• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một Lời Hứa (2 Viewers)

  • Chương 521-525

Chương 521: Một phút mua đứt bệnh viện tư

Các cô ấy không thể ngờ.

Lại có duyên gặp được "Bàn tay của Thần" - người khiến cả giới y học trên thế giới phải run sợ.

Trên bàn phẫu thuật, Trần Quả vặn vẹo người.

Lý Phong cúi đầu nhìn Trần Quả nói.

"Giờ tình trạng của cô cực kỳ nguy hiểm".

"Xương cốt toàn thân đã vỡ nát bảy phần rồi".

"Nếu bây giờ tiêm thuốc mê, có thể sẽ gây tổn thương cho cơ thể cô, sau này sẽ để lại di chứng".

"Nên giờ tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để nối xương giúp cô trước".

"Cô nhịn một chút nhé".

Nói xong, hai tay anh nắn bóp cơ thể Trần Quả.

Những nơi bị anh nắn bóp phát ra tiếng kêu "răng rắc".

Những chỗ xương gãy, trật khớp được Lý Phong nắn lại như cũ, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ.

Mà cả quá trình Trần Quả không kêu một tiếng nào.

Nhưng cả người cô ấy đã đầm đìa mồ hôi.

Cảm giác đau đớn vô cùng làm cô ấy nhăn chặt hai hàng lông mày lại.

Hai tay Lý Phong gần như nắn bóp toàn thân cô.

Thậm chí ngay cả những chỗ nhạy cảm nhất cũng được hai tay anh nắn lại chỗ xương bị trật.

Có thể nói trước mặt Lý Phong cô ấy không còn chút riêng tư nào.

Nhưng trong mắt Lý Phong lúc này, Trần Quả chỉ là một người bệnh.

Mà từ đầu đến cuối Trần Quả cũng không kêu một tiếng nào.

Chỉ là đôi mắt đang khẽ hé mở của cô ấy vẫn lóe lên sự kiên định như muốn nói cho Lý Phong biết.

Cô ấy đang kiên trì.

Không có lệnh của Lý Phong.

Cô ấy sẽ không chết.

Lúc ý tá cầm túi máu chạy hồng hộc vào phòng phẫu thuật.

Lý Phong đã nắn xong xương cho Trần Quả.

Bởi vì làn da trên cơ thể Trần Quả có rất nhiều chỗ bị rách, thịt cũng bị nứt toác.

Lý Phong đang dùng một phương pháp mà ba y tá chưa thấy bao giờ để cẩn thận khâu lại vết thương cho Trần Quả.

Hai tay anh thoăn thoắt không ngừng.

Ánh mắt sắc bén.

Ánh mắt của ba y tá chuyển từ ngạc nhiên thành sự sùng bái vô hạn.

Đây đâu phải người?

Đây đúng là thần rồi!

Đến khi Lý Phong dừng lại, y tá mới thấy đôi tay thoăn thoắt của anh dần dần hiện rõ.

Bởi vì cả ba y tá đứng ngay cạnh nhìn, nên mới thấy hai tay anh đang tỏa ra làn khói nhè nhẹ.

Làn khói này lan tỏa trong không khí, tỏa ra một mùi hương kì lạ.

Đến khi hai tay anh trở lại bình thường thì mùi hương này mới tản hết.

"Truyền máu cho cô ấy".

"Dạ! Vâng ạ!"

Ba y tá hoàn hồn, vội vàng làm theo lời Lý Phong.

Lúc này Trần Quả đang nằm trên bàn phẫu thuật vẫn đang mở mắt.

Cô ấy ấy vẫn luôn kiên trì.

Cô ấy còn có lời muốn nói với Lý Phong.

Nhưng đôi môi của cô chỉ có thể run rẩy, không thể phát ra tiếng.

Lần đầu tiên Lý Phong dùng giọng điệu dịu dàng nói Trần Quả.

"Cô cứ ngủ một giấc đi, đợi đến lúc tỉnh lại Tình cũng sẽ về thôi".

"Lần này cô đã làm rất tốt".

Nghe được lời khen của Lý Phong, cả người Trần Quả vẫn luôn căng như dây đàn cuối cùng cũng thả lỏng.

Cô ấy từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Trần Quả vừa mời ngủ, Lý Phong chuyển cô ấy lên xe đẩy bên cạnh, cẩn thận đắp chăn cho cô ấy.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật bỗng bị người ta đá văng ra.

"Rầm!"

Một gã trung niên to béo dẫn theo mấy tên bác sĩ giận dữ xông đến.

Gã trung niên giơ tay chỉ thẳng vào Lý Phong, quát lên: "Cậu là ai?"

"Ai cho cậu phép cậu dùng phòng phẫu thuật của tôi?"

Lý Phong liếc mắt nhìn đám bác sĩ.

Sau đó anh quay đầu hỏi y tá đứng cạnh.

"Bệnh viện này của các cô tên là gì thế?"

Y tá nói tên bệnh viện tư nhân này ra.

Gã trung niên trợn to hai mắt nói: "Ba người các cô qua đây".

"Đây là người các cô gọi đến đấy hả?"

Ba y tá vội vàng giải thích: "Không phải chúng tôi gọi đâu phó viện trưởng, là anh ấy tự mình vào đấy ạ".

"Phó viện trưởng ơi, bác sĩ này tay nghề giỏi lắm".

"Vừa nãy anh ấy chỉ dùng hai tay cũng có thể nắn lại xương gãy với xương bị trật khớp của bệnh nhân rồi đó ạ".

Trương Bảo Lai là phó viện trưởng của bệnh viện tư này.

Ông ta giỏi nhất là lừa gạt và giở trò chơi đểu.

Ông ta lập tức lạnh lùng cười.

"Ba y tá thực tập mới tới như các cô thì biết cái gì?"

"Cái tên này rõ ràng là muốn giở trò".

"Thằng nhóc này định giờ trò thì cũng phải nghe ngóng tìm hiểu xem đây là đâu chứ".

Lý Phong rút điện thoại ra, bấm gọi.

Trước mặt tất cả mọi người, anh dửng dưng nói tên bệnh viện tư này với người ở đầu dây bên kia.

"Trong vòng một phút mua đứt cái bệnh viện tư này cho tôi".

Nói xong Lý Phong cúp máy.

Trương Bảo Lai bật cười.

Cười khẩy.

Vẻ mặt khinh thường.

"Tất cả mọi người có nghe thấy hắn nói gì không?"

"Thằng ranh này nói trong vòng một phút mua cả cái bệnh viện tư này đấy".

"Ha ha ha!"

Ngoài ba y tá kia thì tất cả mọi người đều cười to.

Một bác sĩ trẻ vì muốn thể hiện nên đã lao lên chỉ thẳng tay vào mặt Lý Phong.

"Thằng ranh, tao biết giờ cái kiểu chém gió thành thần đang hot".

"Nhưng trước khi chém gió thì cũng phải động não mà nghĩ chứ".

"Mẹ nó, mày là cái thá gì?"

"Không nói đến chuyện mày có tiền hay không?"

"Cho dù mày có tiền thì bệnh viện tư này cũng là của nhà họ Trương, mày mua được chắc?"

Tên phó viện trưởng to béo Trương Bảo Lai vênh váo bước đến chỗ Lý Phong.

Ông ta nhìn thấy Trần Quả đang nằm trên xe đẩy.

"Ở đây vẫn còn một con đàn bà này".

"Nhìn cũng đẹp đấy, để tôi xem cô ta bị bệnh gì nào".

Nói xong ông ta thò tay qua, định nhấc cái chăn đang đắp trên người Trần Quả lên.

Nhưng tay ông ta vừa mới thò ra đã bị Lý Phong nắm chặt lấy.

Lý Phong lạnh lùng nói: "Rút tay lại, nếu không ông tự làm tự chịu đấy".

Trương Bảo Lai sững người, quay đầu nhìn Lý Phong.

"Mày vừa nói gì cơ? Có giỏi thì nhắc lại một lần nữa xem..."

"Răng rắc!"

Tiếng xương gãy vọng vang trong phòng phẫu thuật.

"Á aaaaaa!"

Trương Bảo Lai ôm lấy cái tay bị vặn gãy, hét thảm thiết.

Không ai ngờ Lý Phong lại ra tay độc ác thế, làm đám bác sĩ sững người.

Lúc này, bảo vệ bệnh viện nhanh chóng chạy đến.

Trương Bảo Lai thấy bảo vệ chạy vọt vào, chịu đựng cơn đau ở tay, vẻ mặt ác độc nhìn chằm chằm Lý Phong.

"Thằng chó, ở bệnh viện của tao mà mày cũng dám đánh tao, mày chết chắc rồi".

Sắc mặt Lý Phong vẫn thờ ơ như cũ.

Anh dửng dưng nói.

"Từ giờ trở đi bệnh viện này không phải của ông nữa".

"Ông bị đuổi việc rồi".

Trương Bảo Lai ngẩn người nhìn Lý Phong, khóe miệng run rẩy.

"Mày không chỉ là thằng điên, còn là thằng thần kinh mới đúng".

Trương Bảo Lai hét to với đám bảo vệ đứng bên cạnh.

"Chúng mày còn ngây người cái gì? Đánh nó cho tao, đánh nó!"

Chương 522: Lái xe như bay đi cứu người

Nhưng đám bảo vệ không ai xông lên, ngược lại vây quanh Trương Bảo Lai.

Ngay sau đó một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước nhanh tới.

Bà ta là Tống Các - viện trưởng của bệnh viện tư nhân.

Tống Các vừa đến, Trương Bảo Lai giống như đứa trẻ bị người ta bắt nạt thấy người thân, nhào thẳng lên.

"Viện trưởng ơi viện trưởng, ở đây có thằng điên, mau bắt nó lại".

"Bốp!"

Tống Các tát Trương Bảo Lai một cái thật mạnh.

Bà ta chỉ tay vào mặt Trương Bảo Lai tức giận nói: "Trương Bảo Lai, từ khi ông lên làm phó viện trưởng thì bắt đầu làm giả sổ sách, ở giữa kiếm lời”.

"Giờ tôi thay mặt ban giám đốc thông báo cho ông, trong vòng ba phút ông thu dọn đồ đạc của mình, cút khỏi bệnh viện cho tôi".

"Nếu không thì đừng có trách tôi không khách khí".

Trương Bảo Lai sững sờ, ông ta nhìn Tống Các không tin.

"Viện trưởng à, bà đang nói đùa đấy à?"

"Tôi là người nhà họ Trương, bệnh viện này là của nhà họ Trương, bà dám đuổi tôi á?"

Tống Các lạnh lùng cười.

"Giờ tôi chính thức thông báo cho ông biết, bệnh viện tư nhân này đã không còn là của nhà họ Trương xấu xa bẩn thỉu các ông nữa.

"Vừa nãy bệnh viện tư này đã được cậu Lý đây mua rồi".

"Tất cả cổ phần của nhà họ Trương trong bệnh viện này đã không còn".

"Giờ cậu Lý chính là chủ tịch trong ban giám đốc bệnh viện".

Vừa nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ồ lên.

Sững sờ!

Ngạc nhiên!

Không tin được!

Anh thật sự mua cái bệnh viện tư này trong một phút đồng hồ.

Trời ạ!

Người này rốt cuộc là ai thế?

Oách quá đi!

Giờ Lý Phong không có thời gian cũng chẳng có tâm trạng tiếp tục dây dưa cái đề tài này ở đây.

Anh đi thẳng đến trước mặt Tống Các nói với bà ta.

"Bà nhanh chóng sắp xếp một phòng VIP cho người bạn này của tôi".

"Tôi có việc phải đi rồi, lúc tôi không ở đây hãy chăm sóc cô ấy thật tốt".

"Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi".

Thực ra Tống Các cũng không biết rõ về thân thế của Lý Phong là gì?

Lúc nhận được tin bà ta cũng sững người.

Bà ta hoàn toàn không ngờ có người lại mua được bệnh viện tư của nhà họ Trương trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Giờ thì bà ta biết rõ người trước mặt không phải người bình thường.

Sau này có anh ở đây, bệnh viện chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.

Sẽ không còn xấu xa bẩn thỉu như trước nữa.

Những người này vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm.

Lý Phong vừa bước đến sảnh bệnh viện thì thấy Vương Tiểu Thất lái một chiếc xe phân khối lớn màu đen dừng trước mặt anh.

Vẻ mặt Vương Tiểu Thất nôn nóng nói.

"Đại ca, đã biết ai là người bắt chị dâu đi rồi".

"Cô ta là Aurora - chị gái của William".

"Người của gia tộc này toàn lũ biến thái".

"Em trai thích đàn ông".

"Chị gái thì thích đàn bà".

Lý Phong không nói gì, ngồi lên chỗ Vương Tiểu Thất vừa ngồi, lái chiếc mô tô phân khối lớn nhanh như bay.

Vương Tiểu Thất thấy bóng dáng Lý Phong đi xa, hai tay buông thõng.

Lúc này có vài giọt mồ hôi chảy dọc theo bàn tay cậu ta, tí tách rơi xuống đất.

Mồ hôi lạnh.

Mặc dù vừa nãy Lý Phong chẳng nói gì.

Nhưng cảm giác mà Vương Tiểu Thất cảm nhận được quá đáng sợ.

Từ lúc đi theo Lý Phong đến nay, đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thất thấy đáng sợ thế.

Dù đến giờ các anh em đi theo Lý Phong đang tiến bộ không ngừng.

Nhưng cho dù năng lực của đám người Vương Tiểu Thất có mạnh đến đâu.

Đứng ở trước mặt Lý Phong, bọn họ mãi mãi giống như đứa trẻ không lớn lên.

Lý Phong trong mắt họ giống như một ngọn núi cao không bao giờ có thể vượt qua.

Chỉ có thể ngước nhìn.

Mà giờ đây ngọn núi này đang giận dữ.

Núi lửa sắp phun trào.

Lúc này ở bến cảng Thiên Môn có một chiếc du thuyền lớn đang đậu.

Chiếc du thuyền này là của nhà Nicholas.

Nó tên là công chúa Anlemina.

Aurora là chủ nhân của chiếc du thuyền này.

Hầu như năm nào cô ta cũng đến đây.

Ở đây cô ta luôn gặp được rất nhiều kiểu phụ nữ.

Bọn họ sẽ làm tình ở mọi chỗ trên du thuyền.

Cho dù những người phụ nữ đó có xinh đẹp đến mấy, bằng lòng hay không bằng lòng.

Chỉ cần Aurora vẫy tay một cái hay ngoắc một ngón tay.

Bọn họ cũng sẽ chủ động đến trước mặt cô ta.

Trước khi gặp Hứa Mộc Tình, Aurora cứ nghĩ người phụ nữa đẹp nhất trên thế giới này là Nữ hoàng phố Wall - Vũ Khuynh Mặc cơ.

Nhưng giờ đây trong phòng tổng thống của công chúa Anlemina.

Hứa Mộc Tình nằm thiếp đi trên chiếc giường lớn mềm mại.

Trong mắt Aurora, Hứa Mộc Tình là nữ thần sánh ngang với Nữ hoàng phố Wall rồi.

Aurora chỉ cần nhìn Hứa Mộc Tình đã cảm thấy trái tim mê mẩn.

Đẹp quá!

Cô ta chưa bao giờ cảm thấy một người phụ nữ Phương Đông lại có thể đẹp như vậy.

Cô ta vẫn luôn ngồi bên cạnh Hứa Mộc Tình.

Chỉ cần nhìn thấy Hứa Mộc Tình là cô ta đã cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn rồi.

Nói gì đến chuyện lát nữa Hứa Mộc Tình tỉnh dậy, Aurora sẽ cho cô một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.

Cô ta sẽ làm cho Hứa Mộc Tình thử cảm giác sung sướng chưa từng có.

"Cốc cốc cốc".

Lúc này bỗng có người gõ cửa phòng.

Sau đó một người đàn ông có làn da ngăm đen đẩy cửa bước vào.

Vóc dáng của hắn rất cao lớn.

Hắn đứng ở cửa sừng sững như một bức tường.

Dáng người hắn cho thể che khuất tầm nhìn của những người khác.

Hắn dùng tiếng anh nói với Aurora một câu.

"Cô chủ, thám tử chúng ta sắp xếp ở bên ngoài báo lại".

"Lý Phong đang lái xe máy đến đây".

"Năm phút nữa sẽ tới nơi".

Aurora nở nụ cười.

Cười khẩy.

Ánh mắt cô ta khinh khỉnh, khóe miệng nhếch lên khinh thường.

Trong mắt Aurora, đàn ông trên đời này chỉ là người hầu cho phụ nữ mà thôi.

Nếu không phải vì nhu cầu sinh đẻ thì đàn ông cũng không cần tồn tại.

Aurora từ từ đứng lên.

Cô ta thâm tình liếc nhìn Hứa Mộc Tình một cái, sau đó bước về phía tên đàn ông cao lớn như bức tường.

"Mark, nói cho đàn em của cậu".

"Công chúa của tôi, nữ thần của tôi sắp tỉnh rồi".

"Trước khi em ấy tỉnh thì đừng chơi chết Lý Phong".

Mark cười lớn.

"Cô chủ cứ yên tâm. Tôi sẽ bảo đám đàn em nhẹ tay".

"Chắc chắn sẽ không chơi chết con khỉ da vàng này".

Vẻ mặt Mark tràn đầy tự tin.

Hắn xoay người, "rầm rầm rầm" bước về phía boong tàu.

Mark vừa bước tới boong tàu, không tới hai phút, bỗng nhìn thấy một chuỗi bóng đen chạy như bay tới.

Một người nước ngoài tóc vàng đứng trên boong tàu khẽ nhíu mày.

Hắn ta chỉ vào bóng đen nói: "Cái gì thế?"

Mark cầm kính viễn vọng nhìn, bỗng cười to.

"Anh em đâu, có đồ chơi đưa đến tận cửa rồi".

Chương 523: Cuối cùng ai mới là đồ chơi

Mark vừa dứt lời thì đột nhiên có một chiếc xe container lái đến bãi đất trống bên cạnh du thuyền.

Chắn ngang lối vào của du thuyền.

Trên xe có bốn người nước ngoài tóc vàng bước xuống.

Cả bốn người này đều có cơ bắp cường tráng.

Bọn họ vừa lao vun vút về phía chiếc xe mô tô, tay nắm chặt, miệng cười tươi.

Nụ cười của kẻ chiến thắng.

Bởi vì giờ phút này bọn chúng sẽ giẫm chân lên đầu của kẻ địch.

Vẻ mặt tươi cười của những tên cướp.

Bởi vì đối thủ của bọn chúng là một đám yếu như sên.

Tất cả của cải của đối thủ sẽ thuộc về bọn chúng.

Trong mắt chúng, tất cả mọi người của đất nước này đều yếu như một con khỉ gầy.

Trên bến tàu, một tên đầu trọc hỏi Mark.

"Đại ca, anh cảm thấy bốn anh em Blair mất bao lâu để đánh cho cái thằng khỉ da vàng này bò lăn bò càng ra đất?"

Mark dựa vào rào chắn trên du thuyền, vẻ mặt nhàn nhã.

Hắn xòe một bàn tay.

Nhưng ngập ngừng một lát lại rụt ngón tay cái về.

"Nhiều nhất là bốn phút".

Mark vừa nói xong, Lý Phong lái xe phân khối lớn như bay đến, lao thẳng vào bến tàu.

"Vút!"

Chiếc mô tô tăng tốc, không định dừng lại.

Bốn tên Blair hét lớn, vọt thẳng lên.

Xe mô tô lao nhanh như một cơn gió.

Lý Phong bỗng nhiên nhấc đầu xe lên.

Dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ, đâm thẳng vào bốn tên Blair.

Thân hình to lớn của chúng trở thành cầu nối cho Lý Phong.

Xe mô tô rít ga cán qua người bọn chúng.

Lập tức bay vọt lên cao.

Bay vọt qua nóc chiếc xe container.

Sau đó Lý Phong nhanh chóng lái xe lao thẳng vào lối lên du thuyền.

Lối lên du thuyền ở đuôi.

Mà phòng tổng thống mà Hứa Mộc Tình đang nằm ở trên chóp du thuyền.

Từ trên xuống dưới cách nhau tổng cộng hơn ba mươi tầng.

Mark thấy anh em nhà Blair bị đánh bay nằm bò trên đất, nhổ ra một cục đờm, chửi một tiếng "vô dụng".

Hắn lấy bộ đàm ra, rống lớn.

"Hết một phút, vẫn còn ba phút nữa".

"Nếu trong vòng ba phút ai giết được cái thằng khỉ da vàng này".

"Tao cho một trăm nghìn đô la mĩ".

Lúc này trong bộ đàm truyền đến giọng nói thô lỗ của một người đàn ông.

"Ha ha, một trăm nghìn đô la là của ông mày rồi".

Lúc này Lý Phong đang lao nhanh như gió trên hành lang thẳng tắp.

Cuối hành lang.

Có một gã đàn ông cao hơn hai mét, vạm vỡ như một con gấu xuất hiện.

Trong tay gã cầm một cái tuýp sắt, hét lên lao về phía Lý Phong.

Hành lang dài mấy chục mét, hai bên chỉ rộng đủ để hai ba người đi.

Gã đặt ngang cây gậy chắn lối, Lý Phong không có cách nào đi qua.

"Rừm!"

"Rừm!"

Tiếng động cơ mô tô vẫn tiếp tục vang lên.

Trong hành lang nhỏ, chiếc mô tô không ngừng tăng tốc.

"Vút!"

"Rầm!"

Trong chốc lát cả hành lang truyền đến tiếng vang dữ dội.

Trên boong tàu.

Miệng Mark ngậm một điếu xì gà.

Tên đàn em bên cạnh vội lấy bật lửa ra.

Hắn vừa châm lửa cho Mark vừa cười nói.

"Cái đám khỉ da vàng này đúng là lấy thúng úp voi".

"Đứa nào đứa nấy rõ ràng gầy chết đi được mà suốt ngày tỏ vẻ mình giỏi lắm, muốn chết à".

"Hắn tưởng mình là 'Lý Tiểu Long' chắc?"

"Rầm!"

Điếu xì gà trên miệng Mark vừa mới châm xong thì bên dưới du thuyền bỗng truyền đến chấn động mạnh.

Mark hít một hơi xì gà thật sâu, nhả ra một làn khói.

"Xem ra bên dưới chơi vui lắm".

"Đứa nào giúp tao đi ngó cái xem thế nào rồi".

"Nói với chúng nó đừng có mà chơi chết cái thằng khỉ da vàng này nhé".

"Cô chủ có dặn trước khi công chúa của cô ấy tỉnh thì thằng khỉ da vàng này phải còn sống đấy".

"Đại ca, để giờ em xuống xem".

Một gã đầu trọc bên cạnh Mark hăng hái xoay người bước nhanh về phía hành lang.

Gã vừa chạy đến gần cửa, lúc đang chuẩn bị mở cửa xuống xem.

Sau cánh cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn.

"Rầm!"

Gã đầu trọc không kịp tránh, bị chiếc mô tô lao từ sau cánh cửa đến tông bay ra.

Chiếc mô tô lượn hình vòng cung trên boong tàu rồi dừng lại.

Mark miệng hút xì gà, ngạc nhiên nhìn Lý Phong.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

"Giỏi đấy, giỏi đấy!"

Mark vừa vỗ tay vừa bước lại gần Lý Phong.

"Không ngờ thằng khỉ da vàng như mày có thể còn sống mà xông vào đây".

"Xem ra là tao hơi khinh thường mày rồi".

"Nhưng mày cũng chỉ có thể đến được đây thôi".

Mark còn đang nói, đã có mười mấy tên cao to vạm vỡ vây quanh Lý Phong.

Bọn chúng vênh váo, thích chí.

Giống như trước mặt chúng chả phải người.

Mà là một con cừu nhỏ.

"Hì hì hì, không ngờ thằng oắt con này đánh đấm giỏi phết nhỉ".

"Các anh em đừng có tranh với tôi nhé".

"Tôi thích thằng oắt này rồi đấy, tôi phải đánh què tay phải của hắn trước".

"Sau đó bẻ gãy từng ngón tay trái của hắn".

"Ha ha ha, nhìn tôi thể hiện này".

Một tên người nước ngoài thắt bím tóc nói.

Hắn bẻ khớp tay "răng rắc".

Vẻ mặt gợi đòn lao về phía Lý Phong.

Hắn tên Andrew, đến từ nước Anh.

Hắn là một võ sĩ quyền anh.

Người cao hai mét, nặng tám mươi cân.

Hắn đã từng tay không đánh vật với một con gấu đen.

Hai tay của hắn có thể ôm chặt con gấu, sau đó đập mạnh nó xuống đất.

Cuối cùng dùng hai tay vặn gãy cổ con gấu đó.

Hắn dang hai tay.

Hắn đã từng dùng tư thế này để đánh bại con gấu đen đó.

Sắp rồi!

Sắp rồi!

Có vô số người bên cạnh dùng ánh mắt chờ mong nhìn Andrew đánh Lý Phong.

"Vút!"

Lý Phong đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Andrew vồ hụt.

Hắn bỗng cảm nhận được sau lưng có một cơn gió lạnh như băng.

Sau đó bím tóc của hắn bị người ta nắm lấy.

Cổ Andrew lập tức ngửa ra sau.

Một bàn tay còn lạnh lẽo hơn băng chợt nắm lấy cổ hắn.

"Răng rắc!"

Thẳng tay vặn gãy.

Đến lúc chết hai mắt Andrew vẫn trợn to.

Ảnh ngược trong mắt hắn là hình ảnh Lý Phong từng bước đi về phía Mark.

"Vợ tao đâu?"

"Ai trả lời".

"Tao tha chết cho".

Giọng nói của Lý Phong giống như gió rít ở Nam cực.

Lạnh buốt!

Đến tận xương.

"Một thằng khỉ da vàng mà cũng dám ra oai trước mặt tao".

"Tao giết chết mày".

Một tên cường tráng từ sau lưng Lý Phong lao vọt lên.

Nhưng hắn còn chưa động được vào người Lý Phong, đã bị anh nắm lấy đầu.

Chỉ thấy anh vặn nhẹ tay một cái.

"Rắc rắc!"

Cổ của hắn ta xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.

Chết tươi!

Mark hét lớn.

"Còn ngây ra đấy à, tất cả xông lên đi".

Chương 524: Hoảng sợ

"Rầm!"

Thịt nát bét.

"Rầm!"

Xương vỡ vụn.

"Rầm!"

Tim bắn tung tóe.

Mười mấy tên đàn em của Mark nằm sõng soài trên đất.

Giờ phút này không còn ai có thể kêu gào nữa.

Chết sạch rồi.

Lý Phong bước từng bước về phía Mark.

Mark sốc.

Luống cuống.

Hắn chưa từng gặp tên khỉ da vàng nào giỏi thế.

Hắn cứ nghĩ Lý Tiểu Long chỉ là một truyền thuyết, là một mánh khóe mà người da vàng biên soạn ra thôi.

Nhưng giờ hắn tin rồi.

Hóa ra người da vàng thật sự rất giỏi, bọn họ thật sự có võ công.

Lý Phong từng bước ép sát.

Mark từng bước lui về sau.

Mồ hôi trên trán hắn tuôn như mưa.

Sẽ chết, nếu không nói thật sự sẽ chết mất.

Mark vội giơ tay chỉ vào tầng cao nhất của du thuyền.

"Cô gái đó ở trong phòng của cô chủ".

"Đừng giết tôi, tôi nói thật mà".

Thấy Lý Phong xoay người đi, trong mắt Mark lóe lên sự giả dối.

Hắn rút ra con dao sắc nhọn giắt bên hông mình.

Sau đó nhón chân, dùng tốc độ nhanh nhất đâm về phía Lý Phong.

"Mày chết đi!"

Ngay khi hắn vừa nói xong chữ "đi", tay Lý Phong đã vỗ một phát vào ngực hắn.

"Rắc!"

Trong nháy mắt xương sườn hắn vỡ nát.

Trái tim ngừng đập.

Sau lưng hắn nứt toác.

Hắn bay về sau.

Cơ thể hắn bay vút lên không trung.

Bay qua lan can chiếc du thuyền.

Rơi từ độ cao mấy chục mét từ boong tàu đập mạnh xuống nền xi măng cứng.

"Rầm!"

Máu thịt be bét!

Lúc này Lý Phong từ từ ngẩng đầu.

Anh nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh.

Đứng cạnh lan can trên tầng cao nhất của chiếc du thuyền

Cô ta đứng trên cao nhìn xuống.

Vẻ mặt kiêu căng.

Ánh mắt khinh thường.

Cô ta giống như một quân vương ở tít trên cao, coi thường chúng sinh trên boong tàu.

Chỉ là ánh mắt đó sẽ nhanh chóng biến mất thôi.

Vì lúc này Lý Phong đã bước đến.

Ngay khi Lý Phong bước chân phải lên boong tàu cứng rắn.

Xung quanh bỗng có một loại chấn động kỳ lạ, giống như gợn sóng trên mặt nước cứ dập dềnh từng cơn từng cơn.

"Thình thịch!"

"Thình thịch!"

Aurora vội vàng giơ tay đè chặt vị trí trái tim.

Cô ta bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ.

Giống như có bàn tay của ai đó đang bóp chặt lấy trái tim cô ta.

Càng lúc càng chặt.

Aurora cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi.

Sắc mặt cô ta dần trở nên tái nhợt.

Ánh mắt cô ta kinh ngạc nhìn Lý Phong đang từng bước đến gần.

Aurora vội rút bộ đàm ra, hét to: "Tất cả mọi người trong boong tàu mau đến giết chết cái thằng khỉ da vàng này cho tôi".

"Tôi sẽ thưởng cho một triệu đô la mĩ".

"Không!"

"Tôi sẽ cho mười triệu đô la mĩ".

Nhưng dù cô ta hô hét đến mấy thì trên du thuyền cũng không có ai xuất hiện cả.

Những người này giống như đang ngủ say vậy.

Sao thế này?

Aurora đành gọi thẳng tên của đám đàn em.

Nhưng không một ai trả lời cả.

Ngay lúc này, trong bộ đàm bộng truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

"Mụ phù thủy, đừng hò hét nữa".

"Tất cả đàn em của cô bị chúng tôi xử sạch rồi".

"Cô vẫn nên giữ sức để lát kêu đi".

"Hì hì, đại ca chúng tôi sẽ không để cô chết một cách nhẹ nhàng đâu".

Lúc nói chuyện, Vương Tiểu Thất dẫn theo đội viên từ trong một cái cửa nhỏ bên cạnh bước ra.

Trên người ai cũng đẫm máu, nhưng tất cả đều là máu của kẻ địch.

Vương Tiểu Thất bước nhanh về phía Lý Phong nói: "Đại ca, đám chó chết này đã bị chúng tôi xử sạch rồi".

"Ơ không đúng, theo lời anh dặn thì con mụ già trên lầu là để anh giải quyết ạ".

Lý Phong hơi gật đầu.

Lúc này chỉ thấy hai chân anh hơi cong.

Anh lao vút từ dưới boong tàu lên trên.

Giống như cao thủ võ lâm.

Một mình nhảy một phát đến chỗ cao mười mấy mét.

Anh đẩy nhẹ chân, trong chớp mắt đã biến thành một cái bóng lao vút lên, sau đó dừng lại trước mặt Aurora.

Aurora sợ đến mức vội vàng lùi về sau.

Bởi vì căng thẳng quá, cả người cô ta loạng choạng, ngã lăn ra đất.

Vẻ mặt khó tin.

Con ngươi lập lòe.

"Anh là ai?"

"Rốt cuộc anh là ai?"

Ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn Aurora.

Giọng nói lạnh lẽo như cơn gió thổi từ núi băng tới.

"Tôi đã từng cảnh cáo cả gia tộc các cô".

"Vùng đất Hoa Hạ này, ai đến người đó chết".

Hai mắt Aurora ngày càng trợn to.

"Cạch cạch...cạch cạch..."

Hai hàm răng cô ta va vào nhau cạch cạch.

"Anh ...anh...anh...không thể nào, không phải anh ở Hồng Hải sao?"

"Sao anh lại ở đây chứ?"

"Cô gái kia là...là..."

"Là vợ của tôi".

Vừa nghe Lý Phong nói thế, Aurora ngã sõng soài ra đất.

Xong rồi!

Chiến thần Hồng Hải!

Người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thế giới lại xuất hiện ở đây.

Mà Aurora còn bắt vợ của anh đi.

Đến giờ Aurora mới hiểu rõ.

Khó trách cô ta đã thích Hứa Mộc Tình ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trên đời này cũng chỉ có người phụ nữ xuất sắc như vậy mới xứng với Chiến thần Hồng Hải.

Sau sự sợ hãi tột cùng, Aurora bỗng cười to.

"Ha ha ha!"

"Được chết trong tay anh là vinh hạnh của tôi".

"Cho dù là mấy chục năm, mấy trăm năm sau, con cháu trong gia tộc cũng sẽ nhớ rõ nhân vật số một như tôi".

"Bọn họ sẽ đóng tôi lên tường để con cháu đời sau cùng chiêm ngưỡng".

"Tôi sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của cả gia tộc".

Một con gió lạnh thổi qua bên người Aurora.

Vẻ mặt đang kích động của cô ta bỗng run lên.

Lý Phong liếc mắt nhìn.

Trong lòng cô ta chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Nhìn thẳng vào mắt Lý Phong.

Aurora bỗng cảm thấy cổ họng mình như bị người ta bóp chặt lấy.

Cô ta không thể mở miệng.

Nói không nên lời.

Giọng Lý Phong bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ anh nói cô ta đều nghe rất rõ.

"Tôi đã từng cảnh cáo người đứng đầu gia tộc các cô".

"Đừng có động đến vảy ngược của tôi".

"Tiếc là hôm nay cô không chỉ động tới vảy ngược".

"Mà còn chọc giận tôi".

Hai mắt Aurora trợn to.

Cô ta vội xua tay: "Không! Không phải thế đâu".

"Tôi chưa động đến cô ấy".

"Anh có thể giết tôi nhưng không thể đối phó với gia tộc tôi".

"Gia tộc Nicholas chúng tôi đã có mấy trăm năm lịch sử rồi".

"Không thể vì chuyện nhỏ này mà diệt vong được".

Lý Phong khẽ nhếch miệng.

"Chuyện nhỏ?"

Ánh mắt anh lóe sáng nhìn Aurora.

Cả người cô ta lạnh lẽo.

"Trên đời này không có ai được phép động đến vợ tôi".

"Ai dám thì người đó phải chết".

Ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén.

Aurora vội dùng hai tay ôm chặt cổ họng mình.

Trên mặt cô ta hiện lên vẻ đau đớn tột cùng.

Trên cổ nổi đầy gân xanh.

Cô ta muốn nói.

Nhưng lại không thể nói ra tiếng.

Trong cổ họng chỉ có thể truyền ra tiếng "ặc ặc ặc" mà thôi.

Chương 525: Để chồng kiểm tra giúp em nhé

Sau đó, cơ thể của Aurora co quắp lại.

Cô ta giống như đã trải qua hình phạt dã man nhất trên đời này.

Sắc mặt ngày càng xanh xao.

Từ xanh chuyển thành đen.

Sau cùng mí mắt lộn ngược lên.

Miệng sùi bọt mép.

Cuối cùng, cô ta chết trước mặt Lý Phong trong dáng vẻ vô cùng xấu

xí.

Lý Phong đi ngang qua xác của Aurora, bước vào phòng.

Lúc này Hứa Mộc Tình đang ngủ yên trên một chiếc giường lớn.

Lý Phong bước lên phía trước, cánh tay rắn chắc của anh bế bổng cô lên.

"Đừng".

Hứa Mộc Tình bỗng nói mớ một câu.

Hàng mi dài chớp nhẹ.

Mở mắt ra, đập vào mắt Hứa Mộc Tình là khuôn mặt quen thuộc của Lý Phong.

Thoáng chốc, Hứa Mộc Tình nhớ lại chuyện Trần Quả ngã từ trên lầu xuống, vội vàng nói với Lý Phong.

"Chồng ơi, anh mau đi cứu Trần Quả đi".

Lý Phong cười.

Cô gái ngốc nghếch lương thiện này, lúc nào cũng nghĩ đến người khác đầu tiên.

Lý Phong dịu dàng xoa đầu Hứa Mộc Tình, cười nói.

Yên tâm đi, cô ấy đang nghỉ ngơi trong bệnh viện rồi.

Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi: "Trần Quả không sao chứ?"

"Đương nhiên là không sao rồi".

"Anh tự tay làm phẫu thuật, sao có thể xảy ra chuyện gì được?"

Đối diện với câu nói tràn đầy tự tin của Lý Phong, trong lòng Hứa Mộc Tình không khỏi thì thầm.

Chính vì là phẫu thuật do chính tay Lý Phong làm, cô mới yên tâm.

Mặc dù Hứa Mộc Tình biết bệnh tim của mình là do Lý Phong chữa khỏi.

Tính đến giờ, sức khỏe của cô rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, cũng không còn cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh nữa.

Nhưng Trần Quả ngã xuống, vết thương chắc chắn rất nặng.

Liệu chồng có cứu được cô ấy không?

Lý Phong liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hứa Mộc Tình, cười hỏi: "Em không tin anh à?"

Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu: "Em tin".

"Nhưng anh có thể mời mấy chuyên gia giúp cô ấy khám bệnh không?"

Trên đời này, chắc chỉ có Hứa Mộc Tình mới nói ra những lời đó với Chiến thần Hồng Hải.

Lý Phong gật đầu: "Được rồi!"

"Nhưng trước khi mời chuyên gia cho Trần Quả, anh phải kiểm tra bệnh của em đã?"

"Em á?"

Hứa Mộc Tình sững người.

Cô nhìn kĩ bản thân một lượt, sau đó nói: "Em không sao cả".

"Ai bảo?"

"Nhìn bề ngoài thì em không sao, thực ra bên trong cơ thể em bị thương rất nặng".

"Để chồng giúp em kiểm tra cẩn thận".

Nói xong tay trái của Lý Phong đã từ bên hông Hứa Mộc Tình mò vào bên trong quần áo cô.

"Á, lưu manh!"

Lúc này, lâu đài của gia tộc Nicholas ở nước Anh.

Edman – người đứng đầu của gia tộc Nicholas đang chiêu đãi khách quý của ông ta, đối phương cũng là một quý tộc lâu đời ở nước Anh.

Hôm nay hai gia tộc tụ họp là để bàn về bước tiếp theo trong kế hoạch cùng nhau đi cướp mảnh đất màu mỡ phương Đông.

Hai gia tộc bọn họ, đều nhờ vào việc năm đó cướp đoạt Hoa Hạ mà làm giàu.

So với gia tộc Nicholas, lịch sử của gia tộc này cũng tương đối nông.

Danh tiếng của gia tộc bọn họ vốn đã trượt dốc không phanh.

Nhưng hơn một trăm năm trước, bọn họ bắt tay với gia tộc Nicholas và tám nước khác cùng đến cướp đoạt Hoa Hạ.

Nhờ việc cướp đoạt báu vật từ Hoa Hạ dâng lên Nữ Hoàng.

Cuối cùng được Nữ Hoàng phong cho tước vị cao quý.

Thật ra không chỉ có bọn họ.

Đa số các gia tộc tư bản lớn ở Châu Âu, đều phất lên từ việc cướp bóc.

Chỉ là nơi cướp bóc không giống nhau mà thôi.

Đó là bản tính của họ!

Lúc Edman và ông bạn già đang vui sướng bàn bạc xem nên dùng cách nào cướp đoạt Hoa Hạ là tốt nhất, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Edman nhướn mày, bực bội nói với quản gia đứng cạnh.

"Không phải đã nói với ông, không cho phép ai đến làm phiền rồi sao?"

"Ai lại không biết điều như vậy chứ?"

"Mau đuổi người ở ngoài cửa đi!"

Quản gia lập tức xoay người rời đi.

Trong lòng ông ta cũng nhịn lâu rồi.

Hôm nay vì tiếp đón vị khách quan trọng này, ông ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ, làm theo tất cả những gì Edman nói.

Bây giờ ông ta rất muốn biết, rốt cuộc là ai mà không biết điều thế.

"Két!"

Quản gia tự tay mở cửa ra.

Cánh cửa thuần gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, từ từ mở ra.

Một người đàn ông đứng ngoài cửa.

Đó là người đàn ông xa lạ mà từ trước đến nay quản gia chưa từng gặp.

Anh ta mặc một bộ quần áo rất bình thường.

Mái tóc màu đen, vóc dáng không cao lắm, là người đàn ông

phương Đông điển hình.

Nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, lại là một người phương Đông, sắc mặt của quản gia lập tức sầm xuống.

Trong ánh mắt của ông ta bùng lên ngọn lửa, giận dữ chỉ thẳng tay vào anh ta: "Anh là cái thá gì, là ai cho anh vào đây?"

Người đàn ông phương Đông đột nhiên cười.

Trên khuôn mặt anh ta hiện lên nụ cười vô cùng xán lạn, nói với quản gia.

"Tôi đến là để tặng ông Edman một thứ".

Vẻ mặt quản gia lạnh lùng: "Thân phận của ông chủ tôi thế nào? Ông ấy thèm để mắt đến món quà của anh tặng chắc, đúng là nực cười!"

Quản gia giơ một ngón tay chỉ thẳng vào anh ta nói.

"Lập tức cút đi cho tôi!"

Ngay khi ngón tay của quản gia chạm vào trán của người đàn ông.

"Răng rắc!"

Quản gia còn chưa kịp phản ứng, ngón tay của ông ta đã bị người đàn ông trước mặt bẻ gãy.

"Bịch!"

Quản gia bỗng bị đá bay, đập mạnh vào bức tường cách đó không xa.

Edman đột nhiên quay đầu.

Ông ta sửng sốt nhìn người đàn ông phương Đông đang từ ngoài cửa bước vào.

Trước kia, trong mắt của Edman, người phương Đông tóc đen, da vàng, mắt đen, là thứ thấp kém.

Chỉ xứng làm nô dịch cho ông ta.

Nhưng sau lần ông ta từ Hồng Hải trở về, ông ta bỗng trở nên hơi kính nể người phương Đông.

Edman đứng bật dậy, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người đàn ông phương Đông đang bước vào.

"Anh là ai? Sao lại đánh quản gia của tôi mạnh như vậy?"

Mặc dù lúc nói chuyện, giọng ông ta giận dữ.

Nhưng với thân phận người đứng đầu gia tộc Nicholas, ông ta nói chuyện như bây giờ đã rất khách sáo rồi.

Trước khi biết rõ thân phận của đối phương, Edman sẽ không ra tay.

"Tôi họ Đường, tên Quan Lễ".

"Còn thận phận của tôi á, tôi chỉ là một đàn em bình thường mà thôi".

"Chủ nhân bảo tôi tặng ông một món quà, mong ông nhận cho".

Đường Quan Lễ tự xưng là đàn em, nhưng Edman lại không cho là vậy.

Trong mắt của Edman, Đường Quan Lễ là một người đàn ông có thực lực rất mạnh.

Một cú đá vừa rồi gần như đã khiến quản gia của ông ta tàn phế rồi.

Giờ nhìn Đường Quan Lễ có vẻ khách khí thế thôi.

Nhưng cả người anh ta tràn ngập một luồng khí chất khiến Edman cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Đây không phải sát khí.

Mà là tà khí!

Loại tà khí này, chỉ có người sống trong hoàn cảnh kề cận cái chết lâu dài mới có được.

Theo bản năng Edman cảm thấy sợ hãi, ông ta vội vàng giơ tay ấn vào nút bí mật trên chiếc ghế tựa bên cạnh.

Đây là nút khẩn cấp.

Chỉ có lúc gặp nguy hiểm, Edman mới ấn xuống.

Ấn xuống một cái sẽ huy động toàn bộ lực lượng của lâu đài đến.

Bốn cao thủ của gia tộc Nicholas, sẽ cùng lúc xuất hiện.

Nhưng, Edman ấn cái nút đó hai cái liên tiếp, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện gì vậy?

Lẽ nào cái nút hỏng rồi à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom