-
Chương 1 - 5
Chương 1: Trở về cưới em
“Phịch!”
“Phịch!”
Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng.
Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải.
Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng.
Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp.
Mở ra một con đường thẳng tắp.
Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù.
Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại.
Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ.
Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay.
Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn.
“Chào mừng cậu hai về nhà!”
Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng.
Anh quay người đi sang bên cạnh.
Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo.
“Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!”
Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?”
Lại có người bảo khu trang viên bên bờ biển của dòng họ lớn nhất thủ đô là chuồng chó ư?
Nếu để những người ở tầng lớp thượng lưu ở thủ đô nghe được câu này thì e là họ chỉ cần nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết Lý Hùng.
Nhưng người quản gia không phản bác câu nói này của Lý Hùng.
Bởi lẽ Lý Hùng người anh hùng ở Hồng Hải đã thống lĩnh hàng nghìn hàng vạn binh lính.
Anh mang trong mình khí thế ngút trời.
Anh vô cùng giàu có.
Nhưng anh cũng có một thân phận nữa.
Đó chính là người thừa kế duy nhất của dòng họ Lý Thị - dòng họ hàng đầu thủ đô.
“Cậu hai, cậu về với tôi đi. Ông chủ đích thân vào bếp làm bao nhiêu món ngon mà hồi nhỏ cậu thích ăn đấy”.
Người quản gia đau khổ cầu xin.
Nhưng ông ấy không dám lại gần.
Lúc này trên người Lý Hùng toát ra một khí thế vô cùng đặc biệt.
Mọi người trong bán kính năm mét đều phải nín thở.
Những ai đứng trong bán kính ba mét thì thậm chí không dám đứng thẳng lên.
“Mười sáu năm trước mẹ tôi bị kẻ khác vu oan đến chết ông ta không thèm nói một lời nào!”
“Mười sáu năm trước tôi bị người ta đuổi ra khỏi nhà ông ta cũng chẳng thèm ra mặt!”
“Bây giờ các người lại dám vác mặt đến gặp tôi sao?”
Ánh mắt của Lý Hùng toát ra một sự căm phẫn và lạnh lùng chưa từng có.
“Tôi không giết ông đã là nhân nhượng lắm rồi!”
Lý Hùng đi ra khỏi đại sảnh.
Người quản gia vẫn cố chấp đi theo đưa tay ngăn lại.
Gì cơ!?
Lý Hùng lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ấy.
Chỉ là một ánh nhìn thôi nhưng lại khiến người quản gia sợ đến run rẩy.
Ông ấy thấy mồ hôi hột túa ra, cả người lạnh toát.
Sau đó cả người mềm nhũn, ngã vật xuống nền đất.
“Về bảo với ông ta đừng có tới làm phiền tôi nếu không tôi sẽ giết chết bất cứ ai ông ta sai tới!”
Ánh nhìn sắc bén như đâm thẳng vào tim người quản gia.
Sự uy hiếp đáng sợ khiến ông ấy không thể nào thở được.
Cũng may một chiếc xe đã tới đón Lý Hùng. Anh vừa lên xe thì thứ sát khí vô hình kia cũng biến mất.
Người quản gia bấy giờ mới ngồi trên nền đất thở lấy thở để, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Trong xe.
Lý Hùng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp sắt đã theo anh tận 16 năm trời.
Anh lấy từ trong hộp ra một thanh sô cô la bỏ vào miệng từ từ ngậm tan.
Anh thích ăn các loại sô cô la khác nhau nhưng chưa bao giờ thay chiếc hộp này.
Vị ngọt mềm của sô cô la bỗng chốc như kéo anh về miền ký ức của 16 năm trước.
Mười sáu năm trước Lý Hùng bị đuổi ra khỏi nhà, đem theo tro cốt của mẹ phiêu bạt khắp Đông Hải.
Trong lúc đói rét anh lại bị một con chó hoang đuổi.
Trong giây phút tuyệt vọng nhất, bất lực nhất.
Có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy hoa ngắn xuất hiện trước mặt anh.
Cô bé khua chiếc que trong tay mình. Rõ ràng là bản thân cũng rất sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm để đuổi con chó hoang đi.
Nụ cười trong sáng rạng rỡ như ánh mặt trời của cô bé ấy đã sưởi ấm trái tim của Lý Hùng.
Cô bé đưa chiếc hộp sô cô la mà mình yêu quý nhất cho Lý Hùng.
Chính là cô bé ấy đã cho Lý Hùng động lực và dũng khí để sống tiếp.
Sau này Lý Hùng đã bái một người bí ẩn làm thầy rồi rời khỏi Đông Hải.
Khu Hồng Hải vô cùng rộng lớn và giàu có.
Thế nhưng bên trong thì rất loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
Trong vòng 5 năm, anh đã đánh bại không biết bao nhiêu kẻ địch ở Hồng Hải và trở thành người anh hùng của nơi đây.
Lúc đấy anh mới có 15 tuổi.
Năm 18 tuổi anh đã quét sạch mọi chướng ngại vật.
Anh trở thành người thủ lĩnh hàng đầu thực sự của Hồng Hải.
Sau 16 năm tích lũy kinh nghiệm, anh đã trở thành một nhân vật độc nhất vô nhị.
Chỉ cần anh giậm chân một cái thì cả thế giới này phải rung chuyển!
Nhưng bây giờ anh lại lựa chọn quay đầu.
Anh đã trở về.
Bởi lẽ năm đó anh đã đồng ý với cô bé.
Nếu anh còn sống, nếu anh chưa kết hôn.
Anh nhất định sẽ trở về cưới cô.
Trong một căn nhà dân cũ kỹ ở khu phố cổ của Đông Hải.
Hứa Mộc Tình lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha.
Mái tóc cô thật mềm mại.
Nhưng cơ thể cô thì lại cứng đờ ra vì trái tim cô nguội lạnh như một tảng băng.
Mái tóc đen dài như thác nước rủ xuống che mất nửa gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô.
Ánh mắt cô đong đầy vẻ đau thương, khóe mắt còn ngấn lệ.
“Tình Tình, bố biết con có nỗi khổ riêng”.
“Nhưng em trai con đang ở trong tay Báo Đen, nếu chúng ta không làm như vậy thì có thể nó sẽ không trở về được nữa”.
Hứa Hiếu Dương cầm trong tay một bức thư đòi tiền do một kẻ cầm đầu tổ chức ngầm tên là Báo Đen gửi tới.
Em trai Hứa Mộc Tình là Hứa Hạo Nhiên vì đánh bạc mà nợ Báo Đen rất nhiều tiền nên đã bị Báo Đen bắt nhốt ba ngày.
Báo Đen đòi trả hai triệu tệ.
Từ nhỏ Hứa Hiếu Dương đã không được bố mẹ yêu thương, cái gì tốt đẹp đều bị anh cả là Hứa Hải Phong chiếm hết.
Hơn nữa ba năm trước còn gặp phải tai nạn, bị què mất nửa chân.
Ông ấy chỉ có thể lấy những món đồ dòng họ để lại mà nuôi sống gia đình, làm việc gì cũng gọi dạ bảo vâng.
Dòng họ Hứa Thị được xem như một dòng họ nhỏ hạng ba ở thành phố Đông Hải, điều hành một tập đoàn với giá trị 10 tỷ nhân dân tệ.
Hứa Hải Phong là chủ tịch tập đoàn, Hứa Hiếu Dương chỉ có thể tìm ông ta giúp đỡ.
Hứa Hải Phong không từ chối nhưng ông ta đưa ra lý do là Hứa Mộc Tình 25 tuổi rồi vẫn chưa có bạn trai.
Vậy nên ông ta muốn công khai tìm cho cô một chàng rể.
“Không được, chuyện này chắc chắn còn có cách khác”.
Liễu Ngọc Phân nhìn chồng với vẻ căm phẫn.
Hứa Hiếu Dương vâng vâng dạ dạ nói: “Có thể… Có thể anh cả Hứa thật sự muốn tìm một người chồng tốt Tình Tình thì sao?”
“Tôi nhổ vào!”
Liễu Ngọc Phân tức giận nhổ một bãi nước bọt trước mặt Hứa Hiếu Dương.
“Ông ta có lúc nào nghĩ tốt cho nhà chúng ta chứ?”
“Tôi còn đang nghi ngờ không biết con trai mình bị Báo Đen bắt có phải do ông ta giật dây không nữa!”
Hứa Hiếu Dương vội vã xua tay.
“Đừng nói như vậy. Sau khi nó bị bắt anh cả tất bật lo bao chuyện đấy”.
Liễu Ngọc Phân càng nói càng hăng: “Tôi không cần biết!”
“Chúng ta không thể vì con trai mà hủy hoại hạnh phúc của con gái được!”
Hứa Hiếu Dương đưa tay vuốt mặt ấp úng nói.
“Lần này những người ứng tuyển làm rể có đến hơn một trăm người”.
“Lỡ mà… Thật sự tìm được người rể tốt thì sao?”
Liễu Ngọc Phân giận đến đỏ mặt tía tai.
Bà ấy lao lên người Hứa Hiếu Dương rồi không ngừng lắc qua lắc lại cơ thể gầy còm của ông ấy.
“Ông đúng là một kẻ nhu nhược!”
“Sao lúc đàu tôi lại mắt mù đi lấy cái loại người như ông chứ!”
Hứa Hiếu Dương cũng mặc kệ Liễu Ngọc Phân trút giận lên người mình.
Ông ấy bây giờ ngoài việc hối hận tự trách ra thì vô cùng áy náy với con gái.
“Mẹ, đừng nói nữa”.
Hứa Mộc Tình ngồi im trên ghế nãy giờ bỗng đứng dậy.
“Con đồng ý cưới”.
Dứt lời, cô quay người đi về phía cửa.
Đi mãi đi mãi, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài.
Chương 2: Loại bỏ hết trở ngại
Ngay lúc này, cửa văn phòng chủ tịch cao ốc tập đoàn Thái An bị Hứa Thiên Tứ đẩy ra.
Hứa Thiên Tứ là con trai của Hứa Hải Phong, tổng giám đốc tập đoàn Thái An.
“Bố, bố định tìm chồng cho Hứa Mộc Tình thật à?”
“Trong số những người ứng tuyển có biết bao nhiêu tiến sĩ từ nước ngoài về đấy!”
“Nếu như để con bé đó tìm được người chồng tốt như thế thì sau này chúng ta càng khó khống chế nó hơn đấy!”
Hứa Hải Phong bình thản pha trà, ông vỗ tay lên ghế sô pha.
“Ngồi đi”.
Sau khi Hứa Thiên Tứ ngồi xuống, Hứa Hải Phong cười khẩy.
“Tất cả có hơn 100 người ứng tuyển, con bảo trong số đó cũng chỉ có bảy, tám người là tiến sĩ từ nước ngoài về”.
“Đám người này chỉ làm cảnh để chống chế với ông nội con với họ hàng và bạn bè thôi”.
“Sau cùng thì chúng ta chọn ra một kẻ nhu nhược bất tài như chú hai con, thế là xong chứ gì”.
Hứa Thiên Tứ giơ ngón cái lên với Hứa Hải Phong nói: “Bố cao tay thật!”
Cũng lúc này, tại tầng ba của cao ốc Thái An, đợt phỏng vấn của những người đến ứng tuyển làm con rể cũng bước vào khâu cuối cùng.
Bảy chàng trai khôi ngô, tuấn tú ngồi yên một hàng, trông ai cũng gọn gàng, phong độ, bảnh bao, trong tay thì cầm tập sơ yếu lý lịch dày cộp.
“Cộp, cộp, cộp”.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.
Cánh cửa mở ra, các chàng trai đều sựng người lại.
Người kia mặc bộ quần áo bình thường, trên tay còn xách cả một túi hành lý to đùng.
“Bịch!”
Túi hành lý nặng trịch được đặt xuống mặt bàn.
Bảy anh chàng kia đưa mắt nhìn nhau, túi hành lý kia trông có vẻ rất nặng, không biết bên trong đựng cái gì nữa.
“Tôi tên Lý Hùng, là giám khảo buổi phỏng vấn của các cậu”.
Lý Hùng lạnh lùng đưa mắt nhìn một lượt, bảy người kia cùng rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lý Hùng chỉ tay vào người đầu tiên, nói: “Ngụy Đại Đức, giới thiệu bản thân tí đi”.
Nghe thấy mình được gọi tên, Ngụy Đại Đức như được lên dây cót, không dám lần chần, lập tức đứng thẳng lên.
“Thưa giám khảo, tôi tên Ngụy Đại Đức, tốt nghiệp Harvard, đang học tiến sĩ …”
“Trình độ học vấn cao quá, rất dễ lâm vào cảnh thực lực có hạn nhưng lại mơ mộng quá nhiều, không đạt!”
Ngụy Đại Đức lủi ra ngoài dưới ánh mắt sắc lẹm như dao của Lý Hùng.
“Người tiếp theo”.
“Thưa,… thưa giám khảo, tôi tên là…”
“Ăn không nên đọi, nói không lên lời, ra ngoài!”
Người thứ hai cũng khúm núm đi ra dưới sự uy nghiêm của Lý Hùng.
“Người tiếp theo, Hoa La Bác! Anh đã có 15 mối tình rồi mà còn ngồi đây làm gì?”
“Biến!”
“Người tiếp theo!”
Một chàng trai trắng trẻo mịn màng đúng kiểu anh trai nhà hàng xóm đứng lên.
“Tôi tên là Vương Quân, tôi là người thừa kế doanh nghiệp Vương thế, nhà tôi…”
“Nhà cậu có tiền lắm à?”, nói rồi Lý Hùng mở khóa túi hành lý ra.
Những người khác đều vô thức nín thở!
Bên trong túi hành lý đều là tiền.
Ở bên trên còn có một chiếc chìa khóa xe Ferrari!
Lý Hùng cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng nắn một cái.
“Rắc!”
“Được nuông chiều quen thân, không coi ai ra gì, tự cho mình là đúng, biến!”
“Người tiếp theo!”
Một người đàn ông to cao lực lưỡng đứng lên.
Anh ta cất giọng oang oang: “Tôi tên Lôi Thạch, vô địch tán thủ toàn quốc, tôi tin mình chắc chắn có thể bảo vệ được cô Hứa!”
Lý Hùng không nói gì anh móc từ trong túi ra một đồng tiền xu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người còn lại, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa anh gập đôi đồng xu kia!
Lôi Thạch cúi đầu, câm lặng rời khỏi đó.
Lý Hùng quay đầu nhìn hai người còn lại.
Bọn họ không nói nhiều, tay ôm lấy mặt, tranh nhau chạy ra cửa!
Lát sau, Hứa Thiên Tứ đẩy cửa đi vào.
“Người đâu?”
Hứa Thiên Tứ chỉ thấy trong phòng có mỗi Lý Hùng, mặc đồ thể thao rẻ tiền đang ngồi đó, anh ta ngẩn người.
Lý Hùng nhún vai nói: “Hình như chỉ có tôi thôi”.
Nói rồi, Lý Hùng lấy tờ sơ yếu lý lịch xoăn tít ra, đưa cho Hứa Thiên Tứ.
Bản sơ yếu lý lịch này Lý Hùng viết dựa trên “tiêu chí” của hai bố con nhà Hứa Thiên Tứ.
Bên dưới còn có một tờ giấy khám sức khỏe giả.
Hứa Thiên Tứ cầm lấy bản sơ yếu lý lịch với vẻ mặt khinh bỉ.
Ban đầu anh ta còn hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó gương mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa!
Đây chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí chồng của Hứa Mộc Tình rồi!
Trên sơ yếu lý lịch Lý Hùng viết.
Trình độ học vấn: chưa tốt nghiệp cấp một.
Nghề nghiệp: vô công rồi nghề.
Mà điều khiến Hứa Thiên Tứ phải đập bàn chính là hàng cuối cùng.
Mắc chứng rối loạn căng thẳng!
Nói thẳng ra thì là bị thần kinh!
Hứa Thiên Tứ chỉ tay vào Lý Hùng nói: “Được, chọn cậu luôn!”
Tối hôm đó, tại khu biệt thự Nam Sơn.
Lúc này trong sảnh của biệt thự nhà Hứa Hải Phong chật cứng người, đa số đều là họ hàng trong nhà.
Cả nhà Hứa Mộc Tình vừa đi vào, họ hàng người thân chờ sẵn ở đó lúc này nườm nượp lao tới hỏi han.
“Tình Tình, cháu may mắn thật đấy! Bác cả vì chuyện hôn nhân của cháu mà bạc hết cả đầu!”
“Ông ấy cất công chọn lựa tỉ mỉ, trong hơn một trăm người, chọn ra một người chồng tốt nhất cho cháu đấy!”
“Ôi chao, ngưỡng mộ quá! Người đàn ông này vô cùng giỏi giang!”
Những người vây quanh chúc mừng, trên mặt ai cũng hiện rõ một vẻ.
Cười trên nỗi đau của người khác!
Bây giờ trong họ đồn ầm hết lên rồi.
Chàng rể này ngay cả một công việc ổn định cũng không có, chỉ mới học đến cấp một, là một tên lang bạt đầu đường xó chợ.
Theo như giấy kiểm tra sức khỏe thì tên này còn bị thần kinh nữa!
Tên bệnh là rối loạn căng thẳng gì gì đấy.
Bình thường khó kiểm soát được cảm xúc của mình, hở ra cái là nổi cáu.
Trời ơi!
Nếu ai mà sống cùng với tên thần kinh này thì kiểu gì cũng bị hắn đánh chết mất thôi.
Hứa Mộc Tình im lặng đi về phía ông nội Hứa An Thái.
“Ông ạ”.
“Ừ”, Hứa An Thái hơi nheo mắt.
Trong ánh mắt khi nhìn Hứa Mộc Tình chỉ có sự lạnh nhạt, cứ như cô chỉ là một người xa lạ vậy.
“Cháu cũng không còn bé nữa, đến tuổi lấy chồng rồi”.
“Sau khi về nhà chồng thì phải chăm lo cho chồng cho con”.
“Đừng đẻ ra thằng con nhu nhược như bố cháu, cũng đừng đẻ ra một kẻ vô dụng như em cháu!”
Hứa Mộc Tình đáp “vâng”, tuy trên mặt vẫn thản nhiên nhưng trong lòng cô lại đang run bần bật.
Bởi vì cô là con gái, nên từ bé đến lớn, ông nội Hứa An Thái chẳng bao giờ thèm nhìn cô lấy một cái.
Cho dù cô có cố gắng, phấn đấu ở công ty như thế nào đi nữa.
Hứa An Thái rất ít khi khen cô, thậm chí ngay cả khi cô hoàn thành cả một đơn đặt hàng mà cũng chẳng được gì.
Ngược lại, người anh họ vô học bất tài kia của cô muốn gì được nấy, biệt thự xe sang nào cũng có!
Ngay lúc này, trong lồng ngực Hứa Mộc Tình như muốn hét lên một câu.
Cô muốn đấu tranh!
Cô muốn phản kháng
Nhưng quay đầu lại nhìn thấy gương mặt tràn đầy vẻ tự trách của bố mình.
Hứa Mộc Tình lại nhẫn nhịn.
So với tính mạng của em trai, hạnh phúc của cô có là gì chứ?
Lúc này, Hứa Hải Phong ngồi bên cạnh đứng lên, ho khan vài tiếng.
“Như bố đã nói, vì hạnh phúc tương lai của Tình Tình, bố đã mất bao nhiêu công sức mới có tìm được một chàng rể xuất xắc như thế này!”
Nói tới đây, Hứa Hải Phong quay đầu nhìn cả nhà Hứa Mộc Tình.
Đôi mắt hơi xếch của ông ta lộ ra vẻ đắc ý.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình và “thằng con rể vô dụng” này kết hôn thì cả nhà bọn nó coi như xong!
“Bây giờ chúng ta sẽ mời chú rể xuất hiện!”
Vừa dứt lời, cánh cửa biệt thự bị người ta đẩy ra.
Lý Hùng mặc bộ đồ thể thao rẻ tiền, trong miệng còn đang nhai sô cô la, thong thả đi vào.
Những người thân với Lý Hùng đều biết, lúc anh vui nhất thì anh đều ăn sô cô la.
Nhưng điều bọn họ không biết đó là lúc anh căng thẳng, anh cũng sẽ ăn sô cô la.
Người đàn ông là người hùng của Hồng Hải, người đứng trên đỉnh cao thế giới lúc này lại đang căng thẳng ư!?
Chương 3: Lý Hùng bảo vệ vợ
Và người khiến anh căng thẳng đang đứng ở bên ngoài mười mấy mét. Khuôn mặt này kể cả mười sáu năm qua đi nhưng Lý Hùng vẫn có thể vừa nhìn là nhận ra ngay. Nhưng anh nhìn thấy không phải là khuôn mặt tinh tế. Mà là trái tim lương thiện thuần khiết. Chỉ có điều, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời tháng ba kia như bị che phủ bởi nét ưu sầu.
Lúc này, Lý Hùng lập lời thề trong lòng. Nhất định phải để cô gái ấy luôn luôn nở nụ cười.
Lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bốn mắt nhìn nhau. Trong lúc nhìn nhau, Hứa Mộc Tình đột nhiên cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc, chỉ là cô không thể nhớ nổi là mình đã gặp ở đâu.
Lúc này, Hứa Hải Phong đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình. Ông ta chắn ngang ánh nhìn giữa Hứa Mộc Tình và Lý Hùng.
Hứa Hải Phong muốn dắt tay Hứa Mộc Tình và dẫn cô về phía Lý Hùng. Nhưng Hứa Mộc Tình lại chủ động cất bước.
Gần đến rồi, rất gần rồi!
Con tim của Lý Hùng mười sáu năm nay chưa từng đập loạn nhịp. Nhưng hiện giờ, trong lòng anh như có một chú nai nhỏ đang điên cuồng chạy nhảy. Ở cự ly mà Lý Hùng giơ tay ra là có thể nắm chặt lấy tay Hứa Mộc Tình thì cô lại dừng lại.
Cô nhìn Lý Hùng với ánh mắt lạ lẫm, trong vẻ lạ lẫm đó còn có chút kháng cự. Nhưng trong ánh mắt của Lý Hùng lại tràn đầy vẻ dịu dàng tình cảm.
Chỉ có điều, chút tư tình có thể khiến trái tim của rất nhiều cô gái như tan chảy lại bị người bên cạnh vô tình giễu cợt. Theo như họ thấy, hiện giờ Lý Hùng giống như một tên ngốc.
Trên mặt anh đầy vẻ si mê nhìn Hứa Mộc Tình xinh đẹp tuyệt trần. Anh giống như tên ăn mày nhìn thấy công chúa vậy.
Còn Hứa Hải Phong đứng giữa hai người, nói: “Lý Hùng! Cậu nổi bật nhất trong rất nhiều đối thủ cạnh tranh, giờ đây phải chăng là rất vui mừng, rất hạnh phúc?”
Lý Hùng gật đầu rồi nở nụ cười với Hứa Mộc Tình, để lộ hàm răng trắng bóng.
Nụ cười này của anh khiến những người bên cạnh đều bật cười. Trong những tiếng cười đó chứa đầy vẻ châm chọc và cười nhạo.
Hứa Hải Phong vỗ tay một cái, bên cạnh lập tức có người bưng một khay gỗ đi tới. Trên khay gỗ đó đặt hai hộp trang sức.
Hứa Hải Phong mở hộp trang sức ra, từ trong đó lấy ra hai chiếc nhẫn.
“Nào chú rể, đeo nhẫn đính hôn cho cô dâu đi chứ”, lời nói vừa dứt, mọi người ở bên cạnh đều vỗ tay reo hò.
Tiếng vỗ tay, tiếng châm biếm và tiếng khóc của bà Liễu Ngọc Phân đều hòa quyện vào nhau.
Bên trong chiếc nhẫn nữ có đính kim cương nhỏ này có khắc tên của Lý Hùng.
Hứa Hải Phong phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương nhỏ trong tay Lý Hùng không giống với cái ông ta mua lắm. Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ rằng có lẽ là nhân viên của tiệm nữ trang cầm nhầm.
Dù sao thì cặp nhẫn cưới này cũng là hàng kém chất lượng, cộng lại cũng chưa đến mấy nghìn tệ, không sao cả. Nhưng điều mà Hứa Hải Phong không biết chính là mặc dù viên kim cương trên nhẫn đính hôn này không lớn nhưng giá trị thực sự của nó cũng vượt quá hai trăm triệu rồi.
Viên kim cương này là độc nhất vô nhị trên thế giới đó. Nó có một cái tên vô cùng mỹ miều. Đó là “trái tim vĩnh hằng”.
Lý Hùng cầm lấy tay Hứa Mộc Tình, sau đó nhẹ nhàng từ từ đeo lên ngón tay nhỏ nhắn của cô. Hứa Mộc Tình nhắm chặt hai mắt, hàng lệ từ khóe mắt chầm chậm rơi xuống.
Trong lúc Hứa Mộc Tình cầm chiếc nhẫn lên định đeo lên tay Lý Hùng thì bà Liễu Ngọc Phân không cầm lòng được mà ôm mặt khóc chạy ra khỏi biệt thự.
Hứa Hiếu Dương vội vàng khập khiễng định đuổi theo, kết quả là ngã nhào trên đất. Hứa Mộc Tình vội lại đỡ ông dậy.
“Tình Tình! Con mau đuổi theo mẹ con đi, bố sợ bà ấy nghĩ quẩn”.
Hứa Mộc Tình vội chạy theo. Vừa đi ra khỏi biệt thự thì cô bị anh họ là Hứa Thiên Tứ và mấy người nữa ngăn lại.
“Cô em họ, nghi thức đính hôn vẫn chưa kết thúc, mày không thể đi được”.
“Người chồng mà mày chọn trong hàng vạn người kia vẫn còn đang đứng sờ sờ ở đằng kia, nếu mày muốn đi thì phải đưa cả nó đi nữa”.
Nghe thấy Hứa Thiên Tứ nói Lý Hùng là “một người được chọn trong hàng vạn người” mà mấy người bên cạnh đều bật cười.
“Anh tránh ra”, Hứa Mộc Tình tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Thiên Tứ luôn là người bắt nạt Hứa Mộc Tình. Bởi vì cô là con gái, mỗi lần tố cáo với ông nội thì hoặc là bị phớt lờ hoặc người bị phạt là cô.
Hứa Thiên Tứ chưa từng bỏ qua cơ hội có thể bắt nạt Hứa Mộc Tình: “Tao là anh họ của mày, tao phải chịu trách nhiệm với chuyện chung thân đại sự của mày chứ”.
“Chàng rể mà bố tao chọn cho mày là người hiếm có khó tìm đấy”.
Lúc này, Lý Hùng cũng từ phòng khách đi ra.
“Tên thần kinh kia… À không phải, em rể chứ, em lại đây”.
Lý Hùng đứng ở bên cạnh Hứa Mộc Tình.
“Mau dắt tay vợ mày vào nhà đi”.
“Tối nay phải ăn uống no nê đấy”.
“Như vậy thì lên giường mới có sức “làm việc” chứ, để em họ tao sớm sinh được thằng cu bụ bẫm chứ”.
Lời nói vừa dứt, trong đám người có người trẻ hét lên một tiếng: “Cậu Thiên ơi, chỉ sợ là hắn ta còn không biết “lên giường” nghĩa là gì nữa cơ”.
Hứa Thiên Tứ cố ý nói: “Nó là tên thần kinh chứ không phải là tên ngốc”.
Nói xong, mọi người xung quanh lại một lần cười ồ lên.
Lý Hùng giơ tay ra sờ lên mũi.
“Em họ à! Tao đoán là em rể chưa từng động vào phụ nữ đâu, mày phải giúp nó chút đấy nha”.
“Không nên xấu hổ”.
Hai tay Hứa Mộc Tình vì nắm đấm quá chặt nên lúc này đến khớp xương cũng trắng bệch!
“Hứa Thiên Tứ! Đủ rồi đấy”.
“Nếu còn không tránh đường thì tôi… Tôi…”.
“Hí, có phải là muốn đánh tao không?”, Hứa Thiên Tứ áp sát mặt lại.
“Nào, tao để cho mày đánh đấy”.
“Đánh ở đây này, đánh đi, đánh đi chứ?”
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời thì một bóng người lướt qua.
Bốp! Cái tát vang giòn trong phòng khách.
Sau khi Hứa Thiên Tứ bị tát rồi xoay hai vòng trên đất thì lúc này mới ngồi dựng lại được. Anh ta ôm nửa mặt đã bị sưng phù lên, sững người nhìn Lý Hùng.
“Mày, mày dám đánh tao à?”
“Một thằng ở rể mà dám đánh tao á?”
Hứa Mộc Tình cũng ngơ ngác nhìn Lý Hùng.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên nhảy dựng lên, hống hách tung một đòn về phía Lý Hùng.
Năm ngón tay của Lý Hùng khẽ nắm trọn quả đấm của Hứa Thiên Tứ, sau đó anh khẽ dùng lực.
“Rắc rắc”.
Tiếng xương cốt gãy giòn tan.
“A”, Hứa Thiên Tứ kêu lên tiếng thảm thiết.
“Đồ chó chết, tao phải đập chết mày, tao phải đập chết mày… Ôi, đau chết mất”.
Toi đời rồi! Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cưng chiều Hứa Thiên Tứ. Anh ta làm sai việc gì nhưng đến ông nội cũng không nỡ đánh.
Hứa Mộc Tình kéo tay Lý Hùng rồi vội vàng chạy đi. Hai người chạy đến một góc ở bên cạnh biệt thự thì phát hiện bà Liễu Ngọc Phân đang trốn ở đó. Tất cả những chuyện xảy ra ban nãy bà ấy đều nhìn thấy hết rồi.
Ba người vội vàng rời khỏi khu biệt thự, bước nhanh đến trạm xe buýt.
“Cảm ơn anh”, một lát sau, Hứa Mộc Tình lên tiếng nói lời cám ơn.
Cô gái lương thiện này đúng thật là, rõ ràng mình chịu thiệt nhưng lại mở miệng nói cảm ơn.
Trầm ngâm trong chốc lát, cô do dự nói tiếp: “Sao anh lại đánh hắn ta?”
“Bởi vì em là vợ anh”, Lý Hùng nói ra một điều hiển nhiên.
“Em…”, Hứa Mộc Tình mím chặt bờ môi mỏng đầy quyến rũ của mình. Cô có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy lo lắng: “Nhưng, ban nãy anh đánh Hứa Thiên Tứ, anh ta sẽ không tha cho anh đâu. Bây giờ em phải quay về thay anh xin lỗi anh ta mới được”.
Lý Hùng giơ tay ra ngăn cô lại, lúc này anh cười rất nhẹ nhõm và lại lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Không sao đâu, lần sau mà hắn ta đến, anh sẽ còn đánh nữa”.
“Cả thế giới này, không ai được phép bắt nạt em”.
Chương 4: Cô gái ngốc lương thiện
Lời này của Lý Hùng khiến Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân cùng liếc mắt nhìn nhau. Bà Liễu Ngọc Phân không kìm nổi mà lấy tay che lên trán.
Nụ cười của Lý Hùng tràn đầy tự tin nhưng theo bà thấy thì có chút ngốc nghếch. Hình như đầu óc của chàng rể nhà mình đúng là không được bình thường!
Lúc này, Hứa Hải Phong và Hứa Hiếu Dương ngồi ở trong phòng sách. Hứa Hải Phong với vẻ mặt nhàn nhã uống trà, còn Hứa Hiếu Dương với biểu cảm phức tạp chỉ cúi thấp đầu.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ vội vàng xông vào bên trong, nói: “Bố ơi, con bị người ta đánh”.
Hứa Hải Phong chau mày, nói: “Thằng khốn kiếp nào ăn gan báo hay sao mà dám đánh con trai ta”.
Hứa Thiên Tứ lớn tiếng mắng: “Chính là cái thằng ở rể đó”.
“Cái thằng chó chết tên là Lý Hùng đó”.
Hứa Thiên Tứ nhấc tay phải bị đánh vẹo và sưng vù lên.
“Ban nãy con chỉ nói đùa chút với em họ thôi”.
“Thế mà thằng chó chết đó lại đánh tay con thành ra thế này”.
“Bố nhìn mà xem, ngón tay của con bị gãy hết cả rồi”.
Hứa Hải Phong đập mạnh một cái xuống bàn rồi chỉ vào Hứa Hiếu Dương, nói: “Hứa Hiếu Dương! Chú nuôi con gái ngoan nhỉ”.
Hứa Hiếu Dương lúc này cũng với vẻ mặt kinh ngạc. Ông ấy thật không ngờ thằng con rể vô dụng vừa mới tuyển được lại dám đánh thằng cháu mà cả nhà ông ấy đều coi như bảo bối.
Sau một hồi kinh ngạc, Hứa Hiếu Dương buồn bực nói một câu: “Anh cả, thằng con rể nhà tôi là anh tuyển mà”.
“Chú…”, Hứa Hải Phong đạp bàn một cái.
“Cút ra ngoài cho tôi”.
Hứa Hiếu Dương vừa đi thì Hứa Thiên Tứ kéo tay Hứa Hải Phong lại và nói.
“Bố giúp con gọi mấy chục người đến đây, con phải đánh gãy tay chân của thằng chó đó”.
“Vớ vẩn”.
Mặc dù Hứa Hải Phong thương xót con trai nhưng ông ta vẫn nén lửa giận và giải thích: “Chúng ta vừa mới rước thằng rể vô dụng này về, nếu như đánh gãy tay chân của nó thì chú hai của con sẽ "trả hàng" về đó”.
“Hơn nữa, thằng Lý Hùng đó vốn dĩ là thằng thần kinh, con tự nhiên trêu chọc vào nó làm gì?”
Hứa Thiên Tứ nói với vẻ mặt không cam lòng: “Bố à, dù sao thì Hứa Mộc Tình đã kết hôn rồi, chúng ta cứ đuổi nó ra khỏi tập đoàn đi”.
Hứa Hải Phong lắc đầu nói: “Không được, hiện giờ tập đoàn chúng ta có một dự án vô cùng quan trọng do Hứa Mộc Tình phụ trách, hai ngày nữa là phải ký hợp đồng rồi”.
“Trước khi lâm trận mà đổi tướng là điều đại kị đấy”.
Hứa Thiên Tứ vội nói: “Bố à, dự án này như miếng thịt nằm trên thớt rồi, ai đi ký hợp đồng mà chẳng được”.
“Nếu con ký được dự án này thì công lao sẽ thuộc về con, lúc đó chẳng phải là ông nội sẽ càng coi trọng con sao?”
Nghe thấy câu này, Hứa Hải Phong hai mắt sáng ngời.
Lời này đúng quá đi! Hơn nữa, thằng ranh con Hứa Hạo Nhiên không thể thả ra được, vẫn có thể giữ lại làm thứ để đặt cược.
Hứa Hải Phong nhìn con trai rồi khẽ gật đầu, sau đó vỗ vai anh ta, nói: “Cuối cùng con cũng trưởng thành rồi”.
Ttrong nhà của Hứa Mộc Tình, Hứa Hiếu Dương khập khiễng chân rồi chống gậy từng bước từng bước chống đi lên tầng hai. Lúc mở cửa ra, ông ấy kinh ngạc phát hiện Lý Hùng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
“Cậu… Ban nãy cậu thật sự đã đánh Thiên Tứ à?”
“Vâng”.
Đối với Lý Hùng mà nói, đánh Hứa Thiên Tứ chẳng khác nào đánh một con chó.
Bà Liễu Ngọc Phân kéo tay ông Hứa Hiếu Dương ngồi xuống bên cạnh rồi nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ban nãy.
Hai vợ chồng ông bà đều nhìn Lý Hùng với ánh mắt kỳ quái. Đối với nhà họ mà nói, Lý Hùng là một người xa lạ. Nhưng cậu ta lại vì Hứa Mộc Tình và đánh Hứa Thiên Tứ - một tên được chiều chuộng từ nhỏ, không coi ai ra gì.
Theo như vợ chồng ông thấy thì mặc dù cậu con rể này có chút ngốc nghếch nhưng rất thẳng thắn. Thậm chí, ngốc đến độ đáng yêu.
Hứa Mộc Tình cũng nhìn Lý Hùng với vẻ mặt phức tạp, sau đó cô dẫn Lý Hùng vào trong phòng của mình.
Lúc đẩy cửa ra, một mùi thơm của con gái xông lên mũi. Luồng khí có chút ngọt ngào, mùi thơm thoang thoảng, Lý Hùng không kìm được mà hít một hơi sâu.
Phòng của cô không lớn. Bên trong phòng có một chiếc giường nhỏ 1.5m, một bàn sách và giá sách tựa vào tường.
Lý Hùng tự ý ngồi ở góc tường còn trống ra, cười nói: “Sau này anh sẽ ngủ ở đây rồi”.
“Á?”, Hứa Mộc Tình ngây người ra.
“Nhưng… Nhưng mà, như vậy thì không công bằng với anh”.
Cô gái lương thiên ngốc nghếch này. Nhìn cô ấy mà trong lòng Lý Hùng thấy ấm áp.
Bờ môi mỏng màu hồng của Hứa Mộc Tình như mím lại. Thật ra, cô ấy vẫn luôn đợi người con trai năm đó quay về và thực hiện lời hứa của anh ấy là… Cưới cô. Và chàng trai năm đó cũng tên là Lý Hùng.
Cô rất muốn nói cho Lý Hùng điểm này nhưng tên của hai người lại giống nhau. Cô sợ Lý Hùng sẽ hiểu nhầm nên cô không biết nên mở miệng thế nào.
Lý Hùng khoanh chân ngồi ở trong góc, ngửa đầu lên, khóe miệng khẽ mở ra lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Em yên tâm, chỉ cần em chưa cho phép thì anh tuyệt đối sẽ không động vào em đâu”.
“Đối với kẻ lang thang như anh thì có nơi che nắng che mưa là đủ rồi”, nói xong, Lý Hùng ôm đầu, nằm ngửa ở trong góc.
Trong lúc Hứa Mộc Tình không để ý, anh mở hộp sắt ra rồi lén ăn một viên kẹo sô cô la.
Lý Hùng nhếch miệng lên, vui vẻ lắc chân.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập: “Tình Tình! Mau mở cửa ra con”.
Lúc cô mở cửa ra thì thấy bà Liễu Ngọc Phân tay cầm điện thoại, sắc mặt hốt hoảng đứng ở cửa.
“Là Hứa Thiên Tứ gọi đến”, bà Liễu Ngọc Phân nói với vẻ mặt lo âu.
Vừa nghe thấy người gọi là Hứa Thiên Tứ thì trong lòng Hứa Mộc Tình như không yên.
“Hứa Mộc Tình! Nói cho mày một tin tốt lành”.
“Ngày mai mày không cần phải đi làm nữa…”.
“Ha ha ha…”.
Trong điện thoại, tiếng cười của Hứa Thiên Tứ ngông cuồng vô cùng.
“Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?”, giọng nói của Hứa Mộc Tình có chút run rẩy.
“Mày có muốn biết lý do không?”
“Hì hì, là vì mày là con gái, vì cả nhà mày đều là ký sinh trùng”.
“Bây giờ chúng tao muốn cả nhà ký sinh trùng nhà mày cút đi”.
“Cả nhà mày đi chết đi”.
“Ha ha ha…”, trong tiếng cười chói tai đó, Hứa Thiên Tứ liền ngắt điện thoại.
Hứa Mộc Tình mềm nhũn người ngồi ở mép giường. Mọi cảm xúc bủa vây lấy cô: cô độc, bất lực, mờ mịt.
Lý Hùng từ dưới đất ngồi lại bên cạnh cô và nói: “Chuyện này là do anh gây nên, anh sẽ giải quyết”.
Lý Hùng vừa dứt lời, bà Liễu Ngọc Phân lấy tay che trán, vẻ mặt thì đau khổ.
“Một người vô gia cư như cậu thì giải quyết như nào đây?”
“Hiện giờ con gái tôi mất việc rồi, con trai tôi thì vẫn nằm trong tay họ”.
“Trời ơi, vậy thì khác nào muốn lấy mạng nhà chúng tôi?”
Lý Hùng lập tức đứng dậy, bước nhanh ra cửa.
“Này, cậu định đi đâu?”
Bà Liễu Ngọc Phân và ông Hứa Hiếu Dương thật không ngờ, Lý Hùng lại kiên quyết rời đi như vậy.
Hai người sững sờ một lúc lâu. Đợi lúc Liễu Ngọc Phân đi đến cửa thì đã không thấy bóng dáng Lý Hùng đâu cả.
“Cậu ta… Cậu ta cứ đi như vậy sao?”, Liễu Ngọc Phân nhìn Hứa Hiếu Dương, nói.
“Không phải là cậu ta đi gây phiền toái cho Hứa Thiên Tứ đấy chứ?”
Liễu Ngọc Phân là người cần cù lại hiền lành, rõ ràng tình hình của nhà mình hiện giờ vô cùng tồi tệ nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng cho Lý Hùng.
Nhìn sắc trời trở nên tối dần, trên mặt Liễu Ngọc Phân hiện ra vẻ lo lắng: “Hiện giờ trời sắp tối rồi, cậu ta đi như vậy rất nguy hiểm”.
“Bà thật sự nghĩ cậu ta đi tìm Hứa Thiên Tứ à? Biết đâu thấy nhà mình thành ra thế này nên cậu ta chuồn ý chứ?”. Hiện giờ trong nhà vô cùng hỗn loạn, Hứa Hiếu Dương nói xong liền ủ rũ như con rùa rụt cổ rồi nhốt mình trong phòng.
Bà Liễu Ngọc Phân vội vã từ trên tầng đi xuống, vừa may nhìn thấy Lý Hùng nhét điện thoại vào trong túi quần. Ban nãy cậu ta giống như vừa gọi xong điện thoại.
Liễu Ngọc Phân đi đến trước mặt Lý Hùng, chưa đợi bà lên tiếng, Lý Hùng đã nói: “Mẹ à, mẹ có thể cho con mượn một thứ được không?”
Lý Hùng bất chợt gọi một tiếng "Mẹ" khiến bà Liễu Ngọc Phân sững người ra. Không thể ngờ Lý Hùng lại gọi thuận miệng đến vậy.
“Cậu… Cậu muốn mượn thứ gì?”
“Con nhìn thấy hình như trong phòng bếp có con cá trắm cỏ, mẹ cho con mượn đi”.
“Hả?”
Chương 5: Giải cứu em vợ
Mười phút sau, tại cửa chính của hộp đêm Thiên Sơn Nhân Gian. Mấy tên côn đồ đứng canh cửa nhìn thấy Lý Hùng xách theo con cá bước vào thì có một tên trong đó hét lớn: “Này, mày muốn làm gì?”
“Đại ca của các người là ai, gọi hắn ra đây, tôi tặng cho hắn con cá”.
Đối phương nhìn thấy Lý Hùng mặc đồ vỉa hè thì không khỏi bật cười: “Muốn gặp đại ca của chúng tao thì cầm theo con cá vàng đến, chứ mày cầm theo con cá trắm cỏ này đến thì có là gì?”
“Nhân lúc đại ca vẫn chưa tức giận thì mau cút đi”.
Một tên côn đồ trong đó với thân hình cường tráng đã đứng dậy đi đến trước mặt Lý Hùng. Tên côn đồ đó giơ tay ra đẩy vai Lý Hùng một chút nhưng lúc này mới phát hiện ra là không đẩy nổi. Tên côn đồ mắng một tiếng rồi nắm đấm đập mạnh lên mặt Lý Hùng.
Bụp! Nắm đấm ở giữa chừng thì đột nhiên bị Lý Hùng giơ tay ra chặn lại. Năm ngón tay của Lý Hùng nắm chặt nắm đấm của đối phương rồi khẽ siết chặt.
“A, đau quá, bỏ tay ra, bỏ ra”, tên côn đồ nắm lấy tay đã sưng vù, vội hét lớn với người bên cạnh: “Các người còn đứng ngây ở đó làm gì. Lên đi! Đánh chết thằng oắt này đi”.
Mấy người lúc này mới vội xông lên. Nhưng mà, bọn họ vẫn chưa nhìn ra động tác của Lý Hùng thì đã nghe thấy trong không trung truyền lại tiếng “bốp, bốp, bốp”.
Lúc này, bọn họ thống nhất làm ra động tác che mặt mình. Có người đã bị đánh sưng nửa mặt. Có người thì trên mặt đã hằn sâu vệt năm ngón tay.
Có một thanh niên tầm mười lăm mười sáu tuổi nhìn thấy vậy thì vội xoay người chạy vào trong hộp đêm. Rất nhanh, có một người đàn ông cao hơn 2m khỏe mạnh như con gấu từ bên trong đi ra.
“Thằng nhãi nào vậy? Dám đánh người của ông đây?”
Lý Hùng nhìn hắn nói: “Mày chính là đại ca ở đây?”
“Ông mày tên là Khôi Hùng, địa bàn khu vực này đều là của tao”, đối phương ngước đầu lên, trợn to con ngươi, mặt đầy vẻ hung ác.
Lý Hùng chậm rãi nhấc con cá bên tay trái của mình lên nói: “Tao đến để tặng cho mày con cá”.
“Xời! Ông mày đây có món sơn hào hải vị nào chưa từng ăn đâu, còn cần con cá vớ vẩn này của mày làm gì”.
Lý Hùng nhìn bộ dạng của hắn, khẽ lắc đầu nói: “Mày không phải là đại ca ở đây. Mau gọi cấp trên của mày ra đây”.
“What! Mày đúng là muốn chết mà”, lúc này Khôi Hùng lại trở nên nóng tính, ôm nắm đấm đập về phía trước mặt Lý Hùng.
Nếu so với tên côn đồ trước đó thì khí thế của Khôi Hùng rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều, lập tức gây nên trận đấu kịch liệt.
“Bụp”. Nhưng nắm đấm của hắn bị Lý Hùng nắm chặt lại.
Khôi Hùng đang định nổi giận thì một người thanh niên ở bên cạnh vội lại gần nhỏ giọng nói: “Lúc anh vừa mới nhận nơi này thì hình như đại ca đã từng nói, nếu như có người xách cá đến thì phải gọi điện thoại cho anh ấy…”.
“Chết! Sao tao lại quên chuyện này nhỉ”.
Khôi Hùng vội lấy điện thoại ra, nói: “Hổ Gia! Có người xách cá trắm cỏ đến…”.
Khôi Hùng vẫn chưa nói rõ ràng thì người ở đầu dây bên kia đã nhảy dựng lên.
Kể cả không có kiểu loa phát thanh thì người bên cạnh cũng có thể nghe được giọng nói của Hổ Gia: “Anh ta ở đâu?”
“Anh ta đang ở trước mặt tôi, Hổ Gia, tôi sẽ đưa anh ta đến gặp anh ngay”, Khôi Hùng vừa nói dứt lời thì Hổ Gia ở bên kia đã rống lên.
“Mày nói cho khách quý là tao sẽ đến ngay”, Hổ Gia vừa cúp điện thoại thì lại gọi lại một cuộc.
Trong điện thoại liền nghe thấy tiếng hét rống lên của hắn: “Mày đón tiếp khách quý cẩn thận cho tao, nếu như chọc giận người ta cảm thấy không vui thì ông đây sẽ lột da của mày”.
Khôi Hùng miệng run rẩy sau đó cúp điện thoại di động.
Hắn nhìn Lý Hùng với vẻ mặt khinh bỉ, hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”
Lý Hùng khóe miệng mở ra, nói: “Đến tặng cá thôi”.
Ba phút sau, Hổ Gia vẫn chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề thì đã cung kính đưa Lý Hùng đến địa bàn của Báo Đen.
Đây là một nhà kho, em trai của Hứa Mộc Tình là Hứa Hạo Nhiên bị nhốt ở đây.
Trong tay Lý Hùng vẫn xách con cá trắm cỏ.
Anh phất phất tay với Hổ Gia ở phía sau, nói.
“Các người có thể đi rồi”.
“Vâng”.
Hổ Gia cúi người gật đầu.
Đường đường là bá chủ một phương, là kiêu hùng một thời của thế giới ngầm. Nhưng ở trước mặt Lý Hùng, hắn lại như người cháu của Lý Hùng vậy. Lời này mà nói ra ngoài thì chỉ sợ sẽ không ai tin.
Hổ Gia đạp lên chân Khôi Hùng đang sững người ra, hai người mau chóng lên xe Mercedes. Xe Mercede nhanh chóng phóng đi, trên xe Hổ Gia như thở phào một cái. Đồng thời cũng khôi phục lại vẻ trầm ổn ngày thường của hắn, trong đôi mắt không ngừng lóe lên vẻ sắc bén.
Khôi Hùng ở bên cạnh với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Hổ Gia! Thằng nhóc ban nãy rốt cuộc là ai vậy?”
“Hỗn xược”.
Hổ Gia trừng mắt, Khôi Hùng sợ đến nỗi rụt cổ lại.
“Cũng may là anh ta không chấp nhặt với các người, nếu không thì mấy người các người chết rồi đó, đến cả tao chỉ e cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”, nói đến đây, Hổ Gia vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng.
Đồng thời hắn tự lẩm bẩm: “Chỉ e Đông Hải này sắp thay đổi rồi”.
Lý Hùng xách con cá trắm vào kho, ở bên trong có một nhóm người đang đánh cược vô cùng náo nhiệt. Anh nhìn xung quanh rồi đi vào phía văn phòng bên trong kho.
Lúc này, Báo Đen ngồi ở trong văn phòng đang gọi điện thoại cho Hứa Hải Phong.
“Báo Đen, tôi cho anh thêm hai trăm nghìn tệ, anh giúp tôi chăm sóc Hứa Hạo Nhiên thêm hai ngày nữa”.
“Phải rồi, đừng có chăm cháu tôi đến chết đấy nhé”.
Báo Đen lắc lư chân, nói: “Hứa Hạo Nhiên ở chỗ của tôi, ngày nào cũng được ăn uống ngon lành”.
“Sếp Hứa cứ yên tâm, bảo đảm là hắn sẽ thích thú lắm”, Báo Đen cúp điện thoại rồi đi vào phòng nhỏ khác trong văn phòng.
Gian phòng nhỏ này rất tối, trong góc có một người trẻ tuổi tóc ngắn bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù. Báo Đen cười tủm tỉm rồi đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
“Thằng nhóc, dù sao thì giờ mày cũng đang rảnh, chi bằng đánh cược với tao đi?”
“Tao nghe nói mày có chị gái rất xinh đẹp. Nếu mày thua thì phải gọi cô ta đến đây ngủ với tao một đêm”.
“Phụt”, lúc này Hứa Hạo Nhiên nhổ ra bãi nước bọt rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn Báo Đen.
“Mày nằm mơ à”.
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Báo Đen như bị dập tắt, hắn giơ chân lên đạp liên tiếp mười mấy cái lên người Hứa Hạo Nhiên. Từng cú đạp của Báo Đen càng lúc càng độc ác.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến mấy tiếng kêu gào.
Báo Đen ngây người ra một lúc. Lúc quay đầu lại thì phát hiện ra Lý Hùng xách theo một con cá trắm rồi mở cửa đi vào.
Phía sau Lý Hùng là mấy bọn đàn em gác cửa. Biểu cảm của chúng hiện giờ là đau khổ ôm bụng nằm trên đất.
Báo Đen chau mày thật chặt, hỏi: “Mày là đứa nào? Đến đây làm gì?”
“Tao là anh rể của cậu ấy”, Lý Hùng chỉ về phía Hứa Hạo Nhiên, nói.
Lý Hùng xách con cá trắm cỏ trong tay lên rồi nói: “Chẳng phải mày đang rảnh sao? Tao đến để đánh cược với mày đây”.
“Nếu mày thắng thì tao và con cá này đều ở lại đây, mặc cho mày hấp hay chế biến kiểu gì”.
“Còn nếu mày thua thì cậu ấy sẽ đi cùng tao”.
Báo Đen hừ lạnh, nói: “Hiện giờ thằng nhãi này đáng giá 2 triệu tệ, mày lấy gì ra cược với tao?”
“Một con cá trắm thì đáng mấy đồng chứ?”
Lý Hùng búng tay một cái. Ngoài cửa có một tên côn đồ mặt mũi sưng vù ôm mặt rồi loạng choạng đi vào.
“Anh Báo! Ban nãy hắn dùng con cá này làm tiền đặt cược mà thắng được 3 triệu tệ ở bên ngoài đấy”.
“Cái gì?”
Mấy phút sau, Hứa Hạo Nhiên với vẻ mặt sùng bái đi theo Lý Hùng ra khỏi nhà kho.
“Anh rể! Để em xách giúp anh con cá này”.
“Anh rể, anh có mệt không, có cần em bóp vai cho anh không?”
Hứa Hạo Nhiên nhìn trong mắt Lý Hùng lúc này đều là tinh quang sáng quắc.
Lúc này, Lý Hùng móc từ trong túi áo ra một chiếc hộp sắt rồi nhét một một viên sô cô la vào trong miệng.
“Anh rể! Thoạt nhìn cái hộp sô cô la này cũ quá đi”.
“Hộp sô cô la này là phiên bản giới hạn chăng, không phải là đồ cổ chứ anh?”
“Anh rể, cho em ăn một viên đi”.
Lý Hùng khẽ nhét chiếc hộp vào trong túi, nói: “Cái này là của anh, không cho đâu”.
“Đúng là người keo kiệt”, Hứa Hạo Nhiên bĩu môi một cái, nói.
Lúc này Báo Đen ở phía sau hai người đang trầm mặt xuống đến đáng sợ.
“Anh Báo! Cứ để bọn nó đi như vậy sao, sẽ khó ăn nói với chỗ sếp Hứa đó?”, một đàn em bên cạnh Báo Đen vừa mở miệng nói thì Báo Đen đã xoay người hung hăng đá một cái lên chân hắn.
Báo Đen giơ tay chỉ tay về phía Lý Hùng, hét lớn: “Này”.
Lý Hùng liền dừng bước chân.
“Cục diện ngày hôm nay sớm muộn tao cũng đòi lại”.
Lý Hùng hơi nghiêng đầu.
Trong lúc Báo Đen và anh nhìn thẳng vào mắt nhau thì con ngươi co giãn kịch liệt. Một luồng khí mạnh như sóng biển ồ ạt kéo tới.
Báo Đen cảm giác mình như con thuyền nhỏ bị lật đổ trong tích tắc. Báo Đen nhất thời toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, thân thể lập tức thấy tê liệt.
Còn Lý Hùng chỉ nói nhạt một câu: “Tao đợi đấy”.
“Phịch!”
“Phịch!”
Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng.
Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải.
Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng.
Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp.
Mở ra một con đường thẳng tắp.
Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù.
Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại.
Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ.
Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay.
Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn.
“Chào mừng cậu hai về nhà!”
Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng.
Anh quay người đi sang bên cạnh.
Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo.
“Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!”
Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?”
Lại có người bảo khu trang viên bên bờ biển của dòng họ lớn nhất thủ đô là chuồng chó ư?
Nếu để những người ở tầng lớp thượng lưu ở thủ đô nghe được câu này thì e là họ chỉ cần nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết Lý Hùng.
Nhưng người quản gia không phản bác câu nói này của Lý Hùng.
Bởi lẽ Lý Hùng người anh hùng ở Hồng Hải đã thống lĩnh hàng nghìn hàng vạn binh lính.
Anh mang trong mình khí thế ngút trời.
Anh vô cùng giàu có.
Nhưng anh cũng có một thân phận nữa.
Đó chính là người thừa kế duy nhất của dòng họ Lý Thị - dòng họ hàng đầu thủ đô.
“Cậu hai, cậu về với tôi đi. Ông chủ đích thân vào bếp làm bao nhiêu món ngon mà hồi nhỏ cậu thích ăn đấy”.
Người quản gia đau khổ cầu xin.
Nhưng ông ấy không dám lại gần.
Lúc này trên người Lý Hùng toát ra một khí thế vô cùng đặc biệt.
Mọi người trong bán kính năm mét đều phải nín thở.
Những ai đứng trong bán kính ba mét thì thậm chí không dám đứng thẳng lên.
“Mười sáu năm trước mẹ tôi bị kẻ khác vu oan đến chết ông ta không thèm nói một lời nào!”
“Mười sáu năm trước tôi bị người ta đuổi ra khỏi nhà ông ta cũng chẳng thèm ra mặt!”
“Bây giờ các người lại dám vác mặt đến gặp tôi sao?”
Ánh mắt của Lý Hùng toát ra một sự căm phẫn và lạnh lùng chưa từng có.
“Tôi không giết ông đã là nhân nhượng lắm rồi!”
Lý Hùng đi ra khỏi đại sảnh.
Người quản gia vẫn cố chấp đi theo đưa tay ngăn lại.
Gì cơ!?
Lý Hùng lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ấy.
Chỉ là một ánh nhìn thôi nhưng lại khiến người quản gia sợ đến run rẩy.
Ông ấy thấy mồ hôi hột túa ra, cả người lạnh toát.
Sau đó cả người mềm nhũn, ngã vật xuống nền đất.
“Về bảo với ông ta đừng có tới làm phiền tôi nếu không tôi sẽ giết chết bất cứ ai ông ta sai tới!”
Ánh nhìn sắc bén như đâm thẳng vào tim người quản gia.
Sự uy hiếp đáng sợ khiến ông ấy không thể nào thở được.
Cũng may một chiếc xe đã tới đón Lý Hùng. Anh vừa lên xe thì thứ sát khí vô hình kia cũng biến mất.
Người quản gia bấy giờ mới ngồi trên nền đất thở lấy thở để, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Trong xe.
Lý Hùng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp sắt đã theo anh tận 16 năm trời.
Anh lấy từ trong hộp ra một thanh sô cô la bỏ vào miệng từ từ ngậm tan.
Anh thích ăn các loại sô cô la khác nhau nhưng chưa bao giờ thay chiếc hộp này.
Vị ngọt mềm của sô cô la bỗng chốc như kéo anh về miền ký ức của 16 năm trước.
Mười sáu năm trước Lý Hùng bị đuổi ra khỏi nhà, đem theo tro cốt của mẹ phiêu bạt khắp Đông Hải.
Trong lúc đói rét anh lại bị một con chó hoang đuổi.
Trong giây phút tuyệt vọng nhất, bất lực nhất.
Có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy hoa ngắn xuất hiện trước mặt anh.
Cô bé khua chiếc que trong tay mình. Rõ ràng là bản thân cũng rất sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm để đuổi con chó hoang đi.
Nụ cười trong sáng rạng rỡ như ánh mặt trời của cô bé ấy đã sưởi ấm trái tim của Lý Hùng.
Cô bé đưa chiếc hộp sô cô la mà mình yêu quý nhất cho Lý Hùng.
Chính là cô bé ấy đã cho Lý Hùng động lực và dũng khí để sống tiếp.
Sau này Lý Hùng đã bái một người bí ẩn làm thầy rồi rời khỏi Đông Hải.
Khu Hồng Hải vô cùng rộng lớn và giàu có.
Thế nhưng bên trong thì rất loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
Trong vòng 5 năm, anh đã đánh bại không biết bao nhiêu kẻ địch ở Hồng Hải và trở thành người anh hùng của nơi đây.
Lúc đấy anh mới có 15 tuổi.
Năm 18 tuổi anh đã quét sạch mọi chướng ngại vật.
Anh trở thành người thủ lĩnh hàng đầu thực sự của Hồng Hải.
Sau 16 năm tích lũy kinh nghiệm, anh đã trở thành một nhân vật độc nhất vô nhị.
Chỉ cần anh giậm chân một cái thì cả thế giới này phải rung chuyển!
Nhưng bây giờ anh lại lựa chọn quay đầu.
Anh đã trở về.
Bởi lẽ năm đó anh đã đồng ý với cô bé.
Nếu anh còn sống, nếu anh chưa kết hôn.
Anh nhất định sẽ trở về cưới cô.
Trong một căn nhà dân cũ kỹ ở khu phố cổ của Đông Hải.
Hứa Mộc Tình lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha.
Mái tóc cô thật mềm mại.
Nhưng cơ thể cô thì lại cứng đờ ra vì trái tim cô nguội lạnh như một tảng băng.
Mái tóc đen dài như thác nước rủ xuống che mất nửa gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô.
Ánh mắt cô đong đầy vẻ đau thương, khóe mắt còn ngấn lệ.
“Tình Tình, bố biết con có nỗi khổ riêng”.
“Nhưng em trai con đang ở trong tay Báo Đen, nếu chúng ta không làm như vậy thì có thể nó sẽ không trở về được nữa”.
Hứa Hiếu Dương cầm trong tay một bức thư đòi tiền do một kẻ cầm đầu tổ chức ngầm tên là Báo Đen gửi tới.
Em trai Hứa Mộc Tình là Hứa Hạo Nhiên vì đánh bạc mà nợ Báo Đen rất nhiều tiền nên đã bị Báo Đen bắt nhốt ba ngày.
Báo Đen đòi trả hai triệu tệ.
Từ nhỏ Hứa Hiếu Dương đã không được bố mẹ yêu thương, cái gì tốt đẹp đều bị anh cả là Hứa Hải Phong chiếm hết.
Hơn nữa ba năm trước còn gặp phải tai nạn, bị què mất nửa chân.
Ông ấy chỉ có thể lấy những món đồ dòng họ để lại mà nuôi sống gia đình, làm việc gì cũng gọi dạ bảo vâng.
Dòng họ Hứa Thị được xem như một dòng họ nhỏ hạng ba ở thành phố Đông Hải, điều hành một tập đoàn với giá trị 10 tỷ nhân dân tệ.
Hứa Hải Phong là chủ tịch tập đoàn, Hứa Hiếu Dương chỉ có thể tìm ông ta giúp đỡ.
Hứa Hải Phong không từ chối nhưng ông ta đưa ra lý do là Hứa Mộc Tình 25 tuổi rồi vẫn chưa có bạn trai.
Vậy nên ông ta muốn công khai tìm cho cô một chàng rể.
“Không được, chuyện này chắc chắn còn có cách khác”.
Liễu Ngọc Phân nhìn chồng với vẻ căm phẫn.
Hứa Hiếu Dương vâng vâng dạ dạ nói: “Có thể… Có thể anh cả Hứa thật sự muốn tìm một người chồng tốt Tình Tình thì sao?”
“Tôi nhổ vào!”
Liễu Ngọc Phân tức giận nhổ một bãi nước bọt trước mặt Hứa Hiếu Dương.
“Ông ta có lúc nào nghĩ tốt cho nhà chúng ta chứ?”
“Tôi còn đang nghi ngờ không biết con trai mình bị Báo Đen bắt có phải do ông ta giật dây không nữa!”
Hứa Hiếu Dương vội vã xua tay.
“Đừng nói như vậy. Sau khi nó bị bắt anh cả tất bật lo bao chuyện đấy”.
Liễu Ngọc Phân càng nói càng hăng: “Tôi không cần biết!”
“Chúng ta không thể vì con trai mà hủy hoại hạnh phúc của con gái được!”
Hứa Hiếu Dương đưa tay vuốt mặt ấp úng nói.
“Lần này những người ứng tuyển làm rể có đến hơn một trăm người”.
“Lỡ mà… Thật sự tìm được người rể tốt thì sao?”
Liễu Ngọc Phân giận đến đỏ mặt tía tai.
Bà ấy lao lên người Hứa Hiếu Dương rồi không ngừng lắc qua lắc lại cơ thể gầy còm của ông ấy.
“Ông đúng là một kẻ nhu nhược!”
“Sao lúc đàu tôi lại mắt mù đi lấy cái loại người như ông chứ!”
Hứa Hiếu Dương cũng mặc kệ Liễu Ngọc Phân trút giận lên người mình.
Ông ấy bây giờ ngoài việc hối hận tự trách ra thì vô cùng áy náy với con gái.
“Mẹ, đừng nói nữa”.
Hứa Mộc Tình ngồi im trên ghế nãy giờ bỗng đứng dậy.
“Con đồng ý cưới”.
Dứt lời, cô quay người đi về phía cửa.
Đi mãi đi mãi, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài.
Chương 2: Loại bỏ hết trở ngại
Ngay lúc này, cửa văn phòng chủ tịch cao ốc tập đoàn Thái An bị Hứa Thiên Tứ đẩy ra.
Hứa Thiên Tứ là con trai của Hứa Hải Phong, tổng giám đốc tập đoàn Thái An.
“Bố, bố định tìm chồng cho Hứa Mộc Tình thật à?”
“Trong số những người ứng tuyển có biết bao nhiêu tiến sĩ từ nước ngoài về đấy!”
“Nếu như để con bé đó tìm được người chồng tốt như thế thì sau này chúng ta càng khó khống chế nó hơn đấy!”
Hứa Hải Phong bình thản pha trà, ông vỗ tay lên ghế sô pha.
“Ngồi đi”.
Sau khi Hứa Thiên Tứ ngồi xuống, Hứa Hải Phong cười khẩy.
“Tất cả có hơn 100 người ứng tuyển, con bảo trong số đó cũng chỉ có bảy, tám người là tiến sĩ từ nước ngoài về”.
“Đám người này chỉ làm cảnh để chống chế với ông nội con với họ hàng và bạn bè thôi”.
“Sau cùng thì chúng ta chọn ra một kẻ nhu nhược bất tài như chú hai con, thế là xong chứ gì”.
Hứa Thiên Tứ giơ ngón cái lên với Hứa Hải Phong nói: “Bố cao tay thật!”
Cũng lúc này, tại tầng ba của cao ốc Thái An, đợt phỏng vấn của những người đến ứng tuyển làm con rể cũng bước vào khâu cuối cùng.
Bảy chàng trai khôi ngô, tuấn tú ngồi yên một hàng, trông ai cũng gọn gàng, phong độ, bảnh bao, trong tay thì cầm tập sơ yếu lý lịch dày cộp.
“Cộp, cộp, cộp”.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.
Cánh cửa mở ra, các chàng trai đều sựng người lại.
Người kia mặc bộ quần áo bình thường, trên tay còn xách cả một túi hành lý to đùng.
“Bịch!”
Túi hành lý nặng trịch được đặt xuống mặt bàn.
Bảy anh chàng kia đưa mắt nhìn nhau, túi hành lý kia trông có vẻ rất nặng, không biết bên trong đựng cái gì nữa.
“Tôi tên Lý Hùng, là giám khảo buổi phỏng vấn của các cậu”.
Lý Hùng lạnh lùng đưa mắt nhìn một lượt, bảy người kia cùng rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lý Hùng chỉ tay vào người đầu tiên, nói: “Ngụy Đại Đức, giới thiệu bản thân tí đi”.
Nghe thấy mình được gọi tên, Ngụy Đại Đức như được lên dây cót, không dám lần chần, lập tức đứng thẳng lên.
“Thưa giám khảo, tôi tên Ngụy Đại Đức, tốt nghiệp Harvard, đang học tiến sĩ …”
“Trình độ học vấn cao quá, rất dễ lâm vào cảnh thực lực có hạn nhưng lại mơ mộng quá nhiều, không đạt!”
Ngụy Đại Đức lủi ra ngoài dưới ánh mắt sắc lẹm như dao của Lý Hùng.
“Người tiếp theo”.
“Thưa,… thưa giám khảo, tôi tên là…”
“Ăn không nên đọi, nói không lên lời, ra ngoài!”
Người thứ hai cũng khúm núm đi ra dưới sự uy nghiêm của Lý Hùng.
“Người tiếp theo, Hoa La Bác! Anh đã có 15 mối tình rồi mà còn ngồi đây làm gì?”
“Biến!”
“Người tiếp theo!”
Một chàng trai trắng trẻo mịn màng đúng kiểu anh trai nhà hàng xóm đứng lên.
“Tôi tên là Vương Quân, tôi là người thừa kế doanh nghiệp Vương thế, nhà tôi…”
“Nhà cậu có tiền lắm à?”, nói rồi Lý Hùng mở khóa túi hành lý ra.
Những người khác đều vô thức nín thở!
Bên trong túi hành lý đều là tiền.
Ở bên trên còn có một chiếc chìa khóa xe Ferrari!
Lý Hùng cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng nắn một cái.
“Rắc!”
“Được nuông chiều quen thân, không coi ai ra gì, tự cho mình là đúng, biến!”
“Người tiếp theo!”
Một người đàn ông to cao lực lưỡng đứng lên.
Anh ta cất giọng oang oang: “Tôi tên Lôi Thạch, vô địch tán thủ toàn quốc, tôi tin mình chắc chắn có thể bảo vệ được cô Hứa!”
Lý Hùng không nói gì anh móc từ trong túi ra một đồng tiền xu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người còn lại, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa anh gập đôi đồng xu kia!
Lôi Thạch cúi đầu, câm lặng rời khỏi đó.
Lý Hùng quay đầu nhìn hai người còn lại.
Bọn họ không nói nhiều, tay ôm lấy mặt, tranh nhau chạy ra cửa!
Lát sau, Hứa Thiên Tứ đẩy cửa đi vào.
“Người đâu?”
Hứa Thiên Tứ chỉ thấy trong phòng có mỗi Lý Hùng, mặc đồ thể thao rẻ tiền đang ngồi đó, anh ta ngẩn người.
Lý Hùng nhún vai nói: “Hình như chỉ có tôi thôi”.
Nói rồi, Lý Hùng lấy tờ sơ yếu lý lịch xoăn tít ra, đưa cho Hứa Thiên Tứ.
Bản sơ yếu lý lịch này Lý Hùng viết dựa trên “tiêu chí” của hai bố con nhà Hứa Thiên Tứ.
Bên dưới còn có một tờ giấy khám sức khỏe giả.
Hứa Thiên Tứ cầm lấy bản sơ yếu lý lịch với vẻ mặt khinh bỉ.
Ban đầu anh ta còn hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó gương mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa!
Đây chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí chồng của Hứa Mộc Tình rồi!
Trên sơ yếu lý lịch Lý Hùng viết.
Trình độ học vấn: chưa tốt nghiệp cấp một.
Nghề nghiệp: vô công rồi nghề.
Mà điều khiến Hứa Thiên Tứ phải đập bàn chính là hàng cuối cùng.
Mắc chứng rối loạn căng thẳng!
Nói thẳng ra thì là bị thần kinh!
Hứa Thiên Tứ chỉ tay vào Lý Hùng nói: “Được, chọn cậu luôn!”
Tối hôm đó, tại khu biệt thự Nam Sơn.
Lúc này trong sảnh của biệt thự nhà Hứa Hải Phong chật cứng người, đa số đều là họ hàng trong nhà.
Cả nhà Hứa Mộc Tình vừa đi vào, họ hàng người thân chờ sẵn ở đó lúc này nườm nượp lao tới hỏi han.
“Tình Tình, cháu may mắn thật đấy! Bác cả vì chuyện hôn nhân của cháu mà bạc hết cả đầu!”
“Ông ấy cất công chọn lựa tỉ mỉ, trong hơn một trăm người, chọn ra một người chồng tốt nhất cho cháu đấy!”
“Ôi chao, ngưỡng mộ quá! Người đàn ông này vô cùng giỏi giang!”
Những người vây quanh chúc mừng, trên mặt ai cũng hiện rõ một vẻ.
Cười trên nỗi đau của người khác!
Bây giờ trong họ đồn ầm hết lên rồi.
Chàng rể này ngay cả một công việc ổn định cũng không có, chỉ mới học đến cấp một, là một tên lang bạt đầu đường xó chợ.
Theo như giấy kiểm tra sức khỏe thì tên này còn bị thần kinh nữa!
Tên bệnh là rối loạn căng thẳng gì gì đấy.
Bình thường khó kiểm soát được cảm xúc của mình, hở ra cái là nổi cáu.
Trời ơi!
Nếu ai mà sống cùng với tên thần kinh này thì kiểu gì cũng bị hắn đánh chết mất thôi.
Hứa Mộc Tình im lặng đi về phía ông nội Hứa An Thái.
“Ông ạ”.
“Ừ”, Hứa An Thái hơi nheo mắt.
Trong ánh mắt khi nhìn Hứa Mộc Tình chỉ có sự lạnh nhạt, cứ như cô chỉ là một người xa lạ vậy.
“Cháu cũng không còn bé nữa, đến tuổi lấy chồng rồi”.
“Sau khi về nhà chồng thì phải chăm lo cho chồng cho con”.
“Đừng đẻ ra thằng con nhu nhược như bố cháu, cũng đừng đẻ ra một kẻ vô dụng như em cháu!”
Hứa Mộc Tình đáp “vâng”, tuy trên mặt vẫn thản nhiên nhưng trong lòng cô lại đang run bần bật.
Bởi vì cô là con gái, nên từ bé đến lớn, ông nội Hứa An Thái chẳng bao giờ thèm nhìn cô lấy một cái.
Cho dù cô có cố gắng, phấn đấu ở công ty như thế nào đi nữa.
Hứa An Thái rất ít khi khen cô, thậm chí ngay cả khi cô hoàn thành cả một đơn đặt hàng mà cũng chẳng được gì.
Ngược lại, người anh họ vô học bất tài kia của cô muốn gì được nấy, biệt thự xe sang nào cũng có!
Ngay lúc này, trong lồng ngực Hứa Mộc Tình như muốn hét lên một câu.
Cô muốn đấu tranh!
Cô muốn phản kháng
Nhưng quay đầu lại nhìn thấy gương mặt tràn đầy vẻ tự trách của bố mình.
Hứa Mộc Tình lại nhẫn nhịn.
So với tính mạng của em trai, hạnh phúc của cô có là gì chứ?
Lúc này, Hứa Hải Phong ngồi bên cạnh đứng lên, ho khan vài tiếng.
“Như bố đã nói, vì hạnh phúc tương lai của Tình Tình, bố đã mất bao nhiêu công sức mới có tìm được một chàng rể xuất xắc như thế này!”
Nói tới đây, Hứa Hải Phong quay đầu nhìn cả nhà Hứa Mộc Tình.
Đôi mắt hơi xếch của ông ta lộ ra vẻ đắc ý.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình và “thằng con rể vô dụng” này kết hôn thì cả nhà bọn nó coi như xong!
“Bây giờ chúng ta sẽ mời chú rể xuất hiện!”
Vừa dứt lời, cánh cửa biệt thự bị người ta đẩy ra.
Lý Hùng mặc bộ đồ thể thao rẻ tiền, trong miệng còn đang nhai sô cô la, thong thả đi vào.
Những người thân với Lý Hùng đều biết, lúc anh vui nhất thì anh đều ăn sô cô la.
Nhưng điều bọn họ không biết đó là lúc anh căng thẳng, anh cũng sẽ ăn sô cô la.
Người đàn ông là người hùng của Hồng Hải, người đứng trên đỉnh cao thế giới lúc này lại đang căng thẳng ư!?
Chương 3: Lý Hùng bảo vệ vợ
Và người khiến anh căng thẳng đang đứng ở bên ngoài mười mấy mét. Khuôn mặt này kể cả mười sáu năm qua đi nhưng Lý Hùng vẫn có thể vừa nhìn là nhận ra ngay. Nhưng anh nhìn thấy không phải là khuôn mặt tinh tế. Mà là trái tim lương thiện thuần khiết. Chỉ có điều, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời tháng ba kia như bị che phủ bởi nét ưu sầu.
Lúc này, Lý Hùng lập lời thề trong lòng. Nhất định phải để cô gái ấy luôn luôn nở nụ cười.
Lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bốn mắt nhìn nhau. Trong lúc nhìn nhau, Hứa Mộc Tình đột nhiên cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc, chỉ là cô không thể nhớ nổi là mình đã gặp ở đâu.
Lúc này, Hứa Hải Phong đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình. Ông ta chắn ngang ánh nhìn giữa Hứa Mộc Tình và Lý Hùng.
Hứa Hải Phong muốn dắt tay Hứa Mộc Tình và dẫn cô về phía Lý Hùng. Nhưng Hứa Mộc Tình lại chủ động cất bước.
Gần đến rồi, rất gần rồi!
Con tim của Lý Hùng mười sáu năm nay chưa từng đập loạn nhịp. Nhưng hiện giờ, trong lòng anh như có một chú nai nhỏ đang điên cuồng chạy nhảy. Ở cự ly mà Lý Hùng giơ tay ra là có thể nắm chặt lấy tay Hứa Mộc Tình thì cô lại dừng lại.
Cô nhìn Lý Hùng với ánh mắt lạ lẫm, trong vẻ lạ lẫm đó còn có chút kháng cự. Nhưng trong ánh mắt của Lý Hùng lại tràn đầy vẻ dịu dàng tình cảm.
Chỉ có điều, chút tư tình có thể khiến trái tim của rất nhiều cô gái như tan chảy lại bị người bên cạnh vô tình giễu cợt. Theo như họ thấy, hiện giờ Lý Hùng giống như một tên ngốc.
Trên mặt anh đầy vẻ si mê nhìn Hứa Mộc Tình xinh đẹp tuyệt trần. Anh giống như tên ăn mày nhìn thấy công chúa vậy.
Còn Hứa Hải Phong đứng giữa hai người, nói: “Lý Hùng! Cậu nổi bật nhất trong rất nhiều đối thủ cạnh tranh, giờ đây phải chăng là rất vui mừng, rất hạnh phúc?”
Lý Hùng gật đầu rồi nở nụ cười với Hứa Mộc Tình, để lộ hàm răng trắng bóng.
Nụ cười này của anh khiến những người bên cạnh đều bật cười. Trong những tiếng cười đó chứa đầy vẻ châm chọc và cười nhạo.
Hứa Hải Phong vỗ tay một cái, bên cạnh lập tức có người bưng một khay gỗ đi tới. Trên khay gỗ đó đặt hai hộp trang sức.
Hứa Hải Phong mở hộp trang sức ra, từ trong đó lấy ra hai chiếc nhẫn.
“Nào chú rể, đeo nhẫn đính hôn cho cô dâu đi chứ”, lời nói vừa dứt, mọi người ở bên cạnh đều vỗ tay reo hò.
Tiếng vỗ tay, tiếng châm biếm và tiếng khóc của bà Liễu Ngọc Phân đều hòa quyện vào nhau.
Bên trong chiếc nhẫn nữ có đính kim cương nhỏ này có khắc tên của Lý Hùng.
Hứa Hải Phong phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương nhỏ trong tay Lý Hùng không giống với cái ông ta mua lắm. Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ rằng có lẽ là nhân viên của tiệm nữ trang cầm nhầm.
Dù sao thì cặp nhẫn cưới này cũng là hàng kém chất lượng, cộng lại cũng chưa đến mấy nghìn tệ, không sao cả. Nhưng điều mà Hứa Hải Phong không biết chính là mặc dù viên kim cương trên nhẫn đính hôn này không lớn nhưng giá trị thực sự của nó cũng vượt quá hai trăm triệu rồi.
Viên kim cương này là độc nhất vô nhị trên thế giới đó. Nó có một cái tên vô cùng mỹ miều. Đó là “trái tim vĩnh hằng”.
Lý Hùng cầm lấy tay Hứa Mộc Tình, sau đó nhẹ nhàng từ từ đeo lên ngón tay nhỏ nhắn của cô. Hứa Mộc Tình nhắm chặt hai mắt, hàng lệ từ khóe mắt chầm chậm rơi xuống.
Trong lúc Hứa Mộc Tình cầm chiếc nhẫn lên định đeo lên tay Lý Hùng thì bà Liễu Ngọc Phân không cầm lòng được mà ôm mặt khóc chạy ra khỏi biệt thự.
Hứa Hiếu Dương vội vàng khập khiễng định đuổi theo, kết quả là ngã nhào trên đất. Hứa Mộc Tình vội lại đỡ ông dậy.
“Tình Tình! Con mau đuổi theo mẹ con đi, bố sợ bà ấy nghĩ quẩn”.
Hứa Mộc Tình vội chạy theo. Vừa đi ra khỏi biệt thự thì cô bị anh họ là Hứa Thiên Tứ và mấy người nữa ngăn lại.
“Cô em họ, nghi thức đính hôn vẫn chưa kết thúc, mày không thể đi được”.
“Người chồng mà mày chọn trong hàng vạn người kia vẫn còn đang đứng sờ sờ ở đằng kia, nếu mày muốn đi thì phải đưa cả nó đi nữa”.
Nghe thấy Hứa Thiên Tứ nói Lý Hùng là “một người được chọn trong hàng vạn người” mà mấy người bên cạnh đều bật cười.
“Anh tránh ra”, Hứa Mộc Tình tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Thiên Tứ luôn là người bắt nạt Hứa Mộc Tình. Bởi vì cô là con gái, mỗi lần tố cáo với ông nội thì hoặc là bị phớt lờ hoặc người bị phạt là cô.
Hứa Thiên Tứ chưa từng bỏ qua cơ hội có thể bắt nạt Hứa Mộc Tình: “Tao là anh họ của mày, tao phải chịu trách nhiệm với chuyện chung thân đại sự của mày chứ”.
“Chàng rể mà bố tao chọn cho mày là người hiếm có khó tìm đấy”.
Lúc này, Lý Hùng cũng từ phòng khách đi ra.
“Tên thần kinh kia… À không phải, em rể chứ, em lại đây”.
Lý Hùng đứng ở bên cạnh Hứa Mộc Tình.
“Mau dắt tay vợ mày vào nhà đi”.
“Tối nay phải ăn uống no nê đấy”.
“Như vậy thì lên giường mới có sức “làm việc” chứ, để em họ tao sớm sinh được thằng cu bụ bẫm chứ”.
Lời nói vừa dứt, trong đám người có người trẻ hét lên một tiếng: “Cậu Thiên ơi, chỉ sợ là hắn ta còn không biết “lên giường” nghĩa là gì nữa cơ”.
Hứa Thiên Tứ cố ý nói: “Nó là tên thần kinh chứ không phải là tên ngốc”.
Nói xong, mọi người xung quanh lại một lần cười ồ lên.
Lý Hùng giơ tay ra sờ lên mũi.
“Em họ à! Tao đoán là em rể chưa từng động vào phụ nữ đâu, mày phải giúp nó chút đấy nha”.
“Không nên xấu hổ”.
Hai tay Hứa Mộc Tình vì nắm đấm quá chặt nên lúc này đến khớp xương cũng trắng bệch!
“Hứa Thiên Tứ! Đủ rồi đấy”.
“Nếu còn không tránh đường thì tôi… Tôi…”.
“Hí, có phải là muốn đánh tao không?”, Hứa Thiên Tứ áp sát mặt lại.
“Nào, tao để cho mày đánh đấy”.
“Đánh ở đây này, đánh đi, đánh đi chứ?”
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời thì một bóng người lướt qua.
Bốp! Cái tát vang giòn trong phòng khách.
Sau khi Hứa Thiên Tứ bị tát rồi xoay hai vòng trên đất thì lúc này mới ngồi dựng lại được. Anh ta ôm nửa mặt đã bị sưng phù lên, sững người nhìn Lý Hùng.
“Mày, mày dám đánh tao à?”
“Một thằng ở rể mà dám đánh tao á?”
Hứa Mộc Tình cũng ngơ ngác nhìn Lý Hùng.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên nhảy dựng lên, hống hách tung một đòn về phía Lý Hùng.
Năm ngón tay của Lý Hùng khẽ nắm trọn quả đấm của Hứa Thiên Tứ, sau đó anh khẽ dùng lực.
“Rắc rắc”.
Tiếng xương cốt gãy giòn tan.
“A”, Hứa Thiên Tứ kêu lên tiếng thảm thiết.
“Đồ chó chết, tao phải đập chết mày, tao phải đập chết mày… Ôi, đau chết mất”.
Toi đời rồi! Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cưng chiều Hứa Thiên Tứ. Anh ta làm sai việc gì nhưng đến ông nội cũng không nỡ đánh.
Hứa Mộc Tình kéo tay Lý Hùng rồi vội vàng chạy đi. Hai người chạy đến một góc ở bên cạnh biệt thự thì phát hiện bà Liễu Ngọc Phân đang trốn ở đó. Tất cả những chuyện xảy ra ban nãy bà ấy đều nhìn thấy hết rồi.
Ba người vội vàng rời khỏi khu biệt thự, bước nhanh đến trạm xe buýt.
“Cảm ơn anh”, một lát sau, Hứa Mộc Tình lên tiếng nói lời cám ơn.
Cô gái lương thiện này đúng thật là, rõ ràng mình chịu thiệt nhưng lại mở miệng nói cảm ơn.
Trầm ngâm trong chốc lát, cô do dự nói tiếp: “Sao anh lại đánh hắn ta?”
“Bởi vì em là vợ anh”, Lý Hùng nói ra một điều hiển nhiên.
“Em…”, Hứa Mộc Tình mím chặt bờ môi mỏng đầy quyến rũ của mình. Cô có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy lo lắng: “Nhưng, ban nãy anh đánh Hứa Thiên Tứ, anh ta sẽ không tha cho anh đâu. Bây giờ em phải quay về thay anh xin lỗi anh ta mới được”.
Lý Hùng giơ tay ra ngăn cô lại, lúc này anh cười rất nhẹ nhõm và lại lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Không sao đâu, lần sau mà hắn ta đến, anh sẽ còn đánh nữa”.
“Cả thế giới này, không ai được phép bắt nạt em”.
Chương 4: Cô gái ngốc lương thiện
Lời này của Lý Hùng khiến Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân cùng liếc mắt nhìn nhau. Bà Liễu Ngọc Phân không kìm nổi mà lấy tay che lên trán.
Nụ cười của Lý Hùng tràn đầy tự tin nhưng theo bà thấy thì có chút ngốc nghếch. Hình như đầu óc của chàng rể nhà mình đúng là không được bình thường!
Lúc này, Hứa Hải Phong và Hứa Hiếu Dương ngồi ở trong phòng sách. Hứa Hải Phong với vẻ mặt nhàn nhã uống trà, còn Hứa Hiếu Dương với biểu cảm phức tạp chỉ cúi thấp đầu.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ vội vàng xông vào bên trong, nói: “Bố ơi, con bị người ta đánh”.
Hứa Hải Phong chau mày, nói: “Thằng khốn kiếp nào ăn gan báo hay sao mà dám đánh con trai ta”.
Hứa Thiên Tứ lớn tiếng mắng: “Chính là cái thằng ở rể đó”.
“Cái thằng chó chết tên là Lý Hùng đó”.
Hứa Thiên Tứ nhấc tay phải bị đánh vẹo và sưng vù lên.
“Ban nãy con chỉ nói đùa chút với em họ thôi”.
“Thế mà thằng chó chết đó lại đánh tay con thành ra thế này”.
“Bố nhìn mà xem, ngón tay của con bị gãy hết cả rồi”.
Hứa Hải Phong đập mạnh một cái xuống bàn rồi chỉ vào Hứa Hiếu Dương, nói: “Hứa Hiếu Dương! Chú nuôi con gái ngoan nhỉ”.
Hứa Hiếu Dương lúc này cũng với vẻ mặt kinh ngạc. Ông ấy thật không ngờ thằng con rể vô dụng vừa mới tuyển được lại dám đánh thằng cháu mà cả nhà ông ấy đều coi như bảo bối.
Sau một hồi kinh ngạc, Hứa Hiếu Dương buồn bực nói một câu: “Anh cả, thằng con rể nhà tôi là anh tuyển mà”.
“Chú…”, Hứa Hải Phong đạp bàn một cái.
“Cút ra ngoài cho tôi”.
Hứa Hiếu Dương vừa đi thì Hứa Thiên Tứ kéo tay Hứa Hải Phong lại và nói.
“Bố giúp con gọi mấy chục người đến đây, con phải đánh gãy tay chân của thằng chó đó”.
“Vớ vẩn”.
Mặc dù Hứa Hải Phong thương xót con trai nhưng ông ta vẫn nén lửa giận và giải thích: “Chúng ta vừa mới rước thằng rể vô dụng này về, nếu như đánh gãy tay chân của nó thì chú hai của con sẽ "trả hàng" về đó”.
“Hơn nữa, thằng Lý Hùng đó vốn dĩ là thằng thần kinh, con tự nhiên trêu chọc vào nó làm gì?”
Hứa Thiên Tứ nói với vẻ mặt không cam lòng: “Bố à, dù sao thì Hứa Mộc Tình đã kết hôn rồi, chúng ta cứ đuổi nó ra khỏi tập đoàn đi”.
Hứa Hải Phong lắc đầu nói: “Không được, hiện giờ tập đoàn chúng ta có một dự án vô cùng quan trọng do Hứa Mộc Tình phụ trách, hai ngày nữa là phải ký hợp đồng rồi”.
“Trước khi lâm trận mà đổi tướng là điều đại kị đấy”.
Hứa Thiên Tứ vội nói: “Bố à, dự án này như miếng thịt nằm trên thớt rồi, ai đi ký hợp đồng mà chẳng được”.
“Nếu con ký được dự án này thì công lao sẽ thuộc về con, lúc đó chẳng phải là ông nội sẽ càng coi trọng con sao?”
Nghe thấy câu này, Hứa Hải Phong hai mắt sáng ngời.
Lời này đúng quá đi! Hơn nữa, thằng ranh con Hứa Hạo Nhiên không thể thả ra được, vẫn có thể giữ lại làm thứ để đặt cược.
Hứa Hải Phong nhìn con trai rồi khẽ gật đầu, sau đó vỗ vai anh ta, nói: “Cuối cùng con cũng trưởng thành rồi”.
Ttrong nhà của Hứa Mộc Tình, Hứa Hiếu Dương khập khiễng chân rồi chống gậy từng bước từng bước chống đi lên tầng hai. Lúc mở cửa ra, ông ấy kinh ngạc phát hiện Lý Hùng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
“Cậu… Ban nãy cậu thật sự đã đánh Thiên Tứ à?”
“Vâng”.
Đối với Lý Hùng mà nói, đánh Hứa Thiên Tứ chẳng khác nào đánh một con chó.
Bà Liễu Ngọc Phân kéo tay ông Hứa Hiếu Dương ngồi xuống bên cạnh rồi nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ban nãy.
Hai vợ chồng ông bà đều nhìn Lý Hùng với ánh mắt kỳ quái. Đối với nhà họ mà nói, Lý Hùng là một người xa lạ. Nhưng cậu ta lại vì Hứa Mộc Tình và đánh Hứa Thiên Tứ - một tên được chiều chuộng từ nhỏ, không coi ai ra gì.
Theo như vợ chồng ông thấy thì mặc dù cậu con rể này có chút ngốc nghếch nhưng rất thẳng thắn. Thậm chí, ngốc đến độ đáng yêu.
Hứa Mộc Tình cũng nhìn Lý Hùng với vẻ mặt phức tạp, sau đó cô dẫn Lý Hùng vào trong phòng của mình.
Lúc đẩy cửa ra, một mùi thơm của con gái xông lên mũi. Luồng khí có chút ngọt ngào, mùi thơm thoang thoảng, Lý Hùng không kìm được mà hít một hơi sâu.
Phòng của cô không lớn. Bên trong phòng có một chiếc giường nhỏ 1.5m, một bàn sách và giá sách tựa vào tường.
Lý Hùng tự ý ngồi ở góc tường còn trống ra, cười nói: “Sau này anh sẽ ngủ ở đây rồi”.
“Á?”, Hứa Mộc Tình ngây người ra.
“Nhưng… Nhưng mà, như vậy thì không công bằng với anh”.
Cô gái lương thiên ngốc nghếch này. Nhìn cô ấy mà trong lòng Lý Hùng thấy ấm áp.
Bờ môi mỏng màu hồng của Hứa Mộc Tình như mím lại. Thật ra, cô ấy vẫn luôn đợi người con trai năm đó quay về và thực hiện lời hứa của anh ấy là… Cưới cô. Và chàng trai năm đó cũng tên là Lý Hùng.
Cô rất muốn nói cho Lý Hùng điểm này nhưng tên của hai người lại giống nhau. Cô sợ Lý Hùng sẽ hiểu nhầm nên cô không biết nên mở miệng thế nào.
Lý Hùng khoanh chân ngồi ở trong góc, ngửa đầu lên, khóe miệng khẽ mở ra lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Em yên tâm, chỉ cần em chưa cho phép thì anh tuyệt đối sẽ không động vào em đâu”.
“Đối với kẻ lang thang như anh thì có nơi che nắng che mưa là đủ rồi”, nói xong, Lý Hùng ôm đầu, nằm ngửa ở trong góc.
Trong lúc Hứa Mộc Tình không để ý, anh mở hộp sắt ra rồi lén ăn một viên kẹo sô cô la.
Lý Hùng nhếch miệng lên, vui vẻ lắc chân.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập: “Tình Tình! Mau mở cửa ra con”.
Lúc cô mở cửa ra thì thấy bà Liễu Ngọc Phân tay cầm điện thoại, sắc mặt hốt hoảng đứng ở cửa.
“Là Hứa Thiên Tứ gọi đến”, bà Liễu Ngọc Phân nói với vẻ mặt lo âu.
Vừa nghe thấy người gọi là Hứa Thiên Tứ thì trong lòng Hứa Mộc Tình như không yên.
“Hứa Mộc Tình! Nói cho mày một tin tốt lành”.
“Ngày mai mày không cần phải đi làm nữa…”.
“Ha ha ha…”.
Trong điện thoại, tiếng cười của Hứa Thiên Tứ ngông cuồng vô cùng.
“Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?”, giọng nói của Hứa Mộc Tình có chút run rẩy.
“Mày có muốn biết lý do không?”
“Hì hì, là vì mày là con gái, vì cả nhà mày đều là ký sinh trùng”.
“Bây giờ chúng tao muốn cả nhà ký sinh trùng nhà mày cút đi”.
“Cả nhà mày đi chết đi”.
“Ha ha ha…”, trong tiếng cười chói tai đó, Hứa Thiên Tứ liền ngắt điện thoại.
Hứa Mộc Tình mềm nhũn người ngồi ở mép giường. Mọi cảm xúc bủa vây lấy cô: cô độc, bất lực, mờ mịt.
Lý Hùng từ dưới đất ngồi lại bên cạnh cô và nói: “Chuyện này là do anh gây nên, anh sẽ giải quyết”.
Lý Hùng vừa dứt lời, bà Liễu Ngọc Phân lấy tay che trán, vẻ mặt thì đau khổ.
“Một người vô gia cư như cậu thì giải quyết như nào đây?”
“Hiện giờ con gái tôi mất việc rồi, con trai tôi thì vẫn nằm trong tay họ”.
“Trời ơi, vậy thì khác nào muốn lấy mạng nhà chúng tôi?”
Lý Hùng lập tức đứng dậy, bước nhanh ra cửa.
“Này, cậu định đi đâu?”
Bà Liễu Ngọc Phân và ông Hứa Hiếu Dương thật không ngờ, Lý Hùng lại kiên quyết rời đi như vậy.
Hai người sững sờ một lúc lâu. Đợi lúc Liễu Ngọc Phân đi đến cửa thì đã không thấy bóng dáng Lý Hùng đâu cả.
“Cậu ta… Cậu ta cứ đi như vậy sao?”, Liễu Ngọc Phân nhìn Hứa Hiếu Dương, nói.
“Không phải là cậu ta đi gây phiền toái cho Hứa Thiên Tứ đấy chứ?”
Liễu Ngọc Phân là người cần cù lại hiền lành, rõ ràng tình hình của nhà mình hiện giờ vô cùng tồi tệ nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng cho Lý Hùng.
Nhìn sắc trời trở nên tối dần, trên mặt Liễu Ngọc Phân hiện ra vẻ lo lắng: “Hiện giờ trời sắp tối rồi, cậu ta đi như vậy rất nguy hiểm”.
“Bà thật sự nghĩ cậu ta đi tìm Hứa Thiên Tứ à? Biết đâu thấy nhà mình thành ra thế này nên cậu ta chuồn ý chứ?”. Hiện giờ trong nhà vô cùng hỗn loạn, Hứa Hiếu Dương nói xong liền ủ rũ như con rùa rụt cổ rồi nhốt mình trong phòng.
Bà Liễu Ngọc Phân vội vã từ trên tầng đi xuống, vừa may nhìn thấy Lý Hùng nhét điện thoại vào trong túi quần. Ban nãy cậu ta giống như vừa gọi xong điện thoại.
Liễu Ngọc Phân đi đến trước mặt Lý Hùng, chưa đợi bà lên tiếng, Lý Hùng đã nói: “Mẹ à, mẹ có thể cho con mượn một thứ được không?”
Lý Hùng bất chợt gọi một tiếng "Mẹ" khiến bà Liễu Ngọc Phân sững người ra. Không thể ngờ Lý Hùng lại gọi thuận miệng đến vậy.
“Cậu… Cậu muốn mượn thứ gì?”
“Con nhìn thấy hình như trong phòng bếp có con cá trắm cỏ, mẹ cho con mượn đi”.
“Hả?”
Chương 5: Giải cứu em vợ
Mười phút sau, tại cửa chính của hộp đêm Thiên Sơn Nhân Gian. Mấy tên côn đồ đứng canh cửa nhìn thấy Lý Hùng xách theo con cá bước vào thì có một tên trong đó hét lớn: “Này, mày muốn làm gì?”
“Đại ca của các người là ai, gọi hắn ra đây, tôi tặng cho hắn con cá”.
Đối phương nhìn thấy Lý Hùng mặc đồ vỉa hè thì không khỏi bật cười: “Muốn gặp đại ca của chúng tao thì cầm theo con cá vàng đến, chứ mày cầm theo con cá trắm cỏ này đến thì có là gì?”
“Nhân lúc đại ca vẫn chưa tức giận thì mau cút đi”.
Một tên côn đồ trong đó với thân hình cường tráng đã đứng dậy đi đến trước mặt Lý Hùng. Tên côn đồ đó giơ tay ra đẩy vai Lý Hùng một chút nhưng lúc này mới phát hiện ra là không đẩy nổi. Tên côn đồ mắng một tiếng rồi nắm đấm đập mạnh lên mặt Lý Hùng.
Bụp! Nắm đấm ở giữa chừng thì đột nhiên bị Lý Hùng giơ tay ra chặn lại. Năm ngón tay của Lý Hùng nắm chặt nắm đấm của đối phương rồi khẽ siết chặt.
“A, đau quá, bỏ tay ra, bỏ ra”, tên côn đồ nắm lấy tay đã sưng vù, vội hét lớn với người bên cạnh: “Các người còn đứng ngây ở đó làm gì. Lên đi! Đánh chết thằng oắt này đi”.
Mấy người lúc này mới vội xông lên. Nhưng mà, bọn họ vẫn chưa nhìn ra động tác của Lý Hùng thì đã nghe thấy trong không trung truyền lại tiếng “bốp, bốp, bốp”.
Lúc này, bọn họ thống nhất làm ra động tác che mặt mình. Có người đã bị đánh sưng nửa mặt. Có người thì trên mặt đã hằn sâu vệt năm ngón tay.
Có một thanh niên tầm mười lăm mười sáu tuổi nhìn thấy vậy thì vội xoay người chạy vào trong hộp đêm. Rất nhanh, có một người đàn ông cao hơn 2m khỏe mạnh như con gấu từ bên trong đi ra.
“Thằng nhãi nào vậy? Dám đánh người của ông đây?”
Lý Hùng nhìn hắn nói: “Mày chính là đại ca ở đây?”
“Ông mày tên là Khôi Hùng, địa bàn khu vực này đều là của tao”, đối phương ngước đầu lên, trợn to con ngươi, mặt đầy vẻ hung ác.
Lý Hùng chậm rãi nhấc con cá bên tay trái của mình lên nói: “Tao đến để tặng cho mày con cá”.
“Xời! Ông mày đây có món sơn hào hải vị nào chưa từng ăn đâu, còn cần con cá vớ vẩn này của mày làm gì”.
Lý Hùng nhìn bộ dạng của hắn, khẽ lắc đầu nói: “Mày không phải là đại ca ở đây. Mau gọi cấp trên của mày ra đây”.
“What! Mày đúng là muốn chết mà”, lúc này Khôi Hùng lại trở nên nóng tính, ôm nắm đấm đập về phía trước mặt Lý Hùng.
Nếu so với tên côn đồ trước đó thì khí thế của Khôi Hùng rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều, lập tức gây nên trận đấu kịch liệt.
“Bụp”. Nhưng nắm đấm của hắn bị Lý Hùng nắm chặt lại.
Khôi Hùng đang định nổi giận thì một người thanh niên ở bên cạnh vội lại gần nhỏ giọng nói: “Lúc anh vừa mới nhận nơi này thì hình như đại ca đã từng nói, nếu như có người xách cá đến thì phải gọi điện thoại cho anh ấy…”.
“Chết! Sao tao lại quên chuyện này nhỉ”.
Khôi Hùng vội lấy điện thoại ra, nói: “Hổ Gia! Có người xách cá trắm cỏ đến…”.
Khôi Hùng vẫn chưa nói rõ ràng thì người ở đầu dây bên kia đã nhảy dựng lên.
Kể cả không có kiểu loa phát thanh thì người bên cạnh cũng có thể nghe được giọng nói của Hổ Gia: “Anh ta ở đâu?”
“Anh ta đang ở trước mặt tôi, Hổ Gia, tôi sẽ đưa anh ta đến gặp anh ngay”, Khôi Hùng vừa nói dứt lời thì Hổ Gia ở bên kia đã rống lên.
“Mày nói cho khách quý là tao sẽ đến ngay”, Hổ Gia vừa cúp điện thoại thì lại gọi lại một cuộc.
Trong điện thoại liền nghe thấy tiếng hét rống lên của hắn: “Mày đón tiếp khách quý cẩn thận cho tao, nếu như chọc giận người ta cảm thấy không vui thì ông đây sẽ lột da của mày”.
Khôi Hùng miệng run rẩy sau đó cúp điện thoại di động.
Hắn nhìn Lý Hùng với vẻ mặt khinh bỉ, hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”
Lý Hùng khóe miệng mở ra, nói: “Đến tặng cá thôi”.
Ba phút sau, Hổ Gia vẫn chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề thì đã cung kính đưa Lý Hùng đến địa bàn của Báo Đen.
Đây là một nhà kho, em trai của Hứa Mộc Tình là Hứa Hạo Nhiên bị nhốt ở đây.
Trong tay Lý Hùng vẫn xách con cá trắm cỏ.
Anh phất phất tay với Hổ Gia ở phía sau, nói.
“Các người có thể đi rồi”.
“Vâng”.
Hổ Gia cúi người gật đầu.
Đường đường là bá chủ một phương, là kiêu hùng một thời của thế giới ngầm. Nhưng ở trước mặt Lý Hùng, hắn lại như người cháu của Lý Hùng vậy. Lời này mà nói ra ngoài thì chỉ sợ sẽ không ai tin.
Hổ Gia đạp lên chân Khôi Hùng đang sững người ra, hai người mau chóng lên xe Mercedes. Xe Mercede nhanh chóng phóng đi, trên xe Hổ Gia như thở phào một cái. Đồng thời cũng khôi phục lại vẻ trầm ổn ngày thường của hắn, trong đôi mắt không ngừng lóe lên vẻ sắc bén.
Khôi Hùng ở bên cạnh với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Hổ Gia! Thằng nhóc ban nãy rốt cuộc là ai vậy?”
“Hỗn xược”.
Hổ Gia trừng mắt, Khôi Hùng sợ đến nỗi rụt cổ lại.
“Cũng may là anh ta không chấp nhặt với các người, nếu không thì mấy người các người chết rồi đó, đến cả tao chỉ e cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”, nói đến đây, Hổ Gia vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng.
Đồng thời hắn tự lẩm bẩm: “Chỉ e Đông Hải này sắp thay đổi rồi”.
Lý Hùng xách con cá trắm vào kho, ở bên trong có một nhóm người đang đánh cược vô cùng náo nhiệt. Anh nhìn xung quanh rồi đi vào phía văn phòng bên trong kho.
Lúc này, Báo Đen ngồi ở trong văn phòng đang gọi điện thoại cho Hứa Hải Phong.
“Báo Đen, tôi cho anh thêm hai trăm nghìn tệ, anh giúp tôi chăm sóc Hứa Hạo Nhiên thêm hai ngày nữa”.
“Phải rồi, đừng có chăm cháu tôi đến chết đấy nhé”.
Báo Đen lắc lư chân, nói: “Hứa Hạo Nhiên ở chỗ của tôi, ngày nào cũng được ăn uống ngon lành”.
“Sếp Hứa cứ yên tâm, bảo đảm là hắn sẽ thích thú lắm”, Báo Đen cúp điện thoại rồi đi vào phòng nhỏ khác trong văn phòng.
Gian phòng nhỏ này rất tối, trong góc có một người trẻ tuổi tóc ngắn bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù. Báo Đen cười tủm tỉm rồi đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
“Thằng nhóc, dù sao thì giờ mày cũng đang rảnh, chi bằng đánh cược với tao đi?”
“Tao nghe nói mày có chị gái rất xinh đẹp. Nếu mày thua thì phải gọi cô ta đến đây ngủ với tao một đêm”.
“Phụt”, lúc này Hứa Hạo Nhiên nhổ ra bãi nước bọt rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn Báo Đen.
“Mày nằm mơ à”.
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Báo Đen như bị dập tắt, hắn giơ chân lên đạp liên tiếp mười mấy cái lên người Hứa Hạo Nhiên. Từng cú đạp của Báo Đen càng lúc càng độc ác.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến mấy tiếng kêu gào.
Báo Đen ngây người ra một lúc. Lúc quay đầu lại thì phát hiện ra Lý Hùng xách theo một con cá trắm rồi mở cửa đi vào.
Phía sau Lý Hùng là mấy bọn đàn em gác cửa. Biểu cảm của chúng hiện giờ là đau khổ ôm bụng nằm trên đất.
Báo Đen chau mày thật chặt, hỏi: “Mày là đứa nào? Đến đây làm gì?”
“Tao là anh rể của cậu ấy”, Lý Hùng chỉ về phía Hứa Hạo Nhiên, nói.
Lý Hùng xách con cá trắm cỏ trong tay lên rồi nói: “Chẳng phải mày đang rảnh sao? Tao đến để đánh cược với mày đây”.
“Nếu mày thắng thì tao và con cá này đều ở lại đây, mặc cho mày hấp hay chế biến kiểu gì”.
“Còn nếu mày thua thì cậu ấy sẽ đi cùng tao”.
Báo Đen hừ lạnh, nói: “Hiện giờ thằng nhãi này đáng giá 2 triệu tệ, mày lấy gì ra cược với tao?”
“Một con cá trắm thì đáng mấy đồng chứ?”
Lý Hùng búng tay một cái. Ngoài cửa có một tên côn đồ mặt mũi sưng vù ôm mặt rồi loạng choạng đi vào.
“Anh Báo! Ban nãy hắn dùng con cá này làm tiền đặt cược mà thắng được 3 triệu tệ ở bên ngoài đấy”.
“Cái gì?”
Mấy phút sau, Hứa Hạo Nhiên với vẻ mặt sùng bái đi theo Lý Hùng ra khỏi nhà kho.
“Anh rể! Để em xách giúp anh con cá này”.
“Anh rể, anh có mệt không, có cần em bóp vai cho anh không?”
Hứa Hạo Nhiên nhìn trong mắt Lý Hùng lúc này đều là tinh quang sáng quắc.
Lúc này, Lý Hùng móc từ trong túi áo ra một chiếc hộp sắt rồi nhét một một viên sô cô la vào trong miệng.
“Anh rể! Thoạt nhìn cái hộp sô cô la này cũ quá đi”.
“Hộp sô cô la này là phiên bản giới hạn chăng, không phải là đồ cổ chứ anh?”
“Anh rể, cho em ăn một viên đi”.
Lý Hùng khẽ nhét chiếc hộp vào trong túi, nói: “Cái này là của anh, không cho đâu”.
“Đúng là người keo kiệt”, Hứa Hạo Nhiên bĩu môi một cái, nói.
Lúc này Báo Đen ở phía sau hai người đang trầm mặt xuống đến đáng sợ.
“Anh Báo! Cứ để bọn nó đi như vậy sao, sẽ khó ăn nói với chỗ sếp Hứa đó?”, một đàn em bên cạnh Báo Đen vừa mở miệng nói thì Báo Đen đã xoay người hung hăng đá một cái lên chân hắn.
Báo Đen giơ tay chỉ tay về phía Lý Hùng, hét lớn: “Này”.
Lý Hùng liền dừng bước chân.
“Cục diện ngày hôm nay sớm muộn tao cũng đòi lại”.
Lý Hùng hơi nghiêng đầu.
Trong lúc Báo Đen và anh nhìn thẳng vào mắt nhau thì con ngươi co giãn kịch liệt. Một luồng khí mạnh như sóng biển ồ ạt kéo tới.
Báo Đen cảm giác mình như con thuyền nhỏ bị lật đổ trong tích tắc. Báo Đen nhất thời toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, thân thể lập tức thấy tê liệt.
Còn Lý Hùng chỉ nói nhạt một câu: “Tao đợi đấy”.
Bình luận facebook