-
Chương 515-520
Chương 515: Trận chiến quyết liệt
“Khi anh ta còn trẻ, cột sống lưng của anh ta đã bị thương”.
“Khi đi bộ có hơi nghiêng người”.
Hắc Hổ kinh hãi nhìn Lý Phong.
Chỉ nghe thấy Lý Phong lạnh nhạt phun ra hai từ: “Cúi đầu”.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc.
Một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm bao trùm cả cơ thể Hắc Hổ.
“Bụp!”
Thời khắc mấu chốt, Hắc Hổ vội vàng cúi đầu!
Thanh mã tấu của Lưu Tĩnh Tây lướt qua đầu Hắc Hổ.
Thanh mã tấu này rất sắc bén.
Một nhúm tóc trên đỉnh đầu của Hắc Hổ rơi xuống.
Lúc này, giọng nói của Lý Phong vang lên.
“Chân phải bước lên trước”.
“Buông tay trái ra”.
“Tay phải cầm dao từ từ nâng lên!”
Có kinh nghiệm thành công lần đầu tiên.
Lần thứ hai, Hắc Hổ hiển nhiên hợp tác hơn rất nhiều.
Chỉ thấy ánh dao vụt qua.
“Choang!”
Con dao này chém nhiều nhát vào thanh mã tấu trên tay Lưu Tĩnh Tây.
Đúng lúc này, Lưu Tĩnh Tây đang tấn công Hắc Hổ đột nhiên dừng lại.
“Đừng dừng lại!”
“Chiêu thứ hai của Ngũ Hổ Đoạn Môn!”
Ngay khi Lý Phong lên tiếng, Hắc Hổ lập tức dùng hai tay chộp lấy thanh mã tấu, đồng thời nhảy lên cao.
Lại là một chiêu ‘Lực Phách Hoa Sơn’!
Khoảnh khắc Hắc Hổ nhảy lên.
Trong ánh mắt của Lưu Tĩnh Tây đột nhiên lóe lên một tia cực kỳ sắc bén!
Thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên thu về.
Như một phát súng, đâm thẳng vào tim của Hắc Hổ.
“Đá chân ra!”
Hắc Hổ gần như theo bản năng làm theo lời Lý Phong nói, đá chân phải ra ngoài.
Cú đá này khiến cho Lưu Tĩnh Tây phòng bị không kịp.
Cú đá nhanh như chớp.
Cú đá này đạp mạnh vào mặt của mặt Lưu Tĩnh Tây!
“Bụp!”
Lưu Tĩnh Tây bị giáng một đòn nặng nề vào mặt, nhanh chóng che mặt, vội vàng lùi lại.
Và khi hắn đang lùi lại, thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên lóe lên một đường trong không khí!
Thanh mã tấu dài hai mét chém vào người của Hắc Hổ bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Nếu như trúng đòn này, thì đầu của Hắc Hổ sẽ lìa khỏi cổ!
“Xoẹt!”
Đột nhiên, có một bóng đen rất nhỏ bay tới từ phía sau Hắc Hổ.
Sượt qua eo Hắc Hổ.
“Choang!”
Vật nhỏ đó đập mạnh vào lưỡi dao của Lưu Tĩnh Tây.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Lưu Tĩnh Tây lùi lại.
Lùi rồi lại lùi.
Sau khi hắn liên tục lùi lại hơn chục bước mới có thể đứng vững được.
“Bụp!”
Lại một bóng đen khác bay đến.
Nhưng lần này, Lưu Tĩnh Tây thậm chí không có thời gian để né tránh.
“Choang!”
Mũ bảo hiểm màu đen ngay lập tức vỡ tan!
Vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt của Lưu Tĩnh Tây.
Cuối cùng cũng lộ ra trước mặt mọi người.
Lưu Tĩnh Tây cúi gằm đầu nhìn xuống chân.
Lúc này hắn mới phát hiện ra vật đen vừa rồi đập vỡ mũ bảo hiểm của hắn chỉ là một hạt dưa!
Một tia sáng lóe lên trong ánh mắt của Lưu Tĩnh Tây!
Hắc Hổ cầm thanh mã tấu, vội vàng lùi lại!
Hắn ta khiếp sợ!
Lòng bàn tay lạnh buốt!
Mồ hôi lạnh túa ra!
Cho đến giờ phút này, Hắc Hổ cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi!
Bởi vì lúc này, dáng vẻ của Lưu Tĩnh Tây giống như dã thú vừa được đánh thức.
Hắc Hổ đứng trước mặt hắn giống như một con cừu non đang chờ bị giết thịt!
Khí thế!
Luồng khí thế mạnh mẽ lập tức bao trùm.
Hắc Hổ không ngừng lùi về phía sau.
Khi hắn đứng bên cạnh Lý Phong, trên trán đã lấm tấm giọt mồ hôi.
“Không được, tên này mạnh quá”.
“Thì ra từ lúc bắt đầu, hắn vẫn luôn không thể hiện hết sức lực của mình”.
“Người anh em, đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh, anh mau chóng đi đi!”
“Tôi cám ơn anh!”
“Có thể đến được giờ phút này, dù tôi có chết cũng không hối hận”.
“Ít nhất cũng giết được trưởng tộc nhà họ Hậu rồi, ha ha ha, đủ rồi!”
Vừa dứt lời, con ngươi trong mắt Lưu Tĩnh Tây lập tức giãn ra!
Lưu Tĩnh Tây bước chân phải lên.
Ánh dao lóe sáng!
Ánh sáng lạnh lẽo!
“Xoẹt!”
Hắn và thanh mã tấu trong tay lập tức biến thành một cái bóng!
Gió lạnh thấu xương!
Sát khí bức người!
Hắc Hổ vẫn chưa kịp phản ứng, thanh mã tấu trong tay Lưu Tĩnh Tây đã lao về phía cổ hắn.
Né tránh?
Không thể nào!
Không kịp nữa rồi!
Cho dù mắt có thể cảm nhận được bóng đen đó nhưng cơ thể không thể nào phản ứng kịp được.
“Xoẹt!”
Hắc Hổ thậm chí còn không kịp nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ánh dao phản chiếu trong mắt!
Chỉ là lưỡi dao dài hai mét không thể tiến gần thêm nữa, dừng lại ở ngay trước mắt Hắc Hổ.
Hắc Hổ đột nhiên quay đầu.
Thấy hai ngón tay của Lý Phong đã ngăn lưỡi dao chết người này lại trong không trung.
Trong nháy mắt, một luồng khí mạnh mẽ toát ra.
“Bụp!”
Cơ thể của Lưu Tĩnh Tây giống như Hắc Hổ vừa nãy, như một quả bóng bị đá bay trong không trung!
“Bụp!”
Lần này, cả người của Lưu Tĩnh Tây trực tiếp đập vỡ cả bức tường.
Vô số viên gạch vỡ rơi xuống, bụi bay mù mịt trong không khí!
Nét mặt Lý Phong bình thản nhìn Lưu Tĩnh Tây đứng lên khỏi đống gạch, lạnh nhạt nói: “Bàn Sơn cước nên dùng như này".
Mũ bảo hiểm của Lưu Tĩnh Tây rơi xuống đất.
Ánh mắt của hắn sắc lẹm như dao.
Tuy nhiên, trong ánh mắt ấy ánh lên nét kinh ngạc và hoảng sợ.
“Rốt cuộc mày là ai?”
“Mày không phải Lý Phong?”
“Mày không thể là Lý Phong được”.
“Bao nhiêu năm qua, nhà Họ Lý chưa từng có người nào lợi hại như vậy!”
Lưu Tĩnh Tây nhìn vào mắt Lý Phong, lộ ra vẻ khó tin.
Nét mặt Lý Phong vẫn bình thản như cũ, anh lạnh nhạt nói.
“Phải hay không phải, có quan trọng không?”
“Dù sao hôm nay mày cũng không thể sóng sót ra khỏi đây được”.
“Mày và Hổ Báo Kỵ của mày, không ai có thể rời khỏi Thiên Môn này!”.
Sắc mặt Lưu Tĩnh Tây đột nhiên thay đổi.
Ngay lập tức bật cười lớn.
“Ha ha ha ha!”
“Chỉ dựa vào mày mà muốn diệt tận gốc Hổ Báo Kỵ bọn tao à”.
“Đừng có nằm mơ!!”
Lưu Tĩnh Tây cầm mã tấu bằng hai tay.
Khoảnh khắc này, khiến Hắc Hổ cảm thấy kinh hãi, con ngươi khẽ co giật!
Luồng khí tức chết chóc đột nhiên bao trùm!
Hai tay hắn nắm chặt thanh mã tấu, chém mạnh vào bức tường trước mắt.
Ngay lập tức, một nửa bức tường bị hắn đập vỡ tan!
“Đi chết đi!!”
Lưỡi dao đâm xuyên qua tường.
“Xoẹt!”
Trong không trung, một âm thanh chói tai vang lên.
Lúc này, bụi bay mù mịt.
Thân ảnh của Lưu Tĩnh Tây lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lý Phong.
“Đi chết đi!”
Hai từ này giống như một quả bom, bùng nổ trong không trung!
“Bùm!”
Hắc Hổ và đám đàn em của hắn vội vàng bịt tai lại!
Tuy nhiên, khi Hắc Hổ bịt tai lại, lúc này hắn mới phát hiện ra, thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên không thấy đâu nữa.
Ánh dao!
Lóe sáng!
Với góc độ mà Hắc Hổ khá quen thuộc.
Nghiêng từ dưới lên trên!
“Choang!!”
Lưỡi dao dài hai mét vỡ tan!
Giống như được làm bằng thủy tinh.
Vỡ tan thành nhiều mảnh!
Lưu Tĩnh Tây ngẩn người, ngây ngốc đứng đó nhìn Lý Phong.
“Mày, mày..... rốt cuộc mày là, là....”
Lưu Tĩnh Tây chưa kịp nói xong thì máu trong lồng ngực đã bắn tung tóe ra ngoài!
Trải rộng trong không trung.
Nhuộm đỏ cả bức tường.
Lúc này, Lý Phong không buồn liếc nhìn Lưu Tĩnh Tây một cái, từng bước chân của anh ổn định, hướng về phía hành lang.
Hắc Hổ lau vết máu bị bắn lên trên mặt.
Hắn nhìn Lưu Tĩnh Tây chết ngắc ngoải ở dưới đất, vội vàng đuổi theo Lý Phong.
“Người anh em, à không, đại ca!”
“Chiêu vừa nãy của anh sử dụng như thế nào vậy?”
“Sao tôi nhìn không rõ gì cả, thật sự quá nhanh?”
Lý Phong nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn học?”
“Vâng!”
“Nếu như anh dạy tôi, tôi sẽ trở thành đàn em của anh!”
“Từ nay về sau, bang Hổ Đầu sẽ là người của anh!”
Chương 516: Đại ca, có thể kéo tôi ra khỏi tường được không
Lý Phong vẫn chưa kịp lên tiếng, ở cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện mười mấy người.
Hắc Hổ ngây người ra một lúc, lập tức hét lớn: “Mẹ kiếp, đám lưu manh chúng mày!”
“Vẫn muốn đánh nhau phải không?”
Vừa nói, Hắc Hổ gầm lên, lao về phía đám người đó.
Vừa rồi Lý Phong chỉ tùy ý nhắc hắn vài lần, hắn đã cảm nhận được một cách rõ ràng rằng thực lực của mình đã có chút tiến bộ.
Có thể nói đó là sự khởi đầu thuận lợi.
Nhiều điều trước đây hắn nghĩ không thông, bây giờ đột nhiên như bừng tỉnh.
Sau khi cảm nhận được sự tiến bộ này, căn bản không coi đám người kia ra gì.
Hắn biết rằng Lý Phong không phải là một người bình thường.
Lúc này, Hắc Hổ cũng gấp gáp muốn thể hiện bản thân trước mặt Lý Phong.
Vì vậy, hắn càng phải cố gắng hết sức mình!
“Bộp!”
Hắc Hổ bay ra.
Hắc Hổ lại bay ra.
Giống như một quả bóng bị đá bay trong không trung.
“Bộp!”
Đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Người ra tay không phải là ai khác mà chính là Vương Tiểu Thất, người vừa giải quyết xong đám Hổ Báo Kỵ.
Cú đấm của Vương Tiểu Thất rất nhanh.
Hắc Hổ chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mình như một bao cát bị một đòn đánh bay, dính chặt vào tường.
Hắn ngơ ngác nhìn Vương Tiểu Thất đang rảo bước nhanh về phía Lý Phong.
Sau đó cung kính nói với Lý Phong.
“Đại ca, đám người còn lại của Hổ Báo Kỵ đã giải quyết xong rồi”.
“Theo chỉ thị của anh, không để sót một tên nào!”
Dáng người Vương Tiểu Thất không cao to, giọng nói lúc nói chuyện cũng không quá vang.
Tuy nhiên, khi cậu ta nói xong câu cuối cùng, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ khóe mắt cậu ta khiến Hắc Hổ run lên bần bật!
Lời của Vương Tiểu Thất càng khiến Hắc Hổ bị sốc hơn.
Không bỏ sót một tên nào là sao cơ?
Lẽ nào mười mấy người trước mắt này đã giải quyết xong đám người Hổ Báo Kỵ?
Nếu như là trước khi bị Vương Tiểu Thất đánh cho một đòn, Hắc Hổ có thể nghi ngờ rằng Vương Tiểu Thất đang khoác lác.
Nhưng sau khi nhìn thấy nắm đấm nhanh như chớp của Vương Tiểu Thất.
Hắc Hổ biết rằng mười mấy người trước mặt thật sự có đủ bản lĩnh để giải quyết đám Hổ Báo Kỵ đó!
Sau khi bị Vương Tiểu Thất đấm cho một cái, Hắc Hổ đột nhiên hiểu ra.
Ánh mắt của mười mấy người này rất khác thường!
Mặc dù bọn họ chỉ đứng trầm mặc ở đó không nói gì.
Nhưng từ góc độ của Hắc Hổ nhìn qua thấy người nào người nấy cũng sắc lẹm như lưỡi dao.
Mặc dù lưỡi dao này đã được giấu đi.
Nhưng cảm giác chấn động khiến người khác cảm thấy rùng mình vì sợ hãi!
Hắc Hổ cẩn thận quan sát Vương Tiểu Thất.
Sau đó hỏi Lý Phong: “Đại ca, tôi hỏi một câu được không, rõ ràng là thực lực của người anh em này cũng là cấp bậc đại tông sư”.
“Nhưng sao tôi lại cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ta nhỉ?”
Lý Phong bình thản nói: “Chuyện này giải thích thì rất dài dòng, nhưng để tôi so sánh một cách đơn giản”.
“Mấy người cứ luôn mồm nói mình là tông sư, đại tông sư”.
“Nói trắng ra thì là hồi đi học tiểu học, đó là sự khác biệt giữa lớp dưới và lớp trên ở trong trường mà thôi”.
“Rất nhiều người đều cho rằng, người ở lớp trên phải mạnh hơn những người ở lớp dưới”.
“Tuy nhiên, trong giới học sinh tiểu học, chuyện học sinh lớp hai đánh học sinh lớp năm là chuyện bình thường”.
“Reng reng reng...”
Lúc này, điện thoại của Lý Phong vang lên.
Anh nghe điện thoại, giao mọi việc còn lại cho Vương Tiểu Thất rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy Lý Phong chuẩn bị rời đi, Hắc Hổ hoảng sợ.
“Này, người anh em, đại ca, xin anh kéo tôi ra khỏi tường được không”.
“Bây giờ tôi không nhúc nhích được!”
Sau khi Vương Tiểu Thất kéo Hắc Hổ ra khỏi tường.
Hắc Hổ hỏi: “Người anh em, vừa nãy lúc đại ca nghe điện thoại, tôi có nghe thấy cái gì mà ‘đậu phụ Tây Thi’”.
“Đậu phụ Tây Thi này là chỉ một nhân vật lớn à?”
“Hay là, đại ca phải đi làm chuyện lớn gì sao?”
Lúc này, trong biệt vườn của khu tứ hợp viện ở thủ đô.
Một người đàn ông trung niên đầu tóc đã bạc trắng nhưng bước đi vẫn vững vàng, rảo bước vào trong sân.
“Chủ nhân, ông tìm tôi có việc gì vậy ạ?”
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên sau cánh cửa.
“Phúc Thuận, ông lập tức phái người đến Thiên Môn”.
“Xem xem Hậu Thụy Minh và William còn đang ở Thiên Môn làm gì? Vì sao đến bây giờ vẫn chưa quay về thủ đô”.
Người đàn ông tên Phúc Thuận này cung kính nói.
“Hai ngày trước Hậu Thụy Minh cũng gửi tin nhắn tới nói rằng anh William đang làm một việc lớn ở Thiên Môn”.
“Việc gì thì tạm thời chưa biết rõ”.
“Đợi khi làm xong chuyện này, bọn họ sẽ quay về thủ đô gặp chủ nhân”.
“Hừ”.
Người đàn ông sau cánh cửa lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cái tên William này sau khi tới Hoa Hạ không lập tức đến gặp tôi”.
“Xem ra hắn không hề coi tôi ra gì!”
Cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của người đàn ông đứng sau cánh cửa, Phúc Thuận vội vàng cúi gằm đầu xuống.
“Chủ nhân, những người nước ngoài này trước nay làm việc đều rất tùy hứng!”
“Tôi sẽ phái người đến Thiên Môn để điều tra rõ ràng cho chủ nhân”.
“Đồng thời, cũng giục bọn họ đến gặp chủ nhân càng sớm càng tốt”.
Phúc Thuận xoay người rời đi, mới bước được hai bước thì người đàn ông sau cánh cửa lại nói thêm một câu.
“Đúng rồi, chị gái cùng cha khác mẹ của William, Aurora hiện giờ đang ở đâu?”
Khi nghe đến cái tên Aurora, sắc mặt của Phúc Thuận có chút thay đổi.
Phúc Thuận quay người lại, cúi người kính cẩn nói với người đàn ông đứng sau cánh cửa.
“Chủ nhân, thuộc hạ vừa nhận được tin tức rằng Aurora đã rời khỏi Vương quốc Anh hơn nửa tháng trước”.
“Bây giờ vẫn không rõ tung tích của cô ấy”.
“Theo suy đoán của thuộc hạ, với tính cách của cô Aurora, cô ấy rất có thể đang đánh bạc trên một con tàu du lịch nào đó”.
“Người phụ nữ này tính cách quái đản khác người, hung dữ và thậm chí rất biến thái”.
Nói đến đây, sắc mặt của Phúc Thuận thay đổi, thái độ ông ta có chút kiêng dè với người phụ nữ có tên Aurora này.
“Ngoại trừ yêu thích cờ bạc, cô ấy còn có một sở thích đặc biệt khác, chính là phụ nữ”.
“Cô ấy không thích đàn ông, mà lại có tình cảm đặc biệt với phụ nữ”.
“Tôi nghe nói rằng cô ấy đặc biệt thích những người phụ nữ xinh đẹp, thích theo đuổi sự nghiệp, và có năng lực nhất định trong một số lĩnh vực”.
Giọng người đàn ông sau cánh cửa càng lúc càng u ám.
“Gia tộc Nicholas này từ thời cổ đại đã là một gia tộc biến thái”.
“Từ trên xuống dưới không có người nào là bình thường cả”.
“Ông lập tức phái người đi liên lạc với Aurora, bảo cô ta đến thủ đô càng sớm càng tốt”.
“Trước khi mọi chuyện bắt đầu, tôi không muốn hai người này gây thêm bất kỳ phiền phức gì”.
“Vâng, chủ nhân xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa hai người bọn họ về thủ đô càng sớm càng tốt”.
Ngay khi Phúc Thuận nói xong câu này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã.
Lúc này, có một người vội vàng từ ngoài sân đi vào.
“Chủ nhân, đại tổng quản, không xong rồi”.
“Hậu Thụy Minh chết rồi!”
Gì cơ!?
Hai mắt Phúc Thuận mở trừng trừng.
Vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào người vừa tới.
“Sao có thể như vậy được? Hậu Thụy Minh dù sao cũng là cao thủ cấp bậc ‘Vương’ rồi, làm sao nói chết là chết được?”
Cái chết của Hậu Thụy Minh không khiến người đàn ông đằng sau cánh cửa cảm thấy kích động quá mức.
Giọng điệu của ông ta càng lúc càng ảm đạm.
“Còn William thì sao, anh ta đang ở đâu?”
“William cũng chết rồi, hai người bọn họ đều chết trong phòng tổng thống của khách sạn Phương Đông ”.
“Hơn nữa, hơn nữa....”
Người này không dám nói tiếp.
Bởi vì hắn thấy toàn bộ khu vườn này đã bị bao trùm bởi một bầu không khí đáng sợ đến mức khó thở.
Một luồng sát khí mãnh liệt bao trùm toàn bộ cái sân này!
Chương 517: Chủ nhân và thuộc hạ
Dù chỉ là mở mồm nói chuyện thôi cũng cần phải tốn rất nhiều sức lực.
“Nói tiếp đi”.
Người này cúi đầu, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Cả người hắn run lên bần bật.
Đôi chân của hắn thậm chí không còn đủ sức để chống đỡ cơ thể hắn.
Hắn trực tiếp quỳ phịch xuống đất.
Cả người quỳ rạp trên đất.
Rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến hắn.
Hắn chỉ là người báo tin mà thôi.
Nhưng mà hắn vẫn run lẩy bẩy.
Luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm toàn cơ thể hắn.
Hắn sợ rằng chỉ cần mình nói sai một từ thôi cũng sẽ khiến đầu mình lập tức lìa khỏi cổ!
Người đó nói một cách thận trọng.
“Hậu Thụy Minh bị chặt đứt đầu, còn William bị đâm một nhát vào ngực”.
“Từ miệng vết thương có thể nhìn ra người ra tay giết hai bọn họ là cùng một người”.
“Sử dụng một con dao khá thô sơ”.
“Ngoài ra, cánh tay phải của Hậu Thụy Minh đang băng bó”.
“Kinh mạch và xương cốt của ông ấy đã bị đứt ngày hôm trước rồi!”
Nói đến đây, người đàn ông đó lại dừng lại.
“Phúc Khang”, người đàn ông ở đằng sau cánh cửa lạnh lùng phun ra một cái tên.
“Có tôi”.
Phúc Khang đang quỳ rạp trên mặt đất, cả người run bần bật.
“Có phải cậu vẫn đang giấu chuyện gì không?"
Từng lời của người đàn ông đứng sau cánh cửa như từng nhát dao cứa vào tim của Phúc Khang khiến nó ứa máu!
Phúc Khang đau khổ nuốt nước bọt, hắn nghiến chặt răng.
Phải chịu đựng áp lực đè xuống như một tảng đá, hắn rụt cổ lại nói.
“Trong phòng tổng thống ngoài Hậu Thụy Minh và William đã chết cứng đờ trên đất”.
“Còn có ai?”
“Còn có, còn có…”
“Còn có tất cả đám người của Hổ Báo Kỵ mà Hậu Thụy Minh đã điều động ở thủ đô ngày hôm qua, phái bọn chúng đến Thiên Môn”.
“Định lập kế hoạch giết hết tất cả mọi người của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Cập cập cập”.
Phúc Khang vừa nói xong, răng lợi không ngừng va lập cập vào nhau!
Hắn đang run rẩy.
Không chỉ riêng trái tim, toàn thân cốt thịt xương của hắn cũng đều đang run rẩy!
“Kết quả như thế nào?”
Giọng điệu của người đàn ông đứng sau cánh cửa vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Tuy nhiên, sát khí ẩn chứa bên trong càng lúc càng mạnh!
Đặc như một bát bột không thể nào khuấy tan được!
Đặc đến mức khiến người ta mắc kẹt ở cổ họng, không thể nào nuốt xuống được!
Khiến người khác ngạt thở!
“Chủ nhân, là tôi đáng chết! Hổ Báo Kỵ đã bị tiêu diệt toàn bộ ở Thiên Môn rồi”.
Nói xong câu này, Phúc Khang liên tục dập đầu mấy cái xuống đất với người đàn ông đằng sau cánh cửa.
Hắn dùng lực rất mạnh.
Đến mức trán của hắn dính đầy cỏ xanh trên đất.
Trên trán đã rơm rớm vết máu.
“Chủ nhân xin hãy cho tôi thêm một cơ hội!”
“Tôi nhất định sẽ không để chuyện như thế này xảy ra thêm một lần nào nữa”.
Phúc Khang không ngừng cầu xin.
“Phúc Khang, mặc dù Hổ Báo Kỵ trên danh nghĩa là do Hậu Thụy Minh thành lập”.
“Nhưng trên thực tế, những năm qua, cậu mới chính là người nắm quyền điều khiển Hổ Báo Kỵ”.
“Lưu Tĩnh Tây là người của cậu, khi hắn ta đưa người ra khỏi thủ đô, vì sao lại không báo cáo với cậu?”
“Chủ nhân, là tôi đáng chết, ngày hôm đó tôi đi ra biệt thự ở ngoại thành, tín hiệu điện thoại không tốt, cho nên, cho nên….”
“Xoẹt!”
Phúc Khang vẫn chưa kịp nói xong.
Đột nhiên có một vỏ hạt dưa bắn ra từ khe cửa.
Giống như một chiếc đinh, cắm thẳng vào con ngươi của Phúc Khang!
Rồi xuyên qua phía sau đầu của hắn, cắm thẳng xuống đất.
“Bụp!”
Không có tiếng la hét.
Phúc Khang nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Máu đỏ tươi trào ra nhuộm đỏ cả thảm cỏ trên mặt đất.
Phúc Thuận vẫn đứng bên cạnh.
Ánh mắt của ông ta không nhìn vào cơ thể của Phúc Khang.
Bởi vì từ khoảnh khắc Phúc Khang vừa bước vào.
Ông ta đã biết em trai ruột của mình không thể nào sống sót ra khỏi đây được!
“Phúc Thuận”.
“Có tôi”.
“Hổ Báo Kỵ đã bị tiêu diệt toàn bộ ở Thiên Môn, điều đó cho thấy đội Hắc Phong của nhà họ Lý cũng đã đến Thiên Môn rồi”.
“Có thể diệt sạch Hổ Báo Kỵ chỉ trong thời gian ngắn như vậy chỉ có thể là bọn chúng thôi”.
“Ưu thế của Hổ Báo Kỵ là ở trên xe máy”.
“Xét về thực lực, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của đội Hắc Phong”.
Phúc Thuận dường như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói.
“Chủ nhân, William chết rồi”.
“Vậy thì chị gái của cậu ta, Aurora liệu có báo thù cho em trai mình không?”
Lúc này, giọng điệu của người đàn ông đứng đằng sau cánh cửa cuối cùng cũng lộ ra một chút căng thẳng.
“Không ổn”.
“Ông lập tức tới Thiên Môn”.
“Nhất định phải đưa Aurora sống sót quay về thủ đô”.
“Cô ta tuyệt đối không thể chết”.
“Chủ nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô Aurora còn sống về gặp chủ nhân!”
Phúc Thuận ngay lập tức biến thành một cái bóng, lao nhanh ra ngoài.
Biệt vườn của tứ hợp viện lại khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.
Chỉ là, thi thể lạnh ngắt của Phúc Khang vẫn nằm ngắc ngoải trên mặt đất.
Cũng không biết là qua bao lâu.
Giọng nói của người đàn ông ở đằng sau cánh cửa lại vang lên.
“Cậu ở bên cạnh xem lâu như vậy, nghe lâu như vậy, tại sao không chịu lên tiếng?”
“Cậu từ Trường An đến đây không phải vì muốn tôi xuất đầu lộ diện sao?”
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên một cơn gió lặng lẽ thổi qua.
Ngay sau đó, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đen, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh thi thể của Phúc Khang như một chiếc lá.
Người đàn ông này trông rất hiền lành, hắn ta đeo một cặp kính vàng.
Hắn ta có nước da trắng và vẻ ngoài điển trai.
Nếu như đi trên phố nhất định sẽ thu hút sự chú ý và cảm thán của biết bao nhiêu cô gái trẻ tuổi.
Lúc này, người đàn ông đó nhìn thi thể đã lạnh ngắt của Phúc Khang ở trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia thích thú.
Đồng thời, hắn ta cũng thè lưỡi ra liếm môi.
Cười nói: “Tôi có một phòng thí nghiệm, gần đây đang thực hiện một dự án rất thú vị”.
“Cơ bắp của xác chết này vẫn chưa hoàn toàn cứng đờ, xương cốt cũng phát triển tốt, hay là tặng cậu ta cho tôi đi, thế nào?
“Hừ!”
Người đàn ông đứng sau cánh cửa lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu có thể giúp tôi xử lý thi thể, đó tất nhiên là một chuyện tốt”.
“Tuy nhiên tôi cảnh cáo cậu, thủ đô này là địa bàn của tôi”.
“Khu vực thủ đô và vùng lân cận mấy năm nay dưới sự quản lý của tôi đều rất ổn định”.
“Chỉ cần kế hoạch hợp tác giữa tôi và gia tộc Nicholas chính thức được khởi động”.
“Không cần tới nửa năm, tôi có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà các trưởng lão giao cho”.
Người đàn ông đeo kính vàng khẽ nhún vai, cười nói: “Đó là chuyện của ông, tôi quản không nổi”.
“Ngược lại tôi còn hi vọng ông mau chóng giết cái tên Lý Phong đó càng nhanh càng tốt”.
“Dù sao, tôi vẫn luôn muốn dùng thi thể người nhà họ Lý để hoàn thành dự án nghiên cứu này của tôi!”
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông đeo kính vàng từ từ duỗi năm ngón tay mảnh khảnh ra.
Những ngón tay của hắn ta giống như phụ nữ, vừa dài vừa trắng.
Năm ngón tay chạm vào thi thể của Phúc Khang.
Khẽ rung nhẹ.
Cái xác lạnh lẽo cứng ngắc đột nhiên chuyển động!
“Nào, tạm biệt chủ nhân của cậu lần cuối đi”.
“Bắt đầu từ bây giờ, cậu sẽ trở thành món đồ chơi của tôi rồi”.
Nói xong, cái xác cứng ngắc đã chết từ lâu của Phúc Khang đột nhiên dập đầu quỳ lạy với người đàn ông ở đằng sau cánh cửa.
Sau khi dập đầu ba lần, hắn như một con chó, dùng bốn chân quỳ rạp trên mặt đất.
Sau đó quay người bò đi theo sau người đàn ông đeo kính vàng đó đi về phía ngoài cửa.
Ánh nắng từ bên hông đổ xuống.
Nếu cẩn thận quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra người đàn ông đeo kính đang điều khiển cơ thể của Phúc Khang bằng năm sợi tơ trong suốt còn mỏng hơn sợi tóc.
Chương 518: Con rối bị giật dây
Phúc Khang như một con rối bị giật dây.
Theo sự điều khiển của người đàn ông đeo kính vàng, hắn bò từng bước.
Khi đến gần cửa, người đàn ông đeo kính vàng đột nhiên dừng lại.
Hắn ta hơi nghiêng đầu, nói với người đàn ông ở bên trong cánh cửa.
“À, đúng rồi, quên nhắc ông một chuyện”.
“Bây giờ gia tộc Hậu Thị đang không có người đứng đầu”.
“Trong vòng nửa tháng, nếu không tìm được người thay thế, xử lý đám hỗn độn này”.
“Đến lúc đó, tôi sẽ thuận tay tiếp nhận đấy nhé”.
Sau cánh cửa vang lên giọng nói lạnh lùng và đầy sát khí của người đàn ông đó.
“Đồ của tôi, ai cũng đừng hòng nhúng tay vào”.
“Không cần nửa tháng, tôi có thể tiêu diệt toàn bộ gia tộc Lý Thị ở thủ đô”.
…….
Một chiếc sedan Mercedes-Benz màu đen nhanh chóng khởi hành từ thủ đô hướng về phía Thiên Môn.
Trên ghế sau của chiếc Mercedes-Benz, khuôn mặt Phúc Thuận căng thẳng, ông ta không ngừng thúc giục tài xế tăng nhanh tốc độ.
“Nhanh!”
“Nhanh!”
“Nhanh hơn nữa!”
Từ trước đến nay, Phúc Thuận luôn là trung gian liên lạc với gia tộc Nicholas.
Ông ta đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể thiết lập được mối quan hệ hợp tác này với gia tộc Nicholas.
Mục đích chính gia tộc Nicholas tới đây là để giúp đỡ nhà họ Hậu đối phó với gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Gia tộc Nicholas là một nhóm cướp.
Tất cả những gì bọn họ muốn là vàng bạc châu báu.
Hai bên có cùng mục tiêu, có cùng lợi ích, cùng bắt tay để đối phó với gia tộc Lý Thị.
Sau khi gia tộc Lý Thị sụp đổ, tất cả tiền bạc của cải của gia tộc Lý Thị đều thuộc về gia tộc Nicholas!
Đây là một kế hoạch hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Một khi kế hoạch này bị phá hủy thì số phận của Phúc Thuận cũng sẽ kết thúc.
Bởi vì đến lúc đó đó ông ta đã mất hết giá trị lợi dụng.
Chủ nhân của ông ta sẽ không nuôi một con chó mà không thể trông nhà!
“Reng reng reng”.
Điện thoại di động của Phúc Thuận đột nhiên vang lên.
Ông ta vội vàng lấy điện thoại ra, lo lắng hỏi: “Tam Hào, cô đã tìm thấy Aurora chưa?”
Giọng của một người phụ nữ phát ra từ điện thoại.
“Tổng quản, đã tìm thấy tung tích của Aurora rồi”.
“Aurora hiện đang ở trong phòng tiệc của một khách sạn lớn”.
Nghe xong câu này, Phúc Thuận cau mày lại: “Cô ta đi tham gia bữa tiệc có phải muốn tìm con mồi không?”
“Đúng vậy ạ”.
“Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu cũng có mặt trong bữa tiệc này”.
“Mục tiêu của Aurora có lẽ chính là Hứa Mộc Tình!”
“Con đàn bà biến thái chết tiệt này!”
Phúc Thuận hằn học chửi rủa một tiếng.
Tìm ai không tìm lại cứ tìm Hứa Mộc Tình.
Nếu như cô ta giết chết Hứa Mộc Tình, việc này có khác gì tuyên chiến với nhà họ Lý?
“Cô lập tức gửi địa chỉ của cô ta cho tôi! Ngoài ra, các cô nhất định phải nghĩ mọi cách để ngăn cản Aurora!”
“Tổng quản yên tâm,tôi nhất định sẽ…., bụp!”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia vẫn chưa nói xong.
Cô ta đã bị ai đó bóp cổ.
Sau đó, trong điện thoại vang lên tiếng cổ bị bẻ gãy, xương tay kêu răng rắc.
“Rắc rắc!”
“Tam Hào, Tam Hào!?”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không có bất kỳ phản ứng nào.
Phúc Thuận chỉ nghe thấy tiếng giày đi trên mặt đất càng lúc càng xa dần.
“Khốn kiếp! Là ai? Là ai dám giết chết người của tao!?”
Phúc Thuận rất tức giận, ông ta tiếp tục thúc giục người lái xe: “Nhanh lên! Nhanh nữa lên”.
Trước sự thúc giục của Phúc Thuận, tài xế chiếc xe sedan Meresdes này tăng tốc, đạp mạnh chân ga.
Những chiếc Mercedes Benz nối tiếp nhau chạy qua.
Khi chiếc xe ô tô Mercedes Benz chuyển làn và vượt qua chiếc xe tải lớn chở hàng.
Bỗng một tiếng ‘rầm’ vang lên, lốp xe tải lớn đột ngột nổ tung.
Sau đó, chiếc xe tải lớn đang chạy nhanh, mất đà tông mạnh vào chiếc Mercedes Benz phía trước.
“Bùm!”
Chiếc ô tô Mercedes Benz bị tông vào, ngay lập tức văng ra khỏi làn đường lái xe và lao xuống dòng sông bên cạnh!
Lúc này, một chiếc ô tô Audi màu đỏ từ từ chạy qua.
Cửa sổ sau của chiếc xe Audi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đeo kính vàng.
“Kịch hay sắp bắt đầu rồi, sao có thể cho phép người khác phá hủy nó được chứ?”
Nói xong, cửa sổ xe đóng lại, chiếc Audi bắt đầu tăng tốc.
Hướng về phía Thiên Môn.
Thiên Môn đang âm thầm trải qua một số thay đổi.
Sự thay đổi này bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất.
Giống như một cái cây đang ngủ đông, khô héo trên mặt đất.
Nhưng rễ cây ở dưới đất đang từ từ kéo dài ra.
Những gia tộc quyền quý hoạt động trong giới thượng lưu vẫn đang say sưa, đầu óc mụ mị, không hề nhận ra điều đó.
Mỗi buổi tối, nhiều bữa tiệc khác nhau được tổ chức tại nhiều địa điểm cao cấp khác nhau.
Trong bữa tiệc, hầu hết những người đàn ông đều sẽ bàn bạc về việc mua xe sang và du thuyền.
Hoặc cũng có thể là tối nay định đưa cô thư ký nhỏ nào lên giường chơi.
Đám phụ nữ thì bị ám ảnh bởi những món đồ xa xỉ.
Nghiên cứu cách làm sao mới có được một bộ nails đẹp.
Có nên đính thêm một hai viên kim cương lên trên đó không.
Gần đây, tập đoàn Lăng Tiêu là trung tâm thảo luận của nhiều bữa tiệc cao cấp.
Đương nhiên, mọi người cũng tập trung sự chú ý vào Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu.
Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu Hứa Mộc Tình dù đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Là người đàn ông bên cạnh Hứa Mộc Tình, bình thường, bất cứ nơi nào Hứa Mộc Tình xuất hiện đều sẽ có hình bóng của Lý Phong.
Nhưng Lý Phong lại vắng mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay.
Người theo sát Hứa Mộc Tình cả đoạn đường chính là vệ sĩ của cô, Trần Quả.
Lý Phong đang bận rộn thiết lập lại trật tự của thế giới ngầm ở Thiên Môn.
Trước đây, Lý Phong đã quét sạch thế giới ngầm ở Thiên Môn.
Với sự gia nhập của Hắc Hổ, hắn nhanh chóng khống chế toàn bộ thế giới ngầm ở Thiên Môn.
Ngoài Hắc Hổ, Lý Phong cũng để Ngưu Đại Tráng đi theo bên cạnh, vừa học vừa chịu sự huấn luyện của Lý Phong.
Thiên Môn đã trở thành thành phố quan trọng thứ hai của tập đoàn Lăng Tiêu.
Lý Phong sẽ thành lập thêm một căn cứ huấn luyện khác ở đây.
Và lứa thành viên huấn luyện đầu tiên chính là Hắc Hổ và Ngưu Đại Tráng.
Trời chập choạng tối, Lý Phong xem đồng hồ, đến lúc đi đón Hứa Mộc Tình rồi.
Khi anh bước ra khỏi căn cứ huấn luyện, đám người Hắc Hổ đi theo sau, bọn họ đã mệt như chó, thè lưỡi, nằm rạp trên mặt đất.
“Đại ca đã đi chưa?”
Hắc Hổ hỏi Ngưu Đại Tráng ở bên cạnh.
Ngưu Đại Tráng ở bên cạnh đang bò rạp trên mặt đất.
Anh ta làm gì có sức mà ngẩng đầu lên nhìn xem Lý Phong đã đi hay chưa?
Anh ta giống như một đống thịt mềm oặt trên mặt đất.
Ngay cả khi cát bay vào đầy mồm, anh ta cũng không thèm quan tâm.
Anh ta thật sự không còn chút sức lực nào nữa.
Các chương trình huấn luyện do Lý Phong thiết kế thật sự rất đáng sợ!
Mặc dù đã là một đại tông sư, nhưng khi đối mặt với các hạng mục huấn luyện này, anh ta cũng mệt tới mức chân tay dã dời.
Các hạng mục huấn luyện này không chỉ kiểm tra thể chất của một người.
Đồng thời, còn kiểm tra khả năng phản ứng tại chỗ, sức bền tinh thần và khả năng phối hợp thể chất.
Việc này khác hoàn toàn với việc chỉ luyện tập võ thuật đơn thuần!
Đặc biệt là Hắc Hổ đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cho dù thực lực không yếu, nhưng về mặt thể lực vẫn yếu hơn so với Ngưu Đại Tráng nhiều.
Thân phận của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Vừa vào căn cứ huấn luyện, chưa đến nửa ngày, hắn đã được gọi là anh.
Không phải do mối quan hệ của bọn họ tốt, mà là bọn họ đã trở thành anh em trong lúc hoạn nạn có nhau.
Lúc này, Lý Phong đã lên xe.
Anh đang định lái xe đến đón Hứa Mộc Tình như mọi khi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cứ tưởng rằng Hứa Mộc Tình gọi tới giục anh mau đến đón, không ngờ lại là Hứa Hạo Nhiên.
Ngay khi Lý Phong vừa nhấn nghe, giọng nói vô cùng lo lắng của Hứa Hạo Nhiên vang lên ở đầu dây bên kia.
“Anh rể. anh rể, không ổn rồi!”
Chương 519: Dương đông kích tây
“Nhà hàng của dì Dương Hồng bị cháy rồi”.
“Mẹ của chúng ta và dì Dương đều ở bếp sau, hai người đều chưa ra ngoài!”
Lý Phong lập tức nhíu mày, đạp mạnh vào chân ga.
Động cơ của chiếc xe gầm lên như một con thú lao đi!
Lúc này, Hứa Mộc Tình đã ra khỏi sảnh tiệc.
Cô ở một nơi tương đối yên tĩnh, chờ Lý Phong đến đón.
Trần Quả lặng lẽ đứng bên cạnh.
Lúc cô ấy không nói chuyện, giống như một cây cột thẳng đứng, bất động ở đó.
Hứa Mộc Tình khẽ cười, nói với Trần Quả: “Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy nhưng chị vẫn chưa biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của em”.
“Dù sao bây giờ cũng rảnh, hay là kể một chút về chuyện của gia đình em đi”.
Trần Quả liếc nhìn xung quanh.
Lúc này hai người họ đang ở trên một ban công rộng.
Ở đây có rất nhiều bàn.
Tuy nhiên, xung quanh không có ai cả.
Bên cạnh không có ai, Trần Quả mới có thể thả lỏng bản thân được một chút.
Nếu Hứa Mộc Tình đã hỏi, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình về hoàn cảnh gia đình mình một cách rất tự nhiên.
Giống như nhiều thành viên trong đội, Trần Quả cũng xuất thân từ nông thôn.
Bố mẹ của cô ấy là nông dân trồng trái cây.
Cô ấy sinh ra đúng vào mùa quả chín.
Vì vậy bố mẹ cô ấy mới đặt cho cô ấy cái tên như vậy.
Trong gia đình, Trần Quả còn có một người chị gái hơn cô ấy mười tuổi.
Và một người em trai nhỏ hơn cô ấy năm tuổi.
Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, chị gái cô ấy đã lấy chồng từ năm mười năm tuổi.
Chị gái không được đi học, khi con được hai tuổi, chị ấy mới có chứng minh thư.
Bố mẹ cô ấy là kiểu người nông dân rất điển hình, trọng nam khinh nữ.
Hầu hết mọi của cải trong gia đình đều dành cho em trai.
Tuy nhiên, Trần Quả không bao giờ oán hận.
Dù sao bố mẹ cũng đã sinh cô ấy ra, không hề vứt bỏ cô ấy.
Hơn nữa còn để cho cô ấy học đến hết trung học cơ sở.
Như vậy là đã rất tốt rồi.
Vì để báo đáp, mỗi tháng Trần Quả đều sẽ gửi một nửa tiền lương của mình về cho bố mẹ.
Phần còn lại gửi cho chị gái.
Vì nếu như không có những hi sinh của chị gái năm đó, thì sẽ không có Trần Quả của hiện tại.
Nếu như cô ấy sinh sớm hơn một chút, trở thành chị cả.
Sợ rằng bây giờ cô ấy đã trở thành mẹ của hai đứa trẻ rồi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình hiểu được về quá khứ của Trần Quả.
Hứa Mộc Tình rất yêu quý Trần Quả, người luôn túc trực ở bên cạnh bảo vệ cô.
“Vậy em có bao giờ nghĩ, nửa kia của mình trông như thế nào chưa?”
Trần Quả lắc đầu.
Hứa Mộc Tình hỏi thêm một câu: “Chắc là em cũng phải có tiêu chuẩn gì đó chứ nhỉ”.
Trần Quả nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ cần tốt hơn Trương Bằng Phi là được rồi.
Trần Quả nói như vậy, Hứa Mộc Tình thấy rất hả hê.
Cô đang định nói tiếp thì lúc này có một người đàn ông mặc vest, thắt cà vạt, đầu tóc bóng bẩy.
Tay trái của hắn ta cầm một chai rượu vang đỏ, tay phải cầm hai chiếc ly rỗng, nở nụ cười thô tục bước đến.
Hứa Mộc Tình khẽ cau mày khi nhìn thấy người này.
Điều thú vị là người này cũng tên là Trương Bằng Phi.
Chỉ là, tên này khác hoàn toàn với thuộc hạ dưới trướng của Lý Phong, mặc dù hay thích khoe khoang.
Nhưng Trương Bằng Phi kia làm việc rất chăm chỉ.
Còn tên Trương Bằng Phi này đến từ thủ đô, là cậu chủ của một gia đình hạng hai ở thủ đô.
Bên ngoài, hắn ta là chủ tịch của tập đoàn Phi Tường.
Trên thực tế, tập đoàn Phi Thương chỉ là lớp vỏ bọc được Trương Bằng Phi thành lập với sự trợ giúp của quyền lực gia đình.
Hắn ta là một dân chơi chính hiệu.
Vai trò cụ thể của công ty này là để rửa tiền cho gia tộc bọn họ.
Thường ngày, Trương Bằng Phi toàn làm những chuyện bỉ ổi bẩn thỉu.
Vừa nãy Hứa Mộc Tình đã gặp Trương Bằng Phi rồi.
Một đối tác làm ăn của cô đã bí mật kể về quá khứ của Trương Bằng Phi này cho cô nghe.
Đồng thời cũng nhắc nhở Hứa Mộc Tình phải cảnh giác với tên này.
Người đàn ông này thường dùng quyền lực của gia tộc để chơi đùa với phụ nữ.
Hắn ta là một tay chơi khét tiếng ở đất thủ đô.
“Cô Hứa, vừa này tôi tìm cô một vòng mà không thấy đâu, thì ra cô ở đây à?”
Trương Bằng Phi ung dung tiến đến gần.
Trước mặt Hứa Mộc Tình, hắn ta tự tay rót rượu vang đặc như máu vào hai chiếc ly.
Trường Bằng Phi cầm một chiếc ly lên, lắc nhẹ rồi đưa cho Hứa Mộc Tình.
“Cô Hứa, gặp nhau là do duyên phận”.
“Hai người chúng ta có thể gặp nhau ở một nơi lãng mạn như thế này, cũng được coi là một mối duyên trời ban”.
“Mong cô nể mặt, uống ly rượu này”.
Khi ly rượu mới được đưa đến nửa đường, đã bị tay của Trần Quả chặn lại.
Trần Quả lạnh lùng liếc nhìn Trương Bằng Phi.
“Giám đốc của chúng tôi không uống rượu”.
Khóe mắt Trương Bằng Phi khẽ co giật, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn giữ nụ cười trên môi.
Nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, cô làm như vậy là không nể mặt tôi rồi”.
“Mặc dù tập đoàn của tôi vẫn chưa tiến vào Thiên Môn”.
“Tuy nhiên, lĩnh vực kinh doanh của chúng tôi lại trùng khớp với tập đoàn của cô Hứa”.
“Tôi tin rằng hai chúng ta sẽ sớm bắt tay hợp tác thôi”.
“Uống một ly rượu để chúc mừng sự hợp tác trong tương lai của hai tập đoàn chúng ta cũng là điều nên làm”.
Sắc mặt Hứa Mộc Tình vẫn không thay đổi.
Sắc mặt cô cung kính nhưng không gần gũi.
Giọng nói sắc bén: “Chủ tịch Trương, thật sự xin lỗi”.
“Lúc chồng tôi không có ở đây, tôi không thể uống rượu được”.
Trương Bằng Phi đột nhiên bật cười: “Cô Hứa, cô không nên lấy thằng chồng ở rể không lên được cửa chính đó của cô ra nói chuyện chứ”.
“Mọi người đều biết rằng thằng đó chẳng qua chỉ là một cái bia đỡ đạn thôi”.
“Hai người nhất định là kết hôn giả”.
“Ký kết một thỏa thuận, sau đó hai người chia ra ngủ hai giường”.
“Thường ngày sẽ tự tìm niềm vui cho riêng mình”.
“Chỉ giả bộ ân ân ái ái trước mặt người khác thôi đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, Trương Bằng Phi cố ý cầm ly lên, nhấp một ngụm rượu vang.
Hắn ta cười một cách nho nhã.
“Cô Hứa, hay là cô xem xem tôi thế nào?”
“Nhà họ Trương chúng tôi cũng là gia đình thuộc top đầu ở thủ đô”.
“So với mấy gia tộc nhỏ các cô ở Ninh Châu, thì lai lịch của gia tộc chúng tôi lâu đời hơn nhiều đấy”.
“Nếu như bây giờ cô có quan hệ tốt với tôi, tương lai tập đoàn Lăng Tiêu của cô muốn tiến vào thủ đô cũng không phải không có khả năng”.
Nói xong, Trương Bằng Phi lại đưa ly rượu vang tới.
Hắn ta tự tin cho rằng Hứa Mộc Tình nhất định sẽ đón lấy ly rượu này.
Tuy nhiên, giữa chừng lại có một bàn tay bất ngờ cầm lấy ly rượu vang đó.
Người này không phải là Trần Quả.
Người này đã âm thầm đứng bên cạnh Trương Bằng Phi từ lúc nào.
Sau khi lấy ly rượu vang, người đó liền uống cạn ly rượu vang đỏ như máu ấy.
Trương Bằng Phi quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đó là một người phụ nữ tóc xanh, mắt vàng, vẻ ngoài rất bình thường.
Trương Bằng Phi cảm thấy vô cùng chán ghét loại phụ nữ nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô biên như thế này.
Hắn ta giật chiếc ly từ tay người phụ nữ đó, tức giận đập mạnh xuống đất, quát lớn.
“Cô từ đâu tới đây vậy? Lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
Người phụ nữ tóc vàng mỉm cười, nhìn Trương Bằng Phi.
“Con đàn bà xấu xí này, cô cười cái gì mà cười?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu như cô không chịu đi, tôi….”
Trương Bằng Phi vẫn chưa kịp nói hết câu.
Bởi vì người phụ nữ tóc vàng đó đột nhiên ra tay.
Tốc độ bàn tay của cô ta nhanh như rắn săn mồi.
Chương 520: Hứa Mộc Tình bị bắt
Cô ta bóp cổ Trương Bằng Phi.
Ngay lập tức, cả cơ thể của Trương Bằng Phi bị nhấc khỏi mặt đất.
“Ư!”
“Ư!”
“Ư!”
Trương Bằng Phi không thể phát ra âm thanh, khi người phụ nữ này bóp cổ hắn ta, xương cốt toàn thân cũng trở nên đau nhức.
Người phụ nữ này vẫn đang mỉm cười.
Chỉ là, khi người khác nhìn thấy nụ cười này không khỏi cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
“Con khỉ da vàng này, anh nói lại một lần câu vừa nãy anh định nói đi”.
Trương Bằng Phi liên tục đưa tay ra, đập vào cánh tay của người phụ nữ này.
Hắn ta vùng vẫy đấu tranh.
Rõ ràng là một tên đàn ông to lớn cường tráng nhưng hắn ta lại không thể thoát khỏi sự trói buộc của một người phụ nữ.
Còn người phụ nữ này căn bản không cho Trương Bằng Phi cơ hội nói chuyện.
Năm ngón tay của cô ta đột nhiên siết chặt!
“Ặc ặc!”
Cổ của Trương Bằng Phi lập tức bị gãy!
Sau đó, người phụ nữ tóc vàng ném Trương Bình Phi sang một bên như ném một bao rác.
Cô ta quay người nhìn Hứa Mộc Tình.
Trong ánh mắt nhìn Hứa Mộc Tình lộ ra dục vọng mãnh liệt.
Và lòng tham không thể khống chế được!
“Cô muốn làm gì?”
Trần Quả nhanh chóng đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt cảnh giác.
Sắc mặt nghiêm nghị!
Người phụ nữ tóc vàng coi Trần Quả như không khí, ánh mắt cô ta lướt qua người Trần Quả, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.
Lúc cô ta nói chuyện vẫn còn mang một chút khẩu âm.
“Hoàn hảo, quá hoàn hảo”.
“Em là người phụ nữ hoàn hảo thứ hai mà tôi từng gặp trên thế giới này”.
“Đúng là lộc trời cho!”
“Người phụ nữ hoàn hảo lần trước, tôi không cách nào có được cô ấy, thậm chí không thể nào đến gần cô ấy”.
“Tuy nhiên, ông trời đã đóng của tôi một cánh cửa nhưng lại mở ra cho tôi thêm một cánh cửa mới”.
Nói xong, người phụ nữ tóc vàng duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
“Nào, đi với tôi, tôi sẽ cho em tất cả những thứ mà em không thể nghĩ tới cũng không thể có được”.
“Chỉ cần em đồng ý, từ bây giờ trở thành người của tôi”.
Nếu như bây giờ là một người đàn ông đang nói với Hứa Mộc Tình những câu này, cô còn có thể cảm thấy đây là chuyện bình thường.
Nhưng trước mặt cô lại là một người phụ nữ tóc vàng, không chỉ vẻ ngoài khiến cho người khác không có thiện cảm.
Mà biểu cảm biến thái trên mặt cô ta khiến Hứa Mộc Tình theo bản năng buộc phải từ chối một cách quyết liệt.
Vẻ mặt người phụ nữ này càng lúc càng quái dị.
Trong mắt cô ta ánh lên sự điên cuồng.
Trần Quả nhanh chóng bước tới, ngăn cô ta lại gần.
Nhưng ngay khi Trần Quả đưa tay ra, người phụ nữ tóc vàng này lập tức nắm lấy cổ tay Trần Quả, một tiếng ‘rắc’ vang lên.
Trần Quả bị gãy tay.
Cô ta dùng sức trực tiếp bẻ gãy tay của Trần Quả.
Sau đó, lại nghe thấy âm thanh ‘rắc rắc rắc’.
Trần Quả thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, tay chân của cô ấy đã bị người phụ nữ này bẻ gãy hết rồi.
Sau đó, giống như Trương Bằng Phi ban nãy, người phụ nữ đó thẳng thừng ném cơ thể của Trần Quả sang một bên giống như ném một bao rác.
Chỉ là vừa nãy cô ta ném Trương Bằng Phi vào trong một góc.
Còn lần này, người phụ nữ này đã đánh gãy tay gãy chân Trần Quả.
Còn ném cô ấy từ trên tầng sáu xuống.
“Trần Quả! Trần Quả!”
Hứa Mộc Tình lao đến chỗ lan can.
Cô cố gắng hết sức, định vươn tay ra giữ lấy Trần Quả.
Lúc này, người phụ nữ tóc vàng đột nhiên lao đến đằng sau Hứa Mộc Tình.
Cô ta đánh vào gáy của Hứa Mộc Tình.
Ngay lập tức, cơ thể Hứa Mộc Tình mềm nhũn, cả người ngã vào trong lòng của người phụ nữ tóc vàng.
Người phụ nữ tóc vàng cẩn thận bế Hứa Mộc Tình lên theo kiểu công chúa, như đang ôm một thứ bảo bối quý giá.
Cô ta nhìn Hứa Mộc Tình đang hôn mê trong lòng mình, ánh mắt sáng ngời.
“Công chúa của tôi, nữ thần của tôi”.
“Bắt đầu từ bây giờ em chỉ thuộc về một mình tôi”.
“Bụp!”
Lúc này, một âm thanh lớn từ dưới lầu vang lên.
Đó chính là âm thanh Trần Quả rơi xuống đất!
Xương cốt khắp người cô ấy đã vỡ vụn.
Ở chỗ khuỷu tay trái của cô ấy, xương lòi cả ra, da thịt bị rách toác.
Cô ấy chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Lúc này, Trần Quả vẫn cố gắng hết sức, thò tay vào túi, bấm gọi cho Lý Phong.
Đúng lúc này, Lý Phong vừa cứu được Liễu Ngọc Phân và Dương Hồng ra khỏi căn bếp đang bốc cháy.
Khi Lý Phong đang hỏi về nguyên nhân vụ cháy, điện thoại trong túi anh reo lên.
Khi Lý Phong nhìn thấy số gọi đến là của Trần Quả, lông mày anh khẽ nhăn lại.
Bấm nghe.
Nhưng không có ai nói gì.
Chỉ nghe thấy một âm thanh ‘sột soạt’ vang lên.
Không lâu sau, cuối cùng cũng có một giọng nói vang lên.
Nhưng hình như là người đi đường đang nói chuyện.
“Trời ơi phải làm sao đây? Hình như cô ấy bị thương rất nặng! Liệu cô ấy có chết không?”
“Rơi từ tầng sáu xuống không chết mới là lạ”.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi xe cấp cứu đi chứ!”
Trần Quả rơi từ tầng sáu xuống.
Hai hàng lông mày của Lý Phong xoắn chặt vào nhau.
Lý Phong không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp xoay người lao ra khỏi ngõ!
Nhanh!
Nhanh!
Nhanh!
Bình thường đi ô tô đến đó cần mười phút, nhưng bây giờ Lý Phong chỉ cần hai phút đã kịp tới nơi.
Khi Lý Phong đến nơi, nhìn thấy dưới lầu có rất nhiều người đang vây quanh.
Trần Quả nằm trên vũng máu, còn Hứa Mộc Tình thì không thấy đâu!
Lý Phong thẳng thừng đẩy đám người này sang một bên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Trần Quả.
Anh lập tức bế Trần Quả lên, xoay người chạy về phía bệnh viện gần nhất.
Lý Phong cúi đầu nhìn Trần Quả trong lòng.
Lúc này, Trần Quả nhắm chặt một mắt.
Còn mắt còn lại mở được một nửa.
Ánh mắt cô ấy khẽ run lên, tựa hồ như có rất nhiều điều muốn nói.
Lý Phong trầm giọng nói: “Cố gắng lên, không được ngủ!”
“Không có lệnh của tôi, cô không được chết!”
Lý Phong lao vào bệnh viện tư nhân cách đó vài km như một cơn gió.
Lý Phong vừa xông vào cổng bệnh viện liền hỏi nhân viên đang ngồi sơn móng tay ở dưới sảnh: “Phòng phẫu thuật ở đâu?”
Nhân viên không buồn ngẩng đầu, chỉ về hướng hành lang bên trái.
“Bụp!”
Lý Phong đá tung cánh cửa phòng phẫu thuật.
Giường bệnh trong phòng phẫu thuật lúc này trống không.
Ba y tá đang phân loại các dụng cụ còn sót lại từ ca mổ lần trước.
Ba y tá chưa kịp phản ứng lại, Lý Phong đã đặt Trần Quả lên bàn mổ lạnh lẽo.
“Bật đèn lên!”
“Đóng cửa lại!”
Lúc này, giọng điệu trong lời nói của Lý Phong khiến người khác không thể nào từ chối, thậm chí cũng không dám lên tiếng chống đối.
Một y tá vội vàng đóng cửa phòng mổ.
Lúc này, Lý Phong giật lấy một chiếc kéo của một trong số ba y tá ở đó.
Khoảnh khắc này, ánh sáng lạnh lẽo từ cây kéo liên tục lóe lên.
Trong nháy mắt, quần áo của Trần Quả đã bị Lý Phong cắt sạch.
Khi ba y tá gần đó nhìn thấy cơ thể của Trần Quả đã bị biến dạng hoàn toàn và tổn thương nghiêm trọng, bọn họ vội vàng lấy tay che miệng.
Nét mặt Lý Phong bình tĩnh, ánh mắc sắc bén như dao.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn đang hé mở của Trần Quả, hỏi.
“Nhóm máu của cô là nhóm máu gì?”
Trần Quả không thể nào nói được, chỉ có thể dùng ngón tay run rẩy dính đầy máu của mình vẽ một vòng tròn lên không trung.
“Cô lập tức đến ngân hàng máu lấy nhóm máu O qua đây”.
Cô y tá mà Lý Phong gọi, lập tức gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Sau đó, đèn trên bàn mổ được bật sáng.
Lý Phong đi tới bồn rửa tay ở bên cạnh, rửa tay sạch sẽ, bôi thuốc khử trùng.
Khi Lý Phong đặt tay của mình dưới ánh đèn phẫu thuật, hai cô y tá ở gần đó bỗng thấy hơi chói mắt.
Bọn họ phát hiện ra bàn tay của người đàn ông lạ mặt trước mắt này, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn phẫu thuật, bàn tay của anh lóe lên một tia sáng trong suốt như một viên ngọc quý!
“Khi anh ta còn trẻ, cột sống lưng của anh ta đã bị thương”.
“Khi đi bộ có hơi nghiêng người”.
Hắc Hổ kinh hãi nhìn Lý Phong.
Chỉ nghe thấy Lý Phong lạnh nhạt phun ra hai từ: “Cúi đầu”.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc.
Một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm bao trùm cả cơ thể Hắc Hổ.
“Bụp!”
Thời khắc mấu chốt, Hắc Hổ vội vàng cúi đầu!
Thanh mã tấu của Lưu Tĩnh Tây lướt qua đầu Hắc Hổ.
Thanh mã tấu này rất sắc bén.
Một nhúm tóc trên đỉnh đầu của Hắc Hổ rơi xuống.
Lúc này, giọng nói của Lý Phong vang lên.
“Chân phải bước lên trước”.
“Buông tay trái ra”.
“Tay phải cầm dao từ từ nâng lên!”
Có kinh nghiệm thành công lần đầu tiên.
Lần thứ hai, Hắc Hổ hiển nhiên hợp tác hơn rất nhiều.
Chỉ thấy ánh dao vụt qua.
“Choang!”
Con dao này chém nhiều nhát vào thanh mã tấu trên tay Lưu Tĩnh Tây.
Đúng lúc này, Lưu Tĩnh Tây đang tấn công Hắc Hổ đột nhiên dừng lại.
“Đừng dừng lại!”
“Chiêu thứ hai của Ngũ Hổ Đoạn Môn!”
Ngay khi Lý Phong lên tiếng, Hắc Hổ lập tức dùng hai tay chộp lấy thanh mã tấu, đồng thời nhảy lên cao.
Lại là một chiêu ‘Lực Phách Hoa Sơn’!
Khoảnh khắc Hắc Hổ nhảy lên.
Trong ánh mắt của Lưu Tĩnh Tây đột nhiên lóe lên một tia cực kỳ sắc bén!
Thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên thu về.
Như một phát súng, đâm thẳng vào tim của Hắc Hổ.
“Đá chân ra!”
Hắc Hổ gần như theo bản năng làm theo lời Lý Phong nói, đá chân phải ra ngoài.
Cú đá này khiến cho Lưu Tĩnh Tây phòng bị không kịp.
Cú đá nhanh như chớp.
Cú đá này đạp mạnh vào mặt của mặt Lưu Tĩnh Tây!
“Bụp!”
Lưu Tĩnh Tây bị giáng một đòn nặng nề vào mặt, nhanh chóng che mặt, vội vàng lùi lại.
Và khi hắn đang lùi lại, thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên lóe lên một đường trong không khí!
Thanh mã tấu dài hai mét chém vào người của Hắc Hổ bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Nếu như trúng đòn này, thì đầu của Hắc Hổ sẽ lìa khỏi cổ!
“Xoẹt!”
Đột nhiên, có một bóng đen rất nhỏ bay tới từ phía sau Hắc Hổ.
Sượt qua eo Hắc Hổ.
“Choang!”
Vật nhỏ đó đập mạnh vào lưỡi dao của Lưu Tĩnh Tây.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Lưu Tĩnh Tây lùi lại.
Lùi rồi lại lùi.
Sau khi hắn liên tục lùi lại hơn chục bước mới có thể đứng vững được.
“Bụp!”
Lại một bóng đen khác bay đến.
Nhưng lần này, Lưu Tĩnh Tây thậm chí không có thời gian để né tránh.
“Choang!”
Mũ bảo hiểm màu đen ngay lập tức vỡ tan!
Vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt của Lưu Tĩnh Tây.
Cuối cùng cũng lộ ra trước mặt mọi người.
Lưu Tĩnh Tây cúi gằm đầu nhìn xuống chân.
Lúc này hắn mới phát hiện ra vật đen vừa rồi đập vỡ mũ bảo hiểm của hắn chỉ là một hạt dưa!
Một tia sáng lóe lên trong ánh mắt của Lưu Tĩnh Tây!
Hắc Hổ cầm thanh mã tấu, vội vàng lùi lại!
Hắn ta khiếp sợ!
Lòng bàn tay lạnh buốt!
Mồ hôi lạnh túa ra!
Cho đến giờ phút này, Hắc Hổ cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi!
Bởi vì lúc này, dáng vẻ của Lưu Tĩnh Tây giống như dã thú vừa được đánh thức.
Hắc Hổ đứng trước mặt hắn giống như một con cừu non đang chờ bị giết thịt!
Khí thế!
Luồng khí thế mạnh mẽ lập tức bao trùm.
Hắc Hổ không ngừng lùi về phía sau.
Khi hắn đứng bên cạnh Lý Phong, trên trán đã lấm tấm giọt mồ hôi.
“Không được, tên này mạnh quá”.
“Thì ra từ lúc bắt đầu, hắn vẫn luôn không thể hiện hết sức lực của mình”.
“Người anh em, đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh, anh mau chóng đi đi!”
“Tôi cám ơn anh!”
“Có thể đến được giờ phút này, dù tôi có chết cũng không hối hận”.
“Ít nhất cũng giết được trưởng tộc nhà họ Hậu rồi, ha ha ha, đủ rồi!”
Vừa dứt lời, con ngươi trong mắt Lưu Tĩnh Tây lập tức giãn ra!
Lưu Tĩnh Tây bước chân phải lên.
Ánh dao lóe sáng!
Ánh sáng lạnh lẽo!
“Xoẹt!”
Hắn và thanh mã tấu trong tay lập tức biến thành một cái bóng!
Gió lạnh thấu xương!
Sát khí bức người!
Hắc Hổ vẫn chưa kịp phản ứng, thanh mã tấu trong tay Lưu Tĩnh Tây đã lao về phía cổ hắn.
Né tránh?
Không thể nào!
Không kịp nữa rồi!
Cho dù mắt có thể cảm nhận được bóng đen đó nhưng cơ thể không thể nào phản ứng kịp được.
“Xoẹt!”
Hắc Hổ thậm chí còn không kịp nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ánh dao phản chiếu trong mắt!
Chỉ là lưỡi dao dài hai mét không thể tiến gần thêm nữa, dừng lại ở ngay trước mắt Hắc Hổ.
Hắc Hổ đột nhiên quay đầu.
Thấy hai ngón tay của Lý Phong đã ngăn lưỡi dao chết người này lại trong không trung.
Trong nháy mắt, một luồng khí mạnh mẽ toát ra.
“Bụp!”
Cơ thể của Lưu Tĩnh Tây giống như Hắc Hổ vừa nãy, như một quả bóng bị đá bay trong không trung!
“Bụp!”
Lần này, cả người của Lưu Tĩnh Tây trực tiếp đập vỡ cả bức tường.
Vô số viên gạch vỡ rơi xuống, bụi bay mù mịt trong không khí!
Nét mặt Lý Phong bình thản nhìn Lưu Tĩnh Tây đứng lên khỏi đống gạch, lạnh nhạt nói: “Bàn Sơn cước nên dùng như này".
Mũ bảo hiểm của Lưu Tĩnh Tây rơi xuống đất.
Ánh mắt của hắn sắc lẹm như dao.
Tuy nhiên, trong ánh mắt ấy ánh lên nét kinh ngạc và hoảng sợ.
“Rốt cuộc mày là ai?”
“Mày không phải Lý Phong?”
“Mày không thể là Lý Phong được”.
“Bao nhiêu năm qua, nhà Họ Lý chưa từng có người nào lợi hại như vậy!”
Lưu Tĩnh Tây nhìn vào mắt Lý Phong, lộ ra vẻ khó tin.
Nét mặt Lý Phong vẫn bình thản như cũ, anh lạnh nhạt nói.
“Phải hay không phải, có quan trọng không?”
“Dù sao hôm nay mày cũng không thể sóng sót ra khỏi đây được”.
“Mày và Hổ Báo Kỵ của mày, không ai có thể rời khỏi Thiên Môn này!”.
Sắc mặt Lưu Tĩnh Tây đột nhiên thay đổi.
Ngay lập tức bật cười lớn.
“Ha ha ha ha!”
“Chỉ dựa vào mày mà muốn diệt tận gốc Hổ Báo Kỵ bọn tao à”.
“Đừng có nằm mơ!!”
Lưu Tĩnh Tây cầm mã tấu bằng hai tay.
Khoảnh khắc này, khiến Hắc Hổ cảm thấy kinh hãi, con ngươi khẽ co giật!
Luồng khí tức chết chóc đột nhiên bao trùm!
Hai tay hắn nắm chặt thanh mã tấu, chém mạnh vào bức tường trước mắt.
Ngay lập tức, một nửa bức tường bị hắn đập vỡ tan!
“Đi chết đi!!”
Lưỡi dao đâm xuyên qua tường.
“Xoẹt!”
Trong không trung, một âm thanh chói tai vang lên.
Lúc này, bụi bay mù mịt.
Thân ảnh của Lưu Tĩnh Tây lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lý Phong.
“Đi chết đi!”
Hai từ này giống như một quả bom, bùng nổ trong không trung!
“Bùm!”
Hắc Hổ và đám đàn em của hắn vội vàng bịt tai lại!
Tuy nhiên, khi Hắc Hổ bịt tai lại, lúc này hắn mới phát hiện ra, thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên không thấy đâu nữa.
Ánh dao!
Lóe sáng!
Với góc độ mà Hắc Hổ khá quen thuộc.
Nghiêng từ dưới lên trên!
“Choang!!”
Lưỡi dao dài hai mét vỡ tan!
Giống như được làm bằng thủy tinh.
Vỡ tan thành nhiều mảnh!
Lưu Tĩnh Tây ngẩn người, ngây ngốc đứng đó nhìn Lý Phong.
“Mày, mày..... rốt cuộc mày là, là....”
Lưu Tĩnh Tây chưa kịp nói xong thì máu trong lồng ngực đã bắn tung tóe ra ngoài!
Trải rộng trong không trung.
Nhuộm đỏ cả bức tường.
Lúc này, Lý Phong không buồn liếc nhìn Lưu Tĩnh Tây một cái, từng bước chân của anh ổn định, hướng về phía hành lang.
Hắc Hổ lau vết máu bị bắn lên trên mặt.
Hắn nhìn Lưu Tĩnh Tây chết ngắc ngoải ở dưới đất, vội vàng đuổi theo Lý Phong.
“Người anh em, à không, đại ca!”
“Chiêu vừa nãy của anh sử dụng như thế nào vậy?”
“Sao tôi nhìn không rõ gì cả, thật sự quá nhanh?”
Lý Phong nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn học?”
“Vâng!”
“Nếu như anh dạy tôi, tôi sẽ trở thành đàn em của anh!”
“Từ nay về sau, bang Hổ Đầu sẽ là người của anh!”
Chương 516: Đại ca, có thể kéo tôi ra khỏi tường được không
Lý Phong vẫn chưa kịp lên tiếng, ở cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện mười mấy người.
Hắc Hổ ngây người ra một lúc, lập tức hét lớn: “Mẹ kiếp, đám lưu manh chúng mày!”
“Vẫn muốn đánh nhau phải không?”
Vừa nói, Hắc Hổ gầm lên, lao về phía đám người đó.
Vừa rồi Lý Phong chỉ tùy ý nhắc hắn vài lần, hắn đã cảm nhận được một cách rõ ràng rằng thực lực của mình đã có chút tiến bộ.
Có thể nói đó là sự khởi đầu thuận lợi.
Nhiều điều trước đây hắn nghĩ không thông, bây giờ đột nhiên như bừng tỉnh.
Sau khi cảm nhận được sự tiến bộ này, căn bản không coi đám người kia ra gì.
Hắn biết rằng Lý Phong không phải là một người bình thường.
Lúc này, Hắc Hổ cũng gấp gáp muốn thể hiện bản thân trước mặt Lý Phong.
Vì vậy, hắn càng phải cố gắng hết sức mình!
“Bộp!”
Hắc Hổ bay ra.
Hắc Hổ lại bay ra.
Giống như một quả bóng bị đá bay trong không trung.
“Bộp!”
Đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Người ra tay không phải là ai khác mà chính là Vương Tiểu Thất, người vừa giải quyết xong đám Hổ Báo Kỵ.
Cú đấm của Vương Tiểu Thất rất nhanh.
Hắc Hổ chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mình như một bao cát bị một đòn đánh bay, dính chặt vào tường.
Hắn ngơ ngác nhìn Vương Tiểu Thất đang rảo bước nhanh về phía Lý Phong.
Sau đó cung kính nói với Lý Phong.
“Đại ca, đám người còn lại của Hổ Báo Kỵ đã giải quyết xong rồi”.
“Theo chỉ thị của anh, không để sót một tên nào!”
Dáng người Vương Tiểu Thất không cao to, giọng nói lúc nói chuyện cũng không quá vang.
Tuy nhiên, khi cậu ta nói xong câu cuối cùng, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ khóe mắt cậu ta khiến Hắc Hổ run lên bần bật!
Lời của Vương Tiểu Thất càng khiến Hắc Hổ bị sốc hơn.
Không bỏ sót một tên nào là sao cơ?
Lẽ nào mười mấy người trước mắt này đã giải quyết xong đám người Hổ Báo Kỵ?
Nếu như là trước khi bị Vương Tiểu Thất đánh cho một đòn, Hắc Hổ có thể nghi ngờ rằng Vương Tiểu Thất đang khoác lác.
Nhưng sau khi nhìn thấy nắm đấm nhanh như chớp của Vương Tiểu Thất.
Hắc Hổ biết rằng mười mấy người trước mặt thật sự có đủ bản lĩnh để giải quyết đám Hổ Báo Kỵ đó!
Sau khi bị Vương Tiểu Thất đấm cho một cái, Hắc Hổ đột nhiên hiểu ra.
Ánh mắt của mười mấy người này rất khác thường!
Mặc dù bọn họ chỉ đứng trầm mặc ở đó không nói gì.
Nhưng từ góc độ của Hắc Hổ nhìn qua thấy người nào người nấy cũng sắc lẹm như lưỡi dao.
Mặc dù lưỡi dao này đã được giấu đi.
Nhưng cảm giác chấn động khiến người khác cảm thấy rùng mình vì sợ hãi!
Hắc Hổ cẩn thận quan sát Vương Tiểu Thất.
Sau đó hỏi Lý Phong: “Đại ca, tôi hỏi một câu được không, rõ ràng là thực lực của người anh em này cũng là cấp bậc đại tông sư”.
“Nhưng sao tôi lại cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ta nhỉ?”
Lý Phong bình thản nói: “Chuyện này giải thích thì rất dài dòng, nhưng để tôi so sánh một cách đơn giản”.
“Mấy người cứ luôn mồm nói mình là tông sư, đại tông sư”.
“Nói trắng ra thì là hồi đi học tiểu học, đó là sự khác biệt giữa lớp dưới và lớp trên ở trong trường mà thôi”.
“Rất nhiều người đều cho rằng, người ở lớp trên phải mạnh hơn những người ở lớp dưới”.
“Tuy nhiên, trong giới học sinh tiểu học, chuyện học sinh lớp hai đánh học sinh lớp năm là chuyện bình thường”.
“Reng reng reng...”
Lúc này, điện thoại của Lý Phong vang lên.
Anh nghe điện thoại, giao mọi việc còn lại cho Vương Tiểu Thất rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy Lý Phong chuẩn bị rời đi, Hắc Hổ hoảng sợ.
“Này, người anh em, đại ca, xin anh kéo tôi ra khỏi tường được không”.
“Bây giờ tôi không nhúc nhích được!”
Sau khi Vương Tiểu Thất kéo Hắc Hổ ra khỏi tường.
Hắc Hổ hỏi: “Người anh em, vừa nãy lúc đại ca nghe điện thoại, tôi có nghe thấy cái gì mà ‘đậu phụ Tây Thi’”.
“Đậu phụ Tây Thi này là chỉ một nhân vật lớn à?”
“Hay là, đại ca phải đi làm chuyện lớn gì sao?”
Lúc này, trong biệt vườn của khu tứ hợp viện ở thủ đô.
Một người đàn ông trung niên đầu tóc đã bạc trắng nhưng bước đi vẫn vững vàng, rảo bước vào trong sân.
“Chủ nhân, ông tìm tôi có việc gì vậy ạ?”
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên sau cánh cửa.
“Phúc Thuận, ông lập tức phái người đến Thiên Môn”.
“Xem xem Hậu Thụy Minh và William còn đang ở Thiên Môn làm gì? Vì sao đến bây giờ vẫn chưa quay về thủ đô”.
Người đàn ông tên Phúc Thuận này cung kính nói.
“Hai ngày trước Hậu Thụy Minh cũng gửi tin nhắn tới nói rằng anh William đang làm một việc lớn ở Thiên Môn”.
“Việc gì thì tạm thời chưa biết rõ”.
“Đợi khi làm xong chuyện này, bọn họ sẽ quay về thủ đô gặp chủ nhân”.
“Hừ”.
Người đàn ông sau cánh cửa lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cái tên William này sau khi tới Hoa Hạ không lập tức đến gặp tôi”.
“Xem ra hắn không hề coi tôi ra gì!”
Cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của người đàn ông đứng sau cánh cửa, Phúc Thuận vội vàng cúi gằm đầu xuống.
“Chủ nhân, những người nước ngoài này trước nay làm việc đều rất tùy hứng!”
“Tôi sẽ phái người đến Thiên Môn để điều tra rõ ràng cho chủ nhân”.
“Đồng thời, cũng giục bọn họ đến gặp chủ nhân càng sớm càng tốt”.
Phúc Thuận xoay người rời đi, mới bước được hai bước thì người đàn ông sau cánh cửa lại nói thêm một câu.
“Đúng rồi, chị gái cùng cha khác mẹ của William, Aurora hiện giờ đang ở đâu?”
Khi nghe đến cái tên Aurora, sắc mặt của Phúc Thuận có chút thay đổi.
Phúc Thuận quay người lại, cúi người kính cẩn nói với người đàn ông đứng sau cánh cửa.
“Chủ nhân, thuộc hạ vừa nhận được tin tức rằng Aurora đã rời khỏi Vương quốc Anh hơn nửa tháng trước”.
“Bây giờ vẫn không rõ tung tích của cô ấy”.
“Theo suy đoán của thuộc hạ, với tính cách của cô Aurora, cô ấy rất có thể đang đánh bạc trên một con tàu du lịch nào đó”.
“Người phụ nữ này tính cách quái đản khác người, hung dữ và thậm chí rất biến thái”.
Nói đến đây, sắc mặt của Phúc Thuận thay đổi, thái độ ông ta có chút kiêng dè với người phụ nữ có tên Aurora này.
“Ngoại trừ yêu thích cờ bạc, cô ấy còn có một sở thích đặc biệt khác, chính là phụ nữ”.
“Cô ấy không thích đàn ông, mà lại có tình cảm đặc biệt với phụ nữ”.
“Tôi nghe nói rằng cô ấy đặc biệt thích những người phụ nữ xinh đẹp, thích theo đuổi sự nghiệp, và có năng lực nhất định trong một số lĩnh vực”.
Giọng người đàn ông sau cánh cửa càng lúc càng u ám.
“Gia tộc Nicholas này từ thời cổ đại đã là một gia tộc biến thái”.
“Từ trên xuống dưới không có người nào là bình thường cả”.
“Ông lập tức phái người đi liên lạc với Aurora, bảo cô ta đến thủ đô càng sớm càng tốt”.
“Trước khi mọi chuyện bắt đầu, tôi không muốn hai người này gây thêm bất kỳ phiền phức gì”.
“Vâng, chủ nhân xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa hai người bọn họ về thủ đô càng sớm càng tốt”.
Ngay khi Phúc Thuận nói xong câu này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã.
Lúc này, có một người vội vàng từ ngoài sân đi vào.
“Chủ nhân, đại tổng quản, không xong rồi”.
“Hậu Thụy Minh chết rồi!”
Gì cơ!?
Hai mắt Phúc Thuận mở trừng trừng.
Vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào người vừa tới.
“Sao có thể như vậy được? Hậu Thụy Minh dù sao cũng là cao thủ cấp bậc ‘Vương’ rồi, làm sao nói chết là chết được?”
Cái chết của Hậu Thụy Minh không khiến người đàn ông đằng sau cánh cửa cảm thấy kích động quá mức.
Giọng điệu của ông ta càng lúc càng ảm đạm.
“Còn William thì sao, anh ta đang ở đâu?”
“William cũng chết rồi, hai người bọn họ đều chết trong phòng tổng thống của khách sạn Phương Đông ”.
“Hơn nữa, hơn nữa....”
Người này không dám nói tiếp.
Bởi vì hắn thấy toàn bộ khu vườn này đã bị bao trùm bởi một bầu không khí đáng sợ đến mức khó thở.
Một luồng sát khí mãnh liệt bao trùm toàn bộ cái sân này!
Chương 517: Chủ nhân và thuộc hạ
Dù chỉ là mở mồm nói chuyện thôi cũng cần phải tốn rất nhiều sức lực.
“Nói tiếp đi”.
Người này cúi đầu, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Cả người hắn run lên bần bật.
Đôi chân của hắn thậm chí không còn đủ sức để chống đỡ cơ thể hắn.
Hắn trực tiếp quỳ phịch xuống đất.
Cả người quỳ rạp trên đất.
Rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến hắn.
Hắn chỉ là người báo tin mà thôi.
Nhưng mà hắn vẫn run lẩy bẩy.
Luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm toàn cơ thể hắn.
Hắn sợ rằng chỉ cần mình nói sai một từ thôi cũng sẽ khiến đầu mình lập tức lìa khỏi cổ!
Người đó nói một cách thận trọng.
“Hậu Thụy Minh bị chặt đứt đầu, còn William bị đâm một nhát vào ngực”.
“Từ miệng vết thương có thể nhìn ra người ra tay giết hai bọn họ là cùng một người”.
“Sử dụng một con dao khá thô sơ”.
“Ngoài ra, cánh tay phải của Hậu Thụy Minh đang băng bó”.
“Kinh mạch và xương cốt của ông ấy đã bị đứt ngày hôm trước rồi!”
Nói đến đây, người đàn ông đó lại dừng lại.
“Phúc Khang”, người đàn ông ở đằng sau cánh cửa lạnh lùng phun ra một cái tên.
“Có tôi”.
Phúc Khang đang quỳ rạp trên mặt đất, cả người run bần bật.
“Có phải cậu vẫn đang giấu chuyện gì không?"
Từng lời của người đàn ông đứng sau cánh cửa như từng nhát dao cứa vào tim của Phúc Khang khiến nó ứa máu!
Phúc Khang đau khổ nuốt nước bọt, hắn nghiến chặt răng.
Phải chịu đựng áp lực đè xuống như một tảng đá, hắn rụt cổ lại nói.
“Trong phòng tổng thống ngoài Hậu Thụy Minh và William đã chết cứng đờ trên đất”.
“Còn có ai?”
“Còn có, còn có…”
“Còn có tất cả đám người của Hổ Báo Kỵ mà Hậu Thụy Minh đã điều động ở thủ đô ngày hôm qua, phái bọn chúng đến Thiên Môn”.
“Định lập kế hoạch giết hết tất cả mọi người của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Cập cập cập”.
Phúc Khang vừa nói xong, răng lợi không ngừng va lập cập vào nhau!
Hắn đang run rẩy.
Không chỉ riêng trái tim, toàn thân cốt thịt xương của hắn cũng đều đang run rẩy!
“Kết quả như thế nào?”
Giọng điệu của người đàn ông đứng sau cánh cửa vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Tuy nhiên, sát khí ẩn chứa bên trong càng lúc càng mạnh!
Đặc như một bát bột không thể nào khuấy tan được!
Đặc đến mức khiến người ta mắc kẹt ở cổ họng, không thể nào nuốt xuống được!
Khiến người khác ngạt thở!
“Chủ nhân, là tôi đáng chết! Hổ Báo Kỵ đã bị tiêu diệt toàn bộ ở Thiên Môn rồi”.
Nói xong câu này, Phúc Khang liên tục dập đầu mấy cái xuống đất với người đàn ông đằng sau cánh cửa.
Hắn dùng lực rất mạnh.
Đến mức trán của hắn dính đầy cỏ xanh trên đất.
Trên trán đã rơm rớm vết máu.
“Chủ nhân xin hãy cho tôi thêm một cơ hội!”
“Tôi nhất định sẽ không để chuyện như thế này xảy ra thêm một lần nào nữa”.
Phúc Khang không ngừng cầu xin.
“Phúc Khang, mặc dù Hổ Báo Kỵ trên danh nghĩa là do Hậu Thụy Minh thành lập”.
“Nhưng trên thực tế, những năm qua, cậu mới chính là người nắm quyền điều khiển Hổ Báo Kỵ”.
“Lưu Tĩnh Tây là người của cậu, khi hắn ta đưa người ra khỏi thủ đô, vì sao lại không báo cáo với cậu?”
“Chủ nhân, là tôi đáng chết, ngày hôm đó tôi đi ra biệt thự ở ngoại thành, tín hiệu điện thoại không tốt, cho nên, cho nên….”
“Xoẹt!”
Phúc Khang vẫn chưa kịp nói xong.
Đột nhiên có một vỏ hạt dưa bắn ra từ khe cửa.
Giống như một chiếc đinh, cắm thẳng vào con ngươi của Phúc Khang!
Rồi xuyên qua phía sau đầu của hắn, cắm thẳng xuống đất.
“Bụp!”
Không có tiếng la hét.
Phúc Khang nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Máu đỏ tươi trào ra nhuộm đỏ cả thảm cỏ trên mặt đất.
Phúc Thuận vẫn đứng bên cạnh.
Ánh mắt của ông ta không nhìn vào cơ thể của Phúc Khang.
Bởi vì từ khoảnh khắc Phúc Khang vừa bước vào.
Ông ta đã biết em trai ruột của mình không thể nào sống sót ra khỏi đây được!
“Phúc Thuận”.
“Có tôi”.
“Hổ Báo Kỵ đã bị tiêu diệt toàn bộ ở Thiên Môn, điều đó cho thấy đội Hắc Phong của nhà họ Lý cũng đã đến Thiên Môn rồi”.
“Có thể diệt sạch Hổ Báo Kỵ chỉ trong thời gian ngắn như vậy chỉ có thể là bọn chúng thôi”.
“Ưu thế của Hổ Báo Kỵ là ở trên xe máy”.
“Xét về thực lực, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của đội Hắc Phong”.
Phúc Thuận dường như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói.
“Chủ nhân, William chết rồi”.
“Vậy thì chị gái của cậu ta, Aurora liệu có báo thù cho em trai mình không?”
Lúc này, giọng điệu của người đàn ông đứng đằng sau cánh cửa cuối cùng cũng lộ ra một chút căng thẳng.
“Không ổn”.
“Ông lập tức tới Thiên Môn”.
“Nhất định phải đưa Aurora sống sót quay về thủ đô”.
“Cô ta tuyệt đối không thể chết”.
“Chủ nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô Aurora còn sống về gặp chủ nhân!”
Phúc Thuận ngay lập tức biến thành một cái bóng, lao nhanh ra ngoài.
Biệt vườn của tứ hợp viện lại khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.
Chỉ là, thi thể lạnh ngắt của Phúc Khang vẫn nằm ngắc ngoải trên mặt đất.
Cũng không biết là qua bao lâu.
Giọng nói của người đàn ông ở đằng sau cánh cửa lại vang lên.
“Cậu ở bên cạnh xem lâu như vậy, nghe lâu như vậy, tại sao không chịu lên tiếng?”
“Cậu từ Trường An đến đây không phải vì muốn tôi xuất đầu lộ diện sao?”
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên một cơn gió lặng lẽ thổi qua.
Ngay sau đó, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đen, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh thi thể của Phúc Khang như một chiếc lá.
Người đàn ông này trông rất hiền lành, hắn ta đeo một cặp kính vàng.
Hắn ta có nước da trắng và vẻ ngoài điển trai.
Nếu như đi trên phố nhất định sẽ thu hút sự chú ý và cảm thán của biết bao nhiêu cô gái trẻ tuổi.
Lúc này, người đàn ông đó nhìn thi thể đã lạnh ngắt của Phúc Khang ở trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia thích thú.
Đồng thời, hắn ta cũng thè lưỡi ra liếm môi.
Cười nói: “Tôi có một phòng thí nghiệm, gần đây đang thực hiện một dự án rất thú vị”.
“Cơ bắp của xác chết này vẫn chưa hoàn toàn cứng đờ, xương cốt cũng phát triển tốt, hay là tặng cậu ta cho tôi đi, thế nào?
“Hừ!”
Người đàn ông đứng sau cánh cửa lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu có thể giúp tôi xử lý thi thể, đó tất nhiên là một chuyện tốt”.
“Tuy nhiên tôi cảnh cáo cậu, thủ đô này là địa bàn của tôi”.
“Khu vực thủ đô và vùng lân cận mấy năm nay dưới sự quản lý của tôi đều rất ổn định”.
“Chỉ cần kế hoạch hợp tác giữa tôi và gia tộc Nicholas chính thức được khởi động”.
“Không cần tới nửa năm, tôi có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà các trưởng lão giao cho”.
Người đàn ông đeo kính vàng khẽ nhún vai, cười nói: “Đó là chuyện của ông, tôi quản không nổi”.
“Ngược lại tôi còn hi vọng ông mau chóng giết cái tên Lý Phong đó càng nhanh càng tốt”.
“Dù sao, tôi vẫn luôn muốn dùng thi thể người nhà họ Lý để hoàn thành dự án nghiên cứu này của tôi!”
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông đeo kính vàng từ từ duỗi năm ngón tay mảnh khảnh ra.
Những ngón tay của hắn ta giống như phụ nữ, vừa dài vừa trắng.
Năm ngón tay chạm vào thi thể của Phúc Khang.
Khẽ rung nhẹ.
Cái xác lạnh lẽo cứng ngắc đột nhiên chuyển động!
“Nào, tạm biệt chủ nhân của cậu lần cuối đi”.
“Bắt đầu từ bây giờ, cậu sẽ trở thành món đồ chơi của tôi rồi”.
Nói xong, cái xác cứng ngắc đã chết từ lâu của Phúc Khang đột nhiên dập đầu quỳ lạy với người đàn ông ở đằng sau cánh cửa.
Sau khi dập đầu ba lần, hắn như một con chó, dùng bốn chân quỳ rạp trên mặt đất.
Sau đó quay người bò đi theo sau người đàn ông đeo kính vàng đó đi về phía ngoài cửa.
Ánh nắng từ bên hông đổ xuống.
Nếu cẩn thận quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra người đàn ông đeo kính đang điều khiển cơ thể của Phúc Khang bằng năm sợi tơ trong suốt còn mỏng hơn sợi tóc.
Chương 518: Con rối bị giật dây
Phúc Khang như một con rối bị giật dây.
Theo sự điều khiển của người đàn ông đeo kính vàng, hắn bò từng bước.
Khi đến gần cửa, người đàn ông đeo kính vàng đột nhiên dừng lại.
Hắn ta hơi nghiêng đầu, nói với người đàn ông ở bên trong cánh cửa.
“À, đúng rồi, quên nhắc ông một chuyện”.
“Bây giờ gia tộc Hậu Thị đang không có người đứng đầu”.
“Trong vòng nửa tháng, nếu không tìm được người thay thế, xử lý đám hỗn độn này”.
“Đến lúc đó, tôi sẽ thuận tay tiếp nhận đấy nhé”.
Sau cánh cửa vang lên giọng nói lạnh lùng và đầy sát khí của người đàn ông đó.
“Đồ của tôi, ai cũng đừng hòng nhúng tay vào”.
“Không cần nửa tháng, tôi có thể tiêu diệt toàn bộ gia tộc Lý Thị ở thủ đô”.
…….
Một chiếc sedan Mercedes-Benz màu đen nhanh chóng khởi hành từ thủ đô hướng về phía Thiên Môn.
Trên ghế sau của chiếc Mercedes-Benz, khuôn mặt Phúc Thuận căng thẳng, ông ta không ngừng thúc giục tài xế tăng nhanh tốc độ.
“Nhanh!”
“Nhanh!”
“Nhanh hơn nữa!”
Từ trước đến nay, Phúc Thuận luôn là trung gian liên lạc với gia tộc Nicholas.
Ông ta đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể thiết lập được mối quan hệ hợp tác này với gia tộc Nicholas.
Mục đích chính gia tộc Nicholas tới đây là để giúp đỡ nhà họ Hậu đối phó với gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Gia tộc Nicholas là một nhóm cướp.
Tất cả những gì bọn họ muốn là vàng bạc châu báu.
Hai bên có cùng mục tiêu, có cùng lợi ích, cùng bắt tay để đối phó với gia tộc Lý Thị.
Sau khi gia tộc Lý Thị sụp đổ, tất cả tiền bạc của cải của gia tộc Lý Thị đều thuộc về gia tộc Nicholas!
Đây là một kế hoạch hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Một khi kế hoạch này bị phá hủy thì số phận của Phúc Thuận cũng sẽ kết thúc.
Bởi vì đến lúc đó đó ông ta đã mất hết giá trị lợi dụng.
Chủ nhân của ông ta sẽ không nuôi một con chó mà không thể trông nhà!
“Reng reng reng”.
Điện thoại di động của Phúc Thuận đột nhiên vang lên.
Ông ta vội vàng lấy điện thoại ra, lo lắng hỏi: “Tam Hào, cô đã tìm thấy Aurora chưa?”
Giọng của một người phụ nữ phát ra từ điện thoại.
“Tổng quản, đã tìm thấy tung tích của Aurora rồi”.
“Aurora hiện đang ở trong phòng tiệc của một khách sạn lớn”.
Nghe xong câu này, Phúc Thuận cau mày lại: “Cô ta đi tham gia bữa tiệc có phải muốn tìm con mồi không?”
“Đúng vậy ạ”.
“Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu cũng có mặt trong bữa tiệc này”.
“Mục tiêu của Aurora có lẽ chính là Hứa Mộc Tình!”
“Con đàn bà biến thái chết tiệt này!”
Phúc Thuận hằn học chửi rủa một tiếng.
Tìm ai không tìm lại cứ tìm Hứa Mộc Tình.
Nếu như cô ta giết chết Hứa Mộc Tình, việc này có khác gì tuyên chiến với nhà họ Lý?
“Cô lập tức gửi địa chỉ của cô ta cho tôi! Ngoài ra, các cô nhất định phải nghĩ mọi cách để ngăn cản Aurora!”
“Tổng quản yên tâm,tôi nhất định sẽ…., bụp!”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia vẫn chưa nói xong.
Cô ta đã bị ai đó bóp cổ.
Sau đó, trong điện thoại vang lên tiếng cổ bị bẻ gãy, xương tay kêu răng rắc.
“Rắc rắc!”
“Tam Hào, Tam Hào!?”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không có bất kỳ phản ứng nào.
Phúc Thuận chỉ nghe thấy tiếng giày đi trên mặt đất càng lúc càng xa dần.
“Khốn kiếp! Là ai? Là ai dám giết chết người của tao!?”
Phúc Thuận rất tức giận, ông ta tiếp tục thúc giục người lái xe: “Nhanh lên! Nhanh nữa lên”.
Trước sự thúc giục của Phúc Thuận, tài xế chiếc xe sedan Meresdes này tăng tốc, đạp mạnh chân ga.
Những chiếc Mercedes Benz nối tiếp nhau chạy qua.
Khi chiếc xe ô tô Mercedes Benz chuyển làn và vượt qua chiếc xe tải lớn chở hàng.
Bỗng một tiếng ‘rầm’ vang lên, lốp xe tải lớn đột ngột nổ tung.
Sau đó, chiếc xe tải lớn đang chạy nhanh, mất đà tông mạnh vào chiếc Mercedes Benz phía trước.
“Bùm!”
Chiếc ô tô Mercedes Benz bị tông vào, ngay lập tức văng ra khỏi làn đường lái xe và lao xuống dòng sông bên cạnh!
Lúc này, một chiếc ô tô Audi màu đỏ từ từ chạy qua.
Cửa sổ sau của chiếc xe Audi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đeo kính vàng.
“Kịch hay sắp bắt đầu rồi, sao có thể cho phép người khác phá hủy nó được chứ?”
Nói xong, cửa sổ xe đóng lại, chiếc Audi bắt đầu tăng tốc.
Hướng về phía Thiên Môn.
Thiên Môn đang âm thầm trải qua một số thay đổi.
Sự thay đổi này bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất.
Giống như một cái cây đang ngủ đông, khô héo trên mặt đất.
Nhưng rễ cây ở dưới đất đang từ từ kéo dài ra.
Những gia tộc quyền quý hoạt động trong giới thượng lưu vẫn đang say sưa, đầu óc mụ mị, không hề nhận ra điều đó.
Mỗi buổi tối, nhiều bữa tiệc khác nhau được tổ chức tại nhiều địa điểm cao cấp khác nhau.
Trong bữa tiệc, hầu hết những người đàn ông đều sẽ bàn bạc về việc mua xe sang và du thuyền.
Hoặc cũng có thể là tối nay định đưa cô thư ký nhỏ nào lên giường chơi.
Đám phụ nữ thì bị ám ảnh bởi những món đồ xa xỉ.
Nghiên cứu cách làm sao mới có được một bộ nails đẹp.
Có nên đính thêm một hai viên kim cương lên trên đó không.
Gần đây, tập đoàn Lăng Tiêu là trung tâm thảo luận của nhiều bữa tiệc cao cấp.
Đương nhiên, mọi người cũng tập trung sự chú ý vào Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu.
Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu Hứa Mộc Tình dù đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Là người đàn ông bên cạnh Hứa Mộc Tình, bình thường, bất cứ nơi nào Hứa Mộc Tình xuất hiện đều sẽ có hình bóng của Lý Phong.
Nhưng Lý Phong lại vắng mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay.
Người theo sát Hứa Mộc Tình cả đoạn đường chính là vệ sĩ của cô, Trần Quả.
Lý Phong đang bận rộn thiết lập lại trật tự của thế giới ngầm ở Thiên Môn.
Trước đây, Lý Phong đã quét sạch thế giới ngầm ở Thiên Môn.
Với sự gia nhập của Hắc Hổ, hắn nhanh chóng khống chế toàn bộ thế giới ngầm ở Thiên Môn.
Ngoài Hắc Hổ, Lý Phong cũng để Ngưu Đại Tráng đi theo bên cạnh, vừa học vừa chịu sự huấn luyện của Lý Phong.
Thiên Môn đã trở thành thành phố quan trọng thứ hai của tập đoàn Lăng Tiêu.
Lý Phong sẽ thành lập thêm một căn cứ huấn luyện khác ở đây.
Và lứa thành viên huấn luyện đầu tiên chính là Hắc Hổ và Ngưu Đại Tráng.
Trời chập choạng tối, Lý Phong xem đồng hồ, đến lúc đi đón Hứa Mộc Tình rồi.
Khi anh bước ra khỏi căn cứ huấn luyện, đám người Hắc Hổ đi theo sau, bọn họ đã mệt như chó, thè lưỡi, nằm rạp trên mặt đất.
“Đại ca đã đi chưa?”
Hắc Hổ hỏi Ngưu Đại Tráng ở bên cạnh.
Ngưu Đại Tráng ở bên cạnh đang bò rạp trên mặt đất.
Anh ta làm gì có sức mà ngẩng đầu lên nhìn xem Lý Phong đã đi hay chưa?
Anh ta giống như một đống thịt mềm oặt trên mặt đất.
Ngay cả khi cát bay vào đầy mồm, anh ta cũng không thèm quan tâm.
Anh ta thật sự không còn chút sức lực nào nữa.
Các chương trình huấn luyện do Lý Phong thiết kế thật sự rất đáng sợ!
Mặc dù đã là một đại tông sư, nhưng khi đối mặt với các hạng mục huấn luyện này, anh ta cũng mệt tới mức chân tay dã dời.
Các hạng mục huấn luyện này không chỉ kiểm tra thể chất của một người.
Đồng thời, còn kiểm tra khả năng phản ứng tại chỗ, sức bền tinh thần và khả năng phối hợp thể chất.
Việc này khác hoàn toàn với việc chỉ luyện tập võ thuật đơn thuần!
Đặc biệt là Hắc Hổ đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cho dù thực lực không yếu, nhưng về mặt thể lực vẫn yếu hơn so với Ngưu Đại Tráng nhiều.
Thân phận của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Vừa vào căn cứ huấn luyện, chưa đến nửa ngày, hắn đã được gọi là anh.
Không phải do mối quan hệ của bọn họ tốt, mà là bọn họ đã trở thành anh em trong lúc hoạn nạn có nhau.
Lúc này, Lý Phong đã lên xe.
Anh đang định lái xe đến đón Hứa Mộc Tình như mọi khi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cứ tưởng rằng Hứa Mộc Tình gọi tới giục anh mau đến đón, không ngờ lại là Hứa Hạo Nhiên.
Ngay khi Lý Phong vừa nhấn nghe, giọng nói vô cùng lo lắng của Hứa Hạo Nhiên vang lên ở đầu dây bên kia.
“Anh rể. anh rể, không ổn rồi!”
Chương 519: Dương đông kích tây
“Nhà hàng của dì Dương Hồng bị cháy rồi”.
“Mẹ của chúng ta và dì Dương đều ở bếp sau, hai người đều chưa ra ngoài!”
Lý Phong lập tức nhíu mày, đạp mạnh vào chân ga.
Động cơ của chiếc xe gầm lên như một con thú lao đi!
Lúc này, Hứa Mộc Tình đã ra khỏi sảnh tiệc.
Cô ở một nơi tương đối yên tĩnh, chờ Lý Phong đến đón.
Trần Quả lặng lẽ đứng bên cạnh.
Lúc cô ấy không nói chuyện, giống như một cây cột thẳng đứng, bất động ở đó.
Hứa Mộc Tình khẽ cười, nói với Trần Quả: “Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy nhưng chị vẫn chưa biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của em”.
“Dù sao bây giờ cũng rảnh, hay là kể một chút về chuyện của gia đình em đi”.
Trần Quả liếc nhìn xung quanh.
Lúc này hai người họ đang ở trên một ban công rộng.
Ở đây có rất nhiều bàn.
Tuy nhiên, xung quanh không có ai cả.
Bên cạnh không có ai, Trần Quả mới có thể thả lỏng bản thân được một chút.
Nếu Hứa Mộc Tình đã hỏi, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình về hoàn cảnh gia đình mình một cách rất tự nhiên.
Giống như nhiều thành viên trong đội, Trần Quả cũng xuất thân từ nông thôn.
Bố mẹ của cô ấy là nông dân trồng trái cây.
Cô ấy sinh ra đúng vào mùa quả chín.
Vì vậy bố mẹ cô ấy mới đặt cho cô ấy cái tên như vậy.
Trong gia đình, Trần Quả còn có một người chị gái hơn cô ấy mười tuổi.
Và một người em trai nhỏ hơn cô ấy năm tuổi.
Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, chị gái cô ấy đã lấy chồng từ năm mười năm tuổi.
Chị gái không được đi học, khi con được hai tuổi, chị ấy mới có chứng minh thư.
Bố mẹ cô ấy là kiểu người nông dân rất điển hình, trọng nam khinh nữ.
Hầu hết mọi của cải trong gia đình đều dành cho em trai.
Tuy nhiên, Trần Quả không bao giờ oán hận.
Dù sao bố mẹ cũng đã sinh cô ấy ra, không hề vứt bỏ cô ấy.
Hơn nữa còn để cho cô ấy học đến hết trung học cơ sở.
Như vậy là đã rất tốt rồi.
Vì để báo đáp, mỗi tháng Trần Quả đều sẽ gửi một nửa tiền lương của mình về cho bố mẹ.
Phần còn lại gửi cho chị gái.
Vì nếu như không có những hi sinh của chị gái năm đó, thì sẽ không có Trần Quả của hiện tại.
Nếu như cô ấy sinh sớm hơn một chút, trở thành chị cả.
Sợ rằng bây giờ cô ấy đã trở thành mẹ của hai đứa trẻ rồi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình hiểu được về quá khứ của Trần Quả.
Hứa Mộc Tình rất yêu quý Trần Quả, người luôn túc trực ở bên cạnh bảo vệ cô.
“Vậy em có bao giờ nghĩ, nửa kia của mình trông như thế nào chưa?”
Trần Quả lắc đầu.
Hứa Mộc Tình hỏi thêm một câu: “Chắc là em cũng phải có tiêu chuẩn gì đó chứ nhỉ”.
Trần Quả nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ cần tốt hơn Trương Bằng Phi là được rồi.
Trần Quả nói như vậy, Hứa Mộc Tình thấy rất hả hê.
Cô đang định nói tiếp thì lúc này có một người đàn ông mặc vest, thắt cà vạt, đầu tóc bóng bẩy.
Tay trái của hắn ta cầm một chai rượu vang đỏ, tay phải cầm hai chiếc ly rỗng, nở nụ cười thô tục bước đến.
Hứa Mộc Tình khẽ cau mày khi nhìn thấy người này.
Điều thú vị là người này cũng tên là Trương Bằng Phi.
Chỉ là, tên này khác hoàn toàn với thuộc hạ dưới trướng của Lý Phong, mặc dù hay thích khoe khoang.
Nhưng Trương Bằng Phi kia làm việc rất chăm chỉ.
Còn tên Trương Bằng Phi này đến từ thủ đô, là cậu chủ của một gia đình hạng hai ở thủ đô.
Bên ngoài, hắn ta là chủ tịch của tập đoàn Phi Tường.
Trên thực tế, tập đoàn Phi Thương chỉ là lớp vỏ bọc được Trương Bằng Phi thành lập với sự trợ giúp của quyền lực gia đình.
Hắn ta là một dân chơi chính hiệu.
Vai trò cụ thể của công ty này là để rửa tiền cho gia tộc bọn họ.
Thường ngày, Trương Bằng Phi toàn làm những chuyện bỉ ổi bẩn thỉu.
Vừa nãy Hứa Mộc Tình đã gặp Trương Bằng Phi rồi.
Một đối tác làm ăn của cô đã bí mật kể về quá khứ của Trương Bằng Phi này cho cô nghe.
Đồng thời cũng nhắc nhở Hứa Mộc Tình phải cảnh giác với tên này.
Người đàn ông này thường dùng quyền lực của gia tộc để chơi đùa với phụ nữ.
Hắn ta là một tay chơi khét tiếng ở đất thủ đô.
“Cô Hứa, vừa này tôi tìm cô một vòng mà không thấy đâu, thì ra cô ở đây à?”
Trương Bằng Phi ung dung tiến đến gần.
Trước mặt Hứa Mộc Tình, hắn ta tự tay rót rượu vang đặc như máu vào hai chiếc ly.
Trường Bằng Phi cầm một chiếc ly lên, lắc nhẹ rồi đưa cho Hứa Mộc Tình.
“Cô Hứa, gặp nhau là do duyên phận”.
“Hai người chúng ta có thể gặp nhau ở một nơi lãng mạn như thế này, cũng được coi là một mối duyên trời ban”.
“Mong cô nể mặt, uống ly rượu này”.
Khi ly rượu mới được đưa đến nửa đường, đã bị tay của Trần Quả chặn lại.
Trần Quả lạnh lùng liếc nhìn Trương Bằng Phi.
“Giám đốc của chúng tôi không uống rượu”.
Khóe mắt Trương Bằng Phi khẽ co giật, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn giữ nụ cười trên môi.
Nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, cô làm như vậy là không nể mặt tôi rồi”.
“Mặc dù tập đoàn của tôi vẫn chưa tiến vào Thiên Môn”.
“Tuy nhiên, lĩnh vực kinh doanh của chúng tôi lại trùng khớp với tập đoàn của cô Hứa”.
“Tôi tin rằng hai chúng ta sẽ sớm bắt tay hợp tác thôi”.
“Uống một ly rượu để chúc mừng sự hợp tác trong tương lai của hai tập đoàn chúng ta cũng là điều nên làm”.
Sắc mặt Hứa Mộc Tình vẫn không thay đổi.
Sắc mặt cô cung kính nhưng không gần gũi.
Giọng nói sắc bén: “Chủ tịch Trương, thật sự xin lỗi”.
“Lúc chồng tôi không có ở đây, tôi không thể uống rượu được”.
Trương Bằng Phi đột nhiên bật cười: “Cô Hứa, cô không nên lấy thằng chồng ở rể không lên được cửa chính đó của cô ra nói chuyện chứ”.
“Mọi người đều biết rằng thằng đó chẳng qua chỉ là một cái bia đỡ đạn thôi”.
“Hai người nhất định là kết hôn giả”.
“Ký kết một thỏa thuận, sau đó hai người chia ra ngủ hai giường”.
“Thường ngày sẽ tự tìm niềm vui cho riêng mình”.
“Chỉ giả bộ ân ân ái ái trước mặt người khác thôi đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, Trương Bằng Phi cố ý cầm ly lên, nhấp một ngụm rượu vang.
Hắn ta cười một cách nho nhã.
“Cô Hứa, hay là cô xem xem tôi thế nào?”
“Nhà họ Trương chúng tôi cũng là gia đình thuộc top đầu ở thủ đô”.
“So với mấy gia tộc nhỏ các cô ở Ninh Châu, thì lai lịch của gia tộc chúng tôi lâu đời hơn nhiều đấy”.
“Nếu như bây giờ cô có quan hệ tốt với tôi, tương lai tập đoàn Lăng Tiêu của cô muốn tiến vào thủ đô cũng không phải không có khả năng”.
Nói xong, Trương Bằng Phi lại đưa ly rượu vang tới.
Hắn ta tự tin cho rằng Hứa Mộc Tình nhất định sẽ đón lấy ly rượu này.
Tuy nhiên, giữa chừng lại có một bàn tay bất ngờ cầm lấy ly rượu vang đó.
Người này không phải là Trần Quả.
Người này đã âm thầm đứng bên cạnh Trương Bằng Phi từ lúc nào.
Sau khi lấy ly rượu vang, người đó liền uống cạn ly rượu vang đỏ như máu ấy.
Trương Bằng Phi quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đó là một người phụ nữ tóc xanh, mắt vàng, vẻ ngoài rất bình thường.
Trương Bằng Phi cảm thấy vô cùng chán ghét loại phụ nữ nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô biên như thế này.
Hắn ta giật chiếc ly từ tay người phụ nữ đó, tức giận đập mạnh xuống đất, quát lớn.
“Cô từ đâu tới đây vậy? Lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
Người phụ nữ tóc vàng mỉm cười, nhìn Trương Bằng Phi.
“Con đàn bà xấu xí này, cô cười cái gì mà cười?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu như cô không chịu đi, tôi….”
Trương Bằng Phi vẫn chưa kịp nói hết câu.
Bởi vì người phụ nữ tóc vàng đó đột nhiên ra tay.
Tốc độ bàn tay của cô ta nhanh như rắn săn mồi.
Chương 520: Hứa Mộc Tình bị bắt
Cô ta bóp cổ Trương Bằng Phi.
Ngay lập tức, cả cơ thể của Trương Bằng Phi bị nhấc khỏi mặt đất.
“Ư!”
“Ư!”
“Ư!”
Trương Bằng Phi không thể phát ra âm thanh, khi người phụ nữ này bóp cổ hắn ta, xương cốt toàn thân cũng trở nên đau nhức.
Người phụ nữ này vẫn đang mỉm cười.
Chỉ là, khi người khác nhìn thấy nụ cười này không khỏi cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
“Con khỉ da vàng này, anh nói lại một lần câu vừa nãy anh định nói đi”.
Trương Bằng Phi liên tục đưa tay ra, đập vào cánh tay của người phụ nữ này.
Hắn ta vùng vẫy đấu tranh.
Rõ ràng là một tên đàn ông to lớn cường tráng nhưng hắn ta lại không thể thoát khỏi sự trói buộc của một người phụ nữ.
Còn người phụ nữ này căn bản không cho Trương Bằng Phi cơ hội nói chuyện.
Năm ngón tay của cô ta đột nhiên siết chặt!
“Ặc ặc!”
Cổ của Trương Bằng Phi lập tức bị gãy!
Sau đó, người phụ nữ tóc vàng ném Trương Bình Phi sang một bên như ném một bao rác.
Cô ta quay người nhìn Hứa Mộc Tình.
Trong ánh mắt nhìn Hứa Mộc Tình lộ ra dục vọng mãnh liệt.
Và lòng tham không thể khống chế được!
“Cô muốn làm gì?”
Trần Quả nhanh chóng đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt cảnh giác.
Sắc mặt nghiêm nghị!
Người phụ nữ tóc vàng coi Trần Quả như không khí, ánh mắt cô ta lướt qua người Trần Quả, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.
Lúc cô ta nói chuyện vẫn còn mang một chút khẩu âm.
“Hoàn hảo, quá hoàn hảo”.
“Em là người phụ nữ hoàn hảo thứ hai mà tôi từng gặp trên thế giới này”.
“Đúng là lộc trời cho!”
“Người phụ nữ hoàn hảo lần trước, tôi không cách nào có được cô ấy, thậm chí không thể nào đến gần cô ấy”.
“Tuy nhiên, ông trời đã đóng của tôi một cánh cửa nhưng lại mở ra cho tôi thêm một cánh cửa mới”.
Nói xong, người phụ nữ tóc vàng duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
“Nào, đi với tôi, tôi sẽ cho em tất cả những thứ mà em không thể nghĩ tới cũng không thể có được”.
“Chỉ cần em đồng ý, từ bây giờ trở thành người của tôi”.
Nếu như bây giờ là một người đàn ông đang nói với Hứa Mộc Tình những câu này, cô còn có thể cảm thấy đây là chuyện bình thường.
Nhưng trước mặt cô lại là một người phụ nữ tóc vàng, không chỉ vẻ ngoài khiến cho người khác không có thiện cảm.
Mà biểu cảm biến thái trên mặt cô ta khiến Hứa Mộc Tình theo bản năng buộc phải từ chối một cách quyết liệt.
Vẻ mặt người phụ nữ này càng lúc càng quái dị.
Trong mắt cô ta ánh lên sự điên cuồng.
Trần Quả nhanh chóng bước tới, ngăn cô ta lại gần.
Nhưng ngay khi Trần Quả đưa tay ra, người phụ nữ tóc vàng này lập tức nắm lấy cổ tay Trần Quả, một tiếng ‘rắc’ vang lên.
Trần Quả bị gãy tay.
Cô ta dùng sức trực tiếp bẻ gãy tay của Trần Quả.
Sau đó, lại nghe thấy âm thanh ‘rắc rắc rắc’.
Trần Quả thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, tay chân của cô ấy đã bị người phụ nữ này bẻ gãy hết rồi.
Sau đó, giống như Trương Bằng Phi ban nãy, người phụ nữ đó thẳng thừng ném cơ thể của Trần Quả sang một bên giống như ném một bao rác.
Chỉ là vừa nãy cô ta ném Trương Bằng Phi vào trong một góc.
Còn lần này, người phụ nữ này đã đánh gãy tay gãy chân Trần Quả.
Còn ném cô ấy từ trên tầng sáu xuống.
“Trần Quả! Trần Quả!”
Hứa Mộc Tình lao đến chỗ lan can.
Cô cố gắng hết sức, định vươn tay ra giữ lấy Trần Quả.
Lúc này, người phụ nữ tóc vàng đột nhiên lao đến đằng sau Hứa Mộc Tình.
Cô ta đánh vào gáy của Hứa Mộc Tình.
Ngay lập tức, cơ thể Hứa Mộc Tình mềm nhũn, cả người ngã vào trong lòng của người phụ nữ tóc vàng.
Người phụ nữ tóc vàng cẩn thận bế Hứa Mộc Tình lên theo kiểu công chúa, như đang ôm một thứ bảo bối quý giá.
Cô ta nhìn Hứa Mộc Tình đang hôn mê trong lòng mình, ánh mắt sáng ngời.
“Công chúa của tôi, nữ thần của tôi”.
“Bắt đầu từ bây giờ em chỉ thuộc về một mình tôi”.
“Bụp!”
Lúc này, một âm thanh lớn từ dưới lầu vang lên.
Đó chính là âm thanh Trần Quả rơi xuống đất!
Xương cốt khắp người cô ấy đã vỡ vụn.
Ở chỗ khuỷu tay trái của cô ấy, xương lòi cả ra, da thịt bị rách toác.
Cô ấy chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Lúc này, Trần Quả vẫn cố gắng hết sức, thò tay vào túi, bấm gọi cho Lý Phong.
Đúng lúc này, Lý Phong vừa cứu được Liễu Ngọc Phân và Dương Hồng ra khỏi căn bếp đang bốc cháy.
Khi Lý Phong đang hỏi về nguyên nhân vụ cháy, điện thoại trong túi anh reo lên.
Khi Lý Phong nhìn thấy số gọi đến là của Trần Quả, lông mày anh khẽ nhăn lại.
Bấm nghe.
Nhưng không có ai nói gì.
Chỉ nghe thấy một âm thanh ‘sột soạt’ vang lên.
Không lâu sau, cuối cùng cũng có một giọng nói vang lên.
Nhưng hình như là người đi đường đang nói chuyện.
“Trời ơi phải làm sao đây? Hình như cô ấy bị thương rất nặng! Liệu cô ấy có chết không?”
“Rơi từ tầng sáu xuống không chết mới là lạ”.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi xe cấp cứu đi chứ!”
Trần Quả rơi từ tầng sáu xuống.
Hai hàng lông mày của Lý Phong xoắn chặt vào nhau.
Lý Phong không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp xoay người lao ra khỏi ngõ!
Nhanh!
Nhanh!
Nhanh!
Bình thường đi ô tô đến đó cần mười phút, nhưng bây giờ Lý Phong chỉ cần hai phút đã kịp tới nơi.
Khi Lý Phong đến nơi, nhìn thấy dưới lầu có rất nhiều người đang vây quanh.
Trần Quả nằm trên vũng máu, còn Hứa Mộc Tình thì không thấy đâu!
Lý Phong thẳng thừng đẩy đám người này sang một bên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Trần Quả.
Anh lập tức bế Trần Quả lên, xoay người chạy về phía bệnh viện gần nhất.
Lý Phong cúi đầu nhìn Trần Quả trong lòng.
Lúc này, Trần Quả nhắm chặt một mắt.
Còn mắt còn lại mở được một nửa.
Ánh mắt cô ấy khẽ run lên, tựa hồ như có rất nhiều điều muốn nói.
Lý Phong trầm giọng nói: “Cố gắng lên, không được ngủ!”
“Không có lệnh của tôi, cô không được chết!”
Lý Phong lao vào bệnh viện tư nhân cách đó vài km như một cơn gió.
Lý Phong vừa xông vào cổng bệnh viện liền hỏi nhân viên đang ngồi sơn móng tay ở dưới sảnh: “Phòng phẫu thuật ở đâu?”
Nhân viên không buồn ngẩng đầu, chỉ về hướng hành lang bên trái.
“Bụp!”
Lý Phong đá tung cánh cửa phòng phẫu thuật.
Giường bệnh trong phòng phẫu thuật lúc này trống không.
Ba y tá đang phân loại các dụng cụ còn sót lại từ ca mổ lần trước.
Ba y tá chưa kịp phản ứng lại, Lý Phong đã đặt Trần Quả lên bàn mổ lạnh lẽo.
“Bật đèn lên!”
“Đóng cửa lại!”
Lúc này, giọng điệu trong lời nói của Lý Phong khiến người khác không thể nào từ chối, thậm chí cũng không dám lên tiếng chống đối.
Một y tá vội vàng đóng cửa phòng mổ.
Lúc này, Lý Phong giật lấy một chiếc kéo của một trong số ba y tá ở đó.
Khoảnh khắc này, ánh sáng lạnh lẽo từ cây kéo liên tục lóe lên.
Trong nháy mắt, quần áo của Trần Quả đã bị Lý Phong cắt sạch.
Khi ba y tá gần đó nhìn thấy cơ thể của Trần Quả đã bị biến dạng hoàn toàn và tổn thương nghiêm trọng, bọn họ vội vàng lấy tay che miệng.
Nét mặt Lý Phong bình tĩnh, ánh mắc sắc bén như dao.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn đang hé mở của Trần Quả, hỏi.
“Nhóm máu của cô là nhóm máu gì?”
Trần Quả không thể nào nói được, chỉ có thể dùng ngón tay run rẩy dính đầy máu của mình vẽ một vòng tròn lên không trung.
“Cô lập tức đến ngân hàng máu lấy nhóm máu O qua đây”.
Cô y tá mà Lý Phong gọi, lập tức gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Sau đó, đèn trên bàn mổ được bật sáng.
Lý Phong đi tới bồn rửa tay ở bên cạnh, rửa tay sạch sẽ, bôi thuốc khử trùng.
Khi Lý Phong đặt tay của mình dưới ánh đèn phẫu thuật, hai cô y tá ở gần đó bỗng thấy hơi chói mắt.
Bọn họ phát hiện ra bàn tay của người đàn ông lạ mặt trước mắt này, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn phẫu thuật, bàn tay của anh lóe lên một tia sáng trong suốt như một viên ngọc quý!
Bình luận facebook