-
Chương 771-780
Chương 771: Đẹp đi kèm với nguy hiểm
Biển hoa!
Lúc này trước mắt các cô là một vùng hoa lớn.
Mà vùng hoa này bị rừng cây rậm rạp vây quanh bốn phía.
Diện tích của nó khoảng hai ba sân bóng.
Mà vùng hoa này không giống với hoa thường ngày được công nhân chăm sóc trong công viên ở thành phố.
Các loài hoa ở đây muôn màu muôn vẻ.
Trong không gian tràn ngập mùi thơm.
Cả ba người đều sững sờ bởi cảnh trước mắt.
Bởi vì hoa ở đây thật sự rất đẹp.
Bất kì cô gái nào cũng sẽ không nhịn được mà giơ tay sờ nó.
Sau đó vui sướng chạy nhảy ca múa ở đây.
Nhưng vì chuyện con thỏ lúc trước.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bất giác quay đầu nhìn Trần Quả.
Hứa Mộc Tình hỏi cô ấy: "Chúng ta đi xuyên qua đây hay vòng sang bên cạnh đi?"
Trần Quả giơ tay chỉ về một vị trí khoảng mười mét ở phía trước nói.
"Chị nhìn ở kia có một mảnh hoa loa kèn”.
"Trên chiếc lá của đóa hoa loa kèn màu xanh có dấu vết đại ca đạp lên".
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đều biết khinh công của Lý Phong rất cao.
Thậm chí anh có thể đứng trên một sợi tóc.
Cố Ngôn Hi nói: "Nếu anh ấy đã đi qua đây thì chúng ta cứ đi theo đường anh ấy đi".
Bọn họ đuổi theo dấu chân của Lý Phong suốt dọc đường.
Mà vùng hoa này đối với con gái mà nói đúng là rất mê người.
Thế nên cả ba người bất giác đi vào trong.
"Uầy, hoa ở đây đẹp thật đấy".
"Đây là hoa gì thế, sao chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
"Đây là hoa mẫu đơn à? Sao nở to như quả dưa hấu thế?"
"Tình à, cậu mau nhìn này".
Lúc này, Cố Ngôn Hi giơ tay chỉ vào một đóa hoa ở gần đó.
Hứa Mộc Tình và Trần Quả quay đầu lại nhìn, cả hai người bất giác trợn to mắt.
Một đóa hoa hồng khổng lồ!
Kích thước của nó phải ngang với một cái giường một mét năm.
Sau khi đi vào biển hoa, các cô chỉ cảm thấy một mùi hương nồng nặc lan tỏa trong không trung.
Nhưng chưa gặp phải thứ gì đáng sợ như con thỏ trước đó.
Thế nên mọi người cũng thả lỏng cảnh giác.
Lúc này lòng hiếu kì của Cố Ngôn Hi nổi lên, cô ấy nói với Hứa Mộc Tình: "Hay là chúng ta vào bên trong bông hoa này xem thử đi?"
Nếu là bình thường thì Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng lúc này không hiểu sao tâm trạng của cô cực kì hồ hởi.
Thế là bị Cố Ngôn Hi kéo vào bên trong đóa hoa hồng.
Lúc cả hai người vừa bước vào bên trong.
Một mùi hương nồng nặc xông thẳng vào mũi.
Hai người lập tức bị bao trùm bởi một loại cảm xúc trước nay chưa từng có.
Ánh mắt các cô nhanh chóng trở nên đờ đẫn.
Mà ngay khi các cô không chú ý, cánh hoa hồng đã từ từ khép lại.
Sau đó ánh mắt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi mê đắm nhìn nhau.
Hai người nhìn nhau đắm đuối rồi ôm chặt lấy đối phương.
Trần Quả không vào bên trong bông hoa.
Tuy là cô ấy buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nơi đây vẫn có điểm kỳ lạ.
Trần Quả một mình đứng đợi ở bên ngoài, thấy hai người kia vẫn chưa đi ra.
Cô ấy khẽ cau mày, gọi to một tiếng.
Nhưng cả hai người kia không trả lời.
Lúc này Trần Quả mới biết là có biến.
Cô ấy thấy bông hoa này đã đóng chặt cánh lại.
Giờ trạng thái bông hoa này chả khác gì cách săn mồi của loài hoa ăn thịt người cả.
Trần Quả giật mình, vội vàng nắm lấy con dao làm từ càng cua dừa, chém đứt bông hoa này.
Sau khi bông hoa to đùng rơi xuống đất, cánh hoa vẫn đóng chặt như cũ.
Trần Quả vội dùng dao bổ nó ra.
Lập tức kéo hai người Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình ra ngoài.
Giờ phút này cả hai người đều ướt sũng.
Hoa hồng không chỉ tỏa ra mùi hương khiến tinh thần của con người rối loạn.
Mà nó còn tiết ra một loại chất lỏng.
Chất lỏng này không phải nước.
Mà nó giống như dịch dạ dày của con người.
Nếu để lâu nó có thể ăn mòn con người.
Trần Quả nhanh chóng khiêng Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi lao ra khỏi biển hoa.
Cô ấy nghe thấy tiếng nước chảy ở gần đó.
Đằng trước có một con suối.
Trần Quả nhanh lập tức ném hai người Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi vào trong suối.
Nước suối khiến Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi tỉnh táo lại.
Hai người từ trong suối đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, hai gò má ửng hồng.
Đoạn đường tiếp theo khá an toàn.
Nhưng dù Trần Quả gặng hỏi vừa nãy bên trong bông hoa đã xảy ra chuyện gì.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình không ai chịu nói.
Mà Hứa Mộc Tình còn kéo Trần Quả sang một bên, giọng điệu nghiêm túc nói với cô ấy.
Chuyện trong hoa hồng ban nãy không được nói với anh ấy.
Tuy Hứa Mộc Tình không nói rõ à ai nhưng Trần Quả biết người mà cô để ý nhất là Lý Phong.
Nhưng Trần Quả vẫn thấy khó hiểu.
Rốt cuộc là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì chứ?
Sao cô ấy thấy ánh mắt hai người kia nhìn nhau lạ thế nhỉ?
Sau khi đi thêm được một đoạn, Cố Ngôn Hi không chịu nổi nữa.
Cô ấy hai tay chống nạnh, đứng thở hổn hển.
"Ôi, mệt chết đi được, cái đảo này rộng đến mức nào thế?"
"Lý Phong rốt cuộc làm gì vậy? Anh ấy ở đâu chứ?"
"Nếu giờ mà có một chiếc xe du lịch lái đến thì tốt rồi".
"Chúng ta ngồi xe đi dạo quanh đảo một vòng, thích phải biết".
Hứa Mộc Tình bước đến vỗ lưng Cố Ngôn Hi cười nói.
"Đi thêm một đoạn nữa, nếu không chịu nổi nữa thì chúng ta quay về".
Cố Ngôn Hi vẫy tay nói: "Không được, tớ không bước nổi nữa, để tớ nghỉ ngơi một lát đã".
Nói xong, cô ấy bước đến chống tay lên một thân cây.
Cô ấy vừa chống lên thì một cái lưới rất lớn trên đỉnh đầu ba người chụp xuống.
Cái lưới này tóm gọn cả ba người Hứa Mộc Tình.
Ngay khi các cô đang cố gắng giãy dụa thì một đám đàn ông vũ trang đầy đủ vọt ra.
Bọn chúng chĩa họng súng đen ngòm vào ba người Hứa Mộc Tình: "Không được nhúc nhích!"
Trần Quả đang định vùng vẫy thì Hứa Mộc Tình liếc mắt ra hiệu với cô ấy.
Ngay lúc nguy cấp này cô không hét to như những cô gái bình thường khác.
Mà ngược lại, cô rất bình tĩnh.
Cô hiểu rõ giờ không có cách trốn thoát.
Dù sao bọn chúng cũng có súng.
Cô cũng phát hiện đám người này đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Chương 772: Không phải Lý Phong là người toàn năng à?
Mong ước của Cố Ngôn Hi rất nhanh đã thành hiện thực.
Đám người đó để ba người các cô ngồi trên một chiếc ô tô đi đến khu quân sự ở sâu trong rừng cây.
Mà Hứa Mộc Tình cảm thấy may mắn khi các cô không một mình đi sâu vào rừng cây này.
Vì trên đường đi cô nhìn thấy rất nhiều động vật nhìn bề ngoài thì bình thường.
Nhưng khi vừa đến gần thì bọn chúng trở nên rất hung dữ.
Chỉ có thể nói là vận may của ba người rất tốt.
Cả quãng đường ngoài con thỏ thì bọn họ chưa gặp phải động vật nào hung dữ hơn.
Sau khi đến khu quân sự, cả ba người bị dẫn đến một căn phòng.
Bên ngoài có hai tên người nước ngoài cầm súng trông coi, bọn chúng thỉnh thoảng nói với nhau mấy câu.
Hứa Mộc Tình đứng sau cánh cửa nghe bọn chúng nói chuyện.
Cố Ngôn Hi đi tới hỏi: "Bọn chúng đang nói gì thế?"
Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hi: "Cậu nghe không hiểu à?"
Cố Ngôn Hi cười gượng nói: "Trình độ của tớ á, dù là trẻ con nói tiếng anh tớ cũng không hiểu, nói gì là bây giờ".
Hứa Mộc Tình giải thích: "Bọn chúng tò mò về chúng ta".
"Chính bọn chúng cũng không biết chúng ta là ai".
"Nhưng bọn chúng cũng chả phải thứ tốt đẹp gì".
Hứa Mộc Tình nói xong câu cuối, trong mắt lóe lên sự chán ghét tột cùng.
Chắc chắn hai gã ngoài cửa đang nói về con gái, mà còn nói rất chối tai.
So với vẻ nghiêm túc của Hứa Mộc Tình thì Cố Ngôn Hi thoải mới hơn.
Cô ấy ngồi lên ghế, nắm lấy bàn chân hơi sưng đỏ của mình.
"Ôi, mệt chết đi được".
"Giờ cuối cùng cũng không cần đi nữa, chúng ta ở đây chờ Lý Phong đến cứu đi".
Cố Ngôn Hi nói rất thoải mái, một chút cũng không cảm thấy nguy hiểm.
Trong suy nghĩ của cô ấy, Lý Phong sẽ nhanh chóng đến cứu bọn họ thôi.
Hứa Mộc Tình cười khổ nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Sao cậu biết anh ấy sẽ biết chúng ta ở đây chứ?"
Cố Ngôn Hi gãi đầu nói: "Chắc chắc anh ấy sẽ đến, không phải anh ấy là người toàn năng à?"
Hứa Mộc Tình cạn lời nhìn Cố Ngôn Hi.
"Cho dù anh ấy có toàn năng thì cũng không biết chúng ta rời khỏi bờ biển đi sâu vào rừng".
Cố Ngôn Hi vỗ tay nói: "Ừ nhỉ, sao tớ không nghĩ ra chứ?"
Cố Ngôn Hi vừa nãy vẫn ung dung thoải mái lắm giờ lập tức cuống lên.
Cô ấy nhìn Trần Quả hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Võ công của Trần Quả là do Lý Phong tự mình dạy.
Vừa nãy cô ấy có thể cắt rách tấm lưới dẫn một người chạy thoát.
Nhưng một mình cô ấy không thể đánh mới mười mấy tên vũ trang đầy đủ được.
Thế nên cô ấy chỉ có thể nhịn, sau đó bị nhốt vào đây.
Mà giờ chính cô ấy cũng hết đường xoay sở.
Cô ấy không giỏi nghĩ cách.
Còn Hứa Mộc Tình từ lúc vào trong nhà giam này đã luôn suy nghĩ.
Cô nhanh chóng nghĩ ra một cách.
Nhưng nghĩ đến cách này, hai má cô cũng hơi ửng đỏ.
Cô nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Tớ có một cách nhưng tớ cần cậu giúp sức".
Nói xong, cô bước đến bên cạnh Cố Ngôn Hi, thì thầm vào tai cô ấy mấy câu.
Ban đầu Cố Ngôn Hi còn ngạc nhiên.
Nhưng sau đó cô ấy cũng giống như Hứa Mộc Tình, hai má đỏ ửng.
Cố Ngôn Hi hờn dỗi liếc nhìn Hứa Mộc Tình.
"Tớ chưa làm chuyện này bao giờ? Không biết có làm được không?"
Hứa Mộc Tình giơ tay vỗ vai cô ấy cười nói.
"Tớ thấy cậu làm được mà".
"Lúc trước chúng ta nói chuyện, cậu chả bảo định quay một bộ phim còn gì?"
"Giờ là lúc thử diễn xuất của cậu đến đâu rồi".
"Lên đi! Đây là lúc tốt nhất để cậu thể hiện khả năng diễn đấy".
Cố Ngôn Hi hờn dỗi nguýt Hứa Mộc Tình một cái.
"Sao tớ thấy giờ cậu toàn ý xấu thế nhỉ?"
Cố Ngôn Hi giơ tay vỗ má mình.
Một lát sau cô ấy đứng sau cánh cửa.
Cố Ngôn Hi bắt đầu dùng chất giọng mà bình thường lúc cô ấy ca hát có thể mê hoặc tất cả đàn ông.
Hứa Mộc Tình cũng chỉ định để cô ấy thử chút thôi.
Nhưng cô không ngờ lại hiệu quả như vậy.
Chưa nói đến đàn ông, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng không nhịn được giơ ngón cái lên với cô ấy.
Chất giọng này thật sự rất mê người.
Cố Ngôn Hi chỉ thốt lên những âm đơn, cũng không nói gì.
Sau mấy tiếng "ưm", "a", hai gã đang đứng ngoài cửa nói chuyện lập tức mở cửa xông vào.
Sau khi cửa mở ra, con ngươi của bọn chúng đỏ bừng.
Bọn chúng thở hổn hển như trâu, hơi thở nóng rực, giang tay lao về phía Cố Ngôn Hi.
"Hai người định làm gì, đừng đến đây".
Lúc này Cố Ngôn Hi như gái nhà lành bị trêu ghẹo.
Không ngừng giật lùi về phía sau.
Mà hai gã này không nhịn nổi nữa, bắt đầu cời quần áo của mình ra.
Trong mắt bọn chúng, ba ả đàn bà trước mặt như dê đợi làm thịt, bọn chúng muốn chơi thế nào thì chơi.
Trần Quả đợi sẵn bên cạnh, vừa thấy Hứa Mộc Tình ra hiệu thì nắm chặt tay vọt lên.
Sau hai tiếng "bịch bịch".
Hai gã to con này đã bị Trần Quả đánh ngất.
"Yeah!"
Cố Ngôn Hi phát huy toàn bộ khả năng diễn xuất.
Vẻ mặt vừa nãy còn sợ hãi, giờ đã nhảy nhót hoan hô rồi.
Cô ấy không ngờ mình làm tốt đến thế.
Cố Ngôn Hi đá vào gã da trắng bên chân.
Sau đó cầm lấy khẩu súng trên người gã.
"Uây, cái này nặng ghê".
Cố Ngôn Hi cầm khẩu súng đen xì trong tay hỏi Trần Quả: "Cô có biết dùng cái này không?"
Trần Quả lắc đầu.
Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trong tay Cố Ngôn Hi, thành thạo tháo băng đạn, mở chốt an toàn.
Động tác của cô nhanh gọn lẹ, mắt Cố Ngôn Hi sáng rực.
"Ngầu quá đi! Tình à, sao cậu biết dùng cái này thế?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Lúc học đại học chúng ta phải học quân sự một tháng đúng không?"
"Khóa học của trường tớ học thêm mười năm ngày, mà còn học trong doanh trại quân đội nữa".
"Thế cậu bắn súng rồi à?"
Hứa Mộc Tình gật đầu, cô rút khẩu súng trong túi gã kia ra, sau khi chỉnh lại thì đưa nó cho Cố Ngôn Hi.
"Tay cậu nhỏ thì dùng cái này đi, nó đỡ giật".
Nói xong Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trường tự nạp.
Chương 773: Trời ơi, thật là kích thích
Hứa Mộc Tình nhìn Trần Quả nói: “Khi nãy lúc bước vào, chị nhìn thấy một nơi trông giống lô cốt”.
“Có rất nhiều người, hơn nữa bọn họ còn có vũ khí mạnh, chúng ta rất khó để trốn thoát”.
“Bây giờ không biết chồng chị đang ở đâu”.
“Thế nhưng, lần này anh ấy đến hòn đảo này chắc chắn có liên qua đến mấy người kia”.
“Nếu chị đoán không sai, có thể anh ấy đang ở gần đây”.
“Việc tiếp theo chúng ta cần làm là đánh tiếng thật lớn, để anh ấy biết chúng ta đang ở bên trong này”.
Cố Ngôn Hi và Trần Quả khẽ gật đầu.
Ba cô gái trước giờ chưa từng gặp chuyện như này , quyết định tự mình làm náo loạn chỗ này lên.
“Ôi, cậu nói xem đây là cái gì?”
Hứa Mộc Tình lấy một thứ nhìn giống lon nước từ thắt lưng của gã nước ngoài xuống.
Nó to bằng một nắm tay, màu đen tuyền, trên đầu có một cái khóa kéo.
Nhìn tổng thể khá là bắt mắt.
“Chắc nó là một quả lựu đạn.”
Hứa Mộc Tình nói.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “ “Cậu từng ném nó rồi à?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
“Hi hi”.
Lúc này mặt Cố Ngôn Hi hiện lên nụ cười xấu xa.
“Nếu đã muốn làm loạn, thì nhất định phải càng to càng tốt, nếu chỉ có ba người chúng ta thì e rằng không đủ”.
”Giờ chắc chúng ta đang bị nhốt trong nhà giam”.
“Khi nãy lúc mới tới, tớ phát hiện bên cạnh còn có mấy căn phòng nữa, nhìn bên trong cũng có người”.
Cậu nói xem nếu chúng ta dùng cái này cho nổ hết cánh cửa, thì những người bên trong chắc sẽ chạy ra chứ nhỉ?”
Ba cô gái đều không nói gì, sau khi họ nhìn nhau, không nói thêm một lời nào nữa, lập tức cướp vũ khí của hai gã đàn ông.
Sau đó, họ bắt đầu rồi!
Thế nào là ba cô gái một sân chơi?
Khi Cố Ngôn Hi ném quả lựu đạn M40 ra giữa lối đi, trò chơi chính thức bắt đầu!
Ba người Hứa Mộc Tình không biết gì về uy lực của loại vũ khí này.
Họ chỉ biết nếu rút lựu đạn quăng ra, sau đó vôi vàng đóng cửa lại, đồng thời trốn vào góc phòng như một bản năng.
Ba giây sau.
“Bùm!”
Có tiếng nổ cực kỳ lớn vang lên!
Ba người Hứa Mộc Tình đã đưa tay lên che tai.
Cách cánh cửa và bức tường vẫn có thể cảm nhận được âm thanh đang dội thẳng vào tai họ.
Họ có cảm giác đến không khí cũng đang rung lên!
“Trời ơi, uy lực của cái thứ này lớn quá đi!”
Bên ngoài lập tức có tiếng náo loạn truyền lại.
Nghe có vẻ như những người bị nhốt đang xông ra ngoài.
Sau đó họ đánh nhau kịch liệt với đám người trong căn cứ.
Trong chốc lát ở đâu cũng vang lên tiếng nổ lớn.
Ba cô gái thông minh đã không xông ra ngoài ngay, mà ngồi đợi bên trong phòng.
Họ nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt như những đứa trẻ vừa mắc lỗi.
Mặt vô tội.
Trên mặt người nào người nấy như viết lên dòng chữ: “Không phải tôi làm đâu”.
“Không phải lỗi của tôi”.
Đợi âm thanh của tiếng nổ nhỏ dần.
Hứa Mộc Tình cùng hai người kia rón ra rón rén mở cửa đi ra.
Bên ngoài là một đống đổ nát.
Hơn nữa có rất nhiều người chết nằm trên đất.
Có người nước ngoài, còn có cả hai người đàn ông mặc quần áo bình thường.
Ở đằng xa còn truyền đến tiếng hô hào chém giết.
Đâu cũng là tiếng “bốp bốp bốp”.
“Trời ơi, thật là kích thích quá đi thôi!”
Hành lang này có hai lối đi.
Bên ngoài lối đi bên tay phải có tiếng đánh nhau rất kịch liệt, ba cô gái không dám đi về hướng đó.
Vì thế họ đi lối đi bên tay trái.
Họ đi đến một lối rẽ liền nhìn thấy có cầu thanh đi xuống bên dưới.
Sau khi đi xuống, ba cô gái phát hiện đó không phải lối ra.
Chỉ có một căn phòng.
Cánh cửa sắt của căn phòng này trông rất vững chãi.
Ba người đứng đó nhìn vào cánh cửa sắt trước mặt.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Cánh cửa này nhìn rất to, có phải bên trong cất giấu đồ quý giá không?”
Với thân phận và địa vị Hứa Mộc Tình bây giờ cô không thiếu tiền.
Cho dù cả căn phòng rải đầy tiền vàng thì Hứa Mộc Tình cũng không động lòng.
Lúc này, Cố Ngôn Hi ở bên cạnh lại nói thêm.
“Không chừng bên trong căn phòng này lại chứa đựng thứ mà Lý Phong muốn đấy”.
Hứa Mộc Tình vốn dĩ định rời đi, nhưng khi nghe thấy Cố Ngôn Hi nói như vậy cô liền bước xuống.
Cô lập tức bước xuống, tỉ mỉ quan sát đằng sau cánh cửa, cô rút từ trong túi áo ra một “cái lon” trông rất bắt mắt.
Cố Ngôn Hi đi tới, nhìn cánh cửa vững chãi trước mắt.
“Cánh cửa này dày như thế, chắc không làm nổ được đâu nhỉ?”
“Một cái không được, vậy chuẩn bị thêm nhiều cái nữa”.
“Dù sao bên ngoài kia cũng đang đánh nhau khí thế ngút trời, chúng ta có ở trong nàylàm gì đi nữa cũng chẳng ai để ý đâu”.
Vì thế, ba cô gái nhặt mười mấy “cái lon”, đống thời chất đống lên trước cánh cửa.
Cuối cùng, Trần Quả phụ trách châm lửa.
“Bùm!”
Cùng với tiếng nổ dữ dội.
Rõ ràng ba cô gái đều nấp ở rất xa, nhưng vẫn bị tiếng nổ làm cho ù tai.
Khi họ ôm hai tai bị ù chạy đến chỗ cánh cửa thì phát hiện bên trong là một cái động tối.
“Bên trong có cái gì nhỉ?”
Cố Ngôn Hi rút bật lửa từ trong túi ra.
Cái bật lửa này là khi nãy cô ấy lấy từ chỗ tên nước ngoài.
Có cái này, họ không cần khổ sở nhóm lửa trên đảo nữa rồi.
Khi cô ấy vừa bật bật lửa lên.
Bỗng nhiên!
Trước mắt họ xuất hiện một khuôn mặt vô cùng đáng sợ!
Cố Ngôn Hi bị dọa đến giật thót lên!
Nhìn kỹ lại mới phát hiện trước mắt là một người phụ nữ da ngăm đen, bị người ta treo lên trên không trung bằng dây xích to như cái đùi.
Cô ta bị trói thành hình chữ “đại” (chữ đại của Trung Quốc: 大)
Đồng thời, còn có một sợi xích to trói chặt xương cột sống của cô ta.
Nhìn rất đáng sợ.
“Cô là ai?”
“Tại sao họ lại đối xử với cô như vậy?”
Vì đối phương là nữ, Cố Ngôn Hi không cảm thấy đáng sợ nữa.
Thế nhưng cô ấy hỏi vài câu, người phụ nữa kia đều không trả lời.
Đầu người phụ nữ rủ xuống, không biết là sống hay đã chết.
Hứa Mộc Tình nhìn xung quanh một lượt, phát hiện căn phòng này hình như xây chỉ để nhốt cô ta, không có bất kỳ một thứ gì khác ở bên trong.
Vì Hứa Mộc Tình không biết đối phương là người tốt hay người xấu.
Hứa Mộc Tình trầm ngâm một lúc, sau đó dẫn Cố Ngôn Hi và Trần Quả rời đi.
Lúc Hứa Mộc Tình bước ra đến cửa.
Người phụ nữ da đen miệng run rẩy nói nhỏ: “Giúp tôi với”.
Ba người Hứa Mộc Tình lập tức dừng bước.
“Ôi, lúc nãy có phải cô nói giống chúng ta không?”
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn người phụ nữ có nước da bánh mật.
“Cô là ai? Sao họ lại đối xử với cô như thế này?”
“Tôi là Sandy”.
Tiếng của Sandy rất yếu ớt.
Nhưng nhìn cô ta trong bóng tối trông giống như một con sư tử đang bị xiềng xích trói chặt!
Chương 774: Chạy đi, chúng sắp tới rồi
Rõ ràng đó là một người phụ nữ.
Thế nhưng trong mắt ba người Hứa Mộc Tình, trông cô ta rất đáng sợ.
Giọng Sandy khàn khàn nói với Hứa Mộc Tình.
“Thân phận của tôi rất phức tạp, nếu có nói ra thì các cô cũng không hiểu được”.
“Nếu các cô giống tôi, đều bị nhốt ở đây để làm vật thí nghiệm”.
“Vậy chúng ta là bạn”.
“Không có tôi, các cô không có cách nào rời khỏi đây đâu”.
Hứa Mộc Tình nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được rồi, chúng tôi sẽ giúp cô!”
Đợi ba người bước đến cạnh Sandy, nhìn sợi dậy xích dày bịch, Cố Ngôn Hi liền thở dài một cái.
“Chúng tôi phải làm gì mới có thể giúp cô cởi cái này ra”.
Nhưng mà, Sandy lại nói một câu khiến ba người Hứa Mộc Tình đều kinh ngạc.
“Các cô chỉ cần để lựu đạn nổ sau lưng tôi là được rồi”.
Lời nói của Sandy khiến cho Hứa Mộc Tình giật mình.
Vụ nổ khi nãy đã để lại chấn động sâu sắc cho người họ.
Tiện tay một cái có thể khiến cho một bức tường nổ tan tành.
Cái này nếu đặt sau lưng một người, vậy điều gì sẽ xảy đây?
Đến nghĩ thôi Hứa Mộc Tình cũng không dám nghĩ đến.
Cô lắc đầu liên tục nói: “Không được không được, như vậy quá nguy hiểm”.
Sandy nhìn Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt cô ta nhìn Hứa Mộc Tình có chút nghi ngờ.
Cô ta hỏi Hứa Mộc Tình: “Rốt cuộc ba người vào đây bằng cách nào?”
Rõ ràng ba người Hứa Mộc Tình chẳng ăn nhập gì với những thứ ở đây.
“Tạm thời không nhắc đến chuyện chúng tôi vào đây bằng cách nào”.
“Bây giờ, điều chúng tôi muốn biết là rốt cuộc phải làm gì để có thể cứu cô?”
Sandy cười nói: “Thì cứ làm như những gì tôi vừa nói là được”.
“Các cô yên tâm, trên thế giới này rất ít thứ có thể giết được tôi”.
“Các cô yên tâm làm theo lời tôi nói đi, nhanh lên, đám người kia sắp đến rồi!”
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ hơi do dự.
Cứu người là một chuyện, giết người lại là một chuyện khác.
Bọn họ không muốn vì sai sót nào đó mà từ cứu người lại biến thành giết người.
Trong khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đnag rất do dự, Trần Quả ở bên cạnh không nói câu gì lập tức cầm lấy lựu đan đi về phía Sandy.
Ngay sau đó, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
“Hai người ra ngoài trước đi, trốn sau bức tường kia”.
Đợi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rời đi.
Trần Quả liền rút ngòi nổ của lựu đạn.
Cô ấy làm theo lời Sandy nói, để lưu đạn ra đằng sau dây xích đang trói Sandy.
Chỉ trong ba giây, Trần Quả biến lên thành một cái bóng ngay trước mắt Sandy.
Trong chớp mắt cô ấy đã phóng như bay ra bên ngoài.
Vốn dĩ Sandy đánh giá Trần Quả không khác gì người bình thường, lúc này mặt cô ta liền lộ ra chút kinh ngạc.
“Bùm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên, dội thẳng vào tai ba người Hứa Mộc Tình.
Khi ba người họ đi ra khỏi chỗ nấp.
Nhìn thấy một cô gái có nước da bánh mật bước ra từ khói bụi mù mịt.
Vì khi nãy ở trong phòng không có lấy một bóng đèn, tối đen như mực.
Ba người Hứa Mộc Tình không nhìn rõ dung mạo của Sandy.
Nhưng bây giờ Sandy đang đứng dưới ánh sáng, Hứa Mộc Tình nhận thấy làn da của Sandy khác hẳn với quan điểm thẩm mĩ của người Hoa Hạ.
Nhưng xét riêng về đường nét trên khuôn mặt thì Sandy cũng là mỹ nhân có khuôn mặt rất thanh tú.
Hơn nữa vóc sáng cô rất đẹp, lại càng khiến cho ba người Hứa Mộc Tình càng kinh ngạc, vừa thoát khỏi từ một vụ nổ mà cô ta lại không bị thương gì cả.
Hơn nữa chính sợi dậy xích to móc thẳng vào cột sống Sandy.
Bây giờ Hứa Mộc Tình bước lại nhìn thì phát hiện quần áo phía sau lưng Sandy đã bị nổ rách hoàn toàn, lộ ra mảng lưng màu da bánh mật.
Nhưng kì lạ rằng lưng của Sandy lại không hề bị thương.
Điều này thật là thần kì!
Thế nhưng, ba người Hứa Mộc Tình không có cơ hội phân tích tỉ mỉ.
Bên trên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người.
Đồng thời còn có tiếng súng khiến người nghe nổi da gà.
Trần Quả bình tĩnh nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, bọn họ đến rồi”.
Trần Quả không biết dùng súng.
Cô ấy rút từ trong túi ra một con dao nhỏ mà Lý Phong đưa cho cô trước đó.
Khi Sandy nhìn thấy con dao này, mắt cô ta đột ngột sáng lên.
Cô ta nói với Trần Quả: “Mấy cô đứng ra sau lưng tôi, tôi sẽ xử lý mấy tên này”.
Lúc này tay Sandy đã nắm lấy sợi dây xích to kia, kéo nó chầm chậm bước về phía trước.
Lúc này, cầu thang trước mặt đã có một đám binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng lao xuống.
Chỉ nhìn thấy sợi dây xích trong tay Sanday khẽ rung lên.
Dưới sự điều khiển của Sandy dây xích vô cùng nặng nề kia uốn lượn như một con rồng.
Trông nó cứ như là đang sống vậy.
Nhìn giống như một con rắn độc phi về đám người trước mặt.
Dậy xích to như vậy, cho dù có rơi từ trên xuống cũng đủ đè bép dí một người.
Chưa kể đến bây giờ nó lại được điều khiển bởi một lực vô cùng mạnh mẽ như vậy.
Trong chớp mắt, người ở cầu thang đổ như ngả rạ.
Những tên nước ngoài tay cầm vũ khí hiện đại này đều bị Sandy đánh đến mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Thậm chí có những tên còn chưa kịp cất tiếng gào thảm thiết đã biến thành một bãi thịt nát.
Trong chớp mắt, dưới sự chỉ đạo của Sandy, ba người Hứa Mộc Tình cuối cùng đã được nhìn thấy ánh mặt trời.
Tất nhiên căn cứ mà họ đang ở có diện tích rất lớn.
Ngoài những công trình nổi trên mặt đất, dưới lòng đất cũng có rất nhiều công trình khác.
Cho dùmột cao thủ mạnh như Sandy cũng không dám ở chỗ này quá lâu.
Cô ta lập tức dẫn ba người Hứa Mộc Tình nhanh chóng đột phá vòng vậy.
Sandy đánh những tên người nước ngoài này khiến chúng trở tay không kịp.
Cô ta dẫn ba người nhanh chóng phi vào rừng cây.
“Phù”.
“Phù”.
Sau khi chạy một đoạn đường dài như vậy, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi thở hổn hển.
So với Cố Ngôn Hi thì Hứa Mộc Tình có vẻ khỏe hơn.
Dù sao bình thường cô cũng hay luyện tập.
Mà một ngôi sao lớn như Cố Ngôn Hi thì thể lực kém hơn rất nhiều.
Cô ấy nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, dựa vào người cô.
“Không xong rồi, không xong rồi, tớ mệt quá rồi, không chạy được nữa rồi”.
“Chúng ta tìm một nơi nào đó nghỉ một chút đi”.
Hứa Mộc Tình đang định nói.
Bỗng nhiên, có một thứ gì đó màu đen trông rất nhỏ phóng ra từ rừng cây cách đó không xa.
Không đợi Sandy phản ứng lại, Trần Quả đã nhanh hơn Sandy một bước, dùng con dao nhỏ trong tay mình phi ngược lại vào thứ kia.
Hứa Mộc Tình cúi đầu nhìn, phát hiện thứ đó giống như một cây kim.
“Kim gây mê?”
Sandy cau mày.
Đột nhiên cô ta phát hiện có rất nhiều binh lính với vũ khí hiện đại lao ra từ đám cỏ xung quanh.
Trong tay đám người này không phải là súng đạn bình thường mà là súng gây mê.
Trong chớp mắt, trên đầu họ có hai chiếc trực thăng bay tới.
Chương 775: Tao thích con đàn bà này rồi
Có một người trên trực thăng cầm một cái loa lớn, nói với Sandy.
"Sandy, cô nên biết rằng cô không thể trốn thoát".
"Cho dù cô có cướp được một con tàu, cô cũng không thể rời khỏi Biển Quỷ!"
"Tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn đầu hàng, để không phải chịu đau đớn như trước".
Cố Ngôn Hi vươn tay nắm lấy ống tay áo của Hứa Mộc Tình và hỏi: "Họ đang nói gì vậy?"
Hứa Mộc Tình không nói gì, mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Hứa Mộc Tình cuống lắm rồi.
Đồng thời cô cũng hối hận vô cùng.
Biết thế thì đã nghe lời Lý Phong ngay từ đầu đợi ở trên bờ biển không đi vào.
Nhìn thấy một đám người không ngừng tiếp cận từ mọi hướng.
Lính đánh thuê bốn phía đã bắn liên tiếp hàng chục phát súng gây mê trước khi Sandy ra tay.
Không cần biết sợi xích sắt trên tay Sandy hung tợn đến đâu.
Sau khi hạ gục mấy chục người, cô ta vẫn bị bắn hai phát vào tay.
Cơ thể run lên một cái rồi ngã xuống đất bên cạnh.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đỡ Sandy dậy và hỏi: "Cô có sao không?"
Sandy cắn răng, nói với Hứa Mộc Tình: "Xin lỗi, tôi hết sức rồi".
Nhìn đối phương càng ngày càng gần.
Với con dao găm trên tay, Trần Quả chạy đến trước mặt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi ôm đầu với vẻ mặt đau khổ.
"Toang rồi, toang rồi, biết thế này thì đã không ham chơi chạy linh tinh".
"Làm sao bây giờ? Lý Phong đang ở đâu?"
Nhìn thấy những người này tiếp tục đến gần.
Cố Ngôn Hi cũng lấy hết can đảm, chỉ vào những người xung quanh và nói bằng giọng Hoa Hạ tròn vành rõ chữ.
"Đừng tới đây!"
"Tôi nói cho các người biết, vị cứu tinh của chúng tôi sẽ đến đây sớm thôi".
"Anh ấy rất lợi hại, loáng cái là có thể hạ gục được nhúm người các người thôi".
"Tốt nhất là các người ngoan ngoãn đưa chúng ta ra ngoài, bằng không đến lúc đó các người ăn đủ".
Cố Ngôn Hi bây giờ rõ ràng chỉ mạnh miệng thôi.
Nhóm người nước ngoài ở xung quanh căn bản không hiểu Cố Ngôn Hi đang nói về cái gì.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi xinh đẹp, giọng nói lại hay.
Vì vậy, giọng nói lọi vào tai của những người nước ngoài này cũng ngọt ngào lạ thường.
Dù sao, mấy người Cố Ngôn Hi trong mắt bọn họ đã là thỏ nhốt trong lồng rồi.
Họ không lo lắng gì về việc mấy người các cô sẽ chạy mất.
Vì vậy, đám người đứng đó cười lớn.
Ánh mắt đầy vẻ đùa cợt.
Một người trong số họ là một người đàn ông để râu quai nón, đứng trên một chiếc xe địa hình.
Hắn chỉ vào Hứa Mộc Tình bên cạnh Cố Ngôn Hi và cười lớn.
"Con này được phết! Tao thích".
"Sau khi chơi chán rồi sẽ đưa cho chúng mày!"
Nói xong, tên râu quai nón nhảy khỏi xe địa hình.
Hắn thè lưỡi liếm môi một cách ghê tởm.
Sau đó, hắn dẫn người từng bước một đến gần đám người Hứa Mộc Tình.
Tiếng mắng chửi của Cố Ngôn Hi tiếp tục vang lên trong không trung: "Đừng đi qua! Đừng qua đây!"
"Tôi nói cho các người biết, bạn tôi rất lợi hại, anh ấy sẽ tới đây ngay lập tức đấy!"
"Vợ anh ấy ở đây, anh ấy nhất định sẽ tới!"
"Tất cả những người bắt nạt vợ anh ấy trước đây cuối cùng đã bị anh ấy đánh cho tơi tả".
"Các người đừng có manh động, bằng không, đợi khi anh ấy đến, các người chết chắc!!"
Tên râu quai nón nghe Cố Ngôn Hi nói mãi.
Hắn cũng muốn biết Cố Ngôn Hi đang nói gì.
Vì vậy, hét vào mặt những người xung quanh: "Ai có thể cho tao biết người phụ nữ da vàng này đang nói về cái gì?"
Đúng lúc này, có một người đàn ông da vàng dáng người không cao, tướng mạo hèn mọn, từ bên cạnh chạy tới.
Anh ta giải thích với tên râu quai nón với vẻ mặt nịnh nọt.
Sau khi hiểu những gì Cố Ngôn Hi đang nói, tên râu quai nón cười điên cuồng.
"Hahahaha, con này cũng rất thú vị".
"Tao muốn cả hai đứa nó".
Vừa nói, tên đó vừa tiến lại gần hai người họ từng bước một.
Đồng thời đưa tay cởi áo ra.
Khi nhìn thấy phần trên xấu xí của tên đó, Cố Ngôn Hi ngay lập tức che mắt và hét lên.
"Lý Phong, anh ở đâu, Lý Phong, mau đi ra đây cho tôi".
"Nếu không ra vợ anh sẽ bị ức hiếp đấy!"
Cố Ngôn Hi càng hét càng to hơn, tên râu quai nón và những tên lính đánh thuê ngoại quốc xung quanh cười càng lúc càng hăng.
Tên râu quai nón sờ lên mặt nói: "Nhỏ này thật là thú vị".
"Lát nữa đè cô ta xuống giường, tiếng rên rỉ chắc chắn sẽ rất êm tai đây".
Tên đó bước nhanh về phía Cố Ngôn Hi.
"Vù!"
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến từ phía sau tên đó.
Tên râu quai nón sửng sốt trong giây lát.
Hắn không tiếp tục đi về phía Cố Ngôn Hi nữa.
Bởi vì hắn thấy rằng biểu cảm trên gương mặt của Cố Ngôn Hi lúc này trông rất phức tạp.
Có ngạc nhiên, có vui mừng.
Ngoài ra còn có một sự ngưỡng mộ mãnh liệt!
Tên đó đột ngột quay lại.
Thì thấy rằng có một người đàn ông đứng sau lưng cách hắn khoảng hai mét.
Người đàn ông đang mặc một bộ quần áo rất bình thường.
Ngoại trừ vóc dáng tương đối cao, thân hình cân đối ra.
Thì cũng chẳng khác với những người bình thường.
Tên đó giễu cợt Lý Phong.
"Con khỉ da vàng nhà mày đến chả đúng lúc gì cả".
"Vừa rồi nhất định là mày trốn ở trên cây".
"Tại sao không tiếp tục trốn nữa? Lẽ ra mày đã có thể sống sót".
"Nhưng bây giờ, mày chết chắc rồi!"
Tên đó ngay lập tức lấy một khẩu súng lục trong túi ra và chĩa họng súng về phía Lý Phong.
"Giết mày trước mặt người phụ nữ của mày hẳn là một điều rất tuyệt vời!"
Trong lúc nói, tên đó đã bóp cò.
Kèm theo một tiếng súng lớn, viên đạn nhanh chóng bay từ giữa nòng đến trán Lý Phong!
Tuy nhiên, tên đó rất ngạc nhiên khi thấy Lý Phong không bị sao hết.
Viên đạn dường như đột ngột biến mất trong không khí.
Rõ ràng là Lý Phong đứng ở trước mặt hắn, không hề nhúc nhích.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tên đó bóp cò về phía Lý Phong ba lần nữa.
Ba viên đạn bắn thẳng vào Lý Phong với tốc độ siêu thanh.
Tuy nhiên, Lý Phong và tên râu quai nón cách nhau rõ ràng chỉ hai ba mét, nhưng anh không hề bị thương.
Tên đó ngạc nhiên rút khẩu súng lục lại, đưa họng súng vào mắt và nhìn kỹ.
Lúc này, ngón trỏ bên phải của Lý Phong cong nhẹ.
"Bùm!"
Kèm theo đó là tiếng súng dữ dội.
Lập tức đầu tên râu quai nón nổ tung!
Vừa rồi, khi tên đó đang nói chuyện với Lý Phong.
Hứa Mộc Tình và Sandy không nhìn thấy Lý Phong.
Bởi vì tầm nhìn của cô ta đã bị tên râu quai nón chặn lại.
Lúc này, tên đó đã gục xuống.
Thân hình cao lớn của Lý Phong cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Sandy.
Khoảnh khắc Sandy nhìn thấy Lý Phong, đồng tử của cô ta lập tức giãn ra.
Môi cô ta run rẩy liên tục.
Biểu cảm trên gương mặt của cô ta rất phức tạp.
Phức tạp đến mức không có cách nào diễn đạt thành lời, chỉ tóm lại thành hai chữ.
Cuồng si! !
Sandy không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp anh ở đây!
Chương 776: Tự làm tự chịu
Khi Sandy nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, thì cô ta đã gặp được người đàn ông mà mình mơ ước một cách thần kỳ.
Điều này khiến trái tim đã chết của cô ta đột nhiên sống lại.
Sandy biết rằng trên thế giới này, không một người nào, kể cả một tổ chức nào có thể ngăn cản anh tiến về phía trước.
Không ai dám kiêu ngạo trước mặt anh.
Bởi vì tất cả những kẻ kiêu ngạo trước mặt anh, sẽ giống như tên râu quai nón kia, chết rồi.
Tự làm tự chịu!
Nhưng cùng lúc đó, Sandy cũng nhìn Hứa Mộc Tình.
Bởi vì cô ta đã nghe những gì Cố Ngôn Hi nói vừa rồi.
Theo lời của Cố Ngôn Hi, Sandy biết rằng người phụ nữ phương Đông xinh đẹp đang đỡ mình chính là vợ của người đàn ông trước mặt.
Không biết có bao nhiêu phụ nữ xuất sắc trên thế giới muốn trở thành bạn đời của người đàn ông này.
Tuy nhiên, từ công chúa, đến thường dân.
Tất cả những người ôm loại hi vọng xa vời này đều đã thất bại.
Bất kể họ sử dụng cách nào.
Cho dù cơ thể của họ có mê hoặc đến đâu.
Hay khuôn mặt của họ có thanh tú đến cỡ nào.
Thậm chí có người còn cho rằng vị thần này không thích phụ nữ.
Cho đến một ngày, một công chúa của một quốc gia nào đó có thân phận phi phàm, cũng là người có khả năng trở thành vợ anh nhất, đã nhận được một câu trả lời chắc nịch.
Mới biết rằng có một người con gái luôn ở trong lòng anh suốt thời gian qua.
Bây giờ Sandy cuối cùng đã nhìn thấy người con gái trong truyền thuyết ấy rồi.
Thành thật mà nói, nếu không trải qua chuyện vừa rồi.
Nhìn từ bề ngoài, Sandy sẽ nghĩ rằng Hứa Mộc Tình không đủ tốt với Lý Phong.
Bởi vì Lý Phong quá giỏi.
Anh như thể không phải người ở thế giới này.
Anh là một vị thần cao quý, đứng trên cao quan sát cả thế giới.
Trên đời này, chỉ có nữ thần mới có thể sánh ngang với anh!
Hứa Mộc Tình thì không phải thần.
Cô chỉ là một cô gái có vẻ ngoài bình thường.
Nhưng ở cô, Sandy nhìn thấy một sự tốt bụng và hồn nhiên hiếm có.
Mặc dù thời gian tiếp xúc ngắn nhưng Sandy có thể nhìn ra được.
Sự xuất hiện của Lý Phong đã mang đến cho đám người Hứa Mộc Tình một bước ngoặt lớn.
Thậm chí có thể nói nó đã trực tiếp đảo ngược toàn bộ tình thế.
Cái chết của tên râu quai nón ngay lập tức khiến tất cả những người được trang bị vũ khí đầy đủ phẫn nộ.
Ngay lập tức, có người phát lệnh nổ súng.
Tất cả những người cầm súng gây mê được tùy ý bắn về phía Lý Phong!
Tuy nhiên, khi họ nhắm nòng súng vào Lý Phong, Lý Phong đã biến mất.
Tất cả những người nhắm súng gây mê vào Lý Phong lần lượt bị hạ gục hết.
Đến khi đám người Hứa Mộc Tình phản ứng kịp , Lý Phong đã đứng ở vị trí ban đầu.
Ngoài mấy người các cô, không có ai còn đứng vững cả.
Ngay trên đầu, có hai chiếc trực thăng đang bay lượn.
Cố Ngôn Hi chỉ vào chiếc trực thăng phía trên và nói với Lý Phong: "Bắn rơi hai cái đó đi".
Lý Phong giận dữ lườm Cố Ngôn Hi.
"Bắn rơi chúng không vấn đề".
"Nhưng khi chúng rơi xuống, nếu chúng phát nổ trong rừng, hòn đảo rậm rạp này sẽ bị thiêu rụi trong vòng chưa đầy vài giờ".
"Khi đó, chúng ta sẽ trở thành ‘xiên thịt người', không thể chạy thoát được".
Lúc này Lý Phong đã đi tới trước mặt Hứa Mộc Tình.
Trong ánh mắt anh nhìn Hứa Mộc Tình, tràn ngập sự dịu dàng vô hạn.
Hỏi Hứa Mộc Tình: "Sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"
Hứa Mộc Tình lắc đầu cười nói: "Không sao, chỉ là lúc đầu em hơi sợ thôi".
Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói: "Nơi này không an toàn. Chúng ta rời khỏi đây trước đi".
Nói xong, Lý Phong đưa tay ra vác cả người Hứa Mộc Tình lên vai.
Sandy thì được Trần Quả dìu đi.
Sau đó, Lý Phong quay đầu lại và nói với Cố Ngôn Hi: "Cô muốn tôi khiêng, dìu hay kéo đi?"
Cố Ngôn Hi tự nhủ: Giá như bế kiểu công chúa thì tốt.
Kết quả là ngay sau khi cô ấy thầm nhủ, Lý Phong đã dùng cách thô bạo nhất, vác Cố Ngôn Hi trên vai trái thô lỗ như một tên cướp.
Theo cách này, cả cô ấy và Hứa Mộc Tình đều được Lý Phong đối xử như nhau.
Mà không đợi Cố Ngôn Hi cảm nhận được sức mạnh của đôi vai Lý Phong.
Đột nhiên, cô ấy cảm thấy môi trường xung quanh đã có những thay đổi to lớn.
Ngay lúc đó, mắt cô ấy mờ đi!
Cảm giác như một chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường cao tốc.
Cây cối hai bên đường quốc lộ cứ thế lùi dần.
Mắt thường không phân biệt được rõ ràng.
Khi Cố Ngôn Hi kịp phản ứng, họ đã ở trong hang động bên biển.
Cố Ngôn Hi thậm chí còn không có thời gian để cảm nhận sự va chạm của lần đầu tiên tiếp xúc thân thể với Lý Phong.
Như thể chỉ cần vài cái chớp mắt, cuộc hành trình này đã kết thúc.
Lý Phong yêu cầu Trần Quả đặt Sandy nằm phẳng trên tảng đá, sau đó Lý Phong nói với Sandy.
"Cô nhắm mắt lại trước đi, liều lượng thuốc mê trong người cô hơi lớn".
"Tôi muốn tống thuốc mê ra khỏi cơ thể cô trong thời gian ngắn nhất".
"Quá trình này có thể hơi đau đớn, cố chịu chút nhé".
Mặc dù bây giờ Sandy rất buồn ngủ nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng chống đỡ.
Gật đầu nói với Lý Phong: "Tôi tin anh , trên đời này không có việc gì là anh không làm được".
Lý Phong thờ ơ gật đầu.
Sau đó, anh duỗi một ngón tay ra và nhẹ nhàng đặt nó lên cổ tay trái của Sandy.
Không biết Lý Phong đã làm gì, Sandy vốn cảm thấy cơ thể rất nặng nề, thậm chí không mở được cả mí mắt, bất ngờ run rẩy dữ dội.
Rồi cô ta sùi bọt mép.
Trong khoảng mười giây, Sandy ở trong trạng thái rất điên cuồng.
Khi Lý Phong bỏ ngón tay ra, Sandy đột nhiên lật người nôn ra bên cạnh tảng đá.
Hứa Mộc Tình đưa quả dừa đã chuẩn bị trước đó tới.
Sandy nôn được kha khá rồi súc miệng bằng nước dừa do Hứa Mộc Tình chuẩn bị.
Đỡ lấy cơ thể mình có phần mệt lả của mình, nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt biết ơn.
Nhận định ban đầu về Hứa Mộc Tình là đúng.
Hứa Mộc Tình quả thực là một người phụ nữ rất dịu dàng và tốt bụng.
Trong số rất nhiều người mà Sandy quen biết, không ai có thể so sánh với Hứa Mộc Tình.
Cho dù là cô công chúa cao quý kia cũng vậy.
Sandy đột nhiên phát hiện ra rằng người bạn đời tốt nhất của thần thực ra không phải là nữ thần.
Mà là một cô gái dễ gần ở nhân gian.
Chỉ bằng cách này, mới làm con người ta cảm thấy ấm áp hơn.
Thấy Sandy đã dần hồi phục.
Lúc này, Cố Ngôn Hi, người cũng đã uống hết nước dừa, đột nhiên ợ một cái.
Vào lúc này, cô ấy đã ném hết cái gọi là thục nữ đi rồi.
Cô ấy giống như một cô gái bình thường.
Hai chân dang rộng, hai tay chống nạnh, nhìn Lý Phong bằng ánh mắt kỳ quái.
Chương 777: Thật ngưỡng mộ các cô
Cô ấy nói với Lý Phong.
"Tôi vừa nghe anh gọi tên cô ấy. Hai người quen nhau à?"
Khi nghe Cố Ngôn Hi nói vậy, Hứa Mộc Tình và Trần Quả mới nhận ra điều này.
Lý Phong thường tạo cho người ta một cảm giác vô cùng bí ẩn.
Vốn dĩ Hứa Mộc Tình còn tưởng rằng Lý Phong sẽ giống như trước đây, nói hai ba câu phủ nhận quá khứ.
Nhưng lần này, Lý Phong rất tự nhiên gật đầu nói: "Chúng tôi có quen biết nhau".
"Nhưng không ngờ lại gặp cô ấy ở đây".
Lý Phong nhìn Sandy và nói với cô ta: "Sandy, để tôi giới thiệu với cô".
"Bên trái là vợ tôi".
"Cô gái bên cạnh với con dao trên tay, đối với tôi, cũng giống như em gái tôi".
Sau đó, Lý Phong quay đầu nhìn Cố Ngôn Hi, nhẹ giọng nói: "Về phần cô ấy, thôi kệ đi".
Cố Ngôn Hi hai tay chống nạnh: "Này, kệ đi là sao? Tại sao tôi không thể là em gái?"
Nhìn thấy Cố Ngôn Hi tức giận, Hứa Mộc Tình mỉm cười ôm Cố Ngôn Hi vào lòng và nói.
"Đừng để bị anh ấy lừa, anh ấy cố trêu tức cậu đấy".
Khi Cố Ngôn Hi chuẩn bị nói, Sandy, sắc mặt đã dần hồi phục, nói điều khiến cả Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đều ngạc nhiên.
Sandy bất ngờ nói: "Tôi thực sự ghen tị với các cô!"
"Có thể ở bên anh ấy và sống với anh ấy như người một nhà".
"Đối với chúng tôi, hai người chắc chắn là những người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới".
Sandy nói điều này, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi càng tò mò hơn về danh tính của Lý Phong.
Sau đó Sandy cuối cùng đã giới thiệu mình với ba người Hứa Mộc Tình.
Sandy đứng lên tiến hành một nghi thức rất đặc biệt với ba người.
"Xin chào, tên đầy đủ của tôi khá dài".
"Theo cách gọi của người Hoa hạ. Các cô có thể gọi tôi là Sandy. Olipatra".
Cố Ngôn Hi, một ca sĩ chưa bao giờ thích đọc sách, không hề biết Olipatra.
Nhưng khi Hứa Mộc Tình khi nghe thấy cái họ đặc biệt này.
Một sự ngạc nhiên bất giác xuất hiện trong mắt cô.
"Olipatra, đó không phải là tên của Cleopatra sao?"
Sandy cười nhẹ: "Tộc của tôi từng là người thống trị Ai Cập cổ đại".
"Tuy nhiên, đế chế của chúng tôi sau đó đã diệt vong".
"Để tồn tại, tộc của chúng tôi đã đi đến những vùng sâu hơn ở châu Phi".
"Bây giờ tôi chỉ là con gái của một tù trưởng bộ lạc nhỏ ở châu Phi thôi".
Đối với thân phận của Sandy, Lý Phong không giải thích nhiều.
Ngay cả khi có nói ra, Cố Ngôn Hi và những người khác cũng không hiểu.
Tuy nhiên, Sandy đã làm một nghi thức rất trịnh trọng với Lý Phong.
"Bộ lạc của chúng tôi bao gồm cả tôi. Tổng cộng có mười mấy chiến binh tinh nhuệ đã bị chúng bắt giữ. Tôi cầu xin anh hãy cứu họ".
"Hơn nữa ngoài chúng tôi ra, họ còn bắt giữ nhiều người từ khắp nơi trên thế giới để làm thí nghiệm dưới lòng đất".
Lúc này, vẻ mặt Lý Phong khá nghiêm túc.
Anh không đồng ý, cũng không từ chối.
Chỉ nhìn bầu trời xanh trên cao.
Lý Phong nói: "Hòn đảo này có diện tích không lớn".
"Chúng chẳng mấy chốc sẽ tìm ra nơi chúng ta đang ở bây giờ".
"Trước khi ra tay, tôi sẽ đưa mấy người ra ngoài".
Nhưng Hứa Mộc Tình lúc này lại lắc đầu liên tục.
Cô nắm chặt tay Lý Phong.
"Không, chúng ta cùng vào đi. Muốn đi thì phải đi cùng nhau".
Nếu là trước đây, Hứa Mộc Tình nhất định sẽ nghe lời Lý Phong, để cho Lý Phong tự mình sắp xếp mọi chuyện.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi.
Dù thế nào đi nữa, Hứa Mộc Tình sẽ không để cho Lý Phong đối mặt với chuyện này một mình.
Cho dù cô biết Lý Phong có khả năng làm được chuyện này.
Nhưng trên đời này, không có nhỡ ra.
Không người vợ nào để chồng mình phải chịu rủi ro một mình cả.
Vì Lý Phong làm như vậy, bản thân Hứa Mộc Tình cũng sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Mà cô không muốn làm như thế, cô hi vọng có thể cùng Lý Phong gánh vác chuyện này.
Trước khi Lý Phong lên tiếng, Hứa Mộc Tình lại nói: "Những người nước ngoài đó là những kẻ sát nhân, bọn họ không có lòng thương người".
"Một mình anh đi nguy hiểm lắm".
"Cho dù võ công của anh có cao đi chăng nữa, nhưng nếu bọn họ đã chuẩn bị trước bẫy cho anh thì sao?"
Sandy ở bên cạnh yên lặng nhìn Hứa Mộc Tình.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao anh lại được gọi là "Chiến thần của Hồng Hải".
Vì cô ấy, Chiến thần Hồng Hải đã từ bỏ người đẹp trên toàn thế giới.
Sau đó Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Lý Phong nói: "Người xưa có nói, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao".
"Mặc dù ba người chúng em không có năng lực cho lắm, nhưng chúng em có đầu óc".
"Hơn nữa, em cũng đã nghĩ ra cách".
Ở trước mặt Lý Phong, Hứa Mộc Tình không hề giữ kẽ.
Và để có thể khiến Lý Phong đồng ý cho mình ở lại, cùng đối mặt với chuyện này.
Hứa Mộc Tình đã nhanh chóng nói ra cách mà mình đã nghĩ ra.
Ý của Hứa Mộc Tình rất đơn giản.
Ba người họ đã bị nhóm người nước ngoài này nhốt trong một căn phòng nhỏ.
Hứa Mộc Tình nhớ rõ ràng tất cả những cảnh tượng họ nhìn thấy trên đường từ rừng vào phòng đó bằng ô tô.
Cô thậm chí còn có thể vẽ rõ ràng tuyến đường này trước mặt Lý Phong.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình lấy một cành cây và vẽ một bản đồ đơn giản trên cát.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong.
"Những người nước ngoài này có công nghệ rất phát triển".
"Vũ khí trong tay bọn họ cũng cực kỳ lợi hại".
"Tuy nhiên, chính vì họ phụ thuộc quá nhiều vào những vũ khí cao cấp này".
"Nên em thấy rằng những người nước ngoài này có một đặc điểm rất chung".
"Đặc điểm này là cái mà tất cả con người nguyên thủy đều có".
"Đó là khinh thường phụ nữ".
"Anh có thể dễ dàng rơi vào bẫy của họ nếu anh hành động một mình".
"Ý của em là chúng ta sẽ chia thành nhiều tốp nhỏ rồi tập kết với nhau tại một điểm".
"Để đối phương không biết chúng ta có bao nhiêu người".
Lý Phong đã ở bên cạnh, cẩn thận lắng nghe.
Trên thực tế, khi Hứa Mộc Tình và những người khác bị bắt, Lý Phong đã tìm ra sơ đồ tổng thể về căn cứ của họ.
Ngay cả khi không có Sandy, Hứa Mộc Tình và những người khác cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Bởi vì khi Lý Phong nghe thấy tiếng nổ, anh đang bảo vệ ba người Hứa Mộc Tình từ xa.
Đối với căn cứ này, Lý Phong rất tò mò.
Đồng thời, anh cũng lập ra một số kế hoạch để đối phó với những người này.
Nhưng điều khiến Lý Phong ngạc nhiên là anh phát hiện ra rằng Hứa Mộc Tình cũng có tài năng thiên phú về mặt này.
Đặc biệt là trí nhớ của cô thực sự tuyệt vời!
Hứa Mộc Tình vẫn còn thiếu đào tạo và kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Nếu cho cô một khoảng thời gian nhất định, cô có thể sẽ trở thành một bậc thầy chiến lược!
Chương 778: Đánh bừa chết lão sư phó
Hơn nữa, Lý Phong phát hiện ra rằng mặc dù kế hoạch của Hứa Mộc Tình không hoàn hảo, nhưng nó khá sáng tạo.
Trên giang hồ, có một câu nói được truyền bá rất rộng rãi, tên là "Đánh bừa chết lão sư phó".
Các lão sư phó luyện tập võ thuật theo bài bản.
Nếu gặp phải kẻ tiểu nhân ra tay không có bài bản, rất có thể sẽ bị đánh bại.
Lý do là vì họ không quen với chiêu thức của đối phương.
Dẫn đến tay chân lóng ngóng.
Mọi sự chuẩn bị sẽ trở thành vô nghĩa.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lý Phong khẽ gật đầu.
Khi kết thúc cuộc trò chuyện, đột nhiên một chiếc trực thăng bay nhanh qua đầu họ.
Máy bay trực thăng dường như đã phát hiện ra Lý Phong và những người khác, nó bay một nửa vòng tròn nhỏ trên bầu trời trước.
Ngay sau đó, một quả bom treo trên trực thăng liền nhắm vào hang động nơi Lý Phong và những người khác đang ở.
Lúc này, Lý Phong đang đứng yên bất động tại chỗ, cơ thể có chút lay động.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người ta còn chưa kịp chớp mắt xong.
Tay phải Lý Phong nhanh chóng nhặt một viên đá cháy trên mặt đất lên.
Xoay thân một cái đã ném tảng đá to bằng nắm tay này về phía quả bom đang lao tới của chiếc trực thăng!
"Vù!"
Đá như xuyên thủng không gian.
Bằng mắt thường không thể nhìn rõ được nó, nó có tốc độ nhanh hơn cả một viên đạn.
Nó đập thẳng vào quả bom vừa được bắn ra!
"Bùm!"
Lập tức, quả bom phát nổ và toàn bộ chiếc trực thăng bị vỡ làm đôi.
Khi Hứa Mộc Tình và những người khác phản ứng kịp, chiếc trực thăng đã bị ngọn lửa bao trùm và rơi từ không trung xuống.
Cố Ngôn Hi chớp chớp đôi mắt đẹp và nói với Hứa Mộc Tình: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Không chỉ Cố Ngôn Hi, mà bản thân Hứa Mộc Tình cũng không chưa phản ứng kịp.
Mà Trần Quả thì lại đang nắm chặt con dao găm trong tay.
Quá nhanh.
Vừa rồi cô ấy nhìn thấy cơ thể của Lý Phong khẽ lóe lên một cái.
Nhưng với trình độ đại tông sư đỉnh cấp, cô ấy vẫn không thể nhìn rõ động tác của Lý Phong.
Hơn nữa, chưa từng nghe nói rằng có ai có thể dùng một hòn đá để chọi lại một quả bom.
Độ chính xác như vậy, sức mạnh như vậy và tốc độ gần như hoàn toàn vượt qua giới hạn của con người.
Đó không phải sức mạnh mà con người có thể có.
Chỉ có Sandy nhìn Lý Phong với vẻ phấn khích.
Cô ta biết thân phận của Lý Phong.
Cô ta biết người đàn ông trước mặt không phải là người bình thường.
Anh là vị thần ở đỉnh cao của nhân loại!
Lý Phong phủi tay, giống như vừa làm một chuyện tầm thường.
Anh lạnh nhạt nói: "Vụ nổ vừa rồi coi như tín hiệu để chúng ta hành động đi".
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình cười nói: "Bà xã, chuẩn bị xong chưa?"
Hứa Mộc Tình gật đầu.
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi!"
Dứt lời, Lý Phong đột nhiên lao đi như một viên đạn.
Anh nhanh chóng nhảy vào thân cây rậm rạp.
Ngay sau đó, lần lượt từng cục sắt đen kịt và nặng nề bị Lý Phong ném từ trên cây xuống.
Ba cô gái Hứa Mộc Tình sững sờ nhìn tất cả những thứ này.
Mấy ngày nay bọn họ ở gần hang động, nhưng không hề biết Lý Phong giấu vũ khí trên cây từ khi nào.
Hơn nữa, đây là hàng real đấy.
Hiếm khi có thể thấy được nó.
Chưa kể Lý Phong còn ném chúng như ném rác xuống trước mặt các cô.
Lý Phong liền từ trên cây nhảy xuống, chỉ vào đống đồ trên mặt đất nói với bốn cô gái.
"Thích gì thì chọn đi".
Trong khi nói, Lý Phong liền nhặt một cục sắt đen khá mảnh trên mặt đất.
Anh đưa nó vào tay Hứa Mộc Tình, nói với Hứa Mộc Tình.
"Đây là vũ khí thường được sử dụng bởi các sĩ quan cảnh sát Mễ".
"Ưu điểm của nó là tốc độ nhanh, độ chính xác cao và độ giật thấp".
"Khi cận chiến, nó có thể tạo ra một hiệu ứng rất tốt".
Sau quá trình huấn luyện cấp tốc, Hứa Mộc Tình đã học được cách sử dụng nó.
Trong khi Hứa Mộc Tình đang học, Cố Ngôn Hi bĩu môi nói với Lý Phong.
"Tôi nói chứ, đại ca, anh có thể dạy tôi một chút không".
"Anh không thấy là tôi chưa từng động vào thứ này bao giờ sao?"
Lý Phong cười với Cố Ngôn Hi: "Cô cứ coi thứ này như cây gậy lửa đi".
"Sau khi vào rừng, nếu thấy động tĩnh gì thì cứ ‘pằng pằng’ về hướng đó là được".
"Chỉ cần nhớ là, có tôi ở sau lưng, mọi người sẽ không gặp nguy hiểm đâu".
"Cứ vô tư tiến lên đi".
"Nếu lần này thành công".
"Lần sau, tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi một trò chơi hấp dẫn hơn".
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn nhau, cười.
Đặc biệt là Hứa Mộc Tình, đối với cô, điều này cũng có nghĩa là cô có thể hiểu Lý Phong hơn và đi sâu vào những chuyện Lý Phong đã trải qua bao năm qua.
Thế là, bốn cô gái nhanh chóng cầm lấy vũ khí và đi dọc theo con đường tiến vào rừng.
Trí nhớ của Hứa Mộc Tình rất tốt.
Hơn nữa không gian ba chiều của cô rất mạnh mẽ.
Chỉ cần là nơi cô từng đến, cô đều có thể nhớ rõ, không sai lệch chút nào.
Hiện giờ, Hứa Mộc Tình trở thành người dẫn đầu, bốn cô gái lao thẳng vào rừng như một con dao nhọn.
Khi họ đang đi giữa rừng cây, một chiếc trực thăng bất ngờ bay qua đầu họ.
Cố Ngôn Hi theo bản năng giơ gậy lửa trong tay lên, ngay khi cô ấy chuẩn bị đối mặt với con chim sắt lớn trên bầu trời.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của Cố Ngôn Hi, lắc đầu với cô ấy.
Hứa Mộc Tình nói nhỏ: "Đừng kích động, cây cối ở đây rất rậm rạp, đối phương hẳn là không để ý tới chúng ta đâu".
Đúng như lời Hứa Mộc Tình nói, chiếc trực thăng lượn trên đầu họ nửa vòng, rồi bay sang hướng khác.
Cố Ngôn Hi giơ ngón tay cái lên với Hứa Mộc Tình.
Sandy ở bên cạnh vẫn luôn quan sát Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt cô ta nhìn Hứa Mộc Tình càng thêm rực rỡ.
Sandy là một võ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp.
Bộ tộc của họ ở Châu Phi cũng có danh hiệu là bộ tộc chiến binh.
Tất cả những người đi ra từ bộ tộc của họ, cả nam và nữ, đều là những người ưu tú!
Nhưng Sandy biết rằng những người này chỉ có thể đạt đến trình độ này vì họ đã trải qua quá trình đào tạo rất chuyên nghiệp.
Mà Hứa Mộc Tình dường như lại là người có tài năng thiên bẩm!
Vợ của Chiến thần quả là phi thường!
Đi mãi đi mãi, có tiếng sột soạt trong khu rừng phía trước.
Âm thanh này cách Cố Ngôn Hi không xa.
Cố Ngôn Hi nhớ những gì Lý Phong nói với cô ấy vừa rồi.
Cô ấy cầm cây gậy lửa trên tay ‘pằng pằng’ hàng chục phát vào bụi cây phía trước.
Cứ như vậy, tất cả đạn bên trong được sử dụng hết sạch trong một lần.
Khi cây gậy lửa trong tay Cố Ngôn Hi phát ra tiếng lách cách.
Sandy vỗ vai Cố Ngôn Hi và nói: "Đủ rồi, đủ rồi, hết đạn rồi".
Không nói gì, Cố Ngôn Hi ngay lập tức lấy ra một băng đạn trong túi đeo của mình và nhét vào đó.
Cố Ngôn Hi đang chuẩn bị hành động, thì Hứa Mộc Tình ngay lập tức kéo tay cô ấy.
Bởi vì hành động của Hứa Mộc Tình rất đột ngột.
Nên Cố Ngôn Hi đã nhào vào người của Hứa Mộc Tình.
Hai người đẹp lập tức ngã vào nhau.
Chương 779: Đừng bao giờ đắc tội với phụ nữ đẹp
Tuy nhiên, Trần Quả và Sandy ở gần đó không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp này.
Bởi vì ở phía trước, một viên đạn bắn tới trúng ngay chỗ Hứa Mộc Tình vừa rồi.
"Có kẻ bắn tỉa!"
Khuôn mặt của Sandy hơi thay đổi.
Cô ta nhìn về hướng phát súng, cau mày rồi nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi, lúc này đã ngồi dậy khỏi mặt đất.
"Hai người đừng ló đầu ra ngoài nhé".
"Tên đó đang nhắm vào chúng ta".
"Chỉ cần chúng ta ló đầu ra, sẽ bị hắn bắn chết".
Hứa Mộc Tình nhíu mày hỏi Sandy: "Cô có biết đối phương cách chúng ta bao xa không?"
Sandy nói: "Ít nhất là một km hoặc hơn, tên này là một cao thủ. Chúng ta không thể tiếp cận hắn với vũ khí trong tay được".
Cố Ngôn Hi đột nhiên hoảng sợ: "Vậy phải làm gì đây?"
"Trên phim mà tôi xem trước đây nói mấy tay bắn tỉa lợi hại lắm".
"Bắn cái là nổ đầu ngay".
"Vậy thì chúng ta ở đây, chẳng phải chúng ta đã bị hắn ta coi như bia sống để chơi đùa sao".
Cố Ngôn Hi vừa dứt lời.
Tại vị trí mà Sandy nói là chỗ của tay bắn tỉa, bất ngờ có một vật thể màu đen ném qua.
Bốn cô gái gần như theo phản xạ rụt cổ lại.
Nhưng khi nhìn thấy thứ rơi trên mặt đất, họ không khỏi mỉm cười.
Vì thứ ném ra là một hòn đá.
Có thể ném nó từ một nơi xa như vậy, không cần nghĩ, hẳn là do Lý Phong làm rồi.
Thế là Hứa Mộc Tình trực tiếp đứng lên.
Cô rất tin tưởng Lý Phong.
Đồng thời, cuối cùng cô cũng hiểu những lời Lý Phong nói với bọn họ trong hang động vừa rồi thực sự có ý nghĩa gì.
Trước khi rời đi vừa rồi, Lý Phong nói, bốn người bọn họ cứ vô tư mà tiến lên đi.
Chính là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, mọi thứ đều được anh bảo vệ.
Lúc nãy khi ở trên bãi cỏ, rõ ràng là cảm thấy hô hấp rất khó khăn.
Nhưng bây giờ khi đứng lên lần nữa, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Kết quả là bốn cô gái tiến về hướng căn cứ càng liều lĩnh và táo bạo hơn.
Chẳng mấy chốc, họ lại đến vùng biển hoa kia.
Lần này, họ không vào biển hoa.
Thay vào đó, họ đi vòng qua nó.
Khi đến con suối, liền thấy một chiếc ô tô đậu cạnh con suối.
Ngay khi Sandy nhìn thấy chiếc xe, cô ta lập tức nói với Hứa Mộc Tình: "Đó là một cái bẫy, chúng ta đừng đến đó".
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi đã nghênh ngang đi về phía chiếc xe.
Vừa chạy vừa nói: "Sợ gì chứ? Dù sao cũng có Lý Phong ở phía sau bảo vệ chúng ta mà".
Như lời của Cố Ngôn Hi, Hứa Mộc Tình, người tin 100% vào Lý Phong, cũng chạy về phía chiếc xe.
Bọn họ đi bộ đã mệt, nay có ô tô đi lại đương nhiên sẽ không từ chối rồi.
Hơn nữa, khi bốn cô gái lao vào chiếc xe địa hình.
Thì thấy chiếc xe địa hình đã nổ máy, trên tay lái còn dán một tờ giấy.
Hứa Mộc Tình chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết đây là ghi chú của Lý Phong.
Tờ giấy viết: chướng ngại vật đã được xóa sạch, mọi người lập tức khởi hành.
"Tôi sẽ lái!"
Tính năng của chiếc xe địa hình bọc thép này rất tốt.
Cố Ngôn Hi nhấn ga, chiếc xe địa hình như một con thú điên cuồng lao qua rừng cây.
"Haha, quá tuyệt!"
Trong khi lái xe, Cố Ngôn Hi nhận thấy có nhiều nút bấm kỳ lạ trên bảng điều khiển chính ở phía bên tay phải.
Một trong những đó có nút màu đỏ.
Cố Ngôn Hi đưa ngón tay ấn vào nút màu đỏ và nói: "Đây là cái gì?"
"Đừng động vào!"
Khi Sandy nói thì đã quá muộn.
Cố Ngôn Hi đã ấn ngón tay mảnh mai của mình vào đó.
Đột nhiên, đầu chiếc xe địa hình bọc thép tự động mở ra.
Có một quả bom màu đỏ, bật ra và bắn thẳng về phía rừng cây rậm rạp phía trước!
"Vù!"
Tên lửa bay qua các ngọn cây.
Cuộn theo lá cây.
Với một làn sóng nhiệt cuồn cuộn, trực tiếp xuyên qua khu rừng.
Bắn vào một tiền đồn căn cứ trên đảo!
Bởi vì vị trí rất chính xác, quả bom đã trực tiếp xuyên qua cửa sổ của tiền đồn.
Đóng đinh vào bàn.
Lúc này, bên cạnh bàn có vài người nước ngoài đang chơi bài.
Họ thẫn thờ nhìn quả bom đỏ trên bàn.
Đồng tử giãn ra.
Miệng há hốc.
"Bùm!"
Nhóm người này đã bị tiêu diệt trước khi họ kịp phản ứng!
Cùng lúc vụ nổ dữ dội xảy ra, Cố Ngôn Hi, người thường không có cơ hội lái xe trong thành phố, thốt lên kinh hãi.
Giữ vô lăng bằng cả hai tay, đạp cần ga hết tốc lực.
Chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng lao ra khỏi rừng và tiến vào vùng ngoại ô của căn cứ.
Mọi người tỏ ra như mình không biết gì hết, Cố Ngôn Hi cũng vậy.
Tính cách của cô ấy trước giờ luôn bị kìm nén.
Bài mà cô ấy thích hát, không phải kiểu những bài hát nhẹ nhàng, êm ái.
Cô ấy thích những bài hát có tiết tấu mạnh, sôi động.
Thông thường, cô ấy sống dưới ánh hào quang của một ngôi sao, phải để ý đến hình tượng của mình từng li từng tí.
Mà bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn thả lỏng.
Cô ấy như một chú chim đã sải cánh bay vút trên bầu trời xanh.
Không có giới hạn nào ở đây, cũng không có bất kỳ ràng buộc nào, cô ấy có thể bay theo bất kỳ cách nào cô ấy muốn.
Quan trọng hơn, bây giờ cô ấy càng làm càn bao nhiêu, thì hiệu quả đạt được sẽ càng tốt bấy nhiêu.
So với cảm xúc của Cố Ngôn Hi, Hứa Mộc Tình luôn rất ổn định.
Mặc dù Cố Ngôn Hi lái xe rất nhanh.
Nhưng Hứa Mộc Tình đang ngồi trên ghế phụ, vẫn không ngừng ở bên cạnh nhắc nhở cô ấy.
"Phía trước có mấy chiếc xe giống như chúng ta kìa".
"Đừng lại gần, đi vòng qua chúng đi".
Cả Hứa Mộc Tình, Sandy và Trần Quả đều đã thắt dây an toàn.
Khi Cố Ngôn Hi nghe thấy lệnh của Hứa Mộc Tình, cô ấy đã đạp phanh và bẻ tay lái.
Chiếc xe đã trượt gần 90 ° trên mặt đất!
Chiếc xe đột ngột thay đổi quỹ đạo và lao thẳng về một hướng khác bên ngoài căn cứ.
Điều này khiến cho đám người nước ngoài ở căn cứ vốn đã chuẩn bị trước hàng phòng ngự phải sửng sốt.
Trơ mắt nhìn chiếc xe địa hình lao vút qua trước mặt họ!
Lúc này, một người đàn ông da vàng, mặc vest đeo kính xuất hiện trong đám đông.
Anh ta gầm lên với những tên lính đánh thuê ngoại bang xung quanh mình.
"Chúng mày còn đứng đó làm gì, đuổi theo cho tao!"
"Bên đó là ruộng thí nghiệm của tao, không thể để chúng phá hủy đứa con mà tao đã dày công vun đắp được!"
Ngay khi đám người đó đuổi theo đám Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi đang lái xe địa hình đầy phấn khích, bất ngờ nghe thấy giọng nói của Lý Phong trong hệ thống liên lạc của xe địa hình.
"Rẽ phải ở phía trước, lái xe lên sườn đồi".
Ngay khi Lý Phong vừa dứt lời, Cố Ngôn Hi đột ngột quay đầu xe địa hình lao thẳng lên ngọn đồi nhỏ phía trước bên phải.
Rõ ràng là có một con đường bên trái của cô ấy.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi lúc này đã chạy thẳng lên đỉnh đồi.
Chiếc xe địa hình vượt qua ngọn đồi trong nháy mắt.
Bởi vì tốc độ cao, nó giống như một chiếc xe đua trên TV.
Được sự trợ giúp của độ dốc, chiếc xe địa hình lao thẳng lên trời.
Bay qua đầu của đám người kia!
Chương 780: Cô gái điên
Vào lúc này, Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình cuối cùng đã hiểu tại sao Lý Phong yêu cầu họ lái xe lên đồi.
Bởi vì đằng sau ngọn đồi này, có một đám người đã chuẩn bị sẵn sàng chờ họ.
Mạng lưới đường, hàng rào và những thứ khác đã được dựng lên.
Nếu lúc nãy Cố Ngôn Hi không làm theo lời Lý Phong.
E rằng họ đã bị những người nước ngoài kia đánh cho ra bã rồi!
Chiếc xe địa hình bất ngờ lao qua đầu họ.
Sau đó, lao vào một ngôi nhà được đóng khung bằng kính.
Có hơn chục gian trong cái nhà kính này.
Lần lượt được bày ra trước mặt Hứa Mộc Tình và những người khác.
Cố Ngôn Hi không kịp phanh đã lái chiếc xe địa hình bọc thép không ngừng phá phách cái nhà kính này.
Theo như những gì Hứa Mộc Tình và những người khác có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có một số loài hoa và thực vật kỳ lạ, sặc sỡ đang mọc ở đây.
Lúc này, giọng nói của Lý Phong lại phát ra từ loa của chiếc xe địa hình.
"Vợ à? Em bấm vào nút màu xanh lam bên trái đi".
Hứa Mộc Tình nhấn nút màu xanh như Lý Phong nói.
Đột nhiên, hai hộp sắt đen tự động bật ra từ phía dưới của chiếc xe địa hình bọc thép.
Nắp hộp sắt tự động bung ra.
Bây giờ nó trông giống như hai ống pháo hoa.
Đột nhiên, hàng chục tên lửa bay ra khỏi ống pháo hoa!
Các tên lửa này được phân tán ra khắp nơi như pháo hoa.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Ruộng thí nghiệm rộng lớn này ngay lập tức bị biển lửa nhấn chìm.
Bốn người Hứa Mộc Tình lái chiếc xe lao đi không ngừng trong biển lửa.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy còn thú vị gấp mấy chục lần xem phim chiến tranh của nước ngoài ở rạp chiếu phim!
Vào lúc này, ngay cả Hứa Mộc Tình, người làm việc gì cũng cẩn trọng cũng không thể không thốt lên.
Cô lấy tay che miệng, vẻ mặt không tin.
Cùng lúc đó, người đàn ông mặc vest đeo kính đã gầm lên một cách điên cuồng.
"Chết tiệt, chết tiệt, khốn kiếp, khốn kiếp! Ruộng thí nghiệm của tao! Con tao!!"
"Hơn mười năm vất vả của tao đã đổ sống đổ bể rồi!"
"Chúng mày còn đứng đó làm gì, xông lên cho tao!"
"Đuổi theo, tao muốn băm vằm bọn nó ra thành trăm mảnh!!"
Một đám người đuổi theo nhóm Hứa Mộc Tình!
Cho dù là trên bầu trời hay dưới mặt đất, náo động cả một vùng rộng lớn.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi, một ngôi sao lớn nổi tiếng khắp cả nước, lại lái xe giống hệt như cách cô ấy hát.
Nhịp điệu vui nhộn, nối tiếp nhau và không tuân theo bất kỳ quy trình nào cả.
Sau khi đưa đám người đi vòng quanh căn cứ hơn nửa vòng, cô ấy đột nhiên lái xe quay về.
Ngay khi Cố Ngôn Hi định tiếp tục hỏi thăm.
Hứa Mộc Tình ghé sát vào tai Cố Ngôn Hi và nói với cô ấy.
Đôi mắt của Cố Ngôn Hi lập tức sáng lên.
Cô ấy ngay lập tức đạp ga và điều khiển chiếc xe địa hình bọc thép về phía cái động.
Nhìn từ mặt đất, hành lang có vẻ không được rộng rãi.
Nhưng sau khi Cố Ngôn Hi lái xe xuống, cô ấy nhận ra còn dư chỗ chán!
"Woohahaha!"
Cố Ngôn Hi điên rồi.
"Vừa rồi, quẩy với đám người nước ngoài trong rừng, tớ đã cảm thấy rất tuyệt rồi".
"Không ngờ lái xe vào phòng, còn tuyệt hơn!"
Lúc này, trong tòa nhà dưới lòng đất đã trở thành một đống hỗn độn.
Không ai nghĩ rằng bốn người phụ nữ này lại điên cuồng như vậy!
Cả nam và nữ ở trong tòa nhà dưới lòng đất đều chạy tán loạn như chuột.
Không ai muốn trở thành những bóng ma dưới bánh xe của bốn người phụ nữ điên loạn này.
Lái mãi, Cố Ngôn Hi đột nhiên phát hiện ra rằng không có đường ở phía trước nữa.
Cô ấy bất giác đạp phanh.
Nhưng mà, tốc độ vừa mới giảm, Hứa Mộc Tình liền chỉ vào một cánh cửa trước mặt nói: "Đâm đổ nó đi!"
"Được!"
Lúc này, không chỉ Trần Quả mà còn có Sandy, một nữ chiến binh ưu tú bước ra từ thảo nguyên châu Phi, đang nắm chặt dây an toàn của ghế xe.
Thay đổi cách nhìn.
Cô ta hiện giờ đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng về Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Đáng sợ quá!
Nhìn chung, cảm giác mà phụ nữ Hoa Hạ mang lại cho cô ta tương đối hạn chế.
Nhưng Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của Sandy.
Điều khiến hai người này thực sự đáng sợ không chỉ vì hành vi liều lĩnh của họ.
Mà là nhìn thì có vẻ điên rồ, nhưng trên thực tế, họ vẫn có suy nghĩ rất tinh tế và tỉ mỉ!
"Bùm!"
Cố Ngôn Hi hú lên một tiếng quái dị rồi điều khiển xe đến phá tan cửa.
Phía sau cánh cổng này là một phòng thí nghiệm có kích thước bằng một sân bóng đá.
Bên trong phòng thí nghiệm, bày đủ các loại thứ kỳ quái.
Cùng lúc đó, cũng có một đám đông nam nữ mặc áo khoác trắng đang thu dọn đồ đạc.
Khi chiếc xe lao tới, hầu như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chiếc xe địa hình bọc thép.
Tất cả đều choáng váng.
"Tình huống gì thế này?"
"Có phải người ngoài hành tinh xâm lược không vậy?"
Sau đó, Hứa Mộc Tình duỗi ngón tay ra chỉ về hướng bên tay phải và nói với Cố Ngôn Hi.
"Có cửa ở đó, cậu đâm vào đi".
"Nếu tớ không lầm, thì đằng sau cánh cửa là nơi chúng ta cần đến đấy".
Thế là, Cố Ngôn Hi đã lập tức đạp ga.
Chiếc xe địa hình bọc thép này, với lớp da bề ngoài đã bị rách một chút, một lần nữa giống như một con quái thú điên cuồng, lao vào giữa tiếng hét kinh hoàng của vô số người!
Sau khi phá hỏng mọi thứ, chiếc xe bọc thép lại phá tiếp cánh cửa kia.
Lúc này, thứ xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình và những người khác là một lối đi thẳng tắp.
Thực sự không có cách nào để lái xe qua đó, vì vậy bốn cô gái lập tức nhảy xuống xe.
Bọn họ mỗi người đều cầm vũ khí trên tay, vội vàng xông lên.
Nếu không chạy vào lúc này, lát nữa họ sẽ bị bọn chúng "làm bánh bao" ngay.
Bởi vì đằng sau bọn họ, có một nhóm đông đảo vũ trang đang rú lên muốn băm vằm họ ra làm trăm mảnh.
Bởi vì lộ trình của Hứa Mộc Tình quá dị.
Không ai có thể ngờ rằng đám Hứa Mộc Tình lại đến khu vực này.
Vì vậy, suốt chặng đường không có ai ngáng chân họ cả, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy một hoặc hai người.
Mà những người nước ngoài lẽ ra phải hung dữ và ác độc này, khi nhìn thấy bốn người Hứa Mộc Tình lại lập tức sợ run cầm cập.
Có vẻ như họ không phải là bốn mỹ nhân xinh đẹp, mà là những sứ giả đến từ cõi âm!
Trực tiếp tông hỏng tường vây rồi lao vào căn cứ.
Vừa vào căn cứ, tiếng nhắc nhở của Lý Phong đã phát ra từ loa xe địa hình.
"Phanh ngay lại sau ba giây".
Cố Ngôn Hi đã làm đúng những gì Lý Phong đã nói, đột nhiên nhìn thấy một quả lựu đạn bay từ phía bên tay phải của mình.
Dưới ánh mắt của Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi, thứ này vụt qua toàn bộ kính chắn gió với một cái đuôi lửa dài.
"Bùm!"
Sau đó, một vụ nổ lớn xảy ra cách tay trái của họ không xa.
"Có một cái động ở đó!"
Theo hướng ngón tay của Trần Quả, Hứa Mộc Tình phát hiện ra rằng sau khi mặt đất phát nổ, vụ nổ đã làm lộ ra một tòa nhà dưới lòng đất.
Vào lúc này, Cố Ngôn Hi nhìn chiếc xe hô lên một tiếng: "Này, chúng ta làm gì tiếp theo đây?"
Biển hoa!
Lúc này trước mắt các cô là một vùng hoa lớn.
Mà vùng hoa này bị rừng cây rậm rạp vây quanh bốn phía.
Diện tích của nó khoảng hai ba sân bóng.
Mà vùng hoa này không giống với hoa thường ngày được công nhân chăm sóc trong công viên ở thành phố.
Các loài hoa ở đây muôn màu muôn vẻ.
Trong không gian tràn ngập mùi thơm.
Cả ba người đều sững sờ bởi cảnh trước mắt.
Bởi vì hoa ở đây thật sự rất đẹp.
Bất kì cô gái nào cũng sẽ không nhịn được mà giơ tay sờ nó.
Sau đó vui sướng chạy nhảy ca múa ở đây.
Nhưng vì chuyện con thỏ lúc trước.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bất giác quay đầu nhìn Trần Quả.
Hứa Mộc Tình hỏi cô ấy: "Chúng ta đi xuyên qua đây hay vòng sang bên cạnh đi?"
Trần Quả giơ tay chỉ về một vị trí khoảng mười mét ở phía trước nói.
"Chị nhìn ở kia có một mảnh hoa loa kèn”.
"Trên chiếc lá của đóa hoa loa kèn màu xanh có dấu vết đại ca đạp lên".
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đều biết khinh công của Lý Phong rất cao.
Thậm chí anh có thể đứng trên một sợi tóc.
Cố Ngôn Hi nói: "Nếu anh ấy đã đi qua đây thì chúng ta cứ đi theo đường anh ấy đi".
Bọn họ đuổi theo dấu chân của Lý Phong suốt dọc đường.
Mà vùng hoa này đối với con gái mà nói đúng là rất mê người.
Thế nên cả ba người bất giác đi vào trong.
"Uầy, hoa ở đây đẹp thật đấy".
"Đây là hoa gì thế, sao chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
"Đây là hoa mẫu đơn à? Sao nở to như quả dưa hấu thế?"
"Tình à, cậu mau nhìn này".
Lúc này, Cố Ngôn Hi giơ tay chỉ vào một đóa hoa ở gần đó.
Hứa Mộc Tình và Trần Quả quay đầu lại nhìn, cả hai người bất giác trợn to mắt.
Một đóa hoa hồng khổng lồ!
Kích thước của nó phải ngang với một cái giường một mét năm.
Sau khi đi vào biển hoa, các cô chỉ cảm thấy một mùi hương nồng nặc lan tỏa trong không trung.
Nhưng chưa gặp phải thứ gì đáng sợ như con thỏ trước đó.
Thế nên mọi người cũng thả lỏng cảnh giác.
Lúc này lòng hiếu kì của Cố Ngôn Hi nổi lên, cô ấy nói với Hứa Mộc Tình: "Hay là chúng ta vào bên trong bông hoa này xem thử đi?"
Nếu là bình thường thì Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng lúc này không hiểu sao tâm trạng của cô cực kì hồ hởi.
Thế là bị Cố Ngôn Hi kéo vào bên trong đóa hoa hồng.
Lúc cả hai người vừa bước vào bên trong.
Một mùi hương nồng nặc xông thẳng vào mũi.
Hai người lập tức bị bao trùm bởi một loại cảm xúc trước nay chưa từng có.
Ánh mắt các cô nhanh chóng trở nên đờ đẫn.
Mà ngay khi các cô không chú ý, cánh hoa hồng đã từ từ khép lại.
Sau đó ánh mắt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi mê đắm nhìn nhau.
Hai người nhìn nhau đắm đuối rồi ôm chặt lấy đối phương.
Trần Quả không vào bên trong bông hoa.
Tuy là cô ấy buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nơi đây vẫn có điểm kỳ lạ.
Trần Quả một mình đứng đợi ở bên ngoài, thấy hai người kia vẫn chưa đi ra.
Cô ấy khẽ cau mày, gọi to một tiếng.
Nhưng cả hai người kia không trả lời.
Lúc này Trần Quả mới biết là có biến.
Cô ấy thấy bông hoa này đã đóng chặt cánh lại.
Giờ trạng thái bông hoa này chả khác gì cách săn mồi của loài hoa ăn thịt người cả.
Trần Quả giật mình, vội vàng nắm lấy con dao làm từ càng cua dừa, chém đứt bông hoa này.
Sau khi bông hoa to đùng rơi xuống đất, cánh hoa vẫn đóng chặt như cũ.
Trần Quả vội dùng dao bổ nó ra.
Lập tức kéo hai người Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình ra ngoài.
Giờ phút này cả hai người đều ướt sũng.
Hoa hồng không chỉ tỏa ra mùi hương khiến tinh thần của con người rối loạn.
Mà nó còn tiết ra một loại chất lỏng.
Chất lỏng này không phải nước.
Mà nó giống như dịch dạ dày của con người.
Nếu để lâu nó có thể ăn mòn con người.
Trần Quả nhanh chóng khiêng Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi lao ra khỏi biển hoa.
Cô ấy nghe thấy tiếng nước chảy ở gần đó.
Đằng trước có một con suối.
Trần Quả nhanh lập tức ném hai người Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi vào trong suối.
Nước suối khiến Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi tỉnh táo lại.
Hai người từ trong suối đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, hai gò má ửng hồng.
Đoạn đường tiếp theo khá an toàn.
Nhưng dù Trần Quả gặng hỏi vừa nãy bên trong bông hoa đã xảy ra chuyện gì.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình không ai chịu nói.
Mà Hứa Mộc Tình còn kéo Trần Quả sang một bên, giọng điệu nghiêm túc nói với cô ấy.
Chuyện trong hoa hồng ban nãy không được nói với anh ấy.
Tuy Hứa Mộc Tình không nói rõ à ai nhưng Trần Quả biết người mà cô để ý nhất là Lý Phong.
Nhưng Trần Quả vẫn thấy khó hiểu.
Rốt cuộc là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì chứ?
Sao cô ấy thấy ánh mắt hai người kia nhìn nhau lạ thế nhỉ?
Sau khi đi thêm được một đoạn, Cố Ngôn Hi không chịu nổi nữa.
Cô ấy hai tay chống nạnh, đứng thở hổn hển.
"Ôi, mệt chết đi được, cái đảo này rộng đến mức nào thế?"
"Lý Phong rốt cuộc làm gì vậy? Anh ấy ở đâu chứ?"
"Nếu giờ mà có một chiếc xe du lịch lái đến thì tốt rồi".
"Chúng ta ngồi xe đi dạo quanh đảo một vòng, thích phải biết".
Hứa Mộc Tình bước đến vỗ lưng Cố Ngôn Hi cười nói.
"Đi thêm một đoạn nữa, nếu không chịu nổi nữa thì chúng ta quay về".
Cố Ngôn Hi vẫy tay nói: "Không được, tớ không bước nổi nữa, để tớ nghỉ ngơi một lát đã".
Nói xong, cô ấy bước đến chống tay lên một thân cây.
Cô ấy vừa chống lên thì một cái lưới rất lớn trên đỉnh đầu ba người chụp xuống.
Cái lưới này tóm gọn cả ba người Hứa Mộc Tình.
Ngay khi các cô đang cố gắng giãy dụa thì một đám đàn ông vũ trang đầy đủ vọt ra.
Bọn chúng chĩa họng súng đen ngòm vào ba người Hứa Mộc Tình: "Không được nhúc nhích!"
Trần Quả đang định vùng vẫy thì Hứa Mộc Tình liếc mắt ra hiệu với cô ấy.
Ngay lúc nguy cấp này cô không hét to như những cô gái bình thường khác.
Mà ngược lại, cô rất bình tĩnh.
Cô hiểu rõ giờ không có cách trốn thoát.
Dù sao bọn chúng cũng có súng.
Cô cũng phát hiện đám người này đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Chương 772: Không phải Lý Phong là người toàn năng à?
Mong ước của Cố Ngôn Hi rất nhanh đã thành hiện thực.
Đám người đó để ba người các cô ngồi trên một chiếc ô tô đi đến khu quân sự ở sâu trong rừng cây.
Mà Hứa Mộc Tình cảm thấy may mắn khi các cô không một mình đi sâu vào rừng cây này.
Vì trên đường đi cô nhìn thấy rất nhiều động vật nhìn bề ngoài thì bình thường.
Nhưng khi vừa đến gần thì bọn chúng trở nên rất hung dữ.
Chỉ có thể nói là vận may của ba người rất tốt.
Cả quãng đường ngoài con thỏ thì bọn họ chưa gặp phải động vật nào hung dữ hơn.
Sau khi đến khu quân sự, cả ba người bị dẫn đến một căn phòng.
Bên ngoài có hai tên người nước ngoài cầm súng trông coi, bọn chúng thỉnh thoảng nói với nhau mấy câu.
Hứa Mộc Tình đứng sau cánh cửa nghe bọn chúng nói chuyện.
Cố Ngôn Hi đi tới hỏi: "Bọn chúng đang nói gì thế?"
Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hi: "Cậu nghe không hiểu à?"
Cố Ngôn Hi cười gượng nói: "Trình độ của tớ á, dù là trẻ con nói tiếng anh tớ cũng không hiểu, nói gì là bây giờ".
Hứa Mộc Tình giải thích: "Bọn chúng tò mò về chúng ta".
"Chính bọn chúng cũng không biết chúng ta là ai".
"Nhưng bọn chúng cũng chả phải thứ tốt đẹp gì".
Hứa Mộc Tình nói xong câu cuối, trong mắt lóe lên sự chán ghét tột cùng.
Chắc chắn hai gã ngoài cửa đang nói về con gái, mà còn nói rất chối tai.
So với vẻ nghiêm túc của Hứa Mộc Tình thì Cố Ngôn Hi thoải mới hơn.
Cô ấy ngồi lên ghế, nắm lấy bàn chân hơi sưng đỏ của mình.
"Ôi, mệt chết đi được".
"Giờ cuối cùng cũng không cần đi nữa, chúng ta ở đây chờ Lý Phong đến cứu đi".
Cố Ngôn Hi nói rất thoải mái, một chút cũng không cảm thấy nguy hiểm.
Trong suy nghĩ của cô ấy, Lý Phong sẽ nhanh chóng đến cứu bọn họ thôi.
Hứa Mộc Tình cười khổ nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Sao cậu biết anh ấy sẽ biết chúng ta ở đây chứ?"
Cố Ngôn Hi gãi đầu nói: "Chắc chắc anh ấy sẽ đến, không phải anh ấy là người toàn năng à?"
Hứa Mộc Tình cạn lời nhìn Cố Ngôn Hi.
"Cho dù anh ấy có toàn năng thì cũng không biết chúng ta rời khỏi bờ biển đi sâu vào rừng".
Cố Ngôn Hi vỗ tay nói: "Ừ nhỉ, sao tớ không nghĩ ra chứ?"
Cố Ngôn Hi vừa nãy vẫn ung dung thoải mái lắm giờ lập tức cuống lên.
Cô ấy nhìn Trần Quả hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Võ công của Trần Quả là do Lý Phong tự mình dạy.
Vừa nãy cô ấy có thể cắt rách tấm lưới dẫn một người chạy thoát.
Nhưng một mình cô ấy không thể đánh mới mười mấy tên vũ trang đầy đủ được.
Thế nên cô ấy chỉ có thể nhịn, sau đó bị nhốt vào đây.
Mà giờ chính cô ấy cũng hết đường xoay sở.
Cô ấy không giỏi nghĩ cách.
Còn Hứa Mộc Tình từ lúc vào trong nhà giam này đã luôn suy nghĩ.
Cô nhanh chóng nghĩ ra một cách.
Nhưng nghĩ đến cách này, hai má cô cũng hơi ửng đỏ.
Cô nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Tớ có một cách nhưng tớ cần cậu giúp sức".
Nói xong, cô bước đến bên cạnh Cố Ngôn Hi, thì thầm vào tai cô ấy mấy câu.
Ban đầu Cố Ngôn Hi còn ngạc nhiên.
Nhưng sau đó cô ấy cũng giống như Hứa Mộc Tình, hai má đỏ ửng.
Cố Ngôn Hi hờn dỗi liếc nhìn Hứa Mộc Tình.
"Tớ chưa làm chuyện này bao giờ? Không biết có làm được không?"
Hứa Mộc Tình giơ tay vỗ vai cô ấy cười nói.
"Tớ thấy cậu làm được mà".
"Lúc trước chúng ta nói chuyện, cậu chả bảo định quay một bộ phim còn gì?"
"Giờ là lúc thử diễn xuất của cậu đến đâu rồi".
"Lên đi! Đây là lúc tốt nhất để cậu thể hiện khả năng diễn đấy".
Cố Ngôn Hi hờn dỗi nguýt Hứa Mộc Tình một cái.
"Sao tớ thấy giờ cậu toàn ý xấu thế nhỉ?"
Cố Ngôn Hi giơ tay vỗ má mình.
Một lát sau cô ấy đứng sau cánh cửa.
Cố Ngôn Hi bắt đầu dùng chất giọng mà bình thường lúc cô ấy ca hát có thể mê hoặc tất cả đàn ông.
Hứa Mộc Tình cũng chỉ định để cô ấy thử chút thôi.
Nhưng cô không ngờ lại hiệu quả như vậy.
Chưa nói đến đàn ông, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng không nhịn được giơ ngón cái lên với cô ấy.
Chất giọng này thật sự rất mê người.
Cố Ngôn Hi chỉ thốt lên những âm đơn, cũng không nói gì.
Sau mấy tiếng "ưm", "a", hai gã đang đứng ngoài cửa nói chuyện lập tức mở cửa xông vào.
Sau khi cửa mở ra, con ngươi của bọn chúng đỏ bừng.
Bọn chúng thở hổn hển như trâu, hơi thở nóng rực, giang tay lao về phía Cố Ngôn Hi.
"Hai người định làm gì, đừng đến đây".
Lúc này Cố Ngôn Hi như gái nhà lành bị trêu ghẹo.
Không ngừng giật lùi về phía sau.
Mà hai gã này không nhịn nổi nữa, bắt đầu cời quần áo của mình ra.
Trong mắt bọn chúng, ba ả đàn bà trước mặt như dê đợi làm thịt, bọn chúng muốn chơi thế nào thì chơi.
Trần Quả đợi sẵn bên cạnh, vừa thấy Hứa Mộc Tình ra hiệu thì nắm chặt tay vọt lên.
Sau hai tiếng "bịch bịch".
Hai gã to con này đã bị Trần Quả đánh ngất.
"Yeah!"
Cố Ngôn Hi phát huy toàn bộ khả năng diễn xuất.
Vẻ mặt vừa nãy còn sợ hãi, giờ đã nhảy nhót hoan hô rồi.
Cô ấy không ngờ mình làm tốt đến thế.
Cố Ngôn Hi đá vào gã da trắng bên chân.
Sau đó cầm lấy khẩu súng trên người gã.
"Uây, cái này nặng ghê".
Cố Ngôn Hi cầm khẩu súng đen xì trong tay hỏi Trần Quả: "Cô có biết dùng cái này không?"
Trần Quả lắc đầu.
Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trong tay Cố Ngôn Hi, thành thạo tháo băng đạn, mở chốt an toàn.
Động tác của cô nhanh gọn lẹ, mắt Cố Ngôn Hi sáng rực.
"Ngầu quá đi! Tình à, sao cậu biết dùng cái này thế?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Lúc học đại học chúng ta phải học quân sự một tháng đúng không?"
"Khóa học của trường tớ học thêm mười năm ngày, mà còn học trong doanh trại quân đội nữa".
"Thế cậu bắn súng rồi à?"
Hứa Mộc Tình gật đầu, cô rút khẩu súng trong túi gã kia ra, sau khi chỉnh lại thì đưa nó cho Cố Ngôn Hi.
"Tay cậu nhỏ thì dùng cái này đi, nó đỡ giật".
Nói xong Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trường tự nạp.
Chương 773: Trời ơi, thật là kích thích
Hứa Mộc Tình nhìn Trần Quả nói: “Khi nãy lúc bước vào, chị nhìn thấy một nơi trông giống lô cốt”.
“Có rất nhiều người, hơn nữa bọn họ còn có vũ khí mạnh, chúng ta rất khó để trốn thoát”.
“Bây giờ không biết chồng chị đang ở đâu”.
“Thế nhưng, lần này anh ấy đến hòn đảo này chắc chắn có liên qua đến mấy người kia”.
“Nếu chị đoán không sai, có thể anh ấy đang ở gần đây”.
“Việc tiếp theo chúng ta cần làm là đánh tiếng thật lớn, để anh ấy biết chúng ta đang ở bên trong này”.
Cố Ngôn Hi và Trần Quả khẽ gật đầu.
Ba cô gái trước giờ chưa từng gặp chuyện như này , quyết định tự mình làm náo loạn chỗ này lên.
“Ôi, cậu nói xem đây là cái gì?”
Hứa Mộc Tình lấy một thứ nhìn giống lon nước từ thắt lưng của gã nước ngoài xuống.
Nó to bằng một nắm tay, màu đen tuyền, trên đầu có một cái khóa kéo.
Nhìn tổng thể khá là bắt mắt.
“Chắc nó là một quả lựu đạn.”
Hứa Mộc Tình nói.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “ “Cậu từng ném nó rồi à?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
“Hi hi”.
Lúc này mặt Cố Ngôn Hi hiện lên nụ cười xấu xa.
“Nếu đã muốn làm loạn, thì nhất định phải càng to càng tốt, nếu chỉ có ba người chúng ta thì e rằng không đủ”.
”Giờ chắc chúng ta đang bị nhốt trong nhà giam”.
“Khi nãy lúc mới tới, tớ phát hiện bên cạnh còn có mấy căn phòng nữa, nhìn bên trong cũng có người”.
Cậu nói xem nếu chúng ta dùng cái này cho nổ hết cánh cửa, thì những người bên trong chắc sẽ chạy ra chứ nhỉ?”
Ba cô gái đều không nói gì, sau khi họ nhìn nhau, không nói thêm một lời nào nữa, lập tức cướp vũ khí của hai gã đàn ông.
Sau đó, họ bắt đầu rồi!
Thế nào là ba cô gái một sân chơi?
Khi Cố Ngôn Hi ném quả lựu đạn M40 ra giữa lối đi, trò chơi chính thức bắt đầu!
Ba người Hứa Mộc Tình không biết gì về uy lực của loại vũ khí này.
Họ chỉ biết nếu rút lựu đạn quăng ra, sau đó vôi vàng đóng cửa lại, đồng thời trốn vào góc phòng như một bản năng.
Ba giây sau.
“Bùm!”
Có tiếng nổ cực kỳ lớn vang lên!
Ba người Hứa Mộc Tình đã đưa tay lên che tai.
Cách cánh cửa và bức tường vẫn có thể cảm nhận được âm thanh đang dội thẳng vào tai họ.
Họ có cảm giác đến không khí cũng đang rung lên!
“Trời ơi, uy lực của cái thứ này lớn quá đi!”
Bên ngoài lập tức có tiếng náo loạn truyền lại.
Nghe có vẻ như những người bị nhốt đang xông ra ngoài.
Sau đó họ đánh nhau kịch liệt với đám người trong căn cứ.
Trong chốc lát ở đâu cũng vang lên tiếng nổ lớn.
Ba cô gái thông minh đã không xông ra ngoài ngay, mà ngồi đợi bên trong phòng.
Họ nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt như những đứa trẻ vừa mắc lỗi.
Mặt vô tội.
Trên mặt người nào người nấy như viết lên dòng chữ: “Không phải tôi làm đâu”.
“Không phải lỗi của tôi”.
Đợi âm thanh của tiếng nổ nhỏ dần.
Hứa Mộc Tình cùng hai người kia rón ra rón rén mở cửa đi ra.
Bên ngoài là một đống đổ nát.
Hơn nữa có rất nhiều người chết nằm trên đất.
Có người nước ngoài, còn có cả hai người đàn ông mặc quần áo bình thường.
Ở đằng xa còn truyền đến tiếng hô hào chém giết.
Đâu cũng là tiếng “bốp bốp bốp”.
“Trời ơi, thật là kích thích quá đi thôi!”
Hành lang này có hai lối đi.
Bên ngoài lối đi bên tay phải có tiếng đánh nhau rất kịch liệt, ba cô gái không dám đi về hướng đó.
Vì thế họ đi lối đi bên tay trái.
Họ đi đến một lối rẽ liền nhìn thấy có cầu thanh đi xuống bên dưới.
Sau khi đi xuống, ba cô gái phát hiện đó không phải lối ra.
Chỉ có một căn phòng.
Cánh cửa sắt của căn phòng này trông rất vững chãi.
Ba người đứng đó nhìn vào cánh cửa sắt trước mặt.
Cố Ngôn Hi hỏi Hứa Mộc Tình: “Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Cánh cửa này nhìn rất to, có phải bên trong cất giấu đồ quý giá không?”
Với thân phận và địa vị Hứa Mộc Tình bây giờ cô không thiếu tiền.
Cho dù cả căn phòng rải đầy tiền vàng thì Hứa Mộc Tình cũng không động lòng.
Lúc này, Cố Ngôn Hi ở bên cạnh lại nói thêm.
“Không chừng bên trong căn phòng này lại chứa đựng thứ mà Lý Phong muốn đấy”.
Hứa Mộc Tình vốn dĩ định rời đi, nhưng khi nghe thấy Cố Ngôn Hi nói như vậy cô liền bước xuống.
Cô lập tức bước xuống, tỉ mỉ quan sát đằng sau cánh cửa, cô rút từ trong túi áo ra một “cái lon” trông rất bắt mắt.
Cố Ngôn Hi đi tới, nhìn cánh cửa vững chãi trước mắt.
“Cánh cửa này dày như thế, chắc không làm nổ được đâu nhỉ?”
“Một cái không được, vậy chuẩn bị thêm nhiều cái nữa”.
“Dù sao bên ngoài kia cũng đang đánh nhau khí thế ngút trời, chúng ta có ở trong nàylàm gì đi nữa cũng chẳng ai để ý đâu”.
Vì thế, ba cô gái nhặt mười mấy “cái lon”, đống thời chất đống lên trước cánh cửa.
Cuối cùng, Trần Quả phụ trách châm lửa.
“Bùm!”
Cùng với tiếng nổ dữ dội.
Rõ ràng ba cô gái đều nấp ở rất xa, nhưng vẫn bị tiếng nổ làm cho ù tai.
Khi họ ôm hai tai bị ù chạy đến chỗ cánh cửa thì phát hiện bên trong là một cái động tối.
“Bên trong có cái gì nhỉ?”
Cố Ngôn Hi rút bật lửa từ trong túi ra.
Cái bật lửa này là khi nãy cô ấy lấy từ chỗ tên nước ngoài.
Có cái này, họ không cần khổ sở nhóm lửa trên đảo nữa rồi.
Khi cô ấy vừa bật bật lửa lên.
Bỗng nhiên!
Trước mắt họ xuất hiện một khuôn mặt vô cùng đáng sợ!
Cố Ngôn Hi bị dọa đến giật thót lên!
Nhìn kỹ lại mới phát hiện trước mắt là một người phụ nữ da ngăm đen, bị người ta treo lên trên không trung bằng dây xích to như cái đùi.
Cô ta bị trói thành hình chữ “đại” (chữ đại của Trung Quốc: 大)
Đồng thời, còn có một sợi xích to trói chặt xương cột sống của cô ta.
Nhìn rất đáng sợ.
“Cô là ai?”
“Tại sao họ lại đối xử với cô như vậy?”
Vì đối phương là nữ, Cố Ngôn Hi không cảm thấy đáng sợ nữa.
Thế nhưng cô ấy hỏi vài câu, người phụ nữa kia đều không trả lời.
Đầu người phụ nữ rủ xuống, không biết là sống hay đã chết.
Hứa Mộc Tình nhìn xung quanh một lượt, phát hiện căn phòng này hình như xây chỉ để nhốt cô ta, không có bất kỳ một thứ gì khác ở bên trong.
Vì Hứa Mộc Tình không biết đối phương là người tốt hay người xấu.
Hứa Mộc Tình trầm ngâm một lúc, sau đó dẫn Cố Ngôn Hi và Trần Quả rời đi.
Lúc Hứa Mộc Tình bước ra đến cửa.
Người phụ nữ da đen miệng run rẩy nói nhỏ: “Giúp tôi với”.
Ba người Hứa Mộc Tình lập tức dừng bước.
“Ôi, lúc nãy có phải cô nói giống chúng ta không?”
Hứa Mộc Tình quay lại nhìn người phụ nữ có nước da bánh mật.
“Cô là ai? Sao họ lại đối xử với cô như thế này?”
“Tôi là Sandy”.
Tiếng của Sandy rất yếu ớt.
Nhưng nhìn cô ta trong bóng tối trông giống như một con sư tử đang bị xiềng xích trói chặt!
Chương 774: Chạy đi, chúng sắp tới rồi
Rõ ràng đó là một người phụ nữ.
Thế nhưng trong mắt ba người Hứa Mộc Tình, trông cô ta rất đáng sợ.
Giọng Sandy khàn khàn nói với Hứa Mộc Tình.
“Thân phận của tôi rất phức tạp, nếu có nói ra thì các cô cũng không hiểu được”.
“Nếu các cô giống tôi, đều bị nhốt ở đây để làm vật thí nghiệm”.
“Vậy chúng ta là bạn”.
“Không có tôi, các cô không có cách nào rời khỏi đây đâu”.
Hứa Mộc Tình nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được rồi, chúng tôi sẽ giúp cô!”
Đợi ba người bước đến cạnh Sandy, nhìn sợi dậy xích dày bịch, Cố Ngôn Hi liền thở dài một cái.
“Chúng tôi phải làm gì mới có thể giúp cô cởi cái này ra”.
Nhưng mà, Sandy lại nói một câu khiến ba người Hứa Mộc Tình đều kinh ngạc.
“Các cô chỉ cần để lựu đạn nổ sau lưng tôi là được rồi”.
Lời nói của Sandy khiến cho Hứa Mộc Tình giật mình.
Vụ nổ khi nãy đã để lại chấn động sâu sắc cho người họ.
Tiện tay một cái có thể khiến cho một bức tường nổ tan tành.
Cái này nếu đặt sau lưng một người, vậy điều gì sẽ xảy đây?
Đến nghĩ thôi Hứa Mộc Tình cũng không dám nghĩ đến.
Cô lắc đầu liên tục nói: “Không được không được, như vậy quá nguy hiểm”.
Sandy nhìn Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt cô ta nhìn Hứa Mộc Tình có chút nghi ngờ.
Cô ta hỏi Hứa Mộc Tình: “Rốt cuộc ba người vào đây bằng cách nào?”
Rõ ràng ba người Hứa Mộc Tình chẳng ăn nhập gì với những thứ ở đây.
“Tạm thời không nhắc đến chuyện chúng tôi vào đây bằng cách nào”.
“Bây giờ, điều chúng tôi muốn biết là rốt cuộc phải làm gì để có thể cứu cô?”
Sandy cười nói: “Thì cứ làm như những gì tôi vừa nói là được”.
“Các cô yên tâm, trên thế giới này rất ít thứ có thể giết được tôi”.
“Các cô yên tâm làm theo lời tôi nói đi, nhanh lên, đám người kia sắp đến rồi!”
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ hơi do dự.
Cứu người là một chuyện, giết người lại là một chuyện khác.
Bọn họ không muốn vì sai sót nào đó mà từ cứu người lại biến thành giết người.
Trong khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đnag rất do dự, Trần Quả ở bên cạnh không nói câu gì lập tức cầm lấy lựu đan đi về phía Sandy.
Ngay sau đó, Trần Quả nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
“Hai người ra ngoài trước đi, trốn sau bức tường kia”.
Đợi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi rời đi.
Trần Quả liền rút ngòi nổ của lựu đạn.
Cô ấy làm theo lời Sandy nói, để lưu đạn ra đằng sau dây xích đang trói Sandy.
Chỉ trong ba giây, Trần Quả biến lên thành một cái bóng ngay trước mắt Sandy.
Trong chớp mắt cô ấy đã phóng như bay ra bên ngoài.
Vốn dĩ Sandy đánh giá Trần Quả không khác gì người bình thường, lúc này mặt cô ta liền lộ ra chút kinh ngạc.
“Bùm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên, dội thẳng vào tai ba người Hứa Mộc Tình.
Khi ba người họ đi ra khỏi chỗ nấp.
Nhìn thấy một cô gái có nước da bánh mật bước ra từ khói bụi mù mịt.
Vì khi nãy ở trong phòng không có lấy một bóng đèn, tối đen như mực.
Ba người Hứa Mộc Tình không nhìn rõ dung mạo của Sandy.
Nhưng bây giờ Sandy đang đứng dưới ánh sáng, Hứa Mộc Tình nhận thấy làn da của Sandy khác hẳn với quan điểm thẩm mĩ của người Hoa Hạ.
Nhưng xét riêng về đường nét trên khuôn mặt thì Sandy cũng là mỹ nhân có khuôn mặt rất thanh tú.
Hơn nữa vóc sáng cô rất đẹp, lại càng khiến cho ba người Hứa Mộc Tình càng kinh ngạc, vừa thoát khỏi từ một vụ nổ mà cô ta lại không bị thương gì cả.
Hơn nữa chính sợi dậy xích to móc thẳng vào cột sống Sandy.
Bây giờ Hứa Mộc Tình bước lại nhìn thì phát hiện quần áo phía sau lưng Sandy đã bị nổ rách hoàn toàn, lộ ra mảng lưng màu da bánh mật.
Nhưng kì lạ rằng lưng của Sandy lại không hề bị thương.
Điều này thật là thần kì!
Thế nhưng, ba người Hứa Mộc Tình không có cơ hội phân tích tỉ mỉ.
Bên trên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người.
Đồng thời còn có tiếng súng khiến người nghe nổi da gà.
Trần Quả bình tĩnh nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, bọn họ đến rồi”.
Trần Quả không biết dùng súng.
Cô ấy rút từ trong túi ra một con dao nhỏ mà Lý Phong đưa cho cô trước đó.
Khi Sandy nhìn thấy con dao này, mắt cô ta đột ngột sáng lên.
Cô ta nói với Trần Quả: “Mấy cô đứng ra sau lưng tôi, tôi sẽ xử lý mấy tên này”.
Lúc này tay Sandy đã nắm lấy sợi dây xích to kia, kéo nó chầm chậm bước về phía trước.
Lúc này, cầu thang trước mặt đã có một đám binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng lao xuống.
Chỉ nhìn thấy sợi dây xích trong tay Sanday khẽ rung lên.
Dưới sự điều khiển của Sandy dây xích vô cùng nặng nề kia uốn lượn như một con rồng.
Trông nó cứ như là đang sống vậy.
Nhìn giống như một con rắn độc phi về đám người trước mặt.
Dậy xích to như vậy, cho dù có rơi từ trên xuống cũng đủ đè bép dí một người.
Chưa kể đến bây giờ nó lại được điều khiển bởi một lực vô cùng mạnh mẽ như vậy.
Trong chớp mắt, người ở cầu thang đổ như ngả rạ.
Những tên nước ngoài tay cầm vũ khí hiện đại này đều bị Sandy đánh đến mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Thậm chí có những tên còn chưa kịp cất tiếng gào thảm thiết đã biến thành một bãi thịt nát.
Trong chớp mắt, dưới sự chỉ đạo của Sandy, ba người Hứa Mộc Tình cuối cùng đã được nhìn thấy ánh mặt trời.
Tất nhiên căn cứ mà họ đang ở có diện tích rất lớn.
Ngoài những công trình nổi trên mặt đất, dưới lòng đất cũng có rất nhiều công trình khác.
Cho dùmột cao thủ mạnh như Sandy cũng không dám ở chỗ này quá lâu.
Cô ta lập tức dẫn ba người Hứa Mộc Tình nhanh chóng đột phá vòng vậy.
Sandy đánh những tên người nước ngoài này khiến chúng trở tay không kịp.
Cô ta dẫn ba người nhanh chóng phi vào rừng cây.
“Phù”.
“Phù”.
Sau khi chạy một đoạn đường dài như vậy, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi thở hổn hển.
So với Cố Ngôn Hi thì Hứa Mộc Tình có vẻ khỏe hơn.
Dù sao bình thường cô cũng hay luyện tập.
Mà một ngôi sao lớn như Cố Ngôn Hi thì thể lực kém hơn rất nhiều.
Cô ấy nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, dựa vào người cô.
“Không xong rồi, không xong rồi, tớ mệt quá rồi, không chạy được nữa rồi”.
“Chúng ta tìm một nơi nào đó nghỉ một chút đi”.
Hứa Mộc Tình đang định nói.
Bỗng nhiên, có một thứ gì đó màu đen trông rất nhỏ phóng ra từ rừng cây cách đó không xa.
Không đợi Sandy phản ứng lại, Trần Quả đã nhanh hơn Sandy một bước, dùng con dao nhỏ trong tay mình phi ngược lại vào thứ kia.
Hứa Mộc Tình cúi đầu nhìn, phát hiện thứ đó giống như một cây kim.
“Kim gây mê?”
Sandy cau mày.
Đột nhiên cô ta phát hiện có rất nhiều binh lính với vũ khí hiện đại lao ra từ đám cỏ xung quanh.
Trong tay đám người này không phải là súng đạn bình thường mà là súng gây mê.
Trong chớp mắt, trên đầu họ có hai chiếc trực thăng bay tới.
Chương 775: Tao thích con đàn bà này rồi
Có một người trên trực thăng cầm một cái loa lớn, nói với Sandy.
"Sandy, cô nên biết rằng cô không thể trốn thoát".
"Cho dù cô có cướp được một con tàu, cô cũng không thể rời khỏi Biển Quỷ!"
"Tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn đầu hàng, để không phải chịu đau đớn như trước".
Cố Ngôn Hi vươn tay nắm lấy ống tay áo của Hứa Mộc Tình và hỏi: "Họ đang nói gì vậy?"
Hứa Mộc Tình không nói gì, mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Hứa Mộc Tình cuống lắm rồi.
Đồng thời cô cũng hối hận vô cùng.
Biết thế thì đã nghe lời Lý Phong ngay từ đầu đợi ở trên bờ biển không đi vào.
Nhìn thấy một đám người không ngừng tiếp cận từ mọi hướng.
Lính đánh thuê bốn phía đã bắn liên tiếp hàng chục phát súng gây mê trước khi Sandy ra tay.
Không cần biết sợi xích sắt trên tay Sandy hung tợn đến đâu.
Sau khi hạ gục mấy chục người, cô ta vẫn bị bắn hai phát vào tay.
Cơ thể run lên một cái rồi ngã xuống đất bên cạnh.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đỡ Sandy dậy và hỏi: "Cô có sao không?"
Sandy cắn răng, nói với Hứa Mộc Tình: "Xin lỗi, tôi hết sức rồi".
Nhìn đối phương càng ngày càng gần.
Với con dao găm trên tay, Trần Quả chạy đến trước mặt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi ôm đầu với vẻ mặt đau khổ.
"Toang rồi, toang rồi, biết thế này thì đã không ham chơi chạy linh tinh".
"Làm sao bây giờ? Lý Phong đang ở đâu?"
Nhìn thấy những người này tiếp tục đến gần.
Cố Ngôn Hi cũng lấy hết can đảm, chỉ vào những người xung quanh và nói bằng giọng Hoa Hạ tròn vành rõ chữ.
"Đừng tới đây!"
"Tôi nói cho các người biết, vị cứu tinh của chúng tôi sẽ đến đây sớm thôi".
"Anh ấy rất lợi hại, loáng cái là có thể hạ gục được nhúm người các người thôi".
"Tốt nhất là các người ngoan ngoãn đưa chúng ta ra ngoài, bằng không đến lúc đó các người ăn đủ".
Cố Ngôn Hi bây giờ rõ ràng chỉ mạnh miệng thôi.
Nhóm người nước ngoài ở xung quanh căn bản không hiểu Cố Ngôn Hi đang nói về cái gì.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi xinh đẹp, giọng nói lại hay.
Vì vậy, giọng nói lọi vào tai của những người nước ngoài này cũng ngọt ngào lạ thường.
Dù sao, mấy người Cố Ngôn Hi trong mắt bọn họ đã là thỏ nhốt trong lồng rồi.
Họ không lo lắng gì về việc mấy người các cô sẽ chạy mất.
Vì vậy, đám người đứng đó cười lớn.
Ánh mắt đầy vẻ đùa cợt.
Một người trong số họ là một người đàn ông để râu quai nón, đứng trên một chiếc xe địa hình.
Hắn chỉ vào Hứa Mộc Tình bên cạnh Cố Ngôn Hi và cười lớn.
"Con này được phết! Tao thích".
"Sau khi chơi chán rồi sẽ đưa cho chúng mày!"
Nói xong, tên râu quai nón nhảy khỏi xe địa hình.
Hắn thè lưỡi liếm môi một cách ghê tởm.
Sau đó, hắn dẫn người từng bước một đến gần đám người Hứa Mộc Tình.
Tiếng mắng chửi của Cố Ngôn Hi tiếp tục vang lên trong không trung: "Đừng đi qua! Đừng qua đây!"
"Tôi nói cho các người biết, bạn tôi rất lợi hại, anh ấy sẽ tới đây ngay lập tức đấy!"
"Vợ anh ấy ở đây, anh ấy nhất định sẽ tới!"
"Tất cả những người bắt nạt vợ anh ấy trước đây cuối cùng đã bị anh ấy đánh cho tơi tả".
"Các người đừng có manh động, bằng không, đợi khi anh ấy đến, các người chết chắc!!"
Tên râu quai nón nghe Cố Ngôn Hi nói mãi.
Hắn cũng muốn biết Cố Ngôn Hi đang nói gì.
Vì vậy, hét vào mặt những người xung quanh: "Ai có thể cho tao biết người phụ nữ da vàng này đang nói về cái gì?"
Đúng lúc này, có một người đàn ông da vàng dáng người không cao, tướng mạo hèn mọn, từ bên cạnh chạy tới.
Anh ta giải thích với tên râu quai nón với vẻ mặt nịnh nọt.
Sau khi hiểu những gì Cố Ngôn Hi đang nói, tên râu quai nón cười điên cuồng.
"Hahahaha, con này cũng rất thú vị".
"Tao muốn cả hai đứa nó".
Vừa nói, tên đó vừa tiến lại gần hai người họ từng bước một.
Đồng thời đưa tay cởi áo ra.
Khi nhìn thấy phần trên xấu xí của tên đó, Cố Ngôn Hi ngay lập tức che mắt và hét lên.
"Lý Phong, anh ở đâu, Lý Phong, mau đi ra đây cho tôi".
"Nếu không ra vợ anh sẽ bị ức hiếp đấy!"
Cố Ngôn Hi càng hét càng to hơn, tên râu quai nón và những tên lính đánh thuê ngoại quốc xung quanh cười càng lúc càng hăng.
Tên râu quai nón sờ lên mặt nói: "Nhỏ này thật là thú vị".
"Lát nữa đè cô ta xuống giường, tiếng rên rỉ chắc chắn sẽ rất êm tai đây".
Tên đó bước nhanh về phía Cố Ngôn Hi.
"Vù!"
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến từ phía sau tên đó.
Tên râu quai nón sửng sốt trong giây lát.
Hắn không tiếp tục đi về phía Cố Ngôn Hi nữa.
Bởi vì hắn thấy rằng biểu cảm trên gương mặt của Cố Ngôn Hi lúc này trông rất phức tạp.
Có ngạc nhiên, có vui mừng.
Ngoài ra còn có một sự ngưỡng mộ mãnh liệt!
Tên đó đột ngột quay lại.
Thì thấy rằng có một người đàn ông đứng sau lưng cách hắn khoảng hai mét.
Người đàn ông đang mặc một bộ quần áo rất bình thường.
Ngoại trừ vóc dáng tương đối cao, thân hình cân đối ra.
Thì cũng chẳng khác với những người bình thường.
Tên đó giễu cợt Lý Phong.
"Con khỉ da vàng nhà mày đến chả đúng lúc gì cả".
"Vừa rồi nhất định là mày trốn ở trên cây".
"Tại sao không tiếp tục trốn nữa? Lẽ ra mày đã có thể sống sót".
"Nhưng bây giờ, mày chết chắc rồi!"
Tên đó ngay lập tức lấy một khẩu súng lục trong túi ra và chĩa họng súng về phía Lý Phong.
"Giết mày trước mặt người phụ nữ của mày hẳn là một điều rất tuyệt vời!"
Trong lúc nói, tên đó đã bóp cò.
Kèm theo một tiếng súng lớn, viên đạn nhanh chóng bay từ giữa nòng đến trán Lý Phong!
Tuy nhiên, tên đó rất ngạc nhiên khi thấy Lý Phong không bị sao hết.
Viên đạn dường như đột ngột biến mất trong không khí.
Rõ ràng là Lý Phong đứng ở trước mặt hắn, không hề nhúc nhích.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tên đó bóp cò về phía Lý Phong ba lần nữa.
Ba viên đạn bắn thẳng vào Lý Phong với tốc độ siêu thanh.
Tuy nhiên, Lý Phong và tên râu quai nón cách nhau rõ ràng chỉ hai ba mét, nhưng anh không hề bị thương.
Tên đó ngạc nhiên rút khẩu súng lục lại, đưa họng súng vào mắt và nhìn kỹ.
Lúc này, ngón trỏ bên phải của Lý Phong cong nhẹ.
"Bùm!"
Kèm theo đó là tiếng súng dữ dội.
Lập tức đầu tên râu quai nón nổ tung!
Vừa rồi, khi tên đó đang nói chuyện với Lý Phong.
Hứa Mộc Tình và Sandy không nhìn thấy Lý Phong.
Bởi vì tầm nhìn của cô ta đã bị tên râu quai nón chặn lại.
Lúc này, tên đó đã gục xuống.
Thân hình cao lớn của Lý Phong cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Sandy.
Khoảnh khắc Sandy nhìn thấy Lý Phong, đồng tử của cô ta lập tức giãn ra.
Môi cô ta run rẩy liên tục.
Biểu cảm trên gương mặt của cô ta rất phức tạp.
Phức tạp đến mức không có cách nào diễn đạt thành lời, chỉ tóm lại thành hai chữ.
Cuồng si! !
Sandy không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp anh ở đây!
Chương 776: Tự làm tự chịu
Khi Sandy nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, thì cô ta đã gặp được người đàn ông mà mình mơ ước một cách thần kỳ.
Điều này khiến trái tim đã chết của cô ta đột nhiên sống lại.
Sandy biết rằng trên thế giới này, không một người nào, kể cả một tổ chức nào có thể ngăn cản anh tiến về phía trước.
Không ai dám kiêu ngạo trước mặt anh.
Bởi vì tất cả những kẻ kiêu ngạo trước mặt anh, sẽ giống như tên râu quai nón kia, chết rồi.
Tự làm tự chịu!
Nhưng cùng lúc đó, Sandy cũng nhìn Hứa Mộc Tình.
Bởi vì cô ta đã nghe những gì Cố Ngôn Hi nói vừa rồi.
Theo lời của Cố Ngôn Hi, Sandy biết rằng người phụ nữ phương Đông xinh đẹp đang đỡ mình chính là vợ của người đàn ông trước mặt.
Không biết có bao nhiêu phụ nữ xuất sắc trên thế giới muốn trở thành bạn đời của người đàn ông này.
Tuy nhiên, từ công chúa, đến thường dân.
Tất cả những người ôm loại hi vọng xa vời này đều đã thất bại.
Bất kể họ sử dụng cách nào.
Cho dù cơ thể của họ có mê hoặc đến đâu.
Hay khuôn mặt của họ có thanh tú đến cỡ nào.
Thậm chí có người còn cho rằng vị thần này không thích phụ nữ.
Cho đến một ngày, một công chúa của một quốc gia nào đó có thân phận phi phàm, cũng là người có khả năng trở thành vợ anh nhất, đã nhận được một câu trả lời chắc nịch.
Mới biết rằng có một người con gái luôn ở trong lòng anh suốt thời gian qua.
Bây giờ Sandy cuối cùng đã nhìn thấy người con gái trong truyền thuyết ấy rồi.
Thành thật mà nói, nếu không trải qua chuyện vừa rồi.
Nhìn từ bề ngoài, Sandy sẽ nghĩ rằng Hứa Mộc Tình không đủ tốt với Lý Phong.
Bởi vì Lý Phong quá giỏi.
Anh như thể không phải người ở thế giới này.
Anh là một vị thần cao quý, đứng trên cao quan sát cả thế giới.
Trên đời này, chỉ có nữ thần mới có thể sánh ngang với anh!
Hứa Mộc Tình thì không phải thần.
Cô chỉ là một cô gái có vẻ ngoài bình thường.
Nhưng ở cô, Sandy nhìn thấy một sự tốt bụng và hồn nhiên hiếm có.
Mặc dù thời gian tiếp xúc ngắn nhưng Sandy có thể nhìn ra được.
Sự xuất hiện của Lý Phong đã mang đến cho đám người Hứa Mộc Tình một bước ngoặt lớn.
Thậm chí có thể nói nó đã trực tiếp đảo ngược toàn bộ tình thế.
Cái chết của tên râu quai nón ngay lập tức khiến tất cả những người được trang bị vũ khí đầy đủ phẫn nộ.
Ngay lập tức, có người phát lệnh nổ súng.
Tất cả những người cầm súng gây mê được tùy ý bắn về phía Lý Phong!
Tuy nhiên, khi họ nhắm nòng súng vào Lý Phong, Lý Phong đã biến mất.
Tất cả những người nhắm súng gây mê vào Lý Phong lần lượt bị hạ gục hết.
Đến khi đám người Hứa Mộc Tình phản ứng kịp , Lý Phong đã đứng ở vị trí ban đầu.
Ngoài mấy người các cô, không có ai còn đứng vững cả.
Ngay trên đầu, có hai chiếc trực thăng đang bay lượn.
Cố Ngôn Hi chỉ vào chiếc trực thăng phía trên và nói với Lý Phong: "Bắn rơi hai cái đó đi".
Lý Phong giận dữ lườm Cố Ngôn Hi.
"Bắn rơi chúng không vấn đề".
"Nhưng khi chúng rơi xuống, nếu chúng phát nổ trong rừng, hòn đảo rậm rạp này sẽ bị thiêu rụi trong vòng chưa đầy vài giờ".
"Khi đó, chúng ta sẽ trở thành ‘xiên thịt người', không thể chạy thoát được".
Lúc này Lý Phong đã đi tới trước mặt Hứa Mộc Tình.
Trong ánh mắt anh nhìn Hứa Mộc Tình, tràn ngập sự dịu dàng vô hạn.
Hỏi Hứa Mộc Tình: "Sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"
Hứa Mộc Tình lắc đầu cười nói: "Không sao, chỉ là lúc đầu em hơi sợ thôi".
Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói: "Nơi này không an toàn. Chúng ta rời khỏi đây trước đi".
Nói xong, Lý Phong đưa tay ra vác cả người Hứa Mộc Tình lên vai.
Sandy thì được Trần Quả dìu đi.
Sau đó, Lý Phong quay đầu lại và nói với Cố Ngôn Hi: "Cô muốn tôi khiêng, dìu hay kéo đi?"
Cố Ngôn Hi tự nhủ: Giá như bế kiểu công chúa thì tốt.
Kết quả là ngay sau khi cô ấy thầm nhủ, Lý Phong đã dùng cách thô bạo nhất, vác Cố Ngôn Hi trên vai trái thô lỗ như một tên cướp.
Theo cách này, cả cô ấy và Hứa Mộc Tình đều được Lý Phong đối xử như nhau.
Mà không đợi Cố Ngôn Hi cảm nhận được sức mạnh của đôi vai Lý Phong.
Đột nhiên, cô ấy cảm thấy môi trường xung quanh đã có những thay đổi to lớn.
Ngay lúc đó, mắt cô ấy mờ đi!
Cảm giác như một chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường cao tốc.
Cây cối hai bên đường quốc lộ cứ thế lùi dần.
Mắt thường không phân biệt được rõ ràng.
Khi Cố Ngôn Hi kịp phản ứng, họ đã ở trong hang động bên biển.
Cố Ngôn Hi thậm chí còn không có thời gian để cảm nhận sự va chạm của lần đầu tiên tiếp xúc thân thể với Lý Phong.
Như thể chỉ cần vài cái chớp mắt, cuộc hành trình này đã kết thúc.
Lý Phong yêu cầu Trần Quả đặt Sandy nằm phẳng trên tảng đá, sau đó Lý Phong nói với Sandy.
"Cô nhắm mắt lại trước đi, liều lượng thuốc mê trong người cô hơi lớn".
"Tôi muốn tống thuốc mê ra khỏi cơ thể cô trong thời gian ngắn nhất".
"Quá trình này có thể hơi đau đớn, cố chịu chút nhé".
Mặc dù bây giờ Sandy rất buồn ngủ nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng chống đỡ.
Gật đầu nói với Lý Phong: "Tôi tin anh , trên đời này không có việc gì là anh không làm được".
Lý Phong thờ ơ gật đầu.
Sau đó, anh duỗi một ngón tay ra và nhẹ nhàng đặt nó lên cổ tay trái của Sandy.
Không biết Lý Phong đã làm gì, Sandy vốn cảm thấy cơ thể rất nặng nề, thậm chí không mở được cả mí mắt, bất ngờ run rẩy dữ dội.
Rồi cô ta sùi bọt mép.
Trong khoảng mười giây, Sandy ở trong trạng thái rất điên cuồng.
Khi Lý Phong bỏ ngón tay ra, Sandy đột nhiên lật người nôn ra bên cạnh tảng đá.
Hứa Mộc Tình đưa quả dừa đã chuẩn bị trước đó tới.
Sandy nôn được kha khá rồi súc miệng bằng nước dừa do Hứa Mộc Tình chuẩn bị.
Đỡ lấy cơ thể mình có phần mệt lả của mình, nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt biết ơn.
Nhận định ban đầu về Hứa Mộc Tình là đúng.
Hứa Mộc Tình quả thực là một người phụ nữ rất dịu dàng và tốt bụng.
Trong số rất nhiều người mà Sandy quen biết, không ai có thể so sánh với Hứa Mộc Tình.
Cho dù là cô công chúa cao quý kia cũng vậy.
Sandy đột nhiên phát hiện ra rằng người bạn đời tốt nhất của thần thực ra không phải là nữ thần.
Mà là một cô gái dễ gần ở nhân gian.
Chỉ bằng cách này, mới làm con người ta cảm thấy ấm áp hơn.
Thấy Sandy đã dần hồi phục.
Lúc này, Cố Ngôn Hi, người cũng đã uống hết nước dừa, đột nhiên ợ một cái.
Vào lúc này, cô ấy đã ném hết cái gọi là thục nữ đi rồi.
Cô ấy giống như một cô gái bình thường.
Hai chân dang rộng, hai tay chống nạnh, nhìn Lý Phong bằng ánh mắt kỳ quái.
Chương 777: Thật ngưỡng mộ các cô
Cô ấy nói với Lý Phong.
"Tôi vừa nghe anh gọi tên cô ấy. Hai người quen nhau à?"
Khi nghe Cố Ngôn Hi nói vậy, Hứa Mộc Tình và Trần Quả mới nhận ra điều này.
Lý Phong thường tạo cho người ta một cảm giác vô cùng bí ẩn.
Vốn dĩ Hứa Mộc Tình còn tưởng rằng Lý Phong sẽ giống như trước đây, nói hai ba câu phủ nhận quá khứ.
Nhưng lần này, Lý Phong rất tự nhiên gật đầu nói: "Chúng tôi có quen biết nhau".
"Nhưng không ngờ lại gặp cô ấy ở đây".
Lý Phong nhìn Sandy và nói với cô ta: "Sandy, để tôi giới thiệu với cô".
"Bên trái là vợ tôi".
"Cô gái bên cạnh với con dao trên tay, đối với tôi, cũng giống như em gái tôi".
Sau đó, Lý Phong quay đầu nhìn Cố Ngôn Hi, nhẹ giọng nói: "Về phần cô ấy, thôi kệ đi".
Cố Ngôn Hi hai tay chống nạnh: "Này, kệ đi là sao? Tại sao tôi không thể là em gái?"
Nhìn thấy Cố Ngôn Hi tức giận, Hứa Mộc Tình mỉm cười ôm Cố Ngôn Hi vào lòng và nói.
"Đừng để bị anh ấy lừa, anh ấy cố trêu tức cậu đấy".
Khi Cố Ngôn Hi chuẩn bị nói, Sandy, sắc mặt đã dần hồi phục, nói điều khiến cả Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đều ngạc nhiên.
Sandy bất ngờ nói: "Tôi thực sự ghen tị với các cô!"
"Có thể ở bên anh ấy và sống với anh ấy như người một nhà".
"Đối với chúng tôi, hai người chắc chắn là những người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới".
Sandy nói điều này, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi càng tò mò hơn về danh tính của Lý Phong.
Sau đó Sandy cuối cùng đã giới thiệu mình với ba người Hứa Mộc Tình.
Sandy đứng lên tiến hành một nghi thức rất đặc biệt với ba người.
"Xin chào, tên đầy đủ của tôi khá dài".
"Theo cách gọi của người Hoa hạ. Các cô có thể gọi tôi là Sandy. Olipatra".
Cố Ngôn Hi, một ca sĩ chưa bao giờ thích đọc sách, không hề biết Olipatra.
Nhưng khi Hứa Mộc Tình khi nghe thấy cái họ đặc biệt này.
Một sự ngạc nhiên bất giác xuất hiện trong mắt cô.
"Olipatra, đó không phải là tên của Cleopatra sao?"
Sandy cười nhẹ: "Tộc của tôi từng là người thống trị Ai Cập cổ đại".
"Tuy nhiên, đế chế của chúng tôi sau đó đã diệt vong".
"Để tồn tại, tộc của chúng tôi đã đi đến những vùng sâu hơn ở châu Phi".
"Bây giờ tôi chỉ là con gái của một tù trưởng bộ lạc nhỏ ở châu Phi thôi".
Đối với thân phận của Sandy, Lý Phong không giải thích nhiều.
Ngay cả khi có nói ra, Cố Ngôn Hi và những người khác cũng không hiểu.
Tuy nhiên, Sandy đã làm một nghi thức rất trịnh trọng với Lý Phong.
"Bộ lạc của chúng tôi bao gồm cả tôi. Tổng cộng có mười mấy chiến binh tinh nhuệ đã bị chúng bắt giữ. Tôi cầu xin anh hãy cứu họ".
"Hơn nữa ngoài chúng tôi ra, họ còn bắt giữ nhiều người từ khắp nơi trên thế giới để làm thí nghiệm dưới lòng đất".
Lúc này, vẻ mặt Lý Phong khá nghiêm túc.
Anh không đồng ý, cũng không từ chối.
Chỉ nhìn bầu trời xanh trên cao.
Lý Phong nói: "Hòn đảo này có diện tích không lớn".
"Chúng chẳng mấy chốc sẽ tìm ra nơi chúng ta đang ở bây giờ".
"Trước khi ra tay, tôi sẽ đưa mấy người ra ngoài".
Nhưng Hứa Mộc Tình lúc này lại lắc đầu liên tục.
Cô nắm chặt tay Lý Phong.
"Không, chúng ta cùng vào đi. Muốn đi thì phải đi cùng nhau".
Nếu là trước đây, Hứa Mộc Tình nhất định sẽ nghe lời Lý Phong, để cho Lý Phong tự mình sắp xếp mọi chuyện.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi.
Dù thế nào đi nữa, Hứa Mộc Tình sẽ không để cho Lý Phong đối mặt với chuyện này một mình.
Cho dù cô biết Lý Phong có khả năng làm được chuyện này.
Nhưng trên đời này, không có nhỡ ra.
Không người vợ nào để chồng mình phải chịu rủi ro một mình cả.
Vì Lý Phong làm như vậy, bản thân Hứa Mộc Tình cũng sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Mà cô không muốn làm như thế, cô hi vọng có thể cùng Lý Phong gánh vác chuyện này.
Trước khi Lý Phong lên tiếng, Hứa Mộc Tình lại nói: "Những người nước ngoài đó là những kẻ sát nhân, bọn họ không có lòng thương người".
"Một mình anh đi nguy hiểm lắm".
"Cho dù võ công của anh có cao đi chăng nữa, nhưng nếu bọn họ đã chuẩn bị trước bẫy cho anh thì sao?"
Sandy ở bên cạnh yên lặng nhìn Hứa Mộc Tình.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao anh lại được gọi là "Chiến thần của Hồng Hải".
Vì cô ấy, Chiến thần Hồng Hải đã từ bỏ người đẹp trên toàn thế giới.
Sau đó Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Lý Phong nói: "Người xưa có nói, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao".
"Mặc dù ba người chúng em không có năng lực cho lắm, nhưng chúng em có đầu óc".
"Hơn nữa, em cũng đã nghĩ ra cách".
Ở trước mặt Lý Phong, Hứa Mộc Tình không hề giữ kẽ.
Và để có thể khiến Lý Phong đồng ý cho mình ở lại, cùng đối mặt với chuyện này.
Hứa Mộc Tình đã nhanh chóng nói ra cách mà mình đã nghĩ ra.
Ý của Hứa Mộc Tình rất đơn giản.
Ba người họ đã bị nhóm người nước ngoài này nhốt trong một căn phòng nhỏ.
Hứa Mộc Tình nhớ rõ ràng tất cả những cảnh tượng họ nhìn thấy trên đường từ rừng vào phòng đó bằng ô tô.
Cô thậm chí còn có thể vẽ rõ ràng tuyến đường này trước mặt Lý Phong.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình lấy một cành cây và vẽ một bản đồ đơn giản trên cát.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong.
"Những người nước ngoài này có công nghệ rất phát triển".
"Vũ khí trong tay bọn họ cũng cực kỳ lợi hại".
"Tuy nhiên, chính vì họ phụ thuộc quá nhiều vào những vũ khí cao cấp này".
"Nên em thấy rằng những người nước ngoài này có một đặc điểm rất chung".
"Đặc điểm này là cái mà tất cả con người nguyên thủy đều có".
"Đó là khinh thường phụ nữ".
"Anh có thể dễ dàng rơi vào bẫy của họ nếu anh hành động một mình".
"Ý của em là chúng ta sẽ chia thành nhiều tốp nhỏ rồi tập kết với nhau tại một điểm".
"Để đối phương không biết chúng ta có bao nhiêu người".
Lý Phong đã ở bên cạnh, cẩn thận lắng nghe.
Trên thực tế, khi Hứa Mộc Tình và những người khác bị bắt, Lý Phong đã tìm ra sơ đồ tổng thể về căn cứ của họ.
Ngay cả khi không có Sandy, Hứa Mộc Tình và những người khác cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Bởi vì khi Lý Phong nghe thấy tiếng nổ, anh đang bảo vệ ba người Hứa Mộc Tình từ xa.
Đối với căn cứ này, Lý Phong rất tò mò.
Đồng thời, anh cũng lập ra một số kế hoạch để đối phó với những người này.
Nhưng điều khiến Lý Phong ngạc nhiên là anh phát hiện ra rằng Hứa Mộc Tình cũng có tài năng thiên phú về mặt này.
Đặc biệt là trí nhớ của cô thực sự tuyệt vời!
Hứa Mộc Tình vẫn còn thiếu đào tạo và kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Nếu cho cô một khoảng thời gian nhất định, cô có thể sẽ trở thành một bậc thầy chiến lược!
Chương 778: Đánh bừa chết lão sư phó
Hơn nữa, Lý Phong phát hiện ra rằng mặc dù kế hoạch của Hứa Mộc Tình không hoàn hảo, nhưng nó khá sáng tạo.
Trên giang hồ, có một câu nói được truyền bá rất rộng rãi, tên là "Đánh bừa chết lão sư phó".
Các lão sư phó luyện tập võ thuật theo bài bản.
Nếu gặp phải kẻ tiểu nhân ra tay không có bài bản, rất có thể sẽ bị đánh bại.
Lý do là vì họ không quen với chiêu thức của đối phương.
Dẫn đến tay chân lóng ngóng.
Mọi sự chuẩn bị sẽ trở thành vô nghĩa.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lý Phong khẽ gật đầu.
Khi kết thúc cuộc trò chuyện, đột nhiên một chiếc trực thăng bay nhanh qua đầu họ.
Máy bay trực thăng dường như đã phát hiện ra Lý Phong và những người khác, nó bay một nửa vòng tròn nhỏ trên bầu trời trước.
Ngay sau đó, một quả bom treo trên trực thăng liền nhắm vào hang động nơi Lý Phong và những người khác đang ở.
Lúc này, Lý Phong đang đứng yên bất động tại chỗ, cơ thể có chút lay động.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người ta còn chưa kịp chớp mắt xong.
Tay phải Lý Phong nhanh chóng nhặt một viên đá cháy trên mặt đất lên.
Xoay thân một cái đã ném tảng đá to bằng nắm tay này về phía quả bom đang lao tới của chiếc trực thăng!
"Vù!"
Đá như xuyên thủng không gian.
Bằng mắt thường không thể nhìn rõ được nó, nó có tốc độ nhanh hơn cả một viên đạn.
Nó đập thẳng vào quả bom vừa được bắn ra!
"Bùm!"
Lập tức, quả bom phát nổ và toàn bộ chiếc trực thăng bị vỡ làm đôi.
Khi Hứa Mộc Tình và những người khác phản ứng kịp, chiếc trực thăng đã bị ngọn lửa bao trùm và rơi từ không trung xuống.
Cố Ngôn Hi chớp chớp đôi mắt đẹp và nói với Hứa Mộc Tình: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Không chỉ Cố Ngôn Hi, mà bản thân Hứa Mộc Tình cũng không chưa phản ứng kịp.
Mà Trần Quả thì lại đang nắm chặt con dao găm trong tay.
Quá nhanh.
Vừa rồi cô ấy nhìn thấy cơ thể của Lý Phong khẽ lóe lên một cái.
Nhưng với trình độ đại tông sư đỉnh cấp, cô ấy vẫn không thể nhìn rõ động tác của Lý Phong.
Hơn nữa, chưa từng nghe nói rằng có ai có thể dùng một hòn đá để chọi lại một quả bom.
Độ chính xác như vậy, sức mạnh như vậy và tốc độ gần như hoàn toàn vượt qua giới hạn của con người.
Đó không phải sức mạnh mà con người có thể có.
Chỉ có Sandy nhìn Lý Phong với vẻ phấn khích.
Cô ta biết thân phận của Lý Phong.
Cô ta biết người đàn ông trước mặt không phải là người bình thường.
Anh là vị thần ở đỉnh cao của nhân loại!
Lý Phong phủi tay, giống như vừa làm một chuyện tầm thường.
Anh lạnh nhạt nói: "Vụ nổ vừa rồi coi như tín hiệu để chúng ta hành động đi".
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình cười nói: "Bà xã, chuẩn bị xong chưa?"
Hứa Mộc Tình gật đầu.
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi!"
Dứt lời, Lý Phong đột nhiên lao đi như một viên đạn.
Anh nhanh chóng nhảy vào thân cây rậm rạp.
Ngay sau đó, lần lượt từng cục sắt đen kịt và nặng nề bị Lý Phong ném từ trên cây xuống.
Ba cô gái Hứa Mộc Tình sững sờ nhìn tất cả những thứ này.
Mấy ngày nay bọn họ ở gần hang động, nhưng không hề biết Lý Phong giấu vũ khí trên cây từ khi nào.
Hơn nữa, đây là hàng real đấy.
Hiếm khi có thể thấy được nó.
Chưa kể Lý Phong còn ném chúng như ném rác xuống trước mặt các cô.
Lý Phong liền từ trên cây nhảy xuống, chỉ vào đống đồ trên mặt đất nói với bốn cô gái.
"Thích gì thì chọn đi".
Trong khi nói, Lý Phong liền nhặt một cục sắt đen khá mảnh trên mặt đất.
Anh đưa nó vào tay Hứa Mộc Tình, nói với Hứa Mộc Tình.
"Đây là vũ khí thường được sử dụng bởi các sĩ quan cảnh sát Mễ".
"Ưu điểm của nó là tốc độ nhanh, độ chính xác cao và độ giật thấp".
"Khi cận chiến, nó có thể tạo ra một hiệu ứng rất tốt".
Sau quá trình huấn luyện cấp tốc, Hứa Mộc Tình đã học được cách sử dụng nó.
Trong khi Hứa Mộc Tình đang học, Cố Ngôn Hi bĩu môi nói với Lý Phong.
"Tôi nói chứ, đại ca, anh có thể dạy tôi một chút không".
"Anh không thấy là tôi chưa từng động vào thứ này bao giờ sao?"
Lý Phong cười với Cố Ngôn Hi: "Cô cứ coi thứ này như cây gậy lửa đi".
"Sau khi vào rừng, nếu thấy động tĩnh gì thì cứ ‘pằng pằng’ về hướng đó là được".
"Chỉ cần nhớ là, có tôi ở sau lưng, mọi người sẽ không gặp nguy hiểm đâu".
"Cứ vô tư tiến lên đi".
"Nếu lần này thành công".
"Lần sau, tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi một trò chơi hấp dẫn hơn".
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn nhau, cười.
Đặc biệt là Hứa Mộc Tình, đối với cô, điều này cũng có nghĩa là cô có thể hiểu Lý Phong hơn và đi sâu vào những chuyện Lý Phong đã trải qua bao năm qua.
Thế là, bốn cô gái nhanh chóng cầm lấy vũ khí và đi dọc theo con đường tiến vào rừng.
Trí nhớ của Hứa Mộc Tình rất tốt.
Hơn nữa không gian ba chiều của cô rất mạnh mẽ.
Chỉ cần là nơi cô từng đến, cô đều có thể nhớ rõ, không sai lệch chút nào.
Hiện giờ, Hứa Mộc Tình trở thành người dẫn đầu, bốn cô gái lao thẳng vào rừng như một con dao nhọn.
Khi họ đang đi giữa rừng cây, một chiếc trực thăng bất ngờ bay qua đầu họ.
Cố Ngôn Hi theo bản năng giơ gậy lửa trong tay lên, ngay khi cô ấy chuẩn bị đối mặt với con chim sắt lớn trên bầu trời.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của Cố Ngôn Hi, lắc đầu với cô ấy.
Hứa Mộc Tình nói nhỏ: "Đừng kích động, cây cối ở đây rất rậm rạp, đối phương hẳn là không để ý tới chúng ta đâu".
Đúng như lời Hứa Mộc Tình nói, chiếc trực thăng lượn trên đầu họ nửa vòng, rồi bay sang hướng khác.
Cố Ngôn Hi giơ ngón tay cái lên với Hứa Mộc Tình.
Sandy ở bên cạnh vẫn luôn quan sát Hứa Mộc Tình.
Ánh mắt cô ta nhìn Hứa Mộc Tình càng thêm rực rỡ.
Sandy là một võ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp.
Bộ tộc của họ ở Châu Phi cũng có danh hiệu là bộ tộc chiến binh.
Tất cả những người đi ra từ bộ tộc của họ, cả nam và nữ, đều là những người ưu tú!
Nhưng Sandy biết rằng những người này chỉ có thể đạt đến trình độ này vì họ đã trải qua quá trình đào tạo rất chuyên nghiệp.
Mà Hứa Mộc Tình dường như lại là người có tài năng thiên bẩm!
Vợ của Chiến thần quả là phi thường!
Đi mãi đi mãi, có tiếng sột soạt trong khu rừng phía trước.
Âm thanh này cách Cố Ngôn Hi không xa.
Cố Ngôn Hi nhớ những gì Lý Phong nói với cô ấy vừa rồi.
Cô ấy cầm cây gậy lửa trên tay ‘pằng pằng’ hàng chục phát vào bụi cây phía trước.
Cứ như vậy, tất cả đạn bên trong được sử dụng hết sạch trong một lần.
Khi cây gậy lửa trong tay Cố Ngôn Hi phát ra tiếng lách cách.
Sandy vỗ vai Cố Ngôn Hi và nói: "Đủ rồi, đủ rồi, hết đạn rồi".
Không nói gì, Cố Ngôn Hi ngay lập tức lấy ra một băng đạn trong túi đeo của mình và nhét vào đó.
Cố Ngôn Hi đang chuẩn bị hành động, thì Hứa Mộc Tình ngay lập tức kéo tay cô ấy.
Bởi vì hành động của Hứa Mộc Tình rất đột ngột.
Nên Cố Ngôn Hi đã nhào vào người của Hứa Mộc Tình.
Hai người đẹp lập tức ngã vào nhau.
Chương 779: Đừng bao giờ đắc tội với phụ nữ đẹp
Tuy nhiên, Trần Quả và Sandy ở gần đó không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp này.
Bởi vì ở phía trước, một viên đạn bắn tới trúng ngay chỗ Hứa Mộc Tình vừa rồi.
"Có kẻ bắn tỉa!"
Khuôn mặt của Sandy hơi thay đổi.
Cô ta nhìn về hướng phát súng, cau mày rồi nói với Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi, lúc này đã ngồi dậy khỏi mặt đất.
"Hai người đừng ló đầu ra ngoài nhé".
"Tên đó đang nhắm vào chúng ta".
"Chỉ cần chúng ta ló đầu ra, sẽ bị hắn bắn chết".
Hứa Mộc Tình nhíu mày hỏi Sandy: "Cô có biết đối phương cách chúng ta bao xa không?"
Sandy nói: "Ít nhất là một km hoặc hơn, tên này là một cao thủ. Chúng ta không thể tiếp cận hắn với vũ khí trong tay được".
Cố Ngôn Hi đột nhiên hoảng sợ: "Vậy phải làm gì đây?"
"Trên phim mà tôi xem trước đây nói mấy tay bắn tỉa lợi hại lắm".
"Bắn cái là nổ đầu ngay".
"Vậy thì chúng ta ở đây, chẳng phải chúng ta đã bị hắn ta coi như bia sống để chơi đùa sao".
Cố Ngôn Hi vừa dứt lời.
Tại vị trí mà Sandy nói là chỗ của tay bắn tỉa, bất ngờ có một vật thể màu đen ném qua.
Bốn cô gái gần như theo phản xạ rụt cổ lại.
Nhưng khi nhìn thấy thứ rơi trên mặt đất, họ không khỏi mỉm cười.
Vì thứ ném ra là một hòn đá.
Có thể ném nó từ một nơi xa như vậy, không cần nghĩ, hẳn là do Lý Phong làm rồi.
Thế là Hứa Mộc Tình trực tiếp đứng lên.
Cô rất tin tưởng Lý Phong.
Đồng thời, cuối cùng cô cũng hiểu những lời Lý Phong nói với bọn họ trong hang động vừa rồi thực sự có ý nghĩa gì.
Trước khi rời đi vừa rồi, Lý Phong nói, bốn người bọn họ cứ vô tư mà tiến lên đi.
Chính là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, mọi thứ đều được anh bảo vệ.
Lúc nãy khi ở trên bãi cỏ, rõ ràng là cảm thấy hô hấp rất khó khăn.
Nhưng bây giờ khi đứng lên lần nữa, Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Kết quả là bốn cô gái tiến về hướng căn cứ càng liều lĩnh và táo bạo hơn.
Chẳng mấy chốc, họ lại đến vùng biển hoa kia.
Lần này, họ không vào biển hoa.
Thay vào đó, họ đi vòng qua nó.
Khi đến con suối, liền thấy một chiếc ô tô đậu cạnh con suối.
Ngay khi Sandy nhìn thấy chiếc xe, cô ta lập tức nói với Hứa Mộc Tình: "Đó là một cái bẫy, chúng ta đừng đến đó".
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi đã nghênh ngang đi về phía chiếc xe.
Vừa chạy vừa nói: "Sợ gì chứ? Dù sao cũng có Lý Phong ở phía sau bảo vệ chúng ta mà".
Như lời của Cố Ngôn Hi, Hứa Mộc Tình, người tin 100% vào Lý Phong, cũng chạy về phía chiếc xe.
Bọn họ đi bộ đã mệt, nay có ô tô đi lại đương nhiên sẽ không từ chối rồi.
Hơn nữa, khi bốn cô gái lao vào chiếc xe địa hình.
Thì thấy chiếc xe địa hình đã nổ máy, trên tay lái còn dán một tờ giấy.
Hứa Mộc Tình chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết đây là ghi chú của Lý Phong.
Tờ giấy viết: chướng ngại vật đã được xóa sạch, mọi người lập tức khởi hành.
"Tôi sẽ lái!"
Tính năng của chiếc xe địa hình bọc thép này rất tốt.
Cố Ngôn Hi nhấn ga, chiếc xe địa hình như một con thú điên cuồng lao qua rừng cây.
"Haha, quá tuyệt!"
Trong khi lái xe, Cố Ngôn Hi nhận thấy có nhiều nút bấm kỳ lạ trên bảng điều khiển chính ở phía bên tay phải.
Một trong những đó có nút màu đỏ.
Cố Ngôn Hi đưa ngón tay ấn vào nút màu đỏ và nói: "Đây là cái gì?"
"Đừng động vào!"
Khi Sandy nói thì đã quá muộn.
Cố Ngôn Hi đã ấn ngón tay mảnh mai của mình vào đó.
Đột nhiên, đầu chiếc xe địa hình bọc thép tự động mở ra.
Có một quả bom màu đỏ, bật ra và bắn thẳng về phía rừng cây rậm rạp phía trước!
"Vù!"
Tên lửa bay qua các ngọn cây.
Cuộn theo lá cây.
Với một làn sóng nhiệt cuồn cuộn, trực tiếp xuyên qua khu rừng.
Bắn vào một tiền đồn căn cứ trên đảo!
Bởi vì vị trí rất chính xác, quả bom đã trực tiếp xuyên qua cửa sổ của tiền đồn.
Đóng đinh vào bàn.
Lúc này, bên cạnh bàn có vài người nước ngoài đang chơi bài.
Họ thẫn thờ nhìn quả bom đỏ trên bàn.
Đồng tử giãn ra.
Miệng há hốc.
"Bùm!"
Nhóm người này đã bị tiêu diệt trước khi họ kịp phản ứng!
Cùng lúc vụ nổ dữ dội xảy ra, Cố Ngôn Hi, người thường không có cơ hội lái xe trong thành phố, thốt lên kinh hãi.
Giữ vô lăng bằng cả hai tay, đạp cần ga hết tốc lực.
Chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng lao ra khỏi rừng và tiến vào vùng ngoại ô của căn cứ.
Mọi người tỏ ra như mình không biết gì hết, Cố Ngôn Hi cũng vậy.
Tính cách của cô ấy trước giờ luôn bị kìm nén.
Bài mà cô ấy thích hát, không phải kiểu những bài hát nhẹ nhàng, êm ái.
Cô ấy thích những bài hát có tiết tấu mạnh, sôi động.
Thông thường, cô ấy sống dưới ánh hào quang của một ngôi sao, phải để ý đến hình tượng của mình từng li từng tí.
Mà bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn thả lỏng.
Cô ấy như một chú chim đã sải cánh bay vút trên bầu trời xanh.
Không có giới hạn nào ở đây, cũng không có bất kỳ ràng buộc nào, cô ấy có thể bay theo bất kỳ cách nào cô ấy muốn.
Quan trọng hơn, bây giờ cô ấy càng làm càn bao nhiêu, thì hiệu quả đạt được sẽ càng tốt bấy nhiêu.
So với cảm xúc của Cố Ngôn Hi, Hứa Mộc Tình luôn rất ổn định.
Mặc dù Cố Ngôn Hi lái xe rất nhanh.
Nhưng Hứa Mộc Tình đang ngồi trên ghế phụ, vẫn không ngừng ở bên cạnh nhắc nhở cô ấy.
"Phía trước có mấy chiếc xe giống như chúng ta kìa".
"Đừng lại gần, đi vòng qua chúng đi".
Cả Hứa Mộc Tình, Sandy và Trần Quả đều đã thắt dây an toàn.
Khi Cố Ngôn Hi nghe thấy lệnh của Hứa Mộc Tình, cô ấy đã đạp phanh và bẻ tay lái.
Chiếc xe đã trượt gần 90 ° trên mặt đất!
Chiếc xe đột ngột thay đổi quỹ đạo và lao thẳng về một hướng khác bên ngoài căn cứ.
Điều này khiến cho đám người nước ngoài ở căn cứ vốn đã chuẩn bị trước hàng phòng ngự phải sửng sốt.
Trơ mắt nhìn chiếc xe địa hình lao vút qua trước mặt họ!
Lúc này, một người đàn ông da vàng, mặc vest đeo kính xuất hiện trong đám đông.
Anh ta gầm lên với những tên lính đánh thuê ngoại bang xung quanh mình.
"Chúng mày còn đứng đó làm gì, đuổi theo cho tao!"
"Bên đó là ruộng thí nghiệm của tao, không thể để chúng phá hủy đứa con mà tao đã dày công vun đắp được!"
Ngay khi đám người đó đuổi theo đám Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi đang lái xe địa hình đầy phấn khích, bất ngờ nghe thấy giọng nói của Lý Phong trong hệ thống liên lạc của xe địa hình.
"Rẽ phải ở phía trước, lái xe lên sườn đồi".
Ngay khi Lý Phong vừa dứt lời, Cố Ngôn Hi đột ngột quay đầu xe địa hình lao thẳng lên ngọn đồi nhỏ phía trước bên phải.
Rõ ràng là có một con đường bên trái của cô ấy.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi lúc này đã chạy thẳng lên đỉnh đồi.
Chiếc xe địa hình vượt qua ngọn đồi trong nháy mắt.
Bởi vì tốc độ cao, nó giống như một chiếc xe đua trên TV.
Được sự trợ giúp của độ dốc, chiếc xe địa hình lao thẳng lên trời.
Bay qua đầu của đám người kia!
Chương 780: Cô gái điên
Vào lúc này, Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình cuối cùng đã hiểu tại sao Lý Phong yêu cầu họ lái xe lên đồi.
Bởi vì đằng sau ngọn đồi này, có một đám người đã chuẩn bị sẵn sàng chờ họ.
Mạng lưới đường, hàng rào và những thứ khác đã được dựng lên.
Nếu lúc nãy Cố Ngôn Hi không làm theo lời Lý Phong.
E rằng họ đã bị những người nước ngoài kia đánh cho ra bã rồi!
Chiếc xe địa hình bất ngờ lao qua đầu họ.
Sau đó, lao vào một ngôi nhà được đóng khung bằng kính.
Có hơn chục gian trong cái nhà kính này.
Lần lượt được bày ra trước mặt Hứa Mộc Tình và những người khác.
Cố Ngôn Hi không kịp phanh đã lái chiếc xe địa hình bọc thép không ngừng phá phách cái nhà kính này.
Theo như những gì Hứa Mộc Tình và những người khác có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có một số loài hoa và thực vật kỳ lạ, sặc sỡ đang mọc ở đây.
Lúc này, giọng nói của Lý Phong lại phát ra từ loa của chiếc xe địa hình.
"Vợ à? Em bấm vào nút màu xanh lam bên trái đi".
Hứa Mộc Tình nhấn nút màu xanh như Lý Phong nói.
Đột nhiên, hai hộp sắt đen tự động bật ra từ phía dưới của chiếc xe địa hình bọc thép.
Nắp hộp sắt tự động bung ra.
Bây giờ nó trông giống như hai ống pháo hoa.
Đột nhiên, hàng chục tên lửa bay ra khỏi ống pháo hoa!
Các tên lửa này được phân tán ra khắp nơi như pháo hoa.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Ruộng thí nghiệm rộng lớn này ngay lập tức bị biển lửa nhấn chìm.
Bốn người Hứa Mộc Tình lái chiếc xe lao đi không ngừng trong biển lửa.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy còn thú vị gấp mấy chục lần xem phim chiến tranh của nước ngoài ở rạp chiếu phim!
Vào lúc này, ngay cả Hứa Mộc Tình, người làm việc gì cũng cẩn trọng cũng không thể không thốt lên.
Cô lấy tay che miệng, vẻ mặt không tin.
Cùng lúc đó, người đàn ông mặc vest đeo kính đã gầm lên một cách điên cuồng.
"Chết tiệt, chết tiệt, khốn kiếp, khốn kiếp! Ruộng thí nghiệm của tao! Con tao!!"
"Hơn mười năm vất vả của tao đã đổ sống đổ bể rồi!"
"Chúng mày còn đứng đó làm gì, xông lên cho tao!"
"Đuổi theo, tao muốn băm vằm bọn nó ra thành trăm mảnh!!"
Một đám người đuổi theo nhóm Hứa Mộc Tình!
Cho dù là trên bầu trời hay dưới mặt đất, náo động cả một vùng rộng lớn.
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi, một ngôi sao lớn nổi tiếng khắp cả nước, lại lái xe giống hệt như cách cô ấy hát.
Nhịp điệu vui nhộn, nối tiếp nhau và không tuân theo bất kỳ quy trình nào cả.
Sau khi đưa đám người đi vòng quanh căn cứ hơn nửa vòng, cô ấy đột nhiên lái xe quay về.
Ngay khi Cố Ngôn Hi định tiếp tục hỏi thăm.
Hứa Mộc Tình ghé sát vào tai Cố Ngôn Hi và nói với cô ấy.
Đôi mắt của Cố Ngôn Hi lập tức sáng lên.
Cô ấy ngay lập tức đạp ga và điều khiển chiếc xe địa hình bọc thép về phía cái động.
Nhìn từ mặt đất, hành lang có vẻ không được rộng rãi.
Nhưng sau khi Cố Ngôn Hi lái xe xuống, cô ấy nhận ra còn dư chỗ chán!
"Woohahaha!"
Cố Ngôn Hi điên rồi.
"Vừa rồi, quẩy với đám người nước ngoài trong rừng, tớ đã cảm thấy rất tuyệt rồi".
"Không ngờ lái xe vào phòng, còn tuyệt hơn!"
Lúc này, trong tòa nhà dưới lòng đất đã trở thành một đống hỗn độn.
Không ai nghĩ rằng bốn người phụ nữ này lại điên cuồng như vậy!
Cả nam và nữ ở trong tòa nhà dưới lòng đất đều chạy tán loạn như chuột.
Không ai muốn trở thành những bóng ma dưới bánh xe của bốn người phụ nữ điên loạn này.
Lái mãi, Cố Ngôn Hi đột nhiên phát hiện ra rằng không có đường ở phía trước nữa.
Cô ấy bất giác đạp phanh.
Nhưng mà, tốc độ vừa mới giảm, Hứa Mộc Tình liền chỉ vào một cánh cửa trước mặt nói: "Đâm đổ nó đi!"
"Được!"
Lúc này, không chỉ Trần Quả mà còn có Sandy, một nữ chiến binh ưu tú bước ra từ thảo nguyên châu Phi, đang nắm chặt dây an toàn của ghế xe.
Thay đổi cách nhìn.
Cô ta hiện giờ đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng về Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Đáng sợ quá!
Nhìn chung, cảm giác mà phụ nữ Hoa Hạ mang lại cho cô ta tương đối hạn chế.
Nhưng Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của Sandy.
Điều khiến hai người này thực sự đáng sợ không chỉ vì hành vi liều lĩnh của họ.
Mà là nhìn thì có vẻ điên rồ, nhưng trên thực tế, họ vẫn có suy nghĩ rất tinh tế và tỉ mỉ!
"Bùm!"
Cố Ngôn Hi hú lên một tiếng quái dị rồi điều khiển xe đến phá tan cửa.
Phía sau cánh cổng này là một phòng thí nghiệm có kích thước bằng một sân bóng đá.
Bên trong phòng thí nghiệm, bày đủ các loại thứ kỳ quái.
Cùng lúc đó, cũng có một đám đông nam nữ mặc áo khoác trắng đang thu dọn đồ đạc.
Khi chiếc xe lao tới, hầu như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chiếc xe địa hình bọc thép.
Tất cả đều choáng váng.
"Tình huống gì thế này?"
"Có phải người ngoài hành tinh xâm lược không vậy?"
Sau đó, Hứa Mộc Tình duỗi ngón tay ra chỉ về hướng bên tay phải và nói với Cố Ngôn Hi.
"Có cửa ở đó, cậu đâm vào đi".
"Nếu tớ không lầm, thì đằng sau cánh cửa là nơi chúng ta cần đến đấy".
Thế là, Cố Ngôn Hi đã lập tức đạp ga.
Chiếc xe địa hình bọc thép này, với lớp da bề ngoài đã bị rách một chút, một lần nữa giống như một con quái thú điên cuồng, lao vào giữa tiếng hét kinh hoàng của vô số người!
Sau khi phá hỏng mọi thứ, chiếc xe bọc thép lại phá tiếp cánh cửa kia.
Lúc này, thứ xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình và những người khác là một lối đi thẳng tắp.
Thực sự không có cách nào để lái xe qua đó, vì vậy bốn cô gái lập tức nhảy xuống xe.
Bọn họ mỗi người đều cầm vũ khí trên tay, vội vàng xông lên.
Nếu không chạy vào lúc này, lát nữa họ sẽ bị bọn chúng "làm bánh bao" ngay.
Bởi vì đằng sau bọn họ, có một nhóm đông đảo vũ trang đang rú lên muốn băm vằm họ ra làm trăm mảnh.
Bởi vì lộ trình của Hứa Mộc Tình quá dị.
Không ai có thể ngờ rằng đám Hứa Mộc Tình lại đến khu vực này.
Vì vậy, suốt chặng đường không có ai ngáng chân họ cả, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy một hoặc hai người.
Mà những người nước ngoài lẽ ra phải hung dữ và ác độc này, khi nhìn thấy bốn người Hứa Mộc Tình lại lập tức sợ run cầm cập.
Có vẻ như họ không phải là bốn mỹ nhân xinh đẹp, mà là những sứ giả đến từ cõi âm!
Trực tiếp tông hỏng tường vây rồi lao vào căn cứ.
Vừa vào căn cứ, tiếng nhắc nhở của Lý Phong đã phát ra từ loa xe địa hình.
"Phanh ngay lại sau ba giây".
Cố Ngôn Hi đã làm đúng những gì Lý Phong đã nói, đột nhiên nhìn thấy một quả lựu đạn bay từ phía bên tay phải của mình.
Dưới ánh mắt của Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi, thứ này vụt qua toàn bộ kính chắn gió với một cái đuôi lửa dài.
"Bùm!"
Sau đó, một vụ nổ lớn xảy ra cách tay trái của họ không xa.
"Có một cái động ở đó!"
Theo hướng ngón tay của Trần Quả, Hứa Mộc Tình phát hiện ra rằng sau khi mặt đất phát nổ, vụ nổ đã làm lộ ra một tòa nhà dưới lòng đất.
Vào lúc này, Cố Ngôn Hi nhìn chiếc xe hô lên một tiếng: "Này, chúng ta làm gì tiếp theo đây?"
Bình luận facebook