• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một Lời Hứa (8 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Có gì thì từ từ nói

Sắc trời càng lúc càng tối, Liễu Ngọc Phân vẫn đứng ở cửa nhà nhìn về phía xa.

“Bà xã à, tôi nhớ là sáng bà có mua con cá trắm cỏ mà, cá đâu?”

Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại hai món ăn và một món canh. Cơm và thức ăn đều đặt ở đó nhưng Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh bàn mà không động đũa nào.

Tầm mắt của cô cũng giống với bà Liễu Ngọc Phân, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa.

Không biết tại sao, sau khi Lý Hùng rời đi cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng trống vắng, trong đầu luôn là bóng dáng của Lý Hùng.

Cảnh tượng ban ngày anh đánh Hứa Thiên Tứ đã in sâu vào trong đầu cô. Trên đời này, Lý Hùng là người đầu tiên chịu ra mặt giúp cô.

Hơn nữa, Hứa Mộc Tình cảm thấy Lý Hùng rất giống người con trai năm đó của cô. Lẽ nào là cùng một người sao?

Hứa Hiếu Dương kéo bà Liễu Ngọc Phân từ ngoài cửa vào trong nhà rồi đóng cửa lại.

“Ôi dào! Bà đừng có nhìn nữa”.

“Cái con người đó ở nhà chúng ta cũng chỉ là gánh nặng thôi, cậu ta rời đi rồi chẳng phải tốt quá rồi sao?”

Bà Liễu Ngọc Phân trợn tròn mắt nhìn ông Hứa Hiếu Dương. Lúc này ông ấy chỉ biết thu lại lời nói tiếp đó rồi vội và cơm vào miệng.

“Cậu ta vì con gái mình mà dám đánh con trai bảo bối của anh cả nhà ông đấy”.

“Kể cả cậu ta có ngốc đến nỗi nào thì trong lòng tôi vẫn cảm thấy được hả giận”.

“Tôi theo ông hơn hai mươi năm rồi nhưng có lúc nào ông dám cứng rắn trước mặt người nhà ông một lần không?”

Hứa Hiếu Dương không dám nói lời nào, cứ cúi đầu ăn cơm.

Không bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói của Hứa Hạo Nhiên.

“Mẹ ơi, chị ơi, con về rồi”.

Bà Liễu Ngọc Phân sững người, tiếp đó là quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình, nói: “Hình như vừa rồi mẹ nghe thấy giọng nói của em con?”

Hứa Mộc Tình gật đầu, cô đang định nói gì đó thì đã có người gõ cửa.

“Mẹ ơi mở cửa cho con, con sắp chết đói rồi”.

Liễu Ngọc Phân vội đi lại phía cửa, lúc mở cửa ra thì nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên đứng cười ở đó.

“Ôi chao! Con trai của mẹ”, bà Liễu Ngọc Phân dang hai tay ra ôm chặt Hứa Hạo Nhiên vào lòng. Nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, để con nói cho mẹ nghe, anh rể quả thật giỏi lắm”.

“Anh ấy dùng một con cá mà cược thắng 6 triệu tệ của Báo Đen đấy”.

“Anh ấy nhất định là thần cược rồi”.

“Nhưng anh ấy hơi keo kiệt xíu, đến sô cô la mà cũng không cho con một viên, rõ ràng là trong hộp sắt có rất nhiều”.

“Hộp sắt gì?”, Hứa Mộc Tình nghe thấy câu này thì không kìm nổi liền hỏi lại.

Hứa Hạo Nhiên giơ tay ra chỉ về phía túi áo của Lý Hùng. Đang định nói gì đó thì Lý Hùng liếc mắt nhìn lại, thế là mặt Hứa Hạo Nhiên lập tức biến sắc.

Lúc này cậu ta cười hì hì nói: “Anh rể! Nhất định là anh đói rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi”, Hứa Hạo Nhiên giống như một fan trung thành, nghênh đón Lý Hùng vào trong nhà.

Mặc dù Hứa Mộc Tình tò mò nhưng hiện giờ cô cũng không có tâm trạng hỏi nhiều. Ngày mai cô còn phải đi tìm việc mới nữa.

Cả nhà ngồi quây quần trên bàn ăn thì nghe thấy tiếng nói liên hồi của Hứa Hạo Nhiên. Nói đến đoạn sau, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Lý Hùng và nhìn anh với vẻ mặt sùng bái.

“Anh rể, ngày mai chúng ta đi kiếm bộn tiền đi”.

“Không được!”, Hứa Hiếu Dương vội quát lên: “Từ nhỏ ông nội con đã cảnh cáo chúng ta là tuyệt đối không được động vào bài bạc, đây là gia huấn, con có hiểu không?”

Đồng thời, Hứa Hiếu Dương cũng trợn mắt nhìn Lý Hùng, nói: “Cậu cứu được Hạo Nhiên về tôi rất cảm kích nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thừa nhận cậu là con rể tôi”.

Nói xong, Hứa Hiếu Dương liền đứng lên rồi khập khễnh đi vào phòng của mình.

Sau buổi cơm tối, Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình rửa bát ở trong phòng bếp, bà nhỏ giọng nói với con gái của mình: “Tình Tình! Hay là để cậu ta ngủ cùng em trai con đi”.

Hứa Mộc Tình đang định nói gì thì Hứa Hạo Nhiên đột nhiên từ ngoài cửa thò đầu vào trong nói: “Mẹ à! Phòng của con như cái ổ chó vậy, sao có thể để anh rể ngủ cùng được?”

Liễu Ngọc Phân giận đến nỗi định cầm dao thái rau lại.

Hứa Mộc Tình vội ngăn cản: “Mẹ à! Không sao đâu, anh ấy nói anh ấy sẽ nằm dưới đất”.

Liễu Ngọc Phân vẫn có chút không yên tâm, nói: “Nhưng bất luận thế nào, hai người bọn con ở chung trong một phòng”.

“Ngộ nhỡ buổi tối cậu ta nhân lúc con ngủ say rồi làm ra những chuyện đồi bại, lúc đó phải làm sao?”

Hứa Hạo Nhiên vội ở bên cạnh nói đế vào: “Mẹ à! Mẹ phải tin vào nhân cách của anh rể chứ”.

“Người đàn ông đường hoàng như anh rể, chắc chắn là nói lời giữ lời”.

“Đừng có lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.

"Mẹ à! Mẹ có gì thì từ từ nói chứ đừng cầm dao như thế”.

Sau khi tắt đèn, Lý Hùng ngủ ở một góc dưới đất. Còn Hứa Mộc Tình nằm trên giường nhưng trằn trọc không ngủ nổi. Phòng của mình đột nhiên có thêm một người khiến cô cảm thấy có chút không quen.

“Em cứ yên tâm ngủ đi, anh sẽ không làm chuyện đồi bại với em đâu”, trong lúc nói chuyện, Lý Hùng lại lén từ trong túi lấy ra một hộp sắt rồi ăn một viên sô cô la.

Không chỉ có Hứa Mộc Tình không ngủ được mà đến Lý Hùng cũng thấy căng thẳng. Vì thế mà anh ăn viên kẹo để đè nén sự căng thẳng trong người.

Trước đây, mỗi lần gặp phải khó khăn gì thì anh lại ăn một viên. Viên kẹo đó ngọt ngọt mà mềm mềm, mùi vị đó vẫn trong trí nhớ của anh. Dường như cô gái nhỏ ngày xưa đuổi giúp anh con chó hoang lúc này đang ở bên cạnh anh.

Lúc này, Hứa Mộc Tình nằm trên giường mà không khỏi bật cười.

“Em cười gì vậy?”, Lý Hùng hỏi.

Hứa Mộc Tình xoay người nói: “Không nói cho anh biết”.

Bởi vì cô nhớ đến một câu chuyện cười có liên quan đến câu “không bằng loài cầm thú”. Cũng không biết có phải là câu này của Lý Hùng có tác dụng hay không nhưng rất nhanh Hứa Mộc Tình đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Hứa Mộc Tình dậy rất sớm. Hôm qua cô có liên lạc với một người bạn học thời đại học, đối phương bảo cô ấy đến công ty của họ để phỏng vấn.

Trong lúc Hứa Mộc Tình chuẩn bị tài liệu để đi phỏng vấn thì Lý Hùng lại giơ tay ra khẽ ấn tập tài liệu đó lên trên bàn. Sau đó anh cười nói: “Đừng vội đi tìm việc, tập đoàn Thái An sẽ mời em quay trở lại làm việc đó”.

Câu nói này khiến Hứa Mộc Tình vô cùng sửng sốt. Kể cả trời có sập xuống thì tập đoàn Thái An cũng sẽ không mời cô quay về đâu. Nhưng nhìn nụ cười tràn đầy tự tin của Lý Hùng mà không biết quỷ thần xui khiến thế nào, Hứa Mộc Tình lại tin lời anh.

………………………..

Có câu: “Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng vui vẻ thoải mái hơn hẳn”.

Sáng sớm, Hứa Thiên Tứ lái con xe Ferrari thể thao mới mua với vẻ vui tươi rạng rỡ đến tập đoàn Thiên Nhất. Cùng là tập đoàn nhưng tập đoàn Thiên Nhất của người ta cao hơn tập đoàn Thái An nhà anh ta mấy cấp liền.

Trụ sở chính tập đoàn Thái An của nhà họ Hứa tổng cộng chỉ có 12 tầng. Nhưng tòa cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Thiên Nhất có tận 52 tầng.

Hứa Thiên Tứ mặc quần áo chỉnh tề bóng bẩy, chân đi giày da sáng bóng, tóc tai chải chuốt bóng loáng. Anh ta ngẩng đầu rảo bước, đi đến trước quầy với phong thái coi trời bằng vung.

“Xin chào anh! Xin hỏi có thể giúp gì cho anh ạ?”

“Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thái An, tôi đến tìm tổng giám đốc của các người để ký hợp đồng”.

Trong lúc Hứa Thiên Tứ nói câu này thì ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc nhìn sang bộ ngực lồ lộ của cô gái ở quầy tiếp tân kia. Khóe miệng của anh ta nhếch lên rồi lộ ra nụ cười dâm đãng. Cô em này trông bắt máy quá, đợi sau khi ký hợp đồng xong rồi hẹn ra ngoài vui vẻ một tối. Vừa nghĩ đến đây, Hứa Thiên Tứ còn đặc biệt đặt danh thiếp của mình lên trước mặt của nhân viên tiếp tân.

Vừa nhìn thấy danh thiếp, nhân viên tiếp tân vốn đang cười tươi thì lúc này liền lạnh mặt luôn. Cô nói một cách lạnh lùng: “Mời anh đến phòng chờ”.

“Tôi đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thái An mà vẫn phải đến đợi ở phòng chờ sao?”

Kết quả là, nhân viên tiếp tân coi như Hứa Thiên Tứ không tồn tại, vô tư ngồi chỉnh sửa tài liệu.

Hứa Thiên Tứ đang định nổi cáu nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hợp đồng này vô cùng quan trọng nên đành phải nhẫn nhịn.

“Đồ tiện nhân”.

“Đợi ông đây ký xong hợp đồng thì sẽ lái xe thể thao Ferrari đến trước mặt cô cho cô thèm chết luôn”.

"Tối nay cô hãy đợi pháo nã đi".

Một giờ sau, Hứa Thiên Tứ đi đến trước mặt nhân viên tiếp tân với vẻ mặt không nhẫn nại.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đã đợi một tiếng đồng hồ rồi”.

“Tổng giám đốc của các người đâu?”

Khóe mắt nhân viên kia khẽ nhếch lên, nói: “Chờ đi”.

“Tôi… Được, tôi sẽ chờ”.

Hứa Thiên Tứ giơ tay ra chỉ về phía nhân viên, nói: “Cô cũng chờ đấy cho tôi”.

Hai giờ sau.

“Rốt cuộc tổng giám đốc của các người ở đâu?”

“Tự tôi sẽ đi gặp hắn”.

Lúc này, nhân viên kia mới nói: “Tôi bảo anh hãy chờ cô Hứa Mộc Tình của tập đoàn các anh đến”.

Vừa nghe thấy tên của Hứa Mộc Tình thì toàn thân Hứa Thiên Tứ như nhảy dựng lên.

“Đợi cô ta làm gì?”

Nhân viên kia nói: “Tổng giám đốc đã nói, cả tập đoàn Thái An, tổng giám đốc chỉ gặp cô Hứa Mộc Tình thôi”.

“Vớ vẩn! Tôi đường đường là tổng giám đốc mà còn không được bằng một nhân viên bình thường như Hứa Mộc Tình sao?”

“Tổng giám đốc Lưu Đức Luân của các người dàn xếp trận này cũng lớn đấy”.

Hứa Thiên Tứ tức giận đập mạnh tay lên mặt bàn cẩm thạch.

“Cô lập tức đi nói cho Lưu Đức Luân, bây giờ nếu như anh ta không đích thân đến thì hợp đồng này tôi sẽ không ký nữa”.

“Đến lúc đó, bản thân anh ta sẽ thiệt mấy chục triệu tệ đấy”.

Nhân viên kia không nói gì mà cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa tài liệu của mình.

Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh giận mà không kìm được. Bởi vì muốn đến văn phòng của tổng giám đốc thì nhất định phải đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Không có thẻ thang máy của nhân viên tiếp tân thì anh ta không lên trên đó được.

Lại nửa tiếng qua đi. Hứa Thiên Tứ đã đợi đến mức sắp phát điên. Lúc này, bên ngoài cửa phòng khách có một nhóm người đi vào.

Lưu Đức Luân ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, dẫn theo vài nhân viên rồi rảo bước mà vào.

Hứa Thiên Tứ từng nhìn thấy Lưu Đức Luân ở trên tạp chí vì thế vừa nhìn đã nhận ra anh ta. Lúc này, Hứa Thiên Tứ vội xông lại trước mặt Lưu Đức Luân, nụ cười gượng gạo.

“Sếp Lưu! Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thái An, tôi tên là Hứa Thiên Tứ”.

“Tôi đến để ký hợp đồng với anh”.
Chương 7: Cái giá phải trả quá đắt

Lưu Đức Luân khẽ nghiêng đầu, nhìn Hứa Thiên Tứ một cái. Lưu Đức Luân xuất thân thấp kém, từng lăn lộn chém giết trong biển máu, cuối cùng mới rửa tay gác kiếm và xây dựng lên tập đoàn Thiên Nhất. Trên người anh ta mang theo một khí thế “không giận tự uy”.

Hứa Thiên Tứ ban nãy vẫn hống hách nhưng giờ đứng trước mặt Lưu Đức Luân mà còn không dám đứng thẳng người.

Lưu Đức Luân lạnh lùng nói: “Anh là cái thá gì? Cô Hứa Mộc Tình đâu?”

Hứa Thiên Tứ vội nói: “Sếp Lưu! Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thái An! Hứa Mộc Tình đã bị tôi đuổi việc rồi”.

“Hợp đồng hủy bỏ, anh cút đi cho tôi”, Lưu Đức Luân nói một câu dứt khoát rồi đi vào thang máy.

Toi rồi, toi rồi. Lúc Hứa Thiên Tứ đi từ nhà đến đây còn đặc biệt gọi điện thoại cho Hứa An Thái nói khoác là mình nhất định sẽ ký được hợp đồng. Nếu như hợp đồng hủy bỏ thì tập đoàn bọn họ sẽ tổn thất gần trăm triệu tệ. Đến lúc đó, ông nội của anh ta sẽ đánh chết anh ta mất.

Hứa Thiên Tứ vội đuổi theo, nói: “Sếp Lưu, sếp Lưu, anh nghe tôi nói, tôi…”.

Hai bảo vệ nhanh chóng ngăn lại rồi kéo Hứa Thiên Tứ ném ra đường.

Bộ đồ âu sạch sẽ của Hứa Thiên Tứ lăn một vòng trên đất nên cũng thành màu xám rồi. Trong lúc lăn trên đất lại chạm phải vết thương ở tay phải của anh ta khiến anh ta đau đến nỗi răng lợi run cầm cập.

“Hứa Mộc Tình! Con ranh này”.

“Chắc chắn mày có gian díu với Lưu Đức Luân”.

Bởi vì phẫn nộ nên mặt mũi của Hứa Thiên Tứ lúc này đã méo mó hết cả. Những người qua lại chỗ này đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái.

Hứa Thiên Tứ nắm chặt hợp đồng trên đất rồi vội vàng rời đi. Anh ta nhất định phải nói chuyện này với bố mình là Hứa Hải Phong.

Lúc này, trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nhất. Một người trẻ tuổi mặc quân phục đứng ở phía trước cửa sổ lớn, hai tay chắp sau lưng. Còn tổng giám đốc Lưu Đức Luân với tổng tài sản mấy chục tỷ thì cung kính đứng phía sau.

Cao Kiếm- thiếu tướng năm sao, dáng vẻ nghiêm túc và trang nghiêm! Toàn thân hắn toát ra khí thế khiến người khác phải sùng bái.

Đứng trước hắn, Lưu Đức Luân ngoài cung kính thì còn có sự sợ hãi nữa.

“Anh Cao! Em đã làm theo những gì anh nói", ở trước mặt hắn, Lưu Đức Luân còn không dám thở mạnh.

Cao Kiếm khẽ gật đầu: “Nhất định không được để cô Hứa phải chịu thiệt thòi , cô ấy là người phụ nữ của đại ca tôi đấy”.

Cái gì cơ? Lưu Đức Luân kinh hãi đến mức cằm như sắp rơi xuống.

Đại ca của Cao Kiếm? Đó là người kinh khủng đến mức nào?

Cao Kiếm hơi nghiêng đầu, nhìn Lưu Đức Luân: “Có biết tại sao tôi lại đến Đông Hải không?”

“Có biết tại sao tôi còn trẻ như vậy mà có thể trở thành người tổng phụ trách khu vực Kinh Kỳ không?”

“Những thứ này đều nhờ vào đại ca của tôi”.

Trong ánh mắt của Cao Kiếm như lóe lên ánh sáng. Đó là sự kính nể! Đó là sự sùng bái!

Lúc này, Cao Kiếm nhìn Lưu Đức Luân, hỏi lại một câu: “Cậu có biết là tập đoàn Thiên Nhất của cậu tại sao mấy năm nay được thuận buồm xuôi gió như vậy không?”

Lưu Đức Luân ngây người ra, nói: “Lẽ nào…”.

“Đúng thế! Tất cả đều là ý của đại ca tôi đấy”.

"Không có anh ấy thì cậu vẫn chỉ là tên côn đồ đang liếm máu trên lưỡi dao thôi”.

Lưu Đức Luân lúc này thấy vô cùng kinh hãi. Mặc dù anh ta cũng cảm thấy mấy năm nay kinh doanh vô cùng thuận lợi mà chưa gặp phải khó khăn gì. Nhưng không thể ngờ là phía sau lại có nhân vật tầm cỡ như vậy nâng đỡ.

Sau khi Cao Kiếm rời đi, Lưu Đức Luân mới phát hiện khắp người mình đều toát hết mồ hôi. Anh ta có chút chán nản ngồi trên ghế sô pha rồi thở phào một hơi.

Người đàn ông đứng phía sau Cao Kiếm thật sự quá đáng sợ. Anh ta chỉ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía!

“Không ai có thể ngờ, Hứa Mộc Tình bị gia tộc vứt bỏ lại là người phụ nữ của nhân vật tầm cỡ như thế”.

“Hứa Thiên Tứ! Gia tộc nhà họ Hứa của các người đã không biết quý trọng bảo bối rồi”.

“Không những thế còn đối đầu với cô ấy nữa, lần này thì các người chết chắc rồi”.

………………..

Hứa Thiên Tứ vội vàng quay về biệt thự của mình. Vừa bước vào phòng khách thì nhìn thấy mấy người họ hàng ngồi trên ghế sô pha tán gẫu. Ông cụ Hứa An Thái cũng ở đó.

“Ôi chà, công thần nhỏ bé của tôi về rồi”.

“Thiên Tứ à, nào nào, đến ngồi cạnh ông đi”, ánh mắt mà Hứa An Thái nhìn Hứa Thiên Tứ tràn đầy vẻ hiền từ.

“Cháu đã gặp sếp Lưu chưa?”

Hứa Thiên Tứ cười gượng, nói: “Ông nội! Cháu gặp sếp Lưu rồi”.

“Hợp đồng ký rồi chứ?”

Hứa Thiên Tứ chần chừ một lúc rồi vội vàng nói: “Lúc cháu gặp sếp Lưu thì đúng lúc anh ta phải ra ngoài giải quyết công việc, hình như là gấp lắm ạ”.

“Nhưng ông nội yên tâm, cháu đã đánh tiếng với sếp Lưu rồi, anh ta nói ngày mai nhất định sẽ ký”.

Hứa An Thái nhìn Hứa Thiên Tứ hỏi: “Cháu không gạt ông nội đấy chứ?”

Hứa Thiên Tứ vội vàng khoát tay: “Ông nội! Sao cháu có thể gạt ông được?”

Hứa An Thái là một lão giang hồ. Ông ta bắt đầu từ việc bán hàng rong sau đó lăn lộn trong xã hội nửa đời người, có hạng người nào mà ông ta chưa gặp đâu? Hứa Thiên Tứ vừa bước vào, dựa vào động tác và sắc mặt của anh ta thì Hứa An Thái đã nhìn ra điểm mấu chốt.

Lúc này, đôi mắt của Hứa An Thái khẽ nheo lại: “Cháu phải biết rằng, cả đời ông nội ghét nhất là kẻ gạt người”.

“Kể cả cháu là cháu trai ruột của ông nhưng nếu cháu gạt ông thì…”.

Hứa Thiên Tứ vội lên tiếng bảo đảm: “Ông nội cứ yên tâm, ngày mai cháu nhất định sẽ dâng hợp đồng đến tận tay ông”.

“Ừm! Vậy mới là cháu ngoan của ông chứ”.

Hứa Thiên Tứ tìm cái cớ rồi vội lên tầng.

Hứa An Thái vẫy tay với Hứa Hải Phong ở bên cạnh: “Con đi lên xem thế nào, xem có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Dự án này vô cùng quan trọng đối với tập đoàn của chúng ta nên không được xảy ra nửa chút sơ suất nào”.

“Vâng, vâng”, Hứa Thiên Tứ vừa vào phòng thì Hứa Hải Phong đã khóa trái cửa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao sếp Lưu không ký hợp đồng?”

Hứa Thiên Tứ nói với vẻ mặt tức giận: “Tất cả đều tại con ranh Hứa Mộc Tình”.

“Bố à! Hóa ra con Hứa Mộc Tình có thể lấy được dự án lần này là vì nó ngủ với Lưu Đức Luân rồi”.

Hứa Hải Phong giật mình hỏi: “Thật không?”

“Vâng! Tên Lưu Đức Luân nói, nếu như Hứa Mộc Tình không đến thì hợp đồng này coi như hủy bỏ luôn”.

Hứa Hải Phong cũng sốt sắng đến nỗi ngã tại chỗ.

“Bố à, thằng ranh Hứa Hạo Nhiên còn ở trong tay Báo Đen không? Chúng ta dùng nó để uy hiếp Hứa Mộc Tình đi”.

“Để cho chính miệng nó nói với Lưu Đức Luân là dự án này đã chuyển sang tay chúng ta rồi”.

Lời của Hứa Thiên Tứ, Hứa Hải Phong cảm thấy cũng có lý. Ông ta lập tức nhấc máy gọi điện cho Báo Đen.

Điện thoại vừa có người nhận thì Báo Đen đã dứt khoát nói: “Sếp Hứa! Hứa Hạo Nhiên đã được thả ra rồi, hai trăm nghìn tệ ông không cần gửi cho chúng tôi nữa”.

Hứa Hải Phong vẫn chưa phản ứng lại thì Báo Đen đã cúp điện thoại.

“Chết tiệt, sao lại có thể như vậy được?”. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì Hứa Hải Phong đành phải gọi điện cho Hứa Mộc Tình.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đang ngồi trong phòng khách. Cả nhà cô đều ở đó. Điện thoại của Hứa Mộc Tình đặt trên bàn trà trong phòng khách. Ngoài Hứa Hạo Nhiên vẫn đang nhìn Lý Hùng không ngớt thì cả Hứa Mộc Tình và bố mẹ cô đều đang dồn ánh mắt vào điện thoại.

Liễu Ngọc Phân nhìn Lý Hùng: “Cậu chắc chắn là ông ta sẽ gọi điện thoại tới sao?”

Lý Hùng vừa gật đầu thì điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Hứa Mộc Tình vội cầm điện thoại lên, màn hình điện thoại hiển thị tên là Hứa Hải Phong. Lúc Hứa Mộc Tình định nghe thì Lý Hùng lại lắc đầu với cô.

“Cuộc điện thoại này đừng nhận”.

“Hứa Thiên Tứ tùy ý gọi một cuộc điện thoại đến rồi đuổi việc em, giờ lại định thông qua một cuộc điện thoại để phục chức cho em”.

“Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế?”

Lời này của Lý Hùng khiến Hứa Hiếu Dương sốt sắng đến nỗi đầu toát mồ hôi, ông ta ở bên cạnh vội khuyên: “Người ta có thể chủ động gọi điện thoại đến là tốt lắm rồi, mau nghe máy đi”.

Lý Hùng sắc mặt nghiêm túc nhìn Hứa Hiếu Dương: “Bố à, người khác coi thường bố thì không vấn đề nhưng không được coi thường vợ con”.

“Con phải khiến cho tất cả những kẻ nhằm vào vợ con sẽ phải trả giá”.
Chương 8: Mày ăn gan hùm à?

“Mấy người cứ chờ xem, chưa đầy nửa tiếng nữa, bọn họ sẽ chủ động tới đây mời Tình Tình quay về công ty”.

Hứa Hiếu Dương tức tối nói với Lý Hùng.

“Ông ấy là anh trai tôi, tôi hiểu rõ tính ông ấy nhất!”

“Bây giờ ông ấy đã nể mặt, gọi điện thoại tới đây đã là tốt lắm rồi”.

“Mau nghe máy đi, nếu mà không nghe thì không quay lại công ty được nữa đâu!”

Lý Hùng nhìn Hứa Mộc Tình nói: “Em có tin anh không?”

“Nếu em tin anh thì để điện thoại xuống, đợi thêm nửa tiếng nữa”.

Vốn Hứa Mộc Tình vẫn rất do dự.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Hùng, không biết vì sao trong lòng cô dâng lên một dũng khí chưa bao giờ có.

Cô từ từ đặt điện thoại xuống bàn.

“Tình Tình, chị… Chị thà nghe người ngoài mà cũng không chịu tin bố ư?”

Hứa Hạo Nhiên thì ngồi vắt chân bên cạnh, móc mũi nói.

“Bố, nếu nghe bố mà được việc thì nhà chúng ta giàu từ lâu rồi”.

“Con cũng sẽ không bị Báo Đen đánh cho thừa sống thiếu chết”.

“Mày!”

Ngón tay run rẩy của Hứa Hiếu Dương chỉ vào Hứa Hạo Nhiên mãi không nói nên lời.

“Tao mặc kệ đấy! Đến lúc đó chết thì chết cả nút!”

Nói rồi, Hứa Hiếu Dương lại tập tễnh quay vào, nhốt mình ở trong phòng như mọi khi.

Đúng như Lý Hùng nói, nửa tiếng sau, có người gõ cửa nhà bọn họ.

Liễu Ngọc Phân ra mở cửa, người đứng bên ngoài lại là bố con nhà Hứa Hải Phong!

“Em dâu, Mộc Tình có nhà không?”

Liễu Ngọc Phân ngạc nhiên không nói thành lời, nhưng bà vẫn theo quán tính mà mời Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ vào nhà

Vào nhà Hứa Mộc Tình cần phải bỏ dép ra, Liễu Ngọc Phân cũng sẽ chuẩn bị cho hai người hai đôi dép lê sạch nhất.

Tuy vậy Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ lại đi hẳn giày vào trong nhà.

Hứa Hải Phong chắp tay sau lưng, tỏ vẻ chủ tịch trên cơ người khác ở trước mặt đám người Lý Hùng.

“Mộc Tình, nếu cháu thấy mình không đủ năng lực, không xứng đáng với tập đoàn, muốn đi tìm một công ty nhỏ lẻ khác cũng không sao”.

“Nhưng trước khi đi, cháu phải nói rõ với giám đốc Lưu, rằng dự án này đã chuyển lại cho Thiên Tứ đảm nhận”.

Vốn Hứa Mộc Tình còn đang nghĩ bố con Hứa Hải Phong đã đến tận nhà rồi, chắc sẽ nói vài câu dễ nghe.

Kết quả đã sai lại còn không chịu nhận mà còn lên mặt ngay trước mặt bố mẹ cô.

Vì dự án này, hơn ba tháng liền, tối nào cô cũng vất vả tăng ca đến hơn 11 giờ đêm.

Một câu nói của ông ta lại định phủi sạch mọi công lao của cô đi!

Coi cô là gia súc chắc?

Lợi dụng xong rồi thì làm thịt!

Hứa Mộc Tình nắm chặt tay, tức nghiến răng nghiến lợi, không nói được câu nào.

Đúng lúc này Hứa Hiếu Dương lại đi từ trong phòng ra.

“Ối, anh cả, sao anh lại tới đây? Mau ngồi đi!”

Hứa Hạo Nhiên đứng lên, mặt mày khó chịu nói: “Bố, bọn họ đi cả giày vào trong nhà đấy!”

Hứa Hiếu Dương vô cùng niềm nở đón tiếp hai bố con Hứa Hải Phong, đồng thời quay sang nói với Hứa Hạo Nhiên với vẻ trách móc.

“Bác cả với anh họ mày đến chơi thì cần gì phải cởi giày!”

“Mày tránh ra, để cho bác cả với Thiên Tứ ngồi”.

Hứa Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Hứa Hiếu Dương, quay mặt đi chẳng thèm để ý tới ông.

Hứa Thiên Tứ nhìn căn nhà một lượt, vẻ mặt tràn đầy sự khinh bỉ.

“Căn nhà này chỉ bốc mùi “nghèo nàn”, đứng lâu ở đây cháu còn sợ bộ vest này bị nhiềm mùi hôi thối mất”.

Hứa Hiếu Dương tuy không vui vẻ gì nhưng vẫn cúi người, đứng bên cạnh cười trừ.

Hứa Hiếu Dương càng thế thì Liễu Ngọc Phân càng giận.

“Nếu chê nhà tôi mùi thì mời ra ngoài!"

Có Hứa Hải Phong chống lưng, Hứa Thiên Tứ càng hỗn láo, không coi ai ra gì.

Anh ta nhìn Liễu Ngọc Phân với vẻ thách thức.

“Thím, cháu nhớ thím từ quê lên đúng không, hình như ngày xưa còn nuôi cả lợn nữa thì phải”.

“Cháu không có ý gì đâu, nhưng mà người thím nặng mùi nhất đấy!”

“Mày…”

Liễu Ngọc Phân lập tức giơ tay lên định đánh.

Hứa Hiếu Dương vội vã kéo Liễu Ngọc Phân lại.

Hứa Thiên Tứ càng được đà: “Chú, nếu như cháu là chú thì cháu đã thay bà vợ quê mùa này đi rồi!”

Liễu Ngọc Phân đẩy Hứa Hiếu Dương ra, giơ tay đánh về phía Hứa Thiên Tứ.

Hứa Hải Phong trợn mắt, tỏ vẻ uy nghiêm của một ông chủ tịch.

“Con trai Hứa Hải Phong này kẻ nào dám đánh nó!?”

Cánh tay Liễu Ngọc Phân dần dần thụt lại.

Bà giận dữ nhìn Hứa Thiên Tứ, tức đến mức mắt hơi đỏ lên.

Lúc này, Lý Hùng đi tới, đứng trước mặt Hứa Thiên Tứ.

Lý Hùng cũng giơ tay giống như Liễu Ngọc Phân.

“Muốn tao phải nói lại lần thứ hai à, con trai của Hứa Hải Phong này, mày dám đánh…”

“Bốp!”

Một tiếng “bốp” chặn thẳng giọng nói hung hăng của Hứa Hải Phong.

Lý Hùng thẳng tay cho Hứa Thiên Tứ một cái bạt tai ngay trước mặt Hứa Hải Phong.

“Mày ăn gan hùm à mà dám nói mẹ tao là người đàn bà quê mùa!”

Hứa Hải Phong không ngờ được Lý Hùng lại dám ra tay đánh Hứa Thiên Tứ thật.

Hơn nữa còn ngay trước mặt ông ta.

Thấy con trai bị đánh, Hứa Hải Phong nổi giận đùng đùng.

Ông ta đang định sồn sồn lên thì khi đối diện với Lý Hùng, cả người ông ta bỗng nhiên run rẩy!

Ánh mắt quá sắc lạnh!

Hứa Hải Phong cảm giác mình như rơi vào hầm băng, toàn thân đều bị cái lạnh bao trùm!

Với thân phận chủ tịch tập đoàn của mình, thậm chí ông ta còn không dám nhìn thẳng Lý Hùng lần thứ hai!

“Mới sáng sớm các người đã kéo đến đây, rốt cuộc là mời vợ tôi quay lại làm việc hay là tới gây sự?”

“Nếu như muốn mời vợ tôi quay về làm việc thì các người ăn nói cho phải phép”.

“Tôi chưa từng thấy ai đi nhờ vả người khác mà lại như thế này”.

Lý Hùng nói xong, Hứa Thiên Tứ đã định nhảy dựng lên.

Hứa Hải Phong kéo anh ta lại, ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Hùng, quay sang nhìn Hứa Mộc Tình.

“Mộc Tình, bây giờ với thân phận là chủ tịch, bác mời cháu quay lại công ty, có chuyện gì thì tới công ty chúng ta sẽ bàn”.

“Được, được, Tình Tình sẽ về công ty ngay”.

Hứa Hải Phong vừa mở miệng, Hứa Hiếu Dương lập tức đồng ý.

Lý Hùng lắc đầu: “Tôi vẫn nói câu đó, muốn nhờ vả người khác không phải nhờ như thế đâu”.

Hứa Hải Phong bị Lý Hùng chọc tức tới mức chân cũng bắt đầu run lên!

Ông ta mặc kệ Lý Hùng “thần kinh” ở đó, quay sang hỏi Hứa Mộc Tình.

“Mộc Tình, bác là chủ tịch mà đã đến tận nhà, thế là đã nể mặt cháu lắm rồi”.

Hứa Thiên Tứ đứng bên cạnh cũng hống hách nói: “Đúng! Mày đừng có mà đã nể mặt còn không biết điều!”

Hứa Mộc Tình vẫn nắm chặt tay.

Chưa đợi cô trả lời, Lý Hùng đã cầm lấy chổi lau nhà bên cạnh.

“Tôi phải lau nhà, người không phận sự mời ra ngoài!”

Lý Hùng dùng chổi lau nhà quét thẳng hai bố con Hứa Hải Phong.

“Rầm!”

Lý Hùng tiện tay đóng cửa lại.

Hứa Thiên Tứ đứng ngoài cửa tiếp tục gào to: “Hứa Mộc Tình, mày tưởng mày giỏi lắm đúng không!?”

“Tao nói cho mày biết! Không có mày thì tao vẫn có thể giành được dự án này!”

“Đám ký sinh trùng các người sinh ra là để chết trong hố phân mà thôi!”

Hứa Hiếu Dương cầm nạng, định ra mở cửa.

Liễu Ngọc Phân kéo tay áo Hứa Hiếu Dương.

Vừa nãy những lời nói nhục mạ của Hứa Thiên Tứ đã chạm tới giới hạn của Liễu Ngọc Phân.

Liễu Ngọc Phân nghiêm túc nhìn người đàn ông của mình.

“Bây giờ con trai đã về rồi, cả nhà chúng ta đều quây quần bên nhau rồi”.

“Cho dù là ra ngoài đi lượm ve chai!”

“Thì cũng còn hơn làm trâu làm chó ở nhà bọn họ!”

“Nếu bây giờ ông mà ra ngoài, tôi chết cho ông xem!”

Hứa Mộc Tình kéo Liễu Ngọc Phân đang với vẻ kích động.

Cô kiên định nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ tìm được công việc mới ngay thôi! Cả nhà chúng ta chắc chắn sẽ sống tốt hơn!”

Lý Hùng cũng chêm vào: “Bố, mẹ, còn cả con nữa cơ mà. Con cũng sẽ kiếm tiền nuôi hai người”.

Liễu Ngọc Phân quay đầu nhìn Lý Hùng.

Vừa nãy Lý Hùng cho Hứa Thiên Tứ một cái tát, Liễu Ngọc Phân cũng hả giận ít nhiều.

Đồng thời bà cũng rất biết ơn khi Lý Hùng đã đứng ra lúc đó.

Tuy Lý Hùng không có công việc ổn định, cũng không có tiền tiết kiệm.

Nhưng cho dù thế nào, ít nhất cậu cũng giống một người đàn ông.

Liễu Ngọc Phân thở dài, nói với Lý Hùng: “Sau này cậu cứ nóng nảy thế thì dễ chịu thiệt lắm”.

Lý Hùng cười mỉm, người có thể khiến anh phải chịu thiệt ở thành phố Đông Hải này không tồn tại.

Anh nói với Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình: “Không cần tìm việc mới, bọn họ sẽ còn đến nhà ta nữa đó”.
Chương 9: Nước rửa chân mùi vị thế nào

Tại một cửa tiệm mát xa chân cao cấp tại thành phố Đông Hải, bến cảng Kim Sắc.

Hai bố con Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đang nằm dài trên ghế.

Có hai nhân viên dáng đẹp mặt xinh đang rửa chân và mát xa chân cho họ.

"Bố, vừa nãy nếu không phải bố ngăn con lại thì con đã giết chết tên Lý Hùng kia rồi!"

Khi Hứa Thiên Tứ nói câu này còn cố tình vung chân khiến nước trong chậu ngâm chân bắn tung tóe.

Thậm chí có một ít nước nóng còn bắn lên người cô nhân viên.

Chiếc áo trắng mỏng tang lập tức trở nên trong suốt vì bị ướt.

Lúc đấy, đồi núi nhấp nhô của người con gái cũng hiện ra.

Hứa Hải Phong dường như không để ý hành động quá đáng của con mình, ông ta khoanh tay trước ngực nói.

"Con vẫn còn non lắm".

"Cậu ta chỉ là một tên thần kinh, con càng chấp thì cậu ta càng cắn lại con".

Thật ra khi đối mặt với Lý Hùng, chính ông ta cũng thấy lo sợ.

Lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm rồi mà ông ta chưa bao giờ thấy ai có ánh mắt đáng sợ như thế.

Nhưng khi nghĩ đến việc Lý Hùng chỉ là một tên thần kinh thì ông ta không còn suy diễn linh tinh nữa.

Ông ta dùng chất giọng bề trên nói với Hứa Thiên Tứ trước mặt hai cô nhân viên.

"Con phải nhớ rằng muốn làm người thành công thì tâm phải vững".

"Trước khi làm bất cứ chuyện gì thì trong đầu cũng phải tính toán trước".

"Phải làm từng bước từng bước một theo kế hoạch đã vạch sẵn".

"Điểm này thì con vẫn phải học tập bố".

Hứa Thiên Tứ gật đầu lia lịa, nhìn Hứa Hải Phong với vẻ mặt hớn hở.

"Bố, vừa nãy bố gọi cho chủ tịch Hồng Hải Lượng của tập đoàn Lam Hải hả?"

"Ừ", Hứa Hải Phong gật đầu.

Ông ta cười nói: "Hồng Hải Lượng là bạn cấp ba của bố. Hồi đó bọn bố thân thiết lắm".

"Con đấy, có những lúc làm việc gì cũng nông nổi, nên điềm tĩnh lại mà tìm một hai người bạn chí cốt".

"Cái đám bạn tồi mà con đang chơi ngoài rượu chè gái gú ra thì còn làm được gì nữa?"

"Lúc xảy ra chuyện thì biến mất dạng".

Hứa Thiên Tứ ngồi bên nghe mà thấy nhột.

Anh ta gật đầu lia lịa nói: "Bố nói đúng. Sau này nhất định con sẽ học hỏi bố".

"Bố, ông Hồng Hải Lượng này mà ra mặt thì chắc Lưu Đức Luân sẽ nể tình chứ?"

Nét mặt Hứa Hải Phong tràn đầy ý cười và sự tự tin.

Ông ta nói với Hứa Thiên Tứ: "Con khốn Hứa Mộc Tình, nó phục vụ Lưu Đức Luân trên giường tận tình thế nào cũng không bằng người anh em tốt là bố được".

"Đứng trước lợi ích thực sự thì phụ nữ chỉ là món đồ chơi của đàn ông mà thôi".

"Chúng ta cứ đợi mà xem, người anh em tốt của bố sẽ báo tin vui sớm thôi".

Nói đoạn Hứa Hải Phong nhắm mắt lại tận hưởng.

Lúc này Hứa Thiên Tứ nhìn nhân viên mát xa mà không khỏi có những suy nghĩ xấu xa.

Chẳng bao lâu sau có người đột nhiên đẩy cửa ra.

Sau đó một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước vào.

"Ô, Hải Lượng đấy à? Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới".

"Nào nào, mau ngồi xuống đây".

Hồng Hải Lượng không nói gì mà đi tới trước mặt Hứa Hải Phong. Ông ta đột nhiên đá bay chậu nước mà Hứa Thiên Tứ đang ngâm chân.

Sau đó ông ta quay người, hất hết chỗ nước trong chậu lên người Hứa Hải Phong.

"Hứa Hải Phong đồ khốn!"

"Muốn chết thì chết một mình sao còn phải kéo theo tao làm gì?"

Hứa Hải Phong lau gương mặt toàn nước, ngây người nhìn người anh em tốt của mình bao nhiêu năm nay.

"Sao, sao thế?"

Hồng Hải Lượng tức giận đập chiếc chậu trong tay lên người Hứa Hải Phong.

Hứa Hải Phong vội vã tránh đi, nhìn Hồng Hải Lượng với ánh mắt vô tội.

"Mẹ kiếp mày vẫn làm ra vẻ vô tội được à?"

"Vì mày mà ông đây phải đích thân đến văn phòng của Lưu Đức Luân!"

"Tao còn chưa kịp nói câu nào đã bị anh ta hất cả ly cà phê lên mặt!"

"Tao trù ẻo cả 18 đời nhà mày!"

"Tao hợp tác với anh ta hai năm rồi mà chỉ vì mày mọi thứ đi tong!"

Hồng Hải Lượng chỉ vào Hứa Hải Phong, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ.

"Từ nay về sau tao với mày không còn quan hệ gì nữa!"

"Mẹ kiếp mày mà còn dám đến tìm tao thì tao thả chó cắn mày chết!"

Dứt lời Hồng Hải Lượng giận dữ quay đi.

Hứa Thiên Tứ quay lại nhìn Hứa Hải Phong đang ngây người ra.

"Bố, bố, chúng ta có cần đuổi theo không?"

Hứa Hải Phong không trả lời.

"Bố, chúng ta..."

"Câm mồm!"

Hứa Thiên Tứ còn chưa nói xong Hứa Hải Phong đã chửi ầm lên.

"Đều tại cái loại vô dụng như mày đấy!"

"Bây giờ mày đến nhà Hứa Mộc Tình ngay, kể cả phải cúi đầu quỳ lạy thì cũng bằng mọi giá đưa nó đến tập đoàn làm việc!"

"Nếu không mày đừng có vác mặt về nhà!"

Dứt lời, Hứa Hải Phong lập tức đi giày mặc kệ chân đang ướt, vội vàng đi luôn.

...

Hứa Mộc Tình đang ở nhà chuẩn bị tài liệu phỏng vấn thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập

Hứa Hạo Nhiên đi về phía cửa.

Vừa mở cửa đã thấy Hứa Thiên Tứ mặt mày ủ dột đứng ở đó.

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên phá lên cười, đồng thời hét to lên với người trong nhà.

"Chị, chị, người nào đó bảo chúng ta là ký sinh trùng lại vác mặt đến rồi!"

Thấy Hứa Thiên Tứ lại đến lần nữa, Hứa Mộc Tình vô thức quay sang nhìn Lý Hùng.

Kỳ lạ thật đấy.

Sao anh biết là Hứa Thiên Tứ sẽ quay lại chứ?

So với việc được đi làm lại thì Hứa Mộc Tình muốn biết Lý Hùng đã dùng cách gì hơn.

Cách gì mà lại khiến Hứa Thiên Tứ "ngoan ngoãn" như thế này.

Hứa Thiên Tứ mặt mày lạnh tanh, nói với vẻ miễn cưỡng.

"Mộc Tình, những gì tôi nói trước đây chỉ là hiểu lầm, tôi xin lỗi cô".

"Cô mau về tập đoàn làm việc đi".

"Ôi chao, tôi không nghe nhầm đấy chứ. Cậu Thiên mà cũng cúi đầu trước chị tôi cơ à?"

Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh chế nhạo.

Lý Hùng đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, lạnh nhạt nói: "Nếu vừa nãy các người nói chuyện với thái độ này thì tôi có thể miễn cưỡng bảo vợ tôi chấp nhận lời xin lỗi".

"Nhưng bây giờ thì không được, anh bắt buộc phải thể hiện sự thành khẩn của mình".

"Mày, rốt cuộc mày muốn tao làm gì?!", Hứa Thiên Tứ nén giận nói.

Lý Hùng nhả từng chữ: "Quỳ xuống xin lỗi".

Vừa nói xong, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đều hoảng hốt.

Hứa Mộc Tình cũng kinh ngạc không thôi.

Hứa Thiên Tứ là cháu trai trưởng của dòng họ.

Ngoại trừ phải quỳ trước bố và ông anh ta vào dịp Tết thì trong nhà làm gì có ai mà để anh ta phải quỳ?

Lúc này Lý Hùng bắt đầu đếm ngược: "5, 4, 3, 2,..."

Hứa Thiên Tứ cắn chặt răng rồi quỳ xuống trước mặt Hứa Mộc Tình.

"Tôi sai rồi!"

Lý Hùng đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, khẽ khàng gật đầu nói: "Được rồi, giờ thì cút đi. Chiều chúng tôi sẽ đi làm".

Nghe tới đây, Hứa Thiên Tứ vội vàng quay người chạy đi.

Anh ta chạy một mạch thẳng vào chiếc xe Ferrari của mình.

Hứa Thiên Tứ ngồi trong xe tức đến run người mà rống lên.

"Hứa Mộc Tình, Lý Hùng, tao nhất định phải giết chúng mày, phải giết chúng mày!!"

Xả hết cục tức ra thì cuối cùng Hứa Thiên Tứ cũng dần bình tĩnh lại.

Ánh mắt Hứa Thiên Tứ chất chứa sự căm phẫn.

"Hứa Mộc Tình, con khốn!"

"Mày dám hạ nhục tao, tao sẽ không để mày được yên đâu!"

Anh ta ngay lập tức lấy điện thoại gọi cho phó giám đốc.

"Mau loan tin rằng Hứa Mộc Tình là vợ lẽ của Lưu Đức Luân!"

"Cứ nói là sở dĩ Hứa Mộc Tình lấy được dự án này là vì cô ta chịu lên giường với Lưu Đức Luân!"

"Rồi bảo các lãnh đạo cấp cao chiều nay xuống cửa đại sảnh của tập đoàn đợi đến khi Hứa Mộc Tình đến!"

Hứa Thiên Tứ dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Anh ta cười nham hiểm: "Con khốn, để tao xem mày sống kiểu gì trong công ty!"
Chương 10: Cô bé ngốc, cả đời này anh cũng sẽ không rời xa em

Khi Hứa Thiên Tứ rồ ga phóng Ferrari đi thì Lý Hùng mới quay đầu vào trong nhà, nói với Hứa Mộc Tình đang đứng trước cửa.

“Chiều anh với em cùng nhau đi làm nhé”.

“Cùng nhau?”

Hứa Mộc Tình ngẩn người.

Chỉ khi đối diện với Hứa Mộc Tình, nụ cười mới xuất hiện trên khuôn mặt của Lý Hùng.

Anh cười vẻ thật thà: “Đến bây giờ anh vẫn chưa có một công việc chính thức nào. Anh đến tập đoàn với em để mở mang tầm mắt cũng hay đấy chứ”.

Khi Hứa Mộc Tình còn đang do dự, Liễu Ngọc Phân đứng bên cạnh đã gật đầu ngay.

“Ừm, cậu có ý muốn đi làm, chứng tỏ có ý chí phấn đấu”.

“Chiều cậu đưa Tình Tình đi làm nhé”.

Nhận được sự khẳng định từ mẹ vợ, Lý Hùng vô cùng vui vẻ.

Hứa Mộc Tình mấp máy miệng, cô nhận ra hình như mẹ mình càng ngày càng bênh Lý Hùng thì phải.

Rõ ràng anh ta mới tới đây chưa đến một ngày mà!

Hơn nữa, trong lòng Hứa Mộc Tình còn có một người khác.

Hứa Mộc Tình kéo Lý Hùng vào phòng mình.

“Anh không được xun xoe lấy le với mẹ em, nếu không mẹ em coi anh đến ở rể thật thì sao?”

Lý Hùng hơi nhếch miệng nói: “Thế thì cứ coi là thế đi”.

“Không được!”

“Em đã nói với anh rồi, trong lòng em đã có người khác”.

Lý Hùng lập tức ngó đầu lại gần, cười hì hì hỏi.

“Người đó tên là gì?”

“Anh ấy tên là Lý…”

Suýt chút nữa thì Hứa Mộc Tình nói tên Lý Hùng ra, cô vội lấy tay chặn miệng lại.

Sau đó lườm Lý Hùng một cái.

Cô quay đầu, đôi môi đỏ hồng gợi cảm mấp máy: “Em không nói cho anh biết đấy!”

Lúc này trong mắt Lý Hùng, Hứa Mộc Tình vô cùng đáng yêu.

Lúc nào anh cũng chỉ muốn trêu ghẹo cô.

Mặt Lý Hùng ngày càng tiến gần, thậm chí anh còn có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Hứa Mộc Tình.

“Nếu em không muốn anh ở rể thì để anh làm con trai của nhà mình là xong”.

“Anh mồ côi từ bé, chưa bao giờ được cảm nhận sự ấm áp từ gia đình”.

“Tuy rằng trông mẹ có vẻ rất khó tính, nhưng thực ra bà ấy rất tốt bụng”.

“Còn bố, trông thì có vẻ ít nói lắm, không dễ làm thân. Nhưng anh biết ông ấy là người tốt”.

“Còn em trai em thì…”

“Anh rể ơi, ra ăn cơm!”, lúc này tiếng của Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa vọng vào.

Hứa Mộc Tình lại giậm châm một cái, cô lầm bầm: “Cái thằng ăn cây táo rào cây sung này nữa”.

Tuy nói thế nhưng ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng đã dịu dàng hơn nhiều.

“Tuy nhà em không giàu có gì, điều kiện sống cũng không tốt”.

“Nhưng nói theo kiểu của mẹ em thì anh ở đây cũng chỉ thêm đôi đũa mà thôi”.

“Khi nào anh tìm được chỗ ở tốt hơn thì anh dọn đi”.

Cô gái tốt bụng này nữa.

Rõ ràng bởi vì trong lòng còn nhung nhớ một người, khi gạt Lý Hùng ra thì cô cũng không muốn anh bị tổn thương.

Lý Hùng nở nụ cười ấm áp, nhìn theo bóng lưng Hứa Mộc Tình đi ra khỏi phòng.

“Cô bé ngốc”.

“Cả đời này anh cũng sẽ không rời xa em đâu”.



Hứa Mộc Tình vừa mới từ trên gác xuống, Lý Hùng đã xuống từ trước, anh đang cưỡi trên một con xe máy điện, đỗ ngay bên cạnh Hứa Mộc Tình.

“Mời vợ lên xe!”

Hứa Mộc Tình lườm Lý Hùng một cái.

“Anh có biết tòa nhà của tập đoàn ở đâu không? Thôi cứ để em lái xe cho”.

Hứa Mộc Tình nói xong, Lý Hùng lập tức tỏ vẻ vô cùng hào hứng.

Anh xoắn tay, cười nói.

“Em lái đi”.

Vốn Hứa Mộc Tình cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi thấy Lý Hùng lộ ra vẻ mặt như thế, cô cũng vô thức nhíu mày.

Nhưng Hứa Mộc Tình hiểu ra ngay, nếu như cô lái xe mà Lý Hùng ngồi đằng sau.

Thế thì tay anh sẽ để đâu?

Hứa Mộc Tình lại quay sang nhìn vẻ mặt xấu xa của Lý Hùng.

Cô vô cùng tức giận, đưa tay ra đánh vào ngực Lý Hùng một cái.

“Ái ui!”

Lý Hùng kêu ré lên, bày ra vẻ mặt nhăn nhó như là đau lắm không bằng.

“Sao thế, anh không sao chứ?”

Vừa nghe thấy Lý Hùng kêu, Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi han.

Nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra mình lại bị Lý Hùng trêu chọc.

Cô “hừ” một tiếng rồi đi thẳng ra khỏi cổng khu dân cư.

Lý Hùng đi xe máy điện đuổi theo sau, vừa xin lỗi vừa cười, nói ngọt mãi Hứa Mộc Tình mới chịu lên xe.

Lý Hùng lái xe điêu luyện, đi bon bon trên đường.

Hứa Mộc Tình yên lặng ngồi sau xe anh.

Vốn cô không hề muốn có bất cứ sự tiếp xúc cơ thể nào với Lý Hùng cả.

Nhưng Lý Hùng xấu tính, lúc lái xe cứ đi vào mấy ổ gà ổ vịt.

Hứa Mộc Tình đành chịu, chỉ có thể dựa tay vào vai anh.

Nhưng cứ đi mãi đi mãi, Hứa Mộc Tình phát hiện ra hình như bọn cô đi nhầm đường rồi.

“Em đã bảo rồi, anh đi nhầm đường rồi! Đến công ty phải đi phía Tây, bây giờ chúng ta đang đi về phía Bắc”.

“Nhầm thế nào được, em nhìn đằng trước xem”.

Hứa Mộc Tình nhìn theo phía tay Lý Hùng chỉ, nhận ra trước mặt là một cửa hàng ô tô Mercedes-Benz 4S.

Hứa Mộc Tình còn tưởng Lý Hùng đang đùa, nhưng khi Lý Hùng đi xe điện đến trước cửa hàng cô mới bắt đầu hoảng hốt.

“Chúng ta đến đây làm gì?”

“Đến mua đồ chứ sao”.

Lý Hùng đáp vô cùng tự nhiên, cứ như là đi mua quà vặt ở chợ không bằng.

Anh đỗ xe điện một bên, nắm tay Hứa Mộc Tình đi vào trong.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình vào một cửa hàng ô tô Mercedes-Benz 4S.

Tuy trước kia cô cũng từng nghĩ sẽ mua xe nhưng điều kiện kinh tế nhà cô thực sự quá kém.

Việc mua xe với cô là một việc xa xỉ.

Lý Hùng và Hứa Mộc Tình ăn mặc rất bình thường.

Cho dù Hứa Mộc Tình có xinh đến đâu thì xinh, nhưng trên người cô chẳng có món trang sức nào đáng giá hết.

Còn về chiếc nhẫn đính hôn Lý Hùng tặng cô mà cô đang đeo trên tay.

Trên thế giới này, số người biết giá trị đích thực của nó không vượt quá mười người.

Những nhân viên bán hàng đầy kinh nghiệm bên cạnh thà đứng ở đây tán phét với nhau cũng chẳng ai thèm ra tiếp đón Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.

Còn Lý Hùng thì coi bọn họ không tồn tại, dắt tay Hứa Mộc Tình vào xem hết bên nọ đến bên kia.

Hứa Mộc Tình kéo góc áo Lý Hùng, khẽ nói.

“Chúng ta đi ra đi, xe ở đây đắt quá”.

“Em thích mẫu nào?”

Lý Hùng cứ như không nghe thấy lời Hứa Mộc Tình nói, anh hỏi ngược lại cô.

Hứa Mộc Tình lắc đầu: “Em không thích cái nào cả, chúng ta đi ra đi”.

Hứa Mộc Tình vừa nói xong, Lý Hùng đã dắt tay cô đi tới trước mặt một chiếc xe Mercedes-Benz E-Class màu trắng sữa.

Vừa nãy lúc dẫn Hứa Mộc Tình đi vòng vòng, anh nhận ra ánh mắt của cô cứ một lúc lại quay ra nhìn cái xe này.

Lý Hùng đưa tay mở cửa xe.

“Nào, em vào ngồi thử đi”.

Hứa Mộc Tình miệng thì cứ kêu không cần, nhưng người thì lại ngồi tót vào trong buồng ghế phụ.

Từ trong ánh mắt sáng long lanh của cô có thể biết được, cô rất thích cái xe này.

“Cô này, mời cô ra khỏi xe”.

Lúc này một cô nhân viên trang điểm đậm, mặt phấn dày cộp bước tới và nói.

Cô ta nhìn Lý Hùng và Hứa Mộc Tình, trông hai người không giống như người có thể mua nổi xe.

Vậy nên cô ta mới lên mặt, giọng điệu cũng rất khó chịu.

Vốn dĩ Hứa Mộc Tình còn đang rất vui vẻ, lúc này thì như bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt.

Hứa Mộc Tình đang chuẩn bị rón rén đi ra khỏi xe thì Lý Hùng đã đưa tay ra đặt lên vai cô.

Sau đó, anh đưa tay chỉ vào một cô nhân viên bán hàng đang đứng ở cửa gần đó.

Lý Hùng ngoắc tay với cô ấy.

Cô nhân viên này mới tới, hôm nay công việc của cô là đứng ở cửa chào đón khách hàng.

Vừa nãy Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đỗ xe điện trước cửa, cô ấy là người dắt xe vào chỗ để xe bên cạnh.

“Chào anh, anh cần tôi giúp gì không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom