-
Chương 492-500
Chương 492: Cái đồ không biết điều
Lúc Lý Phong mới bước vào Giang Hữu Vi đã cảm thấy khí chất trên người anh không giống người bình thường.
Nhưng nghe Hứa Hạo Nhiên nói thế, ông ta không kìm được quan sát anh thật kỹ.
Ông ta làm trong ngành truyền thông.
Đương nhiên biết rõ người chồng ở rể của Hứa Mộc Tình.
Ông ta còn biết nhiều chuyện vặt vãnh liên quan đến anh là đằng khác.
Mà lúc chuẩn bị tung tin vu khống tập đoàn Lăng Tiêu, cũng đã biên soạn không ít tin tức liên quan đến Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Ông ta còn tưởng anh là cái loại ẻo lả cơ.
Không ngờ dáng vẻ Lý Phong lại thế này.
Giang Hữu Vi nhìn Lý Phong cười nói: "Sao hôm nay anh Lý lại bỗng dưng đến chơi thế?"
"Tổng biên tập Giang à, bắt đầu từ tối qua công ty ông đã tung tin bôi xấu tập đoàn Lăng Tiêu của chúng tôi".
"Tôi muốn ông hãy dừng việc này lại ngay".
"Mà còn phải xin lỗi tất cả các nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu nữa".
Vừa nghe Lý Phong nói thế, Giang Hữu Vi vốn còn đang cười ha hả lập tức thay đổi sắc mặt.
"Hừ!"
Ông ta lạnh lùng cười.
"Tại sao chứ?"
"Sao các anh chắc chắn rằng những tin tức đó liên quan đến công ty chúng tôi".
"Tôi nói cho anh biết, vu khống, tung tin đồn nhảm là phải chịu trách nhiệm pháp lí đấy nhé".
"Các anh mà còn nói lung tung là tôi gọi điện báo cảnh sát đấy".
Thái độ của ông ta rất cứng rắn.
Ông ta ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Cười khẩy.
Còn có.
Sự ngang ngược.
Giang Hữu Vi thấy Lý Phong đứng im không nói gì.
Nói thêm: "Nếu các anh trong sạch".
"Không thẹn với lòng".
"Mấy tin đồn đó sẽ tự biến mất thôi".
"Giờ các anh lại vội vàng chạy tới công ty chúng tôi hỏi tội như thế".
"Chứng tỏ mấy cái tin đồn trên mạng đó đều là thật".
"Các anh đang chột dạ".
Lý Phong nhìn Giang Hữu Vi cười nói.
"Tổng biên tập Giang, giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, chúng ta vẫn nên ngồi xuống tìm cách giải quyết chuyện này thì hơn".
Giang Hữu Vi giống như biết thừa Lý Phong sẽ nói thế.
Ông ta tự tin nhìn Lý Phong.
Đồng thời bày ra dáng vẻ cao ngạo nói: "Tất nhiên là có cách để chuyện này êm xuôi rồi".
"Tôi cũng là người biết điều".
"Mà những người trong ngành này đều có một quy tắc".
"Những tin đã đưa ra mà muốn rút về thì vừa tốn sức vừa mất thời gian".
"Thế nên chỉ cần các anh chi nhiều tiền".
"Tôi cực kì vui vẻ rút mấy cái tin đó về".
Lý Phong cười gật đầu.
Thấy Lý Phong gật đầu, ông ta lập tức vui vẻ nói: "Anh Lý không hổ danh người thừa kế của tập đoàn Lăng Tiêu mà".
"Hiểu chuyện".
"Hào phóng".
Lý Phong búng tay một cái.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đặt một xấp tài liệu dày cộp lên bàn.
Giang Hữu Vi thấy Lý Phong không lấy tiền mà lấy ra một đống giấy lộn thì nhếch mày.
"Cái gì đây?"
Lý Phong nói.
"Trên tài liệu ghi rõ địa chỉ ID của những tin vu khống bôi xấu tập đoàn Lăng Tiêu đều là từ công ty của ông".
"Mấy cái tin đồn đó là do nhân viên công ty ông đứng sau đăng tải".
Giang Hữu Vi tái mặt.
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Phong.
"Anh Lý này, tôi còn tưởng anh ở rể ở tập đoàn Lăng Tiêu thì phải thông minh lắm cơ".
"Hóa ra tôi nhầm rồi, anh đúng là người không biết điều".
Tiếng cười của ông ta ngày càng lạnh: "Anh nghĩ mấy cái tờ giấy này của anh thì làm gì được tôi".
"Tôi dám làm nghề này thì đương nhiên sẽ có cách giải quyết rồi".
"Tôi nói cho anh biết, tôi cũng có người chống lưng đấy".
"Mấy cái thứ này chẳng làm gì được tôi đâu".
Ông ta khoanh tay, ngửa đầu chẳng chút sợ hãi.
Cực kì thích chí nói: "Tôi nói cho anh biết, trong cái ngành này mọi người ai cũng làm giống tôi thôi".
"Nếu anh tung mấy thứ này ra thì không chỉ riêng tôi đâu".
"Anh đã đắc tội tất cả mọi người trong cái ngành này rồi đấy".
"Đến lúc đấy không chỉ ở Thiên Môn".
"Mà cả nước, thậm chí mấy tin đồn về tập đoàn Lăng Tiêu còn lan ra cả nước ngoài ấy chứ".
"Mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết tập đoàn của anh".
Ông ta chậm rãi rót cho mình một chén trà.
Nâng chén lên nhẹ nhàng thổi.
"Anh Lý này, tôi cũng không phải người tham lam".
"Giờ tập đoàn Lăng Tiêu đang đứng mũi chịu sào".
"Người bình thường sẽ bắt chẹt đòi giá cao, nhưng tôi chỉ lấy giá này thôi".
Nói xong ông ta giơ năm ngón tay.
"Năm mươi triệu?"
Nghe Lý Phong nói thế, ông ta sững người.
Nhưng ông ta nhanh chóng hoàn hồn, đặt chén trà trên bàn, vẻ mặt kích động nói: "Đúng thế, năm mươi triệu, phải có năm mươi triệu".
"Vừa đủ năm mươi triệu là được".
"Nếu giờ anh đưa tiền, tôi lập tức dập mấy cái tin đồn đó ngay".
Thực ra vừa nãy ý của Giang Hữu Vi là năm triệu.
Nhưng không ngờ Lý Phong lắm tiền nhiều của, vừa mở miệng đã nói ra năm mươi triệu rồi.
Đúng là mang niềm vui đến cho ông ta mà.
Công ty truyền thông này của ông ta thu nhập một tháng cũng chỉ có hơn trăm nghìn tệ.
Vương Hương Tú cho ông ta hai trăm nghìn tệ.
Ông ta còn định bắt chẹt Lý Phong thêm chút nữa.
Mà giờ Lý Phong vừa mở miệng đã là năm mươi triệu.
Đây đúng là vận may từ trên trời rơi xuống.
Đối với vẻ mặt tươi cười kích động của Giang Hữu Vi, Lý Phong chỉ cười nhạt.
"Đừng có vội, tôi cho ông xem cái này".
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lại đặt một xấp tài liệu lên bàn.
Lý Phong nhìn Giang Hữu Vi nói: "Đây là tài liệu liên quan đến tiền bẩn trong công ty của ông".
"Vừa nãy ông nói người trong ngành này đều dùng cái cách câu cá này để kiếm chác mấy khoản tiền kếch sù".
"Nhưng người ta làm sổ sách chắc chắn là cẩn thận hơn ông".
"Công ty các ông mở mấy cái tài khoản ở ngân hàng, điều tra một chút là ra vấn đề ngay".
"Nếu tôi đem nó nộp lên trên".
"Thì công ty này không đơn giản chỉ là đóng cửa thôi đâu".
"Ông là tổng biên tập chắc cũng phải ngồi tù mấy chục năm đấy".
Mặt Giang Hữu Vi tái mét.
Ông ta trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Lý Phong.
"Anh muốn thế nào?"
"Tổng biên tập Giang à, giờ không phải tôi muốn thế nào mà là ông muốn thế nào?"
Ông ta chớp mắt, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp.
"Ây dô, anh Lý à, chúng ta đều là người thông minh, đừng nói mấy lời thừa thãi nữa".
"Anh chắc cũng biết, cái nghề truyền thông này của chúng tôi dựa vào đề tài hot để kiếm cơm mà".
"Chuyện càng hot thì chúng tôi càng có nhiều tiền".
"Có đôi khi đưa mấy tin vịt là để nó hot lên thôi".
"Thế nên chúng tôi mới đăng mấy cái tin để mọi người cảm thấy thú vị ấy mà".
"Còn tập đoàn Lăng Tiêu của các anh giờ đang phát triển mạnh mẽ như mặt trời ban trưa thế".
"Thế nên mấy nhân viên của chúng tôi mới không biết điều, chĩa mũi nhọn về phía các anh".
"Giờ tôi thay mặt các nhân viên xin lỗi anh".
"Tôi sẽ dập mấy cái tin lá cải đấy xuống sau đó đính chính lại ngay".
"Hì hì, còn tiền công ý mà..."
Chương 493: Tuổi tác thay đổi chúng ta
“Tiền?”
Lý Phong nhìn thấy tia sáng trong mắt Giang Hữu Vi càng lúc càng mãnh liệt.
Ngay lúc này, Giang Hữu Vi giống như rơi xuống hố băng.
Đột nhiên, cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân run lên bần bật.
Nổi đầy da gà.
“Tổng biên tập Giang, bây giờ ông chỉ có một lựa chọn duy nhất”.
“Vừa nãy ông nói muốn có năm triệu, tôi có thể dùng năm triệu này để mua đứt công ty của ông”.
“Từ nay về sau, công ty truyền thông này của ông sẽ trở thành một công ty con của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Con ngươi của Giang Hữu Vi giãn ra.
Ông ta nhìn Lý Phong với ánh mắt không thể tin được
“Anh Lý, anh vừa nói cái gì?”
“Anh muốn mua lại công ty của tôi?”
Giang Hữu Vi kinh ngạc!
Anh ta không ngờ Lý Phong mới đến chưa bao lâu đã mở lời muốn mua lại công ty truyền thông của mình!
Công ty truyền thông này là tất cả của Giang Hữu Vi.
Ông ta là một cậu thanh niên quê mùa còn chưa tôt nghiệp cấp ba.
Năm đó đi theo đồng hương đến thành phố Thiên Môn.
Ông ta từ hai bàn tay trắng, không ngừng nỗ mới có được thành công như bây giờ.
Vậy mà chỉ với một câu nói, Lý Phong muốn cướp hết tất cả của ông ta!
“Không được! Tôi không bán!”
“Bất kể anh ra giá bao nhiêu, tôi cũng sẽ không rời khỏi công ty”.
Giang Hữu Vi rất kích động.
Cho đến lúc này, hai mắt ông ta mới lóe lên ánh nhìn mà Lý Phong đã muốn nhìn thấy từ lâu.
Khi nãy Giang Hữu Vi trong mắt Lý Phong chỉ là một người làm ăn nhỏ, vì trục lợi mà không từ bất kể thủ đoạn nào.
Những mánh khóe của ông ta vô cùng đê tiện.
Chỉ khi đối mặt với sự sống còn, thời khắc liên quan đến sinh tồn của công ty tuyền thông.
Trong mắt Giang Hữu Vi lúc này mới ánh lên được ý chí và khát vọng của cậu thanh niên quê mùa năm đó!
“Ai nói là ông phải rời đi?”
“Hả?”
Đột nhiên Lý Phong thốt ra một câu khiến cho Giang Hữu Vi ngẩn người ra.
Lý Phong cầm cặp tài liệu từ tay Hứa Hạo Nhiên, đưa cho Giang Hữu Vi.
“Ký xong bản hợp đồng này, năm triệu sẽ trực tiếp chuyển đến tài khoản của ông.
“Tập đoàn Lăng Tiêu sẽ có bảy mươi phần trăm cổ phần trong công ty truyền thông này”.
“Ba mươi phần trăm còn lại là của ông, ông vẫn là tổng biên tập của công ty truyền thông”.
“Chỉ là về sau mỗi nội dung bản tin của công ty phải thông qua xét duyệt của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Giang Hữu Vi ngây người ra, ông ta ngây ngẩn cả người.
Khi nãy ông ta còn đang nghĩ về cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Không ngờ rằng cái bánh này còn to hơn những gì ông ta nghĩ!
Công ty truyền thông nhỏ bé của ông ta so với tập đoàn Lăng Tiêu giống như hạt cát giữa sa mạc.
Có thể trở thành một phần của tập đoàn Lăng Tiêu, là việc tốt mà nằm mơ cũng không thấy được!
Giang Hữu Vi phản ứng rất nhanh, ông ta lập tức cầm bút ký lên bản hợp đồng.
Ký xong, Giang Hữu Vi ngẩng đầu nhìn Lý Phong nói: “Anh Lý, tôi không hiểu vì sao anh lại làm như vậy?”
“Đối với tập đoàn Lăng Tiêu, công ty truyền thông của tôi chỉ là một công ty vô cùng nhỏ bé”.
“Các anh hoàn toàn có thể tự thành lập một bộ phận”.
“Hơn nữa, khi nãy thái độ của tôi rất tệ”.
Nói đến đây, Giang Hữu Vi bất giác cười thống khổ.
“Việc này, ông phải cảm ơn vợ ông”.
Giang Hữu Vi ngây người ra
“Khi vừa mới chuyển đến đây, mẹ vợ tôi có mua thức ăn ở một quán trong chợ, bà ấy có quen một người bạn”.
“Hai người đều có cùng sở thích nấu nướng nội trợ”.
“Thông qua mẹ vợ tôi, tôi mới biết mặc dù ông đối xử rất nghiêm khắc với nhân viên của mình”.
“Thế nhưng khi ở nhà với vợ con, ông luôn đáp ứng mọi yêu cầu của họ”.
“Ông không phải là một ông chủ tốt nhưng ông hoàn toàn là một người chồng người cha tốt”.
Lý Phong đưa tay chỉ ra phía ngoài cửa sổ, chỉ vào những nhân viên đang dốc sức làm việc miệt mài chăm chỉ.
“Ông cũng đã từng giống như họ”.
“Trên cương vị công việc của mình luôn dốc hết sức làm việc”.
“Vừa muốn được ông chủ khen ngợi”.
“Ngoài ra, càng muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để thực hiện được lý tưởng của mình”.
“Lý tưởng rất đẹp, nhưng hiện thực luôn luôn tàn khốc”.
Trước đó, ông đã thất bại trước hiện thực khốc liệt.
Nhưng bây giờ, tôi hy vọng ông có thể lấy lại lòng tin của bản thân.
Giang Hữu Vi hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt Lý Phong, rơm rớm nước mắt.
Tiếp đó, Giang Hữu Vi đi thẳng ra ngoài, hét lên một tiếng với tất cả những nhân viên đang dốc sức làm việc.
“Mọi người nghe rõ cho tôi!”
“Trước sáu giờ tối nay, tất cả mọi người hãy thu hồi những tin tức tiêu cực về tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi!”
“Sau đó tan làm, thưởng mỗi người mười nghìn tệ”.
Hoan hô!
Vui sướng!
Tất cả nhân viên trong văn phòng làm việc hăng say nhiệt huyết hơn!
Trên đường về văn phòng.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong với vẻ mặt khó hiểu.
“Anh rể, gia tộc Hậu Thị sao cứ đối đầu với chúng ta mãi thế nhỉ?”
“Đám người khốn nạn đó cứ thế mãi, chúng ta cần phải nghĩ cách trị tận gốc chúng”.
Trong mắt Lý Phong lóe lên một tia mãnh liệt.
“Thế gia tài phiệt vốn chỉ là một khối u của xã hội”.
“Phương pháp trị tận gốc chúng không chỉ là phẫu thuật cắt bỏ nó đi, mà còn phải trị tận gốc, nhổ bỏ gốc rễ của nó”.
Nghe đến đây, hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.
“Anh rể, vậy anh mau nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Ngay lập tức sẽ có người nói với em nên làm thế nào, anh đếm đến ba, người này sẽ xuất hiện”.
“Một”.
“Hai”.
“Ba”.
Lý Phong vừa dứt lới, điện thoại trong túi Hứa Hạo Nhiên reo lên.
Hứa Hạo Nhiên lấy điện thoại ra thấy cuộc gọi là của Trương Hiểu Bình gọi đến.
“Anh rể, anh thật là vi diệu đấy!” , Hứa Hạo Nhiên vội rút điện thoại ra.
“Anh Phong có đang ở cạnh anh không?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu nói: “Tôi đang ở cùng anh rể đây”.
“Anh với anh Phong lập tức đến nhà máy sản xuất mỹ phẩm Đông Phương, ở đó xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi tắt máy, Hứa Hạo Nhiên nói với Lý Phong: “Anh rể, tiếp theo làm gì bây giờ?”
“Có người muốn chơi với lửa, vậy chúng ta sẽ chơi cùng họ một trận thật vui”.
“Tiện thể thu phục con sói hoang, giữ lại trong nhà, trông nhà cho chúng ta”.
Nói xong, Lý Phong khẽ nhếch mép, trên mặt hiện lên nụ cười bí hiểm.
Ngay lúc này, tại biệt thự gia tộc họ Hậu.
Hậu Thụy Minh và William ngồi ở phòng khách, thư thái nhâm nhi rượu vang.
Khắp phòng khách vang lên bản nhạc thính phòng nhẹ nhàng sâu lắng.
Một vị đầu bếp cao cao tóc bạch kim.
Đang dùng dao rất thành thục, cắt từng miếng xúc xích Tây Ban Nha phục vụ hai người đàn ông.
“William yêu dấu, không ngờ một tiến sĩ người Anh như anh, lại tinh thông pháp dùng binh của người Hoa Hạ bọn em”
“Kế ly gián mượn dao giết người của anh thật xuất sắc!”
Bây giờ tất cả những điều Hậu Thụy Minh đang nói chính là cách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu mà William nghĩ ra.
William này không giống với những người nước ngoài khác.
Hắn ta còn tỉ mỉ hơn cả đàn bà.
Sở trường của hắn là ủ mưu tính kế thủ đoạn nham hiểm!
Chương 494: Mưu kế nham hiểm của William.
Khi William còn ở nước ngoài, sở trưởng chính là bày mưu tính kế.
Ba mươi sáu kế của Hoa Hạ, từ bé hắn ta đã đọc qua hết rồi.
Hắn ta thường chơi cho đối thủ của mình quay mòng mòng.
Hắn cũng hay dùng thủ đoạn mượn dao đâm sau lưng này.
Thực ra trước khi đến, William đã thông qua gia tộc Nicolas thâm nhập vào các doanh nghiệp vừa và nhỏ.
Hắn sử dụng thủ đoạn mua chuộc hoặc dụ dỗ uy hiếp, để thu phục những doanh nghiệp này.
Những doanh nghiệp này là những con sói.
Tiếp theo hắn ta sẽ dùng mọi thủ đoạn khiến lũ sói này tấn công con hổ đầu đàn chính là tập đoàn Lăng Tiêu.
Đợi thời gian chín muồi, hắn có thể trực tiếp nắm giữ tập đoàn Lăng Tiêu.
William cười tao nhã.
Điệu cười ngạo nghễ tràn đầy tự tin.
Tính toán kỹ càng.
“Loài người cũng sống bầy đàn như động vật”.
“Bất kể là động vật hay loài người, đều có một đặc điểm chung đó chính là ích kỷ!”
“Bình thường chúng tạo thành những nhóm nhỏ, giữa các nhóm này đều vì thức ăn, đến vợ chồng cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn”.
“Cũng vì tranh giành quyền lực mà đấu đá lẫn nhau”.
Khi William đang nói chuyện, Hậu Thụy Minh nhìn hắn ta chăm chú.
Ông ta nhìn William với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ánh mắt này để cho bất ký người đàn ông này nhìn thấy đều sẽ cảm thấy không phù hợp.
Thậm chí là sởn gai ốc.
Nhưng William lại vô cùng thích thú với ánh mắt đó.
Hắn ta giơ lý rượu vang trong tay lên, cụng ly với Hậu Thụy Minh.
“Nhưng, tất cả quần thể động vật vẫn còn một đặc tính, đó chính là bài xích”.
“Khi chưa có kẻ địch tấn công, nội bọn chúng cũng sẽ tự đấu đá cắn xé nhau”.
“Nhưng một khi kẻ địch xuất hiện, chúng sẽ vô cùng đoàn kết”.
“Bầy đàn lúc này sẽ rất khó đánh bại”.
William cho rằng, là một kẻ xâm lăng có IQ cao, một kẻ săn mồi.
Đầu tiên hắn ta cần làm chính là ngụy trang cho mình.
Một khi gia tộc Nicholas đến Thiên Môn thì sẽ thành tập đoàn của riêng mình.
Sau đó sẽ đối đầu với những thế lực của những tập đoàn bản xứ.
Như vậy sẽ khiến cho những tập đoàn bản xứ liên kết với nhau, sẽ khiến cho bọn họ càng đoàn kết hơn.
Trước tiên phải chi phối được tập đoàn Lăng Tiêu, như vậy hắn ta sẽ tạo được tiếng tăm cho mình.
Sau đó William sẽ li gián từ trong nội bộ tập đoàn.
Từng người từng người, cũng giống như những thế lực, đều nắm tất cả trong tay.
Đây cũng là thủ đoạn khiến hắn ta thành công từ trước đến nay.
Từ trước đến nay chưa ai là đối thủ của hắn ta!
Mọi việc đều thuận lợi!
“Vì vậy, nhất định phải li gián nội bộ”.
Nói đến đây, William dùng dĩa nhẹ nhàng xiên một miếng xúc xích Tây Ban Nha mỏng, sau đó đưa lên cắn một miếng, khuôn mặt rất hưởng thụ.
William nhìn người đầu bếp tóc bạch kim, cười nói: “Carter, lần này tôi lấy danh nghĩa liên minh đầu bếp quốc tế, ở Thiên Môn tổ chức cuộc thi nấu ăn mang tầm quốc tế”.
“Anh cũng đến tham gia đi, với trình độ của anh, có thể dễ dàng dành được giải nhất”
Lời nói của William đầy ẩn ý, Carter nghe vậy vội cười gật đầu.
Nhưng, Carter vẫn giả bộ khiêm tốn nói.
Dù sao, nơi này là địa bàn của gia tộc Hậu Thị.
“Thưa anh, nếu là ở nước ngoài, tôi nhất định có đủ tự tin giành giải nhất”.
“Nhưng Hoa Hạ thì chưa chắc đã như vậy”.
“Dù sao Hoa Hạ cũng có rất nhiều nhân tài, hơn nữa ẩm thực Hoa Hạ cũng nổi tiếng trên thế giới”.
“Carter, anh khiêm tốn quá rồi!”
“Người Hoa Hạ cũng được ông trời ưu ai, có nguồn tài nguyên giàu có, nhưng về cơ bản họ lại không hiểu thế nào là món ăn ngon”.
“Chẳng qua chỉ là một lũ khỉ chưa được thuần phục, đang tự hoang tưởng về bản thân mà thôi”.
Nói xong, William quay đầu nhìn Hậu Thụy Minh cười nói: “Minh, ông nói xem?”
Hậu Thụy Minh cười: “Anh nói gì cũng đúng”.
Lúc này, thư ký thận trọng bước vào.
“Ông chủ, lịch trình và địa điểm tổ chức cuộc thi nấu ăn đã được ấn định”.
William hỏi thư ký: “Số lượng người đăng ký tham dự có nhiều không?”
Có hơn hai nghìn người đăng kí, đã bao gổm toàn bộ khu vực thủ đô và những vùng lân cận.
“Đăng ký tham gia cuộc thi tài lần này, ngoài những đầu bếp có tiếng”.
“Theo những gì anh căn dặn, chúng tôi cũng để cho một bộ phận những bà nội trợ cũng đến tham dự”.
William cười gật đầu, để thể hiện rằng cuộc thì lần này rất công tâm.
Đồng thời cũng là vì để cho cuộc thi lần này được đa dạng.
Những người nội trợ bình thường nhất định sẽ tham gia.
Nhưng những người này đều chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Sự tồn tại của họ chẳng qua chỉ để làm nền.
Đối với người ngoài mà nói, cái gọi là cuộc thi nấu ăn nghệ thuật, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn che mắt thiên hạ mà thôi.
Tổ chức cuộc thi lần này, chủ yếu để tập trung sự chú ý của người dân.
Trong khi cuộc thi diễn ra, hắn ta sẽ dùng truyền thông tuyên truyền.
Sau đó, nhân cơ hội công kích tập đoàn Lăng Tiêu.
Nghĩ đến đây, William hỏi: “Công thức bí mật của công ty mỹ phẩm Đông Phương đã lấy được chưa?”
“Chúng tôi tìm được ba lãnh đạo cấp cao của công ty mỹ phẩm Đông Phương”.
“Đồng thời, còn có hai người đã theo Triệu Côn mười mấy năm”.
“Họ nắm rõ tài liệu cốt lõi của công ty mỹ phẩm Đông phương”.
“Chỉ là, những người này khẩu vị khá khác biệt”.
“Họ biết chúng ta đang cần công thức bí mật”.
“Vì thế, họ ra cái giá mà người bình thường không thể chấp nhận được”.
William cười mỉm, ánh mắt lóe lên vẻ khinh miệt.
“Cậu nói cho tôi nghe xem, tôi muốn biết cái bọn khỉ không sợ chết này rốt cuộc muốn cái giá trên trời như thế nào?”
Thư ký ngập ngừng, sau đó nói: “Họ lấy trộm được sáu công thức bí mật từ công ty mỹ phẩm Đông Phương”.
“Giá mỗi công thức là hai mươi triệu”.
Nghe đến đây, Hậu Thụy Minh tức giận mắng một tiếng: “Cái đám này thèm tiền đến phát điên rồi à?”
“Một cái công thức giẻ rách mà dám bán với cái giá cắt cổ như thế!”
So với Hậu Thụy Minh đang kích động thì William lại mỉm cười từ tốn.
“Đừng kích động, trong ba mươi sáu kế của người Hoa Hạ các ông, có một kế đó là gậy ông đập lưng ông”.
“Kế này còn có một cách gọi khác, đó là bắt rùa trong chuồng”.
“Bây giờ ông muốn bắt rùa, bắt buộc phải dùng một miếng mồi ngon”.
“Sáu công thức này cộng lại, cũng chỉ có một trăm hai mươi triệu mà thôi, số tiền này tôi chi!”
Nghe William nói vậy, mặt Hậu Thụy Minh biến sắc.
Ông ta cho rằng William đang ghét bỏ mình, vì thế liền vội vàng nói.
“Không được không được. Bây giờ đang ở địa bàn của tôi, sao có thể để anh chi tiền được?”
“Không phải tôi tiếc số tiền nhỏ này, mà là cảm thấy đám người này thật quá đáng”.
“Nhưng mà nếu tất cả đã nằm trong kế hoạch của anh, thì tôi nhất định sẽ phối hợp”.
Lúc Hậu Thụy Minh đang nói hai chữ “phối hợp”, còn cố ý nhếch lông mày.
Hai người liếc mắt đưa tình, khiến cho người thư ký đừng cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy mắc ói.
William nói với thư ký: “Cậu lập tức mang tiền đi tìm đám người này”.
“Đợi sau khi kiểm tra công thức không có vấn đề, lập tức đưa vào công xưởng sản xuất!”
Người thư ký ngây ra một lúc, liền nói: “Ngài William, ở Thiên Môn chúng tôi không có nhà máy hóa chất”.
William cười lớn: “Cậu cho rằng gia tộc Nicholas chúng tôi sẽ giống như những gia tộc năng lực thấp kém, khi không chuẩn bị gì mà dám cử tinh anh của gia tộc tiến vào một nước à?”
Chương 495: Nuôi béo rồi, có thể thịt được rồi
Nói đến đây, trên mặt William nở một nụ cười tràn đầy tự tin.
Hắn ta nhìn thư ký nói: “Không biết cậu đã nghe nói về nhà máy Violet chưa?”
Mí mắt thư ký khẽ giật.
Ngay lập tức kinh ngạc hét lớn: “Thì ra nhà máy Violet là của gia tộc Nicholas!”
Thư ký cảm thấy rất ngạc nhiên vì nhà máy Violet này có lịch sử hơn tám mươi năm ở Thiên Môn.
Nhà máy Violet này là xưởng sản xuất của nhiều thương hiệu mỹ phẩm trên thế giới.
Bọn họ không chỉ sản xuất cho các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới mà họ còn có thương hiệu riêng của mình.
Thương hiệu này có thể nói là một thương hiệu phổ biến ở Hoa Hạ, người người đều dùng, nhà nhà đều dùng, đây cũng được gọi là thương hiệu quốc dân!
Nhưng không ai ngờ rằng ông chủ thật sự của nhà máy Violet này là gia tộc Nicholas!
Chuyện này giấu quá kỹ rồi!
Ngay sau đó, thư ký nhận tiền và mua chuộc một số nhân viên kỹ thuật cao cấp của công ty mỹ phẩm Đông Phương.
Một trăm hai mươi triệu, đổi lấy sáu công thức quan trọng.
William đã trực tiếp mang sáu công thức này đến nhà máy sản xuất Violet.
Giám đốc nhà máy Violet sau khi nhận được công thức, hai mắt ông ta sáng rực lên.
Phương Trường Sinh đã làm việc trong nhà máy Violet này hơn bốn mươi năm.
Nhờ có kinh nghiệm nhiều năm cho ông ta biết rằng, những sản phẩm được sản xuất theo sáu công thức này chắc chắn có thể gây chấn động toàn ngành mỹ phẩm!
Ông ta vỗ ngực nói với William.
“Anh William, xin hãy cho tôi thời gian nửa tháng”.
“Trong vòng nửa tháng, tôi nhất định sẽ tạo ra loại mỹ phẩm khiến cả thế giới kinh ngạc!”
“Giá của sản phẩm này sẽ cao gấp đôi so với một thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới!”
William mỉm cười và khẽ lắc đầu.
Hắn ta duỗi một ngón tay về phía Phương Trường Sinh, cười nói: “Không phải gấp đôi mà là gấp mười lần”.
“Mười lần? Liệu những người nước ngoài đó có mua với giá cao như vậy không?
Khóe miệng William nhếch lên, ngón tay chỉ vào Phương Trường Sinh khẽ động.
“Giá gấp mười không phải để bán cho người phương Tây”.
Trên mặt hắn ta hiện lên một cái nhìn chế giễu như thể đang nhìn một con khỉ trong rạp xiếc.
“Giá cao như vậy chỉ để bán cho người phương Đông các ông thôi”.
“Bởi vì người phương Đông các ông đều xính hàng ngoại”.
“Những cái gọi là thương hiệu quốc tế đó chỉ cần thay đổi bao bì, sau đó bán với giá thậm chí gấp mười mấy lần cho người phương Đông”.
“Những người phụ nữ phương Đông các ông sẽ không chỉ không cảm thấy đắt mà còn đổ xô đi mua”.
William tỏ vẻ rất hiểu phụ nữ phương Đông, hắn ta cười nói.
“Phụ nữ mua những mỹ phẩm đắt tiền như vậy”.
“Thường là người tình của mấy ông chủ giàu có”.
“Hoặc là người phụ nữ có tiền”.
“Hoặc là vợ của những người giàu có”.
“Tóm lại nhóm người phụ nữ này rất xính hàng ngoại, những thứ càng đắt tiền, bọn họ càng thích mua”.
“Tiền của bọn họ lấy từ những người có tiền”.
“Vậy thì tiền của những người có tiền từ đâu mà có đây?”
“Đương nhiên là bóc lột đám người ít tiền rồi”.
“Ha ha ha ha!”
Nói đến câu cuối cùng, William liền cười lớn.
Tiếng cười của hắn ta đầy khinh bỉ, coi thường, chế giễu và thậm chí là ghê tởm với toàn bộ phương Đông!
Trong mắt hắn ta, những người phương Đông chỉ là những con gia súc được nuôi trong nhà.
Một khi đám gia súc này được vỗ béo rồi thì chúng có thể bị thịt bất cứ lúc nào!
.......
Lúc này, ở công ty TNHH mỹ phẩm Đông Phương.
Triệu Côn đang nằm rạp trên bàn.
Tóc tai bù xù, hai mắt thâm quầng, trông rất hốc hác.
Dưới đất, một tách trà bị đập vỡ tan tành.
Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào, nói với Triệu Côn: “Giám đốc, nhóm người anh Lý sắp đến rồi”.
Triệu Côn thở dài: “Công thức bí mật đã bị bọn chúng đánh cắp, lúc này, bọn chúng có thể đã bán công thức cho người khác rồi cũng nên!”
“Dù cho anh Lý có bản lĩnh cao cường, cũng không có cách nào lấy lại công thức được”.
Triệu Côn nhìn thằng vào thư ký nói: “Tiểu Vương à, cô nói cho tôi biết, bình thường tôi đối xử với mọi người như thế nào?”
Thư ký thản nhiên nói: “Chuyện này còn cần phải nói sao?”
“Công ty chúng ta giống như một đại gia đình vậy”.
“Dù là công nhân trong xưởng hay nhân viên văn phòng, chỉ cần có việc gì đều sẽ nói trực tiếp với quán lý”.
“Chỉ cần quản lý xử lý được, đều sẽ giúp chúng tôi đứng ra xử lý”.
Triệu Côn duỗi tay, vỗ mạnh vào bàn: “Nhưng tôi vẫn không hiểu sao, tại sao lại như vậy?”
“Tại sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy?”
“Là do tôi đối xử với bọn họ không đủ tốt, hay là do đối phương đã đưa cho họ quá nhiều tiền?”
Ngay sau khi Triệu Côn nói xong những lời này, giọng nói của Lý Phong từ ngoài cửa truyền đến.
“Ông Triệu à, ông cho rằng bán công thức với giá hai mươi triệu thì có đáng không?”
Khi Triệu Côn nghe xong những lời này liền nhảy dựng lên: “Sao cơ? Một công thức giá hai mươi triệu?”
“Bọn chúng bị điên rồi à?”
Lúc này, Lý Phong dắt theo Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa bước vào.
Triệu Côn lao đến chỗ Lý Phong, ánh mắt rực sáng nhìn Lý Phong.
“Anh Lý, anh nghe tin này ở đâu vậy?”
“Bọn họ thật sự đã bán công thức với giá hai mươi triệu sao?”
“Một công thức giá hai mươi triệu, vậy sáu công thức có phải một trăm hai mươi triệu không”.
“Như vậy cũng quá nhiều rồi? Công ty nào lại có thể mua được giá cao như vậy!?”
Lý Phong cười nói: “Đương nhiên là nhà máy Violet rồi”.
Sau khi Triệu Côn nghe thấy cái tên nhà máy Violet, cơ thể ông ta khẽ run lên.
Sau đó, ông ta ngồi phịch xuống đất.
“Xong rồi, xong rồi, xong rồi”.
“Công thức này bán cho ai cũng được, nhưng không thể bán cho nhà máy Violet được!”
“Sau khi có được công thức khác, các công ty khác sẽ mất ít nhất hai tháng để phát triển một sản phẩm mới”.
“Nhưng nhà máy Violet này, bọn chúng đã có hơn tám mươi năm kinh nghiệm”.
“Trong vòng nửa tháng, có thể sản xuất ra hoàng loạt sản phẩm mới”.
“Với sức mạnh và tầm ảnh hưởng của bọn họ, chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ!”
Sau khi thư ký nghe Triệu Côn nói như vậy, nhanh chóng nói: “Giám đốc, công thức của chúng ta đều đã đăng ký bản quyền rồi mà!”
“Nhân lúc bọn họ vẫn chưa sản xuất được, chúng ta mau chóng đi kiện họ đi!”
Triệu Côn lập tức đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt trông rất căng thẳng.
“Giám đốc của nhà máy Violet tên là Phương Trường Sinh, lão già đó rất xảo quyệt”.
“Bất kể là công thức nào lọt vào tay bọn chúng, bọn chúng đều có thể sửa lại trong một thời gian ngắn”.
“Bọn chúng sẽ dùng nguyên liệu tương tự để thay thế, nên cho dù chúng ta có kiện cũng không thể kiện được!”
Ngay khi Triệu Côn vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh đã ném cho ông ta một chiếc cặp.
“Đây là gì vậy?”, Triệu Côn hỏi.
Hứa Hạo Nhiên nhún vai: “Ông tự mình xem không phải là biết rồi sao”.
Triệu Côn mở ra xem, không khỏi sửng sốt.
Bởi vì trong chiếc cặp này chứa đầy các tập hồ sơ.
Hứa Hạo Nhiên cười, đi tới, vỗ vai Triệu Côn nói.
“Ông Triệu à! Ông không biết anh rể tôi là người toàn năng à?”
“Trong các tập hồ sơ này chứa tất cả các công thức nguyên liệu tương tự có thể xuất hiện, và tất cả đều được chúng tôi đăng ký trước rồi”.
“Mọi chuyện mà vừa rồi ông lo lắng, anh rể đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi”.
Triệu Côn vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm ơn Lý Phong, sau đó xách cặp đi ra ngoài cùng với thư ký.
“Đợi đã”.
Lý Phong đột nhiên nói.
Chương 496: Kiện người nước ngoài sẽ không thắng
Triệu Côn quay người lại, nhìn thấy Lý Phong nét mặt bình thản.
“Anh Lý, chúng ta phải nhanh lên, tuyệt đối không thể để nhà máy Violet nghiên cứu sâu về những công thức này được”.
“Nếu không rất nhanh thôi bọn chúng sẽ sản xuất ra được sản phẩm tương tự sản phẩm của chúng ta”.
Lý Phong bình thản nói: “Thời gian gần đây không phải ông cứ luôn báo cáo với vợ tôi nói rằng sản lượng của công ty đã bão hòa rồi, ông có muốn mở rộng kinh doanh không?”
“Ông thấy nhà máy Violet này thế nào?”
Triệu Côn sửng sốt.
Ông ta chớp mắt.
“Anh Lý, anh nói như vậy là có ý gì?”
Lý Phong búng tay.
“Pặc!”
Lúc này, có sáu người từ ngoài hành lang đi vào.
Sáu người này chính là những kỹ thuật viên cao cấp đã đánh cắp công thức bí mật của công ty mỹ phẩm Đông Phương!
Vừa nhìn thấy sáu người này, Triệu Côn liền nhảy dựng lên.
Ông ta run run chỉ tay vào mặt bọn họ.
“Các người, các người còn mặt mũi quay lại đây à!”
“Ngày thường tôi coi các người như anh em trong một nhà, tương thân tương ái!”
“Chỉ cần trong nhà mấy người xảy ra chút chuyện, công ty sẽ ngay lập tức đứng ra giúp mấy người giải quyết”.
“Thế mà bây giờ mấy người lại nhẫn tâm hủy hoại công ty!”
“Đạp đổ công sức bao nhiêu năm vất vả của chúng tôi, mấy người có còn lương tâm không?”
Sáu người này chưa kịp lên tiếng, quản lý tài chính đi sau họ, cười toe toét bước vào.
“Giám đốc Triệu, giám đốc Triệu, ông đừng mắng nữa”.
“Đám người cậu Vương này vừa mang khoản thanh toán một trăm hai mươi triệu về và nạp vào tài khoản của công ty chúng ta rồi!”
“Gì cơ?”
Triệu Côn tuy là người thật thà, không giỏi ủ mưu tính kế hay làm những việc khuất tất.
Nhưng dù sao ông ta cũng là một người làm ăn, ông ta rất nhanh đã phản ứng lại.
Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
Ông ta biết trong phòng làm việc này, người duy nhất có thể làm được chuyện này chỉ có một mình Lý Phong.
“Anh Lý, ngay từ đầu anh đã tính toán hết mọi chuyện rồi đúng không?”
Lý Phong chậm rãi đứng dậy, cười nói: “Làm việc không sơ hở thì không bao giờ bị lợi dụng”.
“Nếu như không phải là mồi do thợ săn giăng bẫy thì mãi mãi nó chỉ là vật trưng bày mà thôi”.
Triệu Côn nắm chặt hai tay.
Ông ta không thể ngờ rằng Lý Phong đã có thể đoán được mọi chuyện từ trước rồi.
Đã dự đoán được trước khi mọi chuyện xảy ra.
Và trong thời gian ngắn đã ra đòn phản công lại.
Tiêu diệt toàn bộ kẻ thù một cách triệt để!
Triệu Côn lo lắng, nhìn chằm chằm Lý Phong, nói: “Anh Lý, vậy tiếp sau đây chúng ta phải làm gì?”
Lý Phong hờ hững phun ra một từ: “Đợi”.
Triệu Côn hỏi: “Phải đợi bao lâu?”
“Không phải vừa nãy ông nói, bọn chúng cần ít nhất mười năm ngày sau mới có thể tạo ra sản phẩm mới được sao”.
“Mười năm ngày sau cũng đúng là ngày công ty TNHH mỹ phẩm Đông Phương tổ chức buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới”.
“Lần này, chúng ta không cần phải gấp gáp đi làm”.
“Chỉ cần chuẩn bị tốt các vấn đề liên quan đến sự kiện ra mắt sản phẩm mới này là được”.
“Sản phẩm mới ấy mà, chỉ cần đợi nhà máy Violet cung cấp thôi”.
Triệu Côn nuốt nước bọt nói: “Anh Lý, anh thật sự định thôn tính nhà máy Violet này sao?”
“Đây là một nhà máy có lịch sử hơn tám mươi năm đấy!”
“Dù cho trong tay chúng ta có bằng chứng kết tội thì chúng ta có kiện cũng không thắng được”.
“Tôi nghe nói chống lưng cho nhà máy này là mộ gia tộc rất lớn ở nước ngoài”.
“Công ty nội địa của chúng ta chưa bao giờ thắng kiện được một gia tộc lớn ở nước ngoài cả”.
Lý Phong cười nhạt: “Trước kia không có nghĩa là sau này cũng không có”.
“Bắt đầu từ ông sẽ trở thành tấm gương sáng cho mọi người!”
Nói xong, Lý Phong xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đi theo: “Anh rể, chúng ta lại đi đâu thế?”
“Cuộc thi nấu ăn của mẹ sắp bắt đầu rồi, đi thôi! Chúng ta không thể đến muộn được”.
Cuộc thi nấu ăn đang diễn ra sôi nổi.
Với tài nghệ nấu nướng của Liễu Ngọc Phân, bà ấy đã dễ dàng lọt vào top mười sáu.
Lúc lái xe về biệt thự, Hứa Hạo Nhiên luôn miệng nịnh hót Liễu Ngọc Phân.
“Mẹ, mẹ đỉnh quá đi”.
“Mẹ có nhìn thấy vừa nãy các giám khảo sau khi ăn đồ ăn của mẹ làm, nét mặt ngạc nhiên, miệng không ngậm lại được không”.
Liễu Ngọc Phân đang ngồi ở phía sau xe, khóe miệng cong lên, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, bà ấy đã có thể thể hiện tài năng của mình trước mặt người ngoài.
Bà ấy cũng cảm nhận được niềm yêu thích mà người khác dành cho các món ăn mà bà ấy nấu.
Liễu Ngọc Phân không quan tâm đến chuyện thắng thua.
Đối với bà ấy, có thể làm được việc này đã là rất thành công rồi.
“Nếu như không phải có một người nước ngoài liên tục cho mẹ điểm thấp, có lẽ là mẹ đã được full điểm rồi”.
Vừa nhắc đến người nước ngoài, Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Phong: “Anh rể, anh có nghĩ rằng giám khảo của cuộc thi này dường như đang thiên vị người nước ngoài tên là Carter đó không?”
“Em thấy món ăn Pháp người đó làm chẳng có màu sắc gì, trang trí cũng chẳng đẹp nữa”.
“Trông như một đống thịt ướt vậy”.
“Cũng không biết bọn họ dựa vào đâu mà cho anh ta điểm cao như thế?”
Lý Phong cười nói: “Chúng ta không quan tâm người khác như thế nào”.
“Làm tốt việc của bản thân là được rồi”.
“Hơn nữa, với tài nấu nướng của mẹ, giành chức vô địch không là vấn đề”.
Lý Phong lúc này mới quay đầu lại hỏi Liễu Ngọc Phân: “Mẹ, ngày mai là trận đấu mười sáu loại tám rồi, mẹ đã dự định làm món gì chưa?”
Liễu Ngọc Phân nói bà ấy cũng chưa rõ, chờ sau khi đi chợ mua đồ mới quyết định được.
Đi được nửa đường, bà ấy kéo Hứa Hạo Nhiên đi siêu thị cùng để làm cu li xách đồ cho mình.
Lúc xuống xe, Hứa Hạo Nhiên còn dặn dò: “Anh rể, em đã đặt một cái bánh sinh nhật siêu to, lát nữa sẽ giao đến nhà chúng ta đấy”.
“Anh đừng có mà ăn vụng đấy nhé, đây là bánh của em và Đa Đa, á á á! Mẹ, đừng nhéo tai con! Đau quá huhu…”
Vừa lúc Lý Phong lái xe về đến nhà, có một anh chàng shipper giao bánh đến.
Lý Phong cất bánh vào trong bếp.
Anh vừa cất bánh xong, Lý Phong phát hiện có kem chảy ra từ mép hộp.
Có lẽ là do anh chàng shipper lúc này không cẩn thận để bị quẹt vào đâu đó.
Lúc này, ở phía sau cách Lý Phong không xa, một bóng người xinh đẹp đang từ từ tiến đến.
Cô giống như một con thú đang săn mồi.
Nhón chân từng bước, âm thầm bước về phía Lý Phong.
Người này chính là Hứa Mộc Tình.
Tất nhiên Lý Phong đã cảm nhận được sự tồn tại của Hứa Mộc Tình.
Chỉ là anh cố ý giả vờ không nhận ra, để khiến cho Hứa Mộc Tình cảm thấy vui vẻ.
Khi Lý Phong nhấc hộp bánh lên, định lau lớp kem bị dây ra trên mép.
Hứa Mộc Tình giẫm phải lớp kem vừa nãy rơi trên mặt đất, cả người đột nhiên mất thăng bằng lao về phía trước.
Sau đó cô hai tay cô vồ trực tiếp vào chiếc bánh.
“Bép!”
Hai tay Hứa Mộc Tình đập mạnh vào hộp bánh và làm nát chiếc bánh bên trong!
Ngay lập tức, kem bắn tung tóe.
Trên khuôn mặt thanh tú.
Trên mái tóc đen dài như thác nước.
Trên đôi môi gợi cảm, đâu đâu cũng là kem.
Hứa Mộc Tình bĩu môi nói: “Sao anh không đỡ em?”
“Bánh kem hỏng mất rồi”.
Lý Phong vươn một ngón tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng Hứa Mộc Tình.
Trên tay dính một chút kem sau đó đưa lên miệng Hứa Mộc Tình.
“Bởi nhìn xem như thế này trông rất “ngon” miệng!”
“Há miệng ra nào, a!”
Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mở miệng liếm sạch chỗ kem trên tay Lý Phong.
“Ngon không?”
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu: “Ngon thì ngon, nhưng mà không biết vì sao, em lại cảm thấy bánh kem này thơm hơn các bánh kem bình thường khác?”
Nói xong, Hứa Mộc Tình lấy một lượng kem lớn và nhét vào miệng Lý Phong.
Lý Phong không từ chối.
Vừa ăn kem, anh vừa dùng lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay của Hứa Mộc Tình.
Khoảnh khắc này, trái tim của Hứa Mộc Tình đập loạn xạ.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình dịu dàng nép vào vòng tay của Lý Phong.
“Chồng ơi, sao tự nhiên em cảm thấy nóng quá”.
Khóe miệng Lý Phong vẫn còn dính kem, chậm rãi ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình.
Bôi một chút kem lên vành tai của Hứa Mộc Tình, sau đó nhẹ nhàng liếm sạch rồi thì thầm.
“Bời vì, Hạo Nhiên đã thêm một chút gia vị vào chiếc bánh này!”
Hứa Mộc Tình sửng sốt: “Vậy, vậy thì phải làm sao bây giờ”.
Lý Phong phả ra một hơi thở nóng: “Chuyện này đơn giản thôi, anh sẽ tranh thủ “ăn” em nhân lúc bọn họ chưa quay về”.
Chương 497: Mùi lạ
Lồng ngực rộng lớn của anh ôm chặt lấy cơ thể mềm mại nóng rực của cô.
Cô rúc sâu vào lòng anh, trên người tỏa ra mùi thơm làm người ta mềm nhũn.
Không biết vì thuốc mà Hứa Hạo Nhiên bỏ vào liều lượng quá mạnh hay là do ngọn lửa trong lòng bùng cháy lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng.
Nóng.
Thiêu đốt.
Nóng bỏng.
Tay Hứa Mộc Tình như dây leo.
Ôm chặt cổ Lý Phong.
Hai người tì trán vào nhau.
Chóp mũi khẽ cọ.
Hơi thở thơm như hoa lan.
"Không phải em vẫn chưa khỏe hẳn, chưa thể vận động mạnh à?"
Lý Phong bình tĩnh nhìn cô, cười nói.
"Không sao, anh sẽ cẩn thận".
Tay của anh dần dần mò lên trên.
"Ư..."
Tiếng rên truyền từ phòng bếp ra.
Cô hơi kháng cự.
Nhưng không phải kháng cự Lý Phong.
Mà kháng cự hoàn cảnh này.
"Cửa...vẫn còn đang mở kìa".
Giọng Hứa Mộc Tình nhỏ đến mức khó mà nghe rõ được.
Cô xấu hổ.
Cũng chờ mong.
Lý Phong nhẹ nhàng vung tay lên.
Cánh cửa cách đó không xa từ từ đóng lại.
Cửa phòng bếp là cửa lùa.
Ở giữa là kính mờ.
Bên ngoài cánh cửa le lói ánh nắng của hoàng hôn.
Lờ mờ có thể thấy hai bóng người.
Đang quấn quýt nhau như cây lau sậy quấn quanh tảng đá.
Lại giống như dây leo quấn lên cây đại thụ.
Theo chiều gió.
Rên nhẹ.
Khẽ ngân nga.
Đung đưa.
Lắc lư.
Khổ nỗi vì kính mờ nên không thể nhìn rõ.
Cũng không nghe được hết.
Chỉ thấy hình ảnh mơ hồ.
Nghe được âm thanh loáng thoáng.
"Bốp!"
Một bàn tay từ bên trong bỗng vỗ vào tấm kính mờ.
Năm ngón tay đè lên mặt kính dần nắm chặt lại.
Rồi lại xòe ra.
Như muốn nắm lấy.
Như đang gãi cào.
Lại có một bàn tay chống lên mặt kính mờ.
Cửa lùa bắt đầu lắc lư.
Rung lắc.
Ngày càng kêu vang.
Ngày càng mạnh...
Cũng không biết sau bao lâu mọi chuyện mới xong.
Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng.
Hiện trường hỗn loạn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Lý Phong ôm vai Hứa Mộc Tình đang xấu hổ lên lầu.
Đúng lúc này cửa mở từ bên ngoài.
"Chị ơi, anh rể ơi, em về rồi".
"Ơ? Lạ thế, sao anh rể không ở phòng khách xem Tom và Jerry nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên thấy Lý Phong không ở phòng khách thì xoay người vào phòng bếp xem.
"Két két".
Cửa vừa được đẩy ra, Hứa Hạo Nhiên cau mũi.
"Quái lạ, sao phòng bếp có mùi gì lạ thế nhỉ?"
"Ơ!"
Bỗng nhiên.
Hứa Hạo Nhiên kêu oai oái.
Hét chói tai.
"Anh rể!"
"Bánh của em, bánh kem của em!"
Tiếng kêu khóc thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên từ dưới nhà truyền đến.
Mà trên lầu, Hứa Mộc Tình đang rúc vào ngực Lý Phong.
Mặt mũi đỏ bừng đấm vào ngực anh một cái.
"Tại anh đó, làm em giờ chẳng biết phải xuống nhà kiểu gì đây".
"Chân em mềm nhũn rồi".
Lý Phong cười nói: "Không sao, lồng ngực anh lúc nào cũng chào đón em, em muốn dựa bao lâu cũng được".
Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mi cong dài, cười tươi như hoa.
...
Đúng như Lý Phong nói từ đầu, Liễu Ngọc Phân là một đối thủ đáng gờm, ở cuộc thi nấu ăn quốc tế liên tục vượt lên các đối thủ khác.
Một đường đi thẳng vào trận chung kết.
William ban đầu còn nghĩ một người nội trợ bình thường như bà ấy chắc chắn sẽ không vào được trận chung kết.
Nhưng sự xuất hiện của Liễu Ngọc Phân đã vả thẳng vào mặt hắn.
"Rầm!"
Trong phòng khách, William đập mạnh tờ bản tin buổi sáng của ngày hôm nay xuống bàn.
"Con mụ Liễu Ngọc Phân này rốt cuộc là chui từ đâu ra thế?"
"Sao bà ta có thể đánh bại cả đầu bếp của khách sạn năm sao chứ?"
"Đám giám khảo đó là một lũ ngu đấy à?"
"Mấy cái món chẳng khác gì quán vỉa hè vậy mà bọn họ cũng ăn ngon lành thế".
Hậu Thụy Minh cười nói: "Đúng như câu của lạ mới là của quý".
"Dù sao những món mà Liễu Ngọc Phân nấu đều là mấy món ăn gia đình mà đám giám khảo ấy chưa từng ăn".
"Món ăn lạ miệng nên đám giám khảo mới đánh giá thế".
William lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu thế, anh sẽ nâng cao yêu cầu của cuộc thi này lên".
"Anh sẽ gửi thư mời nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng quốc tế đến Thiên Môn".
William vừa nói xong, thư kí cũng bước vào.
"Anh William, đội hậu cần của cuộc thi nấu ăn quốc tế vừa nhận được giấy thông báo".
"Một người Pháp tên là George Polo muốn tham gia vào hội đồng ban giám khảo của cuộc thi nấu ăn quốc tế này."
"George Polo?"
William nghe thấy cái tên này thì giật mình.
Để chứng minh mình không nghe nhầm, hắn còn hỏi lại lần nữa: "Cậu chắc chắn người này tên George Polo không?"
Thư kí đưa giấy thông báo cho William xem.
William đọc lướt qua.
Vẻ mặt mừng rỡ.
Hậu Thụy Minh chưa từng thấy William vui mừng như thế.
Vội vàng hỏi: "Sao thế, George Polo là ai?"
William cười to: "Không phải người Hoa Hạ có câu đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công à".
"Anh vừa nói muốn mời nhà phê bình ẩm thực quốc tế mà".
"George Polo đã chủ động đến tận cửa rồi".
"Ông ta không giống với những nhà phê bình ẩm thực khác".
"George Polo xuất thân quý tộc, tổ tiên của ông ta là đầu bếp hoàng gia của quốc vương nước Pháp".
"Bà ngoại ông ta lại là đầu bếp chuyên dụng của nữ hoàng nước Anh".
"Hàng năm ông ta đi qua rất nhiều nơi trên thế giới, rất nhiều khách sạn hạng sang muốn mời ông ta viết cho một phần chuyên mục".
"Nhưng ông ta đâu có dễ dàng động bút thế".
"Cho dù là nhà hàng nổi tiếng hay là quán nhỏ không có tiếng tăm".
"Chỉ cần ông ta cầm bút viết thì sẽ lập tức được xếp vào đội ngũ những nhà hàng nổi tiếng thế giới".
"Thậm chí công ty Michelin sẽ cử người đến nếm thử và đưa nhà hàng đó vào danh sách các nhà hàng của Michelin".
"Thế thì tốt quá!", Hậu Thụy Minh nghe xong rất kích động.
Trận chung kết nấu ăn quốc tế sẽ được tổ chức ở khách sạn Phương Đông ở Thiên Môn.
Khách sạn Phương Đông là của nhà họ Hậu, nửa năm trước đã được bình chọn là khách sạn năm sao.
Lần này tổ chức cuộc thi nấu ăn cũng là để tuyên truyền cho khách sạn Phương Đông.
Hậu Thụy Minh dựa vào William cười nói: "À đúng rồi, các sản phẩm của nhà máy Violet đã bắt đầu sản xuất rồi".
"Làm theo yêu cầu của anh, ba ngày sau cũng chính là ngày tổ chức trận chung kết cuộc thi nấu ăn quốc tế".
"Chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp báo mới nhất".
"Đợi tung ra những sản phẩm đó, chắc chắn có thể chèn ép mọi mặt của tập đoàn Lăng Tiêu".
William lạnh lùng cười nói: "Tập đoàn Lăng Tiêu cũng chỉ là môt con kiến mà thôi".
"Cho tới giờ anh cũng chẳng thèm chấp".
"Bọn chúng cũng chỉ là món tráng miệng thôi".
Nói đến đây William liếc mắt nhìn ra cửa sổ.
Hắn từ từ giơ tay lên.
Trên mặt cười tự tin.
Kiêu căng! Hống hách!
"Thiên Môn chỉ là nơi bắt đầu".
"Anh sẽ xuất phát ở đây, từ từ đi tới đích".
"Thủ đô".
"Ở đó, anh sẽ một lần nữa lấy lại vinh quang cho gia tộc".
"Cờ gia tộc của anh sẽ cắm ở nơi cao nhất của thủ đô".
Cùng lúc này, Lý Phong đang ở biệt thự ở Thiên Môn.
"Anh rể ơi, anh rể ơi! Hỏng rồi".
Chương 498: Chó lái xe còn giỏi hơn con đó
Để mọi người tiện đi lại nên Lý Phong đã đến showroom ô tô mua một phát mấy chục chiếc.
Tặng mỗi người thân một chiếc.
Điều đáng nói là riêng Hứa Hạo Nhiên thì không có.
Không phải Lý Phong không cho mà là mẹ vợ không đồng ý.
Mẹ vợ nói.
"Con lái xe làm gì? Cái kỹ thuật lái xe của con mà ra đường thì đúng là gây họa cho người khác".
"Mẹ mà treo một khúc xương trên vô lăng thì chó cũng lái giỏi hơn con".
Mới sáng sớm Trần Quả đã lái xe đưa Hứa Mộc Tình đi làm.
Lý Phong vừa xuống lầu thì nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó anh thấy Hứa Hạo Nhiên hùng hục lao từ trong bếp ra.
Nói với anh: "Anh rể ơi, hỏng rồi".
"Làm sao?"
"Mới sáng sớm mẹ đã nghiến răng nghiến lợi mài dao trong phòng bếp rồi".
"Anh rể này, có phải hôm qua anh lỡ làm gì để mẹ phiền lòng không thế?"
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên cố ý ghé sát vào Lý Phong nói nhỏ: "Ví dụ như chuyện anh với chị em hôm qua trong bếp ý..."
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong đã thấy Liễu Ngọc Phân cầm dao phay đứng ở cửa bếp rồi.
"Ối mẹ ơi!"
Hứa Hạo Nhiên sợ nảy người.
"Mẹ ơi, mẹ muốn làm gì thế? Mẹ bình tĩnh lại đi".
Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức vội vàng lùi về sau.
Cậu ta không ngừng giải thích, toàn nói những chuyện bí mật có liên quan đến Viên Đa Đa.
Vốn dĩ Liễu Ngọc Phân cũng không biết nhiều về chuyện của Hứa Hạo Nhiên với Viên Đa Đa.
Cuối cùng nhờ có Hứa Hạo Nhiên kể hết ra nên Liễu Ngọc Phân mới hiểu hết rồi.
Cuối cùng bà ấy cũng cười giải thích.
Bà ấy mài dao vì lát nữa phải đến cửa tiệm của một người bạn.
Bạn?
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn nhau.
Liễu Ngọc Phân mới đến Thiên Môn mấy ngày.
Bình thường cũng không thấy bà ấy qua lại với hàng xóm láng giềng.
Bạn ở đâu ra vậy?
Sau đó Lý Phong nhanh chóng lái xe chở Liễu Ngọc Phân đến khu phố cổ ở thành Thiên Môn.
Bạn mà Liễu Ngọc Phân nhắc đến là do bà ấy quen ở cuộc thi nấu ăn.
Cũng trạc tuổi Liễu Ngọc Phân.
Những khác Liễu Ngọc Phân ở chỗ bà ta là một đầu bếp chuyên nghiệp.
Liễu Ngọc Phân nói bà ấy đã cố hết sức rồi.
Dù sao thì bà ấy cũng chỉ là một người nội trợ bình thường, không được đào tạo bài bản về kỹ thuật nấu nướng.
Mấy món bà ấy nấu là dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay và một số ý tưởng mà thôi.
Ăn may nên mới lọt vào trận chung kết.
Mà quy tắc của trận chung kết sẽ nghiêm ngặt hơn những vòng loại trước đó rất nhiều.
Vì thế bà ấy phải cố gắng nấu được những món ăn khiến giám khảo bất ngờ.
Liễu Ngọc Phân đã gọi điện cho người bạn này, nói bà ấy lập tức đến quán ăn của bạn để học nấu món dùng trong trận chung kết.
Ba người cứ thế đi đến cửa một quán ăn trông cực kì lâu đời rồi.
Quán ăn Lão Dương.
Quán ăn này trông rất bình thường.
Nhưng vừa bước vào Lý Phong phát hiện quán ăn này buôn bán rất được.
Cách bày trí của nó hơi cổ.
Trên tường treo các tấm gỗ được khắc tên món.
Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, thậm chí là đồ ăn đêm cũng có.
Giờ mà ăn sáng thì hơi muộn rồi nhưng trong quán vẫn đông nghịt người.
Có già có trẻ.
Nhìn những người này cắm đầu cắm cổ ăn ngấu nghiến thế cũng biết đồ ăn của quán này chắc chắn rất ngon.
Một người phụ nữ trung niên bước lên đón.
Bà ta chính là người bạn mà Liễu Ngọc Phân nói đến - Dương Hồng.
Lúc Liễu Ngọc Phân ở Đông Hải quan hệ khá rộng, bà ấy đối xử với mọi người rất chân thành.
Hai người vừa mới trò chuyện được mấy câu nhưng vì trong quán đông khách quá, Liễu Ngọc Phân chủ động đi giúp bà ta bưng bát đĩa, dọn rác.
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên cũng gọi mấy món rồi ngồi một bên chờ.
Không giống Hứa Hạo Nhiên vô tâm, Lý Phong phát hiện mặc dù trong quán buôn bán khá tốt.
Nhưng bà chủ Dương Hồng vẫn hơi nhăn mày.
Giống như đang gặp khó khăn vậy.
Lúc này, Lý Phong nhìn ra cửa.
Có một gã đàn ông mặc bộ vest sặc sỡ sắc màu bước tới.
Miệng gã ngậm một điếu thuốc, hai tay đút vào túi quần, đi đường lắc trái lắc phải.
Đằng sau gã có mười tên vệ sĩ đi theo.
"Rầm!"
Gã đi đến bên cạnh một cái bàn, đột nhiên nhấc chân đá đổ cái bàn đó.
Trong quán vốn còn đang nhộn nhịp bỗng im lặng.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn gã.
"Dương Hồng, chuyện hôm qua tôi nói bà đã nghĩ đến đâu rồi?"
Gã hếch cằm.
Ánh mắt đe dọa nhìn Dương Hồng.
Dương Hồng từ phía sau quầy chạy đến trước mặt gã, hai bàn tay nắm chặt.
"Ông chủ Trương, tôi nói với ông rồi, quán ăn này là do ông nội tôi để lại, dù thế nào tôi cũng sẽ không bán".
Gã cười khẩy: "Với tình hình này thì sớm muộn gì bà cũng phải bán thôi".
"Bà tưởng bà có năng lực đạt được quán quân của cuộc thi nấu ăn quốc tế á?"
"Mẹ nó, đúng là nằm mơ".
Gã với tay cầm lấy cái ghế bên cạnh, nhấc chân giẫm lên.
Gã vừa giẫm lên ghế vừa giơ tay chỉ thẳng vào Dương Hồng.
Vẻ mặt vênh váo, ánh mắt tràn đầy vẻ dọa dẫm.
"Tôi nói cho bà biết, giờ tôi còn đang tốt tính, tôi ra giá ba trăm nghìn tệ để mua cái quán ăn rách nát này của bà".
"Nếu bà mà còn lần chần thì lần sau tới dù có ba mươi nghìn tệ tôi cũng không cho".
"Bà có tin đến lúc đấy bà phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ quỳ xuống cầu xin tôi mua lại cái quán ăn này không?"
Dương Hồng không trả lời.
Bà ta cúi đầu, ánh mắt không ngừng xoay chuyển.
Do dự.
Bối rối.
Đấu tranh.
"Bà không tin chứ gì?"
"Được đấy, thế cứ chờ xem!"
Nói xong gã vung tay lên, mười mấy người cứ thế vênh váo rời đi.
Lúc này Lý Phong dửng dưng nói một câu.
"Tiểu Thất!"
"Có ạ!", Vương Tiểu Thất thình lình nhảy ra đứng sau lưng Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên vừa thấy thì giật mình.
"Anh Thất này, may là giờ đang là ban ngày đấy, chứ nếu là buổi tối thì đúng là bị anh dọa chết khiếp rồi".
Vương Tiểu Thất liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt sắc như dao khiến Hứa Hạo Nhiên sợ rụt cổ.
Hứa Hạo Nhiên chợt nhận ra mấy người đàn em của Lý Phong hình như ngày càng trở nên đáng sợ.
Lý Phong liếc nhìn gã đàn ông vừa ra ngoài nói: "Đi theo điều tra rõ chuyện này đi".
"Vâng!"
Khách trong quán cũng lần lượt đứng lên rời đi.
Nhân viên trong quán cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Dương Hồng dẫn Liễu Ngọc Phân vào bếp.
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên cũng đi theo.
Nhà bếp nối liền với sảnh của quán ăn.
Ở giữa có một tấm thủy tinh ngăn cách.
Khách hàng có thể nhìn rõ trong bếp.
Trong bếp Dương Hồng đang dạy Liễu Ngọc Phân mấy món ăn đặc sắc.
Nghe hai người nói chuyện, Lý Phong mới biết quán ăn này mở được hàng trăm năm rồi, cũng được coi là một quán ăn nổi tiếng lâu đời ở Thiên Môn.
Nửa năm trước thực đơn của nhà họ bị người ta ăn cắp.
Chẳng bao lâu thực đơn của khách sạn Phương Đông cũng xuất hiện mấy món ăn gia truyền có lịch sử mấy chục năm của nhà họ.
Chương 499: Quán của bạn mẹ tao mà mày cũng dám đập à
Con trai Dương Hồng nghĩ khách sạn Phương Đông đã trộm thực đơn nhà bọn họ nên tìm đến cửa nói chuyện.
Cuối cùng lại bị bảo vệ ở đấy đánh bị thương nặng, giờ vẫn đang nằm trong viện.
Quán ăn nhà Dương Hồng tính đến nay tuy đã mở cửa mấy trăm năm.
Nhưng giá món ăn cũng không đắt, đồ ăn đều là hàng thật giá thật, lợi nhuận không cao.
Cả nhà cẩn thận chăm chỉ làm ăn quanh năm suốt tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hơn trăm nghìn tệ thôi.
Nhưng viện phí của con trai Dương Hồng mỗi tháng đã mấy chục nghìn tệ rồi.
Quán ăn này của nhà bọn họ khó mà buôn bán tiếp được.
Vì thế Dương Hồng định nhờ cuộc thi nấu ăn quốc tế lần này để quán ăn nhà họ trở nên nổi tiếng, sau đó bán lại.
Nghe đến đây Hứa Hạo Nhiên nói: "Dì cứ yên tâm đi".
"Anh rể cháu là bác sĩ giỏi đấy".
"Chỉ cần có anh rể cháu ra tay, đảm bảo con trai dì sẽ khỏe mạnh xuất viện thôi".
Nếu là bình thường chắc chắn Liễu Ngọc Phân đã đạp cho cậu ta một phát.
Nếu không tính cách cậu ta nói luôn mồm, cứ mở miệng là nói liến thoắng không ngừng.
Nhưng lúc này ánh mắt Liễu Ngọc Phân nhìn Lý Phong cũng tràn ngập mong đợi.
Bà ấy nói với Lý Phong: "Phong à, dì Dương là người tốt".
"Nếu không có dì ấy giúp đỡ thì mẹ cũng không thể đi đến giờ".
"Con có thể giúp dì Dương không?"
Lý Phong gật đầu, bảo Dương Hồng cầm bệnh án con trai bà ta đến.
Chữ trên bệnh án mà bác sĩ viết loằng ngoằng uốn lượn y như con giun con dế.
"Vãi chưởng, anh rể à, anh nhìn có hiểu không thế?"
Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên.
Trên đời này chữ bác sĩ đều giống nhau, để tránh rắc rối nên lúc viết bệnh án hay viết những kí hiệu mà người thường nhìn không hiểu.
Thực ra những kí hiệu này đều có quy luật.
Chỉ người mới vào nghề mới nhìn không hiểu.
Lý Phong liếc nhìn mấy cái đã hiểu tình hình của con trai Dương Hồng.
"Dì Dương cứ yên tâm đi".
"Tối nay tôi sẽ sắp xếp cho con dì mổ, ba ngày sau chắc chắn chắn tình hình của anh ta sẽ tốt hơn".
"Bảy ngày là có thể xuống giường rồi".
"Thật không?", hai mắt Dương Hồng mở to.
Lý Phong đang định đáp lời.
"Rầm!"
Cửa quán ăn bỗng bị người ta đá tung ra.
Lúc này có một tên béo dẫn theo hơn chục người hùng hổ đi tới.
Đám người này mặt mày dữ tợn, tay ai cũng cầm gậy sắt.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Bọn chúng vừa vào đã đập phá đồ đạc.
Tên béo hét to: "Đập nát cái quán này cho tao".
"Ai dám đập?"
Ngay lúc đám côn đồ đang hả hê đập phá bàn ghế, Hứa Hạo Nhiên ở trong bếp chạy vọt ra.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu hóp bụng ưỡn ngực.
"Lũ khốn chúng mày dám đập phá đồ trong quán dì Dương à".
Tên béo "rầm rầm" bước đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Hai mắt anh ta trợn to, dữ tợn nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Thằng ranh ở đâu đến dám ra vẻ trước mặt tao. Mày có biết tao là ai không?"
"Mày là ai kệ mày".
"Giờ mày chỉ cần biết nhân lúc tao còn chưa nóng máu lên thì ngoan ngoãn cút đi, về nhà mà sống yên ổn với vợ con".
"Nhưng nếu chúng mày ngu dốt, cứ thích ở đây gây chuyện thì...hừ!"
"Sẽ có người đánh cho chúng mày phải kêu cha gọi mẹ, thảm hại như chó rơi xuống nước đấy".
Tên béo bỗng nhiên cười to.
"Hahaha! Cái thân này của mày mà cũng dám ra oai trước mặt tao á, mẹ nó, mày muốn chết à?"
Vừa nói anh ta vừa lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Anh ta vung tay đấm vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
"Bốp!"
"Ối đau!"
Hứa Hạo Nhiên oai oái kêu đau.
Cậu ta ôm một bên mặt, vội giơ tay lên nói với tên béo.
"Đợi đã, tao đã nói xong đâu".
Vẻ mặt tên béo khinh khỉnh.
"Tao còn tưởng mày giỏi thế nào cơ, hóa ra cũng chả ra sao".
"Những lời chưa nói xong mày đi tìm bác sĩ mà nói".
Tên béo lại nắm tay chuẩn bị đấm phát thứ hai.
Hứa Hạo Nhiên co đầu rụt cổ, nhanh như chớp vọt tới trốn sau lưng Lý Phong.
"Anh rể ơi, chúng nó đánh em".
Lý Phong không nói gì, chỉ bước đến gần tên béo.
Thấy Lý Phong ngày càng đến gần, tên béo hai tay chống nạnh.
Dáng người anh ta rất cao, cả người toàn thịt mỡ.
Nhìn như một bức tường chắn trước mặt Lý Phong.
Anh ta hếch cằm, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Lý Phong.
"Lại một thằng chán sống dẫn xác đến".
"Xem chừng hôm nay ông đây mà không thể hiện cho chúng mày xem".
"Thì chúng mày không biết ông đây giỏi cỡ nào rồi".
Anh ta lại vung nắm đấm.
Đấm thẳng vào mặt Lý Phong.
"Rầm!"
Nắm đấm của anh ta xem chừng có thể đập vỡ cả cánh cửa, thế mà lại bị chặn lại.
Bàn tay Lý Phong đã đỡ lấy nắm đấm của tên béo.
Năm ngón tay đang nắm chặt của anh hơi vặn nhẹ.
"Răng rắc!"
Tiếng xương cốt vỡ nát.
"Aaaaaa!"
Cả quán ăn vang vọng tiếng hét thảm thiết của tên béo.
Cảm giác đau đớn vô cùng khiến anh ta ngồi bệt trên đất.
Mà tay anh ta vẫn đang bị Lý Phong nắm chặt như cũ.
Bàn tay Lý Phong ngày càng bóp chặt tay tên béo.
Làm cho người ta rợn tóc gáy là tiếng xương gãy không ngừng phát ra.
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
"Á! Á! Á!"
"Đại ca ơi em sai rồi, đại ca ơi em sai rồi! Anh mau thả tay ra đi, tay em sắp bị vặn đứt rồi".
Lý Phong hơi buông lỏng tay.
Tên béo nằm sõng soài ra đất, người mềm nhũn như cọng bún thiu.
Giờ phút này cả người anh ta đầm đìa mồ hôi.
Nhìn cứ như mới vớt từ dưới ao lên vậy.
Tuy là Lý Phong đã thả tay ra nhưng cơn đau thì vẫn còn.
Kiểu đau đớn này khó mà nói rõ được.
Cả người tên béo cứ run lên từng cơn.
Vẻ mặt Lý Phong thờ ơ nhìn anh ta.
"Ai bảo mày đến?"
"Đại ca, không... không có ai bảo em đến..."
Anh ta còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì đã ngừng lại.
Bởi vì anh ta ngẩng đầu nhìn Lý Phong.
Ánh mắt Lý Phong sắc bén vô cùng.
Khiến anh ta không dám nói dối.
Chằng cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt đã khiến tên béo chịu thua.
Cả người anh ta run sợ nằm bò trước mặt Lý Phong.
Đáng sợ quá!
Ánh mắt vừa nãy của Lý Phong thật sự rất đáng sợ.
Cho dù sau lưng anh ta vẫn còn mười mấy tên đàn em.
Nhưng anh ta cũng không dám nói gì.
Vì anh ta biết nói gì mười mấy người này, cho dù là mấy trăm người cũng vô dụng.
Sau đó anh ta run rẩy kể hết mọi chuyện ra.
"Đại ca à, em cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi".
"Ngưu Đại Tráng em thề với trời, em chưa từng làm chuyện gì không có tính người cả, em chỉ nhận đơn của ông chủ Tống thôi".
"Ông chủ Tống cho em hai nghìn tệ, bảo em đến đập bàn ghế quán ăn này một lần là được".
Ngưu Đại Tráng vừa nói xong thì Hứa Hạo Nhiên nhảy ra.
"Mày bị ngu hả?"
"Cho mày hai nghìn tệ là mày đã qua đây đập phá à?"
"Nếu là tao á, không có hai mươi nghìn tệ thì đừng hòng tao làm! Úi, ai đá mình thế?"
Chương 500: Muốn tôi chữa bệnh thì phải xem cậu có lòng không đã
Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn, thấy Liễu Ngọc Phân hai tay chống nạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên rụt cổ lại, không dám nói nữa.
Vỗn dĩ Lý Phong không ra tay đánh Ngưu Đại Tráng quá mạnh.
Bởi vì một đấm mà Ngưu Đại Tráng vừa đấm Hứa Hạo Nhiên.
Thực ra rất nhẹ.
Nếu anh ta ra tay đánh thật thì Hứa Hạo Nhiên chẳng còn lành lặn mà đứng ở đây nữa.
Mà đã nằm bẹp dí trên đất, chổng mông kêu gào rồi.
Mười mấy người Ngưu Đại Tráng dẫn theo nhìn thì hung dữ đấy.
Nhưng chủ yếu là do phơi nắng nhiều nên đen thế.
Hơn nữa người nào người nấy đầu tóc mấy ngày chưa gội, bết thành mảng rồi nên trông càng dữ tợn hơn.
Bọn họ rõ ràng là những người phải vất vả làm việc bên ngoài trong một thời gian dài.
Ngưu Đại Tráng nói ông chủ Tống cho anh ta hai nghìn tệ đến đập phá.
Lý Phong tin anh ta.
Lý Phong thờ ơ nói: "Ngưu Đại Tráng, tôi cho cậu hai mươi nghìn tệ, cậu có dám đến đập phá quán ông chủ Tống không?"
"Đại ca! Bọn em không dám đâu, bọn em không thể sai càng thêm sai được".
"Nếu anh rộng lượng thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi".
"Tha cho bọn em lần này đi, có được không?"
"Tay của em gãy xương rồi, giờ em còn phải tốn tiền đi viện đây này".
"Lần này phải tốn nhiều tiền rồi".
Lý Phong nhếch miệng cười, anh đột nhiên giơ tay cầm lấy tay phải của Ngưu Đại Tráng.
"Rắc! Rắc! Rắc!"
Tiếng xương kêu răng rắc.
Ngưu Đại Tráng còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy bàn tay bị Lý Phong vặn gãy đã được nối lại rồi.
Quan trọng nhất là anh ta chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.
Anh ta sững sờ nhìn ngón tay mình.
"Đúng là thần tiên!"
Hai mắt Ngưu Đại Tráng trợn tròn, nhìn chằm chằm Lý Phong hỏi: "Anh là bác sĩ à?"
Lý Phong gật đầu.
Ngưu Đại Tráng đột nhiên quỳ trước mặt Lý Phong: "Ông chủ, à không, sếp lớn, à không..., trời ạ em cũng không biết phải gọi anh thế nào nữa".
"Anh giỏi thế thì có thể giúp em không?"
"Em có một cô em gái, hai năm trước bị một tên cậu ấm nhà giàu lái xe đâm trúng, xương cốt cả người gãy hết rồi".
"Giờ vẫn đang nằm im trong viện không thể cử động, anh có thể giúp em không?"
"Nếu anh chữa được cho em gái em, từ nay về sau cái mạng này của em là của anh rồi".
Không riêng gì Ngưu Đại Tráng, mười mấy người mà Ngưu Đại Tráng dẫn đến cũng đồng loạt quỳ xuống.
Lý Phong hơi cau mày, anh vung tay lên một cái.
Bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua.
Những người vừa mới quỳ xuống đều bị cơn gió thổi ngã lăn ra.
Lý Phong dửng dưng nhìn bọn họ nói: "Muốn tôi chữa cho cũng được thôi".
"Nhưng phải xem các cậu có lòng không đã".
Hơn mười phút sau.
"Aaaaaa!"
Mười mấy người mà Ngưu Đại Tráng dẫn theo như bò tót Châu Phi nổi điên, hét lên rồi chạy vọt vào phòng tắm xông hơi của Tống Đại Hà.
Trong chốc lát cả phòng tắm vang lên tiếng đánh đấm dữ dội.
Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong ngồi trong xe, Hứa Hạo Nhiên nhoài người lên cửa kính, miệng ngáp liên tục.
"Anh rể à, Ngưu Đại Tráng này mạnh phết đấy".
"Sao vừa nãy anh ta đánh em mà em lại không cảm nhận được nhỉ?"
Lý Phong thờ ơ đáp.
"Tuy là anh ta lấy của người khác hai nghìn tệ".
"Nhưng cũng biết chuyện đập phá quán của người khác là chuyện vô đạo đức, trong lòng cũng trăn trở".
"Lại lo một đấm đấy sẽ đấm em tàn phế nên mới ra tay nhẹ".
Lý Phong thấy cửa kính của phòng tắm xông hơi liên tục bị đập vỡ.
Liền nói: "Nhưng giờ thì khác, chúng ta chính là cọng rơm cứu mạng mà khó khăn lắm anh ta mới vớ được".
"Để cứu em gái, đừng nói là đập phá phòng tắm của Tống Đại Hà".
"Cho dù châm lửa đốt cả cái phòng tắm xông hơi này anh ta cũng chẳng ngán gì".
Hứa Hạo Nhiên vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
"Xem ra Ngưu Đại Tráng cũng là người sống tình cảm".
Lúc này bỗng nhiên Vương Tiểu Thất từ một cái ngõ nhỏ bên cạnh vọt lại gần.
Cậu ta giống như một cơn gió, chui tọt vào trong xe.
"Đại ca à, em điều tra rõ ràng rồi".
"Anh trai Tống Đại Hà là Tống Đại Giang, cũng là giám đốc khách sạn Phương Đông".
"Thực đơn là do Tống Đại Hà cho người lấy trộm".
Chuyện như này mấy năm nay hai anh em bọn chúng làm nhiều rồi.
Lý Phong khẽ cau mày: "Ông chủ của khách sạn Phương Đông là ai?"
"Người bỏ vốn sau lưng khách sạn Phương Đông là nhà họ Hậu".
Nghe thấy thế, Lý Phong dửng dưng gật đầu: "Quả nhiên là bọn họ".
"Cũng chỉ có bọn họ mới làm mấy loại chuyện này".
Lúc này, Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong còn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đã âm thầm nuốt nước bọt.
"Anh rể à, anh đừng dùng ánh mắt đáng sợ thế nhìn em được không?"
"Bị anh nhìn như vậy, trong lòng em sợ lắm".
Lý Phong mỉm cười: "Không phải hai ngày trước em hỏi anh, làm thế nào mới nâng cao mị lực đàn ông của mình à?"
"Giờ có một cách để em ngầu bá cháy luôn".
Hai mắt Hứa Hạo Nhiên bừng sáng: "Thật á?"
"Anh rể ơi, anh rể tốt của em ơi, anh mau nói đi, mau nói đi mà!"
Lý Phong ngoắc tay với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên lập tức ghé sát tai qua.
Lý Phong nói nhỏ mấy câu vào tai Hứa Hạo Nhiên.
Đôi mắt Hứa Hạo Nhiên ngày càng trợn to lên.
Đến cuối cùng cậu ta há hốc miệng nhìn Lý Phong.
"Anh rể xấu quá đi".
"Nhưng mà em thích!"
Hứa Hạo Nhiên vừa mới rời đi thì Ngưu Đại Tráng dẫn theo người hùng hổ từ trong phòng tắm xông hơi ra ngoài.
Bên trong phòng tắm xông hơi chỉ còn lại một đống đổ nát.
Để cứu em gái, Ngưu Đại Tráng đã đập phá hết mình.
Cái gì đập phá được là đập hết.
Tống Đại Hà run rẩy trốn sau quầy, vừa nãy lúc cãi nhau với Ngưu Đại Tráng, hắn ta bị tát cho một phát thật mạnh.
Giờ một bên mặt sưng húp, khóe miệng rớm máu.
Tống Đại Hà lấy điện thoại, gọi cho anh trai Tống Đại Giang của hắn.
"Anh ơi, phòng tắm xông hơi của em bị người ta đập phá".
Giờ Tống Đại Giang đang thảnh thơi nằm trên sô pha trong văn phòng ở khách sạn năm sao.
Hắn nằm nghiêng, gối đầu lên cặp đùi thon dài của cô thư kí.
Bàn tay thon dài của thư kí đang ngoáy lỗ tai cho hắn.
"Gì cơ?"
Đôi mắt Tống Đại Giang mở to, giống như sắp phun lửa vậy.
"Ai có gan đập phá phòng tắm xông hơi của anh em chúng ta".
"Ở Thiên Môn này có ai không biết nhà họ Hậu chống lưng cho chúng ta chứ?"
"Là thằng chó Ngưu Đại Tráng".
"Không biết có phải thằng chó đấy uống nhầm thuốc không mà như phát điên, dẫn người đến chỗ chúng ta đập phá".
Ánh mắt của Tống Đại Hà lộ ra vẻ độc ác.
"Anh à, chuyện này không thể cứ thế cho qua được".
"Đám chó chết Ngưu Đại Tráng vừa mới đi thôi, giờ anh cho người chặn chúng lại".
"Em muốn đánh què chân hắn, vứt ra biển cho cá ăn".
Tống Đại Giang im lặng một lúc.
Hắn giơ tay đẩy thư kí ra.
Sau đó ngồi dậy.
Thư kí đang định ra ngoài, ngay khi cô ta vừa đứng lên, Tống Đại Giang đột nhiên giơ tay nắm lấy mái tóc dài của cô ta.
Giơ tay ấn đầu cô ta xuống giữa hai chân mình.
Chẳng cần Tống Đại Giang nói gì, thư kí quen tay hay việc nhanh chóng kéo khóa quần hắn xuống.
Bắt đầu ngậm lấy.
Tống Đại Giang vừa hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra sát ý.
"Đánh gãy tay chân Ngưu Đại Tráng thì thường quá".
"Lũ chó chết cũng dám đến chỗ chúng ta đập phá, không thể xử nhẹ thế được".
Tống Đại Hà vội hỏi.
"Anh, rốt cuộc anh nghĩ ra trò hay gì rồi?"
Lúc Lý Phong mới bước vào Giang Hữu Vi đã cảm thấy khí chất trên người anh không giống người bình thường.
Nhưng nghe Hứa Hạo Nhiên nói thế, ông ta không kìm được quan sát anh thật kỹ.
Ông ta làm trong ngành truyền thông.
Đương nhiên biết rõ người chồng ở rể của Hứa Mộc Tình.
Ông ta còn biết nhiều chuyện vặt vãnh liên quan đến anh là đằng khác.
Mà lúc chuẩn bị tung tin vu khống tập đoàn Lăng Tiêu, cũng đã biên soạn không ít tin tức liên quan đến Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Ông ta còn tưởng anh là cái loại ẻo lả cơ.
Không ngờ dáng vẻ Lý Phong lại thế này.
Giang Hữu Vi nhìn Lý Phong cười nói: "Sao hôm nay anh Lý lại bỗng dưng đến chơi thế?"
"Tổng biên tập Giang à, bắt đầu từ tối qua công ty ông đã tung tin bôi xấu tập đoàn Lăng Tiêu của chúng tôi".
"Tôi muốn ông hãy dừng việc này lại ngay".
"Mà còn phải xin lỗi tất cả các nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu nữa".
Vừa nghe Lý Phong nói thế, Giang Hữu Vi vốn còn đang cười ha hả lập tức thay đổi sắc mặt.
"Hừ!"
Ông ta lạnh lùng cười.
"Tại sao chứ?"
"Sao các anh chắc chắn rằng những tin tức đó liên quan đến công ty chúng tôi".
"Tôi nói cho anh biết, vu khống, tung tin đồn nhảm là phải chịu trách nhiệm pháp lí đấy nhé".
"Các anh mà còn nói lung tung là tôi gọi điện báo cảnh sát đấy".
Thái độ của ông ta rất cứng rắn.
Ông ta ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Cười khẩy.
Còn có.
Sự ngang ngược.
Giang Hữu Vi thấy Lý Phong đứng im không nói gì.
Nói thêm: "Nếu các anh trong sạch".
"Không thẹn với lòng".
"Mấy tin đồn đó sẽ tự biến mất thôi".
"Giờ các anh lại vội vàng chạy tới công ty chúng tôi hỏi tội như thế".
"Chứng tỏ mấy cái tin đồn trên mạng đó đều là thật".
"Các anh đang chột dạ".
Lý Phong nhìn Giang Hữu Vi cười nói.
"Tổng biên tập Giang, giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, chúng ta vẫn nên ngồi xuống tìm cách giải quyết chuyện này thì hơn".
Giang Hữu Vi giống như biết thừa Lý Phong sẽ nói thế.
Ông ta tự tin nhìn Lý Phong.
Đồng thời bày ra dáng vẻ cao ngạo nói: "Tất nhiên là có cách để chuyện này êm xuôi rồi".
"Tôi cũng là người biết điều".
"Mà những người trong ngành này đều có một quy tắc".
"Những tin đã đưa ra mà muốn rút về thì vừa tốn sức vừa mất thời gian".
"Thế nên chỉ cần các anh chi nhiều tiền".
"Tôi cực kì vui vẻ rút mấy cái tin đó về".
Lý Phong cười gật đầu.
Thấy Lý Phong gật đầu, ông ta lập tức vui vẻ nói: "Anh Lý không hổ danh người thừa kế của tập đoàn Lăng Tiêu mà".
"Hiểu chuyện".
"Hào phóng".
Lý Phong búng tay một cái.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đặt một xấp tài liệu dày cộp lên bàn.
Giang Hữu Vi thấy Lý Phong không lấy tiền mà lấy ra một đống giấy lộn thì nhếch mày.
"Cái gì đây?"
Lý Phong nói.
"Trên tài liệu ghi rõ địa chỉ ID của những tin vu khống bôi xấu tập đoàn Lăng Tiêu đều là từ công ty của ông".
"Mấy cái tin đồn đó là do nhân viên công ty ông đứng sau đăng tải".
Giang Hữu Vi tái mặt.
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Phong.
"Anh Lý này, tôi còn tưởng anh ở rể ở tập đoàn Lăng Tiêu thì phải thông minh lắm cơ".
"Hóa ra tôi nhầm rồi, anh đúng là người không biết điều".
Tiếng cười của ông ta ngày càng lạnh: "Anh nghĩ mấy cái tờ giấy này của anh thì làm gì được tôi".
"Tôi dám làm nghề này thì đương nhiên sẽ có cách giải quyết rồi".
"Tôi nói cho anh biết, tôi cũng có người chống lưng đấy".
"Mấy cái thứ này chẳng làm gì được tôi đâu".
Ông ta khoanh tay, ngửa đầu chẳng chút sợ hãi.
Cực kì thích chí nói: "Tôi nói cho anh biết, trong cái ngành này mọi người ai cũng làm giống tôi thôi".
"Nếu anh tung mấy thứ này ra thì không chỉ riêng tôi đâu".
"Anh đã đắc tội tất cả mọi người trong cái ngành này rồi đấy".
"Đến lúc đấy không chỉ ở Thiên Môn".
"Mà cả nước, thậm chí mấy tin đồn về tập đoàn Lăng Tiêu còn lan ra cả nước ngoài ấy chứ".
"Mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết tập đoàn của anh".
Ông ta chậm rãi rót cho mình một chén trà.
Nâng chén lên nhẹ nhàng thổi.
"Anh Lý này, tôi cũng không phải người tham lam".
"Giờ tập đoàn Lăng Tiêu đang đứng mũi chịu sào".
"Người bình thường sẽ bắt chẹt đòi giá cao, nhưng tôi chỉ lấy giá này thôi".
Nói xong ông ta giơ năm ngón tay.
"Năm mươi triệu?"
Nghe Lý Phong nói thế, ông ta sững người.
Nhưng ông ta nhanh chóng hoàn hồn, đặt chén trà trên bàn, vẻ mặt kích động nói: "Đúng thế, năm mươi triệu, phải có năm mươi triệu".
"Vừa đủ năm mươi triệu là được".
"Nếu giờ anh đưa tiền, tôi lập tức dập mấy cái tin đồn đó ngay".
Thực ra vừa nãy ý của Giang Hữu Vi là năm triệu.
Nhưng không ngờ Lý Phong lắm tiền nhiều của, vừa mở miệng đã nói ra năm mươi triệu rồi.
Đúng là mang niềm vui đến cho ông ta mà.
Công ty truyền thông này của ông ta thu nhập một tháng cũng chỉ có hơn trăm nghìn tệ.
Vương Hương Tú cho ông ta hai trăm nghìn tệ.
Ông ta còn định bắt chẹt Lý Phong thêm chút nữa.
Mà giờ Lý Phong vừa mở miệng đã là năm mươi triệu.
Đây đúng là vận may từ trên trời rơi xuống.
Đối với vẻ mặt tươi cười kích động của Giang Hữu Vi, Lý Phong chỉ cười nhạt.
"Đừng có vội, tôi cho ông xem cái này".
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lại đặt một xấp tài liệu lên bàn.
Lý Phong nhìn Giang Hữu Vi nói: "Đây là tài liệu liên quan đến tiền bẩn trong công ty của ông".
"Vừa nãy ông nói người trong ngành này đều dùng cái cách câu cá này để kiếm chác mấy khoản tiền kếch sù".
"Nhưng người ta làm sổ sách chắc chắn là cẩn thận hơn ông".
"Công ty các ông mở mấy cái tài khoản ở ngân hàng, điều tra một chút là ra vấn đề ngay".
"Nếu tôi đem nó nộp lên trên".
"Thì công ty này không đơn giản chỉ là đóng cửa thôi đâu".
"Ông là tổng biên tập chắc cũng phải ngồi tù mấy chục năm đấy".
Mặt Giang Hữu Vi tái mét.
Ông ta trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Lý Phong.
"Anh muốn thế nào?"
"Tổng biên tập Giang à, giờ không phải tôi muốn thế nào mà là ông muốn thế nào?"
Ông ta chớp mắt, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp.
"Ây dô, anh Lý à, chúng ta đều là người thông minh, đừng nói mấy lời thừa thãi nữa".
"Anh chắc cũng biết, cái nghề truyền thông này của chúng tôi dựa vào đề tài hot để kiếm cơm mà".
"Chuyện càng hot thì chúng tôi càng có nhiều tiền".
"Có đôi khi đưa mấy tin vịt là để nó hot lên thôi".
"Thế nên chúng tôi mới đăng mấy cái tin để mọi người cảm thấy thú vị ấy mà".
"Còn tập đoàn Lăng Tiêu của các anh giờ đang phát triển mạnh mẽ như mặt trời ban trưa thế".
"Thế nên mấy nhân viên của chúng tôi mới không biết điều, chĩa mũi nhọn về phía các anh".
"Giờ tôi thay mặt các nhân viên xin lỗi anh".
"Tôi sẽ dập mấy cái tin lá cải đấy xuống sau đó đính chính lại ngay".
"Hì hì, còn tiền công ý mà..."
Chương 493: Tuổi tác thay đổi chúng ta
“Tiền?”
Lý Phong nhìn thấy tia sáng trong mắt Giang Hữu Vi càng lúc càng mãnh liệt.
Ngay lúc này, Giang Hữu Vi giống như rơi xuống hố băng.
Đột nhiên, cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân run lên bần bật.
Nổi đầy da gà.
“Tổng biên tập Giang, bây giờ ông chỉ có một lựa chọn duy nhất”.
“Vừa nãy ông nói muốn có năm triệu, tôi có thể dùng năm triệu này để mua đứt công ty của ông”.
“Từ nay về sau, công ty truyền thông này của ông sẽ trở thành một công ty con của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Con ngươi của Giang Hữu Vi giãn ra.
Ông ta nhìn Lý Phong với ánh mắt không thể tin được
“Anh Lý, anh vừa nói cái gì?”
“Anh muốn mua lại công ty của tôi?”
Giang Hữu Vi kinh ngạc!
Anh ta không ngờ Lý Phong mới đến chưa bao lâu đã mở lời muốn mua lại công ty truyền thông của mình!
Công ty truyền thông này là tất cả của Giang Hữu Vi.
Ông ta là một cậu thanh niên quê mùa còn chưa tôt nghiệp cấp ba.
Năm đó đi theo đồng hương đến thành phố Thiên Môn.
Ông ta từ hai bàn tay trắng, không ngừng nỗ mới có được thành công như bây giờ.
Vậy mà chỉ với một câu nói, Lý Phong muốn cướp hết tất cả của ông ta!
“Không được! Tôi không bán!”
“Bất kể anh ra giá bao nhiêu, tôi cũng sẽ không rời khỏi công ty”.
Giang Hữu Vi rất kích động.
Cho đến lúc này, hai mắt ông ta mới lóe lên ánh nhìn mà Lý Phong đã muốn nhìn thấy từ lâu.
Khi nãy Giang Hữu Vi trong mắt Lý Phong chỉ là một người làm ăn nhỏ, vì trục lợi mà không từ bất kể thủ đoạn nào.
Những mánh khóe của ông ta vô cùng đê tiện.
Chỉ khi đối mặt với sự sống còn, thời khắc liên quan đến sinh tồn của công ty tuyền thông.
Trong mắt Giang Hữu Vi lúc này mới ánh lên được ý chí và khát vọng của cậu thanh niên quê mùa năm đó!
“Ai nói là ông phải rời đi?”
“Hả?”
Đột nhiên Lý Phong thốt ra một câu khiến cho Giang Hữu Vi ngẩn người ra.
Lý Phong cầm cặp tài liệu từ tay Hứa Hạo Nhiên, đưa cho Giang Hữu Vi.
“Ký xong bản hợp đồng này, năm triệu sẽ trực tiếp chuyển đến tài khoản của ông.
“Tập đoàn Lăng Tiêu sẽ có bảy mươi phần trăm cổ phần trong công ty truyền thông này”.
“Ba mươi phần trăm còn lại là của ông, ông vẫn là tổng biên tập của công ty truyền thông”.
“Chỉ là về sau mỗi nội dung bản tin của công ty phải thông qua xét duyệt của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Giang Hữu Vi ngây người ra, ông ta ngây ngẩn cả người.
Khi nãy ông ta còn đang nghĩ về cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Không ngờ rằng cái bánh này còn to hơn những gì ông ta nghĩ!
Công ty truyền thông nhỏ bé của ông ta so với tập đoàn Lăng Tiêu giống như hạt cát giữa sa mạc.
Có thể trở thành một phần của tập đoàn Lăng Tiêu, là việc tốt mà nằm mơ cũng không thấy được!
Giang Hữu Vi phản ứng rất nhanh, ông ta lập tức cầm bút ký lên bản hợp đồng.
Ký xong, Giang Hữu Vi ngẩng đầu nhìn Lý Phong nói: “Anh Lý, tôi không hiểu vì sao anh lại làm như vậy?”
“Đối với tập đoàn Lăng Tiêu, công ty truyền thông của tôi chỉ là một công ty vô cùng nhỏ bé”.
“Các anh hoàn toàn có thể tự thành lập một bộ phận”.
“Hơn nữa, khi nãy thái độ của tôi rất tệ”.
Nói đến đây, Giang Hữu Vi bất giác cười thống khổ.
“Việc này, ông phải cảm ơn vợ ông”.
Giang Hữu Vi ngây người ra
“Khi vừa mới chuyển đến đây, mẹ vợ tôi có mua thức ăn ở một quán trong chợ, bà ấy có quen một người bạn”.
“Hai người đều có cùng sở thích nấu nướng nội trợ”.
“Thông qua mẹ vợ tôi, tôi mới biết mặc dù ông đối xử rất nghiêm khắc với nhân viên của mình”.
“Thế nhưng khi ở nhà với vợ con, ông luôn đáp ứng mọi yêu cầu của họ”.
“Ông không phải là một ông chủ tốt nhưng ông hoàn toàn là một người chồng người cha tốt”.
Lý Phong đưa tay chỉ ra phía ngoài cửa sổ, chỉ vào những nhân viên đang dốc sức làm việc miệt mài chăm chỉ.
“Ông cũng đã từng giống như họ”.
“Trên cương vị công việc của mình luôn dốc hết sức làm việc”.
“Vừa muốn được ông chủ khen ngợi”.
“Ngoài ra, càng muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để thực hiện được lý tưởng của mình”.
“Lý tưởng rất đẹp, nhưng hiện thực luôn luôn tàn khốc”.
Trước đó, ông đã thất bại trước hiện thực khốc liệt.
Nhưng bây giờ, tôi hy vọng ông có thể lấy lại lòng tin của bản thân.
Giang Hữu Vi hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt Lý Phong, rơm rớm nước mắt.
Tiếp đó, Giang Hữu Vi đi thẳng ra ngoài, hét lên một tiếng với tất cả những nhân viên đang dốc sức làm việc.
“Mọi người nghe rõ cho tôi!”
“Trước sáu giờ tối nay, tất cả mọi người hãy thu hồi những tin tức tiêu cực về tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi!”
“Sau đó tan làm, thưởng mỗi người mười nghìn tệ”.
Hoan hô!
Vui sướng!
Tất cả nhân viên trong văn phòng làm việc hăng say nhiệt huyết hơn!
Trên đường về văn phòng.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong với vẻ mặt khó hiểu.
“Anh rể, gia tộc Hậu Thị sao cứ đối đầu với chúng ta mãi thế nhỉ?”
“Đám người khốn nạn đó cứ thế mãi, chúng ta cần phải nghĩ cách trị tận gốc chúng”.
Trong mắt Lý Phong lóe lên một tia mãnh liệt.
“Thế gia tài phiệt vốn chỉ là một khối u của xã hội”.
“Phương pháp trị tận gốc chúng không chỉ là phẫu thuật cắt bỏ nó đi, mà còn phải trị tận gốc, nhổ bỏ gốc rễ của nó”.
Nghe đến đây, hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.
“Anh rể, vậy anh mau nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Ngay lập tức sẽ có người nói với em nên làm thế nào, anh đếm đến ba, người này sẽ xuất hiện”.
“Một”.
“Hai”.
“Ba”.
Lý Phong vừa dứt lới, điện thoại trong túi Hứa Hạo Nhiên reo lên.
Hứa Hạo Nhiên lấy điện thoại ra thấy cuộc gọi là của Trương Hiểu Bình gọi đến.
“Anh rể, anh thật là vi diệu đấy!” , Hứa Hạo Nhiên vội rút điện thoại ra.
“Anh Phong có đang ở cạnh anh không?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu nói: “Tôi đang ở cùng anh rể đây”.
“Anh với anh Phong lập tức đến nhà máy sản xuất mỹ phẩm Đông Phương, ở đó xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi tắt máy, Hứa Hạo Nhiên nói với Lý Phong: “Anh rể, tiếp theo làm gì bây giờ?”
“Có người muốn chơi với lửa, vậy chúng ta sẽ chơi cùng họ một trận thật vui”.
“Tiện thể thu phục con sói hoang, giữ lại trong nhà, trông nhà cho chúng ta”.
Nói xong, Lý Phong khẽ nhếch mép, trên mặt hiện lên nụ cười bí hiểm.
Ngay lúc này, tại biệt thự gia tộc họ Hậu.
Hậu Thụy Minh và William ngồi ở phòng khách, thư thái nhâm nhi rượu vang.
Khắp phòng khách vang lên bản nhạc thính phòng nhẹ nhàng sâu lắng.
Một vị đầu bếp cao cao tóc bạch kim.
Đang dùng dao rất thành thục, cắt từng miếng xúc xích Tây Ban Nha phục vụ hai người đàn ông.
“William yêu dấu, không ngờ một tiến sĩ người Anh như anh, lại tinh thông pháp dùng binh của người Hoa Hạ bọn em”
“Kế ly gián mượn dao giết người của anh thật xuất sắc!”
Bây giờ tất cả những điều Hậu Thụy Minh đang nói chính là cách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu mà William nghĩ ra.
William này không giống với những người nước ngoài khác.
Hắn ta còn tỉ mỉ hơn cả đàn bà.
Sở trường của hắn là ủ mưu tính kế thủ đoạn nham hiểm!
Chương 494: Mưu kế nham hiểm của William.
Khi William còn ở nước ngoài, sở trưởng chính là bày mưu tính kế.
Ba mươi sáu kế của Hoa Hạ, từ bé hắn ta đã đọc qua hết rồi.
Hắn ta thường chơi cho đối thủ của mình quay mòng mòng.
Hắn cũng hay dùng thủ đoạn mượn dao đâm sau lưng này.
Thực ra trước khi đến, William đã thông qua gia tộc Nicolas thâm nhập vào các doanh nghiệp vừa và nhỏ.
Hắn sử dụng thủ đoạn mua chuộc hoặc dụ dỗ uy hiếp, để thu phục những doanh nghiệp này.
Những doanh nghiệp này là những con sói.
Tiếp theo hắn ta sẽ dùng mọi thủ đoạn khiến lũ sói này tấn công con hổ đầu đàn chính là tập đoàn Lăng Tiêu.
Đợi thời gian chín muồi, hắn có thể trực tiếp nắm giữ tập đoàn Lăng Tiêu.
William cười tao nhã.
Điệu cười ngạo nghễ tràn đầy tự tin.
Tính toán kỹ càng.
“Loài người cũng sống bầy đàn như động vật”.
“Bất kể là động vật hay loài người, đều có một đặc điểm chung đó chính là ích kỷ!”
“Bình thường chúng tạo thành những nhóm nhỏ, giữa các nhóm này đều vì thức ăn, đến vợ chồng cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn”.
“Cũng vì tranh giành quyền lực mà đấu đá lẫn nhau”.
Khi William đang nói chuyện, Hậu Thụy Minh nhìn hắn ta chăm chú.
Ông ta nhìn William với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ánh mắt này để cho bất ký người đàn ông này nhìn thấy đều sẽ cảm thấy không phù hợp.
Thậm chí là sởn gai ốc.
Nhưng William lại vô cùng thích thú với ánh mắt đó.
Hắn ta giơ lý rượu vang trong tay lên, cụng ly với Hậu Thụy Minh.
“Nhưng, tất cả quần thể động vật vẫn còn một đặc tính, đó chính là bài xích”.
“Khi chưa có kẻ địch tấn công, nội bọn chúng cũng sẽ tự đấu đá cắn xé nhau”.
“Nhưng một khi kẻ địch xuất hiện, chúng sẽ vô cùng đoàn kết”.
“Bầy đàn lúc này sẽ rất khó đánh bại”.
William cho rằng, là một kẻ xâm lăng có IQ cao, một kẻ săn mồi.
Đầu tiên hắn ta cần làm chính là ngụy trang cho mình.
Một khi gia tộc Nicholas đến Thiên Môn thì sẽ thành tập đoàn của riêng mình.
Sau đó sẽ đối đầu với những thế lực của những tập đoàn bản xứ.
Như vậy sẽ khiến cho những tập đoàn bản xứ liên kết với nhau, sẽ khiến cho bọn họ càng đoàn kết hơn.
Trước tiên phải chi phối được tập đoàn Lăng Tiêu, như vậy hắn ta sẽ tạo được tiếng tăm cho mình.
Sau đó William sẽ li gián từ trong nội bộ tập đoàn.
Từng người từng người, cũng giống như những thế lực, đều nắm tất cả trong tay.
Đây cũng là thủ đoạn khiến hắn ta thành công từ trước đến nay.
Từ trước đến nay chưa ai là đối thủ của hắn ta!
Mọi việc đều thuận lợi!
“Vì vậy, nhất định phải li gián nội bộ”.
Nói đến đây, William dùng dĩa nhẹ nhàng xiên một miếng xúc xích Tây Ban Nha mỏng, sau đó đưa lên cắn một miếng, khuôn mặt rất hưởng thụ.
William nhìn người đầu bếp tóc bạch kim, cười nói: “Carter, lần này tôi lấy danh nghĩa liên minh đầu bếp quốc tế, ở Thiên Môn tổ chức cuộc thi nấu ăn mang tầm quốc tế”.
“Anh cũng đến tham gia đi, với trình độ của anh, có thể dễ dàng dành được giải nhất”
Lời nói của William đầy ẩn ý, Carter nghe vậy vội cười gật đầu.
Nhưng, Carter vẫn giả bộ khiêm tốn nói.
Dù sao, nơi này là địa bàn của gia tộc Hậu Thị.
“Thưa anh, nếu là ở nước ngoài, tôi nhất định có đủ tự tin giành giải nhất”.
“Nhưng Hoa Hạ thì chưa chắc đã như vậy”.
“Dù sao Hoa Hạ cũng có rất nhiều nhân tài, hơn nữa ẩm thực Hoa Hạ cũng nổi tiếng trên thế giới”.
“Carter, anh khiêm tốn quá rồi!”
“Người Hoa Hạ cũng được ông trời ưu ai, có nguồn tài nguyên giàu có, nhưng về cơ bản họ lại không hiểu thế nào là món ăn ngon”.
“Chẳng qua chỉ là một lũ khỉ chưa được thuần phục, đang tự hoang tưởng về bản thân mà thôi”.
Nói xong, William quay đầu nhìn Hậu Thụy Minh cười nói: “Minh, ông nói xem?”
Hậu Thụy Minh cười: “Anh nói gì cũng đúng”.
Lúc này, thư ký thận trọng bước vào.
“Ông chủ, lịch trình và địa điểm tổ chức cuộc thi nấu ăn đã được ấn định”.
William hỏi thư ký: “Số lượng người đăng ký tham dự có nhiều không?”
Có hơn hai nghìn người đăng kí, đã bao gổm toàn bộ khu vực thủ đô và những vùng lân cận.
“Đăng ký tham gia cuộc thi tài lần này, ngoài những đầu bếp có tiếng”.
“Theo những gì anh căn dặn, chúng tôi cũng để cho một bộ phận những bà nội trợ cũng đến tham dự”.
William cười gật đầu, để thể hiện rằng cuộc thì lần này rất công tâm.
Đồng thời cũng là vì để cho cuộc thi lần này được đa dạng.
Những người nội trợ bình thường nhất định sẽ tham gia.
Nhưng những người này đều chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Sự tồn tại của họ chẳng qua chỉ để làm nền.
Đối với người ngoài mà nói, cái gọi là cuộc thi nấu ăn nghệ thuật, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn che mắt thiên hạ mà thôi.
Tổ chức cuộc thi lần này, chủ yếu để tập trung sự chú ý của người dân.
Trong khi cuộc thi diễn ra, hắn ta sẽ dùng truyền thông tuyên truyền.
Sau đó, nhân cơ hội công kích tập đoàn Lăng Tiêu.
Nghĩ đến đây, William hỏi: “Công thức bí mật của công ty mỹ phẩm Đông Phương đã lấy được chưa?”
“Chúng tôi tìm được ba lãnh đạo cấp cao của công ty mỹ phẩm Đông Phương”.
“Đồng thời, còn có hai người đã theo Triệu Côn mười mấy năm”.
“Họ nắm rõ tài liệu cốt lõi của công ty mỹ phẩm Đông phương”.
“Chỉ là, những người này khẩu vị khá khác biệt”.
“Họ biết chúng ta đang cần công thức bí mật”.
“Vì thế, họ ra cái giá mà người bình thường không thể chấp nhận được”.
William cười mỉm, ánh mắt lóe lên vẻ khinh miệt.
“Cậu nói cho tôi nghe xem, tôi muốn biết cái bọn khỉ không sợ chết này rốt cuộc muốn cái giá trên trời như thế nào?”
Thư ký ngập ngừng, sau đó nói: “Họ lấy trộm được sáu công thức bí mật từ công ty mỹ phẩm Đông Phương”.
“Giá mỗi công thức là hai mươi triệu”.
Nghe đến đây, Hậu Thụy Minh tức giận mắng một tiếng: “Cái đám này thèm tiền đến phát điên rồi à?”
“Một cái công thức giẻ rách mà dám bán với cái giá cắt cổ như thế!”
So với Hậu Thụy Minh đang kích động thì William lại mỉm cười từ tốn.
“Đừng kích động, trong ba mươi sáu kế của người Hoa Hạ các ông, có một kế đó là gậy ông đập lưng ông”.
“Kế này còn có một cách gọi khác, đó là bắt rùa trong chuồng”.
“Bây giờ ông muốn bắt rùa, bắt buộc phải dùng một miếng mồi ngon”.
“Sáu công thức này cộng lại, cũng chỉ có một trăm hai mươi triệu mà thôi, số tiền này tôi chi!”
Nghe William nói vậy, mặt Hậu Thụy Minh biến sắc.
Ông ta cho rằng William đang ghét bỏ mình, vì thế liền vội vàng nói.
“Không được không được. Bây giờ đang ở địa bàn của tôi, sao có thể để anh chi tiền được?”
“Không phải tôi tiếc số tiền nhỏ này, mà là cảm thấy đám người này thật quá đáng”.
“Nhưng mà nếu tất cả đã nằm trong kế hoạch của anh, thì tôi nhất định sẽ phối hợp”.
Lúc Hậu Thụy Minh đang nói hai chữ “phối hợp”, còn cố ý nhếch lông mày.
Hai người liếc mắt đưa tình, khiến cho người thư ký đừng cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy mắc ói.
William nói với thư ký: “Cậu lập tức mang tiền đi tìm đám người này”.
“Đợi sau khi kiểm tra công thức không có vấn đề, lập tức đưa vào công xưởng sản xuất!”
Người thư ký ngây ra một lúc, liền nói: “Ngài William, ở Thiên Môn chúng tôi không có nhà máy hóa chất”.
William cười lớn: “Cậu cho rằng gia tộc Nicholas chúng tôi sẽ giống như những gia tộc năng lực thấp kém, khi không chuẩn bị gì mà dám cử tinh anh của gia tộc tiến vào một nước à?”
Chương 495: Nuôi béo rồi, có thể thịt được rồi
Nói đến đây, trên mặt William nở một nụ cười tràn đầy tự tin.
Hắn ta nhìn thư ký nói: “Không biết cậu đã nghe nói về nhà máy Violet chưa?”
Mí mắt thư ký khẽ giật.
Ngay lập tức kinh ngạc hét lớn: “Thì ra nhà máy Violet là của gia tộc Nicholas!”
Thư ký cảm thấy rất ngạc nhiên vì nhà máy Violet này có lịch sử hơn tám mươi năm ở Thiên Môn.
Nhà máy Violet này là xưởng sản xuất của nhiều thương hiệu mỹ phẩm trên thế giới.
Bọn họ không chỉ sản xuất cho các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới mà họ còn có thương hiệu riêng của mình.
Thương hiệu này có thể nói là một thương hiệu phổ biến ở Hoa Hạ, người người đều dùng, nhà nhà đều dùng, đây cũng được gọi là thương hiệu quốc dân!
Nhưng không ai ngờ rằng ông chủ thật sự của nhà máy Violet này là gia tộc Nicholas!
Chuyện này giấu quá kỹ rồi!
Ngay sau đó, thư ký nhận tiền và mua chuộc một số nhân viên kỹ thuật cao cấp của công ty mỹ phẩm Đông Phương.
Một trăm hai mươi triệu, đổi lấy sáu công thức quan trọng.
William đã trực tiếp mang sáu công thức này đến nhà máy sản xuất Violet.
Giám đốc nhà máy Violet sau khi nhận được công thức, hai mắt ông ta sáng rực lên.
Phương Trường Sinh đã làm việc trong nhà máy Violet này hơn bốn mươi năm.
Nhờ có kinh nghiệm nhiều năm cho ông ta biết rằng, những sản phẩm được sản xuất theo sáu công thức này chắc chắn có thể gây chấn động toàn ngành mỹ phẩm!
Ông ta vỗ ngực nói với William.
“Anh William, xin hãy cho tôi thời gian nửa tháng”.
“Trong vòng nửa tháng, tôi nhất định sẽ tạo ra loại mỹ phẩm khiến cả thế giới kinh ngạc!”
“Giá của sản phẩm này sẽ cao gấp đôi so với một thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới!”
William mỉm cười và khẽ lắc đầu.
Hắn ta duỗi một ngón tay về phía Phương Trường Sinh, cười nói: “Không phải gấp đôi mà là gấp mười lần”.
“Mười lần? Liệu những người nước ngoài đó có mua với giá cao như vậy không?
Khóe miệng William nhếch lên, ngón tay chỉ vào Phương Trường Sinh khẽ động.
“Giá gấp mười không phải để bán cho người phương Tây”.
Trên mặt hắn ta hiện lên một cái nhìn chế giễu như thể đang nhìn một con khỉ trong rạp xiếc.
“Giá cao như vậy chỉ để bán cho người phương Đông các ông thôi”.
“Bởi vì người phương Đông các ông đều xính hàng ngoại”.
“Những cái gọi là thương hiệu quốc tế đó chỉ cần thay đổi bao bì, sau đó bán với giá thậm chí gấp mười mấy lần cho người phương Đông”.
“Những người phụ nữ phương Đông các ông sẽ không chỉ không cảm thấy đắt mà còn đổ xô đi mua”.
William tỏ vẻ rất hiểu phụ nữ phương Đông, hắn ta cười nói.
“Phụ nữ mua những mỹ phẩm đắt tiền như vậy”.
“Thường là người tình của mấy ông chủ giàu có”.
“Hoặc là người phụ nữ có tiền”.
“Hoặc là vợ của những người giàu có”.
“Tóm lại nhóm người phụ nữ này rất xính hàng ngoại, những thứ càng đắt tiền, bọn họ càng thích mua”.
“Tiền của bọn họ lấy từ những người có tiền”.
“Vậy thì tiền của những người có tiền từ đâu mà có đây?”
“Đương nhiên là bóc lột đám người ít tiền rồi”.
“Ha ha ha ha!”
Nói đến câu cuối cùng, William liền cười lớn.
Tiếng cười của hắn ta đầy khinh bỉ, coi thường, chế giễu và thậm chí là ghê tởm với toàn bộ phương Đông!
Trong mắt hắn ta, những người phương Đông chỉ là những con gia súc được nuôi trong nhà.
Một khi đám gia súc này được vỗ béo rồi thì chúng có thể bị thịt bất cứ lúc nào!
.......
Lúc này, ở công ty TNHH mỹ phẩm Đông Phương.
Triệu Côn đang nằm rạp trên bàn.
Tóc tai bù xù, hai mắt thâm quầng, trông rất hốc hác.
Dưới đất, một tách trà bị đập vỡ tan tành.
Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào, nói với Triệu Côn: “Giám đốc, nhóm người anh Lý sắp đến rồi”.
Triệu Côn thở dài: “Công thức bí mật đã bị bọn chúng đánh cắp, lúc này, bọn chúng có thể đã bán công thức cho người khác rồi cũng nên!”
“Dù cho anh Lý có bản lĩnh cao cường, cũng không có cách nào lấy lại công thức được”.
Triệu Côn nhìn thằng vào thư ký nói: “Tiểu Vương à, cô nói cho tôi biết, bình thường tôi đối xử với mọi người như thế nào?”
Thư ký thản nhiên nói: “Chuyện này còn cần phải nói sao?”
“Công ty chúng ta giống như một đại gia đình vậy”.
“Dù là công nhân trong xưởng hay nhân viên văn phòng, chỉ cần có việc gì đều sẽ nói trực tiếp với quán lý”.
“Chỉ cần quản lý xử lý được, đều sẽ giúp chúng tôi đứng ra xử lý”.
Triệu Côn duỗi tay, vỗ mạnh vào bàn: “Nhưng tôi vẫn không hiểu sao, tại sao lại như vậy?”
“Tại sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy?”
“Là do tôi đối xử với bọn họ không đủ tốt, hay là do đối phương đã đưa cho họ quá nhiều tiền?”
Ngay sau khi Triệu Côn nói xong những lời này, giọng nói của Lý Phong từ ngoài cửa truyền đến.
“Ông Triệu à, ông cho rằng bán công thức với giá hai mươi triệu thì có đáng không?”
Khi Triệu Côn nghe xong những lời này liền nhảy dựng lên: “Sao cơ? Một công thức giá hai mươi triệu?”
“Bọn chúng bị điên rồi à?”
Lúc này, Lý Phong dắt theo Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa bước vào.
Triệu Côn lao đến chỗ Lý Phong, ánh mắt rực sáng nhìn Lý Phong.
“Anh Lý, anh nghe tin này ở đâu vậy?”
“Bọn họ thật sự đã bán công thức với giá hai mươi triệu sao?”
“Một công thức giá hai mươi triệu, vậy sáu công thức có phải một trăm hai mươi triệu không”.
“Như vậy cũng quá nhiều rồi? Công ty nào lại có thể mua được giá cao như vậy!?”
Lý Phong cười nói: “Đương nhiên là nhà máy Violet rồi”.
Sau khi Triệu Côn nghe thấy cái tên nhà máy Violet, cơ thể ông ta khẽ run lên.
Sau đó, ông ta ngồi phịch xuống đất.
“Xong rồi, xong rồi, xong rồi”.
“Công thức này bán cho ai cũng được, nhưng không thể bán cho nhà máy Violet được!”
“Sau khi có được công thức khác, các công ty khác sẽ mất ít nhất hai tháng để phát triển một sản phẩm mới”.
“Nhưng nhà máy Violet này, bọn chúng đã có hơn tám mươi năm kinh nghiệm”.
“Trong vòng nửa tháng, có thể sản xuất ra hoàng loạt sản phẩm mới”.
“Với sức mạnh và tầm ảnh hưởng của bọn họ, chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ!”
Sau khi thư ký nghe Triệu Côn nói như vậy, nhanh chóng nói: “Giám đốc, công thức của chúng ta đều đã đăng ký bản quyền rồi mà!”
“Nhân lúc bọn họ vẫn chưa sản xuất được, chúng ta mau chóng đi kiện họ đi!”
Triệu Côn lập tức đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt trông rất căng thẳng.
“Giám đốc của nhà máy Violet tên là Phương Trường Sinh, lão già đó rất xảo quyệt”.
“Bất kể là công thức nào lọt vào tay bọn chúng, bọn chúng đều có thể sửa lại trong một thời gian ngắn”.
“Bọn chúng sẽ dùng nguyên liệu tương tự để thay thế, nên cho dù chúng ta có kiện cũng không thể kiện được!”
Ngay khi Triệu Côn vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh đã ném cho ông ta một chiếc cặp.
“Đây là gì vậy?”, Triệu Côn hỏi.
Hứa Hạo Nhiên nhún vai: “Ông tự mình xem không phải là biết rồi sao”.
Triệu Côn mở ra xem, không khỏi sửng sốt.
Bởi vì trong chiếc cặp này chứa đầy các tập hồ sơ.
Hứa Hạo Nhiên cười, đi tới, vỗ vai Triệu Côn nói.
“Ông Triệu à! Ông không biết anh rể tôi là người toàn năng à?”
“Trong các tập hồ sơ này chứa tất cả các công thức nguyên liệu tương tự có thể xuất hiện, và tất cả đều được chúng tôi đăng ký trước rồi”.
“Mọi chuyện mà vừa rồi ông lo lắng, anh rể đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi”.
Triệu Côn vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm ơn Lý Phong, sau đó xách cặp đi ra ngoài cùng với thư ký.
“Đợi đã”.
Lý Phong đột nhiên nói.
Chương 496: Kiện người nước ngoài sẽ không thắng
Triệu Côn quay người lại, nhìn thấy Lý Phong nét mặt bình thản.
“Anh Lý, chúng ta phải nhanh lên, tuyệt đối không thể để nhà máy Violet nghiên cứu sâu về những công thức này được”.
“Nếu không rất nhanh thôi bọn chúng sẽ sản xuất ra được sản phẩm tương tự sản phẩm của chúng ta”.
Lý Phong bình thản nói: “Thời gian gần đây không phải ông cứ luôn báo cáo với vợ tôi nói rằng sản lượng của công ty đã bão hòa rồi, ông có muốn mở rộng kinh doanh không?”
“Ông thấy nhà máy Violet này thế nào?”
Triệu Côn sửng sốt.
Ông ta chớp mắt.
“Anh Lý, anh nói như vậy là có ý gì?”
Lý Phong búng tay.
“Pặc!”
Lúc này, có sáu người từ ngoài hành lang đi vào.
Sáu người này chính là những kỹ thuật viên cao cấp đã đánh cắp công thức bí mật của công ty mỹ phẩm Đông Phương!
Vừa nhìn thấy sáu người này, Triệu Côn liền nhảy dựng lên.
Ông ta run run chỉ tay vào mặt bọn họ.
“Các người, các người còn mặt mũi quay lại đây à!”
“Ngày thường tôi coi các người như anh em trong một nhà, tương thân tương ái!”
“Chỉ cần trong nhà mấy người xảy ra chút chuyện, công ty sẽ ngay lập tức đứng ra giúp mấy người giải quyết”.
“Thế mà bây giờ mấy người lại nhẫn tâm hủy hoại công ty!”
“Đạp đổ công sức bao nhiêu năm vất vả của chúng tôi, mấy người có còn lương tâm không?”
Sáu người này chưa kịp lên tiếng, quản lý tài chính đi sau họ, cười toe toét bước vào.
“Giám đốc Triệu, giám đốc Triệu, ông đừng mắng nữa”.
“Đám người cậu Vương này vừa mang khoản thanh toán một trăm hai mươi triệu về và nạp vào tài khoản của công ty chúng ta rồi!”
“Gì cơ?”
Triệu Côn tuy là người thật thà, không giỏi ủ mưu tính kế hay làm những việc khuất tất.
Nhưng dù sao ông ta cũng là một người làm ăn, ông ta rất nhanh đã phản ứng lại.
Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
Ông ta biết trong phòng làm việc này, người duy nhất có thể làm được chuyện này chỉ có một mình Lý Phong.
“Anh Lý, ngay từ đầu anh đã tính toán hết mọi chuyện rồi đúng không?”
Lý Phong chậm rãi đứng dậy, cười nói: “Làm việc không sơ hở thì không bao giờ bị lợi dụng”.
“Nếu như không phải là mồi do thợ săn giăng bẫy thì mãi mãi nó chỉ là vật trưng bày mà thôi”.
Triệu Côn nắm chặt hai tay.
Ông ta không thể ngờ rằng Lý Phong đã có thể đoán được mọi chuyện từ trước rồi.
Đã dự đoán được trước khi mọi chuyện xảy ra.
Và trong thời gian ngắn đã ra đòn phản công lại.
Tiêu diệt toàn bộ kẻ thù một cách triệt để!
Triệu Côn lo lắng, nhìn chằm chằm Lý Phong, nói: “Anh Lý, vậy tiếp sau đây chúng ta phải làm gì?”
Lý Phong hờ hững phun ra một từ: “Đợi”.
Triệu Côn hỏi: “Phải đợi bao lâu?”
“Không phải vừa nãy ông nói, bọn chúng cần ít nhất mười năm ngày sau mới có thể tạo ra sản phẩm mới được sao”.
“Mười năm ngày sau cũng đúng là ngày công ty TNHH mỹ phẩm Đông Phương tổ chức buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới”.
“Lần này, chúng ta không cần phải gấp gáp đi làm”.
“Chỉ cần chuẩn bị tốt các vấn đề liên quan đến sự kiện ra mắt sản phẩm mới này là được”.
“Sản phẩm mới ấy mà, chỉ cần đợi nhà máy Violet cung cấp thôi”.
Triệu Côn nuốt nước bọt nói: “Anh Lý, anh thật sự định thôn tính nhà máy Violet này sao?”
“Đây là một nhà máy có lịch sử hơn tám mươi năm đấy!”
“Dù cho trong tay chúng ta có bằng chứng kết tội thì chúng ta có kiện cũng không thắng được”.
“Tôi nghe nói chống lưng cho nhà máy này là mộ gia tộc rất lớn ở nước ngoài”.
“Công ty nội địa của chúng ta chưa bao giờ thắng kiện được một gia tộc lớn ở nước ngoài cả”.
Lý Phong cười nhạt: “Trước kia không có nghĩa là sau này cũng không có”.
“Bắt đầu từ ông sẽ trở thành tấm gương sáng cho mọi người!”
Nói xong, Lý Phong xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đi theo: “Anh rể, chúng ta lại đi đâu thế?”
“Cuộc thi nấu ăn của mẹ sắp bắt đầu rồi, đi thôi! Chúng ta không thể đến muộn được”.
Cuộc thi nấu ăn đang diễn ra sôi nổi.
Với tài nghệ nấu nướng của Liễu Ngọc Phân, bà ấy đã dễ dàng lọt vào top mười sáu.
Lúc lái xe về biệt thự, Hứa Hạo Nhiên luôn miệng nịnh hót Liễu Ngọc Phân.
“Mẹ, mẹ đỉnh quá đi”.
“Mẹ có nhìn thấy vừa nãy các giám khảo sau khi ăn đồ ăn của mẹ làm, nét mặt ngạc nhiên, miệng không ngậm lại được không”.
Liễu Ngọc Phân đang ngồi ở phía sau xe, khóe miệng cong lên, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, bà ấy đã có thể thể hiện tài năng của mình trước mặt người ngoài.
Bà ấy cũng cảm nhận được niềm yêu thích mà người khác dành cho các món ăn mà bà ấy nấu.
Liễu Ngọc Phân không quan tâm đến chuyện thắng thua.
Đối với bà ấy, có thể làm được việc này đã là rất thành công rồi.
“Nếu như không phải có một người nước ngoài liên tục cho mẹ điểm thấp, có lẽ là mẹ đã được full điểm rồi”.
Vừa nhắc đến người nước ngoài, Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Phong: “Anh rể, anh có nghĩ rằng giám khảo của cuộc thi này dường như đang thiên vị người nước ngoài tên là Carter đó không?”
“Em thấy món ăn Pháp người đó làm chẳng có màu sắc gì, trang trí cũng chẳng đẹp nữa”.
“Trông như một đống thịt ướt vậy”.
“Cũng không biết bọn họ dựa vào đâu mà cho anh ta điểm cao như thế?”
Lý Phong cười nói: “Chúng ta không quan tâm người khác như thế nào”.
“Làm tốt việc của bản thân là được rồi”.
“Hơn nữa, với tài nấu nướng của mẹ, giành chức vô địch không là vấn đề”.
Lý Phong lúc này mới quay đầu lại hỏi Liễu Ngọc Phân: “Mẹ, ngày mai là trận đấu mười sáu loại tám rồi, mẹ đã dự định làm món gì chưa?”
Liễu Ngọc Phân nói bà ấy cũng chưa rõ, chờ sau khi đi chợ mua đồ mới quyết định được.
Đi được nửa đường, bà ấy kéo Hứa Hạo Nhiên đi siêu thị cùng để làm cu li xách đồ cho mình.
Lúc xuống xe, Hứa Hạo Nhiên còn dặn dò: “Anh rể, em đã đặt một cái bánh sinh nhật siêu to, lát nữa sẽ giao đến nhà chúng ta đấy”.
“Anh đừng có mà ăn vụng đấy nhé, đây là bánh của em và Đa Đa, á á á! Mẹ, đừng nhéo tai con! Đau quá huhu…”
Vừa lúc Lý Phong lái xe về đến nhà, có một anh chàng shipper giao bánh đến.
Lý Phong cất bánh vào trong bếp.
Anh vừa cất bánh xong, Lý Phong phát hiện có kem chảy ra từ mép hộp.
Có lẽ là do anh chàng shipper lúc này không cẩn thận để bị quẹt vào đâu đó.
Lúc này, ở phía sau cách Lý Phong không xa, một bóng người xinh đẹp đang từ từ tiến đến.
Cô giống như một con thú đang săn mồi.
Nhón chân từng bước, âm thầm bước về phía Lý Phong.
Người này chính là Hứa Mộc Tình.
Tất nhiên Lý Phong đã cảm nhận được sự tồn tại của Hứa Mộc Tình.
Chỉ là anh cố ý giả vờ không nhận ra, để khiến cho Hứa Mộc Tình cảm thấy vui vẻ.
Khi Lý Phong nhấc hộp bánh lên, định lau lớp kem bị dây ra trên mép.
Hứa Mộc Tình giẫm phải lớp kem vừa nãy rơi trên mặt đất, cả người đột nhiên mất thăng bằng lao về phía trước.
Sau đó cô hai tay cô vồ trực tiếp vào chiếc bánh.
“Bép!”
Hai tay Hứa Mộc Tình đập mạnh vào hộp bánh và làm nát chiếc bánh bên trong!
Ngay lập tức, kem bắn tung tóe.
Trên khuôn mặt thanh tú.
Trên mái tóc đen dài như thác nước.
Trên đôi môi gợi cảm, đâu đâu cũng là kem.
Hứa Mộc Tình bĩu môi nói: “Sao anh không đỡ em?”
“Bánh kem hỏng mất rồi”.
Lý Phong vươn một ngón tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng Hứa Mộc Tình.
Trên tay dính một chút kem sau đó đưa lên miệng Hứa Mộc Tình.
“Bởi nhìn xem như thế này trông rất “ngon” miệng!”
“Há miệng ra nào, a!”
Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mở miệng liếm sạch chỗ kem trên tay Lý Phong.
“Ngon không?”
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu: “Ngon thì ngon, nhưng mà không biết vì sao, em lại cảm thấy bánh kem này thơm hơn các bánh kem bình thường khác?”
Nói xong, Hứa Mộc Tình lấy một lượng kem lớn và nhét vào miệng Lý Phong.
Lý Phong không từ chối.
Vừa ăn kem, anh vừa dùng lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay của Hứa Mộc Tình.
Khoảnh khắc này, trái tim của Hứa Mộc Tình đập loạn xạ.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình dịu dàng nép vào vòng tay của Lý Phong.
“Chồng ơi, sao tự nhiên em cảm thấy nóng quá”.
Khóe miệng Lý Phong vẫn còn dính kem, chậm rãi ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình.
Bôi một chút kem lên vành tai của Hứa Mộc Tình, sau đó nhẹ nhàng liếm sạch rồi thì thầm.
“Bời vì, Hạo Nhiên đã thêm một chút gia vị vào chiếc bánh này!”
Hứa Mộc Tình sửng sốt: “Vậy, vậy thì phải làm sao bây giờ”.
Lý Phong phả ra một hơi thở nóng: “Chuyện này đơn giản thôi, anh sẽ tranh thủ “ăn” em nhân lúc bọn họ chưa quay về”.
Chương 497: Mùi lạ
Lồng ngực rộng lớn của anh ôm chặt lấy cơ thể mềm mại nóng rực của cô.
Cô rúc sâu vào lòng anh, trên người tỏa ra mùi thơm làm người ta mềm nhũn.
Không biết vì thuốc mà Hứa Hạo Nhiên bỏ vào liều lượng quá mạnh hay là do ngọn lửa trong lòng bùng cháy lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng.
Nóng.
Thiêu đốt.
Nóng bỏng.
Tay Hứa Mộc Tình như dây leo.
Ôm chặt cổ Lý Phong.
Hai người tì trán vào nhau.
Chóp mũi khẽ cọ.
Hơi thở thơm như hoa lan.
"Không phải em vẫn chưa khỏe hẳn, chưa thể vận động mạnh à?"
Lý Phong bình tĩnh nhìn cô, cười nói.
"Không sao, anh sẽ cẩn thận".
Tay của anh dần dần mò lên trên.
"Ư..."
Tiếng rên truyền từ phòng bếp ra.
Cô hơi kháng cự.
Nhưng không phải kháng cự Lý Phong.
Mà kháng cự hoàn cảnh này.
"Cửa...vẫn còn đang mở kìa".
Giọng Hứa Mộc Tình nhỏ đến mức khó mà nghe rõ được.
Cô xấu hổ.
Cũng chờ mong.
Lý Phong nhẹ nhàng vung tay lên.
Cánh cửa cách đó không xa từ từ đóng lại.
Cửa phòng bếp là cửa lùa.
Ở giữa là kính mờ.
Bên ngoài cánh cửa le lói ánh nắng của hoàng hôn.
Lờ mờ có thể thấy hai bóng người.
Đang quấn quýt nhau như cây lau sậy quấn quanh tảng đá.
Lại giống như dây leo quấn lên cây đại thụ.
Theo chiều gió.
Rên nhẹ.
Khẽ ngân nga.
Đung đưa.
Lắc lư.
Khổ nỗi vì kính mờ nên không thể nhìn rõ.
Cũng không nghe được hết.
Chỉ thấy hình ảnh mơ hồ.
Nghe được âm thanh loáng thoáng.
"Bốp!"
Một bàn tay từ bên trong bỗng vỗ vào tấm kính mờ.
Năm ngón tay đè lên mặt kính dần nắm chặt lại.
Rồi lại xòe ra.
Như muốn nắm lấy.
Như đang gãi cào.
Lại có một bàn tay chống lên mặt kính mờ.
Cửa lùa bắt đầu lắc lư.
Rung lắc.
Ngày càng kêu vang.
Ngày càng mạnh...
Cũng không biết sau bao lâu mọi chuyện mới xong.
Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng.
Hiện trường hỗn loạn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Lý Phong ôm vai Hứa Mộc Tình đang xấu hổ lên lầu.
Đúng lúc này cửa mở từ bên ngoài.
"Chị ơi, anh rể ơi, em về rồi".
"Ơ? Lạ thế, sao anh rể không ở phòng khách xem Tom và Jerry nhỉ?"
Hứa Hạo Nhiên thấy Lý Phong không ở phòng khách thì xoay người vào phòng bếp xem.
"Két két".
Cửa vừa được đẩy ra, Hứa Hạo Nhiên cau mũi.
"Quái lạ, sao phòng bếp có mùi gì lạ thế nhỉ?"
"Ơ!"
Bỗng nhiên.
Hứa Hạo Nhiên kêu oai oái.
Hét chói tai.
"Anh rể!"
"Bánh của em, bánh kem của em!"
Tiếng kêu khóc thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên từ dưới nhà truyền đến.
Mà trên lầu, Hứa Mộc Tình đang rúc vào ngực Lý Phong.
Mặt mũi đỏ bừng đấm vào ngực anh một cái.
"Tại anh đó, làm em giờ chẳng biết phải xuống nhà kiểu gì đây".
"Chân em mềm nhũn rồi".
Lý Phong cười nói: "Không sao, lồng ngực anh lúc nào cũng chào đón em, em muốn dựa bao lâu cũng được".
Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mi cong dài, cười tươi như hoa.
...
Đúng như Lý Phong nói từ đầu, Liễu Ngọc Phân là một đối thủ đáng gờm, ở cuộc thi nấu ăn quốc tế liên tục vượt lên các đối thủ khác.
Một đường đi thẳng vào trận chung kết.
William ban đầu còn nghĩ một người nội trợ bình thường như bà ấy chắc chắn sẽ không vào được trận chung kết.
Nhưng sự xuất hiện của Liễu Ngọc Phân đã vả thẳng vào mặt hắn.
"Rầm!"
Trong phòng khách, William đập mạnh tờ bản tin buổi sáng của ngày hôm nay xuống bàn.
"Con mụ Liễu Ngọc Phân này rốt cuộc là chui từ đâu ra thế?"
"Sao bà ta có thể đánh bại cả đầu bếp của khách sạn năm sao chứ?"
"Đám giám khảo đó là một lũ ngu đấy à?"
"Mấy cái món chẳng khác gì quán vỉa hè vậy mà bọn họ cũng ăn ngon lành thế".
Hậu Thụy Minh cười nói: "Đúng như câu của lạ mới là của quý".
"Dù sao những món mà Liễu Ngọc Phân nấu đều là mấy món ăn gia đình mà đám giám khảo ấy chưa từng ăn".
"Món ăn lạ miệng nên đám giám khảo mới đánh giá thế".
William lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu thế, anh sẽ nâng cao yêu cầu của cuộc thi này lên".
"Anh sẽ gửi thư mời nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng quốc tế đến Thiên Môn".
William vừa nói xong, thư kí cũng bước vào.
"Anh William, đội hậu cần của cuộc thi nấu ăn quốc tế vừa nhận được giấy thông báo".
"Một người Pháp tên là George Polo muốn tham gia vào hội đồng ban giám khảo của cuộc thi nấu ăn quốc tế này."
"George Polo?"
William nghe thấy cái tên này thì giật mình.
Để chứng minh mình không nghe nhầm, hắn còn hỏi lại lần nữa: "Cậu chắc chắn người này tên George Polo không?"
Thư kí đưa giấy thông báo cho William xem.
William đọc lướt qua.
Vẻ mặt mừng rỡ.
Hậu Thụy Minh chưa từng thấy William vui mừng như thế.
Vội vàng hỏi: "Sao thế, George Polo là ai?"
William cười to: "Không phải người Hoa Hạ có câu đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công à".
"Anh vừa nói muốn mời nhà phê bình ẩm thực quốc tế mà".
"George Polo đã chủ động đến tận cửa rồi".
"Ông ta không giống với những nhà phê bình ẩm thực khác".
"George Polo xuất thân quý tộc, tổ tiên của ông ta là đầu bếp hoàng gia của quốc vương nước Pháp".
"Bà ngoại ông ta lại là đầu bếp chuyên dụng của nữ hoàng nước Anh".
"Hàng năm ông ta đi qua rất nhiều nơi trên thế giới, rất nhiều khách sạn hạng sang muốn mời ông ta viết cho một phần chuyên mục".
"Nhưng ông ta đâu có dễ dàng động bút thế".
"Cho dù là nhà hàng nổi tiếng hay là quán nhỏ không có tiếng tăm".
"Chỉ cần ông ta cầm bút viết thì sẽ lập tức được xếp vào đội ngũ những nhà hàng nổi tiếng thế giới".
"Thậm chí công ty Michelin sẽ cử người đến nếm thử và đưa nhà hàng đó vào danh sách các nhà hàng của Michelin".
"Thế thì tốt quá!", Hậu Thụy Minh nghe xong rất kích động.
Trận chung kết nấu ăn quốc tế sẽ được tổ chức ở khách sạn Phương Đông ở Thiên Môn.
Khách sạn Phương Đông là của nhà họ Hậu, nửa năm trước đã được bình chọn là khách sạn năm sao.
Lần này tổ chức cuộc thi nấu ăn cũng là để tuyên truyền cho khách sạn Phương Đông.
Hậu Thụy Minh dựa vào William cười nói: "À đúng rồi, các sản phẩm của nhà máy Violet đã bắt đầu sản xuất rồi".
"Làm theo yêu cầu của anh, ba ngày sau cũng chính là ngày tổ chức trận chung kết cuộc thi nấu ăn quốc tế".
"Chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp báo mới nhất".
"Đợi tung ra những sản phẩm đó, chắc chắn có thể chèn ép mọi mặt của tập đoàn Lăng Tiêu".
William lạnh lùng cười nói: "Tập đoàn Lăng Tiêu cũng chỉ là môt con kiến mà thôi".
"Cho tới giờ anh cũng chẳng thèm chấp".
"Bọn chúng cũng chỉ là món tráng miệng thôi".
Nói đến đây William liếc mắt nhìn ra cửa sổ.
Hắn từ từ giơ tay lên.
Trên mặt cười tự tin.
Kiêu căng! Hống hách!
"Thiên Môn chỉ là nơi bắt đầu".
"Anh sẽ xuất phát ở đây, từ từ đi tới đích".
"Thủ đô".
"Ở đó, anh sẽ một lần nữa lấy lại vinh quang cho gia tộc".
"Cờ gia tộc của anh sẽ cắm ở nơi cao nhất của thủ đô".
Cùng lúc này, Lý Phong đang ở biệt thự ở Thiên Môn.
"Anh rể ơi, anh rể ơi! Hỏng rồi".
Chương 498: Chó lái xe còn giỏi hơn con đó
Để mọi người tiện đi lại nên Lý Phong đã đến showroom ô tô mua một phát mấy chục chiếc.
Tặng mỗi người thân một chiếc.
Điều đáng nói là riêng Hứa Hạo Nhiên thì không có.
Không phải Lý Phong không cho mà là mẹ vợ không đồng ý.
Mẹ vợ nói.
"Con lái xe làm gì? Cái kỹ thuật lái xe của con mà ra đường thì đúng là gây họa cho người khác".
"Mẹ mà treo một khúc xương trên vô lăng thì chó cũng lái giỏi hơn con".
Mới sáng sớm Trần Quả đã lái xe đưa Hứa Mộc Tình đi làm.
Lý Phong vừa xuống lầu thì nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó anh thấy Hứa Hạo Nhiên hùng hục lao từ trong bếp ra.
Nói với anh: "Anh rể ơi, hỏng rồi".
"Làm sao?"
"Mới sáng sớm mẹ đã nghiến răng nghiến lợi mài dao trong phòng bếp rồi".
"Anh rể này, có phải hôm qua anh lỡ làm gì để mẹ phiền lòng không thế?"
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên cố ý ghé sát vào Lý Phong nói nhỏ: "Ví dụ như chuyện anh với chị em hôm qua trong bếp ý..."
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong đã thấy Liễu Ngọc Phân cầm dao phay đứng ở cửa bếp rồi.
"Ối mẹ ơi!"
Hứa Hạo Nhiên sợ nảy người.
"Mẹ ơi, mẹ muốn làm gì thế? Mẹ bình tĩnh lại đi".
Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức vội vàng lùi về sau.
Cậu ta không ngừng giải thích, toàn nói những chuyện bí mật có liên quan đến Viên Đa Đa.
Vốn dĩ Liễu Ngọc Phân cũng không biết nhiều về chuyện của Hứa Hạo Nhiên với Viên Đa Đa.
Cuối cùng nhờ có Hứa Hạo Nhiên kể hết ra nên Liễu Ngọc Phân mới hiểu hết rồi.
Cuối cùng bà ấy cũng cười giải thích.
Bà ấy mài dao vì lát nữa phải đến cửa tiệm của một người bạn.
Bạn?
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn nhau.
Liễu Ngọc Phân mới đến Thiên Môn mấy ngày.
Bình thường cũng không thấy bà ấy qua lại với hàng xóm láng giềng.
Bạn ở đâu ra vậy?
Sau đó Lý Phong nhanh chóng lái xe chở Liễu Ngọc Phân đến khu phố cổ ở thành Thiên Môn.
Bạn mà Liễu Ngọc Phân nhắc đến là do bà ấy quen ở cuộc thi nấu ăn.
Cũng trạc tuổi Liễu Ngọc Phân.
Những khác Liễu Ngọc Phân ở chỗ bà ta là một đầu bếp chuyên nghiệp.
Liễu Ngọc Phân nói bà ấy đã cố hết sức rồi.
Dù sao thì bà ấy cũng chỉ là một người nội trợ bình thường, không được đào tạo bài bản về kỹ thuật nấu nướng.
Mấy món bà ấy nấu là dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay và một số ý tưởng mà thôi.
Ăn may nên mới lọt vào trận chung kết.
Mà quy tắc của trận chung kết sẽ nghiêm ngặt hơn những vòng loại trước đó rất nhiều.
Vì thế bà ấy phải cố gắng nấu được những món ăn khiến giám khảo bất ngờ.
Liễu Ngọc Phân đã gọi điện cho người bạn này, nói bà ấy lập tức đến quán ăn của bạn để học nấu món dùng trong trận chung kết.
Ba người cứ thế đi đến cửa một quán ăn trông cực kì lâu đời rồi.
Quán ăn Lão Dương.
Quán ăn này trông rất bình thường.
Nhưng vừa bước vào Lý Phong phát hiện quán ăn này buôn bán rất được.
Cách bày trí của nó hơi cổ.
Trên tường treo các tấm gỗ được khắc tên món.
Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, thậm chí là đồ ăn đêm cũng có.
Giờ mà ăn sáng thì hơi muộn rồi nhưng trong quán vẫn đông nghịt người.
Có già có trẻ.
Nhìn những người này cắm đầu cắm cổ ăn ngấu nghiến thế cũng biết đồ ăn của quán này chắc chắn rất ngon.
Một người phụ nữ trung niên bước lên đón.
Bà ta chính là người bạn mà Liễu Ngọc Phân nói đến - Dương Hồng.
Lúc Liễu Ngọc Phân ở Đông Hải quan hệ khá rộng, bà ấy đối xử với mọi người rất chân thành.
Hai người vừa mới trò chuyện được mấy câu nhưng vì trong quán đông khách quá, Liễu Ngọc Phân chủ động đi giúp bà ta bưng bát đĩa, dọn rác.
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên cũng gọi mấy món rồi ngồi một bên chờ.
Không giống Hứa Hạo Nhiên vô tâm, Lý Phong phát hiện mặc dù trong quán buôn bán khá tốt.
Nhưng bà chủ Dương Hồng vẫn hơi nhăn mày.
Giống như đang gặp khó khăn vậy.
Lúc này, Lý Phong nhìn ra cửa.
Có một gã đàn ông mặc bộ vest sặc sỡ sắc màu bước tới.
Miệng gã ngậm một điếu thuốc, hai tay đút vào túi quần, đi đường lắc trái lắc phải.
Đằng sau gã có mười tên vệ sĩ đi theo.
"Rầm!"
Gã đi đến bên cạnh một cái bàn, đột nhiên nhấc chân đá đổ cái bàn đó.
Trong quán vốn còn đang nhộn nhịp bỗng im lặng.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn gã.
"Dương Hồng, chuyện hôm qua tôi nói bà đã nghĩ đến đâu rồi?"
Gã hếch cằm.
Ánh mắt đe dọa nhìn Dương Hồng.
Dương Hồng từ phía sau quầy chạy đến trước mặt gã, hai bàn tay nắm chặt.
"Ông chủ Trương, tôi nói với ông rồi, quán ăn này là do ông nội tôi để lại, dù thế nào tôi cũng sẽ không bán".
Gã cười khẩy: "Với tình hình này thì sớm muộn gì bà cũng phải bán thôi".
"Bà tưởng bà có năng lực đạt được quán quân của cuộc thi nấu ăn quốc tế á?"
"Mẹ nó, đúng là nằm mơ".
Gã với tay cầm lấy cái ghế bên cạnh, nhấc chân giẫm lên.
Gã vừa giẫm lên ghế vừa giơ tay chỉ thẳng vào Dương Hồng.
Vẻ mặt vênh váo, ánh mắt tràn đầy vẻ dọa dẫm.
"Tôi nói cho bà biết, giờ tôi còn đang tốt tính, tôi ra giá ba trăm nghìn tệ để mua cái quán ăn rách nát này của bà".
"Nếu bà mà còn lần chần thì lần sau tới dù có ba mươi nghìn tệ tôi cũng không cho".
"Bà có tin đến lúc đấy bà phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ quỳ xuống cầu xin tôi mua lại cái quán ăn này không?"
Dương Hồng không trả lời.
Bà ta cúi đầu, ánh mắt không ngừng xoay chuyển.
Do dự.
Bối rối.
Đấu tranh.
"Bà không tin chứ gì?"
"Được đấy, thế cứ chờ xem!"
Nói xong gã vung tay lên, mười mấy người cứ thế vênh váo rời đi.
Lúc này Lý Phong dửng dưng nói một câu.
"Tiểu Thất!"
"Có ạ!", Vương Tiểu Thất thình lình nhảy ra đứng sau lưng Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên vừa thấy thì giật mình.
"Anh Thất này, may là giờ đang là ban ngày đấy, chứ nếu là buổi tối thì đúng là bị anh dọa chết khiếp rồi".
Vương Tiểu Thất liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt sắc như dao khiến Hứa Hạo Nhiên sợ rụt cổ.
Hứa Hạo Nhiên chợt nhận ra mấy người đàn em của Lý Phong hình như ngày càng trở nên đáng sợ.
Lý Phong liếc nhìn gã đàn ông vừa ra ngoài nói: "Đi theo điều tra rõ chuyện này đi".
"Vâng!"
Khách trong quán cũng lần lượt đứng lên rời đi.
Nhân viên trong quán cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Dương Hồng dẫn Liễu Ngọc Phân vào bếp.
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên cũng đi theo.
Nhà bếp nối liền với sảnh của quán ăn.
Ở giữa có một tấm thủy tinh ngăn cách.
Khách hàng có thể nhìn rõ trong bếp.
Trong bếp Dương Hồng đang dạy Liễu Ngọc Phân mấy món ăn đặc sắc.
Nghe hai người nói chuyện, Lý Phong mới biết quán ăn này mở được hàng trăm năm rồi, cũng được coi là một quán ăn nổi tiếng lâu đời ở Thiên Môn.
Nửa năm trước thực đơn của nhà họ bị người ta ăn cắp.
Chẳng bao lâu thực đơn của khách sạn Phương Đông cũng xuất hiện mấy món ăn gia truyền có lịch sử mấy chục năm của nhà họ.
Chương 499: Quán của bạn mẹ tao mà mày cũng dám đập à
Con trai Dương Hồng nghĩ khách sạn Phương Đông đã trộm thực đơn nhà bọn họ nên tìm đến cửa nói chuyện.
Cuối cùng lại bị bảo vệ ở đấy đánh bị thương nặng, giờ vẫn đang nằm trong viện.
Quán ăn nhà Dương Hồng tính đến nay tuy đã mở cửa mấy trăm năm.
Nhưng giá món ăn cũng không đắt, đồ ăn đều là hàng thật giá thật, lợi nhuận không cao.
Cả nhà cẩn thận chăm chỉ làm ăn quanh năm suốt tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hơn trăm nghìn tệ thôi.
Nhưng viện phí của con trai Dương Hồng mỗi tháng đã mấy chục nghìn tệ rồi.
Quán ăn này của nhà bọn họ khó mà buôn bán tiếp được.
Vì thế Dương Hồng định nhờ cuộc thi nấu ăn quốc tế lần này để quán ăn nhà họ trở nên nổi tiếng, sau đó bán lại.
Nghe đến đây Hứa Hạo Nhiên nói: "Dì cứ yên tâm đi".
"Anh rể cháu là bác sĩ giỏi đấy".
"Chỉ cần có anh rể cháu ra tay, đảm bảo con trai dì sẽ khỏe mạnh xuất viện thôi".
Nếu là bình thường chắc chắn Liễu Ngọc Phân đã đạp cho cậu ta một phát.
Nếu không tính cách cậu ta nói luôn mồm, cứ mở miệng là nói liến thoắng không ngừng.
Nhưng lúc này ánh mắt Liễu Ngọc Phân nhìn Lý Phong cũng tràn ngập mong đợi.
Bà ấy nói với Lý Phong: "Phong à, dì Dương là người tốt".
"Nếu không có dì ấy giúp đỡ thì mẹ cũng không thể đi đến giờ".
"Con có thể giúp dì Dương không?"
Lý Phong gật đầu, bảo Dương Hồng cầm bệnh án con trai bà ta đến.
Chữ trên bệnh án mà bác sĩ viết loằng ngoằng uốn lượn y như con giun con dế.
"Vãi chưởng, anh rể à, anh nhìn có hiểu không thế?"
Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên.
Trên đời này chữ bác sĩ đều giống nhau, để tránh rắc rối nên lúc viết bệnh án hay viết những kí hiệu mà người thường nhìn không hiểu.
Thực ra những kí hiệu này đều có quy luật.
Chỉ người mới vào nghề mới nhìn không hiểu.
Lý Phong liếc nhìn mấy cái đã hiểu tình hình của con trai Dương Hồng.
"Dì Dương cứ yên tâm đi".
"Tối nay tôi sẽ sắp xếp cho con dì mổ, ba ngày sau chắc chắn chắn tình hình của anh ta sẽ tốt hơn".
"Bảy ngày là có thể xuống giường rồi".
"Thật không?", hai mắt Dương Hồng mở to.
Lý Phong đang định đáp lời.
"Rầm!"
Cửa quán ăn bỗng bị người ta đá tung ra.
Lúc này có một tên béo dẫn theo hơn chục người hùng hổ đi tới.
Đám người này mặt mày dữ tợn, tay ai cũng cầm gậy sắt.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Bọn chúng vừa vào đã đập phá đồ đạc.
Tên béo hét to: "Đập nát cái quán này cho tao".
"Ai dám đập?"
Ngay lúc đám côn đồ đang hả hê đập phá bàn ghế, Hứa Hạo Nhiên ở trong bếp chạy vọt ra.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu hóp bụng ưỡn ngực.
"Lũ khốn chúng mày dám đập phá đồ trong quán dì Dương à".
Tên béo "rầm rầm" bước đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Hai mắt anh ta trợn to, dữ tợn nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Thằng ranh ở đâu đến dám ra vẻ trước mặt tao. Mày có biết tao là ai không?"
"Mày là ai kệ mày".
"Giờ mày chỉ cần biết nhân lúc tao còn chưa nóng máu lên thì ngoan ngoãn cút đi, về nhà mà sống yên ổn với vợ con".
"Nhưng nếu chúng mày ngu dốt, cứ thích ở đây gây chuyện thì...hừ!"
"Sẽ có người đánh cho chúng mày phải kêu cha gọi mẹ, thảm hại như chó rơi xuống nước đấy".
Tên béo bỗng nhiên cười to.
"Hahaha! Cái thân này của mày mà cũng dám ra oai trước mặt tao á, mẹ nó, mày muốn chết à?"
Vừa nói anh ta vừa lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Anh ta vung tay đấm vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
"Bốp!"
"Ối đau!"
Hứa Hạo Nhiên oai oái kêu đau.
Cậu ta ôm một bên mặt, vội giơ tay lên nói với tên béo.
"Đợi đã, tao đã nói xong đâu".
Vẻ mặt tên béo khinh khỉnh.
"Tao còn tưởng mày giỏi thế nào cơ, hóa ra cũng chả ra sao".
"Những lời chưa nói xong mày đi tìm bác sĩ mà nói".
Tên béo lại nắm tay chuẩn bị đấm phát thứ hai.
Hứa Hạo Nhiên co đầu rụt cổ, nhanh như chớp vọt tới trốn sau lưng Lý Phong.
"Anh rể ơi, chúng nó đánh em".
Lý Phong không nói gì, chỉ bước đến gần tên béo.
Thấy Lý Phong ngày càng đến gần, tên béo hai tay chống nạnh.
Dáng người anh ta rất cao, cả người toàn thịt mỡ.
Nhìn như một bức tường chắn trước mặt Lý Phong.
Anh ta hếch cằm, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Lý Phong.
"Lại một thằng chán sống dẫn xác đến".
"Xem chừng hôm nay ông đây mà không thể hiện cho chúng mày xem".
"Thì chúng mày không biết ông đây giỏi cỡ nào rồi".
Anh ta lại vung nắm đấm.
Đấm thẳng vào mặt Lý Phong.
"Rầm!"
Nắm đấm của anh ta xem chừng có thể đập vỡ cả cánh cửa, thế mà lại bị chặn lại.
Bàn tay Lý Phong đã đỡ lấy nắm đấm của tên béo.
Năm ngón tay đang nắm chặt của anh hơi vặn nhẹ.
"Răng rắc!"
Tiếng xương cốt vỡ nát.
"Aaaaaa!"
Cả quán ăn vang vọng tiếng hét thảm thiết của tên béo.
Cảm giác đau đớn vô cùng khiến anh ta ngồi bệt trên đất.
Mà tay anh ta vẫn đang bị Lý Phong nắm chặt như cũ.
Bàn tay Lý Phong ngày càng bóp chặt tay tên béo.
Làm cho người ta rợn tóc gáy là tiếng xương gãy không ngừng phát ra.
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
"Á! Á! Á!"
"Đại ca ơi em sai rồi, đại ca ơi em sai rồi! Anh mau thả tay ra đi, tay em sắp bị vặn đứt rồi".
Lý Phong hơi buông lỏng tay.
Tên béo nằm sõng soài ra đất, người mềm nhũn như cọng bún thiu.
Giờ phút này cả người anh ta đầm đìa mồ hôi.
Nhìn cứ như mới vớt từ dưới ao lên vậy.
Tuy là Lý Phong đã thả tay ra nhưng cơn đau thì vẫn còn.
Kiểu đau đớn này khó mà nói rõ được.
Cả người tên béo cứ run lên từng cơn.
Vẻ mặt Lý Phong thờ ơ nhìn anh ta.
"Ai bảo mày đến?"
"Đại ca, không... không có ai bảo em đến..."
Anh ta còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì đã ngừng lại.
Bởi vì anh ta ngẩng đầu nhìn Lý Phong.
Ánh mắt Lý Phong sắc bén vô cùng.
Khiến anh ta không dám nói dối.
Chằng cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt đã khiến tên béo chịu thua.
Cả người anh ta run sợ nằm bò trước mặt Lý Phong.
Đáng sợ quá!
Ánh mắt vừa nãy của Lý Phong thật sự rất đáng sợ.
Cho dù sau lưng anh ta vẫn còn mười mấy tên đàn em.
Nhưng anh ta cũng không dám nói gì.
Vì anh ta biết nói gì mười mấy người này, cho dù là mấy trăm người cũng vô dụng.
Sau đó anh ta run rẩy kể hết mọi chuyện ra.
"Đại ca à, em cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi".
"Ngưu Đại Tráng em thề với trời, em chưa từng làm chuyện gì không có tính người cả, em chỉ nhận đơn của ông chủ Tống thôi".
"Ông chủ Tống cho em hai nghìn tệ, bảo em đến đập bàn ghế quán ăn này một lần là được".
Ngưu Đại Tráng vừa nói xong thì Hứa Hạo Nhiên nhảy ra.
"Mày bị ngu hả?"
"Cho mày hai nghìn tệ là mày đã qua đây đập phá à?"
"Nếu là tao á, không có hai mươi nghìn tệ thì đừng hòng tao làm! Úi, ai đá mình thế?"
Chương 500: Muốn tôi chữa bệnh thì phải xem cậu có lòng không đã
Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn, thấy Liễu Ngọc Phân hai tay chống nạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên rụt cổ lại, không dám nói nữa.
Vỗn dĩ Lý Phong không ra tay đánh Ngưu Đại Tráng quá mạnh.
Bởi vì một đấm mà Ngưu Đại Tráng vừa đấm Hứa Hạo Nhiên.
Thực ra rất nhẹ.
Nếu anh ta ra tay đánh thật thì Hứa Hạo Nhiên chẳng còn lành lặn mà đứng ở đây nữa.
Mà đã nằm bẹp dí trên đất, chổng mông kêu gào rồi.
Mười mấy người Ngưu Đại Tráng dẫn theo nhìn thì hung dữ đấy.
Nhưng chủ yếu là do phơi nắng nhiều nên đen thế.
Hơn nữa người nào người nấy đầu tóc mấy ngày chưa gội, bết thành mảng rồi nên trông càng dữ tợn hơn.
Bọn họ rõ ràng là những người phải vất vả làm việc bên ngoài trong một thời gian dài.
Ngưu Đại Tráng nói ông chủ Tống cho anh ta hai nghìn tệ đến đập phá.
Lý Phong tin anh ta.
Lý Phong thờ ơ nói: "Ngưu Đại Tráng, tôi cho cậu hai mươi nghìn tệ, cậu có dám đến đập phá quán ông chủ Tống không?"
"Đại ca! Bọn em không dám đâu, bọn em không thể sai càng thêm sai được".
"Nếu anh rộng lượng thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi".
"Tha cho bọn em lần này đi, có được không?"
"Tay của em gãy xương rồi, giờ em còn phải tốn tiền đi viện đây này".
"Lần này phải tốn nhiều tiền rồi".
Lý Phong nhếch miệng cười, anh đột nhiên giơ tay cầm lấy tay phải của Ngưu Đại Tráng.
"Rắc! Rắc! Rắc!"
Tiếng xương kêu răng rắc.
Ngưu Đại Tráng còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy bàn tay bị Lý Phong vặn gãy đã được nối lại rồi.
Quan trọng nhất là anh ta chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.
Anh ta sững sờ nhìn ngón tay mình.
"Đúng là thần tiên!"
Hai mắt Ngưu Đại Tráng trợn tròn, nhìn chằm chằm Lý Phong hỏi: "Anh là bác sĩ à?"
Lý Phong gật đầu.
Ngưu Đại Tráng đột nhiên quỳ trước mặt Lý Phong: "Ông chủ, à không, sếp lớn, à không..., trời ạ em cũng không biết phải gọi anh thế nào nữa".
"Anh giỏi thế thì có thể giúp em không?"
"Em có một cô em gái, hai năm trước bị một tên cậu ấm nhà giàu lái xe đâm trúng, xương cốt cả người gãy hết rồi".
"Giờ vẫn đang nằm im trong viện không thể cử động, anh có thể giúp em không?"
"Nếu anh chữa được cho em gái em, từ nay về sau cái mạng này của em là của anh rồi".
Không riêng gì Ngưu Đại Tráng, mười mấy người mà Ngưu Đại Tráng dẫn đến cũng đồng loạt quỳ xuống.
Lý Phong hơi cau mày, anh vung tay lên một cái.
Bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua.
Những người vừa mới quỳ xuống đều bị cơn gió thổi ngã lăn ra.
Lý Phong dửng dưng nhìn bọn họ nói: "Muốn tôi chữa cho cũng được thôi".
"Nhưng phải xem các cậu có lòng không đã".
Hơn mười phút sau.
"Aaaaaa!"
Mười mấy người mà Ngưu Đại Tráng dẫn theo như bò tót Châu Phi nổi điên, hét lên rồi chạy vọt vào phòng tắm xông hơi của Tống Đại Hà.
Trong chốc lát cả phòng tắm vang lên tiếng đánh đấm dữ dội.
Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong ngồi trong xe, Hứa Hạo Nhiên nhoài người lên cửa kính, miệng ngáp liên tục.
"Anh rể à, Ngưu Đại Tráng này mạnh phết đấy".
"Sao vừa nãy anh ta đánh em mà em lại không cảm nhận được nhỉ?"
Lý Phong thờ ơ đáp.
"Tuy là anh ta lấy của người khác hai nghìn tệ".
"Nhưng cũng biết chuyện đập phá quán của người khác là chuyện vô đạo đức, trong lòng cũng trăn trở".
"Lại lo một đấm đấy sẽ đấm em tàn phế nên mới ra tay nhẹ".
Lý Phong thấy cửa kính của phòng tắm xông hơi liên tục bị đập vỡ.
Liền nói: "Nhưng giờ thì khác, chúng ta chính là cọng rơm cứu mạng mà khó khăn lắm anh ta mới vớ được".
"Để cứu em gái, đừng nói là đập phá phòng tắm của Tống Đại Hà".
"Cho dù châm lửa đốt cả cái phòng tắm xông hơi này anh ta cũng chẳng ngán gì".
Hứa Hạo Nhiên vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
"Xem ra Ngưu Đại Tráng cũng là người sống tình cảm".
Lúc này bỗng nhiên Vương Tiểu Thất từ một cái ngõ nhỏ bên cạnh vọt lại gần.
Cậu ta giống như một cơn gió, chui tọt vào trong xe.
"Đại ca à, em điều tra rõ ràng rồi".
"Anh trai Tống Đại Hà là Tống Đại Giang, cũng là giám đốc khách sạn Phương Đông".
"Thực đơn là do Tống Đại Hà cho người lấy trộm".
Chuyện như này mấy năm nay hai anh em bọn chúng làm nhiều rồi.
Lý Phong khẽ cau mày: "Ông chủ của khách sạn Phương Đông là ai?"
"Người bỏ vốn sau lưng khách sạn Phương Đông là nhà họ Hậu".
Nghe thấy thế, Lý Phong dửng dưng gật đầu: "Quả nhiên là bọn họ".
"Cũng chỉ có bọn họ mới làm mấy loại chuyện này".
Lúc này, Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong còn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đã âm thầm nuốt nước bọt.
"Anh rể à, anh đừng dùng ánh mắt đáng sợ thế nhìn em được không?"
"Bị anh nhìn như vậy, trong lòng em sợ lắm".
Lý Phong mỉm cười: "Không phải hai ngày trước em hỏi anh, làm thế nào mới nâng cao mị lực đàn ông của mình à?"
"Giờ có một cách để em ngầu bá cháy luôn".
Hai mắt Hứa Hạo Nhiên bừng sáng: "Thật á?"
"Anh rể ơi, anh rể tốt của em ơi, anh mau nói đi, mau nói đi mà!"
Lý Phong ngoắc tay với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên lập tức ghé sát tai qua.
Lý Phong nói nhỏ mấy câu vào tai Hứa Hạo Nhiên.
Đôi mắt Hứa Hạo Nhiên ngày càng trợn to lên.
Đến cuối cùng cậu ta há hốc miệng nhìn Lý Phong.
"Anh rể xấu quá đi".
"Nhưng mà em thích!"
Hứa Hạo Nhiên vừa mới rời đi thì Ngưu Đại Tráng dẫn theo người hùng hổ từ trong phòng tắm xông hơi ra ngoài.
Bên trong phòng tắm xông hơi chỉ còn lại một đống đổ nát.
Để cứu em gái, Ngưu Đại Tráng đã đập phá hết mình.
Cái gì đập phá được là đập hết.
Tống Đại Hà run rẩy trốn sau quầy, vừa nãy lúc cãi nhau với Ngưu Đại Tráng, hắn ta bị tát cho một phát thật mạnh.
Giờ một bên mặt sưng húp, khóe miệng rớm máu.
Tống Đại Hà lấy điện thoại, gọi cho anh trai Tống Đại Giang của hắn.
"Anh ơi, phòng tắm xông hơi của em bị người ta đập phá".
Giờ Tống Đại Giang đang thảnh thơi nằm trên sô pha trong văn phòng ở khách sạn năm sao.
Hắn nằm nghiêng, gối đầu lên cặp đùi thon dài của cô thư kí.
Bàn tay thon dài của thư kí đang ngoáy lỗ tai cho hắn.
"Gì cơ?"
Đôi mắt Tống Đại Giang mở to, giống như sắp phun lửa vậy.
"Ai có gan đập phá phòng tắm xông hơi của anh em chúng ta".
"Ở Thiên Môn này có ai không biết nhà họ Hậu chống lưng cho chúng ta chứ?"
"Là thằng chó Ngưu Đại Tráng".
"Không biết có phải thằng chó đấy uống nhầm thuốc không mà như phát điên, dẫn người đến chỗ chúng ta đập phá".
Ánh mắt của Tống Đại Hà lộ ra vẻ độc ác.
"Anh à, chuyện này không thể cứ thế cho qua được".
"Đám chó chết Ngưu Đại Tráng vừa mới đi thôi, giờ anh cho người chặn chúng lại".
"Em muốn đánh què chân hắn, vứt ra biển cho cá ăn".
Tống Đại Giang im lặng một lúc.
Hắn giơ tay đẩy thư kí ra.
Sau đó ngồi dậy.
Thư kí đang định ra ngoài, ngay khi cô ta vừa đứng lên, Tống Đại Giang đột nhiên giơ tay nắm lấy mái tóc dài của cô ta.
Giơ tay ấn đầu cô ta xuống giữa hai chân mình.
Chẳng cần Tống Đại Giang nói gì, thư kí quen tay hay việc nhanh chóng kéo khóa quần hắn xuống.
Bắt đầu ngậm lấy.
Tống Đại Giang vừa hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra sát ý.
"Đánh gãy tay chân Ngưu Đại Tráng thì thường quá".
"Lũ chó chết cũng dám đến chỗ chúng ta đập phá, không thể xử nhẹ thế được".
Tống Đại Hà vội hỏi.
"Anh, rốt cuộc anh nghĩ ra trò hay gì rồi?"
Bình luận facebook