu Hứa Mộc Tình: "Chị ơi, chị mau nghĩ cách giúp em đi".
"Em đã từng khoe khoang trước mặt mẹ là nhất định sẽ dắt Diểu Diểu về".
"Sau đấy, khi quan hệ giữa hai chúng em vẫn còn tốt đẹp, mẹ còn gọi điện đến hỏi thăm nữa cơ".
"Em nói em sắp dẫn con dâu về cho mẹ rồi".
"Nhưng chớp mắt, đã biến thành Đa Đa rồi".
"Nếu để cho mẹ biết em thay lòng đổi dạ nhanh thế, mẹ có đánh chết em không?"
Lý Phong và Hứa Mộc Tình lại nhìn nhau.
Khẽ gật đầu.
Đồng thanh: "Chà, có thể đấy".
"Không được, không được, không được để mẹ biết chuyện này!"
"Hay là em giấu Đa Đa đi".
Lý Phong nói đùa: "Đối với vóc dáng em ấy, tủ quần áo nào cũng không chui vào được. Em đính giấu kiểu gì?"
"Hơn nữa, con bé luôn muốn gặp mẹ chồng mà".
"Còn em, nhiều nhất chỉ bị đánh vào cái thôi".
"Sau khi đánh xong, mọi thứ sẽ ổn thôi".
Hứa Hạo Nhiên vừa khóc vừa nói: "Anh rể, đấy là anh chưa nếm thử liên hoàn chưởng của mẹ thôi".
"Lúc nhỏ mỗi lần bị mẹ đánh, em đều đau đến mức tè ra quần đó!"
Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh không khỏi cười khúc khích khi nghĩ đến sự khổ sở thuở nhỏ của Hứa Hạo Nhiên.
Cô cười ngọt ngào, Lý Phong vừa nhìn thấy liền sững sờ.
Hứa Mộc Tình thấy Lý Phong ngây người nhìn mình: "Sao anh lại nhìn em chằm chằm thế?"
"Bởi vì em rất đẹp!"
"Đáng ghét, dẻo mỏ".
Hứa Mộc Tình hơi nhướng mày, ngượng nghịu.
Nhìn thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình liên tục phát ‘cơm chó’.
Hứa Hạo Nhiên vỗ trán và bất lực bước ra khỏi văn phòng.
"Nhiên Nhiên!"
Ở một khoảng cách xa, một giọng nói khiến bao người đàn ông nổi da gà vọng ra từ cuối hành lang.
Trong tầm mắt của Hứa Hạo Nhiên.
Viên Đa Đa, người hơn một trăm cân, đang lắc lư mỡ toàn thân, chậm rãi chạy đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Ngay khi thấy khuôn mặt khó chịu của Hứa Hạo Nhiên , cô ấy liền hỏi tại sao.
Chờ Hứa Hạo Nhiên kể hết sự tình.
Viên Đa Đa dùng đôi tay mập mạp ôm lấy khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên, cười nói: "Không sao, chúng ta cùng chịu được mà".
Hứa Hạo Nhiên thở dài một hơi.
"Mẹ anh khó tính lắm, không biết lần này bà ấy làm gì anh nữa?"
Đây là lần đầu tiên Viên Đa Đa nghe Hứa Hạo Nhiên nói về Liễu Ngọc Phân.
Vì vậy, đã hỏi thêm một số câu hỏi.
"Cô, là người như thế nào?"
"Em nghe nói, bà ấy rất ghê gớm".
"Mà sao qua lời anh Phong với chị Tình thì lại dễ gần thế nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên chép miệng.
"Mẹ anh là một người rất mạnh mẽ".
“Sau khi bố anh bị què, một phần lớn gánh nặng gia đình đều đổ lên vai bà”.
"Con nhà người ta đến trường đều được đưa đón bằng xe buýt của trường".
“Lúc đó, để tiết kiệm, mẹ anh đã đạp xe đưa anh đến trường”.
Viên Đa Đa nghe vậy hai mắt liền sáng lên: "Oa! Giỏi quá!"
"Mẹ anh đối với người khác rất tốt, nhưng với anh, thì lại là chuyện khác".
"Một lần mẹ chở anh đi học bằng xe đạp".
“Lúc đó anh chơi ngu, chẳng may bị kẹt chân vào bánh xe”.
Viên Đa Đa sửng sốt, vội hỏi: "Thế cô có phát hiện ra không? ? "
"Xe dừng lại".
"Mẹ anh thấy xe không chạy nữa".
"Liền đổi tư thế, đứng hẳn lên để đạp …"
Viên Đa Đa sửng sốt, cẩn thận hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hứa Hạo Nhiên ôm trán thở dài.
"Khực!"
"Chân bị gãy!"
"Bó bột".
"Ba tháng!"
"Sau khi uống ba tháng canh xương hầm, anh đã ngán đến tận cổ!"
Viên Đa Đa không khỏi thở dài trong lòng, bà mẹ chồng tương lai này xem ra không dễ chiều đâu.
Một giờ sau.
Sân bay Thiên Môn, máy bay hạ cánh.
Liễu Ngọc Phân mang theo hành lý đơn giản và bước đi chậm rãi.
Thời gian gần đây, công việc kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng khởi sắc.
Hứa Hiếu Dương ngày thường bận rộn xã giao, càng ngày càng ít có thời gian về nhà.
Ngoài ra, Lý Phong, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên cũng tham công tiếc việc, không có ở bên cạnh bà ấy.
Liễu Ngọc Phân rất nhớ các con của mình, vì vậy bà ấy đã mang theo hành lý đến Thiên Môn.
Vốn dĩ Hứa Hiếu Dương muốn đưa cho Liễu Ngọc Phân hai vệ sĩ.
Lý Phong cũng chọn ra hai thành viên từ cơ sở huấn luyện.
Nhưng Liễu Ngọc Phân thấy việc đó quá rắc rối và không cần thiết.
Mỗi thành viên trong nhóm này giờ đã có vị trí của riêng mình.
Nếu hai người đó rời đi, ví trí nhất định bị bỏ trống.
Sẽ có một số ảnh hưởng nhỏ đến toàn bộ nhóm.
Đây là điều mà Liễu Ngọc Phân không muốn thấy.
Như Hứa Hạo Nhiên đã nói, Liễu Ngọc Phân là một người rất mạnh mẽ.
Bà ấy không muốn làm phiền người khác.
Nhiều việc bà ấy luôn tự mình làm.
Điều này cũng đã trở thành một thói quen của bà ấy.
Bây giờ cả nhà, chỉ có mình bà ấy là rảnh rỗi.
Thay vì ngày nào cũng phải đối mặt với bức tường ở nhà.
Không bằng đến với con cái, giặt quần áo và chuẩn bị bữa ăn cho chúng.
Cũng có thể nói là để đốt năng lượng dư thừa.
Liễu Ngọc Phân đang ở trong hành lang, bước đi chậm rãi theo dòng người.
Lúc này, phía sau không xa đột nhiên náo động.
Rồi nghe thấy ai đó phía sau quát lên với giọng điệu như đang lùa súc vật.
"Tránh ra! Tránh ra!"
"Lũ hèn mọn, dám cản đường ông mày à!"
Chương 475: Mày muốn như nào
Liễu Ngọc Phân quay đầu nhìn sang.
Cách đó không xa, có một vài người nước ngoài lao tới.
Đẩy tất cả những người đang cản đường họ ra.
Ngang ngược!
Trong nhóm này, tên cầm đầu là một thanh niên tóc đen.
Đó là Hậu Thư Du, con trai cả của gia tộc họ Hậu vừa mới trở về nhà sau hơn mười năm!
Những người nước ngoài bên cạnh Hậu Thư Du còn kiêu ngạo hơn.
Anh ta nhìn những người bên cạnh, giống như nhìn động vật vậy!
Liễu Ngọc Phân không muốn gây chuyện, vội vàng kéo hành lý đứng sang một bên.
Liễu Ngọc Phân vừa tránh đi.
Thì có một người đàn ông cường tráng bên cạnh bà ấy, chỉ tay về phía nhóm người nước ngoài trước mặt bà ấy, và hét lên.
"Các người đang làm gì vậy? Đây là nơi để các người giương oai đấy à?"
Người đàn ông này vô cùng to lớn.
Anh ta ngẩng đầu lên và đứng trước mặt Hậu Thư Du.
Mắt nhìn những người nước ngoài kiêu ngạo này, rồi từng bước tiến lại gần.
Anh ta ưỡn ngực, như một bức tường!
"Tôi nói cho các người biết, bây giờ không giống 500 năm về trước đâu".
"Hoa Hạ chúng ta không còn giống như trước đây, bị đám người nước ngoài các người…"
"Bốp!"
Người đàn ông chưa kịp nói xong, thì Hậu Thư Du, tên cầm đầu, đã tát anh ta một cái!
"Mày vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào".
Toàn bộ khuôn mặt của một người đàn ông cường tráng sưng tấy hết lên!
Cái tát của Hậu Thư Du rất dữ dội.
Hơn nữa khi nhìn vào Hậu Thư Du, người đàn ông cường tráng cảm thấy kinh hãi như khi bị một con thú dữ nhìn chằm chằm.
Anh ta, người vốn như một bức tường, bắt đầu lùi lại.
Tuy nhiên, anh ta chỉ lùi lại vàibước.
Thì phía sau anh ta, hai người nước ngoài cao lớn đã đứng sẵn.
Họ chặn đường rút lui của anh ta.
"Các người muốn làm gì?"
"Đây là Hoa Hạ, không phải nơi để các người ra oai!"
Hậu Thư Du chậm rãi bước về phía trước với vẻ chế nhạo.
Anh ta vỗ vỗ vài cái lên vai người đàn ông cường tráng.
"Tao muốn giương oai đấy, mày làm gì được tao nào?"
Người đàn ông cường tráng kia cũng coi như có khí chất.
Anh ta nổi giận đùng đùng, vung nắm đấm hung hăng lao về phía Hậu Thư Du.
"Bùm!"
Nắm đấm của một người đàn ông cường tráng đã không chạm được vào Hậu Thư Du.
Thay vào đó, anh ta đã bị Hậu Thư Du đánh cho cong cả người lại giống như một con tôm!
Anh ta ôm bụng rồi từ từ trượt xuống.
Nước dãi.
Từ miệng anh ta chảy xuống từng chút một.
Cú đấm này rất đau!
Người đàn ông cường tráng cảm thấy như các cơ quan nội tạng của mình đã nát hết rồi!
Nhưng không đợi người đàn ông nằm rạp xuống mặt đất.
Tay Hậu Thư Du đột nhiên duỗi ra và túm tóc người đàn ông lực lưỡng này.
Anh ta từ từ nâng đầu người đàn ông cường tráng lên.
Đau đớn.
Thống khổ.
Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông cường tráng méo mó hết cả đi.
Cho đến lúc này, anh ta mới nhận ra rằng mình đã chọc tức một người không thể chọc vào.
Hậu Thư Du lúc này trông như một kẻ mất trí.
Trong mắt anh ta là sự hưng phấn tột cùng!
Điên cuồng!
Hậu Thư Du nắm lấy đầu người đàn ông cơ bắp bằng tay trái, vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông cơ bắp bằng tay phải.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Liên tiếp.
Cái sau mạnh hơn cái trước.
"Tao hỏi mày, tao có được giương oai ở đây không?"
Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông cường tráng đã bị đánh đến sưng vù cả lên.
Anh ta không nói được, chỉ có thể gật đầu.
"Bốp!"
Lại là một cái tát dữ dội khác.
Hậu Thư Du không có ý định bỏ qua người đàn ông cường tráng này.
"Tao hỏi mày, tao có thể không?"
Người đàn ông cường tráng lắp bắp nói,
"Có thể!"
"Có thể!"
"Có thể!"
Hậu Thư Du lấy tay vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông cường tráng.
"Giờ mới đúng này".
"Rò ràng chỉ là một con chó".
"Thế mà dám sủa trước mặt chủ nhân".
Sau đó, Hậu Thư Du tát mạnh người đàn ông cường tráng một cái.
Đột nhiên, hai chiếc răng bay ra khỏi miệng.
Người đàn ông thậm chí còn bị Hậu Thư Du tát cho một cái bay văng ra ngoài.
Đập mạnh vào bảng quảng cáo bên cạnh anh ta.
Hậu Thư Du quay đầu lại và nhìn vào bảng quảng cáo trên tường.
Trên bảng quảng cáo, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Cố Ngôn Hi đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Hậu Thư Du từ từ đến gần.
Anh ta đưa hai tay ra vuốt nhẹ tấm biển hai lần.
Rồi anh ta lè lưỡi ra.
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người xung quanh.
Thậm chí, anh ta còn dùng lưỡi liếm vết máu của người nọ trên biển quảng cáo.
Biến thái!
Đây là đánh giá của mọi người về Hậu Thư Du vào lúc này.
Nhưng không ai dám nói ra.
Bởi vì Hậu Thư Du này không chỉ là một tên biến thái.
Mà còn là một kẻ điên!
Trong khi Hậu Thư Du làm thế.
Người đàn ông lực lưỡng đã thu dọn hành lý trên mặt đất và lén lút định rời đi.
"Đợi đã".
Đột nhiên, giọng Hậu Thư Du vang lên từ phía sau.
Người đàn ông cường tráng sợ đến mức toát mồ hôi hột.
Anh ta từ từ quay đầu lại nhìn Hậu Thư Du.
"Đại ca, em sai rồi".
"Làm ơn, tha cho em đi".
Hậu Thư Du cười lạnh.
Anh ta dạng chân ra, chỉ ngón tay vào khoảng trống giữa đũng quần rồi nói với gã cường tráng.
"Nếu giờ mày chui qua đũng quần tao trước mặt mọi người".
"Thì tao sẽ tha cho mày!"
Người đàn ông cường tráng trông vô cùng đáng thương, sợ hãi.
Những người xem ở gần đó, thay vì đến can ngăn, họ đã lấy điện thoại ra và bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Người đàn ông cường tráng cùng đường.
Anh ta chỉ có thể cúi đầu và chậm rãi đi đến chỗ Hậu Thư Du.
Ngay khi người đàn ông cường tráng chuẩn bị quỳ xuống trước Hậu Thư Du.
Thì Liễu Ngọc Phân, không thể đứng nhìn được nữa, cuối cùng đã lên tiếng.
"Cậu kia, người đàn ông này đã xin lỗi rồi mà".
"Cậu cũng đánh người ta rồi, tha cho người ta đi".
Hậu Thư Du nghe vậy lập tức quay đầu lại.
Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến đôi chân của Liễu Ngọc Phân run rẩy vì sợ hãi.
Ánh mắt của tên Hậu Thư Du này thật khủng khiếp.
Ánh mắt anh ta cực kỳ hung ác.
Anh ta từng bước đến gần Liễu Ngọc Phân.
"Mụ già, mụ vừa nói gì, nói lại xem nào".
Khi Hậu Thư Du nói, mặc dù giọng anh ta không lớn lắm.
Tuy nhiên, khuôn mặt gớm ghiếc của anh ta khiến Liễu Ngọc Phân phải vội vàng lùi lại.
Vài tên nước ngoài xấu xa bên cạnh nhanh chóng vây lấy Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân bây giờ không thể lui được nữa.
Đối mặt với Hậu Thư Du hung dữ và độc ác đang không ngừng áp sát.
Cơ thể Liêu Ngọc Phân run lên bần bật.
"Mụ già, tôi hỏi mụ có nghe thấy không?"
"Nói lại tôi nghe những gì mụ vừa nói đi".
"Nếu không nói thì…"
Nói đến đây, Hậu Thư Du cố ý dừng lại.
Sau đó anh ta chỉ tay về bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh cách đó không xa.
"Mụ có thấy nhà vệ sinh bên cạnh kia không?"
"Giờ không có nhiều người ở đó đâu".
"Nếu bây giờ không nói tôi sẽ cho người kéo mụ vào nhà vệ sinh".
"Thuộc hạ của tôi đến từ châu Phi đấy".
"Họ đã chơi chán mấy con đàn bà da đen rồi".
"Khi họ nhìn thấy một người phụ nữ trắng trẻo, ngon nghẻ, sạch sẽ như mụ, nước miếng của họ chảy ra hết rồi đấy".
Chương 476: Mẹ vợ nhập viện rồi
Dứt lời, những người nước ngoài có mặt ở đó liền hét lên vì sung sướng.
Há miệng cười lớn.
Một tên người nước ngoài thậm chí còn đưa tay ra định tóm lấy Liễu Ngọc Phân, nhưng vì quá sợ hãi nên Liễu Ngọc Phân đã nhanh chóng nghiêng người sang một bên.
Nhưng khi bà ấy quay đầu lại, có một người nước ngoài khác, miệng đầy râu quai nón, trông rất hung ác, nhìn chằm chằm vào bà ấy như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên, hơi thở của Liễu Ngọc Phân ngày càng gấp gáp.
Bà ấy đưa tay ra và ôm lấy tim mình!
"Hộc!"
"Hộc!"
"Hộc!"
Đột nhiên, Liễu Ngọc Phân cảm thấy cả người bủn rủn, hai mắt trắng bệch.
Ngất đi trong tiếng cười của đám ác ôn.
Khi Hậu Thư Du nhìn thấy vậy, anh ta không thể không chế nhạo.
"Hù tí đã ngất, chả thú vị gì cả".
Nói xong Hậu Thư Du vung tay, dẫn đầu đám người hiên ngang rời đi.
Người đàn ông bị đánh đến mức mặt mày bầm tím nhìn thấy Liễu Ngọc Phân ngất xỉu.
Anh ta vội vàng dùng di động gọi đến số khẩn cấp!
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Lăng Tiêu.
Tòa nhà văn phòng Thiên Môn.
Như thường lệ, Hứa Mộc Tình vùi đầu vào đống tài liệu công việc.
Lý Phong đang cầm dao gọt táo, ngồi bên cạnh gọt táo cho Hứa Mộc Tình.
Lý Phong gọt vô cùng tỉ mỉ.
Vỏ táo được gọt sạch, đều từng milimet.
"Reng reng reng!"
Lúc này, điện thoại di động của Hứa Mộc Tình đột nhiên vang lên.
Hứa Mộc Tình nhấc điện thoại di động lên và thấy Hứa Hạo Nhiên đang gọi.
Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa muốn lấy lòng Liễu Ngọc Phân.
Hai người cố tình thay Lý Phong và Hứa Mộc Tình lái xe đến sân bay để đón Liễu Ngọc Phân.
Hứa Mộc Tình đã tính toán thời gian, giờ này có lẽ bọn họ đã đến rồi.
Hứa Mộc Tình trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hứa Mộc Tình cười nói với Hứa Hạo Nhiên: "Có bị mẹ mắng không?"
Tuy nhiên, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia rất gấp gáp.
Trong sự gấp gáp đó, còn có một cơn tức giận không thể kiềm chế được.
"Chị, vừa rồi mẹ bị ngất! Giờ bọn em đang ở bệnh viện!"
"Làm sao vậy? Sao, sao mẹ lại ngất?"
Hứa Mộc Tình sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.
"Em không nói rõ qua điện thoại được, chị và anh rể mau tới đây đi".
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên nói với Hứa Mộc Tình về vị trí bệnh viện của Liễu Ngọc Phân.
Hứa Mộc Tình cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lý Phong.
Lúc này Lý Phong có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Tuy nhiên, bình thường Lý Phong không có mang vẻ điềm tĩnh này .
Văn phòng vốn được sưởi ấm bởi ánh mặt trời.
Tuy nhiên, nhiệt độ đã hạ xuống lúc nào không biết.
Hứa Mộc Tình bất giác rùng mình.
Lý Phong đứng dậy đưa cho Hứa Mộc Tình quả táo đã gọt vỏ.
Lập tức nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói bằng một giọng không có chút cảm xúc nào.
"Đi thôi, chúng ta đi xem xem, mẹ thế nào rồi?"
Khi đẩy cửa phòng bệnh viện ra.
Hứa Mộc Tình và Lý Phong nhìn thấy Liễu Ngọc Phân hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, nằm yên lặng trên giường bệnh.
Bác sĩ và y tá tình cờ cùng có mặt ở đó.
Hứa Mộc Tình vội vàng tiến lên và hỏi bác sĩ.
"Bác sĩ, tình trạng của mẹ tôi thế nào rồi?"
"Bà ấy có thể đã bị căng cơ tim do làm việc trong thời gian dài".
"Ngoài sợ hãi quá mức, tim hơi thiếu máu".
"Vì vậy, đã xuất hiện một cú sốc ngắn".
Bác sĩ giải thích.
Đại khái là tim của Liễu Ngọc Phân vốn đã yếu.
Đột nhiên bị dọa liền ngất đi.
May mắn thay, không có gì quá nguy hiểm.
Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, sẽ từ từ tỉnh lại.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Phong ngoắc ngoắc với Hứa Hạo Nhiên.
Hai người bước ra khỏi phòng.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong, cậu ta không hấp tấp như khi nghe điện thoại.
Điều này hoàn toàn khác với tính cách thường ngày của cậu ta.
Nguyên nhân tại sao cậu ta lại như vậy không phải là bởi vì Liễu Ngọc Phân ngất đi, làm Hứa Hạo Nhiên trưởng thành lên.
Mà đó là bởi vì cậu ta cảm nhận được áp lực mạnh mẽ phát ra từ người Lý Phong !
Sắc mặt Lý Phong vẫn bình thản như nước.
Nhưng dưới mặt nước phẳng lặng như gương đó lại có một dòng nước ngầm dâng trào, vô cùng dữ dội.
Hai người đi bộ đến một góc xa phòng bệnh.
Lý Phong thấp giọng hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Chuyện gì vậy?"
Lúc này, tay của Hứa Hạo Nhiên đã nắm chặt lại.
Cậu ta hằn học nói: "Người đã gọi xe cấp cứu cho em biết".
"Mẹ vốn vẫn ổn".
"Chỉ vì người đàn ông đó bị mấy người nước ngoài ức hiếp".
"Mẹ, không thể đứng nhìn được nữa nên mới lên tiếng".
"Sau đó mấy tên nước ngoài đó thậm chí còn đe dọa mẹ và nói muốn kéo mẹ vào nhà vệ sinh".
"Sau đó mẹ bị sốc".
Nói đến phần sau, Hứa Hạo Nhiên nghiến răng căm hận.
Cậu ta nhìn chằm chằm Lý Phong nói với Lý Phong: "Anh rể, thù này nhất định phải báo!"
"Anh rể, bây giờ chúng ta đi tìm lũ khốn đó đi!"
"Đánh gãy hết răng chúng đi, để bọn chúng quỳ xuống dập đầu xin lỗi mẹ chúng ta!"
"Không đủ".
Lúc này, Lý Phong đột nhiên nói ra hai chữ.
Hứa Hạo Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, vì vậy liền hỏi: "Anh rể, cái gì không đủ?"
"Em nghĩ rằng mấy thằng đó chỉ cần quỳ gối dập đầu xin lỗi là đủ à?"
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên lắc đầu!
"Anh rể, không đủ!"
Lúc này, đáy mắt Hứa Hạo Nhiên cũng lộ ra vẻ kiên định.
Lý Phong đưa tay vỗ vai Hứa Hạo Nhiên vài cái.
Lạnh nhạt nói: "Em ở đây chăm sóc mẹ thật tốt, anh sẽ giải quyết chuyện này".
Hứa Hạo Nhiên vốn dĩ muốn đi cùng Lý Phong.
Nhưng cậu ta chưa kịp nói thì thân ảnh Lý Phong đã biến thành một cái bóng.
Trong nháy mắt, đã biến mất.
Nhanh như một cơn gió.
Mặc dù không được đi cùng Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng trong lòng cậu ta rất bình yên.
Cậu ta biết lần này anh rể đã tức giận thật rồi!
Lý Phong vừa đi ra khỏi tòa nhà.
Vương Tiểu Thất đã nhanh chóng lái xe đến rồi dừng lại.
Khi Lý Phong lên xe, Vương Tiểu Thất cung kính nói.
"Đại ca! Em đã tìm ra những kẻ đó là ai rồi ạ".
"Tên cầm đầu là con trai cả của gia tộc họ Hậu, tên là Hậu Thư Du".
"Đám người nước ngoài còn lại đều đến từ châu Âu".
"Nghề nghiệp của chúng như là được điền cho có vào thông tin nhập cảnh".
"Em không biết những tên này làm gì?"
"Nhưng theo như quan sát, thì em thấy đám đó cũng chả phải loại tốt đẹp gì!"
Vừa rồi trên đường đến bệnh viện, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã phái Vương Tiểu Thất đến sân bay để điều tra.
Nói xong, Vương Tiểu Thất ngừng lại.
Cậu ta thấy sắc mặt của Lý Phong không có gì thay đổi.
Nên cậu ta nói tiếp: "Đại ca, em đã copy camera sân bay rồi đây, anh có muốn xem qua không?"
Vương Tiểu Thất vừa nói xong.
Thì chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Lý Phong từ ghế sau xe: "Đối với một đám người sắp chết, còn cần phải xem xem chúng làm sai gì à?"
Thâm hiểm!
Lạnh lùng!
Mỗi lời Lý Phong thốt ra đều mang theo khí tức kinh người khiến toàn thân Vương Tiểu Thất run lên.
Cậu ta đã theo Lý Phong được một thời gian rồi.
Nhưng hiếm khi nhìn thấy Lý Phong như thế này.
Ngay cả khi là đệ của Lý Phong, Vương Tiểu Thất cũng cảm thấy Lý Phong bây giờ đặc biệt đáng sợ!
Loại sợ hãi này đến từ nội tâm!
Vương Tiểu Thất nuốt nước miếng một cái, rồi hỏi Lý Phong: "Đại ca, chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Biệt thự mà Hậu Thụy Niên vừa mua ở đông bắc Thiên Môn".
"Vâng!"
Chương 477: Dã thú khát máu
Lúc này, đại sảnh của biệt thự lưng chừng núi mà Hậu Thụy Niên mới mua.
Hậu Thư Du đang ngồi trong phòng khách với một nhóm người nước ngoài.
Anh ta vắt chéo chân, trên tay cầm một chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Bên cạnh có một cô hầu gái xinh đẹp đang rót rượu vang đắt tiền một cách kính cẩn.
Trong khi người hầu gái đang rót rượu đỏ, ánh mắt của Hậu Thư Du nhìn thẳng vào khuôn ngực hơi lộ ra của người hầu gái.
Lúc này, miệng Hậu Thư Du nhếch lên.
Đột nhiên anh ta đưa tay vào cổ áo của người hầu.
"A! Cậu chủ định làm gì vậy !?"
Cô hầu gái sửng sốt.
Khi cô ấy định tránh đi, thì Hậu Thư Du đã kéo cả người cô ấy vào lòng.
Vì hành động này quá mạnh.
Nên rượu vang trong tay Hậu Thư Du đã bị đổ.
Chất lỏng, màu đỏ như máu, chảy xuống mặt, cổ và bộ ngực hở của cô người hầu.
Hậu Thư Du bất ngờ!
Cúi đầu!
Lè lưỡi!
Liếm!
"Cậu chủ! Đừng!"
Cô hầu gái giãy dụa kịch liệt.
Nhưng càng giãy dụa, Hậu Thư Du càng kẹp chặt.
Đám người nước ngoài ở bên cạnh nhìn thấy vậy liền trở lên phấn khích.
Một vài tên thậm chí đã quay đầu lại, nhìn hai người giúp việc khác đang đứng cách đó không xa.
Giữa tiếng ồn ào của nhóm người này, Hậu Thụy Niên bước xuống từ tầng hai trong bộ đồ ngủ.
Hậu Thụy Niên đã không ra sân bay để đón Hậu Thư Du.
Ông ta đã dành thời gian của mình cho việc "tạo ra em bé".
Ông ta thậm chí đem ‘hạt giống’ của mình gieo vào bụng của nhiều người một lúc.
Còn không à, vừa rồi khi Hậu Thư Du đang làm ồn ở tầng dưới.
Thì Hậu Thụy Niên đang chăm chỉ cày cuốc trên lầu.
Hậu Thụy Niên bước xuống cầu thang và ho nhẹ với Hậu Thư Du.
Hậu Thư Du đẩy cô hầu gái đang giãy dụa ra khỏi vòng tay của mình.
Sau đó, sửa sang lại quần áo của mình.
Anh ta tươi cười bước đến chỗ Hậu Thụy Niên, chắp tay hành lễ với Hậu Thụy Niên.
"Con trai bái kiến bố".
Nhìn Hậu Thư Du, trong mắt Hậu Thụy Niên lóe lên vẻ chán ghét.
Ông ta không thích Hậu Thư Du từ khi còn nhỏ.
Tính khí của Hậu Thư Du rất hung bạo, thậm chí còn có chút điên cuồng.
Hậu Thụy Niên ít nhiều đã nghe về những điều anh ta làm ở nước ngoài trong những năm qua.
Thật lòng mà nói, nếu không vì hoàn cảnh gia tộc hiện tại tương đối trầm trọng và phức tạp.
Thì ông ta cũng sẽ không nghĩ đến người con trai mà ông ta đã không gặp nhiều năm này.
Cộng thêm việc Hậu Thư Du là người dẫn đường cho gia tộc Nicholas vào Hoa Hạ.
Là một người liên lạc, Hậu Thụy Niên phải đối phó với người con trai mà trong lòng không hề thích này.
Dù trong lòng không thích nhưng ngoài mặt, Hậu Thụy Niên vẫn phải ra vẻ.
Sau khi trao đổi vài lời với Hậu Thư Du, ông ta nắm lấy tay Hậu Thư Du và ngồi xuống.
Sau đó, nói với Hậu Thư Du: "Ông Edelman đã cử con trở lại lần này, cụ thể là như nào?"
Trên thực tế, Hậu Thụy Niên rất buồn bực.
Ông ta đã tiếp xúc với gia tộc Nicholas ba lần.
Cháu trai của chú Andre trong hai lần trước, thậm chí còn chưa kịp nói thêm vài câu với ông ta, tất cả đều đã bị người nhà họ Lý giết chết!
Lần này, Hậu Thụy Niên cuối cùng đã gặp được đại diện của gia đình Nicholas.
Vừa mở miệng liền hỏi chuyện hợp tác.
Không hề đề cập đến những chuyện Hậu Thư Du đã làm ở nước ngoài trong những năm qua?
Đã gặp những nguy hiểm gì?
Chịu cực khổ như nào?
Hậu Thư Du cũng chả thèm kêu ca với Hậu Thụy Niên.
Anh ta nói thẳng: “Chúng con chỉ là những người tiên phong”.
"Nói khó nghe hơn, chính là lũ tay chân".
"Còn nội dung cụ thể thì con không biết".
"Chi tiết sẽ không được tiết lộ cho đến khi William đến".
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Hậu Thụy Niên nghe đến cái tên William, ông ta liền hỏi: "William là ai?"
Hậu Thư Du bất ngờ cười toe toét.
"Hắn! Một ‘thằng phi công’ kiêu ngạo". ( chỉ phi công thích lái máy bay bà già)
Hậu Thư Du nói xong, trực tiếp đứng lên.
Anh ta quay lại và đi về phía người hầu gái đã sợ hãi trốn ở một bên.
Vừa đi, anh ta vừa nói: "Bố ơi, con chơi mấy con đàn bà da dày đầy mỡ ở châu Phi mãi rồi".
"Đã lâu không được chơi mấy cô trắng trẻo mềm mại ở trong nước".
"Mặc dù người phụ nữ này trông cũng ở mức trung bình thôi, nhưng cô ta có làn da đẹp".
"Cho con nhé?"
Khi Hậu Thư Du nói vậy, có vẻ như anh ta đang hỏi Hậu Thụy Niên.
Nhưng trên thực tế, anh ta đã dang hai tay, đè người hầu gái xuống đất.
Sau đó, anh ta như một con chó điên.
Trong tiếng la hét của cô hầu gái.
Xé hết quần áo của cô hầu gái.
"Hahahaha!"
"Tao nghĩ quả không sai mà!"
"Da con này ngon quá!"
"Mọng nước quá!"
"Đủ rồi!"
Hậu Thụy Niên đột ngột đứng dậy và nhìn Hậu Thư Du giận dữ.
"Sao mày không nghĩ xem mày là ai đi?"
"Đường đường là cậu chủ mà lại làm chuyện đồi bại với người hầu ở ngay đại sảnh như thế à!"
Nghe Hậu Thụy Niên nói vậy, Hậu Thư Du mới buông tay ra.
Rồi anh ta từ từ đứng dậy.
Anh ta quay lại cười toe toét.
"Ôi, bố thân yêu của con".
"Con chỉ đang đùa với cô ta thôi mà".
"Đây cũng là phong tục của chúng con ở châu Phi".
"Bố không biết đấy thôi, ở bên con á, đừng nói là đại sảnh".
"Ngay cả trên đường cái bên ngoài".
"Khi bắt được phụ nữ, thì cứ làm tùy ý, đâm tùy ý!"
Hậu Thụy Niên không cho rằng lời Hậu Thư Du là thật.
Hậu Thư Du đã điên từ khi còn nhỏ rồi.
Nhiều năm qua, đã làm đủ mọi chuyện phẫn nộ, bất bình ở nước ngoài!
"Tao không quan tâm những gì mày đã làm ở nước ngoài trước đây".
"Nhưng khi trở về nước, điều đầu tiên mày phải chú ý là thân phận của mình".
"Là con trai cả của nhà họ Hậu, thì phải đàng hoàng".
"Tao không yêu cầu mày phải hiểu biết và dịu dàng như em trai".
"Nhưng ít nhất, mày phải giống người".
Ngay khi Hậu Thụy Niên nói vậy, đôi mắt Hậu Thư Du đột nhiên toát ra một tia lạnh lẽo khiến toàn thân Hậu Thụy Niên run lên.
Hậu Thụy Niên sửng sốt: "Mày muốn làm gì?"
Hậu Thư Du tươi cười bước đến trước mặt Hậu Thụy Niên.
Anh ta ghé vào một bên ghế sô pha nói với Hậu Thụy Niên: "Thằng con thiên tài mà bố khen mấy chục năm qua đâu?"
"Con về lâu như vậy, sao không thấy nó đi ra chào con một tiếng?"
Hậu Thụy Niên sắc mặt trở nên ảm đạm: "Nó đã xuất ngoại rồi, sắp tới sẽ không gặp nó đâu".
Hậu Thụy Niên không muốn nhắc thêm thông tin gì về Hậu Thư Hạo nữa.
Ông ta đổi chủ đề.
"Bây giờ, mày có một việc rất quan trọng phải làm".
"Có việc là tốt! Bố biết con là người không chịu được nhàn rỗi mà".
"Thằng ‘phi công’ William này, phải mất ít nhất một tuần nữa hắn mới có thể đến được Thiên Môn".
"Nếu trong thời gian này không vui vẻ một chút, anh em con sẽ không chịu được".
Khi nói, đôi mắt Hậu Thư Du luôn sáng lên một tia sắc bén.
Anh ta như một con dã thú, khát máu và luôn muốn ăn thịt người!
Chương 478: Nhà dột từ nóc
"Tao đã đạt được tiếng nói chung với trưởng tộc nhà họ Vũ rồi".
"Hai vị cao thủ cấp ‘vương’ của nhà họ Vũ đã lên đường rồi. Hai ngày nữa sẽ đích thân đến nhà họ Lý".
"Trấn áp Lý Tấn và cao thủ bên cạnh ông ta".
"Lúc đó, mày đưa người của mình đến tòa nhà văn phòng tập đoàn Lăng Tiêu".
"Giết hết sạch lũ đó cho tao!"
Sát khí!
Một luồng sát khí mạnh mẽ bắt đầu tràn ngập khắp đại sảnh.
Vào lúc này, Hậu Thụy Niên, người thường ung dung rộng lượng, đã thay đổi biểu cảm của mình và biến thành một con thú khát máu.
Hơn nữa, so với con trai của mình, sự sắc bén trong mắt Hậu Thụy Niên còn hung ác và tàn nhẫn hơn!
Sự điên rồ và biến thái của Hậu Thư Du hoàn toàn được di truyền từ cha mình.
Đúng là nhà dột từ nóc!
Mặc dù Hậu Thư Du rất thích giết người.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghe nói về tập đoàn Lăng Tiêu.
Cảm thấy đối phương chỉ là hạng tầm thường, anh ta không khỏi cụt hứng.
Vẻ mặt anh ta chán nản nói: "Bố yêu quý, bố không thể để cho con giết mấy người lợi hại chút được à?"
"Nếu không thì, con có thể đến thủ đô giết chết Lý Tấn, chặt đầu Lý Tấn đó cho bố!"
Câu nói của Hậu Thư Du không phải là câu nói đùa.
Đồng thời, toàn thân anh ta cũng tỏa ra khí tức rất mạnh!
Vương!
Hậu Thư Du hóa ra là một cao thủ cấp ‘vương’!
Mà khí tức anh ta tỏa ra.
Điên cuồng!
Khát máu!
Giống như một con quái thú chuyên ăn thịt đồng loại!
Hậu Thụy Niên dường như đã đoán rằng Hậu Thư Du sẽ nói như vậy.
Ông ta lạnh lùng nhìn Hậu Thư Du: "Đừng vội, tao còn chưa nói hết".
"Có hai nhân vật quan trọng trong tập đoàn Lăng Tiêu, cần sự quan tâm đặc biệt của mày".
Nói xong, Hậu Thụy Niên liền lấy ra hai bức ảnh.
Đầu tiên đưa bức ảnh của Hứa Mộc Tình: "Người phụ nữ này tên là Hứa Mộc Tình".
Khi Hậu Thư Du nhìn thấy bức ảnh của Hứa Mộc Tình, mắt anh ta sáng rực lên.
"U!"
"A a a!"
Hậu Thư Du kêu lên như khỉ đột.
Cầm tấm ảnh của Hứa Mộc Tình trong tay, anh ta nhảy dựng lên vì kích động: "Con này ngon đó! Con này ngon đó!"
"Con này, con có thể chơi ít nhất một tuần!"
"Bố, bố tốt với con quá!"
"Yên tâm, con sẽ chơi cô ta đến chết!"
Mặt Hậu Thụy Niên vẫn không thay đổi.
Ông ta đưa bức ảnh của Lý Phong cho Hậu Thư Du.
"Người đàn ông này tên là Lý Phong".
"Hắn là kẻ mà tao muốn mày quan tâm nhiều nhất".
Lúc này, mắt Hậu Thư Du sáng lên.
Vừa nghe nói Lý Phong họ Lý, liền hỏi Thụy Niên.
"Bố, Lý Phong này có quan hệ gì với nhà họ Lý?"
"Lý Phong là con của Lý Tấn, trưởng tộc nhà họ Lý!"
Hậu Thư Du mỉm cười sau một lúc sững sờ.
"Hahahaha, thú vị, thú vị".
"Hồi đó, Lý Mộc đã chết dưới lưỡi dao của bố để cứu em hắn".
"Bây giờ, Lý Phong này đã trở lại".
"Vậy thì con sẽ lại dùng cách như vậy. Giết luôn cả thằng em trai của Lý Mộc!"
Hậu Thư Du vừa nói xong câu này.
"Vù!"
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Gió lạnh cuốn bay những tấm rèm nặng nề và đắt tiền.
Nó thổi qua gáy của hai tên nước ngoài đang ngồi cạnh cửa sổ.
Khiến hai tên này bất giác rụt cổ lại.
Đồng thời, rùng mình một cái.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Lúc này, trái tim của mọi người trong toàn bộ đại sảnh bắt đầu đập kịch liệt.
Một cảm giác chưa từng có bao trùm tất cả mọi người!
Ngay cả Hậu Thư Du, một cao thủ cấp ‘vương’, lúc này cũng cảm thấy nặng nề như bị đá tảng đè lên.
"Làm sao vậy? Phòng khách sao đột nhiên ngột ngạt vậy?"
Bây giờ ngay cả khi Hậu Thư Du đang nói, anh ta cũng cảm thấy khí tức của mình có chút không ổn.
Anh ta nhìn sang trái phải, thấy rằng những tên nước ngoài mà anh ta dẫn theo đều đang rất đau đớn.
Áp lực!
Hậu Thư Du cảm thấy một áp lực chưa từng có!
Hậu Thư Du đã dẫn người của anh ta chiến đấu ở nước ngoài trong nhiều năm.
Nhận các chỉ dẫn khác nhau từ gia tộc Nicholas.
Bất cứ nơi nào gia tộc Nicholas đánh dấu.
Chúng sẽ chiếm lấy nó và tàn sát nó trong thời gian ngắn nhất!
Cướp bóc!
Tất cả những thứ có giá trị sẽ được chất đầy vào nhà kho của gia tộc Nicholas.
Hầu hết phụ nữ sẽ bị Hậu Thư Du và băng đảng của anh ta tùy ý đùa giỡn.
Những phụ nữ có ngoại hình đẹp hơn một chút sau khi chơi sẽ được đóng gói và bán cho một số tụ điểm ăn chơi chui.
Còn những đứa trẻ, những cô gái xấu, chúng sẽ gói ghém và đem đi bán.
Đối với người có diện mạo xấu xí, chúng sẽ mổ bụng, lấy nội tạng của họ và bán chúng trên thị trường chợ đen quốc tế!
Tất cả các cậu bé sẽ bị ném đến trại huấn luyện.
Những người sống sót sau một chuỗi huấn luyện khắc nghiệt và tàn nhẫn.
Sẽ trở thành quân của Hậu Thư Du.
Trở thành công cụ giết người.
Máy kiếm tiền!
Trong mười năm qua Hậu Thư Du đã giết rất nhiều người và gặp rất nhiều cao thủ.
Ở nơi quy tụ thế lực ngầm quốc tế, Hậu Thư Du thậm chí còn ko coi "vua sát thủ" trong truyền thuyết ra gì.
Tuy nhiên, ngay cả khi đối mặt với ‘vua sát thủ’.
Hậu Thư Du cũng không cảm thấy áp lực mạnh mẽ như vậy!
Anh ta đã bị sốc.
Kinh ngạc nhìn xung quanh.
Cuối cùng, ánh mắt Hậu Thư Du dừng lại ở cánh cổng cách đó không xa.
Vì lúc này, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.
"Xoạch".
"Xoạch".
"Xoạch".
Tiếng giày da va chạm với sàn đá cẩm thạch đắt tiền vang vọng khắp đại sảnh.
Đồng thời, vang vọng bên tai mọi người.
Một bóng người cao lớn từ ngoài cửa bước vào.
Khoảnh khắc khi Hậu Thụy Niên nhìn thấy người đi tới, đồng tử của ông ta giãn ra ngay lập tức, ông ta đột ngột đứng dậy!
"Sao mày lại ở đây!?"
Hậu Thụy Niên không ngờ rằng Lý Phong là kẻ đứng ở cửa.
Chắc hẳn anh đã nghe thấy những gì ông ta nói với Hậu Thư Du vừa rồi.
Ngay sau khi Hậu Thụy Niên dứt lời, Hậu Thư Du đột nhiên cười lớn và đứng dậy.
"Vậy ra mày là Lý Phong, thật là thú vị".
"Thằng kia, mày là người đầu tiên giả ma giả quỷ trước mặt tao đấy".
Nói xong, Hậu Thư Du nháy mắt với vài người hầu cận bên cạnh.
Những tên ngoại quốc này lập tức từ bên cạnh đi vòng qua, cắt đứt đường lui của Lý Phong.
Từ khi Lý Phong xuất hiện, áp lực mạnh mẽ vừa rồi đã biến mất.
Hậu Thư Du bất giác nghĩ rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Bây giờ trên mặt anh ta có một biểu hiện: điên rồ !
Hậu Thư Du quay đầu lại nhìn Hậu Thụy Niên: "Bố thân yêu, vừa rồi bố không cho con chơi con hầu gái nhỏ dễ thương này trong phòng khách".
"Vậy giờ, con có thể giết người mà bố muốn giết ở phòng khách không".
Hậu Thư Du có vẻ rất nóng lòng, anh ta không thể đợi được nữa!
Hậu Thụy Niên im lặng một lúc.
Đôi mắt của ông ta đảo bốn phía.
Ông ta tin rằng áp lực đột ngột vừa rồi là do một vị cao thủ ẩn mình trong bóng tối phát ra.
Hậu Thụy Niên sẽ không cho rằng Lý Phong, một người ở đỉnh cao đại tông sư lại có khí chất đáng sợ như vậy.
Nhìn thấy cao thủ trốn trong bóng tối vẫn chưa xuất hiện.
Khuôn mặt của Hậu Thụy Niên trùng xuống.
Chương 479: Nguyên nhân cái chết của Lý Mộc
Ông ta nói với Hậu Thư Du: “Lý Phong chẳng qua chỉ là mồi nhử, kẻ địch thực sự của mày là một cao thủ bí mật nào đó”.
“Ha ha ha ha, quan tâm hắn gì giỏi giang hay kém cỏi? Hiện tại con đang nóng lòng muốn giết người đây!”
Nói xong, Hậu Thư Du liền rút một con dao găm sắc bén từ bên hông ra.
Anh ta còn thè lưỡi liếm mũi dao một cách biến thái.
Hậu Thư Du sải bước về phía Lý Phong.
Trong nháy mắt, Hậu Thư Du đã kề dao vào cổ Lý Phong.
“He he he, thử tưởng tượng xem”.
“Lúc con dao này cắt đứt động mạch chủ ở cổ mày”.
“Cảnh máu tươi phun ra sẽ rất chi là đẹp mắt”.
Mặt Lý Phong lúc này rất bình thản.
Anh bình thản như một cốc nước suối.
Chỉ là cốc nước suối này đã bị lạnh rồi.
Hơn nữa còn dần dần lạnh ngắt.
Anh hầu như không để ý đến con dao kề trên cổ, có thể lấy đi mạng sống anh bất cứ lúc nào.
Mà hỏi Hậu Thụy Niên bằng giọng nói lạnh băng như gió mùa tháng chạp.
“Vừa nãy tao có nghe mày nhắc đến một người”.
“Người tên là Lý Mộc, là anh trai tao”.
“Tao muốn biết, anh ấy chết như thế nào?”
Hậu Thụy Niên vẫn không nói gì, ánh mắt hoài nghi của ông ta liên tục nhìn bốn phía.
Ông ta đang tìm cao thủ ẩn nấp trong bóng tối.
Trong mắt Hậu Thụy Niên, sự tồn tại vị cao thủ kia mới chính là mối đe dọa với họ.
Còn về Lý Phong, với thực lực của Hậu Thư Du thì dư sức đối phó với Lý Phong.
“Ha ha ha”.
Hậu Thư Du cười lạnh lùng
“Thằng nhóc đáng thương à!”
“Nói đến đây, tao liền nhớ đến thằngng anh trai của mày, hình như đối xử với mày rất tốt”.
Hậu Thư Du nói không sai.
Hồi còn nhỏ quan hệ giữa Lý Mộc và Lý Phong quả thực rất tốt.
Hai anh em họ cách nhau mười tuổi.
Có thể nói Lý Mộc là một thiên tài.
Lúc anh ấy chín tuổi đã học hết chương trình cấp ba!
Lúc anh ấy 20 tuổi, đã có thực lực của một tông sư!
Ở thủ đô khi ấy có thể nói Lý Mộc tiếng tăm lừng lẫy.
Không biết có bao nhiêu người luôn dõi theo Lý Mộc.
Cũng là vì vậy nên ít người biết đến sự tồn tại của Lý Phong.
Bởi vì hào quang của Lý Mộc đã hoàn toàn che lấp Lý Phong.
Là một thiên tài nhưng Lý Mộc luôn yêu thương bảo vệ em trai mình.
Lý Phong phạm lỗi, Lý Mộc luôn đứng ra chịu trách nhiệm thay em.
Tình cảm hai anh em luôn rất tốt.
Thế nhưng có một ngày, Lý Mộc đột nhiên nổi giận với Lý Phong
Anh ấy giận dữ tát Lý Phong một cái.
Sau đó thể hiện thái độ khó coi.
Thậm chí còn ném Lý Phong xuống nước, định để cho anh chết đuối.
Cũng may quản gia phát hiện, mới cứu được Lý Phong.
Khoảng thời gian sau đó, Lý Mộc đối xử với Lý Phong ngày càng độc ác.
Có mấy lần dồn Lý Phong vào chỗ chết.
Đến cuối cùng, Lý Phong và mẹ anh bị bố ruột mình đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến Đông Hải.
Mới kết thúc sự dằn vặt của Lý Mộc đối với Lý Phong.
Vô số điều khó hiểu.
Nghi ngờ mãi mãi.
Lý Phong luôn không hiểu tại sao anh trai mình lại đối xử như vậy với anh?
Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không có được câu trả lời.
Mà bây giờ Lý Phong lại biết được câu trả lời thực sự từ chỗ bố con Hậu Thụy Niên!
Nụ cười trên mặt Hậu Thụy Niên đầy ẩn ý, vừa rạng rỡ vừa nham hiểm.
Anh ta nói: “Đứa em trai đáng thương à! Mày nhất định không biết, anh trai mày vì cứu mày mà đã phải hy sinh tính mạng”.
“Nếu năm đó anh mày không làm như vậy, e rằng mày chết từ lâu rồi”.
“Là ai?”
Giọng Lý Phong bình tĩnh, sắc mặt bình thản.
Hậu Thư Du cố ý dùng lực gí dao trên cổ Lý Phong mạnh hơn, nhẹ nhàng cứa lên cổ anh.
Máu đỏ tươi chảy từ từ theo lưỡi dao.
Lý Phong vẫn không có bất cứ biểu cảm gì.
Giọng anh giống như gió đông thổi từ ngoài cửa sổ vào.
“Là ai muốn giết tao?”
“Ha ha ha ha! Câu hỏi này của mày bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi nhỉ?”
“Bây giờ tao có thể cắt động mạch chủ ở cổ mày giống như cắt ống nước”.
“Sau đó thưởng thức cảnh máu tươi phun ra”.
Vẻ mặt Hậu Thư Du hung ác lạ thường.
Cảm xúc trên khuôn mặt cũng rất điên dại biến thái!
Hậu Thư Du cười to.
“Máu tươi nóng hổi phun lên người, đó là trải nghiệm vô cùng tuyệt vời”.
“Nhưng, nể tình chúng ta đều là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô”.
“Tao cho mày một con đường sống”.
“Nếu bây giờ mày quỳ xuống thè lưỡi xin tha, vẫy đuôi như một con chó”.
“Như vậy tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày!”
Lý Phong không thèm để ý đến Hậu Thư Du, mà dùng ánh mắt sắng quắc nhìn Hậu Thụy Niên.
“Ái chà chà, khá lắm! Có khí phách hơn tao tưởng nhiều đó”.
Nói xong, Hậu Thư Du cố ý dùng con dao găm cắt một miếng thịt trên cổ Lý Phong.
Anh ta nói với Lý Phong.
“Chỗ này liên kết rất nhiều dây thần kinh”.
“Cho dù bị đánh nhẹ thôi, cũng cảm thấy rất đau”.
“Tiếp theo, tao sẽ dùng mũi dao từ từ khoét vào thịt mày”.
“Cảm giác đau đớn tột cùng ấy sẽ khiến mày cảm thấy vô cùng vô cùng đau xót!”
“Tao đã từng dùng cách này đối phó với rất nhiều rất nhiều kẻ cứng đầu”.
“Đám người đó còn cứng đầu hơn mày, lại càng thích ra vẻ”.
“Tao muốn xem xem, mày chịu đựng được bao lâu”.
“Mày đừng có làm tao thất vọng đấy!”
Lúc Hậu Thư Du định đâm mũi dao vào cổ Lý Phong.
Hai ngón tay!
Ngón tay thẳng tắp!
Giống như tia điện đột nhiên giơ ra!
Rất nhanh và chuẩn kẹp lấy mũi dao găm của Hậu Thư Du!
Giây phút này.
Mũi dao vốn định đâm vào cổ Lý Phong bị kẹp chặt ở đó, không nhúc nhích được !
Hậu Thư Du trợn mắt.
Thật bất ngờ, phải nói là rất bất ngờ.
Anh ta không nghĩ rằng, Lý Phong bề ngoài chả có chút dã tâm nào vậy mà lại có sức mạnh phi thường đến vậy.
Cho dù Hậu Thụy Niên luôn đứng đó, liên tục nhắc nhở: “Hậu Thư Du, mày không được sơ suất”.
“Thực lực của Lý Phong là đỉnh cấp đại tông sư đó!”
Thảo nào!
Hậu Thư Du đột nhiên cười to.
“Hóa ra thằng nhãi con nhà họ Lý mấy người cũng có chút bản lĩnh đó”.
“Giống như con chim bị nhốt trong lồng như mày, mà lại có thực lực của đỉnh cấp đại tông sư”.
“Khá lắm khá lắm, khá là thú vị đấy”.
Cơ mặt Hậu Thư Hạo dần dần nhăn lại.
Điệu cười của anh ta ngày càng hiểm ác!
“Đỉnh cấp đại tông sư, đối với bốn gia tộc lớn mà nói, đúng là có tầm ảnh hưởng không nhỏ”.
“Thế nhưng, một khi xuất ngoại, đối mặt với những gia tộc lớn đã có mấy trăm năm lịch sử”.
“Mày, chỉ là một con sâu cái kiến!”
Biểu cảm của Hậu Thư Du ngày càng hiểm ác.
Lực nắm con dao ngày càng mạnh.
“Mày biết không, mười năm trước tao đã là đỉnh cấp đại tông sư rồi! Ba năm trước tao đã thành ‘vương’!”
“Cái loại con sâu cái kiến như mày nhất định không thể biết được, sau khi một người đạt được cảnh giới này, sẽ có một danh hiệu”.
“Mà danh hiệu của tao là ‘đuôi bọ cạp’!”
Chương 480: Huyên náo
“Con dao găm trong tay tao có độc giống như đuôi bọ cạp, nó có thế đâm thủng mọi thứ!”
“He he he, tiếp theo hãy cho tao xem rốt cuộc mày mạnh như thế nào, có thể chịu đựng bao lâu!”
Vì thế, Hậu Thư Du không ngừng dùng sức!
Anh ta vừa ra sức vừa cười to.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Cười mãi rồi đột nhiên, cơ mặt Hậu Thư Du bắt đầu cứng ngắc.
Tiếng cười cũng dừng.
Anh ta không cười được nữa.
Bởi vì lúc này, anh ta đã dùng ít nhất đến bảy phần sức lực của mình.
Hơn nữa, vì quá sức, thế nên trán anh ta nổi đầy gân xanh.
Tay anh ta bắt đầu run.
Cơ tay phải cũng vì dùng lực quá sức đã bắt đầu bủn rủn.
Nhưng bất kể Hậu Thư Hạo dùng sức như thế nào đi nữa.
Con dao găm vẫn bị hai ngón tay Lý Phong kẹp chặt.
Không hề động đậy!
“Cái quái gì vậy? Vì sao tao dùng sức mạnh như thế?”
Hậu Thư Du kinh ngạc!
Anh ta bắt đầu hét to: “Sao có thể như vậy được?”
“Vì sao? Vì sao con dao găm của tao lại không đâm vào được?”
“Không thể thế được! Tuyệt đối không thể thế được!”
“Đâm vào cho tao! Đâm vào cho tao!”
Thậm chí Hậu Thư Du dùng cả hai tay nắm lấy chuôi con dao găm, ra sức đâm vào cổ Lý Phong!
Nhưng con dao găm vẫn không có hiện tượng nhúc nhích.
Lúc này, Lý Phong khẽ nhướn chân mày.
Anh thản nhiên nói ra hai từ.
“Ồn ào”.
Vào lúc này, hai ngón tay Lý Phong cử động nhẹ.
Hậu Thư Du đột nhiên cảm thấy tê cứng toàn thân như bị điện giật.
Lập tức, chỉ cảm thấy tay trống không.
Con dao găm anh ta luôn nắm chắc trong tay đột nhiên biến mất.
Trong chớp mắt!
Đuôi bọ cạp của Hậu Thư Du.
Con dao chuyên dùng để ngược đãi người khác.
Đột nhiên chuyển hướng!
Nhắm rất chuẩn, đâm vào cổ Hậu Thư Du!
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết, vang vọng cả phòng khách!
Tiếng kêu to đến mức kính trên cửa sổ liên tục rung lên!
Lúc này, Lý Phong bình thản nói với Hậu Thư Du: “Có một viêc, có thể mày không biết”.
“Từ trước đến giờ, những chỗ mày đâm đều sai rồi”.
“Từ chỗ đó xuống phía dưới năm centimet, mới là huyệt vị nhạy cảm nhất của con người”.
Nói xong, Lý Phong rút còn dao găm ra!
Bất chợt đâm vào vị trí mà anh vừa nói!
“Hự a a a a!”
“Choang!”
Kính cửa sổ vỡ vụn!
Đèn pha lê trên trần phòng khách cũng bắt đầu rung lắc.
“Choang!”
Đèn thủy tinh từ trần nhà rơi mạnh xuống.
Vỡ tan trên nền đất.
Thời khắc này, Hậu Thư Du lùi mạnh về sau.
Máu đỏ tươi cũng thuận theo di chuyển của anh ta bắn ra tung tóe.
Bắn tên không trung tạo nên hình cầu vồng.
Hậu Thư Du thở hồng hộc.
Trừng mắt.
Thù hằn.
Căm phẫn.
Còn có chút không thể tin được!
Anh ta trừng trừng nhìn Lý Phong.
Vì lúc nãy cố hét to khiến cổ họng bị tổn thương.
Anh ta vừa mở miệng liền phát ra âm thanh giống như miếng giẻ rách bị xé.
“Hóa ra mày luôn che dấu thực lực của mình”.
“Không ngờ rằng, mày đã đạt đến cảnh giới của ‘vương’”.
Hậu Thư Du nói ra câu này khiến cho Hậu Thụy Niên ở bên cạnh bị sốc!
Ông ta không ngờ.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng!
Lý Phong đã đạt đến cảnh giới của‘vương’!
Cho đến lúc này, cuối cùng Hậu Thụy Niên cũng đã nghĩ thông suốt.
Chẳng trách lúc mới bắt đầu, bất kể ông ta có quan sát bốn phía như nào đi nữa, đều không thấy cao thủ ẩn náu bí mật của gia tộc họ Lý.
Hóa ra, cao thủ đích thực chính là Lý Phong.
Hậu Thụy Niên nhìn Lý Phong với ánh mắt phức tạp.
Từ trước đến này, ông ta ngày ngày khoe khoang với người ngoài rằng gia tộc họ Hậu sinh ra thiên tài trăm năm có một.
Thế nhưng, thiên tài mà ông dốc lòng đào tạo khi đối mặt với Lý Phong lại không chịu nổi một đòn.
Đã khiến cho gia tộc họ Hậu trở thành trò cười cho thiên hạ!
Cho đến giờ, cuối cùng Hậu Thụy Niên cũng hiểu được.
Thiên tài thực sự, hóa ra lại là Lý Phong!
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt Hậu Thụy Niên lập tức lóe lên ánh nhìn sắc bén!
Bỗng nhiên Hậu Thụy Niên cười to: “Ha ha ha ha! Cũng may là tao đã có sự chuẩn bị trước !”
Tức khắc, Hậu Thụy Niên vỗ tay.
Bầu không khí ở phòng khách đột nhiên rung động nhẹ.
Tiếp đó, có ba bóng đen từ ngoài xuất hiện trong phòng.
Đây là ba người đàn ông trung niên.
Ba người này kìnhkhí lan tỏa khắp người.
Hai mắt sáng rực.
Chỉ đứng đó thôi mà cũng tỏa ra áp lực kinh người.
Ba người đứng ở ba góc bao vây lấy Lý Phong.
Trong mặt họ ánh lên ánh nhìn dữ tợn.
Thực ra không chỉ Hậu Thụy Niên.
Kể cả ba người họ cũng bị chấn động bởi sức mạnh mà Lý Phong vừa thể hiện.
Rõ ràng Lý Phong còn rất trẻ, đã đạt được cảnh giới củavương.
Người như vậy thực sự đáng sợ quá.
Nhất định phải bóp chết ngay khi còn trong trứng nước.
Không thì gia tộc Lý Thị sẽ vùng lên.
Lúc đó bốn đại gia tộc ở thủ đô sẽ không còn chỗ đứng nữa
Chỉ còn mỗi gia tộc họ Lý xưng bá thiên hạ!
Hậu Thụy Niên giơ tay cung kính với ba người đàn ông trung niên.
“Ba vị, đây chính là Lý Phong-niềm hy vọng vùng lên của gia tộc Lý Thị”.
“Chỉ cần trừ khử hắn, coi như là loại bỏ được gốc rễ của nhà họ Lý”.
“Mặc dù để cả ba vị cùng nhau đối phó với một tên hậu bối còn trẻ này có hơi mất mặt”.
“Nhưng vì sự thịnh vượng của gia tộc, mong ba vị bỏ qua cho!”
Trong ba vị cao thủ này, có hai người là người nhà họ Vũ.
Họ là anh họ của Vũ Thế Huân.
Trong gia tộc họ có địa vị được người khác hết sức coi trọng.
Bình thường, đừng nói là ra tay với người vai dưới.
Đến nhìn đám con cháu còn trẻ họ cũng không thèm để ý đến.
Trong mắt họ, bọn trẻ bây giờ ngoài ăn chơi phóng túng ra, thì không biết cái gì hết.
Nhưng họ cảm thấy mối nguy toát lên từ người Lý Phong.
Lý Phong này quả thực rất xuất sắc.
Tuổi còn trẻ mà đã đạt được trình độ ngang bằng họ.
Càng về sau, nếu cho hắn có cơ hội và thời gian rèn luyện.
Thì hắn sẽ bước vào cảnh giới mà người thường không thể nào đặt chân đến được!
Một khi Lý Phong đạt đến cảnh giới đó ắt hẳn sẽ thu hút những môn phái ở ẩn lâu nay.
Đến lúc đó, sẽ giống như những gì Hậu Thụy Niên nói.
Gia tộc Lý Thị ở thủ đô sẽ trở thành gia tộc đứng đầu!
Lý Phong là một thiên tài.
Thiên tài này đáng bị bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Ba người đàn ông nhìn nhau.
Lý Phong nhất định phải chết!
Ngay sau đó, ba người cùng nhau xông lên!
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèo!”
Ba bóng đen lao về phía Lý Phong
Từng người tung tuyệt chiêu của mình nhắm vào Lý Phong.
“Phách Không Chưởng!”
“Diệt Toái Quyền!”
“Ly Biệt Câu!”
Ba cao thủ tung ra tuyệt chiêu đỉnh cao của gia tộc cùng lúc đánh về phía Lý Phong.
Lúc này, trong phòng khách, luồng khí mạnh mẽ, tiếng gió xé trong không trung!
Hậu Thụy Niên mừng thầm.
Thành công rồi!
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Âm thanh đi kèm vô cùng to.
Chỉ nhìn thấy ba bóng đen bật ngược lại với tốc độ nhanh hơn ban đầu!
Hậu Thụy Niên đảo mắt.
Đột nhiên nói: "Ông bạn già à! Ông nói như vậy là không đúng rồi".
"Không phải tôi giết em dâu, mà là Lý Tấn!"
"Tôi nghĩ ông hiểu rõ hơn tôi, trong lòng em dâu luôn có hình bóng của lão già khốn kiếp Lý Tấn".
"Hồi đó bà ấy cưới ông…"
Vũ Thế Huân xua tay: "Câm miệng!"
Tâm trạng Vũ Thế Huân vốn đã không tốt rồi.
Khi Hậu Thụy Niên đến, nói đến mấy chuyện này làm ông ta càng khó chịu hơn.
Phải biết cả nhà họ Vũ, không ai dám nhắc đến người vợ đầu của ông ta trước mặt Vũ Thế Huân.
Bởi vì đối với Vũ Thế Huân, người vợ đầu là nỗi đau trong tim ông ta.
Như Hậu Thụy Niên đã nói, vợ của Vũ Thế Huân, Sở Vận Hề, vốn yêu Lý Tấn.
Bà ấy cũng là tiểu thư của một gia tộc lớn.
Từ khi còn nhỏ, bà ấy đã được rất nhiều người theo đuổi.
Vũ Thế Huân cũng là một trong những người theo đuổi Sở Vận Hề.
Tuy nhiên, Vũ Thế Huân từ khi còn nhỏ đã rất tầm thường, ông ta hoàn toàn khác với Lý Tấn, người đã xuất sắc từ khi còn nhỏ.
Khi Lý Tấn còn rất trẻ, ông ta đã là một tài tử nổi tiếng ở thủ đô.
Tài năng hơn người và đẹp trai tuấn tú.
Có thể nói ông ta và Sở Vận Hề là một đôi trai tài gái sắc, là một cặp trời sinh.
Vốn dĩ, Vũ Thế Huân chỉ tưởng tượng thôi, chưa bao giờ dám nghĩ sẽ kết hôn với Sở Vận Hề, người phụ nữ đẹp nhất thủ đô.
Nhưng một ngày.
Sở Vận Hề đột nhiên chủ động tìm đến Vũ Thế Huân.
Bà ấy hỏi Vũ Thế Huân, có dám kết hôn với bà ấy không?
Vũ Thế Huân đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.
Khoảng thời gian sau khi kết hôn là khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất đối với Vũ Thế Huân.
Nhưng sau này, dần dần.
Vũ Thế Huân biết một nội tình bên trong.
Hóa ra Lý Tấn đã yêu một cô gái bình thường.
Sở Vận Hề khi đau lòng đã coi Vũ Thế Huân như một chiếc lốp dự phòng.
Dù chỉ là lốp dự phòng nhưng Vũ Thế Huân có cuộc sống rất hạnh phúc.
Ít nhất thì bề ngoài họ cũng tôn trọng nhau.
Hơn nữa, Sở Vận Hề còn sinh một con trai và một con gái cho Vũ Thế Huân.
Mặc dù ban ngày Vũ Thế Huân rất bận rộn với việc gia tộc.
Nhưng khi trời tối, ông ta nhất định sẽ trở về nhà cùng vợ con.
Có thể nói ông ta là một người chồng mẫu mực tiêu chuẩn.
Vốn dĩ Vũ Thế Huân có thể hạnh phúc mãi như vậy.
Nhưng một ngày nọ, Vũ Thế Huân nhận được một tin dữ.
Vợ ông ta đã nhảy xuống sông tự vẫn!
Không ai nghĩ rằng sẽ xảy ra một chuyện như vậy.
Đến bây giờ, tâm trí của Vũ Thế Huân vẫn có thể hiện rõ cảnh đêm trước khi vợ tự tử.
Hai người họ vẫn còn mặn nồng.
Nói lời đường mật với nhau.
Uống rượu, anh anh em em.
Ông ta không hiểu tại sao Sở Vận Hề lại tự sát?
Sau đó, có rất nhiều tin đồn liên quan đến vấn đề này.
Trong đó, được nhắc đến nhiều nhất là tình cảm giữa Sở Vận Hề và Lý Tấn.
Mọi người đều cho rằng mặc dù Sở Vận Hề đã sinh cho Vũ Thế Huân một trai và một gái.
Nhưng trong thâm tâm, bà ấy vẫn luôn yêu Lý Tấn.
Hơn nữa, Sở Vận Hề đã gặp Lý Tấn trước khi tự sát.
Tin đồn này ngày càng lan rộng.
Ngay cả thế lực của nhà họ Vũ cũng không thể che giấu hết được.
Vì vấn đề này, Vũ Thế Huân và Lý Tấn đã từ mặt nhau.
Vốn dĩ, mối quan hệ giữa Vũ Thế Huân và Lý Tấn khá tốt đẹp.
Để biết được sự thật về vụ tự sát của vợ mình, Vũ Thế Huân thậm chí còn đánh nhau với Lý Tấn.
Nhưng Lý Tấn có chết cũng không nói hôm đó ông ta và Sở Vận Hề đã nói gì?
Điều này cũng làm cho Vũ Thế Huân nghi ngờ về chuyện đó.
Về phần Vũ Thế Huân vừa rồi nói rằng cái chết của Sở Vận Hề có liên quan đến Hậu Thụy Niên.
Đó là bởi vì nơi Sở Vận Hề nhảy xuống sông là trên địa bàn của gia tộc họ Hậu.
Hơn nữa, ngày hôm đó Hậu Thụy Niên và Vũ Thế Huân đang thảo luận về công việc kinh doanh gần đó!
Hậu Thụy Niên chậm rãi bước đến chỗ Vũ Thế Huân.
Trước tiên ông ta thở dài, sau đó nói: "Ông bạn già à! Hai chúng ta đã làm bạn với nhau hàng chục năm rồi".
"Để tôi kể cho ông nghe một câu đau lòng nhé".
"Những gì đã xảy ra với em dâu thực sự không liên quan gì đến tôi".
"Muốn trách thì trách Lý Tấn ấy".
"Nếu Lý Tấn không liên quan gì đến cái chết của em dâu, thì tại sao ông ta lại một mực giấu ông chuyện xảy ra hôm đó?"
"Nếu ông ta không thẹn với lòng, tại sao khi hai nhà chúng ta liên thủ lại đối phó với ông ta, còn giết chết con trai lớn của ông ta mà ông ta cũng không thèm đến tìm ông?"
Vũ Thế Huân hung hăng nhìn chằm chằm Hậu Thụy Niên: "Đó là bởi vì tôi không hề giết con trai ông ta!"
"Tôi chỉ là người ngoài cuộc!"
"Người ra tay chính là ông!"
Sự hùng hổ của Vũ Thế Huân khiến Hậu Thụy Niên rất bực bội.
Nhưng ngoài mặt, ông ta vẫn nở một nụ cười tươi tắn.
"Người anh em à, năm đó Lý Mộc rất nổi".
"Lý Mộc này là một thiên tài thực sự. Khi còn trẻ, nó đã gánh vác nửa gia tộc".
"Dưới sự lãnh đạo của nó, nhà họ Lý nhất định sẽ đứng đầu trong bốn gia tộc lớn chúng ta".
"Cục diện thủ đô cũng sẽ bị phá bỏ".
"Nếu nó còn sống, gia tộc chúng ta có thể sống thoải mái như bây giờ không?"
Bực bội.
Giờ cứ nhìn thấy Hậu Thụy Niên là Vũ Thế Huân lại thấy tức.
Nếu không phải nể tình bạn cũ nhiều năm, thì e rằng ông ta đã đuổi Hậu Thụy Niên ra ngoài lâu rồi.
"Tôi không muốn nói chuyện phiếm với ông, có gì muốn nói thì cứ huỵch toẹt ra đi!"
Hậu Thụy Niên nói với Vũ Thế Huân: "Tôi muốn nhờ ông làm giúp tôi một việc".
"Không giúp!"
"Tôi còn chưa nói là chuyện gì cơ mà, sao ông đã nói là không giúp rồi?"
Vũ Thế Huân hừ lạnh một tiếng: "Bao năm qua tôi đã giúp ông rất nhiều chuyện, vậy mà có chỗ nào tốt đâu?"
"Sao lại nói thế chứ bạn tôi".
Sau khi nói xong, Hậu Thụy Niên cố tình đến bên tai Vũ Thế Huân và thì thầm vài câu.
Vũ Thế Huân không khỏi cau mày.
"Có thật không!?"
Hậu Thụy Niên cười lạnh, trong mắt hung tợn, nghiến răng nghiến lợi!
"Con trai tôi đã chết, một phần của tinh hoa đã hao tổn vì nhà họ Lý. Mối hận này không thể hóa giải được!"
"Ông biết tính tình của tôi, đã làm thì phải làm đến cùng!"
"Lần này nhất định phải nhổ tận gốc nhà họ Lý!"
Ánh mắt Vũ Thế Huân lóe lên.
Ông ta có vẻ do dự.
Suy cho cùng, chuyện này có liên quan đến sự thăng trầm của cả gia tộc họ.
Hậu Thụy Niên đổ thêm dầu vào lửa.
"Bạn già, nghe nói con gái của ông lại xuất ngoại rồi à?"
"Lần này rời đi, khi nào có thể trở lại?"
Hai từ nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng khi đến tai Vũ Thế Huân, chúng lại giống như sét đánh ngang tai vậy!
Vũ Thế Huân tức giận hét lên!
"Được rồi! Vậy tôi sẽ giúp ông lần cuối cùng!"
Hậu Thụy Niên khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia gian xảo!
...
"Anh rể, hỏng rồi, hỏng rồi!"
Sáng sớm, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên la lối xông vào văn phòng .
Trong văn phòng.
Lý Phong đang dùng đũa kẹp bánh bao đút cho Hứa Mộc Tình.
"Nào, mở miệng ra, ah—"
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong, ánh mắt ngượng ngùng, hai má ửng hồng.
"Để em tự làm".
Lý Phong nghiêm túc.
Lời nói chính nghĩa.
"Vợ anh quản lý mọi thứ hàng ngày, cô ấy bận trăm công ngàn việc".
"Việc đút cơm này hiển nhiên phải do kẻ nhàn dỗi anh đây làm rồi".
"Nào, mở miệng".
Hứa Mộc Tình miễn cưỡng mở đôi môi đỏ mọng ra.
Cô cảm thấy mình hoàn toàn bị Lý Phong chiều hư rồi.
Chương 474: Béo chỗ nào, đưa anh sờ thử xem nào
Cả hai người đút kẻ ăn.
Anh anh em em ngọt sớt.
Hoàn toàn coi như Hứa Hạo Nhiên không tồn tại.
"E hèm!"
Hứa Hạo Nhiên ho.
"E hèm!"
Hứa Hạo Nhiên lại ho.
Hứa Mộc Tình và Lý Phong vẫn phớt lờ cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên chán chường đứng ở cửa.
Cậu ta trực tiếp xông vào, nói với hai con người đang chim chuột với nhau: “Hai người có nghe em nói không đấy? Toang đến nơi rồi kia kìa!"
Hứa Mộc Tình sờ bụng, nhìn Lý Phong: "Ông xã, em ăn no rồi, ăn không nổi nữa".
"Ăn thêm cái nữa đi, ngoan".
Chờ Hứa Mộc Tình ăn cái bánh bao cuối cùng.
Hứa Mộc Tình bất lực nói: "Em đã tăng ba cân trong tháng này rồi đấy".
"Chỗ nào béo đâu? Để anh sờ xem nào".
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong lập tức vươn tay về phía chiếc eo thon của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình giật mình, nhanh chóng tránh đi.
Nếu chỉ có hai người thôi thì chim chuột còn chấp nhận được.
Nhưng bây giờ Hứa Hạo Nhiên đang đứng ở cửa xem.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đổi chủ đề, nói với Hứa Hạo Nhiên: "Em vừa nói gì?"
Hứa Hạo Nhiên nói với bất lực: "Em vừa nhận được một cuộc gọi, mẹ đã ngồi máy bay đến Đông Hải rồi".
“Bọn chị biết rồi!”, Hứa Mộc Tình nói như một chuyện hiển nhiên.
Lý Phong cũng gật đầu: "Tối hôm qua bố đã gọi điện thoại nói cho bọn anh rồi".
Hứa Hạo Nhiên há hốc mồm, một lúc sau mới phản ứng lại được: "Tại sao không ai nói cho em biết?"
Lý Phong toét miệng cười: "Bởi vì tối hôm qua anh gọi điện thoại cho em, em đang hôn Viên Đa Đa trong rạp chiếu phim cơ mà?"
Hứa Hạo Nhiên đưa tay che trán: "Toi rồi, toi rồi! Toi thật rồi".
Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhìn nhau.
Đôi vợ chồng cùng tỏ ra hả hê trước nỗi đau của Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng cầu cứu Hứa Mộc Tình: "Chị ơi, chị mau nghĩ cách giúp em đi".
"Em đã từng khoe khoang trước mặt mẹ là nhất định sẽ dắt Diểu Diểu về".
"Sau đấy, khi quan hệ giữa hai chúng em vẫn còn tốt đẹp, mẹ còn gọi điện đến hỏi thăm nữa cơ".
"Em nói em sắp dẫn con dâu về cho mẹ rồi".
"Nhưng chớp mắt, đã biến thành Đa Đa rồi".
"Nếu để cho mẹ biết em thay lòng đổi dạ nhanh thế, mẹ có đánh chết em không?"
Lý Phong và Hứa Mộc Tình lại nhìn nhau.
Khẽ gật đầu.
Đồng thanh: "Chà, có thể đấy".
"Không được, không được, không được để mẹ biết chuyện này!"
"Hay là em giấu Đa Đa đi".
Lý Phong nói đùa: "Đối với vóc dáng em ấy, tủ quần áo nào cũng không chui vào được. Em đính giấu kiểu gì?"
"Hơn nữa, con bé luôn muốn gặp mẹ chồng mà".
"Còn em, nhiều nhất chỉ bị đánh vào cái thôi".
"Sau khi đánh xong, mọi thứ sẽ ổn thôi".
Hứa Hạo Nhiên vừa khóc vừa nói: "Anh rể, đấy là anh chưa nếm thử liên hoàn chưởng của mẹ thôi".
"Lúc nhỏ mỗi lần bị mẹ đánh, em đều đau đến mức tè ra quần đó!"
Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh không khỏi cười khúc khích khi nghĩ đến sự khổ sở thuở nhỏ của Hứa Hạo Nhiên.
Cô cười ngọt ngào, Lý Phong vừa nhìn thấy liền sững sờ.
Hứa Mộc Tình thấy Lý Phong ngây người nhìn mình: "Sao anh lại nhìn em chằm chằm thế?"
"Bởi vì em rất đẹp!"
"Đáng ghét, dẻo mỏ".
Hứa Mộc Tình hơi nhướng mày, ngượng nghịu.
Nhìn thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình liên tục phát ‘cơm chó’.
Hứa Hạo Nhiên vỗ trán và bất lực bước ra khỏi văn phòng.
"Nhiên Nhiên!"
Ở một khoảng cách xa, một giọng nói khiến bao người đàn ông nổi da gà vọng ra từ cuối hành lang.
Trong tầm mắt của Hứa Hạo Nhiên.
Viên Đa Đa, người hơn một trăm cân, đang lắc lư mỡ toàn thân, chậm rãi chạy đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Ngay khi thấy khuôn mặt khó chịu của Hứa Hạo Nhiên , cô ấy liền hỏi tại sao.
Chờ Hứa Hạo Nhiên kể hết sự tình.
Viên Đa Đa dùng đôi tay mập mạp ôm lấy khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên, cười nói: "Không sao, chúng ta cùng chịu được mà".
Hứa Hạo Nhiên thở dài một hơi.
"Mẹ anh khó tính lắm, không biết lần này bà ấy làm gì anh nữa?"
Đây là lần đầu tiên Viên Đa Đa nghe Hứa Hạo Nhiên nói về Liễu Ngọc Phân.
Vì vậy, đã hỏi thêm một số câu hỏi.
"Cô, là người như thế nào?"
"Em nghe nói, bà ấy rất ghê gớm".
"Mà sao qua lời anh Phong với chị Tình thì lại dễ gần thế nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên chép miệng.
"Mẹ anh là một người rất mạnh mẽ".
“Sau khi bố anh bị què, một phần lớn gánh nặng gia đình đều đổ lên vai bà”.
"Con nhà người ta đến trường đều được đưa đón bằng xe buýt của trường".
“Lúc đó, để tiết kiệm, mẹ anh đã đạp xe đưa anh đến trường”.
Viên Đa Đa nghe vậy hai mắt liền sáng lên: "Oa! Giỏi quá!"
"Mẹ anh đối với người khác rất tốt, nhưng với anh, thì lại là chuyện khác".
"Một lần mẹ chở anh đi học bằng xe đạp".
“Lúc đó anh chơi ngu, chẳng may bị kẹt chân vào bánh xe”.
Viên Đa Đa sửng sốt, vội hỏi: "Thế cô có phát hiện ra không? ? "
"Xe dừng lại".
"Mẹ anh thấy xe không chạy nữa".
"Liền đổi tư thế, đứng hẳn lên để đạp …"
Viên Đa Đa sửng sốt, cẩn thận hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hứa Hạo Nhiên ôm trán thở dài.
"Khực!"
"Chân bị gãy!"
"Bó bột".
"Ba tháng!"
"Sau khi uống ba tháng canh xương hầm, anh đã ngán đến tận cổ!"
Viên Đa Đa không khỏi thở dài trong lòng, bà mẹ chồng tương lai này xem ra không dễ chiều đâu.
Một giờ sau.
Sân bay Thiên Môn, máy bay hạ cánh.
Liễu Ngọc Phân mang theo hành lý đơn giản và bước đi chậm rãi.
Thời gian gần đây, công việc kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng khởi sắc.
Hứa Hiếu Dương ngày thường bận rộn xã giao, càng ngày càng ít có thời gian về nhà.
Ngoài ra, Lý Phong, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên cũng tham công tiếc việc, không có ở bên cạnh bà ấy.
Liễu Ngọc Phân rất nhớ các con của mình, vì vậy bà ấy đã mang theo hành lý đến Thiên Môn.
Vốn dĩ Hứa Hiếu Dương muốn đưa cho Liễu Ngọc Phân hai vệ sĩ.
Lý Phong cũng chọn ra hai thành viên từ cơ sở huấn luyện.
Nhưng Liễu Ngọc Phân thấy việc đó quá rắc rối và không cần thiết.
Mỗi thành viên trong nhóm này giờ đã có vị trí của riêng mình.
Nếu hai người đó rời đi, ví trí nhất định bị bỏ trống.
Sẽ có một số ảnh hưởng nhỏ đến toàn bộ nhóm.
Đây là điều mà Liễu Ngọc Phân không muốn thấy.
Như Hứa Hạo Nhiên đã nói, Liễu Ngọc Phân là một người rất mạnh mẽ.
Bà ấy không muốn làm phiền người khác.
Nhiều việc bà ấy luôn tự mình làm.
Điều này cũng đã trở thành một thói quen của bà ấy.
Bây giờ cả nhà, chỉ có mình bà ấy là rảnh rỗi.
Thay vì ngày nào cũng phải đối mặt với bức tường ở nhà.
Không bằng đến với con cái, giặt quần áo và chuẩn bị bữa ăn cho chúng.
Cũng có thể nói là để đốt năng lượng dư thừa.
Liễu Ngọc Phân đang ở trong hành lang, bước đi chậm rãi theo dòng người.
Lúc này, phía sau không xa đột nhiên náo động.
Rồi nghe thấy ai đó phía sau quát lên với giọng điệu như đang lùa súc vật.
"Tránh ra! Tránh ra!"
"Lũ hèn mọn, dám cản đường ông mày à!"
Chương 475: Mày muốn như nào
Liễu Ngọc Phân quay đầu nhìn sang.
Cách đó không xa, có một vài người nước ngoài lao tới.
Đẩy tất cả những người đang cản đường họ ra.
Ngang ngược!
Trong nhóm này, tên cầm đầu là một thanh niên tóc đen.
Đó là Hậu Thư Du, con trai cả của gia tộc họ Hậu vừa mới trở về nhà sau hơn mười năm!
Những người nước ngoài bên cạnh Hậu Thư Du còn kiêu ngạo hơn.
Anh ta nhìn những người bên cạnh, giống như nhìn động vật vậy!
Liễu Ngọc Phân không muốn gây chuyện, vội vàng kéo hành lý đứng sang một bên.
Liễu Ngọc Phân vừa tránh đi.
Thì có một người đàn ông cường tráng bên cạnh bà ấy, chỉ tay về phía nhóm người nước ngoài trước mặt bà ấy, và hét lên.
"Các người đang làm gì vậy? Đây là nơi để các người giương oai đấy à?"
Người đàn ông này vô cùng to lớn.
Anh ta ngẩng đầu lên và đứng trước mặt Hậu Thư Du.
Mắt nhìn những người nước ngoài kiêu ngạo này, rồi từng bước tiến lại gần.
Anh ta ưỡn ngực, như một bức tường!
"Tôi nói cho các người biết, bây giờ không giống 500 năm về trước đâu".
"Hoa Hạ chúng ta không còn giống như trước đây, bị đám người nước ngoài các người…"
"Bốp!"
Người đàn ông chưa kịp nói xong, thì Hậu Thư Du, tên cầm đầu, đã tát anh ta một cái!
"Mày vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào".
Toàn bộ khuôn mặt của một người đàn ông cường tráng sưng tấy hết lên!
Cái tát của Hậu Thư Du rất dữ dội.
Hơn nữa khi nhìn vào Hậu Thư Du, người đàn ông cường tráng cảm thấy kinh hãi như khi bị một con thú dữ nhìn chằm chằm.
Anh ta, người vốn như một bức tường, bắt đầu lùi lại.
Tuy nhiên, anh ta chỉ lùi lại vàibước.
Thì phía sau anh ta, hai người nước ngoài cao lớn đã đứng sẵn.
Họ chặn đường rút lui của anh ta.
"Các người muốn làm gì?"
"Đây là Hoa Hạ, không phải nơi để các người ra oai!"
Hậu Thư Du chậm rãi bước về phía trước với vẻ chế nhạo.
Anh ta vỗ vỗ vài cái lên vai người đàn ông cường tráng.
"Tao muốn giương oai đấy, mày làm gì được tao nào?"
Người đàn ông cường tráng kia cũng coi như có khí chất.
Anh ta nổi giận đùng đùng, vung nắm đấm hung hăng lao về phía Hậu Thư Du.
"Bùm!"
Nắm đấm của một người đàn ông cường tráng đã không chạm được vào Hậu Thư Du.
Thay vào đó, anh ta đã bị Hậu Thư Du đánh cho cong cả người lại giống như một con tôm!
Anh ta ôm bụng rồi từ từ trượt xuống.
Nước dãi.
Từ miệng anh ta chảy xuống từng chút một.
Cú đấm này rất đau!
Người đàn ông cường tráng cảm thấy như các cơ quan nội tạng của mình đã nát hết rồi!
Nhưng không đợi người đàn ông nằm rạp xuống mặt đất.
Tay Hậu Thư Du đột nhiên duỗi ra và túm tóc người đàn ông lực lưỡng này.
Anh ta từ từ nâng đầu người đàn ông cường tráng lên.
Đau đớn.
Thống khổ.
Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông cường tráng méo mó hết cả đi.
Cho đến lúc này, anh ta mới nhận ra rằng mình đã chọc tức một người không thể chọc vào.
Hậu Thư Du lúc này trông như một kẻ mất trí.
Trong mắt anh ta là sự hưng phấn tột cùng!
Điên cuồng!
Hậu Thư Du nắm lấy đầu người đàn ông cơ bắp bằng tay trái, vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông cơ bắp bằng tay phải.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Liên tiếp.
Cái sau mạnh hơn cái trước.
"Tao hỏi mày, tao có được giương oai ở đây không?"
Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông cường tráng đã bị đánh đến sưng vù cả lên.
Anh ta không nói được, chỉ có thể gật đầu.
"Bốp!"
Lại là một cái tát dữ dội khác.
Hậu Thư Du không có ý định bỏ qua người đàn ông cường tráng này.
"Tao hỏi mày, tao có thể không?"
Người đàn ông cường tráng lắp bắp nói,
"Có thể!"
"Có thể!"
"Có thể!"
Hậu Thư Du lấy tay vỗ nhẹ vào mặt người đàn ông cường tráng.
"Giờ mới đúng này".
"Rò ràng chỉ là một con chó".
"Thế mà dám sủa trước mặt chủ nhân".
Sau đó, Hậu Thư Du tát mạnh người đàn ông cường tráng một cái.
Đột nhiên, hai chiếc răng bay ra khỏi miệng.
Người đàn ông thậm chí còn bị Hậu Thư Du tát cho một cái bay văng ra ngoài.
Đập mạnh vào bảng quảng cáo bên cạnh anh ta.
Hậu Thư Du quay đầu lại và nhìn vào bảng quảng cáo trên tường.
Trên bảng quảng cáo, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Cố Ngôn Hi đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Hậu Thư Du từ từ đến gần.
Anh ta đưa hai tay ra vuốt nhẹ tấm biển hai lần.
Rồi anh ta lè lưỡi ra.
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người xung quanh.
Thậm chí, anh ta còn dùng lưỡi liếm vết máu của người nọ trên biển quảng cáo.
Biến thái!
Đây là đánh giá của mọi người về Hậu Thư Du vào lúc này.
Nhưng không ai dám nói ra.
Bởi vì Hậu Thư Du này không chỉ là một tên biến thái.
Mà còn là một kẻ điên!
Trong khi Hậu Thư Du làm thế.
Người đàn ông lực lưỡng đã thu dọn hành lý trên mặt đất và lén lút định rời đi.
"Đợi đã".
Đột nhiên, giọng Hậu Thư Du vang lên từ phía sau.
Người đàn ông cường tráng sợ đến mức toát mồ hôi hột.
Anh ta từ từ quay đầu lại nhìn Hậu Thư Du.
"Đại ca, em sai rồi".
"Làm ơn, tha cho em đi".
Hậu Thư Du cười lạnh.
Anh ta dạng chân ra, chỉ ngón tay vào khoảng trống giữa đũng quần rồi nói với gã cường tráng.
"Nếu giờ mày chui qua đũng quần tao trước mặt mọi người".
"Thì tao sẽ tha cho mày!"
Người đàn ông cường tráng trông vô cùng đáng thương, sợ hãi.
Những người xem ở gần đó, thay vì đến can ngăn, họ đã lấy điện thoại ra và bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Người đàn ông cường tráng cùng đường.
Anh ta chỉ có thể cúi đầu và chậm rãi đi đến chỗ Hậu Thư Du.
Ngay khi người đàn ông cường tráng chuẩn bị quỳ xuống trước Hậu Thư Du.
Thì Liễu Ngọc Phân, không thể đứng nhìn được nữa, cuối cùng đã lên tiếng.
"Cậu kia, người đàn ông này đã xin lỗi rồi mà".
"Cậu cũng đánh người ta rồi, tha cho người ta đi".
Hậu Thư Du nghe vậy lập tức quay đầu lại.
Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến đôi chân của Liễu Ngọc Phân run rẩy vì sợ hãi.
Ánh mắt của tên Hậu Thư Du này thật khủng khiếp.
Ánh mắt anh ta cực kỳ hung ác.
Anh ta từng bước đến gần Liễu Ngọc Phân.
"Mụ già, mụ vừa nói gì, nói lại xem nào".
Khi Hậu Thư Du nói, mặc dù giọng anh ta không lớn lắm.
Tuy nhiên, khuôn mặt gớm ghiếc của anh ta khiến Liễu Ngọc Phân phải vội vàng lùi lại.
Vài tên nước ngoài xấu xa bên cạnh nhanh chóng vây lấy Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân bây giờ không thể lui được nữa.
Đối mặt với Hậu Thư Du hung dữ và độc ác đang không ngừng áp sát.
Cơ thể Liêu Ngọc Phân run lên bần bật.
"Mụ già, tôi hỏi mụ có nghe thấy không?"
"Nói lại tôi nghe những gì mụ vừa nói đi".
"Nếu không nói thì…"
Nói đến đây, Hậu Thư Du cố ý dừng lại.
Sau đó anh ta chỉ tay về bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh cách đó không xa.
"Mụ có thấy nhà vệ sinh bên cạnh kia không?"
"Giờ không có nhiều người ở đó đâu".
"Nếu bây giờ không nói tôi sẽ cho người kéo mụ vào nhà vệ sinh".
"Thuộc hạ của tôi đến từ châu Phi đấy".
"Họ đã chơi chán mấy con đàn bà da đen rồi".
"Khi họ nhìn thấy một người phụ nữ trắng trẻo, ngon nghẻ, sạch sẽ như mụ, nước miếng của họ chảy ra hết rồi đấy".
Chương 476: Mẹ vợ nhập viện rồi
Dứt lời, những người nước ngoài có mặt ở đó liền hét lên vì sung sướng.
Há miệng cười lớn.
Một tên người nước ngoài thậm chí còn đưa tay ra định tóm lấy Liễu Ngọc Phân, nhưng vì quá sợ hãi nên Liễu Ngọc Phân đã nhanh chóng nghiêng người sang một bên.
Nhưng khi bà ấy quay đầu lại, có một người nước ngoài khác, miệng đầy râu quai nón, trông rất hung ác, nhìn chằm chằm vào bà ấy như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên, hơi thở của Liễu Ngọc Phân ngày càng gấp gáp.
Bà ấy đưa tay ra và ôm lấy tim mình!
"Hộc!"
"Hộc!"
"Hộc!"
Đột nhiên, Liễu Ngọc Phân cảm thấy cả người bủn rủn, hai mắt trắng bệch.
Ngất đi trong tiếng cười của đám ác ôn.
Khi Hậu Thư Du nhìn thấy vậy, anh ta không thể không chế nhạo.
"Hù tí đã ngất, chả thú vị gì cả".
Nói xong Hậu Thư Du vung tay, dẫn đầu đám người hiên ngang rời đi.
Người đàn ông bị đánh đến mức mặt mày bầm tím nhìn thấy Liễu Ngọc Phân ngất xỉu.
Anh ta vội vàng dùng di động gọi đến số khẩn cấp!
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Lăng Tiêu.
Tòa nhà văn phòng Thiên Môn.
Như thường lệ, Hứa Mộc Tình vùi đầu vào đống tài liệu công việc.
Lý Phong đang cầm dao gọt táo, ngồi bên cạnh gọt táo cho Hứa Mộc Tình.
Lý Phong gọt vô cùng tỉ mỉ.
Vỏ táo được gọt sạch, đều từng milimet.
"Reng reng reng!"
Lúc này, điện thoại di động của Hứa Mộc Tình đột nhiên vang lên.
Hứa Mộc Tình nhấc điện thoại di động lên và thấy Hứa Hạo Nhiên đang gọi.
Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa muốn lấy lòng Liễu Ngọc Phân.
Hai người cố tình thay Lý Phong và Hứa Mộc Tình lái xe đến sân bay để đón Liễu Ngọc Phân.
Hứa Mộc Tình đã tính toán thời gian, giờ này có lẽ bọn họ đã đến rồi.
Hứa Mộc Tình trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hứa Mộc Tình cười nói với Hứa Hạo Nhiên: "Có bị mẹ mắng không?"
Tuy nhiên, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia rất gấp gáp.
Trong sự gấp gáp đó, còn có một cơn tức giận không thể kiềm chế được.
"Chị, vừa rồi mẹ bị ngất! Giờ bọn em đang ở bệnh viện!"
"Làm sao vậy? Sao, sao mẹ lại ngất?"
Hứa Mộc Tình sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.
"Em không nói rõ qua điện thoại được, chị và anh rể mau tới đây đi".
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên nói với Hứa Mộc Tình về vị trí bệnh viện của Liễu Ngọc Phân.
Hứa Mộc Tình cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lý Phong.
Lúc này Lý Phong có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Tuy nhiên, bình thường Lý Phong không có mang vẻ điềm tĩnh này .
Văn phòng vốn được sưởi ấm bởi ánh mặt trời.
Tuy nhiên, nhiệt độ đã hạ xuống lúc nào không biết.
Hứa Mộc Tình bất giác rùng mình.
Lý Phong đứng dậy đưa cho Hứa Mộc Tình quả táo đã gọt vỏ.
Lập tức nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói bằng một giọng không có chút cảm xúc nào.
"Đi thôi, chúng ta đi xem xem, mẹ thế nào rồi?"
Khi đẩy cửa phòng bệnh viện ra.
Hứa Mộc Tình và Lý Phong nhìn thấy Liễu Ngọc Phân hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, nằm yên lặng trên giường bệnh.
Bác sĩ và y tá tình cờ cùng có mặt ở đó.
Hứa Mộc Tình vội vàng tiến lên và hỏi bác sĩ.
"Bác sĩ, tình trạng của mẹ tôi thế nào rồi?"
"Bà ấy có thể đã bị căng cơ tim do làm việc trong thời gian dài".
"Ngoài sợ hãi quá mức, tim hơi thiếu máu".
"Vì vậy, đã xuất hiện một cú sốc ngắn".
Bác sĩ giải thích.
Đại khái là tim của Liễu Ngọc Phân vốn đã yếu.
Đột nhiên bị dọa liền ngất đi.
May mắn thay, không có gì quá nguy hiểm.
Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, sẽ từ từ tỉnh lại.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Phong ngoắc ngoắc với Hứa Hạo Nhiên.
Hai người bước ra khỏi phòng.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong, cậu ta không hấp tấp như khi nghe điện thoại.
Điều này hoàn toàn khác với tính cách thường ngày của cậu ta.
Nguyên nhân tại sao cậu ta lại như vậy không phải là bởi vì Liễu Ngọc Phân ngất đi, làm Hứa Hạo Nhiên trưởng thành lên.
Mà đó là bởi vì cậu ta cảm nhận được áp lực mạnh mẽ phát ra từ người Lý Phong !
Sắc mặt Lý Phong vẫn bình thản như nước.
Nhưng dưới mặt nước phẳng lặng như gương đó lại có một dòng nước ngầm dâng trào, vô cùng dữ dội.
Hai người đi bộ đến một góc xa phòng bệnh.
Lý Phong thấp giọng hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Chuyện gì vậy?"
Lúc này, tay của Hứa Hạo Nhiên đã nắm chặt lại.
Cậu ta hằn học nói: "Người đã gọi xe cấp cứu cho em biết".
"Mẹ vốn vẫn ổn".
"Chỉ vì người đàn ông đó bị mấy người nước ngoài ức hiếp".
"Mẹ, không thể đứng nhìn được nữa nên mới lên tiếng".
"Sau đó mấy tên nước ngoài đó thậm chí còn đe dọa mẹ và nói muốn kéo mẹ vào nhà vệ sinh".
"Sau đó mẹ bị sốc".
Nói đến phần sau, Hứa Hạo Nhiên nghiến răng căm hận.
Cậu ta nhìn chằm chằm Lý Phong nói với Lý Phong: "Anh rể, thù này nhất định phải báo!"
"Anh rể, bây giờ chúng ta đi tìm lũ khốn đó đi!"
"Đánh gãy hết răng chúng đi, để bọn chúng quỳ xuống dập đầu xin lỗi mẹ chúng ta!"
"Không đủ".
Lúc này, Lý Phong đột nhiên nói ra hai chữ.
Hứa Hạo Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, vì vậy liền hỏi: "Anh rể, cái gì không đủ?"
"Em nghĩ rằng mấy thằng đó chỉ cần quỳ gối dập đầu xin lỗi là đủ à?"
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên lắc đầu!
"Anh rể, không đủ!"
Lúc này, đáy mắt Hứa Hạo Nhiên cũng lộ ra vẻ kiên định.
Lý Phong đưa tay vỗ vai Hứa Hạo Nhiên vài cái.
Lạnh nhạt nói: "Em ở đây chăm sóc mẹ thật tốt, anh sẽ giải quyết chuyện này".
Hứa Hạo Nhiên vốn dĩ muốn đi cùng Lý Phong.
Nhưng cậu ta chưa kịp nói thì thân ảnh Lý Phong đã biến thành một cái bóng.
Trong nháy mắt, đã biến mất.
Nhanh như một cơn gió.
Mặc dù không được đi cùng Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng trong lòng cậu ta rất bình yên.
Cậu ta biết lần này anh rể đã tức giận thật rồi!
Lý Phong vừa đi ra khỏi tòa nhà.
Vương Tiểu Thất đã nhanh chóng lái xe đến rồi dừng lại.
Khi Lý Phong lên xe, Vương Tiểu Thất cung kính nói.
"Đại ca! Em đã tìm ra những kẻ đó là ai rồi ạ".
"Tên cầm đầu là con trai cả của gia tộc họ Hậu, tên là Hậu Thư Du".
"Đám người nước ngoài còn lại đều đến từ châu Âu".
"Nghề nghiệp của chúng như là được điền cho có vào thông tin nhập cảnh".
"Em không biết những tên này làm gì?"
"Nhưng theo như quan sát, thì em thấy đám đó cũng chả phải loại tốt đẹp gì!"
Vừa rồi trên đường đến bệnh viện, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã phái Vương Tiểu Thất đến sân bay để điều tra.
Nói xong, Vương Tiểu Thất ngừng lại.
Cậu ta thấy sắc mặt của Lý Phong không có gì thay đổi.
Nên cậu ta nói tiếp: "Đại ca, em đã copy camera sân bay rồi đây, anh có muốn xem qua không?"
Vương Tiểu Thất vừa nói xong.
Thì chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Lý Phong từ ghế sau xe: "Đối với một đám người sắp chết, còn cần phải xem xem chúng làm sai gì à?"
Thâm hiểm!
Lạnh lùng!
Mỗi lời Lý Phong thốt ra đều mang theo khí tức kinh người khiến toàn thân Vương Tiểu Thất run lên.
Cậu ta đã theo Lý Phong được một thời gian rồi.
Nhưng hiếm khi nhìn thấy Lý Phong như thế này.
Ngay cả khi là đệ của Lý Phong, Vương Tiểu Thất cũng cảm thấy Lý Phong bây giờ đặc biệt đáng sợ!
Loại sợ hãi này đến từ nội tâm!
Vương Tiểu Thất nuốt nước miếng một cái, rồi hỏi Lý Phong: "Đại ca, chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Biệt thự mà Hậu Thụy Niên vừa mua ở đông bắc Thiên Môn".
"Vâng!"
Chương 477: Dã thú khát máu
Lúc này, đại sảnh của biệt thự lưng chừng núi mà Hậu Thụy Niên mới mua.
Hậu Thư Du đang ngồi trong phòng khách với một nhóm người nước ngoài.
Anh ta vắt chéo chân, trên tay cầm một chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Bên cạnh có một cô hầu gái xinh đẹp đang rót rượu vang đắt tiền một cách kính cẩn.
Trong khi người hầu gái đang rót rượu đỏ, ánh mắt của Hậu Thư Du nhìn thẳng vào khuôn ngực hơi lộ ra của người hầu gái.
Lúc này, miệng Hậu Thư Du nhếch lên.
Đột nhiên anh ta đưa tay vào cổ áo của người hầu.
"A! Cậu chủ định làm gì vậy !?"
Cô hầu gái sửng sốt.
Khi cô ấy định tránh đi, thì Hậu Thư Du đã kéo cả người cô ấy vào lòng.
Vì hành động này quá mạnh.
Nên rượu vang trong tay Hậu Thư Du đã bị đổ.
Chất lỏng, màu đỏ như máu, chảy xuống mặt, cổ và bộ ngực hở của cô người hầu.
Hậu Thư Du bất ngờ!
Cúi đầu!
Lè lưỡi!
Liếm!
"Cậu chủ! Đừng!"
Cô hầu gái giãy dụa kịch liệt.
Nhưng càng giãy dụa, Hậu Thư Du càng kẹp chặt.
Đám người nước ngoài ở bên cạnh nhìn thấy vậy liền trở lên phấn khích.
Một vài tên thậm chí đã quay đầu lại, nhìn hai người giúp việc khác đang đứng cách đó không xa.
Giữa tiếng ồn ào của nhóm người này, Hậu Thụy Niên bước xuống từ tầng hai trong bộ đồ ngủ.
Hậu Thụy Niên đã không ra sân bay để đón Hậu Thư Du.
Ông ta đã dành thời gian của mình cho việc "tạo ra em bé".
Ông ta thậm chí đem ‘hạt giống’ của mình gieo vào bụng của nhiều người một lúc.
Còn không à, vừa rồi khi Hậu Thư Du đang làm ồn ở tầng dưới.
Thì Hậu Thụy Niên đang chăm chỉ cày cuốc trên lầu.
Hậu Thụy Niên bước xuống cầu thang và ho nhẹ với Hậu Thư Du.
Hậu Thư Du đẩy cô hầu gái đang giãy dụa ra khỏi vòng tay của mình.
Sau đó, sửa sang lại quần áo của mình.
Anh ta tươi cười bước đến chỗ Hậu Thụy Niên, chắp tay hành lễ với Hậu Thụy Niên.
"Con trai bái kiến bố".
Nhìn Hậu Thư Du, trong mắt Hậu Thụy Niên lóe lên vẻ chán ghét.
Ông ta không thích Hậu Thư Du từ khi còn nhỏ.
Tính khí của Hậu Thư Du rất hung bạo, thậm chí còn có chút điên cuồng.
Hậu Thụy Niên ít nhiều đã nghe về những điều anh ta làm ở nước ngoài trong những năm qua.
Thật lòng mà nói, nếu không vì hoàn cảnh gia tộc hiện tại tương đối trầm trọng và phức tạp.
Thì ông ta cũng sẽ không nghĩ đến người con trai mà ông ta đã không gặp nhiều năm này.
Cộng thêm việc Hậu Thư Du là người dẫn đường cho gia tộc Nicholas vào Hoa Hạ.
Là một người liên lạc, Hậu Thụy Niên phải đối phó với người con trai mà trong lòng không hề thích này.
Dù trong lòng không thích nhưng ngoài mặt, Hậu Thụy Niên vẫn phải ra vẻ.
Sau khi trao đổi vài lời với Hậu Thư Du, ông ta nắm lấy tay Hậu Thư Du và ngồi xuống.
Sau đó, nói với Hậu Thư Du: "Ông Edelman đã cử con trở lại lần này, cụ thể là như nào?"
Trên thực tế, Hậu Thụy Niên rất buồn bực.
Ông ta đã tiếp xúc với gia tộc Nicholas ba lần.
Cháu trai của chú Andre trong hai lần trước, thậm chí còn chưa kịp nói thêm vài câu với ông ta, tất cả đều đã bị người nhà họ Lý giết chết!
Lần này, Hậu Thụy Niên cuối cùng đã gặp được đại diện của gia đình Nicholas.
Vừa mở miệng liền hỏi chuyện hợp tác.
Không hề đề cập đến những chuyện Hậu Thư Du đã làm ở nước ngoài trong những năm qua?
Đã gặp những nguy hiểm gì?
Chịu cực khổ như nào?
Hậu Thư Du cũng chả thèm kêu ca với Hậu Thụy Niên.
Anh ta nói thẳng: “Chúng con chỉ là những người tiên phong”.
"Nói khó nghe hơn, chính là lũ tay chân".
"Còn nội dung cụ thể thì con không biết".
"Chi tiết sẽ không được tiết lộ cho đến khi William đến".
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Hậu Thụy Niên nghe đến cái tên William, ông ta liền hỏi: "William là ai?"
Hậu Thư Du bất ngờ cười toe toét.
"Hắn! Một ‘thằng phi công’ kiêu ngạo". ( chỉ phi công thích lái máy bay bà già)
Hậu Thư Du nói xong, trực tiếp đứng lên.
Anh ta quay lại và đi về phía người hầu gái đã sợ hãi trốn ở một bên.
Vừa đi, anh ta vừa nói: "Bố ơi, con chơi mấy con đàn bà da dày đầy mỡ ở châu Phi mãi rồi".
"Đã lâu không được chơi mấy cô trắng trẻo mềm mại ở trong nước".
"Mặc dù người phụ nữ này trông cũng ở mức trung bình thôi, nhưng cô ta có làn da đẹp".
"Cho con nhé?"
Khi Hậu Thư Du nói vậy, có vẻ như anh ta đang hỏi Hậu Thụy Niên.
Nhưng trên thực tế, anh ta đã dang hai tay, đè người hầu gái xuống đất.
Sau đó, anh ta như một con chó điên.
Trong tiếng la hét của cô hầu gái.
Xé hết quần áo của cô hầu gái.
"Hahahaha!"
"Tao nghĩ quả không sai mà!"
"Da con này ngon quá!"
"Mọng nước quá!"
"Đủ rồi!"
Hậu Thụy Niên đột ngột đứng dậy và nhìn Hậu Thư Du giận dữ.
"Sao mày không nghĩ xem mày là ai đi?"
"Đường đường là cậu chủ mà lại làm chuyện đồi bại với người hầu ở ngay đại sảnh như thế à!"
Nghe Hậu Thụy Niên nói vậy, Hậu Thư Du mới buông tay ra.
Rồi anh ta từ từ đứng dậy.
Anh ta quay lại cười toe toét.
"Ôi, bố thân yêu của con".
"Con chỉ đang đùa với cô ta thôi mà".
"Đây cũng là phong tục của chúng con ở châu Phi".
"Bố không biết đấy thôi, ở bên con á, đừng nói là đại sảnh".
"Ngay cả trên đường cái bên ngoài".
"Khi bắt được phụ nữ, thì cứ làm tùy ý, đâm tùy ý!"
Hậu Thụy Niên không cho rằng lời Hậu Thư Du là thật.
Hậu Thư Du đã điên từ khi còn nhỏ rồi.
Nhiều năm qua, đã làm đủ mọi chuyện phẫn nộ, bất bình ở nước ngoài!
"Tao không quan tâm những gì mày đã làm ở nước ngoài trước đây".
"Nhưng khi trở về nước, điều đầu tiên mày phải chú ý là thân phận của mình".
"Là con trai cả của nhà họ Hậu, thì phải đàng hoàng".
"Tao không yêu cầu mày phải hiểu biết và dịu dàng như em trai".
"Nhưng ít nhất, mày phải giống người".
Ngay khi Hậu Thụy Niên nói vậy, đôi mắt Hậu Thư Du đột nhiên toát ra một tia lạnh lẽo khiến toàn thân Hậu Thụy Niên run lên.
Hậu Thụy Niên sửng sốt: "Mày muốn làm gì?"
Hậu Thư Du tươi cười bước đến trước mặt Hậu Thụy Niên.
Anh ta ghé vào một bên ghế sô pha nói với Hậu Thụy Niên: "Thằng con thiên tài mà bố khen mấy chục năm qua đâu?"
"Con về lâu như vậy, sao không thấy nó đi ra chào con một tiếng?"
Hậu Thụy Niên sắc mặt trở nên ảm đạm: "Nó đã xuất ngoại rồi, sắp tới sẽ không gặp nó đâu".
Hậu Thụy Niên không muốn nhắc thêm thông tin gì về Hậu Thư Hạo nữa.
Ông ta đổi chủ đề.
"Bây giờ, mày có một việc rất quan trọng phải làm".
"Có việc là tốt! Bố biết con là người không chịu được nhàn rỗi mà".
"Thằng ‘phi công’ William này, phải mất ít nhất một tuần nữa hắn mới có thể đến được Thiên Môn".
"Nếu trong thời gian này không vui vẻ một chút, anh em con sẽ không chịu được".
Khi nói, đôi mắt Hậu Thư Du luôn sáng lên một tia sắc bén.
Anh ta như một con dã thú, khát máu và luôn muốn ăn thịt người!
Chương 478: Nhà dột từ nóc
"Tao đã đạt được tiếng nói chung với trưởng tộc nhà họ Vũ rồi".
"Hai vị cao thủ cấp ‘vương’ của nhà họ Vũ đã lên đường rồi. Hai ngày nữa sẽ đích thân đến nhà họ Lý".
"Trấn áp Lý Tấn và cao thủ bên cạnh ông ta".
"Lúc đó, mày đưa người của mình đến tòa nhà văn phòng tập đoàn Lăng Tiêu".
"Giết hết sạch lũ đó cho tao!"
Sát khí!
Một luồng sát khí mạnh mẽ bắt đầu tràn ngập khắp đại sảnh.
Vào lúc này, Hậu Thụy Niên, người thường ung dung rộng lượng, đã thay đổi biểu cảm của mình và biến thành một con thú khát máu.
Hơn nữa, so với con trai của mình, sự sắc bén trong mắt Hậu Thụy Niên còn hung ác và tàn nhẫn hơn!
Sự điên rồ và biến thái của Hậu Thư Du hoàn toàn được di truyền từ cha mình.
Đúng là nhà dột từ nóc!
Mặc dù Hậu Thư Du rất thích giết người.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghe nói về tập đoàn Lăng Tiêu.
Cảm thấy đối phương chỉ là hạng tầm thường, anh ta không khỏi cụt hứng.
Vẻ mặt anh ta chán nản nói: "Bố yêu quý, bố không thể để cho con giết mấy người lợi hại chút được à?"
"Nếu không thì, con có thể đến thủ đô giết chết Lý Tấn, chặt đầu Lý Tấn đó cho bố!"
Câu nói của Hậu Thư Du không phải là câu nói đùa.
Đồng thời, toàn thân anh ta cũng tỏa ra khí tức rất mạnh!
Vương!
Hậu Thư Du hóa ra là một cao thủ cấp ‘vương’!
Mà khí tức anh ta tỏa ra.
Điên cuồng!
Khát máu!
Giống như một con quái thú chuyên ăn thịt đồng loại!
Hậu Thụy Niên dường như đã đoán rằng Hậu Thư Du sẽ nói như vậy.
Ông ta lạnh lùng nhìn Hậu Thư Du: "Đừng vội, tao còn chưa nói hết".
"Có hai nhân vật quan trọng trong tập đoàn Lăng Tiêu, cần sự quan tâm đặc biệt của mày".
Nói xong, Hậu Thụy Niên liền lấy ra hai bức ảnh.
Đầu tiên đưa bức ảnh của Hứa Mộc Tình: "Người phụ nữ này tên là Hứa Mộc Tình".
Khi Hậu Thư Du nhìn thấy bức ảnh của Hứa Mộc Tình, mắt anh ta sáng rực lên.
"U!"
"A a a!"
Hậu Thư Du kêu lên như khỉ đột.
Cầm tấm ảnh của Hứa Mộc Tình trong tay, anh ta nhảy dựng lên vì kích động: "Con này ngon đó! Con này ngon đó!"
"Con này, con có thể chơi ít nhất một tuần!"
"Bố, bố tốt với con quá!"
"Yên tâm, con sẽ chơi cô ta đến chết!"
Mặt Hậu Thụy Niên vẫn không thay đổi.
Ông ta đưa bức ảnh của Lý Phong cho Hậu Thư Du.
"Người đàn ông này tên là Lý Phong".
"Hắn là kẻ mà tao muốn mày quan tâm nhiều nhất".
Lúc này, mắt Hậu Thư Du sáng lên.
Vừa nghe nói Lý Phong họ Lý, liền hỏi Thụy Niên.
"Bố, Lý Phong này có quan hệ gì với nhà họ Lý?"
"Lý Phong là con của Lý Tấn, trưởng tộc nhà họ Lý!"
Hậu Thư Du mỉm cười sau một lúc sững sờ.
"Hahahaha, thú vị, thú vị".
"Hồi đó, Lý Mộc đã chết dưới lưỡi dao của bố để cứu em hắn".
"Bây giờ, Lý Phong này đã trở lại".
"Vậy thì con sẽ lại dùng cách như vậy. Giết luôn cả thằng em trai của Lý Mộc!"
Hậu Thư Du vừa nói xong câu này.
"Vù!"
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Gió lạnh cuốn bay những tấm rèm nặng nề và đắt tiền.
Nó thổi qua gáy của hai tên nước ngoài đang ngồi cạnh cửa sổ.
Khiến hai tên này bất giác rụt cổ lại.
Đồng thời, rùng mình một cái.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Lúc này, trái tim của mọi người trong toàn bộ đại sảnh bắt đầu đập kịch liệt.
Một cảm giác chưa từng có bao trùm tất cả mọi người!
Ngay cả Hậu Thư Du, một cao thủ cấp ‘vương’, lúc này cũng cảm thấy nặng nề như bị đá tảng đè lên.
"Làm sao vậy? Phòng khách sao đột nhiên ngột ngạt vậy?"
Bây giờ ngay cả khi Hậu Thư Du đang nói, anh ta cũng cảm thấy khí tức của mình có chút không ổn.
Anh ta nhìn sang trái phải, thấy rằng những tên nước ngoài mà anh ta dẫn theo đều đang rất đau đớn.
Áp lực!
Hậu Thư Du cảm thấy một áp lực chưa từng có!
Hậu Thư Du đã dẫn người của anh ta chiến đấu ở nước ngoài trong nhiều năm.
Nhận các chỉ dẫn khác nhau từ gia tộc Nicholas.
Bất cứ nơi nào gia tộc Nicholas đánh dấu.
Chúng sẽ chiếm lấy nó và tàn sát nó trong thời gian ngắn nhất!
Cướp bóc!
Tất cả những thứ có giá trị sẽ được chất đầy vào nhà kho của gia tộc Nicholas.
Hầu hết phụ nữ sẽ bị Hậu Thư Du và băng đảng của anh ta tùy ý đùa giỡn.
Những phụ nữ có ngoại hình đẹp hơn một chút sau khi chơi sẽ được đóng gói và bán cho một số tụ điểm ăn chơi chui.
Còn những đứa trẻ, những cô gái xấu, chúng sẽ gói ghém và đem đi bán.
Đối với người có diện mạo xấu xí, chúng sẽ mổ bụng, lấy nội tạng của họ và bán chúng trên thị trường chợ đen quốc tế!
Tất cả các cậu bé sẽ bị ném đến trại huấn luyện.
Những người sống sót sau một chuỗi huấn luyện khắc nghiệt và tàn nhẫn.
Sẽ trở thành quân của Hậu Thư Du.
Trở thành công cụ giết người.
Máy kiếm tiền!
Trong mười năm qua Hậu Thư Du đã giết rất nhiều người và gặp rất nhiều cao thủ.
Ở nơi quy tụ thế lực ngầm quốc tế, Hậu Thư Du thậm chí còn ko coi "vua sát thủ" trong truyền thuyết ra gì.
Tuy nhiên, ngay cả khi đối mặt với ‘vua sát thủ’.
Hậu Thư Du cũng không cảm thấy áp lực mạnh mẽ như vậy!
Anh ta đã bị sốc.
Kinh ngạc nhìn xung quanh.
Cuối cùng, ánh mắt Hậu Thư Du dừng lại ở cánh cổng cách đó không xa.
Vì lúc này, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.
"Xoạch".
"Xoạch".
"Xoạch".
Tiếng giày da va chạm với sàn đá cẩm thạch đắt tiền vang vọng khắp đại sảnh.
Đồng thời, vang vọng bên tai mọi người.
Một bóng người cao lớn từ ngoài cửa bước vào.
Khoảnh khắc khi Hậu Thụy Niên nhìn thấy người đi tới, đồng tử của ông ta giãn ra ngay lập tức, ông ta đột ngột đứng dậy!
"Sao mày lại ở đây!?"
Hậu Thụy Niên không ngờ rằng Lý Phong là kẻ đứng ở cửa.
Chắc hẳn anh đã nghe thấy những gì ông ta nói với Hậu Thư Du vừa rồi.
Ngay sau khi Hậu Thụy Niên dứt lời, Hậu Thư Du đột nhiên cười lớn và đứng dậy.
"Vậy ra mày là Lý Phong, thật là thú vị".
"Thằng kia, mày là người đầu tiên giả ma giả quỷ trước mặt tao đấy".
Nói xong, Hậu Thư Du nháy mắt với vài người hầu cận bên cạnh.
Những tên ngoại quốc này lập tức từ bên cạnh đi vòng qua, cắt đứt đường lui của Lý Phong.
Từ khi Lý Phong xuất hiện, áp lực mạnh mẽ vừa rồi đã biến mất.
Hậu Thư Du bất giác nghĩ rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Bây giờ trên mặt anh ta có một biểu hiện: điên rồ !
Hậu Thư Du quay đầu lại nhìn Hậu Thụy Niên: "Bố thân yêu, vừa rồi bố không cho con chơi con hầu gái nhỏ dễ thương này trong phòng khách".
"Vậy giờ, con có thể giết người mà bố muốn giết ở phòng khách không".
Hậu Thư Du có vẻ rất nóng lòng, anh ta không thể đợi được nữa!
Hậu Thụy Niên im lặng một lúc.
Đôi mắt của ông ta đảo bốn phía.
Ông ta tin rằng áp lực đột ngột vừa rồi là do một vị cao thủ ẩn mình trong bóng tối phát ra.
Hậu Thụy Niên sẽ không cho rằng Lý Phong, một người ở đỉnh cao đại tông sư lại có khí chất đáng sợ như vậy.
Nhìn thấy cao thủ trốn trong bóng tối vẫn chưa xuất hiện.
Khuôn mặt của Hậu Thụy Niên trùng xuống.
Chương 479: Nguyên nhân cái chết của Lý Mộc
Ông ta nói với Hậu Thư Du: “Lý Phong chẳng qua chỉ là mồi nhử, kẻ địch thực sự của mày là một cao thủ bí mật nào đó”.
“Ha ha ha ha, quan tâm hắn gì giỏi giang hay kém cỏi? Hiện tại con đang nóng lòng muốn giết người đây!”
Nói xong, Hậu Thư Du liền rút một con dao găm sắc bén từ bên hông ra.
Anh ta còn thè lưỡi liếm mũi dao một cách biến thái.
Hậu Thư Du sải bước về phía Lý Phong.
Trong nháy mắt, Hậu Thư Du đã kề dao vào cổ Lý Phong.
“He he he, thử tưởng tượng xem”.
“Lúc con dao này cắt đứt động mạch chủ ở cổ mày”.
“Cảnh máu tươi phun ra sẽ rất chi là đẹp mắt”.
Mặt Lý Phong lúc này rất bình thản.
Anh bình thản như một cốc nước suối.
Chỉ là cốc nước suối này đã bị lạnh rồi.
Hơn nữa còn dần dần lạnh ngắt.
Anh hầu như không để ý đến con dao kề trên cổ, có thể lấy đi mạng sống anh bất cứ lúc nào.
Mà hỏi Hậu Thụy Niên bằng giọng nói lạnh băng như gió mùa tháng chạp.
“Vừa nãy tao có nghe mày nhắc đến một người”.
“Người tên là Lý Mộc, là anh trai tao”.
“Tao muốn biết, anh ấy chết như thế nào?”
Hậu Thụy Niên vẫn không nói gì, ánh mắt hoài nghi của ông ta liên tục nhìn bốn phía.
Ông ta đang tìm cao thủ ẩn nấp trong bóng tối.
Trong mắt Hậu Thụy Niên, sự tồn tại vị cao thủ kia mới chính là mối đe dọa với họ.
Còn về Lý Phong, với thực lực của Hậu Thư Du thì dư sức đối phó với Lý Phong.
“Ha ha ha”.
Hậu Thư Du cười lạnh lùng
“Thằng nhóc đáng thương à!”
“Nói đến đây, tao liền nhớ đến thằngng anh trai của mày, hình như đối xử với mày rất tốt”.
Hậu Thư Du nói không sai.
Hồi còn nhỏ quan hệ giữa Lý Mộc và Lý Phong quả thực rất tốt.
Hai anh em họ cách nhau mười tuổi.
Có thể nói Lý Mộc là một thiên tài.
Lúc anh ấy chín tuổi đã học hết chương trình cấp ba!
Lúc anh ấy 20 tuổi, đã có thực lực của một tông sư!
Ở thủ đô khi ấy có thể nói Lý Mộc tiếng tăm lừng lẫy.
Không biết có bao nhiêu người luôn dõi theo Lý Mộc.
Cũng là vì vậy nên ít người biết đến sự tồn tại của Lý Phong.
Bởi vì hào quang của Lý Mộc đã hoàn toàn che lấp Lý Phong.
Là một thiên tài nhưng Lý Mộc luôn yêu thương bảo vệ em trai mình.
Lý Phong phạm lỗi, Lý Mộc luôn đứng ra chịu trách nhiệm thay em.
Tình cảm hai anh em luôn rất tốt.
Thế nhưng có một ngày, Lý Mộc đột nhiên nổi giận với Lý Phong
Anh ấy giận dữ tát Lý Phong một cái.
Sau đó thể hiện thái độ khó coi.
Thậm chí còn ném Lý Phong xuống nước, định để cho anh chết đuối.
Cũng may quản gia phát hiện, mới cứu được Lý Phong.
Khoảng thời gian sau đó, Lý Mộc đối xử với Lý Phong ngày càng độc ác.
Có mấy lần dồn Lý Phong vào chỗ chết.
Đến cuối cùng, Lý Phong và mẹ anh bị bố ruột mình đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến Đông Hải.
Mới kết thúc sự dằn vặt của Lý Mộc đối với Lý Phong.
Vô số điều khó hiểu.
Nghi ngờ mãi mãi.
Lý Phong luôn không hiểu tại sao anh trai mình lại đối xử như vậy với anh?
Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không có được câu trả lời.
Mà bây giờ Lý Phong lại biết được câu trả lời thực sự từ chỗ bố con Hậu Thụy Niên!
Nụ cười trên mặt Hậu Thụy Niên đầy ẩn ý, vừa rạng rỡ vừa nham hiểm.
Anh ta nói: “Đứa em trai đáng thương à! Mày nhất định không biết, anh trai mày vì cứu mày mà đã phải hy sinh tính mạng”.
“Nếu năm đó anh mày không làm như vậy, e rằng mày chết từ lâu rồi”.
“Là ai?”
Giọng Lý Phong bình tĩnh, sắc mặt bình thản.
Hậu Thư Du cố ý dùng lực gí dao trên cổ Lý Phong mạnh hơn, nhẹ nhàng cứa lên cổ anh.
Máu đỏ tươi chảy từ từ theo lưỡi dao.
Lý Phong vẫn không có bất cứ biểu cảm gì.
Giọng anh giống như gió đông thổi từ ngoài cửa sổ vào.
“Là ai muốn giết tao?”
“Ha ha ha ha! Câu hỏi này của mày bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi nhỉ?”
“Bây giờ tao có thể cắt động mạch chủ ở cổ mày giống như cắt ống nước”.
“Sau đó thưởng thức cảnh máu tươi phun ra”.
Vẻ mặt Hậu Thư Du hung ác lạ thường.
Cảm xúc trên khuôn mặt cũng rất điên dại biến thái!
Hậu Thư Du cười to.
“Máu tươi nóng hổi phun lên người, đó là trải nghiệm vô cùng tuyệt vời”.
“Nhưng, nể tình chúng ta đều là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô”.
“Tao cho mày một con đường sống”.
“Nếu bây giờ mày quỳ xuống thè lưỡi xin tha, vẫy đuôi như một con chó”.
“Như vậy tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày!”
Lý Phong không thèm để ý đến Hậu Thư Du, mà dùng ánh mắt sắng quắc nhìn Hậu Thụy Niên.
“Ái chà chà, khá lắm! Có khí phách hơn tao tưởng nhiều đó”.
Nói xong, Hậu Thư Du cố ý dùng con dao găm cắt một miếng thịt trên cổ Lý Phong.
Anh ta nói với Lý Phong.
“Chỗ này liên kết rất nhiều dây thần kinh”.
“Cho dù bị đánh nhẹ thôi, cũng cảm thấy rất đau”.
“Tiếp theo, tao sẽ dùng mũi dao từ từ khoét vào thịt mày”.
“Cảm giác đau đớn tột cùng ấy sẽ khiến mày cảm thấy vô cùng vô cùng đau xót!”
“Tao đã từng dùng cách này đối phó với rất nhiều rất nhiều kẻ cứng đầu”.
“Đám người đó còn cứng đầu hơn mày, lại càng thích ra vẻ”.
“Tao muốn xem xem, mày chịu đựng được bao lâu”.
“Mày đừng có làm tao thất vọng đấy!”
Lúc Hậu Thư Du định đâm mũi dao vào cổ Lý Phong.
Hai ngón tay!
Ngón tay thẳng tắp!
Giống như tia điện đột nhiên giơ ra!
Rất nhanh và chuẩn kẹp lấy mũi dao găm của Hậu Thư Du!
Giây phút này.
Mũi dao vốn định đâm vào cổ Lý Phong bị kẹp chặt ở đó, không nhúc nhích được !
Hậu Thư Du trợn mắt.
Thật bất ngờ, phải nói là rất bất ngờ.
Anh ta không nghĩ rằng, Lý Phong bề ngoài chả có chút dã tâm nào vậy mà lại có sức mạnh phi thường đến vậy.
Cho dù Hậu Thụy Niên luôn đứng đó, liên tục nhắc nhở: “Hậu Thư Du, mày không được sơ suất”.
“Thực lực của Lý Phong là đỉnh cấp đại tông sư đó!”
Thảo nào!
Hậu Thư Du đột nhiên cười to.
“Hóa ra thằng nhãi con nhà họ Lý mấy người cũng có chút bản lĩnh đó”.
“Giống như con chim bị nhốt trong lồng như mày, mà lại có thực lực của đỉnh cấp đại tông sư”.
“Khá lắm khá lắm, khá là thú vị đấy”.
Cơ mặt Hậu Thư Hạo dần dần nhăn lại.
Điệu cười của anh ta ngày càng hiểm ác!
“Đỉnh cấp đại tông sư, đối với bốn gia tộc lớn mà nói, đúng là có tầm ảnh hưởng không nhỏ”.
“Thế nhưng, một khi xuất ngoại, đối mặt với những gia tộc lớn đã có mấy trăm năm lịch sử”.
“Mày, chỉ là một con sâu cái kiến!”
Biểu cảm của Hậu Thư Du ngày càng hiểm ác.
Lực nắm con dao ngày càng mạnh.
“Mày biết không, mười năm trước tao đã là đỉnh cấp đại tông sư rồi! Ba năm trước tao đã thành ‘vương’!”
“Cái loại con sâu cái kiến như mày nhất định không thể biết được, sau khi một người đạt được cảnh giới này, sẽ có một danh hiệu”.
“Mà danh hiệu của tao là ‘đuôi bọ cạp’!”
Chương 480: Huyên náo
“Con dao găm trong tay tao có độc giống như đuôi bọ cạp, nó có thế đâm thủng mọi thứ!”
“He he he, tiếp theo hãy cho tao xem rốt cuộc mày mạnh như thế nào, có thể chịu đựng bao lâu!”
Vì thế, Hậu Thư Du không ngừng dùng sức!
Anh ta vừa ra sức vừa cười to.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Cười mãi rồi đột nhiên, cơ mặt Hậu Thư Du bắt đầu cứng ngắc.
Tiếng cười cũng dừng.
Anh ta không cười được nữa.
Bởi vì lúc này, anh ta đã dùng ít nhất đến bảy phần sức lực của mình.
Hơn nữa, vì quá sức, thế nên trán anh ta nổi đầy gân xanh.
Tay anh ta bắt đầu run.
Cơ tay phải cũng vì dùng lực quá sức đã bắt đầu bủn rủn.
Nhưng bất kể Hậu Thư Hạo dùng sức như thế nào đi nữa.
Con dao găm vẫn bị hai ngón tay Lý Phong kẹp chặt.
Không hề động đậy!
“Cái quái gì vậy? Vì sao tao dùng sức mạnh như thế?”
Hậu Thư Du kinh ngạc!
Anh ta bắt đầu hét to: “Sao có thể như vậy được?”
“Vì sao? Vì sao con dao găm của tao lại không đâm vào được?”
“Không thể thế được! Tuyệt đối không thể thế được!”
“Đâm vào cho tao! Đâm vào cho tao!”
Thậm chí Hậu Thư Du dùng cả hai tay nắm lấy chuôi con dao găm, ra sức đâm vào cổ Lý Phong!
Nhưng con dao găm vẫn không có hiện tượng nhúc nhích.
Lúc này, Lý Phong khẽ nhướn chân mày.
Anh thản nhiên nói ra hai từ.
“Ồn ào”.
Vào lúc này, hai ngón tay Lý Phong cử động nhẹ.
Hậu Thư Du đột nhiên cảm thấy tê cứng toàn thân như bị điện giật.
Lập tức, chỉ cảm thấy tay trống không.
Con dao găm anh ta luôn nắm chắc trong tay đột nhiên biến mất.
Trong chớp mắt!
Đuôi bọ cạp của Hậu Thư Du.
Con dao chuyên dùng để ngược đãi người khác.
Đột nhiên chuyển hướng!
Nhắm rất chuẩn, đâm vào cổ Hậu Thư Du!
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết, vang vọng cả phòng khách!
Tiếng kêu to đến mức kính trên cửa sổ liên tục rung lên!
Lúc này, Lý Phong bình thản nói với Hậu Thư Du: “Có một viêc, có thể mày không biết”.
“Từ trước đến giờ, những chỗ mày đâm đều sai rồi”.
“Từ chỗ đó xuống phía dưới năm centimet, mới là huyệt vị nhạy cảm nhất của con người”.
Nói xong, Lý Phong rút còn dao găm ra!
Bất chợt đâm vào vị trí mà anh vừa nói!
“Hự a a a a!”
“Choang!”
Kính cửa sổ vỡ vụn!
Đèn pha lê trên trần phòng khách cũng bắt đầu rung lắc.
“Choang!”
Đèn thủy tinh từ trần nhà rơi mạnh xuống.
Vỡ tan trên nền đất.
Thời khắc này, Hậu Thư Du lùi mạnh về sau.
Máu đỏ tươi cũng thuận theo di chuyển của anh ta bắn ra tung tóe.
Bắn tên không trung tạo nên hình cầu vồng.
Hậu Thư Du thở hồng hộc.
Trừng mắt.
Thù hằn.
Căm phẫn.
Còn có chút không thể tin được!
Anh ta trừng trừng nhìn Lý Phong.
Vì lúc nãy cố hét to khiến cổ họng bị tổn thương.
Anh ta vừa mở miệng liền phát ra âm thanh giống như miếng giẻ rách bị xé.
“Hóa ra mày luôn che dấu thực lực của mình”.
“Không ngờ rằng, mày đã đạt đến cảnh giới của ‘vương’”.
Hậu Thư Du nói ra câu này khiến cho Hậu Thụy Niên ở bên cạnh bị sốc!
Ông ta không ngờ.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng!
Lý Phong đã đạt đến cảnh giới của‘vương’!
Cho đến lúc này, cuối cùng Hậu Thụy Niên cũng đã nghĩ thông suốt.
Chẳng trách lúc mới bắt đầu, bất kể ông ta có quan sát bốn phía như nào đi nữa, đều không thấy cao thủ ẩn náu bí mật của gia tộc họ Lý.
Hóa ra, cao thủ đích thực chính là Lý Phong.
Hậu Thụy Niên nhìn Lý Phong với ánh mắt phức tạp.
Từ trước đến này, ông ta ngày ngày khoe khoang với người ngoài rằng gia tộc họ Hậu sinh ra thiên tài trăm năm có một.
Thế nhưng, thiên tài mà ông dốc lòng đào tạo khi đối mặt với Lý Phong lại không chịu nổi một đòn.
Đã khiến cho gia tộc họ Hậu trở thành trò cười cho thiên hạ!
Cho đến giờ, cuối cùng Hậu Thụy Niên cũng hiểu được.
Thiên tài thực sự, hóa ra lại là Lý Phong!
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt Hậu Thụy Niên lập tức lóe lên ánh nhìn sắc bén!
Bỗng nhiên Hậu Thụy Niên cười to: “Ha ha ha ha! Cũng may là tao đã có sự chuẩn bị trước !”
Tức khắc, Hậu Thụy Niên vỗ tay.
Bầu không khí ở phòng khách đột nhiên rung động nhẹ.
Tiếp đó, có ba bóng đen từ ngoài xuất hiện trong phòng.
Đây là ba người đàn ông trung niên.
Ba người này kìnhkhí lan tỏa khắp người.
Hai mắt sáng rực.
Chỉ đứng đó thôi mà cũng tỏa ra áp lực kinh người.
Ba người đứng ở ba góc bao vây lấy Lý Phong.
Trong mặt họ ánh lên ánh nhìn dữ tợn.
Thực ra không chỉ Hậu Thụy Niên.
Kể cả ba người họ cũng bị chấn động bởi sức mạnh mà Lý Phong vừa thể hiện.
Rõ ràng Lý Phong còn rất trẻ, đã đạt được cảnh giới củavương.
Người như vậy thực sự đáng sợ quá.
Nhất định phải bóp chết ngay khi còn trong trứng nước.
Không thì gia tộc Lý Thị sẽ vùng lên.
Lúc đó bốn đại gia tộc ở thủ đô sẽ không còn chỗ đứng nữa
Chỉ còn mỗi gia tộc họ Lý xưng bá thiên hạ!
Hậu Thụy Niên giơ tay cung kính với ba người đàn ông trung niên.
“Ba vị, đây chính là Lý Phong-niềm hy vọng vùng lên của gia tộc Lý Thị”.
“Chỉ cần trừ khử hắn, coi như là loại bỏ được gốc rễ của nhà họ Lý”.
“Mặc dù để cả ba vị cùng nhau đối phó với một tên hậu bối còn trẻ này có hơi mất mặt”.
“Nhưng vì sự thịnh vượng của gia tộc, mong ba vị bỏ qua cho!”
Trong ba vị cao thủ này, có hai người là người nhà họ Vũ.
Họ là anh họ của Vũ Thế Huân.
Trong gia tộc họ có địa vị được người khác hết sức coi trọng.
Bình thường, đừng nói là ra tay với người vai dưới.
Đến nhìn đám con cháu còn trẻ họ cũng không thèm để ý đến.
Trong mắt họ, bọn trẻ bây giờ ngoài ăn chơi phóng túng ra, thì không biết cái gì hết.
Nhưng họ cảm thấy mối nguy toát lên từ người Lý Phong.
Lý Phong này quả thực rất xuất sắc.
Tuổi còn trẻ mà đã đạt được trình độ ngang bằng họ.
Càng về sau, nếu cho hắn có cơ hội và thời gian rèn luyện.
Thì hắn sẽ bước vào cảnh giới mà người thường không thể nào đặt chân đến được!
Một khi Lý Phong đạt đến cảnh giới đó ắt hẳn sẽ thu hút những môn phái ở ẩn lâu nay.
Đến lúc đó, sẽ giống như những gì Hậu Thụy Niên nói.
Gia tộc Lý Thị ở thủ đô sẽ trở thành gia tộc đứng đầu!
Lý Phong là một thiên tài.
Thiên tài này đáng bị bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Ba người đàn ông nhìn nhau.
Lý Phong nhất định phải chết!
Ngay sau đó, ba người cùng nhau xông lên!
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèo!”
Ba bóng đen lao về phía Lý Phong
Từng người tung tuyệt chiêu của mình nhắm vào Lý Phong.
“Phách Không Chưởng!”
“Diệt Toái Quyền!”
“Ly Biệt Câu!”
Ba cao thủ tung ra tuyệt chiêu đỉnh cao của gia tộc cùng lúc đánh về phía Lý Phong.
Lúc này, trong phòng khách, luồng khí mạnh mẽ, tiếng gió xé trong không trung!
Hậu Thụy Niên mừng thầm.
Thành công rồi!
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Âm thanh đi kèm vô cùng to.
Chỉ nhìn thấy ba bóng đen bật ngược lại với tốc độ nhanh hơn ban đầu!
Bình luận facebook