-
Chương 781-790
Chương 781: Sao Lý Phong còn chưa tới
Trong quá trình chạy, Cố Ngôn Hi rõ ràng là cảm thấy mệt mỏi.
Việc lái xe vừa rồi đã tiêu hao gần hết sự phấn kích của cô ấy.
Cố Ngôn Hi nói với Hứa Mộc Tình:"Này, tại sao vẫn chưa đến nhỉ? Tớ sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Hứa Mộc Tình chỉ vào một góc phía trước và nói: "Rẽ phải phía trước là đến rồi".
Theo chỉ dẫn của Hứa Mộc Tình, bốn người họ lao đến cuối hành lang, sau đó phá vỡ một cánh cửa.
Tuy nhiên, sau khi phá được cánh cửa này, Cố Ngôn Hi, Sandy và Trần Quả đều bị choáng váng.
Bởi vì những gì được hiện ra trước mặt họ không phải là một phòng thí nghiệm bí mật, cũng không phải là một nhà tù dùng để giam giữ các tù nhân.
Mà là bếp sau phòng ăn!
Cố Ngôn Hi không ngờ họ sẽ đến nơi này.
Cô ấy ngơ ngác nhìn Hứa Mộc Tình và nói: "Chúng ta đến đây làm gì vậy?"
Mà Hứa Mộc Tình cũng chả ngạc nhiên hay bối rối gì.
Rõ ràng, tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của cô.
Lúc này Hứa Mộc Tình lập tức quay đầu, duỗi tay về phía Trần Quả.
Trần Quả, người đã chuẩn bị từ lâu, ngay lập tức đưa cho Hứa Mộc Tình một thứ màu đen.
Hứa Mộc Tình vội vàng đón lấy thứ màu đen ‘pằng’ một cái, ấn vào một vị trí trong góc tường.
Người bình thường khó có thể nhận ra vị trí này.
Ngay lập tức, Hứa Mộc Tình nói với ba người ở xung quanh: "Mục tiêu ngay từ đầu của tôi là cái bếp sau trụ sở này".
"Căn cứ này rất lớn, đông người, như vậy phòng bếp của bọn họ cũng phải rất lớn".
"Muốn sản xuất thực phẩm cho hàng trăm hoặc thậm chí nhiều người hơn trong một khoảng thời gian ngắn".
"Họ chắc chắn cần một cái nồi hơi lớn và một dòng khí đốt tự nhiên ổn định".
Hứa Mộc Tình chỉ vào một tấm biển treo cạnh tường và nói.
"Họ sử dụng khí metan để nấu thức ăn".
"Căn phòng phía sau bức tường này chuyên dùng khí metan làm cơm".
"Thử nghĩ xem, nếu nó phát nổ thì sẽ thế nào?"
Cố Ngôn Hi đưa tay ra che miệng.
Đôi mắt của Sandy trợn tròn mắt.
Trong khi nói chuyện, Hứa Mộc Tình lập tức vỗ vỗ vào cái thứ màu đen.
Đột nhiên, mấy con số màu đỏ xuất hiện trên thứ màu đen.
Số màu đỏ trên thứ màu đen đang đếm ngược!
Chỉ có năm phút.
Ngay sau đó, có một âm thanh ồn ào từ hành lang khi mấy người Hứa Mộc Tình đến khi nãy truyền đến.
"Họ ở đây".
Hứa Mộc Tình lập tức dẫn ba người từ phòng bếp đi ra cửa trước.
Sau khi rời khỏi nhà bếp, họ chạy không ngừng dọc theo một hành lang cao dần.
Cuối hành lang là nhà hàng đã được xây dựng trên mặt đất.
Họ lao ra khỏi nhà hàng nhanh nhất có thể.
Lúc này cả bốn người đều hoàn toàn bị ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Sandy hỏi Hứa Mộc Tình: "Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Vô hình trung, Sandy đã thích nghi với nhịp điệu do Hứa Mộc Tình hướng dẫn.
Lúc này Hứa Mộc Tình cười nói: "Chờ".
Cố Ngôn Hi nhảy dựng lên ngay lập tức và nói với Hứa Mộc Tình: "Không phải vậy chứ?"
"Cậu không nghe nói bọn khốn kiếp sắp đuổi kịp rồi sao?"
"Còn chờ cái gì nữa".
"Chờ chúng đến lột da của chúng ta ra à".
Cố Ngôn Hi vừa dứt lời thì đột nhiên có ba chiếc xe địa hình lao tới.
Cố Ngôn Hi nhanh chóng nâng hung khí trên tay lên, định lao vào xe địa hình.
May mắn thay, Sandy phản ứng khá nhanh, cô ta nhanh chóng nâng nòng súng trên tay Cố Ngôn Hi để tất cả đạn bắn lên trời.
"Đừng nóng, họ là người của mình".
Sandy nhìn thấy người điều khiển xe địa hình ở phía trước.
Đó cũng là một phụ nữ có làn da màu sô cô la đen.
Đối phương nhanh chóng dừng xe trước mặt đám người Hứa Mộc Tình.
Không kịp dài dòng, bởi vì có mấy viên đạn đã bắn qua bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Cùng lúc đó, Trần Quả vội vàng nhắc nhở: "Đi mau, chỉ còn một phút nữa là nổ đấy".
Bốn cô gái vội vã lên xe.
Tăng tốc về phía ngoài của căn cứ.
Khi họ vừa lao ra khỏi hàng rào thép gai của căn cứ, thì sau lưng họ bất ngờ xảy ra một vụ nổ cực lớn!
Sóng xung kích do vụ nổ tạo ra đã làm bật gốc những cây bên cạnh nó ngay lập tức.
"Nhanh! Nhanh!"
Sandy liên tục thúc giục bạn của mình.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đang ghé vào cạnh cửa, quan sát ngọn lửa phát ra từ căn cứ phía sau họ.
Vẻ phấn khích trên gương mặt của Cố Ngôn Hi dần dần lắng xuống.
Cô ấy đột nhiên nói với Hứa Mộc Tình: "Có phải chúng ta quá đáng quá không?"
So với Cố Ngôn Hi, tâm của Hứa Mộc Tình vững hơn một chút.
Sau khi trải qua liên tiếp những chuyện này, Hứa Mộc Tình đã có một sự thay đổi lớn.
Cô nhẹ giọng nói: "Đây là một thế giới ăn thịt người".
"Nếu chúng ta không làm điều này, gia đình và bạn bè của chúng ta sẽ bị đe dọa, thậm chí chết".
"Để bảo vệ những người xung quanh chúng ta, chúng ta phải làm thế".
Sau đó, Hứa Mộc Tình nói thêm: "Hơn nữa, họ không phải là người tốt".
Lời nói của Hứa Mộc Tình mang lại hiệu quả không nhỏ.
Cố Ngôn Hi vỗ tay một cái, cười nói: "Đúng nhỉ! Đây đều là những kẻ xấu. Chúng ta làm thế là vì dẫn trừ hại thôi mà!"
Mấy chiếc xe lao tới hang động nơi đám người Hứa Mộc Tình ẩn náu trước đây.
Nó vẫn giống như khi họ rời đi.
Cố Ngôn Hi liếc nhìn xung quanh và hỏi Sandy: "Người của cô ở đây hết chưa?"
Sandy lắc đầu: "Không chỉ có thế, ngoài những chiến binh ưu tú của bộ tộc chúng tôi, còn có những người khác bị nhốt trong căn cứ này".
Hứa Mộc Tình đặt tay lên vai Sandy, cười nói: "Đừng lo lắng! Những người khác chắc chắn đã được chồng tôi cứu rồi".
Bọn họ vừa xuống xe, trên đầu đột nhiên có hai chiếc trực thăng bay tới.
Trước khi đám người Hứa Mộc Tình kịp phản ứng, một vài người đã nhanh chóng nhảy khỏi trực thăng!
Những người này nhảy từ độ cao hàng chục mét, hoàn toàn không có dây thừng.
Họ đứng trước mặt đám người Hứa Mộc Tình, không biểu cảm gì trên khuôn mặt, như thể họ là người máy.
Nhưng họ phóng ra một luồng khí tức đáng sợ khiến người ta không dám đến gần.
Những người này rất nguy hiểm!
Cố Ngôn Hi nhanh chóng hỏi Hứa Mộc Tình: "Nên làm gì bây giờ?"
"Cậu vẫn còn cách đúng không".
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình không ngờ những người này lại xuất hiện!
Năng lực của những người trước mặt này khác với lính đánh thuê nước ngoài, trông họ rất mạnh!
Các chiến binh tinh nhuệ xung quanh Sandy, mặc dù tất cả đều bị thương đầy mình.
Nhưng họ vẫn cắn răng chịu đựng, hét lớn một tiếng, lập tức xông lên.
Tuy nhiên, họ giống như những đứa trẻ ba tuổi đánh nhau với người lớn, lần lượt bị hạ gục hết.
Những người này từng bước tiếp cận đám người Hứa Mộc Tình.
Khi họ bước đến chỗ đám người Hứa Mộc Tình, đang định ra tay.
Thì vài cây kim gây mê đột ngột bắn ra từ bụi cây.
Chương 782: Nghĩ cho bọn FA một chút đi
Góc bắn của kim gây tê rất chính xác!
Mà lại phóng ra một cách bất ngờ, những người này chưa kịp phản ứng, thì cơ thể đã ngã xuống ngay lập tức.
Ngay sau đó, thấy Lý Phong cười cười bước ra khỏi bụi cây.
Khi nhìn thấy Lý Phong, Cố Ngôn Hi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chân cô ấy mềm nhũn ra, ngồi bệt xuống bãi cát trắng.
Hứa Mộc Tình giang hai tay ra và lao vào vòng tay của Lý Phong.
Dưới ánh nhìn của mọi người, trao cho anh một nụ hôn say đắm.
"Này, tôi nói chứ, hai người có thể nghĩ đến cảm giác của mấy con người FA bọn tôi không!"
Cố Ngôn Hi ngồi bên cạnh trợn mắt lườm.
Cùng lúc đó, Cố Ngôn Hi không thấy ai ở phía sau Lý Phong, liền hỏi.
"Đúng rồi, không phải anh nói còn có người sao, họ đi đâu rồi?"
Cố Ngôn Hi vừa dứt lời, Lý Phong lập tức duỗi tay ra và búng ngón tay lên không trung.
Ngay sau đó, trên bờ biển gần đó vang lên tiếng động cơ rất lớn.
Cố Ngôn Hi và những người khác quay đầu lại nhìn sang, họ phát hiện ra có một con tàu đang đến gần!
Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình vào lòng, cười nói: "Chuyện của tôi đến đây là xong rồi, chúng ta về nhà đi".
...
Sân bay quốc tế Ninh Châu.
Hứa Thiên Tứ bước ra khỏi hành lang VIP với nụ cười trên môi.
Khi đứng dưới ánh mặt trời, anh ta bất giác giang hai tay ra, hít một hơi dài rồi thốt lên.
"Ôi, không khí ở quê tốt thật đấy!"
"Lâu lắm không về. Không ngờ Ninh Châu nhỏ bé này lại phát triển như vậy".
Vào lúc này, hiện ra trước mặt Hứa Thiên Tứ thực sự là một Ninh Châu đang thay đổi nhanh chóng.
Do các chính sách ưu đãi chung, nhiều nguồn vốn nước ngoài đã đổ vào Ninh Châu.
Với sự hỗ trợ của chính phủ, nhiều công trình đầu tư khác nhau đã được thực hiện.
Trong số đó, các công ty địa phương cũng đóng một vai trò rất quan trọng.
Bây giờ, công ty có tầm ảnh hưởng lớn nhất và sâu rộng nhất đối với người dân ở Ninh Châu tất nhiên là tập đoàn Lăng Tiêu.
Không nói đến những thứ khác, ngay đối diện với lối ra của sân bay quốc tế, có một khách sạn năm sao đang được xây dựng.
Mà khách sạn này thuộc sở hữu của tập đoàn Lăng Tiêu.
Tập đoàn Lăng Tiêu chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường.
Trong trường hợp bình thường, các khách sạn năm sao nhất định sẽ mời các nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đến thiết kế.
Tuy nhiên, triết lý kinh doanh của chủ tịch và giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu hoàn toàn khác với những người bình thường.
Lần này, các nhà thiết kế của khách sạn năm sao được lựa chọn từ hơn hai trăm nhà thiết kế non trẻ trên cả nước.
Hầu hết những nhà thiết kế này đều không có tên tuổi, ít kinh nghiệm nhất là sinh viên đại học.
Những người có trình độ chuyên môn cao hơn là những nhà thiết kế đã làm việc trong các ngành liên quan trong vài năm, thậm chí hơn mười năm.
Chỉ là bọn họ luôn bị người ở trên đè ép, không ngóc đầu lên được.
Chính tập đoàn Lăng Tiêu đã mang đến cho họ một cơ hội hoàn toàn mới.
Cho phép họ thể hiện hết trí tưởng tượng và sự sáng tạo của mình.
Cuối cùng, sau một vòng tranh đấu, mười người đã được chọn từ hơn hai trăm người để cùng nhau thiết kế.
Phải nói rằng cuộc thi thiết kế khách sạn năm sao độc đáo này đã thu hút được sự quan tâm của nhiều tổ chức, công ty trên khắp cả nước và thậm chí là trên thế giới.
Hứa Thiên Tứ giang hai tay về phía khách sạn năm sao hơn bảy mươi tầng trước mặt.
Từ quan điểm hiện tại của anh ta, cứ như thể anh ta đã tận tay ôm lấy tòa nhà chọc trời này vậy.
Lần này Hứa Thiên Tứ từ nước ngoài trở về, chắc chắn không phải để thăm người thân.
Bởi vì anh ta không có người thân ở Ninh Châu.
Trải nghiệm còn lưu lại trong kí ức của anh ta ở đây là sự nhục nhã.
Mà bây giờ Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã chết.
Hứa Thiên Tứ sẽ dùng đôi tay của mình để từng bước ôm toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu vào lòng.
Nghĩ đến điều này, Hứa Thiên Tứ đột nhiên cảm thấy đầy tham vọng và hạnh phúc.
Anh ta giang hai tay ra và cười.
"Hahahaha, nhìn tòa nhà này xem".
"Chiều cao, ngoại hình và màu sắc của nó dưới ánh nắng mặt trời".
"Chậc chậc chậc, thật hoàn hảo, sẽ sớm là của tao thôi!"
"Anh gì ơi, đừng cản đường nữa được không?"
Vào lúc này, Hứa Thiên Tứ đột nhiên nghe thấy một giọng nói mà cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quên.
Anh ta gần như nhảy dựng lên theo phản xạ, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, cười nói.
Chết tiệt! Rõ ràng tên khốn Lý Phong kia đã chết, làm sao vừa trở về Ninh Châu đã nghe thấy giọng nói của nó rồi?
Có vẻ như tôi nên nuốt trọn tập đoàn Lăng Tiêu sớm đi thôi.
Hứa Thiên Tứ còn chưa nói xong, đột nhiên có một bàn tay vươn tới vai anh ta, vỗ nhẹ.
Hứa Thiên Tứ dừng lại, đột ngột quay lại.
Lúc quay lại, anh ta cũng hét lên: "Đồ chó, dám vỗ vai tao, mày biết tao là ai …"
Từ "không" ở cuối câu còn chưa kịp thốt ra.
Bởi vì trên mặt anh ta đã bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ!
Chính xác mà nói, biểu cảm của anh ta thậm chí còn hơn cả việc gặp phải quỷ.
Đồng tử của Hứa Thiên Tứ giãn ra, con ngươi của anh ta như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Miệng anh ta cũng há hốc ra, anh ta thậm chí còn không biết mình đang chảy rãi.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ kinh ngạc nhìn hai người trước mắt.
Lý Phong!
Hứa Thiên Tứ hoàn toàn không tin rằng Lý Phong vẫn còn sống.
Theo phản xạ, anh ta coi người trước mặt là một người rất giống Lý Phong.
Anh ta trước hết là nhìn Lý Phong một lượt, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười nghiêm nghị.
Vẻ mặt của Hứa Thiên Tứ lúc này trông vô cùng dữ tợn và xấu xa.
Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phong rồi đột nhiên nở nụ cười.
"Thằng kia! Mày có biết mày rất đen không?"
Lúc này Lý Phong đang mặc một bộ vest.
Nếu là bình thường, thì làm gì có chuyện này.
Cũng bởi vì anh mặc một bộ vest khiến Hứa Thiên Tứ có cơ sở nghĩ rằng người trước mặt không phải là Lý Phong.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, Lý Phong chưa bao giờ mặc vest.
Lý Phong trong bộ vest trông rất điển trai.
Khi anh đi giữa đám đông, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác phái.
Tất cả những người phụ nữ đi qua, dù già hay trẻ, đều sẽ bất giác đổ dồn ánh mắt vào Lý Phong.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lý Phong tràn ngập biểu cảm khác nhau.
Có sự si mê, sự tò mò và một mong muốn mạnh mẽ.
Lý Phong đối mặt với Hứa Thiên Tứ, nghe thấy lời nói của Hứa Thiên Tứ, anh không khỏi mỉm cười hỏi: "Tại sao tôi lại đen?"
Hứa Thiên Tứ xua tay ngay lập tức.
Vài người mặc đồ đen nhanh chóng vây lấy Lý Phong.
Những người này di chuyển rất nhanh, gần như trong nháy mắt, Lý Phong đã bị bọn họ bao vây, không có một khe hở.
Hứa Thiên Tứ đắc thắng nói: "Trông mày giống một người mà tao rất ghét".
"Thằng kia đã bị tao cho nổ thành trăm mảnh rồi".
Chương 783: Mày rất giống một người tao biết
"Mặc dù tao tự tay giăng bẫy, nhưng thật đáng tiếc khi tao không tự tay cầm dao róc từng thớ thịt của nó ra được".
"Mà giờ mày lại xuất hiện, đúng là thời đến cản không kịp".
"Cho nên, thiệt thòi cho mày một chút rồi".
"Mày sẽ thay thế nó để tao hoàn thành những gì tao chưa làm được".
Vừa dứt lời, Hứa Thiên Tứ hất đầu một cái, đám người áo đen vây quanh Lý Phong cũng nhanh chóng vươn tay ra.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Những người mặc đồ đen bên cạnh Hứa Thiên Tứ có thực lực không hề yếu, chỉ vừa mới đưa tay ra.
Ai nấy đều đụng phải một lực va chạm rất mạnh.
Lập tức, từng người một bay ra phía sau như một quả bóng.
Bay qua đỉnh đầu những người đang đứng xem xung quanh, rồi rơi xuống đất một cách nặng nề.
Trợn mắt há hốc mồm.
Hứa Thiên Tứ há hốc miệng, tròn xoe mắt.
Bởi vì anh ta nhìn thấy Lý Phong cười.
Nụ cười này đã quá quen với anh ta rồi.
Kể từ giây phút anh ta bắt đầu nhìn thấy nụ cười này.
Anh ta và đám người xung quanh anh ta làm gì cũng không thuận buồm xuôi gió.
Đối với Hứa Thiên Tứ, Lý Phong chính là một cơn ác mộng.
Vốn nghĩ rằng cơn ác mộng này đã qua đi, từ đây có thể bình chân như vại.
Nhưng không ngờ tới là Lý Phong vẫn còn sống!
"Làm sao có thể thế được? Không! Không phải mày đã chết rồi sao?"
"Tao đã tận mắt chứng kiến chiếc trực thăng bị nổ tung thành từng mảnh!"
Lý Phong nhoẻn miệng cười nhẹ.
Lúc này Hứa Mộc Tình lái chiếc xe Mercedes Benz màu trắng của cô chạy tới, dừng cách đó không xa.
Hứa Mộc Tình không muốn xuống, vẫy tay với Lý Phong: "Chồng, đi thôi, bố mẹ đang đợi chúng ta đó".
Hứa Thiên Tứ khó mà tin được rằng Lý Phong vẫn chưa chết.
Tuy nhiên, ngay khi nghe thấy giọng nói của Hứa Mộc Tình, anh ta biết rằng tất cả những điều này không phải là mơ mà là thật!
Hứa Thiên Tứ nhảy dựng lên gần như ngay lập tức, xoay người bỏ chạy.
Anh ta chạy ra xa hơn mười mấy mét, đột nhiên chỉ vào Lý Phong, từ xa xa hét lớn một tiếng.
"Lý Phong, không ngờ là mày chưa chết".
"Nhưng như vậy cũng tốt, sau tao sẽ tự tay lột da chó của mày ra".
"Sau đó, xẻo từng miếng thịt của mày trước mặt Hứa Mộc Tình!"
Lý Phong nhìn Hứa Thiên Tứ một lượt, trong nháy mắt thân ảnh của anh chợt lóe lên.
Đồng tử của Hứa Thiên Tứ lập tức giãn ra, khi anh ta kịp phản ứng, Lý Phong đã đứng cạnh anh ta, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hứa Thiên Tứ.
Lý Phong vỗ vai Hứa Thiên Tứ hai lần.
"Có một câu nói tôi tặng anh nguyên văn này".
"Tôi vốn nghĩ rằng cuộc sống khá nhàm chán".
"Mà tự nhiên anh lại xuất hiện, được lắm, lại có đồ chơi rồi".
Sau đó, Lý Phong làm người lái xe và nhanh chóng rời đi cùng Hứa Mộc Tình.
Nhìn chiếc xe rời đi như bay, Hứa Thiên Tứ nghiến răng, trên mặt tràn đầy oán hận.
Từ từ, sự oán hận này tạo nên một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt anh ta.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên cười ha hả trước mặt mọi người.
"Lý Phong, mày cho rằng lần này tao đến đây một mình sao?"
"Vốn dĩ tao định một mình nuốt chửng Tập đoàn Lăng Tiêu thôi".
"Bây giờ có vẻ như tao lại phải tìm lại đồng minh rồi".
"Thế giới này phức tạp hơn nhiều so với mày nghĩ đấy".
"Trong thế giới rộng lớn này, có rất nhiều thế lực và nhân vật hùng mạnh mà mày chưa bao giờ ngờ tới đấy".
"Mày đợi đấy".
"Mày đợi đấy!!"
Hơn nửa giờ sau, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton Ninh Châu.
Lúc này, có một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng mặc bộ vest đen.
Anh ta đang ngồi trên ghế sô pha, uống rượu một cách duyên dáng.
Phía sau anh ta là một người đàn ông khỏe như gấu.
Ngay cả khi người này đứng im lặng, cũng sẽ cho toát ra khí tức khủng khiếp.
Không lâu sau, cửa phòng tổng thống bị đẩy ra.
Chưa thấy người đã thấy tiếng.
"Hahahaha. Xin lỗi, để anh Pence đợi lâu rồi".
Sau đó, Hứa Thiên Tứ bước vào, Hứa Thiên Tứ cười haha và ngồi ngay đối diện với Pence.
Đây là lần đầu Pence gặp Hứa Thiên Tứ.
Trước đó, anh ta chưa từng nghe đến tên người này.
Với thân phận và địa vị của mình, nếu là trước đây anh ta sẽ không bao giờ để ý tới loại người này.
Bởi vì Hứa Thiên Tứ cho anh ta cảm giác rằng Hứa Thiên Tứ giống như một kẻ nhà giàu mới nổi.
Quý tộc như Pence sẽ không bao giờ hợp tác với một người như vậy.
Nhưng anh ta mới đến, để có thể cắm rễ ở Ninh Châu, cướp đoạt tài nguyên của khu vực này càng nhanh càng tốt.
Anh ta phải có mối quan hệ tốt với dân bản địa.
Thực tế, Hứa Thiên Tứ không phải là lựa chọn đầu tiên của Pence.
Ban đầu anh ta muốn hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhưng chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu sau hai lần tiếp xúc với anh ta đã dứt khoát từ bỏ mọi dự án hợp tác với gia tộc anh ta.
Cho đến bây giờ, Pence vẫn không hiểu tại sao chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu Hứa Hiếu Dương lại từ bỏ cơ hội dễ dàng như vậy.
Tập đoàn Lăng Tiêu bây giờ dường như có ảnh hưởng rất lớn ở khu vực phía đông.
Tuy nhiên, trong mắt Pence, thì nó cũng chỉ là một doanh nghiệp bản địa, không thể bước ra thế giới.
Nếu không có cách nào khiến một doanh nghiệp hoạt động trên trường quốc tế ngày càng lớn mạnh.
Thì đến cuối cùng, nó cũng chỉ là món ăn cho kẻ khác mà thôi.
Nếu lựa chọn đầu tiên không được, thì phải tìm đường khác thôi.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đã chủ động tìm đến, điều này tình cờ cho Pence một cơ hội.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hứa Thiên Tứ đã cho Pence một ấn tượng ban đầu không tốt.
Đây là khuôn mặt của một kẻ nhà giàu mới nổi điển hình.
Nhưng đồng thời, Hứa Thiên Tứ lại cho Pence một cảm giác rất nguy hiểm.
Mối nguy hiểm này không đến từ các thế lực đứng sau Hứa Thiên Tứ, mà là chính Hứa Thiên Tứ.
Pence cảm thấy rằng đôi mắt của Hứa Thiên Tứ đặc biệt tham lam.
Đồng thời, tuy rằng anh ta nở nụ cười, nhưng lại mang đến cho người ta một loại ảo giác điên cuồng.
Hai người đang nói về một dự án hợp tác.
Một người phụ nữ gợi cảm gõ cửa và bước vào.
Người phụ nữ cầm một tập tài liệu trong tay.
Cô ta đứng bên cạnh Pence và đưa tập tài liệu lên.
Pence cầm tập tài liệu và xem xét cẩn thận, rồi mắt anh ta bất giác sáng lên.
Pence nói với Hứa Thiên Tứ: "Anh Hứa, thông tin anh cung cấp rất chi tiết và thú vị".
"Tôi rất thích, nhưng tôi vẫn phải gửi những tài liệu này cho chị gái xem xét".
Khi nhắc đến chị gái, trên khuôn mặt Pence bất giác lộ ra vẻ tự hào .
Bởi vì tất cả những ai biết gia tộc Clydesman họ đều biết chị gái của Pence.
Blair Clydesman!
Lý do tại sao người phụ nữ này lại nổi tiếng trong giới xã hội thượng lưu.
Đó là bởi vì cô ta được đánh giá là một trong mười nữ thần có liên hệ mật thiết với "Chiến thần Hồng Hải"!
Chương 784: Lại giở trò cũ
Pence nói: “Nhưng có một điều tôi không hiểu tại sao, trong thông tin anh cung cấp cho chúng tôi, rất nhiều thông tin bị bỏ trống”.
"So với doanh nghiệp của anh, tập đoàn Lăng Tiêu thực sự là đối tác lý tưởng nhất cho gia tộc chúng tôi lần này".
Hứa Thiên Tứ bật cười: "Thật đáng tiếc, chỉ cần Hứa Hiếu Dương còn là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu ngày nào, thì cả gia tộc của anh sẽ không bao giờ hợp tác được với họ".
"Tôi hiểu quá rõ Hứa Hiếu Dương này".
"Anh muốn ông ta từ bỏ triết lý điều hành hiện tại, hợp tác với tập đoàn tư bản các anh".
"Điều đó là không thể, nên nhìn toàn bộ Ninh Châu, người duy nhất có thể hợp tác với anh là tôi".
"Và chỉ có tôi mới có thể dẫn dắt anh thôn tính toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu!"
Hứa Thiên Tứ có vẻ rất tự tin.
Anh ta vắt chéo chân, nằm trên ghế sofa.
Anh ta biết rất rõ rằng Pence sẽ đồng ý với các điều khoản của anh ta.
Hơn nữa, Hứa Thiên Tứ còn một đòn sát thủ để đối phó với Pence.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đột ngột vỗ tay, màn hình TV treo trên tường của khách sạn năm sao đột nhiên bật sáng.
Ngay sau đó, trên màn hình TV xuất hiện bóng dáng của Hứa Mộc Tình.
Nhìn thấy gương mặt thanh tú và thân hình duyên dáng của Hứa Mộc Tình, ngay cả Pence, người vốn tưởng rằng mình đã quen nhìn phụ nữ đẹp rồi, cũng không thể không dán mắt vào cơ thể Hứa Mộc Tình.
Trên màn hình TV đang phát ra một số thông tin cụ thể của Hứa Mộc Tình.
Pence quan sát một cách say mê, không rời mắt.
Một nụ cười nham hiểm hiện trên khuôn mặt Hứa Thiên Tứ.
Ban đầu, nếu Hứa Mộc Tình và Lý Phong đã chết, thủ đoạn này của Hứa Thiên Tứ sẽ được thay thế bằng cái khác.
Vì anh ta biết rất rõ tính cách của Pence.
Hứa Thiên Tứ đã biết rõ tính cách của Pence từ lâu trước khi anh ta lên kế hoạch hợp tác với gia tộc họ.
Mặc dù bề ngoài Pence trông rất lịch lãm, nhưng anh ta cũng chỉ là một cậu ấm thôi.
Dù anh ta có đối xử với người khác lịch sự đến đâu.
Thì trên thực tế, anh ta chính là sói đội lốt người.
Gia tộc họ điều hành một công ty đa quốc gia lớn.
Nó có các chi nhánh trên toàn thế giới.
Vì vậy, Pence thường có cơ hội để bôn ba khắp nơi.
Anh ta đi đâu cũng dụ dỗ con gái, mà nhất định phải là con gái nhà lành.
Anh ta không thích đám đàn bà ăn mặc diêm dúa lòe loẹt.
Anh ta thích chơi những người có thân phận, địa vị, học thức, năng lực và ngoại hình đẹp.
Trên thực tế, Hứa Thiên Tứ tìm đến anh ta.
Lý do là anh ta có những nhu cầu khác với những người bình thường và sở thích gần như biến thái của anh ta về phương diện kia.
Trong giới thượng lưu, những người như Pence tương đối phổ biến.
Bao năm qua, Hứa Thiên Tứ có thể nói là đã quá quen với nó rồi.
Một khi nắm bắt được sở thích của những người này, Hứa Thiên Tứ có thể dễ dàng có được thứ mình muốn từ họ.
Ngay sau đó, Hứa Thiên Tứ nhìn thấy biểu hiện mình mong đợi nhất trên khuôn mặt của Pence.
Đó là tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Hứa Thiên Tứ chỉ vào Hứa Mộc Tình trên màn hình và nói: "Người phụ nữ xinh đẹp này là Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu".
"Tôi nghĩ anh Pence có lẽ đã nghe thấy tên cô ta trước khi đến Ninh Châu rồi chứ nhỉ".
"Cũng biết rất rõ mọi hành động gần đây của cô ta".
"Nhưng anh hẳn là vẫn chưa gặp trực tiếp cô ta nhỉ".
"Tôi có thể vỗ ngực đánh cược với anh. Bản thân Hứa Mộc Tình đẹp hơn những cô mà anh thấy trên truyền hình gấp bội".
Mặc dù Pence đã thu lại biểu cảm thèm muốn trên khuôn mặt.
Tuy nhiên, từ ánh mắt của anh ta vẫn có thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng anh ta.
Hứa Thiên Tứ đứng dậy, đến bên tai Pence thì thầm vài câu.
Sau khi Pence lắng nghe, mắt anh ta ngày càng sáng hơn.
Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thiên Tứ và nói: "Anh Hứa, đề nghị của anh rất ok. Tôi quyết định hợp tác với anh ngay lập tức".
Hứa Thiên Tứ khẽ mỉm cười, một tia nham hiểm và xấu xa lóe lên trong khóe mắt anh ta.
...
Sau khi trở về từ hải đảo, Hứa Mộc Tình rất nhanh lại cắm đầu vào công việc.
Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã hoàn toàn đi đúng hướng, Hứa Mộc Tình có nhiều dự án đang chờ giám sát và thi công.
Nhiều khi, Hứa Mộc Tình rất ghen tị với em trai mình.
Thằng nhóc này không biết làm sao, mà đi đâu cũng có cây đàn trên lưng.
Nói gì mà phải đi tìm cuộc sống mới, nhận ra và theo đuổi con người thật của chính mình.
"Chị ơi, đến khách sạn rồi".
Giọng nói của Trần Quả khiến Hứa Mộc Tình hoàn hồn lại.
Bây giờ Hứa Mộc Tình đang đi dự tiệc chiêu đãi dành cho giới thượng lưu.
Mặc dù không thích, nhưng cô cũng biết rất rõ rằng khi một người đạt đến vị trí hiện tại như cô, thì không thể nào làm việc đơn độc được.
Có một số việc cô phải làm ngay cả khi cô không muốn làm.
Ngay cả khi cảm thấy hơi phiền phức, cô cũng phải đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt, trước khi xuống xe phải chỉnh đốn lại tác phong và nét mặt, sau đó đẩy cửa xe bước xuống.
Khi Hứa Mộc Tình định vươn tay mở cửa xe, thì một nhân viên khách sạn đã đi tới và mở cửa xe.
Lập tức, vô số ánh đèn flash liên tục lóe lên.
Là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Mộc Tình đã trở thành người của công chúng.
Giờ đây, cô đi đến đâu cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm.
Mặc dù hầu hết ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn thấy đều mang thiện ý.
Tuy nhiên, luôn có một số người hy vọng kiếm tiền bằng cách nắm bắt một số thông tin tiêu cực từ Hứa Mộc Tình.
Ngay sau khi Hứa Mộc Tình xuất hiện, vài người đàn ông và phụ nữ đã chạy đến và chĩa bút ghi âm về phía Hứa Mộc Tình.
"Cô Hứa, tôi là phóng viên của tuần báo" Tin tức hàng ngày ", cô nghĩ gì về chồng của mình?"
"Cô Hứa, nghe nói chồng cô ở rể, hơn nữa còn vô công rồi nghề".
"Ngày nào cũng chỉ biết ăn rồi ngủ, chết dí ở nhà. Chuyện này có thật không?"
"Cô Hứa, đừng đi, xin hãy trực tiếp trả lời câu hỏi của chúng tôi".
Nếu Hứa Mộc Tình nghe thấy họ xúc phạm chồng cô như thế này một thời gian trước, cô chắc chắn sẽ tức giận.
Và sẽ tranh luận với họ trước công chúng.
Nhưng bây giờ cô không làm vậy.
Bởi vì Hứa Mộc Tình biết rất rõ rằng những người này muốn cô đứng ra tranh luận với họ.
Bằng cách này, cô sẽ đứng đầu trang nhất ngày mai.
Hơn nữa, tin tức trực tuyến bây giờ tràn lan.
Chỉ cần những người này viết ngẫu nhiên một hoặc hai tiêu đề, họ có thể đẩy Hứa Mộc Tình, Lý Phong và cả gia đình họ lên đầu sóng ngọn gió.
Cho nên, bỏ qua là cách tốt nhất.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình đưa Trần Quả vào tiệc.
Ngay khi Hứa Mộc Tình xuất hiện, một nhóm nam nữ mặc vest và váy dạ hội lập tức vây quanh cô.
Trong số những người này, có một số người Hứa Mộc Tình quen.
Còn lại là những khuôn mặt lạ lẫm mà Hứa Mộc Tình chưa từng nhìn thấy trước đây.
Mà trong những khuôn mặt lạ lẫm này, có khuôn mặt Pence.
Lúc này, Pence, như thường lệ, vẫn mặc một bộ đồ đặt riêng rất đắt tiền của Pháp.
Từ đầu đến chân anh ta chỉ có một từ.
Đắt!
Chương 785: Tên đàn ông tự cảm thấy bản thân tốt đẹp
Với mái tóc vàng, khắp cơ thể anh ra toát lên khí chất quý tộc của người da trắng.
Loại như anh ta đứng giữa đám đông thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Vì điều này, Pence đã bị bao vây bởi một đám nhốn nháo.
Nhiều phụ nữ chưa chồng nhao nhao vây quanh anh ta.
Cũng có vài phụ nữ đã kết hôn, cảm thấy mình có phần xinh đẹp nên liên tục liếc mắt đưa tình với anh ta.
Lúc đầu, Pence chỉ giả vờ thờ ơ.
Nhưng khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ánh mắt anh ta đột nhiên sáng ngời.
Mặc dù Pence không thể hiện ra sự tha thiết của mình.
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn Hứa Mộc Tình đã thay đổi.
Như Hứa Thiên Tứ đã nói, Hứa Mộc Tình đẹp hơn trên màn hình TV nhiều.
Nhìn Hứa Mộc Tình từ xa, Pence thấy rằng Hứa Mộc Tình có một khí chất rất đặc biệt.
Loại khí chất này không thể thấy ở các nữ quý tộc da trắng.
Đồng thời, Pence cũng đã gặp nhiều phụ nữ da vàng.
Trong số những người phụ nữ mà anh ta chơi, không ai có thể so sánh với Hứa Mộc Tình.
Trong nhận thức của Pence, thực sự có thể sát cánh cùng Hứa Mộc Tình.
E rằng chỉ có chị gái của anh ta.
Bây giờ Pence cảm thấy rằng lồng ngực mình nóng hổi.
Đến nỗi anh ta cũng không kìm nén được bản thân mình, đã chủ động đi về phía Hứa Mộc Tình.
Trên khuôn mặt anh ta mang theo một nụ cười đầy chất quý ông.
Cầm ly rượu vang đỏ trên tay, anh ta bước đến chỗ Hứa Mộc Tình, cười nhẹ với cô.
"Cô Hứa, chào cô".
Từ lúc Hứa Mộc Tình bước vào, hầu như cô chỉ chú ý đến mấy người bạn bên cạnh mình.
Khi thứ tiếng Hoa Hạ lạ lùng của Pence đột nhiên vang lên, Hứa Mộc Tình mới phản ứng lại.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Pence.
"Chào anh!"
Hứa Mộc Tình nhẹ gật đầu.
Tuy nhiên, phong thái và hành động của Hứa Mộc Tình khiến Pence ngạc nhiên.
Pence có rất nhiều kinh nghiệm trong việc bắt chuyện.
Theo kinh nghiệm trước đây của anh ta, bất kỳ phụ nữ nào cũng sẽ có phản ứng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta.
Ngay cả một người phụ nữ đã có người trong lòng rồi thì ít nhiều cũng vẫn bị anh ta thu hút.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình không thèm nhìn anh ta đến 0,5 giây!
Như thể Pence không khác gì chó mèo bên lề đường!
Vào lúc này, mấy người Hứa Mộc Tình quay người rời đi.
Pence đột nhiên gọi với theo Hứa Mộc Tình: "Cô Hứa, xin cô đợi một chút".
"Có chuyện gì không?"
Hứa Mộc Tình dường như vẫn khá lịch sự.
Nhưng đằng sau sự lịch sự này, lại là một cảm giác vô cùng xa cách.
Bất kỳ người đàn ông nào đứng trước mặt Hứa Mộc Tình đều cảm thấy thế.
Điều này cũng ngăn cản họ chủ động tiếp cận Hứa Mộc Tình.
Mọi người sẽ bất giác chủ động tránh xa cô.
Mà trong giới còn có một cách nói rất thịnh hành.
Chỉ không cho những người bình thường biết cách nói này.
Chồng ở rể của Hứa Mộc Tình, thực ra là cậu chủ của một thế gia rất ghê gớm.
Mà người này bình thường không thích xuất đầu lộ diện.
Khả năng tập đoàn Lăng Tiêu có được quy mô như hiện tại, phần lớn là nhờ sự hậu thuẫn của người này.
Thông tin này chỉ được lưu hành trong giới thượng lưu Ninh Châu.
Trong một phạm vi khá nhỏ, không nhiều người biết đến nó.
Mà mọi người cũng không quen với việc phát tán ra ngoài.
Nói cách khác, họ đang mong có kẻ ngu ngốc nào đó, vì coi thường chồng của Hứa Mộc Tình mà gây phiền phức cho cô.
Cuộc sống bây giờ thật buồn tẻ. Nếu có một hai thằng đần dẫn xác đến chơi ngu rồi bị đánh, thì có phải rất thú vị không?
Mấy người đàn ông ở đằng xa cầm ly rượu trên tay, dường như chỉ đang đang tán gẫu kia.
Trên thực tế, tất cả đều đang âm thầm quan sát Pence một cách bí mật.
Trong ánh mắt của họ đều lộ ra tia sắc bén.
Hả hê!
"Cô Hứa, xin cho phép tôi tự giới thiệu. Tên tôi là Pence…"
Trước khi Pence nói hết câu, Hứa Mộc Tình đã nở một nụ cười hối lỗi, nói với Pence.
"Xin lỗi, tôi có việc khác phải đi trước".
"Lần sau có cơ hội chúng ta nói chuyện sau nhé".
Một tia tức giận thoáng qua trong mắt Pence.
Tuy nhiên, thay vì thể hiện trên khuôn mặt, anh ta đã đưa tay ra một cách lịch sự.
"Vậy thì lần sau vậy".
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình không đưa tay ra.
Cô chỉ cười lịch sự với Pence: "Xin lỗi, tôi không quen bắt tay đàn ông".
Sau đó cô quay lưng bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Hứa Mộc Tình, vẻ tức giận và quỷ quyệt trong mắt Pence càng ngày càng đậm!
...
"Bùm!"
Pence đá tung cánh cửa phòng tổng thống.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đang uống rượu và xem phim hoạt hình Tom và Jerry bên trong.
Trong phim hoạt hình, Tom đang đuổi theo Jerry chối chết.
Mặc dù Jerry nhìn thì là đang chạy.
Trên thực tế, nó đang liên tục vờn Tom bằng chiến lược của riêng mình.
Hứa Thiên Tứ bật cười.
Như thể anh ta là Jerry.
Nhìn thấy Pence từ ngoài cửa đi vào với vẻ mặt ảm đạm, Hứa Thiên Tứ cười nói: "Sao anh về sớm vậy?"
"Tôi nghe nói anh Pence từng là badboy à".
"Đi đến đâu gái theo đến đó".
"Theo lý mà nói, giờ anh phải ở trong căn phòng nào đó ân ái với Hứa Mộc tình rồi chứ nhỉ?"
Hứa Thiên Tứ đúng là hết chuyện để nói mà.
Pence ngồi trước mặt Hứa Thiên Tứ với vẻ mặt u ám nói với anh ta.
"Có phải anh đã biết Hứa Mộc Tình có bệnh sạch sẽ ngay từ đầu không?"
Bệnh sạch sẽ?
Hứa Thiên Tứ rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này.
Anh ta cười hỏi: "Câu này có ý gì?"
"Là một phụ nữ của tầng lớp thượng lưu, Hứa Mộc Tình thậm chí còn từ chối bắt tay người khác. Đây không phải là bệnh sạch sẽ thì là gì?"
Hứa Thiên Tứ chớp mắt: "Không đến mức thế chứ, tôi đã từng bắt tay cô ta rồi".
"Anh nói gì?"
Lúc này, Hứa Thiên Tứ cầm một cuốn tạp chí trên bàn trà lên, lật xem và tìm thấy tấm hình của Hứa Mộc Tình.
Trên bức ảnh, Hứa Mộc Tình đang bắt tay một cụ già với mái tóc bạc trắng, nở nụ cười rất nhân hậu.
"Cô ta đang bắt tay người khác đây thôi?"
"Đồ khốn kiếp! Con chó cái này coi thường tôi!"
Pence đá một cái vào bàn trà, sau đó trực tiếp quay người, dẫn theo vệ sĩ khỏe như gấu bên cạnh, tức giận bỏ đi.
Nhìn thấy Pence rời đi, Hứa Thiên Tứ giang hai tay ra, dựa người vào ghế sô pha.
Sau đó, anh ta vắt chéo chân, cười ha hả: "Trò vui bắt đầu rồi!"
Lúc này, không trung sau lưng Hứa Thiên Tứ khẽ run lên.
Một người đàn ông mặc đồ đen quỳ sau lưng Hứa Thiên Tứ.
Hắn thì thầm: "Chủ nhân, thuộc hạ có chút không hiểu".
"Nói".
Chương 786: Người phụ nữ đứng sau lưng anh ta mới đáng sợ
"Pence là một cậu ấm đích thực".
"Nhìn bề ngoài có vẻ lịch sự, lễ phép".
"Thực tế, anh ta chính là một con sói đội lốt cừu".
"Người này không có năng lực gì, vệ sĩ bên cạnh cũng chỉ ở mức trung bình".
"Chủ nhân cố gắng xúi giục anh ta đi tìm Hứa Mộc Tình là có ý gì".
"Nữ vệ sĩ bên cạnh Hứa Mộc Tình có thể dễ dàng đối phó bọn họ".
"Hahahahaha!"
Tiếng cười có một không hai của Hứa Thiên Tứ vang lên khắp phòng tổng thống.
"Kotaro, cậu có biết tại sao tôi là chủ, còn cậu là người hầu không?"
"Chủ nhân nhìn xa trông rộng! Là người thông minh nhất thế giới".
"Ừm, được lắm, khéo mồm đấy".
Hứa Thiên Tứ rung chân: "Tôi nói cho cậu biết, Pence chỉ là một tên nhãi nhép, đương nhiên không phải vì anh ta mà tôi tốn nhiều công sức như vậy".
"Mà là bởi vì còn có một người phụ nữ đứng sau Pence, một người phụ nữ rất đáng sợ".
"Người phụ nữ này hầu như không có khuyết điểm. Khuyết điểm duy nhất của cô ta chính là em trai".
"Trước kia có người nói năng thô lỗ với em trai cô ta, gia tộc tên đó đã biến mất trong một đêm".
"Cậu nói nếu em trai cô ta bị đánh hoặc thậm chí bị giết ở Ninh Châu, người phụ nữ này sẽ làm gì?"
...
Trong bữa tiệc hôm nay, Hứa Mộc Tình đã gặp mấy nhà đầu tư khá quen thân.
Mấy người đang ngồi cùng nhau, vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm.
Trước khi kịp nhận ra, thì đã hơn tám giờ tối rồi.
Hứa Mộc Tình có một thói quen là dù gặp nhà đầu tư hay bạn bè kinh doanh nào, cô cũng sẽ kết thúc cuộc trò chuyện trước chín giờ tối.
Hứa Mộc Tình coi tất cả những gì cô đang làm hiện nay hoàn toàn là công việc.
Cảm giác này không khác mấy so với những người bình thường làm việc trong công ty.
Chỉ khác là người bình thường không có cảm giác thân thuộc khi đi làm thôi.
Giờ đây, toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu thuộc về gia đình Hứa Mộc Tình.
Không thiếu tiền, tất cả những gì Hứa Mộc Tình làm bây giờ là thay đổi cuộc sống của chính cô và mọi người xung quanh.
Tuy nhiên, khi Hứa Mộc Tình thực sự bước vào giới này, sau khi leo lên đến đỉnh.
Cô nhận ra rằng thực ra rất khó thay đổi.
Nhiều khi, chỉ thay đổi quan niệm sống của mọi người đã là rất khó rồi.
Chứ đừng nói đến đi làm mấy việc tốn kém tiền bạc, thời gian và sức lực.
Hứa Mộc Tình bước ra khỏi sảnh tiệc, theo thói quen hỏi Trần Quả bên cạnh: "Mấy giờ rồi?"
Trần Quả thậm chí không cần nghĩ nói: "Đã tám rưỡi rồi".
"Đã muộn như vậy rồi cơ à, chúng ta mau trở về thôi".
Hứa Mộc Tình và Trần Quả đi thang máy đến nhà để xe dưới tầng hầm của khách sạn.
Họ bước ra khỏi thang máy, đến chỗ đậu xe, nhưng họ vẫn chưa lên xe.
Trần Quả và Hứa Mộc Tình bất giác cau mày.
Vì họ phát hiện ra rằng lốp xe đã bị xẹp.
Rõ ràng đây là có người cố ý.
Ngay khi Trần Quả lấy điện thoại di động ra để gọi điện.
Một chiếc Rolls-Royce đã phóng tới, dừng lại chính xác bên cạnh họ.
Cửa kính xe được hạ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai của Pence.
Pence cười nhẹ với Hứa Mộc Tình, làm một cử chỉ lịch sự, hỏi Hứa Mộc Tình.
"Cô Hứa, tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Trong bữa tiệc, Hứa Mộc Tình làm gì cũng sẽ giữ chút thể diện cho người khác.
Xét cho cùng, bản thân cô cũng là người của công chúng, bên cạnh có rất nhiều máy quay, máy quay lén chụp ảnh cô.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình làm một chuyện hơi thô lỗ thôi, các phương tiện truyền thông này sẽ đưa tin rầm rộ.
Mà bây giờ Hứa Mộc Tình biết chắc chắn rằng không có phóng viên tin tức trong toàn bộ nhà để xe dưới hầm.
Bởi vì toàn bộ tầng hầm đều trống không, thậm chí còn chả có ai.
Rõ ràng, chuyện này là có người làm.
Đối với loại người này, Hứa Mộc Tình đã gặp nhiều rồi.
Cô nói một cách vô cảm.
"Cảm ơn anh Pence đã quan tâm, mấy chuyện nhỏ nhặt này chúng tôi lo được".
Sau khi nghe những lời này của Hứa Mộc Tình, nụ cười trên mặt Pence nhanh chóng tắt lịm, đồng thời trở nên gớm ghiếc, xấu xí.
"Cô Hứa, tôi thật lòng muốn giúp cô mà".
"Tại sao cô cứ lạnh lùng từ chối như vậy chứ?"
Hứa Mộc Tình nói với Pence mà không quay đầu lại: "Tiếng Hoa Hạ của anh Pence rất giỏi".
"Nên chắc chắn anh hiểu ý tôi là gì, anh nên dừng lại đi".
Hứa Mộc Tình vừa dứt lời, nét mặt của Pence rốt cuộc cũng thay đổi.
Anh ta không còn lịch sự nữa.
Nụ cười biến thành giận dữ trong chốc lát.
Bây giờ anh ta giống như một con thú hoang, đột nhiên hét vào mặt Hứa Mộc Tình.
"Mẹ kiếp! Cái thái độ này của cô!"
"Cô nghĩ rằng mình to lắm sao?"
"Trong mắt tôi, cô chỉ là một món đồ chơi thôi".
"Cô thật sự cho rằng cô là công chúa điện hạ à?"
"Bây giờ, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, chủ động lên xe ngay lập tức, không thì tôi sẽ ra tay đấy!"
Pence không còn lịch sự nữa, những lời nói của anh ta chứa đầy sự tức giận mạnh mẽ.
Ngược lại, Hứa Mộc Tình lại chả nói gì, chỉ vô cảm nhìn Pence.
Điều làm Pence khó chịu nhất lúc này chính là biểu cảm của Hứa Mộc Tình.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, trong số rất nhiều người phụ nữ mà anh ta từng gặp, chưa có ai bày ra vẻ mặt này với anh ta.
Pence ngay lập tức bắt đầu gầm gừ: "Được lắm".
"Nếu cô đã không biết điều".
"Thì tôi sẽ không khách sáo nữa".
"Cô sẽ biết thế nào là lễ độ sớm thôi!"
Trong khi nói chuyện, mười vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện.
Những vệ sĩ này vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất dữ tợn.
Người đứng đầu là người đàn ông đứng sau Pence, mạnh mẽ như một con gấu.
Người đàn ông này hiển nhiên không phải là lần đầu tiên ông ta làm loại chuyện này.
Ông ta lập tức đưa mắt ra hiệu với những người xung quanh.
Nhóm người nước ngoài với mái tóc vàng và quần áo đen nhanh chóng bao vây Hứa Mộc Tình.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Mấy tên vệ sĩ cường tráng vừa mới tiến đến, đã bị Trần Quả đã hạ gục trong tích tắc.
Pence sững sờ nhìn tất cả những chuyện này.
Những gì hiện lên trong mắt anh ta là sự khó có thể tin được.
Anh ta không thể tin được rằng một người phụ nữ Hoa Hạ trông gầy gò lại có thể có nắm đấm mang khí tức mạnh mẽ như vậy!
Pence hét lên một tiếng giận dữ với vệ sĩ của mình: "Các người còn ngây ra đó làm gì?"
"Giết con đàn bà như con khỉ kia cho tôi".
"Sau đó đem Hứa Mộc Tình đến giường của tôi".
Tên vệ sĩ cao lớn lúc này vẻ mặt nghiêm lại, đồng thời ánh mắt không ngừng sáng lên sắc bén.
Lúc này ông ta giống như một con dã thú, giơ nanh nhe vuốt, muốn lao về phía Trần Quả.
Chương 788: Đánh em trai, chị gái tới
Mấy phút sau, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton.
Hứa Thiên Tứ đang được một cô nhân viên spa dáng người bốc lửa chăm sóc sắc đẹp cho anh ta.
Tên áo đen bỗng lóe lên trong không khí.
"Chủ nhân, mục đích của chủ nhân đã như ý nguyện. Lý Phong đã đánh gãy ba chân của Pence".
Hứa Thiên Tứ hơi ngạc nhiên, sau đó anh ta cười phá lên như điên.
"Hahaha, tốt lắm, tốt lắm!"
"Đúng là Lý Phong, tôi đoán trúng phóc".
Giờ Hứa Thiên Tứ rõ ràng rất vui sướng.
Anh ta vui đến mức khua chân múa tay.
Thậm chí anh ta từ trên sô pha nhảy dựng lên.
Đứng trên sô pha, khoái chí nói với tên áo đen.
"Cái thằng Lý Phong này đúng là hết thuốc chữa".
"Nó nghĩ cái món võ giẻ rách của nó cùng với gia tộc Lý Thị ở phương Bắc thì đấu được với gia tộc tài phiệt hạng nhất thế giới hả?"
"Ha ha ha, nó đúng là ếch ngồi đáy giếng".
"Đợi đến khi nó lên được khỏi miệng giếng thì mới biết thế giới này lớn thế nào?"
"Kẻ thù của nó mạnh nhường nào?"
"Nhanh lên! Mau tung tin này ra nước ngoài, để người phụ nữ kia biết".
Hứa Thiên Tứ nhảy từ trên sô pha xuống, sau đó anh ta đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn năm sao.
Nhìn ánh đèn lập lòe của hàng vạn ngôi nhà lẩm bẩm.
"Lý Phong, bão táp đời mày sắp tới rồi".
"Tao muốn xem lúc đối đầu với thế lực to lớn, mày vẫn hùng dũng lao lên như thằng ngu, sau đó chết dưới họng súng của bọn họ".
"Hay là sẽ quỳ dưới chân bọn họ vẫy đuôi như chó mừng chủ?"
"Lý Phong, mày thể hiện cho tao xem xem, giờ tao đang rất nóng lòng đấy".
Cùng lúc đó, ở biệt thự ven biển ở quần đảo Hawaii.
Một cô gái có mái tóc vàng óng đang ngồi trên chiếc ghế dựa màu trắng.
Ánh mắt của cô ta nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
Trong đôi mắt xinh đẹp toát ra sự nhớ nhung và ảo tưởng vô hạn.
Cô ta là chị gái của Pence - Blair Clydesman.
Blair Clydesman là người thừa kế của gia tộc Clydesman.
Đồng thời hiện giờ trong tay cô ta cũng nắm giữ ba mươi phần trăm tài nguyên của cả tài phiệt.
Sẽ có người nghĩ ba mươi phần trăm không nhiều.
Nhưng nếu đi tìm hiểu sâu thêm về quyền lực và tài sản của gia tộc Blair Clydesman có.
Chắn chắn sẽ phải ngạc nhiên khi có thể nói cô ta là người phụ nữ có tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới.
Sức ảnh hưởng này không giống như những ngôi sao nổi tiếng quốc tế.
Ngôi sao trong mắt bọn họ cũng chỉ là một đám lấy lòng thiên hạ, một công cụ nhỏ để quảng bá mà thôi.
Đối với người bình thường thì ngôi sao đã là một thứ xa không thể với.
Nhưng trong mắt bọn họ, ngôi sao cũng chỉ như người hầu bưng trà rót nước mà thôi.
Ví dụ như cô nàng xinh đẹp có nước da bánh mật đang đứng cạnh Blair Clydesman lúc này là một người đẹp gốc La tinh.
Cô ta là siêu sao của Hollywood, rất nổi tiếng trên thế giới.
Phí mỗi lần lên sân khấu của cô ta đều rất cao, tính bằng đô la Mễ.
Nhưng giờ cô ta đang đứng im bên cạnh Blair Clydesman như một người hầu.
Lúc này, Blair Clydesman mở đôi môi đỏ mọng hỏi người bên cạnh.
"Đến giờ vẫn không có tin tức của anh ấy à?"
Một câu nửa chừng thế này, người bình thường chắc chắn không biết cô ta đang nhắc đến ai.
Chỉ có người thân cận bên cạnh cô ta mới biết bình thường cô ta sẽ không bao giờ chủ động đi hỏi tin tin về người khác.
Với cô ta thì trên đời này không có mấy người đáng để cô ta quan tâm đến, cũng không xứng.
Chỉ riêng có một người.
Người này vẫn luôn chiếm lấy thể xác và tinh thần của Blair Clydesman.
Từ sau khi cô ta gặp anh.
Cô ta đã bất giác chìm sâu vào vũng bùn này.
"Chiến thần Hồng Hải" là đỉnh cao của thế giới.
Blair Clydesman gặp anh ở sa mạc.
Lúc đó, người đàn ông lật tay cũng có thể khiến thế giới xoay chuyển này lại giống như một người bình thường, đứng ở sa mạc mênh mông.
Ngày đó nhiệt độ trên sa mạc lên đến hơn năm mươi độ.
Blair Clydesman ngồi trong một chiếc xe bọc thép.
Cô ta thậm chí không đẩy cửa bước xuống.
Vì lên ngoài nóng như một chảo dầu.
Ném bừa một quả trứng gà ra cũng có thể bị nướng chín trong vòng mấy giây.
Môi trường ở đây rất tệ.
Lý Phong dẫn theo đội quân của anh huấn luyện như mọi khi.
Nếu anh chỉ huấn luyện những binh sĩ bình thường thì không nói.
Nhưng những thành viên trong đội đều là những người đứng trên đỉnh thế giới.
Bọn họ được phân bổ trong mọi lĩnh vực, đồng thời cũng là người ủng hộ "Chiến thần Hồng Hải".
Bọn họ thậm chí là tín đồ của Lý Phong.
Đó là lần đầu tiên Blair Clydesman nhìn thấy Chiến thần Hồng Hải.
Từ lúc đó, dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn của anh in sâu trong đầu cô ta, không thể quên.
Cô ta đã có cơ hội gặp gỡ Lý Phong mấy lần.
Trong không gian sang trọng, hai người cùng nhau ăn trưa.
Đối với tất cả phụ nữ trên đời này thì được ăn cơm cùng với Chiến thần Hồng Hải là một trải nghiệm cực kì quý giá.
Thậm chí có thể nói là vẻ vang.
Cô ta cũng từng hãnh diện vì điều đó.
Bởi vì trên đời này những người phụ nữ có thể đến gần Chiến thần Hồng Hải.
Ngoài những cô gái mà anh tự tay huấn luyện.
Thì chỉ có lác đác mấy người.
Mà mấy người này không phải là cô công chúa nào đó thì cũng là một nữ hoàng kinh doanh.
Nhưng Blair Clydesman có suy nghĩ và lòng tham của mình.
Cô ta muốn trở thành người phụ nữ của anh.
Cô ta muốn chiếm lấy anh.
Nhưng anh bỗng nhiên biến mất.
Ngoài những đàn em bên cạnh thì không ai biết anh đã đi đâu.
Có một khoảng thời gian, rất nhiều kẻ có máu mặt trên thế giới đoán là liệu có phải Lý Phong lên trời rồi không?
Ý lên trời cũng không phải chỉ anh đã chết.
Mà ý bọn họ là có phải anh đã bay ra ngoài vũ trụ rồi không.
Vì Chiến thần Hồng Hải làm được chuyện này.
Theo như tin tức mà Blair Clydesman nhận được.
Thời gian gần đây hình như Chiến thần Hồng Hải đang xây một căn cứ ngoài vũ trụ.
Nếu anh làm được thật.
Nếu thế thì trở thành người phụ nữ của anh, cũng sẽ là người phụ nữ đầu tiên trên thế giới sống ở căn cứ ngoài vũ trụ.
Đây là sức hấp dẫn không thể cưỡng lại với tất cả phụ nữ.
Nhưng giờ Chiến thần Hồng Hải biệt tăm biệt tích.
Cô ta muốn tìm cũng không tìm được.
Lúc này có một chiếc trực thăng bay từ xa đến.
Trực thăng hạ cánh xuống sân bay.
Một người phụ nữ trung niên mập mạp rảo bước đến...
Chương 789: Blair Clydesman
Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ ruột của Blair Clydesman.
Mẹ ruột của Blair Clydesman sở hữu dòng máu cao quý của người Scotland.
Bà ta giống như viên ngọc trai giữa biển cả, luôn tự tỏa sáng.
Thế nhưng bây giờ, trước mắt Blair Clydesman bà ta có chút hoảng loạn.
Hơn nữa Blair Clydesman còn phát hiện mẹ mình đã khóc.
Trong chớp mắt, mẹ của Blair Clydesman được vệ sĩ đưa đến gặp cô ta.
Blair Clydesman còn chưa kịp mở lời, mẹ cô ta đã khóc lóc kể lể rồi.
“Blair Clydesman, em trai con có chuyện rồi”.
“Nó ở Hoa Hạ bị người ta đánh”.
Mẹ của Blair Clydesman vừa dứt lời, cô ta lập tức giận dữ.
Một luồng khí tức giận lan tòa khắp căn phòng.
“Lạch cạnh, lạch cạch”.
Có một lực nào đó làm cho căn biệt thự bằng gỗ khẽ rung lên.
Đây chính là sức mạnh đáng sợ của Blair Clydesman.
Blair Clydesman có thể chi phối toàn bộ tài nguyên của gia tộc.
Ngoại trừ cô ta thông minh hơn người cùng với quyền lực đỉnh cao ra, cô ta còn có thực lực mà không ai có thể lường trước.
Khi Blair Clydesman chào đời, trên bầu trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.
Lúc đó có mấy ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống mặt đất.
Tạo nên một hiện tượng thiên văn đặc biệt mà khoa học không thể lý giải.
Từ đó trở đi, Blair Clydesman sở hữu một khả năng rất kỳ lạ.
Theo khoa học giải thích thì đó là lực hút của trái đất-trọng lực.
Blair Clydesman có thể sử dụng trọng lực.
Ví dụ một miếng sắt nặng năm kilogram, Blair Clydesman chỉ cần suy nghĩ một chút.
Trong trường hợp miếng sắt không có bất kỳ thay đổi nào về hình dạng bên ngoài, thì khối lượng của miếng sắt có thể sẽ tăng lên.
Trong chớp mắt có thể khiến cho khối lượng của miếng sắt biến thành mười kilogram.
Trước kia, có một người đàn ông đã từng mạo phạm Blair Clydesman trước mặt nhiều người.
Lúc đó Blair Clydesman chỉ cần một ánh mắt, đã khiến cho người đàn ông kia bị gãy xương trong chớp mắt bởi vì không chịu được áp lực đột ngột của trọng lực.
“Là ai? Là ai đã đánh em trai con?”
Mặc dù Blair Clydesman không có biểu hiện phẫn nộ.
Thế nhưng mỗi lời cô ta nói đều mang theo sát khí sắc bén.
Nếu bây giờ người đó đứng trước mặt Blair Clydesman thì e rằng sẽ nhanh chóng thịt nát xương tan.
Mẹ của Blair Clydesman khóc thút thít.
Bà ta nắm chặt tay Blair Clydesman nói: “Con mau đến Hoa Hạ đi, đi cứu em trai con”.
“Nó không xong rồi”.
“Bởi vì bác sĩ vừa gọi điện nói, em trai con..., nó....”.
Mẹ của Blair Clydesman nghẹn ngào, thậm chí không nói nên lời.
“Mẹ, rốt cuộc Pence gặp chuyện gì? Mẹ mau nói đi”.
Pence và Blair Clydesman là chị em sinh đôi khác trứng.
Hai chị em họ sinh cùng ngày.
Blair Clydesman sở hữu một năng lực kỳ diệu chưa ai từng có.
Thế nhưng Pence lại chỉ là một người bình thường.
Anh ta có những thứ mà tất cả những cậu chủ quý tộc bình thường khác đều có.
Đồng thời cũng có cả những thói hư tật xấu giống đám công tử bột kia.
Thế nhưng theo quan điểm của Blair Clydesman, là một người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng thói hư tật xấu đó cũng chẳng là gì.
Bởi vì đó là bản tính của loài người.
Một kẻ mạnh thực sự, nếu có thói hư tật xấu thì sao chứ?
Mẹ của Blair Clydesman vội vàng kể hết mọi chuyện của Pence ở Ninh Châu cho cô ta nghe.
Tất cả những lời mẹ Blair Clydesman vừa nói, không hề thêm thắt bất cứ điều gì, tất cả đều là sự thật.
Mà lúc này, Blair Clydesman giận tím mặt.
Lúc đó, một chiếc xe ATV cách cô không xa đột nhiên bị bẹp dí.
“Bùm!”
Chiếc xe đỗ cạnh đó nhìn giống như bị một cục sắt khổng lồ đè xuống, khiến cho chiếc xe bẹp dí.
Tất cả những người gần đó đều run lên sợ hãi.
Mọi người đều biết rõ tình cảm của hai chị em nhà Clydesman.
Từ nhỏ tới lớn, tình cảm hai chị em họ rất sâu đậm.
Là chị gái Blair Clydesman chăm sóc đối xử với em trai rất tốt.
Từ nhỏ tới lớn, bất kể Pence làm sai chuyện gì, Blair Clydesman đều đứng ra chịu trách nhiệm.
Đối với Blair Clydesman, đừng nói là Pence làm nhục một cô gái ở Hoa Hạ, cho dù có giết chết cô ta thì cũng chẳng là gì.
Lúc này, trong ánh mặt của Blair Clydesman hằn lên sát khí.
“Lập tức chuẩn bị máy bay ngay, tôi phải đến Hoa Hạ”.
“Tôi muốn đám người xúc phạm em trai tôi phải trả giá!”
......
Tại sân bay quốc tế Ninh Châu.
“I can see you!”
“I can see you!”
Bên cạnh lối ra Vip của sân bay.
Hứa Hạo Nhiên đang cầm trong tay cây đàn ghita cổ, ngồi ở bồn hoa trước bậc thềm và giai điệu tiếng Anh không mấy chỉn chu.
Mặc dù tiếng Anh của Hứa Hạo Nhiên không chuẩn lắm.
Thế nhưng khi cậu ta hát lại có chút gì đó khá hay ho.
Khiến cho những thanh niên quanh đó đều lấy điện thoại ra quay.
Một số người bên cạnh đứng nhìn với khuôn mặt tươi cười.
Thời gian gần đây, không chỉ ở Ninh Châu mà tập đoàn Lăng Tiêu vẫn phát triển vô cùng mạnh ở khu vực phía Đông.
Tất cả những nhân viên quan trọng của tập đoàn Lăng Tiêu, ai cũng làm việc chăm chỉ để xây dựng tập đoàn của họ thành một siêu doanh nghiệp có tầm ảnh hưởng quốc tế.
Thế nhưng, là một trong những người thừa kế tập đoàn.
Một cậu chủ giàu có.
Hứa Hạo Nhiên tiêu diêu tự tại ngồi trên nền đất đánh đàn ghita.
Cậu ta không có ý kiến gì về sự phát triển của tập đoàn trong tương lai.
Đồng thời, cậu ta cũng không hứng thú gì về công việc kinh doanh này.
Cậu ta bây giờ chỉ muốn sống cuộc sông vô lo vô nghĩ của bản thân.
Đây là lần đầu tiên cậu ta hát ở sân bay.
Thế nhưng một thời gian trước đó, Hứa Hạo Nhiên đã đi qua nhiều nơi ở Ninh Châu.
Trước đó, câu ta chỉ hát ở quán bar.
Bây giờ cậu ta hát ở tất cả những nơi công cộng
Ý tưởng này là của Lý Phong.
Lý Phong nới với Hứa Hạo Nhiên, nếu cậu ta thực sự muốn tiến đến sân khấu quốc tế, việc đầu tiên cần làm là phải mặt dày!
Là một người làm nghệ thuật, thì phải mặt dày.
Cần bỏ đi cái tôi của mình.
Sau đó là đứng trước mặt nam thanh nữ tú, già trẻ gái trai, bất kể tầng lớp nào trong xã hội, biểu diễn tài năng của mình.
Hứa Hạo Nhiên thích hát, sau khi trải qua rất nhiều biến cố, cuối cùng Hứa Hạo Nhiên đã hoàn toàn hiểu rõ.
Cậu ta phát hiện thứ mình đang theo đuổi là một thứ gì đó rất hư ảo.
Cậu ta muốn trở thành một nhà nghệ thuật.
Cậu ta muốn dùng cách riêng của mình để thay đổi thế giới.
Lúc này, có một chiếc xe Roll Royce đi tới, dừng trước cửa đón Vip.
Vốn dĩ Hứa Hạo Nhiên không liên quan gì đến chiếc xe sang này cả.
Thế nhưng, người đàn ông mặc vest, đi giày da, đeo kính vàng ngồi trên xe cảm thấy Hứa Hạo Nhiên có chút ngứa mắt.
Người đàn ông này tên là Ngụy Thường.
Hắn vừa từ nước ngoài trở về.
Gia tộc của Ngụy Thường có địa vị trên trường quốc tế.
Năm đó trong lúc hỗn loạn, trưởng bổi trong gia tộc này đã trốn ra nước ngoài.
Những năm gần đây, họ đã ăn sâu bén rễ ở nước ngoài.
Ninh Châu là nhà của họ.
Ngoài một ngôi nhà và vài doanh nghiệp nhỏ thì không còn gì khác.
Bình thường Ngụy Thường sẽ không về nước.
Thế nhưng vài tiếng trước đây, hắn đã biết được một tin vô cùng quan trọng từ nguồn tin bí mật!
Chương 790: Tao đây muốn ăn đấm đây, đấm đi
Blair Clydesman -người thừa kế gia tộc Clydesman đột nhiên đến Ninh Châu.
Đây là một tin tốt đối với những thanh niên còn độc thân.
Có rất nhiều người hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của Blair Clydesman, thậm chí có thể chấp nhận ở rể.
Thế nhưng Blair Clydesman là một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, về cơ bản không ai có thể lọt vào mắt cô ta.
Có tin đồn Blair sắp trở thành nữ thần của “Chiến thần Hồng Hải”.
Thế nhưng mọi người đều biết, “Chiến thần Hồng Hải” là đỉnh cao của loài người, khó có thể với tới!
Cho dù là Blair Clydesman cũng không có cơ hội là người phụ nữ của anh.
Có mấy người thực lực rất mạnh.
Thế lực vô cùng hùng hậu.
Hơn nữa dung mạo còn rất xinh đẹp!
Ngụy Thường cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi.
Vì thế, hắn đã ngồi chuyên cơ của mình bay về nước sớm hơn Blair nửa tiếng đồng hồ.
Hơn nữa còn là người đầu tiên ngồi xe Rolls-Royce đến sảnh VIP đón nữ thần hạ cánh.
Ngụy Thường nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên vừa đi vừa hát, đắm chìm trong thế giới của mình quên hết mọi thứ xung quanh, bất giác hắn cau mày.
Hắn cau có nói với tên vệ sĩ đứng bên cạnh: “Đuổi cái thằng ăn mày kia đi cho tôi”.
Mấy tên vệ sĩ hung dữ xuống xe.
Bọn họ ai nấy cũng to cao, vạm vỡ lực lưỡng.
Sự xuất hiện của những người này khiến cho những người quanh Hứa Hạo Nhiên lùi vội ra xa.
Tên áo đen cầm đầu đi thẳng lên trước, chỉ Hứa Hạo Nhiên nói: “Ai cho mày hát hò ở đây, cút mau!”
Hứa Hạo Nhiên đang đàn hát rất vui vẻ,cảm thấy ánh mắt và suy nghĩ của mọi người xung quanh có phần kỳ lạ, cậu ta cảm nhận được vô vàn đa dạng của cuộc sống.
Thế mà lại xuất hiện mấy người khiến cho dòng suy nghĩ của cậu ta bị đứt đoạn.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu tròn mắt nhìn.
“Này, ai khiến mấy người lo chuyện bao đồng hả?”
“Sân bay này cũng không phải của nhà mấy người, dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?”
Tên vệ sĩ không nhịn được nữa rồi.
Hắn ta nắm chặt tay, tỏ vẻ uy hiếp Hứa Hạo Nhiên.
Hắn ta chỉ thẳng tay vào mặt Hứa Hạo Nhiên, trợn mắt lên nhìn rất hung dữ.
“Tên nhóc con, bây giờ tao còn đang khách sáo với mày thì mày nên biết điều, mau cuốn gói khỏi chỗ này ngay”.
Hứa Hạo Nhiên nghiêng đầu rung chân, cười nói: “Thế khi anh không khách sáo nữa, thì sẽ thế nào?”
Tên vệ sĩ cầm đầu nắm đấm kêu răng rắc: “Tao thấy có vẻ mày muốn ăn đấm đúng không?”
Hứa Hạo Nhiên liền vỗ tay xuống nền đá hoa, cả người nhảy cẫng lên: “Không sai, tao đây muốn ăn đấm đây, đấm đi!”
Tên vệ sĩ không nói thêm một lời nào, hắn giơ nắm đấm lên lao thẳng về phía Hứa Hạo Nhiên.
Chính lúc này, cửa ra VIP truyền đến tiếng giày cao gót.
Chỉ nhìn thấy Blair bước từ trong ra như một ngôi sao quốc tế với hào quang rực rỡ sáng như sao trên bầu trời đêm.
Tai Blair Clydesman rất thính.
Lúc nãy ở cách đó rất xa, cô ta đã nghe thấy giọng hát của Hứa Hạo Nhiên.
Phản ứng khi đó của Blair Clydesmanchính là....
Khó nghe chết đi được!
Nếu không để ý đến thân phận của mình, e rằng Blair sớm đã xông đến tát cho cậu ta một phát rồi.
Bởi vì cô ta cảm thấy Hứa Hạo Nhiên đang sỉ nhục bài hát này.
Lúc này chỉ nhìn thấy tên vệ sĩxắn tay áo đi về phía Hứa Hạo Nhiên.
Chân yếu tay mềm như Hứa Hạo Nhiên chắc chắn không thể đánh lại tên vê sĩ to cao kia.
Những người xung quanh đều nhìn họ cười he he.
Mong đợi được nhìn thấy cảnh Hứa Hạo Nhiên bị tên vệ sĩ đánh cho kêu gào thảm thiết.
Thế mà tên vệ sĩ vừa mới tiến lại gần, đột nhiên Hứa Hạo Nhiên kêu lên một tiếng!
Tiếp đó, Hứa Hạo Nhiên đưa tay chỉ về phía sau tên bảo vệ.
Biểu cảm của cậu ta rất khoa trương.
Ánh mắt đó giống như nhìn thấy một con khủng long bước ra từ kỷ Phấn trắng.
Lại giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống.
Tên vệ sĩ cũng bị biểu cảm của Hứa Hạo Nhiên làm cho ngẩn ngơ cả người.
Hắn ta vội quay đầu lại nhìn.
Thế nhưng, lúc hắn vừa xoay người phát hiện mấy tên đàn em cũng quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng bọn chúng nhìn thấy chính là cảnh đám người đang đứng cười he he he.
Lúc này tên vệ sĩ cầm đầu mới nhận ra rằng mình vừa bị tên nhóc kia trêu đùa.
Tên vệ sĩ này ko phải là người bình thường.
Hắn ta là Wilson.
Từng là lính trong quân đội Hoàng Gia Anh Quốc.
Hắn ta thuộc tầng lớp ưu tú và đã tham gia vài cuộc chiến tranh thực sự.
Có ít nhất mấy chục người đã chết dưới súng của hắn.
Hắn ta cũng từng dẫn đầu một đội quân tiến vào khu vực vịnh biển.
Trong môi trường chiến đấu vô cùng khắc nghiệt cùng với kẻ địch vô cùng xảo quyệt.
Hắn ta có thể tồn tại được.
Hắn ta trở về nước với niềm tự hào vinh dự.
Sau đó vì phạm phải một lỗi lầm nhỏ mà đã bị trục xuất.
Về sau hắn ta gặp được trưởng tộc gia tộc họ Ngụy, được ông ta coi trọng và cử đến chỗ cậu chủ trẻ có triển vọng nhất của nhà họ Ngụy.
Trog khoảng thời gian vừa qua, Wilson đã làm rất tốt, chưa phạm phải bất kỳ sai lầm nào cả.
Điều này cũng khiến cho hắn ta có vị trí và danh tiếng nổi trội trong số các đồng nghiệp của mình.
Thế nhưng, vây giờ hắn ta lại bị một tên nhóc giỡn cợt như vậy.
Wilson vô cùng tức giận.
Hắn ra quay lại giơ nắm đấm về phía Hứa Hạo Nhiên.
Thế nhưng khi hắn ta quay người lại, Hứa Hạo Nhiên không hề bỏ chạy.
Ngược lại không biết từ khi nào, cậu ta rút từ trong cái túi vải rách nát của mình ra một cái bình giống bình xịt côn trùng.
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên nở nụ cười rạng rỡ.
“Phụt!”
Đúng lúc Hứa Hạo Nhiên ấn cái bình xịt, có một luồng khí mạnh phun ra.
Lúc đó, mặt Wilson dính đầy một lớp dịch lỏng kì lạ.
Đồng thời còn có một cơn đau dữ dội.
“Á!”
Wilson ôm mặt gào lên đau đớn.
Hứa Hạo Nhiên đắc ý nhìn Wilson đang ôm mặt ngồi thụp xuống gào lên đau đớn.
Cậu ta đeo đàn ghi-ta lên trên lưng, sau đó cầm cái bình xịt lên, nhìn đám vệ sĩ đang vây quanh mình cười he he và nói.
“Tôi nói, mặc dùng không biết đám tay sai các người do ai phái đến?”
“Nhưng nhất định phải nhớ kỹ, đây là Ninh Châu”.
“Không phải là nơi các người có thể tác oai tác quái”.
Wilson trong cơn đau đớn liền gào lên với đám đàn em.
“Chúng mày xong lên hết cho tao, đập chết nó!”
Lúc đó, một đám vệ sĩ xông về phía Hứa Hạo Nhiên.
Thế nhưng Hứa Hạo Nhiên không hề hoảng sợ, cậu ta vẫn tươi cười, đợi mấy tên vệ sĩ tiến lại gần, lại ấn chiếc bình xịt thêm một lần nữa.
Trong chớp mắt, mùi khí nồng nặc bay ra xung quanh.
Vốn dĩ đám vệ sĩ nghĩ đây chỉ là thuốc diệt côn trùng bình thường, hoặc là một loại bình xịt phòng vệ.
Bọn họ liền bịt mũi và miệng lại.
Thế nhưng khi loại khí này tiếp xúc với da bọn họ.
Đám vệ sĩ cảm thấy da mình giống như đang bị thiêu đốt!
Trong quá trình chạy, Cố Ngôn Hi rõ ràng là cảm thấy mệt mỏi.
Việc lái xe vừa rồi đã tiêu hao gần hết sự phấn kích của cô ấy.
Cố Ngôn Hi nói với Hứa Mộc Tình:"Này, tại sao vẫn chưa đến nhỉ? Tớ sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Hứa Mộc Tình chỉ vào một góc phía trước và nói: "Rẽ phải phía trước là đến rồi".
Theo chỉ dẫn của Hứa Mộc Tình, bốn người họ lao đến cuối hành lang, sau đó phá vỡ một cánh cửa.
Tuy nhiên, sau khi phá được cánh cửa này, Cố Ngôn Hi, Sandy và Trần Quả đều bị choáng váng.
Bởi vì những gì được hiện ra trước mặt họ không phải là một phòng thí nghiệm bí mật, cũng không phải là một nhà tù dùng để giam giữ các tù nhân.
Mà là bếp sau phòng ăn!
Cố Ngôn Hi không ngờ họ sẽ đến nơi này.
Cô ấy ngơ ngác nhìn Hứa Mộc Tình và nói: "Chúng ta đến đây làm gì vậy?"
Mà Hứa Mộc Tình cũng chả ngạc nhiên hay bối rối gì.
Rõ ràng, tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của cô.
Lúc này Hứa Mộc Tình lập tức quay đầu, duỗi tay về phía Trần Quả.
Trần Quả, người đã chuẩn bị từ lâu, ngay lập tức đưa cho Hứa Mộc Tình một thứ màu đen.
Hứa Mộc Tình vội vàng đón lấy thứ màu đen ‘pằng’ một cái, ấn vào một vị trí trong góc tường.
Người bình thường khó có thể nhận ra vị trí này.
Ngay lập tức, Hứa Mộc Tình nói với ba người ở xung quanh: "Mục tiêu ngay từ đầu của tôi là cái bếp sau trụ sở này".
"Căn cứ này rất lớn, đông người, như vậy phòng bếp của bọn họ cũng phải rất lớn".
"Muốn sản xuất thực phẩm cho hàng trăm hoặc thậm chí nhiều người hơn trong một khoảng thời gian ngắn".
"Họ chắc chắn cần một cái nồi hơi lớn và một dòng khí đốt tự nhiên ổn định".
Hứa Mộc Tình chỉ vào một tấm biển treo cạnh tường và nói.
"Họ sử dụng khí metan để nấu thức ăn".
"Căn phòng phía sau bức tường này chuyên dùng khí metan làm cơm".
"Thử nghĩ xem, nếu nó phát nổ thì sẽ thế nào?"
Cố Ngôn Hi đưa tay ra che miệng.
Đôi mắt của Sandy trợn tròn mắt.
Trong khi nói chuyện, Hứa Mộc Tình lập tức vỗ vỗ vào cái thứ màu đen.
Đột nhiên, mấy con số màu đỏ xuất hiện trên thứ màu đen.
Số màu đỏ trên thứ màu đen đang đếm ngược!
Chỉ có năm phút.
Ngay sau đó, có một âm thanh ồn ào từ hành lang khi mấy người Hứa Mộc Tình đến khi nãy truyền đến.
"Họ ở đây".
Hứa Mộc Tình lập tức dẫn ba người từ phòng bếp đi ra cửa trước.
Sau khi rời khỏi nhà bếp, họ chạy không ngừng dọc theo một hành lang cao dần.
Cuối hành lang là nhà hàng đã được xây dựng trên mặt đất.
Họ lao ra khỏi nhà hàng nhanh nhất có thể.
Lúc này cả bốn người đều hoàn toàn bị ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Sandy hỏi Hứa Mộc Tình: "Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Vô hình trung, Sandy đã thích nghi với nhịp điệu do Hứa Mộc Tình hướng dẫn.
Lúc này Hứa Mộc Tình cười nói: "Chờ".
Cố Ngôn Hi nhảy dựng lên ngay lập tức và nói với Hứa Mộc Tình: "Không phải vậy chứ?"
"Cậu không nghe nói bọn khốn kiếp sắp đuổi kịp rồi sao?"
"Còn chờ cái gì nữa".
"Chờ chúng đến lột da của chúng ta ra à".
Cố Ngôn Hi vừa dứt lời thì đột nhiên có ba chiếc xe địa hình lao tới.
Cố Ngôn Hi nhanh chóng nâng hung khí trên tay lên, định lao vào xe địa hình.
May mắn thay, Sandy phản ứng khá nhanh, cô ta nhanh chóng nâng nòng súng trên tay Cố Ngôn Hi để tất cả đạn bắn lên trời.
"Đừng nóng, họ là người của mình".
Sandy nhìn thấy người điều khiển xe địa hình ở phía trước.
Đó cũng là một phụ nữ có làn da màu sô cô la đen.
Đối phương nhanh chóng dừng xe trước mặt đám người Hứa Mộc Tình.
Không kịp dài dòng, bởi vì có mấy viên đạn đã bắn qua bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Cùng lúc đó, Trần Quả vội vàng nhắc nhở: "Đi mau, chỉ còn một phút nữa là nổ đấy".
Bốn cô gái vội vã lên xe.
Tăng tốc về phía ngoài của căn cứ.
Khi họ vừa lao ra khỏi hàng rào thép gai của căn cứ, thì sau lưng họ bất ngờ xảy ra một vụ nổ cực lớn!
Sóng xung kích do vụ nổ tạo ra đã làm bật gốc những cây bên cạnh nó ngay lập tức.
"Nhanh! Nhanh!"
Sandy liên tục thúc giục bạn của mình.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đang ghé vào cạnh cửa, quan sát ngọn lửa phát ra từ căn cứ phía sau họ.
Vẻ phấn khích trên gương mặt của Cố Ngôn Hi dần dần lắng xuống.
Cô ấy đột nhiên nói với Hứa Mộc Tình: "Có phải chúng ta quá đáng quá không?"
So với Cố Ngôn Hi, tâm của Hứa Mộc Tình vững hơn một chút.
Sau khi trải qua liên tiếp những chuyện này, Hứa Mộc Tình đã có một sự thay đổi lớn.
Cô nhẹ giọng nói: "Đây là một thế giới ăn thịt người".
"Nếu chúng ta không làm điều này, gia đình và bạn bè của chúng ta sẽ bị đe dọa, thậm chí chết".
"Để bảo vệ những người xung quanh chúng ta, chúng ta phải làm thế".
Sau đó, Hứa Mộc Tình nói thêm: "Hơn nữa, họ không phải là người tốt".
Lời nói của Hứa Mộc Tình mang lại hiệu quả không nhỏ.
Cố Ngôn Hi vỗ tay một cái, cười nói: "Đúng nhỉ! Đây đều là những kẻ xấu. Chúng ta làm thế là vì dẫn trừ hại thôi mà!"
Mấy chiếc xe lao tới hang động nơi đám người Hứa Mộc Tình ẩn náu trước đây.
Nó vẫn giống như khi họ rời đi.
Cố Ngôn Hi liếc nhìn xung quanh và hỏi Sandy: "Người của cô ở đây hết chưa?"
Sandy lắc đầu: "Không chỉ có thế, ngoài những chiến binh ưu tú của bộ tộc chúng tôi, còn có những người khác bị nhốt trong căn cứ này".
Hứa Mộc Tình đặt tay lên vai Sandy, cười nói: "Đừng lo lắng! Những người khác chắc chắn đã được chồng tôi cứu rồi".
Bọn họ vừa xuống xe, trên đầu đột nhiên có hai chiếc trực thăng bay tới.
Trước khi đám người Hứa Mộc Tình kịp phản ứng, một vài người đã nhanh chóng nhảy khỏi trực thăng!
Những người này nhảy từ độ cao hàng chục mét, hoàn toàn không có dây thừng.
Họ đứng trước mặt đám người Hứa Mộc Tình, không biểu cảm gì trên khuôn mặt, như thể họ là người máy.
Nhưng họ phóng ra một luồng khí tức đáng sợ khiến người ta không dám đến gần.
Những người này rất nguy hiểm!
Cố Ngôn Hi nhanh chóng hỏi Hứa Mộc Tình: "Nên làm gì bây giờ?"
"Cậu vẫn còn cách đúng không".
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình không ngờ những người này lại xuất hiện!
Năng lực của những người trước mặt này khác với lính đánh thuê nước ngoài, trông họ rất mạnh!
Các chiến binh tinh nhuệ xung quanh Sandy, mặc dù tất cả đều bị thương đầy mình.
Nhưng họ vẫn cắn răng chịu đựng, hét lớn một tiếng, lập tức xông lên.
Tuy nhiên, họ giống như những đứa trẻ ba tuổi đánh nhau với người lớn, lần lượt bị hạ gục hết.
Những người này từng bước tiếp cận đám người Hứa Mộc Tình.
Khi họ bước đến chỗ đám người Hứa Mộc Tình, đang định ra tay.
Thì vài cây kim gây mê đột ngột bắn ra từ bụi cây.
Chương 782: Nghĩ cho bọn FA một chút đi
Góc bắn của kim gây tê rất chính xác!
Mà lại phóng ra một cách bất ngờ, những người này chưa kịp phản ứng, thì cơ thể đã ngã xuống ngay lập tức.
Ngay sau đó, thấy Lý Phong cười cười bước ra khỏi bụi cây.
Khi nhìn thấy Lý Phong, Cố Ngôn Hi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chân cô ấy mềm nhũn ra, ngồi bệt xuống bãi cát trắng.
Hứa Mộc Tình giang hai tay ra và lao vào vòng tay của Lý Phong.
Dưới ánh nhìn của mọi người, trao cho anh một nụ hôn say đắm.
"Này, tôi nói chứ, hai người có thể nghĩ đến cảm giác của mấy con người FA bọn tôi không!"
Cố Ngôn Hi ngồi bên cạnh trợn mắt lườm.
Cùng lúc đó, Cố Ngôn Hi không thấy ai ở phía sau Lý Phong, liền hỏi.
"Đúng rồi, không phải anh nói còn có người sao, họ đi đâu rồi?"
Cố Ngôn Hi vừa dứt lời, Lý Phong lập tức duỗi tay ra và búng ngón tay lên không trung.
Ngay sau đó, trên bờ biển gần đó vang lên tiếng động cơ rất lớn.
Cố Ngôn Hi và những người khác quay đầu lại nhìn sang, họ phát hiện ra có một con tàu đang đến gần!
Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình vào lòng, cười nói: "Chuyện của tôi đến đây là xong rồi, chúng ta về nhà đi".
...
Sân bay quốc tế Ninh Châu.
Hứa Thiên Tứ bước ra khỏi hành lang VIP với nụ cười trên môi.
Khi đứng dưới ánh mặt trời, anh ta bất giác giang hai tay ra, hít một hơi dài rồi thốt lên.
"Ôi, không khí ở quê tốt thật đấy!"
"Lâu lắm không về. Không ngờ Ninh Châu nhỏ bé này lại phát triển như vậy".
Vào lúc này, hiện ra trước mặt Hứa Thiên Tứ thực sự là một Ninh Châu đang thay đổi nhanh chóng.
Do các chính sách ưu đãi chung, nhiều nguồn vốn nước ngoài đã đổ vào Ninh Châu.
Với sự hỗ trợ của chính phủ, nhiều công trình đầu tư khác nhau đã được thực hiện.
Trong số đó, các công ty địa phương cũng đóng một vai trò rất quan trọng.
Bây giờ, công ty có tầm ảnh hưởng lớn nhất và sâu rộng nhất đối với người dân ở Ninh Châu tất nhiên là tập đoàn Lăng Tiêu.
Không nói đến những thứ khác, ngay đối diện với lối ra của sân bay quốc tế, có một khách sạn năm sao đang được xây dựng.
Mà khách sạn này thuộc sở hữu của tập đoàn Lăng Tiêu.
Tập đoàn Lăng Tiêu chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường.
Trong trường hợp bình thường, các khách sạn năm sao nhất định sẽ mời các nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đến thiết kế.
Tuy nhiên, triết lý kinh doanh của chủ tịch và giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu hoàn toàn khác với những người bình thường.
Lần này, các nhà thiết kế của khách sạn năm sao được lựa chọn từ hơn hai trăm nhà thiết kế non trẻ trên cả nước.
Hầu hết những nhà thiết kế này đều không có tên tuổi, ít kinh nghiệm nhất là sinh viên đại học.
Những người có trình độ chuyên môn cao hơn là những nhà thiết kế đã làm việc trong các ngành liên quan trong vài năm, thậm chí hơn mười năm.
Chỉ là bọn họ luôn bị người ở trên đè ép, không ngóc đầu lên được.
Chính tập đoàn Lăng Tiêu đã mang đến cho họ một cơ hội hoàn toàn mới.
Cho phép họ thể hiện hết trí tưởng tượng và sự sáng tạo của mình.
Cuối cùng, sau một vòng tranh đấu, mười người đã được chọn từ hơn hai trăm người để cùng nhau thiết kế.
Phải nói rằng cuộc thi thiết kế khách sạn năm sao độc đáo này đã thu hút được sự quan tâm của nhiều tổ chức, công ty trên khắp cả nước và thậm chí là trên thế giới.
Hứa Thiên Tứ giang hai tay về phía khách sạn năm sao hơn bảy mươi tầng trước mặt.
Từ quan điểm hiện tại của anh ta, cứ như thể anh ta đã tận tay ôm lấy tòa nhà chọc trời này vậy.
Lần này Hứa Thiên Tứ từ nước ngoài trở về, chắc chắn không phải để thăm người thân.
Bởi vì anh ta không có người thân ở Ninh Châu.
Trải nghiệm còn lưu lại trong kí ức của anh ta ở đây là sự nhục nhã.
Mà bây giờ Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã chết.
Hứa Thiên Tứ sẽ dùng đôi tay của mình để từng bước ôm toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu vào lòng.
Nghĩ đến điều này, Hứa Thiên Tứ đột nhiên cảm thấy đầy tham vọng và hạnh phúc.
Anh ta giang hai tay ra và cười.
"Hahahaha, nhìn tòa nhà này xem".
"Chiều cao, ngoại hình và màu sắc của nó dưới ánh nắng mặt trời".
"Chậc chậc chậc, thật hoàn hảo, sẽ sớm là của tao thôi!"
"Anh gì ơi, đừng cản đường nữa được không?"
Vào lúc này, Hứa Thiên Tứ đột nhiên nghe thấy một giọng nói mà cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quên.
Anh ta gần như nhảy dựng lên theo phản xạ, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, cười nói.
Chết tiệt! Rõ ràng tên khốn Lý Phong kia đã chết, làm sao vừa trở về Ninh Châu đã nghe thấy giọng nói của nó rồi?
Có vẻ như tôi nên nuốt trọn tập đoàn Lăng Tiêu sớm đi thôi.
Hứa Thiên Tứ còn chưa nói xong, đột nhiên có một bàn tay vươn tới vai anh ta, vỗ nhẹ.
Hứa Thiên Tứ dừng lại, đột ngột quay lại.
Lúc quay lại, anh ta cũng hét lên: "Đồ chó, dám vỗ vai tao, mày biết tao là ai …"
Từ "không" ở cuối câu còn chưa kịp thốt ra.
Bởi vì trên mặt anh ta đã bày ra vẻ mặt như gặp phải quỷ!
Chính xác mà nói, biểu cảm của anh ta thậm chí còn hơn cả việc gặp phải quỷ.
Đồng tử của Hứa Thiên Tứ giãn ra, con ngươi của anh ta như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Miệng anh ta cũng há hốc ra, anh ta thậm chí còn không biết mình đang chảy rãi.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ kinh ngạc nhìn hai người trước mắt.
Lý Phong!
Hứa Thiên Tứ hoàn toàn không tin rằng Lý Phong vẫn còn sống.
Theo phản xạ, anh ta coi người trước mặt là một người rất giống Lý Phong.
Anh ta trước hết là nhìn Lý Phong một lượt, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười nghiêm nghị.
Vẻ mặt của Hứa Thiên Tứ lúc này trông vô cùng dữ tợn và xấu xa.
Anh ta nhìn thẳng vào Lý Phong rồi đột nhiên nở nụ cười.
"Thằng kia! Mày có biết mày rất đen không?"
Lúc này Lý Phong đang mặc một bộ vest.
Nếu là bình thường, thì làm gì có chuyện này.
Cũng bởi vì anh mặc một bộ vest khiến Hứa Thiên Tứ có cơ sở nghĩ rằng người trước mặt không phải là Lý Phong.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, Lý Phong chưa bao giờ mặc vest.
Lý Phong trong bộ vest trông rất điển trai.
Khi anh đi giữa đám đông, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác phái.
Tất cả những người phụ nữ đi qua, dù già hay trẻ, đều sẽ bất giác đổ dồn ánh mắt vào Lý Phong.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lý Phong tràn ngập biểu cảm khác nhau.
Có sự si mê, sự tò mò và một mong muốn mạnh mẽ.
Lý Phong đối mặt với Hứa Thiên Tứ, nghe thấy lời nói của Hứa Thiên Tứ, anh không khỏi mỉm cười hỏi: "Tại sao tôi lại đen?"
Hứa Thiên Tứ xua tay ngay lập tức.
Vài người mặc đồ đen nhanh chóng vây lấy Lý Phong.
Những người này di chuyển rất nhanh, gần như trong nháy mắt, Lý Phong đã bị bọn họ bao vây, không có một khe hở.
Hứa Thiên Tứ đắc thắng nói: "Trông mày giống một người mà tao rất ghét".
"Thằng kia đã bị tao cho nổ thành trăm mảnh rồi".
Chương 783: Mày rất giống một người tao biết
"Mặc dù tao tự tay giăng bẫy, nhưng thật đáng tiếc khi tao không tự tay cầm dao róc từng thớ thịt của nó ra được".
"Mà giờ mày lại xuất hiện, đúng là thời đến cản không kịp".
"Cho nên, thiệt thòi cho mày một chút rồi".
"Mày sẽ thay thế nó để tao hoàn thành những gì tao chưa làm được".
Vừa dứt lời, Hứa Thiên Tứ hất đầu một cái, đám người áo đen vây quanh Lý Phong cũng nhanh chóng vươn tay ra.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Những người mặc đồ đen bên cạnh Hứa Thiên Tứ có thực lực không hề yếu, chỉ vừa mới đưa tay ra.
Ai nấy đều đụng phải một lực va chạm rất mạnh.
Lập tức, từng người một bay ra phía sau như một quả bóng.
Bay qua đỉnh đầu những người đang đứng xem xung quanh, rồi rơi xuống đất một cách nặng nề.
Trợn mắt há hốc mồm.
Hứa Thiên Tứ há hốc miệng, tròn xoe mắt.
Bởi vì anh ta nhìn thấy Lý Phong cười.
Nụ cười này đã quá quen với anh ta rồi.
Kể từ giây phút anh ta bắt đầu nhìn thấy nụ cười này.
Anh ta và đám người xung quanh anh ta làm gì cũng không thuận buồm xuôi gió.
Đối với Hứa Thiên Tứ, Lý Phong chính là một cơn ác mộng.
Vốn nghĩ rằng cơn ác mộng này đã qua đi, từ đây có thể bình chân như vại.
Nhưng không ngờ tới là Lý Phong vẫn còn sống!
"Làm sao có thể thế được? Không! Không phải mày đã chết rồi sao?"
"Tao đã tận mắt chứng kiến chiếc trực thăng bị nổ tung thành từng mảnh!"
Lý Phong nhoẻn miệng cười nhẹ.
Lúc này Hứa Mộc Tình lái chiếc xe Mercedes Benz màu trắng của cô chạy tới, dừng cách đó không xa.
Hứa Mộc Tình không muốn xuống, vẫy tay với Lý Phong: "Chồng, đi thôi, bố mẹ đang đợi chúng ta đó".
Hứa Thiên Tứ khó mà tin được rằng Lý Phong vẫn chưa chết.
Tuy nhiên, ngay khi nghe thấy giọng nói của Hứa Mộc Tình, anh ta biết rằng tất cả những điều này không phải là mơ mà là thật!
Hứa Thiên Tứ nhảy dựng lên gần như ngay lập tức, xoay người bỏ chạy.
Anh ta chạy ra xa hơn mười mấy mét, đột nhiên chỉ vào Lý Phong, từ xa xa hét lớn một tiếng.
"Lý Phong, không ngờ là mày chưa chết".
"Nhưng như vậy cũng tốt, sau tao sẽ tự tay lột da chó của mày ra".
"Sau đó, xẻo từng miếng thịt của mày trước mặt Hứa Mộc Tình!"
Lý Phong nhìn Hứa Thiên Tứ một lượt, trong nháy mắt thân ảnh của anh chợt lóe lên.
Đồng tử của Hứa Thiên Tứ lập tức giãn ra, khi anh ta kịp phản ứng, Lý Phong đã đứng cạnh anh ta, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hứa Thiên Tứ.
Lý Phong vỗ vai Hứa Thiên Tứ hai lần.
"Có một câu nói tôi tặng anh nguyên văn này".
"Tôi vốn nghĩ rằng cuộc sống khá nhàm chán".
"Mà tự nhiên anh lại xuất hiện, được lắm, lại có đồ chơi rồi".
Sau đó, Lý Phong làm người lái xe và nhanh chóng rời đi cùng Hứa Mộc Tình.
Nhìn chiếc xe rời đi như bay, Hứa Thiên Tứ nghiến răng, trên mặt tràn đầy oán hận.
Từ từ, sự oán hận này tạo nên một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt anh ta.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên cười ha hả trước mặt mọi người.
"Lý Phong, mày cho rằng lần này tao đến đây một mình sao?"
"Vốn dĩ tao định một mình nuốt chửng Tập đoàn Lăng Tiêu thôi".
"Bây giờ có vẻ như tao lại phải tìm lại đồng minh rồi".
"Thế giới này phức tạp hơn nhiều so với mày nghĩ đấy".
"Trong thế giới rộng lớn này, có rất nhiều thế lực và nhân vật hùng mạnh mà mày chưa bao giờ ngờ tới đấy".
"Mày đợi đấy".
"Mày đợi đấy!!"
Hơn nửa giờ sau, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton Ninh Châu.
Lúc này, có một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng mặc bộ vest đen.
Anh ta đang ngồi trên ghế sô pha, uống rượu một cách duyên dáng.
Phía sau anh ta là một người đàn ông khỏe như gấu.
Ngay cả khi người này đứng im lặng, cũng sẽ cho toát ra khí tức khủng khiếp.
Không lâu sau, cửa phòng tổng thống bị đẩy ra.
Chưa thấy người đã thấy tiếng.
"Hahahaha. Xin lỗi, để anh Pence đợi lâu rồi".
Sau đó, Hứa Thiên Tứ bước vào, Hứa Thiên Tứ cười haha và ngồi ngay đối diện với Pence.
Đây là lần đầu Pence gặp Hứa Thiên Tứ.
Trước đó, anh ta chưa từng nghe đến tên người này.
Với thân phận và địa vị của mình, nếu là trước đây anh ta sẽ không bao giờ để ý tới loại người này.
Bởi vì Hứa Thiên Tứ cho anh ta cảm giác rằng Hứa Thiên Tứ giống như một kẻ nhà giàu mới nổi.
Quý tộc như Pence sẽ không bao giờ hợp tác với một người như vậy.
Nhưng anh ta mới đến, để có thể cắm rễ ở Ninh Châu, cướp đoạt tài nguyên của khu vực này càng nhanh càng tốt.
Anh ta phải có mối quan hệ tốt với dân bản địa.
Thực tế, Hứa Thiên Tứ không phải là lựa chọn đầu tiên của Pence.
Ban đầu anh ta muốn hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhưng chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu sau hai lần tiếp xúc với anh ta đã dứt khoát từ bỏ mọi dự án hợp tác với gia tộc anh ta.
Cho đến bây giờ, Pence vẫn không hiểu tại sao chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu Hứa Hiếu Dương lại từ bỏ cơ hội dễ dàng như vậy.
Tập đoàn Lăng Tiêu bây giờ dường như có ảnh hưởng rất lớn ở khu vực phía đông.
Tuy nhiên, trong mắt Pence, thì nó cũng chỉ là một doanh nghiệp bản địa, không thể bước ra thế giới.
Nếu không có cách nào khiến một doanh nghiệp hoạt động trên trường quốc tế ngày càng lớn mạnh.
Thì đến cuối cùng, nó cũng chỉ là món ăn cho kẻ khác mà thôi.
Nếu lựa chọn đầu tiên không được, thì phải tìm đường khác thôi.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đã chủ động tìm đến, điều này tình cờ cho Pence một cơ hội.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hứa Thiên Tứ đã cho Pence một ấn tượng ban đầu không tốt.
Đây là khuôn mặt của một kẻ nhà giàu mới nổi điển hình.
Nhưng đồng thời, Hứa Thiên Tứ lại cho Pence một cảm giác rất nguy hiểm.
Mối nguy hiểm này không đến từ các thế lực đứng sau Hứa Thiên Tứ, mà là chính Hứa Thiên Tứ.
Pence cảm thấy rằng đôi mắt của Hứa Thiên Tứ đặc biệt tham lam.
Đồng thời, tuy rằng anh ta nở nụ cười, nhưng lại mang đến cho người ta một loại ảo giác điên cuồng.
Hai người đang nói về một dự án hợp tác.
Một người phụ nữ gợi cảm gõ cửa và bước vào.
Người phụ nữ cầm một tập tài liệu trong tay.
Cô ta đứng bên cạnh Pence và đưa tập tài liệu lên.
Pence cầm tập tài liệu và xem xét cẩn thận, rồi mắt anh ta bất giác sáng lên.
Pence nói với Hứa Thiên Tứ: "Anh Hứa, thông tin anh cung cấp rất chi tiết và thú vị".
"Tôi rất thích, nhưng tôi vẫn phải gửi những tài liệu này cho chị gái xem xét".
Khi nhắc đến chị gái, trên khuôn mặt Pence bất giác lộ ra vẻ tự hào .
Bởi vì tất cả những ai biết gia tộc Clydesman họ đều biết chị gái của Pence.
Blair Clydesman!
Lý do tại sao người phụ nữ này lại nổi tiếng trong giới xã hội thượng lưu.
Đó là bởi vì cô ta được đánh giá là một trong mười nữ thần có liên hệ mật thiết với "Chiến thần Hồng Hải"!
Chương 784: Lại giở trò cũ
Pence nói: “Nhưng có một điều tôi không hiểu tại sao, trong thông tin anh cung cấp cho chúng tôi, rất nhiều thông tin bị bỏ trống”.
"So với doanh nghiệp của anh, tập đoàn Lăng Tiêu thực sự là đối tác lý tưởng nhất cho gia tộc chúng tôi lần này".
Hứa Thiên Tứ bật cười: "Thật đáng tiếc, chỉ cần Hứa Hiếu Dương còn là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu ngày nào, thì cả gia tộc của anh sẽ không bao giờ hợp tác được với họ".
"Tôi hiểu quá rõ Hứa Hiếu Dương này".
"Anh muốn ông ta từ bỏ triết lý điều hành hiện tại, hợp tác với tập đoàn tư bản các anh".
"Điều đó là không thể, nên nhìn toàn bộ Ninh Châu, người duy nhất có thể hợp tác với anh là tôi".
"Và chỉ có tôi mới có thể dẫn dắt anh thôn tính toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu!"
Hứa Thiên Tứ có vẻ rất tự tin.
Anh ta vắt chéo chân, nằm trên ghế sofa.
Anh ta biết rất rõ rằng Pence sẽ đồng ý với các điều khoản của anh ta.
Hơn nữa, Hứa Thiên Tứ còn một đòn sát thủ để đối phó với Pence.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đột ngột vỗ tay, màn hình TV treo trên tường của khách sạn năm sao đột nhiên bật sáng.
Ngay sau đó, trên màn hình TV xuất hiện bóng dáng của Hứa Mộc Tình.
Nhìn thấy gương mặt thanh tú và thân hình duyên dáng của Hứa Mộc Tình, ngay cả Pence, người vốn tưởng rằng mình đã quen nhìn phụ nữ đẹp rồi, cũng không thể không dán mắt vào cơ thể Hứa Mộc Tình.
Trên màn hình TV đang phát ra một số thông tin cụ thể của Hứa Mộc Tình.
Pence quan sát một cách say mê, không rời mắt.
Một nụ cười nham hiểm hiện trên khuôn mặt Hứa Thiên Tứ.
Ban đầu, nếu Hứa Mộc Tình và Lý Phong đã chết, thủ đoạn này của Hứa Thiên Tứ sẽ được thay thế bằng cái khác.
Vì anh ta biết rất rõ tính cách của Pence.
Hứa Thiên Tứ đã biết rõ tính cách của Pence từ lâu trước khi anh ta lên kế hoạch hợp tác với gia tộc họ.
Mặc dù bề ngoài Pence trông rất lịch lãm, nhưng anh ta cũng chỉ là một cậu ấm thôi.
Dù anh ta có đối xử với người khác lịch sự đến đâu.
Thì trên thực tế, anh ta chính là sói đội lốt người.
Gia tộc họ điều hành một công ty đa quốc gia lớn.
Nó có các chi nhánh trên toàn thế giới.
Vì vậy, Pence thường có cơ hội để bôn ba khắp nơi.
Anh ta đi đâu cũng dụ dỗ con gái, mà nhất định phải là con gái nhà lành.
Anh ta không thích đám đàn bà ăn mặc diêm dúa lòe loẹt.
Anh ta thích chơi những người có thân phận, địa vị, học thức, năng lực và ngoại hình đẹp.
Trên thực tế, Hứa Thiên Tứ tìm đến anh ta.
Lý do là anh ta có những nhu cầu khác với những người bình thường và sở thích gần như biến thái của anh ta về phương diện kia.
Trong giới thượng lưu, những người như Pence tương đối phổ biến.
Bao năm qua, Hứa Thiên Tứ có thể nói là đã quá quen với nó rồi.
Một khi nắm bắt được sở thích của những người này, Hứa Thiên Tứ có thể dễ dàng có được thứ mình muốn từ họ.
Ngay sau đó, Hứa Thiên Tứ nhìn thấy biểu hiện mình mong đợi nhất trên khuôn mặt của Pence.
Đó là tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Hứa Thiên Tứ chỉ vào Hứa Mộc Tình trên màn hình và nói: "Người phụ nữ xinh đẹp này là Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu".
"Tôi nghĩ anh Pence có lẽ đã nghe thấy tên cô ta trước khi đến Ninh Châu rồi chứ nhỉ".
"Cũng biết rất rõ mọi hành động gần đây của cô ta".
"Nhưng anh hẳn là vẫn chưa gặp trực tiếp cô ta nhỉ".
"Tôi có thể vỗ ngực đánh cược với anh. Bản thân Hứa Mộc Tình đẹp hơn những cô mà anh thấy trên truyền hình gấp bội".
Mặc dù Pence đã thu lại biểu cảm thèm muốn trên khuôn mặt.
Tuy nhiên, từ ánh mắt của anh ta vẫn có thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng anh ta.
Hứa Thiên Tứ đứng dậy, đến bên tai Pence thì thầm vài câu.
Sau khi Pence lắng nghe, mắt anh ta ngày càng sáng hơn.
Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thiên Tứ và nói: "Anh Hứa, đề nghị của anh rất ok. Tôi quyết định hợp tác với anh ngay lập tức".
Hứa Thiên Tứ khẽ mỉm cười, một tia nham hiểm và xấu xa lóe lên trong khóe mắt anh ta.
...
Sau khi trở về từ hải đảo, Hứa Mộc Tình rất nhanh lại cắm đầu vào công việc.
Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã hoàn toàn đi đúng hướng, Hứa Mộc Tình có nhiều dự án đang chờ giám sát và thi công.
Nhiều khi, Hứa Mộc Tình rất ghen tị với em trai mình.
Thằng nhóc này không biết làm sao, mà đi đâu cũng có cây đàn trên lưng.
Nói gì mà phải đi tìm cuộc sống mới, nhận ra và theo đuổi con người thật của chính mình.
"Chị ơi, đến khách sạn rồi".
Giọng nói của Trần Quả khiến Hứa Mộc Tình hoàn hồn lại.
Bây giờ Hứa Mộc Tình đang đi dự tiệc chiêu đãi dành cho giới thượng lưu.
Mặc dù không thích, nhưng cô cũng biết rất rõ rằng khi một người đạt đến vị trí hiện tại như cô, thì không thể nào làm việc đơn độc được.
Có một số việc cô phải làm ngay cả khi cô không muốn làm.
Ngay cả khi cảm thấy hơi phiền phức, cô cũng phải đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt, trước khi xuống xe phải chỉnh đốn lại tác phong và nét mặt, sau đó đẩy cửa xe bước xuống.
Khi Hứa Mộc Tình định vươn tay mở cửa xe, thì một nhân viên khách sạn đã đi tới và mở cửa xe.
Lập tức, vô số ánh đèn flash liên tục lóe lên.
Là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Mộc Tình đã trở thành người của công chúng.
Giờ đây, cô đi đến đâu cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm.
Mặc dù hầu hết ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn thấy đều mang thiện ý.
Tuy nhiên, luôn có một số người hy vọng kiếm tiền bằng cách nắm bắt một số thông tin tiêu cực từ Hứa Mộc Tình.
Ngay sau khi Hứa Mộc Tình xuất hiện, vài người đàn ông và phụ nữ đã chạy đến và chĩa bút ghi âm về phía Hứa Mộc Tình.
"Cô Hứa, tôi là phóng viên của tuần báo" Tin tức hàng ngày ", cô nghĩ gì về chồng của mình?"
"Cô Hứa, nghe nói chồng cô ở rể, hơn nữa còn vô công rồi nghề".
"Ngày nào cũng chỉ biết ăn rồi ngủ, chết dí ở nhà. Chuyện này có thật không?"
"Cô Hứa, đừng đi, xin hãy trực tiếp trả lời câu hỏi của chúng tôi".
Nếu Hứa Mộc Tình nghe thấy họ xúc phạm chồng cô như thế này một thời gian trước, cô chắc chắn sẽ tức giận.
Và sẽ tranh luận với họ trước công chúng.
Nhưng bây giờ cô không làm vậy.
Bởi vì Hứa Mộc Tình biết rất rõ rằng những người này muốn cô đứng ra tranh luận với họ.
Bằng cách này, cô sẽ đứng đầu trang nhất ngày mai.
Hơn nữa, tin tức trực tuyến bây giờ tràn lan.
Chỉ cần những người này viết ngẫu nhiên một hoặc hai tiêu đề, họ có thể đẩy Hứa Mộc Tình, Lý Phong và cả gia đình họ lên đầu sóng ngọn gió.
Cho nên, bỏ qua là cách tốt nhất.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình đưa Trần Quả vào tiệc.
Ngay khi Hứa Mộc Tình xuất hiện, một nhóm nam nữ mặc vest và váy dạ hội lập tức vây quanh cô.
Trong số những người này, có một số người Hứa Mộc Tình quen.
Còn lại là những khuôn mặt lạ lẫm mà Hứa Mộc Tình chưa từng nhìn thấy trước đây.
Mà trong những khuôn mặt lạ lẫm này, có khuôn mặt Pence.
Lúc này, Pence, như thường lệ, vẫn mặc một bộ đồ đặt riêng rất đắt tiền của Pháp.
Từ đầu đến chân anh ta chỉ có một từ.
Đắt!
Chương 785: Tên đàn ông tự cảm thấy bản thân tốt đẹp
Với mái tóc vàng, khắp cơ thể anh ra toát lên khí chất quý tộc của người da trắng.
Loại như anh ta đứng giữa đám đông thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Vì điều này, Pence đã bị bao vây bởi một đám nhốn nháo.
Nhiều phụ nữ chưa chồng nhao nhao vây quanh anh ta.
Cũng có vài phụ nữ đã kết hôn, cảm thấy mình có phần xinh đẹp nên liên tục liếc mắt đưa tình với anh ta.
Lúc đầu, Pence chỉ giả vờ thờ ơ.
Nhưng khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ánh mắt anh ta đột nhiên sáng ngời.
Mặc dù Pence không thể hiện ra sự tha thiết của mình.
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn Hứa Mộc Tình đã thay đổi.
Như Hứa Thiên Tứ đã nói, Hứa Mộc Tình đẹp hơn trên màn hình TV nhiều.
Nhìn Hứa Mộc Tình từ xa, Pence thấy rằng Hứa Mộc Tình có một khí chất rất đặc biệt.
Loại khí chất này không thể thấy ở các nữ quý tộc da trắng.
Đồng thời, Pence cũng đã gặp nhiều phụ nữ da vàng.
Trong số những người phụ nữ mà anh ta chơi, không ai có thể so sánh với Hứa Mộc Tình.
Trong nhận thức của Pence, thực sự có thể sát cánh cùng Hứa Mộc Tình.
E rằng chỉ có chị gái của anh ta.
Bây giờ Pence cảm thấy rằng lồng ngực mình nóng hổi.
Đến nỗi anh ta cũng không kìm nén được bản thân mình, đã chủ động đi về phía Hứa Mộc Tình.
Trên khuôn mặt anh ta mang theo một nụ cười đầy chất quý ông.
Cầm ly rượu vang đỏ trên tay, anh ta bước đến chỗ Hứa Mộc Tình, cười nhẹ với cô.
"Cô Hứa, chào cô".
Từ lúc Hứa Mộc Tình bước vào, hầu như cô chỉ chú ý đến mấy người bạn bên cạnh mình.
Khi thứ tiếng Hoa Hạ lạ lùng của Pence đột nhiên vang lên, Hứa Mộc Tình mới phản ứng lại.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Pence.
"Chào anh!"
Hứa Mộc Tình nhẹ gật đầu.
Tuy nhiên, phong thái và hành động của Hứa Mộc Tình khiến Pence ngạc nhiên.
Pence có rất nhiều kinh nghiệm trong việc bắt chuyện.
Theo kinh nghiệm trước đây của anh ta, bất kỳ phụ nữ nào cũng sẽ có phản ứng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta.
Ngay cả một người phụ nữ đã có người trong lòng rồi thì ít nhiều cũng vẫn bị anh ta thu hút.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình không thèm nhìn anh ta đến 0,5 giây!
Như thể Pence không khác gì chó mèo bên lề đường!
Vào lúc này, mấy người Hứa Mộc Tình quay người rời đi.
Pence đột nhiên gọi với theo Hứa Mộc Tình: "Cô Hứa, xin cô đợi một chút".
"Có chuyện gì không?"
Hứa Mộc Tình dường như vẫn khá lịch sự.
Nhưng đằng sau sự lịch sự này, lại là một cảm giác vô cùng xa cách.
Bất kỳ người đàn ông nào đứng trước mặt Hứa Mộc Tình đều cảm thấy thế.
Điều này cũng ngăn cản họ chủ động tiếp cận Hứa Mộc Tình.
Mọi người sẽ bất giác chủ động tránh xa cô.
Mà trong giới còn có một cách nói rất thịnh hành.
Chỉ không cho những người bình thường biết cách nói này.
Chồng ở rể của Hứa Mộc Tình, thực ra là cậu chủ của một thế gia rất ghê gớm.
Mà người này bình thường không thích xuất đầu lộ diện.
Khả năng tập đoàn Lăng Tiêu có được quy mô như hiện tại, phần lớn là nhờ sự hậu thuẫn của người này.
Thông tin này chỉ được lưu hành trong giới thượng lưu Ninh Châu.
Trong một phạm vi khá nhỏ, không nhiều người biết đến nó.
Mà mọi người cũng không quen với việc phát tán ra ngoài.
Nói cách khác, họ đang mong có kẻ ngu ngốc nào đó, vì coi thường chồng của Hứa Mộc Tình mà gây phiền phức cho cô.
Cuộc sống bây giờ thật buồn tẻ. Nếu có một hai thằng đần dẫn xác đến chơi ngu rồi bị đánh, thì có phải rất thú vị không?
Mấy người đàn ông ở đằng xa cầm ly rượu trên tay, dường như chỉ đang đang tán gẫu kia.
Trên thực tế, tất cả đều đang âm thầm quan sát Pence một cách bí mật.
Trong ánh mắt của họ đều lộ ra tia sắc bén.
Hả hê!
"Cô Hứa, xin cho phép tôi tự giới thiệu. Tên tôi là Pence…"
Trước khi Pence nói hết câu, Hứa Mộc Tình đã nở một nụ cười hối lỗi, nói với Pence.
"Xin lỗi, tôi có việc khác phải đi trước".
"Lần sau có cơ hội chúng ta nói chuyện sau nhé".
Một tia tức giận thoáng qua trong mắt Pence.
Tuy nhiên, thay vì thể hiện trên khuôn mặt, anh ta đã đưa tay ra một cách lịch sự.
"Vậy thì lần sau vậy".
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình không đưa tay ra.
Cô chỉ cười lịch sự với Pence: "Xin lỗi, tôi không quen bắt tay đàn ông".
Sau đó cô quay lưng bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Hứa Mộc Tình, vẻ tức giận và quỷ quyệt trong mắt Pence càng ngày càng đậm!
...
"Bùm!"
Pence đá tung cánh cửa phòng tổng thống.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đang uống rượu và xem phim hoạt hình Tom và Jerry bên trong.
Trong phim hoạt hình, Tom đang đuổi theo Jerry chối chết.
Mặc dù Jerry nhìn thì là đang chạy.
Trên thực tế, nó đang liên tục vờn Tom bằng chiến lược của riêng mình.
Hứa Thiên Tứ bật cười.
Như thể anh ta là Jerry.
Nhìn thấy Pence từ ngoài cửa đi vào với vẻ mặt ảm đạm, Hứa Thiên Tứ cười nói: "Sao anh về sớm vậy?"
"Tôi nghe nói anh Pence từng là badboy à".
"Đi đến đâu gái theo đến đó".
"Theo lý mà nói, giờ anh phải ở trong căn phòng nào đó ân ái với Hứa Mộc tình rồi chứ nhỉ?"
Hứa Thiên Tứ đúng là hết chuyện để nói mà.
Pence ngồi trước mặt Hứa Thiên Tứ với vẻ mặt u ám nói với anh ta.
"Có phải anh đã biết Hứa Mộc Tình có bệnh sạch sẽ ngay từ đầu không?"
Bệnh sạch sẽ?
Hứa Thiên Tứ rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này.
Anh ta cười hỏi: "Câu này có ý gì?"
"Là một phụ nữ của tầng lớp thượng lưu, Hứa Mộc Tình thậm chí còn từ chối bắt tay người khác. Đây không phải là bệnh sạch sẽ thì là gì?"
Hứa Thiên Tứ chớp mắt: "Không đến mức thế chứ, tôi đã từng bắt tay cô ta rồi".
"Anh nói gì?"
Lúc này, Hứa Thiên Tứ cầm một cuốn tạp chí trên bàn trà lên, lật xem và tìm thấy tấm hình của Hứa Mộc Tình.
Trên bức ảnh, Hứa Mộc Tình đang bắt tay một cụ già với mái tóc bạc trắng, nở nụ cười rất nhân hậu.
"Cô ta đang bắt tay người khác đây thôi?"
"Đồ khốn kiếp! Con chó cái này coi thường tôi!"
Pence đá một cái vào bàn trà, sau đó trực tiếp quay người, dẫn theo vệ sĩ khỏe như gấu bên cạnh, tức giận bỏ đi.
Nhìn thấy Pence rời đi, Hứa Thiên Tứ giang hai tay ra, dựa người vào ghế sô pha.
Sau đó, anh ta vắt chéo chân, cười ha hả: "Trò vui bắt đầu rồi!"
Lúc này, không trung sau lưng Hứa Thiên Tứ khẽ run lên.
Một người đàn ông mặc đồ đen quỳ sau lưng Hứa Thiên Tứ.
Hắn thì thầm: "Chủ nhân, thuộc hạ có chút không hiểu".
"Nói".
Chương 786: Người phụ nữ đứng sau lưng anh ta mới đáng sợ
"Pence là một cậu ấm đích thực".
"Nhìn bề ngoài có vẻ lịch sự, lễ phép".
"Thực tế, anh ta chính là một con sói đội lốt cừu".
"Người này không có năng lực gì, vệ sĩ bên cạnh cũng chỉ ở mức trung bình".
"Chủ nhân cố gắng xúi giục anh ta đi tìm Hứa Mộc Tình là có ý gì".
"Nữ vệ sĩ bên cạnh Hứa Mộc Tình có thể dễ dàng đối phó bọn họ".
"Hahahahaha!"
Tiếng cười có một không hai của Hứa Thiên Tứ vang lên khắp phòng tổng thống.
"Kotaro, cậu có biết tại sao tôi là chủ, còn cậu là người hầu không?"
"Chủ nhân nhìn xa trông rộng! Là người thông minh nhất thế giới".
"Ừm, được lắm, khéo mồm đấy".
Hứa Thiên Tứ rung chân: "Tôi nói cho cậu biết, Pence chỉ là một tên nhãi nhép, đương nhiên không phải vì anh ta mà tôi tốn nhiều công sức như vậy".
"Mà là bởi vì còn có một người phụ nữ đứng sau Pence, một người phụ nữ rất đáng sợ".
"Người phụ nữ này hầu như không có khuyết điểm. Khuyết điểm duy nhất của cô ta chính là em trai".
"Trước kia có người nói năng thô lỗ với em trai cô ta, gia tộc tên đó đã biến mất trong một đêm".
"Cậu nói nếu em trai cô ta bị đánh hoặc thậm chí bị giết ở Ninh Châu, người phụ nữ này sẽ làm gì?"
...
Trong bữa tiệc hôm nay, Hứa Mộc Tình đã gặp mấy nhà đầu tư khá quen thân.
Mấy người đang ngồi cùng nhau, vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm.
Trước khi kịp nhận ra, thì đã hơn tám giờ tối rồi.
Hứa Mộc Tình có một thói quen là dù gặp nhà đầu tư hay bạn bè kinh doanh nào, cô cũng sẽ kết thúc cuộc trò chuyện trước chín giờ tối.
Hứa Mộc Tình coi tất cả những gì cô đang làm hiện nay hoàn toàn là công việc.
Cảm giác này không khác mấy so với những người bình thường làm việc trong công ty.
Chỉ khác là người bình thường không có cảm giác thân thuộc khi đi làm thôi.
Giờ đây, toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu thuộc về gia đình Hứa Mộc Tình.
Không thiếu tiền, tất cả những gì Hứa Mộc Tình làm bây giờ là thay đổi cuộc sống của chính cô và mọi người xung quanh.
Tuy nhiên, khi Hứa Mộc Tình thực sự bước vào giới này, sau khi leo lên đến đỉnh.
Cô nhận ra rằng thực ra rất khó thay đổi.
Nhiều khi, chỉ thay đổi quan niệm sống của mọi người đã là rất khó rồi.
Chứ đừng nói đến đi làm mấy việc tốn kém tiền bạc, thời gian và sức lực.
Hứa Mộc Tình bước ra khỏi sảnh tiệc, theo thói quen hỏi Trần Quả bên cạnh: "Mấy giờ rồi?"
Trần Quả thậm chí không cần nghĩ nói: "Đã tám rưỡi rồi".
"Đã muộn như vậy rồi cơ à, chúng ta mau trở về thôi".
Hứa Mộc Tình và Trần Quả đi thang máy đến nhà để xe dưới tầng hầm của khách sạn.
Họ bước ra khỏi thang máy, đến chỗ đậu xe, nhưng họ vẫn chưa lên xe.
Trần Quả và Hứa Mộc Tình bất giác cau mày.
Vì họ phát hiện ra rằng lốp xe đã bị xẹp.
Rõ ràng đây là có người cố ý.
Ngay khi Trần Quả lấy điện thoại di động ra để gọi điện.
Một chiếc Rolls-Royce đã phóng tới, dừng lại chính xác bên cạnh họ.
Cửa kính xe được hạ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai của Pence.
Pence cười nhẹ với Hứa Mộc Tình, làm một cử chỉ lịch sự, hỏi Hứa Mộc Tình.
"Cô Hứa, tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Trong bữa tiệc, Hứa Mộc Tình làm gì cũng sẽ giữ chút thể diện cho người khác.
Xét cho cùng, bản thân cô cũng là người của công chúng, bên cạnh có rất nhiều máy quay, máy quay lén chụp ảnh cô.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình làm một chuyện hơi thô lỗ thôi, các phương tiện truyền thông này sẽ đưa tin rầm rộ.
Mà bây giờ Hứa Mộc Tình biết chắc chắn rằng không có phóng viên tin tức trong toàn bộ nhà để xe dưới hầm.
Bởi vì toàn bộ tầng hầm đều trống không, thậm chí còn chả có ai.
Rõ ràng, chuyện này là có người làm.
Đối với loại người này, Hứa Mộc Tình đã gặp nhiều rồi.
Cô nói một cách vô cảm.
"Cảm ơn anh Pence đã quan tâm, mấy chuyện nhỏ nhặt này chúng tôi lo được".
Sau khi nghe những lời này của Hứa Mộc Tình, nụ cười trên mặt Pence nhanh chóng tắt lịm, đồng thời trở nên gớm ghiếc, xấu xí.
"Cô Hứa, tôi thật lòng muốn giúp cô mà".
"Tại sao cô cứ lạnh lùng từ chối như vậy chứ?"
Hứa Mộc Tình nói với Pence mà không quay đầu lại: "Tiếng Hoa Hạ của anh Pence rất giỏi".
"Nên chắc chắn anh hiểu ý tôi là gì, anh nên dừng lại đi".
Hứa Mộc Tình vừa dứt lời, nét mặt của Pence rốt cuộc cũng thay đổi.
Anh ta không còn lịch sự nữa.
Nụ cười biến thành giận dữ trong chốc lát.
Bây giờ anh ta giống như một con thú hoang, đột nhiên hét vào mặt Hứa Mộc Tình.
"Mẹ kiếp! Cái thái độ này của cô!"
"Cô nghĩ rằng mình to lắm sao?"
"Trong mắt tôi, cô chỉ là một món đồ chơi thôi".
"Cô thật sự cho rằng cô là công chúa điện hạ à?"
"Bây giờ, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, chủ động lên xe ngay lập tức, không thì tôi sẽ ra tay đấy!"
Pence không còn lịch sự nữa, những lời nói của anh ta chứa đầy sự tức giận mạnh mẽ.
Ngược lại, Hứa Mộc Tình lại chả nói gì, chỉ vô cảm nhìn Pence.
Điều làm Pence khó chịu nhất lúc này chính là biểu cảm của Hứa Mộc Tình.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, trong số rất nhiều người phụ nữ mà anh ta từng gặp, chưa có ai bày ra vẻ mặt này với anh ta.
Pence ngay lập tức bắt đầu gầm gừ: "Được lắm".
"Nếu cô đã không biết điều".
"Thì tôi sẽ không khách sáo nữa".
"Cô sẽ biết thế nào là lễ độ sớm thôi!"
Trong khi nói chuyện, mười vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện.
Những vệ sĩ này vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất dữ tợn.
Người đứng đầu là người đàn ông đứng sau Pence, mạnh mẽ như một con gấu.
Người đàn ông này hiển nhiên không phải là lần đầu tiên ông ta làm loại chuyện này.
Ông ta lập tức đưa mắt ra hiệu với những người xung quanh.
Nhóm người nước ngoài với mái tóc vàng và quần áo đen nhanh chóng bao vây Hứa Mộc Tình.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Mấy tên vệ sĩ cường tráng vừa mới tiến đến, đã bị Trần Quả đã hạ gục trong tích tắc.
Pence sững sờ nhìn tất cả những chuyện này.
Những gì hiện lên trong mắt anh ta là sự khó có thể tin được.
Anh ta không thể tin được rằng một người phụ nữ Hoa Hạ trông gầy gò lại có thể có nắm đấm mang khí tức mạnh mẽ như vậy!
Pence hét lên một tiếng giận dữ với vệ sĩ của mình: "Các người còn ngây ra đó làm gì?"
"Giết con đàn bà như con khỉ kia cho tôi".
"Sau đó đem Hứa Mộc Tình đến giường của tôi".
Tên vệ sĩ cao lớn lúc này vẻ mặt nghiêm lại, đồng thời ánh mắt không ngừng sáng lên sắc bén.
Lúc này ông ta giống như một con dã thú, giơ nanh nhe vuốt, muốn lao về phía Trần Quả.
Chương 788: Đánh em trai, chị gái tới
Mấy phút sau, trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton.
Hứa Thiên Tứ đang được một cô nhân viên spa dáng người bốc lửa chăm sóc sắc đẹp cho anh ta.
Tên áo đen bỗng lóe lên trong không khí.
"Chủ nhân, mục đích của chủ nhân đã như ý nguyện. Lý Phong đã đánh gãy ba chân của Pence".
Hứa Thiên Tứ hơi ngạc nhiên, sau đó anh ta cười phá lên như điên.
"Hahaha, tốt lắm, tốt lắm!"
"Đúng là Lý Phong, tôi đoán trúng phóc".
Giờ Hứa Thiên Tứ rõ ràng rất vui sướng.
Anh ta vui đến mức khua chân múa tay.
Thậm chí anh ta từ trên sô pha nhảy dựng lên.
Đứng trên sô pha, khoái chí nói với tên áo đen.
"Cái thằng Lý Phong này đúng là hết thuốc chữa".
"Nó nghĩ cái món võ giẻ rách của nó cùng với gia tộc Lý Thị ở phương Bắc thì đấu được với gia tộc tài phiệt hạng nhất thế giới hả?"
"Ha ha ha, nó đúng là ếch ngồi đáy giếng".
"Đợi đến khi nó lên được khỏi miệng giếng thì mới biết thế giới này lớn thế nào?"
"Kẻ thù của nó mạnh nhường nào?"
"Nhanh lên! Mau tung tin này ra nước ngoài, để người phụ nữ kia biết".
Hứa Thiên Tứ nhảy từ trên sô pha xuống, sau đó anh ta đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn năm sao.
Nhìn ánh đèn lập lòe của hàng vạn ngôi nhà lẩm bẩm.
"Lý Phong, bão táp đời mày sắp tới rồi".
"Tao muốn xem lúc đối đầu với thế lực to lớn, mày vẫn hùng dũng lao lên như thằng ngu, sau đó chết dưới họng súng của bọn họ".
"Hay là sẽ quỳ dưới chân bọn họ vẫy đuôi như chó mừng chủ?"
"Lý Phong, mày thể hiện cho tao xem xem, giờ tao đang rất nóng lòng đấy".
Cùng lúc đó, ở biệt thự ven biển ở quần đảo Hawaii.
Một cô gái có mái tóc vàng óng đang ngồi trên chiếc ghế dựa màu trắng.
Ánh mắt của cô ta nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
Trong đôi mắt xinh đẹp toát ra sự nhớ nhung và ảo tưởng vô hạn.
Cô ta là chị gái của Pence - Blair Clydesman.
Blair Clydesman là người thừa kế của gia tộc Clydesman.
Đồng thời hiện giờ trong tay cô ta cũng nắm giữ ba mươi phần trăm tài nguyên của cả tài phiệt.
Sẽ có người nghĩ ba mươi phần trăm không nhiều.
Nhưng nếu đi tìm hiểu sâu thêm về quyền lực và tài sản của gia tộc Blair Clydesman có.
Chắn chắn sẽ phải ngạc nhiên khi có thể nói cô ta là người phụ nữ có tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới.
Sức ảnh hưởng này không giống như những ngôi sao nổi tiếng quốc tế.
Ngôi sao trong mắt bọn họ cũng chỉ là một đám lấy lòng thiên hạ, một công cụ nhỏ để quảng bá mà thôi.
Đối với người bình thường thì ngôi sao đã là một thứ xa không thể với.
Nhưng trong mắt bọn họ, ngôi sao cũng chỉ như người hầu bưng trà rót nước mà thôi.
Ví dụ như cô nàng xinh đẹp có nước da bánh mật đang đứng cạnh Blair Clydesman lúc này là một người đẹp gốc La tinh.
Cô ta là siêu sao của Hollywood, rất nổi tiếng trên thế giới.
Phí mỗi lần lên sân khấu của cô ta đều rất cao, tính bằng đô la Mễ.
Nhưng giờ cô ta đang đứng im bên cạnh Blair Clydesman như một người hầu.
Lúc này, Blair Clydesman mở đôi môi đỏ mọng hỏi người bên cạnh.
"Đến giờ vẫn không có tin tức của anh ấy à?"
Một câu nửa chừng thế này, người bình thường chắc chắn không biết cô ta đang nhắc đến ai.
Chỉ có người thân cận bên cạnh cô ta mới biết bình thường cô ta sẽ không bao giờ chủ động đi hỏi tin tin về người khác.
Với cô ta thì trên đời này không có mấy người đáng để cô ta quan tâm đến, cũng không xứng.
Chỉ riêng có một người.
Người này vẫn luôn chiếm lấy thể xác và tinh thần của Blair Clydesman.
Từ sau khi cô ta gặp anh.
Cô ta đã bất giác chìm sâu vào vũng bùn này.
"Chiến thần Hồng Hải" là đỉnh cao của thế giới.
Blair Clydesman gặp anh ở sa mạc.
Lúc đó, người đàn ông lật tay cũng có thể khiến thế giới xoay chuyển này lại giống như một người bình thường, đứng ở sa mạc mênh mông.
Ngày đó nhiệt độ trên sa mạc lên đến hơn năm mươi độ.
Blair Clydesman ngồi trong một chiếc xe bọc thép.
Cô ta thậm chí không đẩy cửa bước xuống.
Vì lên ngoài nóng như một chảo dầu.
Ném bừa một quả trứng gà ra cũng có thể bị nướng chín trong vòng mấy giây.
Môi trường ở đây rất tệ.
Lý Phong dẫn theo đội quân của anh huấn luyện như mọi khi.
Nếu anh chỉ huấn luyện những binh sĩ bình thường thì không nói.
Nhưng những thành viên trong đội đều là những người đứng trên đỉnh thế giới.
Bọn họ được phân bổ trong mọi lĩnh vực, đồng thời cũng là người ủng hộ "Chiến thần Hồng Hải".
Bọn họ thậm chí là tín đồ của Lý Phong.
Đó là lần đầu tiên Blair Clydesman nhìn thấy Chiến thần Hồng Hải.
Từ lúc đó, dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn của anh in sâu trong đầu cô ta, không thể quên.
Cô ta đã có cơ hội gặp gỡ Lý Phong mấy lần.
Trong không gian sang trọng, hai người cùng nhau ăn trưa.
Đối với tất cả phụ nữ trên đời này thì được ăn cơm cùng với Chiến thần Hồng Hải là một trải nghiệm cực kì quý giá.
Thậm chí có thể nói là vẻ vang.
Cô ta cũng từng hãnh diện vì điều đó.
Bởi vì trên đời này những người phụ nữ có thể đến gần Chiến thần Hồng Hải.
Ngoài những cô gái mà anh tự tay huấn luyện.
Thì chỉ có lác đác mấy người.
Mà mấy người này không phải là cô công chúa nào đó thì cũng là một nữ hoàng kinh doanh.
Nhưng Blair Clydesman có suy nghĩ và lòng tham của mình.
Cô ta muốn trở thành người phụ nữ của anh.
Cô ta muốn chiếm lấy anh.
Nhưng anh bỗng nhiên biến mất.
Ngoài những đàn em bên cạnh thì không ai biết anh đã đi đâu.
Có một khoảng thời gian, rất nhiều kẻ có máu mặt trên thế giới đoán là liệu có phải Lý Phong lên trời rồi không?
Ý lên trời cũng không phải chỉ anh đã chết.
Mà ý bọn họ là có phải anh đã bay ra ngoài vũ trụ rồi không.
Vì Chiến thần Hồng Hải làm được chuyện này.
Theo như tin tức mà Blair Clydesman nhận được.
Thời gian gần đây hình như Chiến thần Hồng Hải đang xây một căn cứ ngoài vũ trụ.
Nếu anh làm được thật.
Nếu thế thì trở thành người phụ nữ của anh, cũng sẽ là người phụ nữ đầu tiên trên thế giới sống ở căn cứ ngoài vũ trụ.
Đây là sức hấp dẫn không thể cưỡng lại với tất cả phụ nữ.
Nhưng giờ Chiến thần Hồng Hải biệt tăm biệt tích.
Cô ta muốn tìm cũng không tìm được.
Lúc này có một chiếc trực thăng bay từ xa đến.
Trực thăng hạ cánh xuống sân bay.
Một người phụ nữ trung niên mập mạp rảo bước đến...
Chương 789: Blair Clydesman
Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ ruột của Blair Clydesman.
Mẹ ruột của Blair Clydesman sở hữu dòng máu cao quý của người Scotland.
Bà ta giống như viên ngọc trai giữa biển cả, luôn tự tỏa sáng.
Thế nhưng bây giờ, trước mắt Blair Clydesman bà ta có chút hoảng loạn.
Hơn nữa Blair Clydesman còn phát hiện mẹ mình đã khóc.
Trong chớp mắt, mẹ của Blair Clydesman được vệ sĩ đưa đến gặp cô ta.
Blair Clydesman còn chưa kịp mở lời, mẹ cô ta đã khóc lóc kể lể rồi.
“Blair Clydesman, em trai con có chuyện rồi”.
“Nó ở Hoa Hạ bị người ta đánh”.
Mẹ của Blair Clydesman vừa dứt lời, cô ta lập tức giận dữ.
Một luồng khí tức giận lan tòa khắp căn phòng.
“Lạch cạnh, lạch cạch”.
Có một lực nào đó làm cho căn biệt thự bằng gỗ khẽ rung lên.
Đây chính là sức mạnh đáng sợ của Blair Clydesman.
Blair Clydesman có thể chi phối toàn bộ tài nguyên của gia tộc.
Ngoại trừ cô ta thông minh hơn người cùng với quyền lực đỉnh cao ra, cô ta còn có thực lực mà không ai có thể lường trước.
Khi Blair Clydesman chào đời, trên bầu trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.
Lúc đó có mấy ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống mặt đất.
Tạo nên một hiện tượng thiên văn đặc biệt mà khoa học không thể lý giải.
Từ đó trở đi, Blair Clydesman sở hữu một khả năng rất kỳ lạ.
Theo khoa học giải thích thì đó là lực hút của trái đất-trọng lực.
Blair Clydesman có thể sử dụng trọng lực.
Ví dụ một miếng sắt nặng năm kilogram, Blair Clydesman chỉ cần suy nghĩ một chút.
Trong trường hợp miếng sắt không có bất kỳ thay đổi nào về hình dạng bên ngoài, thì khối lượng của miếng sắt có thể sẽ tăng lên.
Trong chớp mắt có thể khiến cho khối lượng của miếng sắt biến thành mười kilogram.
Trước kia, có một người đàn ông đã từng mạo phạm Blair Clydesman trước mặt nhiều người.
Lúc đó Blair Clydesman chỉ cần một ánh mắt, đã khiến cho người đàn ông kia bị gãy xương trong chớp mắt bởi vì không chịu được áp lực đột ngột của trọng lực.
“Là ai? Là ai đã đánh em trai con?”
Mặc dù Blair Clydesman không có biểu hiện phẫn nộ.
Thế nhưng mỗi lời cô ta nói đều mang theo sát khí sắc bén.
Nếu bây giờ người đó đứng trước mặt Blair Clydesman thì e rằng sẽ nhanh chóng thịt nát xương tan.
Mẹ của Blair Clydesman khóc thút thít.
Bà ta nắm chặt tay Blair Clydesman nói: “Con mau đến Hoa Hạ đi, đi cứu em trai con”.
“Nó không xong rồi”.
“Bởi vì bác sĩ vừa gọi điện nói, em trai con..., nó....”.
Mẹ của Blair Clydesman nghẹn ngào, thậm chí không nói nên lời.
“Mẹ, rốt cuộc Pence gặp chuyện gì? Mẹ mau nói đi”.
Pence và Blair Clydesman là chị em sinh đôi khác trứng.
Hai chị em họ sinh cùng ngày.
Blair Clydesman sở hữu một năng lực kỳ diệu chưa ai từng có.
Thế nhưng Pence lại chỉ là một người bình thường.
Anh ta có những thứ mà tất cả những cậu chủ quý tộc bình thường khác đều có.
Đồng thời cũng có cả những thói hư tật xấu giống đám công tử bột kia.
Thế nhưng theo quan điểm của Blair Clydesman, là một người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng thói hư tật xấu đó cũng chẳng là gì.
Bởi vì đó là bản tính của loài người.
Một kẻ mạnh thực sự, nếu có thói hư tật xấu thì sao chứ?
Mẹ của Blair Clydesman vội vàng kể hết mọi chuyện của Pence ở Ninh Châu cho cô ta nghe.
Tất cả những lời mẹ Blair Clydesman vừa nói, không hề thêm thắt bất cứ điều gì, tất cả đều là sự thật.
Mà lúc này, Blair Clydesman giận tím mặt.
Lúc đó, một chiếc xe ATV cách cô không xa đột nhiên bị bẹp dí.
“Bùm!”
Chiếc xe đỗ cạnh đó nhìn giống như bị một cục sắt khổng lồ đè xuống, khiến cho chiếc xe bẹp dí.
Tất cả những người gần đó đều run lên sợ hãi.
Mọi người đều biết rõ tình cảm của hai chị em nhà Clydesman.
Từ nhỏ tới lớn, tình cảm hai chị em họ rất sâu đậm.
Là chị gái Blair Clydesman chăm sóc đối xử với em trai rất tốt.
Từ nhỏ tới lớn, bất kể Pence làm sai chuyện gì, Blair Clydesman đều đứng ra chịu trách nhiệm.
Đối với Blair Clydesman, đừng nói là Pence làm nhục một cô gái ở Hoa Hạ, cho dù có giết chết cô ta thì cũng chẳng là gì.
Lúc này, trong ánh mặt của Blair Clydesman hằn lên sát khí.
“Lập tức chuẩn bị máy bay ngay, tôi phải đến Hoa Hạ”.
“Tôi muốn đám người xúc phạm em trai tôi phải trả giá!”
......
Tại sân bay quốc tế Ninh Châu.
“I can see you!”
“I can see you!”
Bên cạnh lối ra Vip của sân bay.
Hứa Hạo Nhiên đang cầm trong tay cây đàn ghita cổ, ngồi ở bồn hoa trước bậc thềm và giai điệu tiếng Anh không mấy chỉn chu.
Mặc dù tiếng Anh của Hứa Hạo Nhiên không chuẩn lắm.
Thế nhưng khi cậu ta hát lại có chút gì đó khá hay ho.
Khiến cho những thanh niên quanh đó đều lấy điện thoại ra quay.
Một số người bên cạnh đứng nhìn với khuôn mặt tươi cười.
Thời gian gần đây, không chỉ ở Ninh Châu mà tập đoàn Lăng Tiêu vẫn phát triển vô cùng mạnh ở khu vực phía Đông.
Tất cả những nhân viên quan trọng của tập đoàn Lăng Tiêu, ai cũng làm việc chăm chỉ để xây dựng tập đoàn của họ thành một siêu doanh nghiệp có tầm ảnh hưởng quốc tế.
Thế nhưng, là một trong những người thừa kế tập đoàn.
Một cậu chủ giàu có.
Hứa Hạo Nhiên tiêu diêu tự tại ngồi trên nền đất đánh đàn ghita.
Cậu ta không có ý kiến gì về sự phát triển của tập đoàn trong tương lai.
Đồng thời, cậu ta cũng không hứng thú gì về công việc kinh doanh này.
Cậu ta bây giờ chỉ muốn sống cuộc sông vô lo vô nghĩ của bản thân.
Đây là lần đầu tiên cậu ta hát ở sân bay.
Thế nhưng một thời gian trước đó, Hứa Hạo Nhiên đã đi qua nhiều nơi ở Ninh Châu.
Trước đó, câu ta chỉ hát ở quán bar.
Bây giờ cậu ta hát ở tất cả những nơi công cộng
Ý tưởng này là của Lý Phong.
Lý Phong nới với Hứa Hạo Nhiên, nếu cậu ta thực sự muốn tiến đến sân khấu quốc tế, việc đầu tiên cần làm là phải mặt dày!
Là một người làm nghệ thuật, thì phải mặt dày.
Cần bỏ đi cái tôi của mình.
Sau đó là đứng trước mặt nam thanh nữ tú, già trẻ gái trai, bất kể tầng lớp nào trong xã hội, biểu diễn tài năng của mình.
Hứa Hạo Nhiên thích hát, sau khi trải qua rất nhiều biến cố, cuối cùng Hứa Hạo Nhiên đã hoàn toàn hiểu rõ.
Cậu ta phát hiện thứ mình đang theo đuổi là một thứ gì đó rất hư ảo.
Cậu ta muốn trở thành một nhà nghệ thuật.
Cậu ta muốn dùng cách riêng của mình để thay đổi thế giới.
Lúc này, có một chiếc xe Roll Royce đi tới, dừng trước cửa đón Vip.
Vốn dĩ Hứa Hạo Nhiên không liên quan gì đến chiếc xe sang này cả.
Thế nhưng, người đàn ông mặc vest, đi giày da, đeo kính vàng ngồi trên xe cảm thấy Hứa Hạo Nhiên có chút ngứa mắt.
Người đàn ông này tên là Ngụy Thường.
Hắn vừa từ nước ngoài trở về.
Gia tộc của Ngụy Thường có địa vị trên trường quốc tế.
Năm đó trong lúc hỗn loạn, trưởng bổi trong gia tộc này đã trốn ra nước ngoài.
Những năm gần đây, họ đã ăn sâu bén rễ ở nước ngoài.
Ninh Châu là nhà của họ.
Ngoài một ngôi nhà và vài doanh nghiệp nhỏ thì không còn gì khác.
Bình thường Ngụy Thường sẽ không về nước.
Thế nhưng vài tiếng trước đây, hắn đã biết được một tin vô cùng quan trọng từ nguồn tin bí mật!
Chương 790: Tao đây muốn ăn đấm đây, đấm đi
Blair Clydesman -người thừa kế gia tộc Clydesman đột nhiên đến Ninh Châu.
Đây là một tin tốt đối với những thanh niên còn độc thân.
Có rất nhiều người hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của Blair Clydesman, thậm chí có thể chấp nhận ở rể.
Thế nhưng Blair Clydesman là một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, về cơ bản không ai có thể lọt vào mắt cô ta.
Có tin đồn Blair sắp trở thành nữ thần của “Chiến thần Hồng Hải”.
Thế nhưng mọi người đều biết, “Chiến thần Hồng Hải” là đỉnh cao của loài người, khó có thể với tới!
Cho dù là Blair Clydesman cũng không có cơ hội là người phụ nữ của anh.
Có mấy người thực lực rất mạnh.
Thế lực vô cùng hùng hậu.
Hơn nữa dung mạo còn rất xinh đẹp!
Ngụy Thường cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi.
Vì thế, hắn đã ngồi chuyên cơ của mình bay về nước sớm hơn Blair nửa tiếng đồng hồ.
Hơn nữa còn là người đầu tiên ngồi xe Rolls-Royce đến sảnh VIP đón nữ thần hạ cánh.
Ngụy Thường nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên vừa đi vừa hát, đắm chìm trong thế giới của mình quên hết mọi thứ xung quanh, bất giác hắn cau mày.
Hắn cau có nói với tên vệ sĩ đứng bên cạnh: “Đuổi cái thằng ăn mày kia đi cho tôi”.
Mấy tên vệ sĩ hung dữ xuống xe.
Bọn họ ai nấy cũng to cao, vạm vỡ lực lưỡng.
Sự xuất hiện của những người này khiến cho những người quanh Hứa Hạo Nhiên lùi vội ra xa.
Tên áo đen cầm đầu đi thẳng lên trước, chỉ Hứa Hạo Nhiên nói: “Ai cho mày hát hò ở đây, cút mau!”
Hứa Hạo Nhiên đang đàn hát rất vui vẻ,cảm thấy ánh mắt và suy nghĩ của mọi người xung quanh có phần kỳ lạ, cậu ta cảm nhận được vô vàn đa dạng của cuộc sống.
Thế mà lại xuất hiện mấy người khiến cho dòng suy nghĩ của cậu ta bị đứt đoạn.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu tròn mắt nhìn.
“Này, ai khiến mấy người lo chuyện bao đồng hả?”
“Sân bay này cũng không phải của nhà mấy người, dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?”
Tên vệ sĩ không nhịn được nữa rồi.
Hắn ta nắm chặt tay, tỏ vẻ uy hiếp Hứa Hạo Nhiên.
Hắn ta chỉ thẳng tay vào mặt Hứa Hạo Nhiên, trợn mắt lên nhìn rất hung dữ.
“Tên nhóc con, bây giờ tao còn đang khách sáo với mày thì mày nên biết điều, mau cuốn gói khỏi chỗ này ngay”.
Hứa Hạo Nhiên nghiêng đầu rung chân, cười nói: “Thế khi anh không khách sáo nữa, thì sẽ thế nào?”
Tên vệ sĩ cầm đầu nắm đấm kêu răng rắc: “Tao thấy có vẻ mày muốn ăn đấm đúng không?”
Hứa Hạo Nhiên liền vỗ tay xuống nền đá hoa, cả người nhảy cẫng lên: “Không sai, tao đây muốn ăn đấm đây, đấm đi!”
Tên vệ sĩ không nói thêm một lời nào, hắn giơ nắm đấm lên lao thẳng về phía Hứa Hạo Nhiên.
Chính lúc này, cửa ra VIP truyền đến tiếng giày cao gót.
Chỉ nhìn thấy Blair bước từ trong ra như một ngôi sao quốc tế với hào quang rực rỡ sáng như sao trên bầu trời đêm.
Tai Blair Clydesman rất thính.
Lúc nãy ở cách đó rất xa, cô ta đã nghe thấy giọng hát của Hứa Hạo Nhiên.
Phản ứng khi đó của Blair Clydesmanchính là....
Khó nghe chết đi được!
Nếu không để ý đến thân phận của mình, e rằng Blair sớm đã xông đến tát cho cậu ta một phát rồi.
Bởi vì cô ta cảm thấy Hứa Hạo Nhiên đang sỉ nhục bài hát này.
Lúc này chỉ nhìn thấy tên vệ sĩxắn tay áo đi về phía Hứa Hạo Nhiên.
Chân yếu tay mềm như Hứa Hạo Nhiên chắc chắn không thể đánh lại tên vê sĩ to cao kia.
Những người xung quanh đều nhìn họ cười he he.
Mong đợi được nhìn thấy cảnh Hứa Hạo Nhiên bị tên vệ sĩ đánh cho kêu gào thảm thiết.
Thế mà tên vệ sĩ vừa mới tiến lại gần, đột nhiên Hứa Hạo Nhiên kêu lên một tiếng!
Tiếp đó, Hứa Hạo Nhiên đưa tay chỉ về phía sau tên bảo vệ.
Biểu cảm của cậu ta rất khoa trương.
Ánh mắt đó giống như nhìn thấy một con khủng long bước ra từ kỷ Phấn trắng.
Lại giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống.
Tên vệ sĩ cũng bị biểu cảm của Hứa Hạo Nhiên làm cho ngẩn ngơ cả người.
Hắn ta vội quay đầu lại nhìn.
Thế nhưng, lúc hắn vừa xoay người phát hiện mấy tên đàn em cũng quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng bọn chúng nhìn thấy chính là cảnh đám người đang đứng cười he he he.
Lúc này tên vệ sĩ cầm đầu mới nhận ra rằng mình vừa bị tên nhóc kia trêu đùa.
Tên vệ sĩ này ko phải là người bình thường.
Hắn ta là Wilson.
Từng là lính trong quân đội Hoàng Gia Anh Quốc.
Hắn ta thuộc tầng lớp ưu tú và đã tham gia vài cuộc chiến tranh thực sự.
Có ít nhất mấy chục người đã chết dưới súng của hắn.
Hắn ta cũng từng dẫn đầu một đội quân tiến vào khu vực vịnh biển.
Trong môi trường chiến đấu vô cùng khắc nghiệt cùng với kẻ địch vô cùng xảo quyệt.
Hắn ta có thể tồn tại được.
Hắn ta trở về nước với niềm tự hào vinh dự.
Sau đó vì phạm phải một lỗi lầm nhỏ mà đã bị trục xuất.
Về sau hắn ta gặp được trưởng tộc gia tộc họ Ngụy, được ông ta coi trọng và cử đến chỗ cậu chủ trẻ có triển vọng nhất của nhà họ Ngụy.
Trog khoảng thời gian vừa qua, Wilson đã làm rất tốt, chưa phạm phải bất kỳ sai lầm nào cả.
Điều này cũng khiến cho hắn ta có vị trí và danh tiếng nổi trội trong số các đồng nghiệp của mình.
Thế nhưng, vây giờ hắn ta lại bị một tên nhóc giỡn cợt như vậy.
Wilson vô cùng tức giận.
Hắn ra quay lại giơ nắm đấm về phía Hứa Hạo Nhiên.
Thế nhưng khi hắn ta quay người lại, Hứa Hạo Nhiên không hề bỏ chạy.
Ngược lại không biết từ khi nào, cậu ta rút từ trong cái túi vải rách nát của mình ra một cái bình giống bình xịt côn trùng.
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên nở nụ cười rạng rỡ.
“Phụt!”
Đúng lúc Hứa Hạo Nhiên ấn cái bình xịt, có một luồng khí mạnh phun ra.
Lúc đó, mặt Wilson dính đầy một lớp dịch lỏng kì lạ.
Đồng thời còn có một cơn đau dữ dội.
“Á!”
Wilson ôm mặt gào lên đau đớn.
Hứa Hạo Nhiên đắc ý nhìn Wilson đang ôm mặt ngồi thụp xuống gào lên đau đớn.
Cậu ta đeo đàn ghi-ta lên trên lưng, sau đó cầm cái bình xịt lên, nhìn đám vệ sĩ đang vây quanh mình cười he he và nói.
“Tôi nói, mặc dùng không biết đám tay sai các người do ai phái đến?”
“Nhưng nhất định phải nhớ kỹ, đây là Ninh Châu”.
“Không phải là nơi các người có thể tác oai tác quái”.
Wilson trong cơn đau đớn liền gào lên với đám đàn em.
“Chúng mày xong lên hết cho tao, đập chết nó!”
Lúc đó, một đám vệ sĩ xông về phía Hứa Hạo Nhiên.
Thế nhưng Hứa Hạo Nhiên không hề hoảng sợ, cậu ta vẫn tươi cười, đợi mấy tên vệ sĩ tiến lại gần, lại ấn chiếc bình xịt thêm một lần nữa.
Trong chớp mắt, mùi khí nồng nặc bay ra xung quanh.
Vốn dĩ đám vệ sĩ nghĩ đây chỉ là thuốc diệt côn trùng bình thường, hoặc là một loại bình xịt phòng vệ.
Bọn họ liền bịt mũi và miệng lại.
Thế nhưng khi loại khí này tiếp xúc với da bọn họ.
Đám vệ sĩ cảm thấy da mình giống như đang bị thiêu đốt!
Bình luận facebook